-
Chương 2071-2075
Chương 2071: Vì Nhuận Nương
Máy điện báo được chia thành hai loại: có dây và không dây, với điều kiện kỹ thuật hiện tại của Kim Xuyên, Kim Phi chỉ có thể chế tạo máy điện báo có dây.
Thực chất, công tắc và bóng đèn được lắp đặt tương ứng ở hai đầu của máy điện báo. Đầu gửi điện báo điều khiển độ sáng tối của bóng đèn đầu nhận bằng cách nhấn công tắc trong thời gian và tần số khác nhau. Cả hai bên đều có một cuốn mật mã. Độ dài và tần suất phát sáng của bóng đèn có ý nghĩa khác nhau để phục vụ việc truyền tải thông tin.
Máy điện báo do Kim Phi chế tạo có đầu gửi trong phòng nghỉ của y và đầu nhận ở một nhà kho nhỏ phía bên kia phòng thí nghiệm, cách nhau hàng chục mét.
Sau khi đến phòng thí nghiệm, Kim Phi bảo Vạn Hạc Minh đi đến nhà kho nhỏ, còn y thì dẫn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đi vào phòng nghỉ của mình.
"Nói câu gì đó đi, ta sẽ truyền tin đến cho Hạc Minh".
Kim Phi ngồi trước máy điện báo.
"Nói gì bây giờ?" Nhuận Nương hỏi.
“Nàng nói gì cũng được".
“Vậy cho ta hỏi khi nào Vũ Hồng và Thiết Chuỳ sẽ thành hôn?” Nhuận Nương cười nói.
“Hạc Minh còn nhỏ, nghe câu hỏi này xong sẽ xấu hổ đó”, Quan Hạ Nhi nói: “Hỏi xem cơm hay bánh bao ngon hơn đi?”
“Được”, Kim Phi gật đầu, viết lên bản thảo: “Cơm và bánh bao, cái nào ngon hơn?”
Sau đó y lấy từ bên cạnh ra một cuốn sổ nhỏ, dưới mỗi chữ viết những con số khác nhau. Mấy phút sau, Kim Phi cầm tờ giấy viết tay lên, ấn nút.
Dù là đầu phát hay đầu nhận thì đều có hai ngọn đèn nhỏ màu sắc khác nhau. Kim Phi ấn công tắc một giây, bóng đèn nhỏ màu đỏ sáng lên. Đây là Vạn Hạc Minh ở đối diện đáp lại y, ra hiệu rằng cậu bé đã nhận được tín hiệu và đã có thể bắt đầu công việc.
Thế là Kim Phi bắt đầu liên tục nhấn công tắc, mấy phút sau, việc truyền tải tin tức hoàn thành, Vạn Hạc Minh làm theo phương pháp đã thống nhất, một lần nữa gửi tín hiệu về để đối chiếu với Kim Phi.
Sau khi việc đối chiếu hoàn tất, hai người cùng lúc bật đèn theo cách đã thống nhất, kết thúc cuộc liên lạc.
"Được rồi, đợi một lát, Hạc Minh phải mất một lúc mới giải mã được bí mật", Kim Phi mỉm cười bước sang một bên, đang định rót một ít nước sôi để uống thì phát hiện nước trong ấm đã gần cạn. Thế là y định ra cửa gọi Vạn Vũ Hồng đi lấy nước.
Nhưng Nhuận Nương lại nhanh hơn một bước, cầm lấy ấm nước từ tay Kim Phi: "Đương gia, để ta đi cho. Vừa rồi ta không biết trong ấm không có nước, đợi một lát!"
Tuy rằng Nhuận Nương thường xuyên tới phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về ăn tối nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bước vào căn phòng nơi Kim Phi vẽ bản vẽ và nghỉ ngơi này.
Thực ra sau khi vào, cô ấy muốn rót trà cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng lại chỉ nhìn thấy bếp và ấm trà để đun nước chứ không thấy chén trà, nhưng cô ấy cũng không dám lục lọi đồ đạc của Kim Phi.
"Đương gia, thời gian này chàng hãy thường xuyên tới chỗ Nhuận Nương hơn, tốt hơn là sớm sinh thêm một đứa nữa", Quan Hạ Nhi nhìn theo bóng lưng Nhuận Nương nói.
"Sao vậy, ba đứa con còn chưa đủ sao?" Kim Phi trên mặt hiện lên một vệt đen.
Bây giờ Kim Phi đã có ba đứa con, Cửu công chúa bận rộn đến mức mỗi ngày còn không có thời gian ăn cơm, Bắc Thiên Tầm thì bản tính tự do, con của họ đa số đều do Quan Hạ Nhi chăm sóc.
Cũng may, Kim Phi đã thuê vài bảo mẫu để giúp Quan Hạ Nhi chia sẻ gánh nặng, nếu không chỉ cần ba đứa trẻ cũng quá đủ để trói chân cô.
Khi họ mới kết hôn, Quan Hạ Nhi đã liên tục giục chuyện sinh con, mãi cho đến khi Bắc Thiên Tầm sinh cho Kim Phi một đứa con trai mới thôi. Không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn cô lại tiếp tục thúc giục.
“Với sản nghiệp lớn như vậy, đương nhiên càng nhiều con càng tốt”, Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Nhưng lý do để chàng và Nhuận Nương sinh con là vì Nhuận Nương”.
"Vì Nhuận Nương?"
“Chàng không cảm thấy Nhuận Nương bây giờ càng lúc càng cẩn thận lời ăn tiếng nói sao?” Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Nếu có một đứa con, có lẽ cô ấy sẽ thoải mái hơn!”
Nghe vậy, Kim Phi cũng thở dài.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều từng có cuộc sống vô cùng khó khăn, đến mức dù Kim Phi giờ đã đứng ở đỉnh cao thế giới nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn giữ lại nhiều thói quen trước đây.
Quan Hạ Nhi thì khá hơn một chút, cô hiểu mình là vợ cả của Kim Phi. Cô đang dần thay đổi bản thân, càng ngày càng ít làm mấy công việc như thêu thùa dệt vải, đọc sách ngày càng nhiều, mỗi ngày đều đọc nhật báo Kim Xuyên.
Mặc dù biết khoảng cách giữa mình và Cửu công chúa, Kim Phi sẽ ngày càng lớn hơn, nhưng cô vẫn cố gắng theo kịp bước chân của họ.
Nhuận Nương thì khác, cô ấy gặp khó khăn trong việc học, học rất chậm. Nhuận Nương học mãi cũng chỉ đọc được một số từ đơn giản, nhưng hầu hết là chỉ đọc được chứ không viết được. Dù cô ấy có học chăm chỉ đến đâu cũng không có tác dụng. Sau đó, Nhuận Nương đành bỏ cuộc.
Niềm vui lớn nhất của cô ấy mỗi ngày là vào bếp nghiên cứu món ăn, khi rảnh rỗi thì quay sợi, dệt vải, thay đổi cái ăn cái mặc cho Kim Phi. Cô ấy cũng nghe theo lời Kim Phi và làm bất cứ điều gì y yêu cầu.
Kim Phi biết rằng Nhuận Nương cảm thấy bất an vì xuất thân và khả năng của mình, cô ấy cũng sợ bị Kim Phi bỏ rơi. Y cũng từng cố gắng giao tiếp với Nhuận Nương, nhưng hiệu quả không được tốt lắm. Nhuận Nương làm những điều này đều là vì y, cô ấy cũng không gây rắc rối gì nên nếu Kim Phi cứ nhắc mãi chuyện này không thôi thì có vẻ hơi bắt nạt cô ấy. Vì vậy y đơn giản là gạt chuyện này sang một bên. Chỉ cần cô ấy cảm thấy an toàn là được.
Nhưng khi địa vị của Kim Phi không ngừng được nâng cao, và những người xung quanh tiếp tục phát triển ngày càng tốt hơn, Nhuận Nương ngày càng trở nên tự ti và ít nói.
Lúc đầu Nhuận Nương chỉ muốn lấy lòng Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng bây giờ cô ấy muốn lấy lòng tất cả mọi người xung quanh Kim Phi, kể cả Tiểu Nga và A Xuân. Trước đó, có lần Tiểu Nga đi học về rồi luôn miệng kêu đói, bắt Nhuận Nương đi làm đồ ăn cho mình, Nhuận Nương cũng vội vã chạy đi làm. Cũng vì chuyện này mà Quan Hạ Nhi đã tẩn cho Tiểu Nga một trận.
Cũng chính vì sự việc này mà Quan Hạ Nhi nhận ra Nhuận Nương ngày càng tự ti nên mới nảy ra ý định để cô ấy sinh con.
Người mẹ hãnh diện nhờ con cái. Nguyên nhân cho sự tự ti của cô ấy là do thiếu cảm giác an toàn. Nhuận Nương hẳn sẽ tự tin hơn sau khi có con.
Thấy Kim Phi chỉ thở dài không trả lời, Quan Hạ Nhi nhéo nhẹ Kim Phi: "Đương gia, ta đang nói chuyện với chàng, chàng có nghe thấy không?"
"Ta nghe rồi, nhưng đứa con không phải là món đồ, sao có thể nói sinh con là sinh con ngay được?" Kim Phi bất đắc dĩ nói.
"Chàng không biết đếm ngày sao? Tính toán cẩn thận là được mà!"
"Được rồi, ta hiểu rồi!" Kim Phi chiếu lệ nói.
Quan Hạ Nhi nhìn thấy thái độ của Kim Phi, tức giận nói: "Đừng coi thường chuyện này, Nhuận Nương không đậu thai, chàng đừng hòng ngủ trong phòng ta!"
“Này, sao còn dùng cách này để uy hiếp ta?” Kim Phi ôm eo Quan Hạ Nhi: “Nếu ta đã muốn tới thì nàng cản được sao?”
"Chàng có tới cũng vô ích!" Quan Hạ Nhi vẻ mặt bướng bỉnh.
"Việc này không phải nàng nói là được!"
Kim Phi vòng tay qua eo Quan Hạ Nhi, bế cô lên.
"Đừng làm bậy, Nhuận Nương quay lại ngay đấy!" Quan Hạ Nhi theo bản năng một tay vòng qua cổ Kim Phi, tay còn lại đẩy y ra, tựa như nửa muốn nửa không.
Vừa dứt lời, Nhuận Nương bưng ấm nước đi vào...
Chương 2072: Tốc độ của điện
"Á!"
Nhuận Nương khẽ hét lên rồi quay người chạy đi.
Kim Phi cũng muốn đùa giỡn, một tay ôm Quan Hạ Nhi, một tay kéo Nhuận Nương: “Hạ Nhi vừa nói, chúng ta hãy nhanh chóng sinh con đi, hay là chúng ta nhờ cô ấy chỉ giáo một chút!”
Nhuận Nương nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng cánh tay lại bị Kim Phi giữ lại. Cô ấy không dùng sức giãy giụa mà ngoan ngoãn đặt ấm nước xuống. Nhìn Kim Phi vòng tay ôm Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương có chút lo lắng y một tay bế Quan Hạ Nhi như vậy sẽ mệt.
"Đương gia, đừng trêu chọc cô ấy nữa!" Quan Hạ Nhi tức giận vỗ Kim Phi: "Thả ta xuống, Hạc Minh tới đây thì chúng ta phải giải thích thế nào?"
Dù sao phòng thí nghiệm cũng không phải nhà của y, Vạn Hạc Minh có thể tới bất cứ lúc nào. Thế là Kim Phi đành phải đặt Quan Hạ Nhi xuống: "Sao nàng dám uy hiếp ta? Đêm nay đợi ta cho nàng một bài học!"
Dù sao bọn họ cũng đã thành hôn mấy năm, ở đây cũng không có người ngoài, Quan Hạ Nhi cũng muốn thị phạm cho Nhuận Nương, cho nên cô ấy không hề xấu hổ chút nào, ngược lại nhướng mày nhìn Kim Phi: "Đợi thì đợi thôi, lẽ nào ta mà phải sợ chàng sao?”
Kim Phi vốn là đang nói đùa, nhưng đối mặt với sự khiêu khích này, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, nhưng dòng cảm xúc này lại bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt đứt.
"Sư phụ, con đã giải mã được rồi!"
Vạn Hạc Minh cầm tập giấy nháp, hưng phấn chạy vào: “Tin tức người truyền đến là câu hỏi cơm và bánh bao cái nào ngon hơn?”
Nói xong, không đợi Kim Phi trả lời, cậu bé đã nhìn thấy bản thảo Kim Phi đặt trên bàn.
Vạn Hạc Minh cầm tờ bản thảo lên so sánh, hưng phấn nhảy lên: “Hay quá, chữ nào cũng đúng!”
Sự phấn khích của Vạn Hạc Minh khiến Nhuận Nương có chút bối rối.
Chẳng phải chỉ là hỏi cơm và bánh bao cái nào ngon hơn thôi sao? Đâu cần hưng phấn như vậy?
Quan Hạ Nhi nhìn ra sự khó hiểu của Nhuận Nương, nhỏ giọng nói: "Nhuận Nương, đừng coi thường bức điện đơn giản này. Nghĩ thử xem, nếu ở trên chiến trường, chẳng phải khi đương gia truyền tin tình báo quan trọng cho Hạc Minh thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều sao?"
"Nhưng chúng ta không phải có phi thuyền và ca nô sao? Dùng những thứ này cũng có thể truyền tin!" Nhuận Nương nói.
“Phi thuyền và ca nô đều không nhanh bằng điện báo”, Quan Hạ Nhi hỏi: “Muội có biết tốc độ của điện báo nhanh như thế nào không?”
"Nhanh như thế nào?" Nhuận Nương tò mò hỏi.
Quan Hạ Nhi đang định trả lời, lại quên mất con số cụ thể, cô quay đầu nhìn Kim Phi: "Đương gia, tốc độ điện báo nhanh như thế nào?"
Hiện tại ở Đại Khang không có đồng hồ, cũng không có khái niệm về giây, Kim Phi suy nghĩ một lúc, búng ngón tay rồi nói: “Với thời gian ta dùng để búng ngón tay, điện báo có thể truyền đi truyền lại giữa Kim Xuyên và Đông Hải hàng trăm lần!"
"Làm sao có thể?" Nhuận Nương đột nhiên mở to mắt: "Sao có thể có chuyện nhanh như vậy?"
"Điện nhanh như vậy đó!" Kim Phi thở dài cảm thán.
Ở một mức độ nào đó, tốc độ của điện có thể nói là tương đương với tốc độ ánh sáng, là một trong những vận tốc nhanh nhất trong vũ trụ từng được biết đến.
"Nhuận Nương, muội biết không, đương gia nói, điện báo cũng có thể truyền không dây, thứ dùng để truyền điện báo không dây gọi là điện thoại. Sau này điện thoại hoàn thành, chúng ta có thể ở đây nói chuyện, Đông Hải cũng có thể nghe được!" Quan Hạ Nhi bổ sung thêm.
“Làm được như vậy thì khác gì thần tiên đưa giọng nói đi xa trăm dặm cơ chứ?” Nhuận Nương càng thêm kinh ngạc.
"Có thể nói như vậy”, Kim Phi khẽ gật đầu.
“Hy vọng có thể sớm được thấy thứ kỳ diệu đó” Quan Hạ Nhi mặt đầy mong đợi hỏi: “Đương gia, khi nào thì có thể hoàn thiện phát minh này?”
"Ta cũng không biết”, Kim Phi lắc đầu.
Kiếp trước Kim Phi học cơ khí, nếu là chế tạo máy hơi nước, máy phát điện, thậm chí cả động cơ và các loại súng cầm tay, y có thể làm được một cách dễ dàng. Tuy nhiên, điện là một ngành khoa học phức tạp, Kim Phi chỉ biết đại khái về nguyên lý và cần phải nghiên cứu một cách cẩn thận thì mới làm được.
Tuy nhiên, miễn là nền tảng công nghiệp được lập ra để người dân có đủ cơm ăn áo mặc, điện có thể từ từ phát triển. Nếu không thể, Kim Phi sẽ phổ cập môn khoa học ở trường, sau đó chọn ra những học sinh tài năng để đào tạo thông qua các kỳ thi tuyển sinh. Có nhiều người hợp sức, điện thoại sẽ sớm được làm ra hơn một chút.
"Sư phụ, con nghe nói đồng thau đã được chuyển về. Tả đại nhân nhờ con hỏi sư phụ xem có tiếp tục làm dây điện không?" Vạn Hạc Minh hỏi.
“Tiếp tục làm đi”, Kim Phi gật đầu nói: “Sau khi chế tạo xong máy phát điện, ta muốn nối điện cho cả làng và Trường Xà Câu”.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, có thể phải mất vài năm nữa mới đạt được mục tiêu nối điện cho cả làng, vì sản lượng than trước đây quá thấp. Mặt khác, thuỷ quân Đông Hải và đội thuyền lầu đều là những đơn vị tiêu thụ rất nhiều than. Nhưng những thứ họ vận chuyển đa số là lương thực, ảnh hưởng đến cái bụng của vô số người. Việc này còn có tầm quan trọng hơn là phát triển điện trong lòng Kim Phi.
Bây giờ có mỏ than Phong Lăng san sẻ bớt nguồn than tiêu thụ cho thuỷ quân và hạm đội thuyền lầu. Theo số liệu do Lưu Thiết báo cáo, sau khi một số huyện khác trong quận Tế Thuỷ được kiểm soát, sản lượng than sẽ còn tăng mạnh. Đến lúc đó, thậm chí lượng than sử dụng cho các bến tàu và điểm tiếp tế dọc sông Trường Giang cũng có thể giao cho mỏ than Phong Lăng.
Các mỏ đồng ở quận Long Tuyền và Thư Châu đã cung cấp một lượng lớn tài nguyên đồng thau và nguyên liệu để chế tạo dây điện. Kim Phi đã sẵn sàng khởi động kế hoạch phát triển điện trước thời hạn, từ đó có thể thúc đẩy phát triển công nghiệp.
Vạn Hạc Minh vốn rất tò mò về điện, đặc biệt là sau khi đèn điện được chế tạo, cậu bé càng bị ám ảnh bởi nó. Hiện tại hầu như mỗi ngày cậu bé đều ăn ngủ ở trong phòng thí nghiệm, trừ khi Vạn Vũ Hồng không chịu được mùi trên cơ thể và mái tóc của Vạn Hạc Minh thì mới ép cậu bé về nhà tắm rửa. Còn nếu không, Vạn Hạc Minh sẽ không rời phòng thí nghiệm.
Quan Hạ Nhi thậm chí còn nói đùa rằng Vạn Hạc Minh giờ đã giỏi hơn sư phụ. Những cái khác chưa nói, nhưng khả năng cắm rễ ở phòng thí nghiệm đã vượt cả Kim Phi.
Vạn Vũ Hồng lo lắng đến mức còn nghĩ đến việc tìm một “phu nhân nhí” nuôi từ nhỏ để quản Vạn Hạc Minh. Mãi cho đến khi Kim Phi nghe Thiết Chuỳ nhắc đến chuyện này trong lúc chuyện phiếm, y đi tìm Vạn Vũ Hồng nói chuyện mới khiến cô ấy từ bỏ ý định này.
Nghe Kim Phi nói về máy phát điện, Vạn Hạc Minh không khỏi có chút mong chờ: "Sư phụ, máy phát điện phải mất bao lâu mới hoàn thành?"
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại quặng đồng đã tới, nếu nhanh thì tháng sau sẽ xong”.
Máy phát điện này chỉ là một thử nghiệm của Kim Phi. Mục tiêu sử dụng của nó là cung cấp điện cho một số công xưởng ở làng Tây Hà và Trường Xà Câu. Nó không phải là một máy phát điện cỡ lớn. Đối với Kim Phi thì việc này rất đơn giản. Trước đây là do trữ lượng đồng thau vẫn chưa đủ, đồng còn phải để lại đúc tiền phát cho công nhân nên không thể đem đi làm dây điện nên tiến độ tương đối chậm.
Bây giờ đồng thau đã đến, tiến độ có thể được đẩy nhanh.
"Tả tiên sinh có nói máy hơi nước tiến triển đến đâu rồi không?" Kim Phi hỏi.
Cốt lõi của việc sản xuất điện không chỉ là máy phát điện mà còn là máy hơi nước chịu trách nhiệm cung cấp năng lượng.
Kim Phi chịu trách nhiệm giám sát việc sản xuất máy phát điện, Tả Chi Uyên chịu trách nhiệm giám sát máy hơi nước, trưởng làng chịu trách nhiệm xây dựng nhà xưởng.
Gần đây Kim Phi bận rộn, Tả Chi Uyên cũng bận nên hai người chưa gặp nhau.
"Tả đại nhân nói máy hơi nước càng lớn thì càng dễ chế tạo, tháng sau nhất định sẽ hoàn thành”, Vạn Hạc Minh nói tiếp: "Hôm qua con ra ngoài tắm rửa tình cờ gặp trưởng làng. Ông ấy nói rằng nhà xưởng sẽ được hoàn thành trong tháng này”.
Chương 2073: Mùa xuân đến rồi
Nhà máy nhiệt điện và nhà máy thủy điện sắp xây dựng cũng chỉ là thử nghiệm, một khi hoạt động bình thường, Kim Phi sẽ bắt tay vào kế hoạch xây dựng nhà máy nhiệt điện có kích thước lớn hơn, vén ra bức màn của thời đại điện khí hóa.
Mở ra cả một thời đại mới, ngay cả Kim Phi cũng bắt đầu mong đợi.
Kết quả là thời gian tiếp theo Kim Phi lại bắt đầu làm việc một cách điên cuồng, trừ mấy ngày như lúc bị Quan Hạ Nhi áp giải đi tìm Nhuận Nương và lúc Đường Tiểu Bắc trở về, thời gian còn lại gần như toàn ở trong phòng thí nghiệm giống như Vạn Hạc Minh.
Đến tháng hai, thời tiết dần dần ấm lên, cỏ xanh bắt đầu mọc trên vùng đất đóng băng, người dân ở trong nhà suốt mùa đông cũng dần dần bước ra khỏi nhà.
Nhiệt độ tăng trở lại, trong phòng thí nghiệm luôn có máy hơi nước hoạt động, nhiệt độ tương đối cao, bận bịu làm việc tại phòng thí nghiệm hơn nửa tháng, Kim Phi cảm thấy cơ thể hơi ê ẩm.
Tới trưa thì trở ra ăn cơm trưa, ăn xong thì trở lại phòng thí nghiệm làm việc chưa được bao lâu Quan Hạ Nhi đã tới rồi, cô nói ở nhà đã chuẩn bị nước nóng, kêu Kim Phi trở về tắm.
Công việc trước mắt đã xử lý gần xong hết rồi, Kim Phi cũng cảm thấy cần tắm thế nên không phản đối, đi theo Quan Hạ Nhi trở về.
Nhìn cành liễu ven đường đong đưa theo gió, Kim Phi xúc động nói: "Gió liễu thổi vào mặt không thấy lạnh nữa, mùa Xuân tới thật rồi!"
"Đừng xúc động nữa, mau đi tắm đi, cũng sắp bốc mùi rồi!" Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi: "Nhuận Nương đã đun xong nước tắm cho chàng rồi!"
Kim Phi nhìn thử xung quanh thấy không có người ngoài, cười xấu xa nói: "Nàng không vào cùng sao?"
"Ai muốn vào cùng chàng chứ?" Quan Hạ Nhi xoay người muốn chạy, lại bị Kim Phi vác lên vai.
Quan Hạ Nhi vùng vẫy mấy cái tượng trưng, sau khi phát hiện không có tác dụng thì đành cam chịu, bị Kim Phi vác vào phòng tắm.
Tắm rửa đến tận xế chiều, Kim Phi sảng khoái bước ra từ phòng tắm, nằm phơi nắng trên chiếc ghế trong sân.
Gần đây thường xuyên thức đêm vẽ và lập kế hoạch, vừa rồi lại càn quấy lâu như vậy, Kim Phi cũng hơi mệt, nằm một lúc đã ngủ.
Khi tỉnh ngủ, y phát hiện trên người mình có đắp một tấm chăn mỏng, Nhuận Nương đang nấu cơm ở phòng bếp, Quan Hạ Nhi không biết đi đâu rồi.
Thấy Kim Phi ngồi dậy, Nhuận Nương bưng một ly nước từ phòng bếp ra: "Khí lạnh sắp tới rồi nên mới gọi chàng dậy đấy."
Dẫu sao y cũng còn trẻ, ngủ một giấc đã phục hồi lại tinh lực rồi, thấy Nhuận Nương, Kim Phi không khỏi nhớ tới cuộc càn quấy vừa rồi ở phòng tắm, một tay y nhận lấy ly nước, tay còn lại kéo Nhuận Nương lại.
Nhuận Nương lập tức đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Đương gia, phải nấu cơm rồi..."
Đang nói giữa chừng thì ngoài cửa truyền tới âm thanh ồn ào của bốn đứa nhỏ chạy nhảy đùa giỡn.
Bọn trẻ tan học trở về rồi, Kim Phi chỉ có thể buông Nhuận Nương ra, nhìn về phía cửa.
Bốn đứa nhỏ đeo cặp sách, vội vàng xông vào từ cửa, thấy Kim Phi, bốn đứa lập tức trở nên ngoan ngoãn, ba đứa A Xuân Đậu Đậu Linh Nhi vội vàng hành lễ với Kim Phi, Tiểu Nga thì hỏi với vẻ mặt đầy hưng phấn: "Tỷ phu tỷ phu, huynh xong việc chưa? Chúng ta đi đến sau núi thăm thú ăn sắt được không? Tiểu Bảo bây giờ cũng sắp lớn lên thành Đại Bảo rồi!"
Năm ngoái bốn đứa nhỏ nhặt được một con gấu trúc con ở trong núi, sau đó vẫn nuôi nó ở sau núi, lúc ấy Kim Phi còn lo lắng rằng gấu trúc lớn sẽ làm tổn thương chúng, sau này quan sát một thời gian thì phát hiện với tình trạng không bị kích thích thì tính cách của nó vô cùng hiền lành nên y không ngăn cản nữa.
Dưới sự chăm sóc của bốn đứa nhỏ, gấu trúc đã từ con non trưởng thành lên một nửa, Tết năm đó Kim Phi đến sau núi cúng tế những nhân viên hộ tống đã tử trận, lúc đi ngang qua vườn còn tiện tay đút cho nó mấy cây trúc.
Lúc ấy Kim Phi muốn kiểm tra tính tình của gấu trúc nên cố ý ném nó vào đống tuyết mấy lần, gấu trúc cũng không tức giận, còn tưởng Kim Phi đang chơi với nó, mỗi lần bị ném ra xong đều hào hứng chạy trở lại, để cho Kim Phi ném tiếp.
Thấy tính cách của gấu trúc tốt như vậy, Kim Phi cũng yên lòng, tính toán xem liệu mình có thể nuôi thêm vài con ở trong làng không, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện nhỏ ở đời trước.
Đời trước Kim Phi đặc biệt chạy đến Tứ Xuyên để xem gấu trúc nổi tiếng, kết quả là ngày đó tâm trạng của gấu trúc nổi tiếng có lẽ không được tốt lắm, Kim Phi đợi ở bên ngoài lan can hơn nửa giờ cũng không lộ mặt.
Loại động vật nhỏ vừa đáng yêu vừa mềm mại này ngay cả Kim Phi còn không chịu nổi, huống chi là các bé gái như nhóm Tiểu Nga?
Mỗi ngày sau khi tan học, bốn đứa nhỏ trở về cất cặp sách, sau đó việc đầu tiên làm chính là đến sau núi cho gấu trúc ăn.
Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Kim Phi nên muốn kéo Kim Phi đi cùng.
Nhưng Kim Phi lại thể hiện ra dáng vẻ của trưởng bối mà khiển trách: "Nghe nói gần đây các muội chỉ nghĩ đến việc chạy tới sau núi chơi, bài tập cũng không hoàn thành tốt, hôm nay trước hết phải làm cho xong bài tập, làm xong bài tập mới được đến sau núi, buổi tối trở lại ta sẽ kiểm tra!"
Khi còn bé ngày nào bản thân cũng có bài tập làm mãi không xong, thấy nhóm Tiểu Nga vui vẻ như vậy, trong lòng Kim Phi cảm thấy không công bằng, nhất định phải cho chúng một tuổi thơ hoàn chỉnh.
Bốn đứa nhỏ nghe thấy Kim Phi nói như vậy, tất cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều xụ xuống.
Kim Phi rất hài lòng với việc này, quay đầu nói với Nhuận Nương: "Ta đến ngự thư phòng xem thử, buổi tối sẽ trở lại ăn cơm."
Thời gian gần đây, Kim Phi ở trong phòng thí nghiệm bận đến tối tăm mặt mày, không có bất kỳ quy luật sinh hoạt nào, mệt thì ngủ đói thì ăn, không mệt không đói thì làm việc, để chăm sóc cho y và Vạn Hạc Minh, Vạn Vũ Hồng và mấy nữ công khác cũng dọn đến phòng thí nghiệm, thay phiên nhau trực suốt hai mươi bốn giờ, trên bếp lúc nào cũng đang nấu cơm.
Nghe thấy buổi tối Kim Phi muốn trở lại để ăn cơm, Nhuận Nương tỏ ra rất vui mừng, vội vàng gật đầu: " Được, lát nữa ta sẽ làm thêm hai món đương gia thích ăn."
Kim Phi gật đầu, chắp tay sau lưng mà bước đi.
Y đi tới ngự thư phòng, không ngoài dự đoán, Cửu công chúa đang phê tấu chương, thấy Kim Phi đi vào, Cửu công chúa buông bút lông xuống: "Phu quân, cuối cùng chàng cũng nghỉ tay được rồi!"
Kim Phi là kiểu người thỉnh thoảng tăng ca, nhưng Cửu công chúa là người cuồng công việc thứ thiệt, làm việc quanh năm, trừ khi Kim Phi đến tìm nàng để ở qua đêm, thời gian khác gần như ngày nào cũng làm thêm giờ.
Mặc dù khoảng cách từ ngự thư phòng đến thẳng phòng thí nghiệm không đến hai trăm thước, nhưng hai người đã gần mười ngày không gặp mặt.
Kim Phi nhìn đống tấu chương chất như núi trên bàn dài của Cửu công chúa, thấy hơi đau lòng: "Nàng đừng làm việc quá sức như vậy, lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi một chút!"
"Ta không sao, cũng đã quen rồi." Cửu công chúa đứng dậy đi vòng qua bàn, ngồi vào trên đùi Kim Phi, đưa tay ôm cổ Kim Phi: "Phu quân thì khác, nghe thị vệ đang trực nói, phòng làm việc của chàng thường xuyên sáng đèn cả một đêm, không thể tiếp tục như vậy được!"
"Không sao, ta cũng thỉnh thoảng mới làm thêm giờ, bây giờ tất cả bản vẽ của nhà máy nhiệt điện ta đều vẽ xong rồi, tiếp theo cứ giao cho bọn họ thi công là được."
"Phu quân, trước kia không phải chàng đã giao bản vẽ của máy hơi nước và máy phát điện cho xưởng thép rồi, bọn họ không phải cũng sắp làm xong rồi sao?" Cửu công chúa hỏi.
Từ lúc Kim Phi giải thích với nàng về tương lai của điện lực, Cửu công chúa luôn rất coi trọng điện lực, luôn chú ý tới việc chế tạo máy phát điện.
"Đó là nhà máy nhiệt điện, gần đây ta đang thiết kế nhà máy thủy điện đằng kia." Kim Phi giải thích.
Chương 2074: Dựa vào bản thân
Nguyên lý cơ bản của nhà máy phát điện nhiệt điện, nói một cách đơn giản là chuyển đổi nhiệt năng thành điện năng, chỉ có hai bộ phận cốt lõi, một cái mô-tơ, một cái là máy phát điện.
Hơn nữa, nhà máy điện này chỉ cung cấp điện chiếu sáng và điện năng lượng cho làng Tây Hà và Trường Xà Câu, có quy mô rất nhỏ, công suất tổng hợp có thể cũng không thể bằng máy phát điện dự phòng cỡ trung ở trong siêu thị vào kiếp trước.
Kim Phi đã giao bản vẽ của máy hơi nước và máy phát điện giao cho xưởng thép từ lâu rồi, bây giờ đang ở giai đoạn cuối, sắp được bàn giao, việc xây dựng nhà máy điện cũng đang ở giai đoạn cuối, chỉ đợi máy hơi nước và máy phát điện được gửi đến rồi tiến hành điều chỉnh thử là đã có thể sử dụng.
Nhưng trạm thủy điện thì khác, nó không chỉ cầu kiến thức liên quan đến điện lực, mà còn liên quan đến công trình, địa lý, cơ khí, khí tượng và nhiều ngành học khác, hơn nữa, kiếp trước Kim Phi không tham gia vào các hạng mục liên quan, bây giờ hoàn toàn dựa vào một chút thường thức để tìm kiếm tảng đá để vượt qua sông.
Việc xây dựng nhà máy phát điện nhiệt điện thất bại thì thất bại, Kim Phi có khả năng kiểm soát hậu quả, nhưng các trạm thủy điện thì khác, nếu muốn sử dụng thủy điện để tạo ra điện, phải tích trữ nước để nâng cao mực nước, rồi mới dùng áp lực vốn có của nước sông để làm cho mô-tơ xoay tròn, kéo theo máy phát điện.
Chưa kể đến chi phí cần thiết để xây dựng một trạm thủy điện rất lớn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ là tai họa đối với người dân ở hạ lưu.
Gần đây Kim Phi luôn bận rộn ở trong phòng thí nghiệm chính là bận thiết kế bản vẽ liên quan đến trạm thủy điện.
"Phu quân, không phải trước đó chàng đã nói rằng trạm thủy điện nên đợi sau khi lũ lụt vào mùa xuân qua đi thì mới xây dựng à?" Cửu công chúa hỏi.
Hai năm nay thời tiết không ổn định, mùa hè cực kỳ nóng, mùa đông lại cực kỳ lạnh, năm ngoái lượng tuyết rơi ở các nơi đều rất lớn, bây giờ thời tiết ấm áp, băng tuyết tan ra thì sẽ gây ra lũ lụt vào mùa xuân, nếu chặn dòng sông vào thời điểm này thì chỉ là không có việc gì nên kiếm chuyện.
Cho nên Kim Phi dự định sẽ đợi cho đến khi lũ lụt vào mùa xuân qua đi rồi thì lại bắt tay vào xây dựng trạm phát điện thủy lợi.
"Việc chuẩn bị càng đầy đủ thì sau này càng rỗi rãi thôi, hơn nữa, chi phí để xây dựng một trạm phát điện thủy lợi rất lớn, phương diện ảnh hưởng cũng rất lớn, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại", Kim Phi nói.
Đập Tam Hiệp ở kiếp trước, từ thiết kế đến việc thi công cuối cùng, kéo dài hàng chục năm, vô số nhà khoa học đã trải qua vô số luận chứng, rồi mới bắt đầu thi công.
Y muốn xây dựng trạm phát điện này ở bên cạnh làng Tây Hà là khuôn mẫu trước đập Tam Hiệp, cũng là trạm phát điện thủy lợi đầu tiên của thế giới này, hơn nữa, không ai có thể giúp Kim Phi được, nên y phải thiết kế một mình, cho nên Kim Phi cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Cửu công chúa cảm nhận được áp lực của Kim Phi nên xoa lên ấn đường của y một cách nhẹ nhàng: "Phu quân đã bận rộn nhiều ngày như thế, công việc chuẩn bị đã ổn chưa?"
"Bản vẽ thiết kế cơ bản đã xong rồi, sau đó chúng còn phải đến hiện trường để khảo sát, còn phải đánh giá hậu quả nếu thất bại, xem liệu chúng ta có thể gánh chịu hậu quả nếu thất bại hay không." Kim Phi nói: "Vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
"Có thể giao cho người khác làm được không?" Cửu công chúa hỏi.
"Ta đã viết thư mời Ngụy đại nhân đến đây một chuyến để tham gia khảo sát tại hiện trường, phần còn lại..." Kim Phi cười gượng và hỏi: "Có thể giao cho ai được chứ?"
Kim Phi không phải là người thích tự mình làm việc, nếu có thể làm chưởng quầy rảnh tay thì sẽ làm chưởng quầy rảnh tay, tài chính và quyền cầm quân xem như là hai mạch quan trọng nhất của một quốc gia, nhưng Kim Phi đã giao thương hội Kim Xuyên cho Đường Tiểu Bắc, giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương chính là để bớt việc.
Nhưng năng lượng điện là một ngành sản xuất hoàn toàn xa lạ đối với người của thời đại này, từ trước đến nay, không có ai từng tiến hành những nghiên cứu liên quan, cũng không có ai từng xem xét đến vấn đề phát điện bằng sức nước, làm sao Kim Phi có thể yên tâm giao cho người khác được chứ? Nên chỉ có thể đích thân quan sát.
Bây giờ người duy nhất mà y có thể nghĩ đến, người có thể giúp đỡ mình chỉ có Ngụy Đại Đồng.
Từ khi bắt đầu xây dựng đập Đô Giang, Ngụy Đại Đồng vẫn luôn tham gia vào công việc liên quan đến thủy lợi, năm ngoái lại bắt đầu bắt tay vào xây dựng đập chứa nước, là một người có kinh nghiệm phong phú nhất ở Đại Khang trong việc xây dựng đập nước, có thể cho Kim Phi một chút ý kiến trong việc xây dựng đập nước.
"Phu quân, chàng đã làm đủ tốt rồi, không cần phải ép buộc mình nhiều như vậy, nếu thật sự không chắc chắn thì có thể đợi mấy năm nữa lại xây dựng cũng được." Cửu công chúa nói lời an ủi.
“Ta sẽ xem xét, nếu thật sự không thể làm được thì ta cũng không gắng gượng." Kim Phi gật đầu.
Trạm phát điện thủy lợi liên quan đến quá nhiều mặt, nếu như con sông nhỏ bên cạnh làng Tây Hà thật sự không thích hợp để xây dựng đập nước lớn thì Kim Phi cũng sẽ không thúc đẩy một cách cưỡng ép.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa," Kim Phi hỏi: "Bên thượng du có tin tức gì không, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm ngoái có lớn không, bây giờ tuyết đã tan chưa?"
Năm ngoái, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên khá lớn, so với mùa xuân và mùa hè năm trước thì mực nước trên sông Trường Giang vẫn rất cao, may là đập Đô Giang đã được đưa vào sử dụng, nếu không thì khu vực Tây Xuyên sẽ lại phải hứng chịu nạn lũ lụt.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm ngoái, nhưng xét theo tình hình tuyết rơi ở Xuyên Thục và Trung Nguyên để đưa ra phán đoán thì ước tính rằng cũng sẽ không ít hơn năm trước bao nhiêu, cho nên sau khi băng tuyết tan, Kim Phi bảo Cửu công chúa viết thư cho Khánh Hâm Nghiêu ở Tây Xuyên, để anh ta phái người đến Cao Nguyên xem xét tình hình tuyết rơi.
Gần đây y luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, chưa hỏi đến chuyện này, hôm nay đến đây cũng nhân dịp hỏi một chút.
"Theo tình hình mà phi thuyền quan sát được, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm nay đúng là lớn hơn năm kia nữa, nhưng năm nay thời tiết ấm lên tương đối chậm, tốc độ băng tuyết tan ra cũng tương đối chậm, mực nước sông Trường Giang đang dâng lên một cách vững vàng, trước mắt vẫn còn cách xa mực nước nguy hiểm.
Cửu công chúa nói: “Khánh đại nhân đã thành lập một đội hình phi thuyền riêng biệt để nhìn chằm chằm vào Cao Nguyên, nếu có tình huống khác thường thì anh ta sẽ tiến hành cảnh báo sớm nhất có thể."
“Vậy là được rồi," Kim Phi khẽ gật đầu: "Tình hình thiên tai ở Trung Nguyên và Giang Nam thế nào rồi? "
Cửu công chúa thở dài và trả lời: “Thiên tai ở Trung Nguyên và Giang Nam tương đối nghiêm trọng, xét theo tình hình do Cục tình báo báo cáo thì năm trước có rất nhiều người dân bị chết cóng ở nhiều địa phương, chiếm tới 5% trên tổng số dân cư, thậm chí có một số địa phương nghiêm trọng còn lên tới 10%!"
Kim Phi nghe thấy vậy thì cũng thở dài.
5% và 10% nghe có vẻ không nhiều, nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận thì thật đáng sợ.
Trong hoàn cảnh bình thường, một gia đình ở Đại Khang có bốn đến sáu người, số liệu này có nghĩa là trung bình cứ hai hoặc ba hộ gia đình thì có một người chết cóng và chết đói vào mùa đông năm ngoái.
Thật ra Kim Phi đã dự đoán được kết quả này từ trước rồi, y đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm mới có thể tránh cho thảm kịch như vậy xảy ra, chỉ là khả năng của y vẫn còn quá yếu, cho dù cố gắng hết sức tìm kiếm đồ ăn ở trong biển, phái thủy quân của Đông Hải đến nước K để lấy lương thực, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
"Phu quân, chàng cũng đừng buồn, chúng ta đã làm hết những gì có thể rồi, bây giờ rau dại sắp ra mắt, người dân có thể tìm được thứ gì đó để lấp đầy mấy phần dạ dày, năm nay chúng ta sẽ đổi lấy nhiều lương thực với nước K hơn, hạt giống lúa nước L đã được phân phát xuống, để nhật báo Kim Xuyên phổ biến nhiều một chút, khuyến khích người dân trồng lúa nước L, tranh thủ tích trữ nhiều lương thực hơn một chút, khi đến mùa đông nếu cần cứu trợ thiên tai thì cũng có thể rỗi rãi hơn một chút." Cửu công chúa nói lời an ủi.
"Cũng chỉ có thể làm như thế," Kim Phi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Chương 2075: Xin thứ lỗi
Đời trước khi còn đi học đã được học một bài tên là “Đào cải dầu”, khi đó có không ít học sinh cảm thấy rau dại không khó ăn, thậm chí còn có bạn nói rằng rau dại cũng là một món ăn dân dã và muốn thử một chút.
Quả thật cải dầu không khó ăn, ở một mức độ nhất định nào đó mà nói thì cải dầu có thể được coi là một loại rau, trước đây có rất nhiều quán bánh bao và sủi cảo đều lấy rau dại làm nhân của sủi cảo và bánh bao.
Thật ra, phần lớn rau dại đều không ngon bằng cải dầu, mà người ở thời đại này thậm chí còn không có muối chứ đừng nói đến các loại gia vị khác, về cơ bản thì họ chỉ luộc rồi ăn nên cũng có thể tưởng tượng được mùi vị.
Mặc dù như vậy nhưng khi vào đông vẫn có rất nhiều người dân còn không được ăn rau dại thì đã bị chết đói.
Trước đây Kim Phi phát triển điên cuồng và tìm kiếm thức ăn khắp nơi chỉ để tránh phát sinh tình trạng này, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nên mùa đông năm ngoái đã có rất nhiều người chết đói.
Kim Phi lấy làm tiếc vì điều này nhưng cũng không tự trách bản thân quá nhiều bởi vì quả thật y đã cố gắng hết sức.
Nói đến đây, Cửu công chúa không khỏi nghĩ đến thuyền bọc thép, hỏi: "Phu quân, thuyền bọc thép đã đi lâu như thế rồi mà vẫn không có tin tức gì sao?”
“Không.” Kim Phi g lắc đầu: “Ta cũng không biết số hiệu Thái Bình đến đâu, khi nào mới trở lại.”
Mặc dù số hiệu Thái Bình là thuyền hơi nước nhưng tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với những con thuyền chở hàng ở đời trước, thậm chí còn nhanh hơn với những con thuyền du lịch lớn một chút.
Ở đời trước, khi đi từ Đông Hải đến châu Mỹ, nếu đi với tốc độ nhanh thì ca-nô có thể đến đó trong khoảng 20 ngày, nếu đi chậm thì có thể đến trong vòng 35 ngày.
Nếu căn cứ theo mốc thời gian này thì lẽ ra số hiệu Thái Bình đã đã quay trở lại từ lâu, nhưng ca-nô ở đời trước đều đã có lộ trình thuần thục và định vị vệ tinh chính xác, trong khi số hiệu Thái Bình chỉ có hướng đi đại khái do Kim Phi chỉ dẫn, còn lại chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Cho dù đến châu Mỹ thành công thì cũng sẽ mất thời gian để tìm được hạt giống mà Kim Phi cần.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Châu Nhi đến thông báo rằng Nhuận Nương đã đến nên hai người cùng nhau trở về ăn cơm.
Công việc trong phòng thí nghiệm tạm thời đã kết thúc, quá trình chế tạo máy phát điện cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng, vì vậy trong vài ngày tới, Kim Phi lại giam mình ở xưởng thép để theo dõi tiến độ của máy phát điện.
Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, máy phát điện và máy hơi nước đã được hoàn thành trong cùng một ngày và được đưa đến nhà xưởng của lão trưởng làng để tăng ca, bộ khung của nhà máy nhiệt điện đầu tiên trên thế giới hiện đã hoàn thiện nên bước tiếp theo chỉ là lắp đặt và chạy thử là được. Đây không phải là vấn đề khó khăn đối với Kim Phi.
Cùng lúc đó, Vạn Hạc Minh mang theo một đoàn nữ công nhân bắt đầu lắp dây điện trong làng và Trường Xà Câu.
Đợi đến khi bọn họ lắp xong dây điện thì Kim Phi cũng đã chạy thử xong máy phát điện.
Ngày mùng 7 tháng 2 năm thứ 3 tân nguyên, nhà máy nhiệt điện đầu tiên ở Đại Khang đã được đưa vào hoạt động.
Chạng vạng tối hôm đó, gần như tất cả những nhân vật quan trọng trong làng đều đến, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Kim Phi đã kéo công tắc nguồn điện xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ ngôi làng và khu công nghiệp Trường Xà Câu cạnh làng đều sáng lên!
Trước đây, máy phát điện trong phòng thí nghiệm chỉ có thể dùng để chiếu sáng một số nơi trong làng như ngự thư phòng, viện Khu Mật, nhà của Kim Phi và khoảng đất trống ở lối vào xưởng dệt, nhưng bên trong nhà ở tập thể và bên trong nhà xưởng không hề được trang bị.
Ngay cả trong nhà Kim Phi cũng không phải phòng ngủ nào cũng được trang bị đèn.
Những người dân làng bình thường muốn cảm nhận ánh sáng của đèn điện chỉ có thể đi đến khoảng đất trống ở phía trước xưởng dệt.
Bây giờ có những máy phát điện lớn hơn, mỗi nhà xưởng và nhà ở tập thể của nhân viên đều cần lắp đặt dây điện, mỗi hộ gia đình cũng có thể được lắp đặt một cái bóng đèn.
Nhìn thấy đèn trong nhà mình sáng lên thì dân làng cũng trở nên xúc động như trong tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, cả làng vang lên tiếng reo hò phấn khích "Sáng rồi! Sáng rồi!"
"Thật sự đã sáng rồi!"
Quan Hạ Nhi cũng kích động ôm lấy cánh tay của Kim Phi: “Đương gia, chàng nhìn Trường Xà Câu đi, thật sự đều sáng rồi!”
Nhìn thấy ánh sáng của đời trước hiện lên trên tay mình thì Kim Phi cũng có chút xúc động nhưng y biết đây chỉ là bước khởi đầu.
Chiếu sáng chỉ là cách sử dụng điện cơ bản nhất, tiếp theo, y sẽ bắt đầu chế tạo các thiết bị điện khác nhau.
Khối lượng công việc của công trình này quả thật vô cùng lớn, nếu chỉ dựa vào một mình y thì chắc chắn không thể được, Kim Phi nghĩ đến đây thì quay đầu nhìn về phía Phương Linh Quân đang ở trong đám đông.
"Phương tiên sinh, ngài có rảnh không? Ta có vài ý kiến muốn tán gẫu với ngài một chút." Kim Phi bước đến và hỏi.
Phương Linh Quân khẽ gật đầu: “Có thời gian, nói chuyện ở đâu?”
"Đến phòng thí nghiệm của ta đi." Kim Phi nói.
Ngự thư phòng khá xa, hơn nữa bầu không khí chính trị khá nặng nên chỉ sợ Phương Linh Quân sẽ không thích, hơn nữa nhà máy điện cách phòng thí nghiệm không xa, hiện giờ máy hơi nước và máy phát điện ở đó đã ngừng hoạt động nên tương đối yên tĩnh và thích hợp để trò chuyện.
"Phòng thí nghiệm của ngài chính là cấm địa, ta có thể đến được sao?” Phương Linh Quân cười trêu ghẹo.
"Tại sao không thể đến?" Kim Phi cười nói: "Chỉ là phòng thí nghiệm có hơi bừa bộn, hy vọng Phương tiên sinh sẽ không chê."
“Vậy thì đi nhanh đi, ta đã rất tò mò về phòng thí nghiệm của ngài từ lâu rồi, lát nữa ngài đừng hối hận nhé!"
Phương Linh Quân nói xong thì tự mình đi về phía phòng thí nghiệm.
Kim Phi gửi lời chào đến Cửu công chúa rồi vội vã đuổi theo Phương Linh Quân.
Khi đến phòng thí nghiệm, Phương Linh Quân tò mò nhìn chung quanh: “Sao nơi này lại chẳng giống chẳng giống chút nào với những gì ta nghĩ vậy?”
"Phương tiên sinh nghĩ như thế nào?" Kim Phi tò mò hỏi.
Phương Linh Quân không trả lời câu hỏi của Kim Phi mà lại tự nhủ: “Thật ra hồi còn ở quê, có một lần đến thị trấn làm việc đã nghe thấy người kể chuyện trong quán trà nói ngài là thiên thần giáng thế, khi đó những người cùng bàn với ta còn phê phán người kể chuyện nói hươu nói vượn, trên đời này làm gì có thiên thần? Cái gọi là thiên thần cũng chỉ là do đám thư sinh nghèo túng bịa đặt để viết tiểu thuyết mà thôi!”
Kim Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Rất nhiều cái gọi là thần tiên, ban đầu đều được xuất hiện trong một số sách cổ về tôn giáo, sau đó được người có học thức xử lí và trở thành nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng và vì thế cũng được dân chúng biết rõ.
Theo sự ảnh hưởng của những tác phẩm văn học ngày càng được mở rộng thì những nhân vật này cũng dần được thần thánh hóa.
Phương Linh Quân tiếp tục nói: “Sau này khi ngài làm ra lựu đạn và bom chớp sáng, đồng thời còn dẫn theo hàng ngàn nhân viên hộ tống để đánh lui biết bao nhiêu người tài của Thổ Phiên thì ta không khỏi có chút dao động, nếu ngài không phải là thiên thần như họ nói thì sao có thể có được vũ khí của thiên thần được?
Cách đây không lâu ngài lại phát minh ra đèn điện, lão già ta đây lại càng thêm nghi ngờ bản thân hơn, từ xưa đến nay, ban đêm và ban ngày vẫn luôn là hai mặt đối lập nhau, có ban ngày thì sẽ có ban đêm, nhưng ngài lại làm ra đèn điện khiến cho thế giới này không còn ban đêm, đây chẳng phải là sức mạnh của thiên thần sao?”
Phương Lâm Quân nói đến đây thì mới trả lời câu hỏi của Kim Phi: “Nếu ngài thật sự là thiên thần thì phòng thí nghiệm của ngài chính là nơi ngài tu đạo, không nói đến tiên khí dày đặc thì cũng nên là chốn bồng lai tiên cảnh đúng không? Nhưng nơi này của ngài...”
Phương Linh Quân dừng lại một chút rồi đầu nói: "Hoàn toàn không liên quan gì đến tiên khí, nó y hệt như tiệm rèn ở làng của chúng ta...”
“Ta vốn chỉ là một người thợ rèn thôi.” Kim Phi gãi đầu đầy xấu hổ: “Gần đây mọi người đều rất bận rộn nên không hề dọn dẹp gì cả, xin ngài thứ lỗi.”
Máy điện báo được chia thành hai loại: có dây và không dây, với điều kiện kỹ thuật hiện tại của Kim Xuyên, Kim Phi chỉ có thể chế tạo máy điện báo có dây.
Thực chất, công tắc và bóng đèn được lắp đặt tương ứng ở hai đầu của máy điện báo. Đầu gửi điện báo điều khiển độ sáng tối của bóng đèn đầu nhận bằng cách nhấn công tắc trong thời gian và tần số khác nhau. Cả hai bên đều có một cuốn mật mã. Độ dài và tần suất phát sáng của bóng đèn có ý nghĩa khác nhau để phục vụ việc truyền tải thông tin.
Máy điện báo do Kim Phi chế tạo có đầu gửi trong phòng nghỉ của y và đầu nhận ở một nhà kho nhỏ phía bên kia phòng thí nghiệm, cách nhau hàng chục mét.
Sau khi đến phòng thí nghiệm, Kim Phi bảo Vạn Hạc Minh đi đến nhà kho nhỏ, còn y thì dẫn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đi vào phòng nghỉ của mình.
"Nói câu gì đó đi, ta sẽ truyền tin đến cho Hạc Minh".
Kim Phi ngồi trước máy điện báo.
"Nói gì bây giờ?" Nhuận Nương hỏi.
“Nàng nói gì cũng được".
“Vậy cho ta hỏi khi nào Vũ Hồng và Thiết Chuỳ sẽ thành hôn?” Nhuận Nương cười nói.
“Hạc Minh còn nhỏ, nghe câu hỏi này xong sẽ xấu hổ đó”, Quan Hạ Nhi nói: “Hỏi xem cơm hay bánh bao ngon hơn đi?”
“Được”, Kim Phi gật đầu, viết lên bản thảo: “Cơm và bánh bao, cái nào ngon hơn?”
Sau đó y lấy từ bên cạnh ra một cuốn sổ nhỏ, dưới mỗi chữ viết những con số khác nhau. Mấy phút sau, Kim Phi cầm tờ giấy viết tay lên, ấn nút.
Dù là đầu phát hay đầu nhận thì đều có hai ngọn đèn nhỏ màu sắc khác nhau. Kim Phi ấn công tắc một giây, bóng đèn nhỏ màu đỏ sáng lên. Đây là Vạn Hạc Minh ở đối diện đáp lại y, ra hiệu rằng cậu bé đã nhận được tín hiệu và đã có thể bắt đầu công việc.
Thế là Kim Phi bắt đầu liên tục nhấn công tắc, mấy phút sau, việc truyền tải tin tức hoàn thành, Vạn Hạc Minh làm theo phương pháp đã thống nhất, một lần nữa gửi tín hiệu về để đối chiếu với Kim Phi.
Sau khi việc đối chiếu hoàn tất, hai người cùng lúc bật đèn theo cách đã thống nhất, kết thúc cuộc liên lạc.
"Được rồi, đợi một lát, Hạc Minh phải mất một lúc mới giải mã được bí mật", Kim Phi mỉm cười bước sang một bên, đang định rót một ít nước sôi để uống thì phát hiện nước trong ấm đã gần cạn. Thế là y định ra cửa gọi Vạn Vũ Hồng đi lấy nước.
Nhưng Nhuận Nương lại nhanh hơn một bước, cầm lấy ấm nước từ tay Kim Phi: "Đương gia, để ta đi cho. Vừa rồi ta không biết trong ấm không có nước, đợi một lát!"
Tuy rằng Nhuận Nương thường xuyên tới phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về ăn tối nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bước vào căn phòng nơi Kim Phi vẽ bản vẽ và nghỉ ngơi này.
Thực ra sau khi vào, cô ấy muốn rót trà cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng lại chỉ nhìn thấy bếp và ấm trà để đun nước chứ không thấy chén trà, nhưng cô ấy cũng không dám lục lọi đồ đạc của Kim Phi.
"Đương gia, thời gian này chàng hãy thường xuyên tới chỗ Nhuận Nương hơn, tốt hơn là sớm sinh thêm một đứa nữa", Quan Hạ Nhi nhìn theo bóng lưng Nhuận Nương nói.
"Sao vậy, ba đứa con còn chưa đủ sao?" Kim Phi trên mặt hiện lên một vệt đen.
Bây giờ Kim Phi đã có ba đứa con, Cửu công chúa bận rộn đến mức mỗi ngày còn không có thời gian ăn cơm, Bắc Thiên Tầm thì bản tính tự do, con của họ đa số đều do Quan Hạ Nhi chăm sóc.
Cũng may, Kim Phi đã thuê vài bảo mẫu để giúp Quan Hạ Nhi chia sẻ gánh nặng, nếu không chỉ cần ba đứa trẻ cũng quá đủ để trói chân cô.
Khi họ mới kết hôn, Quan Hạ Nhi đã liên tục giục chuyện sinh con, mãi cho đến khi Bắc Thiên Tầm sinh cho Kim Phi một đứa con trai mới thôi. Không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn cô lại tiếp tục thúc giục.
“Với sản nghiệp lớn như vậy, đương nhiên càng nhiều con càng tốt”, Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Nhưng lý do để chàng và Nhuận Nương sinh con là vì Nhuận Nương”.
"Vì Nhuận Nương?"
“Chàng không cảm thấy Nhuận Nương bây giờ càng lúc càng cẩn thận lời ăn tiếng nói sao?” Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Nếu có một đứa con, có lẽ cô ấy sẽ thoải mái hơn!”
Nghe vậy, Kim Phi cũng thở dài.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều từng có cuộc sống vô cùng khó khăn, đến mức dù Kim Phi giờ đã đứng ở đỉnh cao thế giới nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn giữ lại nhiều thói quen trước đây.
Quan Hạ Nhi thì khá hơn một chút, cô hiểu mình là vợ cả của Kim Phi. Cô đang dần thay đổi bản thân, càng ngày càng ít làm mấy công việc như thêu thùa dệt vải, đọc sách ngày càng nhiều, mỗi ngày đều đọc nhật báo Kim Xuyên.
Mặc dù biết khoảng cách giữa mình và Cửu công chúa, Kim Phi sẽ ngày càng lớn hơn, nhưng cô vẫn cố gắng theo kịp bước chân của họ.
Nhuận Nương thì khác, cô ấy gặp khó khăn trong việc học, học rất chậm. Nhuận Nương học mãi cũng chỉ đọc được một số từ đơn giản, nhưng hầu hết là chỉ đọc được chứ không viết được. Dù cô ấy có học chăm chỉ đến đâu cũng không có tác dụng. Sau đó, Nhuận Nương đành bỏ cuộc.
Niềm vui lớn nhất của cô ấy mỗi ngày là vào bếp nghiên cứu món ăn, khi rảnh rỗi thì quay sợi, dệt vải, thay đổi cái ăn cái mặc cho Kim Phi. Cô ấy cũng nghe theo lời Kim Phi và làm bất cứ điều gì y yêu cầu.
Kim Phi biết rằng Nhuận Nương cảm thấy bất an vì xuất thân và khả năng của mình, cô ấy cũng sợ bị Kim Phi bỏ rơi. Y cũng từng cố gắng giao tiếp với Nhuận Nương, nhưng hiệu quả không được tốt lắm. Nhuận Nương làm những điều này đều là vì y, cô ấy cũng không gây rắc rối gì nên nếu Kim Phi cứ nhắc mãi chuyện này không thôi thì có vẻ hơi bắt nạt cô ấy. Vì vậy y đơn giản là gạt chuyện này sang một bên. Chỉ cần cô ấy cảm thấy an toàn là được.
Nhưng khi địa vị của Kim Phi không ngừng được nâng cao, và những người xung quanh tiếp tục phát triển ngày càng tốt hơn, Nhuận Nương ngày càng trở nên tự ti và ít nói.
Lúc đầu Nhuận Nương chỉ muốn lấy lòng Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng bây giờ cô ấy muốn lấy lòng tất cả mọi người xung quanh Kim Phi, kể cả Tiểu Nga và A Xuân. Trước đó, có lần Tiểu Nga đi học về rồi luôn miệng kêu đói, bắt Nhuận Nương đi làm đồ ăn cho mình, Nhuận Nương cũng vội vã chạy đi làm. Cũng vì chuyện này mà Quan Hạ Nhi đã tẩn cho Tiểu Nga một trận.
Cũng chính vì sự việc này mà Quan Hạ Nhi nhận ra Nhuận Nương ngày càng tự ti nên mới nảy ra ý định để cô ấy sinh con.
Người mẹ hãnh diện nhờ con cái. Nguyên nhân cho sự tự ti của cô ấy là do thiếu cảm giác an toàn. Nhuận Nương hẳn sẽ tự tin hơn sau khi có con.
Thấy Kim Phi chỉ thở dài không trả lời, Quan Hạ Nhi nhéo nhẹ Kim Phi: "Đương gia, ta đang nói chuyện với chàng, chàng có nghe thấy không?"
"Ta nghe rồi, nhưng đứa con không phải là món đồ, sao có thể nói sinh con là sinh con ngay được?" Kim Phi bất đắc dĩ nói.
"Chàng không biết đếm ngày sao? Tính toán cẩn thận là được mà!"
"Được rồi, ta hiểu rồi!" Kim Phi chiếu lệ nói.
Quan Hạ Nhi nhìn thấy thái độ của Kim Phi, tức giận nói: "Đừng coi thường chuyện này, Nhuận Nương không đậu thai, chàng đừng hòng ngủ trong phòng ta!"
“Này, sao còn dùng cách này để uy hiếp ta?” Kim Phi ôm eo Quan Hạ Nhi: “Nếu ta đã muốn tới thì nàng cản được sao?”
"Chàng có tới cũng vô ích!" Quan Hạ Nhi vẻ mặt bướng bỉnh.
"Việc này không phải nàng nói là được!"
Kim Phi vòng tay qua eo Quan Hạ Nhi, bế cô lên.
"Đừng làm bậy, Nhuận Nương quay lại ngay đấy!" Quan Hạ Nhi theo bản năng một tay vòng qua cổ Kim Phi, tay còn lại đẩy y ra, tựa như nửa muốn nửa không.
Vừa dứt lời, Nhuận Nương bưng ấm nước đi vào...
Chương 2072: Tốc độ của điện
"Á!"
Nhuận Nương khẽ hét lên rồi quay người chạy đi.
Kim Phi cũng muốn đùa giỡn, một tay ôm Quan Hạ Nhi, một tay kéo Nhuận Nương: “Hạ Nhi vừa nói, chúng ta hãy nhanh chóng sinh con đi, hay là chúng ta nhờ cô ấy chỉ giáo một chút!”
Nhuận Nương nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng cánh tay lại bị Kim Phi giữ lại. Cô ấy không dùng sức giãy giụa mà ngoan ngoãn đặt ấm nước xuống. Nhìn Kim Phi vòng tay ôm Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương có chút lo lắng y một tay bế Quan Hạ Nhi như vậy sẽ mệt.
"Đương gia, đừng trêu chọc cô ấy nữa!" Quan Hạ Nhi tức giận vỗ Kim Phi: "Thả ta xuống, Hạc Minh tới đây thì chúng ta phải giải thích thế nào?"
Dù sao phòng thí nghiệm cũng không phải nhà của y, Vạn Hạc Minh có thể tới bất cứ lúc nào. Thế là Kim Phi đành phải đặt Quan Hạ Nhi xuống: "Sao nàng dám uy hiếp ta? Đêm nay đợi ta cho nàng một bài học!"
Dù sao bọn họ cũng đã thành hôn mấy năm, ở đây cũng không có người ngoài, Quan Hạ Nhi cũng muốn thị phạm cho Nhuận Nương, cho nên cô ấy không hề xấu hổ chút nào, ngược lại nhướng mày nhìn Kim Phi: "Đợi thì đợi thôi, lẽ nào ta mà phải sợ chàng sao?”
Kim Phi vốn là đang nói đùa, nhưng đối mặt với sự khiêu khích này, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, nhưng dòng cảm xúc này lại bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt đứt.
"Sư phụ, con đã giải mã được rồi!"
Vạn Hạc Minh cầm tập giấy nháp, hưng phấn chạy vào: “Tin tức người truyền đến là câu hỏi cơm và bánh bao cái nào ngon hơn?”
Nói xong, không đợi Kim Phi trả lời, cậu bé đã nhìn thấy bản thảo Kim Phi đặt trên bàn.
Vạn Hạc Minh cầm tờ bản thảo lên so sánh, hưng phấn nhảy lên: “Hay quá, chữ nào cũng đúng!”
Sự phấn khích của Vạn Hạc Minh khiến Nhuận Nương có chút bối rối.
Chẳng phải chỉ là hỏi cơm và bánh bao cái nào ngon hơn thôi sao? Đâu cần hưng phấn như vậy?
Quan Hạ Nhi nhìn ra sự khó hiểu của Nhuận Nương, nhỏ giọng nói: "Nhuận Nương, đừng coi thường bức điện đơn giản này. Nghĩ thử xem, nếu ở trên chiến trường, chẳng phải khi đương gia truyền tin tình báo quan trọng cho Hạc Minh thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều sao?"
"Nhưng chúng ta không phải có phi thuyền và ca nô sao? Dùng những thứ này cũng có thể truyền tin!" Nhuận Nương nói.
“Phi thuyền và ca nô đều không nhanh bằng điện báo”, Quan Hạ Nhi hỏi: “Muội có biết tốc độ của điện báo nhanh như thế nào không?”
"Nhanh như thế nào?" Nhuận Nương tò mò hỏi.
Quan Hạ Nhi đang định trả lời, lại quên mất con số cụ thể, cô quay đầu nhìn Kim Phi: "Đương gia, tốc độ điện báo nhanh như thế nào?"
Hiện tại ở Đại Khang không có đồng hồ, cũng không có khái niệm về giây, Kim Phi suy nghĩ một lúc, búng ngón tay rồi nói: “Với thời gian ta dùng để búng ngón tay, điện báo có thể truyền đi truyền lại giữa Kim Xuyên và Đông Hải hàng trăm lần!"
"Làm sao có thể?" Nhuận Nương đột nhiên mở to mắt: "Sao có thể có chuyện nhanh như vậy?"
"Điện nhanh như vậy đó!" Kim Phi thở dài cảm thán.
Ở một mức độ nào đó, tốc độ của điện có thể nói là tương đương với tốc độ ánh sáng, là một trong những vận tốc nhanh nhất trong vũ trụ từng được biết đến.
"Nhuận Nương, muội biết không, đương gia nói, điện báo cũng có thể truyền không dây, thứ dùng để truyền điện báo không dây gọi là điện thoại. Sau này điện thoại hoàn thành, chúng ta có thể ở đây nói chuyện, Đông Hải cũng có thể nghe được!" Quan Hạ Nhi bổ sung thêm.
“Làm được như vậy thì khác gì thần tiên đưa giọng nói đi xa trăm dặm cơ chứ?” Nhuận Nương càng thêm kinh ngạc.
"Có thể nói như vậy”, Kim Phi khẽ gật đầu.
“Hy vọng có thể sớm được thấy thứ kỳ diệu đó” Quan Hạ Nhi mặt đầy mong đợi hỏi: “Đương gia, khi nào thì có thể hoàn thiện phát minh này?”
"Ta cũng không biết”, Kim Phi lắc đầu.
Kiếp trước Kim Phi học cơ khí, nếu là chế tạo máy hơi nước, máy phát điện, thậm chí cả động cơ và các loại súng cầm tay, y có thể làm được một cách dễ dàng. Tuy nhiên, điện là một ngành khoa học phức tạp, Kim Phi chỉ biết đại khái về nguyên lý và cần phải nghiên cứu một cách cẩn thận thì mới làm được.
Tuy nhiên, miễn là nền tảng công nghiệp được lập ra để người dân có đủ cơm ăn áo mặc, điện có thể từ từ phát triển. Nếu không thể, Kim Phi sẽ phổ cập môn khoa học ở trường, sau đó chọn ra những học sinh tài năng để đào tạo thông qua các kỳ thi tuyển sinh. Có nhiều người hợp sức, điện thoại sẽ sớm được làm ra hơn một chút.
"Sư phụ, con nghe nói đồng thau đã được chuyển về. Tả đại nhân nhờ con hỏi sư phụ xem có tiếp tục làm dây điện không?" Vạn Hạc Minh hỏi.
“Tiếp tục làm đi”, Kim Phi gật đầu nói: “Sau khi chế tạo xong máy phát điện, ta muốn nối điện cho cả làng và Trường Xà Câu”.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, có thể phải mất vài năm nữa mới đạt được mục tiêu nối điện cho cả làng, vì sản lượng than trước đây quá thấp. Mặt khác, thuỷ quân Đông Hải và đội thuyền lầu đều là những đơn vị tiêu thụ rất nhiều than. Nhưng những thứ họ vận chuyển đa số là lương thực, ảnh hưởng đến cái bụng của vô số người. Việc này còn có tầm quan trọng hơn là phát triển điện trong lòng Kim Phi.
Bây giờ có mỏ than Phong Lăng san sẻ bớt nguồn than tiêu thụ cho thuỷ quân và hạm đội thuyền lầu. Theo số liệu do Lưu Thiết báo cáo, sau khi một số huyện khác trong quận Tế Thuỷ được kiểm soát, sản lượng than sẽ còn tăng mạnh. Đến lúc đó, thậm chí lượng than sử dụng cho các bến tàu và điểm tiếp tế dọc sông Trường Giang cũng có thể giao cho mỏ than Phong Lăng.
Các mỏ đồng ở quận Long Tuyền và Thư Châu đã cung cấp một lượng lớn tài nguyên đồng thau và nguyên liệu để chế tạo dây điện. Kim Phi đã sẵn sàng khởi động kế hoạch phát triển điện trước thời hạn, từ đó có thể thúc đẩy phát triển công nghiệp.
Vạn Hạc Minh vốn rất tò mò về điện, đặc biệt là sau khi đèn điện được chế tạo, cậu bé càng bị ám ảnh bởi nó. Hiện tại hầu như mỗi ngày cậu bé đều ăn ngủ ở trong phòng thí nghiệm, trừ khi Vạn Vũ Hồng không chịu được mùi trên cơ thể và mái tóc của Vạn Hạc Minh thì mới ép cậu bé về nhà tắm rửa. Còn nếu không, Vạn Hạc Minh sẽ không rời phòng thí nghiệm.
Quan Hạ Nhi thậm chí còn nói đùa rằng Vạn Hạc Minh giờ đã giỏi hơn sư phụ. Những cái khác chưa nói, nhưng khả năng cắm rễ ở phòng thí nghiệm đã vượt cả Kim Phi.
Vạn Vũ Hồng lo lắng đến mức còn nghĩ đến việc tìm một “phu nhân nhí” nuôi từ nhỏ để quản Vạn Hạc Minh. Mãi cho đến khi Kim Phi nghe Thiết Chuỳ nhắc đến chuyện này trong lúc chuyện phiếm, y đi tìm Vạn Vũ Hồng nói chuyện mới khiến cô ấy từ bỏ ý định này.
Nghe Kim Phi nói về máy phát điện, Vạn Hạc Minh không khỏi có chút mong chờ: "Sư phụ, máy phát điện phải mất bao lâu mới hoàn thành?"
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại quặng đồng đã tới, nếu nhanh thì tháng sau sẽ xong”.
Máy phát điện này chỉ là một thử nghiệm của Kim Phi. Mục tiêu sử dụng của nó là cung cấp điện cho một số công xưởng ở làng Tây Hà và Trường Xà Câu. Nó không phải là một máy phát điện cỡ lớn. Đối với Kim Phi thì việc này rất đơn giản. Trước đây là do trữ lượng đồng thau vẫn chưa đủ, đồng còn phải để lại đúc tiền phát cho công nhân nên không thể đem đi làm dây điện nên tiến độ tương đối chậm.
Bây giờ đồng thau đã đến, tiến độ có thể được đẩy nhanh.
"Tả tiên sinh có nói máy hơi nước tiến triển đến đâu rồi không?" Kim Phi hỏi.
Cốt lõi của việc sản xuất điện không chỉ là máy phát điện mà còn là máy hơi nước chịu trách nhiệm cung cấp năng lượng.
Kim Phi chịu trách nhiệm giám sát việc sản xuất máy phát điện, Tả Chi Uyên chịu trách nhiệm giám sát máy hơi nước, trưởng làng chịu trách nhiệm xây dựng nhà xưởng.
Gần đây Kim Phi bận rộn, Tả Chi Uyên cũng bận nên hai người chưa gặp nhau.
"Tả đại nhân nói máy hơi nước càng lớn thì càng dễ chế tạo, tháng sau nhất định sẽ hoàn thành”, Vạn Hạc Minh nói tiếp: "Hôm qua con ra ngoài tắm rửa tình cờ gặp trưởng làng. Ông ấy nói rằng nhà xưởng sẽ được hoàn thành trong tháng này”.
Chương 2073: Mùa xuân đến rồi
Nhà máy nhiệt điện và nhà máy thủy điện sắp xây dựng cũng chỉ là thử nghiệm, một khi hoạt động bình thường, Kim Phi sẽ bắt tay vào kế hoạch xây dựng nhà máy nhiệt điện có kích thước lớn hơn, vén ra bức màn của thời đại điện khí hóa.
Mở ra cả một thời đại mới, ngay cả Kim Phi cũng bắt đầu mong đợi.
Kết quả là thời gian tiếp theo Kim Phi lại bắt đầu làm việc một cách điên cuồng, trừ mấy ngày như lúc bị Quan Hạ Nhi áp giải đi tìm Nhuận Nương và lúc Đường Tiểu Bắc trở về, thời gian còn lại gần như toàn ở trong phòng thí nghiệm giống như Vạn Hạc Minh.
Đến tháng hai, thời tiết dần dần ấm lên, cỏ xanh bắt đầu mọc trên vùng đất đóng băng, người dân ở trong nhà suốt mùa đông cũng dần dần bước ra khỏi nhà.
Nhiệt độ tăng trở lại, trong phòng thí nghiệm luôn có máy hơi nước hoạt động, nhiệt độ tương đối cao, bận bịu làm việc tại phòng thí nghiệm hơn nửa tháng, Kim Phi cảm thấy cơ thể hơi ê ẩm.
Tới trưa thì trở ra ăn cơm trưa, ăn xong thì trở lại phòng thí nghiệm làm việc chưa được bao lâu Quan Hạ Nhi đã tới rồi, cô nói ở nhà đã chuẩn bị nước nóng, kêu Kim Phi trở về tắm.
Công việc trước mắt đã xử lý gần xong hết rồi, Kim Phi cũng cảm thấy cần tắm thế nên không phản đối, đi theo Quan Hạ Nhi trở về.
Nhìn cành liễu ven đường đong đưa theo gió, Kim Phi xúc động nói: "Gió liễu thổi vào mặt không thấy lạnh nữa, mùa Xuân tới thật rồi!"
"Đừng xúc động nữa, mau đi tắm đi, cũng sắp bốc mùi rồi!" Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi: "Nhuận Nương đã đun xong nước tắm cho chàng rồi!"
Kim Phi nhìn thử xung quanh thấy không có người ngoài, cười xấu xa nói: "Nàng không vào cùng sao?"
"Ai muốn vào cùng chàng chứ?" Quan Hạ Nhi xoay người muốn chạy, lại bị Kim Phi vác lên vai.
Quan Hạ Nhi vùng vẫy mấy cái tượng trưng, sau khi phát hiện không có tác dụng thì đành cam chịu, bị Kim Phi vác vào phòng tắm.
Tắm rửa đến tận xế chiều, Kim Phi sảng khoái bước ra từ phòng tắm, nằm phơi nắng trên chiếc ghế trong sân.
Gần đây thường xuyên thức đêm vẽ và lập kế hoạch, vừa rồi lại càn quấy lâu như vậy, Kim Phi cũng hơi mệt, nằm một lúc đã ngủ.
Khi tỉnh ngủ, y phát hiện trên người mình có đắp một tấm chăn mỏng, Nhuận Nương đang nấu cơm ở phòng bếp, Quan Hạ Nhi không biết đi đâu rồi.
Thấy Kim Phi ngồi dậy, Nhuận Nương bưng một ly nước từ phòng bếp ra: "Khí lạnh sắp tới rồi nên mới gọi chàng dậy đấy."
Dẫu sao y cũng còn trẻ, ngủ một giấc đã phục hồi lại tinh lực rồi, thấy Nhuận Nương, Kim Phi không khỏi nhớ tới cuộc càn quấy vừa rồi ở phòng tắm, một tay y nhận lấy ly nước, tay còn lại kéo Nhuận Nương lại.
Nhuận Nương lập tức đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Đương gia, phải nấu cơm rồi..."
Đang nói giữa chừng thì ngoài cửa truyền tới âm thanh ồn ào của bốn đứa nhỏ chạy nhảy đùa giỡn.
Bọn trẻ tan học trở về rồi, Kim Phi chỉ có thể buông Nhuận Nương ra, nhìn về phía cửa.
Bốn đứa nhỏ đeo cặp sách, vội vàng xông vào từ cửa, thấy Kim Phi, bốn đứa lập tức trở nên ngoan ngoãn, ba đứa A Xuân Đậu Đậu Linh Nhi vội vàng hành lễ với Kim Phi, Tiểu Nga thì hỏi với vẻ mặt đầy hưng phấn: "Tỷ phu tỷ phu, huynh xong việc chưa? Chúng ta đi đến sau núi thăm thú ăn sắt được không? Tiểu Bảo bây giờ cũng sắp lớn lên thành Đại Bảo rồi!"
Năm ngoái bốn đứa nhỏ nhặt được một con gấu trúc con ở trong núi, sau đó vẫn nuôi nó ở sau núi, lúc ấy Kim Phi còn lo lắng rằng gấu trúc lớn sẽ làm tổn thương chúng, sau này quan sát một thời gian thì phát hiện với tình trạng không bị kích thích thì tính cách của nó vô cùng hiền lành nên y không ngăn cản nữa.
Dưới sự chăm sóc của bốn đứa nhỏ, gấu trúc đã từ con non trưởng thành lên một nửa, Tết năm đó Kim Phi đến sau núi cúng tế những nhân viên hộ tống đã tử trận, lúc đi ngang qua vườn còn tiện tay đút cho nó mấy cây trúc.
Lúc ấy Kim Phi muốn kiểm tra tính tình của gấu trúc nên cố ý ném nó vào đống tuyết mấy lần, gấu trúc cũng không tức giận, còn tưởng Kim Phi đang chơi với nó, mỗi lần bị ném ra xong đều hào hứng chạy trở lại, để cho Kim Phi ném tiếp.
Thấy tính cách của gấu trúc tốt như vậy, Kim Phi cũng yên lòng, tính toán xem liệu mình có thể nuôi thêm vài con ở trong làng không, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện nhỏ ở đời trước.
Đời trước Kim Phi đặc biệt chạy đến Tứ Xuyên để xem gấu trúc nổi tiếng, kết quả là ngày đó tâm trạng của gấu trúc nổi tiếng có lẽ không được tốt lắm, Kim Phi đợi ở bên ngoài lan can hơn nửa giờ cũng không lộ mặt.
Loại động vật nhỏ vừa đáng yêu vừa mềm mại này ngay cả Kim Phi còn không chịu nổi, huống chi là các bé gái như nhóm Tiểu Nga?
Mỗi ngày sau khi tan học, bốn đứa nhỏ trở về cất cặp sách, sau đó việc đầu tiên làm chính là đến sau núi cho gấu trúc ăn.
Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Kim Phi nên muốn kéo Kim Phi đi cùng.
Nhưng Kim Phi lại thể hiện ra dáng vẻ của trưởng bối mà khiển trách: "Nghe nói gần đây các muội chỉ nghĩ đến việc chạy tới sau núi chơi, bài tập cũng không hoàn thành tốt, hôm nay trước hết phải làm cho xong bài tập, làm xong bài tập mới được đến sau núi, buổi tối trở lại ta sẽ kiểm tra!"
Khi còn bé ngày nào bản thân cũng có bài tập làm mãi không xong, thấy nhóm Tiểu Nga vui vẻ như vậy, trong lòng Kim Phi cảm thấy không công bằng, nhất định phải cho chúng một tuổi thơ hoàn chỉnh.
Bốn đứa nhỏ nghe thấy Kim Phi nói như vậy, tất cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều xụ xuống.
Kim Phi rất hài lòng với việc này, quay đầu nói với Nhuận Nương: "Ta đến ngự thư phòng xem thử, buổi tối sẽ trở lại ăn cơm."
Thời gian gần đây, Kim Phi ở trong phòng thí nghiệm bận đến tối tăm mặt mày, không có bất kỳ quy luật sinh hoạt nào, mệt thì ngủ đói thì ăn, không mệt không đói thì làm việc, để chăm sóc cho y và Vạn Hạc Minh, Vạn Vũ Hồng và mấy nữ công khác cũng dọn đến phòng thí nghiệm, thay phiên nhau trực suốt hai mươi bốn giờ, trên bếp lúc nào cũng đang nấu cơm.
Nghe thấy buổi tối Kim Phi muốn trở lại để ăn cơm, Nhuận Nương tỏ ra rất vui mừng, vội vàng gật đầu: " Được, lát nữa ta sẽ làm thêm hai món đương gia thích ăn."
Kim Phi gật đầu, chắp tay sau lưng mà bước đi.
Y đi tới ngự thư phòng, không ngoài dự đoán, Cửu công chúa đang phê tấu chương, thấy Kim Phi đi vào, Cửu công chúa buông bút lông xuống: "Phu quân, cuối cùng chàng cũng nghỉ tay được rồi!"
Kim Phi là kiểu người thỉnh thoảng tăng ca, nhưng Cửu công chúa là người cuồng công việc thứ thiệt, làm việc quanh năm, trừ khi Kim Phi đến tìm nàng để ở qua đêm, thời gian khác gần như ngày nào cũng làm thêm giờ.
Mặc dù khoảng cách từ ngự thư phòng đến thẳng phòng thí nghiệm không đến hai trăm thước, nhưng hai người đã gần mười ngày không gặp mặt.
Kim Phi nhìn đống tấu chương chất như núi trên bàn dài của Cửu công chúa, thấy hơi đau lòng: "Nàng đừng làm việc quá sức như vậy, lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi một chút!"
"Ta không sao, cũng đã quen rồi." Cửu công chúa đứng dậy đi vòng qua bàn, ngồi vào trên đùi Kim Phi, đưa tay ôm cổ Kim Phi: "Phu quân thì khác, nghe thị vệ đang trực nói, phòng làm việc của chàng thường xuyên sáng đèn cả một đêm, không thể tiếp tục như vậy được!"
"Không sao, ta cũng thỉnh thoảng mới làm thêm giờ, bây giờ tất cả bản vẽ của nhà máy nhiệt điện ta đều vẽ xong rồi, tiếp theo cứ giao cho bọn họ thi công là được."
"Phu quân, trước kia không phải chàng đã giao bản vẽ của máy hơi nước và máy phát điện cho xưởng thép rồi, bọn họ không phải cũng sắp làm xong rồi sao?" Cửu công chúa hỏi.
Từ lúc Kim Phi giải thích với nàng về tương lai của điện lực, Cửu công chúa luôn rất coi trọng điện lực, luôn chú ý tới việc chế tạo máy phát điện.
"Đó là nhà máy nhiệt điện, gần đây ta đang thiết kế nhà máy thủy điện đằng kia." Kim Phi giải thích.
Chương 2074: Dựa vào bản thân
Nguyên lý cơ bản của nhà máy phát điện nhiệt điện, nói một cách đơn giản là chuyển đổi nhiệt năng thành điện năng, chỉ có hai bộ phận cốt lõi, một cái mô-tơ, một cái là máy phát điện.
Hơn nữa, nhà máy điện này chỉ cung cấp điện chiếu sáng và điện năng lượng cho làng Tây Hà và Trường Xà Câu, có quy mô rất nhỏ, công suất tổng hợp có thể cũng không thể bằng máy phát điện dự phòng cỡ trung ở trong siêu thị vào kiếp trước.
Kim Phi đã giao bản vẽ của máy hơi nước và máy phát điện giao cho xưởng thép từ lâu rồi, bây giờ đang ở giai đoạn cuối, sắp được bàn giao, việc xây dựng nhà máy điện cũng đang ở giai đoạn cuối, chỉ đợi máy hơi nước và máy phát điện được gửi đến rồi tiến hành điều chỉnh thử là đã có thể sử dụng.
Nhưng trạm thủy điện thì khác, nó không chỉ cầu kiến thức liên quan đến điện lực, mà còn liên quan đến công trình, địa lý, cơ khí, khí tượng và nhiều ngành học khác, hơn nữa, kiếp trước Kim Phi không tham gia vào các hạng mục liên quan, bây giờ hoàn toàn dựa vào một chút thường thức để tìm kiếm tảng đá để vượt qua sông.
Việc xây dựng nhà máy phát điện nhiệt điện thất bại thì thất bại, Kim Phi có khả năng kiểm soát hậu quả, nhưng các trạm thủy điện thì khác, nếu muốn sử dụng thủy điện để tạo ra điện, phải tích trữ nước để nâng cao mực nước, rồi mới dùng áp lực vốn có của nước sông để làm cho mô-tơ xoay tròn, kéo theo máy phát điện.
Chưa kể đến chi phí cần thiết để xây dựng một trạm thủy điện rất lớn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ là tai họa đối với người dân ở hạ lưu.
Gần đây Kim Phi luôn bận rộn ở trong phòng thí nghiệm chính là bận thiết kế bản vẽ liên quan đến trạm thủy điện.
"Phu quân, không phải trước đó chàng đã nói rằng trạm thủy điện nên đợi sau khi lũ lụt vào mùa xuân qua đi thì mới xây dựng à?" Cửu công chúa hỏi.
Hai năm nay thời tiết không ổn định, mùa hè cực kỳ nóng, mùa đông lại cực kỳ lạnh, năm ngoái lượng tuyết rơi ở các nơi đều rất lớn, bây giờ thời tiết ấm áp, băng tuyết tan ra thì sẽ gây ra lũ lụt vào mùa xuân, nếu chặn dòng sông vào thời điểm này thì chỉ là không có việc gì nên kiếm chuyện.
Cho nên Kim Phi dự định sẽ đợi cho đến khi lũ lụt vào mùa xuân qua đi rồi thì lại bắt tay vào xây dựng trạm phát điện thủy lợi.
"Việc chuẩn bị càng đầy đủ thì sau này càng rỗi rãi thôi, hơn nữa, chi phí để xây dựng một trạm phát điện thủy lợi rất lớn, phương diện ảnh hưởng cũng rất lớn, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại", Kim Phi nói.
Đập Tam Hiệp ở kiếp trước, từ thiết kế đến việc thi công cuối cùng, kéo dài hàng chục năm, vô số nhà khoa học đã trải qua vô số luận chứng, rồi mới bắt đầu thi công.
Y muốn xây dựng trạm phát điện này ở bên cạnh làng Tây Hà là khuôn mẫu trước đập Tam Hiệp, cũng là trạm phát điện thủy lợi đầu tiên của thế giới này, hơn nữa, không ai có thể giúp Kim Phi được, nên y phải thiết kế một mình, cho nên Kim Phi cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Cửu công chúa cảm nhận được áp lực của Kim Phi nên xoa lên ấn đường của y một cách nhẹ nhàng: "Phu quân đã bận rộn nhiều ngày như thế, công việc chuẩn bị đã ổn chưa?"
"Bản vẽ thiết kế cơ bản đã xong rồi, sau đó chúng còn phải đến hiện trường để khảo sát, còn phải đánh giá hậu quả nếu thất bại, xem liệu chúng ta có thể gánh chịu hậu quả nếu thất bại hay không." Kim Phi nói: "Vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
"Có thể giao cho người khác làm được không?" Cửu công chúa hỏi.
"Ta đã viết thư mời Ngụy đại nhân đến đây một chuyến để tham gia khảo sát tại hiện trường, phần còn lại..." Kim Phi cười gượng và hỏi: "Có thể giao cho ai được chứ?"
Kim Phi không phải là người thích tự mình làm việc, nếu có thể làm chưởng quầy rảnh tay thì sẽ làm chưởng quầy rảnh tay, tài chính và quyền cầm quân xem như là hai mạch quan trọng nhất của một quốc gia, nhưng Kim Phi đã giao thương hội Kim Xuyên cho Đường Tiểu Bắc, giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương chính là để bớt việc.
Nhưng năng lượng điện là một ngành sản xuất hoàn toàn xa lạ đối với người của thời đại này, từ trước đến nay, không có ai từng tiến hành những nghiên cứu liên quan, cũng không có ai từng xem xét đến vấn đề phát điện bằng sức nước, làm sao Kim Phi có thể yên tâm giao cho người khác được chứ? Nên chỉ có thể đích thân quan sát.
Bây giờ người duy nhất mà y có thể nghĩ đến, người có thể giúp đỡ mình chỉ có Ngụy Đại Đồng.
Từ khi bắt đầu xây dựng đập Đô Giang, Ngụy Đại Đồng vẫn luôn tham gia vào công việc liên quan đến thủy lợi, năm ngoái lại bắt đầu bắt tay vào xây dựng đập chứa nước, là một người có kinh nghiệm phong phú nhất ở Đại Khang trong việc xây dựng đập nước, có thể cho Kim Phi một chút ý kiến trong việc xây dựng đập nước.
"Phu quân, chàng đã làm đủ tốt rồi, không cần phải ép buộc mình nhiều như vậy, nếu thật sự không chắc chắn thì có thể đợi mấy năm nữa lại xây dựng cũng được." Cửu công chúa nói lời an ủi.
“Ta sẽ xem xét, nếu thật sự không thể làm được thì ta cũng không gắng gượng." Kim Phi gật đầu.
Trạm phát điện thủy lợi liên quan đến quá nhiều mặt, nếu như con sông nhỏ bên cạnh làng Tây Hà thật sự không thích hợp để xây dựng đập nước lớn thì Kim Phi cũng sẽ không thúc đẩy một cách cưỡng ép.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa," Kim Phi hỏi: "Bên thượng du có tin tức gì không, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm ngoái có lớn không, bây giờ tuyết đã tan chưa?"
Năm ngoái, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên khá lớn, so với mùa xuân và mùa hè năm trước thì mực nước trên sông Trường Giang vẫn rất cao, may là đập Đô Giang đã được đưa vào sử dụng, nếu không thì khu vực Tây Xuyên sẽ lại phải hứng chịu nạn lũ lụt.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm ngoái, nhưng xét theo tình hình tuyết rơi ở Xuyên Thục và Trung Nguyên để đưa ra phán đoán thì ước tính rằng cũng sẽ không ít hơn năm trước bao nhiêu, cho nên sau khi băng tuyết tan, Kim Phi bảo Cửu công chúa viết thư cho Khánh Hâm Nghiêu ở Tây Xuyên, để anh ta phái người đến Cao Nguyên xem xét tình hình tuyết rơi.
Gần đây y luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, chưa hỏi đến chuyện này, hôm nay đến đây cũng nhân dịp hỏi một chút.
"Theo tình hình mà phi thuyền quan sát được, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm nay đúng là lớn hơn năm kia nữa, nhưng năm nay thời tiết ấm lên tương đối chậm, tốc độ băng tuyết tan ra cũng tương đối chậm, mực nước sông Trường Giang đang dâng lên một cách vững vàng, trước mắt vẫn còn cách xa mực nước nguy hiểm.
Cửu công chúa nói: “Khánh đại nhân đã thành lập một đội hình phi thuyền riêng biệt để nhìn chằm chằm vào Cao Nguyên, nếu có tình huống khác thường thì anh ta sẽ tiến hành cảnh báo sớm nhất có thể."
“Vậy là được rồi," Kim Phi khẽ gật đầu: "Tình hình thiên tai ở Trung Nguyên và Giang Nam thế nào rồi? "
Cửu công chúa thở dài và trả lời: “Thiên tai ở Trung Nguyên và Giang Nam tương đối nghiêm trọng, xét theo tình hình do Cục tình báo báo cáo thì năm trước có rất nhiều người dân bị chết cóng ở nhiều địa phương, chiếm tới 5% trên tổng số dân cư, thậm chí có một số địa phương nghiêm trọng còn lên tới 10%!"
Kim Phi nghe thấy vậy thì cũng thở dài.
5% và 10% nghe có vẻ không nhiều, nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận thì thật đáng sợ.
Trong hoàn cảnh bình thường, một gia đình ở Đại Khang có bốn đến sáu người, số liệu này có nghĩa là trung bình cứ hai hoặc ba hộ gia đình thì có một người chết cóng và chết đói vào mùa đông năm ngoái.
Thật ra Kim Phi đã dự đoán được kết quả này từ trước rồi, y đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm mới có thể tránh cho thảm kịch như vậy xảy ra, chỉ là khả năng của y vẫn còn quá yếu, cho dù cố gắng hết sức tìm kiếm đồ ăn ở trong biển, phái thủy quân của Đông Hải đến nước K để lấy lương thực, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
"Phu quân, chàng cũng đừng buồn, chúng ta đã làm hết những gì có thể rồi, bây giờ rau dại sắp ra mắt, người dân có thể tìm được thứ gì đó để lấp đầy mấy phần dạ dày, năm nay chúng ta sẽ đổi lấy nhiều lương thực với nước K hơn, hạt giống lúa nước L đã được phân phát xuống, để nhật báo Kim Xuyên phổ biến nhiều một chút, khuyến khích người dân trồng lúa nước L, tranh thủ tích trữ nhiều lương thực hơn một chút, khi đến mùa đông nếu cần cứu trợ thiên tai thì cũng có thể rỗi rãi hơn một chút." Cửu công chúa nói lời an ủi.
"Cũng chỉ có thể làm như thế," Kim Phi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Chương 2075: Xin thứ lỗi
Đời trước khi còn đi học đã được học một bài tên là “Đào cải dầu”, khi đó có không ít học sinh cảm thấy rau dại không khó ăn, thậm chí còn có bạn nói rằng rau dại cũng là một món ăn dân dã và muốn thử một chút.
Quả thật cải dầu không khó ăn, ở một mức độ nhất định nào đó mà nói thì cải dầu có thể được coi là một loại rau, trước đây có rất nhiều quán bánh bao và sủi cảo đều lấy rau dại làm nhân của sủi cảo và bánh bao.
Thật ra, phần lớn rau dại đều không ngon bằng cải dầu, mà người ở thời đại này thậm chí còn không có muối chứ đừng nói đến các loại gia vị khác, về cơ bản thì họ chỉ luộc rồi ăn nên cũng có thể tưởng tượng được mùi vị.
Mặc dù như vậy nhưng khi vào đông vẫn có rất nhiều người dân còn không được ăn rau dại thì đã bị chết đói.
Trước đây Kim Phi phát triển điên cuồng và tìm kiếm thức ăn khắp nơi chỉ để tránh phát sinh tình trạng này, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nên mùa đông năm ngoái đã có rất nhiều người chết đói.
Kim Phi lấy làm tiếc vì điều này nhưng cũng không tự trách bản thân quá nhiều bởi vì quả thật y đã cố gắng hết sức.
Nói đến đây, Cửu công chúa không khỏi nghĩ đến thuyền bọc thép, hỏi: "Phu quân, thuyền bọc thép đã đi lâu như thế rồi mà vẫn không có tin tức gì sao?”
“Không.” Kim Phi g lắc đầu: “Ta cũng không biết số hiệu Thái Bình đến đâu, khi nào mới trở lại.”
Mặc dù số hiệu Thái Bình là thuyền hơi nước nhưng tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với những con thuyền chở hàng ở đời trước, thậm chí còn nhanh hơn với những con thuyền du lịch lớn một chút.
Ở đời trước, khi đi từ Đông Hải đến châu Mỹ, nếu đi với tốc độ nhanh thì ca-nô có thể đến đó trong khoảng 20 ngày, nếu đi chậm thì có thể đến trong vòng 35 ngày.
Nếu căn cứ theo mốc thời gian này thì lẽ ra số hiệu Thái Bình đã đã quay trở lại từ lâu, nhưng ca-nô ở đời trước đều đã có lộ trình thuần thục và định vị vệ tinh chính xác, trong khi số hiệu Thái Bình chỉ có hướng đi đại khái do Kim Phi chỉ dẫn, còn lại chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Cho dù đến châu Mỹ thành công thì cũng sẽ mất thời gian để tìm được hạt giống mà Kim Phi cần.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Châu Nhi đến thông báo rằng Nhuận Nương đã đến nên hai người cùng nhau trở về ăn cơm.
Công việc trong phòng thí nghiệm tạm thời đã kết thúc, quá trình chế tạo máy phát điện cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng, vì vậy trong vài ngày tới, Kim Phi lại giam mình ở xưởng thép để theo dõi tiến độ của máy phát điện.
Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, máy phát điện và máy hơi nước đã được hoàn thành trong cùng một ngày và được đưa đến nhà xưởng của lão trưởng làng để tăng ca, bộ khung của nhà máy nhiệt điện đầu tiên trên thế giới hiện đã hoàn thiện nên bước tiếp theo chỉ là lắp đặt và chạy thử là được. Đây không phải là vấn đề khó khăn đối với Kim Phi.
Cùng lúc đó, Vạn Hạc Minh mang theo một đoàn nữ công nhân bắt đầu lắp dây điện trong làng và Trường Xà Câu.
Đợi đến khi bọn họ lắp xong dây điện thì Kim Phi cũng đã chạy thử xong máy phát điện.
Ngày mùng 7 tháng 2 năm thứ 3 tân nguyên, nhà máy nhiệt điện đầu tiên ở Đại Khang đã được đưa vào hoạt động.
Chạng vạng tối hôm đó, gần như tất cả những nhân vật quan trọng trong làng đều đến, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Kim Phi đã kéo công tắc nguồn điện xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ ngôi làng và khu công nghiệp Trường Xà Câu cạnh làng đều sáng lên!
Trước đây, máy phát điện trong phòng thí nghiệm chỉ có thể dùng để chiếu sáng một số nơi trong làng như ngự thư phòng, viện Khu Mật, nhà của Kim Phi và khoảng đất trống ở lối vào xưởng dệt, nhưng bên trong nhà ở tập thể và bên trong nhà xưởng không hề được trang bị.
Ngay cả trong nhà Kim Phi cũng không phải phòng ngủ nào cũng được trang bị đèn.
Những người dân làng bình thường muốn cảm nhận ánh sáng của đèn điện chỉ có thể đi đến khoảng đất trống ở phía trước xưởng dệt.
Bây giờ có những máy phát điện lớn hơn, mỗi nhà xưởng và nhà ở tập thể của nhân viên đều cần lắp đặt dây điện, mỗi hộ gia đình cũng có thể được lắp đặt một cái bóng đèn.
Nhìn thấy đèn trong nhà mình sáng lên thì dân làng cũng trở nên xúc động như trong tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, cả làng vang lên tiếng reo hò phấn khích "Sáng rồi! Sáng rồi!"
"Thật sự đã sáng rồi!"
Quan Hạ Nhi cũng kích động ôm lấy cánh tay của Kim Phi: “Đương gia, chàng nhìn Trường Xà Câu đi, thật sự đều sáng rồi!”
Nhìn thấy ánh sáng của đời trước hiện lên trên tay mình thì Kim Phi cũng có chút xúc động nhưng y biết đây chỉ là bước khởi đầu.
Chiếu sáng chỉ là cách sử dụng điện cơ bản nhất, tiếp theo, y sẽ bắt đầu chế tạo các thiết bị điện khác nhau.
Khối lượng công việc của công trình này quả thật vô cùng lớn, nếu chỉ dựa vào một mình y thì chắc chắn không thể được, Kim Phi nghĩ đến đây thì quay đầu nhìn về phía Phương Linh Quân đang ở trong đám đông.
"Phương tiên sinh, ngài có rảnh không? Ta có vài ý kiến muốn tán gẫu với ngài một chút." Kim Phi bước đến và hỏi.
Phương Linh Quân khẽ gật đầu: “Có thời gian, nói chuyện ở đâu?”
"Đến phòng thí nghiệm của ta đi." Kim Phi nói.
Ngự thư phòng khá xa, hơn nữa bầu không khí chính trị khá nặng nên chỉ sợ Phương Linh Quân sẽ không thích, hơn nữa nhà máy điện cách phòng thí nghiệm không xa, hiện giờ máy hơi nước và máy phát điện ở đó đã ngừng hoạt động nên tương đối yên tĩnh và thích hợp để trò chuyện.
"Phòng thí nghiệm của ngài chính là cấm địa, ta có thể đến được sao?” Phương Linh Quân cười trêu ghẹo.
"Tại sao không thể đến?" Kim Phi cười nói: "Chỉ là phòng thí nghiệm có hơi bừa bộn, hy vọng Phương tiên sinh sẽ không chê."
“Vậy thì đi nhanh đi, ta đã rất tò mò về phòng thí nghiệm của ngài từ lâu rồi, lát nữa ngài đừng hối hận nhé!"
Phương Linh Quân nói xong thì tự mình đi về phía phòng thí nghiệm.
Kim Phi gửi lời chào đến Cửu công chúa rồi vội vã đuổi theo Phương Linh Quân.
Khi đến phòng thí nghiệm, Phương Linh Quân tò mò nhìn chung quanh: “Sao nơi này lại chẳng giống chẳng giống chút nào với những gì ta nghĩ vậy?”
"Phương tiên sinh nghĩ như thế nào?" Kim Phi tò mò hỏi.
Phương Linh Quân không trả lời câu hỏi của Kim Phi mà lại tự nhủ: “Thật ra hồi còn ở quê, có một lần đến thị trấn làm việc đã nghe thấy người kể chuyện trong quán trà nói ngài là thiên thần giáng thế, khi đó những người cùng bàn với ta còn phê phán người kể chuyện nói hươu nói vượn, trên đời này làm gì có thiên thần? Cái gọi là thiên thần cũng chỉ là do đám thư sinh nghèo túng bịa đặt để viết tiểu thuyết mà thôi!”
Kim Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Rất nhiều cái gọi là thần tiên, ban đầu đều được xuất hiện trong một số sách cổ về tôn giáo, sau đó được người có học thức xử lí và trở thành nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng và vì thế cũng được dân chúng biết rõ.
Theo sự ảnh hưởng của những tác phẩm văn học ngày càng được mở rộng thì những nhân vật này cũng dần được thần thánh hóa.
Phương Linh Quân tiếp tục nói: “Sau này khi ngài làm ra lựu đạn và bom chớp sáng, đồng thời còn dẫn theo hàng ngàn nhân viên hộ tống để đánh lui biết bao nhiêu người tài của Thổ Phiên thì ta không khỏi có chút dao động, nếu ngài không phải là thiên thần như họ nói thì sao có thể có được vũ khí của thiên thần được?
Cách đây không lâu ngài lại phát minh ra đèn điện, lão già ta đây lại càng thêm nghi ngờ bản thân hơn, từ xưa đến nay, ban đêm và ban ngày vẫn luôn là hai mặt đối lập nhau, có ban ngày thì sẽ có ban đêm, nhưng ngài lại làm ra đèn điện khiến cho thế giới này không còn ban đêm, đây chẳng phải là sức mạnh của thiên thần sao?”
Phương Lâm Quân nói đến đây thì mới trả lời câu hỏi của Kim Phi: “Nếu ngài thật sự là thiên thần thì phòng thí nghiệm của ngài chính là nơi ngài tu đạo, không nói đến tiên khí dày đặc thì cũng nên là chốn bồng lai tiên cảnh đúng không? Nhưng nơi này của ngài...”
Phương Linh Quân dừng lại một chút rồi đầu nói: "Hoàn toàn không liên quan gì đến tiên khí, nó y hệt như tiệm rèn ở làng của chúng ta...”
“Ta vốn chỉ là một người thợ rèn thôi.” Kim Phi gãi đầu đầy xấu hổ: “Gần đây mọi người đều rất bận rộn nên không hề dọn dẹp gì cả, xin ngài thứ lỗi.”