• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1861-1865

Chương 1861: Hơi hối hận rồi

“Ừm”, Đường Đông Đông khẽ gật đầu, vẻ mặt có hơi thất vọng.

Con người ai chẳng có những suy nghĩ cá nhân, Đường Đông Đông cũng không phải ngoại lệ.

Xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm trước giờ luôn là đối thủ cạnh tranh. Nhưng xưởng dệt quy mô lớn hơn, nhân công cũng nhiều hơn cho nên Đường Đông Đông trước giờ không quá quan tâm đến đối thủ cạnh tranh này.

Nhưng kể từ khi xảy ra cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, Đường Đông Đông cảm giác Kim Phi càng lúc càng xa cách xưởng dệt và gần gũi với xưởng xà phòng thơm.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là Kim Phi cho phép xưởng xà phòng thơm thành lập đội súng kíp. Súng kíp sản xuất ra đa số đều đưa cho xưởng xà phòng thơm. Mấy lần gần đây Kim Phi ra ngoài cũng đều đưa theo đội quân này.

Còn xưởng dệt ở ngay bên cạnh, chỉ cần rẽ một cái là đến nơi nhưng mấy tháng nay Kim Phi chẳng mấy khi đến đó. Có mấy lần y đi ngang qua nhưng cũng chẳng buồn ngó vào.

Đường Đông Đông hiểu rằng việc này cũng là do cô ấy lạnh lùng với Kim Phi mà thành.

Mấy tháng trước Đường Đông Đông còn cảm thấy bản thân có xưởng dệt, có sự nghiệp là được rồi. Nhưng giờ thấy Kim Phi ngày càng quan tâm đến xưởng xà phòng thơm và ngày càng thân thiết với Tả Phi Phi thì cô ấy bắt đầu thấy hối hận.

Lần này biết được Kim Phi sắp đi xa, hơn nữa còn mang theo đội súng kíp của xưởng xà phòng thơm và Tả Phi Phi. Đường Đông Đông cuối cùng cũng có đủ dũng khí chủ động đi hỏi Kim Phi có cần xưởng dệt trợ giúp không.

Đáng tiếc là Kim Phi không đồng ý.

Điều đó khiến chút dũng khí mà Đường Đông Đông vừa có được lập tức tan biến.

Sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt mình, cô ấy vờ cúi đầu xuống bát cháo đang ăn để che đi biểu cảm trên gương mặt mình.

Có điều khi nói chuyện Kim Phi vẫn đang quan sát Đường Đông Đông, cho nên y đã nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của cô ấy.

“Đông Đông, lần này ta đi thành Du Quan, nếu mọi việc đều thuận lợi thì sẽ thành lập thêm một xưởng dệt lông cừu nữa. Đến lúc đó sẽ cần cô chỉ giáo một chút!”

Đây không chỉ đơn thuần là cổ vũ Đường Đông Đông mà Kim Phi quả thực đang có dự định như vậy.

Đường Đông Đông xuất thân từ thế gia chuyên nghề dệt vải, xưởng dệt đầu tiên của y là do Đường Đông Đông một tay lập nên. Sau này ở Xuyên Thục đã mở thêm nhiều xưởng dệt nữa, đều là do cô ấy điều hành, trước giờ chưa từng xảy ra sai sót.

Xưởng dệt cần nhiều nhân công, cho nên không chỉ giải quyết được vấn đề việc làm cho phụ nữ mà cũng giải quyết được nỗi lo lắng cho rất nhiều nhân viên hộ tống và binh lính.

Theo quy định tuyển nhân công, xưởng dệt sẽ ưu tiên tuyển chọn người nhà của các quân nhân. Sau khi tuyển hết bọn họ thì mới tuyển thêm các đối tượng khác.

Người nhà đều có công ăn việc làm, các nhân viên hộ tống ở bên ngoài chiến đấu cũng yên tâm hơn hẳn.

Đường Đông Đông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc lựa chọn địa điểm, xây dựng và quản lý nhà máy dệt, Kim Phi cũng định để Đường Đông Đông đi kiểm tra tình hình, nhưng y phải đợi cho đến khi mọi việc chuẩn bị hoàn tất.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Đông Đông, Kim Phi liền nói việc này ra trước, đây cũng là một cách mở lời với Đường Đông Đông để cô ấy chuẩn bị tinh thần.

Đường Đông Đông nghe xong, vẻ thất vọng trên gương mặt lập tức biến mất. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi, gật đầu đáp: “Được, khi nào huynh cần thì nói với ta một câu là được”.

“Vậy đợi ta hoàn thành các công tác chuẩn bị đã”.

Kim Phi bưng bát lên, uống hết bát cháo rồi đứng dậy.

Y từ biệt Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Đường Đông Đông rồi đưa theo Bắc Thiên Tầm, Tả Phi Phi, Nhuận Nương và Công chúa Lộ Khiết lên đường ra sân bay. Đội cận vệ và đội súng kíp cũng đi theo bảo vệ họ.

Một chiếc thuyền lầu và hơn chục chiếc ca nô đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi phi thuyền của Kim Phi hạ cánh ở bến tàu, Kim Phi đi thẳng lên chiếc thuyền lầu.

Sau đó, thuyền lầu và ca nô xuôi theo dòng sông Gia Lăng về hướng Nam.

Bởi vì không vội nên tốc độ của thuyền lầu không quá nhanh. Bắc Thiên Tầm cảm thấy hơi chán nên chạy ra boong phía đuôi thuyền để câu cá.

Công chúa Lộ Khiết thấy vậy thì rất ngạc nhiên.

Gần đây, cô ta thường theo Bắc Thiên Tầm vào núi săn bắn, hai người đã trở nên khá thân thiết. Công chúa Lộ Khiết thật khó tưởng tượng được rằng Bắc Thiên Tầm ngày thường không thể ngồi yên giờ lại có thể bình tĩnh mà ngồi câu cá.

Kết quả là sự kiên nhẫn của Bắc Thiên Tầm vượt xa tưởng tượng của công chúa.

Công chúa Lộ Khiết nghĩ rằng Bắc Thiên Tầm có thể ngồi như vậy được nhiều nhất là nửa giờ đã là khá lắm rồi. Nhưng hai giờ đã trôi qua, ngoại trừ việc đi vệ sinh một lần thì thời gian còn lại Bắc Thiên Tầm đều ngồi bất động trên boong thuyền.

Có lẽ đây chính là niềm vui của việc câu cá.

Công chúa Lộ Khiết quan sát một lúc và cảm thấy ngồi không như vậy quá nhàm chán nên đã bảo Băng Nhi đi gặp thủy thủ để xin một cặp cần câu khác rồi ngồi cạnh Bắc Thiên Tầm câu cá cùng cô ấy.

Kim Phi lên thuyền xong thì lập tức vào phòng kiểm tra và sắp xếp các bản vẽ cần thiết khi đến xưởng đóng tàu. Y kiểm tra từng dòng chữ, từng số liệu một, phải mất hơn hai giờ mới hoàn thành việc kiểm tra, đối chiếu.

Công việc này tuy nhàm chán và tẻ nhạt nhưng lại vô cùng quan trọng. Sau khi làm xong, Kim Phi cảm thấy choáng váng nên bước ra khỏi phòng để hít thở không khí trong lành.

Nhìn thấy Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết ngồi trên boong câu cá, Kim Phi không khỏi nghĩ đến chuyến đi không mấy vui vẻ tới Đông Hải trước đó.

Khi đó, cả y và Đường Tiểu Bắc đều bị đầu độc. Chỉ có Bắc Thiên Tầm lúc đó thể trạng tốt nhất đã dùng chút sức tàn khiêng y và Đường Tiểu Bắc lên xuồng cứu sinh. Sau đó ba người bắt đầu hành trình trên biển và trôi dạt tới một hòn đảo nhỏ.

Thức ăn trên đảo khan hiếm nên cả ba người phải thay phiên nhau câu cá để tồn tại.

Khi đó, ngay cả Đường Tiểu Bắc - người thích câu cá nhất cũng cảm thấy đau tay khi nhìn thấy cần câu.

Ngược lại là Bắc Thiên Tầm - người không thích câu cá lắm lại hình thành thói quen câu cá kể từ sự việc đó.

Khi ở làng chán quá, cô ấy sẽ xách cần câu ra sông và ngồi đó cả ngày.

Ngay lúc Kim Phi đang định qua chào Bắc Thiên Tầm, y đột nhiên nhìn thấy cô ấy đứng dậy, hai tay nắm chặt cần câu.

Nhìn theo dây cước đang trĩu xuống, Kim Phi thấy một con cá lớn đang giãy giụa nên nhanh chóng chộp lấy tấm lưới bên cạnh và giúp Bắc Thiên Tầm kéo cá vào.

"A, con cá này không nhỏ!"

Kim Phi mỉm cười kéo lưới vào.

Một con cá chép lớn nặng ít nhất một cân rưỡi đang vùng vẫy trong túi lưới.

"Cũng bình thường thôi, ta vừa bắt được một con còn lớn hơn!"

Bắc Thiên Tầm hãnh diện chỉ vào chiếc túi lưới bên cạnh trong khi tháo móc câu.

“Thật sao?” Kim Phi mỉm cười nhấc thử chiếc túi lưới, nhưng một tay lại không nhấc được nó lên.

Y phải dùng cả hai tay nhấc chiếc túi lưới lên khỏi mặt nước.

Trong túi lưới có mười mấy con cá lớn, tổng trọng lượng ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi ký.

“Thu hoạch không nhỏ đâu!”

“Đương nhiên”, Bắc Thiên Tầm hất cằm kiêu ngạo: “Ta cũng bắt được rất nhiều cá nhỏ nhưng đã thả hết đi rồi”.

“Lợi hại!”

Kim Phi giơ ngón tay cái lên với Bắc Thiên Tầm, sau đó nhìn công chúa Lộ Khiết và hỏi: "Còn nàng có câu được gì không?"

“Ta không bắt được con nào”, công chúa Lộ Khiết có chút chán nản nói: “Vừa rồi có một con cá cắn câu, nhưng nó lại chạy mất rồi”.

“Không sao đâu, nàng mới bắt đầu câu cá, một con cá trốn thoát là chuyện bình thường. Dần dần chắc chắn sẽ lên tay”.

Bắc Thiên Tầm cười nói: "Đương gia nói luôn có gói quà tân thủ dành cho người mới câu cá. Lần đầu tiên câu được đều sẽ là cá rất to!"
Chương 1862: Gói quà tân thủ của công chúa

“Còn có cách nói như vậy sao?”

Công chúa Lộ Khiết mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Bắc Thiên Tầm nói: “Lần đầu tiên ta câu được cá cũng là một con cá rất lớn!”

“Vậy ta phải cố gắng hơn mới được!”, công chúa Lộ Khiết nhìn chằm chằm vào mặt nước, chờ đợi gói quà tân thủ của mình.

Kim Phi thực sự không có hứng thú với việc câu cá, y ngồi trên boong tàu một lúc, sau khi đầu óc tỉnh táo lại quay về vẽ bản vẽ.

Công chúa Lộ Khiết nhìn chằm chằm mặt nước suốt nửa giờ, cho đến khi trời gần tối Nhuận Nương tới gọi họ đi ăn, nhưng cô ta vẫn không bắt được con cá nào, thậm chí dây câu cũng không động đậy.

"Không phải nói sẽ có gói quà cho tân thủ sao? Nó đâu rồi chứ?"

Công chúa Lộ Khiết có chút thất vọng cất cần câu đi.

Bắc Thiên Tầm đang định an ủi vài câu thì chợt nhìn thấy lưỡi câu mà công chúa Lộ Khiết vừa nhấc lên khỏi mặt nước. Bắc Thiên Tầm đột nhiên bật cười.

"Lộ Khiết, muội câu cá không dùng mồi sao?"

Bắc Thiên Tầm chỉ vào chiếc lưỡi câu trống rỗng rồi hỏi.

“Ta đã móc mồi câu rồi mà”, công chúa Lộ Khiết vẻ mặt nghi hoặc: “Không tin thì tỷ hỏi Băng Nhi đi!”

“Ban nãy đã móc rồi mà”, Băng Nhi gật đầu.

“Vậy thì chắc là do mồi đã bị nước sông cuốn trôi mất”, Bắc Thiên Tầm cười giải thích: “Nếu chờ rất lâu vẫn không có cá cắn câu thì có thể là do mồi đã bị cuốn trôi mất, cho nên thỉnh thoảng phải kéo cần lên kiểm tra lại!"

“Chẳng trách”, công chúa Lộ Khiết vẻ mặt buồn bã nói: “Vậy chẳng phải ta đã ngồi đây cả buổi chiều vô ích rồi sao?”

"Là lỗi của ta, ta chỉ nhìn cần câu của mình mà quên nhắc nhở muội!"

Bắc Thiên Tầm nói tiếp: "Ngày mai ta sẽ nhắc nhở muội!"

“Được rồi”, công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ thu cần câu lại.

"Nhuận Nương, muội hầm những con cá này đi", Bắc Thiên Tầm nhấc túi lưới lên khỏi mặt nước.

"Bữa tối đã chuẩn bị xong, tỷ cứ thả xuống nước trước, trưa mai ta sẽ chế biến!"

“Vậy cũng được”, Bắc Thiên Tầm lại ném túi lưới xuống.

Họ ăn cơm xong thì trời cũng tối.

Vừa hay đang là ngày rằm, trăng trên trời sáng tỏ, chiếu sáng dòng sông như ban ngày. Thuyền trưởng và Kim Phi bàn bạc và quyết định tiếp tục hành trình vào ban đêm, nhưng với tốc độ chậm hơn, đồng thời cử một ca nô đi tiền trạm phía trước.

Khi Kim Phi thức dậy vào ngày hôm sau, y phát hiện chiếc thuyền lầu đã ra khỏi sông Gia Lăng và hòa vào dòng chính của sông Trường Giang.

Sau khi vượt qua ba cửa sông của thành Du Châu, đi về phía Đông hơn mười dặm đã không còn thuộc địa phận của Xuyên Thục nữa, khu vực này thường xuyên có thủy tặc.

Mặc dù lũ thủy tặc đã nhìn thấy chiếc thuyền lầu độc đáo của thương hội Kim Xuyên và không dám đến gần, nhưng để đảm bảo an toàn, Thiết Chùy và Tả Phi Phi đã thả tất cả các ca nô ra để hộ tống chiếc thuyền lầu.

Nhưng Kim Phi không cần lo lắng chuyện này, Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết cũng không cần lo lắng.

Nghĩ đến món quà tân thủ, công chúa Lộ Khiết ăn sáng xong là lại kéo Bắc Thiên Tầm đi câu cá trên boong đuôi thuyền.

Vừa ăn sáng xong, Kim Phi muốn tiêu hoá thức ăn nên liền theo bọn họ lên boong tàu.

Lúc này đã là cuối thu, gió trên sông buổi sáng đã rất lạnh, nhưng cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của công chúa Lộ Khiết.

Lần này cô ta đặc biệt nhờ Bắc Thiên Tầm dạy cách móc mồi câu trước khi ném dây câu xuống nước.

Không biết là do kỹ năng hay do vận may kém mà khi Bắc Thiên Tầm đã câu được hai con cá thì dây câu của công chúa Lộ Khiết vẫn bất động.

Bắc Thiên Tầm cảm thấy hơi ngại ngùng liền lên tiếng an ủi: "Chờ càng lâu, gói quà tân thủ của muội sẽ càng lớn!"

“Thật sao?" công chúa Lộ Khiết hỏi lại.

“Đương nhiên là thật”, Bắc Thiên Tầm đang nói thì bất ngờ nhìn thấy dây câu của công chúa Lộ Khiết bị kéo căng. Cô ấy vội vã hét lên: “Mau lên, có cá mắc câu rồi!”

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy thì vội vã nắm lấy cần câu.

“Ồ, đó là một con cá lớn!"

Bắc Thiên Tầm đặt cần câu của mình xuống và chạy tới giúp đỡ.

Ngay cả Kim Phi đang chuẩn bị quay lại làm việc cũng dừng lại nhìn sang.

Y nhìn thấy dây câu của công chúa Lộ Khiết bị kéo căng và cần câu cong gập xuống, đây quả thực là một con cá lớn.

Thời đó chưa có dây câu nylon như thế hệ sau, dây câu mà Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết sử dụng đều là loại dây bện được chế tạo đặc biệt, không thể chịu được lực quá mạnh. Kim Phi nhặt lưới lên và ném về phía lưỡi câu.

Cảm giác trong tay đột nhiên đầm xuống, Kim Phi biết có thứ gì đó đã mắc vào lưới.

“Này, tại sao con cá này không giãy?"

Kim Phi cảm thấy nghi hoặc khi kéo lưới lại.

Công chúa Lộ Khiết nắm chặt cần câu và nhìn chằm chằm vào mặt nước với vẻ mong đợi, sẵn sàng xem gói quà tân thủ của mình lớn đến mức nào.

Giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy một khuôn mặt!

Một khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng vì nước!

“Á!"

Công chúa Lộ Khiết hét lên và ngồi thụp xuống boong tàu.

Ngay cả Kim Phi cũng dựng ngược tóc gáy, suýt thì ném luôn tấm lưới trên tay đi!

Ngay cả Bắc Thiên Tầm được huấn luyện bài bản và có tinh thần vững giờ cũng giống như một con mèo con nhảy phốc lên vì sợ hãi. Cô ấy vừa nhảy lên vừa theo phản xạ dùng tay trái rút ra một con dao ngắn từ thắt lưng rồi vung lên. Còn tay trái thì đang lần tìm cây nỏ.

Băng Nhi phản ứng rất nhanh, cô ấy lập tức túm lấy quần áo Kim Phi từ phía sau, kéo y về phía mình, tay còn lại cũng lấy ra một con dao găm.

Thiết Chuỳ không có hứng thú câu cá, thuyền lầu đang di chuyển ở giữa sông, kẻ thù không thể đánh lén nên thả lỏng cảnh giác. Anh ta dựa vào lan can cách đó vài mét để nhìn ngắm phong cảnh hai bên.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Thiết Chuỳ và hai thị vệ khác tưởng rằng Kim Phi đã bị tấn công nên nhanh chóng cầm kiếm lao tới!

Ba người vây xung quanh Kim Phi, sau đó bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Nhưng vừa rồi khi Kim Phi bị Băng Nhi kéo lại, lưới đã rơi xuống nước, cần câu trong tay công chúa Lộ Khiết cũng đã mất, bây giờ chỉ còn thấy cán gỗ của tấm lưới và cần câu đang trôi trên sông.

Thiết Chuỳ không phát hiện có gì bất thường, nhưng khi nhìn thấy Bắc Thiên Tầm cùng Băng Nhi đã lấy vũ khí ra, anh ta cũng không dám thả lỏng mà hỏi Bắc Thiên Tầm: "Thiên Tầm phu nhân, có chuyện gì vậy?"

“Lộ Khiết chắc chắn vừa mới câu được cái xác trôi nổi trên sông”, Bắc Thiên Tầm cất con dao găm và chỉ vào tấm lưới nổi trên mặt nước: “Tìm một chiếc tàu ca nô và đi qua đó xem xem”.

“Vâng!” Thiết Chuỳ đồng ý và ra hiệu cho chiếc ca nô phía dưới.

Chiếc ca nô lập tức quay đầu hướng về phía tấm lưới.

Băng Nhi thu lại dao găm, chạy tới giúp công chúa Lộ Khiết: "Điện hạ, không sao đâu, chắc chỉ là một xác chết trôi nổi mà thôi!"

Công chúa Lộ Khiết cũng không phải kiểu công chúa yếu ớt mỏng manh chưa từng thấy cảnh đổ máu. Mặc dù lúc này nhịp tim của cô ta vẫn còn đập rất nhanh nhưng tinh thần đã tỉnh táo trở lại.

Chỉnh lại quần áo xong, cô ta nhờ Băng Nhi đỡ dậy, sau đó cùng Kim Phi bám vào lan can nhìn về phía chiếc ca nô.

Lúc này, chiếc ca nô đã tới cạnh tấm lưới. Một người hộ tống ngồi trên ca nô, nắm chắc lấy cán gỗ của tấm lưới.

Sau đó anh ta kéo mạnh và một thi thể được kéo lên khỏi mặt nước.

Xác chết này chắc chắn đã ngâm trong nước được một thời gian. Khuôn mặt bị biến dạng, nhợt nhạt và trương phồng. Phần thịt trên ngực không biết là bị cá ăn hay đã thối rữa, lộ ra hai khúc xương.

Cái lưới ban nãy móc vào một trong hai chiếc xương đó.

Chẳng trách công chúa Lộ Khiết sợ đến mức hét lên, cho dù người hộ tống đã chuẩn bị tinh thần nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thi thể vẫn giật mình.

“Đây là gói quà tân thủ của ta sao?” vẻ mặt của công chúa Lộ Khiết vô cùng đặc sắc.
Chương 1863: Thời gian không chờ đợi ai

Nhân viên hộ tống trên ca nô kéo thi thể lên boong, tiến hành kiểm tra đơn giản rồi đuổi theo chiếc thuyền lầu phía trước và leo lên đó bằng thang dây.

“Tiên sinh, từ quá trình phân hủy của thi thể này có thể suy ra thời gian tử vong ít nhất là hơn bảy ngày”.

Nhân viên hộ tống tiếp tục báo cáo: “Thi thể có nhiều vết thương ở ngực và sau đầu, có nhiều xương ngực bị gãy. Bước đầu xác định nguyên nhân tử vong là do bị lực mạnh đánh vào ngực và đầu, sau đó thi thể bị ném xuống sông”.

“Có thể xác định được thân phận của thi thể này không?” Kim Phi hỏi.

"Thi thể không có quần áo, cũng không có vết bớt đặc biệt rõ ràng hay dấu hiệu đặc biệt nào khác”, nhân viên hộ tống do dự rồi nói tiếp: "Đây cũng không phải địa bàn của chúng ta..."

Hàm ý là rất khó tìm ra danh tính của đối phương.

Kim Phi thở dài, trầm giọng nói: "Đưa thi thể đó vào bờ tìm chỗ chôn!"

"Vâng!" nhân viên hộ tống chắp tay, leo thang dây quay lại ca nô.

Buổi sáng tâm trạng Kim Phi rất tốt, nhưng sau sự việc này, tâm trạng của y đột nhiên trở nên chán nản.

Nếu tình huống này xảy ra ở kiếp trước thì vụ án này có thể trở thành vụ án lớn chấn động cả nước.

Người đàn ông này rõ ràng đã bị sát hại và thi thể bị ném xuống sông Trường Giang. Theo lý mà nói phải điều tra tìm ra hung thủ nhưng giờ họ đã rời địa phận Xuyên Thục, có muốn điều tra cũng không được.

Điều quan trọng nhất là trong thời đại mà tính mạng con người bị xem như cỏ rác này, vô số người tị nạn và dân thường chết vô cớ mỗi ngày. Một đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy xác chết cũng không kinh ngạc, Kim Phi có muốn quản cũng không quản nổi chuyện này!

Nếu muốn thay đổi tình hình này, chỉ có thể bình định Trung Nguyên và Giang Nam để chấm dứt tình trạng này càng sớm càng tốt, sau đó thiết lập một chế độ cai trị mới.

Tuy nhiên, để đạt được điều này sẽ cần rất nhiều thời gian, Kim Phi cũng không biết bách tính có thể gắng gượng đến lúc đó không.

Ở làng Tây Hà, thứ mà Kim Phi nhìn thấy mỗi ngày là sự yên tĩnh và bình yên, thứ y nhìn thấy là một khung cảnh thịnh vượng và tràn đầy sức sống. Sau một thời gian dài, y không khỏi có chút quên lãng hiện thực.

Nhưng thi thể vừa rồi đã kéo Kim Phi quay lại với hiện thực tàn khốc.

Dường như gió thu đột nhiên trở lạnh, Kim Phi quấn chặt áo, xoay người đi vào bên trong.

Y không thể tìm ra kẻ sát hại thi thể này, tất cả những gì y có thể làm chỉ là quay lại làm việc và cố gắng hết sức để giúp Cửu công chúa bình định thiên hạ.

Nếu đạt được mục tiêu này sớm hơn một ngày, có thể kết thúc thời kỳ hỗn loạn này sớm hơn một ngày và tránh tái diễn thảm kịch trước mắt.

Bắc Thiên Tầm cũng thở dài, nhặt túi lưới lên, đổ hết số cá đánh bắt được từ hôm qua và hôm nay quay lại sông Trường Giang, sau đó đi thu cần lại.

Công chúa Lộ Khiết ra hiệu cho Băng Nhi cũng cất cần câu đi.

Cô ta từng dẫn quân đi quét sạch chiến trường ở thành Du Quan, cho nên từng nhìn thấy quá nhiều thi thể trong tình trạng chết thảm nên sớm đã quen rồi.

Nhưng vừa rồi lúc đang nhìn chằm chằm vào dòng sông, thi thể đột nhiên bị kéo lên khiến cô ta thực sự sợ hãi, có lẽ sau này sẽ không bao giờ câu cá nữa.

Sau sự việc này, Kim Phi cả ngày không rời khỏi phòng của mình. Mãi cho đến tối, khi thuyền lầu chậm rãi tiến vào bến tàu, Nhuận Nương mới gõ cửa phòng của Kim Phi.

"Đương gia, chúng ta đã tới bến tàu Trấn Viễn, Lương ca đang ở trên bờ chờ chàng!"

Bến tàu này là một trong những trung tâm phân phối hàng hóa lớn ở Giang Nam, nhiều thương nhân buôn ngũ cốc đã xây dựng kho lương ở đây. Ban đầu nó không được gọi là bến tàu Trấn Viễn, mãi cho đến khi Trương Lương đưa theo người của tiêu cục tới đây đánh chiếm tất cả kho lương ở khu vực này và đóng quân ở đây khiến bọn thuỷ tặc kinh hãi. Đồng thời, lập trạm tiếp tế cho tàu thuyền đi qua. Lâu dần, bách tính xung quanh mới gọi đây là bến tàu Trấn Viễn.

"Được", Kim Phi buông bút chì xuống, ngẩng đầu lên.

"Đương gia không sao chứ?"

Nhuận Nương bước tới, lo lắng hỏi.

Sáng nay Nhuận Nương bận rộn trong bếp, đến khi cô ấy nhìn thấy mọi người dáo dác chạy lên boong tàu thì cũng chạy ra xem, nhưng trên đường đã gặp Kim Phi đang trở về phòng.

Tuy rằng cô ấy không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, Nhuận Nương có thể nhìn ra tâm trạng của y không tốt.

Quả nhiên, cả ngày hôm đó Kim Phi nhốt mình trong phòng, buổi trưa cũng chỉ ăn nửa bát cơm trong phòng riêng.

Kim Phi thường nhốt mình trong phòng thí nghiệm một hai ngày, Nhuận Nương sớm đã quen rồi.

Trước đây, sau khi tăng ca như vậy, Kim Phi luôn kêu đói và nhờ Nhuận Nương đi nấu ăn.

Nhưng bây giờ, Kim Phi tóc tai bù xù, râu ria lún phún, trông có vẻ kiệt sức. Tình trạng còn tệ hơn cả khi y tăng ca mấy ngày liên tục.

Buổi sáng sau khi Kim Phi rời đi, Nhuận Nương liền hỏi Thiết Chuỳ xem chuyện gì đã xảy ra. Sau đó cô ấy đã đại khái đoán được vì sao tâm trạng Kim Phi không tốt.

Trên thực tế, ngày hôm nay đã có nhiều hơn một xác chết được nhìn thấy.

Đến trưa, họ còn nhìn thấy thêm hai thi thể trôi nổi trên sông, nhưng lần này họ không dừng thuyền mà trực tiếp phóng đi.

Đừng nói là Kim Phi, đến Nhuận Nương cũng cảm thấy có chút khó chịu, bầu không khí trên thuyền lầu không còn náo nhiệt như trước nữa.

Nhưng nhìn thấy Kim Phi như vậy, Nhuận Nương vẫn cảm thấy đau lòng. Nhuận Nương thường ngày hơi ngại ngùng giờ lại chủ động ôm Kim Phi vào lòng: “Đương gia, chàng đã làm rất tốt rồi, đừng tự làm khó bản thân như vậy!"

“Ta biết”, Kim Phi tựa một bên má vào lòng Nhuận Nương, sau đó vỗ nhẹ vào eo cô ấy: “Không sao đâu, ta biết phải làm gì rồi!”

Nhuận Nương đỏ mặt buông y ra.

Kim Phi đứng dậy vươn vai, sau đó nhéo cằm Nhuận Nương rồi đi ra khỏi phòng.

Tuy rằng thuyền lầu có thể tiếp tục đi vào ban đêm, nhưng giờ đã đến bến tàu Trấn Viễn, Trương Lương còn đích thân đến đón y, y nhất định phải ở lại một đêm.

Thuyền lầu đỗ vào bến, Kim Phi còn chưa kịp xuống thuyền, Trương Lương đã dẫn theo hai cận vệ đi tới.

"Tiên sinh!"

Trương Lương giơ tay lên chào Kim Phi theo kiểu chào quân đội.

"Lương huynh, vất vả rồi!"

Kim Phi vỗ vai Trương Lương rồi hai người họ cùng xuống thuyền.

Đêm đó, Kim Phi và Trương Lương vừa ăn vừa trò chuyện, mãi đến nửa đêm Trương Lương mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lên thuyền lầu tiếp tục lên đường, Trương Lương đứng trên bờ đợi cho đến khi thuyền lầu hoàn toàn khuất bóng mới quay về.

Đêm đó, Kim Phi lại đến chỗ quân Thiết Lâm đóng quân và gặp Khánh Hoài.

Hai người cũng trò chuyện rất lâu trước khi từ biệt.

Đến chiều tối ngày thứ ba, đội thuyền cuối cùng đã đến Đông Hải, trực tiếp tiến vào bến của xưởng đóng tàu.

Hồng Đào Bình và Đại Cường không đợi Kim Phi xuống thuyền đã chủ động lên thuyền chào hỏi trước.

"Kim tiên sinh, đi đường vất vả quá!"

Hồng Đào Bình bước tới và chào hỏi Kim Phi.

Đại Cường và nhân viên hộ tống phía sau cũng chào Kim Phi theo nghi thức quân đội.

Kim Phi cũng chào lại họ theo cách tương tự, sau đó nhìn Hồng Đào Bình: "Hồng Đào Bình, mọi người vất vả rồi. Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cách đây không lâu, lúc còn ở làng Kim Phi từng gặp người đưa thư chuyên gửi báo đi Đông Hải. Hai người họ nói chuyện vài câu, nghe nói Hồng Đào Bình trong lúc làm việc đã bị thương ở ngón tay. Sau hôm đó Kim Phi đã về viết thư hỏi thăm.

"Cảm ơn tiên sinh đã quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ và gần như đã lành rồi”.

Hồng Đào Bình duỗi ngón tay bị thương của mình ra và giơ lên: "So với vết thương mà các anh em hộ tống phải chịu, vết thương nhỏ này không đáng kể!"
Chương 1864: Tai họa dân tị nạn

”Không thể nói như vậy được!”

Kim Phi lắc đầu đáp: “Ngươi là trụ cột của xưởng đóng tàu, nhất định phải bảo trọng!”

Dù Hồng Đào Bình biết rõ Kim Phi đang muốn lấy lòng mình, nhưng chỉ một vết thương nhỏ như vậy mà y hết viết thư hỏi thăm, đến lúc gặp mặt lại hỏi thăm tiếp khiến anh ta không khỏi có chút cảm động.

Anh ta gật đầu cái rụp: “Đa tạ Kim tiên sinh, ta nhất định sẽ bảo trọng!”

Kim Phi vỗ vai đối phương, sau đó lại nhìn sang Đại Cường: “Trịnh tướng quân không có ở đây, gần đây có hải tặc đánh úp không?”

Để đảm bảo việc vận chuyển hạt bông và lúa nước L được thuận lợi, Kim Phi đã viết liên tiếp hai lá thư yêu cầu Trịnh Trì Viễn cử thuỷ quân đến nước K.

Trịnh Trì Viễn nhận ra Kim Phi rất coi trọng nhiệm vụ này, đồng thời lo lắng cấp dưới không thể xử lý tốt nhiệm vụ nên đã trực tiếp phụ trách và đích thân đến đó.

Lực lượng chủ lực của thủy quân đã bị Trịnh Trì Viễn đưa đi, trách nhiệm bảo vệ an ninh ở Đông Hải dồn hết lên vai Đại Cường và các nhân viên hộ tống của anh ta.

"Thưa ngài, từng phát hiện hai lần bị cướp biển tập kích, nhưng chúng tôi đã tiêu diệt chúng cả hai lần”.

Đại Cường trả lời xong câu hỏi của Kim Phi lại thoáng chút do dự: "Nhưng..."

“Nhưng cái gì?” Kim Phi đợi một lát, thấy Đại Cường không nói tiếp, liền thúc giục: “Có chuyện gì thì cứ nói đi!”

“Vâng!” Đại Cường tiếp tục nói: “Kỳ thực hải tặc không phải vấn đề lớn, nhưng phiền toái bây giờ chính là dân tị nạn!”

"Dân tị nạn?" Kim Phi cau mày hỏi: "Nói cho ta biết tình hình cụ thể!"

“Trung Nguyên và Giang Nam đều đang hỗn loạn, tin tức Đông Hải có đủ lương thực cũng đã lan truyền. Vì vậy, kể từ đầu mùa thu, ngày càng có nhiều người tị nạn kéo gia đình họ đến Đông Hải. Bây giờ nơi này đã quá đông đúc rồi!”

Đại Cường thở dài: “Những người tị nạn này không có nơi ở và không có thức ăn. Gần đây xảy ra rất nhiều vụ trộm cắp và đánh nhau, nhiều lần còn có người bị đánh chết.

Những người tị nạn này phần lớn đều bỏ nhà đi, tinh thần rất bất ổn. Ta lo lắng có người có ý xấu sẽ xúi giục họ tấn công xưởng cá muối, sân phơi và nhà kho nên xin ngài phái thêm nhân lực tới đây để đề phòng những tình huống khẩn cấp! "

"Nói từ nãy tới giờ rốt cuộc là muốn xin ta thêm người sao?" Kim Phi liếc mắt nhìn Đại Cường.

“Bọn ta thật sự không có lựa chọn nào khác” Đại Cường cúi đầu nói: “Đội hộ tống cần bảo vệ xưởng đóng tàu, xưởng cá muối, sân phơi và nhà kho. Nhân lực vốn đã rất eo hẹp, nếu người tị nạn gây rắc rối, bọn ta thực sự khó mà ứng phó được”.

“Ta không sợ tiên sinh trách mình, cũng không sợ tiên sinh nói mình bất tài, ta chỉ sợ xưởng đóng tàu và xưởng cá muối xảy ra chuyện gì, phụ lại lòng tin của tiên sinh! "

"Được, ta hiểu rồi!" Kim Phi gật đầu: "Vấn đề này thật sự cần chú ý, cần phải nhanh chóng giải quyết, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ!"

Kỳ thực trước khi đến Đông Hải, Kim Phi đã có chuẩn bị tâm lý cho tình huống này.

Theo tin tức do Cục tình báo gửi về, Trung Nguyên và Giang Nam ngày càng trở nên hỗn loạn, đặc biệt là ở những khu vực mà bọn thổ phỉ đang giao tranh ác liệt.

Mặc dù Đại Khang trước đó đã mục ruỗng nhưng trật tự cơ bản nhất vẫn còn đó, mỗi nơi chỉ có một nhóm thổ phỉ đi thu lương thực.

Nếu như có bọn thổ phỉ mới xuất hiện, bọn chúng cần phải đánh bại bọn thổ phỉ trước đó thì mới giành được địa bàn và đi tới các địa phương để cướp bóc.

Nhưng bây giờ phía trên hỗn loạn, phía dưới cũng hỗn loạn, thổ phỉ khắp nơi mọc lên như nấm sau mưa.

Bất chấp những quy định trước đó, mỗi khi một nhóm thổ phỉ mới được thành lập, chúng sẽ đi đến các làng, thị trấn xung quanh để cướp bóc.

Trước đây, bọn chúng chỉ thu một lượng lương thực cố định hàng năm. Mỗi gia đình chỉ phải nộp đủ số đó là được, nhưng bây giờ, để ngăn người dân không giao thóc cho đối thủ cạnh tranh của bọn chúng, lũ thổ phỉ sẽ cướp hết toàn bộ số lương thực tìm được.

Trong hoàn cảnh như vậy, người bình thường khó có thể sống sót nên chỉ có thể cầm vũ khí để tự bảo vệ mình.

Vì vậy, sau vụ thu hoạch mùa thu, trước khi bọn cướp đến, người dân ở nhiều làng, thị trấn đã tự thành lập những tổ chức để chống lại bọn thổ phỉ.

Tuy nhiên, cũng có rất nhiều làng và thị trấn không phải một tông tộc như làng Tây Hà nên rất khó thành lập được các tổ chức như vậy, mỗi gia đình chỉ có thể tự tìm cách sinh tồn.

Một số lên núi làm thổ phỉ, một số người khác mang theo vợ con và lương thực trốn vào núi, mong có cơ hội sống sót.

Ở Giang Nam còn có núi, nhưng ở khu vực Trung Nguyên nằm ở phía Bắc Trường Giang thì rất ít mạch núi, bách tính có muốn trốn vào núi cũng không trốn được.

Sau này, người dân nghe được ở đâu đó rằng ở Đông Hải có đường sống nên vô số người không tìm được đường sống đã tự tổ chức và đưa gia đình của họ đến Đông Hải.

Lúc đầu trên đường còn có vài bang thổ phỉ, nhưng sau này khi dân tị nạn tụ tập ngày càng nhiều, bọn thổ phỉ cũng không dám cướp ngang đường nữa.

Bởi vì những người này thật sự không còn đường sống, đi tới Đông Hải chính là hy vọng duy nhất của họ lúc này!

Thỏ cuống lên còn cắn người chứ nói gì đến dân tị nạn?

Một nhóm nhỏ người tị nạn không đáng sợ, nhưng khi số lượng người tị nạn vượt quá hàng nghìn người thì rất đáng sợ.

Tuy nhiên cũng có một số tên thổ phỉ không biết sợ. Bọn chúng biết rằng những người tị nạn này khi chạy trốn đã mang theo tất cả của cải của họ. Bọn thổ phỉ biết vậy nên càng trở nên tham lam, chúng cảm thấy rằng càng có nhiều người thì càng có thể cướp được nhiều thứ.

Trong mắt bọn chúng, những người tị nạn đều là những kẻ nhút nhát, chỉ cần lúc đầu bọn chúng tàn nhẫn hơn, giết chóc nhiều hơn thì có thể trấn áp những người khác.

Vì thế bọn chúng đã ngăn cản một đoàn tị nạn hơn hai nghìn người.

Sau đó, chúng đã giết hơn hai mươi người ngay lập tức với hy vọng làm vậy có thể trấn áp những người tị nạn khác.

Thật không may, trái ngược với mong đợi, trong đoàn tị nạn này có một thủy quân đã nghỉ hưu.

Thấy bọn thổ phỉ quá tàn ác, ông ta đã đứng ra lãnh đạo những người tị nạn trực tiếp bao vây hơn hai trăm tên thổ phỉ.

Khi người tị nạn chạy trốn, họ mang theo tất cả đồ đạc của mình, bao gồm cả những vật dụng có giá trị nhất như dao làm bếp, cuốc và các dụng cụ làm nông khác.

Cái gọi là thổ phỉ hơn 90% cũng đều từ người tị nạn mà ra. Dù là kiến thức chiến đấu hay vũ khí trang bị cũng không hơn người tị nạn là bao.

Nhưng số người tị nạn lại gấp mười lần bọn cướp!

Kết quả của trận chiến không cần đoán cũng biết!

Không đầy mười phút, một nửa số thổ phỉ bị tiêu diệt, nửa còn lại vứt vũ khí và quỳ xuống đất đầu hàng.

Vào thời điểm này, những người tị nạn tràn ngập sự tuyệt vọng, lo lắng, bất lực về tương lai. Và thật không may, bọn thổ phỉ này lại trở thành nơi giải tỏa những cảm xúc tiêu cực đó.

Cuối cùng, không một ai trong số hơn hai trăm tên thổ phỉ còn sống sót.

Những tên chết trong khi giao tranh còn may mắn khi thi thể còn toàn vẹn, còn những kẻ đầu hàng lại chết còn thảm hơn rất nhiều.

Hiện nay có rất nhiều người tị nạn đang tụ tập ở Đông Hải, nếu có ai đó giống như người lính thủy quân về hưu kia đứng ra lãnh đạo họ thì đây quả thực sẽ là một nguy cơ an ninh rất lớn.

Lực lượng chủ lực của thủy quân đi vắng, nhân viên hộ tống cần bảo vệ những nơi như xưởng đóng tàu, xưởng cá muối, sân phơi, nhà kho, quả thực không đủ nhân lực.

Nhưng bây giờ nhân viên hộ tống ở Kim Xuyên cũng không đủ, Kim Phi nhất thời không tìm được nhân lực phù hợp.

Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi đau đầu.

Tả Phi Phi ban nãy đi xuống cùng Kim Phi, nhìn thấy y như vậy, cô ấy nhìn Đại Cường hỏi: "Đại Cường, xưởng trưởng Khánh hình như có ý định huấn luyện đội nữ binh, hiện tại đã có thành quả gì chưa?"

Kim Phi nghe Tả Phi Phi hỏi như vậy thì lập tức ngẩng đầu lên.

Đúng vậy, tại sao y lại quên mất Khánh Mộ Lam?
Chương 1865: Mở rộng doanh trại

Từ khi Khánh Mộ Lam bắt đầu hiểu chuyện, ước mơ lớn nhất của cô ấy là trở thành một vị tướng oai phong trên sa trường. Chỉ đáng tiếc, cô ấy là phận nữ nhi, chỉ có thể ở sau sân nhà cùng một đám nha hoàn tập bày binh bố trận.

Cô ấy vốn tưởng rằng mình chỉ có thể làm việc này trong suốt quãng đời còn lại, nhưng may mắn đã mỉm cười khi cô ấy gặp được Kim Phi, số phận của cô ấy từ khi đó bắt đầu thay đổi.

Khánh Mộ Lam chỉ nghe nói về hành động của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc. Vì tò mò, trên đường từ kinh thành về Tây Xuyên, cô ấy đã đi vòng qua làng Tây Hà để xem. Kết quả là khi đến làng Tây Hà, cô ấy nhanh chóng yêu thích nơi này.

Bởi vì ở làng Tây Hà không chỉ có nữ công nhân mà còn có nữ nhân viên hộ tống, từ tận đáy lòng Kim Phi thực sự tôn trọng phụ nữ.

Đây chính là điều mà Khánh Mộ Lam mong đợi.

Vì vậy cô đã ở lại nhìn Kim Phi từng bước đạt đến đỉnh cao, đồng thời cũng nhìn Tả Phi Phi và Đường Đông Đông từng bước trở thành nữ tướng quân mà cô mong muốn trở thành nhất.

Kim Phi đã từng cho cô ấy một cơ hội, đáng tiếc là Khánh Mộ Lam không tận dụng được. Lần đầu cô ấy dẫn quân trấn áp thổ phỉ, đã bị đám thổ phỉ bao vây trên núi Ngũ Lang. Nếu không nhờ Kim Phi kịp thời cứu viện thì cô ấy đã bỏ mạng ở đó rồi.

Sau sự việc đó, Khánh Mộ Lam không ngừng suy ngẫm xem mình yếu kém hơn Tả Phi Phi và Đường Đông Đông ở những điểm nào?

Sau hơn một năm suy ngẫm, Khánh Mộ Lam quyết định đi theo con đường giống như Đường Đông Đông và Tả Phi Phi, từng bước xây dựng một đội quân thực sự nghe theo sự chỉ huy của cô ấy.

Vì vậy, cô ấy đã chủ động trở thành giám đốc xưởng cá muối, sau đó cũng giống như xưởng xà phòng thơm và xưởng dệt lúc trước, mỗi ngày cô ấy đều dành một khoảng thời gian để huấn luyện các nữ công nhân.

Kỳ thực làm như vậy có chút cấm kỵ, nhưng Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa là chị em họ, hơn nữa quan hệ của bọn họ cùng Kim Phi cũng không phải bình thường, cho nên không cần phải lo lắng về điều này.

Từ khi Khánh Mộ Lam trở thành giám đốc xưởng, Kim Phi hiếm khi gặp được cô ấy.

"Nhân tiện, tại sao Mộ Lam không tới?"

Kim Phi nhìn quanh không thấy bóng dáng Khánh Mộ Lam đâu nên quay sang hỏi Đại Cường.

Đại Cường tuy là người ngay thẳng nhưng đã làm người đứng mũi chịu sào lâu như vậy nên đã học được cách cư xử sao cho người khác không phật lòng.

Thấy Kim Phi nhắc tới Khánh Mộ Lam, anh ta vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, ta quên không thông báo cho xưởng trưởng Khánh…”

Trên thực tế, Đại Cường và Khánh Mộ Lam hiện tại thuộc về hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, giữa hai bên không có nhiều liên hệ và Đại Cường cũng không có nghĩa vụ phải thông báo cho Khánh Mộ Lam.

Nhưng ai bảo Kim Phi đi hỏi anh ta kia chứ? Đại Cường chỉ có thể tự nhận trách nhiệm về mình.

“Ngay từ đầu đây không phải công việc của ngươi nên chẳng có gì phải xin lỗi cả”.

Kim Phi vỗ vỗ vai Đại Cường, ánh mắt như thể an ủi.

Nếu chỉ là một nhân viên hộ tống bình thường, không hiểu nhân tình thế thái cũng không sao. Nhưng nếu là một người phụ trách, không biết cách ứng xử thì không được.

Những thay đổi hiện tại của Đại Cường cho thấy anh ta cũng đang học cách trở thành một thủ lĩnh có thể đứng ra chịu trách nhiệm như vậy.

Có điều như vậy vẫn chưa đủ tiêu chuẩn.

Kim Phi hỏi tại sao Khánh Mộ Lam không đến, điều đó có nghĩa là y muốn gặp cô ấy. Đại Cường nên chủ động cử người đi thông báo cho Khánh Mộ Lam ngay bây giờ.

Đáng tiếc Đại Cường hoàn toàn không nhận ra điều này.

Tả Phi Phi có chút cạn lời, liếc nhìn Đại Cường và nói: "Tiên sinh, ta đã lâu không gặp Mộ Lam tỷ, ta hơi nhớ tỷ ấy, nhờ ngài cho người mời tỷ ấy đến”.

"Được”, Kim Phi gật đầu.

Công việc chính của y ở Đông Hải lần này là kiểm tra xưởng đóng tàu và nhà máy thép Đông Hải, trong vài ngày tới có lẽ y sẽ không thể đến xưởng cá muối.

Theo lý mà nói, với mối quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam, lẽ ra cô ấy phải được thông báo trước khi Kim Phi đến.

Nhưng Tiểu Ngọc tưởng rằng Kim Phi sẽ tự mình cho người thông báo, Kim Phi lại cho rằng Cửu công chúa sẽ cho người thông báo. Cửu công chúa cho rằng Tiểu Ngọc sẽ sắp xếp người thông báo. Vậy là đúng một vòng tròn, sau cùng không có ai thông báo cho Khánh Mộ Lam.

Với tính cách của Khánh Mộ Lam, khả năng cao cô ấy sẽ tức giận. Nếu Kim Phi đã đến nơi mà vẫn không thông báo cho cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ giận đến nỗi nổ tung.

Đại Cường lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại và nói nhanh: "Xưởng trưởng Tả, tôi sẽ sắp xếp người thông báo cho xưởng trưởng Khánh!"

"Vậy làm phiền huynh rồi!" Tả Phi Phi mỉm cười gật đầu.

“Không phiền, không phiền!” Đại Cường liên tục xua tay, gật đầu với cấp phó, cấp phó lập tức chạy ra ngoài.

Kim Phi quay người nhìn lại, phát hiện Nhuận Nương và công chúa Lộ Khiết cũng đã xuống, y liền dẫn mọi người ra ngoài bến tàu.

Vừa đi y vừa nói: "Đại Cường, lần này ta mang theo rất nhiều người tới đây, nhờ các ngươi sắp xếp chỗ ở!"

Đại Cường quay lại nhìn đám cận vệ của Kim Phi và đội súng kíp, đáp: “Các huynh đệ sống ở ký túc xá của nhân viên hộ tống nhé, cũng gần chỗ tiên sinh”.

Kim Phi cũng có biệt viện ở Đông Hải, nó nằm trong sân của doanh trại hộ tống.

"Lần này ta dẫn theo rất nhiều người, ngoại trừ bọn họ, có lẽ còn có hơn một trăm người vẫn chưa tới, ký túc xá của ngươi có đủ chỗ không?"

Lần này Kim Phi không chỉ mang theo đội cận vệ và đội súng kíp mà còn có cả chiến đội áo giáp đen.

Chỉ là chiến đội giáp đen đang hành động bí mật, họ không xuất phát cùng Kim Phi mà cải trang thành những thân phận khác rồi đến đây vào những thời điểm khác nhau.

Đây cũng có thể coi là một bài kiểm tra về khả năng hóa trang trà trộn của chiến đội giáp đen.

Theo kế hoạch, hai ngày tới đội áo giáp đen sẽ lần lượt tới đây.

Một số sẽ tiếp tục ẩn nấp, trong khi số còn lại sẽ tập hợp cùng Kim Phi và công khai bảo vệ Kim Phi cùng với đội cận vệ và đội súng kíp.

"Xin ngài yên tâm, đừng nói là hai ba trăm người, cho dù có ba ngàn người, ta cũng có thể tìm cho họ một chỗ ở!" Đại Cường vỗ ngực nói.

"Tự tin vậy sao?" Kim Phi cười hỏi.

"Đây không phải cách để cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi sao, ngài đã ủng hộ chúng tôi mở rộng doanh trại mà!" Đại Cường mỉm cười dẫn đường.

"Mở rộng doanh trại?" Kim Phi có chút mơ hồ.

Y chưa từng nghe nói đội hộ tống ở Đông Hải muốn mở rộng doanh trại?

Tuy nhiên, Kim Phi không hỏi mà đi theo Đại Cường ra khỏi bến tàu.

Khi họ đến doanh trại hộ tống, Kim Phi đã sửng sốt trong giây lát.

Chỉ sau vài tháng không tới, doanh trại hộ tống đã mở rộng rất nhiều.

Khó trách tại sao Đại Cường nói trong đó có thể ở được ba ngàn người, nơi lớn như vậy quả thực có thể chứa được.

Từ những gì Đại Cường vừa nói, Kim Phi có thể hiểu rằng việc mở rộng trại dường như đã được y chấp thuận.

Nhưng Kim Phi hoàn toàn không biết chuyện này!

Nghĩ tới đây, Kim Phi quay đầu liếc nhìn một nữ quan đi theo phía sau.

Đây là thành viên trong tổ nghiên cứu của Cửu công chúa, Kim Phi có thể hỏi cô ấy bất cứ câu hỏi nào liên quan đến Cửu công chúa.

Nữ quan nhìn thấy Kim Phi nhìn sang, liền mỉm cười gật đầu.

Kim Phi lập tức hiểu ra, Cửu công chúa có lẽ đã làm việc này.

Tuy nhiên, ở đây có rất nhiều người nên Kim Phi cũng không hỏi trực tiếp mà tiếp tục nói chuyện với Hồng Đào Bình rồi đi về phía trước.

Hồng Đào Bình và Đại Cường tiễn y vào tận trong sân mới dừng lại.

"Thưa ngài, ta đã phái người dọn dẹp bên trong. Nếu ngài cần gì nữa, hãy ra lệnh cho ta!" Đại Cường nói.

Kim Phi gật đầu, sau đó nhìn về phía Hồng Đào Bình: "Bên trong còn chưa dọn dẹp, ta sẽ không mời ngươi vào, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!"

Mặc dù Hồng Đào Bình muốn biết Kim Phi có mang đến bản vẽ mới hay không, nhưng Kim Phi đã nói như vậy, anh ta chỉ có thể mỉm cười chắp tay nói với Kim Phi: "Ngài cứ bận việc trước đi, tối nay gặp lại!"

Sau khi tiễn Đại Cường và Hồng Đào Bình, Kim Phi quay đầu nhìn nữ quan: “Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom