-
Chương 1866-1870
Chương 1866: Khánh Mộ Lam đã khác xưa
Một người dù thông minh đến đâu cũng sẽ luôn có những lĩnh vực không phải sở trường, vì vậy những gia tộc quyền lực đều đào tạo ra những mưu sĩ và tử sĩ.
Và hoàng tộc là gia tộc lớn nhất trong thiên hạ, hoàng đế đương nhiên cũng sẽ bồi dưỡng những trợ thủ đắc lực, hơn nữa còn đào tạo với quy mô lớn.
Dưới tay những gia tộc quyền lực đều là mưu sĩ và tử sĩ, còn dưới tay hoàng đế đều là đoàn cố vấn và cao thủ đại nội.
Nữ quan có thể làm cố vấn cho Cửu công chúa chắc chắn không phải là người bình thường.
Câu hỏi của Kim Phi nghe có vẻ khó hiểu, nhưng nữ quan này hiểu ngay Kim Phi đang muốn hỏi gì.
Nữ quan cười đáp: “Đại Cường từng hai lần đề xuất với bộ Binh và bộ Hộ, nói rằng Đông Hải ngày càng thịnh vượng và dân số ngày càng tăng. Vì sự ổn định của Đông Hải, cần phải mở rộng quy mô của đội hộ tống nên đã xin thêm người từ bộ Binh và xin ngân lượng để mở rộng doanh trại từ bộ Hộ".
Tiên sinh cũng biết tình hình hiện tại của chúng ta. Sau khi nhận được báo cáo, Bệ hạ đã từ chối việc chi viện người, nhưng lại chấp thuận việc xin ngân lượng để mở rộng doanh trại!
Xét theo những gì Đại Cường vừa nói, có lẽ Bệ hạ đã dùng danh nghĩa của ngài để làm điều đó.
"Có thể lắm", Kim Phi khẽ gật đầu.
Đây quả thực là tác phong của Cửu công chúa.
Ban đầu y còn âm thầm oán trách về việc Cửu công chúa không hỏi ý kiến y trước. Nhưng khi nữ quan nói điều này, Kim Phi chợt nhận ra rằng việc cho phép Đại Cường mở rộng doanh trại chỉ là một trong số rất nhiều việc mà Cửu công chúa xử lý hàng ngày. Hơn nữa, việc mở rộng doanh trại này đối với Kim Phi và Cửu công chúa mà nói, quả thật không phải chuyện gì to tát, Cửu công chúa không bàn bạc với y cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, sự bất mãn của Kim Phi hoàn toàn tiêu tan.
Y gật đầu với nữ quan rồi bước vào sân.
Mặc dù Kim Phi đã không ở đây mấy tháng, nhưng Đại Cường cứ nửa tháng sẽ phái người đến dọn dẹp. Lần này biết Kim Phi tới, anh ta càng dọn dẹp cẩn thận hơn, mọi thứ trong nhà đều được lau chùi cẩn thận nên không có chút bụi nào.
Nhuận Nương rất hài lòng với điều này, cười khen: “Cường ca thật sự đúng là người phụ trách tốt, huynh ấy làm việc rất tỉ mỉ chu đáo”.
Quan Hạ Nhi lo lắng Kim Phi không quen ăn uống ở bên ngoài nên mỗi lần y ra ngoài đều bảo y đưa Nhuận Nương theo.
Kim Phi từng sống ở Đông Hải một thời gian, Nhuận Nương và Đại Cường cũng quen biết nhau, cho nên khi gặp lại Đại Cường, Nhuận Nương vẫn thoải mái gọi hai tiếng “Cường ca”.
Đại Cường lúc đầu không dám đồng ý, nhưng về sau thấy Kim Phi không để ý nên cũng quen dần.
“Đại Cường không chỉ trở nên cẩn thận chu toàn hơn mà còn học được cách dự phòng trước cho mọi tình huống, viết thư xin ngân lượng và xin người nữa kìa”, Kim Phi cười nói.
"Thật sao?" Nhuận Nương cười nói: "Mọi người đều ngày một tốt hơn, thật tốt quá!"
"Đúng vậy, tốt quá!" Kim Phi cũng cảm thán một câu.
Kỳ thực y biết Đại Cường có thể xung trận chiến đấu không có vấn đề gì, nhưng nói đến cẩn thận và có tầm nhìn xa trông rộng, Đại Cường vẫn còn nhiều thứ phải học.
Việc cử người đến dọn dẹp nhà cửa và viết thư kiến nghị trước đó rất có thể là ý tưởng của quan văn thư đứng sau.
Tuy nhiên, khả năng lắng nghe ý kiến của quan văn thư của Đại Cường cũng là một loại tiến bộ, anh ta quả thực đang dần tiến bộ hơn.
Đây cũng là ý nghĩa của việc Kim Phi tạo ra chức quan văn thư.
Hầu hết các nhân viên hộ tống đều xuất thân cơ hàn, tính tình nóng nảy dễ bốc đồng, họ cần một vị quan văn thư để lấy lại sự cân bằng trong đội và giáo dục tư tưởng cho binh lính.
Từ tình hình hiện tại, quyết định của Kim Phi là chính xác. Tiêu cục Trấn Viễn có thể duy trì kỷ luật nghiêm khắc và truyền thống tốt đẹp, không thể thiếu công lao của các quan văn thư.
Đại Cường tuy rằng đáng tin cậy, nhưng hiện tại có quá nhiều kẻ muốn giết Kim Phi.
Nồi, chảo và những dụng cụ nhà bếp dùng để nấu ăn khác đều do Nhuận Nương mang từ Kim Xuyên đến.
Nhuận Nương và Kim Phi nói chuyện thêm vài câu rồi cô ấy đi vào bếp sắp xếp đồ đạc.
Nhuận Nương vừa rời đi thì công chúa Lộ Khiết tới.
"Tiên sinh, ta cũng có một biệt viện ở Đông Hải. Nếu chàng cần thì có thể sử dụng”.
Khi mới đến Đông Hải, công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy tiềm năng phát triển của nơi này. Đồng thời, để thể hiện quyết tâm đàm phán, cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây một biệt viện.
Bây giờ mục đích của cô ta đã đạt được, biệt viện đó cũng không còn được sử dụng nữa.
Vừa rồi Kim Phi nhờ Đại Cường sắp xếp chỗ ở cho chiến đội áo giáp đen, công chúa Lộ Khiết khi đó đã muốn mở lời nhưng lúc đó Đại Cường và Hồng Đào Bình đều ở đó nên không tiện xen vào.
Kim Phi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy thì cho ta mượn dùng một thời gian, lát nữa nàng đưa chìa khóa cho Thiết Chùy nhé”.
Lần này chiến đội áo giáp đen sẽ chia làm hai phân đội nhỏ, một hoạt động công khai và một hoạt động trong âm thầm. Kim Phi ban đầu dự định sắp xếp chỗ ở cho họ ở doanh trại hộ tống, nhưng bây giờ công chúa Lộ Khiết đã chủ động cho mượn nhà, Kim Phi cảm thấy bố trí chỗ ở cho chiến đội này ở bên ngoài cũng không tệ.
Nếu có kẻ thực sự không có mắt muốn ám hại Kim Phi, đội quân áo giáp đen cũng có thể trở thành một lực lượng dự phòng bí mật.
Ngoài ra, công chúa Lộ Khiết cũng có ý tốt, việc Kim Phi chấp nhận ý tốt của cô ta cũng có thể nâng cao mối quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, khi công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói đồng ý mượn nhà thì rất vui mừng cười tít mắt lại và nhanh chóng yêu cầu Băng Nhi đi tìm chìa khóa.
"Thưa ngài, chiếc hộp này đặt ở đâu?"
Hai người cận vệ khiêng theo một hộp gỗ, hỏi.
Chiếc hộp gỗ này chứa các bản vẽ của Kim Phi và một số tài liệu khác.
"Đặt vào thư phòng đi!"
Kim Phi sau đó cũng đi theo vào trong thư phòng.
Y sẽ sống ở Đông Hải một thời gian, cho nên thư phòng cũng cần thu dọn.
Đương nhiên, Kim Phi không cần tự mình làm. Y bảo công chúa Lộ Khiết pha một bình trà, sau đó ngồi ở trên chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ uống trà, sắp xếp lại tài liệu.
Chưa kịp uống xong bình trà, y đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài vọng vào.
Kim Phi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hai con chiến mã dừng ở lối vào sân, sau đó nghe thấy tiếng A Mai nói chuyện với cận vệ của mình.
Không cần hỏi cũng biết Khánh Mộ Lam đã tới.
Theo lý mà nói, với địa vị của Kim Phi thì Khánh Mộ Lam nên chủ động tới thư phòng chào hỏi y. Nhưng Kim Phi lại đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, chuẩn bị ra sân đón Khánh Mộ Lam.
Thứ nhất, quan hệ của hai người họ đã quá thân thiết, vượt qua mối quan hệ cấp trên và cấp dưới thông thường. Thứ hai, Khánh Mộ Lam chưa bao giờ để Kim Phi thất vọng kể từ khi cô ấy trở thành xưởng trưởng xưởng cá muối, sản lượng của xưởng tăng trưởng rất đều đặn.
Trong thời đại thiếu lương thực này, cá muối là lương thực cứu mạng, giúp giảm áp lực đáng kể cho Kim Phi và Cửu công chúa.
Trước khi Kim Phi kịp ra đến cửa thư phòng, y đã nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Nhuận Nương: "Mộ Lam cô nương, cô... cô... sao cô lại thành ra thế này?"
Kim Phi nghe được lời này, tim đập thình thịch, không khỏi tăng tốc độ.
Chuyện gì đã xảy ra với Khánh Mộ Lam? Điều gì khiến Nhuận Nương ngạc nhiên đến vậy?
Đến cửa thư phòng, Kim Phi nhìn thấy Nhuận Nương đang đứng trong sân, còn có Khánh Mộ Lam và A Mai đứng đối diện với cô.
Nhìn thấy Khánh Mộ Lam, Kim Phi không khỏi cau mày.
Cuối cùng y cũng hiểu vì sao Nhuận Nương lại ngạc nhiên như vậy.
Mặc dù trước đây Khánh Mộ Lam không thể nói là mỹ nhân hàng đầu nhưng nhan sắc của cô ấy cũng phải chấm trên tám điểm. Mặc thêm áo giáp, buộc tóc đuôi ngựa cao và đeo kiếm trên eo trông cũng xinh đẹp và toát ra khí chất của một nữ anh hùng..
Khí chất đó đến giờ vẫn giữ nguyên, nhưng khuôn mặt cô ấy đã rám nắng vài độ. Nếu không phải cô ấy mặc bộ trang phục màu đen của nhân viên hộ tống, Kim Phi sẽ nghĩ đây là một cô gái xuất thân từ một gia đình ngư dân.
Điều này hoàn toàn khác với Khánh Mộ Lam trong ấn tượng của Kim Phi.
Chương 1867: Mô hình đánh bắt kiểu mới
"Tiên sinh, Nhuận Nương!"
Khánh Mộ Lam chắp tay chào Kim Phi và Nhuận Nương.
"Mộ Lam cô nương, mau vào đi!"
Nhuận Nương tiến lên nắm lấy cánh tay Khánh Mộ Lam: “Tối nay cô muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho cô!”
"Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu!"
Khánh Mộ Lam cố tình nuốt nước bọt cái ực: “Nhuận Nương, cô không biết đó thôi. Thứ ta nhớ nhung nhất chính là đồ ăn do cô nấu đó!”
“Nhà ăn của các cô không có đầu bếp nấu ăn à?” Nhuận Nương hỏi.
"Có thì có đó, nhưng đồ ăn họ nấu thua xa đồ ăn cô nấu!"
Khánh Mộ Lam ôm lấy Nhuận Nương: “Nếu không phải sợ đương gia nhà cô không chịu thì ta đã bảo A Mai đi Kim Xuyên bắt cóc cô về đây làm áp trại phu nhân rồi!”
"Bắt cái đầu cô ấy!" Nhuận Nương vờ giận dữ vỗ nhẹ Khánh Mộ Lam một cái.
Dù biết Khánh Mộ Lam đang trêu chọc mình nhưng Nhuận Nương vẫn vui vẻ cười tít cả mắt kéo cô ấy vào nhà.
Tả Phi Phi vừa mới đi sắp xếp ca trực cho đội súng kíp, chỉ vừa mới quay lại. Khi nhìn thấy Khánh Mộ Lam, cô ấy cũng phải sững lại một chút: “Mộ Lam cô nương, cô... cô...”
"Muốn hỏi sao da tôi đen thế chứ gì?"
Khánh Mộ Lam trả lời vẻ không mấy để tâm: "Ở biển nhiều gió và nắng nên tôi hơi rám nắng!"
“Vất vả rồi!” Kim Phi ra hiệu cho Khánh Mộ Lam ngồi xuống, tự mình rót cho cô một cốc nước.
Kể từ khi thành lập xưởng đóng tàu số 3, xưởng luôn không ngừng sản xuất tàu đánh cá. Sau khi đưa những chiếc tàu đánh cá này ra biển sẽ trực tiếp giao cho đội đánh bắt của Đông Hải.
Quy mô của đội đánh bắt ngày càng mở rộng và ngày càng bắt được nhiều cá.
Nhưng dù đội đánh bắt có mang về bao nhiêu cá thì xưởng cá muối cũng có thể biến tất cả chúng thành cá khô và gửi về Xuyên Thục mà không làm lỡ việc dù chỉ một lần.
Khánh Mộ Lam nói rằng việc đó rất dễ dàng, nhưng Kim Phi biết rằng công việc của cô ấy chắc chắn không hề dễ dàng trong vài tháng qua.
"Ngài biết ta vất vả là được rồi!"
Khánh Mộ Lam vỗ vai Kim Phi, kiêu ngạo nói: “Công nhân của ta sẽ sớm được đào tạo xong xuôi. Để lại quân Nương Tử số ba cho ta đi, nếu ngài giao cho người khác, ta sẽ đến làng Tây Hà để tính sổ với ngài!"
"Nghĩ kỹ chưa?" Kim Phi ngồi đối diện Khánh Mộ Lam.
"Ta đương nhiên đã nghĩ kỹ, nếu không ta ở chỗ này làm trâu làm ngựa cho ngài làm cái gì?"
Khánh Mộ Lam trợn mắt.
Trên thực tế, Kim Phi vẫn luôn chú ý đến xưởng cá muối và biết rằng Khánh Mộ Lam đã rất nỗ lực huấn luyện công nhân, nghe nói kết quả huấn luyện không tệ.
Trước khi tới, Kim Phi đã đặc biệt thảo luận về quân Nương Tử số ba với Cửu Công chúa. Cửu công chúa đã yêu cầu Kim Phi tiến hành kiểm tra hiện trường trước khi tiếp tục bàn bạc.
Vì vậy, Kim Phi cũng không trực tiếp đồng ý với Khánh Mộ Lam: “Ngày mai ta tới xưởng cá muối xem trước đã!”
“Xưởng cá muối hoan nghênh tiên sinh tới hiện trường chỉ đạo!” Khánh Mộ Lam đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Kim Phi.
Cô ấy hiểu rất rõ Kim Phi, việc Kim Phi không trực tiếp từ chối có nghĩa là cô ấy vẫn có khả năng giành được quân Nương Tử.
Tối đó Nhuận Nương nấu một bàn lớn đồ ăn, Kim Phi phái người gọi Hồng Đào Bình và Đại Cường tới, mọi người ăn tối rất vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Kim Phi bị tiếng huýt sáo đánh thức.
Y biết đội đánh bắt sắp rời bến cảng nên mặc quần áo và đưa theo công chúa Lộ Khiết ra bến cảng.
Lúc này mặt trời vừa nhô lên, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Trên mặt biển lấp lánh, một đoàn thuyền lầu đang phun khói trắng, hướng về phía Đông.
"Ồ, sao chỉ còn lại thuyền lầu? Những chiếc thuyền đánh cá nhỏ đâu rồi?"
Tả Phi Phi ngạc nhiên hỏi.
Cô ấy cũng có mặt ở Đông Hải khi đội đánh bắt lần đầu tiên được thành lập.
Mỗi buổi sáng khi những chiếc thuyền đánh cá ra khơi, có những chiếc thuyền đánh cá đủ kích cỡ nối đuôi nhau không có điểm dừng.
Nhưng hiện tại chỉ còn lại một số thuyền lớn, còn tất cả các thuyền đánh cá nhỏ đều biến mất.
Sau mấy tháng phát triển, đội đánh bắt đáng lẽ ngày càng lớn mạnh, nhưng tại sao quy mô lại ngày càng nhỏ đi?
"Không phải những thuyền đánh cá nhỏ đang bị kẹp giữa những chiếc thuyền lầu sao?"
Kim Phi đưa kính viễn vọng cho Tả Phi Phi.
Tả Phi Phi cầm ống nhòm lên quan sát, trong đội thuyền quả nhiên có một số thuyền đánh cá nhỏ bị thuyền lầu kéo đi bằng dây xích.
Chỉ là những chiếc thuyền đánh cá này quá nhỏ, lại ngược sáng nên vừa rồi không nhìn thấy được.
"Không đúng, tại sao chỉ còn lại có vài chiếc thuyền đánh cá nhỏ như vậy?" Tả Phi Phi lại hỏi.
Tổng số thuyền đánh cá nhỏ quan sát được nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi ba mươi chiếc, số lượng này không đúng.
“Tàu đánh cá nhỏ không trang bị động cơ hơi nước, tốc độ quá chậm. Mỗi ngày đi qua đi lại mất nhiều thời gian nên sau khi tìm được ngư trường thì thuyền nhỏ sẽ ở lại đó”.
Kim Phi giải thích: “Sau khi thuyền đánh cá nhỏ bắt được cá, sẽ gửi sản phẩm đánh bắt được cho thuyền lầu, sau đó thuyền lầu sẽ trở lại xưởng cá muối. Điều này có thể tiết kiệm thời gian và phạm vi đánh bắt có thể xa hơn”.
“Thì ra là vậy”, Tả Phi Phi đột nhiên gật đầu: “Khó trách những chiếc thuyền nhỏ đều bị dây xích kéo đi”.
Tốc độ của các tàu đánh cá nhỏ quá chậm, khi mới thành lập đội đánh bắt chưa đủ khả năng hoạt động quanh biển Đông Hải. Ngư trường vùng biển gần bờ dù có phong phú đến đâu cũng không thể chịu được việc đánh bắt liên tục. Muốn đánh bắt được nhiều cá hơn, chỉ còn cách đi xa hơn.
Lúc này, tốc độ của tàu đánh cá nhỏ đã trở thành yếu tố lớn nhất hạn chế phạm vi hoạt động của đội đánh bắt. Để giải quyết vấn đề này, đội đánh bắt đã rút kinh nghiệm từ đội khai thác rong biển, sau khi tàu đánh cá nhỏ ra khơi thì ban đêm không trở về, trực tiếp nghỉ lại ở ngư trường.
Thuyền lầu có nhiệm vụ vận chuyển sản phẩm đánh bắt được, khi quay lại ngư trường cũng sẽ vận chuyển vật tư cho tàu đánh cá nhỏ.
Các thuyền nhỏ mới đóng tại xưởng đóng thuyền số 3 cũng sẽ được các thuyền lầu kéo về điểm tập kết để tham gia hoạt động cùng đội đánh bắt.
Sử dụng mô hình này không chỉ mở rộng phạm vi hoạt động của đội đánh cá mà còn có cơ hội khám phá các vùng biển xung quanh.
Trong quá trình hoạt động của tàu đánh cá, mỗi khi phát hiện ra một hòn đảo, một người thợ khắc đá sẽ lên đảo và khắc dòng chữ lên đảo để tuyên bố hòn đảo đó thuộc về Đại Khang.
Quan văn thư đi cùng đội đánh bắt cũng sẽ ghi lại vị trí và tình hình cụ thể của mỗi hòn đảo.
Kiếp trước Kim Phi thường xuyên đọc tin tức và xem các báo cáo về vấn đề chủ quyền đảo.
Với những bia ký và ghi chép này, nếu có bất kỳ sự bất đồng nào ở các thế hệ sau này thì chúng sẽ trở thành bằng chứng cho thấy Đại Khang sở hữu những hòn đảo này.
Mặc dù quyết định cuối cùng về quyền sở hữu hòn đảo là sức mạnh, nhưng khi sức mạnh ngang nhau, với bằng chứng này thì sẽ có tiếng nói mạnh mẽ hơn phải không?
Ngày nay, phạm vi hoạt động ở cực Đông của tàu đánh cá đã lên tới hàng nghìn dặm, trong phạm vi nghìn dặm này, tất cả các hòn đảo đều đã bị các đội đánh cá chiếm đóng, một số đã trở thành trạm tiếp tế quan trọng.
Công chúa Lộ Khiết nhìn đoàn thuyền lầu càng lúc càng đi xa, trong mắt không khỏi ngưỡng mộ.
Mặc dù Kim Phi đã dỡ bỏ lệnh phong tỏa hàng hải ở khu vực Đông Man sau khi ký khế ước, nhưng tất cả các tàu thuyền của Đông Man đều đã bị phá hủy trong trận chiến thành Du Quan. Cho nên bây giờ dù lệnh phong tỏa được dỡ bỏ thì cũng sẽ không có tàu thuyền nào ra khơi.
Kim Phong liếc nhìn công chúa Lộ Khiết và nói: "Khi Đông Man và Đại Khang thực sự hợp nhất thành người một nhà, ta cũng sẽ cung cấp thuyền đánh cá cho họ”.
Thực ra, theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, khi bắt đầu hợp tác y sẽ cung cấp một số thuyền đánh cá cho Đông Man, để họ ra khơi đánh cá và tự lực cánh sinh, điều này cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho triều đình.
Nhưng sau khi biết liên minh các bộ lạc nhỏ có rất ít người, chủ yếu là người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, Kim Phi đã từ bỏ ý định này.
Chương 1868: Gặp lại Thẩm Tú Tú
Đoàn thuyền lầu đã đi xa và mặt trời cũng đã mọc lên.
Kim Phi đang định quay về ăn cơm thì đột nhiên có người gọi y.
Quay lại, y thấy một cô bé đang vẫy tay với mình, bên cạnh cô bé là một ông già lưng còng.
Hai người mỗi người xách một cái thúng, trên tay ông lão còn cầm một cây sào.
Tả Phi Phi nheo mắt cười nói: "Tiên sinh, là Tú Tú cô nương!"
Cô bé này là con của một gia đình ngư dân địa phương, sau khi đội khai thác rong biển được thành lập, tàu đánh cá của gia đình họ tham gia nhiệm vụ vận chuyển rong biển nhưng không may lại gặp phải bọn cướp biển.
Để truy lùng nhóm cướp biển này, thuỷ quân đã đuổi theo bọn cướp đến tận quê nhà của chúng.
Sau khi báo được mối thù lớn này, Thẩm Tú Tú đến Kim Xuyên để bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi.
Kim Phi rất vui khi gặp được cô bé ở đây, y vẫy tay chào cô bé: "Tú Tú, lại đây!"
Nghe vậy, cô bé nhảy chân sáo về phía Kim Phi.
Khi tới trước mặt Kim Phi, cô bé cởi chiếc giỏ trên lưng, quỳ xuống hướng về phía Kim Phi: “Để Tú Tú dập đầu với tiên sinh!”
"Đứng dậy đi, đã nói rồi ở Đại Khang này không cần phải quỳ lạy”.
Kim Phi mỉm cười kéo cô bé dậy: “Sáng sớm đã ra bãi biển làm gì vậy?”
“Ta đang giúp ông Quy thu lưới” cô bé chỉ vào cái thúng trong tay.
Kim Phi nhìn vào trong thúng, phát hiện trong đó có nửa thúng sò cùng với mấy con cá biển đủ kích cỡ.
“Hai người ra biển từ sáng sớm sao?”, Kim Phi hỏi thăm.
Chỉ trong một vài tiếng đồng hồ đã nhặt được nhiều loại hải sản như vậy.
Như vậy cũng có thể đoán ra ông cụ và cô bé này ra biển từ rất sớm.
“Đây đều là ông Quy nhặt. Trời sáng ta đi đưa cơm cho ông ấy lại thấy ông ấy không có nhà nên mới tới đây tìm”.
Cô bé đáp: “Ông Quy lớn tuổi rồi, ở đây còn có sình lầy, ta sợ ông ấy không xoay xở được”.
“Ông Quy chính là ông nội của Thuỷ Oa mà ngươi nhắc đến sao?”, Kim Phi hỏi.
Lúc còn ở Kim Xuyên, cái tên mà Kim Phi thường xuyên nghe Thẩm Tú Tú nhắc đến nhất chính là Thuỷ Oa, sau đó chính là ông Quy – ông nội của Thuỷ Oa.
“Đúng vậy, đúng vậy, ông ấy chính là ông Quy”, cô bé gật đầu lia lịa: “Thuỷ Oa nói, mặc dù ông Quy không phải ông nội ruột của cậu ấy nhưng còn thân hơn cả ông nội ruột!”
“Vậy Thuỷ Oa đâu rồi, sao không đi thu lưới giúp ông ấy?”, Kim Phi hỏi.
“Thuỷ Oa theo Trịnh tướng quân đi biển rồi”, Thẩm Tú Tú đáp: “Ta cũng muốn đi, nhưng Trịnh tướng quân không cho phép… Cũng không biết giờ họ thế nào rồi?”
“Yên tâm, giờ họ vẫn rất ổn”, Kim Phi an ủi.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật, ta đã lừa ngươi bao giờ chưa!”, Kim Phi làm bộ tức giận.
“Nói vậy cũng phải”, cô bé nghiêng đầu nói: “Nếu có Thuỷ Oa ở đây thì tốt rồi, cậu ấy thấy tiên sinh đến chắc chắn sẽ vui lắm!”
“Sau này còn gặp lại mà”, Kim Phi cười đáp.
“Ừm”, cô bé gật đầu cái rụp: “Đúng rồi tiên sinh, ngài vẫn chưa quen ông Quy phải không? Đi, để ta giới thiệu hai người!”
“Được!”, Kim Phi gật đầu, cùng cô bé đi về phía ông cụ.
Ông cụ thấy vậy vội vã bỏ cái thúng và cái sào trong tay xuống nghênh đón Kim Phi.
Khi còn cách Kim Phi mười mấy mét, ông cụ đã quỳ xuống: “Thảo dân Lục Đại Quý bái kiến quốc sư đại nhân!”
“Ai da, cụ không cần khách sáo như vậy!”
Thẩm Tú Tú còn nhỏ tuổi, Kim Phi lại báo mối thù lớn giúp cô bé nên ban nãy cô bé dập đầu quỳ lạy cũng có lý. Nhưng ông Quy đã lớn tuổi, dập đầu trước Kim Phi như vậy không hay lắm.
Kim Phi rảo bước nhanh tới định đỡ ông Quy đứng dậy.
Nhưng Thiết Chuỳ còn nhanh hơn y, chạy bước nhỏ đến dìu ông Quy đứng dậy.
Đồng thời Thiết Chuỳ quan sát một lượt xem ông cụ này có mang theo vũ khí hoặc có ý đồ gì với Kim Phi không. Thấy không có vấn đề gì mới bước sang bên cạnh.
“Tiên sinh, đây chính là ông Quy, ông nội của Thuỷ Oa, cũng là ông nội của ta”.
Thẩm Tú Tú giới thiệu: “Ông Quy, đây chính là quốc sư đại nhân mà Thuỷ Oa nằm mơ cũng muốn được gặp!”
“Ông Quy”, Kim Phi chào hỏi ông cụ.
“Quốc sư đại nhân, ngài đừng khách sáo như vậy”.
Ông Quy vội vã xua tay: “Ông Quy chỉ là tên lũ trẻ hay gọi, ngài gọi ta là Lục Đại Quý là được rồi!”
“Lúc Tú Tú đi Kim Xuyên, muội muội của ta thường gọi cô bé là tỷ tỷ. Ông là ông nội của Tú Tú thì chẳng phải cũng là ông của ta sao?”, Kim Phi cười đáp.
“Vậy cũng không được, không thể làm trái với quy tắc như vậy!”, ông Quy lắc đầu: “Quốc sư hãy cứ gọi ta là Lục Đại Quý đi, hoặc lão Lục cũng được”.
“Vậy ta sẽ gọi ông là lão Lục nhé!”
Kim Phi thấy ông Quy thành khẩn như vậy thì cũng không câu nệ chuyện xưng hô nữa.
“Kim tiên sinh, Thuỷ Oa và Trịnh tướng quân đi đâu rồi? Ta đã hỏi người của thuỷ quân, họ đều không nói với ta. Ngài có thể nói cho ta biết được không?”
Thẩm Tú Tú ngẩng đầu lên hỏi.
Ông Quy ban đầu không dám nhìn Kim Phi. Nhưng khi nghe Thẩm Tú Tú hỏi vậy thì cũng ngẩng đầu lên.
“Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói cho người khác. Ngươi có làm được không?”, Kim Phi hỏi.
Lúa nước L và cây bông vải cũng không phải vấn đề tuyệt mật, nói cho Thẩm Tú Tú cũng không sao.
“Được”, Thẩm Tú Tú lập tức gật đầu: “Ta đảm bảo sẽ không nói cho ai”.
“Ta cũng sẽ không nói đâu“, ông Quy cũng đảm bảo.
“Họ đi đến một nơi rất xa ở phía Nam, đi tìm hạt giống của một loại cây lương thực rất quan trọng”, Kim Phi đáp.
“Là lúa nước L sao?”, ông Quy hỏi.
“Sao ông lại biết đến lúa nước L?”, Kim Phi thoáng ngạc nhiên hỏi.
“Người đưa thư đọc báo cho chúng tôi nghe thường xuyên nhắc tới nó”, ông Quy đáp.
Kim Phi nghe xong thì không khỏi mỉm cười.
Nhật báo Kim Xuyên quả thực từng viết về lúa nước L, ban nãy y nhất thời không nhớ ra.
“Đúng là bọn họ đi lấy hạt giống lúa nước L”, Kim Phi gật đầu.
“Nó ở xa lắm sao?”, ông Quy hỏi: “Có thể quay về trước năm mới không?”
“Mới đây đã nhận được thông tin của họ, họ sắp tới nơi rồi. Nếu không có việc ngoài ý muốn thì sẽ trở về trước năm mới”, Kim Phi đáp.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”, ông Quy nghe vậy mới yên tâm gật đầu.
Mấy người họ nói chuyện một lúc, Nhuận Nương đã phái người đi gọi họ về ăn cơm. Lúc đó Kim Phi mới quay trở về.
Ăn sáng xong, Kim Phi theo kế hoạch ban đầu theo Hồng Đào Bình đi tham quan xưởng đóng thuyền.
Hiện giờ Đông Hải có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền số một là do nhà họ Hồng của Hồng Đào Bình cải tạo, xưởng đóng thuyền số hai là sau này mới được xây mới.
Xưởng đóng thuyền số hai có nhà xưởng và hồ chứa lớn nhất, được sử dụng đặc biệt để sản xuất những con thuyền lớn như thuyền Trấn Viễn số hai và số ba.
Mấy tháng gần đây, thuyền Trấn Viễn số bốn và số năm đã lần lượt được hạ thuỷ. Thuyền Trấn Viễn số bốn đã gia nhập đội đánh bắt và đến một vùng biển cách khá xa hòn đảo. Thuyền Trấn Viễn số bốn này giống như một hải đảo di động.
Nếu gặp bão bất ngờ, thuyền đánh cá nhỏ dễ bị lật. Lúc này thuyền Trấn Viễn số bốn có thể cung cấp cho ngư dân những điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất và hỗ trợ họ về vật chất.
Còn xưởng đóng thuyền số một hiện tại có nhiệm vụ chủ yếu là sản xuất thuyền lầu và ca nô thiết giáp, cũng như cải tạo lại tàu cho thuỷ quân của Đông Hải.
Chương 1869: Tên trộm
Trước đây, cả Kim Phi và Cửu công chúa đều không thể tin tưởng hoàn toàn Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn nên họ còn dè dặt khi xây dựng xưởng đóng thuyền số một và lực lượng thuỷ quân.
Sau một thời gian dài khảo nghiệm, về cơ bản đã chứng minh được hai người này rất đáng tin cậy nên Kim Phi đã quyết định tăng cường chi viện, lắp đặt dây chuyền sản xuất thuyền lầu và ca nô ở xưởng đóng thuyền số 1.
Khi công nhân ngày càng có tay nghề cao hơn, chu trình sản xuất tàu thuyền cũng ngày càng được rút ngắn và các loại thuyền chiến trước đây của thuỷ quân dần được trang bị động cơ hơi nước.
Lần này thuỷ quân của Trình Trí Viễn đi đến Giao Chỉ đều sử dụng tàu chiến hơi nước.
Nếu chẳng may đụng độ kẻ thù ở biển phía Nam thì còn có thể chiến đấu chống lại chúng.
Xưởng đóng thuyền số 3 chủ yếu sản xuất hàng loạt tàu đánh cá nhỏ, là xưởng đóng thuyền lớn nhất và tập nập nhất trong ba xưởng đóng thuyền.
Tuy nói là xưởng đóng thuyền nhưng thực tế nó còn lớn hơn rất nhiều so với một ngôi làng. Trong xưởng có kênh dẫn nước thông ra tứ phía, số lượng công nhân ở đây cũng đông nhất trong ba xưởng đóng thuyền.
Chỉ mất một ngày để xem hết xưởng đóng thuyền số 1 và số 2, nhưng Kim Phi dự kiến sẽ dành hai ngày để kiểm tra xưởng đóng thuyền số 3.
Ngày đầu tiên, Kim Phi sẽ kiểm tra nửa phía Nam của xưởng đóng thuyền, ngày hôm sau sẽ kiểm tra nốt nửa phía Bắc.
“Thưa ngài, phía trước là khu lắp ráp tàu thuyền!”
Xưởng trưởng xưởng đóng thuyền số 3 đi bên cạnh Kim Phi và giới thiệu mọi thứ trong xưởng với y.
Ngay lúc Kim Phi đang định nói chuyện, cách y khoảng chục mét về phía bên trái đột nhiên có người từ trên tường bao nhảy xuống.
Biển Đông Hải hiện nay tình hình hỗn loạn, xưởng đóng thuyền số 3 cần rất nhiều nhân công, để phòng trường hợp xuất hiện thích khách, Kim Phi đã đưa theo một đội cận vệ và một đội súng kíp khi đi thăm xưởng.
Đột nhiên một người đàn ông từ trên tường nhảy xuống khiến mọi người giật mình.
"Bảo vệ tiên sinh!"
Thiết Chuỳ lập tức dẫn đầu đội cận vệ bao vây Kim Phi ở giữa.
Các nữ công nhân của đội súng kíp cũng lập tức rút súng ra và chĩa vào người đàn ông này.
Người leo tường nhìn thấy nhiều người như vậy thì sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ở hiện trường có đông người như vậy, sao có thể để hắn chạy trốn?
Không cần đội cận vệ và nữ công nhân ra tay, đội an ninh của xưởng đóng thuyền đi theo đã lao tới, trực tiếp áp chế ấn người vừa nhảy tường xuống đất.
"Không phải ta bảo các người tăng cường tuần tra sao? Tại sao lại để trộm đột nhập?"
Xưởng trưởng xưởng đóng thuyền chạy tới đá vào mông đội trưởng đội an ninh mấy lần.
"Xưởng trưởng, bọn ta đã tăng cường tuần tra. Bên ngoài bức tường này có một cái mương, bình thường không có tên trộm nào trèo vào qua lối này!"
Đội trưởng an ninh giải thích với vẻ mặt khổ sở.
"Vẫn còn nguỵ biện!"
Xưởng trưởng lại đá anh ta một cái: “Sau khi tan làm viết phạt năm trăm chữ, ngày mai nộp cho ta!”
"Xưởng trưởng, ta mới tham gia lớp học đọc viết được hai tháng, tổng cộng ta biết có hơn ba trăm chữ, năm trăm chữ là quá nhiều để...!" đội trưởng đội an ninh gương mặt méo mó như trái khổ qua.
“Bảo viết thì cứ viết đi, thiếu một chữ đá mông cậu một cái!”, xưởng trưởng nháy mắt điên cuồng ra hiệu với đội trưởng an ninh, thầm mắng tên này đúng là đồ ngốc không hiểu ý.
Khi biết Kim Phi tới thăm, ban quản lý xưởng đóng thuyền số 3 đã chuẩn bị từ trước nửa tháng, vậy mà bây giờ lại xuất hiện sai phạm lớn như vậy. Yêu cầu đội trưởng an ninh chép phạt đã là hình phạt rất nhẹ rồi.
Thế mà tên này còn không biết tốt xấu.
Đội trưởng an ninh nhìn thấy xưởng trưởng nháy mắt với mình thì hiểu ra, cúi đầu đồng ý rồi dẫn người của mình áp giải tên trộm leo tường đi.
Nhưng bọn họ đang định đưa người đi thì lại bị Thiết Chuỳ chặn lại: "Dừng lại!"
"Thiết Chuỳ huynh đệ, có chuyện gì vậy?" xưởng trưởng bước tới hỏi.
Xưởng trưởng này cũng từng là một nhân viên hộ tống, lại còn do nhà họ Quan đào tạo ra nên ông ta và Thiết Chuỳ đã quen nhau từ lâu.
Nhưng Thiết Chuỳ cũng không nể mặt, lạnh lùng hỏi: "Ông vừa mới nói hắn là kẻ trộm sao? Ở xưởng của ông vẫn có kẻ trộm trèo vào giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?"
Xưởng trưởng vừa nghe đã hiểu ý Thiết Chuỳ, cười khổ nói: "Thiết Chuỳ huynh đệ, cậu không biết đó thôi. Đông Hải bây giờ chính là như vậy, khắp nơi đều có kẻ trộm. Mặc dù xưởng đã xây tường bao, nhưng diện tích của xưởng quá lớn, thường xuyên có dân tị nạn đột nhập trộm cắp!”
Xưởng trưởng chỉ vào đội an ninh: “Thiết Chuỳ huynh đệ, nếu không tin thì hỏi họ đi!”
"Đúng vậy, bọn ta một ngày bắt được nhiều nhất là hơn ba mươi tên trộm!" đội trưởng đội an ninh gật đầu.
“Ban ngày cũng có à?” Thiết Chuỳ lại hỏi.
“Ban ngày cũng có” đội trưởng đội an ninh trả lời: “Biết quốc sư đại nhân tới thăm, xưởng trưởng đã yêu cầu bọn ta ngủ ít đi hai tiếng, đồng thời đổi ba ca thành hai ca tuần tra bên trong và bên ngoài bức tường, cho nên hai ngày nay mới ít trộm hơn”.
Ngoài hàng rào này có một cái mương, bây giờ trời lạnh, bình thường không có ai lội qua con mương này nên bọn ta tuần tra ở đây ít hơn. Ai ngờ hôm nay còn có kẻ lội qua mương! "
Thiết Chuỳ liếc nhìn người vừa nhảy tường và thấy quần áo của hắn ta quả thực ướt đẫm.
"Phải thẩm vấn mới biết hắn ta có phải là kẻ trộm không!"
Thiết Chuỳ vẫy tay về phía sau, hai cận vệ lập tức tiến lên, bắt lấy người trèo tường từ tay đội an ninh.
"Nếu mọi người không ngại rắc rối, thì bọn ta sẽ giao lại hắn cho mọi người xử lý!"
Xưởng trưởng biết Thiết Chuỳ đang nghi ngờ đối phương là sát thủ nên không dám bao che, chỉ có thể gật đầu.
Có điều, xưởng trưởng cũng không quá lo lắng. Bởi vì gần đây trộm cướp quá nhiều, nếu thật sự là sát thủ thì quá thiếu chuyên nghiệp, đã đột nhập vào ban ngày, trèo qua tường còn rơi bịch xuống đất.
Vì vậy, xưởng trưởng đánh giá khả năng đối phương là sát thủ là rất thấp.
Trên thực tế, Thiết Chuỳ cũng hiểu rõ điều này, nhưng với tư cách là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, anh ta cũng không dám khinh suất.
Mặc dù kẻ trèo tường đã bị trói, nhưng Thiết Chuỳ vẫn lo lắng, quay đầu lại nháy mắt với hai cận vệ. Hai cận vệ này lập tức đi về phía bức tường bao.
Một người quỳ một chân dưới bức tường, người còn lại trèo lên vai người kia để trèo lên bức tường.
“Bên ngoài quả nhiên có một cái mương”, cận vệ trèo lên tường, vừa nói xong thì đột nhiên rút ra một cây nỏ từ bên hông, hét lớn: “Dừng lại!”
“Hắn có đồng bọn sao?”
Nghe vậy, Thiết Chuỳ khua tay ra sau, bốn cận vệ nữa lao ra.
Giống như hai người đầu tiên, hai người trong số họ quỳ một chân dưới bức tường, trong khi hai người còn lại trèo qua tường bằng cách giẫm lên đồng đội của mình.
Khi xưởng trưởng và đội trưởng đội an ninh nhìn thấy điều này, vẻ mặt của họ đều thay đổi!
Tất cả bọn họ đều chỉ nói rằng người kia là kẻ trộm, nhưng cận vệ đã phát hiện ra đồng phạm của hắn.
Nếu đối phương thật sự là sát thủ tới giết Kim Phi, bọn họ căn bản không có cách nào phân biệt rõ ràng.
"Các vị quan gia, xin hãy thả con ta đi!"
Người leo tường bị trói muốn quỳ xuống, nhưng bị cận vệ kéo lại không thể cử động, chỉ có thể hét lên: “Chúng nó vẫn còn nhỏ, con trai ta còn đang ốm, muốn đánh thì đánh ta chứ đừng đánh nó!"
"Con trai?"
Kim Phi khẽ cau mày, hỏi cận vệ bên trên bức tường: “Thanh Tử, bên ngoài có trẻ con sao?”
"Thưa ngài, đó là hai đứa trẻ”.
Cận vệ kia trả lời: "Một đứa bảy tám tuổi, đứa kia ba bốn tuổi, chúng đang ở trong con mương kia!"
“Mang bọn trẻ tới đây!" Kim Phi nói.
“Tuân lệnh!”, cận vệ nhảy khỏi tường, sau đó có tiếng đuổi bắt từ bên ngoài truyền đến.
Không lâu sau, ba cận vệ dẫn theo hai đứa trẻ bước vào.
Đúng như lời cận vệ nói, hai đứa trẻ một đứa bảy tám tuổi, đứa còn lại ba bốn tuổi, cả hai đều gầy gò chỉ có da bọc xương giống bố.
Chương 1870: Đáng thương
“Cha!”
Đứa bé lớn hơn một chút hô lên một câu với người cha đang bị trói, sau đó quỳ xuống liên tục lạy đội trưởng đội bảo vệ: “Quân gia, xin các người hãy buông tha cho cha ta đi!”
“Ngươi tưởng xưởng đóng thuyền của chúng ta là nơi nào, nói thả người là thả người được à?” Đội trưởng đội bảo vệ nói một cách lạnh lùng.
"Chỉ cần các người thả cha ta ra, ta sẵn sàng làm nha hoàn cho quân gia!" Đứa bé lớn hơn một chút khóc lóc van xin.
Đứa bé nhỏ hơn cũng quỳ xuống lạy theo.
Cả hai đứa trẻ đều bẩn thỉu, vừa rồi Kim Phi còn nghĩ rằng cả hai đều là con trai, nhưng bây giờ mới biết được, đứa lớn này là con gái.
"Quân gia, xin ngài hãy giúp đỡ, thả cha ta đi!"
Cô gái vừa nói vừa bò về phía đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ chán ghét đá cô ấy ra.
"Quân gia, con ta bị bệnh, nếu không uống thuốc thì sẽ chết, ta cũng không còn cách nào khác mới phải đến đây!"
Người cha nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ đá cô gái thì vội vàng cầu xin tha thứ: "Xin hãy tha cho đứa trẻ này, muốn đánh thì đánh ta đi!"
Thiết Chùy biết Kim Phi không muốn nhìn thấy đứa bé chịu khổ nên đã đá vào người đội trưởng bảo vệ: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đánh trẻ con!"
"Thiết Chùy đại nhân, ngài không biết đâu, những người tị nạn này đều là đồ đê tiện, chúng trộm đồ mỗi ngày, nếu không đánh thì bọn họ còn dám tới cướp đó!" Đội trưởng đội bảo vệ giải thích.
"Ông đây không quan tâm, dù sao thì hôm nay cũng không thể đánh!"
"Vâng, vâng!" Đội trưởng đội bảo vệ bất đắc dĩ gật đầu, rồi mới hỏi: "Thiết Chùy đại nhân, ngài cũng muốn mang hai đứa nhỏ này đi à?"
"Cái này…" Thiết Chùy cũng hơi không xác định.
Thật ra, chuyện đến nước này, trên cơ bản thì anh ta đã tin tưởng kẻ này là một tên trộm.
Nhưng gián điệp rất giỏi ngụy trang, trước đây cũng không phải chưa từng có chuyện mang đứa trẻ theo để đi ám sát, nhỡ may đối phương là kẻ ám sát thì thả hắn đi chính là vô trách nhiệm với sự an toàn của Kim Phi.
“Được rồi, Thiết Chùy, giao bọn họ cho Cục tình báo đi."
Kim Phi thở dài và nói: "Báo cho Cục Tình báo để điều tra rõ ràng về tình hình của bọn họ, nếu nghi ngờ là người ám sát đã được loại bỏ thì lấy một ít thức ăn cho bọn trẻ và thả chúng đi!”
“Vâng!” Thiết Chùy gật đầu, ra hiệu cho cận vệ đưa ba người đi.
“Xin lỗi tiên sinh, là do bọn ta không làm tốt công tác bảo vệ, khiến cho ngài bị sợ hãi rồi!”
Trưởng xưởng xấu hổ cúi đầu trước Kim Phi.
Xảy ra chuyện như vậy, trưởng xưởng như anh ta đúng là không còn mặt mũi gì nữa.
"Có nhiều chuyện như vậy không?" Kim Phi hỏi.
"Rất nhiều," Trưởng xưởng trả lời: "Ta đã tăng tần suất tuần tra lên rồi, nhưng vẫn không phòng ngừa được, mỗi ngày đều có thể bắt được rất nhiều."
“Bọn họ đến trộm cái gì?” Kim Phi hỏi.
“Chủ yếu là ăn vụng, cũng có người trộm một số đồ linh tinh để đem ra ngoài bán.” Trưởng xưởng trả lời: “Nhưng tiên sinh yên tâm, phân xưởng số 1 có người túc trực ngày đêm, cho đến bây giờ chưa từng mất gì cả!”
Phân xưởng số 1 chính là nơi có máy cưa lớn chạy bằng động cơ hơi nước, nó được coi là bí mật cốt lõi của xưởng đóng thuyền số 3.
"Ăn vụng?" Kim Phi sửng sốt: "Không phải ngày nào chúng ta cũng phát cháo à?"
Bây giờ hàng chục lán cháo đã được dựng lên ở Đông Hải để chuyên cứu trợ cho những người tị nạn. Họ không cần được ăn no mà chỉ cần có thể sống sót.
“Thực sự có quá nhiều người tị nạn, hơn nữa mỗi ngày đều có người đến, cho nên số lượng cháo được nấu trong mỗi ngày cũng không đủ, luôn có người không lấy được.”
Trưởng xưởng giải thích: “Hơn nữa bây giờ trời lạnh, người tị nạn lại thiếu quần áo, rất nhiều người bị bệnh, cần bốc thuốc, nên bí quá hóa liều, chỉ có thể đi trộm đồ."
Lúc mới phát cháo, chỉ cần xếp hàng là có thể nhận cháo, sau này, các lán cháo phát hiện có rất nhiều người tị nạn sẽ nhận lại lần nữa nên đã triển khai chế độ đăng ký.
Người tị nạn đến Đông Hải cần phải đăng ký tại điểm đăng ký trước, cần phải có một tấm thẻ ngà, rồi mới có thể xếp hàng lấy cháo.
Thẻ này được làm bằng lá sắt, trên đó có in tháng và ba mươi ô vuông nhỏ, là mỗi một ngày trong tháng, sau khi nhận cháo thì sẽ được đánh dấu vào ô vuông trong ngày đó, có nghĩa là hôm nay đã nhận được cháo.
Như vậy không chỉ thuận tiện cho việc quản lý người tị nạn, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho các lán cháo thống kê được số người tới và chuẩn bị cháo, xem như là miễn cưỡng giải quyết được vấn đề phát cháo bị lặp lại.
Nhưng vấn đề bệnh tật vẫn chưa được giải quyết.
Người tị nạn đều thiếu lương thực và quần áo, rất nhiều người khi đến Đông Hải đã lảo đảo, hơn nữa, gần đây thời tiết trở lạnh, người tị nạn lại không có nơi ở, rất nhiều người bị bệnh.
Bị bệnh thì phải đi khám, nhưng người tị nạn không có tiền, nên chỉ có thể đi trộm.
Kim Phi thở dài và hỏi: “Gặp phải những tên trộm như thế này thì bình thường các người xử lý như thế nào?”
Thời phong kiến, vật tư khan hiếm, mọi người ghét cay ghét đắng trộm cắp, sau khi bắt được tên trộm, bình thường đều sẽ đánh chết, cho dù có bị đánh đến chết thì người nhà tên trộm cũng không nói gì.
“Nếu chỉ để ăn trộm một ít đồ ăn, hay như chuyện xảy ra vừa rồi, trong nhà có người bị bệnh, định trộm đồ đem bán để mua thuốc chữa bệnh cho con thì bình thường đều đánh một chút và treo ở cửa một giờ, rồi mới thả xuống.”
Trưởng xưởng cúi người vái chào với Kim Phi: "Thật ra ta cũng biết, nên ra tay nặng hơn, bắt được người nào thì đánh chết người đó, nếu không thì sau này sẽ càng ngày càng nhiều người đến trộm đồ, nhưng... Nhưng đều là những người đáng thương không thể sống nổi, ta thực sự không thể ra tay nặng như thế! Xin tiên sinh trách phạt!”
Kim Phi liếc mắt nhìn trưởng xưởng một cái, phớt lờ hắn.
"Thằng nhóc ngươi đừng giả vờ nữa, chỉ biết dựa vào sự nhân từ của tiên sinh mới dám nói như thế đúng không?"
Thiết Chùy tức giận nói.
Trưởng xưởng cũng không hề xấu hổ khi bị Thiết Chùy nói toạc suy nghĩ cẩn thận của mình ra, anh ta cười ngây ngô một chút, rồi mới hỏi: "Tiên sinh, đừng để một tên trộm làm ảnh hưởng đến tâm trạng, chúng ta tiếp tục nhé?"
Kim Phi gật đầu, tiếp tục đi về phía trước theo trưởng xưởng.
Thật ra, Kim Phi cũng biết rằng tình hình hiện tại ở Đông Hải không phải là trách nhiệm của y, mà là tội ác của những quyền quý và gia tộc quyền thế ở Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì tên trộm vừa rồi, tâm trạng của y vẫn bị ảnh hưởng.
Chuyến quan sát tiếp theo, Kim Phi có vẻ không yên lòng, đáng lẽ phải đến chập tối mới kết thúc lại hoàn thành vào nửa buổi chiều.
Nhưng sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền số 3, Kim Phi cũng không quay về nơi ở, mà là lên đài quan sát của doanh trại nhân viên hộ tống.
Phía tây bắc của doanh trại nhân viên hộ tống là một bãi đất trống, cũng là nơi tụ tập của những người tị nạn.
Từ đài quan sát nhìn qua, có thể nhìn thấy lều nhỏ ở khắp mọi nơi trên bãi đất trống, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ.
Vô số người tị nạn gầy đến mức chỉ còn da bọc xương đang lang thang giữa lều.
Cái gọi là lều chẳng qua chỉ là tùy tiện tìm mấy thanh gỗ chống đỡ, sau đó phủ lên một thứ gì đó như rơm rạ và bùn linh tinh mà thôi.
Thật ra có lều đều là những người đến sớm, người đến muộn còn không tìm được cành cây hoặc nhánh cây, mà chỉ có thể đào hố xuống đất, ban đêm ngủ trong hố, cũng có thể che chắn được khỏi một vài cơn gió.
Nếu ngay cả dụng cụ đào hố cũng không có thì chỉ có thể ngủ trên đất trống.
Mỗi buổi sáng, rất nhiều người sẽ không bao giờ dậy được nữa, hoặc có dậy cũng không còn sức để xếp hàng lấy cháo.
"Hưng dân chúng đau khổ, vong dân chúng cũng khốn khổ mà!"
Kim Phi ngẩng đầu thở dài.
Một người dù thông minh đến đâu cũng sẽ luôn có những lĩnh vực không phải sở trường, vì vậy những gia tộc quyền lực đều đào tạo ra những mưu sĩ và tử sĩ.
Và hoàng tộc là gia tộc lớn nhất trong thiên hạ, hoàng đế đương nhiên cũng sẽ bồi dưỡng những trợ thủ đắc lực, hơn nữa còn đào tạo với quy mô lớn.
Dưới tay những gia tộc quyền lực đều là mưu sĩ và tử sĩ, còn dưới tay hoàng đế đều là đoàn cố vấn và cao thủ đại nội.
Nữ quan có thể làm cố vấn cho Cửu công chúa chắc chắn không phải là người bình thường.
Câu hỏi của Kim Phi nghe có vẻ khó hiểu, nhưng nữ quan này hiểu ngay Kim Phi đang muốn hỏi gì.
Nữ quan cười đáp: “Đại Cường từng hai lần đề xuất với bộ Binh và bộ Hộ, nói rằng Đông Hải ngày càng thịnh vượng và dân số ngày càng tăng. Vì sự ổn định của Đông Hải, cần phải mở rộng quy mô của đội hộ tống nên đã xin thêm người từ bộ Binh và xin ngân lượng để mở rộng doanh trại từ bộ Hộ".
Tiên sinh cũng biết tình hình hiện tại của chúng ta. Sau khi nhận được báo cáo, Bệ hạ đã từ chối việc chi viện người, nhưng lại chấp thuận việc xin ngân lượng để mở rộng doanh trại!
Xét theo những gì Đại Cường vừa nói, có lẽ Bệ hạ đã dùng danh nghĩa của ngài để làm điều đó.
"Có thể lắm", Kim Phi khẽ gật đầu.
Đây quả thực là tác phong của Cửu công chúa.
Ban đầu y còn âm thầm oán trách về việc Cửu công chúa không hỏi ý kiến y trước. Nhưng khi nữ quan nói điều này, Kim Phi chợt nhận ra rằng việc cho phép Đại Cường mở rộng doanh trại chỉ là một trong số rất nhiều việc mà Cửu công chúa xử lý hàng ngày. Hơn nữa, việc mở rộng doanh trại này đối với Kim Phi và Cửu công chúa mà nói, quả thật không phải chuyện gì to tát, Cửu công chúa không bàn bạc với y cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, sự bất mãn của Kim Phi hoàn toàn tiêu tan.
Y gật đầu với nữ quan rồi bước vào sân.
Mặc dù Kim Phi đã không ở đây mấy tháng, nhưng Đại Cường cứ nửa tháng sẽ phái người đến dọn dẹp. Lần này biết Kim Phi tới, anh ta càng dọn dẹp cẩn thận hơn, mọi thứ trong nhà đều được lau chùi cẩn thận nên không có chút bụi nào.
Nhuận Nương rất hài lòng với điều này, cười khen: “Cường ca thật sự đúng là người phụ trách tốt, huynh ấy làm việc rất tỉ mỉ chu đáo”.
Quan Hạ Nhi lo lắng Kim Phi không quen ăn uống ở bên ngoài nên mỗi lần y ra ngoài đều bảo y đưa Nhuận Nương theo.
Kim Phi từng sống ở Đông Hải một thời gian, Nhuận Nương và Đại Cường cũng quen biết nhau, cho nên khi gặp lại Đại Cường, Nhuận Nương vẫn thoải mái gọi hai tiếng “Cường ca”.
Đại Cường lúc đầu không dám đồng ý, nhưng về sau thấy Kim Phi không để ý nên cũng quen dần.
“Đại Cường không chỉ trở nên cẩn thận chu toàn hơn mà còn học được cách dự phòng trước cho mọi tình huống, viết thư xin ngân lượng và xin người nữa kìa”, Kim Phi cười nói.
"Thật sao?" Nhuận Nương cười nói: "Mọi người đều ngày một tốt hơn, thật tốt quá!"
"Đúng vậy, tốt quá!" Kim Phi cũng cảm thán một câu.
Kỳ thực y biết Đại Cường có thể xung trận chiến đấu không có vấn đề gì, nhưng nói đến cẩn thận và có tầm nhìn xa trông rộng, Đại Cường vẫn còn nhiều thứ phải học.
Việc cử người đến dọn dẹp nhà cửa và viết thư kiến nghị trước đó rất có thể là ý tưởng của quan văn thư đứng sau.
Tuy nhiên, khả năng lắng nghe ý kiến của quan văn thư của Đại Cường cũng là một loại tiến bộ, anh ta quả thực đang dần tiến bộ hơn.
Đây cũng là ý nghĩa của việc Kim Phi tạo ra chức quan văn thư.
Hầu hết các nhân viên hộ tống đều xuất thân cơ hàn, tính tình nóng nảy dễ bốc đồng, họ cần một vị quan văn thư để lấy lại sự cân bằng trong đội và giáo dục tư tưởng cho binh lính.
Từ tình hình hiện tại, quyết định của Kim Phi là chính xác. Tiêu cục Trấn Viễn có thể duy trì kỷ luật nghiêm khắc và truyền thống tốt đẹp, không thể thiếu công lao của các quan văn thư.
Đại Cường tuy rằng đáng tin cậy, nhưng hiện tại có quá nhiều kẻ muốn giết Kim Phi.
Nồi, chảo và những dụng cụ nhà bếp dùng để nấu ăn khác đều do Nhuận Nương mang từ Kim Xuyên đến.
Nhuận Nương và Kim Phi nói chuyện thêm vài câu rồi cô ấy đi vào bếp sắp xếp đồ đạc.
Nhuận Nương vừa rời đi thì công chúa Lộ Khiết tới.
"Tiên sinh, ta cũng có một biệt viện ở Đông Hải. Nếu chàng cần thì có thể sử dụng”.
Khi mới đến Đông Hải, công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy tiềm năng phát triển của nơi này. Đồng thời, để thể hiện quyết tâm đàm phán, cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây một biệt viện.
Bây giờ mục đích của cô ta đã đạt được, biệt viện đó cũng không còn được sử dụng nữa.
Vừa rồi Kim Phi nhờ Đại Cường sắp xếp chỗ ở cho chiến đội áo giáp đen, công chúa Lộ Khiết khi đó đã muốn mở lời nhưng lúc đó Đại Cường và Hồng Đào Bình đều ở đó nên không tiện xen vào.
Kim Phi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy thì cho ta mượn dùng một thời gian, lát nữa nàng đưa chìa khóa cho Thiết Chùy nhé”.
Lần này chiến đội áo giáp đen sẽ chia làm hai phân đội nhỏ, một hoạt động công khai và một hoạt động trong âm thầm. Kim Phi ban đầu dự định sắp xếp chỗ ở cho họ ở doanh trại hộ tống, nhưng bây giờ công chúa Lộ Khiết đã chủ động cho mượn nhà, Kim Phi cảm thấy bố trí chỗ ở cho chiến đội này ở bên ngoài cũng không tệ.
Nếu có kẻ thực sự không có mắt muốn ám hại Kim Phi, đội quân áo giáp đen cũng có thể trở thành một lực lượng dự phòng bí mật.
Ngoài ra, công chúa Lộ Khiết cũng có ý tốt, việc Kim Phi chấp nhận ý tốt của cô ta cũng có thể nâng cao mối quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, khi công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói đồng ý mượn nhà thì rất vui mừng cười tít mắt lại và nhanh chóng yêu cầu Băng Nhi đi tìm chìa khóa.
"Thưa ngài, chiếc hộp này đặt ở đâu?"
Hai người cận vệ khiêng theo một hộp gỗ, hỏi.
Chiếc hộp gỗ này chứa các bản vẽ của Kim Phi và một số tài liệu khác.
"Đặt vào thư phòng đi!"
Kim Phi sau đó cũng đi theo vào trong thư phòng.
Y sẽ sống ở Đông Hải một thời gian, cho nên thư phòng cũng cần thu dọn.
Đương nhiên, Kim Phi không cần tự mình làm. Y bảo công chúa Lộ Khiết pha một bình trà, sau đó ngồi ở trên chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ uống trà, sắp xếp lại tài liệu.
Chưa kịp uống xong bình trà, y đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài vọng vào.
Kim Phi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hai con chiến mã dừng ở lối vào sân, sau đó nghe thấy tiếng A Mai nói chuyện với cận vệ của mình.
Không cần hỏi cũng biết Khánh Mộ Lam đã tới.
Theo lý mà nói, với địa vị của Kim Phi thì Khánh Mộ Lam nên chủ động tới thư phòng chào hỏi y. Nhưng Kim Phi lại đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, chuẩn bị ra sân đón Khánh Mộ Lam.
Thứ nhất, quan hệ của hai người họ đã quá thân thiết, vượt qua mối quan hệ cấp trên và cấp dưới thông thường. Thứ hai, Khánh Mộ Lam chưa bao giờ để Kim Phi thất vọng kể từ khi cô ấy trở thành xưởng trưởng xưởng cá muối, sản lượng của xưởng tăng trưởng rất đều đặn.
Trong thời đại thiếu lương thực này, cá muối là lương thực cứu mạng, giúp giảm áp lực đáng kể cho Kim Phi và Cửu công chúa.
Trước khi Kim Phi kịp ra đến cửa thư phòng, y đã nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Nhuận Nương: "Mộ Lam cô nương, cô... cô... sao cô lại thành ra thế này?"
Kim Phi nghe được lời này, tim đập thình thịch, không khỏi tăng tốc độ.
Chuyện gì đã xảy ra với Khánh Mộ Lam? Điều gì khiến Nhuận Nương ngạc nhiên đến vậy?
Đến cửa thư phòng, Kim Phi nhìn thấy Nhuận Nương đang đứng trong sân, còn có Khánh Mộ Lam và A Mai đứng đối diện với cô.
Nhìn thấy Khánh Mộ Lam, Kim Phi không khỏi cau mày.
Cuối cùng y cũng hiểu vì sao Nhuận Nương lại ngạc nhiên như vậy.
Mặc dù trước đây Khánh Mộ Lam không thể nói là mỹ nhân hàng đầu nhưng nhan sắc của cô ấy cũng phải chấm trên tám điểm. Mặc thêm áo giáp, buộc tóc đuôi ngựa cao và đeo kiếm trên eo trông cũng xinh đẹp và toát ra khí chất của một nữ anh hùng..
Khí chất đó đến giờ vẫn giữ nguyên, nhưng khuôn mặt cô ấy đã rám nắng vài độ. Nếu không phải cô ấy mặc bộ trang phục màu đen của nhân viên hộ tống, Kim Phi sẽ nghĩ đây là một cô gái xuất thân từ một gia đình ngư dân.
Điều này hoàn toàn khác với Khánh Mộ Lam trong ấn tượng của Kim Phi.
Chương 1867: Mô hình đánh bắt kiểu mới
"Tiên sinh, Nhuận Nương!"
Khánh Mộ Lam chắp tay chào Kim Phi và Nhuận Nương.
"Mộ Lam cô nương, mau vào đi!"
Nhuận Nương tiến lên nắm lấy cánh tay Khánh Mộ Lam: “Tối nay cô muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho cô!”
"Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu!"
Khánh Mộ Lam cố tình nuốt nước bọt cái ực: “Nhuận Nương, cô không biết đó thôi. Thứ ta nhớ nhung nhất chính là đồ ăn do cô nấu đó!”
“Nhà ăn của các cô không có đầu bếp nấu ăn à?” Nhuận Nương hỏi.
"Có thì có đó, nhưng đồ ăn họ nấu thua xa đồ ăn cô nấu!"
Khánh Mộ Lam ôm lấy Nhuận Nương: “Nếu không phải sợ đương gia nhà cô không chịu thì ta đã bảo A Mai đi Kim Xuyên bắt cóc cô về đây làm áp trại phu nhân rồi!”
"Bắt cái đầu cô ấy!" Nhuận Nương vờ giận dữ vỗ nhẹ Khánh Mộ Lam một cái.
Dù biết Khánh Mộ Lam đang trêu chọc mình nhưng Nhuận Nương vẫn vui vẻ cười tít cả mắt kéo cô ấy vào nhà.
Tả Phi Phi vừa mới đi sắp xếp ca trực cho đội súng kíp, chỉ vừa mới quay lại. Khi nhìn thấy Khánh Mộ Lam, cô ấy cũng phải sững lại một chút: “Mộ Lam cô nương, cô... cô...”
"Muốn hỏi sao da tôi đen thế chứ gì?"
Khánh Mộ Lam trả lời vẻ không mấy để tâm: "Ở biển nhiều gió và nắng nên tôi hơi rám nắng!"
“Vất vả rồi!” Kim Phi ra hiệu cho Khánh Mộ Lam ngồi xuống, tự mình rót cho cô một cốc nước.
Kể từ khi thành lập xưởng đóng tàu số 3, xưởng luôn không ngừng sản xuất tàu đánh cá. Sau khi đưa những chiếc tàu đánh cá này ra biển sẽ trực tiếp giao cho đội đánh bắt của Đông Hải.
Quy mô của đội đánh bắt ngày càng mở rộng và ngày càng bắt được nhiều cá.
Nhưng dù đội đánh bắt có mang về bao nhiêu cá thì xưởng cá muối cũng có thể biến tất cả chúng thành cá khô và gửi về Xuyên Thục mà không làm lỡ việc dù chỉ một lần.
Khánh Mộ Lam nói rằng việc đó rất dễ dàng, nhưng Kim Phi biết rằng công việc của cô ấy chắc chắn không hề dễ dàng trong vài tháng qua.
"Ngài biết ta vất vả là được rồi!"
Khánh Mộ Lam vỗ vai Kim Phi, kiêu ngạo nói: “Công nhân của ta sẽ sớm được đào tạo xong xuôi. Để lại quân Nương Tử số ba cho ta đi, nếu ngài giao cho người khác, ta sẽ đến làng Tây Hà để tính sổ với ngài!"
"Nghĩ kỹ chưa?" Kim Phi ngồi đối diện Khánh Mộ Lam.
"Ta đương nhiên đã nghĩ kỹ, nếu không ta ở chỗ này làm trâu làm ngựa cho ngài làm cái gì?"
Khánh Mộ Lam trợn mắt.
Trên thực tế, Kim Phi vẫn luôn chú ý đến xưởng cá muối và biết rằng Khánh Mộ Lam đã rất nỗ lực huấn luyện công nhân, nghe nói kết quả huấn luyện không tệ.
Trước khi tới, Kim Phi đã đặc biệt thảo luận về quân Nương Tử số ba với Cửu Công chúa. Cửu công chúa đã yêu cầu Kim Phi tiến hành kiểm tra hiện trường trước khi tiếp tục bàn bạc.
Vì vậy, Kim Phi cũng không trực tiếp đồng ý với Khánh Mộ Lam: “Ngày mai ta tới xưởng cá muối xem trước đã!”
“Xưởng cá muối hoan nghênh tiên sinh tới hiện trường chỉ đạo!” Khánh Mộ Lam đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Kim Phi.
Cô ấy hiểu rất rõ Kim Phi, việc Kim Phi không trực tiếp từ chối có nghĩa là cô ấy vẫn có khả năng giành được quân Nương Tử.
Tối đó Nhuận Nương nấu một bàn lớn đồ ăn, Kim Phi phái người gọi Hồng Đào Bình và Đại Cường tới, mọi người ăn tối rất vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Kim Phi bị tiếng huýt sáo đánh thức.
Y biết đội đánh bắt sắp rời bến cảng nên mặc quần áo và đưa theo công chúa Lộ Khiết ra bến cảng.
Lúc này mặt trời vừa nhô lên, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Trên mặt biển lấp lánh, một đoàn thuyền lầu đang phun khói trắng, hướng về phía Đông.
"Ồ, sao chỉ còn lại thuyền lầu? Những chiếc thuyền đánh cá nhỏ đâu rồi?"
Tả Phi Phi ngạc nhiên hỏi.
Cô ấy cũng có mặt ở Đông Hải khi đội đánh bắt lần đầu tiên được thành lập.
Mỗi buổi sáng khi những chiếc thuyền đánh cá ra khơi, có những chiếc thuyền đánh cá đủ kích cỡ nối đuôi nhau không có điểm dừng.
Nhưng hiện tại chỉ còn lại một số thuyền lớn, còn tất cả các thuyền đánh cá nhỏ đều biến mất.
Sau mấy tháng phát triển, đội đánh bắt đáng lẽ ngày càng lớn mạnh, nhưng tại sao quy mô lại ngày càng nhỏ đi?
"Không phải những thuyền đánh cá nhỏ đang bị kẹp giữa những chiếc thuyền lầu sao?"
Kim Phi đưa kính viễn vọng cho Tả Phi Phi.
Tả Phi Phi cầm ống nhòm lên quan sát, trong đội thuyền quả nhiên có một số thuyền đánh cá nhỏ bị thuyền lầu kéo đi bằng dây xích.
Chỉ là những chiếc thuyền đánh cá này quá nhỏ, lại ngược sáng nên vừa rồi không nhìn thấy được.
"Không đúng, tại sao chỉ còn lại có vài chiếc thuyền đánh cá nhỏ như vậy?" Tả Phi Phi lại hỏi.
Tổng số thuyền đánh cá nhỏ quan sát được nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi ba mươi chiếc, số lượng này không đúng.
“Tàu đánh cá nhỏ không trang bị động cơ hơi nước, tốc độ quá chậm. Mỗi ngày đi qua đi lại mất nhiều thời gian nên sau khi tìm được ngư trường thì thuyền nhỏ sẽ ở lại đó”.
Kim Phi giải thích: “Sau khi thuyền đánh cá nhỏ bắt được cá, sẽ gửi sản phẩm đánh bắt được cho thuyền lầu, sau đó thuyền lầu sẽ trở lại xưởng cá muối. Điều này có thể tiết kiệm thời gian và phạm vi đánh bắt có thể xa hơn”.
“Thì ra là vậy”, Tả Phi Phi đột nhiên gật đầu: “Khó trách những chiếc thuyền nhỏ đều bị dây xích kéo đi”.
Tốc độ của các tàu đánh cá nhỏ quá chậm, khi mới thành lập đội đánh bắt chưa đủ khả năng hoạt động quanh biển Đông Hải. Ngư trường vùng biển gần bờ dù có phong phú đến đâu cũng không thể chịu được việc đánh bắt liên tục. Muốn đánh bắt được nhiều cá hơn, chỉ còn cách đi xa hơn.
Lúc này, tốc độ của tàu đánh cá nhỏ đã trở thành yếu tố lớn nhất hạn chế phạm vi hoạt động của đội đánh bắt. Để giải quyết vấn đề này, đội đánh bắt đã rút kinh nghiệm từ đội khai thác rong biển, sau khi tàu đánh cá nhỏ ra khơi thì ban đêm không trở về, trực tiếp nghỉ lại ở ngư trường.
Thuyền lầu có nhiệm vụ vận chuyển sản phẩm đánh bắt được, khi quay lại ngư trường cũng sẽ vận chuyển vật tư cho tàu đánh cá nhỏ.
Các thuyền nhỏ mới đóng tại xưởng đóng thuyền số 3 cũng sẽ được các thuyền lầu kéo về điểm tập kết để tham gia hoạt động cùng đội đánh bắt.
Sử dụng mô hình này không chỉ mở rộng phạm vi hoạt động của đội đánh cá mà còn có cơ hội khám phá các vùng biển xung quanh.
Trong quá trình hoạt động của tàu đánh cá, mỗi khi phát hiện ra một hòn đảo, một người thợ khắc đá sẽ lên đảo và khắc dòng chữ lên đảo để tuyên bố hòn đảo đó thuộc về Đại Khang.
Quan văn thư đi cùng đội đánh bắt cũng sẽ ghi lại vị trí và tình hình cụ thể của mỗi hòn đảo.
Kiếp trước Kim Phi thường xuyên đọc tin tức và xem các báo cáo về vấn đề chủ quyền đảo.
Với những bia ký và ghi chép này, nếu có bất kỳ sự bất đồng nào ở các thế hệ sau này thì chúng sẽ trở thành bằng chứng cho thấy Đại Khang sở hữu những hòn đảo này.
Mặc dù quyết định cuối cùng về quyền sở hữu hòn đảo là sức mạnh, nhưng khi sức mạnh ngang nhau, với bằng chứng này thì sẽ có tiếng nói mạnh mẽ hơn phải không?
Ngày nay, phạm vi hoạt động ở cực Đông của tàu đánh cá đã lên tới hàng nghìn dặm, trong phạm vi nghìn dặm này, tất cả các hòn đảo đều đã bị các đội đánh cá chiếm đóng, một số đã trở thành trạm tiếp tế quan trọng.
Công chúa Lộ Khiết nhìn đoàn thuyền lầu càng lúc càng đi xa, trong mắt không khỏi ngưỡng mộ.
Mặc dù Kim Phi đã dỡ bỏ lệnh phong tỏa hàng hải ở khu vực Đông Man sau khi ký khế ước, nhưng tất cả các tàu thuyền của Đông Man đều đã bị phá hủy trong trận chiến thành Du Quan. Cho nên bây giờ dù lệnh phong tỏa được dỡ bỏ thì cũng sẽ không có tàu thuyền nào ra khơi.
Kim Phong liếc nhìn công chúa Lộ Khiết và nói: "Khi Đông Man và Đại Khang thực sự hợp nhất thành người một nhà, ta cũng sẽ cung cấp thuyền đánh cá cho họ”.
Thực ra, theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, khi bắt đầu hợp tác y sẽ cung cấp một số thuyền đánh cá cho Đông Man, để họ ra khơi đánh cá và tự lực cánh sinh, điều này cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho triều đình.
Nhưng sau khi biết liên minh các bộ lạc nhỏ có rất ít người, chủ yếu là người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, Kim Phi đã từ bỏ ý định này.
Chương 1868: Gặp lại Thẩm Tú Tú
Đoàn thuyền lầu đã đi xa và mặt trời cũng đã mọc lên.
Kim Phi đang định quay về ăn cơm thì đột nhiên có người gọi y.
Quay lại, y thấy một cô bé đang vẫy tay với mình, bên cạnh cô bé là một ông già lưng còng.
Hai người mỗi người xách một cái thúng, trên tay ông lão còn cầm một cây sào.
Tả Phi Phi nheo mắt cười nói: "Tiên sinh, là Tú Tú cô nương!"
Cô bé này là con của một gia đình ngư dân địa phương, sau khi đội khai thác rong biển được thành lập, tàu đánh cá của gia đình họ tham gia nhiệm vụ vận chuyển rong biển nhưng không may lại gặp phải bọn cướp biển.
Để truy lùng nhóm cướp biển này, thuỷ quân đã đuổi theo bọn cướp đến tận quê nhà của chúng.
Sau khi báo được mối thù lớn này, Thẩm Tú Tú đến Kim Xuyên để bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi.
Kim Phi rất vui khi gặp được cô bé ở đây, y vẫy tay chào cô bé: "Tú Tú, lại đây!"
Nghe vậy, cô bé nhảy chân sáo về phía Kim Phi.
Khi tới trước mặt Kim Phi, cô bé cởi chiếc giỏ trên lưng, quỳ xuống hướng về phía Kim Phi: “Để Tú Tú dập đầu với tiên sinh!”
"Đứng dậy đi, đã nói rồi ở Đại Khang này không cần phải quỳ lạy”.
Kim Phi mỉm cười kéo cô bé dậy: “Sáng sớm đã ra bãi biển làm gì vậy?”
“Ta đang giúp ông Quy thu lưới” cô bé chỉ vào cái thúng trong tay.
Kim Phi nhìn vào trong thúng, phát hiện trong đó có nửa thúng sò cùng với mấy con cá biển đủ kích cỡ.
“Hai người ra biển từ sáng sớm sao?”, Kim Phi hỏi thăm.
Chỉ trong một vài tiếng đồng hồ đã nhặt được nhiều loại hải sản như vậy.
Như vậy cũng có thể đoán ra ông cụ và cô bé này ra biển từ rất sớm.
“Đây đều là ông Quy nhặt. Trời sáng ta đi đưa cơm cho ông ấy lại thấy ông ấy không có nhà nên mới tới đây tìm”.
Cô bé đáp: “Ông Quy lớn tuổi rồi, ở đây còn có sình lầy, ta sợ ông ấy không xoay xở được”.
“Ông Quy chính là ông nội của Thuỷ Oa mà ngươi nhắc đến sao?”, Kim Phi hỏi.
Lúc còn ở Kim Xuyên, cái tên mà Kim Phi thường xuyên nghe Thẩm Tú Tú nhắc đến nhất chính là Thuỷ Oa, sau đó chính là ông Quy – ông nội của Thuỷ Oa.
“Đúng vậy, đúng vậy, ông ấy chính là ông Quy”, cô bé gật đầu lia lịa: “Thuỷ Oa nói, mặc dù ông Quy không phải ông nội ruột của cậu ấy nhưng còn thân hơn cả ông nội ruột!”
“Vậy Thuỷ Oa đâu rồi, sao không đi thu lưới giúp ông ấy?”, Kim Phi hỏi.
“Thuỷ Oa theo Trịnh tướng quân đi biển rồi”, Thẩm Tú Tú đáp: “Ta cũng muốn đi, nhưng Trịnh tướng quân không cho phép… Cũng không biết giờ họ thế nào rồi?”
“Yên tâm, giờ họ vẫn rất ổn”, Kim Phi an ủi.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật, ta đã lừa ngươi bao giờ chưa!”, Kim Phi làm bộ tức giận.
“Nói vậy cũng phải”, cô bé nghiêng đầu nói: “Nếu có Thuỷ Oa ở đây thì tốt rồi, cậu ấy thấy tiên sinh đến chắc chắn sẽ vui lắm!”
“Sau này còn gặp lại mà”, Kim Phi cười đáp.
“Ừm”, cô bé gật đầu cái rụp: “Đúng rồi tiên sinh, ngài vẫn chưa quen ông Quy phải không? Đi, để ta giới thiệu hai người!”
“Được!”, Kim Phi gật đầu, cùng cô bé đi về phía ông cụ.
Ông cụ thấy vậy vội vã bỏ cái thúng và cái sào trong tay xuống nghênh đón Kim Phi.
Khi còn cách Kim Phi mười mấy mét, ông cụ đã quỳ xuống: “Thảo dân Lục Đại Quý bái kiến quốc sư đại nhân!”
“Ai da, cụ không cần khách sáo như vậy!”
Thẩm Tú Tú còn nhỏ tuổi, Kim Phi lại báo mối thù lớn giúp cô bé nên ban nãy cô bé dập đầu quỳ lạy cũng có lý. Nhưng ông Quy đã lớn tuổi, dập đầu trước Kim Phi như vậy không hay lắm.
Kim Phi rảo bước nhanh tới định đỡ ông Quy đứng dậy.
Nhưng Thiết Chuỳ còn nhanh hơn y, chạy bước nhỏ đến dìu ông Quy đứng dậy.
Đồng thời Thiết Chuỳ quan sát một lượt xem ông cụ này có mang theo vũ khí hoặc có ý đồ gì với Kim Phi không. Thấy không có vấn đề gì mới bước sang bên cạnh.
“Tiên sinh, đây chính là ông Quy, ông nội của Thuỷ Oa, cũng là ông nội của ta”.
Thẩm Tú Tú giới thiệu: “Ông Quy, đây chính là quốc sư đại nhân mà Thuỷ Oa nằm mơ cũng muốn được gặp!”
“Ông Quy”, Kim Phi chào hỏi ông cụ.
“Quốc sư đại nhân, ngài đừng khách sáo như vậy”.
Ông Quy vội vã xua tay: “Ông Quy chỉ là tên lũ trẻ hay gọi, ngài gọi ta là Lục Đại Quý là được rồi!”
“Lúc Tú Tú đi Kim Xuyên, muội muội của ta thường gọi cô bé là tỷ tỷ. Ông là ông nội của Tú Tú thì chẳng phải cũng là ông của ta sao?”, Kim Phi cười đáp.
“Vậy cũng không được, không thể làm trái với quy tắc như vậy!”, ông Quy lắc đầu: “Quốc sư hãy cứ gọi ta là Lục Đại Quý đi, hoặc lão Lục cũng được”.
“Vậy ta sẽ gọi ông là lão Lục nhé!”
Kim Phi thấy ông Quy thành khẩn như vậy thì cũng không câu nệ chuyện xưng hô nữa.
“Kim tiên sinh, Thuỷ Oa và Trịnh tướng quân đi đâu rồi? Ta đã hỏi người của thuỷ quân, họ đều không nói với ta. Ngài có thể nói cho ta biết được không?”
Thẩm Tú Tú ngẩng đầu lên hỏi.
Ông Quy ban đầu không dám nhìn Kim Phi. Nhưng khi nghe Thẩm Tú Tú hỏi vậy thì cũng ngẩng đầu lên.
“Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói cho người khác. Ngươi có làm được không?”, Kim Phi hỏi.
Lúa nước L và cây bông vải cũng không phải vấn đề tuyệt mật, nói cho Thẩm Tú Tú cũng không sao.
“Được”, Thẩm Tú Tú lập tức gật đầu: “Ta đảm bảo sẽ không nói cho ai”.
“Ta cũng sẽ không nói đâu“, ông Quy cũng đảm bảo.
“Họ đi đến một nơi rất xa ở phía Nam, đi tìm hạt giống của một loại cây lương thực rất quan trọng”, Kim Phi đáp.
“Là lúa nước L sao?”, ông Quy hỏi.
“Sao ông lại biết đến lúa nước L?”, Kim Phi thoáng ngạc nhiên hỏi.
“Người đưa thư đọc báo cho chúng tôi nghe thường xuyên nhắc tới nó”, ông Quy đáp.
Kim Phi nghe xong thì không khỏi mỉm cười.
Nhật báo Kim Xuyên quả thực từng viết về lúa nước L, ban nãy y nhất thời không nhớ ra.
“Đúng là bọn họ đi lấy hạt giống lúa nước L”, Kim Phi gật đầu.
“Nó ở xa lắm sao?”, ông Quy hỏi: “Có thể quay về trước năm mới không?”
“Mới đây đã nhận được thông tin của họ, họ sắp tới nơi rồi. Nếu không có việc ngoài ý muốn thì sẽ trở về trước năm mới”, Kim Phi đáp.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”, ông Quy nghe vậy mới yên tâm gật đầu.
Mấy người họ nói chuyện một lúc, Nhuận Nương đã phái người đi gọi họ về ăn cơm. Lúc đó Kim Phi mới quay trở về.
Ăn sáng xong, Kim Phi theo kế hoạch ban đầu theo Hồng Đào Bình đi tham quan xưởng đóng thuyền.
Hiện giờ Đông Hải có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền số một là do nhà họ Hồng của Hồng Đào Bình cải tạo, xưởng đóng thuyền số hai là sau này mới được xây mới.
Xưởng đóng thuyền số hai có nhà xưởng và hồ chứa lớn nhất, được sử dụng đặc biệt để sản xuất những con thuyền lớn như thuyền Trấn Viễn số hai và số ba.
Mấy tháng gần đây, thuyền Trấn Viễn số bốn và số năm đã lần lượt được hạ thuỷ. Thuyền Trấn Viễn số bốn đã gia nhập đội đánh bắt và đến một vùng biển cách khá xa hòn đảo. Thuyền Trấn Viễn số bốn này giống như một hải đảo di động.
Nếu gặp bão bất ngờ, thuyền đánh cá nhỏ dễ bị lật. Lúc này thuyền Trấn Viễn số bốn có thể cung cấp cho ngư dân những điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất và hỗ trợ họ về vật chất.
Còn xưởng đóng thuyền số một hiện tại có nhiệm vụ chủ yếu là sản xuất thuyền lầu và ca nô thiết giáp, cũng như cải tạo lại tàu cho thuỷ quân của Đông Hải.
Chương 1869: Tên trộm
Trước đây, cả Kim Phi và Cửu công chúa đều không thể tin tưởng hoàn toàn Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn nên họ còn dè dặt khi xây dựng xưởng đóng thuyền số một và lực lượng thuỷ quân.
Sau một thời gian dài khảo nghiệm, về cơ bản đã chứng minh được hai người này rất đáng tin cậy nên Kim Phi đã quyết định tăng cường chi viện, lắp đặt dây chuyền sản xuất thuyền lầu và ca nô ở xưởng đóng thuyền số 1.
Khi công nhân ngày càng có tay nghề cao hơn, chu trình sản xuất tàu thuyền cũng ngày càng được rút ngắn và các loại thuyền chiến trước đây của thuỷ quân dần được trang bị động cơ hơi nước.
Lần này thuỷ quân của Trình Trí Viễn đi đến Giao Chỉ đều sử dụng tàu chiến hơi nước.
Nếu chẳng may đụng độ kẻ thù ở biển phía Nam thì còn có thể chiến đấu chống lại chúng.
Xưởng đóng thuyền số 3 chủ yếu sản xuất hàng loạt tàu đánh cá nhỏ, là xưởng đóng thuyền lớn nhất và tập nập nhất trong ba xưởng đóng thuyền.
Tuy nói là xưởng đóng thuyền nhưng thực tế nó còn lớn hơn rất nhiều so với một ngôi làng. Trong xưởng có kênh dẫn nước thông ra tứ phía, số lượng công nhân ở đây cũng đông nhất trong ba xưởng đóng thuyền.
Chỉ mất một ngày để xem hết xưởng đóng thuyền số 1 và số 2, nhưng Kim Phi dự kiến sẽ dành hai ngày để kiểm tra xưởng đóng thuyền số 3.
Ngày đầu tiên, Kim Phi sẽ kiểm tra nửa phía Nam của xưởng đóng thuyền, ngày hôm sau sẽ kiểm tra nốt nửa phía Bắc.
“Thưa ngài, phía trước là khu lắp ráp tàu thuyền!”
Xưởng trưởng xưởng đóng thuyền số 3 đi bên cạnh Kim Phi và giới thiệu mọi thứ trong xưởng với y.
Ngay lúc Kim Phi đang định nói chuyện, cách y khoảng chục mét về phía bên trái đột nhiên có người từ trên tường bao nhảy xuống.
Biển Đông Hải hiện nay tình hình hỗn loạn, xưởng đóng thuyền số 3 cần rất nhiều nhân công, để phòng trường hợp xuất hiện thích khách, Kim Phi đã đưa theo một đội cận vệ và một đội súng kíp khi đi thăm xưởng.
Đột nhiên một người đàn ông từ trên tường nhảy xuống khiến mọi người giật mình.
"Bảo vệ tiên sinh!"
Thiết Chuỳ lập tức dẫn đầu đội cận vệ bao vây Kim Phi ở giữa.
Các nữ công nhân của đội súng kíp cũng lập tức rút súng ra và chĩa vào người đàn ông này.
Người leo tường nhìn thấy nhiều người như vậy thì sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ở hiện trường có đông người như vậy, sao có thể để hắn chạy trốn?
Không cần đội cận vệ và nữ công nhân ra tay, đội an ninh của xưởng đóng thuyền đi theo đã lao tới, trực tiếp áp chế ấn người vừa nhảy tường xuống đất.
"Không phải ta bảo các người tăng cường tuần tra sao? Tại sao lại để trộm đột nhập?"
Xưởng trưởng xưởng đóng thuyền chạy tới đá vào mông đội trưởng đội an ninh mấy lần.
"Xưởng trưởng, bọn ta đã tăng cường tuần tra. Bên ngoài bức tường này có một cái mương, bình thường không có tên trộm nào trèo vào qua lối này!"
Đội trưởng an ninh giải thích với vẻ mặt khổ sở.
"Vẫn còn nguỵ biện!"
Xưởng trưởng lại đá anh ta một cái: “Sau khi tan làm viết phạt năm trăm chữ, ngày mai nộp cho ta!”
"Xưởng trưởng, ta mới tham gia lớp học đọc viết được hai tháng, tổng cộng ta biết có hơn ba trăm chữ, năm trăm chữ là quá nhiều để...!" đội trưởng đội an ninh gương mặt méo mó như trái khổ qua.
“Bảo viết thì cứ viết đi, thiếu một chữ đá mông cậu một cái!”, xưởng trưởng nháy mắt điên cuồng ra hiệu với đội trưởng an ninh, thầm mắng tên này đúng là đồ ngốc không hiểu ý.
Khi biết Kim Phi tới thăm, ban quản lý xưởng đóng thuyền số 3 đã chuẩn bị từ trước nửa tháng, vậy mà bây giờ lại xuất hiện sai phạm lớn như vậy. Yêu cầu đội trưởng an ninh chép phạt đã là hình phạt rất nhẹ rồi.
Thế mà tên này còn không biết tốt xấu.
Đội trưởng an ninh nhìn thấy xưởng trưởng nháy mắt với mình thì hiểu ra, cúi đầu đồng ý rồi dẫn người của mình áp giải tên trộm leo tường đi.
Nhưng bọn họ đang định đưa người đi thì lại bị Thiết Chuỳ chặn lại: "Dừng lại!"
"Thiết Chuỳ huynh đệ, có chuyện gì vậy?" xưởng trưởng bước tới hỏi.
Xưởng trưởng này cũng từng là một nhân viên hộ tống, lại còn do nhà họ Quan đào tạo ra nên ông ta và Thiết Chuỳ đã quen nhau từ lâu.
Nhưng Thiết Chuỳ cũng không nể mặt, lạnh lùng hỏi: "Ông vừa mới nói hắn là kẻ trộm sao? Ở xưởng của ông vẫn có kẻ trộm trèo vào giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?"
Xưởng trưởng vừa nghe đã hiểu ý Thiết Chuỳ, cười khổ nói: "Thiết Chuỳ huynh đệ, cậu không biết đó thôi. Đông Hải bây giờ chính là như vậy, khắp nơi đều có kẻ trộm. Mặc dù xưởng đã xây tường bao, nhưng diện tích của xưởng quá lớn, thường xuyên có dân tị nạn đột nhập trộm cắp!”
Xưởng trưởng chỉ vào đội an ninh: “Thiết Chuỳ huynh đệ, nếu không tin thì hỏi họ đi!”
"Đúng vậy, bọn ta một ngày bắt được nhiều nhất là hơn ba mươi tên trộm!" đội trưởng đội an ninh gật đầu.
“Ban ngày cũng có à?” Thiết Chuỳ lại hỏi.
“Ban ngày cũng có” đội trưởng đội an ninh trả lời: “Biết quốc sư đại nhân tới thăm, xưởng trưởng đã yêu cầu bọn ta ngủ ít đi hai tiếng, đồng thời đổi ba ca thành hai ca tuần tra bên trong và bên ngoài bức tường, cho nên hai ngày nay mới ít trộm hơn”.
Ngoài hàng rào này có một cái mương, bây giờ trời lạnh, bình thường không có ai lội qua con mương này nên bọn ta tuần tra ở đây ít hơn. Ai ngờ hôm nay còn có kẻ lội qua mương! "
Thiết Chuỳ liếc nhìn người vừa nhảy tường và thấy quần áo của hắn ta quả thực ướt đẫm.
"Phải thẩm vấn mới biết hắn ta có phải là kẻ trộm không!"
Thiết Chuỳ vẫy tay về phía sau, hai cận vệ lập tức tiến lên, bắt lấy người trèo tường từ tay đội an ninh.
"Nếu mọi người không ngại rắc rối, thì bọn ta sẽ giao lại hắn cho mọi người xử lý!"
Xưởng trưởng biết Thiết Chuỳ đang nghi ngờ đối phương là sát thủ nên không dám bao che, chỉ có thể gật đầu.
Có điều, xưởng trưởng cũng không quá lo lắng. Bởi vì gần đây trộm cướp quá nhiều, nếu thật sự là sát thủ thì quá thiếu chuyên nghiệp, đã đột nhập vào ban ngày, trèo qua tường còn rơi bịch xuống đất.
Vì vậy, xưởng trưởng đánh giá khả năng đối phương là sát thủ là rất thấp.
Trên thực tế, Thiết Chuỳ cũng hiểu rõ điều này, nhưng với tư cách là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, anh ta cũng không dám khinh suất.
Mặc dù kẻ trèo tường đã bị trói, nhưng Thiết Chuỳ vẫn lo lắng, quay đầu lại nháy mắt với hai cận vệ. Hai cận vệ này lập tức đi về phía bức tường bao.
Một người quỳ một chân dưới bức tường, người còn lại trèo lên vai người kia để trèo lên bức tường.
“Bên ngoài quả nhiên có một cái mương”, cận vệ trèo lên tường, vừa nói xong thì đột nhiên rút ra một cây nỏ từ bên hông, hét lớn: “Dừng lại!”
“Hắn có đồng bọn sao?”
Nghe vậy, Thiết Chuỳ khua tay ra sau, bốn cận vệ nữa lao ra.
Giống như hai người đầu tiên, hai người trong số họ quỳ một chân dưới bức tường, trong khi hai người còn lại trèo qua tường bằng cách giẫm lên đồng đội của mình.
Khi xưởng trưởng và đội trưởng đội an ninh nhìn thấy điều này, vẻ mặt của họ đều thay đổi!
Tất cả bọn họ đều chỉ nói rằng người kia là kẻ trộm, nhưng cận vệ đã phát hiện ra đồng phạm của hắn.
Nếu đối phương thật sự là sát thủ tới giết Kim Phi, bọn họ căn bản không có cách nào phân biệt rõ ràng.
"Các vị quan gia, xin hãy thả con ta đi!"
Người leo tường bị trói muốn quỳ xuống, nhưng bị cận vệ kéo lại không thể cử động, chỉ có thể hét lên: “Chúng nó vẫn còn nhỏ, con trai ta còn đang ốm, muốn đánh thì đánh ta chứ đừng đánh nó!"
"Con trai?"
Kim Phi khẽ cau mày, hỏi cận vệ bên trên bức tường: “Thanh Tử, bên ngoài có trẻ con sao?”
"Thưa ngài, đó là hai đứa trẻ”.
Cận vệ kia trả lời: "Một đứa bảy tám tuổi, đứa kia ba bốn tuổi, chúng đang ở trong con mương kia!"
“Mang bọn trẻ tới đây!" Kim Phi nói.
“Tuân lệnh!”, cận vệ nhảy khỏi tường, sau đó có tiếng đuổi bắt từ bên ngoài truyền đến.
Không lâu sau, ba cận vệ dẫn theo hai đứa trẻ bước vào.
Đúng như lời cận vệ nói, hai đứa trẻ một đứa bảy tám tuổi, đứa còn lại ba bốn tuổi, cả hai đều gầy gò chỉ có da bọc xương giống bố.
Chương 1870: Đáng thương
“Cha!”
Đứa bé lớn hơn một chút hô lên một câu với người cha đang bị trói, sau đó quỳ xuống liên tục lạy đội trưởng đội bảo vệ: “Quân gia, xin các người hãy buông tha cho cha ta đi!”
“Ngươi tưởng xưởng đóng thuyền của chúng ta là nơi nào, nói thả người là thả người được à?” Đội trưởng đội bảo vệ nói một cách lạnh lùng.
"Chỉ cần các người thả cha ta ra, ta sẵn sàng làm nha hoàn cho quân gia!" Đứa bé lớn hơn một chút khóc lóc van xin.
Đứa bé nhỏ hơn cũng quỳ xuống lạy theo.
Cả hai đứa trẻ đều bẩn thỉu, vừa rồi Kim Phi còn nghĩ rằng cả hai đều là con trai, nhưng bây giờ mới biết được, đứa lớn này là con gái.
"Quân gia, xin ngài hãy giúp đỡ, thả cha ta đi!"
Cô gái vừa nói vừa bò về phía đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ chán ghét đá cô ấy ra.
"Quân gia, con ta bị bệnh, nếu không uống thuốc thì sẽ chết, ta cũng không còn cách nào khác mới phải đến đây!"
Người cha nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ đá cô gái thì vội vàng cầu xin tha thứ: "Xin hãy tha cho đứa trẻ này, muốn đánh thì đánh ta đi!"
Thiết Chùy biết Kim Phi không muốn nhìn thấy đứa bé chịu khổ nên đã đá vào người đội trưởng bảo vệ: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đánh trẻ con!"
"Thiết Chùy đại nhân, ngài không biết đâu, những người tị nạn này đều là đồ đê tiện, chúng trộm đồ mỗi ngày, nếu không đánh thì bọn họ còn dám tới cướp đó!" Đội trưởng đội bảo vệ giải thích.
"Ông đây không quan tâm, dù sao thì hôm nay cũng không thể đánh!"
"Vâng, vâng!" Đội trưởng đội bảo vệ bất đắc dĩ gật đầu, rồi mới hỏi: "Thiết Chùy đại nhân, ngài cũng muốn mang hai đứa nhỏ này đi à?"
"Cái này…" Thiết Chùy cũng hơi không xác định.
Thật ra, chuyện đến nước này, trên cơ bản thì anh ta đã tin tưởng kẻ này là một tên trộm.
Nhưng gián điệp rất giỏi ngụy trang, trước đây cũng không phải chưa từng có chuyện mang đứa trẻ theo để đi ám sát, nhỡ may đối phương là kẻ ám sát thì thả hắn đi chính là vô trách nhiệm với sự an toàn của Kim Phi.
“Được rồi, Thiết Chùy, giao bọn họ cho Cục tình báo đi."
Kim Phi thở dài và nói: "Báo cho Cục Tình báo để điều tra rõ ràng về tình hình của bọn họ, nếu nghi ngờ là người ám sát đã được loại bỏ thì lấy một ít thức ăn cho bọn trẻ và thả chúng đi!”
“Vâng!” Thiết Chùy gật đầu, ra hiệu cho cận vệ đưa ba người đi.
“Xin lỗi tiên sinh, là do bọn ta không làm tốt công tác bảo vệ, khiến cho ngài bị sợ hãi rồi!”
Trưởng xưởng xấu hổ cúi đầu trước Kim Phi.
Xảy ra chuyện như vậy, trưởng xưởng như anh ta đúng là không còn mặt mũi gì nữa.
"Có nhiều chuyện như vậy không?" Kim Phi hỏi.
"Rất nhiều," Trưởng xưởng trả lời: "Ta đã tăng tần suất tuần tra lên rồi, nhưng vẫn không phòng ngừa được, mỗi ngày đều có thể bắt được rất nhiều."
“Bọn họ đến trộm cái gì?” Kim Phi hỏi.
“Chủ yếu là ăn vụng, cũng có người trộm một số đồ linh tinh để đem ra ngoài bán.” Trưởng xưởng trả lời: “Nhưng tiên sinh yên tâm, phân xưởng số 1 có người túc trực ngày đêm, cho đến bây giờ chưa từng mất gì cả!”
Phân xưởng số 1 chính là nơi có máy cưa lớn chạy bằng động cơ hơi nước, nó được coi là bí mật cốt lõi của xưởng đóng thuyền số 3.
"Ăn vụng?" Kim Phi sửng sốt: "Không phải ngày nào chúng ta cũng phát cháo à?"
Bây giờ hàng chục lán cháo đã được dựng lên ở Đông Hải để chuyên cứu trợ cho những người tị nạn. Họ không cần được ăn no mà chỉ cần có thể sống sót.
“Thực sự có quá nhiều người tị nạn, hơn nữa mỗi ngày đều có người đến, cho nên số lượng cháo được nấu trong mỗi ngày cũng không đủ, luôn có người không lấy được.”
Trưởng xưởng giải thích: “Hơn nữa bây giờ trời lạnh, người tị nạn lại thiếu quần áo, rất nhiều người bị bệnh, cần bốc thuốc, nên bí quá hóa liều, chỉ có thể đi trộm đồ."
Lúc mới phát cháo, chỉ cần xếp hàng là có thể nhận cháo, sau này, các lán cháo phát hiện có rất nhiều người tị nạn sẽ nhận lại lần nữa nên đã triển khai chế độ đăng ký.
Người tị nạn đến Đông Hải cần phải đăng ký tại điểm đăng ký trước, cần phải có một tấm thẻ ngà, rồi mới có thể xếp hàng lấy cháo.
Thẻ này được làm bằng lá sắt, trên đó có in tháng và ba mươi ô vuông nhỏ, là mỗi một ngày trong tháng, sau khi nhận cháo thì sẽ được đánh dấu vào ô vuông trong ngày đó, có nghĩa là hôm nay đã nhận được cháo.
Như vậy không chỉ thuận tiện cho việc quản lý người tị nạn, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho các lán cháo thống kê được số người tới và chuẩn bị cháo, xem như là miễn cưỡng giải quyết được vấn đề phát cháo bị lặp lại.
Nhưng vấn đề bệnh tật vẫn chưa được giải quyết.
Người tị nạn đều thiếu lương thực và quần áo, rất nhiều người khi đến Đông Hải đã lảo đảo, hơn nữa, gần đây thời tiết trở lạnh, người tị nạn lại không có nơi ở, rất nhiều người bị bệnh.
Bị bệnh thì phải đi khám, nhưng người tị nạn không có tiền, nên chỉ có thể đi trộm.
Kim Phi thở dài và hỏi: “Gặp phải những tên trộm như thế này thì bình thường các người xử lý như thế nào?”
Thời phong kiến, vật tư khan hiếm, mọi người ghét cay ghét đắng trộm cắp, sau khi bắt được tên trộm, bình thường đều sẽ đánh chết, cho dù có bị đánh đến chết thì người nhà tên trộm cũng không nói gì.
“Nếu chỉ để ăn trộm một ít đồ ăn, hay như chuyện xảy ra vừa rồi, trong nhà có người bị bệnh, định trộm đồ đem bán để mua thuốc chữa bệnh cho con thì bình thường đều đánh một chút và treo ở cửa một giờ, rồi mới thả xuống.”
Trưởng xưởng cúi người vái chào với Kim Phi: "Thật ra ta cũng biết, nên ra tay nặng hơn, bắt được người nào thì đánh chết người đó, nếu không thì sau này sẽ càng ngày càng nhiều người đến trộm đồ, nhưng... Nhưng đều là những người đáng thương không thể sống nổi, ta thực sự không thể ra tay nặng như thế! Xin tiên sinh trách phạt!”
Kim Phi liếc mắt nhìn trưởng xưởng một cái, phớt lờ hắn.
"Thằng nhóc ngươi đừng giả vờ nữa, chỉ biết dựa vào sự nhân từ của tiên sinh mới dám nói như thế đúng không?"
Thiết Chùy tức giận nói.
Trưởng xưởng cũng không hề xấu hổ khi bị Thiết Chùy nói toạc suy nghĩ cẩn thận của mình ra, anh ta cười ngây ngô một chút, rồi mới hỏi: "Tiên sinh, đừng để một tên trộm làm ảnh hưởng đến tâm trạng, chúng ta tiếp tục nhé?"
Kim Phi gật đầu, tiếp tục đi về phía trước theo trưởng xưởng.
Thật ra, Kim Phi cũng biết rằng tình hình hiện tại ở Đông Hải không phải là trách nhiệm của y, mà là tội ác của những quyền quý và gia tộc quyền thế ở Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì tên trộm vừa rồi, tâm trạng của y vẫn bị ảnh hưởng.
Chuyến quan sát tiếp theo, Kim Phi có vẻ không yên lòng, đáng lẽ phải đến chập tối mới kết thúc lại hoàn thành vào nửa buổi chiều.
Nhưng sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền số 3, Kim Phi cũng không quay về nơi ở, mà là lên đài quan sát của doanh trại nhân viên hộ tống.
Phía tây bắc của doanh trại nhân viên hộ tống là một bãi đất trống, cũng là nơi tụ tập của những người tị nạn.
Từ đài quan sát nhìn qua, có thể nhìn thấy lều nhỏ ở khắp mọi nơi trên bãi đất trống, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ.
Vô số người tị nạn gầy đến mức chỉ còn da bọc xương đang lang thang giữa lều.
Cái gọi là lều chẳng qua chỉ là tùy tiện tìm mấy thanh gỗ chống đỡ, sau đó phủ lên một thứ gì đó như rơm rạ và bùn linh tinh mà thôi.
Thật ra có lều đều là những người đến sớm, người đến muộn còn không tìm được cành cây hoặc nhánh cây, mà chỉ có thể đào hố xuống đất, ban đêm ngủ trong hố, cũng có thể che chắn được khỏi một vài cơn gió.
Nếu ngay cả dụng cụ đào hố cũng không có thì chỉ có thể ngủ trên đất trống.
Mỗi buổi sáng, rất nhiều người sẽ không bao giờ dậy được nữa, hoặc có dậy cũng không còn sức để xếp hàng lấy cháo.
"Hưng dân chúng đau khổ, vong dân chúng cũng khốn khổ mà!"
Kim Phi ngẩng đầu thở dài.