-
Chương 1851-1855
Chương 1851: Nghiêm khắc
"Xử lý như thế nào ư?"
Kim Phi lạnh lùng cười nói: "Đương nhiên phải trừng trị nghiêm khắc mấy ác bá trong làng này mới có thể cảnh cáo được người khác!"
"Chém sao?" Cửu công chúa hỏi dò.
"Mặc dù bọn họ đáng ghét, nhưng tội không đáng chết, chém cũng không được, theo pháp luật hiện hành, xử lý cao nhất là được rồi!" Kim Phi trả lời.
Ở thời phong kiến, người thống trị muốn uy hiếp người dân, luật pháp vô cùng nghiêm khắc, tư hình tràn lan, cho nên đại đa số người dân không muốn dính đến kiện tụng, nếu có mâu thuẫn tình nguyện tự giải quyết trong làng cũng không muốn báo quan.
Mặc dù cách làm này giảm bớt lượng công việc của quan viên địa phương, thời gian dài có thể dễ dàng tạo thành sự phẫn nộ của dân chúng, cũng để lại nơi sinh trưởng cho những kẻ ác bá trong làng.
Sau khi Cửu công chúa lên nắm quyền, đã yêu cầu viện Khu Mật thực hiện một số cải cách đối với luật pháp trước đây, đầu tiên là bãi bỏ chế độ tội liên đới không hợp lý và tư hình, sau đó lại điều chỉnh một số luật dựa trên các giá trị đạo đức phổ biến trong dân gian Đại Khang.
Điểm quan trọng nhất là trong luật pháp mới Kim Phi đã hạn chế quyền lực của hoàng tộc.
Lúc trước trong triều đình, hoàng quyền cao hơn tất cả các luật pháp, hoàng đế muốn giết ai chỉ là chuyện một câu nói, không cần lý do, cũng không cần luật pháp chống đỡ.
Nếu như trường hợp của ba huynh đệ ở trấn Tân Nguyệt đặt ở trước đây, Cửu công chúa nói chém bọn họ, thì chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Nhưng bây giờ không được nữa.
Theo luật pháp mới, hoàng đế giết người cũng phải có đủ tội danh và chứng cứ, không thể quyết định sống chết của người khác chỉ bằng một lời nói nữa.
Mặc dù những người bị hoàng đế nhằm đến thường không thể trốn thoát được, nhưng ít nhất cũng thêm một sợi dây thường vào hoàng quyền.
Lúc đầu Cửu công chúa rất phản đối cách làm này, bởi vì nó hạn chế rất nhiều hoàng quyền, sau mấy trăm năm sau, hoàng quyền có thể sẽ bị gác lên cao.
Nhưng một câu nói của Kim Phi đã thuyết phục cô ấy, hoàng quyền bị gác lên cao, còn hơn là hoàng tộc bị tiêu diệt đúng không?
Chính quyền của thời đại này cũng tương tự như kiếp trước của Kim Phi, khó có thể kéo dài hơn ba trăm năm.
Các dã sử dân gian gọi đùa hiện tượng này là quy luật ba trăm năm, thậm chí còn đưa ra rất nhiều phiên bản thần thoại cho rằng thế giới ba trăm năm sẽ đảo lộn một lần, vương triều kết thúc, dân chúng lầm than, chính là vì trời đất đảo ngược.
Bản thân Cửu công chúa cũng đầy tham vọng, cho rằng mình không thua kém bất kỳ vị hoàng đế nào trong lịch sử, còn có sự trợ giúp của Kim Phi, nhưng cô ấy lại không dám đảm bảo rằng con cháu của mình sẽ không ngu ngốc, cũng không dám nói có thể tránh được quy luật ba trăm năm.
Mỗi khi vương triều thay đổi, cái kết của hoàng thất vương triều thường sẽ rất thê thảm.
So với việc toàn bộ hoàng tộc bị tiêu diệt, hoàng quyền bị gác lên cao cũng không khó chấp nhận lắm.
Kim Phi hạn chế hoàng quyền, thực ra cũng giống như là hạn chế quyền lợi của chính mình, nhưng y không muốn vì tình cảm cá nhân mà phá vỡ hạn chế này, cho nên mới yêu cầu Thiết Thế Hâm xử lý công việc công theo luật pháp.
Mặc dù Cửu công chúa và Kim Phi không có quyền giết bắt, nhưng bọn họ tự mình hạ lệnh, bộ Chấp Pháp hoàn toàn không dám chậm trễ.
Sáng sớm hôm sau, một văn bản có đóng dấu khẩn cấp của viện Khu Mật đã được người đưa thư đưa thẳng đến tay huyện lệnh Thúy Bình.
Cùng sáng hôm đó, huyện lệnh Thúy Bình đã đích thân dẫn theo mười ba binh phủ đi thẳng đến trấn Tân Nguyệt.
Khi đến trấn, huyện lệnh không lập tức đi đến vùng đất hoang bị chiếm đóng mà bảo đám binh phủ thay quần áo thường dân, đi đến trụ sở phòng làm việc của trấn tìm trưởng trấn.
Khi nhìn thấy lão trưởng trấn, huyện lệnh suýt chút nữa không nhận ra.
Lúc này, đầu của lão trưởng trấn quấn băng gạc, má trái sưng tấy đến mức hai mắt bị nặn thành một khe hở.
Từ tài liệu ông ta đã biết lão trưởng trấn bị thương, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.
"Ôi trời, Hồ huyện lệnh, sao ngài lại đến đây?"
Lão trưởng trấn nắm tay huyện lệnh: "Ta không biết ngài đến, không đi đón tiếp ngài, mong huyện lệnh thứ tội!"
"Lão La, giữa chúng ta đừng nói lời khách sáo như vậy."
Huyện lệnh hỏi: "Vết thương trên đầu ngươi là do ba huynh đệ nhà họ Hà đánh sao?"
"Hồ huyện lệnh, ngày cũng biết chuyện ba huynh đệ nhà họ Hà sao?"
Lão trưởng trấn tưởng rằng là trợ thủ của mình đã đi báo cáo tình hình nên quay đầu trừng mắt nhìn trợ thủ.
Kết quả thấy trợ thủ cũng bối rối.
Trong huyện xảy ra chuyện như vậy để hoàng đế biết được, đối với huyện lệnh mà nói không phải là chuyện vinh quang gì, khi huyện lệnh vừa mới nhận được văn kiện của viện Khu Mật, còn tưởng rằng là trưởng trấn lén báo cáo.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nhận ra rằng huyện lệnh này cũng chưa có năng lực trực tiếp báo lên cấp cao như vậy, chứ đừng nói là một trưởng trấn.
Huyện lệnh có hơi nghi ngờ cho nên từ sau khi đi vào huyện lệnh đã quan sát lão trưởng trấn.
Thấy phản ứng của trợ thủ và ông ta như vậy, huyện lệnh cơ bản có thể khẳng định, không phải là trưởng trấn đã lén báo cáo.
Ông ta cười khổ lắc đầu: "La trưởng trấn, không chỉ có ta biết, bệ hạ và Quốc sư đại nhân cũng biết rồi!"
"Hồ huyện lệnh, ngài đừng nói đùa, bệ hạ và Quốc sư đại nhân là nhân vật lớn trên trời, làm sao biết được chuyện nhỏ ở trấn Tân Nguyệt được chứ?" Lão trưởng trấn tỏ vẻ khó tin.
"Đây và văn kiến viện Khu Mật gửi đến sáng hôm nay, ngươi xem đi thì biết."
Hồ huyện lệnh lấy văn kiện từ trong ngực ra đưa cho lão trưởng trấn.
Lão trưởng trấn vội vàng nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy con dấu đỏ của viện Khu Mật, vẻ mặt lão trưởng trấn trở nên nghiêm nghị.
Huyện lệnh không muốn dùng phương thức này để Cửu công chúa và Kim Phi biết, lão trưởng trấn cũng không muốn.
Huyện lệnh vốn là một cử nhân, từng thấy qua một số nơi trên thế giới, nhưng lão trưởng trấn chỉ là một người có học ở địa phương, cả đời còn chưa ra khỏi huyện Thủy Bình được mấy lần, trong mắt ông ta, hoàng đế và Quốc sư là nhân vật lớn như thần tiên trên trời vậy.
Vẫn còn chưa xem xong văn kiện, tay lão trưởng trấn đã không tự chủ mà run lên.
"Hồ… Hồ huyện lệnh…. Việc này… Việc này nên làm như thế nào mới tốt đây?"
Lão trưởng trấn bối rối nhìn huyện lệnh.
Thật ra, huyện lệnh cũng có hơi hoảng hốt, nhưng nhìn thấy lão trưởng trấn như vậy, huyện lệnh lại bình tĩnh lại.
"La trưởng trấn, ngươi đừng hoảng hốt." Huyện lệnh an ủi nói: "Trên đường tới đây ta đã nghiên cứu kỹ văn kiện này rồi, theo bản tài liệu này, bệ hạ và Quốc sư đại nhân chỉ quan tâm đến chuyện vây đất, dường như cũng không có ý trách móc gì chúng ta!"
Chỉ cần chúng ta giải quyết được chuyện này, có lẽ sẽ không sao đâu!"
Lão trưởng trấn nghe vậy, lại tỉ mỉ xem lại văn kiện một lần nữa, thấy quả thực giống như lời huyện lệnh nói.
Văn kiện chỉ nêu rõ Cửu công chúa và Kim Phi khá quan tâm đến chuyện này, yêu cầu huyện lệnh địa phương nhanh chóng điều tra, hơn nữa xử lý nghiêm để điều tra, xử lý nhằm bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mọi người dân.
Toàn bộ bài viết không đề cập đến bất kỳ chuyện gì của lão trưởng trấn.
Không, cũng có nói một câu - huyện lệnh muốn trấn an quần chúng địa phương.
Đầu của lão trưởng trấn bị đánh vỡ, chắc chắn cũng là phạm trù bị thương.
Thấy vậy, lão trưởng trấn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề cơ bản nhất: "Hồ huyện lệnh, bệ hạ và Quốc sư đại nhân ở Kim Xuyên xa xôi, làm sao bọn họ biết chuyện ở trấn Tân Nguyệt chúng ta được?"
"Ta không biết." Huyện lệnh lắc đầu, sau đó nháy mắt với lão trưởng trấn: "Ta cũng không biết, chỉ muốn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà bệ hạ và Quốc sư đại nhân giao phó thôi, nghiêm khắc trừng trị ác bá, bảo đảm quyền lợi hợp pháp của người dân!"
Chương 1852: Tát vỡ mồm
Mặc dù lão trưởng trấn mới làm quan, không có kiến thức chính trị, nhưng đã sống hơn nửa đời người, huyện lệnh ám chỉ rõ ràng như vậy, ông ta vẫn phản ứng lại kịp được.
Huyện lệnh là đang nói với ông ta, trấn Tân Nguyệt có gián điệp của triều đình.
Việc nhấn mạnh mấy từ "ta cũng không biết" là để nhắc nhở lão trưởng trấn, đừng nghĩ đến việc điều tra gián điệp triều đình là ai, phải giả vờ như không biết, làm tốt công việc chức trách của mình là được rồi.
Hiểu rõ những điều này, lão trưởng trấn liên tục gật đầu: "Hồ huyện lệnh, ngài nói đúng, ta nhất định toàn lực hợp tác với công việc của ngài!"
Huyện lệnh hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Rốt cuộc ba huynh đệ nhà họ Hà là có chuyện gì?"
Mặc dù trên tài liệu mô tả những gì đã xảy ra, nhưng nó tương đối ngắn gọn đơn giản, huyện lệnh vẫn muốn hỏi rõ hơn chút.
"Là như thế này…"
Lão trưởng trấn kể lại chuyện đã xảy ra.
Thật ra chuyện này cũng không phức tạp, những gì lão trưởng trấn nói gần giống như trong văn kiện đã nói.
Ba huynh đệ nhà họ Hà thấy tiền nổi lòng tham, tìm ra một chỗ sơ hở, muốn lợi dụng để kiếm một khoản.
Chỉ là bọn họ không biết Kim Phi và Cửu công chúa đều quan tâm đến chuyện này, cho nên mới đâm đầu vào họng súng.
"Hồ huyện lệnh, ngài định xử lý như thế nào?" Lão trưởng trấn hỏi.
"Đối với loại ác bá trong làng này đương nhiên phải xử lý nghiêm khắc rồi!"
Huyện lệnh cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lão trưởng trấn: "Lão La, ta có một cách, có lẽ ngươi phải vất vả chút!"
"Hồ huyện lệnh, ngài cứ việc ra lệnh đi, chỉ cần có lợi cho người dân, Lão La ta không sợ vất vả!"
Lão trưởng trấn vỗ ngực bảo đảm.
Huyện lệnh gật đầu, ghé vào tai lão trưởng trấn nói ra kế hoạch của mình.
Lão trưởng trấn vừa nghe vừa gật đầu.
Hơn mười phút sau, lão trưởng trấn dẫn theo trợ lý và hai nhân viên văn phòng đi về phía vùng đất hoang bên ngoài trấn.
Ông ta vừa rời khỏi sân không xa, có mấy người dân chặn lại: "La trưởng trấn, ngày quản người nhà họ Hà đi, bọn họ quá độc đoán rồi!"
"Đúng vậy, mảnh đất lớn như vậy, mấy trăm mẫu đất, bọn họ chỉ tùy tiện đào hai xẻng đã coi là của bọn họ rồi!"
"Các ngươi cũng đừng làm khó trưởng trấn nữa, không nhìn thấy đầu La trưởng trấn bị bọn họ đánh vỡ sao?"
"Bọn họ cũng quá vô pháp vô thiên rồi mà, La trưởng trấn, hay là chúng ta tổ chức dân quân bắt bọn họ đưa đến huyện đi!"
……..
Hiện nay Xuyên Thục khai chiến khắp nơi, thiết hụt binh lính, mỗi huyện đều được trang bị một số binh phủ, nhưng các đơn vị cấp trấn thì chỉ bổ nhiệm một trấn trưởng và một vài nhân viên văn phòng, không có trang bị lực lượng vũ trang.
Nhưng các trấn làng đều có thể thành lập đội dân quân, tiến hành huấn luyện cơ bản trong thời gian nông nhàn, nếu có thổ phỉ hoặc là gặp phải hổ, thì dân quân phải tổ chức để tự bảo vệ mình.
Nói thẳng ra là, dân quân cũng gần giống với đội đánh hổ lúc trước, chỉ là tình hình hiện tại đặc biệt, triều đình giao cho bọn họ một số quyền thực thi pháp luật cơ bản, có thể coi là một tổ chức nửa chính thức nửa tư nhân.
Ba huynh đệ nhà họ Hà có lòng chiếm đất, ngoại trừ ba huynh đệ có thể đánh được thì còn có một đám côn đồ tụ tập dưới trướng, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Ngày hôm qua có người bảo lão trưởng trấn tổ chức dân quân trấn áp bọn họ, chỉ là theo quy định, trừ khi gặp phải mãnh thú như hổ tấn công, hoặc bị thổ phỉ, kẻ địch tấn công bất ngờ, nếu không việc điều động dân quân phải được báo trước.
Mặc dù ba huynh đệ nhà họ Hà chiếm đất rất đáng ghét, nhưng nghiêm túc mà nói, không đáp ứng được điều kiện điều động dân quân.
Mặc dù đầu lão trưởng trấn bị đập vỡ, nhưng hòn đá bay từ trong rừng cây ra, ai cũng không thể xác nhận rằng đó là do đám người ba huynh đệ nhà họ Hà đánh.
Ngoài ra, lão trưởng trấn cũng không muốn chuyện xấu trong trấn bị truyền đến huyện, nên ông ta không báo cáo lên trên, ông ta nghĩ đến việc tìm ba huynh đệ nhà họ Hà đàm phán, tranh thủ giải quyết chuyện này ở trấn Tân Nguyệt.
Nhưng ông ta còn chưa kịp tìm huynh đệ nhà họ Hà đàm phán, huyện lệnh đã dẫn binh phủ đến rồi.
Mặc dù điều này khiến lão trưởng trấn cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng cũng lập tức có tự tin.
Giơ tay ngăn lại, chặn lại tiếng ồn ào của người dân, ông ta lớn tiếng nói: "Mọi người yên tâm, bây giờ ta đi tìm huynh đệ nhà họ Hà tranh luận, hôm nay nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho mọi người!"
Nghe trưởng trấn nói như vậy, mọi người lập tức đi theo lão trưởng trấn và nhân viên văn phòng đi đến khu đất hoang.
Sau khi mọi người đi xa, huyện lệnh và đám binh phủ mặc thường phục bước ra khỏi sân trước đó.
Bọn họ cũng không tỏ rõ thân phận, mà tản ra, theo người dân đi đến khu đất hoang.
Trên đất hoang, ba huynh đệ nhà họ Hà và đám côn đồ đang ngồi dưới một bóng cây nói khoác, thấy trưởng trấn dẫn một nhóm người đến, ba huynh đệ nhà họ Hà hỏi: "Đại ca, hình như trưởng trấn đến gây sự đó!"
"La trưởng trấn yếu đuối đó, dám gây sự gì chứ?"
Lão nhị nhà họ Hà khinh thường nói: "Hôm qua A Kiều đánh vỡ đầu ông ta, đến cái rắm ông ta cũng không dám đánh nữa mà?"
Trước khi lão trưởng trấn trở thành trưởng trấn, ông ta là một người có học ở địa phương, cũng nổi tiếng là người tốt bụng, vui vẻ với mọi người.
Ông ta có thể trở thành trưởng trấn, là vì trong cuộc bầu cử đầu tiên, yêu cầu trưởng trấn nhất định phải biết chữ, nhưng những người trung niên biết chữ khác trong trấn đều xuất thân từ địa chủ nên đã bị loại thẳng.
Miễn cưỡng tập hợp được vài ứng cử viên, lão trưởng trấn là người được yêu thích nhất, nên được trúng tuyển.
Cũng may sau khi trở thành trưởng trấn, ông ta vẫn luôn cần mẫn làm việc, không bao giờ bắt nạt người dân, người dân cũng dần dần công nhận ông ta.
Đáng tiếc, tính cách của ông ta vẫn quá nhu nhược, bình thường làm một số công việc cơ bản còn được, nhưng khi gặp phải lưu manh như ba huynh đệ nhà họ Hà, năng lực làm việc lại không đủ.
Nếu đổi thành người cứng rắn rơi vào hoàn cảnh này, sau khi bị ném đá nhất định sẽ nhanh chóng xử lý ba huynh đệ nhà họ Hà rồi.
Nhưng lão trưởng trấn này chỉ về băng bó lại, không nghĩ đến việc báo thù và trừng phạt ba huynh đệ nhà họ Hà, mà muốn tìm ba huynh đệ nhà họ Hà thương lượng, cố gắng biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Ba huynh đệ nhà họ Hà dẫn người đi vây đất, nguyên nhân lớn là vì hiểu được tính cách của lão trưởng trấn.
Hôm đó, sắp xếp một tên côn đồ giấu trong bóng tối đánh lão trưởng trấn, cũng là để thử thăm dò giới hạn cuối cùng của lão trưởng trấn.
Kết quả phản ứng của lão trưởng trấn đúng như bọn họ dự đoán, khiến nhóm người ba huynh đệ nhà họ Hà càng trở nên kiêu ngạo.
Lão nhị nhà họ Hà vừa dứt lời, đám côn đồ xung quanh đã cùng nhau cười lớn.
Kết quả một giây sau, lão nhị nhà họ Hà đã nhận một cái tát vào đầu!
"Ai đánh ta thế!"
Hà Lão Nhị tức giận quay đầu lại, thất người đánh hắn là đại ca nhà mình, vẻ mặt tức giận lập tức biến mất: "Đại ca, sao huynh đánh ta?"
"Đánh cái miệng ngươi nói linh tinh!"
Lão đại nhà họ Hà mắng: "Mặc dù Lạc La là kẻ hèn nhát, nhưng hiện tại ông ta là trưởng trấn được tiểu đội Chung Minh bổ nhiệm, là một mệnh quan triều đình xứng danh, chuyện A Kiều đánh ông ta, chúng ta biết là được rồi, sau này còn dám nói ra nữa, đừng trách ta tát vỡ mồm!"
"Không phải chỗ này không có người ngoài sao…"
Hà Lão Nhị lẩm bẩm, nhìn thấy đại cao lại giơ lòng bàn tay lên, vội vàng sửa lời nói: "Các ngươi nghe thấy chưa, sau này chuyện này giữ trong bụng cho ta!”
Chương 1853: Trưởng thành
Tuy trưởng trấn chức quan thấp lại không có cấp bậc gì nhưng cũng là nhận lệnh triều đình.
Nếu có người thực sự đánh lén trưởng trấn thì chính là đang đánh quan triều đình, hay nói một cách nghiêm trọng hơn thì chính là đang khiêu khích triều đình.
Dù là triều đại nào thì hành vi này cũng là tội danh vô cùng lớn.
“Đúng! Đúng!”
Hà lão nhị thấy đại ca nổi giận thì gật đầu lia lịa.
“Đại ca, La Trường Minh đến rồi!”
Hà lão tam kéo góc áo đại ca.
Hà lão đại quay đầu nhìn, trưởng trấn dẫn theo một đám dân chúng đi đến ven vùng đất hoang.
“Sợ cái gì?”
Hà lão đại trừng mắt nhìn lão tam một cái, cầm một cành cây đứng dậy: “Đi!”
Sau đó đón đám người trưởng trấn đi tới.
“La trưởng trấn, vết thương của ngài không sao chứ?”
Hà lão đại bày ra vẻ mặt quan tâm đi đến trước mặt trưởng trấn: “Ngài đã bị thương đến mức này rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì, nhỡ lại bị ngã nữa thì sao?”
Tuy tất cả mọi người không nhìn thấy người đánh trưởng trấn bị thương là ai nhưng đều biết chắc chắn là đám người Hà lão đại.
Bây giờ lời hắn nói lại có ý rằng trưởng trấn ngã bị thương, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn, hơn nữa lại có cảm giác uy hiếp.
Cho dù tính cách của trưởng trấn có mềm mỏng hơn nữa, bị Hà lão đại nói như vậy trước mặt nhiều người thấy này, trên mặt cũng có chút không vui, tức giận nói: “Ông đây bị thương như thế nào, các ngươi hiểu rõ nhất chứ?”
“La trưởng trấn nói đùa, chúng tôi chẳng biết gì cả!”
Đương nhiên Hà lão đại không chịu thừa nhận, sau đó còn giả ngu hỏi: “La trưởng trấn, ngài đến đây có chuyện gì không?”
“Có!” Trưởng trấn cũng không muốn lằng nhằng chuyện bị thương nữa nên vào thẳng vấn đề: “Thời gian thích hợp cày cấy nhất là mấy ngày này, ta mong các ngươi không làm xằng làm bậy nữa, mau nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người!”
“La trưởng trấn, ngài đang nói gì vậy?”
Hà lão đại vừa nghe đã không bằng lòng: “Cái gì mà nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người? Lẽ nào bọn ta không được khai hoang chỗ đất này sao?”
“Các ngươi chiếm chỗ đất này lâu như vậy đã khai hoang chưa?”
“Sao lại chưa?”
Hà lão đại vẫy tay ra đằng sau: “Anh em, bắt đầu đi!”
Mấy tên lưu manh sau lưng hắn lập tức tỏ vẻ làm việc.
Nhưng trong tay chúng còn không có công cụ, chỉ cầm cành cây cào đất mà thôi, qua loa lấy lệ đến thế là cùng!
“Các ngươi xới đất như thế sao?” Trưởng trấn suýt thì bị chọc cho phì cười.
“Trưởng trấn ơi, đây không phải do nhà nghèo không có cuốc sao!” Hà lão đại buông tay.
“Không có nông cụ không biết đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua sao?”
“Mua rồi, kết quả vừa mua về thì mất...” Vẻ mặt Hà lão đại đểu cáng.
“Trưởng trấn, chúng đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua cuốc rồi nhưng đều thành sắt vụn bán cho lão thợ rèn rồi!” Một người dân đứng sau nói.
Nông cụ mà xưởng gang thép Kim Xuyên làm ra đều là thép tinh luyện, thợ rèn dân gian khó mà đạt được tiêu chuẩn này.
Mà đồ sắt của xưởng gang thép đều theo một kiểu, nếu có người muốn một loại nào đó, lại muốn dùng vật liệu tốt hơn thì sẽ tự mình hoặc nhờ thợ rèn đến hợp tác xã mua bán mua một số đồ sắt sau đó đưa về đun chảy làm thành đồ mà mình muốn.
Dần dần trở thành chuỗi cung ứng.
Ba anh em nhà họ Hà cũng là những tên lưu manh làm món nghề này, nghe nói hợp tác xã mua bán chỉ cần dấu vân tay là được lĩnh cuốc nên chúng nhanh chóng đến nhận, chẳng đem về nhà mà đưa thẳng đến chỗ thợ rèn bán sắt vụn lấy tiền mua thịt ăn.
Còn đến hạn trả nợ năm sau thì phải làm sao? Chúng chẳng nghĩ nhiều thế.
Những tên tôm tép sau lưng chúng cũng vậy.
Đây cũng là một vấn đề mà cho vay không lãi quy mô lớn phải đối mặt, cũng là nguyên nhân ban đầu Thiết Thế Hâm kịch liệt phản đối Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cũng chuẩn bị tâm lý từ sớm, lần cho vay không lãi quy mô lớn này thật ra là cuộc sàng lọc, mục đích chính là dùng nông cụ lọc ba anh em nhà họ Hà này ra.
Nếu năm sau chúng vẫn còn quá hạn, quan phủ địa phương sẽ tịch thu tài sản cá nhân của chúng, nếu tài sản cá nhân không đủ trả nợ thì thứ đợi chúng sẽ là kết án và lao động cải tạo.
Cho dù tài sản cá nhân bị tịch thu đủ trả nợ thì chúng cũng sẽ bị cho vào danh sách đen, không được xử lý bất cứ yêu cầu vay mượn nào.
Nói trắng ra, đây chính là chính sách tín dụng của ngân hàng ở kiếp trước Kim Phi.
Địa vị quyết định suy nghĩ, thật ra kiếp trước Kim Phi có chút phản cảm với thứ này nhưng khi bản thân ngồi lên vị trí người đưa ra chính sách, y phát hiện rất cần thiết làm điều này.
Nhưng y cũng không định lợi dụng trò chơi tài chính này, chỉ muốn dùng nguyên lý đơn giản nhất tạo ra một hệ thống tín dụng đơn giản phục vụ cho phát triển kinh tế.
Thật ra Kim Phi cũng biết làm như này cũng có thể để lại cho kinh tế một số hiểm nguy tiềm ẩn, người thông minh ở đời sau rất có thể tìm ra lỗ hổng để phạm tội kinh tế.
Nhưng Kim Phi đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định thực hiện phương án này.
Trước tiên, đây là quy luật phát triển tất nhiên của lịch sử, cho dù bây giờ y không làm thì theo sự phát triển của kinh tế cũng sẽ xuất hiện.
Chế độ nào cũng dần trưởng thành trong thất bại.
Mà chính sách phổ cập toàn dân như thế này, mỗi lần thất bại đều khiến nhiều gia đình tan cửa nát nhà.
Tuy Kim Phi không phải chuyên gia kinh tế nhưng vẫn có kiến thức cơ bản, bây giờ thực hiện, y còn có khả năng nhúng tay vào, cũng có kinh nghiệm ở kiếp trước để sửa chữa sai lầm toàn diện.
Nếu đợi đến khi y không còn, chế độ này mới xuất hiện thì y không còn cách nào can dự được nữa.
Lần phát nông cụ quy mô lớn này của hợp tác xã mua bán coi như là một lần thử nghiệm của Kim Phi.
Một lần thử nghiệm trong tầm kiểm soát của y.
Thật ra thử nghiệm tương tự cũng được y thực hiện hồi còn ở tiền trang Kim Xuyên rồi, dùng hình thức tạo công ăn việc làm để xóa đói giảm nghèo.
Nhưng lúc đó vì để giảm nguy cơ, lần nào cũng cho vay rất ít lương thực, người dân làm mấy ngày là có thể trả nợ rồi.
Sau đó dân chúng dần trì hoãn, đa số không vay trước lương thực nữa mà dùng hình thức phát lương, làm trước rồi mới kết toán lương thực.
Hơn nữa tạo công ăn việc làm để xóa đói giảm nghèo không toàn diện, có vài địa phương có công trình, vài địa phương không, có nơi thì công trình lâu, nơi thì lại nhanh nên không thể bao phủ khắp dân chúng.
Mà lần này khuyến khích khai hoang và phân phát nông cụ là nhắm vào tất cả các quận huyện của Xuyên Thục, trên nguyên tắc có thể bao phủ tất cả người dân.
Mục đích là lọc ba anh em nhà họ Hà ra, tránh việc chúng vay càng nhiều, tổn thất càng lớn.
Đồng thời cũng xây dựng thói quen dùng tín dụng của dân chúng.
Hà lão đại nghe thấy có người nói chúng bán cuốc thì chỉ mặt đối phương chửi: “Mẹ kiếp, có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, có tin ông đây rút lưỡi ngươi luôn không?”
Chương 1854: Khuyên ngăn
Ba huynh đệ nhà họ Hà nổi tiếng là kẻ khó đối phó ở trấn Tân Nguyệt, bị bọn họ ghim thù thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Người dân tên là Tào Trúc Can Nhi sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt, vội vã lùi lại vào đám đông.
Nhưng Hà lão nhị không muốn buông tha cho hắn.
Không biết là do rảnh rỗi phát chán hay là do muốn lập uy mà Hà lão nhị đi nhanh về phía trước, muốn bắt được người dân thường dó.
Lúc này huyện lệnh đang đứng ở trong đám đông để quan sát, lão trưởng trấn nhanh chóng đứng trước mặt Hà lão nhị rồi nói: “Hà lão nhị, ngươi muốn làm gì?”
“Vừa rồi hắn vu cáo hãm hại chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?” Hà lão nhị chỉ vào người dân thường đó rồi quát: “Lão trưởng trấn, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta gọi ngươi vài tiếng trưởng trấn thì ngươi cho rằng bản thân là một nhân vật lớn, ngươi đừng quên cái chức trưởng trấn này của ngươi từ đâu mà có!”
"Nhị ca nói đúng, cái chức trưởng trấn này của ngươi có được là nhờ bọn ta bỏ phiếu mới có, nếu không có phiếu của chúng ta thì bây giờ ngươi vẫn chỉ là giáo viên trong nhà Tiết địa chủ mà thôi!”
“Mậu ca nhắc đến chuyện này thì ta mới nhớ ra, lúc đó La ngốc cùng với đứa con trai ngốc nghếch nhà Tiết địa chủ cùng nhau ra ngoài đã bị ăn tát một cái tát thật mạnh, La ngốc mà ông ta đến rắm còn không dám đánh!”
“Ta cũng từng chứng kiến La ngốc bị tát hai lần!"
"Xem ra chỉ có đứa con trai ngốc nghếch nhà Tiết chủ mới có thể đánh bại được La đại trưởng trấn của chúng ta thôi, hay là chúng ta mời đứa con trai ngốc nghếch của ông ta đến đây đi?”
“Hình như đã chuyển đến kênh Công Hiệp rồi, chút nữa ta thử đi tìm xem!”
Những tên côn đồ lưu manh khác cũng cười ha ha hùa theo Hà lão nhị.
Quan trọng là những gì họ nói đều là sự thật, trước khi đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất thì, lão trưởng trấn đã làm tiên sinh tư thục ở trong nhà địa chủ, nhiệm vụ chính của ông ta là dạy con trai của địa chủ đọc sách.
Nhưng người con trai đó từ nhỏ đã bị sốt đến mức hỏng đầu, hoàn toàn không thể đọc sách được, hơn nữa tính tình vô cùng gắt gỏng, bất kể thời gian hay địa điểm nào thì động một tý là sẽ đánh người, rất nhiều người ở trấn Tân Nguyệt đều đã nhìn thấy.
Chẳng qua từ khi ông ta trở thành trưởng trấn thì chuyện này cũng rất ít người nhắc đến, gần như lão trưởng trấn cũng quên mất những năm tháng đó.
Giờ đây bị đám người Hà lão nhị nhắc lại chuyện đó thì chẳng khác nào đang vạch trần vết sẹo của lão trưởng trấn!
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta cũng không phản bác lại.
Đáng tiếc đám người Hà lão nhị không hề dừng lại mà tiếp tục nói: "Đúng rồi La trưởng trấn, nói đến nhà Tiết địa chủ, đất nhà ông ta đều là đất tốt, có phải khi chia đất ngươi cũng lấy được đồ tốt của nhà họ không?”
“Tiết địa chủ có mấy người tiểu thiếp trông tươi ngon mọng nước lắm, La ngốc, có phải ngươi thích tiểu thiếp của ông ta rồi không?”
“Ngươi nói như thế thì ta nhớ ra rồi, tháng trước có một hôm ta dậy đi tiểu lúc nửa đêm thì nhìn thấy có một cô nương trang điểm xinh đẹp đi vào nhà La trưởng trấn, lúc ấy ta cũng không để ý lắm nhưng bây giờ ngẫm lại thì không phải chính là tiểu thiếp của nhà địa chủ hay sao?”
“Ta cũng từng chứng kiến một lần, chỉ có đều không phải là người trẻ nhất, mà là người thứ ba, cái người ở Đồ Gia Trang ấy.
“Là cái người ngực tấn công mông phòng thủ đấy á?”
“Đúng, chính là cô ta!”
“Aiza La trưởng trấn, không nhận ra ngươi lại là người có con mắt tinh tường như thế đấy! Có phải lúc làm ở nhà Tiết địa chủ ngươi đã sớm thông đồng với họ rồi hay không, cho nên đứa con trai ngốc kia mới luôn đánh ngươi?”
“La trưởng trấn cũng không bạc đãi với Tiết địa chủ nhỉ, bao nhiêu người trong làng đã bị ông ta đánh chết rồi? Thế mà Tiết địa chủ vẫn an ổn sống sót? Hơn nữa lại được chia cho mảnh đất tốt nhất? Đấy chằng phải đều là công lao của La trưởng trấn hay sao?”
Bọn côn đồ lại bắt đầu giễu cợt.
Chuyện lão trưởng trấn từng là gia sư của nhà địa chủ là sự thật, chuyện thường xuyên bị học trò bạt tai cũng là sự thật, nhưng chuyện thông đồng với tiểu thiếp của nhà địa chủ rồi lấy mảnh đất tốt nhất cho gia đình Tiết địa chủ thì chính là chuyện do đám côn đồ này thêu dệt lên.
“Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"
Lão trưởng trấn tức giận đến mức ria mép run loạn xạ: “Ta và vị phu nhân đó trong sạch, các người nói về ta thì thôi đi, vì sao còn muốn làm ô uế thanh danh của nữ nhân nhà người ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ bị ông trời trừng phạt sao?”
Ở bất kỳ thời đại nào, tung tin đồn về thanh danh cũng là cách nhanh nhất và rẻ nhất để hủy hoại một nữ nhân.
Chỉ cần tùy ý bịa ra vài câu rồi đợi tin tức đó được truyền đi, thì cho dù cô ấy có làm chuyện này hay không thì cơ bản cược đời của cô ấy xem như đã bị hủy.
Đặc biệt là ở thời phong kiến, những lời bịa đặt như vậy đã đủ giết người rồi!
Hàng năm có vô số nữ nhân bị buộc phải treo cổ tự tử trên sông để chứng minh bản thân trong sạch.
Mà ngay cả khi họ tự tử thì họ vẫn có thể không chứng minh được bản thân trong sạch, mà thay vào đó họ lại có thể bị người đời nói rằng vì xấu hổ và giận dữ nên mới tự sát.
Không phải tất cả các địa chủ đều là kẻ ác, nhà họ Tiết cũng được coi là một địa chủ tương đối tốt bụng, cũng coi như là đối xử ôn hòa với tá điền nên danh tiếng ở trấn Tân Nguyệt cũng khá tốt vì thế khi diễn ra đại hội xét xử nhà họ Tiết đã tránh được một kiếp, đội Chung Minh chỉ lấy đi đất đai và tiền tiết kiệm của họ chứ không làm khó họ quá nhiều.
Khi đất đai được chia, nhà họ Tiết cũng được phép tham gia dựa trên nhân khẩu của họ.
Việc nhà họ Tiết có được miếng đất tốt hoàn toàn là do họ may mắn và người dân địa phương cũng công nhận điều đó.
Nhưng bây giờ huynh đệ nhà họ Hà lại dùng chuyện đó để công kích lão trưởng trấn.
Mặc dù tính cách của lão trưởng trấn khá mềm mỏng, có thể chịu đựng việc ba huynh đệ nhà họ Hà công kích mình nhưng ông ta không thể chịu được việc đối phương nói rằng ông ta lợi dụng chức vụ của bản thân để đi cửa sau với nhà họ Tiết, cũng không thể chịu đựng được việc đối phương đặt điều về nữ nhân nhà họ Tiết.
Thư sinh chính là một kẻ vô dụng, năm đó lão trưởng trấn có thể sống sót được chính là nhờ Tiết gia chủ nể mặt nên đã giao cho ông ta một công việc tử tế để có thể duy trì được phẩm cách của một học giả, sau khi đến nhà họ Tiết, ngoại trừ đứa con trai ngốc nghếch ra thì những thành viên khác trong gia đình nhà họ Tiết cũng rất tôn trọng ông ta, đó là lý do tại sao lão trưởng trấn lại có thể bao dung cho đứa con trai ngốc nghếch của nhà họ Tiết.
Từng có một khoảng thời gian lão trưởng trấn luôn coi nhà họ Tiết nhà người một nhà vì thế ba huynh đệ nhà họ Hà nói như thế khiến lão trưởng trấn rất tức giận.
“Tên họ Hà kia, nếu các ngươi muốn khai hoang thì cầm cuốc tới đây khai hoang, nhưng nếu các ngươi chỉ muốn chiếm mảnh đất này thì không được!"
Lão trưởng trấn hiếm khi trở nên cứng rắn: “Hôm nay hoặc là các ngươi chia đất ra hoặc là giao đất ra đây!”
“Ông đây không muốn chia cũng chẳng muốn giao ra đấy, ngươi có thể làm gì chúng ta?”
Hà lão nhị là người có tính cách dễ bốc đồng nhất, ngửa cổ hét lên.
Hét xong hắn đẩy cảm thấy vẫn chưa đủ mà còn đẩy đẩy lão trưởng trấn một cái.
Nhân viên văn phòng của lão trưởng trấn ở phía sau vừa thấy thì nhanh chóng nháy mắt với huynh đệ của mình.
Huynh đệ của nhân viên văn phòng thấy thế thì bước đến đẩy Hà lão nhị: “Ngươi muốn làm gì?”
Nếu là lão trưởng trấn hoặc là nhân viên văn phòng thì có thể Hà lão nhị sẽ kiêng dè nhưng vì đối phương cũng là thường dân như hắn nên Hà lão nhị đã thẳng tay đánh một quyền đến.
Nhân viên văn phòng nhân cơ hội tiến đến, giả vờ can ngăn, kéo Hà lão nhị lại.
Kết quả bị Hà lão nhị đánh một quyền, đá một cước.
Đây chính là diễn trò điển hình, tên côn đồ đứng phía sau Hà lão nhị thấy chướng mắt, dùng một cước đá văng nhân viên văn phòng.
“Trời ơi, các ngươi đừng đánh nữa!”
Một số binh phủ đi theo huyện lệnh tiến đến khuyên ngăn.
Đương nhiên, bọn họ vẫn diễn trò như trước nhưng chỉ kéo bọn côn đồ chứ không kéo hai huynh đệ nhân viên văn phòng.
Tên côn đồ bị bọn họ giữ chặt còn bị đánh thêm mấy phát nữa.
Bọn côn đồ không biết họ là binh phủ, tưởng họ chỉ là người dân đang hóng hớt nên đã ra tay...
Chương 1855: Bị gài bẫy
Trước đây, binh phủ chính là binh lính ẻo lả bia đỡ đạn, về cơ bản thì đều là nơi để nhóm con cháu nhà giàu đến đánh bóng tên tuổi và trốn tránh chiêu binh.
Ức hiếp người dân, giành công lao thì xếp hạng đầu tiên, trên chiến trường nếu có thể bỏ chạy thì cứ bỏ chạy, nếu không thể chạy thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Sau khi công chúa tiếp nhận chính quyền Xuyên Thục, cô ấy đã tiến hành những cải cách mạnh mẽ trong cơ cấu tổ chức binh phủ, đặc biệt là về giáo dục tư tưởng.
Một người lính hung hãn thì ắt có một vị tướng cuồng nộ, sức chiến đấu của một nhóm đội ngũ phần lớn phụ thuộc vào người lãnh đạo.
Sau khi Kim Phi loại bỏ những tướng lĩnh ẻo lả đó rồi để nhân viên hộ tống làm chỉ huy thì tính kỷ luật và sức chiến đấu của binh phủ đã được cải thiện rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn.
Nghe có vẻ đơn giản nhưng khi xưa để có thể đạt được mục tiêu này, Kim Phi và Cửu công chúa cùng với Khánh Hâm Nghiêu đều đã phải trả giá rất đắt và thủ đoạn kiên cường.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu gần như đã bị người dân quay lưng và xa cách với người thân.
Sau lưng tướng lĩnh quần là áo lụa đều có chỗ dựa vững chắc, gần như những người đứng sau các tướng lĩnh quần là áo lụa ở Xuyên Thục đều có thể kết nối quan hệ với vị châu mục đến từ Tây Xuyên tên là Khánh Hâm Nghiêu này.
Nếu Kim Phi muốn hạ gục những người quyền quý này thì y không thể tránh khỏi Khánh Hâm Nghiêu.
Trong thời kỳ phong kiến, sức ảnh hưởng của giai cấp quý tộc thậm chí còn mạnh hơn cả triều đình, rất khó có thể động đến giai cấp quý tộc.
Trong những lần thay đổi triều đại trước đây, hầu như các hoàng đế dựng nước đều xuất thân từ giai cấp quý tộc này, khi bắt đầu tạo phản thì cũng cần sự hỗ trợ của những giai cấp quý tộc khác.
Đợi đến sau khi hoàng đế gầy dựng lại giang sơn, hoàng đế vì để báo đáp những giai cấp quý tộc này và cũng vì để ổn định chính quyền mới này lập này thì thường sẽ đàm phán với những giai cấp quý tộc này.
Khánh Hâm Nghiêu với tư cách là châu mục cũng đã làm như thế.
Nhà họ Khánh đến Tây Xuyên mới được hai thế hệ, khi cha anh ta lần đầu tiên đến Tây Xuyên, vì để ngồi vững vị trí châu mục càng sớm càng tốt đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ các quý tộc quyền quý và cái giá phải trả là nhà họ Khánh phải cho phép những quý tộc đó sắp xếp người của họ gia nhập đội ngũ binh phủ để lấy tiếng.
Không phải Khánh Hâm Nghiêu không biết sự nguy hiểm của đám tướng lĩnh quần là áo lụa nhưng anh ta không còn cách nào khác, đây là món nợ mà nhà họ Khánh cần phải trả.
Nếu anh ta loại bỏ những tướng lĩnh quần là áo lụa này thì không những đang lật lọng mà còn có thể đắc tội toàn bộ giai cấp quý tộc, chuẩn bị không tốt thì sẽ dẫn đến phản phệ.
Trong lịch sử không thiếu những tiền lệ như vậy.
Tám trăm năm trước có người lấy sự ủng hộ của quý tộc để gầy dựng giang sơn nhưng sau khi lên ngôi thì tân hoàng đế này lại không muốn chia sẻ chiến thắng với giai cấp quý tộc, kết quả là phần lớn các văn võ dưới quyền giai cấp đã nổi dậy tạo phản.
Người đó chỉ mới nắm giữ ngôi vị chưa đầy một tháng mà đã quên hết toàn bộ rồi.
Kể cả Cửu công chúa có thể ngồi lên ngai vàng thì ngoại trừ Kim Phi cô ấy còn dựa vào nhà họ Khánh.
Nhưng điểm khác biệt giữa Cửu công chúa và vị hoàng đế đó chính là cô ấy đã lấy được một người phu quân tốt.
Một mình Kim Ph cũng nhất định có thể chống chọi được cả triệu binh lính hùng hậu, cho dù không dựa vào nhà họ Khánh hay bất kỳ gia tộc nào khác thì Cửu công chúa vẫn có thể bảo vệ được ngai vàng, chỉ là sẽ mất nhiều thời gian hơn mà thôi.
Cũng chính vì điều này mà Khánh Hâm Nghiêu mới sẵn lòng dốc toàn lực để giúp đỡ Cửu công chúa.
Trước khi bắt đầu chỉnh đốn đội binh phủ, Cửu công chúa đã đặc biệt cho gọi Khánh Hâm Nghiêu đến Kim Xuyên, hai huynh muội nói chuyện hai ngày rồi cuối cùng quyết định chọn ra mấy gia tộc có khả năng nổi loạn nhất để làm đối tượng giết gà dọa khỉ.
Loại gia tộc quyền quý như thế thì chẳng có ai là trong sạch cả, Cửu công chúa cho người đến kiểm tra ngẫu nhiên đã thu thập bằng chứng cho thấy những người ở dòng chính đã làm điều phi pháp.
Sau khi những bằng chứng này trở nên không thể chối cãi, Kim Phi đã trực tiếp cử tiêu cục Trấn Viễn đến bắt người.
Cùng ngày đó, toàn bộ gia tộc quyền lực nhất Xuyên Thục đều bị tịch thu!
Trong lúc nhất thời, tất cả những người quyền lực ở Xuyên Thục đều ý thức được có một cơn mưa bão đang đến!
Cũng có một số quyền quý nhận ra Kim Phi sắp tấn công toàn bộ các gia tộc quyền quý, bảy gia tộc quyền quý này chỉ là đợt đầu tiên, rất nhanh sẽ xuống tay với những gia tộc khác.
Đáng tiếc thế giới này vĩnh viễn là nơi nói chuyện bằng thực lực, lúc này tiêu cục Trấn Viễn đã trưởng thành, các quý tộc dù có bất mãn đến đâu thì cũng không dám hé miệng nửa lời.
Chẳng qua lúc ấy bọn họ vẫn cho rằng Cửu công chúa không dám gây thù địch với tất cả các gia tộc quyền quý trên thiên hạ này, cho rằng nhiều nhất Kim Phi chỉ thu hồi lại đất đai nhưng không ngờ Kim Phi lại trực tiếp phát động chiến dịch đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất.
Ở thời phong kiến, một chiêu này nhất định sẽ bùng nổ!
Quả thật giai cấp quý tộc rất lớn, nhưng dù có lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn tất cả người dân.
Được sự ủng hộ của vô số người dân, giai cấp quý tộc lập tức sụp đổ như một bầy gia cầm lạc đàn.
Không có sự ủng hộ của gia tộc, những tướng lĩnh quần là áo lụa đó như rắn mất đầu, kế hoạch chỉnh đốn lại binh phủ của Kim Phi và Cửu công chúa cũng được thi hành một cách thuận lợi.
Giờ đây toàn bộ những chức đại đội trưởng, phó đội trưởng, chính trị viên của mỗi huyện đều do nhân viên hộ tống đảm nhiệm.
Những người này đều là những kẻ tàn nhẫn bước ra từ chiến trường, hơn nữa trước khi đến đây Kim Phi cũng đã dặn dò rằng đội binh phủ có tệ nạn kéo dài lâu ngày nên bắt buộc phải xuống tay thật nặng mới được.
Sau khi đến nơi, gần như tất cả những kẻ tàn nhẫn đều tận tâm thực hiện tinh thần của Kim Phi, hoàn toàn huấn luyện binh phủ theo tiêu chuẩn huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn, những người không thể chấp nhận được thì đuổi thẳng khỏi đội binh phủ.
Đội binh phủ trải qua sự chỉnh đốn của nhân viên hộ tống dù không mạnh bằng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Tây và quân Trấn Bắc mới thành lập của Kim Phi, cũng không hơn đội ngũ tinh nhuệ của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng cũng quá đủ để giúp huyện phủ duy trì trật tự hàng ngày và đối phó với một số lưu manh ở địa phương.
Ba huynh đệ nhà họ Hà không cùng đẳng cấp với những tên lưu manh ở địa phương, bình thường bắt nạt người dân thì vẫn được nhưng đối phó với binh phủ do huyện lệnh mang đến thì không ổn rồi.
Chỉ có bốn người binh phủ đi lên để “can ngăn” nhưng bốn người đã phối hợp với nhau và đánh bại bảy, tám tên côn đồ cho đến khi chúng không thể chống trả!
Khi những tên côn đồ khác nhìn thấy người của mình chịu thiệt thì tất cả đều lao về phía trước!
Lúc này bốn người binh phủ không đủ sức lực nữa, chỉ có thể dựa lưng vào nhau để phòng ngự.
Huyện lệnh lặng lẽ đi đến bên cạnh lão trưởng trấn: “La trưởng trấn, bọn họ đều đã ra tay rồi đúng không?”
Lão trưởng trấn đứng dịch sang nhìn thoáng qua: “Đều đã ra tay rồi!”
“Tốt lắm.” huyện lệnh gật đầu rồi quay người nói: “Chung đội trưởng, việc còn lại giao cho ngươi nhé!”
Đại đội trưởng đội binh phủ cười khẩy một cái rồi vẫy tay.
Những binh phủ khác đang ẩn nấp trong đám đông lập tức lao ra, trực tiếp bao vây ba huynh đệ nhà họ Hà!
Muốn đối phó những tên côn đồ này thì chỉ cần nhiều nhất là mười lăm binh phủ là đủ, huyện lệnh mang theo ba mươi người mà lại đột nhiên ra tay từ phía sau thì kết cục không cần nói cũng biết.
Bọn côn đồ địa phương bị đánh bại ngay tại chỗ, lần lượt từng tên bị đá xuống đất rồi bị đánh.
Thật ra bình thường đến lúc này binh phủ có thể dừng tay bắt người nhưng huyện phủ và đại đội trưởng lại làm như không nhìn thấy, quay lưng lại nói chuyện với lão trưởng trấn.
Binh phủ đè bọn côn đồ xuống đất rồi đánh chúng gần ba phút, đến tận khi tất cả bọn côn đồ nằm trên mặt đất và hoàn toàn không thể cử động thì các binh phủ mới dừng lại.
“Ngươi chính là Hà Lão Đại phải không?”
Đại đội trưởng đội binh phủ bước đến rồi giẫm lên ngực Hà Lão Đại sau đó chỉ vào những binh phủ vừa rồi bị đánh: “Ta là Chung Nguyên, đại đội trưởng của đại đội binh huyện phủ, bọn họ là binh phủ của đại đội binh huyện phủ, các ngươi ngang nhiên đánh người thi hành công vụ, bây giờ ta chính thức bắt giữ ngươi, ngươi có phản đối gì không?"
"Bọn họ là binh phủ ư?"
Hà Lão Đại quay đầu liếc nhìn những binh phủ bị đánh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn biết bản thân đã bị chơi xấu rồi!
"Xử lý như thế nào ư?"
Kim Phi lạnh lùng cười nói: "Đương nhiên phải trừng trị nghiêm khắc mấy ác bá trong làng này mới có thể cảnh cáo được người khác!"
"Chém sao?" Cửu công chúa hỏi dò.
"Mặc dù bọn họ đáng ghét, nhưng tội không đáng chết, chém cũng không được, theo pháp luật hiện hành, xử lý cao nhất là được rồi!" Kim Phi trả lời.
Ở thời phong kiến, người thống trị muốn uy hiếp người dân, luật pháp vô cùng nghiêm khắc, tư hình tràn lan, cho nên đại đa số người dân không muốn dính đến kiện tụng, nếu có mâu thuẫn tình nguyện tự giải quyết trong làng cũng không muốn báo quan.
Mặc dù cách làm này giảm bớt lượng công việc của quan viên địa phương, thời gian dài có thể dễ dàng tạo thành sự phẫn nộ của dân chúng, cũng để lại nơi sinh trưởng cho những kẻ ác bá trong làng.
Sau khi Cửu công chúa lên nắm quyền, đã yêu cầu viện Khu Mật thực hiện một số cải cách đối với luật pháp trước đây, đầu tiên là bãi bỏ chế độ tội liên đới không hợp lý và tư hình, sau đó lại điều chỉnh một số luật dựa trên các giá trị đạo đức phổ biến trong dân gian Đại Khang.
Điểm quan trọng nhất là trong luật pháp mới Kim Phi đã hạn chế quyền lực của hoàng tộc.
Lúc trước trong triều đình, hoàng quyền cao hơn tất cả các luật pháp, hoàng đế muốn giết ai chỉ là chuyện một câu nói, không cần lý do, cũng không cần luật pháp chống đỡ.
Nếu như trường hợp của ba huynh đệ ở trấn Tân Nguyệt đặt ở trước đây, Cửu công chúa nói chém bọn họ, thì chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Nhưng bây giờ không được nữa.
Theo luật pháp mới, hoàng đế giết người cũng phải có đủ tội danh và chứng cứ, không thể quyết định sống chết của người khác chỉ bằng một lời nói nữa.
Mặc dù những người bị hoàng đế nhằm đến thường không thể trốn thoát được, nhưng ít nhất cũng thêm một sợi dây thường vào hoàng quyền.
Lúc đầu Cửu công chúa rất phản đối cách làm này, bởi vì nó hạn chế rất nhiều hoàng quyền, sau mấy trăm năm sau, hoàng quyền có thể sẽ bị gác lên cao.
Nhưng một câu nói của Kim Phi đã thuyết phục cô ấy, hoàng quyền bị gác lên cao, còn hơn là hoàng tộc bị tiêu diệt đúng không?
Chính quyền của thời đại này cũng tương tự như kiếp trước của Kim Phi, khó có thể kéo dài hơn ba trăm năm.
Các dã sử dân gian gọi đùa hiện tượng này là quy luật ba trăm năm, thậm chí còn đưa ra rất nhiều phiên bản thần thoại cho rằng thế giới ba trăm năm sẽ đảo lộn một lần, vương triều kết thúc, dân chúng lầm than, chính là vì trời đất đảo ngược.
Bản thân Cửu công chúa cũng đầy tham vọng, cho rằng mình không thua kém bất kỳ vị hoàng đế nào trong lịch sử, còn có sự trợ giúp của Kim Phi, nhưng cô ấy lại không dám đảm bảo rằng con cháu của mình sẽ không ngu ngốc, cũng không dám nói có thể tránh được quy luật ba trăm năm.
Mỗi khi vương triều thay đổi, cái kết của hoàng thất vương triều thường sẽ rất thê thảm.
So với việc toàn bộ hoàng tộc bị tiêu diệt, hoàng quyền bị gác lên cao cũng không khó chấp nhận lắm.
Kim Phi hạn chế hoàng quyền, thực ra cũng giống như là hạn chế quyền lợi của chính mình, nhưng y không muốn vì tình cảm cá nhân mà phá vỡ hạn chế này, cho nên mới yêu cầu Thiết Thế Hâm xử lý công việc công theo luật pháp.
Mặc dù Cửu công chúa và Kim Phi không có quyền giết bắt, nhưng bọn họ tự mình hạ lệnh, bộ Chấp Pháp hoàn toàn không dám chậm trễ.
Sáng sớm hôm sau, một văn bản có đóng dấu khẩn cấp của viện Khu Mật đã được người đưa thư đưa thẳng đến tay huyện lệnh Thúy Bình.
Cùng sáng hôm đó, huyện lệnh Thúy Bình đã đích thân dẫn theo mười ba binh phủ đi thẳng đến trấn Tân Nguyệt.
Khi đến trấn, huyện lệnh không lập tức đi đến vùng đất hoang bị chiếm đóng mà bảo đám binh phủ thay quần áo thường dân, đi đến trụ sở phòng làm việc của trấn tìm trưởng trấn.
Khi nhìn thấy lão trưởng trấn, huyện lệnh suýt chút nữa không nhận ra.
Lúc này, đầu của lão trưởng trấn quấn băng gạc, má trái sưng tấy đến mức hai mắt bị nặn thành một khe hở.
Từ tài liệu ông ta đã biết lão trưởng trấn bị thương, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.
"Ôi trời, Hồ huyện lệnh, sao ngài lại đến đây?"
Lão trưởng trấn nắm tay huyện lệnh: "Ta không biết ngài đến, không đi đón tiếp ngài, mong huyện lệnh thứ tội!"
"Lão La, giữa chúng ta đừng nói lời khách sáo như vậy."
Huyện lệnh hỏi: "Vết thương trên đầu ngươi là do ba huynh đệ nhà họ Hà đánh sao?"
"Hồ huyện lệnh, ngày cũng biết chuyện ba huynh đệ nhà họ Hà sao?"
Lão trưởng trấn tưởng rằng là trợ thủ của mình đã đi báo cáo tình hình nên quay đầu trừng mắt nhìn trợ thủ.
Kết quả thấy trợ thủ cũng bối rối.
Trong huyện xảy ra chuyện như vậy để hoàng đế biết được, đối với huyện lệnh mà nói không phải là chuyện vinh quang gì, khi huyện lệnh vừa mới nhận được văn kiện của viện Khu Mật, còn tưởng rằng là trưởng trấn lén báo cáo.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nhận ra rằng huyện lệnh này cũng chưa có năng lực trực tiếp báo lên cấp cao như vậy, chứ đừng nói là một trưởng trấn.
Huyện lệnh có hơi nghi ngờ cho nên từ sau khi đi vào huyện lệnh đã quan sát lão trưởng trấn.
Thấy phản ứng của trợ thủ và ông ta như vậy, huyện lệnh cơ bản có thể khẳng định, không phải là trưởng trấn đã lén báo cáo.
Ông ta cười khổ lắc đầu: "La trưởng trấn, không chỉ có ta biết, bệ hạ và Quốc sư đại nhân cũng biết rồi!"
"Hồ huyện lệnh, ngài đừng nói đùa, bệ hạ và Quốc sư đại nhân là nhân vật lớn trên trời, làm sao biết được chuyện nhỏ ở trấn Tân Nguyệt được chứ?" Lão trưởng trấn tỏ vẻ khó tin.
"Đây và văn kiến viện Khu Mật gửi đến sáng hôm nay, ngươi xem đi thì biết."
Hồ huyện lệnh lấy văn kiện từ trong ngực ra đưa cho lão trưởng trấn.
Lão trưởng trấn vội vàng nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy con dấu đỏ của viện Khu Mật, vẻ mặt lão trưởng trấn trở nên nghiêm nghị.
Huyện lệnh không muốn dùng phương thức này để Cửu công chúa và Kim Phi biết, lão trưởng trấn cũng không muốn.
Huyện lệnh vốn là một cử nhân, từng thấy qua một số nơi trên thế giới, nhưng lão trưởng trấn chỉ là một người có học ở địa phương, cả đời còn chưa ra khỏi huyện Thủy Bình được mấy lần, trong mắt ông ta, hoàng đế và Quốc sư là nhân vật lớn như thần tiên trên trời vậy.
Vẫn còn chưa xem xong văn kiện, tay lão trưởng trấn đã không tự chủ mà run lên.
"Hồ… Hồ huyện lệnh…. Việc này… Việc này nên làm như thế nào mới tốt đây?"
Lão trưởng trấn bối rối nhìn huyện lệnh.
Thật ra, huyện lệnh cũng có hơi hoảng hốt, nhưng nhìn thấy lão trưởng trấn như vậy, huyện lệnh lại bình tĩnh lại.
"La trưởng trấn, ngươi đừng hoảng hốt." Huyện lệnh an ủi nói: "Trên đường tới đây ta đã nghiên cứu kỹ văn kiện này rồi, theo bản tài liệu này, bệ hạ và Quốc sư đại nhân chỉ quan tâm đến chuyện vây đất, dường như cũng không có ý trách móc gì chúng ta!"
Chỉ cần chúng ta giải quyết được chuyện này, có lẽ sẽ không sao đâu!"
Lão trưởng trấn nghe vậy, lại tỉ mỉ xem lại văn kiện một lần nữa, thấy quả thực giống như lời huyện lệnh nói.
Văn kiện chỉ nêu rõ Cửu công chúa và Kim Phi khá quan tâm đến chuyện này, yêu cầu huyện lệnh địa phương nhanh chóng điều tra, hơn nữa xử lý nghiêm để điều tra, xử lý nhằm bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mọi người dân.
Toàn bộ bài viết không đề cập đến bất kỳ chuyện gì của lão trưởng trấn.
Không, cũng có nói một câu - huyện lệnh muốn trấn an quần chúng địa phương.
Đầu của lão trưởng trấn bị đánh vỡ, chắc chắn cũng là phạm trù bị thương.
Thấy vậy, lão trưởng trấn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề cơ bản nhất: "Hồ huyện lệnh, bệ hạ và Quốc sư đại nhân ở Kim Xuyên xa xôi, làm sao bọn họ biết chuyện ở trấn Tân Nguyệt chúng ta được?"
"Ta không biết." Huyện lệnh lắc đầu, sau đó nháy mắt với lão trưởng trấn: "Ta cũng không biết, chỉ muốn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà bệ hạ và Quốc sư đại nhân giao phó thôi, nghiêm khắc trừng trị ác bá, bảo đảm quyền lợi hợp pháp của người dân!"
Chương 1852: Tát vỡ mồm
Mặc dù lão trưởng trấn mới làm quan, không có kiến thức chính trị, nhưng đã sống hơn nửa đời người, huyện lệnh ám chỉ rõ ràng như vậy, ông ta vẫn phản ứng lại kịp được.
Huyện lệnh là đang nói với ông ta, trấn Tân Nguyệt có gián điệp của triều đình.
Việc nhấn mạnh mấy từ "ta cũng không biết" là để nhắc nhở lão trưởng trấn, đừng nghĩ đến việc điều tra gián điệp triều đình là ai, phải giả vờ như không biết, làm tốt công việc chức trách của mình là được rồi.
Hiểu rõ những điều này, lão trưởng trấn liên tục gật đầu: "Hồ huyện lệnh, ngài nói đúng, ta nhất định toàn lực hợp tác với công việc của ngài!"
Huyện lệnh hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Rốt cuộc ba huynh đệ nhà họ Hà là có chuyện gì?"
Mặc dù trên tài liệu mô tả những gì đã xảy ra, nhưng nó tương đối ngắn gọn đơn giản, huyện lệnh vẫn muốn hỏi rõ hơn chút.
"Là như thế này…"
Lão trưởng trấn kể lại chuyện đã xảy ra.
Thật ra chuyện này cũng không phức tạp, những gì lão trưởng trấn nói gần giống như trong văn kiện đã nói.
Ba huynh đệ nhà họ Hà thấy tiền nổi lòng tham, tìm ra một chỗ sơ hở, muốn lợi dụng để kiếm một khoản.
Chỉ là bọn họ không biết Kim Phi và Cửu công chúa đều quan tâm đến chuyện này, cho nên mới đâm đầu vào họng súng.
"Hồ huyện lệnh, ngài định xử lý như thế nào?" Lão trưởng trấn hỏi.
"Đối với loại ác bá trong làng này đương nhiên phải xử lý nghiêm khắc rồi!"
Huyện lệnh cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lão trưởng trấn: "Lão La, ta có một cách, có lẽ ngươi phải vất vả chút!"
"Hồ huyện lệnh, ngài cứ việc ra lệnh đi, chỉ cần có lợi cho người dân, Lão La ta không sợ vất vả!"
Lão trưởng trấn vỗ ngực bảo đảm.
Huyện lệnh gật đầu, ghé vào tai lão trưởng trấn nói ra kế hoạch của mình.
Lão trưởng trấn vừa nghe vừa gật đầu.
Hơn mười phút sau, lão trưởng trấn dẫn theo trợ lý và hai nhân viên văn phòng đi về phía vùng đất hoang bên ngoài trấn.
Ông ta vừa rời khỏi sân không xa, có mấy người dân chặn lại: "La trưởng trấn, ngày quản người nhà họ Hà đi, bọn họ quá độc đoán rồi!"
"Đúng vậy, mảnh đất lớn như vậy, mấy trăm mẫu đất, bọn họ chỉ tùy tiện đào hai xẻng đã coi là của bọn họ rồi!"
"Các ngươi cũng đừng làm khó trưởng trấn nữa, không nhìn thấy đầu La trưởng trấn bị bọn họ đánh vỡ sao?"
"Bọn họ cũng quá vô pháp vô thiên rồi mà, La trưởng trấn, hay là chúng ta tổ chức dân quân bắt bọn họ đưa đến huyện đi!"
……..
Hiện nay Xuyên Thục khai chiến khắp nơi, thiết hụt binh lính, mỗi huyện đều được trang bị một số binh phủ, nhưng các đơn vị cấp trấn thì chỉ bổ nhiệm một trấn trưởng và một vài nhân viên văn phòng, không có trang bị lực lượng vũ trang.
Nhưng các trấn làng đều có thể thành lập đội dân quân, tiến hành huấn luyện cơ bản trong thời gian nông nhàn, nếu có thổ phỉ hoặc là gặp phải hổ, thì dân quân phải tổ chức để tự bảo vệ mình.
Nói thẳng ra là, dân quân cũng gần giống với đội đánh hổ lúc trước, chỉ là tình hình hiện tại đặc biệt, triều đình giao cho bọn họ một số quyền thực thi pháp luật cơ bản, có thể coi là một tổ chức nửa chính thức nửa tư nhân.
Ba huynh đệ nhà họ Hà có lòng chiếm đất, ngoại trừ ba huynh đệ có thể đánh được thì còn có một đám côn đồ tụ tập dưới trướng, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Ngày hôm qua có người bảo lão trưởng trấn tổ chức dân quân trấn áp bọn họ, chỉ là theo quy định, trừ khi gặp phải mãnh thú như hổ tấn công, hoặc bị thổ phỉ, kẻ địch tấn công bất ngờ, nếu không việc điều động dân quân phải được báo trước.
Mặc dù ba huynh đệ nhà họ Hà chiếm đất rất đáng ghét, nhưng nghiêm túc mà nói, không đáp ứng được điều kiện điều động dân quân.
Mặc dù đầu lão trưởng trấn bị đập vỡ, nhưng hòn đá bay từ trong rừng cây ra, ai cũng không thể xác nhận rằng đó là do đám người ba huynh đệ nhà họ Hà đánh.
Ngoài ra, lão trưởng trấn cũng không muốn chuyện xấu trong trấn bị truyền đến huyện, nên ông ta không báo cáo lên trên, ông ta nghĩ đến việc tìm ba huynh đệ nhà họ Hà đàm phán, tranh thủ giải quyết chuyện này ở trấn Tân Nguyệt.
Nhưng ông ta còn chưa kịp tìm huynh đệ nhà họ Hà đàm phán, huyện lệnh đã dẫn binh phủ đến rồi.
Mặc dù điều này khiến lão trưởng trấn cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng cũng lập tức có tự tin.
Giơ tay ngăn lại, chặn lại tiếng ồn ào của người dân, ông ta lớn tiếng nói: "Mọi người yên tâm, bây giờ ta đi tìm huynh đệ nhà họ Hà tranh luận, hôm nay nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho mọi người!"
Nghe trưởng trấn nói như vậy, mọi người lập tức đi theo lão trưởng trấn và nhân viên văn phòng đi đến khu đất hoang.
Sau khi mọi người đi xa, huyện lệnh và đám binh phủ mặc thường phục bước ra khỏi sân trước đó.
Bọn họ cũng không tỏ rõ thân phận, mà tản ra, theo người dân đi đến khu đất hoang.
Trên đất hoang, ba huynh đệ nhà họ Hà và đám côn đồ đang ngồi dưới một bóng cây nói khoác, thấy trưởng trấn dẫn một nhóm người đến, ba huynh đệ nhà họ Hà hỏi: "Đại ca, hình như trưởng trấn đến gây sự đó!"
"La trưởng trấn yếu đuối đó, dám gây sự gì chứ?"
Lão nhị nhà họ Hà khinh thường nói: "Hôm qua A Kiều đánh vỡ đầu ông ta, đến cái rắm ông ta cũng không dám đánh nữa mà?"
Trước khi lão trưởng trấn trở thành trưởng trấn, ông ta là một người có học ở địa phương, cũng nổi tiếng là người tốt bụng, vui vẻ với mọi người.
Ông ta có thể trở thành trưởng trấn, là vì trong cuộc bầu cử đầu tiên, yêu cầu trưởng trấn nhất định phải biết chữ, nhưng những người trung niên biết chữ khác trong trấn đều xuất thân từ địa chủ nên đã bị loại thẳng.
Miễn cưỡng tập hợp được vài ứng cử viên, lão trưởng trấn là người được yêu thích nhất, nên được trúng tuyển.
Cũng may sau khi trở thành trưởng trấn, ông ta vẫn luôn cần mẫn làm việc, không bao giờ bắt nạt người dân, người dân cũng dần dần công nhận ông ta.
Đáng tiếc, tính cách của ông ta vẫn quá nhu nhược, bình thường làm một số công việc cơ bản còn được, nhưng khi gặp phải lưu manh như ba huynh đệ nhà họ Hà, năng lực làm việc lại không đủ.
Nếu đổi thành người cứng rắn rơi vào hoàn cảnh này, sau khi bị ném đá nhất định sẽ nhanh chóng xử lý ba huynh đệ nhà họ Hà rồi.
Nhưng lão trưởng trấn này chỉ về băng bó lại, không nghĩ đến việc báo thù và trừng phạt ba huynh đệ nhà họ Hà, mà muốn tìm ba huynh đệ nhà họ Hà thương lượng, cố gắng biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Ba huynh đệ nhà họ Hà dẫn người đi vây đất, nguyên nhân lớn là vì hiểu được tính cách của lão trưởng trấn.
Hôm đó, sắp xếp một tên côn đồ giấu trong bóng tối đánh lão trưởng trấn, cũng là để thử thăm dò giới hạn cuối cùng của lão trưởng trấn.
Kết quả phản ứng của lão trưởng trấn đúng như bọn họ dự đoán, khiến nhóm người ba huynh đệ nhà họ Hà càng trở nên kiêu ngạo.
Lão nhị nhà họ Hà vừa dứt lời, đám côn đồ xung quanh đã cùng nhau cười lớn.
Kết quả một giây sau, lão nhị nhà họ Hà đã nhận một cái tát vào đầu!
"Ai đánh ta thế!"
Hà Lão Nhị tức giận quay đầu lại, thất người đánh hắn là đại ca nhà mình, vẻ mặt tức giận lập tức biến mất: "Đại ca, sao huynh đánh ta?"
"Đánh cái miệng ngươi nói linh tinh!"
Lão đại nhà họ Hà mắng: "Mặc dù Lạc La là kẻ hèn nhát, nhưng hiện tại ông ta là trưởng trấn được tiểu đội Chung Minh bổ nhiệm, là một mệnh quan triều đình xứng danh, chuyện A Kiều đánh ông ta, chúng ta biết là được rồi, sau này còn dám nói ra nữa, đừng trách ta tát vỡ mồm!"
"Không phải chỗ này không có người ngoài sao…"
Hà Lão Nhị lẩm bẩm, nhìn thấy đại cao lại giơ lòng bàn tay lên, vội vàng sửa lời nói: "Các ngươi nghe thấy chưa, sau này chuyện này giữ trong bụng cho ta!”
Chương 1853: Trưởng thành
Tuy trưởng trấn chức quan thấp lại không có cấp bậc gì nhưng cũng là nhận lệnh triều đình.
Nếu có người thực sự đánh lén trưởng trấn thì chính là đang đánh quan triều đình, hay nói một cách nghiêm trọng hơn thì chính là đang khiêu khích triều đình.
Dù là triều đại nào thì hành vi này cũng là tội danh vô cùng lớn.
“Đúng! Đúng!”
Hà lão nhị thấy đại ca nổi giận thì gật đầu lia lịa.
“Đại ca, La Trường Minh đến rồi!”
Hà lão tam kéo góc áo đại ca.
Hà lão đại quay đầu nhìn, trưởng trấn dẫn theo một đám dân chúng đi đến ven vùng đất hoang.
“Sợ cái gì?”
Hà lão đại trừng mắt nhìn lão tam một cái, cầm một cành cây đứng dậy: “Đi!”
Sau đó đón đám người trưởng trấn đi tới.
“La trưởng trấn, vết thương của ngài không sao chứ?”
Hà lão đại bày ra vẻ mặt quan tâm đi đến trước mặt trưởng trấn: “Ngài đã bị thương đến mức này rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì, nhỡ lại bị ngã nữa thì sao?”
Tuy tất cả mọi người không nhìn thấy người đánh trưởng trấn bị thương là ai nhưng đều biết chắc chắn là đám người Hà lão đại.
Bây giờ lời hắn nói lại có ý rằng trưởng trấn ngã bị thương, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn, hơn nữa lại có cảm giác uy hiếp.
Cho dù tính cách của trưởng trấn có mềm mỏng hơn nữa, bị Hà lão đại nói như vậy trước mặt nhiều người thấy này, trên mặt cũng có chút không vui, tức giận nói: “Ông đây bị thương như thế nào, các ngươi hiểu rõ nhất chứ?”
“La trưởng trấn nói đùa, chúng tôi chẳng biết gì cả!”
Đương nhiên Hà lão đại không chịu thừa nhận, sau đó còn giả ngu hỏi: “La trưởng trấn, ngài đến đây có chuyện gì không?”
“Có!” Trưởng trấn cũng không muốn lằng nhằng chuyện bị thương nữa nên vào thẳng vấn đề: “Thời gian thích hợp cày cấy nhất là mấy ngày này, ta mong các ngươi không làm xằng làm bậy nữa, mau nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người!”
“La trưởng trấn, ngài đang nói gì vậy?”
Hà lão đại vừa nghe đã không bằng lòng: “Cái gì mà nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người? Lẽ nào bọn ta không được khai hoang chỗ đất này sao?”
“Các ngươi chiếm chỗ đất này lâu như vậy đã khai hoang chưa?”
“Sao lại chưa?”
Hà lão đại vẫy tay ra đằng sau: “Anh em, bắt đầu đi!”
Mấy tên lưu manh sau lưng hắn lập tức tỏ vẻ làm việc.
Nhưng trong tay chúng còn không có công cụ, chỉ cầm cành cây cào đất mà thôi, qua loa lấy lệ đến thế là cùng!
“Các ngươi xới đất như thế sao?” Trưởng trấn suýt thì bị chọc cho phì cười.
“Trưởng trấn ơi, đây không phải do nhà nghèo không có cuốc sao!” Hà lão đại buông tay.
“Không có nông cụ không biết đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua sao?”
“Mua rồi, kết quả vừa mua về thì mất...” Vẻ mặt Hà lão đại đểu cáng.
“Trưởng trấn, chúng đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua cuốc rồi nhưng đều thành sắt vụn bán cho lão thợ rèn rồi!” Một người dân đứng sau nói.
Nông cụ mà xưởng gang thép Kim Xuyên làm ra đều là thép tinh luyện, thợ rèn dân gian khó mà đạt được tiêu chuẩn này.
Mà đồ sắt của xưởng gang thép đều theo một kiểu, nếu có người muốn một loại nào đó, lại muốn dùng vật liệu tốt hơn thì sẽ tự mình hoặc nhờ thợ rèn đến hợp tác xã mua bán mua một số đồ sắt sau đó đưa về đun chảy làm thành đồ mà mình muốn.
Dần dần trở thành chuỗi cung ứng.
Ba anh em nhà họ Hà cũng là những tên lưu manh làm món nghề này, nghe nói hợp tác xã mua bán chỉ cần dấu vân tay là được lĩnh cuốc nên chúng nhanh chóng đến nhận, chẳng đem về nhà mà đưa thẳng đến chỗ thợ rèn bán sắt vụn lấy tiền mua thịt ăn.
Còn đến hạn trả nợ năm sau thì phải làm sao? Chúng chẳng nghĩ nhiều thế.
Những tên tôm tép sau lưng chúng cũng vậy.
Đây cũng là một vấn đề mà cho vay không lãi quy mô lớn phải đối mặt, cũng là nguyên nhân ban đầu Thiết Thế Hâm kịch liệt phản đối Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cũng chuẩn bị tâm lý từ sớm, lần cho vay không lãi quy mô lớn này thật ra là cuộc sàng lọc, mục đích chính là dùng nông cụ lọc ba anh em nhà họ Hà này ra.
Nếu năm sau chúng vẫn còn quá hạn, quan phủ địa phương sẽ tịch thu tài sản cá nhân của chúng, nếu tài sản cá nhân không đủ trả nợ thì thứ đợi chúng sẽ là kết án và lao động cải tạo.
Cho dù tài sản cá nhân bị tịch thu đủ trả nợ thì chúng cũng sẽ bị cho vào danh sách đen, không được xử lý bất cứ yêu cầu vay mượn nào.
Nói trắng ra, đây chính là chính sách tín dụng của ngân hàng ở kiếp trước Kim Phi.
Địa vị quyết định suy nghĩ, thật ra kiếp trước Kim Phi có chút phản cảm với thứ này nhưng khi bản thân ngồi lên vị trí người đưa ra chính sách, y phát hiện rất cần thiết làm điều này.
Nhưng y cũng không định lợi dụng trò chơi tài chính này, chỉ muốn dùng nguyên lý đơn giản nhất tạo ra một hệ thống tín dụng đơn giản phục vụ cho phát triển kinh tế.
Thật ra Kim Phi cũng biết làm như này cũng có thể để lại cho kinh tế một số hiểm nguy tiềm ẩn, người thông minh ở đời sau rất có thể tìm ra lỗ hổng để phạm tội kinh tế.
Nhưng Kim Phi đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định thực hiện phương án này.
Trước tiên, đây là quy luật phát triển tất nhiên của lịch sử, cho dù bây giờ y không làm thì theo sự phát triển của kinh tế cũng sẽ xuất hiện.
Chế độ nào cũng dần trưởng thành trong thất bại.
Mà chính sách phổ cập toàn dân như thế này, mỗi lần thất bại đều khiến nhiều gia đình tan cửa nát nhà.
Tuy Kim Phi không phải chuyên gia kinh tế nhưng vẫn có kiến thức cơ bản, bây giờ thực hiện, y còn có khả năng nhúng tay vào, cũng có kinh nghiệm ở kiếp trước để sửa chữa sai lầm toàn diện.
Nếu đợi đến khi y không còn, chế độ này mới xuất hiện thì y không còn cách nào can dự được nữa.
Lần phát nông cụ quy mô lớn này của hợp tác xã mua bán coi như là một lần thử nghiệm của Kim Phi.
Một lần thử nghiệm trong tầm kiểm soát của y.
Thật ra thử nghiệm tương tự cũng được y thực hiện hồi còn ở tiền trang Kim Xuyên rồi, dùng hình thức tạo công ăn việc làm để xóa đói giảm nghèo.
Nhưng lúc đó vì để giảm nguy cơ, lần nào cũng cho vay rất ít lương thực, người dân làm mấy ngày là có thể trả nợ rồi.
Sau đó dân chúng dần trì hoãn, đa số không vay trước lương thực nữa mà dùng hình thức phát lương, làm trước rồi mới kết toán lương thực.
Hơn nữa tạo công ăn việc làm để xóa đói giảm nghèo không toàn diện, có vài địa phương có công trình, vài địa phương không, có nơi thì công trình lâu, nơi thì lại nhanh nên không thể bao phủ khắp dân chúng.
Mà lần này khuyến khích khai hoang và phân phát nông cụ là nhắm vào tất cả các quận huyện của Xuyên Thục, trên nguyên tắc có thể bao phủ tất cả người dân.
Mục đích là lọc ba anh em nhà họ Hà ra, tránh việc chúng vay càng nhiều, tổn thất càng lớn.
Đồng thời cũng xây dựng thói quen dùng tín dụng của dân chúng.
Hà lão đại nghe thấy có người nói chúng bán cuốc thì chỉ mặt đối phương chửi: “Mẹ kiếp, có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, có tin ông đây rút lưỡi ngươi luôn không?”
Chương 1854: Khuyên ngăn
Ba huynh đệ nhà họ Hà nổi tiếng là kẻ khó đối phó ở trấn Tân Nguyệt, bị bọn họ ghim thù thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Người dân tên là Tào Trúc Can Nhi sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt, vội vã lùi lại vào đám đông.
Nhưng Hà lão nhị không muốn buông tha cho hắn.
Không biết là do rảnh rỗi phát chán hay là do muốn lập uy mà Hà lão nhị đi nhanh về phía trước, muốn bắt được người dân thường dó.
Lúc này huyện lệnh đang đứng ở trong đám đông để quan sát, lão trưởng trấn nhanh chóng đứng trước mặt Hà lão nhị rồi nói: “Hà lão nhị, ngươi muốn làm gì?”
“Vừa rồi hắn vu cáo hãm hại chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?” Hà lão nhị chỉ vào người dân thường đó rồi quát: “Lão trưởng trấn, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta gọi ngươi vài tiếng trưởng trấn thì ngươi cho rằng bản thân là một nhân vật lớn, ngươi đừng quên cái chức trưởng trấn này của ngươi từ đâu mà có!”
"Nhị ca nói đúng, cái chức trưởng trấn này của ngươi có được là nhờ bọn ta bỏ phiếu mới có, nếu không có phiếu của chúng ta thì bây giờ ngươi vẫn chỉ là giáo viên trong nhà Tiết địa chủ mà thôi!”
“Mậu ca nhắc đến chuyện này thì ta mới nhớ ra, lúc đó La ngốc cùng với đứa con trai ngốc nghếch nhà Tiết địa chủ cùng nhau ra ngoài đã bị ăn tát một cái tát thật mạnh, La ngốc mà ông ta đến rắm còn không dám đánh!”
“Ta cũng từng chứng kiến La ngốc bị tát hai lần!"
"Xem ra chỉ có đứa con trai ngốc nghếch nhà Tiết chủ mới có thể đánh bại được La đại trưởng trấn của chúng ta thôi, hay là chúng ta mời đứa con trai ngốc nghếch của ông ta đến đây đi?”
“Hình như đã chuyển đến kênh Công Hiệp rồi, chút nữa ta thử đi tìm xem!”
Những tên côn đồ lưu manh khác cũng cười ha ha hùa theo Hà lão nhị.
Quan trọng là những gì họ nói đều là sự thật, trước khi đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất thì, lão trưởng trấn đã làm tiên sinh tư thục ở trong nhà địa chủ, nhiệm vụ chính của ông ta là dạy con trai của địa chủ đọc sách.
Nhưng người con trai đó từ nhỏ đã bị sốt đến mức hỏng đầu, hoàn toàn không thể đọc sách được, hơn nữa tính tình vô cùng gắt gỏng, bất kể thời gian hay địa điểm nào thì động một tý là sẽ đánh người, rất nhiều người ở trấn Tân Nguyệt đều đã nhìn thấy.
Chẳng qua từ khi ông ta trở thành trưởng trấn thì chuyện này cũng rất ít người nhắc đến, gần như lão trưởng trấn cũng quên mất những năm tháng đó.
Giờ đây bị đám người Hà lão nhị nhắc lại chuyện đó thì chẳng khác nào đang vạch trần vết sẹo của lão trưởng trấn!
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta cũng không phản bác lại.
Đáng tiếc đám người Hà lão nhị không hề dừng lại mà tiếp tục nói: "Đúng rồi La trưởng trấn, nói đến nhà Tiết địa chủ, đất nhà ông ta đều là đất tốt, có phải khi chia đất ngươi cũng lấy được đồ tốt của nhà họ không?”
“Tiết địa chủ có mấy người tiểu thiếp trông tươi ngon mọng nước lắm, La ngốc, có phải ngươi thích tiểu thiếp của ông ta rồi không?”
“Ngươi nói như thế thì ta nhớ ra rồi, tháng trước có một hôm ta dậy đi tiểu lúc nửa đêm thì nhìn thấy có một cô nương trang điểm xinh đẹp đi vào nhà La trưởng trấn, lúc ấy ta cũng không để ý lắm nhưng bây giờ ngẫm lại thì không phải chính là tiểu thiếp của nhà địa chủ hay sao?”
“Ta cũng từng chứng kiến một lần, chỉ có đều không phải là người trẻ nhất, mà là người thứ ba, cái người ở Đồ Gia Trang ấy.
“Là cái người ngực tấn công mông phòng thủ đấy á?”
“Đúng, chính là cô ta!”
“Aiza La trưởng trấn, không nhận ra ngươi lại là người có con mắt tinh tường như thế đấy! Có phải lúc làm ở nhà Tiết địa chủ ngươi đã sớm thông đồng với họ rồi hay không, cho nên đứa con trai ngốc kia mới luôn đánh ngươi?”
“La trưởng trấn cũng không bạc đãi với Tiết địa chủ nhỉ, bao nhiêu người trong làng đã bị ông ta đánh chết rồi? Thế mà Tiết địa chủ vẫn an ổn sống sót? Hơn nữa lại được chia cho mảnh đất tốt nhất? Đấy chằng phải đều là công lao của La trưởng trấn hay sao?”
Bọn côn đồ lại bắt đầu giễu cợt.
Chuyện lão trưởng trấn từng là gia sư của nhà địa chủ là sự thật, chuyện thường xuyên bị học trò bạt tai cũng là sự thật, nhưng chuyện thông đồng với tiểu thiếp của nhà địa chủ rồi lấy mảnh đất tốt nhất cho gia đình Tiết địa chủ thì chính là chuyện do đám côn đồ này thêu dệt lên.
“Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"
Lão trưởng trấn tức giận đến mức ria mép run loạn xạ: “Ta và vị phu nhân đó trong sạch, các người nói về ta thì thôi đi, vì sao còn muốn làm ô uế thanh danh của nữ nhân nhà người ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ bị ông trời trừng phạt sao?”
Ở bất kỳ thời đại nào, tung tin đồn về thanh danh cũng là cách nhanh nhất và rẻ nhất để hủy hoại một nữ nhân.
Chỉ cần tùy ý bịa ra vài câu rồi đợi tin tức đó được truyền đi, thì cho dù cô ấy có làm chuyện này hay không thì cơ bản cược đời của cô ấy xem như đã bị hủy.
Đặc biệt là ở thời phong kiến, những lời bịa đặt như vậy đã đủ giết người rồi!
Hàng năm có vô số nữ nhân bị buộc phải treo cổ tự tử trên sông để chứng minh bản thân trong sạch.
Mà ngay cả khi họ tự tử thì họ vẫn có thể không chứng minh được bản thân trong sạch, mà thay vào đó họ lại có thể bị người đời nói rằng vì xấu hổ và giận dữ nên mới tự sát.
Không phải tất cả các địa chủ đều là kẻ ác, nhà họ Tiết cũng được coi là một địa chủ tương đối tốt bụng, cũng coi như là đối xử ôn hòa với tá điền nên danh tiếng ở trấn Tân Nguyệt cũng khá tốt vì thế khi diễn ra đại hội xét xử nhà họ Tiết đã tránh được một kiếp, đội Chung Minh chỉ lấy đi đất đai và tiền tiết kiệm của họ chứ không làm khó họ quá nhiều.
Khi đất đai được chia, nhà họ Tiết cũng được phép tham gia dựa trên nhân khẩu của họ.
Việc nhà họ Tiết có được miếng đất tốt hoàn toàn là do họ may mắn và người dân địa phương cũng công nhận điều đó.
Nhưng bây giờ huynh đệ nhà họ Hà lại dùng chuyện đó để công kích lão trưởng trấn.
Mặc dù tính cách của lão trưởng trấn khá mềm mỏng, có thể chịu đựng việc ba huynh đệ nhà họ Hà công kích mình nhưng ông ta không thể chịu được việc đối phương nói rằng ông ta lợi dụng chức vụ của bản thân để đi cửa sau với nhà họ Tiết, cũng không thể chịu đựng được việc đối phương đặt điều về nữ nhân nhà họ Tiết.
Thư sinh chính là một kẻ vô dụng, năm đó lão trưởng trấn có thể sống sót được chính là nhờ Tiết gia chủ nể mặt nên đã giao cho ông ta một công việc tử tế để có thể duy trì được phẩm cách của một học giả, sau khi đến nhà họ Tiết, ngoại trừ đứa con trai ngốc nghếch ra thì những thành viên khác trong gia đình nhà họ Tiết cũng rất tôn trọng ông ta, đó là lý do tại sao lão trưởng trấn lại có thể bao dung cho đứa con trai ngốc nghếch của nhà họ Tiết.
Từng có một khoảng thời gian lão trưởng trấn luôn coi nhà họ Tiết nhà người một nhà vì thế ba huynh đệ nhà họ Hà nói như thế khiến lão trưởng trấn rất tức giận.
“Tên họ Hà kia, nếu các ngươi muốn khai hoang thì cầm cuốc tới đây khai hoang, nhưng nếu các ngươi chỉ muốn chiếm mảnh đất này thì không được!"
Lão trưởng trấn hiếm khi trở nên cứng rắn: “Hôm nay hoặc là các ngươi chia đất ra hoặc là giao đất ra đây!”
“Ông đây không muốn chia cũng chẳng muốn giao ra đấy, ngươi có thể làm gì chúng ta?”
Hà lão nhị là người có tính cách dễ bốc đồng nhất, ngửa cổ hét lên.
Hét xong hắn đẩy cảm thấy vẫn chưa đủ mà còn đẩy đẩy lão trưởng trấn một cái.
Nhân viên văn phòng của lão trưởng trấn ở phía sau vừa thấy thì nhanh chóng nháy mắt với huynh đệ của mình.
Huynh đệ của nhân viên văn phòng thấy thế thì bước đến đẩy Hà lão nhị: “Ngươi muốn làm gì?”
Nếu là lão trưởng trấn hoặc là nhân viên văn phòng thì có thể Hà lão nhị sẽ kiêng dè nhưng vì đối phương cũng là thường dân như hắn nên Hà lão nhị đã thẳng tay đánh một quyền đến.
Nhân viên văn phòng nhân cơ hội tiến đến, giả vờ can ngăn, kéo Hà lão nhị lại.
Kết quả bị Hà lão nhị đánh một quyền, đá một cước.
Đây chính là diễn trò điển hình, tên côn đồ đứng phía sau Hà lão nhị thấy chướng mắt, dùng một cước đá văng nhân viên văn phòng.
“Trời ơi, các ngươi đừng đánh nữa!”
Một số binh phủ đi theo huyện lệnh tiến đến khuyên ngăn.
Đương nhiên, bọn họ vẫn diễn trò như trước nhưng chỉ kéo bọn côn đồ chứ không kéo hai huynh đệ nhân viên văn phòng.
Tên côn đồ bị bọn họ giữ chặt còn bị đánh thêm mấy phát nữa.
Bọn côn đồ không biết họ là binh phủ, tưởng họ chỉ là người dân đang hóng hớt nên đã ra tay...
Chương 1855: Bị gài bẫy
Trước đây, binh phủ chính là binh lính ẻo lả bia đỡ đạn, về cơ bản thì đều là nơi để nhóm con cháu nhà giàu đến đánh bóng tên tuổi và trốn tránh chiêu binh.
Ức hiếp người dân, giành công lao thì xếp hạng đầu tiên, trên chiến trường nếu có thể bỏ chạy thì cứ bỏ chạy, nếu không thể chạy thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Sau khi công chúa tiếp nhận chính quyền Xuyên Thục, cô ấy đã tiến hành những cải cách mạnh mẽ trong cơ cấu tổ chức binh phủ, đặc biệt là về giáo dục tư tưởng.
Một người lính hung hãn thì ắt có một vị tướng cuồng nộ, sức chiến đấu của một nhóm đội ngũ phần lớn phụ thuộc vào người lãnh đạo.
Sau khi Kim Phi loại bỏ những tướng lĩnh ẻo lả đó rồi để nhân viên hộ tống làm chỉ huy thì tính kỷ luật và sức chiến đấu của binh phủ đã được cải thiện rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn.
Nghe có vẻ đơn giản nhưng khi xưa để có thể đạt được mục tiêu này, Kim Phi và Cửu công chúa cùng với Khánh Hâm Nghiêu đều đã phải trả giá rất đắt và thủ đoạn kiên cường.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu gần như đã bị người dân quay lưng và xa cách với người thân.
Sau lưng tướng lĩnh quần là áo lụa đều có chỗ dựa vững chắc, gần như những người đứng sau các tướng lĩnh quần là áo lụa ở Xuyên Thục đều có thể kết nối quan hệ với vị châu mục đến từ Tây Xuyên tên là Khánh Hâm Nghiêu này.
Nếu Kim Phi muốn hạ gục những người quyền quý này thì y không thể tránh khỏi Khánh Hâm Nghiêu.
Trong thời kỳ phong kiến, sức ảnh hưởng của giai cấp quý tộc thậm chí còn mạnh hơn cả triều đình, rất khó có thể động đến giai cấp quý tộc.
Trong những lần thay đổi triều đại trước đây, hầu như các hoàng đế dựng nước đều xuất thân từ giai cấp quý tộc này, khi bắt đầu tạo phản thì cũng cần sự hỗ trợ của những giai cấp quý tộc khác.
Đợi đến sau khi hoàng đế gầy dựng lại giang sơn, hoàng đế vì để báo đáp những giai cấp quý tộc này và cũng vì để ổn định chính quyền mới này lập này thì thường sẽ đàm phán với những giai cấp quý tộc này.
Khánh Hâm Nghiêu với tư cách là châu mục cũng đã làm như thế.
Nhà họ Khánh đến Tây Xuyên mới được hai thế hệ, khi cha anh ta lần đầu tiên đến Tây Xuyên, vì để ngồi vững vị trí châu mục càng sớm càng tốt đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ các quý tộc quyền quý và cái giá phải trả là nhà họ Khánh phải cho phép những quý tộc đó sắp xếp người của họ gia nhập đội ngũ binh phủ để lấy tiếng.
Không phải Khánh Hâm Nghiêu không biết sự nguy hiểm của đám tướng lĩnh quần là áo lụa nhưng anh ta không còn cách nào khác, đây là món nợ mà nhà họ Khánh cần phải trả.
Nếu anh ta loại bỏ những tướng lĩnh quần là áo lụa này thì không những đang lật lọng mà còn có thể đắc tội toàn bộ giai cấp quý tộc, chuẩn bị không tốt thì sẽ dẫn đến phản phệ.
Trong lịch sử không thiếu những tiền lệ như vậy.
Tám trăm năm trước có người lấy sự ủng hộ của quý tộc để gầy dựng giang sơn nhưng sau khi lên ngôi thì tân hoàng đế này lại không muốn chia sẻ chiến thắng với giai cấp quý tộc, kết quả là phần lớn các văn võ dưới quyền giai cấp đã nổi dậy tạo phản.
Người đó chỉ mới nắm giữ ngôi vị chưa đầy một tháng mà đã quên hết toàn bộ rồi.
Kể cả Cửu công chúa có thể ngồi lên ngai vàng thì ngoại trừ Kim Phi cô ấy còn dựa vào nhà họ Khánh.
Nhưng điểm khác biệt giữa Cửu công chúa và vị hoàng đế đó chính là cô ấy đã lấy được một người phu quân tốt.
Một mình Kim Ph cũng nhất định có thể chống chọi được cả triệu binh lính hùng hậu, cho dù không dựa vào nhà họ Khánh hay bất kỳ gia tộc nào khác thì Cửu công chúa vẫn có thể bảo vệ được ngai vàng, chỉ là sẽ mất nhiều thời gian hơn mà thôi.
Cũng chính vì điều này mà Khánh Hâm Nghiêu mới sẵn lòng dốc toàn lực để giúp đỡ Cửu công chúa.
Trước khi bắt đầu chỉnh đốn đội binh phủ, Cửu công chúa đã đặc biệt cho gọi Khánh Hâm Nghiêu đến Kim Xuyên, hai huynh muội nói chuyện hai ngày rồi cuối cùng quyết định chọn ra mấy gia tộc có khả năng nổi loạn nhất để làm đối tượng giết gà dọa khỉ.
Loại gia tộc quyền quý như thế thì chẳng có ai là trong sạch cả, Cửu công chúa cho người đến kiểm tra ngẫu nhiên đã thu thập bằng chứng cho thấy những người ở dòng chính đã làm điều phi pháp.
Sau khi những bằng chứng này trở nên không thể chối cãi, Kim Phi đã trực tiếp cử tiêu cục Trấn Viễn đến bắt người.
Cùng ngày đó, toàn bộ gia tộc quyền lực nhất Xuyên Thục đều bị tịch thu!
Trong lúc nhất thời, tất cả những người quyền lực ở Xuyên Thục đều ý thức được có một cơn mưa bão đang đến!
Cũng có một số quyền quý nhận ra Kim Phi sắp tấn công toàn bộ các gia tộc quyền quý, bảy gia tộc quyền quý này chỉ là đợt đầu tiên, rất nhanh sẽ xuống tay với những gia tộc khác.
Đáng tiếc thế giới này vĩnh viễn là nơi nói chuyện bằng thực lực, lúc này tiêu cục Trấn Viễn đã trưởng thành, các quý tộc dù có bất mãn đến đâu thì cũng không dám hé miệng nửa lời.
Chẳng qua lúc ấy bọn họ vẫn cho rằng Cửu công chúa không dám gây thù địch với tất cả các gia tộc quyền quý trên thiên hạ này, cho rằng nhiều nhất Kim Phi chỉ thu hồi lại đất đai nhưng không ngờ Kim Phi lại trực tiếp phát động chiến dịch đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất.
Ở thời phong kiến, một chiêu này nhất định sẽ bùng nổ!
Quả thật giai cấp quý tộc rất lớn, nhưng dù có lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn tất cả người dân.
Được sự ủng hộ của vô số người dân, giai cấp quý tộc lập tức sụp đổ như một bầy gia cầm lạc đàn.
Không có sự ủng hộ của gia tộc, những tướng lĩnh quần là áo lụa đó như rắn mất đầu, kế hoạch chỉnh đốn lại binh phủ của Kim Phi và Cửu công chúa cũng được thi hành một cách thuận lợi.
Giờ đây toàn bộ những chức đại đội trưởng, phó đội trưởng, chính trị viên của mỗi huyện đều do nhân viên hộ tống đảm nhiệm.
Những người này đều là những kẻ tàn nhẫn bước ra từ chiến trường, hơn nữa trước khi đến đây Kim Phi cũng đã dặn dò rằng đội binh phủ có tệ nạn kéo dài lâu ngày nên bắt buộc phải xuống tay thật nặng mới được.
Sau khi đến nơi, gần như tất cả những kẻ tàn nhẫn đều tận tâm thực hiện tinh thần của Kim Phi, hoàn toàn huấn luyện binh phủ theo tiêu chuẩn huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn, những người không thể chấp nhận được thì đuổi thẳng khỏi đội binh phủ.
Đội binh phủ trải qua sự chỉnh đốn của nhân viên hộ tống dù không mạnh bằng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Tây và quân Trấn Bắc mới thành lập của Kim Phi, cũng không hơn đội ngũ tinh nhuệ của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng cũng quá đủ để giúp huyện phủ duy trì trật tự hàng ngày và đối phó với một số lưu manh ở địa phương.
Ba huynh đệ nhà họ Hà không cùng đẳng cấp với những tên lưu manh ở địa phương, bình thường bắt nạt người dân thì vẫn được nhưng đối phó với binh phủ do huyện lệnh mang đến thì không ổn rồi.
Chỉ có bốn người binh phủ đi lên để “can ngăn” nhưng bốn người đã phối hợp với nhau và đánh bại bảy, tám tên côn đồ cho đến khi chúng không thể chống trả!
Khi những tên côn đồ khác nhìn thấy người của mình chịu thiệt thì tất cả đều lao về phía trước!
Lúc này bốn người binh phủ không đủ sức lực nữa, chỉ có thể dựa lưng vào nhau để phòng ngự.
Huyện lệnh lặng lẽ đi đến bên cạnh lão trưởng trấn: “La trưởng trấn, bọn họ đều đã ra tay rồi đúng không?”
Lão trưởng trấn đứng dịch sang nhìn thoáng qua: “Đều đã ra tay rồi!”
“Tốt lắm.” huyện lệnh gật đầu rồi quay người nói: “Chung đội trưởng, việc còn lại giao cho ngươi nhé!”
Đại đội trưởng đội binh phủ cười khẩy một cái rồi vẫy tay.
Những binh phủ khác đang ẩn nấp trong đám đông lập tức lao ra, trực tiếp bao vây ba huynh đệ nhà họ Hà!
Muốn đối phó những tên côn đồ này thì chỉ cần nhiều nhất là mười lăm binh phủ là đủ, huyện lệnh mang theo ba mươi người mà lại đột nhiên ra tay từ phía sau thì kết cục không cần nói cũng biết.
Bọn côn đồ địa phương bị đánh bại ngay tại chỗ, lần lượt từng tên bị đá xuống đất rồi bị đánh.
Thật ra bình thường đến lúc này binh phủ có thể dừng tay bắt người nhưng huyện phủ và đại đội trưởng lại làm như không nhìn thấy, quay lưng lại nói chuyện với lão trưởng trấn.
Binh phủ đè bọn côn đồ xuống đất rồi đánh chúng gần ba phút, đến tận khi tất cả bọn côn đồ nằm trên mặt đất và hoàn toàn không thể cử động thì các binh phủ mới dừng lại.
“Ngươi chính là Hà Lão Đại phải không?”
Đại đội trưởng đội binh phủ bước đến rồi giẫm lên ngực Hà Lão Đại sau đó chỉ vào những binh phủ vừa rồi bị đánh: “Ta là Chung Nguyên, đại đội trưởng của đại đội binh huyện phủ, bọn họ là binh phủ của đại đội binh huyện phủ, các ngươi ngang nhiên đánh người thi hành công vụ, bây giờ ta chính thức bắt giữ ngươi, ngươi có phản đối gì không?"
"Bọn họ là binh phủ ư?"
Hà Lão Đại quay đầu liếc nhìn những binh phủ bị đánh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn biết bản thân đã bị chơi xấu rồi!