• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1971-1975

Chương 1971: Tỉnh táo

Trong lòng tướng lĩnh cấm quân là một mảnh tuyệt vọng, hai người Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn trên thuyền lầu thở dài nhẹ nhõm.

Phi thuyền đến đây, cấm quân ở cửa bến tàu rõ ràng đã bị đánh mông.

Để không vô tình làm tổn thương đến đội viễn chinh, phi thuyền không bay rất thấp, mà còn không tấn công quân địch trước mặt đội viễn chinh, mà là bắt đầu ném lựu đạn cách cửa bến tàu hàng chục mét.

Binh lính của cấm quân cách cửa bến tàu tương đối gần cũng bởi vậy mà thoát khỏi trận ném bom của phi thuyền.

Nhưng bọn họ không thoát khỏi đội viễn chinh.

Cách hàng chục mét, hoàn toàn nằm trong phạm vi tấn công bằng lựu đạn của đội viễn chinh, trực tiếp bị đội viễn chinh dọn sạch.

Phía sau mặt trận bị ném bom, vẫn còn nhiều binh lính của cấm quân như trước, nhưng bọn họ đều bị tấn công bởi phi thuyền khổng lồ và lựu đạn như hạt mưa!

Mặc dù cấm quân là tinh nhuệ, nhưng không phải tất cả bọn họ đều không sợ chết, cũng không biết ai dẫn đầu trước, tóm lại, đã xảy ra tình trạng bỏ chạy tán loạn!

Một khi tình trạng chạy tán loạn đã bắt đầu thì không có cách nào có thể ngăn chặn được, những binh lính của cấm quân càng ở phía sau thì căn bản không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ nhìn thấy phi thuyền, và nghe được tiếng còi hơi và tiếng nổ mạnh.

Nhìn thấy phía trước bỏ chạy tán loạn, binh lính ở phía sau cũng quay đầu bỏ chạy.

"Lạc Lan cô nương, ta phái người đi thông báo cho đội viễn chinh rút về đây hết nhé?" Trịnh Trì Viễn nhìn về phía Lạc Lan.

Lúc này, cấm quân đã sắp bị đánh tan, không còn ai có thể tổ chức để đám người Lão Uông có thể lui lại.

Nhưng ai ngờ Lạc Lan lại lắc đầu: "Nếu phi thuyền đã đến rồi thì không cần phải rút lui!"

"Không cần rút lui?" Trịnh Trì Viễn nghi ngờ hỏi: “Lạc Lan cô nương có tính toán gì ư?”

“Không có tính toán gì, chỉ là muốn nói chuyện với thổ ty đại nhân của nước K.”

“Nói chuyện gì?”

“Bởi vì thổ ty chặn chúng ta lại, chúng ta đã lãng phí nhiều dầu hỏa và lựu đạn như vậy, yêu cầu hắn chi trả một chút, không quá đáng đâu đúng không?" Lạc Lan hỏi một cách thản nhiên.

"Lạc Lan cô nương, cô định bắt thổ ty à?" Trịnh Trì Viễn hít vào một hơi khí lạnh.

Anh ta cảm thấy đánh cấm quân của nước K thành như vậy là được rồi, rút đội viễn chinh về, mọi người lái thuyền lầu rời đi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rồi.

Ai ngờ Lạc Lan lại hung ác như thế, còn định bắt thổ ty, đe dọa đối phương phải trả tiền dầu hỏa và lựu đạn.

Đây không còn là một cái tát vào mặt, mà là ấn đầu của thổ ty xuống hố phân luôn rồi!

"Sao có thể nói bắt được chứ, chỉ là tìm thổ ty đại nhân để tâm sự mà thôi," Lạc Lan hỏi: “Trịnh tướng quân, ngươi có ý kiến gì không?”

Trịnh Trì Viễn hơi do dự, rồi lắc đầu và nói: "Không có! Mọi chuyện đều nghe theo quyết định của Lạc Lan cô nương!"

Trước khi lên đường, Kim Phi đã viết một lá thư yêu cầu anh ta phải phối hợp với Lạc Lan, trước đó, Mã Văn Húc đi từ thành Du Quan đến đây, Kim Phi lại viết thư cho anh ta, lần này không còn đơn giản là phối hợp nữa, mà là yêu cầu anh ta nghe theo sự sắp xếp của Lạc Lan trong thời gian ở nước K.

Trịnh Trì Viễn có thể không phục Lạc Lan, nhưng anh ta không dám không phục Kim Phi.

"Trịnh tướng quân nói quá lời rồi, một cô gái nhỏ như ta cũng không hiểu việc đánh trận của quân đội, không dám chỉ huy lung tung, còn xin Trịnh tướng quân giúp đỡ mời thổ ty tới đây!" Lạc Lan hành lễ với Trịnh Trì Viễn.

“Lạc Lan cô nương khách sáo rồi!"

Trịnh Trì Viễn nhanh chóng đáp lại, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ta có thể tuân theo mệnh lệnh của Kim Phi, nghe theo sự chỉ huy của Lạc Lan, nhưng anh ta cũng thực sự lo lắng rằng Lạc Lan sẽ chỉ huy lung tung, khiến cho thủy quân có người chết và người bị thương.

Bây giờ, nhìn thì có vẻ như Lạc Lan không phải là loại người ỷ vào sự tin tưởng mù quáng của Kim Phi mà làm xằng làm bậy, mà là một người rất tự mình biết mình, chỉ đưa ra yêu cầu của mình, chứ không hề lấy đi quyền chỉ huy của mình.

Hơn nữa, yêu cầu mà Lạc Lan đưa ra cũng không phải là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Trịnh Trì Viễn cầm kính viễn vọng lên, nhanh chóng phân tích tình hình tình hình hiện tại, rồi mới bắn ra mũi tên lệnh, chờ sau khi phi thuyền đáp lại thì lính truyền lệnh vẫy cờ lệnh, truyền đạt nhiệm vụ chiến đấu cho từng phi thuyền.

Sau khi đội hình phi thuyền nhận được mệnh lệnh thì bắt đầu chia ra hành động.

Hai chiếc phi thuyền bay lượn vòng trên đỉnh đầu, bảo vệ bến tàu và đội hình thuyền lầu, còn hai chiếc phi thuyền thì đuổi theo cấm quân bị đánh đến mức tan tác, ba chiếc phi thuyền cuối cùng thì bay về phía sườn núi nơi thổ ty đang đứng.

Ở sườn núi phía đối diện, thổ ty và một nhóm quan viên vẫn còn đang đắm chìm trong vụ nổ vừa rồi mà chưa hồi phục lại tinh thần, kết quả lại nhìn thấy ba chiếc phi thuyền đang bay về phía bọn họ.

Trong một lúc, sắc mặt của mọi người trên sườn núi đều đã thay đổi, bao gồm cả thổ ty!

Khi khoảng cách càng ngày càng gần, bọn họ cũng có thể nhìn thấy càng ngày càng rõ hơn.

Chiếc phi thuyền khổng lồ lao đến, mang theo cảm giác đánh sâu vào thị giác rất mạnh mẽ, như thể có một ngọn núi đang đè bẹp mình vậy.

“Thổ ty đại nhân, mau chạy đi!”

Lúc này, người ủng hộ Trần Chí Cường cũng không chú ý đến lễ nghi quân thần gì nữa, tiến lên kéo ống tay áo của thổ ty bỏ chạy.

Quan viên mũ đỏ vừa chỉ trích lẫn nhau với hắn, lúc này đã bỏ rơi thổ ty mà chạy trước.

Nhưng thổ ty không chú ý đến điều này, dưới sự nâng đỡ của người ủng hộ Trần Chí Cường, chạy về phía con đường nhỏ để xuống núi một cách điên cuồng.

Có lẽ vì ca-nô cách hắn quá xa, không thể đe dọa đến sự an toàn của bản thân, cho nên khi hắn nhìn thấy ca-nô tiêu diệt đội thuyền rồng, ngoại trừ sự rung động thì thổ ty càng tham lam hơn, muốn biến ca-nô và thuyền lầu trở thành của mình.

Nhưng lúc này, thổ ty hoàn toàn không còn suy nghĩ này trong đầu nữa.

Tướng lĩnh của cấm quân ở trên mặt đất, lại bị núi rừng ngăn cản, không thấy rõ lắm, nhưng vẫn cảm thấy tuyệt vọng như trước, thổ ty ở sườn núi phía đối diện, quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu, có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng trong lòng.

Bây giờ hắn hận không thể tự đánh vào miệng mình hai cái, tại sao lại muốn tham ô thuyền lầu của đối phương chứ?

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc chữa hối hận, có hối hận cũng vô dụng, phi thuyền ở phía sau bay càng ngày càng gần.

"Thổ ty đại nhân, chúng ta đến rừng cây!" Người ủng hộ Trần Chí Cường kéo thổ ty chui vào trong rừng cây phía sau.

Nhưng bọn họ đã bị phi thuyền theo dõi, khu rừng cây này lại tương đối thấp, cho dù bọn họ có trốn như thế nào thì sẽ luôn có một phi thuyền theo phía trên đỉnh đầu của bọn họ.

"Thổ ty của nước K nghe đây, thiếu gia của chúng ta nói rằng muốn nói chuyện với ngươi, bây giờ hãy ra khỏi rừng ngay, nếu không thì ông đây sẽ cho nổ tung, san bằng khu rừng này!"

Một nhân viên hộ tống giơ loa sắt lên, kêu gọi đầu hàng ở trên đỉnh đầu của thổ ty.

Nhưng thổ ty hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ của Đại Khang, vẫn cúi đầu bỏ chạy tán loạn như trước.

Nhân viên hộ tống hô lên mấy lần liên tiếp, phát hiện ra rằng thổ ty giống như không nghe thấy, cũng nhanh chóng nhận ra rằng có vấn đề ở đâu, nhanh chóng vẫy cờ lệnh, báo cáo với Lạc Lan trên thuyền lầu.

Sau khi Lạc Lan nhìn thấy thì ra lệnh cho một chiếc phi thuyền quay trở lại, đi đến cửa bến tàu để đón Mã Văn Húc, người hiểu ngôn ngữ của nước K.

Phi thuyền chở Mã Văn Húc đến phía trên đỉnh đầu của thổ ty của nước K, kêu gọi đầu hàng thêm một lần nữa.

Lần này, thổ ty của nước K đã hiểu, ngẩng đầu nhìn phi thuyền với vẻ mặt bối rối.

Nếu đồng ý với đối phương, có nghĩa là hắn sẽ bị bắt, nhưng nếu không đồng ý với đối phương, hắn lại lo lắng Mã Văn Húc sẽ thẹn quá hóa giận mà thực sự ném bom giết chết hắn.

Mã Văn Húc đợi mấy phút, thổ ty vẫn chưa đưa ra quyết định như cũ, quay sang người ném bom bên cạnh và nói: "Vị huynh đệ này, hình như thổ ty đại nhân hơi do dự, chúng ta giúp hắn tỉnh táo lại nhé?"

“Được,” Người ném bom trả lời một tiếng, ném mấy quả lựu đạn về phía sườn đồi cách thổ ty không xa!
Chương 1972: Bàn bạc

Bùm!

Cùng với mấy tiếng nổ, cây chuối trước mặt bên phải thổ ty bị thổi bay thành từng mảnh, mặc dù thổ ty tuy không bị nổ bị thương, nhưng sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của hắn và mấy quan viên ở gần đó.

Đừng thấy các quan viên bình thường mỗi người nghiêm trang đạo mạo, khi mở đại hội động viên cho binh lính, người này lại càng sục sôi hơn người trước, nhưng khi đối mặt với nguy cơ tử vong, người này lại kinh sợ hơn người trước.

Có hai quan văn bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất, có một người còn tè cả ra quần.

Các võ tướng cũng không khá hơn là mấy, mặc dù không ngồi phịch xuống đất hay là tè ra quần, nhưng sắc mặt người này đều khó coi hơn người kia.

Ngược lại, chính cận vệ đích thân bảo vệ thổ ty lúc này lại hành động bình thường nhất, cầm đao lên ngẩng đầu trừng mắt nhìn nhân viên hộ tống trên phi thuyền.

"Thổ ty đại nhân, đã suy nghĩ xong chưa?"

Mã Văn Húc hét lên: "Nếu như chưa suy nghĩ kỹ, chúng ta sẽ nghĩ giúp ngươi!"

Thổ ty ngẩng đầu nhìn phi thuyền, sau đó nhìn lại xung quanh, ép mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"

"Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Thiếu gia nhà chúng ta muốn nói chuyện với thổ ty đại nhân!" Mã Văn Húc trả lời.

"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

"Thổ ty đại nhân, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể lựa chọn sao?"

Mã Văn Húc chế nhạo hỏi ngược lại: "Ngươi tưởng rằng thuyền lầu của chúng ta dễ dàng bị nhằm vào như vậy sao?"

Thổ ty nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ hối hận.

Thật ra, trước khi hành động, thổ ty đã nghĩ đến hậu quả tồi tệ hơn.

Đặc biệt là sau khi quan viên nhắc nhở, nhóm người Lạc Lan có thể không phải là thương đội Đại Khang bình thường, mà có thể là người của quan viên Đại Khang, thổ ty thực sự do dự một chút.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đưa ra quyết định giữ thuyền lầu lại.

Đây là địa bàn của mình, mình có đủ lý do để giữ đám người Lạc Lan lại, cho dù đến khi Đại Khang đến hỏi tội, hắn cũng có đủ loại lý do để viện cớ.

Khi ca nô xuất hiện, thổ ty rất bất ngờ, nhưng tốc độ và sức tấn công của ca nô khiến thổ ty càng ghen tị hơn, hơn nữa, lúc đó mâu thuẫn đã bùng nổ, ca nô lại không thể uy hiếp được trên núi, thổ ty cũng không thay đổi quyết tâm, ngược lại càng muốn giữ thuyền lầu và ca nô lại.

Nhưng sau tất cả sự tính toán, thổ ty không ngờ rằng đám người Lạc Lan còn có thể có một con chim lớn bay đến trên đầu họ như vậy, có thể uy hiếp đến tính mạng của bọn họ.

Nhưng đối phương vừa rồi rõ ràng là có rất nhiều cơ hội để nổ chết mình, mà lại không ra tay, chứng tỏ đối phương không thực sự muốn giết chết mình, có thể là thực sự muốn đàm phán, yêu cầu một số lợi ích.

Nghĩ đến đây, thổ ty mới bình tĩnh lại, đi từ phía sau cây chuối ra, ngẩng đầu nói: "Nếu như thiếu gia của các ngươi muốn đàm phán, bảo hắn ta đến đây đi…."

"Thổ ty đại nhân, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy rõ tình thế sao?" Mã Văn Húc cười nhạt: "Vẫn là phải mời thổ ty đại nhân đi theo chúng ta một chuyến đi!"

Mặc dù cấm quân bị đánh lui, nhưng vẫn còn có rất nhiều người theo thổ ty từ trên núi trở về, đầu Mã Văn Húc bị cửa kẹp mới đồng ý để Lạc Lan qua đó.

Mã Văn Húc không muốn để Lạc Lan lên núi, thổ ty đương nhiên cũng không muốn lên thuyền, nhưng thế cục mạnh hơn người, thổ ty cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Vậy được, các ngươi chuẩn bị thuyền nhỏ đi, ta đi gặp thiếu gia của các ngươi!"

"Không cần phiền phức như vậy!"

Mã Văn Húc vừa nói vừa ném một sợi dây thừng từ trong giỏ treo xuống, đầu sợi dây thừng được buộc một chiếc vòng sắt giống như bàn đạp: "Bước lên đi, ta dẫn ngươi lên thuyền gặp thiếu gia!"

"Thổ ty đại nhân, ngài không thể lên thuyền một mình được!"

Một cận vệ ngẩng đầu hét lớn: "Ta sẽ dẫn người đi cùng thổ ty đại nhân!"

Mã Văn Húc không trả lời mà cúi đầu nhìn thổ ty, thúc giục nói: "Thổ ty đại nhân, tâm trạng của thiếu gia chúng ta có thể không tốt, đừng để ngài ấy đợi quá lâu!"

Cận vệ vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng bị thổ ty mắng: "Im miệng!"

Nếu lên thuyền của đối phương, việc dẫn theo cận vệ hay không thực sự cũng không có gì khác biệt, nếu như bọn họ thực sự muốn giết người, dẫn theo cận vệ đi lên chỉ là có thêm vài thi thể thôi.

Thổ ty nghiến răng, cuối cùng vẫn đạp lên vòng sắt, hai tay nắm chặt lấy sợi dây.

"Nắm chắc lấy!"

Mã Văn Húc hét lên, phi thuyền từ từ bay lên, dẫn theo thổ ty bay về phía thuyền lầu.

Đây là lần đầu tiên thổ ty bay, bị dọa sợ ôm chặt sợi dây thừng vào lòng, sợ bị rơi xuống dưới.

May thay chỗ này cách thuyền lầu không xa, chỉ mất vài phút, phi thuyền đã bắt đầu hạ xuống, đưa thổ ty xuống trước, sau đó từ từ hạ xuống, Mã Văn Húc cũng nhảy từ giỏ treo xuống.

Lúc này cái cung nỏ hạng nặng trên thuyền lầu đã được lắp đặt xong, nhìn thấy mũi tên giống như ngọn giáo khiến trái tim thổ ty run sợ.

Mặc dù máy bắn đá chưa được lắp đặt hoàn chỉnh, nhưng phần kết cấu chính đã được dựng lên.

Mặc dù trải qua cải tiến của Kim Phi, kích thước của máy bắn đá đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù sao là loại hình dùng trên thuyền lầu, kết cấu chủ thể của máy bắn đá vẫn cao mấy thước, thổ ty phải ngước đầu lên mới có thể nhìn rõ ràng được.

Nhưng, sau khi tự xuống thuyền, không có ai đến hạn chế tự do của hắn ta, thủy thủ và nhân viên hộ tống xung quanh vẫn tiếp tục làm việc của họ, nhiều nhất chỉ là tò mò liếc nhìn về phía này một chút, điều này khiến thổ ty cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Hắn quay đầu nhìn Mã Văn Húc: "Các ngươi không phải là một thương đội bình thường đúng không?"

Mã Văn Húc đương nhiên không chịu lép vế, cười trả lời: "Thổ ty đại nhân nói đùa rồi, chúng ta chính là một thương đội bình thường mà, nếu như thổ ty đại nhân không tin thì trở về có thể phái người đi đến địa phận Xuyên Thục nghe ngóng chút, chúng ta là người của thương hội Kim Xuyên."

"Thương đội bình thường có thể có vũ khí như thế này sao?" thổ ty chỉ vào cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, sau đó chỉ là phi thuyền vẫn chưa bay xa.

"Thổ ty đại nhân, ngươi cũng biết, thổ phỉ trên biển hung hãn, không có vũ khí không được!"

Mã Văn Húc đang nói, Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn bước từ phía bên kia boong tàu đến.

"Thiếu gia, Trịnh….Trịnh đại ca, thổ ty đến rồi!"

Mã Văn Húc vốn muốn gọi Trịnh Trì Viễn là Trịnh tướng quân, nhưng bản thân anh ta vừa nói thương đội chỉ là thương đội bình thường, sau đó trong thương đội xuất hiện một vị tướng quân, điều đó không phải là mâu thuẫn sao?

Thật ra, cho dù Mã Văn Húc gọi Trịnh tướng quân cũng không sao, bởi vì thổ ty không hiểu được phương ngữ của Đại Khang.

Nhưng Mã Văn Húc đã nuôi dưỡng thành tính cách thận trọng, không chỉ gọi Trịnh Trì Viễn là Trịnh tướng quân, còn gọi Lạc Lan là thiếu gia giống như trước đây.

Lạc Lan không quan tâm đến những chi tiết này, gật đầu với Mã Văn Húc: "Vào bên trong nói đi!"

"Được." Mã Văn Húc dẫn thổ ty đi về phía khoang thuyền, trên đường đi giới thiệu với hắn ta nói: Đây là thiếu gia của chúng ta, còn đây là đội trưởng đội bảo vệ của chúng ta, Trịnh đại ca!"

Đây cũng là lần đầu tiên thổ ty gặp mặt Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, không khỏi nhìn hai người, sau đó hơi nheo mắt lại.

Nhìn người là năng lực cơ bản của quan trường, Lạc Lan mặc áo bào rộng rãi, ngực bị trói chặt, hắn ta không nhìn ra được gì, chỉ cảm thấy Lạc Lan nhìn hơi mảnh khảnh, nhưng thổ ty cũng không để ý.

Điều hắn ta quan tâm hơn là Trịnh Trì Viễn và các thủy thủ ở xung quanh.

Đánh giá từ tư thái họ đi lại và khí thế trên người có thể đoán được, đây tuyệt đối là một nhóm cựu binh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu!
Chương 1973: Đền tiền

Đầu năm nay, bất cứ ai dám đi lại bên ngoài, bất kể là nhân viên hộ tống hay là đội bảo vệ, đều có người hung hãn, cho nên từ góc độ này thổ ty cũng không thể khẳng định đối phương là quân nhân.

Thật ra bản thân hắn ta đã lên thuyền, đối phương có phải là quân nhân hay không cũng không quan trọng nữa.

Địa vị của thổ ty ngang hàng với hoàng đế nước K, nếu như là trước đây, Lạc Lan thấy thổ ty đối phương, cần phải hành lễ quỳ, thực tế thì Lạc Lan và Mã Văn Húc trước đây đều không dám nghĩ sẽ gặp thổ ty, giống như rất nhiều thương nhân Giang Nam đều không có dũng khí yêu cầu gặp Kim Phi và Cửu công chúa vậy.

Nhưng hiện tại đã lộ mặt, phe mình đã thắng, Lạc Lan không cần lo lắng về vấn đều lễ nghĩa nữa.

Sau khi vào khoang thuyền, Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn khiêm tốn nhường chỗ cho nhau và căn bản không quan tâm đến thổ ty, cuối cùng Mã Văn Húc chỉ chỗ ngồi cho thổ ty.

Chưa bao giờ thổ ty nhận được sự đối đãi như vậy, trong lòng không khỏi có hơi áp bức lăng nhục và tức giận, nhưng hắn ta cũng hiểu được tình thế mạnh hơn người, chỉ có thể nén cơn giận trong lòng lại, lạnh lùng hỏi: "Nghe Mã Văn Húc nói, ngươi muốn nói chuyện với ta, có chuyện gì?"

Lạc Lan nghe Mã Văn Húc phiên dịch xong, bình tĩnh trả lời: "Cũng không có gì, chỉ là trận đánh hôm nay tiêu tốn của ta rất nhiều vật tư, hy vọng thổ ty đại nhân có thể hoàn trả cho bọn ta một chút!"

Thổ ty nghe không hiểu ngôn ngữ của Đại Khang, vẫn chưa có phản ứng lại, nhưng sau khi Mã Văn Húc là người phiên dịch lại hít thở sâu một hơi như Trịnh Trì Viễn trước đó.

Hắn ta tưởng rằng Lạc Lan bảo thổ ty đến là để thương lượng chuyện tiếp tục mua bán sau này, nhiều nhất là yêu cầu thổ ty đồng ý chuyển số hạt giống còn lại ở bến thuyền lên thuyền, hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Lan vậy mà lại yêu cầu thổ ty bồi thường chi phí trận chiến.

"Mã đại ca, sững sờ đó làm gì?" Lạc Lan thấy Ma Văn Húc sửng sốt, thúc giục nói: "Không nghe rõ sao?"

"Không phải, không phải." Mã Văn Húc hơi do dự, hỏi: "Phải thực sự nói như vậy sao?"

"Cứ nói như vậy." Lạc Lan không do dự gật đầu.

"Được rồi." Mã Văn Húc thấy Lạc Lan đã quyết định, nên chỉ có thể dịch lại lời của cô ấy cho thổ ty.

Thổ ty nghe xong, lộ ra vẻ không thể tin được, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lửa giận trong lòng thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi: "Các ngươi đã cho nổ thuyền của bọn ta, giết chết nhiều người của bọn ta như vậy, bây giờ vậy mà lại bảo bọn ta bồi thường tiền sao? Các ngươi ức hiếp người quá đáng!"

"Thổ ty đại nhân, xin ngươi hãy làm rõ, nếu như không phải là ngươi có ý đồ tham ô thuyền lầu của bọn ta, giữa bọn ta sẽ không xảy ra xung đột này." Lạc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thổ ty: "Là ngươi khơi mào chiến tranh trước, đánh thua còn không muốn bồi thường tiền, là cảm thấy bọn ta dễ bị bắt nạt sao?"

Thật ra, Lạc Lan yêu cầu thổ ty bồi thường tiền, không chỉ là vì đã chiến thắng trận chiến mà còn là vì muốn dạy cho nước K một bài học, để người nước K lần sau khi dùng não sẽ suy nghĩ kỹ hơn.

"Ngươi ngậm máu phun người, ai muốn tham ô thuyền lầu của các ngươi chứ?"

"Thổ ty đại nhân, không muốn tham ô thuyền lầu của bọn ta, vậy tại sao muốn giữ thuyền của bọn ta chứ?"

"Về chuyện này ta đã nói với ngươi ở trên bến thuyền rồi, trước đây có một thôn làng của bọn ta bị cướp biển tấn công, theo xác nhận của ngư dân, thuyền của các ngươi cùng loại với thuyền của cướp biển!" thổ ty đương nhiên không chịu thừa nhận, hơn nữa vẫn giống như trước đây, đổ hết lỗi lên bọn cướp biển.

Đã đến lúc này rồi, thổ ty vẫn vu oan cho thủy quân là cướp biển, Trịnh Trì Viễn tức giận đến mức hét lên: "Con mẹ nó, loại thuyền này là do bọn ta phát minh ra đầu tiên, ngoài bọn ta ra trong thiên hạ này ngươi có thể tìm được cái thứ hai, ta sẽ nuốt sống nó!"

Thổ ty nhìn ra được Trịnh Trì Viễn đang khá tức giận, cộng thêm hắn ta có tật giật mình, khí thế không khỏi yếu đi: "Nếu là như vậy, đó cũng chỉ là một hiểu nhầm, các ngươi phối hợp với bến thuyền tiến hành điều tra, làm rõ hiểu nhầm không phải là được rồi sao?"

"Thổ ty đại nhân, ngươi thực sự cho rằng bọn ta là kẻ ngốc sao?"

Lạc Lan cười chế giễu nói: "Nếu không phải là bọn ta đã thắng, sợ rằng bây giờ bọn ta đã bị coi là cướp biển, nhốt vào đại lao rồi?"

"Làm sao có thể chứ…."

Thổ ty còn muốn ngụy biện, nhưng bị Lạc Lan trực tiếp ngắt lời.

"Thổ ty đại nhân, sự thật như thế nào mọi người đều biết rõ, ai cũng không thể giả vờ hồ đồ được!"

Lạc Lan hơi không kiên nhẫn nói: "Ngươi có muốn bồi thường hay không nói thẳng ra đi!"

"Nếu như ta không bồi thường thì sao?" thổ ty vẫn muốn tranh giành.

"Ngươi nói xem?" Lạc Lan hỏi.

Sau khi thổ ty nghe Mã Văn Húc dịch xong, lạnh lùng không trả lời.

"Có vẻ như thổ ty đại nhân vẫn chưa hiểu ra, vậy ta nhắc nhở ngươi là được."

Trịnh Trì Viễn lạnh lùng nói: "Bọn ta là thương nhân, đi từ Đại Khang xa xôi đến, kiếm tiền không dễ dàng, nếu ngươi không bồi thường, bọn ta chỉ có thể tự đi lấy, đến lúc đó có xảy ra chuyện không tốt hay không, thì khó mà nói được!"

"Ngươi uy hiếp ta sao?" thổ ty đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn.

"Ta đang uy hiếp ngươi đó!" Trịnh Trì Viễn đập bàn: "Ta nói thật với ngươi, nếu hôm nay ngươi không bồi thường, ta sẽ treo ngươi lên cột buồm, sau đó cho nổ tung cung điện của ngươi, trói vợ con ngươi lên thuyền, để các cô ấy từ từ trả nợ!"

"Ngươi dám!"

"Ngươi thử xem ta có dám hay không!"

Trịnh Trì Viễn trợn mắt nhìn chằm chằm vào thổ ty.

Thổ ty nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như sắp cắm sâu vào trong da thịt.

Nhưng nửa phút sau, hắn ta vẫn thở dài, thả lỏng bàn tay ra.

Từ lúc phi thuyền xuất hiện, bọn họ đã thua hoàn toàn triệt để rồi.

Vừa rồi thổ ty chỉ muốn xem thái độ cương quyết của mình có thể dọa được Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan hay không thôi, bây giờ xem ra hắn ta đã thất bại rồi.

Trận chiến vừa rồi có thể thấy được, Trịnh Trì Viễn chắc chắn là một người tàn nhẫn, nếu như mình từ chối, rất có thể anh ta sẽ thực sự giết chết mình, sau đó cướp cung điện của mình, bắt cóc vợ con của mình đi.

Nghĩ đến đây, thổ ty dường như đã già đi mấy tuổi, lại ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu hỏi: "Các ngươi muốn bồi thường cái gì? Muốn bao nhiêu?"

"Ba mươi nghìn cân bông, ba trăm nghìn cân lúa giống, đồ giao đến, bọn ta sẽ lập tức rời đi, chuyện này coi như xong!"

"Hạt bông? Hạt lúa giống?" thổ ty không khỏi sửng sốt.

Hắn ta vốn tưởng rằng Lạc Lan sẽ yêu cầu những thứ có giá trị như vàng bạc trang sức, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ phải mất máu nhiều, thậm chí còn quyết định trả lại tất cả châu Thủy Ngọc mà trước đây đã lừa Mã Văn Húc lấy được, ai ngờ Lạc Lan vậy mà không đòi những thứ này, mà lại đòi hạt bông và lúa giống.

Ba mươi nghìn cân hạt bông, ba trăm nghìn cân lúa giống đối với một người là rất nhiều, nhưng đối với thổ ty mà nói, thật là không đáng nhắc đến.

Đổi thành vàng bạc, cũng không có nhiều, thậm chí không bằng hạt châu Thủy Ngọc đắt nhất được bán đấu giá đi nữa.

Đừng nói là thổ ty, không chỉ người quyền quý và phú thương nước K đều có thể gánh nổi.

Mặc dù Mã Văn Húc có thể nói phương ngữ nước K, nhưng không chuẩn lắm, thổ ty nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc là Mã Văn Húc dịch nhầm.

Đợi một lúc, thấy Mã Văn Húc không bổ sung gì thêm, thổ ty không nhịn được hỏi: "Ngoài hạt bông vào lúa giống ra, còn có gì nữa không?"

"Không!" Mã Văn Húc lắc đầu, cười hỏi: "Có phải là cảm thấy bọn ta đòi ít không?"

"Không, không." thổ ty liên tục xua tay, sợ Mã Văn Húc hối hận.
Chương 1974: Mở quốc khố

"Yên tâm đi, bọn ta là thương nhân đàng hoàng, không phải cướp!"

Mã Văn Húc thấy thổ ty hơi lo lắng bèn an ủi: "Thật ra khi bọn ta tới nước K, là đã nghĩ kỹ muốn thành lập quan hệ mua bán lâu dài tốt đẹp với phe ngươi, đáng tiếc thổ ty đại nhân ngươi lại không bằng lòng!"

Thổ ty rất muốn phản bác lời của Mã Văn Húc, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Mã Văn Húc nói cũng không sai.

Sau khi nhóm Lạc Lan tiến vào nước K, quả thực chưa từng làm chuyện gì xấu, mà chỉ kinh doanh như thương nhân bình thường, nếu không phải do hắn có hứng thú với thuyền lầu của thương đội thì đã không có chuyện xảy ra sau đó, nhóm Lạc Lan bây giờ đã có thể đem hàng hóa lên thuyền, sau đó rời khỏi nước K rồi.

Suy nghĩ một chút, thổ ty lại càng hối hận hơn.

Được rồi, sao lại động tới bọn người Đại Khang làm gì chứ!

Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn vẫn đang chờ thổ ty trả lời, Mã Văn Húc thấy thổ ty ngẩn ra bèn hỏi tiếp: "Thổ ty đại nhân, phần bồi thường mà thiếu gia của bọn ta vừa nói, lúc nào có thể đưa tới?"

Đây cũng là kỹ xảo đàm phán Mã Văn Húc mới học được từ Lạc Lan.

Anh ta căn bản không hỏi đối phương có ý kiến gì hay không, trực tiếp hỏi lúc nào có thể đưa tới, căn bản không cho thổ ty cơ hội cự tuyệt.

Bản chất của thế giới này luôn là mạnh được yếu thua, chiến tranh tàn khốc, sau chiến tranh thì tình cảnh nước chiến bại sẽ càng tàn khốc hơn, không chỉ đánh thua, còn phải đối mặt với khoản bồi thường chiến tranh khổng lồ.

Khoản bồi thường Lạc Lan yêu cầu đã vô cùng thấp so với chiến tranh bình thường, với năng lực của thổ ty, việc cung cấp những hạt bông và hạt lúa này không hề quá khó khăn, nhưng lúc này hắn lại có vẻ mặt rất khó coi.

Mã Văn Húc thấy vậy, sắc mặt không khỏi lạnh đi: "Thổ ty đại nhân, ngươi sẽ không cứ thế mà cho qua việc thèm muốn thuyền lầu của bọn ta đấy chứ? Ngươi hẳn đã biết, thiếu gia của bọn ta cũng không đòi hỏi nhiều, hy vọng ngươi đừng lãng phí sự kiên nhẫn của thiếu gia bọn ta! Đối với ngươi, chút hạt bông và hạt lúa này cũng đâu phải quá nhiều nhỉ?"

"Bình thường thì không quá nhiều, nhưng bây giờ..." Thổ ty khó nói: "Mã chưởng quầy hẳn hiểu rõ nhất, kho lương trong thành sắp bị các ngươi dời đi hết rồi!"

Mã Văn Húc nghe vậy, cũng cười khổ.

Thời gian gần đây, nhóm Lạc Lan đang điên cuồng thu mua lương thực, nước K là một nước nhỏ, vương thành cũng là một thành nhỏ, kích thước còn không to bằng thành Quảng Nguyên.

Một thành thị nhỏ như vậy, kho lương dự trữ cũng có hạn, nhóm Lạc Lan trước kia gần như đã vét sạch các kho lương lớn nhỏ, lúc này mới chưa được bao lâu, các nhà buôn lương thực vẫn chưa kịp bổ sung hàng hóa.

Cuối cùng Mã Văn Húc đã nói tình hình này cho Lạc Lan.

"Vậy ngươi hỏi hắn, nếu điều động lương thực từ vùng khác, bao lâu có thể tới!" Lạc Lan hỏi.

"Điều động lương thực, ước chừng nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng!" Thổ ty trả lời.

Không phải hắn cố ý từ chối, nếu như có thể, hắn chỉ mong nhóm Lạc Lan lập tức rời khỏi nước K.

Nhưng giao thông của thời đại này lạc hậu, nước K lại có nhiều vùng đồi núi, việc vận chuyển lương thực đúng là khá khó khăn.

Thổ ty chỉ mong nhóm Lạc Lan rời đi, Lạc Lan cũng không muốn tiếp tục ở lại nước K, nơi này dẫu sao cũng là địa bàn của người khác, đợi thêm một ngày là nguy hiểm hơn một ngày.

Cuối cùng Lạc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nửa tháng quá lâu, chúng ta không chờ được, ngươi bảo hắn mở quốc khố!"

Nơi này dù sao cũng là vương thành nước K, không chỉ có nhà buôn lương thực, còn có quốc khố nước K.

Lương thực trong quốc khố để dùng cho việc gấp, không được bán ra ngoài, trước kia Lạc Lan cũng chỉ tìm nhà buôn lương thực để mua lương thực, chưa từng động đến quốc khố.

Thổ ty nước K vốn định chờ sau khi nhóm Lạc Lan đi thì bán lương thực trong quốc khố cho nhà buôn lương thực, sau đó thu lại lương thực mới để bổ sung quốc khố.

Không ngờ còn chưa kịp thực hiện, Lạc Lan đã nghĩ đến quốc khố của bọn họ.

Nhưng kho lương của quốc khố nước K tương đương với bảo hiểm cuối cùng của một quốc gia, không thể tùy tiện dùng, nếu mở kho lương ra bồi thường, cho dù quan viên dưới trướng không dám nói thẳng, cũng sẽ mắng sau lưng hắn.

Việc này đả kích quá lớn tới uy tín của thổ ty!

Thế nên sau khi nghe Mã Văn Húc phiên dịch, thổ ty không chút do dự cự tuyệt: "Không được!"

"Nói với hắn, ta không phải đang thương lượng với hắn, nếu như hắn không đồng ý, ta không ngại đích thân đi nổ tung quốc khố của bọn họ!"

Thái độ của Lạc Lan cũng trở nên cứng rắn hơn.

Thổ ty nghe xong, nét mặt già nua trở nên vô cùng khó coi.

Nếu như là trước kia, một thương nhân như Lạc Lan dám đòi mở quốc khố của bọn họ, sớm đã bị thổ ty lột da rút gân.

Nhưng tình thế hiện tại đã khác, mặc dù đối phương không có bao nhiêu người, nhưng bọn họ có giống chim lớn có thể bay loạn khắp nơi và thần lôi có thể nổ chết cả nhóm người, đã hoàn toàn trở nên bất khả chiến bại.

Bọn họ thật sự có năng lực cho nổ tung quốc khố phe mình!

Nghĩ tới đây, thổ ty âm thầm cắn răng: "Bọn ta bằng lòng đưa nhiều hạt bông hơn một chút, ít đi một chút hạt lúa được không?"

Mặc dù không biết nhóm Lạc Lan cần hạt bông làm gì, nhưng thổ ty có thể thấy được, nhu cầu của Lạc Lan với hạt bông lớn hơn hạt lúa.

Hạt bông có thể ép lấy dầu dùng để thắp đèn, thế nên quốc khố nước K cũng có hạt bông dự trữ.

Hạt lúa thuộc về khẩu phần lương thực, nếu như bị trống, có thể sẽ gây ra bạo loạn, hạt bông tạm thời bị trống, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Lạc Lan nghe xong lời phiên dịch, cúi đầu trầm tư.

Thân là lãnh đạo cấp cao của thương hội Kim Xuyên, hai năm nay Lạc Lan gần như đã đi khắp Xuyên Thục, cũng đã đến Trung Nguyên và Giang Nam, hiểu khá rõ tình hình Đại Khang, cũng biết Đại Khang thiếu gì nhất.

Mặc dù Đại Khang cũng thiếu lương thực, nhưng chút hạt lúa bản thân đem từ nước K trở về này đối với toàn bộ Đại Khang chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa Đại Khang có những thứ khác có thể thay thế lương thực, nhưng không có cây trồng nào thay thế được cây bông vải.

Nghề dệt truyền thống ở Đại Khang cũng tập trung chủ yếu vào cây đay, người có tiền có thể mặc áo lông cừu và tơ lụa, người dân bình thường chỉ có thể mặc áo đay, bên trong nhét thêm một ít sậy và các thứ tương tự, ban đêm cũng chỉ có thể ngủ trên rơm rạ, chen chúc vào chung một chỗ để sưởi ấm lẫn nhau.

Khu đất Nam Bộ Xuyên Thục cũng có vài cây bông gạo, nhưng sản lượng thường không cao, không thể được dùng rộng rãi.

Thân thể đã không khỏe thì tiết trời mùa đông chính là một trở ngại.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người già không sống nổi qua mùa đông.

Lúc ở làng Tây Hà, Lạc Lan đã thấy áo bông của Cửu công chúa, vừa nhẹ vừa ấm áp, ấm hơn không biết bao nhiêu lần so với áo sậy truyền thống.

Quan trọng nhất là, năm nay làng Tây Hà đã trồng thử cây bông vải, sản lượng cao hơn cây bông gạo, số hạt giống lúc trước bản thân thu thập đem về, nếu như toàn bộ được trồng xuống, sang năm sẽ có thể giải quyết vấn đề chịu lạnh cho rất nhiều người dân.

Đáng tiếc là trước đó một chiếc thuyền lầu vận chuyển hạt bông đã bị tấn công, không ít hạt bông bị đốt, lúc ấy thuyền trưởng của chiếc thuyền lầu kia đã tuyệt vọng, thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bỏ thuyền, thật may là ca-nô đã chạy tới, đánh bại thủy quân nước K.

Mặc dù nhóm thủy thủ đã cố hết sức để dập lửa, nhưng không ít hạt bông trên boong vẫn bị cháy rụi.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lạc Lan tức giận đến vậy.

Hạt bông khó khăn lắm mới mua được lại cứ thế bị đốt mất, trở về làm sao giải thích cho Kim Phi?

Nghe thấy thổ ty bằng lòng dùng hạt bông ra đổi hạt lúa, Lạc Lan suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đồng ý.

"Một cân hạt bông có thể đổi năm cân hạt lúa, hỏi hắn trong quốc khố có bao nhiêu hạt bông!"
Chương 1975: Chấp nhận

“Quốc khố có bao nhiêu hạt bông?”

Thổ ty nghe Mã Văn Húc hỏi vậy, không trả lời mà tỏ vẻ suy tư.

Dầu chiết xuất từ hạt bông không chỉ có thể làm đèn dầu, cũng có thể làm dầu hỏa, thế nên trong quốc khố nước K có rất nhiều.

Theo Lạc Lan nói, một cân hạt bông có thể đổi lấy năm cân hạt lúa, hạt bông trong quốc khố có giá trị bằng ba mươi vạn cân gạo còn chưa dùng hết.

Nhưng thổ ty lo rằng đám Lạc Lan biết trong quốc khố có nhiều hạt bông như vậy sẽ thay đổi chủ ý, trở nên càng tham lam.

Lạc Lan nhìn sắc mặt của thổ ty, đã đoán được đại khái suy nghĩ và băn khoăn của hắn, nói với Mã Văn Húc: “Ngươi nói với hắn Đại Khang chúng ta là một nước lớn, dù ta chỉ là một thương nhân, nhưng cũng là người Đại Khang, sẽ không bôi nhọ Đại Khang trước mặt người nước K đâu, đã ra điều kiện rồi sẽ không đổi ý!

Đòi hạt bông và hạt lúa ở chỗ hắn là vì trước đây hắn không tuân thủ quy tắc nên cho hắn một bài học, ta chỉ lấy những thứ ta phải lấy, nếu sau khi bồi thường xong, hắn còn thừa hạt bông, ta sẽ không cướp mà sẽ mua theo giá thị trường.”

“Được.” Mã Văn Húc gật đầu rồi phiên dịch lại lời của Lạc Lan cho thổ ty.

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Lạc Lan nói chuyện vô cùng thẳng thắn nên cũng khiến thổ ty cảm thấy không thoải mái.

Nhưng cũng chính vì vậy mà thổ ty lại sẵn lòng tin tưởng Lạc Lan.

Hơn nữa, bây giờ cái mạng nhỏ của hắn cũng đang ở trong tay người khác, ngoài tin tưởng Lạc Lan hắn cũng không còn cách nào khác.

“Ta có thể đồng ý với điều kiện của các người, các người có thể lấy hạt bông và hạt lúa, nhưng ta cũng có một điều kiện!”

“Ngươi cảm thấy bây giờ mình còn tư cách đòi điều kiện sao?” Trịnh Trì Viễn nghe Mã Văn Húc phiên dịch xong, cảm thấy bất mãn: “Lạc Lan... thiếu gia, có phải chúng ta nể mặt hắn quá rồi không?”

Là một quân nhân, Trịnh Trì Viễn vẫn luôn tin vào nguyên tắc kẻ mạnh có tất cả, sau khi bắt hải tặc sẽ không bao giờ thương lượng bất kỳ điều kiện nào với chúng mà đều giết tại chỗ, tất cả tài sản của hải tặc cũng sẽ bị tịch thu.

Nhưng Lạc Lan không phải quân nhân mà là thương nhân, thế nên cô ấy chấp nhận nghe xem điều kiện của thổ ty là cái gì.

Trước tiên trấn an Trịnh Trì Viễn vài câu, sau đó lại gật đầu với thổ ty: “Nói đi, điều kiện gì?”

“Ta có thể cho các người hạt bông và hạt lúa, nhưng không phải dưới danh nghĩa bồi thường mà là mua hàng!” Thổ ty nói: “Chỉ cần các người đồng ý với điều kiện này, ta có thể cho thêm mười ngàn cân hạt bông!”

“Xem ra tên này định dùng kho bạc của mình để bồi thường rồi!”

Không chỉ Lạc Lan, ngay cả Trịnh Trì Viễn cũng đoán được ý định của thổ ty.

Đối với kẻ thống trị, tiền tài không quan trọng, uy tín quan trọng hơn.

Nếu để người dân nước K biết được thổ ty bị một đám thương nhân Đại Khang bắt chẹt, còn đền bù mấy chục ngàn cân hạt bông và hạt lúa thì đó là một sự đả kích uy tín rất lớn với thổ ty.

Thế nên thổ ty mới đồng ý cho thêm mười ngàn cân hạt bông để biến lần bồi thường này thành đổi chác.

Lạc Lan suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được!”

Thổ ty nhận được câu trả lời khẳng định, gánh nặng trong lòng hắn mới được trút xuống, hỏi dò: “Nếu vậy thì ta có thể đi được chưa?”

“Được.” Lạc Lan nói với Mã Văn Húc: “Mã đại ca, ngươi tiễn thổ ty đại nhân đi, lịch sự một chút!”

“Rõ.” Mã Văn Húc hiểu ý của Lạc Lan, đưa tay ra hiệu mời với thổ ty: “Thổ ty đại nhân, mời!”

Sau đó, Mã Văn Húc rất cung kính đưa thổ ty xuống thuyền lầu.

Trịnh Trì Viễn có chút bất mãn với quyết định của Lạc Lan, nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, đợi khi Mã Văn Húc đưa thổ ty xuống thuyền, Trịnh Trì Viễn đuổi những người xung quanh đi, lúc này mới hỏi: “Lạc Lan cô nương, chúng ta thả hắn đi như vậy sao?”

“Thế không thì sao?” Lạc Lan hỏi ngược lại: “Nếu để cho Trịnh tướng quân ngài xử lý thì ngài định làm thế nào?”

“Đương nhiên là giết đám thổ ty, lấy hết quốc khố của bọn họ!” Trịnh Trì Viễn nói: “Ban đầu tiên sinh cũng giết thủ lĩnh Thổ Phiên, còn bắt hoàng đế Đảng Hạng và vua Đông Man!”

“Nhưng đây là nước K, không phải Thổ Phiên, Đảng Hạng hay Đông Man!”

Lạc Lan nói: “Tiên sinh đã từng nói, với những đất nước lui tới phải xa thân gần đánh, Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man đều là các nước láng giềng lớn của Đại Khang, giết chết thủ lĩnh của bọn họ có lợi cho Đại Khang nhưng nước K cách Đại Khang quá xa, giết thổ ty của bọn họ thì có lợi gì cho Đại Khang chứ?”

“Xa thân gần đánh...”

Trịnh Trì Viễn lặp lại mấy chữ này, rơi vào trầm tư.

Lạc Lan tiếp tục nói: “Trịnh tướng quân, nước K cách chúng ta quá xa, không uy hiếp được chúng ta, thế nên giết chết thổ ty của bọn họ khiến nước K hỗn loạn không có lợi gì cho chúng ta cả, ngược lại, chúng ta cần một nước K ổn định, như vậy mới có lợi nhất cho chúng ta!”

“Có lợi!”

“Đúng vậy.” Lạc Lan gật đầu nói: “Trịnh tướng quân chắc ngài biết cây bông vải quan trong với Đại Khang cỡ nào, lần này dù chúng ta thu được rất nhiều hạt bông, nhưng vật này đương nhiên càng nhiều càng tốt!”

Ngoài hạt bông, nước K còn có rất nhiều cây trồng mà Đại Khang chúng ta không có, thế nên ta định thành lập quan hệ mua bán lâu dài với nước K để bổ sung những gì còn thiếu!”

Nếu chúng ta giết thổ ty, nước K hỗn loạn, lâm vào trận chiến đoạt quyền thì làm gì có người nào có tâm trạng làm ăn với chúng ta nữa?

“Có lý.” Trịnh Trì Viễn như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, sau đó ôm quyền hành lễ với Lạc Lan: “Xin lỗi Lạc Lan cô nương, vừa rồi ta đã lỗ mãng rồi!”

“Trịnh tướng quân quá lời rồi.” Lạc Lan khoát tay: “Đàm phán vốn sẽ có một người là kẻ xấu, một người là người tốt, vừa rồi ngài đã phối hợp rất tốt!”

“Lạc Lan cô nương, cô đừng an ủi ta nữa, chúng ta nói gì thổ ty còn không hiểu.”

“Nhưng hắn hiểu được biểu cảm của ngài mà.” Lạc Lan cười nói.

“Nói vậy thì ta vẫn hữu dụng nhỉ?” Trịnh Trì Viễn cũng cười.

“Đâu chỉ là hữu dụng, nếu không phải Trịnh tướng quân dẫn thủy quân tới, lần này chúng ta e là không thể trở về được!” Lạc Lan thở dài: “Vẫn là tiên sinh nói đúng, công bằng chỉ tồn tại dưới mũi kiếm!”

“Đúng vậy, vẫn là tiên sinh có mắt nhìn xa!” Trịnh Trì Viễn cũng khen.

Cổng bến tàu, Mã Văn Húc dẫn thổ ty ra khỏi cửa.

Đội cận vệ của thổ ty đã sớm chạy tới và đang đối đầu với đám lão Uông, thấy thổ ty ra ngoài, đám cận vệ nhanh chóng tới nghênh đón, định vây quanh bảo vệ hắn, nhưng lại bị hắn khoát tay ngăn lại.

Trên đường, thổ ty đã suy nghĩ kĩ, nếu đám Lạc Lan thật sự muốn gây bất lợi cho hắn cũng sẽ không để hắn rời đi.

Thế nên trong lòng thổ ty cũng bình tĩnh lại, xoay người nói với Mã Văn Húc: “Về nói với thiếu gia các người, vừa rồi châu Thủy Ngọc hắn đưa ra khiến ta rất hài lòng, ta trở về sẽ cho người đưa hạt bông tới để đổi lấy viên châu Thủy Ngọc đó!”

Mã Văn Húc tham gia vào toàn bộ quá trình đàm phán, biết hoàn toàn không có viên châu Thủy Ngọc nào, thổ ty nói vậy, chẳng qua chỉ là vì thể diện, nói cho những cận vệ kia nghe mà thôi.

Nhưng Mã Văn Húc cũng không vạch trần hắn mà chỉ hợp tác cúi đầu hành lễ với thổ ty: “Vâng, thổ ty đại nhân cứ yên tâm, đa tạ thổ ty đại nhân đã chấp nhận!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom