• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1756-1760

Chương 1756: Đường chết

Bấy giờ phó quan của Gunte là quan chỉ huy của quân Dã Lang, Gunte đến kênh Mô Ngư làm mồi nhử nên đã giao quyền chỉ huy quân Dã Lang cho hắn.

Bản chất của thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng vốn rất độc ác, ngay cả đứa con mình xem trọng còn vứt bỏ được thì nói chi đến người ngoài!

Nên phó quan cũng đã nằm lòng, cách duy để hắn sống sót trong lần đến Xuyên Thục này là phải nổ tung Đô Giang.

Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ này, dù có chết thêm bao nhiêu người nữa thủ lĩnh vẫn có thể chấp nhận. Nhưng nếu như thất bại và dù hắn có dẫn bao nhiêu quân Dã Lang về Cao Nguyên thì cũng chỉ có một con đường chết.

Nghĩ đến đây, phó quan đã thấy rõ quân Dã Lang khó mà đột phá được hàng phòng ngự của cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp, nhưng hắn vẫn không chọn rút lui. Trái lại, còn ra lệnh cho lính truyền lệnh thỏi kèn cuồng nhiệt hơn.

Có điều bộ lạc Thương Ưng huấn luyện quân Dã Lang giống như huấn luyện súc sinh, loại kèn này chính là tín hiệu trong quá trình huấn luyện thường ngày của họ.

Khi tiếng kèn trở nên mãnh liệt hơn, đám lính Dã Lang giống như đã được uống thuốc, cứ bất chấp lao đầu về phía trước cũng mặc kệ ở đó có gì.

Nhưng càng ngày càng có nhiều quân Dã Lang cắn xé đồng đội, thậm chí Kim Phi còn nhìn thấy hai gã đang tự cắn vào cánh tay mình cho đến khi máu tươi đầm đìa.

Cảnh tượng này khiến Kim Phi không khỏi nhớ tới mấy bộ phim zombie mà y đã xem ở kiếp trước.

Lúc này, quân Dã Lang cứ giống như zombie, không có suy nghĩ và chỉ còn lại thú tính.

Không thể nói quân Dã Lang không mạnh, nhưng cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp cũng không phải là người ăn chay.

Huống chi họ vẫn còn một sự chênh lệch rất lớn về vũ khí.

Con hổ dù có hung tợn và dữ dằn đến đâu, thì khi đối mặt với súng ống vẫn là động vật cần bảo tồn.

Tuy đội súng kíp đơn sơ và có thể không mạnh bằng nhiều loại súng săn tự chế trong dân gian, nhưng cũng đã quá dư dả để đối phó với quân Dã Lang chỉ biết lao đầu tới.

Ý định ban đầu của quan chỉ huy quân Dã Lang là phát động một cuộc tổng tấn công, hiện trường chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Và chỉ cần một vài quân Dã Lang lợi dụng sự hỗn loạn để đột phá hàng phòng ngự, sau đó lại hợp lực tiến về phía trước để phá vỡ sự hợp tác giữa của cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp, như vậy cơ hội của họ sẽ đến.

Tiếc là hắn đã tính toán sai, tầm tấn công của súng kíp có hình dạng như chiếc loa.

Khi quân Dã Lang phân tán, một phát súng chỉ có thể giết chết một hoặc hai tên lính quân Dã Lang nhưng khi bọn họ tập trung lại, một phát súng có thể giết chết mấy người!

Đội súng kíp tản ra thành hình quạt theo sự chỉ huy của Tả Phi Phi, mỗi một tiểu đội phụ trách một khu vực trước mặt, dù quân Dã Lang có tấn công dữ dội đến đâu thì vẫn không thể vượt qua vòng vây của đội súng kíp.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, chỉ số thương vong của quân Dã Lang đã nhiều hơn trước đó.

Dần dà, càng có nhiều thi thể ở trước mặt đội súng kíp.

Ngược lại, số binh lính Dã Lang có thể đứng lên được lại càng ngày càng ít, tiếng súng cũng dần thưa thớt đi.

Trong khu rừng phía sau, phó quan của quân Dã Lang ra hiệu cho lính truyền lệnh buông kèn xuống và khẽ nhắm mắt lại.

Trong cuộc tổng tấn công vừa rồi, ngoại trừ đội cận vệ của hắn thì tất cả quân Dã Lang lao ra đã biến thành một đám thi thể!

Với vài phát súng cuối cùng vang lên, trên chiến trường đã không còn một quân Dã Lang nào đứng được!

Tiếng súng ngừng lại cũng có nghĩa là nhiệm vụ lần này đã hoàn toàn thất bại!

Với tư cách là phó quan của quân Dã Lang, hắn không phải là nô lệ mà là hậu duệ của một tiểu quý tộc trong bộ lạc Thương Ưng.

Gunte là một kẻ biến thái không sợ chết, nhưng phó quan thì không phải, hắn cũng không chấp nhận việc huấn luyện các binh lính Dã Lang như súc sinh và cũng còn suy nghĩ riêng của mình.

Vừa rồi hắn đã ngẫm nghĩ cẩn thận, thay vì quay về đâm đầu chết thì chi bằng buông một tay, dẫn đội cận vệ của mình đến khu vực Hi Châu chiếm núi làm vua.

Trong quân Dã Lang chưa từng có lính đào ngũ, thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng cũng cho rằng hắn đã chết ở nơi đây và rất có thể sẽ không cho người đi truy lùng.

Cho dù có truy lùng cũng vô ích, ba thế lực Hi Châu, Trung Nguyên và Đảng Hạng đan xen, cực kỳ hỗn loạn và ảnh hưởng của bộ lạc Thương Ưng ở đó cũng rất yếu. Chỉ cần hắn mai danh ẩn tích thì bộ lạc Thương Ưng sẽ không tìm thấy hắn,

Còn có liên lụy đến người nhà hắn hay không, bây giờ hắn cũng không rảnh để lo nữa!

Phó quan quay đầu nhìn lại đội cận vệ của mình, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh rút lui, chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn từ đường núi đến Hi Châu trước lúc Kim Phi phong tỏa ngọn núi.

Nhưng vừa mới nhảy xuống tảng đá cao, chuẩn bị chui vào rừng cây, chợt eo của hắn truyền đến một cơn đau nhói!

Cúi đầu xuống, lại thấy một mũi đao sáng loáng thò ra trên bụng mình.

Phó quan quay lại, thì thấy chủ nhân của mũi dao chính là đội trưởng đội cận vệ của mình!

"Tại... Tại sao?"

Vẻ mặt phó quan không thể tin được!

Chính hắn là người đã cứu giúp đội trưởng đội cận vệ này thoát khỏi miệng hổ, còn giải phóng kiếp nô lệ và cho đối phương có một gia đình nhỏ.

Đội trưởng đội cận vệ vẫn luôn trung thành và tận tâm với phó quan, còn nhiều lần liều mạng để cứu hắn.

Nhưng người mà phó quan tin tưởng nhất lại là người đâm hắn một đao!

Phó quan không cam lòng, cũng không hiểu vì sao đội trưởng đội cận vệ lại phản bội mình!

Nhưng đội trưởng đội cận vệ lại không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại còn dùng sức vặn cán đao, sau đó dùng lực mạnh khoét bụng phó quan!

Phó quan thình thịch một tiếng khuỵu xuống, nội tạng ào ra đầy đất, giãy giụa mấy cái đã tắt thở!

Diễn biến này đã khiến các thành viên khác trong đội cận vệ bất ngờ, tất cả đều nhìn đội trưởng đội cận vệ với vẻ mặt khiếp sợ.

Hệ thống cấp bậc trên Cao Nguyên rất nghiêm ngặt, địa vị của quý tộc lại càng cao!

Quân Dã Lang thực ra chỉ là một đội quân nô lệ, đừng nói là giết hại quý tộc, bình thường chỉ cần liếc mắt nhìn quý tộc một cái là có thể bị treo cổ.

Tuy đội trưởng đội cận vệ này đã được giải phóng khỏi kiếp nô lệ nhưng cũng chỉ là một người chăn cừu bình thường, còn phó quan lại là quý tộc!

Sao hắn lại dám làm vậy?

Hậu quả này nghiêm trọng đến mức khiến mấy cận vệ khác sợ hãi rút vũ khí ra bao vây đội trưởng đội cận vệ.

Bọn họ đều là cận vệ của phó quan, bây giờ phó quan đã chết nên nếu bọn họ không bắt được hung thủ thì cũng chỉ có đường chết!

"Chuyện đến nước này, ta đành nói sự thật cho các ngươi biết!"

Đội trưởng đội cận vệ vẩy máu loãng trên đao, cười khẩy nói: "Quân Dã Lang của chúng ta không có kẻ hèn nhát, kẻ nào chạy trốn thì phải chết! Hơn nữa cao thủ do các quyền quý Trung Nguyên huấn luyện đang ẩn nấp gần đây, không có ai có thể thoát được!”

Thực ra câu sau mới là lý do thực sự khiến hắn giết chết phó quan.

Bởi vì trước khi đến, thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng đã đoán phó quan có thể sẽ lùi bước nên đã một mình đi gặp đội trưởng đội cận vệ, nói với hắn rằng nếu phát hiện ra phó quan sắp đào ngũ thì cứ giết ngay tại chỗ!

Phó quan đã bị thuần phục, vốn nghe theo thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng, vả lại đối phương còn lấy người nhà của hắn ra uy hiếp gia nên mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi!

Biết xung quanh có tử sĩ đang rình rập, đội trưởng đội cận vệ quay đầu nhìn lại về hướng Cao Nguyên, rồi giơ đao lên lao ra khỏi rừng cây và chạy như điên về phía đội súng kíp!

Nhưng khi lao tới còn cách đội súng kíp vài chục mét, hắn đã nhìn thấy cái họng súng phun ra ánh lửa phát ở phía đối diện.

Sau đó, hắn bay ngược ra ngoài.

Trước khi tắt thở, hắn đã nhìn thấy mấy cận vệ khác cũng cầm đao lao ra khỏi rừng cây giống như hắn, sau đó bị súng kíp bắn cho bay đi y như hắn!

Quân Dã Lang khiến các bộ lạc lớn trên Cao Nguyên run sợ, nay đã bị tiêu diệt tất thảy ở ngoài đập Đô Giang!
Chương 1757: Thừa nhận

Sau khi Nathan trở về cứ luôn đứng cạnh Kim Phi và chứng kiến toàn bộ trận chiến.

Khi quân Dã Lang phát động cuộc tổng tấn công, dù đã ở khoảng cách xa như vậy nhưng Nathan không khỏi sợ hãi.

Có điều, khi ông ta đi gặp Kim Phi lại thấy y vẫn đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.

Sự điềm tĩnh này khiến Nathan hổ thẹn không bằng, hình tượng Kim Phi trong ấn tượng của ông ta cũng lại cao thêm mấy phần.

Cuộc chiến sau đó giống như thiêu thân lao vào lửa.

Đội quân Dã Lang như một con thiêu thân, trong khi đội súng kíp và các cựu binh áo giáp đen lại hừng hực như đống lửa trại.

Đội quân Dã Lang dù mạnh đến đâu, thì cuối cùng vẫn bị ngọn lửa cuồng nhiệt đốt thành tro tàn.

Mãi cho đến khi trận chiến kết thúc, Nathan vẫn có một cảm giác không thật.

Đội quân Dã Lang đã tung hoành trên Cao Nguyên nhiều năm như vậy, khiến vô số đứa nhỏ trong bộ lạc sợ hãi không dám khóc thút thít về đêm, lại bị đánh bại thế này?

Vả lại còn bị đánh bại bởi những đối thủ có số lượng ít hơn họ rất nhiều.

Điều khiến Nathan cảm thấy khó tin nhất là kể từ khi các cựu binh áo giáp đen trở về, bên Xuyên Thục gần như không có thương vong.

Chiến tích thế này Nathan có nằm mơ cũng chưa mơ thấy được.

Nhưng xác của quân Dã Lang nằm rải rác khắp các ngọn núi đã nói với Nathan, rằng đây không phải là một giấc mơ!

So với Nathan, thì biểu hiện của Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đợi một lúc, Kim Phi thấy không còn kẻ địch nào lao ra khỏi rừng cây nữa, y bèn cho lính truyền lệnh báo tin cho phi thuyền, để họ bay lên trên rừng cây thăm dò xem còn kẻ địch nào không.

Một chiếc phi thuyền đã nhận được lệnh và bay về phía rừng cây.

Đầu tiên là bay lên trời ở độ cao hàng chục mét, sau đó lại hạ thấp, rồi lại bay đến gần những ngọn cây vẫy cờ thông báo cho đội dưới mặt đất là trong rừng đã không còn nhóm địch lớn nào.

Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp một cận vệ đi tới, đồng thời gọi mấy tướng lĩnh chủ chốt như Thiết Chùy, Tả Phi Phi, Đại Tráng Tới.

Thiết Chùy còn dẫn đội cận vệ trở lại.

"Đại Tráng, dẫn đội áo giáp đen đi dọn dẹp chiến trường, xem bọn họ còn lựu đạn và ngòi nổ nào chưa sử dụng không!"

Kim Phi nhìn vào Đại Tráng trước tiên: "Các huynh đệ cẩn thận, đề phòng có người giả chết!"

Từ biểu hiện vừa rồi của quân Dã Lang, rất có thể các quân lính Dã Lang bị giết vẫn còn lựu đạn và ngòi nổ chưa kịp nổ.

Mấy thứ này nhất định phải lấy lại!

"Dạ!" Đại Tráng chào Kim Phi theo kiểu quân đội rồi quay người chạy đi.

Kim Phi lại nhìn Tả Phi Phi: “Đội súng kíp tiếp tục trấn giữ đập lớn, đề phòng còn kẻ địch ẩn nấp trong tối đánh trả!”

"Dạ!” Tả Phi Phi cũng cúi chào kiểu quân đội rồi bỏ chạy.

Sau đó, đội súng kíp và đội áo giáp đen tản ra, các cựu binh áo giáp đen tay trái cầm nỏ, tay phải cầm hắc đao chậm rãi tiến vào chiến trường.

Hầu hết quân Dã Lang đều bị đội súng kíp đánh gục, nhưng dù sao sức mạnh của súng kíp cũng có hạn nên một số quân Dã Lang vẫn chưa tắt thở hẳn.

Bất cứ khi nào cựu binh áo giáp đen đi ngang qua quân Dã Lang đã ngã xuống đất, đều cứa vào cổ một cái và không cần biết họ đã chết hay chưa.

Cứ như vậy, tốc độ dọn dẹp chiến trường lại vô cùng chậm.

Cũng may là không lâu sau Hầu Tử đã lên phi thuyền tới đây, sau đó gia nhập vào đội ngũ dọn dẹp chiến trường.

Đập Đô Giang rất quan trọng, ngoài đội hộ tống trên mặt đất và phi thuyền ẩn nấp gần đó thì đội hộ tống còn nuôi vài lồng bồ câu đưa tin.

Khi giao tranh ở đập Đô Giang vừa nổ ra, trung đội trưởng gác ở đập Đô Giang đã thả bồ câu đưa thư cầu cứu.

Nửa canh giờ sau, các phi thuyền ở khắp nơi liên tục bay đến.

Trên phi thuyền có nhân viên hộ tống, cũng có binh phủ và dân quân từ các huyện lân cận.

Với sự tham gia của họ, tốc độ dọn dẹp chiến trường đã nhanh hơn rất nhiều.

Hai canh giờ sau, Khánh Hâm Nghiêu cũng đi phi thuyền đến đây!

Khánh Hâm Nghiêu đến vừa nhìn thấy Kim Phi đã quỳ một gối xuống đất nói: "Thần cứu giá chậm trễ, xin tiên sinh trách phạt!"

Anh ta là châu mục của Tây Xuyên, đập Đô Giang cũng thuộc quyền quản lý của anh ta. Nếu thực sự truy cứu trách nhiệm khi Kim Phi bị phục kích ở đây, thì đây quả thực là trách nhiệm của anh ta.

Tuy nhiên, Kim Phi không phải là người nghiêm khắc như vậy, vả lại thân phận của Khánh Hâm Nghiêu không giống bình thường nên Kim Phi mới ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ Kháng Hâm Nghiêu dậy, rồi không hài lòng nói: "Khánh đại nhân, lễ quỳ đã bỏ lâu rồi. Ngài là châu mục của Tây Xuyên sao lại không tuân theo vậy?"

"Mong tiên sinh thứ tội!" Khánh Hâm Nghiêu cúi đầu nói: "Tiên sinh gặp phục kích ở đập Đô Giang, thần sợ hãi khôn xiết, tâm loạn như ma nên nhất thời đã quên hết chuyện khác!”

"Mấy tên tặc quèn không đáng nhắc đến, chẳng phải ta vẫn nguyên vẹn đấy sao?”

Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa đây là đập Đô Giang, ta đã viết thư không cho ngài tới thì ngài không cần phải lo!"

Hiện giờ triều đại mới vừa mới thành lập, Khánh Hâm Nghiêu làm châu mục của Tây Xuyên nên mỗi ngày đều bận rộn đến nổi chân không chạm đất.

Trước khi Kim Phi cho người đưa thư cho anh ta, đã dặn Khánh Hâm Nghiêu không cần đến đập Đô Giang gặp mình mà cứ đợi y xong việc rồi sẽ đi Tây Xuyên tìm anh ta.

Kim Phi đã nói rõ là không cho tới nên Khánh Hâm Nghiêu cũng không đến.

Nhưng ai ngờ, vừa nhận được thư của Kim Phi không lâu sau lại nhận được bồ câu đưa thư, nói đập Đô Giang đang gặp phải công kích dữ dội của kẻ địch.

Khánh Hâm Nghiêu sợ hãi, lập tức điều động một nửa số phi thuyền còn lại và dẫn theo mấy trăm lính tinh nhuệ lao tới đập Đô Giang.

Lúc này, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, thế nên Kim Phi cho các cựu binh áo giáp đen và đội súng kíp phụ trách công tác an ninh xung quanh đập lớn, đồng thời còn cho quân tinh nhuệ do Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới đi lùng sục trong núi.

"Thiết Chùy, sắp xếp người đi thông báo cho Phi Phi, Đại Tráng và Hầu Tử nói họ đến phòng họp hậu chiến!"

Kim Phi dặn dò Thiết Chùy một tiếng rồi nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: "Khánh đại nhân đã tới rồi thì ở lại tham gia luôn, còn Ngụy đại nhân cũng vậy luôn!"

"Dạ!" Khánh Hâm Nghiêu và Ngụy Đại Đồng cũng cúi đầu nhận lệnh.

Hậu chiến là thông lệ bình thường của tiêu cục Trấn Viễn và được tiến hành sau mỗi trận chiến.

Sau khi tổng kết miệng, các binh lính chiến cũng sẽ viết một bản báo cáo và làm bản tóm tắt bằng văn bản.

Thiết Chùy làm việc rất nhanh, khi Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu và Ngụy Đại Đồng đi đến phòng họp là Tả Phi Phi, Đại Tráng và Hầu Tử đã đợi ở cửa.

“Có phát hiện lựu đạn và ngòi nổ trên chiến trường không?” Kim Phi hỏi.

“Thưa có phát hiện,” Đại Tráng gật đầu: “Ta đã sắp xếp người canh chừng, có thể đưa về làng Tây Hà bất cứ lúc nào.”

Mỗi quả lựu đạn và ngòi nổ đều có số hiệu riêng của nó, dựa vào số hiệu có thể tìm ra rất nhiều thứ.

"Những ngòi nổ này rất có thể là sản phẩm bị lỗi và có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nhắc người vận chuyển để ý an toàn một chút."

Kim Phi nhắc nhở một tiếng rồi ngồi xuống nơi chủ tọa: “Bây giờ chúng ta xem xét lại trận chiến này đi!”

“Tiên sinh, chuyện lần này có trách nhiệm của ta!”

Khánh Hâm Nghiêu là người đứng dậy đầu tiên: “Tiên sinh giao cửa lớn phía tây của Xuyên Thục cho ta là vì tin tưởng ta. Nhưng ta đã phụ lòng tin của tiên sinh, để cho kẻ địch xâm nhập vào đập Đô Giang mà không hề hay biết!”

Đường ranh giới giữa Cao Nguyên và Xuyên Thục trải dài hàng ngàn dặm, khắp nơi trong đó đều là núi. Vả lại bộ lạc Thương Ưng có khinh khí cầu, nếu họ đã cố ý ẩn nắp thì cũng khó lòng mà phòng được.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu vẫn phải thừa nhận những sai lầm mà mình nên thừa nhận.

Kim Phi cũng hiểu chuyện này nhưng trong lúc mở họp này, thì y cũng không thể kiếm cớ cho Khánh Hâm Nghiêu nên vẫn không tỏ thái độ gì, mà chỉ khẽ gật đầu và ra hiệu cho Khánh Hâm Nghiêu ngồi xuống.
Chương 1758: Kính rượu

Cuộc họp tổng kết trận chiến diễn ra trong hơn một giờ, tất cả mọi người đều tiến hành đưa ra tổng kết trong buổi họp.

Kim Phi cũng bắt đầu suy nghĩ lại.

Thật ra thì trận này vô cùng nguy hiểm.

Từ sau khi tới thế giới này, dựa vào vũ khí tiên tiến cùng với chiến thuật của mình, Kim Phi chưa từng thua trận nào, cho dù y luôn tự nhắc nhở mình, nhưng cuối cùng y vẫn mắc phải sai lầm coi thường địch.

Nếu như là lúc trước, mỗi một tin tình báo đưa về y đều sẽ đắn đo suy nghĩ kỹ, nếu như điều kiện cho phép, y còn phái người đi kiểm tra.

Nhưng lần này, nghe Nathan nói người ở trong kênh Mô Ngư là đội Dã Lang, Kim Phi lại không phái người đi kiểm tra.

Bởi vì y cảm thấy đội Dã Lang xuất hiện ở kênh Mô Ngư, định đánh lén đập Đô Giang là chuyện hợp tình hợp lý, kết quả đội Dã Lang ở kênh Mô Ngư là giả, quân Dã Lang thật đã kề ngay sau lưng bọn họ.

May mà Quan Hạ Nhi bắt y phải dẫn theo đội súng kíp đi cùng. Nếu không dựa vào đội canh phòng và đội cận vệ y dẫn theo, chắc chắn không thể ngăn cản được quân Dã Lang.

Mặc dù phần trăm cao bọn họ có thể chạy trốn, nhưng kẻ địch mang tới nhiều kích nổ như vậy, chắc chắn sẽ không giữ được đập Đô Giang mất!

Đến lúc đó dù là kẻ địch cho nổ đập nước hay là cho nổ núi lấp cửa cổng, hậu quả vẫn rất thảm khốc.

Kế hoạch chấn hưng Xuyên Thục của Kim Phi cũng đã biến thành nói suông.

Qua trận chiến lần này, dây cung trong lòng Kim Phi lại được căng lên.

Sau khi kết thúc cuộc họp là thời gian ăn chung, Thiết Chùy bưng một bát nước sôi tới tìm Đại Tráng.

“Đại Tráng, may mà hôm nay có ngươi, ta lấy nước thay rượu, kính ngươi một bát!”

Nói rồi, Thiết Chùy đưa bát nước sôi trong tay cho Đại Tráng.

Hôm nay phản ứng của Đại Tráng nhanh nhạy vô cùng, lại còn rất quả quyết.

Số người đi cùng của đội cận vệ và đội súng kíp quá ít, hơn nữa lựu đạn cũng rất có hạn, nếu không có Đại Tráng phát hiện kẻ địch ở kênh Mô Ngư là giả, quả quyết dẫn người quay trở lại chi viện, thì cho dù là đội súng kíp và đội cận vệ có thể giữ được đập Đô Giang, e rằng cũng xảy ra thương vong rất lớn!

Thiết Chùy nhìn thì có vẻ là người tùy tiện, nhưng anh ta lại là người rất trọng tình trọng nghĩa.

Ở cùng với đội cận vệ đã lâu, cảm tình hai bên đã sâu vô cùng, cho dù bất cứ ai bị thương, anh ta đều sẽ cảm thấy đau lòng.

Trước khi Đại Tráng tới, quân Dã Lang đột phá vòng vây, ném lựu đạn về phía trước trận địa của họ.

May mà thành viên của đội cận vệ đều mặc áo giáp, không bị thương nặng.

“Thiết Chùy, mé nó ngươi học cách nói đểu ở đâu đấy?”

Đại Tráng không nhận bát nước của anh ta, mà còn đạp cho anh ta một cái.

“Ta có lòng muốn mời rượu ngươi mà, nói đểu là đểu thế nào?” Thiết Chùy trợn mắt hỏi.

“Thế rượu của ngươi đâu?” Đại Tráng liếc mắt nhìn bát nước trong tay Thiết Chùy.

“Tiên sinh đang ngồi kia kìa, ta bưng rượu cho ngươi, ngươi dám uống không?” Thiết Chùy nói: “Không thấy mọi người đều lấy nước thay rượu à?”

“Vậy ngươi có thấy ai bưng hẳn bát nước to tới như ngươi không?” Đại Tráng vô cùng đau lòng nói: “Ngươi muốn chọc chết ông đây à?”

Sau khi Cửu công chúa lên nắm quyền, cô ấy đã nghiêm cấm dùng lương thực nấu rượu.

Mặc dù còn có rượu trái cây, như tiêu cục Trấn Viễn có lệnh cấm rượu nghiêm khắc, cấm các nhân viên hộ tống uống rượu khi đang thi hành nhiệm vụ.

Cho nên tiêu cục thường có thói quen lấy trà thay rượu, hoặc lấy nước thay rượu.

Nhưng bình thường, mọi người chỉ cần cầm một chén nhỏ biểu đạt tâm ý là được rồi, mà lúc này Thiết Chùy lại bê một cái bát to như cái chậu tới.

“Vừa nãy ta có tìm được chén nhỏ đâu.” Thiết Chùy cúi đầu nhìn cái bát anh ta đang cầm, cũng cười theo: “Hơn nữa, cho dù là nước hay rượu, thì cũng thể hiện tấm lòng của huynh đệ mà, thiếu thế nào được?”

“Ta cảm ơn ngươi nhé.” Đại Tráng bưng cái chén trên bàn của mình, không đợi Thiết Chùy nói tiếp, đã uống cạn hết nước trong chén, sau đó nâng chén với Thiết Chùy: “Tới ngươi rồi!”

“Gì mà đến ta?” Thiết Chùy giả ngu.

“Ta uống xong rồi, tới ngươi rồi đó!” Đại Tráng chỉ cái bát nước Thiết Chùy đang cầm.

“Đây là ta mời ngươi mà!” Thiết Chùy cười, đẩy bát nước về phía trước.

“Ngươi thấy có ai mời rượu mà không uống rượu chưa?” Đại Tráng bất lực nói: “Nhanh uống đê, đừng có lằng nhằng như mấy chị gái!”

Thiết Chùy rót hẳn một bát to như vậy, thật ra chỉ để trêu Đại Tráng, thấy Đại Tráng không mắc lừa, anh ta bèn muốn rui lui.

Nhưng anh ta mới lùi về sau được một bước, đã bị Hầu Tử chặn đường.

“Người anh em Thiết Chùy, đi đâu đó?”

“Ôi....ta nhớ tiên sinh giao việc cho ta mà ta vẫn chưa làm xong, ta đi trước!”

Thiết Chùy nhìn xung quanh một lượt, vội nhắc đến Kim Phi.

Đáng tiếc trò bịp của anh ta không lừa được Hầu Tử: “Uống xong rồi đi làm vẫn chưa muộn!”

“Để sau, để sau đi!”

Thiết Chùy cười hề hề giả ngu, sau đó quay người chạy.

Đáng tiếc Hầu Tử đã phòng bị từ trước, Thiết Chùy vừa chạy được hai bước, đã bị hai lính trinh sát chặn lại.

“Thiết Chùy, ngươi tới mời rượu, Đại Tráng uống xong rồi, ngươi không thể không uống được đâu!”

Hầu Tử nhìn xung quanh: “Hay là ngươi xem thường Đại Tráng, xem thường các huynh đệ trong chiến đội áo giáp đen bọn ta?”

Người ngồi ở đây đều là cựu binh của chiến đội áo giáp đen và lính trinh sát, nghe Hầu Tử nói vậy, đều ngẩng đầu nhìn Thiết Chùy.

Thiết Chùy nuốt nước bọt, có cảm giác leo lên lưng hổ khó xuống được rồi.

Trong cựu binh áo giáp đen có khá nhiều người là cựu binh như anh ta, một vài người trong số đó là cấp trên của anh ta trong quân Thiết Lâm, nếu cãi nhau thật, Thiết Chùy có bị đánh cũng phải cam chịu.

Nghĩ tới đây, Thiết Chùy biết hôm nay nhục rồi, anh ta đau khổ nói: “Uống nửa bát thôi có được không?”

“Ngươi nói gì?” Hầu Tử gian manh nói: “Ngươi hỏi thử các anh em khác xem họ có đồng ý không?”

Cựu binh giáp đen và lính trinh sát không nói gì, chỉ thấy ánh mắt của Thiết Chùy đã trả lời câu hỏi này.

Thiết Chùy biết không thoát được, chỉ đành bưng bát to, ngửa đầu uống hết nước trong đó.

“Tửu lượng cao đấy!”

Hầu Tử chìa ngón cái ra, sau đó nói: “Đại Tráng, Thiết Chùy mời ngươi rượu, ngươi không mời lại người ta à?”

“Đúng đúng đúng.” Đại Tráng vội vàng rót cho mình một chén: “Người anh em Thiết Chùy, may mà hôm nay có ngươi gánh vác, nếu không không biết hậu quả hôm nay sẽ đến mức nào, ta mời ngươi một chén!”

Hầu Tử không nói gì thêm, xách hẳn một bình nước tới, rót đầy bát cho Thiết Chùy!

“Ơ...ơ....” Thiết Chùy ngơ mất rồi.

Thật ra thì anh ta chỉ muốn tới bày tỏ lòng cảm ơn thôi, tiện thể trêu Đại Tráng tý, ai ngờ mình lại sa vào hố bùn không nhấc chân ra được.

Nước cũng rót rồi, không uống là không được mà, Thiết Chùy chỉ đánh cắn răng bưng bát nước lên.

Theo tiếng nuốt ừng ực ừng ực, bụng của anh ta nhô lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Ai ngờ bát này còn chưa uống xong, miệng còn ướt, lại nhìn thấy Hầu Tử nháy mắt với một người cựu binh.

Cựu binh vội vàng đứng dậy nâng chén của mình lên: “Nào, Thiết Chùy, đại ca cũng kín ngươi một ly!”

Nói rồi, người kia ngửa cổ uống hết chén kia.

Hầu Tử lại nhanh tay rót đầy bát nước cho Thiết Chùy!

“Đại ca, sao ngươi lại....” Thiết Chùy sắp khóc đến nơi rồi.

Người cựu binh này là đội trưởng của anh ta trong quân Thiết Lâm, trên chiến trường đã từng cứu mạng anh ta không chỉ một lần.

Chỉ là tuổi tác lớn rồi, chịu không học chữ nổi nữa, lại không thích viết mấy cái như báo cáo tổng kết, nên anh ta vẫn chưa được thăng cấp.
Chương 1759: Tiễn

Nếu là người khác đến chúc rượu, Thiết Chùy vẫn có thể ăn gian.

Nhưng cựu binh là lãnh đạo cũ của Thiết Chùy, còn cứu mạng của anh ta, vì vậy cái mặt dày của Thiết Chùy, cũng không thể từ chối, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu đội cận vệ .

Các đội viên hộ vệ mới lúc đầu chỉ nhìn sang bên này, nhìn thấy Thiết Chùy đi qua, không những không có ai lại giúp anh ta, ngược lại tất cả đều cúi đầu xuống ăn cơm.

Đùa à, đội cận vệ tổng cộng chỉ có mười mấy người, mà cựu binh áo giáp đen và đội trinh sát cộng lại hơn mấy trăm người. Ai đến giúp Thiết Chùy thì cứ một bụng đầy nước đi.

Nếu như Thiết Chùy có nguy hiểm, bọn họ liều cũng đáng, bây giờ rõ ràng là đang đùa, hơn nữa là Thiết Chùy tự động chạy qua, đội cận vệ không có ai lộ đầu lại giúp Thiết Chùy.

“Một đám khốn nạn không có nghĩa khí!”

Thiết Chùy mắng một tiếng, rồi nhìn về phía Kim Phi.

Tuy nhiên Kim Phi cũn giống đội cận vệ , đều làm như không nhìn thấy, cúi đầu nói chuyện cùng Ngụy Đại Đồng và Khánh Ngâm Nghiêu.

Thiết Chùy hết cách, chỉ đành nhấc bát nước lên.

Lúc uống bát thứ nhất, Thiết Chùy một hơi uống cạn, vô cùng hào phóng.

Lần thứ hai, cũng xem như trót lọt.

Nhưng đến bát thứ ba, sự hào phóng của Thiết Chùy tan biến hết, uống từng ngụm một, uống được nửa chừng còn cởi thắt lưng.

Cuối cùng vừa uống vừa đổ, cũng xem như uống hết bát này.

Hầu Tử nhìn thấy vậy, lại nháy mắt với một cựu binh có mối quan hệ tốt với Thiết Chùy, nhưng bị Đại Tráng chặn lại.

Hầu Tử vui đùa không biết nặng nhẹ, nhưng Đại Tráng biết đùa có giới hạn.

Bụng của Thiết Chùy bây giờ đã phình lên như mang thai mấy tháng rồi, còn uống sẽ xảy ra chuyện mất.

Thiết Chùy bỏ bát xuống, bịt miệng chạy ra ngoài.

Vừa chạy đến cổng, trong miệng anh ta đã nôn ra một dòng nước.

Cựu binh áo giáp đen và đội trinh sát cười lớn.

Hầu Tử cười đến mức đập bàn.

Thực ra vừa nãy là anh ta cố ý làm khó, mục đích là làm gần mối quan hệ giữa cựu binh áo giáp đen và đội trinh sát.

Khi không có sự can thiệp từ các yếu tố bên ngoài, các cựu chiến binh áo giáp đen và trinh sát cạnh tranh với nhau, nhưng khi người ngoài như Thiết Chùy xuất hiện, các cựu chiến binh áo giáp đen và trinh sát lập tức hợp lực.

“Đã từng nhìn thấy uống rượu uống đến nôn mửa, nhưng đây là lần đầu thấy uống nước thành ra như vậy!”

Đại Tráng đi lên xoa xoa lưng của Thiết Chùy: “Không sao chứ?”

"Cái bát kia chẳng khác nào một cái chậu nhỏ, ngươi thử uống liên tiếp ba bát đi!" Thiết Chùy tức giận nói.

“Ngươi đáng đời, ai bảo ngươi muốn đến tính kế ta.”

“Ta có lòng tốt muốn đến cảm ơn ngươi, sao lại xem là tính kế ngươi? Đúng là lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú!”

“Ngươi có lòng ư?” Đại Tráng đá Thiết Chùy một cái: “Ta nghe lời nói của sứ giả Cao Nguyên, tình báo đưa cho tiên sinh là nhầm lẫn, phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, ngươi còn đến kính rượu ta, không phải muốn thấy ta bẽ mặt sao? Ngươi làm vậy là có lòng sao?”

“Đại Tráng, ngươi nói như vậy thì oan cho ta quá!”

Thiết Chùy qua đầu nhìn nhà ăn, phát hiện mọi người đều đang ăn cơm, lén kéo Đại Tráng vào một góc: “Thực ra tiên sinh không hề tức giận, vừa nãy còn khen ngươi với Ngụy đại nhân, nói lần hành động này của ngươi rất quyết đoán!”

“Thật sao?” Đại Tráng hỏi.

“Ta lừa ngươi làm gì?” Thiết Chùy nhỏ tiếng nhắc nhở: “Ngươi biết chuyện này là được rồi, nhưng đừng nói với người khác, nhất là Hầu Tử, miệng của anh ta còn độc hơn miệng của thím Ba, anh ta mà biết thì toàn quân đều biết.”

Là đội trưởng đội hộ vệ mới của Kim Phi, bí mật mà Thiết Chùy biết rất nhiều, nhưng anh ta biết trách nhiệm của bản thân, vì vậy sẽ không tùy tiện nói bừa.

Lần này Đại Tráng trở về kịp thời tiếp viện, điều này khiến Thiết Chùy vô cùng cảm động, cộng thêm chuyện này không phải bí mật, mới nói với Đại Tráng nhiều lời hơn chút.

“Ta biết rồi, ta sẽ không nói với bất kì ai.”

Đại Tráng xoa lưng của Thiết Chùy: “Bây giờ không sao rồi chứ?”

“Không sao, chỉ là chút nước, nôn ra là hết rồi.”

Thiết Chùy lắc đầu, hai người nói thêm mấy câu, rồi mới về nhà ăn.

Nhìn thấy anh ta vào phòng, mọi người trong nhà ăn đều cười lần nữa.

Nathan và tùy tùng ngồi trong góc nhà ăn, dưới đáy mắt hiện qua sự ngưỡng mộ.

Trên cao nguyên cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, bọn họ thường ăn tối với cấp trên đừng nói là cười phá lên, muốn hắt hơi cũng phải nhịn.

Nhưng ở Xuyên Thục, các cựu binh lúc ăn cơm có nói có cười, âm thanh của nhiều người đang uống súp có thể được nghe thấy từ nhiều bàn cách xa.

Nhưng Kim Phi không hề trách phạt, cũng không ngăn cản, rõ ràng là đã quen rồi.

Hơn nữa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu ăn thức ăn giống hệt như những người lính bình thường, thậm chí không có nhiều hơn một món ăn mặn nào.

Bầu không khí bình đẳng và tự do này, làm cho tùy tùng của Nathan cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Mà cảm xúc của Nathan sâu hơn so với các tùy tùng,

Trước đây ông ta cảm thấy yêu cầu hợp tác mà Cửu công chúa đề ra quá khắc nghiệt, nghi ngờ Cửu công chúa căn bản không có ý định hợp tác.

Chiều nay ông ta chứng kiến trận chiến giữa quân Dã Lang và những người này, ông ta cuối cùng cũng nhận ra sự đáng sợ của tiêu cục Trấn Viễn, đồng thời cũng hiểu được sự tự tin của Cửu công chúa.

Kim Phi có thể xây dựng Xuyên Thục thành như này chỉ sau hai năm phát triển, nếu để y phát triển hơn mười năm, e rằng việc bình định cao nguyên sẽ không khó.

Đến lúc đó, bộ tộc Hắc Hổ chỉ có thể thành một trong rất nhiều bộ tộc được bình định, ước chừng ngay cả tư cách gặp mặt Cửu Công chúa cũng không có, chứ đừng nói đến đàm phán.

Nathan không khỏi thay đổi một số suy nghĩ của mình trước đó.

Khi bữa tối sắp kết thúc, Nathan học theo dáng vẻ khi nãy của Thiết Chùy, bưng một bát nước đến bàn của Kim Phi.

"Kim tiên sinh, ta không biết quân Dã Lang ở kênh Mô Ngư là giả. Suýt gây ra họa lớn, ta xin lỗi ngài!"

Nathan nói xong, nghiêng đầu uống bát nước vào bụng.

Kim Phi gật đầu, cầm bát nước trước mặt uống một ngụm.

Nhìn vậy, hòn đá trong lòng Nathan cũng rơi xuống.

Mặc dù Kim Phi không nói “Không có gì” hay “Không sao”, nhưng y đồng ý trả lời, cũng có nghĩa là tin tưởng lời giải thích của ông ta.

Nghĩ đến đây, Nathan xoa tay, nói với vẻ mặt khó xử: “Tiên sinh, có một chuyện ta muốn làm phiền ngài!”

“Ngươi nói đi,” Kim phi bỏ bát xuống.

"Ta muốn nhờ tiên sinh sắp xếp một chiếc phi thuyền tiễn chúng ta đi một chuyến." Nathan nói: “Tất nhiên, chúng ta sẽ không để chiếc phi thuyền đi một cách vô ích, ta sẵn sàng trả vàng để làm lộ phí!"

Quân Dã Lang xuất hiện, làm cho Nathan cảm thấy chút cấp bách.

Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng có thù tất báo, Lý Địch chỉ tiêu diệt một đội tuần tra và đội bay của chúng, mà ông ta đã phái đội quân Dã Lang không ngại đường xá xa xôi đến Xuyên Thục để tập kích đập Đô Giang thì ông ta cũng chắc chắn sẽ tăng cường tìm kiếm bộ lạc Hắc Hổ.

Thủ lĩnh bộ tộc Thương Ưng là một tên điên, trước kia có bộ lạc Gada bảo vệ, Nathan không dám nghĩ, khi bộ lạc Thương Ưng tìm được nơi ẩn náu của bộ lạc Hắc Hổ, sẽ xảy ra chuyện gì.

Vì vậy Nathan chỉ ước bây giờ bay về bộ lạc, bàn bạc chuyện hợp tác với đại ca.

Kim Phi nghe xong, không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Ta có thể sắp xếp một chiếc phi thuyền đưa ngươi đi, vàng thì thôi, nếu ngươi thực sự có lòng, thì khuyên đại ca ngươi cho tốt.”

“Được, ta nhất định sẽ khuyên đại ca!”

Nathan hành lễ với Kim Phi: “Đa tạ tiên sinh!”
Chương 1760: Quyết tâm

Phương tiện giao thông hiện nay lạc hậu đến mức đám người Nathan cưỡi ngựa từ Xuyên Thục về bộ lạc Hắc Hổ nhanh nhất cũng mất một hai tháng.

Hơn nữa, bọn họ còn phải đi qua phạm vi thế lực của bộ lạc Thương Ưng, nếu như bị chặn lại, bọn họ sẽ xong đời, sự sắp xếp của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó sẽ trở lên vô ích.

Cho nên, ban đầu Kim Phi đã lên kế hoạch sắp xếp một chiếc phi thuyền để đưa bọn họ trở về, nhưng chuyện này y không thể chủ động đưa ra được.

Bây giờ Nathan nói ra, đúng lúc Kim Phi lợi dụng điều kiện thuận lợi để làm việc, ngoắc tay gọi Đại Tráng đến.

"Đợi trời sáng, ngươi hãy sắp xếp một chiếc phi thuyền, đưa bọn họ trở về cao nguyên."

Kim Phi chỉ vào Nathan và nói.

"Vâng!" Đại Tráng giơ tay hành lễ kiểu quân đội.

"Đa tạ tiên sinh!"

Nathan kích động đến mức râu cũng vểnh lên.

Vốn dĩ ông ta chỉ muốn phi thuyền đưa bọn họ vượt qua mấy ngọn núi lớn ở Xuyên Tây, không ngờ rằng Kim Phi lại để phi thuyền đưa bọn họ trở về bộ lạc.

Cứ như vậy, bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đồng thời cũng có thể tránh được sự phong tỏa của bộ lạc Thương Ưng.

Sau khi cám ơn Kim Phi, Nathan không quên hành lễ với Đại Tráng.

Trước đây ông ta đã nói với Đại Tráng chuyện này, Đại Tráng nói khi về sẽ xin chỉ thị của Kim Phi, bây giờ Kim Phi bảo Đại Tráng Phụ trách việc này, Nathan cho rằng chuyện này là do Đại Kháng nói giúp ông ta.

Thật ra, Đại Tráng căn bản còn không kịp nói chuyện này với Kim Phi.

Nhưng anh ta cũng không ngu ngốc mà giải thích, Nathan hiểu nhầm thì cứ để ông ta hiểu nhầm là được.

Nathan lại cám ơn Kim Phi thêm hai lần nữa, sau đó mới bưng bát nước trở về chỗ ngồi của mình.

Khánh Hâm Nghiêu nhìn bóng lưng của Nathan, vẻ mặt suy tư.

Ngụy Đại Đồng ngồi bên cạnh nhìn Khánh Hâm Nghiêu, hơi do dự, hỏi: "Tiên sinh, nghe nói đây là sứ giả do bộ lạc cao nguyên phái tới, đàm phán tiến hành thuận lợi chứ?"

Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, không khỏi nhìn Ngụy Đại Đồng với ánh mắt tán thưởng.

Tây Xuyên là cửa phía tây của Xuyên Thục, cũng là nơi gần cao nguyên nhất, cho nên Khánh Hâm Nghiêu rất quan tâm đến thái độ của Kim Phi đối với cao nguyên.

Chỉ là anh ta lại không thể hỏi thẳng được, đúng lúc Ngụy Đại Đồng nhìn ra được sự khó sử của anh ta, hỏi giúp anh ta.

"Đàm phán không phải là rất thuận lợi." Kim Phi lắc đầu: "Nathan nói điều kiện Vũ Dương đưa ra ông ta không thể quyết định được, cần phải trở về xin chỉ thị của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ."

"Tiên sinh cảm thấy bộ lạc Hắc Hổ như thế nào?" Ngụy Đại Đồng hỏi.

"Ta cảm thấy như thế nào không quan trọng, bọn họ phản ứng như thế nào mới là quan trọng." Kim Phi trả lời: "Bọn họ đồng ý hợp tác, vậy thì hợp tác, nếu như không đồng ý hợp tác, sau này sẽ là kẻ thù!"

Ngụy Đại Đồng nghe vậy, chắp tay nói: "Tiên sinh, thần có một chuyện không biết có nên nói hay không…."

Ngụy Đại Đồng đã nói như vậy, Kim Phi chỉ có thể buông đũa xuống: "Ngụy đại nhân, mời nói."

Ngụy Đại Đồng nhìn sang hai bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn sáp nhập cao nguyên vào Đại Khang sao?"

"Đúng vậy!" Kim Phi gật đầu.

"Tiên sinh, vùng đất sa mạc lạnh lẽo như cao nguyên, cho dù có sáp nhập vào bản đồ Đại Khang, sợ rằng thuế cũng không thể thu được, nói không chừng còn phải bỏ tiền ra trợ cấp cho bọn họ, tại sao tiên sinh nhất định phải tìm gánh nặng cho Đại Khang chứ?"

"Bởi vì từ khi Nguyên đế thành lập phủ đô hộ Tây Vực ở cao nguyên, cao nguyên đã là một phần lãnh thổ không thể chia cắt của Hoa Hạ!"

Kim Phi không do dự trả lời: "Cho dù không thể thu được thuế ở cao nguyên, dù có phải trợ cấp, cao nguyên cũng phải thuộc về Hoa Hạ! Nếu từ bỏ phần lãnh thổ rộng lớn này, đầu tiên sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông Hoa Hạ, sau có lỗi với các thế hệ con cháu tương lai."

Sau khi đến thế giới này, Kim Phi cũng biết được lịch sử của thế giới này.

Mấy trăm năm trước, tiền triều trước có một vị Đế vương tài trí mưu lược kiệt xuất, chinh phục được một vùng lãnh thổ cực kỳ rộng lớn, để khiến cho Tây Vực khiếp sợ, đã xây dựng mấy tòa phủ đô hộ Tây Vực ở xung quanh Thiên Sơn và phía tây Cao Nguyên, còn di chuyển một lượng lớn dân chúng từ Trung Nguyên đi qua đó.

Đáng tiếc, bởi vì Tây Vực quá xa, giao thông ở thời phong kiến quá lạc hậu, muốn thống trị những nơi này không phải dễ dàng, không lâu sau khi Đế vương qua đời, phía bắc có một bộ lạc nổi dậy, chiếm đóng khu vực phía tây đất Tần, ngăn chặn mối liên hệ giữa Trung Nguyên và Tây Vực.

Lúc đó, triều đình Trung Nguyên đang rơi vào nội loạn, chưa kịp thời tiêu diệt tộc dân tộc thiểu số này, Tây Vực mất đi sự khống chế của Trung Nguyên trong thời gian dài, cũng đã trở nên hỗn loạn theo.

Sau hàng trăm năm hỗn loạn, sau đó đã xuất hiện cục diện hiện tại.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó mà nói, một bộ phận lớn người Tây Vực và cao nguyên đều là con cháu của những người dân di cư đến đó lúc trước.

Hơn nữa, ở kiếp trước của Kim Phi, cao nguyên và Tây Vực đều là một phần lãnh thổ của tổ quốc, cho dù là gánh nặng, Kim Phi cũng phải thu phục!

Huống hồ theo Kim Phi, vùng Tây Vực và cao nguyên rộng lớn, tài nguyên phong phú, chỉ cần phát triển công nghiệp lên, chưa chắc đã là gánh nặng.

Cho nên, thái độ của Kim Phi đối với cao nguyên vẫn luôn rất rõ ràng, nhất định phải sáp nhập vào bản đồ Trung Nguyên.

Đây là ranh giới cuối cùng của Kim Phi.

Ngụy Đại Đồng thấy thái độ của Kim Phi kiên quyết như vậy, gật đầu và không hỏi nữa.

Khánh Hâm Nghiêu thấy đề tài đã nói đến cao nguyên, cũng hỏi theo: "Vậy tiên sinh định khi nào thu phục cao nguyên?"

"Bây giờ ta cũng không thể nói được, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi." Kim Phi bất lực lắc đầu.

Bây giờ, tình hình Trung Nguyên vẫn rất hỗn loạn, tình hình cao nguyên lại không rõ ràng, theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, y dự định bình định Trung Nguyên và Giang Nam trước, sau đó khôi phục nền nông nghiệp và công nghiệp đến một trình độ nhất định, sau khi có được thực lực, mới đi thu dọn những nơi như Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.

Nhưng sự xuất hiện của bộ lạc Thương Ưng đã làm gián đoạn kế hoạch của Kim Phi.

"Nếu như bộ lạc Hắc Hổ không đồng ý điều kiện của bệ hạ, không đồng ý hợp tác, chúng ta có cần tiến hành can thiệp không?" Khánh Hâm Nghiêu lại hỏi: "Hay là đợi khi nội chiến của chúng ta kết thúc thì chúng ta mới đi xử lý người chiến thắng cuối cùng?"

Lần này Kim Phi không trả lời thẳng: "Vấn đề này ta cần trở về thương lượng với Vũ Dương và Thiết đại nhân đã."

Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, bộ lạc Thương Ưng phái người tấn công đập Đô Giang, chúng ta có cần đánh trả không?"

"Đương nhiên!" Kim Phi không do dự nói: "Đập Đô Giang liên quan đến vô số người dân Xuyên Thục, bộ lạc Thương Ưng có ý định tấn công đập Đô Giang, chính là muốn giết chết vô số người dân Xuyên Thục!

Chúng ta nhất định phải để tất cả những người đang nhắm vào đập Đô Giang biết, dám động vào đập Đô Giang, thì phải chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn lửa giận của tiêu cục Trấn Viễn!"

Khánh Hâm Nghiêu và Ngụy Đại Đồng nghe vậy, đồng thời gật đầu.

Đây mới là Kim tiên sinh mà họ quen biết!

Thật ra Kim Phi đã có ý giết người với bộ lạc Thương Ưng, không chỉ vì lần công kích này, mà còn vì tin tình báo truyền về cách đây không lâu.

Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng quá tàn nhẫn, thủ đoạn chinh phục những bộ lạc khác cũng quá tàn khốc dã man, hở ra là lột da rút gân, điều này khiến người ta quá tức giận.

Thật ra những thứ này không liên quan gì đến Kim Phi hiện tại, thậm chí cao nguyên càng loạn, càng có lợi cho Xuyên Thục.

Nhưng sau khi nghe nói bộ lạc Thương Ưng gây ra đủ loại tội ác như vậy, Kim Phi nảy ra ý niệm tiêu diệt sạch bộ lạc Thương Ưng, chỉ là không muốn phá hỏng kế hoạch tổng thể của Cửu công chúa, nên y vẫn luôn không nói gì.

Nhưng cuộc tấn công của quân Dã Lang vào đập Đô Giang khiến Kim Phi hoàn toàn hạ quyết tâm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom