-
Chương 1826-1830
Chương 1826: Thất công chúa
A Liêu chính là tên của tứ vương tử bộ lạc Hắc Hổ, cũng là một trong hai đứa con trai tài giỏi của thủ lĩnh Hắc Hổ.
Bộ lạc Hắc Hổ hiện tại là bộ lạc lớn thứ nhì Cao Nguyên, dân cư đông đúc, chen chúc nhau ở cùng một chỗ thì thành mục tiêu béo bở, vì để phòng ngừa bị phát hiện, thủ lĩnh tách bộ lạc Hắc Hổ ra thành nhiều nhóm nhỏ, ẩn núp ở những nơi khác nhau.
Bởi vì lớn tuổi hơn, nên tứ vương tử quản lý nhiều việc hơn lục vương tử, trong đó có một việc là đi tuần tra các vùng của bộ lạc thay cha, làm yên ổn lòng người.
Trong một lần ra ngoài tuần tra, tứ vương tử vô cùng xui xẻo gặp phải đội bay của bộ lạc Thương Ưng.
Tứ vương tử biết rằng mình không chạy thoát được, lại lo rằng cận vệ của mình bị bộ lạc Thương Ưng bắt được, không chịu nổi tra tấn mà khai ra vị trí của thủ lĩnh, cho nên trước khi bị đội bay bao vây, anh ta đã buộc cận vệ của mình đều tự sát, rồi chính anh ta cũng tự sát theo.
Bộ lạc Thương Ưng vô cùng tức giận, chúng không chỉ hành hạ thi thể cho hả giận, mà còn nhốt thi thể bị tàn phá của tứ vương tử trong lồng sắt, treo ở lãnh thổ trước kia của bộ lạc Thương Ưng, rồi kệ cái xác ở đó cho hư thối dòi bọ.
Trong truyền thống của bộ lạc Hắc Hổ, nếu thi thể bị động vật ăn thịt thối ăn, thì linh hồn sẽ được lên trời, còn hành động nhốt thi thể trong lồng sắt, thì không khác gì hành động nghiền xương thành tro ở Trung Nguyên.
Tứ hoàng tử và Nathan có mối quan hệ rất tốt, nghĩ đến việc cháu mình bị bộ lạc Thương Ưng đối xử như thế, trái tim Nathan đau như bị dao cắt.
Bình thường, dù thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ có ngu ngốc đến mức nào, thì cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu hà khắc của Cửu công chúa, nhưng vì những gì mà Tứ hoàng tử gặp phải, khiến cho bộ lạc Hắc Hổ tức giận vô cùng, đồng thời họ cũng nhận thấy được nguy cơ tử vong đang cận kề, cho nên mới hạ quyết tâm đáp ứng những yêu cầu của Cửu công chúa để được trợ giúp.
Tuy rằng phải đưa con trai con gái mình đến Trung Nguyên để hòa thân, thần phục với vương triều Trung Nguyên, sẽ bị các bộ lạc Cao Nguyên khác cười nhạo.
Nhưng nếu không có tiếp viện từ bên ngoài, thì bộ lạc Hắc Hộ thì không kiên trì được.
Đến lúc đó bộ lạc của ông ta bị tàn sát, thì con trai con gái mình, cùng với người dân trong bộ lạc hẳn là cũng sẽ bị tra tấn đến chết, so sánh với những điều đó, thì thể diện có vẻ không quan trọng đến thế.
Huống chi đây cũng đâu phải là lần đầu tiên Cao Nguyên thần phục với vương triều Trung Nguyên?
Không nói đến triều đại trước kia từ mấy trăm năm trước, mà hãy chỉ nói đến Đại Khang mới thành lập được vài chục năm, khi đó Hoàng đế khai quốc của Đại Khang cùng người kế nhiệm đều là người có hùng tài đại lược, thực lực của đất nước họ khi đó cực kì mạnh mẽ, từng đánh cho Cao Nguyên không dám xuống núi, để mua thuốc và dụng cụ sắt của Trung Nguyên mà không thể không xin hòa để đổi lấy cơ hội giao thương.
Chính là sau này vương triều Trung Nguyên suy thoái, người Cao Nguyên mới đi theo Đông Man và Đảng Hạng để cướp bóc Trung Nguyên.
Quan trọng nhất là, thần phục bộ lạc Thương Ưng thì chỉ có tra tấn và giết chóc chờ đợi bọn họ, mà người Trung Nguyên tự xưng là người nhân nghĩa, trước kia tổ tiên của bộ lạc từng thần phục người Trung Nguyên, hàng năm đều phải phái sứ giả đi Trung Nguyên tặng lễ vật, để biểu hiện thể diện của Thiên triều, vương triều Trung Nguyên luôn đáp lễ bọn họ bằng những lễ vật hiếm có hơn rất nhiều.
Nếu phải thần phục mới có thể sống sót, thì nên chọn ai, không cần nói cũng biết.
Vừa rồi Cửu công chúa nhắc tới Tứ vương tử, chẳng qua là muốn đè ép đối phương một chút, không ngờ Tứ vương tử lại chết từ lâu.
Điều này khiến cho người luôn chỉ nhìn vào lợi ích như Cửu công chúa lại sinh ra một chút áy náy và cảm thông.
Tuy rằng thứ tình cảm vô dụng này đã bị Cửu công chúa vứt đi ngay, nhưng cô ấy thấy Nathan đau buồn như thế thì không nỡ nói gì nữa.
Ở Hồng Lư Tự cách đó mấy trăm mét, hai người trẻ tuổi được mấy sứ giả Cao Nguyên hộ tống mà đi ra.
Hai người trẻ tuổi này chính là cháu của Nathan, Atcap và Myda.
Hai người họ đều mặc áo bào màu đen, chẳng qua áo bào đen của Atcap không có mũ, mà của Myda lại có mũ, trên đầu còn đội một chiếc khăn sa màu đen, cả người cô ta chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Nhưng đôi mắt này long lanh, trong sáng, vùng da quanh mắt trắng nõn nà, không có chút nếp nhăn nào.
Atcap quay đầu nhìn em gái mình, vẻ mặt anh ta đau buồn, nói: “Myda, ta biết để muội gả cho người Trung Nguyên, muội sẽ không vui trong lòng, nhưng đây là vì bộ lạc, vì tứ ca…”
“Lục ca, huynh đừng nói nữa, Myda biết phải làm gì mà!” Người thiếu nữ trả lời thật khẽ.
Giọng nói của cô ta bình tĩnh, nhưng Atcap là người lớn lên bên cô ta từ nhỏ tới lớn, cho nên anh ta có thể nghe ra sự buồn lo được che giấu bên trong.
“Myda, a thúc nói rằng, Kim Phi này năm nay mới vừa hai mươi, không chỉ diện mạo tuấn tú, mà còn là một người đọc sách, đối đãi với thê thiếp cũng tốt vô cùng, thật ra gả cho y so với gả cho…”
Kết quả Atcap lời còn chưa dứt, lại tiếp tục bị Myda ngắt ngang: “Lục ca, ta nói, ta biết mình phải làm gì!”
Myda tuy được chiều chuộng vô cùng, nhưng cô ta vô cùng hiền dịu, rất ít khi cô ta ngắt lời người khác như vậy.
Atcap nhấp môi, cuối cùng anh ta không nói thêm gì nữa.
Đoàn người im lặng đi theo sự chỉ dẫn của cấm quân.
Đi dọc theo ngõ nhỏ mấy trăm mét, rồi sau đó rẽ thì nhìn thấy một đống người đang đứng ở phía trước.
Atcap và Myda nhìn thấy a thúc Nathan của mình đầu tiên, sau đó họ thấy Kim Phi đang đứng ở đối diện Nathan.
“Y chính là Kim Phi phải không?”
Atcap vô thức đánh giá Kim Phi.
Có lẽ là vì thẹn thùng, Myda chỉ vội vàng liếc qua y rồi rũ mắt xuống.
Trung Nguyên nam nhiều nữ ít, Cao Nguyên lại không như thế, tỉ lệ nam nữ có thể xem là bình thường, những quan niệm, phong tục về hôn nhân hoặc những gì tương quan có sự khác nhau rất lớn.
Các bộ lạc ở Cao Nguyên có cuộc sống nửa tập thể, quan niệm riêng tư giữa các nhà không mạnh lắm, ngược lại, họ rất chú trọng đến sức mạnh của đằng trai.
Trong tình huống bình thường, con của thủ lĩnh có tự do lấy vợ hoặc lấy chồng, đáng tiếc cô ta là ngoại lệ.
Bởi vì cô ta được trời cho mùi thơm cơ thể, cho nên từ nhỏ cô ta đã được yêu thương nhiều hơn các chị em khác, nhưng Myda cũng biết rõ, cái giá phải trả cho tình yêu thương này cũng rất lớn.
Ngay từ khi còn nhỏ, Myda đã biết, tương lai của mình không phải là thứ mà cô ta có thể nắm trong tay, người mà sau này cô ta được gả cho, không phải là người mà cô ta quyết định.
Đôi khi Myda cảm thấy mình chỉ là một con dê, hoặc con bò được trang điểm quý giá, chờ đợi người ra giá cao nhất mang mình về nhà mà thôi.
Mà bây giờ, người ra giá cao nhất đã xuất hiện.
Biết mình không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, cô ta đã hết hy vọng.
Atcap và Myda thấy Nathan, Nathan cũng thấy bọn họ.
“Kim tiên sinh, Myda đến rồi!”
Nathan nhìn thoáng qua Myda, thấy cô ta đội mũ và khăn sa che mặt, thì nhíu mày, nói: “Myda, gỡ khăn che mặt ra, để Kim tiên sinh nhìn cho rõ nào!”
Myda cắn nhẹ môi, nhưng sau đó cô ta vẫn gỡ khăn che mặt ra, mũ cũng được xốc ra sau.
Thật ra mà nói, Kim Phi cũng rất tò mò về cô gái được trời cho mùi thơm cơ thể này, y không khỏi ngẩng đầu nhìn, sau đó y ngẩn người.
Đời trước Kim Phi có một nữ minh tinh đến từ Tây Bộ, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu đàn ông, mà cô gái trước mắt này lại có bộ dáng cực kỳ tương tự nữ minh tinh đó, vừa rồi Kim Phi chỉ nhìn thoáng qua, y còn tưởng rằng nữ minh tinh kia cũng xuyên qua đến đây giống như mình.
Nhưng sau đó khi y nhìn kỹ thì thấy vẻ mặt của cô ta vô cùng lo lắng, Kim Phi lại vứt bỏ ý nghĩ buồn cười này.
Chương 1827: Tuần tra
Đời trước ngôi sao nữ đó rất nổi tiếng, từng làm người dẫn chương trình, đã gặp nhiều cảnh tượng lớn nhiều hơn Kim Phi, làm sao có thể căng thẳng được?
Hơn nữa đối phương chưa học qua kiến thức cơ khí, chỉ cần hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, sẽ biết các loại nguyên lý cơ giới như khinh khí cầu, động cơ chạy bằng hơi nước, súng kíp, còn có thân phận công chúa hỗ trợ, đối phó với một khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng không phải vấn đề lớn, cũng sẽ không rơi vào tình thế hiện tại.
Điều quan trọng nhất là, sau khi đối phương đến gần, Kim Phi phát hiện cô nương này chẳng qua là thoạt nhìn thì giống với ngôi sao nữ đời trước, nhưng khi nhìn gần hơn, vẫn có chút khác biệt.
Tuy còn cách một đoạn, nhưng Kim Phi đã phảng phất ngửi thấy một mùi thơm.
Núi Thiết Quán không chỉ sản xuất xà bông thơm, mà còn sản xuất nước hoa, mỗi một lô sản xuất sẽ đưa trước một số tới làng Tây Hà.
Không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của nước hoa, bọn Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Nhuận Nương bây giờ đã có thói quen sử dụng nước hoa, ngay cả Bắc Thiên Tầm người luôn múa thương múa gậy cũng không ngoại lệ, chỉ là mỗi người thích mùi vị khác nhau.
Nhờ sự ảnh hưởng của họ, Kim Phi rất quen thuộc với nước hoa.
Nhưng bây giờ thứ mùi Kim Phi ngửi được này khác với tất cả các loại nước hoa y đã từng ngửi, nhưng cụ thể khác chỗ nào, Kim Phi không chỉ ra được.
Kim Phi đang quan sát cô nương, cô nương lại nhìn Nathan.
Vừa rồi cách khá xa không nhìn thấy, bây giờ lại gần, Myda thấy trên người Nathan dính đầy bụi bặm và bùn đất, trước ngực còn mơ hồ có dấu chân, hiển nhiên bị đánh.
Gương mặt Myda bình tĩnh khi biết mình phải gả cho người không quen biết, nhưng lúc này mắt lại đỏ lên, sau đó ngẩng đầu dùng đôi mắt đẫm lệ trừng Kim Phi.
Kim Phi ngược lại không có việc gì, nhưng Cửu công chúa lại hơi nhíu mày.
Nathan nhìn thấy, bị doạ sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, sợ Cửu công chúa vì vậy mà giận dỗi, làm ảnh hưởng tới tiến độ đàm phán.
Đoán được nguyên nhân Myda tức giận, Nathan vội vàng giải thích: "Myda, bệ hạ và Kim tiên sinh công việc bận rộn, hôm nay không rãnh gặp ta, vì muốn sớm gặp bệ hạ và Kim tiên sinh, ta đã xông vào ngự thư phòng khi không có sự cho phép, bị các vị tráng sĩ ngăn cản, Kim tiên sinh nghe được động tĩnh đi ra, bọn Tashi đều biết!"
Myda nghe vậy nghiêng đầu nhìn tuỳ tùng của Nathan, thấy đối phương gật đầu, lúc này mới lần nữa cúi đầu, quỳ xuống trước Kim Phi và Cửu công chúa: "Myda bái kiến bệ hạ, bái kiến Kim tiên sinh!"
"Myda còn trẻ, ngu dốt, không hiểu lễ phép, mong rằng bệ hạ và Kim tiên sinh thứ tội!" Nathan cũng quỳ xuống theo.
Hai người bọn họ quỳ xuống, Atcap và các tùy tùng bên cạnh cũng đồng loạt quỳ xuống.
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Nể tình cô ấy lần đầu phạm lỗi, lần này trẫm không truy cứu nữa, nếu như để cho trẫm lại nhìn thấy cô ấy vô lễ với phu quân như vậy, ta sẽ không khoan dung đâu!"
Nathan nghe vậy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Myda quỳ xuống đất như cũ, dịu dàng nói: "Myda không dám nữa!"
"Bình thân!" Cửu công chúa hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đám người Nathan lúc này mới đứng lên, thấy Cửu công chúa bỏ đi, Nathan nhìn Kim Phi nhờ giúp đỡ.
"Vào trong nói đi", Kim Phi nhìn Nathan gật đầu một cái.
"Đa tạ tiên sinh!" Nathan cúi người với Kim Phi, sau đó nói với Lục hoàng tử: "Atcap, cháu mang mọi người về Hồng Lư Tự trước đi!"
"Dạ!" Atcap nhìn em gái thật lâu, rồi cùng tùy tùng rời đi.
Đi được vài bước, anh ta không nhịn được lại quay đầu nhìn.
Myda cũng quay đầu nhìn anh ta.
Vừa vào bức tường cung điện sâu như biển, vào cái viện này, bọn họ cũng không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không.
Tần Minh nháy mắt, một cấm quân và một nữ nhân viên hộ tống đi tới.
Nathan lại ho nhẹ một tiếng, sau đó giơ cánh tay lên, để cấm quân lục soát người.
Myda thấy vậy, cũng học theo dáng vẻ của Nathan giơ hai cánh tay lên.
Trải qua sự kiểm tra cẩn thận của cấm quân và nữ nhân viên hộ tống, lúc này hai người mới theo Kim Phi đi vào viện.
"Kim tiên sinh, ngài đã nhìn thấy Myda, ngài có hài lòng không?" Nathan đi tới bên cạnh Kim Phi, nhỏ giọng hỏi.
"Nathan huynh đệ, nói chính sự trước đi." Kim Phi bước nhanh vài bước, đi vào ngự thư phòng.
Nếu thật tâm mà nói, Myda coi như không có trời sinh cơ thể có mùi thơm, bằng tướng mạo xinh xắn và khí chất phong tình dị vực, có thể khiến cho 99% nam giới động lòng.
Kim Phi cũng là một đàn ông thẩm mỹ bình thường, tự nhiên cũng rung động một chút.
Nhưng đối phương còn là một cô nương không rành thế sự, hơn nữa đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, để cho Kim Phi chỉ như vậy mà cưới cô ấy, Kim Phi cảm thấy không được tự nhiên.
Mặc dù y và Quan Hạ Nhi cũng tiến tới với nhau như vậy, nhưng thời điểm đó Kim Phi không có lựa chọn, không thành thân với Quan Hạ Nhi, y sẽ lập tức bị nha dịch bắt làm bia đỡ đạn đưa đến tiền tuyến, có nhiều tài hoa đi nữa cũng vô dụng.
Nhưng bây giờ không giống nhau, y có cơ hội lựa chọn, còn làm như vậy sẽ khiến cho Kim Phi có cảm giác ỷ thế hiếp người, cưỡng ép đối phương.
Bản thân Kim Phi cũng biết như vậy quá kiểu cách, có chút kiêu ngạo, nhưng đây là bản chất của y.
Cô nương xinh đẹp thiên hạ có rất nhiều, dùng hai mắt nhìn đâu cũng có thể gặp được, nhưng cũng không thể người nào cũng lấy về nhà chứ?
Nếu như y là cái loại không biết xấu hổ, không có điểm mấu chốt, thì chuyện gì cũng không cần làm, cứ ở nhà ở tập thể của núi Thiết Quán và xưởng dệt, cũng có thể làm tân lang mỗi ngày.
Nghĩ tới đây, Kim Phi ra hiệu Nathan và Myda ngồi xuống, sau đó nói: "Tiểu Ngọc và Thiết đại nhân, Nathan huynh đệ cũng đã biết, ta cũng không giới thiệu nữa cho các ngươi, nói một chút tình hình và yêu cầu của bộ lạc Hắc Hổ đi!"
"Dạ!"
Nathan nghe vậy đứng lên, lời nói bắt đầu buồn bã.
Phần trước tương tự như những gì bộ phận và phi công đã nói, nhưng có chút khác nhau ở phần sau.
Hoá ra sau khi bộ lạc Thương Ưng tàn sát thành viên bộ lạc Hắc Hổ ở thung lũng và rời đi, bộ lạc Hắc Hổ đã phái người đi kiểm tra.
Mặc dù thi thể bị phá hư rất nghiêm trọng, bọn họ không cách nào phân biệt thân phận của thi thể, nhưng thông qua số lượng đầu lâu đoán được, số lượng thành viên trong thung lũng không đúng, ít hơn mấy chục người.
Bọn họ không thể chắc chắn rằng mấy chục người kia trốn thoát, hay là bị bộ lạc Thương Ưng bắt đi, cũng không thể chắc chắn thân phận mấy chục người này.
Mặc dù thung lũng này thành viên bình thường không biết địa điểm ẩn náu của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ, nhưng mấy người cấp cao thì biết.
Mặc dù những người cấp cao này đều là ông già bộ lạc Hắc Hổ, sẽ không tùy tiện bán đứng thành viên, nhưng thủ đoạn bộ lạc Thương Ưng quá khốc liệt, nếu như những người cấp cao này trốn thoát hoặc chết thì còn tốt, nếu như bị bộ lạc Thương Ưng bắt đi, Nathan không dám cam đoan bọn họ có thể giải quyết được.
Mặc dù bây giờ thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ đã chuyển đi, nhưng có rất nhiều thành viên ẩn nấu cùng với thủ lĩnh, đồ cũng nhiều, trên trời còn có khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng thường xuyên tuần tra, trong thời gian ngắn bọn họ rất khó di chuyển.
Nơi ẩn náu này tập hợp hơn phân nửa gia sản của bộ lạc Hắc Hổ, số lượng thành viên cũng đông nhất trong những nơi ẩn náu, hơn nữa đều là hậu duệ trực tiếp của thủ lĩnh, nếu bộ lạc Thương Ưng phát hiện được vị trí ẩn náu này, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chương 1828: Thất vọng
Nathan nói xong tình hình của bộ lạc Hắc Hổ rồi quỳ xuống về phía Kim Phi với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Kim tiên sinh, bệ hạ, xin hãy giúp đỡ bộ lạc Hắc Hổ, chúng ta có thể đồng ý với bất cứ điều kiện nào do Đại Khang đưa ra.”
Myda nhìn thấy Nathan quỳ xuống thì cũng quỳ xuống và nói: “Cầu xin Bệ hạ và tiên sinh hãy cứu lấy tộc nhân của ta, Myda bằng lòng chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của hai vị!”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút nghẹn ngào và cầu xin.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, đều lộ ra vẻ suy tư.
Hiển nhiên bằng bất cứ giá nào thì Nathan cũng đồng ý và không có ý định tiếp tục mặc cả nữa.
Cũng đúng, phe mình đã hoàn toàn bị khinh khí cầu của đối phương áp chế, chỗ ẩn náu của bộ lạc có thể bị lộ bất cứ lúc nào, bọn họ không còn đường nào để mặc cả nữa.
Nhưng hiện giờ Đại Khang vẫn đang hỗn loạn, trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa thì điều kiện mà Kim Phi và Cửu công chúa đưa ra rất khắc nghiệt, cao nguyên không thể trực tiếp đồng ý mà phải mất một năm rưỡi mới có thể thương lượng được.
Đến lúc đó áp lực của Xuyên Thục sẽ ít hơn hiện tại rất nhiều, áp lực tiếp viện cho tộc Hắc Hổ cũng ít hơn một chút.
Nhưng ai ngờ bộ lạc Thương Ưng lại phát triển nhanh như vậy, buộc bộ lạc Hắc Hổ phải trực tiếp đồng ý, khiến cả Kim Phi và Cửu công chúa đều bất ngờ.
Mặc dù Kim Phi mềm lòng và có thiện cảm với bộ lạc Hắc Hổ nhưng hiện giờ y không thể trực tiếp đưa ra quyết định giúp đỡ bọn họ.
Nhưng việc Nathan và Myda cứ quỳ gối như thế này thì cũng không được.
Thấy Cửu công chúa không có ý định lên tiếng, Kim Phi bèn nói: “Nathan huynh đệ, chúng ta rất đồng cảm với cảnh ngộ mà các ngươi gặp phải, cũng vô cùng phẫn nộ trước hành vi vô nhân đạo của bộ lạc Thương Ưng!”
Nghe Kim Phi nói như thế thì đột nhiên Myda ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nhưng sắc mặt của Nathan lại suy sụp ngay lập tức.
Bởi vì ông ta biết tiếp theo Kim Phi sẽ nói nhưng.
Quả nhiên, Kim Phi lại tiếp tục nói: “Nhưng các ngươi đến quá gấp gáp, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, ta và bệ hạ phải thương lượng một chút, đúng không?”
Nathan không trả lời, nhưng cũng cũng biết Kim Phi không hề qua quýt với ông ta, đây chuyện này quả thật là chuyện lớn, Kim Phi phải suy nghĩ cẩn thận cũng là điều bình thường, ngược lại nếu y đồng ý mà không hề suy nghĩ thì mới là bất bình thường.
“Nathan huynh đệ, hay là ngươi cứ đi về nghỉ ngơi trước được không? Lát nữa chúng ta sẽ thương lượng rồi sáng mai sẽ cho ngươi câu trả lời, ngươi thấy sao?” Kim Phi hỏi.
“Cảm tạ tiên sinh!” Nathan nghe thế thì cúi chào Kim Phi một cái rồi đứng dậy.
Thấy cháu gái đang quỳ gối bên cạnh thì do dự một chút rồi nói: “Myda, cháu ở lại đây làm theo sự sắp xếp của bệ hạ và Kim tiên sinh, hiểu chưa?”
Mặc dù Mỹ Có chút thất vọng với sự sắp xếp của Kim Phi nhưng cô ta cũng hiểu hiện giờ mình đang cầu xin người ta nên không dám thể hiện ra ngoài mà chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng!”
“Đừng như thế!” Kim Phi xua tay nói: “Nathan huynh đệ, ngươi hãy cùng Myda cô nương trở về đi...”
Nathan nghe Kim Phi nói như thế thì không khỏi nóng nảy.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông ta là Kim Phi không thích Myda nên mới để cô ta đi về cùng ông ta.
Nếu vậy thì khả năng đàm phán thành công sẽ giảm đi rất nhiều.
Nathan nghĩ đến đây thì cũng không để ý đến sự hiện diện của Cửu công chúa mà lo lắng nói: “Kim tiên sinh, ngài là đang không vừa ý Myda hay là đang lo lắng con bé sẽ có tính cách điêu ngoa vì được nuông chiều từ khi còn nhỏ, ngài yên tâm, nhất định Myda sẽ nghe lời, ngài để con bé làm cái gì cũng được...”
“Đừng, đừng đừng!” Kim Phi ngắt lời Nathan: “Nathan huynh đệ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, nếu ta muốn hợp tác với ngươi thì dù có Myda hay không thì vẫn sẽ hợp tác...”
Kết quả, Kim Phi còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta hợp tác thì nhất định sẽ phải để cô ta ở lại!”
Kim Phi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa rất ít khi ngắt lời y, nhất là khi có người ngoài như thế này.
Nhưng có điều Cửu công chúa đã nói như thế thì nhất định là có mưu tính của cô ấy, Kim Phi cũng không tức giận mà nhìn về phía Nathan.
Điều khiến y cảm thấy ngạc nhiên là sau khi Cửu công chúa nói như thế thì Nathan và Myda cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Kim Phi thở dài trong lòng, con người ở thời đại này thật sự bị tư tưởng phong kiến đầu độc, người dân như thế, quyền quý cũng như thế.
Nathan là cánh tay đắc lực thứ hai của bộ lạc Hắc Hổ, Myda là công chúa được thương yêu nhất của bộ lạc, thế nhưng trong thời gian ngắn đều trở thành nô lệ, mặc dù không đến mức là phải làm nô lệ nhưng vẫn rất thất vọng.
Nhưng Kim Phi cũng biết lí do bất đắc dĩ trong chuyện này.
Nathan nhìn Kim Phi rồi lại nhìn Cửu công chúa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm gì.
Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã nghe thấy Cửu công chúa tiếp tục nói: “Hôm nay trẫm không có tâm trạng sắp xếp cho cô ta, ngươi có thể đưa cô ta về trước, đến đến khi thương lượng xong những chuyện khác thì mới nói về chuyện của cô ấy!”
“Vâng!” Nathan nghe xong bèn hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa rồi mới đưa ánh mắt ra hiệu cho Myda.
Lúc này Myda mới đứng dậy, lén lút nhìn Kim Phi và Cửu công chúa rồi rời đi cùng Nathan.
“Nước yếu không có ngoại giao!” Kim Phi than thở ở phía sau.
“Phu quân, có phải chàng đồng tình với bọn họ không?” Cửu công chúa nói: “Mặc dù bộ lạc Hắc Hổ đáng thương, nhưng phu quân, chàng cũng đừng quên mấy năm nay cao nguyên đối xử với Đại Khang như thế nào!”
Sự căm ghét của Kim Phi đối với cao nguyên thấp vì đời trước y đã được dạy rằng tất cả các dân tộc đều là người một nhà, hơn nữa, kể từ khi đến thế giới này, y luôn là người chiến thắng trong các cuộc chiến với dân du mục và người cao nguyên, cũng không có người thân nào bị dân du mục hay người cao nguyên hãm hại, vì thế Kim Phi có thể nhìn đối phương từ một phương diện tương đối vĩ mô.
Nhưng lúc trước Cửu công chúa bị buộc phải đi cầu thân và ám sát Gada, vì thế cô ấy vô cùng oán hận cao nguyên, từ góc độ của Cửu công chúa thì nhất định cô ấy cảm thấy cao nguyên tự làm tự chịu.
Nên dù cho Kim Phi có chút đồng cảm với tình cảnh mà bộ lạc Hắc Hổ gặp phải nhưng cũng không nói ra mà nói: “Vũ Dương, nàng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là ta nhìn thấy Myda thì lại nhớ đến nàng.”
Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như thế thì không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì ở một góc độ nào đó quả thật cô ấy và Myda có nét giống nhau.
Họ đều là những công chúa được yêu thương và cũng đều sẵn sàng hy sinh bản thân vì gia tộc.
“Khó trách phu quân lại mềm lòng như vậy, hóa ra chàng ấy đã nhìn thấy quá khứ của mình!”
Cửu công chúa nghĩ thầm, cái nhìn của cô ấy với Myda cũng thay đổi một chút.
Sau đó cô ấy cười rồi hỏi Kim Phi: “Vậy phu quân, chàng cảm thấy Myda thế nào?”
“Thế nào là sao?”
Kim Phi làm bộ ngu ngốc trả lời một câu, đồng thời nhìn về phía Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm trong phòng
Nhưng Tiểu Ngọc lại cúi đầu nhìn sổ ghi chép của mình, Thiết Thế Hâm cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản đồ trên tường, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn người biết ý như Cửu công chúa sẽ không hỏi lại, nhưng hiếm khi Kim Phi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng như vậy nên Cửu công chúa nổi lên ý định trêu chọc y: “Hay để cô ta gả cho chàng có được không? Vừa rồi ta cũng ngửi thấy trên người cô nương này có mùi thơm.”
“Thôi bỏ đi, cho dù cô ta gả cho ta thì cũng không phải là thật sự thích ta, nói không chừng còn giống nàng của ngày trước chuẩn bị lợi dụng khi ta ngủ rồi đâm ta một đao đấy!” Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa.
Chương 1829: Lựa chọn
Mục đích lúc trước Cửu Công chúa lên cao nguyên hòa thân là để Gada giúp đỡ Đại Khang, nếu không đạt được mục tiêu thì cô ấy phải tìm cơ hội ám sát Gada để khiến cao nguyên rơi vào hỗn loạn một lần nữa để tránh làm phiền Xuyên Thục.
Đáng tiếc sau đó đã không thành công, sau khi đến Xuyên Thục thì gặp Kim Phi rồi bánh răng số phận bắt đầu chuyển động.
Nếu Myda và Cửu công chúa có cùng một ý niệm trong đầu thì Kim Phi thật sự không dám đến gần cô ta.
Con người vốn được định sẵn là phải chết, chết trên chiến trường thì không nói nhưng nếu bị một cô nương đâm chết trên giường thì quá mất mặt.
“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta trợ giúp bộ lạc Hắc Hổ thì cô ta sẽ không làm thế đâu.”
Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta có thể giúp bộ lạc Hắc Hổ đánh bại bộ lạc Thương Ưng thì chắc chắn cô ta sẽ còn nghe lời hơn cả Hạ Nhi tỷ và Nhuận Nương, cho dù để cô ta cho chàng...”
“Dừng, dừng, dừng!”
Kim Phi nhanh chóng ngắt lời Cửu công chúa.
Nếu cứ để cho cô ấy nói tiếp thì chương này không được xét duyệt nữa.
Dù sao Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm vẫn còn ở đây, Cửu công chúa cũng không nên nói nhiều nhưng lại nhíu mày với Kim Phi.
Có lẽ bởi vì thân phận của Cửu công chúa nên thỉnh thoảng Kim Phi cũng có chút ‘ác cảm’, ban đầu Cửu công chúa dựa vào y nhưng hiện giờ bọn họ đã có con, đã thành vợ chồng già, đôi khi Cửu công chúa không có hứng thú thì không chịu phối hợp .
Giờ đây lại có một công chúa khác, tuy rằng cô ta chỉ là công chúa của một bộ lạc, nhưng cũng không phải công chúa, sau này nếu Cửu công chúa cảm thấy không muốn phối hợp với Kim Phi thì có thể để y đi tìm công chúa cao nguyên này.
Làm vợ chồng lâu như vậy, Kim Phi chỉ cần liếc mắt nhìn Cửu công chúa một cái thì cũng biết cô ấy đang nghĩ gì.
Nếu không có người ngoài thì Kim Phi sẽ rất vui vẻ thương lượng cùng Cửu công chúa nhưng hiện giờ Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm vẫn còn ở đây nên Kim Phi bèn nói: “Nói chính sự đi, nàng nói như thế, nếu sau này thật sự hợp tác với bộ lạc Hắc Hổ thì như thể đang có mưu đồ với công chúa nhà người ta vậy!”
“Phu quân, việc hợp tác với việc gả cô ta cho chàng không có mâu thuẫn với nhau, không, đây cũng là một phương diện hợp tác rất quan trọng!”
Cửu công chúa nói: “Nếu chàng thật sự không thích cô ta thì cùng lắm là sau khi thành thân tùy tiện tìm một chỗ để thu xếp một chút rồi sau đó chàng nên làm gì thì cứ làm cái nấy, không cần để ý đến cô ta là được mà.
Chàng không cần cảm thấy làm như thế là tàn nhẫn bởi đấy là số phận của một công chúa!
Nói tới đây, Cửu công chúa nháy mắt với Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc, hai người hiểu ý bèn hành lễ rồi rời đi.
“Phu quân, ta biết trong lòng chàng vẫn có chút khó chịu, nhưng không phải chàng đã nói quyền lợi và nghĩa vụ luôn trái ngược nhau hay sao?”
Dường như Cửu công chúa đang nói về Myda nhưng dường như cũng đang nói về chính mình: “Công chúa được hàng nghìn người yêu mến, được hưởng đủ thứ đặc quyền, đến lúc phải hy sinh thì phải hy sinh! “
“Đặc quyền...” Kim Phi mỉm cười lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại, mặc dù chưa bao giờ Kim Phi muốn sử dụng đặc quyền, nhưng thật ra đã được hưởng quá nhiều đặc quyền, cho nên y phải hy sinh bao nhiêu mới có thể bù đắp được.
“Giai cấp và đặc quyền sẽ không bao giờ biến mất, dù cho thật sự phát triển đến thời đại thịnh vượng mà phu quân nói thì nó cũng sẽ không biến mất, cùng lắm sẽ trở nên bí ẩn hơn mà thôi.”
Dường như Cửu công chúa đã đoán được suy nghĩ của Kim Phi, tiếp tục nói: “Người có quyền lực vẫn sẽ lợi dụng đặc quyền của mình để thỏa mãn các loại dục vọng đen tối của bản thân.”
Kim Phi nghe xong thì không khỏi trầm mặc.
Quả thật đời trước y đã từng nghe nói đến một hòn đảo rất thần bí ở nước ngoài, là một tổ chức bí ẩn được thành lập đặc biệt để khen thưởng cấp dưới và thu phục những người có quyền thế có sức ảnh hưởng.
Trên hòn đảo đó có những mỹ nữ xinh đẹp đến từ khắp nơi trên thế giới, đủ loại động vật quý hiếm bị cấm săn bắn và của ngon vật lạ cùng với nhiều cơ sở vật chất mà người bình thường không thể nghĩ đến, chỉ duy nhất là không có pháp luật.
Chỉ cần được mời đến hòn đảo này thì gần như tất cả yêu cầu của người được mời đều có thể được thỏa mãn, có thể nói đây là thiên đường dành cho những người có đặc quyền.
Đương nhiên, trên đời này chẳng có bữa trưa nào là miễn phí cả, các nhà tư bản đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tiền bạc để xây dựng một nơi như vậy, nói trắng ra là cũng là vì lợi nhuận.
Chỉ có những nhân tài mang lại lợi ích cho họ thì mới được mời.
Ngoài hòn đảo bí ẩn đó thì giới tài phiệt của đất nước láng giềng cũng đã làm điều tương tự.
Toàn bộ tài nguyên quốc gia đều bị bọn họ lũng đoạn, những người nổi tiếng mà người bình thường không thể với đến chỉ là món đồ chơi để bọn họ tiêu khiển.
Nói đại khái thì những vũ ca rất nổi tiếng đó cũng chỉ là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt mà thôi.
So với bọn họ thì có thể nói Kim Phi đã rất kiềm chế.
Nếu họ có quyền lực và địa vị của Kim Phi thì không biết sẽ giày vò thiên hạ này thành bộ dạng như thế nào nữa.
Thật ra điều này cũng có liên quan đến những chuyện đã xảy ra với Kim Phi ở đời trước.
Nói thẳng ra, đời trước Kim Phi chỉ là một người làm công ăn lương cao mà thôi, đối với y mà nói, cuộc sống hiện tại là điều mà trước đây chưa bao giờ y dám tưởng tượng.
Giống như một người ăn xin trước đây không đủ ăn nhưng đột nhiên thỉnh thoảng có thể ăn bánh bao thì sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng đối với một người sống trong áo gấm lụa là mà nói thì việc thỉnh thoảng ăn bánh bao sẽ khiến họ cảm thấy bản thân đang phải chịu tội.
Nói trắng ra, việc hiện giờ Kim Phi cảm thấy hài lòng là do xuất phát điểm của y ở đời trước quá thấp.
Nói khó nghe một chút thì lợn rừng được ăn trấu thì đã cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp rồi.
Có thể nếu sống một cuộc sống như vậy quá lâu và dần hình thành thói quen thì sẽ ngày càng sống xa hoa, lãng phí hơn.
Kim Phi hiểu rõ điều này nên luôn cảnh báo bản thân phải có điểm mấu chốt, đồng thời đặt ra một số quy định để hạn chế đặc quyền của bản thân, thúc giục cấp dưới cũng là thúc giục chính mình.
Cửu công chúa nói đúng, trừ khi gen tiêu cực như tham lam, giận dữ bị loại bỏ khỏi gen của con người, nếu không thì đặc quyền sẽ không biến mất mà sẽ trở nên bí ẩn hơn.
Thật ra Kim Phi cũng hiểu điều này, bởi vì khi còn học cấp hai y đã học được rằng trên thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối và bóng tối thì luôn tồn tại.
Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc xây dựng một xã hội ảo tưởng như vậy, điều y muốn là xây dựng một đất nước toàn diện vững chắc để khiến đại đa số đồng bào của y có thể lựa chọn quyền lợi.
Ngay cả những tài phiệt ở đời trước cũng hiếm khi trực tiếp dùng quyền lực để trấn áp người nổi tiếng hoặc đạt được mục tiêu nào đó, đa phần đều dùng tiền để giải quyết.
Nếu có thể chống lại sự cám dỗ của tiền bạc thì những kẻ có tiền thường sẽ bỏ cuộc.
Dù sao cũng có rất nhiều mục tiêu giống vậy, chỉ cần bọn họ chịu bỏ tiền ra thì căn bản sẽ không thiếu tài nguyên, không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều công sức vào một tài nguyên như thế.
Đương nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như một số kẻ biến thái, càng từ chối thì càng muốn lấy, nhưng khá ít những người như vậy.
Thật ra Kim Phi cảm thấy có thể làm được đến như hiện giờ thì gần như là tất cả những gì y có thể nghĩ đến.
Suy cho cùng, đại đa số mọi người đều có lựa chọn, cho dù không thể cưỡng lại sự cám dỗ thì đó vẫn là một lựa chọn.
Một thế giới hoàn mỹ với sự công bằng tuyệt đối là điều mà không một nhân vật vĩ đại nào của thời đó có thể đạt được, Kim Phi cũng không nghĩ bản thân có thể đạt được.
Kim Phi thở dài: “Chuyện giai cấp và đặc quyền để sau này hãy nói đi, hiện giờ hãy nói về cách giải quyết vấn đề của bộ lạc Hắc Hổ!”
Chương 1830: Đợi
Đến cửa ngự thư phòng, Kim Phi duỗi người.
Thấy vậy, Thiết Chùy ngồi cách đó không xa, lập tức dẫn theo vài cận vệ đi tới.
“Ngồi đây có nhàm chán không?” Kim Phi hỏi.
Trong ngự thư phòng có cấm quân và Châu Nhi, sau khi cận vệ tới, y có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Mặc dù Thiết Chùy trông có vẻ vô tư nhưng lại rất nghiêm khắc trong việc quản lý cận vệ.
Cho dù đang nghỉ ngơi, cận vệ cũng không thể tùy ý đi đi lại lại, càng không thể nói chuyện phiếm, chỉ có thể ngồi dưới đình bên sân tường, yên lặng lặng chờ Kim Phi đi ra.
Điều tương tự cũng xảy ra với đội trưởng Thiết Chùy.
Kim Phi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhàm chán.
“Nhàm chán?” Thiết Chùy sửng sốt một chút, sau đó hèn nhát nói: “Tiên sinh, ngài muốn tăng tiền công cho chúng ta sao?”
“Ta trả tiền công cho các ngươi thấp sao?” Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy.
"Không phải, nhưng ai lại chê tiền công của mình cao chứ?" Thiết Chùy cười trả lời.
Để tránh việc nhân viên hộ tống lười biếng, Trương Lương đã đặt ra cấp bậc về tiền công cho nhân viên hộ tống, thông qua thời gian nhập ngũ, thành tích, trình độ chuyên môn, các cấp bậc khác nhau được đánh giá một cách toàn diện.
Nhân viên hộ tống của Kim Phi đều là những cận vệ tinh nhuệ được tuyển chọn từ nhóm vệ sĩ sớm nhất, cộng thêm trợ cấp riêng nên bình thường lương của cận vệ cũng cao hơn so với đại đội trưởng của đại đội bên dưới.
Hầu hết tất cả các cận vệ đều hài lòng với tiền công, nhưng như Thiết Chùy đã nói, có ai lại không thích tiền công cao chứ.
"Tiểu tử ngươi nói rất có lý, ta nhịn không được muốn đá ngươi một cước!"
Kim Phi giơ chân đá Thiết Chùy.
Bình thường Thiết Chùy sẽ không né tránh, nhưng anh ta nhìn thấy hôm nay Kim Phi có vẻ hơi cáu kỉnh, muốn trêu chọc Kim Phi đang bức bội, coi như là đánh lạc hướng sự chú ý của Kim Phi, né người tránh đi, sau đó chạy về phía cửa.
"Này, tiểu tử ngươi còn dám chạy!"
Kim Phi đuổi theo, nhưng vừa mới chạy tới cửa thì thấy Thiết Chùy đã dừng lại.
Sau đó Kim Phi nhìn thấy Nathan và Myda đang đứng cách chỗ cửa không xa.
Kim Phi nhanh chóng đưa hai tay ra sau lưng, trở lại vẻ mặt nghiêm túc như trước.
Trong ngự thư phòng, các cấm quân đều là những người cũ đi theo Cửu công chúa, thường xuyên gặp được Kim Phi, thấy Kim Phi cư xử không chuẩn mực thì cũng không sao, nhưng Nathan và Myda là sứ giả từ cao nguyên, để cho bon họ thấy đường đường là quốc sư của Đại Khang mà lại cùng cận vệ đùa giỡn thì còn ra thể thống gì?
Nathan cũng biết đạo lý này, mắt nhìn thẳng, giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng mặt Myda đầy tò mò, dụi mắt, nghi ngờ nhận nhầm người.
Kể từ khi Kim Phi đánh bại Đan Châu và Gada, truyền thuyết về y đã dần được lan truyền trên cao nguyên.
Trong truyền thuyết mà Myda nghe được, Kim Phi là vị thần sấm sét, thần thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm.
Kể từ khi biết phải đến Đại Khang để gả cho Kim Phi, mỗi khi đêm khuya vắng người, Myda không khỏi nghĩ đến việc Kim Phi là người như thế nào.
Mặc dù Nathan nói Kim Phi là một người có học, tao nhã lịch sự và còn rất trẻ tuổi, nhưng Myda không tin và cho rằng đây là cái cớ của Nathan để dụ dỗ cô ta đến Trung Nguyên.
Theo suy đoán của Myda, Kim Phi hẳn là một người đàn ông trung niên, đầy râu, tính tình rất xấu, sẽ giết chết bất cứ ai dám trái lệnh bằng thần lôi.
Sau khi gặp Kim Phi trước đó, Myda nhận ra rằng a thúc cô ta không hề lừa dối cô ta, Kim Phi thực sự là một người có học trẻ tuổi, dáng dấp vô cùng tuấn tú và nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lịch sự.
Quả thực, y trông thuận mắt hơn nhiều so với những người đàn ông thô bỉ trên cao nguyên.
Ngoại trừ việc không đồng ý giúp đỡ bộ lạc Hắc Hổ, nhìn chung Myda khá hài lòng với người mình phải gả trong tương lai.
Điều cô ta càng không ngờ tới chính là Kim Phi lại chơi đùa với thủ hạ như vậy, dáng vẻ y không hề giống như một quốc sư, mà giống Tứ ca thích kể chuyện cười hơn.
Nghĩ tới Tứ ca, đôi mắt Myda tối sầm lại.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng không còn bài xích nữa.
Kim Phi không biết tiểu cô nương nội tâm nghĩ nhiều như vậy, quay đầu nhìn về phía Nathan: "Nathan huynh đệ, chẳng phải ta đã bảo ngươi về nghỉ ngơi sao? Đứng đây làm gì, lạnh lắm!"
Nhiều ngày nay đã vào mùa thu, thời tiết đã có chút lạnh, gió ngoài cửa ngự thư phòng khá lớn và lạnh lẽo.
Kim Phi không biết vừa rồi Nathan đang đợi ở ngoài cửa, sau khi bàn bạc với Cửu công chúa về bộ lạc Hắc Hổ, y lại gọi Thiết Thế Hâm tới, cùng nhau thảo luận về tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên.
Đánh giá từ vẻ ngoài của Nathan và Myda, hẳn bọn họ đã phải chờ ở đây.
"Cảm ơn Kim tiên sinh đã quan tâm, không có chuyện gì." Nathan xua tay, sau đó do dự hỏi: "Kim tiên sinh, ngài đã thương lượng với bệ hạ xong chưa?"
"Coi như là đã thương lượng xong," Kim Phi trả lời: "Nếu như các ngươi đồng ý điều kiện của chúng ta, chúng ta có thể tiếp viện cho bộ lạc Hắc Hổ..."
"Đồng ý, đồng ý, chúng ta đáp ứng mọi điều kiện của bệ hạ, ta cũng đã mang theo con dấu của đại ca ta!"
Nathan không chút do dự gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy xin hỏi tiên sinh, khi nào thì ngài có thể phái tiếp viện đi?"
“Đợi hai bên ký hiệp ước đã,” Kim Phi nói, “Nathan huynh đệ, ngươi về trước đi, ta và bệ hạ chỉ bàn bạc miệng thôi, còn cần viện Khu Mật soạn thảo khế ước, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể ký được!"
“Thần tuân chỉ!” Nathan gật đầu.
Ông ta cũng biết, loại hợp tác này có liên quan đến hai phe thế lực, phải tuân thủ quy trình, hôm nay Kim Phi không thể xuất binh tới cao nguyên ngay được.
"Nathan huynh đệ, ngươi còn có việc gì sao?" Kim Phi hỏi.
Ngoài miệng Nathan đồng ý nhưng không rời đi.
“Là như vầy,” Nathan quay lại nhìn Myda, rồi nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, trong Hồng Lư Tự đều là đàn ông. Myda đi theo chúng ta không tiện. ngài có thể sắp xếp tìm cho cô nương một nơi nghi ngơi được không?"
Thật ra ông ta chờ ở đây, không chỉ muốn biết kết quả cuộc thảo luận giữa Kim Phi và Cửu công chúa càng sớm càng tốt, mà còn để tìm cớ để cho Kim Phi mang Myda đi.
Mặc dù đã quyết định đầu hàng hoàn toàn, cho dù Kim Phi và Cửu công chúa có đưa ra điều kiện gì thì bộ lạc Hắc Hổ cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng Nathan vẫn hy vọng Myda sẽ có cơ hội bước ra và cố gắng giành được chút lợi ích nào đó cho bộ lạc Hắc Hổ.
Mặc dù Nathan biết điều này khó có thể xảy ra, nhưng Myda đã được định trước sẽ gả cho Kim Phi, sớm hay muộn cũng sẽ đi cùng Kim Phi thì ở Nathan cũng không có nhiều sự khác biệt, coi như không có thành công cũng không có tổn thất.
Nhưng nếu thành công thì sẽ mang lại lợi ích to lớn cho bộ lạc Hắc Hổ.
Nathan cho rằng Kim Phi ở trong ngự thư phòng là vì Cửu công chúa có mặt ở đó, quan tâm đến thể diện và cảm xúc của Cửu công chúa nên đặc biệt chờ ở cửa.
Để cho Kim Phi giúp Myda tìm chỗ ở là cái cớ của ông ta, nếu Kim Phi đưa Myda đi thì kế hoạch của ông ta đã thành công.
Tuy rằng Kim Phi không giỏi ứng biến linh hoạt, nhưng suy nghĩ nhỏ nhặt của Nathan lại rất rõ ràng, ngay cả y liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.
Nghĩ tới đây, Kim Phi nghiêng đầu nhìn Myda.
A Liêu chính là tên của tứ vương tử bộ lạc Hắc Hổ, cũng là một trong hai đứa con trai tài giỏi của thủ lĩnh Hắc Hổ.
Bộ lạc Hắc Hổ hiện tại là bộ lạc lớn thứ nhì Cao Nguyên, dân cư đông đúc, chen chúc nhau ở cùng một chỗ thì thành mục tiêu béo bở, vì để phòng ngừa bị phát hiện, thủ lĩnh tách bộ lạc Hắc Hổ ra thành nhiều nhóm nhỏ, ẩn núp ở những nơi khác nhau.
Bởi vì lớn tuổi hơn, nên tứ vương tử quản lý nhiều việc hơn lục vương tử, trong đó có một việc là đi tuần tra các vùng của bộ lạc thay cha, làm yên ổn lòng người.
Trong một lần ra ngoài tuần tra, tứ vương tử vô cùng xui xẻo gặp phải đội bay của bộ lạc Thương Ưng.
Tứ vương tử biết rằng mình không chạy thoát được, lại lo rằng cận vệ của mình bị bộ lạc Thương Ưng bắt được, không chịu nổi tra tấn mà khai ra vị trí của thủ lĩnh, cho nên trước khi bị đội bay bao vây, anh ta đã buộc cận vệ của mình đều tự sát, rồi chính anh ta cũng tự sát theo.
Bộ lạc Thương Ưng vô cùng tức giận, chúng không chỉ hành hạ thi thể cho hả giận, mà còn nhốt thi thể bị tàn phá của tứ vương tử trong lồng sắt, treo ở lãnh thổ trước kia của bộ lạc Thương Ưng, rồi kệ cái xác ở đó cho hư thối dòi bọ.
Trong truyền thống của bộ lạc Hắc Hổ, nếu thi thể bị động vật ăn thịt thối ăn, thì linh hồn sẽ được lên trời, còn hành động nhốt thi thể trong lồng sắt, thì không khác gì hành động nghiền xương thành tro ở Trung Nguyên.
Tứ hoàng tử và Nathan có mối quan hệ rất tốt, nghĩ đến việc cháu mình bị bộ lạc Thương Ưng đối xử như thế, trái tim Nathan đau như bị dao cắt.
Bình thường, dù thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ có ngu ngốc đến mức nào, thì cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu hà khắc của Cửu công chúa, nhưng vì những gì mà Tứ hoàng tử gặp phải, khiến cho bộ lạc Hắc Hổ tức giận vô cùng, đồng thời họ cũng nhận thấy được nguy cơ tử vong đang cận kề, cho nên mới hạ quyết tâm đáp ứng những yêu cầu của Cửu công chúa để được trợ giúp.
Tuy rằng phải đưa con trai con gái mình đến Trung Nguyên để hòa thân, thần phục với vương triều Trung Nguyên, sẽ bị các bộ lạc Cao Nguyên khác cười nhạo.
Nhưng nếu không có tiếp viện từ bên ngoài, thì bộ lạc Hắc Hộ thì không kiên trì được.
Đến lúc đó bộ lạc của ông ta bị tàn sát, thì con trai con gái mình, cùng với người dân trong bộ lạc hẳn là cũng sẽ bị tra tấn đến chết, so sánh với những điều đó, thì thể diện có vẻ không quan trọng đến thế.
Huống chi đây cũng đâu phải là lần đầu tiên Cao Nguyên thần phục với vương triều Trung Nguyên?
Không nói đến triều đại trước kia từ mấy trăm năm trước, mà hãy chỉ nói đến Đại Khang mới thành lập được vài chục năm, khi đó Hoàng đế khai quốc của Đại Khang cùng người kế nhiệm đều là người có hùng tài đại lược, thực lực của đất nước họ khi đó cực kì mạnh mẽ, từng đánh cho Cao Nguyên không dám xuống núi, để mua thuốc và dụng cụ sắt của Trung Nguyên mà không thể không xin hòa để đổi lấy cơ hội giao thương.
Chính là sau này vương triều Trung Nguyên suy thoái, người Cao Nguyên mới đi theo Đông Man và Đảng Hạng để cướp bóc Trung Nguyên.
Quan trọng nhất là, thần phục bộ lạc Thương Ưng thì chỉ có tra tấn và giết chóc chờ đợi bọn họ, mà người Trung Nguyên tự xưng là người nhân nghĩa, trước kia tổ tiên của bộ lạc từng thần phục người Trung Nguyên, hàng năm đều phải phái sứ giả đi Trung Nguyên tặng lễ vật, để biểu hiện thể diện của Thiên triều, vương triều Trung Nguyên luôn đáp lễ bọn họ bằng những lễ vật hiếm có hơn rất nhiều.
Nếu phải thần phục mới có thể sống sót, thì nên chọn ai, không cần nói cũng biết.
Vừa rồi Cửu công chúa nhắc tới Tứ vương tử, chẳng qua là muốn đè ép đối phương một chút, không ngờ Tứ vương tử lại chết từ lâu.
Điều này khiến cho người luôn chỉ nhìn vào lợi ích như Cửu công chúa lại sinh ra một chút áy náy và cảm thông.
Tuy rằng thứ tình cảm vô dụng này đã bị Cửu công chúa vứt đi ngay, nhưng cô ấy thấy Nathan đau buồn như thế thì không nỡ nói gì nữa.
Ở Hồng Lư Tự cách đó mấy trăm mét, hai người trẻ tuổi được mấy sứ giả Cao Nguyên hộ tống mà đi ra.
Hai người trẻ tuổi này chính là cháu của Nathan, Atcap và Myda.
Hai người họ đều mặc áo bào màu đen, chẳng qua áo bào đen của Atcap không có mũ, mà của Myda lại có mũ, trên đầu còn đội một chiếc khăn sa màu đen, cả người cô ta chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Nhưng đôi mắt này long lanh, trong sáng, vùng da quanh mắt trắng nõn nà, không có chút nếp nhăn nào.
Atcap quay đầu nhìn em gái mình, vẻ mặt anh ta đau buồn, nói: “Myda, ta biết để muội gả cho người Trung Nguyên, muội sẽ không vui trong lòng, nhưng đây là vì bộ lạc, vì tứ ca…”
“Lục ca, huynh đừng nói nữa, Myda biết phải làm gì mà!” Người thiếu nữ trả lời thật khẽ.
Giọng nói của cô ta bình tĩnh, nhưng Atcap là người lớn lên bên cô ta từ nhỏ tới lớn, cho nên anh ta có thể nghe ra sự buồn lo được che giấu bên trong.
“Myda, a thúc nói rằng, Kim Phi này năm nay mới vừa hai mươi, không chỉ diện mạo tuấn tú, mà còn là một người đọc sách, đối đãi với thê thiếp cũng tốt vô cùng, thật ra gả cho y so với gả cho…”
Kết quả Atcap lời còn chưa dứt, lại tiếp tục bị Myda ngắt ngang: “Lục ca, ta nói, ta biết mình phải làm gì!”
Myda tuy được chiều chuộng vô cùng, nhưng cô ta vô cùng hiền dịu, rất ít khi cô ta ngắt lời người khác như vậy.
Atcap nhấp môi, cuối cùng anh ta không nói thêm gì nữa.
Đoàn người im lặng đi theo sự chỉ dẫn của cấm quân.
Đi dọc theo ngõ nhỏ mấy trăm mét, rồi sau đó rẽ thì nhìn thấy một đống người đang đứng ở phía trước.
Atcap và Myda nhìn thấy a thúc Nathan của mình đầu tiên, sau đó họ thấy Kim Phi đang đứng ở đối diện Nathan.
“Y chính là Kim Phi phải không?”
Atcap vô thức đánh giá Kim Phi.
Có lẽ là vì thẹn thùng, Myda chỉ vội vàng liếc qua y rồi rũ mắt xuống.
Trung Nguyên nam nhiều nữ ít, Cao Nguyên lại không như thế, tỉ lệ nam nữ có thể xem là bình thường, những quan niệm, phong tục về hôn nhân hoặc những gì tương quan có sự khác nhau rất lớn.
Các bộ lạc ở Cao Nguyên có cuộc sống nửa tập thể, quan niệm riêng tư giữa các nhà không mạnh lắm, ngược lại, họ rất chú trọng đến sức mạnh của đằng trai.
Trong tình huống bình thường, con của thủ lĩnh có tự do lấy vợ hoặc lấy chồng, đáng tiếc cô ta là ngoại lệ.
Bởi vì cô ta được trời cho mùi thơm cơ thể, cho nên từ nhỏ cô ta đã được yêu thương nhiều hơn các chị em khác, nhưng Myda cũng biết rõ, cái giá phải trả cho tình yêu thương này cũng rất lớn.
Ngay từ khi còn nhỏ, Myda đã biết, tương lai của mình không phải là thứ mà cô ta có thể nắm trong tay, người mà sau này cô ta được gả cho, không phải là người mà cô ta quyết định.
Đôi khi Myda cảm thấy mình chỉ là một con dê, hoặc con bò được trang điểm quý giá, chờ đợi người ra giá cao nhất mang mình về nhà mà thôi.
Mà bây giờ, người ra giá cao nhất đã xuất hiện.
Biết mình không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, cô ta đã hết hy vọng.
Atcap và Myda thấy Nathan, Nathan cũng thấy bọn họ.
“Kim tiên sinh, Myda đến rồi!”
Nathan nhìn thoáng qua Myda, thấy cô ta đội mũ và khăn sa che mặt, thì nhíu mày, nói: “Myda, gỡ khăn che mặt ra, để Kim tiên sinh nhìn cho rõ nào!”
Myda cắn nhẹ môi, nhưng sau đó cô ta vẫn gỡ khăn che mặt ra, mũ cũng được xốc ra sau.
Thật ra mà nói, Kim Phi cũng rất tò mò về cô gái được trời cho mùi thơm cơ thể này, y không khỏi ngẩng đầu nhìn, sau đó y ngẩn người.
Đời trước Kim Phi có một nữ minh tinh đến từ Tây Bộ, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu đàn ông, mà cô gái trước mắt này lại có bộ dáng cực kỳ tương tự nữ minh tinh đó, vừa rồi Kim Phi chỉ nhìn thoáng qua, y còn tưởng rằng nữ minh tinh kia cũng xuyên qua đến đây giống như mình.
Nhưng sau đó khi y nhìn kỹ thì thấy vẻ mặt của cô ta vô cùng lo lắng, Kim Phi lại vứt bỏ ý nghĩ buồn cười này.
Chương 1827: Tuần tra
Đời trước ngôi sao nữ đó rất nổi tiếng, từng làm người dẫn chương trình, đã gặp nhiều cảnh tượng lớn nhiều hơn Kim Phi, làm sao có thể căng thẳng được?
Hơn nữa đối phương chưa học qua kiến thức cơ khí, chỉ cần hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, sẽ biết các loại nguyên lý cơ giới như khinh khí cầu, động cơ chạy bằng hơi nước, súng kíp, còn có thân phận công chúa hỗ trợ, đối phó với một khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng không phải vấn đề lớn, cũng sẽ không rơi vào tình thế hiện tại.
Điều quan trọng nhất là, sau khi đối phương đến gần, Kim Phi phát hiện cô nương này chẳng qua là thoạt nhìn thì giống với ngôi sao nữ đời trước, nhưng khi nhìn gần hơn, vẫn có chút khác biệt.
Tuy còn cách một đoạn, nhưng Kim Phi đã phảng phất ngửi thấy một mùi thơm.
Núi Thiết Quán không chỉ sản xuất xà bông thơm, mà còn sản xuất nước hoa, mỗi một lô sản xuất sẽ đưa trước một số tới làng Tây Hà.
Không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của nước hoa, bọn Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Nhuận Nương bây giờ đã có thói quen sử dụng nước hoa, ngay cả Bắc Thiên Tầm người luôn múa thương múa gậy cũng không ngoại lệ, chỉ là mỗi người thích mùi vị khác nhau.
Nhờ sự ảnh hưởng của họ, Kim Phi rất quen thuộc với nước hoa.
Nhưng bây giờ thứ mùi Kim Phi ngửi được này khác với tất cả các loại nước hoa y đã từng ngửi, nhưng cụ thể khác chỗ nào, Kim Phi không chỉ ra được.
Kim Phi đang quan sát cô nương, cô nương lại nhìn Nathan.
Vừa rồi cách khá xa không nhìn thấy, bây giờ lại gần, Myda thấy trên người Nathan dính đầy bụi bặm và bùn đất, trước ngực còn mơ hồ có dấu chân, hiển nhiên bị đánh.
Gương mặt Myda bình tĩnh khi biết mình phải gả cho người không quen biết, nhưng lúc này mắt lại đỏ lên, sau đó ngẩng đầu dùng đôi mắt đẫm lệ trừng Kim Phi.
Kim Phi ngược lại không có việc gì, nhưng Cửu công chúa lại hơi nhíu mày.
Nathan nhìn thấy, bị doạ sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, sợ Cửu công chúa vì vậy mà giận dỗi, làm ảnh hưởng tới tiến độ đàm phán.
Đoán được nguyên nhân Myda tức giận, Nathan vội vàng giải thích: "Myda, bệ hạ và Kim tiên sinh công việc bận rộn, hôm nay không rãnh gặp ta, vì muốn sớm gặp bệ hạ và Kim tiên sinh, ta đã xông vào ngự thư phòng khi không có sự cho phép, bị các vị tráng sĩ ngăn cản, Kim tiên sinh nghe được động tĩnh đi ra, bọn Tashi đều biết!"
Myda nghe vậy nghiêng đầu nhìn tuỳ tùng của Nathan, thấy đối phương gật đầu, lúc này mới lần nữa cúi đầu, quỳ xuống trước Kim Phi và Cửu công chúa: "Myda bái kiến bệ hạ, bái kiến Kim tiên sinh!"
"Myda còn trẻ, ngu dốt, không hiểu lễ phép, mong rằng bệ hạ và Kim tiên sinh thứ tội!" Nathan cũng quỳ xuống theo.
Hai người bọn họ quỳ xuống, Atcap và các tùy tùng bên cạnh cũng đồng loạt quỳ xuống.
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Nể tình cô ấy lần đầu phạm lỗi, lần này trẫm không truy cứu nữa, nếu như để cho trẫm lại nhìn thấy cô ấy vô lễ với phu quân như vậy, ta sẽ không khoan dung đâu!"
Nathan nghe vậy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Myda quỳ xuống đất như cũ, dịu dàng nói: "Myda không dám nữa!"
"Bình thân!" Cửu công chúa hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đám người Nathan lúc này mới đứng lên, thấy Cửu công chúa bỏ đi, Nathan nhìn Kim Phi nhờ giúp đỡ.
"Vào trong nói đi", Kim Phi nhìn Nathan gật đầu một cái.
"Đa tạ tiên sinh!" Nathan cúi người với Kim Phi, sau đó nói với Lục hoàng tử: "Atcap, cháu mang mọi người về Hồng Lư Tự trước đi!"
"Dạ!" Atcap nhìn em gái thật lâu, rồi cùng tùy tùng rời đi.
Đi được vài bước, anh ta không nhịn được lại quay đầu nhìn.
Myda cũng quay đầu nhìn anh ta.
Vừa vào bức tường cung điện sâu như biển, vào cái viện này, bọn họ cũng không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không.
Tần Minh nháy mắt, một cấm quân và một nữ nhân viên hộ tống đi tới.
Nathan lại ho nhẹ một tiếng, sau đó giơ cánh tay lên, để cấm quân lục soát người.
Myda thấy vậy, cũng học theo dáng vẻ của Nathan giơ hai cánh tay lên.
Trải qua sự kiểm tra cẩn thận của cấm quân và nữ nhân viên hộ tống, lúc này hai người mới theo Kim Phi đi vào viện.
"Kim tiên sinh, ngài đã nhìn thấy Myda, ngài có hài lòng không?" Nathan đi tới bên cạnh Kim Phi, nhỏ giọng hỏi.
"Nathan huynh đệ, nói chính sự trước đi." Kim Phi bước nhanh vài bước, đi vào ngự thư phòng.
Nếu thật tâm mà nói, Myda coi như không có trời sinh cơ thể có mùi thơm, bằng tướng mạo xinh xắn và khí chất phong tình dị vực, có thể khiến cho 99% nam giới động lòng.
Kim Phi cũng là một đàn ông thẩm mỹ bình thường, tự nhiên cũng rung động một chút.
Nhưng đối phương còn là một cô nương không rành thế sự, hơn nữa đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, để cho Kim Phi chỉ như vậy mà cưới cô ấy, Kim Phi cảm thấy không được tự nhiên.
Mặc dù y và Quan Hạ Nhi cũng tiến tới với nhau như vậy, nhưng thời điểm đó Kim Phi không có lựa chọn, không thành thân với Quan Hạ Nhi, y sẽ lập tức bị nha dịch bắt làm bia đỡ đạn đưa đến tiền tuyến, có nhiều tài hoa đi nữa cũng vô dụng.
Nhưng bây giờ không giống nhau, y có cơ hội lựa chọn, còn làm như vậy sẽ khiến cho Kim Phi có cảm giác ỷ thế hiếp người, cưỡng ép đối phương.
Bản thân Kim Phi cũng biết như vậy quá kiểu cách, có chút kiêu ngạo, nhưng đây là bản chất của y.
Cô nương xinh đẹp thiên hạ có rất nhiều, dùng hai mắt nhìn đâu cũng có thể gặp được, nhưng cũng không thể người nào cũng lấy về nhà chứ?
Nếu như y là cái loại không biết xấu hổ, không có điểm mấu chốt, thì chuyện gì cũng không cần làm, cứ ở nhà ở tập thể của núi Thiết Quán và xưởng dệt, cũng có thể làm tân lang mỗi ngày.
Nghĩ tới đây, Kim Phi ra hiệu Nathan và Myda ngồi xuống, sau đó nói: "Tiểu Ngọc và Thiết đại nhân, Nathan huynh đệ cũng đã biết, ta cũng không giới thiệu nữa cho các ngươi, nói một chút tình hình và yêu cầu của bộ lạc Hắc Hổ đi!"
"Dạ!"
Nathan nghe vậy đứng lên, lời nói bắt đầu buồn bã.
Phần trước tương tự như những gì bộ phận và phi công đã nói, nhưng có chút khác nhau ở phần sau.
Hoá ra sau khi bộ lạc Thương Ưng tàn sát thành viên bộ lạc Hắc Hổ ở thung lũng và rời đi, bộ lạc Hắc Hổ đã phái người đi kiểm tra.
Mặc dù thi thể bị phá hư rất nghiêm trọng, bọn họ không cách nào phân biệt thân phận của thi thể, nhưng thông qua số lượng đầu lâu đoán được, số lượng thành viên trong thung lũng không đúng, ít hơn mấy chục người.
Bọn họ không thể chắc chắn rằng mấy chục người kia trốn thoát, hay là bị bộ lạc Thương Ưng bắt đi, cũng không thể chắc chắn thân phận mấy chục người này.
Mặc dù thung lũng này thành viên bình thường không biết địa điểm ẩn náu của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ, nhưng mấy người cấp cao thì biết.
Mặc dù những người cấp cao này đều là ông già bộ lạc Hắc Hổ, sẽ không tùy tiện bán đứng thành viên, nhưng thủ đoạn bộ lạc Thương Ưng quá khốc liệt, nếu như những người cấp cao này trốn thoát hoặc chết thì còn tốt, nếu như bị bộ lạc Thương Ưng bắt đi, Nathan không dám cam đoan bọn họ có thể giải quyết được.
Mặc dù bây giờ thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ đã chuyển đi, nhưng có rất nhiều thành viên ẩn nấu cùng với thủ lĩnh, đồ cũng nhiều, trên trời còn có khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng thường xuyên tuần tra, trong thời gian ngắn bọn họ rất khó di chuyển.
Nơi ẩn náu này tập hợp hơn phân nửa gia sản của bộ lạc Hắc Hổ, số lượng thành viên cũng đông nhất trong những nơi ẩn náu, hơn nữa đều là hậu duệ trực tiếp của thủ lĩnh, nếu bộ lạc Thương Ưng phát hiện được vị trí ẩn náu này, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chương 1828: Thất vọng
Nathan nói xong tình hình của bộ lạc Hắc Hổ rồi quỳ xuống về phía Kim Phi với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Kim tiên sinh, bệ hạ, xin hãy giúp đỡ bộ lạc Hắc Hổ, chúng ta có thể đồng ý với bất cứ điều kiện nào do Đại Khang đưa ra.”
Myda nhìn thấy Nathan quỳ xuống thì cũng quỳ xuống và nói: “Cầu xin Bệ hạ và tiên sinh hãy cứu lấy tộc nhân của ta, Myda bằng lòng chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của hai vị!”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút nghẹn ngào và cầu xin.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, đều lộ ra vẻ suy tư.
Hiển nhiên bằng bất cứ giá nào thì Nathan cũng đồng ý và không có ý định tiếp tục mặc cả nữa.
Cũng đúng, phe mình đã hoàn toàn bị khinh khí cầu của đối phương áp chế, chỗ ẩn náu của bộ lạc có thể bị lộ bất cứ lúc nào, bọn họ không còn đường nào để mặc cả nữa.
Nhưng hiện giờ Đại Khang vẫn đang hỗn loạn, trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa thì điều kiện mà Kim Phi và Cửu công chúa đưa ra rất khắc nghiệt, cao nguyên không thể trực tiếp đồng ý mà phải mất một năm rưỡi mới có thể thương lượng được.
Đến lúc đó áp lực của Xuyên Thục sẽ ít hơn hiện tại rất nhiều, áp lực tiếp viện cho tộc Hắc Hổ cũng ít hơn một chút.
Nhưng ai ngờ bộ lạc Thương Ưng lại phát triển nhanh như vậy, buộc bộ lạc Hắc Hổ phải trực tiếp đồng ý, khiến cả Kim Phi và Cửu công chúa đều bất ngờ.
Mặc dù Kim Phi mềm lòng và có thiện cảm với bộ lạc Hắc Hổ nhưng hiện giờ y không thể trực tiếp đưa ra quyết định giúp đỡ bọn họ.
Nhưng việc Nathan và Myda cứ quỳ gối như thế này thì cũng không được.
Thấy Cửu công chúa không có ý định lên tiếng, Kim Phi bèn nói: “Nathan huynh đệ, chúng ta rất đồng cảm với cảnh ngộ mà các ngươi gặp phải, cũng vô cùng phẫn nộ trước hành vi vô nhân đạo của bộ lạc Thương Ưng!”
Nghe Kim Phi nói như thế thì đột nhiên Myda ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nhưng sắc mặt của Nathan lại suy sụp ngay lập tức.
Bởi vì ông ta biết tiếp theo Kim Phi sẽ nói nhưng.
Quả nhiên, Kim Phi lại tiếp tục nói: “Nhưng các ngươi đến quá gấp gáp, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, ta và bệ hạ phải thương lượng một chút, đúng không?”
Nathan không trả lời, nhưng cũng cũng biết Kim Phi không hề qua quýt với ông ta, đây chuyện này quả thật là chuyện lớn, Kim Phi phải suy nghĩ cẩn thận cũng là điều bình thường, ngược lại nếu y đồng ý mà không hề suy nghĩ thì mới là bất bình thường.
“Nathan huynh đệ, hay là ngươi cứ đi về nghỉ ngơi trước được không? Lát nữa chúng ta sẽ thương lượng rồi sáng mai sẽ cho ngươi câu trả lời, ngươi thấy sao?” Kim Phi hỏi.
“Cảm tạ tiên sinh!” Nathan nghe thế thì cúi chào Kim Phi một cái rồi đứng dậy.
Thấy cháu gái đang quỳ gối bên cạnh thì do dự một chút rồi nói: “Myda, cháu ở lại đây làm theo sự sắp xếp của bệ hạ và Kim tiên sinh, hiểu chưa?”
Mặc dù Mỹ Có chút thất vọng với sự sắp xếp của Kim Phi nhưng cô ta cũng hiểu hiện giờ mình đang cầu xin người ta nên không dám thể hiện ra ngoài mà chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng!”
“Đừng như thế!” Kim Phi xua tay nói: “Nathan huynh đệ, ngươi hãy cùng Myda cô nương trở về đi...”
Nathan nghe Kim Phi nói như thế thì không khỏi nóng nảy.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông ta là Kim Phi không thích Myda nên mới để cô ta đi về cùng ông ta.
Nếu vậy thì khả năng đàm phán thành công sẽ giảm đi rất nhiều.
Nathan nghĩ đến đây thì cũng không để ý đến sự hiện diện của Cửu công chúa mà lo lắng nói: “Kim tiên sinh, ngài là đang không vừa ý Myda hay là đang lo lắng con bé sẽ có tính cách điêu ngoa vì được nuông chiều từ khi còn nhỏ, ngài yên tâm, nhất định Myda sẽ nghe lời, ngài để con bé làm cái gì cũng được...”
“Đừng, đừng đừng!” Kim Phi ngắt lời Nathan: “Nathan huynh đệ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, nếu ta muốn hợp tác với ngươi thì dù có Myda hay không thì vẫn sẽ hợp tác...”
Kết quả, Kim Phi còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta hợp tác thì nhất định sẽ phải để cô ta ở lại!”
Kim Phi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa rất ít khi ngắt lời y, nhất là khi có người ngoài như thế này.
Nhưng có điều Cửu công chúa đã nói như thế thì nhất định là có mưu tính của cô ấy, Kim Phi cũng không tức giận mà nhìn về phía Nathan.
Điều khiến y cảm thấy ngạc nhiên là sau khi Cửu công chúa nói như thế thì Nathan và Myda cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Kim Phi thở dài trong lòng, con người ở thời đại này thật sự bị tư tưởng phong kiến đầu độc, người dân như thế, quyền quý cũng như thế.
Nathan là cánh tay đắc lực thứ hai của bộ lạc Hắc Hổ, Myda là công chúa được thương yêu nhất của bộ lạc, thế nhưng trong thời gian ngắn đều trở thành nô lệ, mặc dù không đến mức là phải làm nô lệ nhưng vẫn rất thất vọng.
Nhưng Kim Phi cũng biết lí do bất đắc dĩ trong chuyện này.
Nathan nhìn Kim Phi rồi lại nhìn Cửu công chúa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm gì.
Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã nghe thấy Cửu công chúa tiếp tục nói: “Hôm nay trẫm không có tâm trạng sắp xếp cho cô ta, ngươi có thể đưa cô ta về trước, đến đến khi thương lượng xong những chuyện khác thì mới nói về chuyện của cô ấy!”
“Vâng!” Nathan nghe xong bèn hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa rồi mới đưa ánh mắt ra hiệu cho Myda.
Lúc này Myda mới đứng dậy, lén lút nhìn Kim Phi và Cửu công chúa rồi rời đi cùng Nathan.
“Nước yếu không có ngoại giao!” Kim Phi than thở ở phía sau.
“Phu quân, có phải chàng đồng tình với bọn họ không?” Cửu công chúa nói: “Mặc dù bộ lạc Hắc Hổ đáng thương, nhưng phu quân, chàng cũng đừng quên mấy năm nay cao nguyên đối xử với Đại Khang như thế nào!”
Sự căm ghét của Kim Phi đối với cao nguyên thấp vì đời trước y đã được dạy rằng tất cả các dân tộc đều là người một nhà, hơn nữa, kể từ khi đến thế giới này, y luôn là người chiến thắng trong các cuộc chiến với dân du mục và người cao nguyên, cũng không có người thân nào bị dân du mục hay người cao nguyên hãm hại, vì thế Kim Phi có thể nhìn đối phương từ một phương diện tương đối vĩ mô.
Nhưng lúc trước Cửu công chúa bị buộc phải đi cầu thân và ám sát Gada, vì thế cô ấy vô cùng oán hận cao nguyên, từ góc độ của Cửu công chúa thì nhất định cô ấy cảm thấy cao nguyên tự làm tự chịu.
Nên dù cho Kim Phi có chút đồng cảm với tình cảnh mà bộ lạc Hắc Hổ gặp phải nhưng cũng không nói ra mà nói: “Vũ Dương, nàng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là ta nhìn thấy Myda thì lại nhớ đến nàng.”
Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như thế thì không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì ở một góc độ nào đó quả thật cô ấy và Myda có nét giống nhau.
Họ đều là những công chúa được yêu thương và cũng đều sẵn sàng hy sinh bản thân vì gia tộc.
“Khó trách phu quân lại mềm lòng như vậy, hóa ra chàng ấy đã nhìn thấy quá khứ của mình!”
Cửu công chúa nghĩ thầm, cái nhìn của cô ấy với Myda cũng thay đổi một chút.
Sau đó cô ấy cười rồi hỏi Kim Phi: “Vậy phu quân, chàng cảm thấy Myda thế nào?”
“Thế nào là sao?”
Kim Phi làm bộ ngu ngốc trả lời một câu, đồng thời nhìn về phía Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm trong phòng
Nhưng Tiểu Ngọc lại cúi đầu nhìn sổ ghi chép của mình, Thiết Thế Hâm cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản đồ trên tường, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn người biết ý như Cửu công chúa sẽ không hỏi lại, nhưng hiếm khi Kim Phi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng như vậy nên Cửu công chúa nổi lên ý định trêu chọc y: “Hay để cô ta gả cho chàng có được không? Vừa rồi ta cũng ngửi thấy trên người cô nương này có mùi thơm.”
“Thôi bỏ đi, cho dù cô ta gả cho ta thì cũng không phải là thật sự thích ta, nói không chừng còn giống nàng của ngày trước chuẩn bị lợi dụng khi ta ngủ rồi đâm ta một đao đấy!” Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa.
Chương 1829: Lựa chọn
Mục đích lúc trước Cửu Công chúa lên cao nguyên hòa thân là để Gada giúp đỡ Đại Khang, nếu không đạt được mục tiêu thì cô ấy phải tìm cơ hội ám sát Gada để khiến cao nguyên rơi vào hỗn loạn một lần nữa để tránh làm phiền Xuyên Thục.
Đáng tiếc sau đó đã không thành công, sau khi đến Xuyên Thục thì gặp Kim Phi rồi bánh răng số phận bắt đầu chuyển động.
Nếu Myda và Cửu công chúa có cùng một ý niệm trong đầu thì Kim Phi thật sự không dám đến gần cô ta.
Con người vốn được định sẵn là phải chết, chết trên chiến trường thì không nói nhưng nếu bị một cô nương đâm chết trên giường thì quá mất mặt.
“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta trợ giúp bộ lạc Hắc Hổ thì cô ta sẽ không làm thế đâu.”
Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta có thể giúp bộ lạc Hắc Hổ đánh bại bộ lạc Thương Ưng thì chắc chắn cô ta sẽ còn nghe lời hơn cả Hạ Nhi tỷ và Nhuận Nương, cho dù để cô ta cho chàng...”
“Dừng, dừng, dừng!”
Kim Phi nhanh chóng ngắt lời Cửu công chúa.
Nếu cứ để cho cô ấy nói tiếp thì chương này không được xét duyệt nữa.
Dù sao Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm vẫn còn ở đây, Cửu công chúa cũng không nên nói nhiều nhưng lại nhíu mày với Kim Phi.
Có lẽ bởi vì thân phận của Cửu công chúa nên thỉnh thoảng Kim Phi cũng có chút ‘ác cảm’, ban đầu Cửu công chúa dựa vào y nhưng hiện giờ bọn họ đã có con, đã thành vợ chồng già, đôi khi Cửu công chúa không có hứng thú thì không chịu phối hợp .
Giờ đây lại có một công chúa khác, tuy rằng cô ta chỉ là công chúa của một bộ lạc, nhưng cũng không phải công chúa, sau này nếu Cửu công chúa cảm thấy không muốn phối hợp với Kim Phi thì có thể để y đi tìm công chúa cao nguyên này.
Làm vợ chồng lâu như vậy, Kim Phi chỉ cần liếc mắt nhìn Cửu công chúa một cái thì cũng biết cô ấy đang nghĩ gì.
Nếu không có người ngoài thì Kim Phi sẽ rất vui vẻ thương lượng cùng Cửu công chúa nhưng hiện giờ Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm vẫn còn ở đây nên Kim Phi bèn nói: “Nói chính sự đi, nàng nói như thế, nếu sau này thật sự hợp tác với bộ lạc Hắc Hổ thì như thể đang có mưu đồ với công chúa nhà người ta vậy!”
“Phu quân, việc hợp tác với việc gả cô ta cho chàng không có mâu thuẫn với nhau, không, đây cũng là một phương diện hợp tác rất quan trọng!”
Cửu công chúa nói: “Nếu chàng thật sự không thích cô ta thì cùng lắm là sau khi thành thân tùy tiện tìm một chỗ để thu xếp một chút rồi sau đó chàng nên làm gì thì cứ làm cái nấy, không cần để ý đến cô ta là được mà.
Chàng không cần cảm thấy làm như thế là tàn nhẫn bởi đấy là số phận của một công chúa!
Nói tới đây, Cửu công chúa nháy mắt với Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc, hai người hiểu ý bèn hành lễ rồi rời đi.
“Phu quân, ta biết trong lòng chàng vẫn có chút khó chịu, nhưng không phải chàng đã nói quyền lợi và nghĩa vụ luôn trái ngược nhau hay sao?”
Dường như Cửu công chúa đang nói về Myda nhưng dường như cũng đang nói về chính mình: “Công chúa được hàng nghìn người yêu mến, được hưởng đủ thứ đặc quyền, đến lúc phải hy sinh thì phải hy sinh! “
“Đặc quyền...” Kim Phi mỉm cười lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại, mặc dù chưa bao giờ Kim Phi muốn sử dụng đặc quyền, nhưng thật ra đã được hưởng quá nhiều đặc quyền, cho nên y phải hy sinh bao nhiêu mới có thể bù đắp được.
“Giai cấp và đặc quyền sẽ không bao giờ biến mất, dù cho thật sự phát triển đến thời đại thịnh vượng mà phu quân nói thì nó cũng sẽ không biến mất, cùng lắm sẽ trở nên bí ẩn hơn mà thôi.”
Dường như Cửu công chúa đã đoán được suy nghĩ của Kim Phi, tiếp tục nói: “Người có quyền lực vẫn sẽ lợi dụng đặc quyền của mình để thỏa mãn các loại dục vọng đen tối của bản thân.”
Kim Phi nghe xong thì không khỏi trầm mặc.
Quả thật đời trước y đã từng nghe nói đến một hòn đảo rất thần bí ở nước ngoài, là một tổ chức bí ẩn được thành lập đặc biệt để khen thưởng cấp dưới và thu phục những người có quyền thế có sức ảnh hưởng.
Trên hòn đảo đó có những mỹ nữ xinh đẹp đến từ khắp nơi trên thế giới, đủ loại động vật quý hiếm bị cấm săn bắn và của ngon vật lạ cùng với nhiều cơ sở vật chất mà người bình thường không thể nghĩ đến, chỉ duy nhất là không có pháp luật.
Chỉ cần được mời đến hòn đảo này thì gần như tất cả yêu cầu của người được mời đều có thể được thỏa mãn, có thể nói đây là thiên đường dành cho những người có đặc quyền.
Đương nhiên, trên đời này chẳng có bữa trưa nào là miễn phí cả, các nhà tư bản đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tiền bạc để xây dựng một nơi như vậy, nói trắng ra là cũng là vì lợi nhuận.
Chỉ có những nhân tài mang lại lợi ích cho họ thì mới được mời.
Ngoài hòn đảo bí ẩn đó thì giới tài phiệt của đất nước láng giềng cũng đã làm điều tương tự.
Toàn bộ tài nguyên quốc gia đều bị bọn họ lũng đoạn, những người nổi tiếng mà người bình thường không thể với đến chỉ là món đồ chơi để bọn họ tiêu khiển.
Nói đại khái thì những vũ ca rất nổi tiếng đó cũng chỉ là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt mà thôi.
So với bọn họ thì có thể nói Kim Phi đã rất kiềm chế.
Nếu họ có quyền lực và địa vị của Kim Phi thì không biết sẽ giày vò thiên hạ này thành bộ dạng như thế nào nữa.
Thật ra điều này cũng có liên quan đến những chuyện đã xảy ra với Kim Phi ở đời trước.
Nói thẳng ra, đời trước Kim Phi chỉ là một người làm công ăn lương cao mà thôi, đối với y mà nói, cuộc sống hiện tại là điều mà trước đây chưa bao giờ y dám tưởng tượng.
Giống như một người ăn xin trước đây không đủ ăn nhưng đột nhiên thỉnh thoảng có thể ăn bánh bao thì sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng đối với một người sống trong áo gấm lụa là mà nói thì việc thỉnh thoảng ăn bánh bao sẽ khiến họ cảm thấy bản thân đang phải chịu tội.
Nói trắng ra, việc hiện giờ Kim Phi cảm thấy hài lòng là do xuất phát điểm của y ở đời trước quá thấp.
Nói khó nghe một chút thì lợn rừng được ăn trấu thì đã cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp rồi.
Có thể nếu sống một cuộc sống như vậy quá lâu và dần hình thành thói quen thì sẽ ngày càng sống xa hoa, lãng phí hơn.
Kim Phi hiểu rõ điều này nên luôn cảnh báo bản thân phải có điểm mấu chốt, đồng thời đặt ra một số quy định để hạn chế đặc quyền của bản thân, thúc giục cấp dưới cũng là thúc giục chính mình.
Cửu công chúa nói đúng, trừ khi gen tiêu cực như tham lam, giận dữ bị loại bỏ khỏi gen của con người, nếu không thì đặc quyền sẽ không biến mất mà sẽ trở nên bí ẩn hơn.
Thật ra Kim Phi cũng hiểu điều này, bởi vì khi còn học cấp hai y đã học được rằng trên thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối và bóng tối thì luôn tồn tại.
Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc xây dựng một xã hội ảo tưởng như vậy, điều y muốn là xây dựng một đất nước toàn diện vững chắc để khiến đại đa số đồng bào của y có thể lựa chọn quyền lợi.
Ngay cả những tài phiệt ở đời trước cũng hiếm khi trực tiếp dùng quyền lực để trấn áp người nổi tiếng hoặc đạt được mục tiêu nào đó, đa phần đều dùng tiền để giải quyết.
Nếu có thể chống lại sự cám dỗ của tiền bạc thì những kẻ có tiền thường sẽ bỏ cuộc.
Dù sao cũng có rất nhiều mục tiêu giống vậy, chỉ cần bọn họ chịu bỏ tiền ra thì căn bản sẽ không thiếu tài nguyên, không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều công sức vào một tài nguyên như thế.
Đương nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như một số kẻ biến thái, càng từ chối thì càng muốn lấy, nhưng khá ít những người như vậy.
Thật ra Kim Phi cảm thấy có thể làm được đến như hiện giờ thì gần như là tất cả những gì y có thể nghĩ đến.
Suy cho cùng, đại đa số mọi người đều có lựa chọn, cho dù không thể cưỡng lại sự cám dỗ thì đó vẫn là một lựa chọn.
Một thế giới hoàn mỹ với sự công bằng tuyệt đối là điều mà không một nhân vật vĩ đại nào của thời đó có thể đạt được, Kim Phi cũng không nghĩ bản thân có thể đạt được.
Kim Phi thở dài: “Chuyện giai cấp và đặc quyền để sau này hãy nói đi, hiện giờ hãy nói về cách giải quyết vấn đề của bộ lạc Hắc Hổ!”
Chương 1830: Đợi
Đến cửa ngự thư phòng, Kim Phi duỗi người.
Thấy vậy, Thiết Chùy ngồi cách đó không xa, lập tức dẫn theo vài cận vệ đi tới.
“Ngồi đây có nhàm chán không?” Kim Phi hỏi.
Trong ngự thư phòng có cấm quân và Châu Nhi, sau khi cận vệ tới, y có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Mặc dù Thiết Chùy trông có vẻ vô tư nhưng lại rất nghiêm khắc trong việc quản lý cận vệ.
Cho dù đang nghỉ ngơi, cận vệ cũng không thể tùy ý đi đi lại lại, càng không thể nói chuyện phiếm, chỉ có thể ngồi dưới đình bên sân tường, yên lặng lặng chờ Kim Phi đi ra.
Điều tương tự cũng xảy ra với đội trưởng Thiết Chùy.
Kim Phi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhàm chán.
“Nhàm chán?” Thiết Chùy sửng sốt một chút, sau đó hèn nhát nói: “Tiên sinh, ngài muốn tăng tiền công cho chúng ta sao?”
“Ta trả tiền công cho các ngươi thấp sao?” Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy.
"Không phải, nhưng ai lại chê tiền công của mình cao chứ?" Thiết Chùy cười trả lời.
Để tránh việc nhân viên hộ tống lười biếng, Trương Lương đã đặt ra cấp bậc về tiền công cho nhân viên hộ tống, thông qua thời gian nhập ngũ, thành tích, trình độ chuyên môn, các cấp bậc khác nhau được đánh giá một cách toàn diện.
Nhân viên hộ tống của Kim Phi đều là những cận vệ tinh nhuệ được tuyển chọn từ nhóm vệ sĩ sớm nhất, cộng thêm trợ cấp riêng nên bình thường lương của cận vệ cũng cao hơn so với đại đội trưởng của đại đội bên dưới.
Hầu hết tất cả các cận vệ đều hài lòng với tiền công, nhưng như Thiết Chùy đã nói, có ai lại không thích tiền công cao chứ.
"Tiểu tử ngươi nói rất có lý, ta nhịn không được muốn đá ngươi một cước!"
Kim Phi giơ chân đá Thiết Chùy.
Bình thường Thiết Chùy sẽ không né tránh, nhưng anh ta nhìn thấy hôm nay Kim Phi có vẻ hơi cáu kỉnh, muốn trêu chọc Kim Phi đang bức bội, coi như là đánh lạc hướng sự chú ý của Kim Phi, né người tránh đi, sau đó chạy về phía cửa.
"Này, tiểu tử ngươi còn dám chạy!"
Kim Phi đuổi theo, nhưng vừa mới chạy tới cửa thì thấy Thiết Chùy đã dừng lại.
Sau đó Kim Phi nhìn thấy Nathan và Myda đang đứng cách chỗ cửa không xa.
Kim Phi nhanh chóng đưa hai tay ra sau lưng, trở lại vẻ mặt nghiêm túc như trước.
Trong ngự thư phòng, các cấm quân đều là những người cũ đi theo Cửu công chúa, thường xuyên gặp được Kim Phi, thấy Kim Phi cư xử không chuẩn mực thì cũng không sao, nhưng Nathan và Myda là sứ giả từ cao nguyên, để cho bon họ thấy đường đường là quốc sư của Đại Khang mà lại cùng cận vệ đùa giỡn thì còn ra thể thống gì?
Nathan cũng biết đạo lý này, mắt nhìn thẳng, giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng mặt Myda đầy tò mò, dụi mắt, nghi ngờ nhận nhầm người.
Kể từ khi Kim Phi đánh bại Đan Châu và Gada, truyền thuyết về y đã dần được lan truyền trên cao nguyên.
Trong truyền thuyết mà Myda nghe được, Kim Phi là vị thần sấm sét, thần thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm.
Kể từ khi biết phải đến Đại Khang để gả cho Kim Phi, mỗi khi đêm khuya vắng người, Myda không khỏi nghĩ đến việc Kim Phi là người như thế nào.
Mặc dù Nathan nói Kim Phi là một người có học, tao nhã lịch sự và còn rất trẻ tuổi, nhưng Myda không tin và cho rằng đây là cái cớ của Nathan để dụ dỗ cô ta đến Trung Nguyên.
Theo suy đoán của Myda, Kim Phi hẳn là một người đàn ông trung niên, đầy râu, tính tình rất xấu, sẽ giết chết bất cứ ai dám trái lệnh bằng thần lôi.
Sau khi gặp Kim Phi trước đó, Myda nhận ra rằng a thúc cô ta không hề lừa dối cô ta, Kim Phi thực sự là một người có học trẻ tuổi, dáng dấp vô cùng tuấn tú và nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lịch sự.
Quả thực, y trông thuận mắt hơn nhiều so với những người đàn ông thô bỉ trên cao nguyên.
Ngoại trừ việc không đồng ý giúp đỡ bộ lạc Hắc Hổ, nhìn chung Myda khá hài lòng với người mình phải gả trong tương lai.
Điều cô ta càng không ngờ tới chính là Kim Phi lại chơi đùa với thủ hạ như vậy, dáng vẻ y không hề giống như một quốc sư, mà giống Tứ ca thích kể chuyện cười hơn.
Nghĩ tới Tứ ca, đôi mắt Myda tối sầm lại.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng không còn bài xích nữa.
Kim Phi không biết tiểu cô nương nội tâm nghĩ nhiều như vậy, quay đầu nhìn về phía Nathan: "Nathan huynh đệ, chẳng phải ta đã bảo ngươi về nghỉ ngơi sao? Đứng đây làm gì, lạnh lắm!"
Nhiều ngày nay đã vào mùa thu, thời tiết đã có chút lạnh, gió ngoài cửa ngự thư phòng khá lớn và lạnh lẽo.
Kim Phi không biết vừa rồi Nathan đang đợi ở ngoài cửa, sau khi bàn bạc với Cửu công chúa về bộ lạc Hắc Hổ, y lại gọi Thiết Thế Hâm tới, cùng nhau thảo luận về tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên.
Đánh giá từ vẻ ngoài của Nathan và Myda, hẳn bọn họ đã phải chờ ở đây.
"Cảm ơn Kim tiên sinh đã quan tâm, không có chuyện gì." Nathan xua tay, sau đó do dự hỏi: "Kim tiên sinh, ngài đã thương lượng với bệ hạ xong chưa?"
"Coi như là đã thương lượng xong," Kim Phi trả lời: "Nếu như các ngươi đồng ý điều kiện của chúng ta, chúng ta có thể tiếp viện cho bộ lạc Hắc Hổ..."
"Đồng ý, đồng ý, chúng ta đáp ứng mọi điều kiện của bệ hạ, ta cũng đã mang theo con dấu của đại ca ta!"
Nathan không chút do dự gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy xin hỏi tiên sinh, khi nào thì ngài có thể phái tiếp viện đi?"
“Đợi hai bên ký hiệp ước đã,” Kim Phi nói, “Nathan huynh đệ, ngươi về trước đi, ta và bệ hạ chỉ bàn bạc miệng thôi, còn cần viện Khu Mật soạn thảo khế ước, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể ký được!"
“Thần tuân chỉ!” Nathan gật đầu.
Ông ta cũng biết, loại hợp tác này có liên quan đến hai phe thế lực, phải tuân thủ quy trình, hôm nay Kim Phi không thể xuất binh tới cao nguyên ngay được.
"Nathan huynh đệ, ngươi còn có việc gì sao?" Kim Phi hỏi.
Ngoài miệng Nathan đồng ý nhưng không rời đi.
“Là như vầy,” Nathan quay lại nhìn Myda, rồi nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, trong Hồng Lư Tự đều là đàn ông. Myda đi theo chúng ta không tiện. ngài có thể sắp xếp tìm cho cô nương một nơi nghi ngơi được không?"
Thật ra ông ta chờ ở đây, không chỉ muốn biết kết quả cuộc thảo luận giữa Kim Phi và Cửu công chúa càng sớm càng tốt, mà còn để tìm cớ để cho Kim Phi mang Myda đi.
Mặc dù đã quyết định đầu hàng hoàn toàn, cho dù Kim Phi và Cửu công chúa có đưa ra điều kiện gì thì bộ lạc Hắc Hổ cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng Nathan vẫn hy vọng Myda sẽ có cơ hội bước ra và cố gắng giành được chút lợi ích nào đó cho bộ lạc Hắc Hổ.
Mặc dù Nathan biết điều này khó có thể xảy ra, nhưng Myda đã được định trước sẽ gả cho Kim Phi, sớm hay muộn cũng sẽ đi cùng Kim Phi thì ở Nathan cũng không có nhiều sự khác biệt, coi như không có thành công cũng không có tổn thất.
Nhưng nếu thành công thì sẽ mang lại lợi ích to lớn cho bộ lạc Hắc Hổ.
Nathan cho rằng Kim Phi ở trong ngự thư phòng là vì Cửu công chúa có mặt ở đó, quan tâm đến thể diện và cảm xúc của Cửu công chúa nên đặc biệt chờ ở cửa.
Để cho Kim Phi giúp Myda tìm chỗ ở là cái cớ của ông ta, nếu Kim Phi đưa Myda đi thì kế hoạch của ông ta đã thành công.
Tuy rằng Kim Phi không giỏi ứng biến linh hoạt, nhưng suy nghĩ nhỏ nhặt của Nathan lại rất rõ ràng, ngay cả y liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.
Nghĩ tới đây, Kim Phi nghiêng đầu nhìn Myda.