-
Chương 1976-1980
Chương 1976: Nghi ngờ
Thổ ty rất hài lòng với sự phối hợp của Mã Văn Húc, khẽ gật đầu, rồi rời khỏi dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Lão Uông không biết chuyện gì xảy ra trên thuyền, thấy Mã Văn Không không chỉ đưa thổ ty nước K đến tận cửa, mà còn cung kính hành lễ với người kia, mặc dù trong lòng Lão Uông rất khó chịu, nhưng cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng mà anh ta không định chất vấn Mã Văn Húc ngay trước mặt người ngoài, mà chờ khi thổ ty nước K đi xa rồi, mới lại gần hỏi: “Lão Mã, chúng ta đánh thắng cơ mà, ngươi có cần phải đối xử với hắn như thế không?”
“Làm ăn mà, hòa nhã mới làm giàu được.”
“Nhưng chúng ta đâu phải người làm ăn, chúng ta là nhân viên hộ tống cơ mà!” Lão Uông rõ ràng hơi không hài lòng với câu trả lời của Mã Văn Húc.
“Đội trưởng, chúng ta không phải nhân viên hộ tống bình thường!” Mã Văn Húc nói: “Vừa này thiếu gia đã bàn với thổ ty rồi, sau này chúng ta và nước K sẽ giữ gìn mối quan hệ mua bán lâu dài, sau này chúng ta không chỉ phải chiến đấu, mà còn phải làm ăn!”
“Làm ăn?” Lão Uông xua tay: “Quân nhân chúng ta nửa chữ còn chẳng biết, làm ăn kiểu gì?”
“Đúng vậy đó Lão Mã, chúng ta đều là một đám thô kệch, đánh giặc còn được, làm ăn kiểu gì?”
Nhân viên hộ tống đi theo Lão Uông cũng phụ họa theo.
“Không biết thì học.” Mã Văn Húc nói: “Có người nào biết tất cả ngay từ đâu không? Chẳng phải đều học từ từ còn gì?”
“Cha ta mà biết ta không làm nhân viên hộ tống cho tử tế mà đi học cách buôn bán, khéo sẽ đánh chết ta mất!”
Nhân viên hộ tống kia nói thầm.
“Lão Tả, ngươi nghĩ vậy là sai rồi!”
Mã Văn Húc nói: “Thời đại bây giờ khác với thời đại trước mà, Kim tiên sinh đã từng nói, thương trường cũng là chiến trường, muốn làm ăn cho tốt, cần phải bỏ ra tâm sức và trí thông minh, không chỉ đơn giản là đánh một trận nhỏ hay đánh một trận thắng được! Đương nhiên rồi, nếu làm ăn tốt rồi, vậy thì thu hoạch chắc chắn không kém đánh một trận thắng!
Chưa nói đến những thứ khác, ta nói hai lần tới nước K đi, lần trước chúng ta liều sống liều chết bao nhiêu anh em hy sinh mới mang về được bấy nhiêu hạt giống, nhưng hai người nhìn lần này đi, không chết một người, Lạc Lan cô nương chỉ cầm một túi châu Thủy Ngọc đi đổi, mà đổi được bao nhiêu hạt giống mang về!
Đó chính là sự khác biệt khi biết làm ăn và không biết làm ăn đấy!”
“Lần trước tới nước K giống với lần này tới nước K sao?”
Lão Uông nhíu mày: “Lần trước chúng ta còn chẳng biết đường ở đó, toàn phải tự tìm, có thể sống sót trở về là tốt lắm rồi, nhưng lần này Lạc Lan cô nương tới đó, có chúng ta dẫn đường, hơn nữa tiên sinh còn phái cả phi thuyền lẫn hạm đội thủy quân đến chi viên cơ mà!
Nếu lần trước chúng ta cũng được cấp nhiều người như vậy, ta chắc chắn có thể đánh chiếm vương thành nước K, vét sạch quốc khổ của bọn họ!”
“Ta tin đội trưởng ngươi có năng lực này, nhưng sau khi đánh chiếm được vương thành nước K thì sao?”
Mã Văn Húc nói: “Chúng ta tới nước K lâu như vậy, hẳn là biết nước K là một vùng đất quý, có rất nhiều thứ mà Đại Khang chúng ta không có, cũng có rất nhiều cây lương thực mà Đại Khang chúng ta không trồng được!
Đội trưởng ngươi nói thử xem, hợp tác lâu dài có lợi lớn hơn hay là cướp hết trong một lần có lợi hơn?”
“Hơn nữa, chúng ta là nhân viên hộ tống có phải quân cướp giật đâu!”
Lão Uông muốn phản bác, nhưng không thể không thừa nhận Trần Văn Húc nói có lý.
Nước K quả thật có rất nhiều giống cây mà Đại Khang không trồng được, nếu như có thể thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài, như vậy đối với Đại Khang chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa bọn họ là nhân viên hộ tống chứ có phải quân cướp bóc đâu, bọn họ cũng căm ghét cướp giật.
Nhưng Lão Uông vẫn không phục nói: “Cho dù là vậy ngươi cũng không cần khom lưng cúi người với một tên bại tướng chứ!”
“Chỉ là hùa theo diễn kịch thôi mà!”
Mã Văn Húc thấy xung quanh không có người khác, đều là thành viên của đội viễn chinh, bèn nói chuyện vừa này xảy ra trên thuyền lầu cho bọn họ nghe.
Nghe thấy Lạc Lan yêu cầu bọn họ đồi phương mấy chục nghìn cân bông và lúa thóc, xung quanh đều vang lên mấy tiếng rít.
“Lạc Lan cô nương nhìn hiền lành mà ra tay tàn nhẫn ghê!”
“Ba trăm nghìn cân thóc đấy, đủ để nuôi một làng của chúng ta ăn no mấy năm rồi! Bảo sao vừa nãy Lão Mã lại vui mừng như vậy, còn tiễn thổ ty tới tận cửa, ôi thần tài !”
“Ê ngươi phải có khí thế tý chứ! Vừa nãy Lão Mã còn chắp tay với tên thổ ty đấy đấy!”
“Mấy trăm nghìn cân lúa giống đó, hồi đấy khi chúng ta còn phải đi xin ăn, mấy đứa nhóc đều đói đến mức khóc kêu oang oang, chúng ta phải dập đầu trước cửa từng nhà, vét cả nồi còn chẳng được một bát, mà Lão Mã chỉ chắp tay là có được mấy trăm nghìn cân lương thực, nếu mà có chuyện tốt như vậy nữa, bảo ta dập đầu trước hắn ta cũng làm!”
“Không chỉ đơn giản là lúa, mà còn là lúa giống, mấy trăm nghìn cân lúa giống trồng xuống, chỉ cần một năm thôi, đã có thể thu hoạch được mấy triệu cân rồi!”
“Vẫn là trí não của người đọc sách linh hoạt hơn, Lạc Lan cô nương mới nhếch mép một tí, đã đòi được nhiều đồ như vậy rồi!”
Bọn nhân viên hộ tống nghe thấy tin này, vui mừng khôn xiết.
“Cũng không phải là nhếch mồm thôi đâu, còn phải cứng rắn lắm đấy!” Mã Văn Húc nói: “Lạc Lan cô nương dám đưa ra yêu cầu cho thổ ty, là nhớ chiến thắng của anh em chúng ta và anh em thủy quân ta đó!”
“Đúng, phải cứng rắn thì bọn họ mới nghe chúng ta nói, nghĩ đến lúc trước Mã Đại Ca đi đến đâu cũng mời khách ăn cơm, quan này kiêu ngạo hơn quan sau!”
“Bọn họ là một đám to gan thích ăn cứng không ăn mềm, sớm biết như vậy đã dẫn hạm đội đến đấm cho bọn chúng một trận, chấn chỉnh bọn chúng rồi!”
“Không hẳn đâu, chưa biết chừng bọn họ còn không thèm làm ăn với chúng ta nữa!”
“Lão Mã, thổ ty này không lừa Lạc Lan cô nương đâu phải không?”
Có tên nhân viên hộ tống lo lắng nói: “Chúng ta thả hắn đi, hắn sẽ không chạy chứ?”
“Yên tâm đi, hắn không dám đâu!” Mã Văn Húc nói: “Lạc Lan cô nương đã nói rất rõ, hắn cũng thật thà mang giống lúa và cây bông vải tới đây, nếu hắn muốn chạy thật, vậy thì chúng ta sẽ đánh vào quốc khố của nước K, chờ đến lúc đó không phải chỉ có lúa gạo và cây bông vải thôi đâu!”
“Cũng phải, trong quốc khố của nước K chắc chắn không chỉ có mấy trăm nghìn cân thóc thôi đâu, chắc chắn là còn nhiều thứ tốt hơn, nếu không thổ ty nước K cũng sẽ không chạy tới nơi này.”
“Lại kiếm được luôn mấy trăm nghìn cân thóc mà không mất gì, nghĩ tới đã thấy vui rồi!”
“Không chỉ lúa gạo, còn có cây bông vải nữa mà, mấy trăm nghìn cân bông đấy, không chừng sang năm chúng ta được mặc áo bông rồi!”
“Sang năm, lúc trước ngươi không thu bông à?”
“Thu rồi, nhưng sợ người nước K nghi ngờ, nên không dám thu quá nhiều, chỉ thu vừa đủ làm cho hai đứa cho hai đứa trẻ nhà ta mỗi đứa một cái áo, còn đâu không có phần của ta!”
Trước khi tới đây Kim Phi đã từng nói công dụng của cây bông vải cho bọn họ nghe, sau khi bọn nhân viên hộ tống tới đây, bèn chú ý đến cây bông vải, kết quả chúng phát hiện cây bông vải ở đây quả nhiên là mềm hơn ấm hơn sợi bông lau nhiều, thế là bắt đầu thu tập chúng.
Nước K có khí hậu ấm áp, cây bông vải chỉ là thứ vô dụng, dân bản xử đều coi cây bông như là củi đốt, bọn nhân viên hộ tống sợ làm cho người dân nước K nghi ngờ, nên không dám thu quá nhiều.
“Lão Mã, lúc trước chúng ta không dám thu cây bông vải ngoài sáng được, bây giờ chúng ta đánh thắng rồi, có phải muốn thu bao nhiêu thì thu không?”
Một nhân viên hộ tống kéo tay Mã Văn Húc hỏi.
Những nhân viên hộ tống nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên.
Chương 1977: Sợi bông
Bây giờ, không đủ các biện pháp giữ ấm, mùa đông thực sự quá khó chịu, mặc dù tiền công của các nhân viên hộ tống tương đối cao, nhưng khi đến mùa đông, người trong nhà vẫn không dám đi ra ngoài, sợ lạnh đổ bệnh.
Nếu có cơ hội làm được mấy cái áo bông mang về, vậy thì mùa đông, người trong nhà ra ngoài sẽ ấm áp hơn nhiều.
Mã Văn Húc hiểu được suy nghĩ của nhân viên hộ tống, thật ra chính anh ta cũng muốn lấy chút bông mang về, làm cho vợ con mỗi người một chiếc áo bông vải phục, nhưng Mã Văn Húc cũng không lập tức đồng ý.
"Ta có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, thật ra ta cũng muốn lấy chút bông về, làm cho vợ con mỗi người một chiếc áo bông, nhưng tình hình bây giờ còn chưa ổn định, mọi người không thể tùy tiện rời khỏi bến tàu!"
Mã Văn Húc nói: "Vậy đi, lát nữa ta sẽ nói chuyện này cho Lạc Lan cô nương, tranh thủ giải quyết cho mọi người!"
Mặc dù thổ ty đã đồng ý bồi thường, đồng thời không có khả năng đổi ý, nhưng là mọi thứ đều có lỡ như, cho nên trước khi số hàng bồi thường xếp lên thuyền, Mã Văn Húc không dám thả lỏng chút nào.
Các nhân viên hộ tống cũng có thể hiểu được, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Mã Văn Húc chuẩn bị lên thuyền đi thương lượng với Lạc Lan việc này, lại đột nhiên nhìn thấy có người chui ra từ trong rừng chuối bên cạnh.
Các nhân viên hộ tống lập tức căng thẳng, sau khi thấy tướng mạo của người đi tới mới hơi buông lỏng cảnh giác.
"Triệu đại ca, sao ngươi lại ở đây?"
Mã Văn Húc đi tới đón.
Người tới chính là người phiên dịch của bọn họ trước đó, vừa rồi đánh nhau, Mã Văn Húc và Lạc Lan đều quên mất người này.
"Không phải thiếu gia kêu ta đi tìm thêm một số công nhân sao, nên ta vào thành, rồi nghe nói bên này đánh nhau, ta nhanh chóng trở về!"
Người phiên dịch lo lắng nhìn xung quanh một chút: "Các ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chúng ta đánh thắng rồi!" Mã Văn Húc lôi kéo người phiên dịch hỏi: "Triệu đại ca, ngươi không sao chứ? Trên mặt sao thế?"
Người phiên dịch lúc này hơi chật vật, quần áp đã rách mấy lỗ, trên mặt cũng rách một đường.
"Ta không sao, vừa rồi rẽ đường nhỏ chạy về, bị nhánh cây xé qua!" Người phiên dịch lau lau dòng máu trên mặt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Thật ra anh ta đã sớm tới gần bến tàu, chỉ là nhìn thấy đội viễn chinh và người nước K đánh nhau, anh ta sợ đến mức trốn trong rừng cây không dám ra ngoài.
Theo người phiên dịch thấy, đám người Lạc Lan chính là một đám thương nhân, cũng dám khiêu chiến với thổ ty nước K, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, anh ta và đám người Lạc Lan qua lại thân thiết, sau khi đội viễn chinh xong đời, anh ta chắc chắn sẽ bị tính sổ.
Thế là người phiên dịch cũng không đoái hoài tới chuyện về thành lấy đồ, quyết định nhanh chóng chạy theo khe suối tới phương bắc.
Thế nhưng còn chưa chạy quá xa, thì tình hình chiến tranh đã thay đổi.
Người phiên dịch nhìn thấy trên trời xuất hiện vài ngọn núi nhỏ biết bay, đánh cho cấm quân của nước K tan rã, ngay cả thổ ty nước K ở sườn núi đối diện cũng bị bắt lại.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phi thuyền, trong ánh mắt người phiên dịch lóe lên một tia kiên quyết, giữ chặt Mã Văn Húc hỏi: "Lão Mã, có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút."
"Triệu đại ca cứ nói đi!"
"Có phải các ngươi muốn về Đại Khang hay không?"
"Đúng vậy." Mã Văn Húc gật đầu.
"Vậy... Có thể mang theo cả ta không?" Người phiên dịch hỏi.
Trận chiến này, đám người Mã Văn Húc đánh thắng, nhưng đối với người phiên dịch mà nói, kết cục có lẽ càng thêm hỏng bét.
Vừa rồi anh ta chạy trốn tới ngọn núi nhỏ phương bắc, núp trên tàng cây thấy được toàn bộ quá trình giao chiến, mà cửa bến tàu bây giờ còn có mảng lớn thi thể cấm quân, những thứ đều chứng minh đám người Mã Văn Húc khiến nước K thương vong thảm trọng, cũng đồng nghĩa với việc hung hăng và vào mặt thổ ty nước K.
Một khi đám người Mã Văn Húc rời đi, rất có thể thổ ty sẽ trút lửa giận lên người mình.
Người phiên dịch nằm trên cây suy tư nửa ngày, ý thức được con đường sống duy nhất của anh ta hiện giờ là đi theo đám người Mã Văn Húc cùng rời khỏi nước K, lúc này mới bắt đầu chạy về lần nữa, vết thương trên mặt bị thương khi chạy trở về.
Anh ta sợ Mã Văn Húc không đồng ý dẫn theo mình, người phiên dịch không đợi Mã Văn Húc trả lời, đã nói lần nữa: "Lão Mã, chỉ cần ngươi đồng ý đưa ta rời khỏi nước K, số hàng trong kho hàng của ta đều có thể cho các ngươi, coi như là vé tàu ta đi Đại Khang!"
Anh ta không chỉ là người phiên dịch, mà còn là một người bán hàng rong, trước đó có thuê một kho hàng nhỏ, hàng hóa bên trong không ít, có thể nói là tất cả tài sản mà anh ta góp nhặt được trong những năm màn trời chiếu đất này.
Nhưng mà bây giờ vì mạng sống, anh ta không để ý tới những thứ này nữa.
"Triệu đại ca nói gì vậy, chúng ta lấy hàng của ngươi làm cái gì?"
Mã Văn Húc cười vỗ bả vai người phiên dịch: "Lần này tới nước K, ngươi giúp chúng ta ơn lớn, nếu như ngươi muốn đi tới Đại Khang, ta đương nhiên hoan nghênh!"
Đây cũng không phải Mã Văn Húc nói lời xã giao, lúc vừa tới nước K, anh ta còn không nói được tiếng nước K, có thể nói là hai mắt đen thui, nếu không phải có người phiên dịch này, bọn họ cũng không thể tiến triển thuận lợi như vậy.
Hiện giờ người phiên dịch muốn đi Đại Khang, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.
Dù sao lần này cũng có nhiều thuyền lầu tới, trong khoang thuyền còn không ít chỗ trống, cho đối phương thêm một vị trí mà thôi.
"Đúng vậy lão Triệu, ngươi giúp chúng ta nhiều như thế, còn nói chuyện vé tàu không phải quá khách khí rồi sao?"
Lão Uông cũng ôm bả vai người phiên dịch.
"Vậy đa tạ các vị." Người phiên dịch vái chào mấy người: "Sau này đến Đại Khang, còn mong các vị huynh đệ quan tâm nhiều hơn!"
"Ngươi là người chúng ta mang về người, đương nhiên phải chăm sóc!"
Lão Uông vỗ ngực nói: "Không dám nói quá, nhưng nếu có người dám ức hiếp ngươi bởi vì ngươi là người xứ khác, ngươi cứ nói với ta, lão Uông ta ra mặt thay ngươi!"
Nghe lão Uông nói như thế, người phiên dịch càng thêm yên tâm: "Vậy đa tạ các vị huynh đệ, sau này nếu có nơi nào các vị huynh đệ cần ta đi, cứ nói, lão Triệu ta dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng làm tốt việc cho các vị huynh đệ!"
"Triệu đại ca nói quá khoa trương rồi, chúng ta sao có thể để ngươi lên núi đao xuống biển lửa."
Mã Văn Húc nói, đột nhiên ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Nói đến giúp đỡ, thật sự có một chuyện muốn nhờ Triệu đại ca giúp một chút!"
Người phiên dịch nghe xong, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Mình vừa rồi chỉ là nói hai câu khách khí, kết quả vừa nói xong, Mã Văn Húc đã nói muốn nhờ anh ta hỗ trợ...
Cũng đã nói rồi, người phiên dịch chỉ có thể kiên trì hỏi: "Lão Mã, ngươi nói đi, chuyện gì?"
"Triệu đại ca, hàng trên bến tàu còn chưa đưa hết lên thuyền, tiếp theo chỉ sợ còn phải đi mời công nhân, các huynh đệ cũng muốn mua chút sợi bông về làm quần áo cho vợ con, thế nhưng Triệu đại ca cũng thấy đấy, chúng ta không tiện rời khỏi bến tàu, cho nên phải làm phiền Triệu đại ca một chuyến!" Mã Văn Húc giải thích.
Nghe thấy Mã Văn Húc chỉ nhờ anh ta giúp thuê người chuyển hàng, và mua một chút bông gì đó, người phiên dịch thở phào một hơi.
Vừa rồi anh ta còn đang lo lắng Mã Văn Húc kêu anh ra làm chuyện gì nguy hiểm đâu, xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Công nhân trên bến tàu trước đó chính là anh ta ra mặt đi thuê, hiện giờ kêu anh ta ra mặt cũng rất bình thường, mấy người Mã Văn Húc quả thực không đi được, cũng không thích hợp rời khỏi bến tàu.
Mà hàng hóa của anh ta còn đang trong nhà kho, đây chính là của cải anh ta tích lũy nhiều năm, lúc đầu anh ta cũng định đi một chuyến, chuyển hàng hóa đến bến tàu.
Chỉ là có một việc khiến anh ta nghĩ mãi mà không rõ.
"Lão Mã, sợi bông mà ngươi vừa nói là cái gì?"
Chương 1978: Không có nhân công
Bên nước K không có kỹ thuật kéo bông, họ trồng cây bông vải chỉ đề thu hoạch dầu hạt bông, căn bản không có ai quan tâm đến bông trong bọc của cây bông vải, sau khi hạt bông được lấy ra thì nó và lá cây sẽ được dùng làm củi đốt, thậm chí ngay cả tên cũng không có.
Mặc dù người phiên dịch có mối quan hệ khá tốt với Mã Văn Húc nhưng Mã Văn Húc chưa bao giờ nói với anh ta về chuyện của cây bông vải, mãi cho đến bay giờ, người phiên dịch vẫn cho rằng đám người Mã Văn Húc mua cây bông vải chỉ để chiết xuất dầu, thậm chí anh ta còn từng khuyên Mã Văn Húc nên mua dầu luôn thì sẽ vận chuyển dễ dàng hơn.
Trước dây Mã Văn Húc không nói ra là bởi vì anh ta biết Kim Phi rất coi trọng cây bông vải, sợ giữa đường sẽ phát sinh biến cố, hiện giờ hạt giống cây bông vải đã được đưa lên thuyền rồi, người phiên dịch cũng theo chân bọn họ trở về Xuyên Thục thì cho dù hiện giờ không nói thì chắc chắn sau khi đến Xuyên Thục anh ta cũng sẽ biết.
Hơn nữa vẫn cần để anh ta giúp mình đi thu gom cây bông vải nữa mà.
Sau khi hiểu ra điều này thì Mã Văn Húc cũng không còn giấu giếm điều gì nữa: “Cây bông vải bao gồm hạt bông vải và cái thứ trắng trắng kia là sợi bông.”
“Các ngươi muốn cái này làm gì?" Người phiên dịch tò mò hỏi.
“Triệu đại ca, có lẽ huynh không biết đấy thôi, Xuyên Thục chúng ta sau tháng mười sẽ rất lạnh nên người ta khâu bông vào mép vải thì có thể làm thành áo khoác độn bông, có thể chống lạnh!" Mã Văn Húc giải thích.
“Thì ra là thế!” Người phiên dịch chợt hiểu ra, cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đám người Lạc Lan lại mua hạt giống cây bông vải.
“Được rồi, ta có thể giúp các ngươi thu mua, nhưng các vị huynh đệ cũng biết đấy, hạt giống cây bông vải đã được thu hoạch từ mấy tháng trước rồi nên có thể thu gom được bao nhiêu thì khó nói lắm.”
Sau khi cây bông vải chín, người nước K chỉ lấy hạt bông ra còn cành thì đốt làm củi, cây bông vải chín vào tháng chín, tháng mười, bây giờ đã là tháng mười hai âm lịch rồi nên hầu hết cây bông vải đều đã bị đốt.
Điều quan trọng nhất là đám người Mã Văn Húc vừa mới chiến đấu với cấm quân nên hiện giờ anh ta không dám đi thu mua một cách lộ liễu, không dám bảo đảm có thể thu mua được bao nhiêu.
“Ta biết, ta biết, Triệu đại ca, huynh thu mua được bao nhiêu cũng được, không thu mua được cũng không sao."
Mã Văn Húc nói xong bèn cởi nỏ cầm tay từ thắt lưng ra đưa cho người phiên dịch: “Triệu đại ca, trong nỏ cầm tay này có hai mũi tên lệnh, nếu huynh gặp khó khăn thì chỉ cần bắn lên trời, người của chúng ta sẽ đến giải cứu sớm nhất có thể!”
“Cảm ơn Mã huynh đệ!” Người phiên dịch xúc động nhận lấy bằng cả hai tay.
Thật ra, theo kế hoạch trước đó thì anh ta sẽ lén lút đến nhà kho lấy hàng tồn kho rồi đi theo Mã Văn Húc lên thuyền để cố gắng tránh mặt người nước K nhưng bây giờ Mã Văn Húc đã đề nghị giúp đỡ mà đó cũng không phải là vấn đề gì to tát nên anh ta cũng không tiện từ chối.
Trước kia anh ta quá thân cận với Mã Văn Húc mà đám người Mã Văn Húc lại giết nhiều cấm quân như vậy, nếu nói người phiên dịch không sợ hãi thì sẽ là nói dối.
Hiện giờ được Mã Văn Húc cho mũi tên lệnh nên anh ta cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Người phiên dịch cẩn thận cất nỏ cầm tay sang một bên, sau đó chắp tay: “Các vị huynh đệ, việc này không nên chậm trễ, ta đi làm việc đây!”
Anh ta không biết đám người Mã Văn Húc sẽ ở lại bến tàu bao lâu, vì thế nên kết thúc mọi việc càng sớm càng tốt rồi rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt mới là một lựa chọn đúng đắn.
Sau khi người phiên dịch rời bến tàu đã lập tức đi tìm quản đốc, muốn hắn tiếp tục dẫn người đến bến tàu bốc hàng.
Bốc hàng lên thuyền lầu sẽ được gấp đôi tiền lương, trước đây khi các quản đốc nhìn thấy anh ta thì đều vui như tết, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh ta đi ngang qua thì chạy nhanh hơn cả sóc, có một người chạy không kịp đã bị người phiên dịch giữ lại thì vị quản đốc đó lập tức quỳ xuống.
“Triệu đại gia, cả nhà ta dựa vào ta một mình làm việc vất vả, ngươi hãy tha cho ta đi, nếu những quân gia đó biết ta làm việc cho ngươi thì nhất định bọn họ sẽ không tha cho ta!”
Nếu người khác không muốn làm việc thì cũng không thể trói họ lại đúng không?
Người phiên dịch không còn cách nào khác đành để đối phương rời đi.
Sau đó người phiên dịch đã đi khắp nơi, tìm kiếm tất cả các quản đốc mà anh ta biết, nhưng không ai chịu nhận công việc của anh ta.
Người phiên dịch nhận thấy một người binh lính tuần tra đã chú ý đến mình thì thậm chí anh ta còn không dám đi vào kho hàng của bản thân mà lập tức quay lại bến tàu.
“Triệu đại ca, sao huynh về sớm thế?” Lão Uông tò mò hỏi: "Sao huynh không mang công nhân tới đây thế?"
“Lão Uông huynh đệ, không ai dám nhận công việc của chúng ta!"
Người phiên dịch kể lại cho Lão Uông nghe những gì mình vừa gặp phải.
Mặc dù Lão Uông là một người thô lỗ nhưng cũng lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp thiếu gia!"
Lúc này Lạc Lan đã xuống thuyền và đang đứng cạnh đống ngũ cốc nói chuyện với Mã Văn Húc, chờ công nhân đến chất hàng lên thuyền, kết quả là không thấy công nhân đâu mà chỉ thấy Lão Uông và người phiên dịch.
Không kịp chào hỏi nên người phiên dịch nhanh chóng giải thích lại sự việc cho Lạc Lan nghe một lần.
Lạc Lan nghe vậy thì cau mày lại: “Hay là ta thử tăng gấp đôi tiền lương xem?”
“Có lẽ tăng cũng vậy thôi.” Người phiên dịch lắc đầu nói: "Công nhân muốn tiếp tục sinh sống trên bến tàu thì làm gì có ai dám mạo phạm cấm quân.”
“Cũng đúng.” Lạc Lan khẽ gật đầu.
Mặc dù trận chiến đã kết thúc, nhưng sau khi giết chết nhiều cấm quân như vậy thì mối quan hệ với cấm quân đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ có khinh khí tàu và ca-nô nên chỉ cần chất hàng lên là họ có thể về Đại Khang ngay lập tức mà không cần để ý đến cấm quân, nhưng công nhân đều là người nước K, nếu sau này vẫn muốn làm việc ở bến tàu thì làm gì có ai dám mạo phạm cấm quân chỉ vì một chút tiền lương?”
“Thiếu gia, hay là chúng ta thử đi tìm thổ ty xem, bảo hắn phái vài người đến giúp chúng ta chất hàng lên tàu?" Mã Văn Húc đề nghị.
“Trước hết không nói đến việc thổ ty có đồng ý hay không, cho dù hắn có đồng ý thì ngươi dám dùng người do thổ ty sắp xếp sao? Ngươi có dám để hắn lên thuyền không?" Lạc Lan hỏi ngược lại.
“Điều này cũng đúng.” Mã Văn Húc gật đầu.
Phi thuyền ném lựu đạn từ trên xuống, khi tấn công không phân biệt là ta hay địch, nếu địch trà trộn với người của ta rồi sau khi lên thuyền lại bất ngờ xông ra thì sẽ rất rắc rối.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mã Văn Húc hỏi.
Bởi vì trước đó bến tàu gây khó khăn nên lúa giống thu mua được vẫn chưa được đóng gói, ngoài ra, thổ ty cũng sẽ phái người đưa đến hàng chục nghìn cân hạt bông và hàng trăm nghìn cân lúa giống, nếu không tìm được công nhân thì không ổn.
“Ta đi tìm Trịnh tướng quân trao đổi một chút.” Lạc Lan bất đắc dĩ nói.
Vất vả lắm mới thu gpm được lương thực, chắc chắn không thể uổng phí vứt đi, nếu không tìm được công nhân thì chỉ có thể để người của mình tự chất lên thuyền.
Đội viễn chinh chỉ có ba mươi người, lại phải canh giữ cửa bến tàu, không thể đến để chất hàng lên tàu, cách duy nhất mà Lạc Lan có thể nghĩ ra lúc này chính là yêu cầu thủy quân ra tay.
Mặc dù lần này số lượng thủy quân đến đây không nhiều, nhưng tổng số nhân sự của hạm đội là vài trăm người, có lẽ có thể điều động một bộ phận để giúp chất hàng lên thuyền.
Vốn dĩ Mã Văn Húc muốn đi cùng Lạc Lan đến tìm Trịnh Trì Viễn nhưng lại bị người phiên dịch ngăn cản.
“Triệu đại ca, còn chuyện gì nữa sao?” Mã Văn Húc hỏi.
“Không phải ngươi bảo ta đi mua bông vải sao? Vừa rồi khi ta đi tìm công nhân đã nghe ngóng một chút, ta nghe nói trong xưởng ép dầu có khá nhiều bông vải!” Người phiên dịch trả lời.
Mã Văn Húc vẫn đang nghĩ về công nhân nên không để ý nhiều đến lời của người phiên dịch, tùy tiện hỏi: “Có bao nhiêu?"
“Ta nghe nói chất đống thành mấy gian phòng.” Người phiên dịch nói.
Mã Văn Húc nghe xong thì hai mắt mở to: “Có thật không? Vì sao bọn họ lại có nhiều bông vải như vậy?”
Chương 1979: Do dự
“Trước kia, xưởng ép dầu của bọn họ đã mua rất nhiều bông, sau đó tách hạt bông ra đi ép dầu, sợi bông mà ngươi nói là những thứ còn sót lại.”
Người phiên dịch nói: “Nhưng ta chưa từng đi qua xem nên cũng không biết có đúng không.”
“Đi, chúng ta đến đó xem!” Mã Văn Húc không tìm Lạc Lan nữa, kéo người phiên dịch đi về phía cửa.
“Lão Mã, ta còn có chuyện cần phải nói với ngươi!” Người phiên dịch nói: “Vừa rồi khi ta đi ra ngoài, mấy lính tuần tra luôn nhìn chằm chằm vào ta...”
Anh ta chỉ qua lại với đội viễn chinh mà khi ra ngoài đã bị lính tuần tra theo dõi, Mã Văn Húc là đội trưởng đội viễn chinh, nếu anh ta bị nhận ra thì chẳng phải người nước K sẽ xé xác anh ta sao?
Mặc dù người phiên dịch không nói rõ, nhưng Mã Văn Húc đã hiểu được nỗi lo của hắn ta.
Mã Văn Húc cũng là một nhân viên hộ tống, đã giết được rất nhiều thổ phỉ. Mặc dù dạo gần đây anh ta hay đi lang thang giữa quán rượu và thanh lâu để móc nối quan hệ, nhưng lòng can đảm vẫn không hề mất đi.
Anh ta cười ồ lên rồi vỗ vai người phiên dịch, tự tin nói: “Triệu Đại ca yên tâm, chỉ cần vẫn còn có phi thuyền, bọn chúng sẽ không dám làm gì chúng ta!”
Mã Văn Húc đã nói thế nên người phiên dịch không thể nói gì thêm nữa, chỉ có thể đi theo Mã Văn Húc ra ngoài.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, Mã Văn Húc đã phát hiện mình bị theo dõi.
Vất vả lắm mới cắt đuôi được đối phương, thế nhưng vừa mới vào thành không được bao lâu, hai người họ đã bị lính tuần tra phát hiện.
May là Mã Văn Húc đã có chuẩn bị từ trước, anh ta lấy một tấm vải đầy màu sắc trong ngực ra giơ lên trời vẫy vẫy, sau khi phi thuyền đang lơ lửng bên ngoài thành nhìn thấy nó, lập tức bay vào trong.
“Đừng đi theo bọn ta nữa, không thì tự lĩnh hậu quả!”
Mã Văn Húc hét lên với mấy lính tuần tra.
Lính tuần tra nhìn phi thuyền một chút, sau đó nhìn sang Mã Văn Húc, hơi do dự.
Nhân cơ hội này, Mã Văn Húc lập tức kéo người phiên dịch đi vào con hẻm nhỏ ở bên cạnh, vòng qua những khúc cua nhỏ ngoằn ngoèo bên trong con hẻm nhỏ, nhanh chóng cắt đuôi lính tuần tra.
Sau đó, Mã Văn Húc mua hai cái nón lá với áo tơi từ một cửa hàng nhỏ ven đường, rồi lại dẫn người phiên dịch đi vào một con hẻm nhỏ khác.
Đội viễn chinh đã được huấn luyện trinh sát ngụy trang và ẩn nấp, Mã Văn Húc mở dụng cụ hóa trang mang theo bên người ra, lấy một cái khăn nhỏ lau mặt vài lần, sống mũi lập tức cao hơn trước đó một chút, sau đó lấy bút kẻ mắt ra vẽ quanh chân mày và mắt vài nét, chân mày và đôi mắt lập tức khác hẳn trước đây.
Vài phút sau, người phiên dịch nhìn Mã Văn Húc đang đứng trước mặt, ngu người.
Nhìn tổng thể, chân mày mắt mũi hay miệng Mã Văn Húc đều không thay đổi gì nhiều, nhưng khi nhìn từ xa, nó lại trở thành một gương mặt khác lạ.
Đội thêm nón với mặc áo tơi vào nữa là đã thành hai người khác nhau hoàn toàn.
Nếu tình cờ gặp nhau trên đường, người phiên dịch cũng không nhận ra anh ta.
Mà hắn ta lại tận mắt chứng kiến Mã Văn Húc làm tất cả những việc đó.
Sau khi xong, Mã Văn Húc lại sửa soạn cho người phiên dịch một chút rồi hai người mới đi ra khỏi con hẻm.
Khi vừa ra đường chính, hai người tình cờ gặp phải một đội tuần tra, người phiên dịch vô thức xoay người đứng nép vào con hẻm, nhưng lại bị Mã Văn Húc chặn lại.
Theo sự hướng dẫn của Mã Văn Húc, hai người đi về phía lính tuần tra.
Nhìn thấy càng ngày càng gần đội tuần tra, tim của người phiên dịch như muốn nhảy khỏi lòng ngực, nhưng lính tuần tra chỉ liếc nhìn họ một cái rồi dời mắt nhìn mấy người dân địa phương khác dưới sự ngạc nhiên của hắn ta.
Hai người lướt qua đội tuần tra mà không bị lính tuần tra nhận ra.
Đợi đến khi lính tuần tra đi xa, người phiên dịch lập tức khen ngợi: “Lão Mã huynh đệ, ngươi thật lợi hại!”
“Chỉ là mánh khóe nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi!” Mã Văn Húc khoác tay.
“Lão Mã huynh đệ, ngươi khiêm tốn rồi!”
Người phiên dịch vội bật ngón tay cái về phía Mã Văn Húc.
Thật ra hắn ta rất muốn nhờ Mã Văn Húc dạy cho hắn ta, nhưng thời phong kiến lại có câu ‘Nghề không được truyền lại dễ dàng’, nhiều nghề chỉ được truyền từ cha sang con trai, từ con trai cho cháu trai. Theo như hắn ta thấy, đây có lẽ là kỹ năng thất truyền dùng để hộ mệnh của Mã Văn Húc, do đó hắn ta cũng không mở lời.
“Hiện tại đã không có người nào theo dõi chúng ta, dẫn ta đến chỗ xưởng ép dầu đó đi!” Mã Văn Húc nói.
“Được!” Người phiên dịch vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.
Đi theo hướng dẫn của người phiên dịch, hai người đã đi đến trước một căn nhà ở tây thành.
Căn nhà này được xây quay ra ngoài đường lớn, phía sau cánh cửa có hai mặt tiền cửa hàng, phía sau nữa là sân và phân xưởng.
Đứng từ xa cũng đã ngửi thấy mùi của rất nhiều loại dầu.
“Là chỗ này!” Người phiên dịch chỉ vào cửa hàng, nói.
“Chút nữa khi hai ta vào trong, Triệu đại ca cứ nói mình là thương nhân địa phương, đừng nói mình đến đây mua đồ, nhớ không?” Mã Văn Húc nhắc nhở.
Lúc nãy, Mã Văn Húc hóa trang không hải vì anh ta sợ lính tuần tra, mà anh ta sợ xưởng ép dầu sẽ lập tức từ chối hợp tác khi biết được danh tính của anh ta giống mấy nhà thầu đó.
Lý do anh ta vào thành rồi mới hóa trang là vì, nhà cầm quyền nước K sẽ cử người canh giữ bến tàu, nếu hóa trang ngay ở bến tàu sẽ không ổn.
Người phiên dịch cũng hiểu rõ chuyện này nên gật đầu rồi đi vào trong cửa hàng dầu.
Nhân viên cửa hàng dầu nhìn thấy có khách vào, lập tức bỏ dở việc đang làm xuống rồi chạy đến chào hỏi: “Hai vị đại gia muốn mua dầu à? chỗ này của bọn ta rất nhiều loại dầu, ta giới thiệu cho hai vị nhé?”
“Không cần, bọn ta không tới đây để mua dầu!” người phiên dịch xua tay từ chối.
“Không mua dầu hả?” Nhân viên ngạc nhiên một chốc: “Nhưng tiệm bọn ta chỉ bán mỗi dầu thôi!”
Không mua dầu thì tới cửa hàng dầu làm cái gì?
Người phiên dịch cũng không giải thích gì, chỉ hơi sốt ruột nói: “Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây, ta có chuyện làm ăn cần bàn bạc!”
Cửa hàng dầu này không phải là một nơi ghê gớm gì, chưởng quầy cũng không phải là một nhân vật nổi tiếng hiếm khi nhìn thấy.
Thực ra, chưởng quầy dành phần lớn thời gian ở trong cửa hàng, chỉ là hiện tại ông ta không có mặt ở đây thôi.
Người nhân viên thấy khí thế của người phiên dịch rất mạnh mẽ, cũng không biết được thân phận của đối phương nên không dám đắc tội, vội vàng vào trong gọi chưởng quầy.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau xong, chưởng quầy cẩn thận hỏi: “Nghe nói hai vị đến đây không phải vì muốn mua dầu, vậy, không biết hai vị cần thứ gì?”
“Bọn ta đến đây là để mua sợi bông, đó là những sợi nhỏ bọc bên ngoài hạt bông.” Người phiên dịch giải thích bông là thứ gì rồi hỏi: “Nghe nói chỗ này của các ngươi có khá nhiều thứ này, có đúng không?”
“Đúng là có...” chưởng quầy ngừng lại một chút rồi tò mò hỏi: “Không biết hai vị mua nó về làm cái gì?”
“Ngươi không cần quan tâm!” Người phiên dịch không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, bán hay không bán?”
“Cái này...” Chưởng quầy hơi do dự.
Người phiên dịch thấy vậy, lập tức lấy hai thỏi bạc hỏ giá năm mươi lượng ra, ném lên quầy: “Một lượng bạc một xe, bán hay không bán?”
Thấy có bạc, cặp mắt của chưởng quầy lập tức sáng lên.
Vốn dĩ, ông ta mở xưởng ép dầu là vì nhà ông ta có vài ngọn núi. Vì là vùng núi nên không thể trồng được các loại cây lương thực khác, chỉ trồng được mỗi bông, tách hạt bông về ép dầu.
Sau khi thu hoạch cây bông, nếu tách hạt trên núi luôn sẽ rất phiền phức, thế là họ tách bông ra trước rồi kéo về nhà từ từ xử lý.
Dần dà, sợi bông tích lại ngày càng nhiều.
Chương 1980: Nhà giàu khó tính
Ở nước K, bông gòn là thứ vô dụng, dùng làm chất đốt thì không tốt bằng củi, bốc khói nhiều mà lại khó bắt lửa, vì vậy chưởng quầy cửa hàng dầu rất tò mò tại sao Mã Văn Húc và quan phiên dịch lại muốn mua thứ này.
Nhưng cái giá một lượng bạc một xe ngay lập tức khiến chưởng quầy không còn tò mò nữa.
Một lượng bạc đủ mua một xe củi tốt, làm chất đốt tốt hơn bông gòn rất nhiều.
Về việc đối phương mua bông gòn để làm gì thì đúng như quan phiên dịch đã nói, chưởng quầy không cần quan tâm làm gì cả.
Đây có thể là sở thích của những người giàu có, ngày xưa trong thành có hai gia tộc giàu có đấu đá xem bên nào giàu hơn. Bọn họ đã mua hết dầu đèn trong thành. Đến ban đêm hai gia tộc này cách vài bước sẽ đốt một lò than khiến cả căn nhà sáng rực lên. Kết quả, cuối cùng giá dầu đèn tăng vọt, dân thường không mua được dầu thắp đèn. Mãi cho đến khi thổ ty không vừa mắt tình trạng này nữa thì nó mới kết thúc.
Có lẽ lần này những người giàu lại nghĩ ra trò gì đó mới mẻ.
Vừa rồi chưởng quầy cũng không muốn bán nhiều bông gòn một lúc như vậy để chuẩn bị đợi giá lên, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định.
Vương thành cách bến tàu không xa, tin tức về trận chiến trước đó cũng đã truyền đến vương thành, rất nhiều người dân còn chạy ra khỏi thành xem. Chưởng quầy nghe nói cấm quân thua trận, thổ ty tâm trạng nhất định là không tốt. Gia tộc giàu có nào muốn đấu đá nhau khoe sự giàu có lúc này thì đúng là tự tìm cái chết.
Một khi cuộc đấu giữa các gia tộc giàu có này chấm dứt, bông gòn sẽ không bán được với giá một lượng bạc cho mỗi xe.
Vì thế thái độ của chưởng quầy trở nên tốt hơn, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ hơn.
"Ông đừng có đứng cười như vậy. Rốt cuộc có bán hay không thì nói mau?" quan phiên dịch sốt ruột hỏi.
"Đương nhiên là bán!" chưởng quầy gật đầu liên tục.
"Được, dẫn bọn ta đi xem trước!"
"Được rồi, hai vị đại nhân vào đi!"
Chưởng quầy nhanh chóng dẫn đường, dẫn quan phiên dịch và Mã Văn Húc vào sân phía sau.
Tiệm dầu trông không lớn lắm nhưng sân sau lại rất rộng, không chỉ có xưởng gia công chế biến mà còn có kho nguyên liệu, kho thành phẩm và kho phế liệu.
Bông vải được chất đống trong kho phế liệu, lẫn với vài vỏ quả bông.
“Hai vị đại nhân thấy thế nào?”
Chưởng quầy vẻ mặt hơi lo lắng.
Đúng như quan phiên dịch đã nghe ngóng trước đó, bông gòn lẫn với vỏ quả bông được chất thành đống trong nhiều phòng, cao đến tận mái nhà.
Khi chất lên một chiếc xe, dù có lèn chặt đến đâu thì bông vải trong một căn phòng này cũng có thể chất được ít nhất là mấy chục xe.
Nói cách khác, bông vải trong những căn phòng này có thể bán được hơn trăm lạng bạc. Bản thân chưởng quầy cũng cảm thấy có chút chột dạ, lo lắng quan phiên dịch và những người khác sẽ không muốn mua.
Sau đó ông ta thấy Mã Văn Húc cau mày.
Mặc dù Mã Văn Húc kể từ khi vào cửa vẫn im lặng nhưng chưởng quầy đã kinh doanh nhiều năm như vậy nên vừa nhìn đã biết trong này ai mới là đương gia.
Nhìn thấy Mã Văn Húc cau mày, chưởng quầy lo lắng, nhanh chóng trấn an: “Hai vị, nếu các vị thấy đắt quá thì giá cả vẫn có thể thương lượng…”
Mã Văn Húc muốn nói, nhưng cuối cùng lại kìm lại và nháy mắt với quan phiên dịch.
Mặc dù bây giờ Mã Văn Húc đang ăn mặc giống như người dân địa phương nhưng anh ta mới học nói tiếng nước K cách đây không lâu. Tuy rằng không gặp khó khăn gì trong việc giao tiếp với người dân địa phương, nhưng sự khác biệt về khẩu âm không khó để nhận ra, chỉ cần mở miệng là sẽ bại lộ.
Giống như sinh viên nước ngoài mà Kim Phi gặp khi còn đi học ở kiếp trước, bề ngoài họ trông giống những sinh viên khác, nhưng họ vừa nói, mọi người lập tức biết đây là người nước ngoài.
Vì vậy sau khi vào cửa, Mã Văn Húc không nói một lời.
Quan phiên dịch nhìn thấy Mã Văn Húc nháy mắt với mình, lập tức hiểu ra, nói với chưởng quầy: "Đi qua bên kia đi cho bọn ta thương lượng!"
Đây là địa bàn của chưởng quầy, quan phiên dịch nói lời này rất thô lỗ, nhưng chưởng quầy gật đầu liên tục rồi bước sang một bên.
Quan phiên dịch vừa rồi cũng nhìn thấy Mã Văn Húc cau mày, khi chưởng quầy đi ra chỗ khác, anh ta nhỏ giọng nói: "Mã huynh đệ, theo lời chưởng quầy nói, chúng ta vẫn có thể thương lượng giá cả!"
Mã Văn Húc nói: “Trước đó đã thoả thuận giá rồi, vậy thì cứ theo giá một lượng bạc một xe đi. Có điều, hãy bảo họ lèn chặt bông và cố gắng loại bỏ càng nhiều vỏ càng tốt!”
Số tiền mà Mã Văn Húc gần đây bỏ ra để mời các quan chức đến tửu lâu và thanh lâu cộng lại đã đủ để mua toàn bộ cửa hàng dầu. Bây giờ chỉ mua một số phế liệu với giá hơn một trăm lạng bạc, đối với Mã Văn Húc bây giờ đây không phải khoản tiền lớn.
Vừa rồi anh ta cau mày, không phải vì giá cả mà vì chất lượng bông quá xấu.
Trước đây anh ta đã từng nhìn thấy cánh đồng bông ở làng Tây Hà, khi bông đang vào vụ, trông giống như những quả cầu tuyết, xốp và trắng xóa.
Nhưng chỗ bông chất đống trong nhà kho trước mặt bị trộn lẫn với vỏ bông, trông bẩn thỉu như tuyết tan một nửa trên nền đất lầy lội.
Tuy nhiên, bất ngờ có được nhiều bông như vậy cũng là một điều may mắn, chưởng quầy có ra giá thế nào cũng chỉ tốn hơn trăm lượng bạc, dù thế nào cũng không lỗ vốn.
“Được rồi, lát nữa ta sẽ ra nói chuyện với chưởng quầy” quan phiên dịch gật đầu: “Mã huynh đệ, còn vấn đề gì cần dặn dò không?”
“Nhân tiện, hiện tại chúng ta không tìm được nhân công, cần họ đưa bông ra ngoài!” Mã Văn Húc nói.
“Đúng là Mã huynh đệ suy tính chu toàn”, quan phiên dịch hỏi: “Chúng ta phải đưa bông đi đâu?”
“Gửi đến bến tàu chắc chắn là không thể”, Mã Văn Húc suy nghĩ một chút: “Hãy đưa bông đến khu đất trống ở phía Đông trấn nhỏ bên ngoài cổng thành!”
Hiện tại tại bến tàu chỉ còn lại đội thuyền lầu, nếu yêu cầu đối phương giao hàng vào bến, bí mật sẽ bị bại lộ, chưởng quầy rất có thể sẽ từ chối giao dịch giống như các nhà thầu khác.
"Được", quan phiên dịch gật đầu vẫy tay sang một bên, chưởng quầy nhanh chóng chạy tới.
“Hai vị, các vị đã bàn bạc xong chưa?”, chưởng quầy cúi đầu hỏi: “Các vị đưa ra giá như thế nào?”
"Khoản tiền nhỏ như vậy mà bọn ta phải kỳ kèo qua lại sao? Đã nói mỗi xe một lượng bạc, vậy cứ theo đó mà làm!", quan phiên dịch ra vẻ người giàu khó tính, tiếp tục hạch sách: "Nhưng khi chất hàng lên xe, các người nhất định phải lèn chặt, đừng hòng qua mặt bọn ta. Còn nữa, chỗ bông này của ông quá bẩn, khi chất lên xe phải bỏ hết vỏ bông đi!"
"Vâng, các vị đại nhân đừng lo, ta sẽ cho người nhặt hết vỏ ra và lèn thật chặt khi chất lên xe! Các vị đại nhân, nếu thấy hàng chúng tôi chất lên xe không đạt yêu cầu thì cứ trả lại!"
Chưởng quầy vội vã bảo đảm, lúc này ông ta càng tin chắc rằng hai người này đều xuất thân từ những gia đình giàu có.
Những gia đình giàu có đều rất sĩ diện, sẽ không tiếc một số tiền nhỏ. Họ ra tay rất hào phóng nhưng đồng thời cũng nhiều yêu sách.
Ví dụ như nhặt vỏ quả bông.
“Hai vị đại nhân còn gì dặn dò không?”, chưởng quầy hỏi tiếp.
"Ông có biết phía Đông thị trấn bên ngoài thành có một khoảng đất trống không?"
"Ta biết. Bên cạnh chỗ đó có một quán trà. Ta đã từng đến đó".
“Ừm, đúng rồi”, quan phiên dịch nói: “Ta rất bận, không có thời gian lo việc này. Ngươi thu xếp người giao hàng đến khoảng đất trống đó nhé!”
"Cái này..." chưởng quầy có chút do dự.
Thổ ty rất hài lòng với sự phối hợp của Mã Văn Húc, khẽ gật đầu, rồi rời khỏi dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Lão Uông không biết chuyện gì xảy ra trên thuyền, thấy Mã Văn Không không chỉ đưa thổ ty nước K đến tận cửa, mà còn cung kính hành lễ với người kia, mặc dù trong lòng Lão Uông rất khó chịu, nhưng cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng mà anh ta không định chất vấn Mã Văn Húc ngay trước mặt người ngoài, mà chờ khi thổ ty nước K đi xa rồi, mới lại gần hỏi: “Lão Mã, chúng ta đánh thắng cơ mà, ngươi có cần phải đối xử với hắn như thế không?”
“Làm ăn mà, hòa nhã mới làm giàu được.”
“Nhưng chúng ta đâu phải người làm ăn, chúng ta là nhân viên hộ tống cơ mà!” Lão Uông rõ ràng hơi không hài lòng với câu trả lời của Mã Văn Húc.
“Đội trưởng, chúng ta không phải nhân viên hộ tống bình thường!” Mã Văn Húc nói: “Vừa này thiếu gia đã bàn với thổ ty rồi, sau này chúng ta và nước K sẽ giữ gìn mối quan hệ mua bán lâu dài, sau này chúng ta không chỉ phải chiến đấu, mà còn phải làm ăn!”
“Làm ăn?” Lão Uông xua tay: “Quân nhân chúng ta nửa chữ còn chẳng biết, làm ăn kiểu gì?”
“Đúng vậy đó Lão Mã, chúng ta đều là một đám thô kệch, đánh giặc còn được, làm ăn kiểu gì?”
Nhân viên hộ tống đi theo Lão Uông cũng phụ họa theo.
“Không biết thì học.” Mã Văn Húc nói: “Có người nào biết tất cả ngay từ đâu không? Chẳng phải đều học từ từ còn gì?”
“Cha ta mà biết ta không làm nhân viên hộ tống cho tử tế mà đi học cách buôn bán, khéo sẽ đánh chết ta mất!”
Nhân viên hộ tống kia nói thầm.
“Lão Tả, ngươi nghĩ vậy là sai rồi!”
Mã Văn Húc nói: “Thời đại bây giờ khác với thời đại trước mà, Kim tiên sinh đã từng nói, thương trường cũng là chiến trường, muốn làm ăn cho tốt, cần phải bỏ ra tâm sức và trí thông minh, không chỉ đơn giản là đánh một trận nhỏ hay đánh một trận thắng được! Đương nhiên rồi, nếu làm ăn tốt rồi, vậy thì thu hoạch chắc chắn không kém đánh một trận thắng!
Chưa nói đến những thứ khác, ta nói hai lần tới nước K đi, lần trước chúng ta liều sống liều chết bao nhiêu anh em hy sinh mới mang về được bấy nhiêu hạt giống, nhưng hai người nhìn lần này đi, không chết một người, Lạc Lan cô nương chỉ cầm một túi châu Thủy Ngọc đi đổi, mà đổi được bao nhiêu hạt giống mang về!
Đó chính là sự khác biệt khi biết làm ăn và không biết làm ăn đấy!”
“Lần trước tới nước K giống với lần này tới nước K sao?”
Lão Uông nhíu mày: “Lần trước chúng ta còn chẳng biết đường ở đó, toàn phải tự tìm, có thể sống sót trở về là tốt lắm rồi, nhưng lần này Lạc Lan cô nương tới đó, có chúng ta dẫn đường, hơn nữa tiên sinh còn phái cả phi thuyền lẫn hạm đội thủy quân đến chi viên cơ mà!
Nếu lần trước chúng ta cũng được cấp nhiều người như vậy, ta chắc chắn có thể đánh chiếm vương thành nước K, vét sạch quốc khổ của bọn họ!”
“Ta tin đội trưởng ngươi có năng lực này, nhưng sau khi đánh chiếm được vương thành nước K thì sao?”
Mã Văn Húc nói: “Chúng ta tới nước K lâu như vậy, hẳn là biết nước K là một vùng đất quý, có rất nhiều thứ mà Đại Khang chúng ta không có, cũng có rất nhiều cây lương thực mà Đại Khang chúng ta không trồng được!
Đội trưởng ngươi nói thử xem, hợp tác lâu dài có lợi lớn hơn hay là cướp hết trong một lần có lợi hơn?”
“Hơn nữa, chúng ta là nhân viên hộ tống có phải quân cướp giật đâu!”
Lão Uông muốn phản bác, nhưng không thể không thừa nhận Trần Văn Húc nói có lý.
Nước K quả thật có rất nhiều giống cây mà Đại Khang không trồng được, nếu như có thể thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài, như vậy đối với Đại Khang chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa bọn họ là nhân viên hộ tống chứ có phải quân cướp bóc đâu, bọn họ cũng căm ghét cướp giật.
Nhưng Lão Uông vẫn không phục nói: “Cho dù là vậy ngươi cũng không cần khom lưng cúi người với một tên bại tướng chứ!”
“Chỉ là hùa theo diễn kịch thôi mà!”
Mã Văn Húc thấy xung quanh không có người khác, đều là thành viên của đội viễn chinh, bèn nói chuyện vừa này xảy ra trên thuyền lầu cho bọn họ nghe.
Nghe thấy Lạc Lan yêu cầu bọn họ đồi phương mấy chục nghìn cân bông và lúa thóc, xung quanh đều vang lên mấy tiếng rít.
“Lạc Lan cô nương nhìn hiền lành mà ra tay tàn nhẫn ghê!”
“Ba trăm nghìn cân thóc đấy, đủ để nuôi một làng của chúng ta ăn no mấy năm rồi! Bảo sao vừa nãy Lão Mã lại vui mừng như vậy, còn tiễn thổ ty tới tận cửa, ôi thần tài !”
“Ê ngươi phải có khí thế tý chứ! Vừa nãy Lão Mã còn chắp tay với tên thổ ty đấy đấy!”
“Mấy trăm nghìn cân lúa giống đó, hồi đấy khi chúng ta còn phải đi xin ăn, mấy đứa nhóc đều đói đến mức khóc kêu oang oang, chúng ta phải dập đầu trước cửa từng nhà, vét cả nồi còn chẳng được một bát, mà Lão Mã chỉ chắp tay là có được mấy trăm nghìn cân lương thực, nếu mà có chuyện tốt như vậy nữa, bảo ta dập đầu trước hắn ta cũng làm!”
“Không chỉ đơn giản là lúa, mà còn là lúa giống, mấy trăm nghìn cân lúa giống trồng xuống, chỉ cần một năm thôi, đã có thể thu hoạch được mấy triệu cân rồi!”
“Vẫn là trí não của người đọc sách linh hoạt hơn, Lạc Lan cô nương mới nhếch mép một tí, đã đòi được nhiều đồ như vậy rồi!”
Bọn nhân viên hộ tống nghe thấy tin này, vui mừng khôn xiết.
“Cũng không phải là nhếch mồm thôi đâu, còn phải cứng rắn lắm đấy!” Mã Văn Húc nói: “Lạc Lan cô nương dám đưa ra yêu cầu cho thổ ty, là nhớ chiến thắng của anh em chúng ta và anh em thủy quân ta đó!”
“Đúng, phải cứng rắn thì bọn họ mới nghe chúng ta nói, nghĩ đến lúc trước Mã Đại Ca đi đến đâu cũng mời khách ăn cơm, quan này kiêu ngạo hơn quan sau!”
“Bọn họ là một đám to gan thích ăn cứng không ăn mềm, sớm biết như vậy đã dẫn hạm đội đến đấm cho bọn chúng một trận, chấn chỉnh bọn chúng rồi!”
“Không hẳn đâu, chưa biết chừng bọn họ còn không thèm làm ăn với chúng ta nữa!”
“Lão Mã, thổ ty này không lừa Lạc Lan cô nương đâu phải không?”
Có tên nhân viên hộ tống lo lắng nói: “Chúng ta thả hắn đi, hắn sẽ không chạy chứ?”
“Yên tâm đi, hắn không dám đâu!” Mã Văn Húc nói: “Lạc Lan cô nương đã nói rất rõ, hắn cũng thật thà mang giống lúa và cây bông vải tới đây, nếu hắn muốn chạy thật, vậy thì chúng ta sẽ đánh vào quốc khố của nước K, chờ đến lúc đó không phải chỉ có lúa gạo và cây bông vải thôi đâu!”
“Cũng phải, trong quốc khố của nước K chắc chắn không chỉ có mấy trăm nghìn cân thóc thôi đâu, chắc chắn là còn nhiều thứ tốt hơn, nếu không thổ ty nước K cũng sẽ không chạy tới nơi này.”
“Lại kiếm được luôn mấy trăm nghìn cân thóc mà không mất gì, nghĩ tới đã thấy vui rồi!”
“Không chỉ lúa gạo, còn có cây bông vải nữa mà, mấy trăm nghìn cân bông đấy, không chừng sang năm chúng ta được mặc áo bông rồi!”
“Sang năm, lúc trước ngươi không thu bông à?”
“Thu rồi, nhưng sợ người nước K nghi ngờ, nên không dám thu quá nhiều, chỉ thu vừa đủ làm cho hai đứa cho hai đứa trẻ nhà ta mỗi đứa một cái áo, còn đâu không có phần của ta!”
Trước khi tới đây Kim Phi đã từng nói công dụng của cây bông vải cho bọn họ nghe, sau khi bọn nhân viên hộ tống tới đây, bèn chú ý đến cây bông vải, kết quả chúng phát hiện cây bông vải ở đây quả nhiên là mềm hơn ấm hơn sợi bông lau nhiều, thế là bắt đầu thu tập chúng.
Nước K có khí hậu ấm áp, cây bông vải chỉ là thứ vô dụng, dân bản xử đều coi cây bông như là củi đốt, bọn nhân viên hộ tống sợ làm cho người dân nước K nghi ngờ, nên không dám thu quá nhiều.
“Lão Mã, lúc trước chúng ta không dám thu cây bông vải ngoài sáng được, bây giờ chúng ta đánh thắng rồi, có phải muốn thu bao nhiêu thì thu không?”
Một nhân viên hộ tống kéo tay Mã Văn Húc hỏi.
Những nhân viên hộ tống nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên.
Chương 1977: Sợi bông
Bây giờ, không đủ các biện pháp giữ ấm, mùa đông thực sự quá khó chịu, mặc dù tiền công của các nhân viên hộ tống tương đối cao, nhưng khi đến mùa đông, người trong nhà vẫn không dám đi ra ngoài, sợ lạnh đổ bệnh.
Nếu có cơ hội làm được mấy cái áo bông mang về, vậy thì mùa đông, người trong nhà ra ngoài sẽ ấm áp hơn nhiều.
Mã Văn Húc hiểu được suy nghĩ của nhân viên hộ tống, thật ra chính anh ta cũng muốn lấy chút bông mang về, làm cho vợ con mỗi người một chiếc áo bông vải phục, nhưng Mã Văn Húc cũng không lập tức đồng ý.
"Ta có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, thật ra ta cũng muốn lấy chút bông về, làm cho vợ con mỗi người một chiếc áo bông, nhưng tình hình bây giờ còn chưa ổn định, mọi người không thể tùy tiện rời khỏi bến tàu!"
Mã Văn Húc nói: "Vậy đi, lát nữa ta sẽ nói chuyện này cho Lạc Lan cô nương, tranh thủ giải quyết cho mọi người!"
Mặc dù thổ ty đã đồng ý bồi thường, đồng thời không có khả năng đổi ý, nhưng là mọi thứ đều có lỡ như, cho nên trước khi số hàng bồi thường xếp lên thuyền, Mã Văn Húc không dám thả lỏng chút nào.
Các nhân viên hộ tống cũng có thể hiểu được, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Mã Văn Húc chuẩn bị lên thuyền đi thương lượng với Lạc Lan việc này, lại đột nhiên nhìn thấy có người chui ra từ trong rừng chuối bên cạnh.
Các nhân viên hộ tống lập tức căng thẳng, sau khi thấy tướng mạo của người đi tới mới hơi buông lỏng cảnh giác.
"Triệu đại ca, sao ngươi lại ở đây?"
Mã Văn Húc đi tới đón.
Người tới chính là người phiên dịch của bọn họ trước đó, vừa rồi đánh nhau, Mã Văn Húc và Lạc Lan đều quên mất người này.
"Không phải thiếu gia kêu ta đi tìm thêm một số công nhân sao, nên ta vào thành, rồi nghe nói bên này đánh nhau, ta nhanh chóng trở về!"
Người phiên dịch lo lắng nhìn xung quanh một chút: "Các ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chúng ta đánh thắng rồi!" Mã Văn Húc lôi kéo người phiên dịch hỏi: "Triệu đại ca, ngươi không sao chứ? Trên mặt sao thế?"
Người phiên dịch lúc này hơi chật vật, quần áp đã rách mấy lỗ, trên mặt cũng rách một đường.
"Ta không sao, vừa rồi rẽ đường nhỏ chạy về, bị nhánh cây xé qua!" Người phiên dịch lau lau dòng máu trên mặt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Thật ra anh ta đã sớm tới gần bến tàu, chỉ là nhìn thấy đội viễn chinh và người nước K đánh nhau, anh ta sợ đến mức trốn trong rừng cây không dám ra ngoài.
Theo người phiên dịch thấy, đám người Lạc Lan chính là một đám thương nhân, cũng dám khiêu chiến với thổ ty nước K, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, anh ta và đám người Lạc Lan qua lại thân thiết, sau khi đội viễn chinh xong đời, anh ta chắc chắn sẽ bị tính sổ.
Thế là người phiên dịch cũng không đoái hoài tới chuyện về thành lấy đồ, quyết định nhanh chóng chạy theo khe suối tới phương bắc.
Thế nhưng còn chưa chạy quá xa, thì tình hình chiến tranh đã thay đổi.
Người phiên dịch nhìn thấy trên trời xuất hiện vài ngọn núi nhỏ biết bay, đánh cho cấm quân của nước K tan rã, ngay cả thổ ty nước K ở sườn núi đối diện cũng bị bắt lại.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phi thuyền, trong ánh mắt người phiên dịch lóe lên một tia kiên quyết, giữ chặt Mã Văn Húc hỏi: "Lão Mã, có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút."
"Triệu đại ca cứ nói đi!"
"Có phải các ngươi muốn về Đại Khang hay không?"
"Đúng vậy." Mã Văn Húc gật đầu.
"Vậy... Có thể mang theo cả ta không?" Người phiên dịch hỏi.
Trận chiến này, đám người Mã Văn Húc đánh thắng, nhưng đối với người phiên dịch mà nói, kết cục có lẽ càng thêm hỏng bét.
Vừa rồi anh ta chạy trốn tới ngọn núi nhỏ phương bắc, núp trên tàng cây thấy được toàn bộ quá trình giao chiến, mà cửa bến tàu bây giờ còn có mảng lớn thi thể cấm quân, những thứ đều chứng minh đám người Mã Văn Húc khiến nước K thương vong thảm trọng, cũng đồng nghĩa với việc hung hăng và vào mặt thổ ty nước K.
Một khi đám người Mã Văn Húc rời đi, rất có thể thổ ty sẽ trút lửa giận lên người mình.
Người phiên dịch nằm trên cây suy tư nửa ngày, ý thức được con đường sống duy nhất của anh ta hiện giờ là đi theo đám người Mã Văn Húc cùng rời khỏi nước K, lúc này mới bắt đầu chạy về lần nữa, vết thương trên mặt bị thương khi chạy trở về.
Anh ta sợ Mã Văn Húc không đồng ý dẫn theo mình, người phiên dịch không đợi Mã Văn Húc trả lời, đã nói lần nữa: "Lão Mã, chỉ cần ngươi đồng ý đưa ta rời khỏi nước K, số hàng trong kho hàng của ta đều có thể cho các ngươi, coi như là vé tàu ta đi Đại Khang!"
Anh ta không chỉ là người phiên dịch, mà còn là một người bán hàng rong, trước đó có thuê một kho hàng nhỏ, hàng hóa bên trong không ít, có thể nói là tất cả tài sản mà anh ta góp nhặt được trong những năm màn trời chiếu đất này.
Nhưng mà bây giờ vì mạng sống, anh ta không để ý tới những thứ này nữa.
"Triệu đại ca nói gì vậy, chúng ta lấy hàng của ngươi làm cái gì?"
Mã Văn Húc cười vỗ bả vai người phiên dịch: "Lần này tới nước K, ngươi giúp chúng ta ơn lớn, nếu như ngươi muốn đi tới Đại Khang, ta đương nhiên hoan nghênh!"
Đây cũng không phải Mã Văn Húc nói lời xã giao, lúc vừa tới nước K, anh ta còn không nói được tiếng nước K, có thể nói là hai mắt đen thui, nếu không phải có người phiên dịch này, bọn họ cũng không thể tiến triển thuận lợi như vậy.
Hiện giờ người phiên dịch muốn đi Đại Khang, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.
Dù sao lần này cũng có nhiều thuyền lầu tới, trong khoang thuyền còn không ít chỗ trống, cho đối phương thêm một vị trí mà thôi.
"Đúng vậy lão Triệu, ngươi giúp chúng ta nhiều như thế, còn nói chuyện vé tàu không phải quá khách khí rồi sao?"
Lão Uông cũng ôm bả vai người phiên dịch.
"Vậy đa tạ các vị." Người phiên dịch vái chào mấy người: "Sau này đến Đại Khang, còn mong các vị huynh đệ quan tâm nhiều hơn!"
"Ngươi là người chúng ta mang về người, đương nhiên phải chăm sóc!"
Lão Uông vỗ ngực nói: "Không dám nói quá, nhưng nếu có người dám ức hiếp ngươi bởi vì ngươi là người xứ khác, ngươi cứ nói với ta, lão Uông ta ra mặt thay ngươi!"
Nghe lão Uông nói như thế, người phiên dịch càng thêm yên tâm: "Vậy đa tạ các vị huynh đệ, sau này nếu có nơi nào các vị huynh đệ cần ta đi, cứ nói, lão Triệu ta dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng làm tốt việc cho các vị huynh đệ!"
"Triệu đại ca nói quá khoa trương rồi, chúng ta sao có thể để ngươi lên núi đao xuống biển lửa."
Mã Văn Húc nói, đột nhiên ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Nói đến giúp đỡ, thật sự có một chuyện muốn nhờ Triệu đại ca giúp một chút!"
Người phiên dịch nghe xong, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Mình vừa rồi chỉ là nói hai câu khách khí, kết quả vừa nói xong, Mã Văn Húc đã nói muốn nhờ anh ta hỗ trợ...
Cũng đã nói rồi, người phiên dịch chỉ có thể kiên trì hỏi: "Lão Mã, ngươi nói đi, chuyện gì?"
"Triệu đại ca, hàng trên bến tàu còn chưa đưa hết lên thuyền, tiếp theo chỉ sợ còn phải đi mời công nhân, các huynh đệ cũng muốn mua chút sợi bông về làm quần áo cho vợ con, thế nhưng Triệu đại ca cũng thấy đấy, chúng ta không tiện rời khỏi bến tàu, cho nên phải làm phiền Triệu đại ca một chuyến!" Mã Văn Húc giải thích.
Nghe thấy Mã Văn Húc chỉ nhờ anh ta giúp thuê người chuyển hàng, và mua một chút bông gì đó, người phiên dịch thở phào một hơi.
Vừa rồi anh ta còn đang lo lắng Mã Văn Húc kêu anh ra làm chuyện gì nguy hiểm đâu, xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Công nhân trên bến tàu trước đó chính là anh ta ra mặt đi thuê, hiện giờ kêu anh ta ra mặt cũng rất bình thường, mấy người Mã Văn Húc quả thực không đi được, cũng không thích hợp rời khỏi bến tàu.
Mà hàng hóa của anh ta còn đang trong nhà kho, đây chính là của cải anh ta tích lũy nhiều năm, lúc đầu anh ta cũng định đi một chuyến, chuyển hàng hóa đến bến tàu.
Chỉ là có một việc khiến anh ta nghĩ mãi mà không rõ.
"Lão Mã, sợi bông mà ngươi vừa nói là cái gì?"
Chương 1978: Không có nhân công
Bên nước K không có kỹ thuật kéo bông, họ trồng cây bông vải chỉ đề thu hoạch dầu hạt bông, căn bản không có ai quan tâm đến bông trong bọc của cây bông vải, sau khi hạt bông được lấy ra thì nó và lá cây sẽ được dùng làm củi đốt, thậm chí ngay cả tên cũng không có.
Mặc dù người phiên dịch có mối quan hệ khá tốt với Mã Văn Húc nhưng Mã Văn Húc chưa bao giờ nói với anh ta về chuyện của cây bông vải, mãi cho đến bay giờ, người phiên dịch vẫn cho rằng đám người Mã Văn Húc mua cây bông vải chỉ để chiết xuất dầu, thậm chí anh ta còn từng khuyên Mã Văn Húc nên mua dầu luôn thì sẽ vận chuyển dễ dàng hơn.
Trước dây Mã Văn Húc không nói ra là bởi vì anh ta biết Kim Phi rất coi trọng cây bông vải, sợ giữa đường sẽ phát sinh biến cố, hiện giờ hạt giống cây bông vải đã được đưa lên thuyền rồi, người phiên dịch cũng theo chân bọn họ trở về Xuyên Thục thì cho dù hiện giờ không nói thì chắc chắn sau khi đến Xuyên Thục anh ta cũng sẽ biết.
Hơn nữa vẫn cần để anh ta giúp mình đi thu gom cây bông vải nữa mà.
Sau khi hiểu ra điều này thì Mã Văn Húc cũng không còn giấu giếm điều gì nữa: “Cây bông vải bao gồm hạt bông vải và cái thứ trắng trắng kia là sợi bông.”
“Các ngươi muốn cái này làm gì?" Người phiên dịch tò mò hỏi.
“Triệu đại ca, có lẽ huynh không biết đấy thôi, Xuyên Thục chúng ta sau tháng mười sẽ rất lạnh nên người ta khâu bông vào mép vải thì có thể làm thành áo khoác độn bông, có thể chống lạnh!" Mã Văn Húc giải thích.
“Thì ra là thế!” Người phiên dịch chợt hiểu ra, cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đám người Lạc Lan lại mua hạt giống cây bông vải.
“Được rồi, ta có thể giúp các ngươi thu mua, nhưng các vị huynh đệ cũng biết đấy, hạt giống cây bông vải đã được thu hoạch từ mấy tháng trước rồi nên có thể thu gom được bao nhiêu thì khó nói lắm.”
Sau khi cây bông vải chín, người nước K chỉ lấy hạt bông ra còn cành thì đốt làm củi, cây bông vải chín vào tháng chín, tháng mười, bây giờ đã là tháng mười hai âm lịch rồi nên hầu hết cây bông vải đều đã bị đốt.
Điều quan trọng nhất là đám người Mã Văn Húc vừa mới chiến đấu với cấm quân nên hiện giờ anh ta không dám đi thu mua một cách lộ liễu, không dám bảo đảm có thể thu mua được bao nhiêu.
“Ta biết, ta biết, Triệu đại ca, huynh thu mua được bao nhiêu cũng được, không thu mua được cũng không sao."
Mã Văn Húc nói xong bèn cởi nỏ cầm tay từ thắt lưng ra đưa cho người phiên dịch: “Triệu đại ca, trong nỏ cầm tay này có hai mũi tên lệnh, nếu huynh gặp khó khăn thì chỉ cần bắn lên trời, người của chúng ta sẽ đến giải cứu sớm nhất có thể!”
“Cảm ơn Mã huynh đệ!” Người phiên dịch xúc động nhận lấy bằng cả hai tay.
Thật ra, theo kế hoạch trước đó thì anh ta sẽ lén lút đến nhà kho lấy hàng tồn kho rồi đi theo Mã Văn Húc lên thuyền để cố gắng tránh mặt người nước K nhưng bây giờ Mã Văn Húc đã đề nghị giúp đỡ mà đó cũng không phải là vấn đề gì to tát nên anh ta cũng không tiện từ chối.
Trước kia anh ta quá thân cận với Mã Văn Húc mà đám người Mã Văn Húc lại giết nhiều cấm quân như vậy, nếu nói người phiên dịch không sợ hãi thì sẽ là nói dối.
Hiện giờ được Mã Văn Húc cho mũi tên lệnh nên anh ta cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Người phiên dịch cẩn thận cất nỏ cầm tay sang một bên, sau đó chắp tay: “Các vị huynh đệ, việc này không nên chậm trễ, ta đi làm việc đây!”
Anh ta không biết đám người Mã Văn Húc sẽ ở lại bến tàu bao lâu, vì thế nên kết thúc mọi việc càng sớm càng tốt rồi rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt mới là một lựa chọn đúng đắn.
Sau khi người phiên dịch rời bến tàu đã lập tức đi tìm quản đốc, muốn hắn tiếp tục dẫn người đến bến tàu bốc hàng.
Bốc hàng lên thuyền lầu sẽ được gấp đôi tiền lương, trước đây khi các quản đốc nhìn thấy anh ta thì đều vui như tết, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh ta đi ngang qua thì chạy nhanh hơn cả sóc, có một người chạy không kịp đã bị người phiên dịch giữ lại thì vị quản đốc đó lập tức quỳ xuống.
“Triệu đại gia, cả nhà ta dựa vào ta một mình làm việc vất vả, ngươi hãy tha cho ta đi, nếu những quân gia đó biết ta làm việc cho ngươi thì nhất định bọn họ sẽ không tha cho ta!”
Nếu người khác không muốn làm việc thì cũng không thể trói họ lại đúng không?
Người phiên dịch không còn cách nào khác đành để đối phương rời đi.
Sau đó người phiên dịch đã đi khắp nơi, tìm kiếm tất cả các quản đốc mà anh ta biết, nhưng không ai chịu nhận công việc của anh ta.
Người phiên dịch nhận thấy một người binh lính tuần tra đã chú ý đến mình thì thậm chí anh ta còn không dám đi vào kho hàng của bản thân mà lập tức quay lại bến tàu.
“Triệu đại ca, sao huynh về sớm thế?” Lão Uông tò mò hỏi: "Sao huynh không mang công nhân tới đây thế?"
“Lão Uông huynh đệ, không ai dám nhận công việc của chúng ta!"
Người phiên dịch kể lại cho Lão Uông nghe những gì mình vừa gặp phải.
Mặc dù Lão Uông là một người thô lỗ nhưng cũng lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp thiếu gia!"
Lúc này Lạc Lan đã xuống thuyền và đang đứng cạnh đống ngũ cốc nói chuyện với Mã Văn Húc, chờ công nhân đến chất hàng lên thuyền, kết quả là không thấy công nhân đâu mà chỉ thấy Lão Uông và người phiên dịch.
Không kịp chào hỏi nên người phiên dịch nhanh chóng giải thích lại sự việc cho Lạc Lan nghe một lần.
Lạc Lan nghe vậy thì cau mày lại: “Hay là ta thử tăng gấp đôi tiền lương xem?”
“Có lẽ tăng cũng vậy thôi.” Người phiên dịch lắc đầu nói: "Công nhân muốn tiếp tục sinh sống trên bến tàu thì làm gì có ai dám mạo phạm cấm quân.”
“Cũng đúng.” Lạc Lan khẽ gật đầu.
Mặc dù trận chiến đã kết thúc, nhưng sau khi giết chết nhiều cấm quân như vậy thì mối quan hệ với cấm quân đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ có khinh khí tàu và ca-nô nên chỉ cần chất hàng lên là họ có thể về Đại Khang ngay lập tức mà không cần để ý đến cấm quân, nhưng công nhân đều là người nước K, nếu sau này vẫn muốn làm việc ở bến tàu thì làm gì có ai dám mạo phạm cấm quân chỉ vì một chút tiền lương?”
“Thiếu gia, hay là chúng ta thử đi tìm thổ ty xem, bảo hắn phái vài người đến giúp chúng ta chất hàng lên tàu?" Mã Văn Húc đề nghị.
“Trước hết không nói đến việc thổ ty có đồng ý hay không, cho dù hắn có đồng ý thì ngươi dám dùng người do thổ ty sắp xếp sao? Ngươi có dám để hắn lên thuyền không?" Lạc Lan hỏi ngược lại.
“Điều này cũng đúng.” Mã Văn Húc gật đầu.
Phi thuyền ném lựu đạn từ trên xuống, khi tấn công không phân biệt là ta hay địch, nếu địch trà trộn với người của ta rồi sau khi lên thuyền lại bất ngờ xông ra thì sẽ rất rắc rối.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mã Văn Húc hỏi.
Bởi vì trước đó bến tàu gây khó khăn nên lúa giống thu mua được vẫn chưa được đóng gói, ngoài ra, thổ ty cũng sẽ phái người đưa đến hàng chục nghìn cân hạt bông và hàng trăm nghìn cân lúa giống, nếu không tìm được công nhân thì không ổn.
“Ta đi tìm Trịnh tướng quân trao đổi một chút.” Lạc Lan bất đắc dĩ nói.
Vất vả lắm mới thu gpm được lương thực, chắc chắn không thể uổng phí vứt đi, nếu không tìm được công nhân thì chỉ có thể để người của mình tự chất lên thuyền.
Đội viễn chinh chỉ có ba mươi người, lại phải canh giữ cửa bến tàu, không thể đến để chất hàng lên tàu, cách duy nhất mà Lạc Lan có thể nghĩ ra lúc này chính là yêu cầu thủy quân ra tay.
Mặc dù lần này số lượng thủy quân đến đây không nhiều, nhưng tổng số nhân sự của hạm đội là vài trăm người, có lẽ có thể điều động một bộ phận để giúp chất hàng lên thuyền.
Vốn dĩ Mã Văn Húc muốn đi cùng Lạc Lan đến tìm Trịnh Trì Viễn nhưng lại bị người phiên dịch ngăn cản.
“Triệu đại ca, còn chuyện gì nữa sao?” Mã Văn Húc hỏi.
“Không phải ngươi bảo ta đi mua bông vải sao? Vừa rồi khi ta đi tìm công nhân đã nghe ngóng một chút, ta nghe nói trong xưởng ép dầu có khá nhiều bông vải!” Người phiên dịch trả lời.
Mã Văn Húc vẫn đang nghĩ về công nhân nên không để ý nhiều đến lời của người phiên dịch, tùy tiện hỏi: “Có bao nhiêu?"
“Ta nghe nói chất đống thành mấy gian phòng.” Người phiên dịch nói.
Mã Văn Húc nghe xong thì hai mắt mở to: “Có thật không? Vì sao bọn họ lại có nhiều bông vải như vậy?”
Chương 1979: Do dự
“Trước kia, xưởng ép dầu của bọn họ đã mua rất nhiều bông, sau đó tách hạt bông ra đi ép dầu, sợi bông mà ngươi nói là những thứ còn sót lại.”
Người phiên dịch nói: “Nhưng ta chưa từng đi qua xem nên cũng không biết có đúng không.”
“Đi, chúng ta đến đó xem!” Mã Văn Húc không tìm Lạc Lan nữa, kéo người phiên dịch đi về phía cửa.
“Lão Mã, ta còn có chuyện cần phải nói với ngươi!” Người phiên dịch nói: “Vừa rồi khi ta đi ra ngoài, mấy lính tuần tra luôn nhìn chằm chằm vào ta...”
Anh ta chỉ qua lại với đội viễn chinh mà khi ra ngoài đã bị lính tuần tra theo dõi, Mã Văn Húc là đội trưởng đội viễn chinh, nếu anh ta bị nhận ra thì chẳng phải người nước K sẽ xé xác anh ta sao?
Mặc dù người phiên dịch không nói rõ, nhưng Mã Văn Húc đã hiểu được nỗi lo của hắn ta.
Mã Văn Húc cũng là một nhân viên hộ tống, đã giết được rất nhiều thổ phỉ. Mặc dù dạo gần đây anh ta hay đi lang thang giữa quán rượu và thanh lâu để móc nối quan hệ, nhưng lòng can đảm vẫn không hề mất đi.
Anh ta cười ồ lên rồi vỗ vai người phiên dịch, tự tin nói: “Triệu Đại ca yên tâm, chỉ cần vẫn còn có phi thuyền, bọn chúng sẽ không dám làm gì chúng ta!”
Mã Văn Húc đã nói thế nên người phiên dịch không thể nói gì thêm nữa, chỉ có thể đi theo Mã Văn Húc ra ngoài.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, Mã Văn Húc đã phát hiện mình bị theo dõi.
Vất vả lắm mới cắt đuôi được đối phương, thế nhưng vừa mới vào thành không được bao lâu, hai người họ đã bị lính tuần tra phát hiện.
May là Mã Văn Húc đã có chuẩn bị từ trước, anh ta lấy một tấm vải đầy màu sắc trong ngực ra giơ lên trời vẫy vẫy, sau khi phi thuyền đang lơ lửng bên ngoài thành nhìn thấy nó, lập tức bay vào trong.
“Đừng đi theo bọn ta nữa, không thì tự lĩnh hậu quả!”
Mã Văn Húc hét lên với mấy lính tuần tra.
Lính tuần tra nhìn phi thuyền một chút, sau đó nhìn sang Mã Văn Húc, hơi do dự.
Nhân cơ hội này, Mã Văn Húc lập tức kéo người phiên dịch đi vào con hẻm nhỏ ở bên cạnh, vòng qua những khúc cua nhỏ ngoằn ngoèo bên trong con hẻm nhỏ, nhanh chóng cắt đuôi lính tuần tra.
Sau đó, Mã Văn Húc mua hai cái nón lá với áo tơi từ một cửa hàng nhỏ ven đường, rồi lại dẫn người phiên dịch đi vào một con hẻm nhỏ khác.
Đội viễn chinh đã được huấn luyện trinh sát ngụy trang và ẩn nấp, Mã Văn Húc mở dụng cụ hóa trang mang theo bên người ra, lấy một cái khăn nhỏ lau mặt vài lần, sống mũi lập tức cao hơn trước đó một chút, sau đó lấy bút kẻ mắt ra vẽ quanh chân mày và mắt vài nét, chân mày và đôi mắt lập tức khác hẳn trước đây.
Vài phút sau, người phiên dịch nhìn Mã Văn Húc đang đứng trước mặt, ngu người.
Nhìn tổng thể, chân mày mắt mũi hay miệng Mã Văn Húc đều không thay đổi gì nhiều, nhưng khi nhìn từ xa, nó lại trở thành một gương mặt khác lạ.
Đội thêm nón với mặc áo tơi vào nữa là đã thành hai người khác nhau hoàn toàn.
Nếu tình cờ gặp nhau trên đường, người phiên dịch cũng không nhận ra anh ta.
Mà hắn ta lại tận mắt chứng kiến Mã Văn Húc làm tất cả những việc đó.
Sau khi xong, Mã Văn Húc lại sửa soạn cho người phiên dịch một chút rồi hai người mới đi ra khỏi con hẻm.
Khi vừa ra đường chính, hai người tình cờ gặp phải một đội tuần tra, người phiên dịch vô thức xoay người đứng nép vào con hẻm, nhưng lại bị Mã Văn Húc chặn lại.
Theo sự hướng dẫn của Mã Văn Húc, hai người đi về phía lính tuần tra.
Nhìn thấy càng ngày càng gần đội tuần tra, tim của người phiên dịch như muốn nhảy khỏi lòng ngực, nhưng lính tuần tra chỉ liếc nhìn họ một cái rồi dời mắt nhìn mấy người dân địa phương khác dưới sự ngạc nhiên của hắn ta.
Hai người lướt qua đội tuần tra mà không bị lính tuần tra nhận ra.
Đợi đến khi lính tuần tra đi xa, người phiên dịch lập tức khen ngợi: “Lão Mã huynh đệ, ngươi thật lợi hại!”
“Chỉ là mánh khóe nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi!” Mã Văn Húc khoác tay.
“Lão Mã huynh đệ, ngươi khiêm tốn rồi!”
Người phiên dịch vội bật ngón tay cái về phía Mã Văn Húc.
Thật ra hắn ta rất muốn nhờ Mã Văn Húc dạy cho hắn ta, nhưng thời phong kiến lại có câu ‘Nghề không được truyền lại dễ dàng’, nhiều nghề chỉ được truyền từ cha sang con trai, từ con trai cho cháu trai. Theo như hắn ta thấy, đây có lẽ là kỹ năng thất truyền dùng để hộ mệnh của Mã Văn Húc, do đó hắn ta cũng không mở lời.
“Hiện tại đã không có người nào theo dõi chúng ta, dẫn ta đến chỗ xưởng ép dầu đó đi!” Mã Văn Húc nói.
“Được!” Người phiên dịch vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.
Đi theo hướng dẫn của người phiên dịch, hai người đã đi đến trước một căn nhà ở tây thành.
Căn nhà này được xây quay ra ngoài đường lớn, phía sau cánh cửa có hai mặt tiền cửa hàng, phía sau nữa là sân và phân xưởng.
Đứng từ xa cũng đã ngửi thấy mùi của rất nhiều loại dầu.
“Là chỗ này!” Người phiên dịch chỉ vào cửa hàng, nói.
“Chút nữa khi hai ta vào trong, Triệu đại ca cứ nói mình là thương nhân địa phương, đừng nói mình đến đây mua đồ, nhớ không?” Mã Văn Húc nhắc nhở.
Lúc nãy, Mã Văn Húc hóa trang không hải vì anh ta sợ lính tuần tra, mà anh ta sợ xưởng ép dầu sẽ lập tức từ chối hợp tác khi biết được danh tính của anh ta giống mấy nhà thầu đó.
Lý do anh ta vào thành rồi mới hóa trang là vì, nhà cầm quyền nước K sẽ cử người canh giữ bến tàu, nếu hóa trang ngay ở bến tàu sẽ không ổn.
Người phiên dịch cũng hiểu rõ chuyện này nên gật đầu rồi đi vào trong cửa hàng dầu.
Nhân viên cửa hàng dầu nhìn thấy có khách vào, lập tức bỏ dở việc đang làm xuống rồi chạy đến chào hỏi: “Hai vị đại gia muốn mua dầu à? chỗ này của bọn ta rất nhiều loại dầu, ta giới thiệu cho hai vị nhé?”
“Không cần, bọn ta không tới đây để mua dầu!” người phiên dịch xua tay từ chối.
“Không mua dầu hả?” Nhân viên ngạc nhiên một chốc: “Nhưng tiệm bọn ta chỉ bán mỗi dầu thôi!”
Không mua dầu thì tới cửa hàng dầu làm cái gì?
Người phiên dịch cũng không giải thích gì, chỉ hơi sốt ruột nói: “Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây, ta có chuyện làm ăn cần bàn bạc!”
Cửa hàng dầu này không phải là một nơi ghê gớm gì, chưởng quầy cũng không phải là một nhân vật nổi tiếng hiếm khi nhìn thấy.
Thực ra, chưởng quầy dành phần lớn thời gian ở trong cửa hàng, chỉ là hiện tại ông ta không có mặt ở đây thôi.
Người nhân viên thấy khí thế của người phiên dịch rất mạnh mẽ, cũng không biết được thân phận của đối phương nên không dám đắc tội, vội vàng vào trong gọi chưởng quầy.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau xong, chưởng quầy cẩn thận hỏi: “Nghe nói hai vị đến đây không phải vì muốn mua dầu, vậy, không biết hai vị cần thứ gì?”
“Bọn ta đến đây là để mua sợi bông, đó là những sợi nhỏ bọc bên ngoài hạt bông.” Người phiên dịch giải thích bông là thứ gì rồi hỏi: “Nghe nói chỗ này của các ngươi có khá nhiều thứ này, có đúng không?”
“Đúng là có...” chưởng quầy ngừng lại một chút rồi tò mò hỏi: “Không biết hai vị mua nó về làm cái gì?”
“Ngươi không cần quan tâm!” Người phiên dịch không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, bán hay không bán?”
“Cái này...” Chưởng quầy hơi do dự.
Người phiên dịch thấy vậy, lập tức lấy hai thỏi bạc hỏ giá năm mươi lượng ra, ném lên quầy: “Một lượng bạc một xe, bán hay không bán?”
Thấy có bạc, cặp mắt của chưởng quầy lập tức sáng lên.
Vốn dĩ, ông ta mở xưởng ép dầu là vì nhà ông ta có vài ngọn núi. Vì là vùng núi nên không thể trồng được các loại cây lương thực khác, chỉ trồng được mỗi bông, tách hạt bông về ép dầu.
Sau khi thu hoạch cây bông, nếu tách hạt trên núi luôn sẽ rất phiền phức, thế là họ tách bông ra trước rồi kéo về nhà từ từ xử lý.
Dần dà, sợi bông tích lại ngày càng nhiều.
Chương 1980: Nhà giàu khó tính
Ở nước K, bông gòn là thứ vô dụng, dùng làm chất đốt thì không tốt bằng củi, bốc khói nhiều mà lại khó bắt lửa, vì vậy chưởng quầy cửa hàng dầu rất tò mò tại sao Mã Văn Húc và quan phiên dịch lại muốn mua thứ này.
Nhưng cái giá một lượng bạc một xe ngay lập tức khiến chưởng quầy không còn tò mò nữa.
Một lượng bạc đủ mua một xe củi tốt, làm chất đốt tốt hơn bông gòn rất nhiều.
Về việc đối phương mua bông gòn để làm gì thì đúng như quan phiên dịch đã nói, chưởng quầy không cần quan tâm làm gì cả.
Đây có thể là sở thích của những người giàu có, ngày xưa trong thành có hai gia tộc giàu có đấu đá xem bên nào giàu hơn. Bọn họ đã mua hết dầu đèn trong thành. Đến ban đêm hai gia tộc này cách vài bước sẽ đốt một lò than khiến cả căn nhà sáng rực lên. Kết quả, cuối cùng giá dầu đèn tăng vọt, dân thường không mua được dầu thắp đèn. Mãi cho đến khi thổ ty không vừa mắt tình trạng này nữa thì nó mới kết thúc.
Có lẽ lần này những người giàu lại nghĩ ra trò gì đó mới mẻ.
Vừa rồi chưởng quầy cũng không muốn bán nhiều bông gòn một lúc như vậy để chuẩn bị đợi giá lên, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định.
Vương thành cách bến tàu không xa, tin tức về trận chiến trước đó cũng đã truyền đến vương thành, rất nhiều người dân còn chạy ra khỏi thành xem. Chưởng quầy nghe nói cấm quân thua trận, thổ ty tâm trạng nhất định là không tốt. Gia tộc giàu có nào muốn đấu đá nhau khoe sự giàu có lúc này thì đúng là tự tìm cái chết.
Một khi cuộc đấu giữa các gia tộc giàu có này chấm dứt, bông gòn sẽ không bán được với giá một lượng bạc cho mỗi xe.
Vì thế thái độ của chưởng quầy trở nên tốt hơn, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ hơn.
"Ông đừng có đứng cười như vậy. Rốt cuộc có bán hay không thì nói mau?" quan phiên dịch sốt ruột hỏi.
"Đương nhiên là bán!" chưởng quầy gật đầu liên tục.
"Được, dẫn bọn ta đi xem trước!"
"Được rồi, hai vị đại nhân vào đi!"
Chưởng quầy nhanh chóng dẫn đường, dẫn quan phiên dịch và Mã Văn Húc vào sân phía sau.
Tiệm dầu trông không lớn lắm nhưng sân sau lại rất rộng, không chỉ có xưởng gia công chế biến mà còn có kho nguyên liệu, kho thành phẩm và kho phế liệu.
Bông vải được chất đống trong kho phế liệu, lẫn với vài vỏ quả bông.
“Hai vị đại nhân thấy thế nào?”
Chưởng quầy vẻ mặt hơi lo lắng.
Đúng như quan phiên dịch đã nghe ngóng trước đó, bông gòn lẫn với vỏ quả bông được chất thành đống trong nhiều phòng, cao đến tận mái nhà.
Khi chất lên một chiếc xe, dù có lèn chặt đến đâu thì bông vải trong một căn phòng này cũng có thể chất được ít nhất là mấy chục xe.
Nói cách khác, bông vải trong những căn phòng này có thể bán được hơn trăm lạng bạc. Bản thân chưởng quầy cũng cảm thấy có chút chột dạ, lo lắng quan phiên dịch và những người khác sẽ không muốn mua.
Sau đó ông ta thấy Mã Văn Húc cau mày.
Mặc dù Mã Văn Húc kể từ khi vào cửa vẫn im lặng nhưng chưởng quầy đã kinh doanh nhiều năm như vậy nên vừa nhìn đã biết trong này ai mới là đương gia.
Nhìn thấy Mã Văn Húc cau mày, chưởng quầy lo lắng, nhanh chóng trấn an: “Hai vị, nếu các vị thấy đắt quá thì giá cả vẫn có thể thương lượng…”
Mã Văn Húc muốn nói, nhưng cuối cùng lại kìm lại và nháy mắt với quan phiên dịch.
Mặc dù bây giờ Mã Văn Húc đang ăn mặc giống như người dân địa phương nhưng anh ta mới học nói tiếng nước K cách đây không lâu. Tuy rằng không gặp khó khăn gì trong việc giao tiếp với người dân địa phương, nhưng sự khác biệt về khẩu âm không khó để nhận ra, chỉ cần mở miệng là sẽ bại lộ.
Giống như sinh viên nước ngoài mà Kim Phi gặp khi còn đi học ở kiếp trước, bề ngoài họ trông giống những sinh viên khác, nhưng họ vừa nói, mọi người lập tức biết đây là người nước ngoài.
Vì vậy sau khi vào cửa, Mã Văn Húc không nói một lời.
Quan phiên dịch nhìn thấy Mã Văn Húc nháy mắt với mình, lập tức hiểu ra, nói với chưởng quầy: "Đi qua bên kia đi cho bọn ta thương lượng!"
Đây là địa bàn của chưởng quầy, quan phiên dịch nói lời này rất thô lỗ, nhưng chưởng quầy gật đầu liên tục rồi bước sang một bên.
Quan phiên dịch vừa rồi cũng nhìn thấy Mã Văn Húc cau mày, khi chưởng quầy đi ra chỗ khác, anh ta nhỏ giọng nói: "Mã huynh đệ, theo lời chưởng quầy nói, chúng ta vẫn có thể thương lượng giá cả!"
Mã Văn Húc nói: “Trước đó đã thoả thuận giá rồi, vậy thì cứ theo giá một lượng bạc một xe đi. Có điều, hãy bảo họ lèn chặt bông và cố gắng loại bỏ càng nhiều vỏ càng tốt!”
Số tiền mà Mã Văn Húc gần đây bỏ ra để mời các quan chức đến tửu lâu và thanh lâu cộng lại đã đủ để mua toàn bộ cửa hàng dầu. Bây giờ chỉ mua một số phế liệu với giá hơn một trăm lạng bạc, đối với Mã Văn Húc bây giờ đây không phải khoản tiền lớn.
Vừa rồi anh ta cau mày, không phải vì giá cả mà vì chất lượng bông quá xấu.
Trước đây anh ta đã từng nhìn thấy cánh đồng bông ở làng Tây Hà, khi bông đang vào vụ, trông giống như những quả cầu tuyết, xốp và trắng xóa.
Nhưng chỗ bông chất đống trong nhà kho trước mặt bị trộn lẫn với vỏ bông, trông bẩn thỉu như tuyết tan một nửa trên nền đất lầy lội.
Tuy nhiên, bất ngờ có được nhiều bông như vậy cũng là một điều may mắn, chưởng quầy có ra giá thế nào cũng chỉ tốn hơn trăm lượng bạc, dù thế nào cũng không lỗ vốn.
“Được rồi, lát nữa ta sẽ ra nói chuyện với chưởng quầy” quan phiên dịch gật đầu: “Mã huynh đệ, còn vấn đề gì cần dặn dò không?”
“Nhân tiện, hiện tại chúng ta không tìm được nhân công, cần họ đưa bông ra ngoài!” Mã Văn Húc nói.
“Đúng là Mã huynh đệ suy tính chu toàn”, quan phiên dịch hỏi: “Chúng ta phải đưa bông đi đâu?”
“Gửi đến bến tàu chắc chắn là không thể”, Mã Văn Húc suy nghĩ một chút: “Hãy đưa bông đến khu đất trống ở phía Đông trấn nhỏ bên ngoài cổng thành!”
Hiện tại tại bến tàu chỉ còn lại đội thuyền lầu, nếu yêu cầu đối phương giao hàng vào bến, bí mật sẽ bị bại lộ, chưởng quầy rất có thể sẽ từ chối giao dịch giống như các nhà thầu khác.
"Được", quan phiên dịch gật đầu vẫy tay sang một bên, chưởng quầy nhanh chóng chạy tới.
“Hai vị, các vị đã bàn bạc xong chưa?”, chưởng quầy cúi đầu hỏi: “Các vị đưa ra giá như thế nào?”
"Khoản tiền nhỏ như vậy mà bọn ta phải kỳ kèo qua lại sao? Đã nói mỗi xe một lượng bạc, vậy cứ theo đó mà làm!", quan phiên dịch ra vẻ người giàu khó tính, tiếp tục hạch sách: "Nhưng khi chất hàng lên xe, các người nhất định phải lèn chặt, đừng hòng qua mặt bọn ta. Còn nữa, chỗ bông này của ông quá bẩn, khi chất lên xe phải bỏ hết vỏ bông đi!"
"Vâng, các vị đại nhân đừng lo, ta sẽ cho người nhặt hết vỏ ra và lèn thật chặt khi chất lên xe! Các vị đại nhân, nếu thấy hàng chúng tôi chất lên xe không đạt yêu cầu thì cứ trả lại!"
Chưởng quầy vội vã bảo đảm, lúc này ông ta càng tin chắc rằng hai người này đều xuất thân từ những gia đình giàu có.
Những gia đình giàu có đều rất sĩ diện, sẽ không tiếc một số tiền nhỏ. Họ ra tay rất hào phóng nhưng đồng thời cũng nhiều yêu sách.
Ví dụ như nhặt vỏ quả bông.
“Hai vị đại nhân còn gì dặn dò không?”, chưởng quầy hỏi tiếp.
"Ông có biết phía Đông thị trấn bên ngoài thành có một khoảng đất trống không?"
"Ta biết. Bên cạnh chỗ đó có một quán trà. Ta đã từng đến đó".
“Ừm, đúng rồi”, quan phiên dịch nói: “Ta rất bận, không có thời gian lo việc này. Ngươi thu xếp người giao hàng đến khoảng đất trống đó nhé!”
"Cái này..." chưởng quầy có chút do dự.