• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 2081-2085

Chương 2081: Không màng cơm cháo

Kim Phi cầm danh sách lên xem, phát hiện trong đó có rất nhiều cái tên y không biết.

Chung Viễn Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phi liền giải thích: "Đây là lần đầu tiên bọn ta nhìn thấy những hạt giống này. Đối với những hạt giống mà tiên sinh không vẽ, bọn ta sẽ viết lại chúng theo cách phát âm của người dân địa phương”.

"Đây đều là chuyện nhỏ, trồng xong chúng ta chỉ cần đổi tên là được”, Kim Phi khẽ gật đầu: "Thông báo cho Đông Hải vận chuyển hạt giống về trước!"

Một năm có thể trồng hai vụ khoai tây, nếu tranh thủ thời gian thì thậm chí có thể trồng ba vụ. Giờ đã là tháng ba, Kim Phi sau khi vận chuyển hạt giống về vẫn phải làm một cuộc kiểm tra đơn giản, chắc chắn đã quá muộn để trồng ba vụ trong năm nay. Nếu ngay lập tức gieo hạt trong tháng này thì có thể thu hoạch vào mùa hè và trồng một vụ khác vào mùa thu.

Khoai tây và khoai lang rất dễ thích nghi, có thể trồng ở đất rừng, đất đồi. Tuy nhiên đối với những cây có rễ là quả thì tốt nhất nên trồng ở nơi đất mềm như cát, ví dụ vùng đất cát ven sông Hoàng Hà rất thích hợp để trồng khoai tây.

Nhưng lực lượng nhân viên hộ tống ở đó rất mỏng, những hạt giống này lại có liên quan đến vụ thu hoạch sau này. Vì vậy, Kim Phi suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn quyết định mang hạt giống về, tìm một nơi ở Kim Xuyên để nhân giống.

Cùng lắm là y sẽ cho người làm đất nhiều lần để đất trở nên tơi xốp và mềm hơn. Sau này khi đã tích trữ được nhiều khoai tây hơn thì có thể đưa giống tới trồng ở Trung Nguyên.

"Thưa tiên sinh, nếu ngài muốn vận chuyển hạt giống về thì phải đích thân viết giấy”, Kim Bằng giải thích: "Trịnh tướng quân và Đại Cường huynh đệ đều biết rằng ngài rất coi trọng lô hạt giống này. Sau khi số hiệu Thái Bình đến Đông Hải đã bị Đại Cường huynh đệ liên thủ với thuỷ quân phong toả. Chỉ khi có thư của Bệ hạ hoặc tiên sinh thì mới được cho đi”.

Số hiệu Thái Bình được lắp ráp ở Đông Hải, Trịnh Trì Viễn và Đại Cường đã theo dõi suốt quá trình nên biết rất rõ Kim Phi coi trọng những hạt giống này đến mức nào.

Sau khi phát hiện ra số hiệu Thái Bình trên biển, Trịnh Trì Viễn ngay lập tức cử tất cả các tàu chiến trong trại thuỷ quân đến hộ tống số hiệu Thái Bình. Số hiệu Thái Bình tiến vào bến tàu, Đại Cường còn đích thân dẫn đầu một đội hộ tống đến canh giữ bến tàu. Trịnh Trì Viễn cũng cử đến một số thuyền chiến được huy động từ nhiều nơi và chặn bên ngoài bến tàu.

Hồng Đào Bình lo lắng trong quá trình sửa chữa số hiệu Thái Bình, hạt giống sẽ bị hỏng. Cho nên chỉ kiểm tra phần bị hư hỏng chứ không tiến hành sửa chữa, anh ta định sẽ sửa chữa sau khi hạt giống được chuyển đi.

"Lão Trịnh quả là cẩn thận”, Kim Phi cũng không nói nhiều, lập tức cầm giấy bút lên viết vài dòng, đồng thời nhờ Cửu công chúa dùng ngọc ấn đóng dấu. Sau đó y đưa tờ giấy cho Tiểu Ngọc, nói: “Hãy mang hạt giống về càng sớm càng tốt. Nhớ đưa thêm hai chiếc thuyền để chất hàng”.

“Vâng!” Tiểu Ngọc nhận lệnh, cầm lấy tờ giấy rời đi.

Kim Phi quay lại nhìn Kim Bằng và Chung Viễn Thanh: "Đại ca, thuyền trưởng Chung, hai người đã vất vả trong suốt cuộc hành trình dài. Hai người hãy quay về đoàn tụ với gia đình trước đã. Khi những huynh đệ khác trở về, chúng ta sẽ tổ chức lễ mừng công cho hai người".

"Được" Kim Bằng và Chung Viễn Thanh quả thực rất nhớ nhà sau khi xa nhà quá lâu. Tuy nhiên, bởi vì mang theo mẫu hạt giống nên vừa về họ đã đến ngay viện Khu Mật chứ không dám về nhà. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ nóng lòng muốn về nhà.

Sau khi hai người rời đi, Nhuận Nương tình cờ đi tới, gọi Kim Phi về ăn tối.

Kim Phi xua tay: “Nàng về ăn cơm trước đi, ta đi tìm Ngụy tiên sinh”.

Nói xong, y bảo Thiết Chuỳ xách túi đựng hạt giống đi ra khỏi viện Khu Mật.

Kim Phi không tới phòng y tế mà cùng Thiết Chuỳ đi tới ruộng thí nghiệm, quả nhiên Ngụy Vô Nhai đang ở đây. Ông ấy cùng vợ chồng lão Đàm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn nhỏ.

Nhìn thấy Kim Phi đi vào, ba người vội vàng đứng dậy, Ngụy Vô Nhai hỏi: "Ngọn gió nào đưa tiên sinh tới đây? Ngài ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn cơm cùng bọn ta đi!"

Vợ của Lão Đàm không đợi Kim Phi lên tiếng, đã quay người bưng một bát cháo cho y.

Kim Phi cũng không khách khí ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, sau đó ra hiệu cho Thiết Chuỳ đặt túi xuống mặt đất bên cạnh.

Ngụy Vô Nhai và Kim Phi vốn đã rất quen thân, ông ấy mỉm cười nói đùa: "Tiên sinh, ngài tới thì cứ tới đi, còn mang theo túi lớn túi nhỏ làm gì!"

"Ta mang đến cho ông một bảo bối. Ta đảm bảo rằng ông thậm chí sẽ không màng ăn cơm sau khi nghe điều này!"

Kim Phi vừa nói lời này, Ngụy Vô Nhai bỗng nhiên có hứng thú, đặt bát đũa xuống, mở túi vải ra.

Vợ chồng lão Đàm cũng tò mò chụm đầu lại xem.

Nhưng không ai biết trong túi có gì.

"Đây là cái gì?" Ngụy Vô Nhai vừa nhặt một lõi ngô vừa hỏi.

"Ăn xong rồi hãy nói chuyện, nếu không ông sẽ sẽ không màng ăn cơm nữa đâu!" Kim Phi cười nói.

"Tiên sinh, ngài đánh giá thấp ta rồi. Ta Ngụy Vô Nhai mặc dù không phải nhân vật lớn gì, nhưng cũng đã sống mấy chục năm, cho nên khó mà khiến ta kinh ngạc đến mức đó lắm". Ngụy Vô Nhai thản nhiên chơi đùa với bắp ngô: "Tiên sinh nói cho ta biết đi!"

“Được, vậy ta nói”, Kim Phi gật đầu: “Đây là ngô mà ta từng nói với Ngụy tiên sinh trước đó!”

"Ngô?" Ngụy Vô Nhai sửng sốt một chút, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra ngô là gì, giây tiếp theo trợn tròn mắt: "Thuyền bọc thép đi châu Mỹ gì đó đã quay trở lại rồi sao?"

"Đúng, đã trở lại!" Kim Phi mỉm cười gật đầu: "Hạt giống mà trước kia ta nói với ông cũng đã mang về rồi!"

Lão Đàm phản ứng chậm hơn, nghe Kim Phi và Ngụy Vô Nhai nói chuyện mới nhớ ra ngô là cái gì: "Ngụy tiên sinh, đây chính là hạt giống mà tiên sinh trước đó đã nói một mẫu đất có thể thu hoạch được hàng ngàn cân lương thực đó sao?"

Ngụy Vô Nhai không buồn trả lời lão Đàm, cũng không dám nghịch lõi ngô nữa, cẩn thận đặt lõi ngô lên bàn như sợ làm gãy.

Sau đó, ông ấy cẩn thận mở túi ra và nói: "Đây là ngô. Còn hạt của cây canh-ki-na mà ngài nhắc đến thì sao?"

Ban đầu, Nguỵ Vô Nhai quen Kim Phi khi tới gặp y để xin quyên góp vật tư chữa trị bệnh sốt rét.

Mặc dù gần đây Ngụy Vô Nhai đang bị ám ảnh bởi việc trồng trọt, nhưng với tư cách là một đại phu, ông ấy vẫn quan tâm nhất đến y thuật. Cho nên điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là cây canh-ki-na mà Kim Phi từng nói có thể chữa được bệnh sốt rét.

“Bọn họ đến khu vực lần này không tìm thấy cây canh-ki-na”, Kim Phi lắc đầu: “Nhưng Kim Bằng đại ca nói rằng huynh ấy đã nhờ người dân địa phương tìm kiếm, nếu tiếp theo vẫn không tìm thấy thì sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm!”

Ngụy Vô Nhai nghe vậy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, khẽ gật đầu nói: “Việc tốt khó đến, lần sau thử lại là được. Dù sao hiện tại chúng ta đã biết đường lây truyền của bệnh sốt rét. Nếu chúng ta chủ động phòng ngừa thì số người bị bệnh sẽ ít hơn nhiều so với những năm trước”.

Nhật báo Kim Xuyên không chỉ phổ cập tin tức chính trị mà còn thường xuyên phổ cập một số kiến thức vệ sinh. Chẳng hạn như không uống nước lã trực tiếp từ ao hồ kênh rạch, bệnh sốt rét lây lan qua muỗi đốt, các hồ nước bẩn xung quanh làng phải được dọn dẹp kịp thời…

Mấy việc này tuy rất đơn giản nhưng đã mang lại sự thay đổi rất lớn, đặc biệt sau khi mỗi thôn làng xử lý xong ao tù nước đọng ngăn muỗi sinh sôi nảy nở thì tỷ lệ mắc bệnh sốt rét đã giảm đáng kể so với những năm trước.

"Hạt giống cây canh-ki-na vẫn chưa tìm được, còn khoai lang, khoai tây và bí ngô mà lúc trước tiên sinh nhắc tới thì sao?" Ngụy Vô Nhai lại hỏi.
Chương 2082: Thuê đất

“Mấy loại hạt giống này đều đã được mang về", Kim Phi gật đầu.

“Cái nào là khoai, cái nào là bí ngô?”, Ngụy Vô Nhai nóng lòng hỏi.

“Sau bữa tối hãy nói chuyện nhé!”

“Tiên sinh cho rằng hiện tại ta còn tâm trạng ăn sao?” Ngụy Vô Nhai nhếch môi.

"Sao ông bảo mình khó mất bình tĩnh lắm?" Kim Phi cười nói đùa.

Ngụy Vô Nhai cũng không tức giận, chỉ thúc giục: "Mau lên mau lên!"

Kim Phi ngừng trêu chọc ông ấy, từ trong túi móc ra hạt giống khoai tây, khoai lang và bí ngô.

"Đây là khoai tây và khoai lang sao?" Ngụy Vô Nhai mỗi tay cầm một hạt giống, cẩn thận quan sát: "Trông cũng khá giống nhau!"

"Chúng không chỉ trông giống nhau mà phương pháp trồng và năng suất cũng giống nhau. Củ sẽ mọc dưới lòng đất”.

"Bí ngô thì sao? Quả cũng mọc dưới lòng đất sao?" Ngụy Vô Nhai cẩn thận đặt hạt khoai tây lên bàn rồi nhặt hai hạt bí lên.

"Bí ngô thì không”, Kim Phi giải thích: “Bí ngô có dây leo rất dài, quả mọc trên dây leo, chúng lớn hơn nhiều so với khoai tây và khoai lang”.

"Nó lớn đến mức nào?"

“Ta nghe nói quả bí ngô lớn nhất có thể nặng tới hàng trăm cân!”

Trong kiếp sống trước của Kim Phi, ở nước ngoài có một cuộc thi bí ngô khổng lồ đặc biệt. Từng có một người đam mê bí ngô khổng lồ đã từng trồng ra một quả bí ngô nặng một ngàn cân.

Kim Phi nói nặng hàng trăm cân là đã nói giảm nói tránh đi rồi.

"Một quả bí ngô có thể nặng hàng trăm cân sao?"

Ngụy Vô Nhai và lão Đàm đồng thời hít sâu một hơi: “Vậy thì không phải là một nhà có thể trồng vài quả bí ngô để nuôi cả nhà trong một năm sao?”

“Đó là một loại bí ngô đặc biệt, cần kỹ năng trồng trọt rất chuyên nghiệp, không thích hợp để nhân rộng trên quy mô lớn”, Kim Phi nói: “Một quả bí ngô thông thường chỉ nặng vài chục cân nhưng có thể trồng ngoài đồng, trước và sau nhà”.

“Tốt quá, tốt quá!” Ngụy Vô Nhai liên tục cảm thán, sau đó hỏi: “Những hạt giống này sẽ được gieo trồng khi nào?”

“Đó chính là chuyện ta đến nói với ông”, Kim Phi nói: “Bí ngô được trồng ở giữa tiết Thanh Minh và tiết Cốc Vũ. Nhưng ngô, khoai lang, khoai tây đều có thể trồng vào mùa xuân, có thể chuẩn bị ngay”.

“Khi trồng những hạt giống này có yêu cầu gì không?”

“Không có yêu cầu gì đặc biệt, khoai tây và khoai lang rất dễ thích nghi, có thể trồng ở hầu hết các cánh đồng. Tuy nhiên, củ của chúng nằm dưới đất, đất càng mềm và tơi xốp thì củ càng to và năng suất càng cao. Ngược lại nếu đất cứng và vón cục, củ sẽ nhỏ hơn rất nhiều”, Kim Phi giải thích.

Ngụy Vô Nhai nghe vậy, nhìn về phía lão Đàm: “Xung quanh làng ta có chỗ nào đất mềm không?”

Lão Đàm suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có một mảnh đất dưới chân núi phía sau làng Quan Gia. Đất ở đó rất mềm, ở đây chúng ta cần hai người để kéo cày, nhưng ở đó chỉ cần một người phụ nữ là có thể kéo cày. Nhưng đây là mảnh đất tốt nhất ở làng Quan Gia, không biết họ có cho chúng ta thuê không”.

"Không sao đâu. Ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với ông Tam. Chắc không có vấn đề gì lớn đâu”, Kim Phi nói.

Làng Quan Gia hiện tại cơ bản đều kiếm cơm nhờ Kim Phi. Hơn nữa y cũng không chiếm không đất của họ, cho nên y khá có niềm tin vào việc này.

“Đừng đợi ngày mai, lát nữa ngài hãy tới đó ngay đi”, Ngụy Vô Nhai thúc giục.

"Không đến nỗi khẩn trương như vậy chứ?" Kim Phi nói: "Trời cũng sắp tối rồi, ta chạy đến làng Quan Gia, ông Tam e là đã ngủ rồi!"

"Vậy thì kéo người dậy!" Ngụy Vô Nhai nói: "Ngày mai ngài đi gặp ông Tam, ông ấy còn đi tìm người trong làng nói chuyện, ít nhất sẽ lãng phí một ngày. Chúng ta cũng sẽ tốn thời gian làm đất. Ngài cũng vừa nói, ngô, khoai lang và khoai tây hiện tại có thể trồng ngay. Khoai tây và khoai lang không phải là loại ngũ cốc thông thường. Đây là nguồn lương thực quý giá, không thể chậm trễ!”

“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu: “Được, lát nữa ta sẽ đi tìm ông Tam”.

"Ta đi cùng ngài, trên đường ngài có thể nói cho ta biết khi trồng khoai lang, khoai tây và ngô cần chú ý những gì. Như vậy ta có thể chuẩn bị trước”, Ngụy Vô Nhai nói.

“Được rồi”, Kim Phi cũng bị lây nhiễm sự nhiệt tình của Ngụy Vô Nhai, vội vàng uống hết cháo trắng trong bát, sau đó dẫn Ngụy Vô Nhai đi thẳng đến làng Quan Gia.

Khi họ đến trước cửa nhà ông Tam, đèn trong phòng ông ấy quả thực đã tắt, hiển nhiên là đã đi ngủ.

Ông Tam ngày càng lớn tuổi, khó tránh khỏi thường xuyên cảm thấy không khoẻ. Ông ấy cũng đến phòng y tế thường xuyên hơn, dần dà ngày càng thân thiết với Ngụy Vô Nhai.

Kim Phi đang định gọi cửa, Ngụy Vô Nhai đã hét toáng lên: "Ông Tam ơi, mở cửa!"

Một lúc sau, đèn trong phòng bật lên, ông Tam mặc quần áo lật đật chạy ra mở cửa. Ông ấy đi về phía cổng, hỏi: "Nguỵ tiên sinh, sao ông lại đến đây vào giờ này?"

Khi mở cổng, nhìn thấy Kim Phi cũng tới, ông Tam càng thêm lo lắng: "Sao tiên sinh cũng ở đây? Có chuyện gì xảy ra à?"

"Có chuyện muốn tới phiền ông Tam giúp đỡ", Kim Phi gật đầu.

"Có chuyện gì vậy? Tiên sinh, xin hãy nói cho ta biết. Chỉ cần ta có thể xử lý được, ta nhất định sẽ giải quyết giúp tiên sinh!" ông Tam nhanh chóng hứa hẹn.

“Có việc gì thì đứng ở cửa nói cũng không tiện phải không?” Ngụy Vô Nhai trợn mắt nhìn ông Tam.

Lúc này ông Tam mới ý thức được mình đang làm gì, nhanh chóng tránh đường: “Nhìn xem, ta bối rối quá, mải nói chuyện mà quên cả mời khách quý vào nhà. Mời vào!"

Ba trong số bốn người con trai của ông Tam hiện đang làm nhân viên hộ tống, còn một người làm tổ trưởng ở xưởng thủy tinh. Các con dâu của ông ấy cũng đã gia nhập xưởng dệt. ông Tam quản làng Quan Gia cũng được phát lương, nhà ông ấy sớm đã xây được thêm mấy gian nhà gạch.

Trước kia hai vợ chồng già phải chen chúc sống chung với con cháu, hiện tại mỗi đứa con đã có một phòng. Ngoài ra còn có một gian phòng đặc biệt được dành làm phòng khách để thờ cúng tổ tiên và tiếp khách.

Sau khi đưa Kim Phi và Ngụy Vô Nhai vào phòng khách, ông Tam đang bận rót nước thì bị Ngụy Vô Nhai ngăn lại: "Đừng rót nữa, lại đây nói chuyện làm ăn!"

Nghe xong, ông Tam vội vàng chạy tới.

"Ông Tam, là như thế này, ta và Ngụy tiên sinh muốn thuê mảnh đất dưới ngọn núi phía sau thôn của ông để trồng trọt..."

Kim Phi giải thích mục đích đến, sau đó nói: “Ta biết hiện tại đất này đang trồng lúa mì, ta có thể đền bù, tiền thuê đất cũng dễ dàng thương lượng…”

Kết quả, Kim Phi còn chưa nói hết lời đã bị ông Tam cắt ngang: “Tiên sinh, ngài muốn dùng đất để nuôi giống mà còn nói đến việc bồi thường và thuê đất gì chứ. Nhân giống khoai tây và khoai lang là chuyện lớn tạo phúc cho muôn dân. Nếu tiên sinh cần thì cứ dùng đi, nếu ai dám gây sự thì cứ nói với ta, ta sẽ đánh gãy chân hắn!”

Ngụy Vô Nhai nghe vậy, hài lòng gật đầu, nhưng vẫn nói: “Ông Tam, ông nói lời này ta cũng yên tâm, nhưng mọi người trồng trọt trên mảnh đất đó cũng không dễ dàng gì. Cho nên hãy làm như lời tiên sinh nói, tiền bồi thường và tiền thuê đất vẫn sẽ trả. Tránh để người khác lời ra tiếng vào nói tiên sinh chiếm dụng đất làng ông!"

"Kẻ nào dám lời ra tiếng vào? Ta sẽ cắt lưỡi hắn!" ông Tam vẫn cứng rắn.

“Nói thì nói như vậy, nhưng ta vẫn nghĩ ông tốt nhất nên triệu tập mọi người lại họp để bàn bạc”, Ngụy Vô Nhai nói tiếp: “Ta làm lão già xấu xa cũng không sao, nhưng danh dự của tiên sinh rất quan trọng, không nên vì chuyện tầm thường này mà gây ra điều tiếng không hay”.
Chương 2083: Tự hào

Liên quan đến danh tiếng của Kim Phi, ông Tam suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta đi gọi bọn họ đến, chúng ta gặp mặt trực tiếp, giải quyết vấn đề này."

"Bây giờ có lẽ mọi người đã nghỉ ngơi rồi, hay là ngày mai rồi họp nhé?" Kim Phi hỏi.

Càng lớn tuổi, chẳng phải tính cách càng ôn hòa hơn sao? Tại sao tất cả những người trung niên đều thiếu kiên nhẫn hơn người khác?

Ngụy Vô Nhai và ông Tam cũng vậy, lão trưởng làng cũng là như vậy, đều là người mấy chục tuổi rồi, bây giờ vì để xây dựng lại đập nước, ăn uống sinh hoạt đều ở công trường, ngày ngày theo dõi hiện trường thi công, bọn họ còn quan tâm hơn Kim Phi.

"Giờ này ngủ gì ngủ chứ? Đều đang ở nhà cũng vợ tạo trẻ em nữa đó, bây giờ đi đến cổng làng, tất cả đều đang ôm bụng bự phơi nắng đó!" Ông Tam tức giận nói: "Các ngươi chờ một chút, ta sẽ đi gọi người!"

Bởi vì Kim Phi, làng Quan Gia vốn đã thoát khỏi vấn đề ấm no, hơn nữa lại không có hạn chế về thê thiếp, trung bình nam giới ở làng Quan Gia có ít nhất ba vợ trong một gia đình.

Dù làng đã có điện, nhưng cũng không có hoạt động giải trí nào khác, sau khi trời tối họ không có việc gì làm thì bắt đầu tạo con cái.

Ngày xưa sân đập lúa trước cổng làng đầy trẻ con, nhưng bây giờ đâu đâu cũng thấy những phụ nữ mang thai với cái bụng to, khiến ông Tam vừa vui lại vừa buồn.

Vui là nhân số bộ tộc hưng vượng, ông ấy là tộc trưởng, sau này đi xuống đất gặp tổ tiên cũng có sức mạnh.

Buồn là dân số gia tăng quá nhanh, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, số thê thiếp mới lấy về làng và số trẻ mới sinh đã khiến nhân khẩu trong làng tăng gấp đôi, năm sau có lẽ vẫn có thể tăng gấp đôi tiếp, nếu không phải bây giờ người trong làng đều đã kiếm được tiền, có lẽ xây nhà gạch và nhà tầng đều không ở hết được.

Ông Tam nói xong thì đi ra ngoài, trước khi rời đi còn tháo chiếc cồng chiêng trên tường xuống.

Một lúc sau, tiếng cồng chiêng vang lên khắp trong làng.

"Có chuyện gì vậy, đêm hôm rồi ai còn đánh chiêng làm gì?"

"Không phải là hổ vào làng rồi chứ?"

"Mỗi năm các nhân viên hộ tống đều luyện tập xung quanh mấy lần, đừng nói là hổ, lợn rừng cũng bị giết sạch rồi, trong làng còn có đội tuần tra, làm sao có thể để hổ vào làng được?"

"Đương gia, tốt nhất chàng nên ra ngoài xem xem, đêm hôm đánh chiêng nhất định là có chuyện!"

"Được rồi, các nàng ngủ trước đi, ta đi ra ngoài xem xem!"

…..

Một người dân làng bước ra khỏi nhà, tiếng cồng chiêng đã đi xa, hướng về phía người bên cạnh đã ra từ trước đó hỏi: "Nhị ca, có chuyện gì vậy? Ai đánh chiêng vậy?"

"Ông Tam đánh đó, nói bảo chúng ta đến từ đường họp!"

"Nửa đêm rồi còn họp cái gì chứ?"

"Làm sao ta biết được?"

"Nhị ca, ngươi có đi không?"

"Ông Tam bảo đi họp, ngươi dám không đi sao?"

"Ta không dám…."

"Không dám còn nói gì nữa, nhanh đi đi, ông Tam đánh chiêng ban đêm, chắc chắn là có chuyện gì đó."

Hai người trò chuyện sau đó đi về phía từ đường, sau khi bọn họ đi đến từ đường vừa mới xây trong làng, nhiều người đã đến trước rồi, họ đang hỏi nhau tại sao lão trưởng làng lại đánh chiêng, nhưng không ai biết câu trả lời.

Đúng lúc mọi người đang tò mò đoán mò, ông Tam đã dẫn theo Kim Phi và Ngụy Vô Nhai đi từ cửa lớn vào.

Từ đường vừa rồi còn đang ồn ào tiếng người nói lập tức trở nên yên tĩnh lại, vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Mặc dù Kim Phi là con rể của ông Tam, nhưng bình thường Quan Hạ Nhi đều dẫn theo đội cận vệ trở về, Kim Phi rất ít khi tới.

Hôm nay Kim Phi đến, nhưng không dẫn theo Quan Hạ Nhi mà đi cùng với ông Tam cùng đến, cha của Quan Hạ Nhi cũng đang ngồi trong đám người với vẻ mặt nghi hoặc, nhìn có vẻ như cũng không biết chuyện Kim Phi đến, hiển hiên không phải là đến thăm thân ở làng Quan Gia mà là có việc chính sự.

Có chuyện gì đáng để Kim Phi tới đây vào ban đêm vậy?

Dân làng Quan Gia có người tò mò, có người lo lắng, có người đang âm thầm quan sát ba người Kim Phi, thấy ba người họ đều vừa nói vừa cười, có một số dân làng phản ứng nhanh đã đặt tảng đá trong lòng xuống đất.

Ông Tam nhìn qua một lượt, thấy mọi người vẫn chưa tới đủ, dẫn theo Kim Phi và Ngụy Vô Nhai ngồi xuống bên cạnh.

Ngụy Vô Nhai nhìn xung quanh, khen ngợi nói: "Tam ca, từ đường của làng Quan Gia các ngươi sửa sang lại cũng khá ấn tượng đấy!"

"Đều là nhờ vào phúc của Kim ca nhi, cuộc sống trong làng càng ngày càng tốt đẹp hơn, đây là từ đường năm ngoái mới được xây dựng lại, trước đây mọi người đều ăn không đủ no, từ đường mưa dột cũng không có tiền sửa lại." Ông Tam thở dài nói: "Bây giờ mọi người theo Kim ca nhi kiếm tiền, năm ngoái khi sửa từ đường mọi người đều quyên góp tiền."

Ba người nói chuyện một lúc, mọi người cũng đã gần đến đủ, ông Tam chào hỏi Kim Phi, sau đó đi tới phía trước, lớn tiếng nói: "Mọi người đều biết chuyện Kim ca nhi đóng thuyền bọc thép đi xa hàng ngàn dặm tìm kiếm hạt giống tốt đúng không?"

"Biết." Người bên dưới khán đài đồng thanh trả lời.

Làng Quan Gia có rất nhiều người làm việc trong xưởng thép, lúc trước khi chế tạo số hiệu Thái Bình, hầu hết các bộ phận thép đều được sản xuất ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng không cố ý giữ bí mật, đây cũng là một trong những đề tài bàn tán trong làng.

Chỉ là sau khi số hiệu Thái Bình rời đi đã là hơn nửa năm rồi, hoàn toàn không có tin tức gì, độ nổi tiếng cũng đã giảm xuống.

Bây giờ ông Tam đột nhiên nhắc đến số hiệu Thái Bình, rất nhiều dân làng lập tức nhận ra rằng có thể số hiệu Thái Bình đã trở về.

Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy ông Tam tiếp tục nói: "Thuyền bọc thép đã trở về, và còn mang theo những hạt giống từ xa hàng nghìn dặm trở về, có thể sản xuất hàng nghìn kilogam một mẫu!"

Vừa dứt lời, người dưới khán đài lập tức cãi nhau ầm ĩ.

Bất kể những người đàn ông nhà họ Quan ở hiện trường hiện đang làm gì, trước đây ai chưa từng làm ruộng chứ? Bọn họ hiểu rõ việc sản xuất ra hàng nghìn kilôgam trên một mẫu đất có ý nghĩa như thế nào.

Đồng thời cũng tò mò tại sao ông Tam lại gọi bọn họ đến để nói chuyện này.

Mặc dù đây là một tin tốt, nhưng nó có liên quan gì đến bọn họ?

Sau đó, bọn họ nghe ông Tam tiếp tục nói: "Thuyền bọc thép đã mang theo hạt giống trở về, nên cần nơi để tiến hành ươm giống, vốn dĩ Ngụy tiên sinh đã chọn được nơi ươm giống rồi, nhưng sau khi ta nghe nói đến chuyện này, đã đặc biệt đi tìm Kim ca nhi và Ngụy tiên sinh thương lượng, xin bọn họ đặt nơi ươm giống ở làng Quan Gia chúng ta!

Đây là một điều tuyệt vời đối với tổ tiên của chúng ta, sau này khi chúng ta ra ngoài gặp những người nông dân nơi khác, tất cả chúng ta đều có thể ngẩng cao đầu nói rằng hạt giống mà các ngươi sử dụng đều là do nhà chúng ta trồng ra được sớm nhất!"

"Chẳng trách ông Tam có thể là trưởng làng của làng Quan Gia, ăn nói thật sự rất khéo." Ngụy Vô Nhai nhỏ giọng khen ngợi: "Cùng một chuyện, Tam ca nói như vậy thì lại dễ giải quyết hơn rất nhiều."

Kim Phi nghe vậy cũng mỉm cười.

Vốn dĩ bọn họ muốn dùng mảnh đất phía sau làng Quan Gia, kết quả khi đến miệng ông Tam lại là làng Quan Gia xin Kim Phi và Ngụy Vô Nhai mới giành được cơ hội lần này.

Nhưng quả thực đúng như lời Ngụy Vô Nhai nói, khi ông Tam nói như vậy, phần lớn những người đàn ông ở làng Quan Gia bên dưới đều lộ ra vẻ mặt tự hào.

Chỉ cần những người đàn ông trong làng Quan Gia không quá lười biếng, hiện tại cơ bản đều có thể có công việc khác, đã không còn thiếu tiền làm ruộng và bán lương thực nữa, đến cả những người quá lười biếng cũng không làm ruộng nữa.

Cho nên hầu hết dân làng đều đồng ý với cách nói của ông Tam.

Trò đùa, đó là những hạt giống được con thuyền bọc thép đầu tiên ở Đại Khang mang về từ hàng ngàn dặm xa xôi, nếu như có thể tự mình ươm mầm những hạt giống này trên chính mảnh đất của mình rồi phổ biến khắp Đại Khang thì quả thực là một chuyện rất tốt với tổ tiên.

Hầu hết dân làng đều cảm thấy tự hào.
Chương 2084: Không đáng

Đương nhiên, ở đâu cũng có những kẻ nhỏ mọn và keo kiệt, ở làng Quan Gia cũng không ngoại lệ.

Phần lớn dân làng đều cảm thấy đây là một chuyện tốt, nhưng cũng có một số người khẽ nhíu mày, cảm thấy Kim Phi muốn chiếm dụng đất của bọn họ, trong lòng hơi khó chịu.

Chỉ là ngại sức ảnh hưởng và địa vị của Kim Phi, cộng thêm ông Tam cũng đang ở hiện trường, bọn họ không dám nói ra mà thôi.

"Tam gia, Kim ca nhi và Ngụy tiên sinh muốn dùng mảnh đất nào của làng chúng ta?" Một dân làng hỏi.

"Mảnh đất cát phía sau núi của làng chúng ta." Ông Tam trả lời.

Những dân làng lúc trước cau mày lại càng trở nên mất hứng hơn.

Đó là mảnh đất tốt nhất trong toàn bộ làng Quan Gia, cũng là mảnh đất có thu hoạch tốt nhất.

"Thật ra ta vừa mới quyết định giao đất cho Ngụy tiên sinh dùng rồi, nhưng Kim ca nhi và Ngụy tiên sinh nói, đất là của mọi người, không nói với mọi người một tiếng thì không thích hợp, ta gọi mọi người đến họp, thương lượng với mọi người, các ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Kim ca nhi đều đã lên tiếng rồi, lại là chuyện tốt với tổ tiên, chúng ta còn có gì để nói sao?"

"Đúng vậy, Kim ca nhi ngài yên tâm, sau khi thu hoạch xong vụ lúa mì này, chúng ta sẽ giao đất cho Ngụy tiên sinh ươm trồng!"

Những dân làng dưới khán đài lần lượt hào hứng nói.

Nhưng ông Tam lắc đầu nói: "Không thể đợi đến lúc thu hoạch lúa mì được, trong số hạt giống mang về lần này, có mấy loại cần phải nhanh chóng gieo trồng, nếu không sẽ bỏ lỡ mùa trồng trọt, cho nên đêm hôm ta mới gọi mọi người đến họp, chính là để nói với mọi người một tiếng, nhanh chóng xúc lúa mì đi, đừng để trì hoãn việc chính sự của Kim ca nhi và Ngụy tiên sinh."

Những người dân làng keo kiệt vừa rồi không vui, nhưng cũng không dám phát tác, bây giờ lão trưởng làng lại yêu cầu bọn họ xúc lúa mì đi, bọn họ lập tức tìm thấy sơ hở để phản bác.

"Tam gia, mấy tháng nữa lúa mì sẽ chín, bây giờ làm sao có thể xúc đi được?"

"Đúng vậy, Tam gia, đây không phải là lãng phí lương thực sao?"

Có hai dân làng bày tỏ sự phản đối.

"Xúc lúa mì là vì nuôi trồng giống mới, sau khi ươm trồng giống mới, có thể nuôi sống nhiều người hơn, đây không phải là lãng phí lương thực!" Ông Tam phản bác lại.

Ngụy Vô Nhai thấy hai dân làng vẫn còn muốn nói, đứng lên nói: "Mọi người làm ruộng không dễ dàng gì, chúng ta cũng không sử dụng đất của mọi người một cách vô ích, xúc bỏ lúa mì, chúng ta sẽ bồi thường gấp đôi dựa trên sản lượng của năm ngoái, năm nay sử dụng đất của mọi người, cũng sẽ quy ra tiền thuê dựa theo thu hoạch của năm ngoái, trả gấp đôi cho mọi người!"

Hai người dân làng lập tức ngừng nói chuyện.

Theo những gì Ngụy Vô Nhai nói, chỉ cần xúc lúa mì đi, bọn họ có thể được bồi thường gấp đôi, sau này không cần thu hoạch đất canh tác làm ruộng, thậm chí ngay cả hạt giống cũng không cần bỏ ra, mỗi quý đều có thể nhận được tiền thuê gấp đôi, chuyện tốt như thế này đi đâu tìm được?

"Ngụy tiên sinh, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy." Ông Tam trừng mắt nhìn hai người dân làng đó: "Từ xưa tới nay, tất cả ruộng đồng trong thiên hạ đều thuộc về hoàng gia, nếu ngươi muốn dùng đất ươm trồng hạt giống tốt, là làm việc cho người dân trong thiên hạ, làm việc cho hoàng gia, tại sao lại có thể tìm ngươi đòi tiền thuê nữa chứ?"

"Tam gia nói đúng, đây là chuyện tốt vinh danh tổ tiên, người khác có tiền cũng không giành lấy được, nếu chúng ta lấy tiền thuê của các ngài thì thành người gì chứ?"

"Đúng vậy, nói một cách không thích hợp, bây giờ chúng ta đều quá bận, nên việc trồng hai thửa đất đó cũng không có ý nghĩa gì, ta không biết các ngươi như thế nào, dù sao năm ngoái ta đã không muốn trồng rồi, không phải là ta mất gốc, chỉ là đến thời gian trồng trọt còn phải xin nghỉ về thu hoạch gieo trồng, chưa kể làm việc mệt mỏi nhưng không thu được bao nhiêu lương thực, còn làm trì hoãn chuyện trong xưởng!"

"Thật ra ta cũng không muốn trồng nữa, chỉ là không dám nói ra, hóa ra không chỉ có một mình ta nghĩ như vậy!"

"Kim ca nhi, Ngụy tiên sinh, các ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, chúng ta không cần tiền thuê, các ngài muốn dùng chỉ lần lấy đi dùng là được rồi."

Những dân làng khác lần lượt la ó, có người mắng hai dân làng kia, cảm thấy bọn họ đã làm xấu mặt làng Quan Gia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Phi có hơi xúc động, cũng đứng lên giơ tay về phía dưới khán đài, dân làng lập tức yên tĩnh lại.

"Các vị đều là huynh đệ thúc bá của Hạ Nhi, cũng là huynh đệ thúc bá của Kim Phi ta, ta rất cảm động khi mọi người ủng hộ công việc của ta và Ngụy tiên sinh như vậy, cám ơn mọi người rất nhiều."

Kim Phi chắp tay hướng xuống bên dưới, tiếp tục nói: "Nhưng chuyện gì cũng cần có quy củ, dùng đất của mọi người thì nên trả tiền thuê đất, nếu không sau này quan chức phía dưới thấy ta dùng đất mà không trả tiền thuê thì sẽ học theo, thiên hạ sẽ nhanh chóng hỗn loạn, mọi người cũng không cần khiêm tốn nữa."

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, dân làng đều lộ ra vẻ suy tư.

"Nếu Kim ca nhi đã nói như vậy rồi, chúng ta đừng tranh cãi nữa." Ông Tam nhìn thấy vậy, quyết định điều này rồi nói: "Nhưng ngày mai các ngươi đều phải dành thời gian để xúc lúa mì đi, nhà nào nuôi gia súc thì kéo lúa mì về cho bọn chúng ăn, không nuôi gia súc thì cày lên làm phân bón, yêu cầu của ta là ngày mai trước khi trời sáng, tất cả mọi người phải cày xong đất, đừng trì hoãn việc ươm giống của Kim ca nhi và Ngụy tiên sinh!"

"Tam gia ngài yên tâm, sáng mai ta sẽ đến xưởng xin nghỉ phép, sau đó đi cày đất!"

Dân làng lần lượt nói đảm bảo.

"Vậy làm phiền các ngươi vậy!" Kim Phi lại chắp tay hướng xuống bên dưới, sau đó lùi về phía sau.

Sau đó ông Tam lại dặn dò thêm vài câu rồi kết thúc cuộc họp, Kim Phi lại đi đến nói chuyện với cha của Quan Hạ Nhi vài câu rồi mới trở về, khi về đến nhà đã gần nửa đêm rồi.

Quan Hạ Nhi vẫn còn chưa ngủ, đang chờ ở cổng làng.

"Đương gia, nghe nói chàng đi đến làng Quan Gia?"

"Đúng vậy, có chút việc." Kim Phi nói với Quan Hạ Nhi về những gì đã trải qua ở làng Quan Gia.

Làng Quan Gia là nhà mẹ của Quan Hạ Nhi, nghe nói Kim Phi dùng đất, trong làng có người phản đối, Quan Hạ Nhi rất tức giận: "Chàng muốn dùng hai mảnh đất để ươm giống, cũng không phải là chiếm mà không trả lại cho bọn họ, vậy mà còn có người không đồng ý sao? Ngày mai ta đi hỏi cha ta, ai lại không biết phải trái như vậy, nếu không phải đương gia, bọn họ có thể có cuộc sống như bây giờ sao?"

"Dùng đất của người khác trả tiền thuê cho người ta là chuyện bất di bất dịch, người ta nói vài câu cũng là lẽ tự nhiên, hơn nữa bọn họ cũng không nói sai, lúa mì sắp được thu hoạch rồi, cần phải xúc đi, quả thực có hơi lãng phí lương thực." Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Được rồi, đừng tức giận nữa!"

"Đương gia, bọn họ đối xử với chàng như vậy, chàng không tức giận sao?" Quan Hạ Nhi cẩn thận liếc nhìn Kim Phi.

Cô có hơi lo lắng Kim Phi sẽ có cái nhìn không tốt với làng Quan Gia vì chuyện này.

"Chuyện này có gì mà tức giận chứ? Không đáng!" Kim Phi lắc đầu.

Kim Phi thực sự không quan tâm những dân làng đó nghĩ gì về hắn, chỉ là tiền thuê vài mảnh đất, đối với hắn bây giờ chẳng là gì cả, Kim Phi không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào một việc tầm thường như vậy.

Nếu không không phải là thời gian eo hẹp, Kim Phi cũng không lựa chọn sử dụng mảnh đất ở làng Quan Gia.

Thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn muốn nói gì đó, Kim Phi chủ động đổi chủ đề: "Ở nhà có phần cơm không? Đi cả một đêm, ta sắp đói chết rồi!"

Thấy Kim Phi thực sự không tức giận, Quan Hạ Nhi mới yên tâm, cô liếc nhìn Kim Phi: "Cái này còn phải hỏi sao? Nhuận Nương ở nhà, có khi nào để chàng đói không?"
Chương 2085: Không nỡ ăn

Những người bên cạnh Kim Phi đều biết y thường xuyên thức khuya làm việc, nên buổi sáng hiếm khi có người đến đây tìm y.

Nhưng sáng sớm hôm sau Ngụy Vô Nhai đã chạy đến nhà Kim Phi, cứ tưởng là Kim Phi còn chưa dậy, ai ngờ vừa mới bước vào đã thấy Kim Phi bước ra từ nhà ăn.

"Sao hôm nay ngài dậy sớm thế? Ta còn tưởng phải gọi ngài dậy!" Ngụy Vô Nhai trợn trắng mắt nhìn Kim Phi.

Làm lang y, Ngụy Vô Nhai vẫn luôn cố gắng ngủ sớm dậy sớm, cũng luôn khuyên Kim Phi điều chỉnh giữa công việc và nghỉ ngơi nhưng Kim Phi không nghe, mà thường xuyên làm việc đến nỗi quên giờ giấc, bận rộn xong thì trời cũng đã sáng.

Ngụy Vô Nhai khuyên nhủ mấy lần đều không có kết quả nên ông ấy cũng không buồn khuyên nữa.

“Biết Ngụy tiên sinh quan tâm đến ruộng thí nghiệm nên phải dậy sớm một chút.” Kim Phi cũng biết Ngụy Vô Nhai khuyên là vì tốt cho mình, cười hỏi: “Ngụy tiên sinh ăn cơm chưa?”

"Ngài tưởng rằng ai cũng giống ngài sao? Ta đã ăn rồi!" Ngụy Vô Nhai thúc giục nói: "Đi thôi, Lão Đàm đã tới rồi!"

Hai ngày tiếp theo, Kim Phi gác lại công việc khác, đồng thời điều động binh phủ từ huyện Kim Xuyên đến trấn giữ làng Quan Gia, miếng đất ở sau núi bị cày xới mấy lần, khiến đất trở nên vô cùng mềm xốp.

Chạng vạng, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai từ làng Quan Gia thôn trở về làng Tây Hà, còn chưa vào làng đã nhìn thấy một đoàn đội nhân viên hộ tống võ trang đầy đủ chạy đến trước cửa làng.

“Sao vậy?” Thiết Chùy chặn một đội trưởng đội hộ tống lại hỏi.

"Báo cáo, hạt giống Đông Hải sắp tới rồi, Tiểu Ngọc đại nhân bảo chúng ta đi pháo đài số 2 để bàn giao!" Đội trưởng đội hộ tống trả lời.

Làng Tây Hà bây giờ cũng giống như hoàng thành lúc trước, dù không có xây dựng tường thành cao lớn nhưng ở ngoài lại xây rất nhiều pháo đài, ngoại trừ cấm quân và đội ngũ hộ tống ngoài kia thì các lực lượng vũ trang khác phải xin mới có thể vào làng Tây Hà.

Đội ngũ hộ tống hạt giống từ Đông Hải đến đây cũng là nhân viên hộ tống trong danh sách, nhưng vẫn không có quyền trực tiếp tiến vào làng Tây Hà, cần phải có nhân viên hộ tống trong làng đến giao tiếp.

“Sao lại về nhanh thế?” Kim Phi gật gật đầu: “Vậy các người đi nhanh đi!”

Sau khi vào làng, Kim Phi không về nhà mà dẫn Ngụy Vô Nhai đi vào thư phòng.

Kết quả nhóm người Cửu Công chúa, Thiết Thế Hâm đều không có ở đó, hỏi thăm mới biết bọn họ đã đi đến kho lương thực ở sau núi, thế là Kim Phi đã dẫn Ngụy Vô Nhai đến kho lương thực trước.

Đến kho lương thực mới phát hiện ra đám người, không chỉ có Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc, Kim Bằng cũng có ở đây, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương, Tả Phi Phi cũng có, thậm chí Bắc Thiên Tầm thường xuất quỹ nhập thần cũng có ở đây, bây giờ cũng vác hắc đao ngồi trên cành cây, vung vẩy chân và lột những chồi non của cỏ tranh để ăn.

Pháo đài số 2 cách làng Tây Hà rất gần, Kim Phi đến kho lương thực chưa được bao lâu đã nhìn thấy một đội vận chuyển xe ngựa xuất hiện ở cửa làng.

Ngụy Vô Nhai lấy số hiệu Thái Bình có thể mang về 10 - 20 xe hạt giống từ châu Mỹ về thì đã không tệ, kết quả là chiếc xe đầu tiên của đoàn xe đã đến cửa vào của kho lương thực, xe phía sau vừa mới đi đến làng, chỉ là bây giờ nhìn thấy số lượng xe ngựa cũng đã hơn trăm chiếc.

"Kim Bằng, rốt cuộc các ngươi đang lấy bao nhiêu hạt giống ở châu Mỹ về vậy?" Ngụy Vô Nhai quay đầu nhìn qua phía Kim Bằng.

"Hạt giống khoai tây và khoai lang đỏ khá nhiều, một xe chứa cũng không có bao nhiêu. Chúng ta sợ hạt giống mang về không đủ nên cố gắng mang về càng nhiều càng tốt." Kim Phi có hơi tiếc nuối nói: "Nếu như không sợ cabin bị vỡ nát thì ta đã lấy về thêm chút nữa."

"Bình an trở về là tốt rồi, cũng đâu phải là sau này không được đi nữa" Kim Phi an ủi nói.

“Lão ca, khoai tây ăn ngon không?” Thiết Chùy hỏi Kim Bằng.

"Ngon lắm, nướng trên lửa vừa thơm vừa mềm nhưng khoai lang đỏ nướng lại càng ngon hơn, vừa thơm vừa ngọt, giống như là ăn kẹo vậy." Kim Bằng không nhịn được mà liếm liếm môi.

"Bọn ta chưa từng ăn nên thèm thì đã đành, còn ngươi ăn suốt đường về, sao trông ngươi còn thèm hơn bọn ta thế." Thiết Chùy nhếch miệng nói.

Kim Bằng nghe vậy liền nóng nảy: “Thiết Chùy, huynh nói sai rồi, khi chúng ta ăn ở châu Mỹ. Sau khi lên tàu, mọi người đều biết rằng nó sẽ được mang về để làm hạt giống nên không ai dám ăn, trên đường đi toàn phải đánh cá ăn chứ không dám ăn hạt giống nào. Huynh không tin thì hỏi anh em trên thuyền xem!”

Thiết Chùy vừa thấy Kim Bằng phản ứng lớn như vậy thì đã biết mình nói sai, với lại còn có cả Kim Phi và Cửu Công chúa ở đây, mà những gì anh ta vừa nói chẳng khác nào là nghi ngờ bọn Kim Bằng.

Nghĩ vậy Thiết Chùy vội xin lỗi Kim Bằng: "Lão ca, xin thứ lỗi, vừa rồi ta nói bậy rồi."

“Thiết Chùy huynh, không phải ta lòng dạ hẹp hòi, ngươi nói ta thì cũng không sao nhưng anh em trên thuyền cũng đã chịu đủ khó khăn trên đường đi."

Kim Bằng nói: "Nói ra thì có hơi ra vẻ, trước đây ai cũng không dám mơ có thể ăn thịt mỗi ngày, nhưng sau khi ăn cá mấy tháng trên biển, anh em nhìn thấy cá luôn có mùi tanh, thấy cháo cá là đã khó chịu, may mắn là tiên sinh nhắc nhở chúng ta mang theo một ít đồ hộp theo.”

Bất kể là đồ ăn gì thì ăn nhiều cũng sẽ ngán, cả sơn hào hải vị cũng thế.

Khi bọn Kim Bằng đến châu Mỹ đã mang theo kha khá đồ ăn, sau này họ phát hiện ra rằng ở biển có vô số cá, chỉ cần mang theo lưới đánh cá thì ở biển sẽ không thiếu cái ăn. Vả lại đã tới hang cùng ngõ hẹp, họ cũng có thể ăn khoai tây và khoai lang đỏ trong trường hợp khẩn cấp.

Cho nên để có thể chở thêm hạt giống và nhiên liệu cho chuyến về, nên đã không chuẩn bị quá nhiều lương thực mà lấy việc đánh bắt cá làm nguồn thức ăn chính trên đường đi, chỉ khi gặp thời tiết đặc biệt và những vùng biển không thể đánh bắt cá được mới ăn những món đã chuẩn bị trước.

Không biết vận may của họ tốt hay không, trên đường đi họ chỉ gặp lưới trắng hai lần, lúc khác chỉ cần tùy tiện thả hai lưới là có thể bắt được rất nhiều cá nên mọi người trên thuyền hoàn toàn không lo bị đói.

Thế là bọn Kim Bằng đã ăn cá mấy tháng trên thuyền.

Cũng may Kim Phi lo lắng họ sẽ bị bệnh scorbut nên đã làm một số loại rau dưa đóng hộp trong chai thủy tinh đặc chế trước khi xuất phát, ban đầu các thuyền viên còn có chút ghét bỏ, nhưng sau đó rau dưa đóng hộp đã trở thành thứ được ưa chuộng nhất trên thuyền.

"Ca ca, ta thật sự biết lỗi rồi!" Lúc này Thiết Chùy thật sự muốn tát mình một cái, liên tục cúi đầu chắp tay với Kim Bằng: "Mấy ngày nữa các anh em về tới, ta sẽ đãi các anh em một bữa, phạt ba ly rượu trái cây để thỉnh tội với mọi người!”

“Được rồi, vậy ở quán rượu Hắc Phong Lĩnh Kim Xuyên, đến lúc đó tên nhãi ngươi đừng khóc đấy!”

“Không khóc, không khóc, ta rất vinh dự được đón gió cho các anh em sau chuyến viễn chinh châu Mỹ!" Thiết Chùy vội xua tay.

Kim Bằng thật sự không muốn gây sự với Thiết Chùy nên chỉ dùng miệng giải thích những gì cần giải thích, rồi lại chủ động chuyển đề tài: “Ngụy tiên sinh, mặc dù ta không tìm được cây canh-ki-na nhưng có một số dược liệu địa phương, người dân địa phương dùng nó để nấu thuốc, hiệu quả rất tốt, ta cũng mang về một ít, tiên sinh nói cứ đưa cho ngài.”

Ngụy Vô Nhai nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Các ngươi còn mang dược liệu về? Đâu đâu, lấy ra ta xem!"

“Ngụy tiên sinh, mời ngài đi theo ta." Kim Bằng đi về phía một chiếc xe ngựa: “Khi lấy được, ta đã cố ý nhờ người ghi lại môi trường sinh trưởng của từng dược liệu và thói quen của người dân địa phương. Có điều, có thể trồng sống hay có tác dụng hiệu quả không thì còn phải nhờ tiên sinh tìm hiểu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom