-
Chương 1836-1840
Chương 1836: Lại ban hôn
“Các ngươi cười cái gì?”
Kim Phi vừa đánh răng vừa hỏi.
“Không có gì, không có gì!”
Thiết Chùy vội vã xua tay.
Những cận vệ khác cũng mau chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, một số người không nhịn được âm thầm nhéo đùi mình.
Kim Phi vừa nhìn là biết có vấn đề nhưng đánh răng được một nửa, y cũng lười quan tâm mấy tên này.
Đánh răng xong, đám cân vệ đã điều chỉnh xong trạng thái, không ai liếc ngang liếc dọc, hôm nay Thiết Chùy thay quần áo mới, lo bị Kim Phi đá nên chạy đến đứng bên cửa.
Kim Phi chỉ vào Thiết Chùy, rồi đi vào nhà ăn.
Y dậy hơi muộn, bốn đứa nhỏ đã ăn cơm rồi đến trường rồi, cũng không biết Quan Hạ Nhi đi đâu, nhà ăn chỉ có một mình Nhuận Nương.
Thấy Kim Phi thức dậy, Nhuận Nương vội vã đến nhà bếp bưng cháo nóng với thức ăn đến.
“Hôm nay đám người Thiết Chùy cứ như thần kinh hết cả, làm gì vậy?” Kim Phi hỏi.
“Ta không biết,” Nhuận Nương đặt mâm trên bàn, nhìn ra bên ngoài một cái: “Không phải họ cũng như bình thường sao?”
“Bây giờ đang giả bộ đấy, ban nãy không như thế.”
“Vậy ta không biết.” Nhuận Nương lắc đầu.
Kim Phi đã ru rú trong nhà đủ rồi, Nhuận Nương còn hơn thế, bình thường không phải bận bịu làm cơm trong nhà bếp thì cũng nghiên cứu món mới, thật sự không còn chuyện làm nữa thì kéo sợi dệt vải, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, trước giờ cũng không quan tâm chuyện phiếm, yên lặng đến mờ nhạt.
Kim Phi biết có thể không hỏi được gì từ miệng cô ấy, cũng không để ý.
Ăn xong bữa sáng, Kim Phi cũng quên chuyện này, chuẩn bị đưa đội cận vệ đến phòng thí nghiệm, đi đến cửa thì gặp hai tẩu tẩu mới tan ca đêm, chuẩn bị ra đồng.
Thấy Kim Phi, hai tẩu tẩu đều che miệng cười nhẹ.
“Kim ca nhi, chúc mừng ngài!” Một tẩu tẩu cười đùa: “Khi nào mở tiệc nhớ gọi bọn ta đấy!”
“Tam tẩu, tẩu nói gì vậy?” Kim Phi mù mờ: “Chúc mừng cái gì? Tiệc gì?”
Tết hai năm trước, rất nhiều dân chúng Kim Xuyên đổ xô đến làng Tây Hà chúc tết Kim Phi, tuy nhộn nhịp nhưng lại tạo áp lực cực lớn cho đội bảo vệ của thôn, Tết năm ngoái, một vài người ở xa còn xuất phát từ đêm, xảy ra mấy vụ rơi xuống khe núi.
Tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng có hai ông cụ ngã gãy xương.
Vì để tránh xảy ra tình huống như thế này, Kim Phi và Tả Phi Phi, Bắc Thiên Tầm thành thân cũng không tổ chức tiệc, cũng không làm đầy tháng cho mấy đứa nhỏ, tất cả đều đơn giản hóa.
“Kim ca nhi, lần trước bệ hạ ban hôn cho ngài và trưởng xưởng chúng ta, ngài vội đánh trận nên không làm tiệc cũng thôi, bây giờ ngài ở nhà, cũng không có chuyện gì, phải làm hẳn hoi, chúng ta cũng góp vui!” Tẩu tẩu khác cười nói.
“Đợi chút đã Tứ tẩu, sao tẩu lại nhắc đến ban hôn?” Kim Phi bỗng ngây người: “Trưởng xưởng các tẩu nói gì rồi?”
Tuy Kim Phi và Đường Đông Đông được Cửu công chúa ban hôn nhưng ngược lại lại trở nên càng xa cách, lần này Đường Tiểu Bắc quay về, vốn định nhốt hai người vào cùng một phòng nhưng Đường Đông Đông lại nhận ra, lấy cớ kiểm tra xưởng mới mà đi công tác, khiến Đường Tiểu Bắc giận vô cùng!
Hôm qua lúc ăn tối nghe Quan Hạ Nhi nói Đường Đông Đông về rồi, lẽ nào cô ấy nói gì ở xưởng dệt?
Không, Đường Đông Đông luôn né tránh, lẽ ra không chủ động nhắc đến chuyện này mới phải.
“Trưởng xưởng bọn ta có thể nói gì chứ?” Tam tẩu tẩu vỗ cánh tay Kim Phi: “Nói đến trưởng xưởng, ta là tẩu tẩu nên phải nói, ngài làm chuyện này là không đáng mặt đàn ông!”
“Đúng rồi đấy!” Tứ tẩu tẩu nói theo: “Kim ca nhi, ngài nói thật đi, có phải ngài với trưởng xưởng chưa động phòng không?”
“Còn phải hỏi, hôm nào trưởng xưởng cũng ở xưởng, họ động phòng kiểu gì?” Tam tẩu tẩu nói xong còn trừng mắt nhìn Kim Phi một cái.
Với địa vị của Kim Phi, số người dám trừng mắt với y không nhiều.
Nhưng các tẩu tẩu trong thôn đều nhìn Kim Phi trưởng thành, bây giờ còn có thể thường xuyên gặp y, chỉ kính chứ không sợ, gặp Kim Phi ở thôn, thi thoảng cũng trêu đùa.
Kim Phi bị trừng mắt thì cũng chỉ có thể cười theo: ‘Tẩu tẩu, chuyện của ta và Đông Đông có chút phức tạp, tẩu đừng hỏi nữa.”
“Kim ca nhi, ngài cũng đừng chê chúng ta nói nhiều, trưởng xưởng khác với những cô gái khác trong xưởng, những cô gái khác tuy có hôn ước với ngài nhưng muốn đi là đi, còn ngài với trưởng xưởng là do bệ hạ ban hôn, cả đời này cô ấy chỉ có thể theo ngài, con gái người ta ngại ngùng, ngài là đàn ông lại không thể chủ động chút sao?”
Tam tẩu nói: “Lẽ nào ngài chuẩn bị để trưởng xưởng bọn ta ở vậy cả đời?”
“Đúng thế,” Tứ tẩu tẩu lại phụ họa: “Kim ca nhi, ta biết bây giờ ngài lấy bệ hạ, lại chuẩn bị lấy hai công chúa, nhưng ngài chớ quên, khi ngài còn chưa giàu thì trưởng xưởng đã theo ngài rồi!”
“Kim ca nhi, người mới cũng tốt nhưng ngài không được quên người cũ!” Tam tẩu tẩu nói tiếp: “Lại nói trưởng xưởng mặt xinh, dáng đẹp, còn giỏi giang như thế, chẳng kém công chúa cao nguyên thảo nguyên kia chút nào!”
“Tam tẩu tẩu, nghe nói trên người công chúa cao nguyên tự có hương thơm!”
“Chỉ là hương thơm mà thôi, xưởng xà phòng chúng ta nhiều nước hoa lắm, muốn mùi nào cũng có, trưởng xưởng cả ngày xịt thơm nức luôn ấy chứ?”
“Xịt nước hoa cũng giống hương thơm cơ thể sao?”
“Có gì không giống?”
...
Tam tẩu tẩu và Tứ tẩu tẩu cứ nói đến nỗi cãi nhau, khiến đầu Kim Phi quay mòng mòng.
Lòng thầm hiểu ra, vì sao Thiết Chùy và đám cận vệ khang khác rồi.
Kim Phi hô lên với hai tẩu tẩu: “Hai tẩu đừng cãi nhau nữa!”
Hai tẩu tẩu thấy sắc mặt Kim Phi không đúng liền im miệng.
“Ban nãy hai tẩu có ý gì?” Kim Phi hỏi: “Sao lại nói ta sắp lấy hai công chúa?”
Chuyện đàm phán với thảo nguyên cao nguyên tuy không phải tuyệt mật nhưng nữ công nhân dệt bình thường cũng không thể biết được.
Tuy Quan Hạ Nhi biết một chút nhưng cô cũng không phải người nhiều chuyện, nếu không cả thôn đã biết rồi.
Kim Phi, Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc không nói, Quan Hạ Nhi cũng không nói, vậy Tam tẩu tẩu, Tứ tẩu tẩu biết thế nào?
“Ôi Kim ca nhi, báo đã đăng rồi, ngài còn giả ngơ với bọn ta sao?”
Tam tẩu tẩu lại vỗ cánh tay Kim Phi: “Trước đây không nhìn ra, diễm phúc của ngài không ít, lại thêm bệ hạ, ngài lấy ba công chúa rồi lại không nói để làng Tây Hà ta nở mày nở mặt!
Con ta có chú họ ở huyện phủ, trước đây cứ nói chỗ chúng ta nghèo khổ, bây giờ không nói vậy được rồi!”
“Nở mày nở mặt thì cũng có nhưng Kim ca nhi cũng phải chú ý sức khỏe chứ!”
“Ngài lo cái gì? Không phải có Ngụy tiên sinh sao?”
...
Kim Phi nhìn hai tẩu tẩu hi hi ha ha, lòng chỉ có một suy nghĩ.
Quả nhiên, y lại bị ban hôn rồi?
Chương 1837: Khoe mẽ
Thật ra vừa rồi nghe hai tẩu tẩu nói chuyện y muốn cưới công chúa Cao Nguyên thảo nguyên, Kim Phi còn cho rằng do Quan Hạ Nhi nói chuyện phiếm với các tẩu tẩu, tiết lộ nội dung đàm phán.
Kết quả ai ngờ lại được ban hôn, mà nghe ý của hai tẩu tẩu thì đã công khai trên báo chí rồi!
Cuối cùng Kim Phi cũng hiểu vì sao vừa rồi mấy người Thiết Chùy lại cười trộm.
Tình cảm tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình không biết.
Nghĩ tới đây, Kim Phi quay đầu rẽ vào xưởng dệt.
Những làng khác muốn nghe báo cần chạy rất xa đi đọc báo địa phương, nhưng báo chí vốn do xưởng in ấn của làng Tây Hà in ra, không cần vận chuyển, mỗi ngày sau khi báo chí ra, xưởng in ấn đều sẽ đưa mấy phần cho mỗi nhà máy, dán trên cột thông báo trong xưởng.
Sau thời gian dài xoá nạn mù chữ, phần lớn nữ công nhân xưởng dệt đều biết một chút chữ, không ít người đọc thường ngày đã không thành vấn đề.
Kim Phi đến xưởng dệt, phát hiện có quá nhiều người ỏ cột thông báo, bèn quay đầu đi thẳng đến văn phòng trưởng xưởng của Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông vừa mở xong hội nghị sáng, lúc này đang ăn cơm ở văn phòng, đột nhiên nghe thấy cửa lớn rầm một tiếng bị người ta phá vỡ.
Đang chuẩn bị nổi giận, nhưng phát hiện người tới là Kim Phi, lửa giận của Đường Đông Đông lập tức tắt ngúm.
Mấy ngày trước, Đường Tiểu Bắc vẫn luôn quấn lấy cô ấy, làm phiền Đường Đông Đông không chịu được, cô ấy bực bội đi công tác luôn.
Hiện giờ Kim Phi hung hăng đi tới, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy chính là Kim Phi đến hỏi tội.
Trong lòng đang tính toán lát nữa phải giải thích thế nào với Kim Phi, thì thấy Kim Phi cầm tờ báo hôm nay từ trên bàn sách bên cạnh cô ấy lên.
Làm trưởng xưởng của xưởng dệt, sau khi người đưa thư giao báo chí tới, trợ lý đều sẽ để một tờ trên mặt bàn Đường Đông Đông.
Kim Phi đứng đấy, nhanh chóng xem tờ báo chí một lần, rồi cũng không nói chuyện với Đường Đông Đông, thả tờ báo trên mặt bàn, hung hăng rời đi.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Đường Đông Đông đều ngơ ngác, sau khi Kim Phi rời đi, nghi hoặc cầm lấy tờ báo trên bàn.
Cô ấy mới từ xưởng trở về, còn chưa kịp xem báo hôm nay.
Cầm tờ báo lên nhìn một chút, Đường Đông Đông đã phun cơm trong miệng ra.
...
Kim Phi lúc này chạy tới xưởng dệt, những nữ công nhân đã xem báo kia nhìn thấy y, nhao nhao chào hỏi y, người hơi thân quen còn có thể trêu chọc vài câu như tam tẩu tứ tẩu.
Nếu như là bình thường, Kim Phi cũng sẽ trả lời lại, nhưng hiện tại tâm trạng của y cực kỳ không tốt, không để ý đến ai cả, giận đùng đùng rời khỏi xưởng dệt, thẳng đến ngự thư phòng.
Thiết Thế Hâm ôm một chồng tấu chương đi từ viện Khu Mật ra, định mang tấu chương đến ngự thư phòng cho Cửu công chúa phê duyệt, thế nhưng nhìn thấy Kim Phi thở phì phò tiến đến, bèn quay về viện Khu Mật.
Kim Phi liếc viện Khu Mật một chút, không để ý đến Thiết Thế Hâm, mà vọt thẳng vào ngự thư phòng.
Châu Nhi vốn đứng ở giữa bên ngoài, có lẽ lo lắng Kim Phi sẽ làm tổn thương Cửu công chúa, nên nhanh chóng đi theo Kim Phi cùng tiến vào phòng.
Kim Phi không ngờ mới vừa buổi sáng không thấy Quan Hạ Nhi đâu, vậy mà cô cũng ở đây.
"A, đương gia, chàng tỉnh rồi à?" Quan Hạ Nhi đứng lên: "Ta kêu Nhuận Nương phần cơm cho chàng, chàng ăn chưa?"
Kim Phi không để ý tới cô, vọt tới trước mặt Cửu công chúa, vỗ bàn hỏi: "Có phải là nàng hạ lệnh đăng báo tin tức ban hôn không?"
"Phải!" Cửu công chúa bình tĩnh gật đầu.
"Vì sao không thương lượng với ta một chút?"
"Nếu như thương lượng với chàng, chàng sẽ đồng ý sao?" Cửu công chúa hỏi lại.
"Ta đương nhiên sẽ không!" Kim Phi trả lời.
"Còn không phải sao?" Cửu công chúa đứng dậy nói: "Phu quân, ta biết chuyện này không thương lượng với chàng, là ta không đúng, thế nhưng chúng ta đã sớm thảo luận rồi, chàng muốn bình định Cao Nguyên và thảo nguyên thông qua cách thức không phải chiến tranh, hòa thân là chuyện nhất định phải làm!
Hiện giờ đã ký hiệp ước với bộ lạc Hắc Hổ rồi, quân viện trợ hẳn đã sớm xuất phát tới Cao Nguyên, Thất công chúa của bộ lạc Hắc Hổ và công chúa Lộ Khiết của thảo nguyên cũng đến rồi, chuyện hòa thân này nên sớm thực hiện, mà đối tượng hòa thân chỉ có thể là chàng!
Ta biết phu quân tương đối bài xích chuyện hòa thân, nhưng chuyện này không làm không được, cho nên chỉ có thể không thương lượng với chàng, tự tiện làm chủ!"
Nói xong, Cửu công chúa đi đến trước mặt Kim Phi, cúi đầu nói: "Trước kia ta đã đồng ý với phu quân, có chuyện gì cũng đều thương lượng với chàng, lần này là ta nuốt lời, phu quân muốn trách phạt cứ trách phạt đi!"
Kim Phi cúi đầu nhìn Cửu công chúa: "Nàng biết ta sẽ không bởi vì chuyện này mà trách phạt nàng, cho nên nàng mới có thể không sợ hãi như thế, đúng không?"
Cửu công chúa nghe thấy giọng Kim Phi bình tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Cô ấy không sợ Kim Phi nổi giận, thậm chí Kim Phi tát cô ấy hai cái, cô ấy cũng nhận, thế nhưng hiện giờ giọng điệu Kim Phi vô cùng tỉnh táo, khiến trong lòng Cửu công chúa vô cớ chột dạ.
Nói thật thì, quyết định của Cửu công chúa không sai, Kim Phi cưới hai cô công chúa, mà người sau xinh đẹp hơn người trước, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Dù thật sự không thích các cô ấy, cùng lắm thì sau này đối xử như đối xử với Đường Đông Đông là được rồi, dù nói thế nào, Kim Phi là nam nhân đều không thiệt thòi!
Chuyện Cửu công chúa chột dạ là cô ấy đã từng đồng ý với Kim Phi, sau này có việc sẽ thương lượng với Kim Phi, lần này là cô ấy nuốt lời.
Nếu như Kim Phi là một người mẫn cảm, thậm chí có thể hoài nghi cô ấy bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mình mất thực quyền.
Một khi Kim Phi nghĩ như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Nghĩ tới đây, Cửu công chúa nhanh chóng giải thích: "Phu quân, ta thật sự không nghĩ như vậy! Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này nhất định phải làm, mà lại không có bất lợi gì với chàng, cho nên mới tự tiện làm chủ, tuyệt đối không có ý không tôn trọng phu quân!"
Quan Hạ Nhi đứng bên cạnh lúc đầu không muốn chen lời, thế nhưng nhìn thấy Cửu công chúa vội nên muốn nói giúp Cửu công chúa: "Đương gia, chàng bớt giận..."
"Có phải nàng cũng đã sớm biết chuyện này rồi hay không?" Kim Phi quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi vẫn chưa trả lời, Cửu công chúa vội vàng nói: "Phu quân, lúc đầu tỷ tỷ cũng không biết, vừa rồi cũng là xem báo rồi mới đến tìm ta!"
"Ta quả thực không biết trước, nhưng dù ta biết, ta cũng sẽ ủng hộ Vũ Dương!"
Quan Hạ Nhi luôn theo Kim Phi muốn gì được đó, lần này lại không đứng cùng phía với y: "Đương gia, không phải Vũ Dương chỉ cưới hai tiểu thiếp cho chàng sao, cũng không phải muốn hại chàng, chàng e ngại cái gì!
Hơn nữa, không phải chàng luôn nói muốn thông qua thủ đoạn hòa bình để giải quyết vấn đề Cao Nguyên và thảo nguyên sao? Vũ Dương cũng làm việc theo cách nói của chàng mà!
Ta không biết Thất công chúa của Cao Nguyên kia thế nào, nhưng muội muội Lộ Khiết là cô nương tốt bao nhiêu, còn từng cứu mạng của chàng, không nói đến gả cho chàng sẽ gây ra ảnh hưởng gì với triều đình và thảo nguyên, chỉ nói người ta là một cô nương duyên dáng như thế, còn là công chúa, gả cho chàng làm tiểu thiếp, bôi nhọ chàng sao?
Chàng đây là được lợi còn khoe mẽ!"
Có lẽ bởi vì Quan Hạ Nhi chưa từng làm trái lời Kim Phi, Kim Phi cũng đã quen với việc mọi chuyện cô đều thuận theo mình, hiện tại bỗng nhiên bị Quan Hạ Nhi nói một trận, nhất thời Kim Phi không biết nên trả lời thế nào.
Chương 1838: Lần cuối
Cửu công chúa cũng lần đầu thấy Quan Hạ Nhi cãi lại Kim Phi, cô ấy hơi ngơ ngác.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, lo Kim Phi sẽ trách tội Quan Hạ Nhi, vội nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng giận”.
Nói rồi cô ấy lại nhìn Kim Phi: “Phu quân, ta biết sai thật rồi, ta nên bàn với chàng trước, nhưng ta lại sợ chàng không đồng ý…”
“Vũ Dương, nàng đừng nói nữa, đây là chuyện tốt mà bao nhiêu người cầu cũng không được, chàng ấy lại không bị thiệt”.
Quan Hạ Nhi ngắt lời Cửu công chúa: “Hơn nữa, một ngày muội phải xem biết bao nhiêu tấu chương, nếu chuyện nào cũng đến hỏi chàng ấy, chàng ấy hẳn sẽ thấy phiền”.
Thật ra Quan Hạ Nhi nói không sai, Cửu công chúa cả ngày đều ở trong ngự thư phòng, phần lớn thời gian đều xử lý tấu chương, nếu chuyện nào cô ấy cũng bàn với Kim Phi, hẳn là Kim Phi cũng cảm thấy phiền mất.
Nhưng Kim Phi là bên được ban hôn, theo lý Cửu công chúa quả thật nên nói với Kim Phi, hoặc ban hôn cho người khác.
Nhưng họ hàng của Cửu công chúa đều ở kinh thành, lúc Tứ hoàng tử đoạt ngôi, bình thường dám làm trái ý hắn đều bị hắn giết sạch rồi, những người bây giờ còn sống cơ bản đều là người lúc đầu đứng về phe Tứ hoàng tử hoặc quy phục Tứ hoàng tử.
Trong mắt Cửu công chúa, những người này đều là kẻ phản bội, sau này cô ấy chiếm được kinh thành, những người này sẽ bị xử lý.
Có lẽ cũng có vài hoàng thất ở xa trận chiến, chẳng hạn như vài chi mạch hoàng thất không ủng hộ Tứ hoàng tử, nhưng vì họ không quan trọng nên Tứ hoàng tử cũng không ra tay đối phó họ.
Nhưng những người này cũng không thân thiết gì với Cửu công chúa, Cửu công chúa cũng không thể tin tưởng họ hoàn toàn.
Huống gì bây giờ Trung Nguyên đang loạn lạc, cho dù những người này còn sống thì cũng không liên lạc được.
Quan trọng nhất là Cửu công chúa biết rất rõ sự suy bại của Đại Khang có liên quan rất lớn đến hoàng thất.
Trải qua mấy trăm năm phát triển, gia tộc hoàng thất đã vô cùng lớn, cho dù là người của bên chi mạch cũng là hoàng thân quốc thích, cũng không thể nhìn họ xuống ruộng làm việc chứ?
Rõ ràng là hoàng thất không thể bỏ mặc người này, thế nên chỉ đành nuôi họ.
Cứ thế chỉ riêng số lượng đất đai mà hoàng thất chiếm giữ cũng là con số rất lớn.
Mặc dù chính quyền hiện giờ của của Cửu công chúa vẫn lấy quốc hiệu Đại Khang, nhưng cô ấy biết chế độ này là dựa vào Xuyên Thục và Kim Phi để lập nên, không có liên quan gì đến Đại Khang trước đó, cũng là một cơ hội tốt để hất văng hoàng thất.
Cho nên dù có thể liên hệ với họ hàng hoàng thất ở Trung Nguyên đó thì Cửu công chúa cũng không muốn dính líu quá nhiều đến họ, chứ đừng nói là bây giờ không liên hệ được, càng sẽ không đính hôn công chúa thảo nguyên hay Cao Nguyên cho họ.
Cửu công chúa còn từng nghĩ đến Khánh Hâm Nghiêu hoặc Khánh Hoài, nhưng cuối cùng vẫn không chọn.
Bởi vì Khánh Hâm Nghiêu vốn dĩ là đại quan biên giới, có tầm ảnh hưởng lớn ở Xuyên Thục, nếu anh ta cưới công chúa Cao Nguyên thì bộ lạc Hắc Hổ sẽ mạnh lên, thống trị Cao Nguyên, Khánh Hâm Nghiêu sẽ cai trị Xuyên Thục, ngộ nhỡ hai người hợp tác chống lại triều đình thì rắc rối lớn.
Khánh Hoài cũng là đại tướng nắm giữ binh quyền, xem như là nhân vật có sức ảnh hưởng thứ ba trong quân đội ngoài Kim Phi và Trương Lương, hơn nữa rất nhiều nhân viên hộ tống trung và cấp cao đã từng là cấp dưới của anh ta, cũng cực kỳ kính trọng Khánh Hoài.
Nếu anh ta cưới công chúa Cao Nguyên hoặc Thảo Nguyên thì tức là đã có địa bàn.
Hai phu thê một người có binh quyền, một người có địa bàn, nếu có tâm tư gì khác thì cũng phiền phức.
Mặc dù khả năng này khó xảy ra nhưng cũng phải đề phòng, hơn nữa một khi xảy ra, không chỉ khiến hai bên vốn dĩ hòa hợp trở thành kẻ thù, mà còn khiến thiên hạ lại rơi vào hỗn loạn.
Cửu công chúa nhất định sẽ không trơ mắt để loạn lạc rõ ràng có thể ngăn chặn này xảy ra.
Thật ra cách hòa hợp tốt nhất là bản thân Hoàng đế hoặc Hoàng tử kết hôn với công chúa Lộ Khiết và Myda, tiếc là Cửu công chúa lại là Nữ đế, không thể cưới được, cũng không có con trai, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể ban hôn cho Kim Phi.
Kim Phi là chỗ dựa của cô ấy, hơn nữa rất nhiều lần Kim Phi từng tỏ thái độ, nói là Cao Nguyên và Thảo Nguyên đều là một phần của lãnh thổ, điều này cũng giống với suy nghĩ của Cửu công chúa, lợi ích của hai người hoàn toàn giống nhau.
Đối với Cửu công chúa mà nói, mở rộng lãnh thổ và chính quyền ổn định là quan trọng nhất, còn Kim Phi cưới mấy tiểu thiếp thì cô ấy không để tâm, cũng sẽ không ghen.
Trong mắt cô ấy, bây giờ Kim Phi là một người công cụ.
Thật ra Kim Phi cũng biết được điều này nên mới tức giận như vậy.
Chẳng qua theo Quan Hạ Nhi, y tức giận như vậy quả thật hơi già mồm cãi láo, cứ như có được lợi rồi còn giả vờ.
Cửu công chúa lo lắng Kim Phi thẹn quá hóa giận, vội nói: “Tỷ tỷ, không phải đâu, ban hôn không giống mấy việc khác, đáng lẽ ta nên nói trước với phu quân, sau khi chàng ấy đồng ý mới công khai”.
Có vẻ như đang giải thích cho Quan Hạ Nhi nhưng thật ra đang xin lỗi Kim Phi.
Nhìn sắc mặt Kim Phi vẫn không tốt hơn, Cửu công chúa dứt khoát không quan tâm mặt mũi, kéo cánh tay Kim Phi lại bắt đầu làm nũng: “Phu quân, lần này là lỗi của ta, nhưng ta hứa đây là lần cuối cùng, chàng tha cho ta được không?”
Là một Nữ đế, Cửu công chúa trước giờ luôn chú trọng uy nghi, lâu dần trở nên lạnh lùng, cho dù là đối mặt với Kim Phi cũng như thế.
Bây giờ lại làm nũng, cách biệt quá lớn, cuối cùng sắc mặt Kim Phi cũng tốt hơn.
Thật ra y cũng hiểu, nói một cách khách quan, mình cưới công chúa Lộ Khiết và Myda là lựa chọn chính xác nhất, nếu Cửu công chúa ban hôn cho người khác, Kim Phi cũng sẽ không yên tâm.
Nói một cách chủ quan, công chúa Lộ Khiết và Myda đều rất xinh đẹp, hơn nữa Lộ Khiết còn từng cứu mạng Kim Phi, nếu nói Kim Phi không rung động là giả dối.
Chẳng qua nền giáo dục được dạy dỗ từ kiếp trước ảnh hưởng khiến y cảm thấy ngượng, cũng hơi tức giận Cửu công chúa tự quyết định.
Thật ra nói trắng ra là có được lợi rồi còn giả vờ như Quan Hạ Nhi nói.
Bây giờ Cửu công chúa chủ động nhận sai, xuống nước với y, Kim Phi cũng mượn cớ đó xuống nước, sắc mặt âm trầm nói: “Nàng nói đấy, lần cuối đó, nếu còn có lần sau thì ta sử dụng gia pháp đấy”.
“Vâng vâng”, Cửu công chúa vội thuận theo lời Kim Phi: “Sau này không dám nữa”.
“Vậy mới được chứ”, Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa mấy cái xem như trừng phạt, sau đó quay đầu sang nhìn Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi bị Kim Phi nhìn hơi chột dạ, nhưng hiếm khi cứng rắn một lần, nghiêng đầu nói: “Chàng nhìn ta như thế làm gì? Lẽ nào ta nói không đúng sao?”
Kim Phi buồn cười với dáng vẻ trịnh trọng của cô, cũng vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Đúng đúng, là ta già mồm, được chưa?”
“Đáng ghét, tóc ta bị làm rối rồi này”.
Dù sao cũng là vợ chồng già, Quan Hạ Nhi đánh vào tay Kim Phi, tức giận nói: “Biết mình già mồm là được. À phải rồi, nói đến đây mới nhớ, có việc ta phải nói rõ trước với chàng”.
“Phu nhân cứ nói, tiểu sinh lắng tai xin nghe”, Kim Phi trêu cô.
“Ta không quen với công chúa Cao Nguyên kia, trước không nói, nhưng Lộ Khiết có ơn cứu mạng với chàng, nhưng bây giờ ta lại được ban hôn, cả đời này chỉ có thể đi theo chàng, chàng không thể đối xử với cô ấy như với Đông Đông được”.
Chương 1839: Ở đâu?
Quan Hạ Nhi mềm lòng, lúc mới gả cho Kim Phi, cô đã muốn cưới Đường Đông Đông về, nhưng Kim Phi không đồng ý.
Sau này, Đường Đông Đông tiếp quản xưởng dệt, không cần còn phải lo không nộp thuế được nữa, cũng không cần phải lo bị bán vào thanh lâu nữa, dần dần Quan Hạ Nhi cũng không thúc giục chuyện này nữa, muốn từ từ hẵng nói.
Kết quả Cửu công chúa đột nhiên ban hôn cho họ, lúc này Đường Đông Đông bị buộc chặt vào Kim Phi, không còn khả năng gả cho người khác nữa.
Lúc đó Quan Hạ Nhi nghĩ như thế cũng rất tốt, Cửu công chúa xem như đã hoàn thành một tâm nguyện của cô.
Không ngờ sau khi được ban hôn, quan hệ của Kim Phi và Đường Đông Đông còn ngượng nghịu hơn khiến Quan Hạ Nhi sầu lo.
Bây giờ Cửu công chúa lại ban hôn, Quan Hạ Nhi lo Kim Phi và công chúa Lộ Khiết sẽ đi theo con đường cũ như Đường Đông Đông nên tiêm dự phòng trước cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi nghĩ đã nói Lộ Khiết rồi thì nói luôn Đường Đông Đông, thế là nói tiếp: “À phải rồi, còn có Đông Đông nữa, chàng cũng không thể cứ lạnh nhạt với muội ấy như thế, trước Tết chàng phải động phòng với Lộ Khiết và Đông Đông, nếu không ta sẽ nói với mấy người Nhuận Nương, Phi Phi, Tiểu Bắc, bảo họ mặc kệ chàng đấy”.
Bộ dạng của Quan Hạ Nhi bây giờ khiến Kim Phi nhớ đến thời còn đi học lúc nhỏ, cãi nhau với bạn, đối phương bảo người khác không được chơi với mình.
Kim Phi bật cười với dáng vẻ của Quan Hạ Nhi: “Phu nhân, đây là tối hậu thư cho ta phải không?”
Mặc dù Quan Hạ Nhi lần đầu nghe được từ tối hậu thư này, nhưng cũng hiểu được ý của Kim Phi, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đây là tối hậu thư, nếu chàng không nghe theo, bọn ta sẽ bỏ mặc chàng”.
“Hung dữ vậy sao?”, Kim Phi tỏ vẻ sợ hãi.
“Phải đó, hung dữ thế đấy”, có lẽ Quan Hạ Nhi đã nhận ra Kim Phi đang trêu mình, thế là giả vờ tức giận, hai tay chống hông trợn mắt nhìn Kim Phi, trông vừa đáng yêu vừa hung dữ.
Kim Phi nhéo mặt Quan Hạ Nhi, xoa mạnh vài cái.
“Đáng ghét, lúc nãy là xoa đầu người ta, giờ lại nhéo mặt người ta”.
Quan Hạ Nhi tức giận đập vào tay Kim Phi: “Chàng có nghe những gì ta nói không thế?”
“Ta nghe rồi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Qua chuyện này, Kim Phi cũng nghĩ thoáng rồi.
Nếu đã không thể phản kháng, vậy thì nhận thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn quay sang nhìn Cửu công chúa: “Nhớ đấy, đây là lần cuối cùng”.
“Đảm bảo là lần cuối cùng, sau này sẽ không còn nữa”, Cửu công chúa vội giơ tay lên đảm bảo.
Kim Phi cũng đã nguôi giận, cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này, bèn hỏi: “Có phải nàng đã nói chuyện xong với Lộ Khiết không?”
Với phong cách làm việc của Cửu công chúa, nếu đã công bố ban hôn thì chắc chắn đã nói chuyện ổn thỏa với công chúa Lộ Khiết.
Thậm chí đã ký vào hiệp ước.
Quả nhiên Kim Phi vừa hỏi xong, Cửu công chúa mở tủ bên cạnh ra, lấy một tập tài liệu từ trong đó ra đưa cho Kim Phi.
Kim Phi mở ra đọc, quả nhiên là hiệp ước, phần chữ ký có tên của công chúa Lộ Khiết và con dấu của cô ta.
Phần hiệp ước này giống hệt với phần của bộ lạc Hắc Hổ, chẳng qua tên địa điểm đã thay đổi.
“Nàng làm gì với cô ta thế, cô ta lại đồng ý bản hiệp ước này ư?”, Kim Phi hỏi.
Y từng nói chuyện mấy lần với Cửu công chúa, lúc đầu điều kiện đưa ra không khắt khe như hiện giờ, nhưng đều bị công chúa Lộ Khiết từ chối.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã cứu Kim Phi một mạng, mối quan hệ của cô ta với Quan Hạ Nhi đã trở nên thân thiết như tỷ muội, Kim Phi nghĩ công chúa Lộ Khiết đang chờ y nhượng bộ, kết quả lại lặng lẽ ký hiệp ước với Cửu công chúa.
“Ta không làm gì với cô ta cả, mà cô ta tự chủ động tìm ta”.
Thế là Cửu công chúa kể lại chuyện công chúa Lộ Khiết đến gặp cô ấy vào đêm đó, sau đó nói: “Chắc chắn cô ta nhìn thấy chúng ta hợp tác với Cao Nguyên, không thể ngồi yên được nữa, hơn nữa phía bắc sắp vào mùa lạnh rồi”.
“Có lẽ là thế”, Kim Phi khẽ gật đầu: “Cô ta hỏi chuyện chi viện, xưởng dệt và đánh cá sao?”
An toàn và no đủ là hai vấn đề lớn nhất hiện giờ của Thảo Nguyên, đây cũng là hai vấn đề công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất trong cuộc đàm phán trước đó.
“Nói rồi”, Cửu công chúa trả lời: “Cô ta hỏi khi nào chúng ta có thể hỗ trợ vũ khí, khi nào có thể xây dựng xưởng dệt, liệu có thể dỡ bỏ lệnh phong tỏa trên biển Đông Man hay không”.
“Vậy nàng trả lời thế nào?”
“Ta nói chuyện này cần chàng quyết định”, Cửu công chúa đáp: “Bây giờ đã công khai việc ban hôn, có lẽ chẳng lâu nữa cô ta sẽ đến tìm chàng”.
Kim Phi gật đầu, suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Vậy nàng nghĩ thế nào?”
Cửu công chúa không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Phu quân định xây xưởng dệt ở đâu? Nhanh nhất là bao lâu nữa sẽ xây xong?”
“Dĩ nhiên phải xây xưởng dệt ở thành Du Quan”, Kim Phi không suy nghĩ đã trả lời.
Người Đông Man là dân tộc du mục, khi khai thác hết đồng cỏ ở khu vực này thì sẽ lùa trâu bò và cừu dê của mình đến nơi khác, bây giờ trên Thảo Nguyên chẳng có lấy một thành trì nào, lẽ nào lại xây xưởng dệt trên thảo nguyên trống không đó sao?
Nếu như thế, ngày nào cũng phải đề phòng kẻ địch đánh lén, phiền phức quá.
Hơn nữa còn phải ngăn chặn rò rỉ công nghệ.
Thế nên tất nhiên xưởng dệt phải được xây ở thành Du Quan.
“Nếu xây xưởng ở thành Du Quan, thì thuê công nhân ở đâu?”, Cửu công chúa hỏi.
“Chuyện này…”, Kim Phi không trả lời được.
Thành Du Quan từng là địa bàn của người Đông Man, sau khi bị Trương Lương chiếm được, giờ đây gần như đã trở thành một thành phố quân sự, ngoài quân Trấn Bắc do Lưu Thiết dẫn dắt và các nhân viên liên quan phục vụ cho quân Trấn Bắc, thì hầu như không có người dân bình thường.
Mà xưởng dệt là nhà máy cần rất nhiều lực lượng lao động, lẽ nào phải điều động nhân lực từ Xuyên Thục đến sao?
Nếu là lúc sưu thuế nặng trước đây, người dân có thể chọn cách rời bỏ quê hương để tìm đường mưu sinh, nhưng bây giờ Thục Xuyên đã thực hiện chính sách mới, cuộc sống của người dân ngày càng khá hơn, ai bằng lòng đi cả ngàn dặm để đến một nơi khổ sở vất vả, có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào chứ?
Thông qua nhật báo Kim Xuyên kêu gọi, hơn nữa có vài chính sách hỗ trợ, có thể tuyển được vài người, nhưng việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, công chúa Lộ Khiết chắc chắn sẽ không thể đợi được.
Huống gì Thục Xuyên vốn dĩ đã thiếu người, điều người đến thành Du Quan cũng không phù hợp.
Người tị nạn ở Giang Nam và Trung Nguyên là một lựa chọn khá ổn, nhưng giữa thành Du Quan và Trung Nguyên có cả ngàn dặm đất hoang, đưa nhiều người như vậy đến đó cũng rất phiền phức.
Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất là để công chúa Lộ Khiết tuyển nhân viên từ Thảo Nguyên.
Điều này không chỉ có thể giải quyết vấn đề nguồn lao động mà còn giải quyết vấn đề sinh tồn của những công nhân này, đồng thời giảm bớt áp lực cho công chúa Lộ Khiết, cũng có thể bồi dưỡng ý thức về bản sắc thuộc về Đại Khang của những công nhân này.
Nhưng như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều thợ thủ công Đông Man sẽ ứng tuyển theo công nhân, nếu để họ cùng lẻn vào thành Du Quan thì sẽ đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của thành Du Quan.
Trong lúc nhất thời, Kim Phi cũng cảm thấy khó xử.
Nhưng nếu Cửu công chúa đã hỏi vấn đề này, có lẽ cô ấy cũng đã nghĩ ra cách giải quyết, thế là Kim Phi ngẩng đầu lên hỏi: “Nàng có biện pháp đối phó không?”
Chương 1840: Động phòng
“Ta có một ý tưởng!”
Cửu công chúa nói: “Không thì xây công xưởng ở phía Bắc thành Du Quan được không?”
“Nói kỹ hơn đi!” Kim Phi trở nên hứng thú.
Cửu công chúa bảo Châu Nhi lấy cho mình bản đồ phòng thủ thành Du Quan, sau đó nói: “Chúng ta có thể xây thêm một tường thành nữa ở phía Bắc thành Du Quan, mở thêm xưởng dệt ở giữa thành Du Quan và tường thành, như vậy vừa có thể đảm bảo an toàn cho xưởng dệt, vừa có thể đảm bảo gián điệp sẽ không vào được thành Du Quan!”
Cửu công chúa vừa nói vừa cầm bút vẽ mấy đường trên bản đồ để tượng trưng cho tường thành.
Kim Phi nhìn bản đồ một lúc rồi hỏi: “Nàng định xây thêm thành mới cạnh thành Du Quan sao?”
Cô ấy định xây thêm một tòa thành mới dọc theo tường thành phía Bắc thành Du Quan, sau đó đặt xưởng dệt ở trong thành mới.
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu: “Trước kia phu quân nói hòa hợp dân tộc, ta định để người Đông Man định cư trong thành mới, chờ đến khi người Đông Man và người Đại Khang dần dần quen thuộc, có thể chấp nhận nhau, rồi mới hòa nhập từng bước!”
Kim Phi vẫn luôn kiên trì giành lại Thảo Nguyên và Cao Nguyên, hơn nữa thông qua các thủ đoạn bất bạo động như mua bán và giáo dục để có thể hòa hợp dân tộc, Cửu công chúa cũng đồng ý với quan điểm này.
Bây giờ cho phép người Đông Man định cư bên ngoài thành Du Quan, cũng được xem là thử nghiệm mới.
Mặc dù hòa hợp dân tộc không thể có kết quả ngay lập tức, nhưng theo thời gian, hai bên trao đổi ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ đạt được điều đó.
Chẳng qua là cần phải có chính sách dẫn dắt và thời gian.
Kim Phi suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu nói: “Biện pháp này không tệ, nhưng thời tiết sắp chuyển lạnh, vậy thì có phải sẽ không kịp nữa không?”
“Thế thì phải xem xem Lộ Khiết có thể chiêu mộ đủ nhân công hay không!”
Cửu công chúa nói: “Lúc trước ta đã cho tàu chở hàng đưa rất nhiều than đá đến thành Du Quan, xưởng xi măng đang gấp rút làm việc, có thể dùng để làm gạch, nếu Lộ Khiết có thể huy động đủ người dân, dù không thể xây xong xưởng dệt trước mùa đông, nhưng xây dựng một nơi trí đông thì không phải vấn đề gì lớn.”
Kể từ khi đội đánh bắt Đông Hải được thành lập, đủ loại thuyền hơi nước lớn nhỏ hoạt động hết công suất, không ngừng vận chuyển cá muối từ Đông Hải đến Xuyên Thục rồi đến Giang Nam.
Lúc mới bắt đầu, rất nhiều thuyền lầu đi từ Xuyên Thục đến Đông Hải đều để không, sau này Cửu công chúa cảm thấy như vậy thì rất lãng phí vận chuyển lực lượng, nên đã yêu cầu thuyền lầu khi quay về sẽ chở một ít vật liệu xây dựng cơ bản.
“Nàng chuẩn than đá đến thành Du Quan sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Bắt đầu từ khi nào? Sao không nói cho ta biết?”
“Hơn một tháng trước, ta thấy đội vận chuyển dâng tấu, mỗi lần trở về Đông Hải tàu đều để trống như vậy quá lãng phí, để cho bọn họ mang theo một ít vật liệu mang về Đông Hải đồng thời cũng mang ít than đá và vật liệu khác đến thành Du Quan.”
Cửu công chúa trả lời: “Đây không phải chuyện lớn, bận bịu một hồi, ta quên nói cho chàng biết.”
“Đưa đến bao nhiêu?” Kim Phi hỏi.
“Cái này thì ta phải phái người đến viện Khu Mật tìm tài liệu của đội vận chuyển thì mới biết được.”
Cửu công chúa nói xong, để Châu Nhi gọi cấm quân đến.
Ngự thư phòng và viện Khu Mật ở chung một viện, không lâu sau cấm quân đã lấy được tài liệu của đội vận chuyển đến.
Kim Phi nhận lấy tài liệu, sau khi xem xong kích động đến mức ôm hôn Cửu công chúa.
Từ số liệu sưu tầm trong tài liệu cho thấy, khoảng thời gian này số lượng than đá chở từ Xuyên Thục đến thành Du Quan không ít.
Trên Thảo Nguyên, mùa đông đến rất sớm, cực kì lạnh lẽo, hay là trước đây, khi mùa đông đến, dân du mục đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông.
Nhưng bây giờ Đông Man không ngừng chiến tranh nội bộ, các bộ lạc liên minh nhỏ dưới quyền của công chúa Lộ Khiết đang ở thế yếu, thường xuyên bị kẻ địch tập kích, hơn một nửa bộ lạc chưa kịp chuẩn bị vật liệu cho mùa đông.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ các biện pháp giữ ấm, ước tính sau mùa đông này các bộ lạc liên minh nhỏ của công chúa Lộ Khiết dù không tan rã nhưng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Vừa rồi Kim Phi còn đang lo lắng về chuyện này, nhưng sau lại biết Cửu công chúa đã vận chuyển than đá đến trước thời hạn.
Có những thứ than đá này, không chỉ có thể đốt gạch, mà còn có thể thông qua mô hình nồi hơi nhỏ để sưởi ấm.
Chẳng hạn như xây một cái phòng khách, tập hợp tất cả các dân du mục ở trong đó, thì chỉ cần một chiếc nồi hơi nhỏ, cũng đủ để nuôi sống hàng trăm dân du mục qua mùa đông.
Mặc dù Kim Phi luôn nói muốn thông qua biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề Đông Man, nhưng nói thì dễ, làm thì khó.
Khi đối xử với người dân Trung Nguyên và Giang Nam, y còn có thể dùng sách lược đánh cường hào chia ruộng đất, chia đất cho người dân, từ đó giành được sự ủng hộ của người dân.
Nhưng cuộc sống của dân du mục trên Thảo Nguyên thì khác, không cần đất, nên chiêu này không có quá nhiều tác dụng với dân du mục trên Thảo Nguyên.
Cho nên trước đó Kim Phi nghĩ thông qua mua bán và giáo dục để từ từ đồng hóa, bây giờ nhìn tài liệu, đột nhiên Kim Phi có lòng tin.
Ấm no là yếu tố sinh tồn đầu tiên của con người, không ai thích sống thiếu ăn, và cuộc sống chết rét cả, y chỉ cần giúp dân du mục vượt qua mùa đông này, và thông qua tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, Kim Phi tin rằng hầu hết dân du mục sẽ ở lại.
Sau đó, Kim Phi và Cửu công chúa bàn bạc về nguồn nhân công, tiếp viện cho Đông Man và những vấn đề liên quan khác, nói đến tận trưa đến khi Quan Hạ Nhi gọi đi ăn cơm.
Ăn trưa xong, Kim Phi thậm chí còn không ngủ trưa, đi đến đoàn ca múa tìm Thanh Diên, để cô ấy chuẩn bị một đoàn ca múa, sẵn sàng đến thành Du Quan bất cứ lúc nào.
Sau khi bàn bạc xong với đoàn ca múa, Kim Phi lại chạy đến nhật báo tìm Trần Văn Viễn, bàn bạc về việc xuất bản nhật báo Kim Xuyên dành cho dân du mục trên Thảo Nguyên, nếu có thời gian, thì viết một hoặc hai vở kịch dựa trên câu chuyện của dân du mục trên Thảo Nguyên, rồi giao cho đoàn ca múa, để đoàn ca múa biểu diễn.
Có thể khiến dân du mục quy thuận hay không, đều nhờ vào nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa.
Kim Phi rất coi trọng việc này, thảo luận với Trần Văn Viễn đến tận tối mới quay về.
Về đến nhà, phòng ăn đã không còn ai.
Chỉ còn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang ngồi trong phòng ăn buôn chuyện.
Thấy Kim Phi quay về, Quan Hạ Nhi vội vàng đứng lên: “Đương gia, ta nghe nói chàng đến nhật báo, ta nghĩ chàng nhất định có chuyện muốn nói với Trần công tử, nên không gọi chàng về ăn cơm, bọn ta ăn trước.”
“Không sao, các nàng cứ ăn trước đi.”
Kim Phi không thèm để ý xua tay.
Trong thời đại phong kiến, ở một số gia đình có quy định, nếu nam chủ chưa quay về, thì đàn bà và trẻ con không được ăn cơm trước.
Khi hai người mới lập gia đình, Quan Hạ Nhi cũng như vậy, sau khi được Kim Phi nhắc nhở nhiều lần, sau này phát hiện công việc và thời gian nghỉ ngơi của Kim Phi cực kì thất thường, nếu thật sự phải đợi y về mới bắt đầu ăn cơm, ước chừng bốn đứa nhỏ mỗi ngày đều phải đi học muộn, nên dần dần không còn chờ Kim Phi nữa.
Chẳng qua mỗi lần Kim Phi không đến ăn cơm, Nhuận Nương sẽ để phần cơm cho y.
Trong lúc Kim Phi và Quan Hạ Nhi đang nói chuyện, Nhuận Nương đã dọn thức ăn lên.
“Đương gia, buổi chiều Lộ Khiết muội muội có đến tìm ta, Quan Hạ Nhi vừa giúp Nhuận Nương dọn mâm, vừa nói: “Chàng định bao giờ mới động phòng với muội ấy?”
“Các ngươi cười cái gì?”
Kim Phi vừa đánh răng vừa hỏi.
“Không có gì, không có gì!”
Thiết Chùy vội vã xua tay.
Những cận vệ khác cũng mau chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, một số người không nhịn được âm thầm nhéo đùi mình.
Kim Phi vừa nhìn là biết có vấn đề nhưng đánh răng được một nửa, y cũng lười quan tâm mấy tên này.
Đánh răng xong, đám cân vệ đã điều chỉnh xong trạng thái, không ai liếc ngang liếc dọc, hôm nay Thiết Chùy thay quần áo mới, lo bị Kim Phi đá nên chạy đến đứng bên cửa.
Kim Phi chỉ vào Thiết Chùy, rồi đi vào nhà ăn.
Y dậy hơi muộn, bốn đứa nhỏ đã ăn cơm rồi đến trường rồi, cũng không biết Quan Hạ Nhi đi đâu, nhà ăn chỉ có một mình Nhuận Nương.
Thấy Kim Phi thức dậy, Nhuận Nương vội vã đến nhà bếp bưng cháo nóng với thức ăn đến.
“Hôm nay đám người Thiết Chùy cứ như thần kinh hết cả, làm gì vậy?” Kim Phi hỏi.
“Ta không biết,” Nhuận Nương đặt mâm trên bàn, nhìn ra bên ngoài một cái: “Không phải họ cũng như bình thường sao?”
“Bây giờ đang giả bộ đấy, ban nãy không như thế.”
“Vậy ta không biết.” Nhuận Nương lắc đầu.
Kim Phi đã ru rú trong nhà đủ rồi, Nhuận Nương còn hơn thế, bình thường không phải bận bịu làm cơm trong nhà bếp thì cũng nghiên cứu món mới, thật sự không còn chuyện làm nữa thì kéo sợi dệt vải, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, trước giờ cũng không quan tâm chuyện phiếm, yên lặng đến mờ nhạt.
Kim Phi biết có thể không hỏi được gì từ miệng cô ấy, cũng không để ý.
Ăn xong bữa sáng, Kim Phi cũng quên chuyện này, chuẩn bị đưa đội cận vệ đến phòng thí nghiệm, đi đến cửa thì gặp hai tẩu tẩu mới tan ca đêm, chuẩn bị ra đồng.
Thấy Kim Phi, hai tẩu tẩu đều che miệng cười nhẹ.
“Kim ca nhi, chúc mừng ngài!” Một tẩu tẩu cười đùa: “Khi nào mở tiệc nhớ gọi bọn ta đấy!”
“Tam tẩu, tẩu nói gì vậy?” Kim Phi mù mờ: “Chúc mừng cái gì? Tiệc gì?”
Tết hai năm trước, rất nhiều dân chúng Kim Xuyên đổ xô đến làng Tây Hà chúc tết Kim Phi, tuy nhộn nhịp nhưng lại tạo áp lực cực lớn cho đội bảo vệ của thôn, Tết năm ngoái, một vài người ở xa còn xuất phát từ đêm, xảy ra mấy vụ rơi xuống khe núi.
Tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng có hai ông cụ ngã gãy xương.
Vì để tránh xảy ra tình huống như thế này, Kim Phi và Tả Phi Phi, Bắc Thiên Tầm thành thân cũng không tổ chức tiệc, cũng không làm đầy tháng cho mấy đứa nhỏ, tất cả đều đơn giản hóa.
“Kim ca nhi, lần trước bệ hạ ban hôn cho ngài và trưởng xưởng chúng ta, ngài vội đánh trận nên không làm tiệc cũng thôi, bây giờ ngài ở nhà, cũng không có chuyện gì, phải làm hẳn hoi, chúng ta cũng góp vui!” Tẩu tẩu khác cười nói.
“Đợi chút đã Tứ tẩu, sao tẩu lại nhắc đến ban hôn?” Kim Phi bỗng ngây người: “Trưởng xưởng các tẩu nói gì rồi?”
Tuy Kim Phi và Đường Đông Đông được Cửu công chúa ban hôn nhưng ngược lại lại trở nên càng xa cách, lần này Đường Tiểu Bắc quay về, vốn định nhốt hai người vào cùng một phòng nhưng Đường Đông Đông lại nhận ra, lấy cớ kiểm tra xưởng mới mà đi công tác, khiến Đường Tiểu Bắc giận vô cùng!
Hôm qua lúc ăn tối nghe Quan Hạ Nhi nói Đường Đông Đông về rồi, lẽ nào cô ấy nói gì ở xưởng dệt?
Không, Đường Đông Đông luôn né tránh, lẽ ra không chủ động nhắc đến chuyện này mới phải.
“Trưởng xưởng bọn ta có thể nói gì chứ?” Tam tẩu tẩu vỗ cánh tay Kim Phi: “Nói đến trưởng xưởng, ta là tẩu tẩu nên phải nói, ngài làm chuyện này là không đáng mặt đàn ông!”
“Đúng rồi đấy!” Tứ tẩu tẩu nói theo: “Kim ca nhi, ngài nói thật đi, có phải ngài với trưởng xưởng chưa động phòng không?”
“Còn phải hỏi, hôm nào trưởng xưởng cũng ở xưởng, họ động phòng kiểu gì?” Tam tẩu tẩu nói xong còn trừng mắt nhìn Kim Phi một cái.
Với địa vị của Kim Phi, số người dám trừng mắt với y không nhiều.
Nhưng các tẩu tẩu trong thôn đều nhìn Kim Phi trưởng thành, bây giờ còn có thể thường xuyên gặp y, chỉ kính chứ không sợ, gặp Kim Phi ở thôn, thi thoảng cũng trêu đùa.
Kim Phi bị trừng mắt thì cũng chỉ có thể cười theo: ‘Tẩu tẩu, chuyện của ta và Đông Đông có chút phức tạp, tẩu đừng hỏi nữa.”
“Kim ca nhi, ngài cũng đừng chê chúng ta nói nhiều, trưởng xưởng khác với những cô gái khác trong xưởng, những cô gái khác tuy có hôn ước với ngài nhưng muốn đi là đi, còn ngài với trưởng xưởng là do bệ hạ ban hôn, cả đời này cô ấy chỉ có thể theo ngài, con gái người ta ngại ngùng, ngài là đàn ông lại không thể chủ động chút sao?”
Tam tẩu nói: “Lẽ nào ngài chuẩn bị để trưởng xưởng bọn ta ở vậy cả đời?”
“Đúng thế,” Tứ tẩu tẩu lại phụ họa: “Kim ca nhi, ta biết bây giờ ngài lấy bệ hạ, lại chuẩn bị lấy hai công chúa, nhưng ngài chớ quên, khi ngài còn chưa giàu thì trưởng xưởng đã theo ngài rồi!”
“Kim ca nhi, người mới cũng tốt nhưng ngài không được quên người cũ!” Tam tẩu tẩu nói tiếp: “Lại nói trưởng xưởng mặt xinh, dáng đẹp, còn giỏi giang như thế, chẳng kém công chúa cao nguyên thảo nguyên kia chút nào!”
“Tam tẩu tẩu, nghe nói trên người công chúa cao nguyên tự có hương thơm!”
“Chỉ là hương thơm mà thôi, xưởng xà phòng chúng ta nhiều nước hoa lắm, muốn mùi nào cũng có, trưởng xưởng cả ngày xịt thơm nức luôn ấy chứ?”
“Xịt nước hoa cũng giống hương thơm cơ thể sao?”
“Có gì không giống?”
...
Tam tẩu tẩu và Tứ tẩu tẩu cứ nói đến nỗi cãi nhau, khiến đầu Kim Phi quay mòng mòng.
Lòng thầm hiểu ra, vì sao Thiết Chùy và đám cận vệ khang khác rồi.
Kim Phi hô lên với hai tẩu tẩu: “Hai tẩu đừng cãi nhau nữa!”
Hai tẩu tẩu thấy sắc mặt Kim Phi không đúng liền im miệng.
“Ban nãy hai tẩu có ý gì?” Kim Phi hỏi: “Sao lại nói ta sắp lấy hai công chúa?”
Chuyện đàm phán với thảo nguyên cao nguyên tuy không phải tuyệt mật nhưng nữ công nhân dệt bình thường cũng không thể biết được.
Tuy Quan Hạ Nhi biết một chút nhưng cô cũng không phải người nhiều chuyện, nếu không cả thôn đã biết rồi.
Kim Phi, Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc không nói, Quan Hạ Nhi cũng không nói, vậy Tam tẩu tẩu, Tứ tẩu tẩu biết thế nào?
“Ôi Kim ca nhi, báo đã đăng rồi, ngài còn giả ngơ với bọn ta sao?”
Tam tẩu tẩu lại vỗ cánh tay Kim Phi: “Trước đây không nhìn ra, diễm phúc của ngài không ít, lại thêm bệ hạ, ngài lấy ba công chúa rồi lại không nói để làng Tây Hà ta nở mày nở mặt!
Con ta có chú họ ở huyện phủ, trước đây cứ nói chỗ chúng ta nghèo khổ, bây giờ không nói vậy được rồi!”
“Nở mày nở mặt thì cũng có nhưng Kim ca nhi cũng phải chú ý sức khỏe chứ!”
“Ngài lo cái gì? Không phải có Ngụy tiên sinh sao?”
...
Kim Phi nhìn hai tẩu tẩu hi hi ha ha, lòng chỉ có một suy nghĩ.
Quả nhiên, y lại bị ban hôn rồi?
Chương 1837: Khoe mẽ
Thật ra vừa rồi nghe hai tẩu tẩu nói chuyện y muốn cưới công chúa Cao Nguyên thảo nguyên, Kim Phi còn cho rằng do Quan Hạ Nhi nói chuyện phiếm với các tẩu tẩu, tiết lộ nội dung đàm phán.
Kết quả ai ngờ lại được ban hôn, mà nghe ý của hai tẩu tẩu thì đã công khai trên báo chí rồi!
Cuối cùng Kim Phi cũng hiểu vì sao vừa rồi mấy người Thiết Chùy lại cười trộm.
Tình cảm tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình không biết.
Nghĩ tới đây, Kim Phi quay đầu rẽ vào xưởng dệt.
Những làng khác muốn nghe báo cần chạy rất xa đi đọc báo địa phương, nhưng báo chí vốn do xưởng in ấn của làng Tây Hà in ra, không cần vận chuyển, mỗi ngày sau khi báo chí ra, xưởng in ấn đều sẽ đưa mấy phần cho mỗi nhà máy, dán trên cột thông báo trong xưởng.
Sau thời gian dài xoá nạn mù chữ, phần lớn nữ công nhân xưởng dệt đều biết một chút chữ, không ít người đọc thường ngày đã không thành vấn đề.
Kim Phi đến xưởng dệt, phát hiện có quá nhiều người ỏ cột thông báo, bèn quay đầu đi thẳng đến văn phòng trưởng xưởng của Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông vừa mở xong hội nghị sáng, lúc này đang ăn cơm ở văn phòng, đột nhiên nghe thấy cửa lớn rầm một tiếng bị người ta phá vỡ.
Đang chuẩn bị nổi giận, nhưng phát hiện người tới là Kim Phi, lửa giận của Đường Đông Đông lập tức tắt ngúm.
Mấy ngày trước, Đường Tiểu Bắc vẫn luôn quấn lấy cô ấy, làm phiền Đường Đông Đông không chịu được, cô ấy bực bội đi công tác luôn.
Hiện giờ Kim Phi hung hăng đi tới, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy chính là Kim Phi đến hỏi tội.
Trong lòng đang tính toán lát nữa phải giải thích thế nào với Kim Phi, thì thấy Kim Phi cầm tờ báo hôm nay từ trên bàn sách bên cạnh cô ấy lên.
Làm trưởng xưởng của xưởng dệt, sau khi người đưa thư giao báo chí tới, trợ lý đều sẽ để một tờ trên mặt bàn Đường Đông Đông.
Kim Phi đứng đấy, nhanh chóng xem tờ báo chí một lần, rồi cũng không nói chuyện với Đường Đông Đông, thả tờ báo trên mặt bàn, hung hăng rời đi.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Đường Đông Đông đều ngơ ngác, sau khi Kim Phi rời đi, nghi hoặc cầm lấy tờ báo trên bàn.
Cô ấy mới từ xưởng trở về, còn chưa kịp xem báo hôm nay.
Cầm tờ báo lên nhìn một chút, Đường Đông Đông đã phun cơm trong miệng ra.
...
Kim Phi lúc này chạy tới xưởng dệt, những nữ công nhân đã xem báo kia nhìn thấy y, nhao nhao chào hỏi y, người hơi thân quen còn có thể trêu chọc vài câu như tam tẩu tứ tẩu.
Nếu như là bình thường, Kim Phi cũng sẽ trả lời lại, nhưng hiện tại tâm trạng của y cực kỳ không tốt, không để ý đến ai cả, giận đùng đùng rời khỏi xưởng dệt, thẳng đến ngự thư phòng.
Thiết Thế Hâm ôm một chồng tấu chương đi từ viện Khu Mật ra, định mang tấu chương đến ngự thư phòng cho Cửu công chúa phê duyệt, thế nhưng nhìn thấy Kim Phi thở phì phò tiến đến, bèn quay về viện Khu Mật.
Kim Phi liếc viện Khu Mật một chút, không để ý đến Thiết Thế Hâm, mà vọt thẳng vào ngự thư phòng.
Châu Nhi vốn đứng ở giữa bên ngoài, có lẽ lo lắng Kim Phi sẽ làm tổn thương Cửu công chúa, nên nhanh chóng đi theo Kim Phi cùng tiến vào phòng.
Kim Phi không ngờ mới vừa buổi sáng không thấy Quan Hạ Nhi đâu, vậy mà cô cũng ở đây.
"A, đương gia, chàng tỉnh rồi à?" Quan Hạ Nhi đứng lên: "Ta kêu Nhuận Nương phần cơm cho chàng, chàng ăn chưa?"
Kim Phi không để ý tới cô, vọt tới trước mặt Cửu công chúa, vỗ bàn hỏi: "Có phải là nàng hạ lệnh đăng báo tin tức ban hôn không?"
"Phải!" Cửu công chúa bình tĩnh gật đầu.
"Vì sao không thương lượng với ta một chút?"
"Nếu như thương lượng với chàng, chàng sẽ đồng ý sao?" Cửu công chúa hỏi lại.
"Ta đương nhiên sẽ không!" Kim Phi trả lời.
"Còn không phải sao?" Cửu công chúa đứng dậy nói: "Phu quân, ta biết chuyện này không thương lượng với chàng, là ta không đúng, thế nhưng chúng ta đã sớm thảo luận rồi, chàng muốn bình định Cao Nguyên và thảo nguyên thông qua cách thức không phải chiến tranh, hòa thân là chuyện nhất định phải làm!
Hiện giờ đã ký hiệp ước với bộ lạc Hắc Hổ rồi, quân viện trợ hẳn đã sớm xuất phát tới Cao Nguyên, Thất công chúa của bộ lạc Hắc Hổ và công chúa Lộ Khiết của thảo nguyên cũng đến rồi, chuyện hòa thân này nên sớm thực hiện, mà đối tượng hòa thân chỉ có thể là chàng!
Ta biết phu quân tương đối bài xích chuyện hòa thân, nhưng chuyện này không làm không được, cho nên chỉ có thể không thương lượng với chàng, tự tiện làm chủ!"
Nói xong, Cửu công chúa đi đến trước mặt Kim Phi, cúi đầu nói: "Trước kia ta đã đồng ý với phu quân, có chuyện gì cũng đều thương lượng với chàng, lần này là ta nuốt lời, phu quân muốn trách phạt cứ trách phạt đi!"
Kim Phi cúi đầu nhìn Cửu công chúa: "Nàng biết ta sẽ không bởi vì chuyện này mà trách phạt nàng, cho nên nàng mới có thể không sợ hãi như thế, đúng không?"
Cửu công chúa nghe thấy giọng Kim Phi bình tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Cô ấy không sợ Kim Phi nổi giận, thậm chí Kim Phi tát cô ấy hai cái, cô ấy cũng nhận, thế nhưng hiện giờ giọng điệu Kim Phi vô cùng tỉnh táo, khiến trong lòng Cửu công chúa vô cớ chột dạ.
Nói thật thì, quyết định của Cửu công chúa không sai, Kim Phi cưới hai cô công chúa, mà người sau xinh đẹp hơn người trước, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Dù thật sự không thích các cô ấy, cùng lắm thì sau này đối xử như đối xử với Đường Đông Đông là được rồi, dù nói thế nào, Kim Phi là nam nhân đều không thiệt thòi!
Chuyện Cửu công chúa chột dạ là cô ấy đã từng đồng ý với Kim Phi, sau này có việc sẽ thương lượng với Kim Phi, lần này là cô ấy nuốt lời.
Nếu như Kim Phi là một người mẫn cảm, thậm chí có thể hoài nghi cô ấy bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mình mất thực quyền.
Một khi Kim Phi nghĩ như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Nghĩ tới đây, Cửu công chúa nhanh chóng giải thích: "Phu quân, ta thật sự không nghĩ như vậy! Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này nhất định phải làm, mà lại không có bất lợi gì với chàng, cho nên mới tự tiện làm chủ, tuyệt đối không có ý không tôn trọng phu quân!"
Quan Hạ Nhi đứng bên cạnh lúc đầu không muốn chen lời, thế nhưng nhìn thấy Cửu công chúa vội nên muốn nói giúp Cửu công chúa: "Đương gia, chàng bớt giận..."
"Có phải nàng cũng đã sớm biết chuyện này rồi hay không?" Kim Phi quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi vẫn chưa trả lời, Cửu công chúa vội vàng nói: "Phu quân, lúc đầu tỷ tỷ cũng không biết, vừa rồi cũng là xem báo rồi mới đến tìm ta!"
"Ta quả thực không biết trước, nhưng dù ta biết, ta cũng sẽ ủng hộ Vũ Dương!"
Quan Hạ Nhi luôn theo Kim Phi muốn gì được đó, lần này lại không đứng cùng phía với y: "Đương gia, không phải Vũ Dương chỉ cưới hai tiểu thiếp cho chàng sao, cũng không phải muốn hại chàng, chàng e ngại cái gì!
Hơn nữa, không phải chàng luôn nói muốn thông qua thủ đoạn hòa bình để giải quyết vấn đề Cao Nguyên và thảo nguyên sao? Vũ Dương cũng làm việc theo cách nói của chàng mà!
Ta không biết Thất công chúa của Cao Nguyên kia thế nào, nhưng muội muội Lộ Khiết là cô nương tốt bao nhiêu, còn từng cứu mạng của chàng, không nói đến gả cho chàng sẽ gây ra ảnh hưởng gì với triều đình và thảo nguyên, chỉ nói người ta là một cô nương duyên dáng như thế, còn là công chúa, gả cho chàng làm tiểu thiếp, bôi nhọ chàng sao?
Chàng đây là được lợi còn khoe mẽ!"
Có lẽ bởi vì Quan Hạ Nhi chưa từng làm trái lời Kim Phi, Kim Phi cũng đã quen với việc mọi chuyện cô đều thuận theo mình, hiện tại bỗng nhiên bị Quan Hạ Nhi nói một trận, nhất thời Kim Phi không biết nên trả lời thế nào.
Chương 1838: Lần cuối
Cửu công chúa cũng lần đầu thấy Quan Hạ Nhi cãi lại Kim Phi, cô ấy hơi ngơ ngác.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, lo Kim Phi sẽ trách tội Quan Hạ Nhi, vội nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng giận”.
Nói rồi cô ấy lại nhìn Kim Phi: “Phu quân, ta biết sai thật rồi, ta nên bàn với chàng trước, nhưng ta lại sợ chàng không đồng ý…”
“Vũ Dương, nàng đừng nói nữa, đây là chuyện tốt mà bao nhiêu người cầu cũng không được, chàng ấy lại không bị thiệt”.
Quan Hạ Nhi ngắt lời Cửu công chúa: “Hơn nữa, một ngày muội phải xem biết bao nhiêu tấu chương, nếu chuyện nào cũng đến hỏi chàng ấy, chàng ấy hẳn sẽ thấy phiền”.
Thật ra Quan Hạ Nhi nói không sai, Cửu công chúa cả ngày đều ở trong ngự thư phòng, phần lớn thời gian đều xử lý tấu chương, nếu chuyện nào cô ấy cũng bàn với Kim Phi, hẳn là Kim Phi cũng cảm thấy phiền mất.
Nhưng Kim Phi là bên được ban hôn, theo lý Cửu công chúa quả thật nên nói với Kim Phi, hoặc ban hôn cho người khác.
Nhưng họ hàng của Cửu công chúa đều ở kinh thành, lúc Tứ hoàng tử đoạt ngôi, bình thường dám làm trái ý hắn đều bị hắn giết sạch rồi, những người bây giờ còn sống cơ bản đều là người lúc đầu đứng về phe Tứ hoàng tử hoặc quy phục Tứ hoàng tử.
Trong mắt Cửu công chúa, những người này đều là kẻ phản bội, sau này cô ấy chiếm được kinh thành, những người này sẽ bị xử lý.
Có lẽ cũng có vài hoàng thất ở xa trận chiến, chẳng hạn như vài chi mạch hoàng thất không ủng hộ Tứ hoàng tử, nhưng vì họ không quan trọng nên Tứ hoàng tử cũng không ra tay đối phó họ.
Nhưng những người này cũng không thân thiết gì với Cửu công chúa, Cửu công chúa cũng không thể tin tưởng họ hoàn toàn.
Huống gì bây giờ Trung Nguyên đang loạn lạc, cho dù những người này còn sống thì cũng không liên lạc được.
Quan trọng nhất là Cửu công chúa biết rất rõ sự suy bại của Đại Khang có liên quan rất lớn đến hoàng thất.
Trải qua mấy trăm năm phát triển, gia tộc hoàng thất đã vô cùng lớn, cho dù là người của bên chi mạch cũng là hoàng thân quốc thích, cũng không thể nhìn họ xuống ruộng làm việc chứ?
Rõ ràng là hoàng thất không thể bỏ mặc người này, thế nên chỉ đành nuôi họ.
Cứ thế chỉ riêng số lượng đất đai mà hoàng thất chiếm giữ cũng là con số rất lớn.
Mặc dù chính quyền hiện giờ của của Cửu công chúa vẫn lấy quốc hiệu Đại Khang, nhưng cô ấy biết chế độ này là dựa vào Xuyên Thục và Kim Phi để lập nên, không có liên quan gì đến Đại Khang trước đó, cũng là một cơ hội tốt để hất văng hoàng thất.
Cho nên dù có thể liên hệ với họ hàng hoàng thất ở Trung Nguyên đó thì Cửu công chúa cũng không muốn dính líu quá nhiều đến họ, chứ đừng nói là bây giờ không liên hệ được, càng sẽ không đính hôn công chúa thảo nguyên hay Cao Nguyên cho họ.
Cửu công chúa còn từng nghĩ đến Khánh Hâm Nghiêu hoặc Khánh Hoài, nhưng cuối cùng vẫn không chọn.
Bởi vì Khánh Hâm Nghiêu vốn dĩ là đại quan biên giới, có tầm ảnh hưởng lớn ở Xuyên Thục, nếu anh ta cưới công chúa Cao Nguyên thì bộ lạc Hắc Hổ sẽ mạnh lên, thống trị Cao Nguyên, Khánh Hâm Nghiêu sẽ cai trị Xuyên Thục, ngộ nhỡ hai người hợp tác chống lại triều đình thì rắc rối lớn.
Khánh Hoài cũng là đại tướng nắm giữ binh quyền, xem như là nhân vật có sức ảnh hưởng thứ ba trong quân đội ngoài Kim Phi và Trương Lương, hơn nữa rất nhiều nhân viên hộ tống trung và cấp cao đã từng là cấp dưới của anh ta, cũng cực kỳ kính trọng Khánh Hoài.
Nếu anh ta cưới công chúa Cao Nguyên hoặc Thảo Nguyên thì tức là đã có địa bàn.
Hai phu thê một người có binh quyền, một người có địa bàn, nếu có tâm tư gì khác thì cũng phiền phức.
Mặc dù khả năng này khó xảy ra nhưng cũng phải đề phòng, hơn nữa một khi xảy ra, không chỉ khiến hai bên vốn dĩ hòa hợp trở thành kẻ thù, mà còn khiến thiên hạ lại rơi vào hỗn loạn.
Cửu công chúa nhất định sẽ không trơ mắt để loạn lạc rõ ràng có thể ngăn chặn này xảy ra.
Thật ra cách hòa hợp tốt nhất là bản thân Hoàng đế hoặc Hoàng tử kết hôn với công chúa Lộ Khiết và Myda, tiếc là Cửu công chúa lại là Nữ đế, không thể cưới được, cũng không có con trai, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể ban hôn cho Kim Phi.
Kim Phi là chỗ dựa của cô ấy, hơn nữa rất nhiều lần Kim Phi từng tỏ thái độ, nói là Cao Nguyên và Thảo Nguyên đều là một phần của lãnh thổ, điều này cũng giống với suy nghĩ của Cửu công chúa, lợi ích của hai người hoàn toàn giống nhau.
Đối với Cửu công chúa mà nói, mở rộng lãnh thổ và chính quyền ổn định là quan trọng nhất, còn Kim Phi cưới mấy tiểu thiếp thì cô ấy không để tâm, cũng sẽ không ghen.
Trong mắt cô ấy, bây giờ Kim Phi là một người công cụ.
Thật ra Kim Phi cũng biết được điều này nên mới tức giận như vậy.
Chẳng qua theo Quan Hạ Nhi, y tức giận như vậy quả thật hơi già mồm cãi láo, cứ như có được lợi rồi còn giả vờ.
Cửu công chúa lo lắng Kim Phi thẹn quá hóa giận, vội nói: “Tỷ tỷ, không phải đâu, ban hôn không giống mấy việc khác, đáng lẽ ta nên nói trước với phu quân, sau khi chàng ấy đồng ý mới công khai”.
Có vẻ như đang giải thích cho Quan Hạ Nhi nhưng thật ra đang xin lỗi Kim Phi.
Nhìn sắc mặt Kim Phi vẫn không tốt hơn, Cửu công chúa dứt khoát không quan tâm mặt mũi, kéo cánh tay Kim Phi lại bắt đầu làm nũng: “Phu quân, lần này là lỗi của ta, nhưng ta hứa đây là lần cuối cùng, chàng tha cho ta được không?”
Là một Nữ đế, Cửu công chúa trước giờ luôn chú trọng uy nghi, lâu dần trở nên lạnh lùng, cho dù là đối mặt với Kim Phi cũng như thế.
Bây giờ lại làm nũng, cách biệt quá lớn, cuối cùng sắc mặt Kim Phi cũng tốt hơn.
Thật ra y cũng hiểu, nói một cách khách quan, mình cưới công chúa Lộ Khiết và Myda là lựa chọn chính xác nhất, nếu Cửu công chúa ban hôn cho người khác, Kim Phi cũng sẽ không yên tâm.
Nói một cách chủ quan, công chúa Lộ Khiết và Myda đều rất xinh đẹp, hơn nữa Lộ Khiết còn từng cứu mạng Kim Phi, nếu nói Kim Phi không rung động là giả dối.
Chẳng qua nền giáo dục được dạy dỗ từ kiếp trước ảnh hưởng khiến y cảm thấy ngượng, cũng hơi tức giận Cửu công chúa tự quyết định.
Thật ra nói trắng ra là có được lợi rồi còn giả vờ như Quan Hạ Nhi nói.
Bây giờ Cửu công chúa chủ động nhận sai, xuống nước với y, Kim Phi cũng mượn cớ đó xuống nước, sắc mặt âm trầm nói: “Nàng nói đấy, lần cuối đó, nếu còn có lần sau thì ta sử dụng gia pháp đấy”.
“Vâng vâng”, Cửu công chúa vội thuận theo lời Kim Phi: “Sau này không dám nữa”.
“Vậy mới được chứ”, Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa mấy cái xem như trừng phạt, sau đó quay đầu sang nhìn Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi bị Kim Phi nhìn hơi chột dạ, nhưng hiếm khi cứng rắn một lần, nghiêng đầu nói: “Chàng nhìn ta như thế làm gì? Lẽ nào ta nói không đúng sao?”
Kim Phi buồn cười với dáng vẻ trịnh trọng của cô, cũng vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Đúng đúng, là ta già mồm, được chưa?”
“Đáng ghét, tóc ta bị làm rối rồi này”.
Dù sao cũng là vợ chồng già, Quan Hạ Nhi đánh vào tay Kim Phi, tức giận nói: “Biết mình già mồm là được. À phải rồi, nói đến đây mới nhớ, có việc ta phải nói rõ trước với chàng”.
“Phu nhân cứ nói, tiểu sinh lắng tai xin nghe”, Kim Phi trêu cô.
“Ta không quen với công chúa Cao Nguyên kia, trước không nói, nhưng Lộ Khiết có ơn cứu mạng với chàng, nhưng bây giờ ta lại được ban hôn, cả đời này chỉ có thể đi theo chàng, chàng không thể đối xử với cô ấy như với Đông Đông được”.
Chương 1839: Ở đâu?
Quan Hạ Nhi mềm lòng, lúc mới gả cho Kim Phi, cô đã muốn cưới Đường Đông Đông về, nhưng Kim Phi không đồng ý.
Sau này, Đường Đông Đông tiếp quản xưởng dệt, không cần còn phải lo không nộp thuế được nữa, cũng không cần phải lo bị bán vào thanh lâu nữa, dần dần Quan Hạ Nhi cũng không thúc giục chuyện này nữa, muốn từ từ hẵng nói.
Kết quả Cửu công chúa đột nhiên ban hôn cho họ, lúc này Đường Đông Đông bị buộc chặt vào Kim Phi, không còn khả năng gả cho người khác nữa.
Lúc đó Quan Hạ Nhi nghĩ như thế cũng rất tốt, Cửu công chúa xem như đã hoàn thành một tâm nguyện của cô.
Không ngờ sau khi được ban hôn, quan hệ của Kim Phi và Đường Đông Đông còn ngượng nghịu hơn khiến Quan Hạ Nhi sầu lo.
Bây giờ Cửu công chúa lại ban hôn, Quan Hạ Nhi lo Kim Phi và công chúa Lộ Khiết sẽ đi theo con đường cũ như Đường Đông Đông nên tiêm dự phòng trước cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi nghĩ đã nói Lộ Khiết rồi thì nói luôn Đường Đông Đông, thế là nói tiếp: “À phải rồi, còn có Đông Đông nữa, chàng cũng không thể cứ lạnh nhạt với muội ấy như thế, trước Tết chàng phải động phòng với Lộ Khiết và Đông Đông, nếu không ta sẽ nói với mấy người Nhuận Nương, Phi Phi, Tiểu Bắc, bảo họ mặc kệ chàng đấy”.
Bộ dạng của Quan Hạ Nhi bây giờ khiến Kim Phi nhớ đến thời còn đi học lúc nhỏ, cãi nhau với bạn, đối phương bảo người khác không được chơi với mình.
Kim Phi bật cười với dáng vẻ của Quan Hạ Nhi: “Phu nhân, đây là tối hậu thư cho ta phải không?”
Mặc dù Quan Hạ Nhi lần đầu nghe được từ tối hậu thư này, nhưng cũng hiểu được ý của Kim Phi, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đây là tối hậu thư, nếu chàng không nghe theo, bọn ta sẽ bỏ mặc chàng”.
“Hung dữ vậy sao?”, Kim Phi tỏ vẻ sợ hãi.
“Phải đó, hung dữ thế đấy”, có lẽ Quan Hạ Nhi đã nhận ra Kim Phi đang trêu mình, thế là giả vờ tức giận, hai tay chống hông trợn mắt nhìn Kim Phi, trông vừa đáng yêu vừa hung dữ.
Kim Phi nhéo mặt Quan Hạ Nhi, xoa mạnh vài cái.
“Đáng ghét, lúc nãy là xoa đầu người ta, giờ lại nhéo mặt người ta”.
Quan Hạ Nhi tức giận đập vào tay Kim Phi: “Chàng có nghe những gì ta nói không thế?”
“Ta nghe rồi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Qua chuyện này, Kim Phi cũng nghĩ thoáng rồi.
Nếu đã không thể phản kháng, vậy thì nhận thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn quay sang nhìn Cửu công chúa: “Nhớ đấy, đây là lần cuối cùng”.
“Đảm bảo là lần cuối cùng, sau này sẽ không còn nữa”, Cửu công chúa vội giơ tay lên đảm bảo.
Kim Phi cũng đã nguôi giận, cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này, bèn hỏi: “Có phải nàng đã nói chuyện xong với Lộ Khiết không?”
Với phong cách làm việc của Cửu công chúa, nếu đã công bố ban hôn thì chắc chắn đã nói chuyện ổn thỏa với công chúa Lộ Khiết.
Thậm chí đã ký vào hiệp ước.
Quả nhiên Kim Phi vừa hỏi xong, Cửu công chúa mở tủ bên cạnh ra, lấy một tập tài liệu từ trong đó ra đưa cho Kim Phi.
Kim Phi mở ra đọc, quả nhiên là hiệp ước, phần chữ ký có tên của công chúa Lộ Khiết và con dấu của cô ta.
Phần hiệp ước này giống hệt với phần của bộ lạc Hắc Hổ, chẳng qua tên địa điểm đã thay đổi.
“Nàng làm gì với cô ta thế, cô ta lại đồng ý bản hiệp ước này ư?”, Kim Phi hỏi.
Y từng nói chuyện mấy lần với Cửu công chúa, lúc đầu điều kiện đưa ra không khắt khe như hiện giờ, nhưng đều bị công chúa Lộ Khiết từ chối.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã cứu Kim Phi một mạng, mối quan hệ của cô ta với Quan Hạ Nhi đã trở nên thân thiết như tỷ muội, Kim Phi nghĩ công chúa Lộ Khiết đang chờ y nhượng bộ, kết quả lại lặng lẽ ký hiệp ước với Cửu công chúa.
“Ta không làm gì với cô ta cả, mà cô ta tự chủ động tìm ta”.
Thế là Cửu công chúa kể lại chuyện công chúa Lộ Khiết đến gặp cô ấy vào đêm đó, sau đó nói: “Chắc chắn cô ta nhìn thấy chúng ta hợp tác với Cao Nguyên, không thể ngồi yên được nữa, hơn nữa phía bắc sắp vào mùa lạnh rồi”.
“Có lẽ là thế”, Kim Phi khẽ gật đầu: “Cô ta hỏi chuyện chi viện, xưởng dệt và đánh cá sao?”
An toàn và no đủ là hai vấn đề lớn nhất hiện giờ của Thảo Nguyên, đây cũng là hai vấn đề công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất trong cuộc đàm phán trước đó.
“Nói rồi”, Cửu công chúa trả lời: “Cô ta hỏi khi nào chúng ta có thể hỗ trợ vũ khí, khi nào có thể xây dựng xưởng dệt, liệu có thể dỡ bỏ lệnh phong tỏa trên biển Đông Man hay không”.
“Vậy nàng trả lời thế nào?”
“Ta nói chuyện này cần chàng quyết định”, Cửu công chúa đáp: “Bây giờ đã công khai việc ban hôn, có lẽ chẳng lâu nữa cô ta sẽ đến tìm chàng”.
Kim Phi gật đầu, suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Vậy nàng nghĩ thế nào?”
Cửu công chúa không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Phu quân định xây xưởng dệt ở đâu? Nhanh nhất là bao lâu nữa sẽ xây xong?”
“Dĩ nhiên phải xây xưởng dệt ở thành Du Quan”, Kim Phi không suy nghĩ đã trả lời.
Người Đông Man là dân tộc du mục, khi khai thác hết đồng cỏ ở khu vực này thì sẽ lùa trâu bò và cừu dê của mình đến nơi khác, bây giờ trên Thảo Nguyên chẳng có lấy một thành trì nào, lẽ nào lại xây xưởng dệt trên thảo nguyên trống không đó sao?
Nếu như thế, ngày nào cũng phải đề phòng kẻ địch đánh lén, phiền phức quá.
Hơn nữa còn phải ngăn chặn rò rỉ công nghệ.
Thế nên tất nhiên xưởng dệt phải được xây ở thành Du Quan.
“Nếu xây xưởng ở thành Du Quan, thì thuê công nhân ở đâu?”, Cửu công chúa hỏi.
“Chuyện này…”, Kim Phi không trả lời được.
Thành Du Quan từng là địa bàn của người Đông Man, sau khi bị Trương Lương chiếm được, giờ đây gần như đã trở thành một thành phố quân sự, ngoài quân Trấn Bắc do Lưu Thiết dẫn dắt và các nhân viên liên quan phục vụ cho quân Trấn Bắc, thì hầu như không có người dân bình thường.
Mà xưởng dệt là nhà máy cần rất nhiều lực lượng lao động, lẽ nào phải điều động nhân lực từ Xuyên Thục đến sao?
Nếu là lúc sưu thuế nặng trước đây, người dân có thể chọn cách rời bỏ quê hương để tìm đường mưu sinh, nhưng bây giờ Thục Xuyên đã thực hiện chính sách mới, cuộc sống của người dân ngày càng khá hơn, ai bằng lòng đi cả ngàn dặm để đến một nơi khổ sở vất vả, có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào chứ?
Thông qua nhật báo Kim Xuyên kêu gọi, hơn nữa có vài chính sách hỗ trợ, có thể tuyển được vài người, nhưng việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, công chúa Lộ Khiết chắc chắn sẽ không thể đợi được.
Huống gì Thục Xuyên vốn dĩ đã thiếu người, điều người đến thành Du Quan cũng không phù hợp.
Người tị nạn ở Giang Nam và Trung Nguyên là một lựa chọn khá ổn, nhưng giữa thành Du Quan và Trung Nguyên có cả ngàn dặm đất hoang, đưa nhiều người như vậy đến đó cũng rất phiền phức.
Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất là để công chúa Lộ Khiết tuyển nhân viên từ Thảo Nguyên.
Điều này không chỉ có thể giải quyết vấn đề nguồn lao động mà còn giải quyết vấn đề sinh tồn của những công nhân này, đồng thời giảm bớt áp lực cho công chúa Lộ Khiết, cũng có thể bồi dưỡng ý thức về bản sắc thuộc về Đại Khang của những công nhân này.
Nhưng như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều thợ thủ công Đông Man sẽ ứng tuyển theo công nhân, nếu để họ cùng lẻn vào thành Du Quan thì sẽ đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của thành Du Quan.
Trong lúc nhất thời, Kim Phi cũng cảm thấy khó xử.
Nhưng nếu Cửu công chúa đã hỏi vấn đề này, có lẽ cô ấy cũng đã nghĩ ra cách giải quyết, thế là Kim Phi ngẩng đầu lên hỏi: “Nàng có biện pháp đối phó không?”
Chương 1840: Động phòng
“Ta có một ý tưởng!”
Cửu công chúa nói: “Không thì xây công xưởng ở phía Bắc thành Du Quan được không?”
“Nói kỹ hơn đi!” Kim Phi trở nên hứng thú.
Cửu công chúa bảo Châu Nhi lấy cho mình bản đồ phòng thủ thành Du Quan, sau đó nói: “Chúng ta có thể xây thêm một tường thành nữa ở phía Bắc thành Du Quan, mở thêm xưởng dệt ở giữa thành Du Quan và tường thành, như vậy vừa có thể đảm bảo an toàn cho xưởng dệt, vừa có thể đảm bảo gián điệp sẽ không vào được thành Du Quan!”
Cửu công chúa vừa nói vừa cầm bút vẽ mấy đường trên bản đồ để tượng trưng cho tường thành.
Kim Phi nhìn bản đồ một lúc rồi hỏi: “Nàng định xây thêm thành mới cạnh thành Du Quan sao?”
Cô ấy định xây thêm một tòa thành mới dọc theo tường thành phía Bắc thành Du Quan, sau đó đặt xưởng dệt ở trong thành mới.
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu: “Trước kia phu quân nói hòa hợp dân tộc, ta định để người Đông Man định cư trong thành mới, chờ đến khi người Đông Man và người Đại Khang dần dần quen thuộc, có thể chấp nhận nhau, rồi mới hòa nhập từng bước!”
Kim Phi vẫn luôn kiên trì giành lại Thảo Nguyên và Cao Nguyên, hơn nữa thông qua các thủ đoạn bất bạo động như mua bán và giáo dục để có thể hòa hợp dân tộc, Cửu công chúa cũng đồng ý với quan điểm này.
Bây giờ cho phép người Đông Man định cư bên ngoài thành Du Quan, cũng được xem là thử nghiệm mới.
Mặc dù hòa hợp dân tộc không thể có kết quả ngay lập tức, nhưng theo thời gian, hai bên trao đổi ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ đạt được điều đó.
Chẳng qua là cần phải có chính sách dẫn dắt và thời gian.
Kim Phi suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu nói: “Biện pháp này không tệ, nhưng thời tiết sắp chuyển lạnh, vậy thì có phải sẽ không kịp nữa không?”
“Thế thì phải xem xem Lộ Khiết có thể chiêu mộ đủ nhân công hay không!”
Cửu công chúa nói: “Lúc trước ta đã cho tàu chở hàng đưa rất nhiều than đá đến thành Du Quan, xưởng xi măng đang gấp rút làm việc, có thể dùng để làm gạch, nếu Lộ Khiết có thể huy động đủ người dân, dù không thể xây xong xưởng dệt trước mùa đông, nhưng xây dựng một nơi trí đông thì không phải vấn đề gì lớn.”
Kể từ khi đội đánh bắt Đông Hải được thành lập, đủ loại thuyền hơi nước lớn nhỏ hoạt động hết công suất, không ngừng vận chuyển cá muối từ Đông Hải đến Xuyên Thục rồi đến Giang Nam.
Lúc mới bắt đầu, rất nhiều thuyền lầu đi từ Xuyên Thục đến Đông Hải đều để không, sau này Cửu công chúa cảm thấy như vậy thì rất lãng phí vận chuyển lực lượng, nên đã yêu cầu thuyền lầu khi quay về sẽ chở một ít vật liệu xây dựng cơ bản.
“Nàng chuẩn than đá đến thành Du Quan sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Bắt đầu từ khi nào? Sao không nói cho ta biết?”
“Hơn một tháng trước, ta thấy đội vận chuyển dâng tấu, mỗi lần trở về Đông Hải tàu đều để trống như vậy quá lãng phí, để cho bọn họ mang theo một ít vật liệu mang về Đông Hải đồng thời cũng mang ít than đá và vật liệu khác đến thành Du Quan.”
Cửu công chúa trả lời: “Đây không phải chuyện lớn, bận bịu một hồi, ta quên nói cho chàng biết.”
“Đưa đến bao nhiêu?” Kim Phi hỏi.
“Cái này thì ta phải phái người đến viện Khu Mật tìm tài liệu của đội vận chuyển thì mới biết được.”
Cửu công chúa nói xong, để Châu Nhi gọi cấm quân đến.
Ngự thư phòng và viện Khu Mật ở chung một viện, không lâu sau cấm quân đã lấy được tài liệu của đội vận chuyển đến.
Kim Phi nhận lấy tài liệu, sau khi xem xong kích động đến mức ôm hôn Cửu công chúa.
Từ số liệu sưu tầm trong tài liệu cho thấy, khoảng thời gian này số lượng than đá chở từ Xuyên Thục đến thành Du Quan không ít.
Trên Thảo Nguyên, mùa đông đến rất sớm, cực kì lạnh lẽo, hay là trước đây, khi mùa đông đến, dân du mục đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông.
Nhưng bây giờ Đông Man không ngừng chiến tranh nội bộ, các bộ lạc liên minh nhỏ dưới quyền của công chúa Lộ Khiết đang ở thế yếu, thường xuyên bị kẻ địch tập kích, hơn một nửa bộ lạc chưa kịp chuẩn bị vật liệu cho mùa đông.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ các biện pháp giữ ấm, ước tính sau mùa đông này các bộ lạc liên minh nhỏ của công chúa Lộ Khiết dù không tan rã nhưng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Vừa rồi Kim Phi còn đang lo lắng về chuyện này, nhưng sau lại biết Cửu công chúa đã vận chuyển than đá đến trước thời hạn.
Có những thứ than đá này, không chỉ có thể đốt gạch, mà còn có thể thông qua mô hình nồi hơi nhỏ để sưởi ấm.
Chẳng hạn như xây một cái phòng khách, tập hợp tất cả các dân du mục ở trong đó, thì chỉ cần một chiếc nồi hơi nhỏ, cũng đủ để nuôi sống hàng trăm dân du mục qua mùa đông.
Mặc dù Kim Phi luôn nói muốn thông qua biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề Đông Man, nhưng nói thì dễ, làm thì khó.
Khi đối xử với người dân Trung Nguyên và Giang Nam, y còn có thể dùng sách lược đánh cường hào chia ruộng đất, chia đất cho người dân, từ đó giành được sự ủng hộ của người dân.
Nhưng cuộc sống của dân du mục trên Thảo Nguyên thì khác, không cần đất, nên chiêu này không có quá nhiều tác dụng với dân du mục trên Thảo Nguyên.
Cho nên trước đó Kim Phi nghĩ thông qua mua bán và giáo dục để từ từ đồng hóa, bây giờ nhìn tài liệu, đột nhiên Kim Phi có lòng tin.
Ấm no là yếu tố sinh tồn đầu tiên của con người, không ai thích sống thiếu ăn, và cuộc sống chết rét cả, y chỉ cần giúp dân du mục vượt qua mùa đông này, và thông qua tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, Kim Phi tin rằng hầu hết dân du mục sẽ ở lại.
Sau đó, Kim Phi và Cửu công chúa bàn bạc về nguồn nhân công, tiếp viện cho Đông Man và những vấn đề liên quan khác, nói đến tận trưa đến khi Quan Hạ Nhi gọi đi ăn cơm.
Ăn trưa xong, Kim Phi thậm chí còn không ngủ trưa, đi đến đoàn ca múa tìm Thanh Diên, để cô ấy chuẩn bị một đoàn ca múa, sẵn sàng đến thành Du Quan bất cứ lúc nào.
Sau khi bàn bạc xong với đoàn ca múa, Kim Phi lại chạy đến nhật báo tìm Trần Văn Viễn, bàn bạc về việc xuất bản nhật báo Kim Xuyên dành cho dân du mục trên Thảo Nguyên, nếu có thời gian, thì viết một hoặc hai vở kịch dựa trên câu chuyện của dân du mục trên Thảo Nguyên, rồi giao cho đoàn ca múa, để đoàn ca múa biểu diễn.
Có thể khiến dân du mục quy thuận hay không, đều nhờ vào nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa.
Kim Phi rất coi trọng việc này, thảo luận với Trần Văn Viễn đến tận tối mới quay về.
Về đến nhà, phòng ăn đã không còn ai.
Chỉ còn Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang ngồi trong phòng ăn buôn chuyện.
Thấy Kim Phi quay về, Quan Hạ Nhi vội vàng đứng lên: “Đương gia, ta nghe nói chàng đến nhật báo, ta nghĩ chàng nhất định có chuyện muốn nói với Trần công tử, nên không gọi chàng về ăn cơm, bọn ta ăn trước.”
“Không sao, các nàng cứ ăn trước đi.”
Kim Phi không thèm để ý xua tay.
Trong thời đại phong kiến, ở một số gia đình có quy định, nếu nam chủ chưa quay về, thì đàn bà và trẻ con không được ăn cơm trước.
Khi hai người mới lập gia đình, Quan Hạ Nhi cũng như vậy, sau khi được Kim Phi nhắc nhở nhiều lần, sau này phát hiện công việc và thời gian nghỉ ngơi của Kim Phi cực kì thất thường, nếu thật sự phải đợi y về mới bắt đầu ăn cơm, ước chừng bốn đứa nhỏ mỗi ngày đều phải đi học muộn, nên dần dần không còn chờ Kim Phi nữa.
Chẳng qua mỗi lần Kim Phi không đến ăn cơm, Nhuận Nương sẽ để phần cơm cho y.
Trong lúc Kim Phi và Quan Hạ Nhi đang nói chuyện, Nhuận Nương đã dọn thức ăn lên.
“Đương gia, buổi chiều Lộ Khiết muội muội có đến tìm ta, Quan Hạ Nhi vừa giúp Nhuận Nương dọn mâm, vừa nói: “Chàng định bao giờ mới động phòng với muội ấy?”