-
Chương 1806-1810
Chương 1806: Bản phụ
“Nhật báo Kim Xuyên?”
Trần Văn Viễn sửng sốt.
Sao báo chí có thể làm giảm thất thoát lương thực được chứ?
Cửu công chúa cũng nghi ngờ nhìn Kim Phi.
“Sau khi lương đổ lương thực, cần rất lâu mới mọc mầm, nếu không bị ngấm nước, thì trong thời gian ngắn sẽ không bị thối rữa, việc chúng ta phải làm, là tập hợp người dân nhặt hoa màu bị đổ càng sớm càng tốt.”
Kim Phi nói: “Mấy ngày gần đây, hoa màu ở nhiều nơi đều đã chín, đang là thời kì thu hoạch, nhật báo Kim Xuyên cần kêu gọi người dân giúp đỡ, tranh thủ đưa lương thực về kho.”
“Được, ta quay về viết bản thảo, rồi gửi đi càng sớm càng tốt.” Trần Văn Viễn gật đầu.
“Đây là phương pháp bảo quản thức ăn ướt, ngươi cũng phát ra ngoài đi.”
Kim Phi cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Trần Văn Viễn.
Do thuế nặng và nông cụ lạc hậu, vì thế đất đai mà người dân có thể canh tác rất có hạn, nếu trời mưa suốt, dù người dân đội mưa dùng tay nhổ lúa, thì một người nhổ trong một ngày sẽ không ít.
Nhưng mấu chốt là người thời đại này kiến thức quá ít, diện tích sinh hoạt nhỏ, nếu trời mưa liên tục thì khó tìm được nơi sấy khô lương thực, hầu hết người dân chỉ biết chất đống lương thực vào một góc, sau đó nhìn lương thực bị hỏng.
Trong bản thảo, Kim Phi liệt kê một số phương pháp bảo quản lương thực và phương pháp làm việc phù hợp với nhà nông.
Trần Văn Viễn vội vàng nhận lấy bản thảo, vội đọc qua, rồi quay về lấy bản thảo.
Cũng giống như khích lệ việc ủ phân, bản thảo lần này sẽ được phát hành dưới dạng bản phụ, hơn nữa để cho quan viên địa phương thông báo đến các làng xã.
Lương thực là nền tảng của con người, nhất là trong thời đại con người có thể chết đói bất cứ lúc nào, mỗi miếng ăn đều rất quý giá.
Thời gian thu hoạch chỉ kéo dài vài ngày, nếu quá muộn, thóc sẽ thối rữa trên đồng, để đảm bảo thu hoạch, Kim Phi bàn bạc với Cửu công chúa, tạm thời dừng mọi công cuộc ra công cứu giúp, các xưởng dệt cũng tạm thời giảm sản lượng thậm chứ ngừng sản xuất, các trưởng xưởng cho công nhân xuống làng quê, giúp đỡ nhân dân thu hoạch lương thực.
Binh phủ mọi nơi và công chức, trừ việc duy trì trật tự, tất cả cũng phải cống hiến hết mình cho công cuộc thu hoạch lương thực.
Một chính quyền mới tràn ngập sức sống.
Cửu công chúa lên ngôi chưa đầy hai năm, đại bộ phận công chức địa phương đều do người dân bầu ra, chưa có dáng vẻ quan liêu, nên phần lớn đều là người nói được làm được.
Trưởng trấn Từ Tam Khôi của trấn Lương Miếu huyện Thanh Sơn Kim Xuyên là một trong số đó.
Khi đội Chung Minh chủ trương đánh cường hào chia ruộng đất ở nhiều nơi, họ sẽ nói chuyện với người dân địa phương, thống kê người nổi tiếng ở nơi đó, xem người dân cảm thấy ai thích hợp để làm trưởng trấn trưởng thôn, sau đó họ sẽ đến nói chuyện với những người này, nếu bọn họ đồng ý đảm nhiệm chức vụ trưởng trấn trưởng thôn, sẽ được đưa vào danh sách ứng cử viên.
Sau khi đánh cường hào chia ruộng đất xong, là đại hội xét xử công khai, sau đó là khâu bỏ phiếu.
Đội Chung Minh dùng lá của các loại cây khác nhau để đại diện cho các ứng viên khác nhau, phát cho người dân địa phương, sau đó dựng thành nhiều lán, người dân sẽ cầm các loại lá rồi xếp hàng đi vào trong lán, rồi thả là cây vào trong rương.
Giám sát bỏ phiếu đều là người ngoài, dưới tình huống như vậy sẽ không can thiệp vào kết quả bỏ phiếu, cho nên dùng cách này để bầu ra các trưởng thôn trưởng trấn, trên cơ bản đều là người tốt mà người dân địa phương chọn ra.
Dù có vài động tác nhỏ, nhưng đại hội xét xử công khai kết quả đã rành rành ngay trước mắt những tên tham quan ác bá kia, nên bọn họ cũng không dám thô lỗ.
Cho nên bất kể là thật lòng thật dạ, hay sợ hãi xét xử, thì các nhân viên công chức ở Xuyên Thục đều tận tâm làm hết bổn phận của mình.
Chính sách mới của Cửu công chúa có thể thực hiện thuận lợi như vậy, có liên quan rất lớn đến những người này.
Chẳng hạn như Từ Tam Khôi, trước kia chỉ là lang trung mở hiệu thuốc, vì dòng dạ tốt, bình thường không hại ai, thỉnh thoảng còn bí mật giảm giá hoặc miễn phí một số loại thuốc cho người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, vì có danh tiếng tốt như vậy, nên được mọi người bầu làm trưởng trấn.
Trước đây cấp bậc của Đại Khang được củng cố nghiêm ngặt, người học bình thường nếu không có quan hệ, dù có bản lĩnh đi nữa cũng không được làm quan, mặc dù trưởng trấn là một chức quan vô cùng nhỏ, thậm chí còn không có phẩm cấp, nhưng lúc trước Từ Tam Khôi vẫn không dám nghĩ đến.
Đối với những người dân đã bỏ phiếu cho ông ta, Từ Tam Khôi cảm thấy vô cùng cảm kích, sau khi nhận chức lập tức giao lại hiệu thuốc cho con trai quản lý, còn mình thì toàn tâm toàn ý làm việc cho công việc mới, một lòng một dạ làm việc cho người dân, quản lý trấn Lương Miếu gọn gàng ngăn nắp.
Với tư cách là trưởng trấn, nghe báo là một trong những công việc thường ngày của Từ Tam Khôi.
Sáng hôm đó, như thường lệ, sáng sớm Từ Tam Khôi đã đến bàn đọc báo, lo lắng ngồi xuống.
Mấy hôm nay trấn Lương Miếu hôm nào cũng mưa, khiến Từ Tam Khôi rất lo lắng.
Vì bận làm nông, nên bình thường người dân nghe báo rất ít, rất nhiều làng đều cử một hoặc hai người đến nghe báo, rồi quay về kể lại cho họ nghe.
Dưới tình huống bình thường, cứ đến canh ba giờ thìn trấn Lương Miếu sẽ bắt đầu đọc báo, người đưa thư Tiểu La cũng không bao giờ đến trễ, nhưng ngày hôm nay đến tận giờ tỵ, mà Tiểu La vẫn chưa đến.
Người dân lo lắng về công việc trong nhà, nên hầu như tất cả đều đã giải tán hết.
Ngay lúc Từ Tam Khôi lo lắng Tiểu La gặp phải nguy hiểm trên đường, chuẩn bị phái người đi tìm, thì Tiểu La đến.
Chẳng qua bình thường là ngồi xe đạp đến, nhưng bây giờ lại vác trên vai.
“Làm sao thế?” Từ Tam Khôi vội vàng chạy đến giúp Tiểu La lấy xe đạp xuống.
“Mưa to quá, trên đường không thấy rõ đâm xuống mương, bánh xe bị bẹp rồi.” Tiểu La trả lời.
Từ Tam Khôi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bánh trước của xe đạp đã bị bẹp dí: “Vậy phải làm sao?”
Ở thời đại này, xe đạp rất hiếm, toàn bộ trấn Lương Miếu chỉ có người đưa thư Tiểu La có một chiếc, ngay cả trưởng trấn Từ Tam Khôi cũng không có.
“Chờ tí ta đi tìm Lưu thợ rèn đến sửa, sau đó đợi ta cưỡi ngựa lên huyện, ở đó có bánh xe dự phòng, ta xin một cái về đổi là được.”
Tiểu La lau nước trên mặt, nhìn dưới đài chỉ còn lác đác vài người, mặt đầy khổ sở: “Mọi người đi hết rồi sao?”
“Mấy hôm nay đang bận bịu, mọi người đợi dưới mưa cũng nóng lòng, nên đã giải tán.”
Từ Tam Khôi an ủi: “Không sao đâu, ngày mai đọc lại báo hôm nay là được, không chậm trễ.”
“Nếu bình thường cũng sẽ không chậm trễ, nhưng hôm nay thì không được.”
Tiểu La lấy trong túi ra tờ báo được bọc cẩn thận bằng vải dầu: “Hôm nay có bản phụ!”
“Sao lại có bản phụ?” Từ Tam Khôi nói: “Hôm nay bản phụ nói về cái gì?”
“Ta chưa kịp nhìn, ngài xem trước đi.” Tiểu La đưa bản phụ cho Từ Tam Khôi, rồi chạy đến bên đài gõ chiêng đồng.
Vài người dân còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng chiêng đồng, vội vàng quay trở lại.
Chờ đến khi Tiểu La tụ tập người dân lại, khi lấy báo phát hiện mặt Từ Tam Khôi đầy vẻ nghiêm nghị.
“Từ trưởng trấn, sao thế?” Tiểu La hỏi.
“Quốc sư đại nhân nói mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt để thu hoạch, hiệu triệu nhân viên công chức các cấp nếu không phải việc khẩn cấp thì dừng hết tất cả mọi việc, nỗ lực giúp người dân thu hoạch.”
Chương 1807: Bị uy hiếp
“Tiểu La, ngươi đọc báo trước đi, ta sao chép một phần phụ bản.”
Từ Tam Khôi vừa nói vừa lấy giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng chép lại cách xử lý lương thực bị ướt trên phụ bản.
Đợi đến khi Tiểu La đọc nội dung báo xong, Từ Tam Khôi đã rời đi.
Khi anh ta quay lại phòng làm việc của trưởng trấn đã gọi mấy nhân viên của mình đến, sau đó mấy người đi mưa về làng, tuyên bố cách xử lý lương thực bị ướt và thu hoạch lương thực vụ thu.
Phần lớn người dân ở thời đại này không ra khỏi nhà, đối với họ, trưởng làng là chức quan rất lớn, huống chi là quan trên trấn chứ?
Cộng thêm việc xuống làng không phải để thu thuế và thu công lao động mà để tổ chức mọi người thu hoạch lương thực, vì vậy phản ứng của người dân rất cao.
Dưới sự tổ chức của Từ Tam Khôi và những nhân viên khác, người dân các làng không có hoa màu bị trập, sẽ đến giúp hàng xóm có hoa màu bị trập trước, đợi đến khi thu hoạch xong hoa màu vị trập xong sẽ thu hoạch hoa màu không bị trập.
Dù mưa thu rơi hoài nhưng không thể mưa mãi, nhân lúc tạnh mưa, các làng đều nhanh chóng đưa lương thực ra phơi, vào ban đêm nếu không có mưa thì cũng không dọn lương thực vào mà chất thành đống ở bên ngoài.
Để tránh việc lương thực bị nóng hoặc bị người khác trộm, các làng còn thành lập đội theo dõi, trông coi đống lương thực vào ban đêm, hơn nữa cứ nửa tiếng đồng hồ sẽ lật một lần
Dù người dân ở thời đại này không có nhiều kiến thức, nhưng lại rất thật thà và nghe lời, dưới sự tổ chức của Từ Tam Khôi, công việc thu hoạch lương thực vụ thu của trấn Lương Miếu diễn ra rất thuận lợi.
Dù thời gian gần đây thỉnh thoảng sẽ có mưa, nhưng hoa màu bị trập không nhiều.
Trấn Lương Miếu chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của nhiều làng, trấn ở Xuyên Thục, những làng quê và trấn khác cũng giống như trấn Lương Miếu.
Kim Phi và Cửu công chúa mấy ngày gần đây vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, khi nhận được phản hồi liên tục của người đưa thư, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.
Và đương nhiên, mấy ngày này, Kim Phi cũng không chợp mắt, hầu như mỗi ngày đều ở ruộng thí nghiệm.
Cũng may Đường Đông Đông đã chuẩn bị nhân lực từ sớm, ngày hôm sau khi tạnh mưa cô ấy đã dẫn nữ công nhân đến, không chỉ giúp Từ Tam Khôi thu hoạch xong ruộng thí nghiệm mà còn bẻ cây bông đã thu hoặc được trên ruộng bông.
Mấy ngày nay Kim Phi cũng luôn ở ruộng thí nghiệm, cùng Từ Tam Khôi phân tích sản lượng lương thực trên các mảnh ruộng, và tổng kết phương pháp phù hợp hơn để trồng lúa nước L, chuẩn bị phổ biến rộng rãi vào năm sau.
Đến khi toàn bộ lương thực trên ruộng thí nghiệm được phơi khô và cho vào kho lương thực Kim Phi mới chợp mắt.
Ngoài ra, báo cáo từ các nơi cho biết công việc thu hoạch tương đối thuận lợi, trong lòng Kim Phi mới nhẹ nhõm hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Trên đường trở về từ ruộng thí nghiệm, Kim Phi gặp Tiểu Ngọc với vẻ mặt buồn thiu.
“Tiểu Ngọc, sao thế?” Kim Phi ngăn Tiểu Ngọc lại hỏi: “Không phải việc thu hoạch lương thực diễn ra rất thuận lợi sao?”
“Là chuyện của Giang Nam và Trung Nguyên.” Tiểu Ngọc lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Ta vừa nhận được tin, gần đây không chỉ Xuyên Thục chúng ta có mưa lớn, Giang Nam và Trung Nguyên cũng như vậy.”
Kim Phi nghe xong, vội nhận lấy phong thư, lấy tờ giấy trong đó ra.
Sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt Kim Phi cũng tắt hẳn.
Lòng người đoàn kết thì có thể dời được núi Thái Sơn, ngược lại, lòng người không đoàn kết thì sẽ loạn.
Vốn dĩ Giang Nam và Trung Nguyên đã rất loạn, bây giờ lại gặp chuyện này nữa.
Họ không có nhật báo Kim Xuyên, cũng không có cán bộ cơ sở tổ chức thu hoạch, ngược lại, khắp nơi đều là thổ phỉ trộm cắp, cho dù người dân tự phát thu hoạch lương thực, không bị cướp thì cũng bị trộm cắp.
Ngoài tình huống này, trên bản tấu còn nhắc đến việc vì lượng mưa tăng nhiều, mực nước sông Trường Giang vẫn luôn tăng, rất nhiều hơn đã vượt qua mức báo động, thậm chí có một số nơi đã xảy ra thiên tai lũ lụt.
Có thể tưởng tượng, đến mùa đông Trung Nguyên và Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đi, đi tìm bệ hạ!”
Kim Phi để tình báo vào phong bì, sau đó dẫn Tiểu Ngọc đến Ngự Thư Phòng.
Nhưng sau khi Cửu công chúa đọc tình báo xong, chỉ khẽ cau mày, sau đó để tình báo xuống.
“Vũ Dương, có phải nàng đã biết từ lâu rồi không?” Kim Phi hỏi.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước Cục tình báo đã báo cáo chuyện này rồi.”
“Vậy sao nàng không nói chuyện này với ta?”
“Mấy ngày nay phu quân vẫn luôn bận chuyện ruộng thí nghiệm, ta không muốn chàng bận lòng thêm.” Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, chúng ta đã bắt đầu vận chuyển lương thực đến Giang Nam và Trung Nguyên, chúng ta đã chuẩn bị xong hết những việc nên làm rồi, nói với phu quân, không phải chỉ khiến chàng thêm phiền não sao?”
Kim Phi nghe vậy, không biết nên trả lời như thế nào.
Cửu công chúa nói đúng, họ đã chuẩn bị hết những việc nên làm rồi, tiếp tục quan tâm chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã nhận sự giáo dục của hoàng thất, cô ấy coi trọng người dân không phải vì cô ấy thực sự thông cảm và thấu hiểu người dân mà vì chính quyền của triều đình cần có sự ủng hộ của người dân.
Nói không chừng trong lòng Cửu công chúa, Trung Nguyên và Giang Nam gặp chuyện thực ra là chuyện tốt.
Vì nếu người chết rồi, Kim Phi sẽ không vận chuyển khẩu phần lương thực đến Trung Nguyên và Giang Nam để cứu trợ thiên tai nữa, sau này khi ổn định Trung Nguyên và Giang Nam cũng sẽ gặp ít sự phản kháng hơn.
Thực ra với góc độ là chính trị gia, thì Cửu công chúa hoàn toàn không hề sai.
Nhưng Kim Phi không phải là nhà chính trị, y mãi mãi sẽ không thể nào quên những gặp trên đường trở về từ Đông Hải.
Dù là lần đầu tiên đi đường bộ hay là sau này đi đường thủy, khi đi qua Giang Nam và Trung Nguyên, y đều nhìn thấy quá nhiều chuyện bi thương.
Cho đến nay, trong lòng Kim Phi, người dân Giang Nam và Trung Nguyên đều giống như người dân Xuyên Thục, đều là con cháu của Viêm Hoàng, đều là ruột thịt của mình.
Hai năm nay y làm nhiều việc như vậy, đều vì cố gắng giảm những chuyện bi thương này.
Thấy Cửu công chúa cầm bản tấu lên đọc, Kim Phi biết cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không có ý định tiếp tục thảo luận, vì vậy cụt hứng rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Thực ra Kim Phi cũng hiểu, cách làm và suy nghĩ của Cửu công chúa không hề sai, chỉ là sau khi y nghe tin tức này, vẫn không khỏi nhớ lại những bộ xương khô ở ven đường.
Điều này khiến Kim Phi rất bất lực, trong đầu cũng đột nhiên nghĩ đến một bài đăng ở kiếp trước.
Trong bài đăng hỏi vì sao các nước đều không dám phát động chiến tranh hạt nhân sau khi có bom hạt nhân.
Lúc đó có một câu trả lời nhận được nhiều lời khen ngợi, cho rằng bom hạt nhân có lực uy hiếp đánh thẳng vào sào huyệt địch.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất và chiến tranh thế giới thứ hai, cho dù có bao nhiêu con trai của người nông dân chết, những kẻ quyền quý ở hậu phương vẫn an toàn, cho dù thua trận, vẫn có thể thay đổi chỗ và tiếp tục cuộc sống bề trên.
Nhưng sau khi có bom hạt nhân, an toàn tính mạng của họ đều bị uy hiếp.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai thủ đô lớn ở nước ngoài bị oanh tạc nhiều lần, tên Hoàng đế vô dụng đó vẫn kêu gọi mọi người kiên quyết chống cự, vẫn tổ chức đội cảm tử đâm vào thuyền và máy bay của đối phương.
Sau khi nhận hai quả bom hạt nhân, vì sao lại chọn cách đầu hàng nhanh như vậy.
Vì khi bom nguyên tử được thả xuống, dân thường và Hoàng đế đều chịu hậu quả như nhau.
Nếu thật sự chọc giận quân địch, ném bom vào hoàng cung, Hoàng đế và quan lại cũng không thoát được.
Chương 1808: Kết quả
Hoàng đế có thể hô khẩu hiệu bảo người khác đi chết, nhưng khi thật sự để ông ta cầm súng ra chiến trường, xem ông ta có sợ không?
Dù từ cổ chí kim, tất cả đều như vậy.
Khi sự an toàn của bản thân không bị uy hiếp, thương vong trên chiến trường chỉ là một con số, hàng triệu xác chết nằm trên mặt đất, máu chảy khắp nơi, cũng là cái giá mà chiến tranh nên có.
Nhưng khi thật sự có người cầm đao liều mạng với Hoàng đế, thi thể của hai người, máu bắn tung tóe, Hoàng đế sẽ sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, để người ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Cửu công chúa là như vậy.
Đương nhiên rồi, kiểu suy nghĩ này được xem là suy nghĩ đại cục, nhưng người hi sinh không phải là bản thân mà thôi.
Tương đối mà nói, Cửu công chúa mạnh hơn hầu hết những vị vua trong lịch sử nhiều, lúc đầu trong trận chiến dốc Đại Mãng, Cửu công chúa vẫn luôn đánh trống trên đỉnh núi, cho đến khi trận chiến hoàn toàn kết thúc.
Xem lại những vị Hoàng đế được ghi trong sử sách, cũng có rất ít vị Hoàng đế có lòng dũng cảm và sự anh hùng này.
Hơn nữa dù bất kể lý do gì, Cửu công chúa đều suy nghĩ đến người dân và sinh kế của người dân, chính sách mới đánh cường hào chia ruộng đất cơ bản đã làm suy yếu cơ sở của triều đại phong kiến, cũng không có mấy vị Hoàng đế có khí phách này.
Không ai là hoàn hảo, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, chẳng hạn như bản thân Kim Phi, y cũng có khuyết điểm.
Tóm lại, Cửu công chúa là người thích hợp làm Hoàng đế nhất trong tất cả những người Kim Phi quen.
Phải biết rằng khi Cửu công chúa xưng đế, dù Kim Phi đã có tiêu cục Trấn Viễn nhưng vẫn chưa có địa bàn.
Nơi duy nhất có thể xem là địa bàn của y thực ra chỉ có mỗi làng Tây Hà, ngay cả huyện Kim Xuyên cũng là đất của Khánh Hoài.
Nếu khi đó Kim Phi chọn bản thân lên làm vua, có lẽ huynh đệ nhà họ Khánh sẽ không quy phục dễ dàng như vậy, y muốn địa bàn thì chỉ có cách đánh từng trận một.
Đánh giang sơn thì dễ mà giữ được giang sơn thì lại khó, từ trước đến nay việc thống trị địa bàn không phải là chuyện dễ dàng, đất Tần hiện nay là một minh chứng.
Sức mạnh quân sự và vũ khí của tiêu cục Trấn viễn đều mạnh hơn quân địch xa, cũng có nền tảng quần chúng, nhưng từ khi đánh đến nay, có một phần lớn đất Tần vẫn chưa quy phục.
Dù là nơi đã quy phục thì khắp nơi đều là gián điệp, chuyện ám sát xảy ra vô số kể.
Nếu Kim Phi thực sự dẫn tiêu cục Trấn Viễn và làng Tây Hà đi đánh từng địa bàn một, e rằng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ mới chinh phục được Quảng Nguyên và một số quận, thành xung quanh.
Cửu công chúa chỉ mới lên ngôi chưa được mấy tháng, đã hoàn toàn ổn định Xuyên Thục, dù có sự giúp đỡ của Kim Phi và huynh đệ nhà họ Khánh, nhưng cũng đủ để chứng minh khả năng thống trị phi thường của Cửu công chúa.
Sau khi đến thế giới này, Kim Phi đã quen với cảm giác bất lực này, cũng hiểu được đạo lý, ăn một miếng cũng không thể béo lên.
Cơn gió lạnh thổi vào cửa, Kim Phi cũng dần dần bình tĩnh lại.
Mấy ngày sau đó, người đưa thư đã liên tiếp giao báo cáo tổng hợp về thu hoạch vụ thu của quan viên các nơi đến khu Mật Viện, Thiết Thế Hâm đưa cho bộ Hộ sắp xếp.
Biết Kim Phi và Cửu công chúa vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, sau khi sắp xếp xong, Thiết Thế Hâm đã đến Ngự Thư Phòng báo cáo cho hai người.
“Dựa vào tình huống từ các nơi phản hồi đến, thời tiết mưa ở hầu hết các khu vực không kéo dài quá lâu và sẽ nắng trong vài ngày tới, vì có sự chỉ đạo của nhật báo Kim Xuyên, nên lương thực của người dân thu hoạch về ít bị hư hỏng, phần lớn đều chống đỡ được đến khi trời tạnh.”
Thiết Thế Hâm cầm bảng tổng hợp trên tay: “Hiện tại về cơ bản thu hoạch vụ thu đã kết thúc, đây là bảng tổng hợp do các lão thần tổng hợp, mời bệ hạ và tiên sinh xem qua!”
Kim Phi vội nhận lấy, xem mục tổng kết đầu tiên.
Dù Cửu công chúa không gấp như Kim Ph nhưng cũng nhìn phần cuối bảng như Kim Phi.
Sau đó hai người thở phào nhẹ nhõm.
Người đưa thư không thể đi thống kê lần lượt từng hộ nông dân năm nay thu được bao nhiêu lương thực, chỉ có thể, chỉ có thể chọn một số làng làm mẫu để thống kê.
Qua kết quả thống kê này, có thể thấy sản lượng lương thực của Xuyên Thục đã tăng 20% so với năm ngoái, tăng 40% so với năm kia.
“Các làng mẫu được chọn như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Dựa theo chỉ thị của tiên sinh, do người phụ trách nhân viên hộ tống các nơi ngẫu nhiên chọn các làng, sau đó do các nhân viên hộ tống cùng các quan viên cơ sở địa phương tiến hành thống kê.” Thiết Thế Hâm trả lời.
Dù trước mắt triều đình vẫn chưa đánh giá các quan viên, nhưng làm đẹp cho bản thân là bản năng của con người.
Nếu bản thân các quan viên địa phương thống kê, chắc chắn có người sẽ chọn những ngôi làng có đồng ruộng màu mỡ, mùa màng bội thu để làm mẫu.
Nhân viên hộ tống là quan võ, công việc của họ là phụ trách sự ổn định của địa phương, không liên quan gì lắm đến nông nghiệp, hơn nữa độ trung thực cũng cao hơn nhiều, kết quả do họ dẫn người thống kê thì độ đáng tin cũng càng cao hơn.
Nhưng Kim Phi vẫn nhắc nhở: “Về bảo Tiểu Ngọc sắp xếp mấy đội điều tra đến tìm hiểu lại.”
Số liệu trên bảng này không chỉ liên quan đến sự phán đoán về tình hình của Cửu công chúa và phương hướng thực hiện bước tiếp theo, còn liên quan đến sự đói no của người dân, vì vậy Kim Phi cần phải cẩn thận.
Y cũng không muốn giống Trần Cát, bị người bên dưới lừa không biết gì.
Thiết Thế Hâm cũng hiểu điều này nên đã gật đầu trả lời: “Vâng!”
Lúc này Kim Phi mới cúi đầu nhìn nội dung chi tiết trên bảng.
Từ số liệu của bảng tổng hợp của các nơi, thuế lương thực tăng trưởng của lương thực nằm trong phạm vi hợp lý, hơn nữa các bộ Hộ còn tổng kết mấy nguyên nhân tăng trưởng lương thực ở trang thứ hai của bảng tổng hợp.
Đầu tiên là vì sự ổn định tình thế của Xuyên Thục năm nay, không có thổ phỉ làm phiền và sự loạn lạc như những năm trước, người dân có thể yên tâm trồng trọt, cùng với chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, người dân trồng trọt cũng nhiệt tình hơn nhiều.
Thứ hai, chuyên mục nông nghiệp nhật báo Kim Xuyên vẫn luôn chỉ đạo người dân trồng trọt khoa học.
Thứ ba, vì khởi xướng của công bộ và sự khuyến khích của Kim Phi, đã có rất nhiều dụng cụ nông nghiệp thiết thực.
Thứ tư, người dân kiếm tiền thông qua công cuộc ra công cứu giúp, có thể mua dụng cụ nông nghiệp từ hợp tác xã mua bán.
...
Tổng hợp những nguyên nhân trên, việc tăng sản lượng lương thực là hợp lý.
“Có số lương thực này, chắc hẳn bây giờ Xuyên Thục sẽ không còn tình trạng chết đói nữa đúng chứ?” Kim Phi xúc động nói.
“Không dám nói không có ai chết đói, nhưng tuyệt đối sẽ ít hơn nhiều so với những năm trước đây!”
Thiết Thế Hâm nhìn Cửu công chúa, sau đó nói: “Trước đây khi người dân thu hoạch lương thực, không chỉ phải nộp lương thực cho hoàng gia, còn phải nộp cho thổ phỉ, cộng với các loại thuế từ các nơi, thu hoạch được năm mươi cân lương thực, cuối cùng người dân chỉ được năm cân đã tốt lắm rồi!
Chính sách mới bệ hạ ban hành đã bãi bỏ hoàn toàn tất cả thuế má nặng nề trừ lương thực trong kho, cũng không cần phải nộp lương thực cho thổ phỉ, theo thống kê của bộ Hộ, năm nay người dân thu hoạch được năm mươi cân lương thực, thì bản thân có thể sở hữu ít nhất bốn mươi ba cân!
Ngoài cái này ra, rất nhiều người dân cũng có thể kiếm được tiền từ việc có người nhà đang làm binh lính hoặc đang tham gia công cuộc ra công cứu giúp.
Nếu như vậy còn họ chết đói thì chỉ có thể nói vì quá lười biếng, chết đói cũng đáng đời.”
Nói xong, Thiết Thế Hâm vốn luôn ghét sự xu nịnh, đột nhiên nhìn Kim Phi và Cửu công chúa rồi hành lễ, lớn tiếng nói: “Đại Khang có vị Hoàng đế và quốc sư tài giỏi sáng suốt như vậy, thực sự là may mắn của Đại Khang! Có thể làm việc cho bệ hạ và quốc sư đại nhân cũng là niềm vinh hạnh của lão thần!”
Chương 1809: Thần tài trở về
“Thiết đại nhân, nói hay lắm, sao đột nhiên lại nịnh bợ như vậy?”
Chuyện xảy ra bất ngờ Kim Phi không kịp chuẩn bị.
“Tiên sinh minh giám, tất cả những gì lão thần nói đều là từ tận đáy lòng. Nếu có nửa lời nịnh nọt, sẽ bị trời đánh.”
Thiết Thế Hâm giơ tay lên thề.
“Không cần thiết, không cần thiết,” Kim Phi vẫy tay liên tục.
Thiết Thế Hâm lúc đầu không thể sống sót trong triều đình, bởi vì không muốn nịnh nọt, vì vậy bị lật đổ và rời đi.
Một khi người như vậy tời nịnh nọt, uy lực sẽ rất lớn.
Kim Phi và Cửu Công chúa đều là những người không thích nghe lời nịnh nọt, nhưng lúc này miệng lại không tự chủ mà vểnh lên.
"Nếu đã thu hoạch mùa thu xong, vụ cược của chúng ta có thể bắt đầu rồi đúng không?" Kim Phi hỏi.
Ban đầu thảo luận về việc khuyến khích khai hoang, Kim Phi đã đề xuất cho người dân vay không lãi suất, để người dân lấy nông cụ để sử dụng trước, đợi khi khai hoang kiếm được tiền, rồi mới mang tiền nông cụ trả cho hợp tác xã mua bán.
Thiết Thế Hâm kiên quyết phản đối, hỏi ngược Kim Phi số tiền đó đến từ đâu? Kim Phi trả lời rằng sẽ vay tiền và lương thực từ những người giàu có.
Vì vậy, cả hai đã đặt cược, chọn một quận làm thí điểm, thử xem Kim Phi có thể nhận tiền và thực phẩm từ người dân địa phương hay không.
Bây giờ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, cũng là lúc người dân có nhiều tiền và lương thực nhất trong tay, đồng thời cũng là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu vay mượn lương thực.
"Nếu tiên sinh đã quyết tâm như vậy, nếu bệ hạ cũng không phản đối, thì chúng ta thử một lần đi!" Thiết Thế Hâm bất đắc dĩ thở dài.
Mãi đến bây giờ, ông ta cũng không tin Kim Phi có thể vay được lương thực từ tay của người dân.
Nhưng Kim Phi nhất quyết muốn làm như vậy, ông ta phản đối không được, chỉ có thể đặt hy vọng vào Cửu công chúa, hy vọng Cửu công chúa có thể giúp đỡ thuyết phục Kim Phi.
Kết quả nhìn thấy Cửu công chúa gật đầu nói: "Ta không phản đối!"
"Được, vậy ta sẽ tự mình sắp xếp chuyện này." Kim Phi tự tin gật đầu.
Thiết Thế Hâm thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Chiều hôm đó, Kim Phi gọi Trần Văn Viễn, hai người trò chuyện trong thư phòng cho đến nửa đêm, trước khi Trần Văn Viễn rời đi.
Trưa ngày thứ hai, khi Trần Văn Viễn đang say sưa viết bản thảo trong phòng, thì có hai chiếc phi thuyền chậm rãi hạ cánh xuống sân bay làng Tây Hà.
Khi người phụ trách sân bay nhìn thấy số hiệu của khinh khí cầu, lập tức lao ra khỏi văn phòng, chạy đến điểm hạ cánh im lặng chờ đợi.
Một số nhân viên mới tò mò nhìn chiếc phi thuyền đang từ từ hạ cánh trên bầu trời, không hiểu sao lão đại lại kích động đến vậy.
Nhưng một số nhân viên cấp cao biết rằng Thần tài của Đại Khang - Đường Tiểu Bắc đã trở lại.
Kể từ khi Cửu công chúa lên ngôi, Đường Tiểu Bắc phần lớn thời gian đều ở ngoài, những ngày ở làng Tây Hà đếm được trên đầu ngón tay.
Một là Đường Tiểu Bắc cảm thấy mình và Cửu công chúa không hợp, lo lắng ở lại làng Tây hà sẽ xung đột với Cửu công chúa. Hai là, cô ấy thực sự rất bận.
Giờ đây cô ấy không chỉ phải quản lý thương hội Kim Xuyên mà còn phải quản lý hợp tác xã mua bán, cũng như nhà trọ Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên do mẹ con Chu Linh Lung phụ trách, cũng thuộc trách nhiệm của Đường Tiểu Bắc.
Đây là những ngành có nhiều ngành, lại liên quan đến tiền bạc, tham nhũng rất dễ xảy ra nên Đường Tiểu Bắc phải quản lý thật cẩn thận.
Tuy rằng Đường Tiểu Bắc không về nhiều, nhưng những trưởng lão dưới quyền Kim Phi đều biết, Đường Tiểu Bắc là người khó khăn nhất trong số những người vợ của Kim Phi.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều không cần nói, cả hai đều có tính cách dịu dàng, Tả Phi Phi và Đường Đông Đông thường ở trong xưởng của mình, rất ít khi can thiệp vào những việc khác ngoại trừ xưởng của mình.
Mặc dù Bắc Thiên Tầm có tính khí kỳ lạ, nhưng cô ấy lại là người xuất quỷ nhập thần, ít khi tiếp xúc với những người dân làng bình thường.
Cửu công chúa thì không cần nói đến, cô ấy là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, người bình thường đều không gặp được cô ấy.
Ngay cả khi gặp rồi, cũng đều ở trong một khung cảnh trang trọng hơn, không ai sẽ nói hay làm bất cứ điều gì tùy tiện.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc không giống, cô ấy là một người không thể nhàn rỗi, thường đi khắp nơi, nhìn thấy ai cũng tươi cười chào hỏi, với vóc dáng nhỏ nhắn, trông giống như một cô gái nhà bên.
Nhưng tất cả trưởng lão dưới quyền Kim Phi đều biết, đây chỉ là bề ngoài của Đường Tiểu Bắc mà thôi.
Trước khi Kim Phi thực sự nổi dậy, Đường Tiểu Bắc đã gặp một người nói xấu Kim Phi ở phường Phong Nguyệt của Quảng Nguyên, cô ấy đã đánh chết hắn ta.
Càng đừng nói đến hiện tại.
Ngay khi phi thuyền của Đường Tiểu Bắc vừa dừng lại, người phụ trách sân bay đã chạy tới, đích thân mở cửa lan can cho cô ấy.
“Tiểu Bắc phu nhân, đã lâu không gặp!”
"Ừ." Đường Tiểu Bắc ừ một tiếng, dẫn theo Nguyên Thái Vi đi ra từ trong giỏ treo.
Theo sau Đường Tiểu Bắc là trợ lý và hộ vệ.
Các nhân viên sân bay mới vốn rất tò mò về thân phận của Đường Tiểu Bắc, muốn tới hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, tất cả đều không tự chủ được cúi đầu.
Mặt Đường Tiểu Bắc lạnh lùng, bước đi như gió, trợ lý và hộ vệ phía sau cũng không nói gì, mặc đồng phục chỉnh tề nhanh chóng đi theo Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù nhịp độ của nhóm người này kém trật tự hơn nhiều so với đội nhân viên hộ tống, nhưng khí chất mà họ mơ hồ toát ra lại rất mạnh mẽ, khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác không dễ gây rối.
Những nhân viên sân bay sợ bản thân nhìn lung tung, sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.
Đường Tiểu Bắc nhìn chung quanh không thấy bóng dáng Kim Phi, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng trên mặt lại không lộ ra.
Cô ấy đang định nhờ nhân viên sân bay chuẩn bị xe ngựa, bất ngờ nhìn thấy Kim Phi cưỡi ngựa xuất hiện.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Đường Tiểu Bắc lập tức tiêu tan như tuyết gặp lửa, thay vào đó là nụ cười trên mặt, đôi mắt to cụp xuống.
Kim Phi thúc ngựa dừng lại bên cạnh Đường Tiểu Bắc, vừa nhảy xuống ngựa, đã ngửi thấy một luồng gió thơm thổi vào mặt.
Sau đó, cổ và thắt lưng của y đột nhiên ghìm xuống, Kim Phi vô thức đưa tay ra đỡ Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc vòng tay qua cổ Kim Phi, nghiêng đầu nói: "Kim Phi, ta còn tưởng chàng sẽ không đến đón ta!"
Khi các tân binh ở sân bay nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bị sốc và há hốc miệng.
Vừa nãy cô ấy trông giống như một người phụ nữ lạnh lùng và mạnh mẽ, tránh xa người lạ, nhưng giờ lại trở thành một cô nương dễ thương, sự biến đổi này không phải là nhanh quá sao?
Nghe nói Quốc sư là thần tiên từ trên trời giáng xuống, lẽ nào đây chính là thần lực của Quốc sư đại nhân?
“Thần tài của chúng ta đã trở lại, ta sao không dám tới đón chứ!"
Kim Phi cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội phải nửa giờ mới tới, nhưng không ngờ lại trở về sớm như vậy, may mắn là ta đã tới đây trước, nếu không thật sự không thể đón được muội rồi.”
“Còn không phải người ta nhớ chàng sao?”
Đường Tiểu Bắc ôm cổ Kim Phi, hôn lên má y.
Ở thời phong kiến, loại hành vi này quả thực là đồi phong bại tục, đừng nói những tân binh sân bay đó, ngay cả Kim Phi cũng đỏ mặt.
“Nhiều người như vậy, có biết ngại không hả?”
“Chúng ta là vợ chồng, có gì mà ngại chứ?”
Đường Tiểu Bắc nói xong, còn cố ý nhìn xung quanh.
Trợ lý và hộ vệ cùng cô ấy trở về đều nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không nhìn thấy, nhân viên sân bay cũng cúi đầu, không dám nhìn Đường Tiểu Bắc.
"Vợ chồng cũng không cần phải như thế này chứ? Ai không biết còn tưởng là con gái của ta đấy!"
Kim Phi tức giận vỗ vào Đường Tiểu Bắc: "Xuống trước đi đã!"
Chương 1810: Đúng
Mặc dù Kim Phi cưỡi ngựa tới, nhưng xe ngựa vẫn đi theo sau.
Đường Tiểu Bắc đã lâu không gặp Kim Phi, sau khi lên xe ngựa, cả người dựa vào ngựa y, lười biếng hỏi: “Chàng gọi ta về gấp như vậy làm gì thế?”
Kim Phi tuy không phải một tay lão luyện trong chuyện tình cảm, nhưng cũng không phải người thẳng thắn tới mức nói tuột ra mọi thứ.
Vậy nên y giả vờ tức giận, nâng cằm Đường Tiểu Bắc lên: “Muội xem đã bao lâu rồi muội không về? Nếu ta không gọi, có phải là không về luôn không?”
Đường Tiểu Bắc vốn là người khôn khéo, lại được rèn giũa lâu như vậy, ngày càng tiến bộ, thấy Kim Phi trả đũa vụng về như vậy, cô ấy liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Nhưng đúng thật đã lâu rồi cô ấy không về, hơn nữa cô ấy cũng hiểu không thể vạch trần Kim Phi ngay lúc này, bèn giả vờ đã biết sai, đáp: “Không phải do người ta bận quá à?”
“Có bận thì cũng không thể bận đến mức nhà cũng không cần.” Kim Phi nhéo cằm Đường Tiểu Bắc: “Sau này mỗi tháng phải về ít nhất một lần cho ta, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Đường Tiểu Bắc ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô ấy trò chuyện cùng Kim Phi một lúc, rồi mới hỏi: “Chàng gọi ta về thật sự không có chuyện gì khác à?”
“Đúng là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ muội giúp.”
Thế là Kim Phi kể lại vụ cá cược của mình với Thiết Thế Hâm, và việc khích lệ dân chúng khai hoang bằng cách cho dân vay mượn các đồ làm ruộng.
“Tướng công, bây giờ chàng mượn lương thực của dân chúng, sau này lại phải cho họ vay không tính lãi, có phải là hơi phiền phức không?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tại sao không bán trực tiếp đồ làm ruộng luôn đi, vậy không phải tốt hơn sao?”
“Nếu đơn giản được như thế thì tốt.” Kim Phi thở dài: “Muội ở phía dưới ấy chắc cũng biết, hoàn cảnh ở mỗi làng không giống nhau, mỗi làng, mỗi nhà một khác, có người ăn không hết, người thì lần chẳng ra!”
“Việc ta muốn làm chính là mượn lương thực của những nhà dư giả một chút, sau đó đưa ra những chính sách ưu đãi cho những nhà khó khăn hơn, tranh thủ giúp họ khai hoang, chống đỡ được qua thời kỳ khó khăn.”
“Tình trạng của người dân quả thật là như vậy, kể từ khi thi hành chính sách mới, những nhà có nhiều lao đồng cũng dần dần có dư lương thực, còn những nhà không có người có khả năng lao động, ngay cả khi có chính sách mới, họ vẫn không đủ ăn.”
Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu: “Tướng công, nhưng sau khi có chính sách mới, hầu hết những nhà không đủ ăn là những nhà có đàn ông mấy năm trước đã tử trận, trong nhà thì không có người khỏe mạnh để làm việc, chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Khả năng lao động của họ hầu như không có, bán đồ làm ruộng cho họ, có khi vốn cũng không hoàn được!”
“Chính vì thế nên chúng ta mới cho họ mượn đồ làm ruộng.”
Kim Phi thở dài: “Có lẽ có đồ làm ruộng để dùng sẽ tốt hơn, có thể giúp họ vượt qua khó khăn?”
“Tướng công, ý của chàng là chàng không định lấy lại những đồ làm ruộng này ư?” Đường Tiểu Bắc nhíu mày, hỏi.
“Cái này không phải.” Kim Phi đáp: “Ai có khả năng trả thì vẫn phải yêu cầu họ trả, còn nếu không có khả năng trả, vậy thôi.”
“Nếu như thế sẽ xuất hiện rất nhiều nợ xấu, hơn nữa nó còn tạo ra ảnh hưởng không tốt với người dân, những người có khả năng trả cũng sẽ quỵt nợ!”
Đường Tiểu Bắc cau mày, nói: “Tướng công, ta biết chàng là người tốt bụng, nhưng tiền trang Kim Xuyên là nơi làm ăn, chàng làm như vậy, có khác gì đào móng của tiền trang đâu!”
Tiền trang Kim Xuyên là do Kim Phi bắt chước mô hình ngân hàng của kiếp trước để vận hành, đưa ra dịch vụ gửi ngân hàng và cho vay, mà một khi đã hình thành lối quỵt nợ, lúc đó tiền trang Kim Xuyên chắc chắn xong đời rồi.
Với quy mô hiện tại của tiền trang Kim Xuyên, một khi tiền trang có vấn đề gì, có thể gây khủng hoảng tài chính toàn bộ Xuyên Thục này.
Nhưng nếu Kim Phi đã có thể bắt chước được ngân hàng, sao có thể chưa nghĩ tới trường hợp này?
Y lấy hai bản thảo từ trong ngực ra đưa cho Đường Tiểu Bắc: “Ta đã nghĩ ra một vài cách để đối phó với trường hợp muội vừa nói, muội xem qua có được không?”
Đường Tiểu Bắc nghe thấy vậy, vội nhận lấy bản thảo.
Thật ra vấn đề Đường Tiểu Bắc vừa nói chính là vấn đề thiết lập hệ thống tín dụng.
Ở kiếp trước, cái thời đang đi học, Kim Phi còn rất nghèo, có đôi khi y không tìm được việc làm bán thời gian, đành phải dùng thẻ tín dụng rút tiền để làm tiền sinh hoạt.
Vì để duy trì điểm tín dụng của mình, Kim Phi từng cẩn thận nghiên cứu cách vận hành của thẻ tín dụng, đi học nhiều năm như thế, nhưng y chưa từng quá hạn lần nào.
Những gì y viết trên bản thảo đưa cho Đường Tiểu chính là sơ bộ về việc thiết lập thẻ tín dụng.
Nội dung chính là về vấn để xử phạt nếu quá hạn.
Nếu khoản nợ quá hạn nhưng vẫn không trả sau ba lần giục của tiền trang, lúc này cơ chế xử phạt sẽ được kích hoạt.
Số tiền mà nhỏ thì sẽ bị cho vào sổ đen của tiền trang , không thể sử dụng bất kỳ dịch vụ nào ở tiền trang nữa, còn với số tiền lớn, sẽ căn cứ mức tiền xử phạt.
Tuy nhiên, bất kể bao nhiêu tiền, chỉ cần có người ngồi trong sổ đen của tiền trang thì người nhà trong nhà cũng sẽ không được tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên công chức.
“Tướng công, cách này của chàng tàn nhẫn thật đấy!”
Đường Tiểu Bắc xem xong, không kìm được mà giơ ngón tay với Kim Phi.
Từ khi tiền trang Kim Xuyên được thành lập, các khoản vay gần như đã giải quyết được khó khăn trong cuộc sống của người dân, hầu hết là các khoản vay nhỏ mấy trăm văn tiền, việc phê duyệt các khoản vay lớn cũng rất nghiêm ngặt, không những cần tài sản thế chấp mà còn cần cả người bảo lãnh, và xác suất một khoản vay lớn bị quá hạn là rất thấp.
Các khoản vay nhỏ dù được phê duyệt rất nhiều, nhưng tỷ lệ quá hạn cũng rất thấp.
Nếu cộng thêm cả cách xử phạt của Kim Phi thì Đường Tiểu Bắc tin rằng tỷ lệ nợ quá hạn sẽ tiếp tục giảm xuống.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cha mẹ nào cũng mong con cái thành rồng thành phượng.
Hầu hết những người có cuộc sống khó khăn lại càng cố gắng dạy dỗ con mình, hi vọng chúng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Người có người thân trong nhà ngồi trong sổ đen của tiền trang có thể không được tham gia tuyển chọn công nhân viên chức, cách này đã dập tắt những ý định quỵt nợ của rất nhiều người.
Người đi vay có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng chắc chắn không thể liên lụy tới tương lai của con mình chỉ vì một cái đồ làm ruộng.
Nếu vẫn quá hạn, vậy chứng tỏ người đó đang rất khó khăn, tới mức không thể chi trả số tiền cho một đồ làm ruộng.
Tất nhiên cũng sẽ có những kẻ kỳ quái không quan tâm tới tương lai của con mình, gặp phải trường hợp như này, Kim Phi không định truy cứu thêm.
Dù sao giá gốc của một đồ làm ruộng này cũng không quá cao, đã lỗ rồi thì cứ lỗ đi, xem như sàng lọc tín dụng cho các cơ sở xã hội của Xuyên Thục.
“Nếu chàng đã nghĩ kỹ rồi, vậy lát nữa ta sẽ cho Thái Vi lên kế hoạch, rồi để cô ta tới huyện Trạch Vân một chuyến, thay tướng công thắng cược!”
Đường Tiểu Bắc nói: “Lão già Thiết Thế Hâm này thế mà dám nghi ngờ tầm nhìn của tướng công nhà ta, thật đáng giận, nhất định phải để ông ta thua tâm phục khẩu phục!”
“Đúng đấy!” Kim Phi gật đầu đồng ý: “Nhưng để Thái Vi đi, vậy bên cạnh muội không còn ai giúp muội nữa à?”
“Chàng còn mặt mũi nói câu đấy à.” Đường Tiểu Bắc liếc y một cái: “Chàng biết Lạc Lan rất quan trọng đối với ta, vậy mà còn chưa đợi ta trả lời đã phái cô ấy tới nước K rồi!”
“Nhật báo Kim Xuyên?”
Trần Văn Viễn sửng sốt.
Sao báo chí có thể làm giảm thất thoát lương thực được chứ?
Cửu công chúa cũng nghi ngờ nhìn Kim Phi.
“Sau khi lương đổ lương thực, cần rất lâu mới mọc mầm, nếu không bị ngấm nước, thì trong thời gian ngắn sẽ không bị thối rữa, việc chúng ta phải làm, là tập hợp người dân nhặt hoa màu bị đổ càng sớm càng tốt.”
Kim Phi nói: “Mấy ngày gần đây, hoa màu ở nhiều nơi đều đã chín, đang là thời kì thu hoạch, nhật báo Kim Xuyên cần kêu gọi người dân giúp đỡ, tranh thủ đưa lương thực về kho.”
“Được, ta quay về viết bản thảo, rồi gửi đi càng sớm càng tốt.” Trần Văn Viễn gật đầu.
“Đây là phương pháp bảo quản thức ăn ướt, ngươi cũng phát ra ngoài đi.”
Kim Phi cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Trần Văn Viễn.
Do thuế nặng và nông cụ lạc hậu, vì thế đất đai mà người dân có thể canh tác rất có hạn, nếu trời mưa suốt, dù người dân đội mưa dùng tay nhổ lúa, thì một người nhổ trong một ngày sẽ không ít.
Nhưng mấu chốt là người thời đại này kiến thức quá ít, diện tích sinh hoạt nhỏ, nếu trời mưa liên tục thì khó tìm được nơi sấy khô lương thực, hầu hết người dân chỉ biết chất đống lương thực vào một góc, sau đó nhìn lương thực bị hỏng.
Trong bản thảo, Kim Phi liệt kê một số phương pháp bảo quản lương thực và phương pháp làm việc phù hợp với nhà nông.
Trần Văn Viễn vội vàng nhận lấy bản thảo, vội đọc qua, rồi quay về lấy bản thảo.
Cũng giống như khích lệ việc ủ phân, bản thảo lần này sẽ được phát hành dưới dạng bản phụ, hơn nữa để cho quan viên địa phương thông báo đến các làng xã.
Lương thực là nền tảng của con người, nhất là trong thời đại con người có thể chết đói bất cứ lúc nào, mỗi miếng ăn đều rất quý giá.
Thời gian thu hoạch chỉ kéo dài vài ngày, nếu quá muộn, thóc sẽ thối rữa trên đồng, để đảm bảo thu hoạch, Kim Phi bàn bạc với Cửu công chúa, tạm thời dừng mọi công cuộc ra công cứu giúp, các xưởng dệt cũng tạm thời giảm sản lượng thậm chứ ngừng sản xuất, các trưởng xưởng cho công nhân xuống làng quê, giúp đỡ nhân dân thu hoạch lương thực.
Binh phủ mọi nơi và công chức, trừ việc duy trì trật tự, tất cả cũng phải cống hiến hết mình cho công cuộc thu hoạch lương thực.
Một chính quyền mới tràn ngập sức sống.
Cửu công chúa lên ngôi chưa đầy hai năm, đại bộ phận công chức địa phương đều do người dân bầu ra, chưa có dáng vẻ quan liêu, nên phần lớn đều là người nói được làm được.
Trưởng trấn Từ Tam Khôi của trấn Lương Miếu huyện Thanh Sơn Kim Xuyên là một trong số đó.
Khi đội Chung Minh chủ trương đánh cường hào chia ruộng đất ở nhiều nơi, họ sẽ nói chuyện với người dân địa phương, thống kê người nổi tiếng ở nơi đó, xem người dân cảm thấy ai thích hợp để làm trưởng trấn trưởng thôn, sau đó họ sẽ đến nói chuyện với những người này, nếu bọn họ đồng ý đảm nhiệm chức vụ trưởng trấn trưởng thôn, sẽ được đưa vào danh sách ứng cử viên.
Sau khi đánh cường hào chia ruộng đất xong, là đại hội xét xử công khai, sau đó là khâu bỏ phiếu.
Đội Chung Minh dùng lá của các loại cây khác nhau để đại diện cho các ứng viên khác nhau, phát cho người dân địa phương, sau đó dựng thành nhiều lán, người dân sẽ cầm các loại lá rồi xếp hàng đi vào trong lán, rồi thả là cây vào trong rương.
Giám sát bỏ phiếu đều là người ngoài, dưới tình huống như vậy sẽ không can thiệp vào kết quả bỏ phiếu, cho nên dùng cách này để bầu ra các trưởng thôn trưởng trấn, trên cơ bản đều là người tốt mà người dân địa phương chọn ra.
Dù có vài động tác nhỏ, nhưng đại hội xét xử công khai kết quả đã rành rành ngay trước mắt những tên tham quan ác bá kia, nên bọn họ cũng không dám thô lỗ.
Cho nên bất kể là thật lòng thật dạ, hay sợ hãi xét xử, thì các nhân viên công chức ở Xuyên Thục đều tận tâm làm hết bổn phận của mình.
Chính sách mới của Cửu công chúa có thể thực hiện thuận lợi như vậy, có liên quan rất lớn đến những người này.
Chẳng hạn như Từ Tam Khôi, trước kia chỉ là lang trung mở hiệu thuốc, vì dòng dạ tốt, bình thường không hại ai, thỉnh thoảng còn bí mật giảm giá hoặc miễn phí một số loại thuốc cho người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, vì có danh tiếng tốt như vậy, nên được mọi người bầu làm trưởng trấn.
Trước đây cấp bậc của Đại Khang được củng cố nghiêm ngặt, người học bình thường nếu không có quan hệ, dù có bản lĩnh đi nữa cũng không được làm quan, mặc dù trưởng trấn là một chức quan vô cùng nhỏ, thậm chí còn không có phẩm cấp, nhưng lúc trước Từ Tam Khôi vẫn không dám nghĩ đến.
Đối với những người dân đã bỏ phiếu cho ông ta, Từ Tam Khôi cảm thấy vô cùng cảm kích, sau khi nhận chức lập tức giao lại hiệu thuốc cho con trai quản lý, còn mình thì toàn tâm toàn ý làm việc cho công việc mới, một lòng một dạ làm việc cho người dân, quản lý trấn Lương Miếu gọn gàng ngăn nắp.
Với tư cách là trưởng trấn, nghe báo là một trong những công việc thường ngày của Từ Tam Khôi.
Sáng hôm đó, như thường lệ, sáng sớm Từ Tam Khôi đã đến bàn đọc báo, lo lắng ngồi xuống.
Mấy hôm nay trấn Lương Miếu hôm nào cũng mưa, khiến Từ Tam Khôi rất lo lắng.
Vì bận làm nông, nên bình thường người dân nghe báo rất ít, rất nhiều làng đều cử một hoặc hai người đến nghe báo, rồi quay về kể lại cho họ nghe.
Dưới tình huống bình thường, cứ đến canh ba giờ thìn trấn Lương Miếu sẽ bắt đầu đọc báo, người đưa thư Tiểu La cũng không bao giờ đến trễ, nhưng ngày hôm nay đến tận giờ tỵ, mà Tiểu La vẫn chưa đến.
Người dân lo lắng về công việc trong nhà, nên hầu như tất cả đều đã giải tán hết.
Ngay lúc Từ Tam Khôi lo lắng Tiểu La gặp phải nguy hiểm trên đường, chuẩn bị phái người đi tìm, thì Tiểu La đến.
Chẳng qua bình thường là ngồi xe đạp đến, nhưng bây giờ lại vác trên vai.
“Làm sao thế?” Từ Tam Khôi vội vàng chạy đến giúp Tiểu La lấy xe đạp xuống.
“Mưa to quá, trên đường không thấy rõ đâm xuống mương, bánh xe bị bẹp rồi.” Tiểu La trả lời.
Từ Tam Khôi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bánh trước của xe đạp đã bị bẹp dí: “Vậy phải làm sao?”
Ở thời đại này, xe đạp rất hiếm, toàn bộ trấn Lương Miếu chỉ có người đưa thư Tiểu La có một chiếc, ngay cả trưởng trấn Từ Tam Khôi cũng không có.
“Chờ tí ta đi tìm Lưu thợ rèn đến sửa, sau đó đợi ta cưỡi ngựa lên huyện, ở đó có bánh xe dự phòng, ta xin một cái về đổi là được.”
Tiểu La lau nước trên mặt, nhìn dưới đài chỉ còn lác đác vài người, mặt đầy khổ sở: “Mọi người đi hết rồi sao?”
“Mấy hôm nay đang bận bịu, mọi người đợi dưới mưa cũng nóng lòng, nên đã giải tán.”
Từ Tam Khôi an ủi: “Không sao đâu, ngày mai đọc lại báo hôm nay là được, không chậm trễ.”
“Nếu bình thường cũng sẽ không chậm trễ, nhưng hôm nay thì không được.”
Tiểu La lấy trong túi ra tờ báo được bọc cẩn thận bằng vải dầu: “Hôm nay có bản phụ!”
“Sao lại có bản phụ?” Từ Tam Khôi nói: “Hôm nay bản phụ nói về cái gì?”
“Ta chưa kịp nhìn, ngài xem trước đi.” Tiểu La đưa bản phụ cho Từ Tam Khôi, rồi chạy đến bên đài gõ chiêng đồng.
Vài người dân còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng chiêng đồng, vội vàng quay trở lại.
Chờ đến khi Tiểu La tụ tập người dân lại, khi lấy báo phát hiện mặt Từ Tam Khôi đầy vẻ nghiêm nghị.
“Từ trưởng trấn, sao thế?” Tiểu La hỏi.
“Quốc sư đại nhân nói mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt để thu hoạch, hiệu triệu nhân viên công chức các cấp nếu không phải việc khẩn cấp thì dừng hết tất cả mọi việc, nỗ lực giúp người dân thu hoạch.”
Chương 1807: Bị uy hiếp
“Tiểu La, ngươi đọc báo trước đi, ta sao chép một phần phụ bản.”
Từ Tam Khôi vừa nói vừa lấy giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng chép lại cách xử lý lương thực bị ướt trên phụ bản.
Đợi đến khi Tiểu La đọc nội dung báo xong, Từ Tam Khôi đã rời đi.
Khi anh ta quay lại phòng làm việc của trưởng trấn đã gọi mấy nhân viên của mình đến, sau đó mấy người đi mưa về làng, tuyên bố cách xử lý lương thực bị ướt và thu hoạch lương thực vụ thu.
Phần lớn người dân ở thời đại này không ra khỏi nhà, đối với họ, trưởng làng là chức quan rất lớn, huống chi là quan trên trấn chứ?
Cộng thêm việc xuống làng không phải để thu thuế và thu công lao động mà để tổ chức mọi người thu hoạch lương thực, vì vậy phản ứng của người dân rất cao.
Dưới sự tổ chức của Từ Tam Khôi và những nhân viên khác, người dân các làng không có hoa màu bị trập, sẽ đến giúp hàng xóm có hoa màu bị trập trước, đợi đến khi thu hoạch xong hoa màu vị trập xong sẽ thu hoạch hoa màu không bị trập.
Dù mưa thu rơi hoài nhưng không thể mưa mãi, nhân lúc tạnh mưa, các làng đều nhanh chóng đưa lương thực ra phơi, vào ban đêm nếu không có mưa thì cũng không dọn lương thực vào mà chất thành đống ở bên ngoài.
Để tránh việc lương thực bị nóng hoặc bị người khác trộm, các làng còn thành lập đội theo dõi, trông coi đống lương thực vào ban đêm, hơn nữa cứ nửa tiếng đồng hồ sẽ lật một lần
Dù người dân ở thời đại này không có nhiều kiến thức, nhưng lại rất thật thà và nghe lời, dưới sự tổ chức của Từ Tam Khôi, công việc thu hoạch lương thực vụ thu của trấn Lương Miếu diễn ra rất thuận lợi.
Dù thời gian gần đây thỉnh thoảng sẽ có mưa, nhưng hoa màu bị trập không nhiều.
Trấn Lương Miếu chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của nhiều làng, trấn ở Xuyên Thục, những làng quê và trấn khác cũng giống như trấn Lương Miếu.
Kim Phi và Cửu công chúa mấy ngày gần đây vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, khi nhận được phản hồi liên tục của người đưa thư, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.
Và đương nhiên, mấy ngày này, Kim Phi cũng không chợp mắt, hầu như mỗi ngày đều ở ruộng thí nghiệm.
Cũng may Đường Đông Đông đã chuẩn bị nhân lực từ sớm, ngày hôm sau khi tạnh mưa cô ấy đã dẫn nữ công nhân đến, không chỉ giúp Từ Tam Khôi thu hoạch xong ruộng thí nghiệm mà còn bẻ cây bông đã thu hoặc được trên ruộng bông.
Mấy ngày nay Kim Phi cũng luôn ở ruộng thí nghiệm, cùng Từ Tam Khôi phân tích sản lượng lương thực trên các mảnh ruộng, và tổng kết phương pháp phù hợp hơn để trồng lúa nước L, chuẩn bị phổ biến rộng rãi vào năm sau.
Đến khi toàn bộ lương thực trên ruộng thí nghiệm được phơi khô và cho vào kho lương thực Kim Phi mới chợp mắt.
Ngoài ra, báo cáo từ các nơi cho biết công việc thu hoạch tương đối thuận lợi, trong lòng Kim Phi mới nhẹ nhõm hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Trên đường trở về từ ruộng thí nghiệm, Kim Phi gặp Tiểu Ngọc với vẻ mặt buồn thiu.
“Tiểu Ngọc, sao thế?” Kim Phi ngăn Tiểu Ngọc lại hỏi: “Không phải việc thu hoạch lương thực diễn ra rất thuận lợi sao?”
“Là chuyện của Giang Nam và Trung Nguyên.” Tiểu Ngọc lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Ta vừa nhận được tin, gần đây không chỉ Xuyên Thục chúng ta có mưa lớn, Giang Nam và Trung Nguyên cũng như vậy.”
Kim Phi nghe xong, vội nhận lấy phong thư, lấy tờ giấy trong đó ra.
Sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt Kim Phi cũng tắt hẳn.
Lòng người đoàn kết thì có thể dời được núi Thái Sơn, ngược lại, lòng người không đoàn kết thì sẽ loạn.
Vốn dĩ Giang Nam và Trung Nguyên đã rất loạn, bây giờ lại gặp chuyện này nữa.
Họ không có nhật báo Kim Xuyên, cũng không có cán bộ cơ sở tổ chức thu hoạch, ngược lại, khắp nơi đều là thổ phỉ trộm cắp, cho dù người dân tự phát thu hoạch lương thực, không bị cướp thì cũng bị trộm cắp.
Ngoài tình huống này, trên bản tấu còn nhắc đến việc vì lượng mưa tăng nhiều, mực nước sông Trường Giang vẫn luôn tăng, rất nhiều hơn đã vượt qua mức báo động, thậm chí có một số nơi đã xảy ra thiên tai lũ lụt.
Có thể tưởng tượng, đến mùa đông Trung Nguyên và Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đi, đi tìm bệ hạ!”
Kim Phi để tình báo vào phong bì, sau đó dẫn Tiểu Ngọc đến Ngự Thư Phòng.
Nhưng sau khi Cửu công chúa đọc tình báo xong, chỉ khẽ cau mày, sau đó để tình báo xuống.
“Vũ Dương, có phải nàng đã biết từ lâu rồi không?” Kim Phi hỏi.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước Cục tình báo đã báo cáo chuyện này rồi.”
“Vậy sao nàng không nói chuyện này với ta?”
“Mấy ngày nay phu quân vẫn luôn bận chuyện ruộng thí nghiệm, ta không muốn chàng bận lòng thêm.” Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, chúng ta đã bắt đầu vận chuyển lương thực đến Giang Nam và Trung Nguyên, chúng ta đã chuẩn bị xong hết những việc nên làm rồi, nói với phu quân, không phải chỉ khiến chàng thêm phiền não sao?”
Kim Phi nghe vậy, không biết nên trả lời như thế nào.
Cửu công chúa nói đúng, họ đã chuẩn bị hết những việc nên làm rồi, tiếp tục quan tâm chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã nhận sự giáo dục của hoàng thất, cô ấy coi trọng người dân không phải vì cô ấy thực sự thông cảm và thấu hiểu người dân mà vì chính quyền của triều đình cần có sự ủng hộ của người dân.
Nói không chừng trong lòng Cửu công chúa, Trung Nguyên và Giang Nam gặp chuyện thực ra là chuyện tốt.
Vì nếu người chết rồi, Kim Phi sẽ không vận chuyển khẩu phần lương thực đến Trung Nguyên và Giang Nam để cứu trợ thiên tai nữa, sau này khi ổn định Trung Nguyên và Giang Nam cũng sẽ gặp ít sự phản kháng hơn.
Thực ra với góc độ là chính trị gia, thì Cửu công chúa hoàn toàn không hề sai.
Nhưng Kim Phi không phải là nhà chính trị, y mãi mãi sẽ không thể nào quên những gặp trên đường trở về từ Đông Hải.
Dù là lần đầu tiên đi đường bộ hay là sau này đi đường thủy, khi đi qua Giang Nam và Trung Nguyên, y đều nhìn thấy quá nhiều chuyện bi thương.
Cho đến nay, trong lòng Kim Phi, người dân Giang Nam và Trung Nguyên đều giống như người dân Xuyên Thục, đều là con cháu của Viêm Hoàng, đều là ruột thịt của mình.
Hai năm nay y làm nhiều việc như vậy, đều vì cố gắng giảm những chuyện bi thương này.
Thấy Cửu công chúa cầm bản tấu lên đọc, Kim Phi biết cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không có ý định tiếp tục thảo luận, vì vậy cụt hứng rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Thực ra Kim Phi cũng hiểu, cách làm và suy nghĩ của Cửu công chúa không hề sai, chỉ là sau khi y nghe tin tức này, vẫn không khỏi nhớ lại những bộ xương khô ở ven đường.
Điều này khiến Kim Phi rất bất lực, trong đầu cũng đột nhiên nghĩ đến một bài đăng ở kiếp trước.
Trong bài đăng hỏi vì sao các nước đều không dám phát động chiến tranh hạt nhân sau khi có bom hạt nhân.
Lúc đó có một câu trả lời nhận được nhiều lời khen ngợi, cho rằng bom hạt nhân có lực uy hiếp đánh thẳng vào sào huyệt địch.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất và chiến tranh thế giới thứ hai, cho dù có bao nhiêu con trai của người nông dân chết, những kẻ quyền quý ở hậu phương vẫn an toàn, cho dù thua trận, vẫn có thể thay đổi chỗ và tiếp tục cuộc sống bề trên.
Nhưng sau khi có bom hạt nhân, an toàn tính mạng của họ đều bị uy hiếp.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai thủ đô lớn ở nước ngoài bị oanh tạc nhiều lần, tên Hoàng đế vô dụng đó vẫn kêu gọi mọi người kiên quyết chống cự, vẫn tổ chức đội cảm tử đâm vào thuyền và máy bay của đối phương.
Sau khi nhận hai quả bom hạt nhân, vì sao lại chọn cách đầu hàng nhanh như vậy.
Vì khi bom nguyên tử được thả xuống, dân thường và Hoàng đế đều chịu hậu quả như nhau.
Nếu thật sự chọc giận quân địch, ném bom vào hoàng cung, Hoàng đế và quan lại cũng không thoát được.
Chương 1808: Kết quả
Hoàng đế có thể hô khẩu hiệu bảo người khác đi chết, nhưng khi thật sự để ông ta cầm súng ra chiến trường, xem ông ta có sợ không?
Dù từ cổ chí kim, tất cả đều như vậy.
Khi sự an toàn của bản thân không bị uy hiếp, thương vong trên chiến trường chỉ là một con số, hàng triệu xác chết nằm trên mặt đất, máu chảy khắp nơi, cũng là cái giá mà chiến tranh nên có.
Nhưng khi thật sự có người cầm đao liều mạng với Hoàng đế, thi thể của hai người, máu bắn tung tóe, Hoàng đế sẽ sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, để người ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Cửu công chúa là như vậy.
Đương nhiên rồi, kiểu suy nghĩ này được xem là suy nghĩ đại cục, nhưng người hi sinh không phải là bản thân mà thôi.
Tương đối mà nói, Cửu công chúa mạnh hơn hầu hết những vị vua trong lịch sử nhiều, lúc đầu trong trận chiến dốc Đại Mãng, Cửu công chúa vẫn luôn đánh trống trên đỉnh núi, cho đến khi trận chiến hoàn toàn kết thúc.
Xem lại những vị Hoàng đế được ghi trong sử sách, cũng có rất ít vị Hoàng đế có lòng dũng cảm và sự anh hùng này.
Hơn nữa dù bất kể lý do gì, Cửu công chúa đều suy nghĩ đến người dân và sinh kế của người dân, chính sách mới đánh cường hào chia ruộng đất cơ bản đã làm suy yếu cơ sở của triều đại phong kiến, cũng không có mấy vị Hoàng đế có khí phách này.
Không ai là hoàn hảo, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, chẳng hạn như bản thân Kim Phi, y cũng có khuyết điểm.
Tóm lại, Cửu công chúa là người thích hợp làm Hoàng đế nhất trong tất cả những người Kim Phi quen.
Phải biết rằng khi Cửu công chúa xưng đế, dù Kim Phi đã có tiêu cục Trấn Viễn nhưng vẫn chưa có địa bàn.
Nơi duy nhất có thể xem là địa bàn của y thực ra chỉ có mỗi làng Tây Hà, ngay cả huyện Kim Xuyên cũng là đất của Khánh Hoài.
Nếu khi đó Kim Phi chọn bản thân lên làm vua, có lẽ huynh đệ nhà họ Khánh sẽ không quy phục dễ dàng như vậy, y muốn địa bàn thì chỉ có cách đánh từng trận một.
Đánh giang sơn thì dễ mà giữ được giang sơn thì lại khó, từ trước đến nay việc thống trị địa bàn không phải là chuyện dễ dàng, đất Tần hiện nay là một minh chứng.
Sức mạnh quân sự và vũ khí của tiêu cục Trấn viễn đều mạnh hơn quân địch xa, cũng có nền tảng quần chúng, nhưng từ khi đánh đến nay, có một phần lớn đất Tần vẫn chưa quy phục.
Dù là nơi đã quy phục thì khắp nơi đều là gián điệp, chuyện ám sát xảy ra vô số kể.
Nếu Kim Phi thực sự dẫn tiêu cục Trấn Viễn và làng Tây Hà đi đánh từng địa bàn một, e rằng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ mới chinh phục được Quảng Nguyên và một số quận, thành xung quanh.
Cửu công chúa chỉ mới lên ngôi chưa được mấy tháng, đã hoàn toàn ổn định Xuyên Thục, dù có sự giúp đỡ của Kim Phi và huynh đệ nhà họ Khánh, nhưng cũng đủ để chứng minh khả năng thống trị phi thường của Cửu công chúa.
Sau khi đến thế giới này, Kim Phi đã quen với cảm giác bất lực này, cũng hiểu được đạo lý, ăn một miếng cũng không thể béo lên.
Cơn gió lạnh thổi vào cửa, Kim Phi cũng dần dần bình tĩnh lại.
Mấy ngày sau đó, người đưa thư đã liên tiếp giao báo cáo tổng hợp về thu hoạch vụ thu của quan viên các nơi đến khu Mật Viện, Thiết Thế Hâm đưa cho bộ Hộ sắp xếp.
Biết Kim Phi và Cửu công chúa vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, sau khi sắp xếp xong, Thiết Thế Hâm đã đến Ngự Thư Phòng báo cáo cho hai người.
“Dựa vào tình huống từ các nơi phản hồi đến, thời tiết mưa ở hầu hết các khu vực không kéo dài quá lâu và sẽ nắng trong vài ngày tới, vì có sự chỉ đạo của nhật báo Kim Xuyên, nên lương thực của người dân thu hoạch về ít bị hư hỏng, phần lớn đều chống đỡ được đến khi trời tạnh.”
Thiết Thế Hâm cầm bảng tổng hợp trên tay: “Hiện tại về cơ bản thu hoạch vụ thu đã kết thúc, đây là bảng tổng hợp do các lão thần tổng hợp, mời bệ hạ và tiên sinh xem qua!”
Kim Phi vội nhận lấy, xem mục tổng kết đầu tiên.
Dù Cửu công chúa không gấp như Kim Ph nhưng cũng nhìn phần cuối bảng như Kim Phi.
Sau đó hai người thở phào nhẹ nhõm.
Người đưa thư không thể đi thống kê lần lượt từng hộ nông dân năm nay thu được bao nhiêu lương thực, chỉ có thể, chỉ có thể chọn một số làng làm mẫu để thống kê.
Qua kết quả thống kê này, có thể thấy sản lượng lương thực của Xuyên Thục đã tăng 20% so với năm ngoái, tăng 40% so với năm kia.
“Các làng mẫu được chọn như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Dựa theo chỉ thị của tiên sinh, do người phụ trách nhân viên hộ tống các nơi ngẫu nhiên chọn các làng, sau đó do các nhân viên hộ tống cùng các quan viên cơ sở địa phương tiến hành thống kê.” Thiết Thế Hâm trả lời.
Dù trước mắt triều đình vẫn chưa đánh giá các quan viên, nhưng làm đẹp cho bản thân là bản năng của con người.
Nếu bản thân các quan viên địa phương thống kê, chắc chắn có người sẽ chọn những ngôi làng có đồng ruộng màu mỡ, mùa màng bội thu để làm mẫu.
Nhân viên hộ tống là quan võ, công việc của họ là phụ trách sự ổn định của địa phương, không liên quan gì lắm đến nông nghiệp, hơn nữa độ trung thực cũng cao hơn nhiều, kết quả do họ dẫn người thống kê thì độ đáng tin cũng càng cao hơn.
Nhưng Kim Phi vẫn nhắc nhở: “Về bảo Tiểu Ngọc sắp xếp mấy đội điều tra đến tìm hiểu lại.”
Số liệu trên bảng này không chỉ liên quan đến sự phán đoán về tình hình của Cửu công chúa và phương hướng thực hiện bước tiếp theo, còn liên quan đến sự đói no của người dân, vì vậy Kim Phi cần phải cẩn thận.
Y cũng không muốn giống Trần Cát, bị người bên dưới lừa không biết gì.
Thiết Thế Hâm cũng hiểu điều này nên đã gật đầu trả lời: “Vâng!”
Lúc này Kim Phi mới cúi đầu nhìn nội dung chi tiết trên bảng.
Từ số liệu của bảng tổng hợp của các nơi, thuế lương thực tăng trưởng của lương thực nằm trong phạm vi hợp lý, hơn nữa các bộ Hộ còn tổng kết mấy nguyên nhân tăng trưởng lương thực ở trang thứ hai của bảng tổng hợp.
Đầu tiên là vì sự ổn định tình thế của Xuyên Thục năm nay, không có thổ phỉ làm phiền và sự loạn lạc như những năm trước, người dân có thể yên tâm trồng trọt, cùng với chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, người dân trồng trọt cũng nhiệt tình hơn nhiều.
Thứ hai, chuyên mục nông nghiệp nhật báo Kim Xuyên vẫn luôn chỉ đạo người dân trồng trọt khoa học.
Thứ ba, vì khởi xướng của công bộ và sự khuyến khích của Kim Phi, đã có rất nhiều dụng cụ nông nghiệp thiết thực.
Thứ tư, người dân kiếm tiền thông qua công cuộc ra công cứu giúp, có thể mua dụng cụ nông nghiệp từ hợp tác xã mua bán.
...
Tổng hợp những nguyên nhân trên, việc tăng sản lượng lương thực là hợp lý.
“Có số lương thực này, chắc hẳn bây giờ Xuyên Thục sẽ không còn tình trạng chết đói nữa đúng chứ?” Kim Phi xúc động nói.
“Không dám nói không có ai chết đói, nhưng tuyệt đối sẽ ít hơn nhiều so với những năm trước đây!”
Thiết Thế Hâm nhìn Cửu công chúa, sau đó nói: “Trước đây khi người dân thu hoạch lương thực, không chỉ phải nộp lương thực cho hoàng gia, còn phải nộp cho thổ phỉ, cộng với các loại thuế từ các nơi, thu hoạch được năm mươi cân lương thực, cuối cùng người dân chỉ được năm cân đã tốt lắm rồi!
Chính sách mới bệ hạ ban hành đã bãi bỏ hoàn toàn tất cả thuế má nặng nề trừ lương thực trong kho, cũng không cần phải nộp lương thực cho thổ phỉ, theo thống kê của bộ Hộ, năm nay người dân thu hoạch được năm mươi cân lương thực, thì bản thân có thể sở hữu ít nhất bốn mươi ba cân!
Ngoài cái này ra, rất nhiều người dân cũng có thể kiếm được tiền từ việc có người nhà đang làm binh lính hoặc đang tham gia công cuộc ra công cứu giúp.
Nếu như vậy còn họ chết đói thì chỉ có thể nói vì quá lười biếng, chết đói cũng đáng đời.”
Nói xong, Thiết Thế Hâm vốn luôn ghét sự xu nịnh, đột nhiên nhìn Kim Phi và Cửu công chúa rồi hành lễ, lớn tiếng nói: “Đại Khang có vị Hoàng đế và quốc sư tài giỏi sáng suốt như vậy, thực sự là may mắn của Đại Khang! Có thể làm việc cho bệ hạ và quốc sư đại nhân cũng là niềm vinh hạnh của lão thần!”
Chương 1809: Thần tài trở về
“Thiết đại nhân, nói hay lắm, sao đột nhiên lại nịnh bợ như vậy?”
Chuyện xảy ra bất ngờ Kim Phi không kịp chuẩn bị.
“Tiên sinh minh giám, tất cả những gì lão thần nói đều là từ tận đáy lòng. Nếu có nửa lời nịnh nọt, sẽ bị trời đánh.”
Thiết Thế Hâm giơ tay lên thề.
“Không cần thiết, không cần thiết,” Kim Phi vẫy tay liên tục.
Thiết Thế Hâm lúc đầu không thể sống sót trong triều đình, bởi vì không muốn nịnh nọt, vì vậy bị lật đổ và rời đi.
Một khi người như vậy tời nịnh nọt, uy lực sẽ rất lớn.
Kim Phi và Cửu Công chúa đều là những người không thích nghe lời nịnh nọt, nhưng lúc này miệng lại không tự chủ mà vểnh lên.
"Nếu đã thu hoạch mùa thu xong, vụ cược của chúng ta có thể bắt đầu rồi đúng không?" Kim Phi hỏi.
Ban đầu thảo luận về việc khuyến khích khai hoang, Kim Phi đã đề xuất cho người dân vay không lãi suất, để người dân lấy nông cụ để sử dụng trước, đợi khi khai hoang kiếm được tiền, rồi mới mang tiền nông cụ trả cho hợp tác xã mua bán.
Thiết Thế Hâm kiên quyết phản đối, hỏi ngược Kim Phi số tiền đó đến từ đâu? Kim Phi trả lời rằng sẽ vay tiền và lương thực từ những người giàu có.
Vì vậy, cả hai đã đặt cược, chọn một quận làm thí điểm, thử xem Kim Phi có thể nhận tiền và thực phẩm từ người dân địa phương hay không.
Bây giờ thu hoạch mùa thu đã kết thúc, cũng là lúc người dân có nhiều tiền và lương thực nhất trong tay, đồng thời cũng là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu vay mượn lương thực.
"Nếu tiên sinh đã quyết tâm như vậy, nếu bệ hạ cũng không phản đối, thì chúng ta thử một lần đi!" Thiết Thế Hâm bất đắc dĩ thở dài.
Mãi đến bây giờ, ông ta cũng không tin Kim Phi có thể vay được lương thực từ tay của người dân.
Nhưng Kim Phi nhất quyết muốn làm như vậy, ông ta phản đối không được, chỉ có thể đặt hy vọng vào Cửu công chúa, hy vọng Cửu công chúa có thể giúp đỡ thuyết phục Kim Phi.
Kết quả nhìn thấy Cửu công chúa gật đầu nói: "Ta không phản đối!"
"Được, vậy ta sẽ tự mình sắp xếp chuyện này." Kim Phi tự tin gật đầu.
Thiết Thế Hâm thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Chiều hôm đó, Kim Phi gọi Trần Văn Viễn, hai người trò chuyện trong thư phòng cho đến nửa đêm, trước khi Trần Văn Viễn rời đi.
Trưa ngày thứ hai, khi Trần Văn Viễn đang say sưa viết bản thảo trong phòng, thì có hai chiếc phi thuyền chậm rãi hạ cánh xuống sân bay làng Tây Hà.
Khi người phụ trách sân bay nhìn thấy số hiệu của khinh khí cầu, lập tức lao ra khỏi văn phòng, chạy đến điểm hạ cánh im lặng chờ đợi.
Một số nhân viên mới tò mò nhìn chiếc phi thuyền đang từ từ hạ cánh trên bầu trời, không hiểu sao lão đại lại kích động đến vậy.
Nhưng một số nhân viên cấp cao biết rằng Thần tài của Đại Khang - Đường Tiểu Bắc đã trở lại.
Kể từ khi Cửu công chúa lên ngôi, Đường Tiểu Bắc phần lớn thời gian đều ở ngoài, những ngày ở làng Tây Hà đếm được trên đầu ngón tay.
Một là Đường Tiểu Bắc cảm thấy mình và Cửu công chúa không hợp, lo lắng ở lại làng Tây hà sẽ xung đột với Cửu công chúa. Hai là, cô ấy thực sự rất bận.
Giờ đây cô ấy không chỉ phải quản lý thương hội Kim Xuyên mà còn phải quản lý hợp tác xã mua bán, cũng như nhà trọ Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên do mẹ con Chu Linh Lung phụ trách, cũng thuộc trách nhiệm của Đường Tiểu Bắc.
Đây là những ngành có nhiều ngành, lại liên quan đến tiền bạc, tham nhũng rất dễ xảy ra nên Đường Tiểu Bắc phải quản lý thật cẩn thận.
Tuy rằng Đường Tiểu Bắc không về nhiều, nhưng những trưởng lão dưới quyền Kim Phi đều biết, Đường Tiểu Bắc là người khó khăn nhất trong số những người vợ của Kim Phi.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều không cần nói, cả hai đều có tính cách dịu dàng, Tả Phi Phi và Đường Đông Đông thường ở trong xưởng của mình, rất ít khi can thiệp vào những việc khác ngoại trừ xưởng của mình.
Mặc dù Bắc Thiên Tầm có tính khí kỳ lạ, nhưng cô ấy lại là người xuất quỷ nhập thần, ít khi tiếp xúc với những người dân làng bình thường.
Cửu công chúa thì không cần nói đến, cô ấy là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, người bình thường đều không gặp được cô ấy.
Ngay cả khi gặp rồi, cũng đều ở trong một khung cảnh trang trọng hơn, không ai sẽ nói hay làm bất cứ điều gì tùy tiện.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc không giống, cô ấy là một người không thể nhàn rỗi, thường đi khắp nơi, nhìn thấy ai cũng tươi cười chào hỏi, với vóc dáng nhỏ nhắn, trông giống như một cô gái nhà bên.
Nhưng tất cả trưởng lão dưới quyền Kim Phi đều biết, đây chỉ là bề ngoài của Đường Tiểu Bắc mà thôi.
Trước khi Kim Phi thực sự nổi dậy, Đường Tiểu Bắc đã gặp một người nói xấu Kim Phi ở phường Phong Nguyệt của Quảng Nguyên, cô ấy đã đánh chết hắn ta.
Càng đừng nói đến hiện tại.
Ngay khi phi thuyền của Đường Tiểu Bắc vừa dừng lại, người phụ trách sân bay đã chạy tới, đích thân mở cửa lan can cho cô ấy.
“Tiểu Bắc phu nhân, đã lâu không gặp!”
"Ừ." Đường Tiểu Bắc ừ một tiếng, dẫn theo Nguyên Thái Vi đi ra từ trong giỏ treo.
Theo sau Đường Tiểu Bắc là trợ lý và hộ vệ.
Các nhân viên sân bay mới vốn rất tò mò về thân phận của Đường Tiểu Bắc, muốn tới hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, tất cả đều không tự chủ được cúi đầu.
Mặt Đường Tiểu Bắc lạnh lùng, bước đi như gió, trợ lý và hộ vệ phía sau cũng không nói gì, mặc đồng phục chỉnh tề nhanh chóng đi theo Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù nhịp độ của nhóm người này kém trật tự hơn nhiều so với đội nhân viên hộ tống, nhưng khí chất mà họ mơ hồ toát ra lại rất mạnh mẽ, khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác không dễ gây rối.
Những nhân viên sân bay sợ bản thân nhìn lung tung, sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.
Đường Tiểu Bắc nhìn chung quanh không thấy bóng dáng Kim Phi, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng trên mặt lại không lộ ra.
Cô ấy đang định nhờ nhân viên sân bay chuẩn bị xe ngựa, bất ngờ nhìn thấy Kim Phi cưỡi ngựa xuất hiện.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Đường Tiểu Bắc lập tức tiêu tan như tuyết gặp lửa, thay vào đó là nụ cười trên mặt, đôi mắt to cụp xuống.
Kim Phi thúc ngựa dừng lại bên cạnh Đường Tiểu Bắc, vừa nhảy xuống ngựa, đã ngửi thấy một luồng gió thơm thổi vào mặt.
Sau đó, cổ và thắt lưng của y đột nhiên ghìm xuống, Kim Phi vô thức đưa tay ra đỡ Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc vòng tay qua cổ Kim Phi, nghiêng đầu nói: "Kim Phi, ta còn tưởng chàng sẽ không đến đón ta!"
Khi các tân binh ở sân bay nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bị sốc và há hốc miệng.
Vừa nãy cô ấy trông giống như một người phụ nữ lạnh lùng và mạnh mẽ, tránh xa người lạ, nhưng giờ lại trở thành một cô nương dễ thương, sự biến đổi này không phải là nhanh quá sao?
Nghe nói Quốc sư là thần tiên từ trên trời giáng xuống, lẽ nào đây chính là thần lực của Quốc sư đại nhân?
“Thần tài của chúng ta đã trở lại, ta sao không dám tới đón chứ!"
Kim Phi cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội phải nửa giờ mới tới, nhưng không ngờ lại trở về sớm như vậy, may mắn là ta đã tới đây trước, nếu không thật sự không thể đón được muội rồi.”
“Còn không phải người ta nhớ chàng sao?”
Đường Tiểu Bắc ôm cổ Kim Phi, hôn lên má y.
Ở thời phong kiến, loại hành vi này quả thực là đồi phong bại tục, đừng nói những tân binh sân bay đó, ngay cả Kim Phi cũng đỏ mặt.
“Nhiều người như vậy, có biết ngại không hả?”
“Chúng ta là vợ chồng, có gì mà ngại chứ?”
Đường Tiểu Bắc nói xong, còn cố ý nhìn xung quanh.
Trợ lý và hộ vệ cùng cô ấy trở về đều nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không nhìn thấy, nhân viên sân bay cũng cúi đầu, không dám nhìn Đường Tiểu Bắc.
"Vợ chồng cũng không cần phải như thế này chứ? Ai không biết còn tưởng là con gái của ta đấy!"
Kim Phi tức giận vỗ vào Đường Tiểu Bắc: "Xuống trước đi đã!"
Chương 1810: Đúng
Mặc dù Kim Phi cưỡi ngựa tới, nhưng xe ngựa vẫn đi theo sau.
Đường Tiểu Bắc đã lâu không gặp Kim Phi, sau khi lên xe ngựa, cả người dựa vào ngựa y, lười biếng hỏi: “Chàng gọi ta về gấp như vậy làm gì thế?”
Kim Phi tuy không phải một tay lão luyện trong chuyện tình cảm, nhưng cũng không phải người thẳng thắn tới mức nói tuột ra mọi thứ.
Vậy nên y giả vờ tức giận, nâng cằm Đường Tiểu Bắc lên: “Muội xem đã bao lâu rồi muội không về? Nếu ta không gọi, có phải là không về luôn không?”
Đường Tiểu Bắc vốn là người khôn khéo, lại được rèn giũa lâu như vậy, ngày càng tiến bộ, thấy Kim Phi trả đũa vụng về như vậy, cô ấy liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Nhưng đúng thật đã lâu rồi cô ấy không về, hơn nữa cô ấy cũng hiểu không thể vạch trần Kim Phi ngay lúc này, bèn giả vờ đã biết sai, đáp: “Không phải do người ta bận quá à?”
“Có bận thì cũng không thể bận đến mức nhà cũng không cần.” Kim Phi nhéo cằm Đường Tiểu Bắc: “Sau này mỗi tháng phải về ít nhất một lần cho ta, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Đường Tiểu Bắc ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô ấy trò chuyện cùng Kim Phi một lúc, rồi mới hỏi: “Chàng gọi ta về thật sự không có chuyện gì khác à?”
“Đúng là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ muội giúp.”
Thế là Kim Phi kể lại vụ cá cược của mình với Thiết Thế Hâm, và việc khích lệ dân chúng khai hoang bằng cách cho dân vay mượn các đồ làm ruộng.
“Tướng công, bây giờ chàng mượn lương thực của dân chúng, sau này lại phải cho họ vay không tính lãi, có phải là hơi phiền phức không?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tại sao không bán trực tiếp đồ làm ruộng luôn đi, vậy không phải tốt hơn sao?”
“Nếu đơn giản được như thế thì tốt.” Kim Phi thở dài: “Muội ở phía dưới ấy chắc cũng biết, hoàn cảnh ở mỗi làng không giống nhau, mỗi làng, mỗi nhà một khác, có người ăn không hết, người thì lần chẳng ra!”
“Việc ta muốn làm chính là mượn lương thực của những nhà dư giả một chút, sau đó đưa ra những chính sách ưu đãi cho những nhà khó khăn hơn, tranh thủ giúp họ khai hoang, chống đỡ được qua thời kỳ khó khăn.”
“Tình trạng của người dân quả thật là như vậy, kể từ khi thi hành chính sách mới, những nhà có nhiều lao đồng cũng dần dần có dư lương thực, còn những nhà không có người có khả năng lao động, ngay cả khi có chính sách mới, họ vẫn không đủ ăn.”
Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu: “Tướng công, nhưng sau khi có chính sách mới, hầu hết những nhà không đủ ăn là những nhà có đàn ông mấy năm trước đã tử trận, trong nhà thì không có người khỏe mạnh để làm việc, chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Khả năng lao động của họ hầu như không có, bán đồ làm ruộng cho họ, có khi vốn cũng không hoàn được!”
“Chính vì thế nên chúng ta mới cho họ mượn đồ làm ruộng.”
Kim Phi thở dài: “Có lẽ có đồ làm ruộng để dùng sẽ tốt hơn, có thể giúp họ vượt qua khó khăn?”
“Tướng công, ý của chàng là chàng không định lấy lại những đồ làm ruộng này ư?” Đường Tiểu Bắc nhíu mày, hỏi.
“Cái này không phải.” Kim Phi đáp: “Ai có khả năng trả thì vẫn phải yêu cầu họ trả, còn nếu không có khả năng trả, vậy thôi.”
“Nếu như thế sẽ xuất hiện rất nhiều nợ xấu, hơn nữa nó còn tạo ra ảnh hưởng không tốt với người dân, những người có khả năng trả cũng sẽ quỵt nợ!”
Đường Tiểu Bắc cau mày, nói: “Tướng công, ta biết chàng là người tốt bụng, nhưng tiền trang Kim Xuyên là nơi làm ăn, chàng làm như vậy, có khác gì đào móng của tiền trang đâu!”
Tiền trang Kim Xuyên là do Kim Phi bắt chước mô hình ngân hàng của kiếp trước để vận hành, đưa ra dịch vụ gửi ngân hàng và cho vay, mà một khi đã hình thành lối quỵt nợ, lúc đó tiền trang Kim Xuyên chắc chắn xong đời rồi.
Với quy mô hiện tại của tiền trang Kim Xuyên, một khi tiền trang có vấn đề gì, có thể gây khủng hoảng tài chính toàn bộ Xuyên Thục này.
Nhưng nếu Kim Phi đã có thể bắt chước được ngân hàng, sao có thể chưa nghĩ tới trường hợp này?
Y lấy hai bản thảo từ trong ngực ra đưa cho Đường Tiểu Bắc: “Ta đã nghĩ ra một vài cách để đối phó với trường hợp muội vừa nói, muội xem qua có được không?”
Đường Tiểu Bắc nghe thấy vậy, vội nhận lấy bản thảo.
Thật ra vấn đề Đường Tiểu Bắc vừa nói chính là vấn đề thiết lập hệ thống tín dụng.
Ở kiếp trước, cái thời đang đi học, Kim Phi còn rất nghèo, có đôi khi y không tìm được việc làm bán thời gian, đành phải dùng thẻ tín dụng rút tiền để làm tiền sinh hoạt.
Vì để duy trì điểm tín dụng của mình, Kim Phi từng cẩn thận nghiên cứu cách vận hành của thẻ tín dụng, đi học nhiều năm như thế, nhưng y chưa từng quá hạn lần nào.
Những gì y viết trên bản thảo đưa cho Đường Tiểu chính là sơ bộ về việc thiết lập thẻ tín dụng.
Nội dung chính là về vấn để xử phạt nếu quá hạn.
Nếu khoản nợ quá hạn nhưng vẫn không trả sau ba lần giục của tiền trang, lúc này cơ chế xử phạt sẽ được kích hoạt.
Số tiền mà nhỏ thì sẽ bị cho vào sổ đen của tiền trang , không thể sử dụng bất kỳ dịch vụ nào ở tiền trang nữa, còn với số tiền lớn, sẽ căn cứ mức tiền xử phạt.
Tuy nhiên, bất kể bao nhiêu tiền, chỉ cần có người ngồi trong sổ đen của tiền trang thì người nhà trong nhà cũng sẽ không được tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên công chức.
“Tướng công, cách này của chàng tàn nhẫn thật đấy!”
Đường Tiểu Bắc xem xong, không kìm được mà giơ ngón tay với Kim Phi.
Từ khi tiền trang Kim Xuyên được thành lập, các khoản vay gần như đã giải quyết được khó khăn trong cuộc sống của người dân, hầu hết là các khoản vay nhỏ mấy trăm văn tiền, việc phê duyệt các khoản vay lớn cũng rất nghiêm ngặt, không những cần tài sản thế chấp mà còn cần cả người bảo lãnh, và xác suất một khoản vay lớn bị quá hạn là rất thấp.
Các khoản vay nhỏ dù được phê duyệt rất nhiều, nhưng tỷ lệ quá hạn cũng rất thấp.
Nếu cộng thêm cả cách xử phạt của Kim Phi thì Đường Tiểu Bắc tin rằng tỷ lệ nợ quá hạn sẽ tiếp tục giảm xuống.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cha mẹ nào cũng mong con cái thành rồng thành phượng.
Hầu hết những người có cuộc sống khó khăn lại càng cố gắng dạy dỗ con mình, hi vọng chúng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Người có người thân trong nhà ngồi trong sổ đen của tiền trang có thể không được tham gia tuyển chọn công nhân viên chức, cách này đã dập tắt những ý định quỵt nợ của rất nhiều người.
Người đi vay có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng chắc chắn không thể liên lụy tới tương lai của con mình chỉ vì một cái đồ làm ruộng.
Nếu vẫn quá hạn, vậy chứng tỏ người đó đang rất khó khăn, tới mức không thể chi trả số tiền cho một đồ làm ruộng.
Tất nhiên cũng sẽ có những kẻ kỳ quái không quan tâm tới tương lai của con mình, gặp phải trường hợp như này, Kim Phi không định truy cứu thêm.
Dù sao giá gốc của một đồ làm ruộng này cũng không quá cao, đã lỗ rồi thì cứ lỗ đi, xem như sàng lọc tín dụng cho các cơ sở xã hội của Xuyên Thục.
“Nếu chàng đã nghĩ kỹ rồi, vậy lát nữa ta sẽ cho Thái Vi lên kế hoạch, rồi để cô ta tới huyện Trạch Vân một chuyến, thay tướng công thắng cược!”
Đường Tiểu Bắc nói: “Lão già Thiết Thế Hâm này thế mà dám nghi ngờ tầm nhìn của tướng công nhà ta, thật đáng giận, nhất định phải để ông ta thua tâm phục khẩu phục!”
“Đúng đấy!” Kim Phi gật đầu đồng ý: “Nhưng để Thái Vi đi, vậy bên cạnh muội không còn ai giúp muội nữa à?”
“Chàng còn mặt mũi nói câu đấy à.” Đường Tiểu Bắc liếc y một cái: “Chàng biết Lạc Lan rất quan trọng đối với ta, vậy mà còn chưa đợi ta trả lời đã phái cô ấy tới nước K rồi!”