• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1831-1835

Chương 1831: Không nể mặt

Thật lòng mà nói, Myda cực kỳ xinh đẹp, cho dù cơ thể không có mùi hương bẩm sinh, nhưng chắc chắn là một mỹ nhân gần như hoàn hảo, hơn nữa ngoại hình cũng rất giống một ngôi sao lớn ở kiếp trước.

Trùng hợp hơn, kiếp trước Kim Phi đã từng gặp mặt ngôi sao này một lần.

Lần đó là hoạt động của công ty, nên đã mời ngôi sao này đến để giúp đỡ, lúc ấy Kim Phi là người nổi bật nhất trong số những người làm công, khi ông chủ đi tiếp đãi ngôi sao đã mang y đi theo, còn giả dối khen y là trụ cột trong thế hệ trẻ ở công ty.

Đã lăn lộn được trong giới giải thì EQ phải rất cao, ngôi sao kia không chỉ xưng hô với Kim Phi là Kim lão sư, còn nhắc lại lời của ông chủ khen y, trước khi lên xe thì bắt tay với y, nói mấy câu khách sáo.

Ngôi sao này lúc ấy vô cùng nổi tiếng, là người tình trong mộng của biết bao dân chuyên kỹ thuật, phân xưởng của Kim Phi lại như nơi ở của các hòa thượng, có thể tưởng tượng được sự nổi tiếng của cô ta.

Cũng bởi vì bị mấy tên béo trong xưởng nhìn thấy, xe của ngôi sao kia vừa đi, y đã bị mấy người kia kéo lại, rồi thay nhau bắt tay Kim Phi, nói muốn được bắt tay gián tiếp với thần tượng, dính chút hơi của thần tượng, làm Kim Phi gớm muốn chết.

Sau khi đạp mấy tên béo chết tiệt kia đi, Kim Phi phải rửa tay với xà phòng mấy lần.

Vẫn còn hai tên chưa từ bỏ ý định, còn khuyên y vào nền tảng xã hội của cô ta nhắn tin thử làm quen, lỡ như người ta đáp lại thì sao?

Nhưng Kim Phi chẳng thèm chấp mấy thằng ngố đó.

Bởi vì từ cái thời còn đi học, Kim Phi đã hiểu được thế giới này tàn khốc cỡ nào, ở quê của y, y có thể nói là người có bằng cấp cao nhất cả xã từ trước tới nay, thậm chí cũng có thể là một trong những người kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng so với ngôi sao kia, vẫn rất xa vời, không thể với tới được.

Người ta bắt tay với mình, rồi nói mấy câu khách khí, là chỉ vì người ta không muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ một ai.

Những người lăn lộn trong giới này, cho dù đối phương chỉ là một bảo vệ, nhưng khi được mở cửa giùm, họ cũng sẽ gọi một tiếng lão sư ngọt xớt.

Nhưng chỉ cần quay đi một cái là sẽ quên ngay người ta là ai.

Ở trong mắt người nọ, Kim Phi và bảo vệ thật ra lại kia chẳng khác nhau là bao.

Nhưng hiện tại, có một người dáng dấp giống y hệt ngôi sao kia, thậm chí còn xinh đẹp và trẻ trung hơn người kia xuất hiện, cầu xin y.

Trên Cao Nguyên lúc này vẫn còn chế độ nô lệ, chỉ cần Kim Phi muốn, y có thể đối xử với Myda như một nô lệ.

Mặc dù Myda không phải là ngôi sao ở kiếp trước kia, nhưng cô ta lại là một công chúa cao quý, trên người có cả mùi hương bẩm sinh.

Nói Kim Phi không hề động lòng là giả, nhưng y vẫn kiềm chế được bản thân.

Y nói với Nathan: “Ngươi đừng lo lắng, Hồng Lư Tự có hai viện khác, ta sẽ sắp xếp hai nữ nhân viên hộ tống qua đó, bảo vệ Thất công chúa điện hạ qua viện khác!”

Nathan nghe thấy vậy, không nhịn được mà tỏ ra thất vọng.

Kim Phi cũng không giải thích gì thêm, vỗ vai ông ta, rồi gật đầu với Myda, sau đó dẫn mấy người Thiết Chùy ra ngoài.

“Myda, chúng ta cũng về thôi!”

Nathan thở dài, quay lại nhìn Myda.

Thấy cô ta đang nhìn theo Kim Phi, ông ta cười, nói: “Thế nào, ta không lừa cháu đúng không, Kim Phi có đúng là người vừa trẻ lại vừa hòa nhã?”

Lúc này Myda mới bừng tỉnh lại, thờ ơ đáp một tiếng, rồi theo Nathan tới Hồng Lư Tự.

Sau khi hai người trở về Hồng Lư Tự không lâu, Giang Văn Văn đã mang theo mấy nữ nhân viên hộ tống tới, sau đó hộ tống Myda tới một viện khác của Hồng Lư Tự.

Có lẽ là do phải chuyển tới chỗ mới, cũng có thể do hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đêm ấy Myda mất ngủ.

Cách cô ta không xa là một công chúa Lộ Khiết cũng mất ngủ.

Nathan đã tới đây một lần, cũng từng được chứng kiến sức chiến đầu của tiêu cục Trấn Viễn, những gì ông ta cần thấy đã thấy, nên lần này, Kim Phi không cho luyện tập rầm rộ như lần trước.

Mà thật ra, mới cho đến khi Tiểu Ngọc tới báo cáo, Kim Phi mới biết Nathan tới.

Kim Phi là người đứng đầu làng Tây Hà còn như thế, huống hồ là một người ngoài như Lộ Khiết?

Đến khi cô ta biết được sứ giả của Cao Nguyên tới thì trời đã sẩm tối rồi.

Tuy rằng không nghe được Kim Phi và Nathan nói gì ở Ngự thư phòng, nhưng tùy tùng của cô ta lại thấy Giang Văn Văn hộ tống một cô gái Cao Nguyên vô cùng xinh đẹp khác tới một viện khác.

Sau khi làm thân với Quan Hạ Nhi, cô ta đã biết được từ lời của Hạ Nhi, rằng bộ lạc Hắc Hổ có một Thất công chúa vô cùng xinh đẹp, còn tỏa ra mùi hương trên người, đang muốn đưa tới gả cho Kim Phi.

Tuy không có bằng chứng nào chứng tỏ cô gái Cao Nguyên mà Giang Văn Văn đang bảo vệ là Thất công chúa kia của bộ lạc Hắc Hổ, nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn cảm thấy một nguy cơ đang ập tới, nên vội vàng phái tùy tùng đi tìm Giang Văn Văn hỏi thăm.

Nhưng Giang Văn Văn lại không hề nể mặt cô ta, không muốn tiết lộ chút thông tin nào về cô gái kia, cuối cùng còn gần như xua đuổi tùy tùng của công chúa Lộ Khiết phái ra khỏi Hồng Lư Tự.

Công chúa Lộ Khiết biết được, buồn tới mức cơm cũng không ăn.

Dưỡng thương lâu như vậy, vết thương của cô ta đã gần như lành hẳn, những vết thương bên ngoài đã khép lại hoàn toàn.

Nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn không vui, vì Quan Hạ Nhi gần đây phải chăm sóc ba đứa nhỏ, ngày càng ít đến, mỗi khi cô ta nhắc tới chuyện chính, Quan Hạ Nhi lại chuyển đề tài.

Công chúa Lộ Khiết nhận ra, con đường trở thành phu nhân của cô ta ngày càng khó đi.

Gần đây Lộ Khiết đang nghĩ ra cách nào đó để đột phá, không ngờ mình thì chưa nghĩ ra, mà đoàn sứ giả của Cao Nguyên đã tới, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng.

Công chúa Lộ Khiết vốn đã đứng ngồi không yên, nay càng thêm sốt ruột.

Cô ta đứng dậy, vươn hai tay ra: “Băng Nhi, Sương Nhi, thay đồ giúp bổn cung, bổn cung muốn ra ngoài một lát!”

Băng Nhi và Sương Nhi liếc nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài, nhưng hai người không dám hỏi, một người giúp công chúa Lộ Khiết thay thường phục, người còn lại thì đi vào lấy quần áo.

Lúc thay đồ cho cô ta, Băng Nhi âm thầm đoán công chúa Lộ Khiết muốn đi gặp ai.

Lẽ nào là Kim tiên sinh?

Nhưng ngay sau đó Băng Nhi đã bác bỏ ý nghĩ này.

Cô ta biết Đường Tiểu Bắc đã về, bây giờ mà đi tìm Kim Phi, không khác gì khiêu khích Đường Tiểu Bắc, điện hạ nhà cô ta sẽ không bao giờ gây phiền phức cho tiên sinh.

Không phải Kim Phi, vậy là Quan Hạ Nhi.

Cô ta nghĩ thầm trong đầu, nhưng tay vẫn không dừng lại, hơn mười phút sau, công chúa Lộ Khiết đã thay xong một người lễ phục.

Nhân lúc Sương Nhi đang chỉnh lại tóc tai cho mình, công chúa Lộ Khiết hỏi: “Băng Nhi, ngươi đi xem xem thư phòng còn sáng đèn không?”

Bây giờ họ đang ở hậu viện trong nhà của Kim Phi, từ đây tới thư phòng không tính là xa, đứng trên đài quan sát trong sân là đã có thể thấy.

Dù không nhìn được rõ, nhưng thấy có sáng đèn hay không thì vẫn được.

Chẳng qua chuyện này khiến Băng Nhi bất ngờ, cô ta đoán công chúa Lộ Khiết sẽ đi tìm Quan Hạ Nhi, không ngờ là đi tìm Cửu công chúa.

Hình như quan hệ giữa điện hạ nhà cô ta với nữ Đế của Đại Khang cũng không tốt lắm? Đi tìm cô ấy làm gì?

Nhưng Băng Nhi không dám hỏi nhiều, đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài sân, tung người nhảy lên nóc nhà.
Chương 1832: Bất ngờ

Động tác của Băng Nhi rất nhanh, chả mấy chốc đã nhảy xuống khỏi mái nhà.

Vào phòng, công chúa Lộ Khiết đang viết gì đó.

“Điện hạ, đèn của ngự thư phòng vẫn còn sáng.” Băng Nhi vội báo nói.

“Viện Khu Mật thì sao?” Công chúa Lộ Khiết lại hỏi.

“Cũng đang sáng,” Băng Nhi đáp.

“Vậy thì được, ngươi đi tới viện Khu Mật một chuyến, đưa cái thiếp mời này cho Thiết Thế Hâm Thiết đại nhân!”

Công chúa Lộ Khiết đặt bút, đưa tờ thiệp mời vừa viết xong cho Băng Nhi.

Băng Nhi hơi ngơ ngác, có điều hai tay vẫn nhận thiệp mời, quay người rời đi.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Công chúa Lộ Khiết nhìn gương chỉnh sửa lại đầu tóc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, thì đứng dậy.

Sương Nhi hơi do dự, hỏi: “Điện hạ, chúng ta không đợi Băng Nhi về à?”

Theo quy củ Đại Khang, đều đưa thiếp mời vào buổi sáng, bây giờ đã đêm, vừa nãy công chúa Lộ Khiết bảo Băng Nhi đi đưa thiếp mời đã không hợp quy củ lắm, Thiết Thế Hâm chưa chắc đã nhận.

Cho dù Thiết Thế Hâm có nhận, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới gặp họ, bây giờ công chúa Lộ Khiết mà qua, không phải sẽ bị đập cửa vào mặt à?

Mình chỉ là nô bộc, tự đi một chuyến cũng thôi, nhưng công chúa Lộ Khiết là ngọc quý của thảo nguyên, nếu chạy tới Ngự Thư Phòng rồi lại xám xịt đi về, Sương Nhi thấy hơi mất thân phận của công chúa Lộ Khiết.

“Không cần đợi,” Công chúa Lộ Khiết nói: “Có lẽ chúng ta có thể gặp Thiết Thế Hâm đấy!”

Công chúa đã nói thế, Sương Nhi chỉ có thể theo sau.

Hai người tới ngự thư phòng, đã thấy Băng Nhi đứng ở cửa.

Sương Nhi thầm thở dài, cho rằng tới thiệp mời Băng Nhi cũng không đưa vào được.

Nhưng giây tiếp theo cô ta đã nghe Băng Nhi nói: “Điện hạ, thiếp mời đã được đưa vào rồi, quan văn thư bảo ta đứng đây đợi trả lời của Thiết đại nhân.”

Vừa dứt lời, đã thấy một quan văn thư đi ra, trong tay còn cầm một phần tài liệu.

Thấy công chúa Lộ Khiết, quan văn thư hành lễ kiểu học trò trước, sau đó nói: “Điện hạ tới đúng lúc quá, Thiết đại nhân bảo ta đi gọi ngài!”

“Được rồi,” Công chúa Lộ Khiết gật đầu với quan văn thư, quay người nói: “Băng Nhi Sương Nhi, các ngươi đợi ở cửa đi!”

Nói xong cô ta theo quan văn thư vào phòng.

“Vậy là vào rồi ư?”

Sương Nhi hơi ngơ ngác.

Thiết Thế Hâm quản lí viện Khu Mật, ngày nào cũng rất bận, muốn gặp ông ta phải hẹn trước mấy ngày, cho dù như vậy, cũng chưa chắc đã gặp được.

Băng Nhi không ngờ lần này vừa tới, Thiết Thế Hâm đã đồng ý gặp công chúa Lộ Khiết.

“Đi thôi, đừng chặn ở cửa!”

Băng Nhi kéo Sương Nhi, đi tới một chỗ tránh gió, đợi công chúa Lộ Khiết.

Công chúa Lộ Khiết vào phòng, Thiết Thế Hâm cũng đang đi ra.

“Điện hạ tới nhanh vậy? Ta còn bảo đi tới phòng tiếp khách chờ người đây!” Thiết Thế Hâm cười chào hỏi với công chúa Lộ Khiết.

“Thế đừng đi đến phòng tiếp khách nữa,” Công chúa Lộ Khiết hỏi: “Ta có chuyện gấp muốn thương lượng với bệ hạ, không biết có thể phiền Thiết đại nhân hỏi bệ hạ giúp Lộ Khiết xem, lúc này ngài ấy có thời gian?”

Thiết Thế Hâm nhìn ngự thư phòng, phát hiện đèn vẫn sáng, gật đầu nói: “Ta cũng đang có việc muốn tìm bệ hạ để báo cáo, vậy để ta đi hỏi xem, điện hạ đợi ta ở phòng tiếp khách một lát!”

“Cảm ơn Thiết đại nhân, phiền ngài rồi!” Công chúa Lộ Khiết hành lễ với Thiết Thế Hâm.

Thiết Thế Hâm khua tay, đi về phía ngự thư phòng.

Công chúa Lộ Khiết nhìn bóng lưng Thiết Thế Hâm, lộ vẻ suy tư.

Muốn gặp Thiết Thế Hâm đều phải hẹn trước mấy ngày, huống hồ là vị hoàng đế này?

Lần này công chúa Lộ Khiết tới tìm Thiết Thế Hâm cũng chỉ là thử vận may, còn gặp Cửu công chúa, cô ta cảm thấy ít nhất phải đợi một hai ngày.

Không ngờ Thiết Thế Hâm lại thoải mái giúp cô ta đi truyền lời như vậy.

Mặc dù không thể bảo đảm là Cửu công chúa nhất định sẽ gặp cô ta, nhưng Thiết Thế Hâm tự mình truyền lời, tính khả thi vẫn rất lớn.

Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không thấy vui, vì Thiết Thế Hâm thoải mái như vậy, có khả năng chỉ có một nguyên nhân - Thiết Thế Hâm biết Cửu công chúa vốn muốn gặp cô ta!

Có khi mình không tới, chẳng mấy chốc Cửu công chúa sẽ phái người đi gọi cô ta.

Quả nhiên, cô ta đợi trong phòng tiếp khách không bao lâu, Thiết Thế Hâm đã tới, nói với cô ta là Cửu công chúa bảo cô ta vào ngự thư phòng.

“Cảm ơn Thiết đại nhân!”

Công chúa Lộ Khiết cười hành lễ với Thiết Thế Hâm, nhưng trong lòng lại thầm thở dài.

Nguyên nhân Cửu công chúa muốn gặp cô ta, công chúa Lộ Khiết cũng đoán được sơ sơ rồi.

Thiết Thế Hâm dẫn công chúa Lộ Khiết tới cửa ngự thư phòng rồi rời đi, một mình công chúa Lộ Khiết đi vào ngự thư phòng.

Không ai biết cô ta và Cửu công chúa nói gì, nhưng nhân viên trực ban của viện Khu Mật nhìn thấy, đêm đó, đèn lồng của ngự thư phòng sáng mãi tới qua nửa đêm mới tắt.

Chiều hôm sau, Nathan hồi hộp chờ đợi cũng nhận được thông báo của Cửu công chúa, bảo ông ta tới ngự thư phòng.

“Chẳng lẽ có thể kí hiệp ước rồi?” Trong lòng Nathan đầy mong đợi.

Nhưng ông ta cũng biết, loại hiệp ước này chắc chắn rất phức tạp, phải thảo luận cẩn thận, cho dù viện Khu Mật tăng ca, nhất thời cũng khó mà làm xong được.

Có điều ông ta vẫn chạy tới ngay lập tức.

Vào ngự thư phòng, phát hiện Kim Phi và Thiết Thế Hâm cũng ở đây.

Sau khi hai bên hành lễ với nhau, Kim Phi vào thẳng chủ đề: “Nathan huynh đệ, ta biết ngươi gấp, cho nên chúng ta không nói mấy lời khách sáo, ta nói thẳng luôn!”

“Thế thật sự quá tốt rồi!” Nathan vội gật đầu.

Ông ta đã sớm nghe nói lễ tiết của Đại Khang rất rườm rà, đặc biệt là trên triều đình, càng phải chú trọng tới lễ nghi.

Lần trước trước khi đến, ông ta đã cố ý tìm mấy người bán hàng rong của Cao Nguyên từng tới Đại Khang làm ăn để hỏi về lễ nghi Đại Khang.

Lúc đó nghe lời giới thiệu của người bán hàng rong, đầu ông ta cũng to cả lên, nhưng vì để đàm phán thuận lợi, ông ta vẫn nghiêm túc học lễ nghi và phong tục của Đại Khang.

Kết quả sau lần trước thì ông ta phát hiện, những thứ mình học đa phần đều không dùng tới, Kim Phi và Cửu công chúa cực kì chú ý tới hiệu suất của con người, chưa từng lãng phí thời gian vào mấy thứ lễ nghi rườm rà.

Không chỉ Kim Phi và Cửu công chúa, nhân viên hộ tống thế hệ trẻ và công nhân nhân viên, dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi cũng đều như vậy.

Ngược lại là người phụ trách nơi ở của Hồng Lư Tự, là một người có học thức từ xưa, lại khá để ý những thứ này, mỗi lần trò chuyện với người phụ trách đó, Nathan đều thấy khó chịu.

Kim Phi cầm một phần thư mục trên bàn đưa cho Nathan: “Thiết đại nhân và đồng nghiệp của viện Khu Mật đã vạch ra hiệp ước xong rồi, ngươi nhìn xem, nếu không có vấn đề, vậy thì chúng ta có thể kí kết!”

“Nhanh như vậy?” Nathan ngơ ngác, nhưng vẫn lập tức đưa hai tay nhận thư mục.

Ông ta cho là ít nhất cũng phải mấy ngày mới làm xong hiệp ước, kết quả đối phương chỉ dùng một buổi sáng đã hoàn thành.

Điều này khiến Nathan rất bất ngờ.

Kí hiệp ước sớm một ngày, sự ủng hộ của Xuyên Thục cũng sẽ tới được Cao Nguyên sớm một ngày, người trong họ của ông ta cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm sớm một ngày.

Nathan đè sự kích động xuống, mở thư mục ra, nhanh chóng xem qua.

Nghĩ tới chuyện có khả năng Nathan không hiểu chữ hán, phần tài liệu này đã dùng hai loại chữ hán và chữ Cao Nguyên để viết ra, đoạn bên trên là chữ hán, bên dưới là chữ Cao Nguyên.

Nathan xem rất nhanh, sau khi xem xong, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao viện Khu Mật có thể làm xong hiệp ước này nhanh như vậy.
Chương 1833: Cứ yên tâm

Bản hiệp ước này cực kì ngắn, cho dù dùng hai loại chữ để viết, cũng mới có ba trang rưỡi, cho dù Nathan xem cực kì cẩn thận, cũng chỉ mấy phút đã xem xong.

Hiệp ước không có chỉ độ dài ngắn, nội dung cũng rất đơn giản, hiệp ước chủ yếu cũng chỉ có mấy cái.

Đầu tiên, sau khi kí hiệp ước, Xuyên Thục sẽ nhanh chóng phái phi thuyền vận chuyển một nhóm khinh khí cầu tới Cao Nguyên trước, giúp bộ lạc Hắc Hổ thực hiện phòng ngự.

Thứ hai, sau khi giúp bộ lạc Hắc Hổ xây dựng hệ thống phòng ngự, Đại Khang sẽ phái một đám thợ thủ công tới Cao Nguyên, giúp bộ lạc Hắc Hổ làm ra máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, dùng để đối phó với bộ lạc Thương Ưng.

Đây là những chuyện trong hiệp ước mà phía Đại Khang nên làm, chỉ chiếm một độ dài rất nhỏ, còn lại là những điều của bên Cao Nguyên.

Thứ nhất, bộ lạc Hắc Hổ phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho thợ thủ công và phi công do Xuyên Thục gửi tới.

Thứ hai, bộ lạc Hắc Hổ phải cung cấp đủ vật liệu cho thợ thủ công, để họ chế tạo vũ khí.

Thứ ba, bộ lạc Hắc Hổ phải toàn lực dò xét hành tung của Ngụy Lão Tam, một khi tra được, nhất định phải nhanh chóng bắt giữ, đồng thời đưa về Xuyên Thục.

Thứ tư…

Đa phần nội dung trong đó không khác lắm với cuộc đàm phán đầu tiên, chỉ là tình hình bây giờ đã thay đổi, đã tăng thêm vài nội dung.

Trong đó có một điều quan trọng nhất, chính là điều cuối cùng - bộ lạc Hắc Hổ phải thần phục Đại Khang hoàn toàn, chấp nhận mệnh lệnh và sự lãnh đạo của Đại Khang.

Điều này có nghĩa chỉ cần kí vào hiệp ước này, cho dù sau này bộ lạc Hắc Hổ có dẹp yên được Cao Nguyên, thì địa vị cũng không còn là chủ Cao Nguyên như trước nữa, mà sẽ trở thành một châu trong bản đồ Đại Khang, địa vị tương tự như Xuyên Thục bây giờ.

Nathan thầm thở dài, cầm bút trên bàn.

Ông ta biết, bản hiệp ước này hoàn toàn không bình đẳng, rất nhiều điều khoản trong đó có vấn đề, nhưng ông ta đã không còn cách nào nữa.

Nếu còn không kí, bộ lạc Hắc Hổ sẽ biến mất, người trong họ của ông ta cũng không còn.

Hơn nữa cho dù ông ta có bàn cho các điều khoản trên hiệp ước được thỏa đáng, thì có tác dụng gì?

Thậm chí Nathan hơi hối hận, lần trước lúc Thiết Thế Hâm tìm ông ta đàm phán, ông ta lại không kí.

Nếu lần đầu kí ngay, Xuyên Thục sớm đã đưa khinh khí cầu tới, người trong họ ở khe núi cũng sẽ không chết, đứa cháu thứ tư của ông ta cũng không chết.

Nghĩ tới đây, Nathan dùng bút kí tên mình vào, sau đó lại ấn con dấu của người cầm đầu bộ lạc Hắc Hổ.

Tổng cộng có hai bản hiệp ước, Kim Phi thấy Nathan bắt đầu kí, cũng cầm một bản khác, kí tên mình lên, sau đó ấn ngọc tỉ của Cửu công chúa lên.

Tiếp đó hai bên trao đổi, mỗi người lại làm hành động tương tư với một bản khác.

“Nathan huynh đệ, sau này là người một nhà rồi!”

Kim Phi vỗ vai Natha, cười đưa lại bản hiệp ước đã kí.

“Thế này… thế này là xong rồi?”

Nathan nhận hiệp ước, có loại cảm giác không thật.

Có thể kí hiệp ước nhanh như vậy, ông ta rất hài lòng, nhưng ông ta cảm thấy hiệp ước hai nước kí với nhau quan trọng như vậy, dù sao cũng phải tổ chức một nghi thức đặc biệt chứ?

Nhưng bây giờ hai bên đang ở ngự thư phòng, cứ tùy ý kí vào hiệp ước như vậy.

Nathan cảm thấy như đang mơ.

Nhưng thấy chữ kí của Kim Phi trên hiệp ước, cùng với mực đóng dấu chưa khô của ngọc tỷ, Nathan biết đây không phải nằm mơ.

“Tiên sinh, bây giờ đã kí hiệp ước, lúc nào ngài sắp xếp phi thuyền đi tới bộ lạc Hắc Hổ?” Nathan vội hỏi.

Đây cũng là vấn đề ông ta quan tâm nhất.

Mặc dù điều đầu tiên của hiệp ước đã nói rồi, sau khi kí hiệp ước sẽ nhanh hết sức, nhưng cái nhanh này không có thời gian chuẩn xác, nhanh chóng rốt cuộc là nhanh bao nhiêu, hoàn toàn do Kim Phi nói mới tính.

Cho dù một tháng nữa Kim Phi mới phái khinh khí cầu và phi thuyền đi, thì đây cũng là nhanh nhất rồi, ông ta không có cách nào.

Có điều Nathan tin Kim Phi sẽ không làm thế, vì từ khoảnh khắc bắt đầu kí hiệp ước, hai bên đã cùng chung lợi ích, nếu bộ lạc Hắc Hổ không còn, cũng không có lợi gì cho Kim Phi.

Quả nhiên, Kim Phi đáp: “Ta sẽ lập tức phái người đi chuẩn bị, nếu tất cả thuận lợi, chiều nay là có thể xuất phát, trước tiên đi tới Tây Xuyên tiến hành tiếp tế, sau đó sáng sớm mai sẽ đi Cao Nguyên.

Cho dù lỡ thời gian, chiều nay không đi được, thì nhiều lắm là sáng mai, chắc chắn có thể đi!”

Natha nghe xong, vui mừng quá đỗi.

Ông ta cho là nhanh lắm cũng phải ba bốn ngày, ai biết lại nhanh như vậy.

Nathan kích động vội hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa liên tục: “Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn bệ hạ!”

“Đã nói rồi, sau này là người một nhà, còn khách khí như vậy làm gì?”

Kim Phi đáp lễ, sau đó hỏi: “Nathan huynh đệ, ngươi đi về cùng một nhóm phi thuyền, hay đợi đến lúc chuyển đợt vật tư tiếp theo mới về?”

“Các huynh đệ chưa quen đường, ta đi về cùng luôn!” Nathan vội nói.

Lần đàm phán này tiến hành quá thuận lợi, thuận lợi tới mức ông ta hơi khó tin, nhất định phải đi về cùng xem thử.

Kim Phi cũng không phản đối, gật đầu nói: “Cũng được”!

Nathan quen thuộc với tình hình Đại Khang nhất, chuyện đàm phán cũng luôn do mình ông ta nỗ lực, nếu Nathan về, cũng dễ trao đổi hơn.

Vừa nãy Kim Phi hỏi vậy, thật ra là đang nhắc Nathan, bảo ông ta về.

“Vậy ta đi thu dọn đồ đạc?” Nathan hành lễ với Kim Phi: “Myda và Atcap, sau này giao cho tiên sinh, nếu chúng có chỗ nào không hiểu, còn mong tiên sinh bỏ qua cho!”

Theo hiệp ước, Myda và Atcap sẽ ở lại Xuyên Thục học tập.

Nhưng mọi người đều biết, Myda sẽ gả cho Kim Phi để đạt mục đích hòa thân, còn Atcap, chính là con tin mà bộ lạc Hắc Hô đưa tới.

“Ta sẽ bỏ qua,” Kim Phi gật đầu: “Đúng rồi, nói tới cái này, ta cũng có chuyện muốn phiền Nathan huynh đệ.”

“Mời tiên sinh nói!”

“Lần này ta sẽ phái một nhóm thợ thủ công đi cùng, bọn họ mới tới Cao Nguyên, có thể sẽ không thoải mái lắm, còn mong Nathan huynh đệ chăm sóc họ, nếu có người thật sự không chịu được, thì mau chóng đưa họ về, ta không mong có người chết ở Cao Nguyên, hiểu chưa?” Kim Phi nói.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đều cực kì cồng kềnh, đưa từ Xuyên Thục tới Cao Nguyên quá lãng phí, nên Kim Phi định phái một người thợ thủ công đi tới bộ lạc Hắc Hổ, gia công mấy bộ kiện chính có hàm lượng kĩ thuật thấp, còn bộ kiện nòng cốt, đưa từ Xuyên Thục sang.

“Tiên sinh yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ chăm sóc các thợ thủ công thật tốt!” Nathan vỗ ngực bảo đảm.

“Tốt,” Kim Phi gật đầu, tiễn Nathan rời đi.

Thấy Nathan ra khỏi sân, Kim Phi mới quay người về ngự thư phòng.

“Thiết đại nhân, ông nhớ mang theo cái này!”

Kim Phi đưa hiệp ước cho Thiết Thế Hâm.

Viện Khu Mật có phòng hồ sơ riêng biệt, dùng để lưu giữ những tài liệu quan trọng.

Mỗi bản tấu Cửu công chúa từng phê duyệt, cuối cùng đều sẽ được đưa tới đây.

Bản hiệp ước này đã biết Cao Nguyên từ một quốc gia thành một châu, tuyệt đối sẽ để lại một nét bút rất quan trọng trong lịch sử, chắc chắn phải được đưa vào kho hồ sơ rồi.

“Vâng!”

Hai tay Thiết Thế Hâm nhận hiệp ước, cảm khái nói: “Ta cho là lần này ít nhất Nathan cũng phải đàm phán cả tháng, ai ngờ lại kết thúc nhanh như vậy!”
Chương 1834: Không sợ

“Bây giờ họ đã tới đường cùng, không có chỗ trống mà đàm phán nữa, tất nhiên là nhanh rồi.”

Cửu công chúa nói: “Nếu bọn họ còn có một cách, thì ít nhất Nathan còn dây dưa với chúng ta thêm tháng nữa.”

“Lời bệ hạ nói có lí,” Thiết Thế Hâm nhìn hiệp ước: “Kí hiệp ước trong loại tình huống này, nếu bọn họ chống đỡ được đoạn thời gian này, gắng qua được, muốn nuốt lời thì làm sao?

“Nuốt lời thì diệt bọn họ!”

Cửu công chúa không do dự nói.

“Yên tâm đi, chỉ cần Nathan không ngu, bọn họ sẽ không nuốt lời đâu!”

Kim Phi nói theo: “Nếu nuốt lời thật, thực ra chúng ta cũng không bị tổn hại quá lớn.”

Theo quy định của hiệp ước, bên Xuyên Thục chỉ cần ủng hộ cho bộ lạc Hắc Hổ ít khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng là được, cái khác thì không cần.

Hơn nữa những thứ này cũng chẳng đưa không, cần bộ lạc Hắc Hổ bỏ tiền ra mua.

Khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng, máy bắn đắn, từng là vũ khí át chủ bài tiêu cục Trấn Viễn, nhưng khi phi thuyền lựu đạn súng kíp xuất hiện, ý nghĩa chiến lược của khinh khí cầu cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá đều giảm mạnh, từ từ bị đào thải, bán cho bộ lạc Hắc Hổ cũng vừa lúc.

Sở dĩ Kim Phi ủng hộ bộ lạc Hắc Hổ, là không muốn thấy bộ lạc Thương Ưng tiếp tục tàn sát bừa bãi trên Cao Nguyên, Cửu công chúa thì bắt chước theo kế hoãn binh.

Trước đây bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng đè đánh, không phải người của bộ lạc Hắc Hổ ít hay không thể đánh, mà là bộ lạc Thương Ưng dùng khinh khí cầu và quân Dã Lang.

Bây giờ quân Dã Lang đã bị diệt ở đập Đô Giang, Kim Phi lại ủng hộ khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng tiên tiến hơn bộ lạc Thương Ưng, thực lực của bộ lạc Hắc Hổ chắc chắn sẽ tăng lên nhiều.

Ưu thế không trung lúc trước của bộ lạc Thương Ưng sẽ không còn gì, thay vào đó bộ lạc Hắc Hổ sẽ có ưu thế không trung.

Có điều yếu trâu còn hơn khỏe bò, suy cho cùng thì bộ lạc Thương Ưng cũng là bộ lạc đứng đầu hiện giờ, cho dù không có ưu thế không trung, cũng sẽ không bị bộ lạc Hắc Hổ đè bẹp, hai bên mà không có thời gian mấy năm, thì đoán là rất khó phân thắng bại hoàn toàn.

Đây cũng là kết quả mà Cửu công chúa muốn thấy.

Với tình thế phát triển bây giờ của Xuyên Thục, chỉ cần cho Cửu công chúa vài năm, cho dù cô ấy vẫn chưa dẹp yên được Trung Nguyên và Giang Nam hoàn toàn, nhưng đối phó với Cao Nguyên thì chắc hoàn toàn không có vấn đề.

Đến lúc đó cho dù bộ lạc Hắc Hổ và bộ lạc Thương Ưng ai thắng ai thua, Cửu công chúa đều có lòng tin tuyệt đối là có thể đối phó dễ dàng.

“Đối lập với bộ lạc Hắc Hổ phản bội, ta càng lo họ mua chuộc thợ thủ công của chúng ta!”

Cửu công chúa hơi lo lắng nhìn Kim Phi: “Phu quân, đám thợ thủ công này có đáng tin không?”

Lần này đi ủng hộ Cao Nguyên không chỉ có vật tư, mà còn có một đám thợ thủ công, trách nhiệm của họ là sản xuất bộ phận chủ yếu cho cung nỏ hạng và xe bắn đá giúp bộ lạc Hắc Hổ.

Trước đây những công nhân này đều là người dân bình thường, mặc dù sau khi vào xưởng thép, tiền công không thấp, nhưng cũng không cao quá đáng.

Quà tặng Nathan cho Lý Địch đều là những thỏi vàng hơn trăm lượng, chỉ cần rỉ qua kẽ tay, thì cũng là một khối tài sản khổng lồ với những công nhân này rồi.

Cửu công chúa rất lo sẽ có thợ thủ công bị mua chuộc, tiết lộ bí mật.

“Tiền tài động lòng người, ta cũng không dám bảo đảm thợ thủ công đều có thể chống lại sự cám dỗ hoàn toàn được, chẳng qua là vấn đề cũng không lớn.” Kim Phi đáp.

Xưởng thép đã sớm thực hiện vận hành dây chuyền sản xuất, công việc bình thường của đám công nhân này là mỗi người phụ trách một cương vị, bộ lạc Hắc Hổ thu mua được một hai người, căn bản không có ý nghĩa gì quá lớn.

Hơn nữa trách nhiệm chủ yếu của những công nhân này là sản xuất khung của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cho bộ lạc Hắc Hổ, cho dù bị thua mua hết, thứ bọn họ làm ra được cũng chỉ là cái khung, mấy thành phần quan trọng hơn, còn phải mua từ xưởng thép Kim Xuyên, nếu không cung nỏ hạng nặng họ sản xuất ra mà dùng được, uy lực và tuổi thọ cũng sẽ giảm mạnh.

Còn muốn sản xuất bộ phận quan trọng hoàn chỉnh, bộ lạc Hắc Hổ phải đuổi kịp xưởng sắt thép Kim Xuyên trong toàn bộ ngành dây chuyền thép, độ khó của nó còn lớn hơn cả chuyện họ đánh bại bộ lạc Thương Ưng nữa.

Đây chính là tính quan trọng của chuỗi cung ứng.

Nói nghiêm trọng hơn, cho dù bọn họ thật sự làm ra cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá được, Kim Phi cũng không lo.

Theo chiến lược trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ, phát triển một thế hệ của y, cung nỏ hạng nặng sắp bị đào thải rồi, nếu bộ lạc Hắc Hổ thật sự dám thu mua thợ thủ công để tự sản xuất, vậy chẳng khác nào lật mặt hoàn toàn với Xuyên Thục.

Nathan chắc chắn cũng hiểu điều này, cũng sẽ nói rõ tình hình với người đứng đầu của bộ lạc Hắc Hổ.

Với tình hình hiện giờ của bộ lạc Hắc Hổ, khả năng cao là họ không dám.

“Nếu bệ hạ và tiên sinh đã có quyết sách, thì ta yên tâm rồi!”

Thiết Thế Hâm mở hiệp ước ra, xác nhận chữ kí và con dấu trong hiệp ước không có vấn đề, sau đó mới cáo từ, rời đi.

Bên khác, Nathan cũng về tới chỗ ở trong Hồng Lư Tự.

Myda và Atcap đã tới từ sớm, chỉ có điều hôm nay họ không đi tới ngự thư phòng.

Thấy Nathan về, hai người đồng thời đứng dậy.

“Thúc, sao rồi ạ?” Atcap vội hỏi: “Kí chưa?”

“Kí rồi!” Nathan gật đầu.

“Vậy lúc nào bọn họ xuất binh đi Cao Nguyên?” Myda hỏi.

“Kim tiên sinh nói đã chuẩn bị phi thuyền rồi, nếu nhanh, đợi tí nữa là xuất phát, nếu chậm, sáng mai cũng có thể đi.”

“Nhanh như vậy ư?” Myda ngơ ngác.

“Nhanh tí mới tốt, xuất phát sớm một ngày thì về sớm một ngày, người trong họ ta cũng an toàn sớm thêm một ngày!”

“Thúc, thúc về cùng à?” Myda lại hỏi.

“Ta là người quen thuộc với tình hình Đại Khang nhất, đương nhiên phải về cùng rồi.” Nathan đáp.

Thật ra trước khi Myda hỏi thì cũng đoán ra đáp án rồi, cũng hiểu lời Nathan nói có lí, nhưng vừa nghĩ tới mình phải ở lại Đại Khang xa lạ, sau này có thể không bao giờ về quê hương nữa, vành mắt vẫn không nhịn được khẽ đỏ lên.

“Myda đừng khóc, Kim tiên sinh là người đàn ông đáng để giao phó, sau này cháu nhớ nhà, có thể y sẽ cho cháu về đấy!” Nathan an ủi nói: “Hơn nữa Lục ca của cháu không phải cũng ở lại cùng cháu à?”

“Đúng đó Myda, ta cũng ở lại Đại Khang mà, nếu muội sống không tốt, hoặc Kim Phi kia bắt nạt muội, muội cứ nói với ca, Lục ca…”

Atcap nói tới đây, im lặng cúi đầu xuống.

Nếu Myda thật sự bị bắt nạt, anh ta có thể ra mặt cho Myda không? Đương nhiên không thể.

“Atcap cháu nói ngốc nghếch gì đó? Đợi cháu ở đây một thời gian là biết, Kim tiên sinh chưa từng bắt nạt phụ nữ.”

Nathan an ủi Myda, sau đó lấy hiệp ước trong ngực ra đặt lên bàn, chuẩn bị đợi tí nữa cho vào thùng, cùng đưa về bộ lạc Hắc Hổ.

Atcap và Myda vội đến gần, mở hiệp ước ra.

“Hiệp ước này cũng quá hà khắc rồi đấy?” Myda cau mày nói.

“Hà khắc thì có cách nào nữa?” Nathan thở dài: “Ai bảo chúng ta cùng đường rồi chứ?”

“Thất muội muội đừng sợ, đợi chúng ta vượt qua được, cùng lắm là nuốt lời…”

Atcap còn chưa nói xong, đã bị Nathan tát cho một phát.

“Thúc, sao lại đánh cháu?” Atcap ôm mặt hỏi.

Nathan không quan tâm tới anh ta, chỉ vội nhìn ra ngoài cửa.

Xác nhận là hai nhân viên hộ tống gần đây cũng đang ở cửa sân, chắc không nghe thấy lời nói hồi nãy của Atcap, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương 1835: Cười tủm tỉm

“Đánh cháu là vì muốn tốt cho cháu!" Nathan hung hăng trợn mắt nhìn Atcap: "Thấy ngày thường cháu rất thông minh, sao hôm nay toàn nói nhảm như vậy?"

Atcap là một trong hai người con trai được coi trọng nhất của bộ lạc Hắc Hổ, không chỉ thể lực tốt, tư duy cũng nhanh nhẹn hơn tộc nhân bình thường.

Có thể là đến môi trường mới, hơn nữa còn là thỉnh cầu người khác, trong lòng ngột ngạt, lại tăng thêm điều khoản trên hiệp ước đối với bộ lạc Hắc Hổ mà nói quả là hà khắc, cho nên Atcap hơi quá trớn.

"Cháu nhớ kỹ cho ta, bây giờ cháu không chỉ đại diện cho bản thân cháu, còn đại diện cho cả bộ lạc Hắc Hổ chúng ta, sau này lời nói chú ý một chút cho ta, nói không chừng câu nào đó sẽ chôn vùi cả bộ lạc Hắc Hổ chúng ta, hiểu chưa?" Nathan mắng.

Atcap cũng biết mình vừa nói sai, cúi đầu dạ một tiếng: "Hiểu rồi, sau này cháu sẽ chú ý!"

"Còn Myda nữa, " Nathan quay đầu lại nhìn về phía cháu gái: "Mặc dù ta nghe nói Kim Phi đối với vợ rất tốt, Quan Hạ Nhi - vợ chính của y cũng là người tính cách ấm áp và tốt bụng, thế nhưng cháu cũng không thể nói lung tung, phải cố gắng dỗ Kim Phi vui vẻ, trước khi địa vị của cháu vững chắc, tuyệt đối không nên đi khiêu khích Quan Hạ Nhi hoặc Trần Văn Nhi, hiểu chưa?"

"Dạ!" Myda gật đầu theo.

"Atcap, ta nói với Kim tiên sinh rồi, cháu có thể đi học ở sư phạm Kim Xuyên một thời gian trước đã."

Nathan lại nhìn về phía cháu trai: "Cháu phải buông bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng tử xuống, nghiêm túc học chữ, nếu có cơ hội, đi xưởng sắt thép Kim Xuyên tìm công việc, học tập thêm kỹ thuật luyện thép của bọn họ, hiểu chưa?"

“Dạ!” Atcap gật đầu.

Nathan còn muốn nói thêm gì nữa, một tùy tùng chạy tới: "Đại nhân, tiêu cục Trấn viễn phái người tới nói phi thuyền chuẩn bị xong rồi, thông báo chúng ta mau chóng đến sân bay!"

"Được," Nathan gật đầu, cất hiệp ước vào cái rương, sau đó dẫn theo Myda và Atcap rời khỏi viện tử.

Hồng Lư Tự sắp xếp xe ngựa cho họ, nhưng vì người chăn ngựa đánh xe là người của Hồng Lư Tự, Nathan suốt dọc đường không nói lời nào, đoàn người thuận lợi đến sân bay.

Vừa nghĩ tới thúc sắp rời đi, Myda không nhịn được bật khóc, Atcap cũng cúi đầu không nói lời nào.

"Cháu à, sau này hai huynh muội các cháu ở Đại Khang phải giúp đỡ lẫn nhau!"

Nathan nhìn Myda và Atcap: "Chờ giải quyết xong bộ lạc Thương Ưng, thúc và cha các cháu sẽ tới thăm các cháu!"

“Vâng ạ!”

Myda và Atcap gật đầu cùng lúc.

Sau đó một hàng đội ngũ xe ngựa chạy tới, một nhóm công nhân đeo vải bọc bước xuống, nam có nữ có.

Người phụ trách Hồng Lư Tự cũng bước xuống từ trên xe ngựa đầu tiên.

Nathan ý thức được bọn họ chính là thợ thủ công mà Kim Phi phái đi cao nguyên, lập tức nghênh đón.

“Nathan huynh đệ, đúng lúc huynh tới, ta giới thiệu một chút cho các huynh."

Người phụ trách chỉ vào nhóm công nhân đó nói: "Bọn họ đều là nhân viên chủ chốt kỹ thuật của xưởng thép, lần này ngheo theo lệnh của Kim tiên sinh, đi giúp đỡ bộ lạc Hắc Hổ các huynh!"

Nói xong anh ta lại chỉ vào một người đàn ông trung niên nói: "Đây là Triệu Nhị Lượng đội trưởng của bọn họ!"

"Triệu đại nhân, xin chào, cảm ơn Triệu đại nhân không ngại cực khổ đi tới bộ lạc Hắc Hổ!"

Nathan cười hành lễ một cái về phía Triệu Nhi Lượng.

Nathan huynh đệ, ta không phải là đại nhân, ta chính là một công nhân, huynh gọi ta là Triệu Nhị Lượng hoặc là Lão Triệu đều được!"

Triệu Nhị Lượng vội vàng xua tay: "Sau này nhờ vào Nathan huynh đệ, hy vọng Nathan huynh đệ quan tâm nhiều hơn!"

"Vậy sau này ta sẽ gọi huynh là đội trưởng Triệu!" Nathan cười nắm tay của Triệu Nhị Lượng: "Đội trưởng Triệu đến bộ lạc Hắc Hổ chính là khách cao quý nhất của chúng ta, cần gì chỉ cần tìm ta là được!"

Lúc mấy người nói chuyện, những công nhân đó cũng không rảnh rỗi, tháo từ trên xe ngựa xuống một cái rương gỗ lớn.

Hành trang bên trong đều là linh kiện then chốt máy bắn đá cung nỏ hạng nặng và công cụ của họ.

Chờ sau khi sắp xếp xong cái rương, Nathan lại quay đầu lại nhìn Myda và Atcap một cái, sau đó leo lên phi thuyền với Triệu Nhị Lượng cũng không quay đầu lại.

Sau đó, mấy chiếc phi thuyền lần lượt bay lên.

Myda và Atcap luôn đợi phi thuyền bay đến trên tầng mây, hai người mới ngồi trên xe ngựa một lần nữa trở về Hồng Lư Tự.

Trong ngự thư phòng, Kim Phi cũng đóng cửa sổ.

"Bọn họ đi rồi à?" Cửu công chúa đặt tấu gấp xuống hỏi.

"Đi rồi, " Kim Phi để kính viễn vọng xuống, ngồi tới trước mặt Cửu công chúa.

Cô đang định nói tiếp thì Châu Nhi đến báo cáo, nói Trần Văn Viễn tới, cầu kiến Kim Phi.

"Chàng gọi anh ta tới đây à?" Cửu công chúa hỏi.

"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu nói: "Không phải đã kết thúc thu hoạch vụ thu rồi sao? Rất nhiều nơi đã bắt đầu công việc đồng áng, ta tìm anh ta đến cùng nhau thương lượng về việc khuyến khích khai hoang."

"Xưởng thép và hợp tác xã mua bán bên đó đều chuẩn bị xong chưa?" Cửu công chúa hỏi.

"Trên cơ bản không thành vấn đề rồi, " Kim Phi gật đầu.

"Vậy cũng tốt!" Cửu công chúa gật đầu.

Cô ấy còn muốn nói thêm gì đó thì Trần Văn Viễn đi vào với Châu nhi.

Sau khi chào hỏi, Trần Văn Viễn lấy ra một kẹp văn kiện: "Bệ hạ, tiên sinh, đây là bản phác họa ta chuẩn bị, mời bệ hạ và tiên sinh xem một chút, nếu không thành vấn đề, ta sẽ gửi đến xưởng in ấn!"

Kim Phi nhận bản phác họa, cùng xem qua một lượt với Cửu công chúa, sau đó gật đầu nói: "Bản phác họa không thành vấn đề, nhưng tạm thời đừng gửi đi."

"Sao vậy?" Trần Văn Viễn hỏi.

"Vì cày bừa vụ thu vừa mới bắt đầu không lâu, nếu bây giờ đã khuyến khích khai hoang, rất nhiều người dân có thể sẽ bỏ ruộng đồng vốn có, chạy đi khai hoang, như vậy sẽ làm lỡ công việc đồng áng đất đai khai hoang ban đầu." Kim Phi trả lời.

Ruộng đồng có chia thành đất đã khai hoang và đất hoang, đất đã khai hoang chính là chỉ cày cấy nhiều năm, độ ẩm của đất đồng ruộng khá tốt, đất hoang lại là chỉ những loại ruộng đất đó trước đây chưa qua cày cấy .

Phần lớn đất hoang nếu không có bón phân, hai năm đầu sau khi khai hoang sản lượng không phải rất cao, cần nuôi dưỡng hai năm mới được.

Theo kế hoạch khuyến khích khai hoang mà Kim Phi đề ra, chỉ cần là nơi không có chủ, ai cày đất trước, chính là thuộc về họ.

Kim Phi có chút lo lắng người dân vì để giành đất khai hoang, từ bỏ đất đã khai hoang mà bản thân đã chia được, ưu tiên đi khai hoang, như vậy có thể tạo thành lãng phí nguồn tài nguyên.

"Tiên sinh nói có lý," Trần Văn Viễn gật đầu: "Vậy tiên sinh thấy khi nào thích hợp gửi bản phác thảo này, ngài lại thông báo cho ta!"

Sau đó, ba người lại trò chuyện một xíu công việc tuyên truyền của tòa soạn, Kim Phi thấy Cửu công chúa còn có một chồng tấu gấp cần sửa, đã rời khỏi trước, đi xưởng thép xác nhận công việc sản xuất nông cụ.

Trần Văn Viễn cũng lấy mẫu xuất bản của chữ ký Kim Phi, đi viện Khu Mật tìm người phụ trách lập hồ sơ liên quan.

Khi kết thúc việc lập hồ sơ chuẩn bị trở về, anh ta lại bị Châu Nhi gọi đến ngự thư phòng.

Đường Tiểu Bắc hiếm khi trở về một lần, mấy ngày tiếp theo, phần lớn thời gian của Kim Phi đều ở cùng cô ấy.

Đợi đến khi Đường Tiểu Bắc rời đi, Kim Phi lại phục hồi những ngày tháng trước đây, phần lớn thời gian giết thời gian ở phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đi dạo các công xưởng.

Cuộc sống này vẫn duy trì chừng mấy ngày, mãi đến một buổi sáng, sau khi Kim Phi thức dậy, đã phát hiện vẻ mặt Thiết Chùy không đúng lắm, lúc nào cũng nhìn y cười tủm tỉm.

Không chỉ Thiết Chùy như vậy, cận vệ khác cũng là như vậy.

Kim Phi lập tức ý thức được, những tên này chắc chắn có chuyện giấu mình!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom