Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 661
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 661 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 661
ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN
Cố Niệm Chi không phải là con gái ruột của Cố Tường Văn sao?
Tin tức này thật sự quá giật gân rồi, ngay cả người như Hoắc Quan Thần cũng không nhịn được nhướng mày. Nhưng kinh nghiệm từ đời quân ngũ bao nhiêu năm nay cũng không uổng phí, khả năng tự kiềm chế của ông ta vẫn chiếm ưu thế, không giật mình kêu lên thành tiếng.
Có điều, sự khác thường trong lòng ông ta vẫn lộ vài phần trên nét mặt. Ngước mắt thấy Cố Yên Nhiên đang nhìn mình với vẻ tò mò, Hoắc Quan Thần vội vàng nắm hờ tay lại, giả vờ đặt bên môi khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: “… Cô Cố, vừa nãy cô nói, Cố Niệm Chi không phải con gái ruột của Cố Tường Văn ư? Chuyện này… sao có thể thế được chứ?”
Ông ta chưa từng nghe Hoắc Thiệu Hằng nói tới, hoàn toàn không nhắc tới một chữ nào.
“Sao lại không thể?” Cố Yên Nhiên ngạc nhiên, sau đó bỗng hiểu ra, “Ông còn chưa biết sao? Tôi tưởng rằng Hoắc thiếu hoặc bác sĩ Trần đã nói cho ông biết rồi chứ!”
Cô ta nói xong còn lẩm bẩm: “Không phải chứ? Chuyện này thật sự không có ai biết sao? Tôi cứ tưởng mọi người đều biết cả … Thật đúng là… Tôi nhiều chuyện quá rồi…” Cô ta nói rồi tát nhẹ một cái lên mặt mình, gương mặt đầy vẻ áy náy và tội lỗi.
Nhưng Hoắc Quan Thần vừa nghe thấy là Hoắc Thiệu Hằng cũng biết thì lập tức tin cô ta ngay.
Ông ta cũng hiểu ra vì sao Hoắc Thiệu Hằng phải giấu mọi người.
Nếu như không giấu, có lẽ báo cáo kết hôn của anh không được duyệt một cách dễ dàng như vậy.
Hoắc Quan Thần vẫn luôn bỏ phiếu phản đối, cho nên ông ta không hề biết Hoắc Thiệu Hằng đã im hơi lặng tiếng làm xong hết…
Nếu như không phải do hôm nay Thượng tướng Quý nói lỡ miệng, ông ta còn không biết Hoắc Thiệu Hằng không chỉ làm xong đơn xin kết hôn, mà còn thông qua thẩm tra lý lịch chính trị cho Cố Niệm Chi.
Vế sau mới là cửa ải khó qua nhất.
Cái thằng nhóc suy tính kín kẽ cả trăm bề này!!!
Mặc dù trong lòng Hoắc Quan Thần rất phẫn nộ nhưng ông ta vẫn có chút tự hào.
Bởi vì người khiến cả Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng quay mòng mòng chính là con trai của ông ta, con trai ruột của ông ta.
Cho nên dù ông ta biết chuyện này thì cũng không thể không giúp anh lo liệu.
“Ừ, vậy rốt cuộc Cố Niệm Chi có phải con gái của ba cô không? Tôi nói… con cái về mặt pháp luật ấy.” Hoắc Quan Thần nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nở nụ cười ôn hòa, hỏi, như rất thờ ơ với tin tức vừa rồi.
“Ôi, phải chứ, đương nhiên con bé là con gái của ba tôi rồi. Về mặt pháp luật thì chắc chắn là vậy.” Cố Yên Nhiên nói như đinh đóng cột, đây là chuyện không thể che giấu và chối bỏ, cô ta cũng không định làm quá tuyệt tình.
“Ồ, vậy là được rồi.” Hoắc Quan Thần bật cười nói, “Mặc dù không phải con gái ruột, nhưng ông Cố yêu thương cô ấy như con gái ruột là đủ. Đáng để chúng tôi dùng quy cách cao nhất để cứu cô ấy… Tôi đi nhé.”
Hoắc Quan Thần nói xong lập tức rời đi, bóng lưng cao to vẫn thẳng tắp như thường. Cố Yên Nhiên chăm chú nhìn về phía ông ta rời đi một lúc lâu sau mới quay người đi khỏi đó.
…
Cố Yên Nhiên một mình về nhà, trong lòng buồn bực không vui. Nhìn thấy Dạ Huyền lại đang sắp xếp thiết bị điện tử của anh ta, bỗng dưng cô ta rất muốn nói chuyện với anh ta.
Cô ta ngồi qua đó, ôm cánh tay của Dạ Huyền, tựa đầu vào vai anh ta, buồn bã nói: “Huyền, tôi rất khó chịu.”
“Sao thế?” Dạ Huyền không hề ngẩng đầu lên, mười ngón tay bay lượn, nhanh chóng thực hiện các lệnh trên laptop. Không biết anh ta lại đang làm gì, có lẽ đang hack máy tính của người khác, cũng có thể chỉ đơn giản là hưởng thụ thú vui rong chơi trong thế giới mạng thôi.
“Hôm nay tôi… không biết có phải là tôi làm sai rồi không nữa.” Cố Yên Nhiên rũ mắt xuống, “Anh nói xem, vì sao Niệm Chi có thể may mắn đến như vậy chứ?”
“Cô ta làm sao?” Dạ Huyền đưa mắt nhìn cô ta, “Bây giờ cô ấy… cũng được coi là may mắn ư?”
“Anh có biết không? Cả Thượng tướng Hoắc và Thượng tướng Quý đều biết tin Niệm Chi mất tích rồi.” Cố Yên Nhiên rời khỏi vai của Dạ Huyền, cô ta chống một tay lên bàn máy tính, “Họ muốn lấy quy cách cao nhất của quốc gia để giải cứu con bé, dù đã biết con bé không phải là con gái ruột của ba tôi, họ cũng không hối tiếc.”
“Ha ha, tùy họ thôi.” Dạ Huyền bật cười, thốt lên hai tiếng, “Em cho rằng họ dùng quy cách cao nhất thì có thể giải cứu cô ta sao? Nhưng mà em nói với họ Niệm Chi không phải là con gái của ba em để làm gì? Chẳng lẽ còn cần em nói ư? Họ không biết à?”
“Tôi không cẩn thận thôi.” Cố Yên Nhiên vô cùng chán nản, “Tôi thật bất cẩn… Hơn nữa Thượng tướng Hoắc đó còn nói cho dù không phải, họ cũng dốc hết sức cứu con bé. Ông ta còn nói Niệm Chi không phải là con gái ruột của ba tôi nhưng việc ba tôi thương yêu con bé như con ruột đã có thể chứng minh tất cả rồi.”
Dạ Huyền ngừng gõ trên laptop, im lặng nhìn về phía trước, nói: “… Thật ra Thượng tướng Hoắc nói rất đúng. Em có nhớ trước đây em cứ luôn than thở với tôi, nói bác Cố thương Cố Niệm Chi hơn không?” Nói rồi, Dạ Huyền quay sang ôm lấy Cố Yên Nhiên, “Còn nhớ tôi đã an ủi em thế nào không?”
Gương mặt của Cố Yên Nhiên đỏ bừng.
Đương nhiên cô ta nhớ, Dạ Huyền nói với cô ta: “… Em có tôi.”
Cũng chính vào buổi tối hôm đó, sau khi anh ta nói như vậy, cô ta đã trao bản thân mình cho anh ta…
“Huyền, cũng may tôi còn có anh.” Cố Yên Nhiên chủ động ôm lấy anh ta.
…
Hoắc Quan Thần quay về phòng làm việc của mình, suy nghĩ lại đầu đuôi câu chuyện một lần, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, gọi cho Thượng tướng Quý.
“Thượng tướng Quý, có một chuyện, không biết anh đã biết chưa.” Hoắc Quan Thần thở dài một hơi, “Niệm Chi không phải là con gái ruột của Cố Tường Văn.”
“Hả? Không phải ư?!” Trong lòng Thượng tướng Quý bỗng trầm xuống, “Anh nghe ai nói vậy?! Những chuyện thế này không thể nói linh tinh được! Bây giờ là thời đại gì rồi, nói không phải là không phải sao?! Xét nghiệm DNA chưa?!”
Hoắc Quan Thần cười khổ, “Đúng đấy, chính bởi vì bây giờ là thời đại gì rồi, có xét nghiệm DNA, tùy tiện vu oan chắc chắn không thể thành công, cho nên người ta sẽ không nói dối đâu.”
“Hả?! Nhưng mà lúc đầu họ đi Barbados đón Cố Tường Văn về, cũng nói là có chứng cứ chính xác chứng minh Niệm Chi là con gái ruột của Cố Tường Văn mà!” Thượng tướng Quý đứng dậy, “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Thượng tướng Quý vừa nói như vậy, Hoắc Quan Thần lại cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng nghĩ kĩ lại thủ đoạn của con trai mình trong chuyện này, ông ta cũng lại hiểu ra ngay.
Ông ta mỉm cười nói: “Có thể chúng ta đều hiểu lầm thì sao? Lúc đó nói là chứng minh Niệm Chi là con gái của Cố Tường Văn, nhưng không nói là con gái ruột. Tôi đã hỏi Cố Yên Nhiên rồi, chính miệng cô ta xác nhận, Niệm Chi là con gái nuôi của Cố Tường Văn.”
Con gái nuôi được nhận nuôi đàng hoàng theo trình tự pháp luật, cho nên đương nhiên cũng là con gái của Cố Tường Văn. Mà lúc đó, tất nhiên cũng không thể nói Hoắc Thiệu Hằng nhầm lẫn hoặc lừa ai được cả.
Nhiều nhất cũng chỉ là bàn giao không rõ ràng, làm mọi người hiểu lầm thôi…
Đôi mày của Thượng tướng Quý chau lại.
Chuyện này quan trọng như vậy, Hoắc Thiệu Hằng lại không hề nói với ông.
Ha ha, tên nhóc này, chơi chiêu gì đây!
Có điều, chuyện này vẫn phải chứng thực một chút, xác định những lời Cố Yên Nhiên nói là đúng sự thật thì mới có thể đưa ra quyết định được.
Vả lại, Thượng tướng Quý còn suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
Ông tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng sẽ không giấu ông mãi, đợi đến khi anh “được như ý nguyện”, chắc chắn sẽ nói rõ sự thật cho ông biết. Nhưng thật sự thì không ai muốn bản thân bị người mà mình đề bạt che giấu như thế.
Huống chi nếu như lúc đó ông biết Cố Niệm Chi chỉ là con gái nuôi thôi thì ông sẽ không tích cực giúp đỡ Hoắc Thiệu Hằng thông qua thẩm tra lý lịch chính trị cho Cố Niệm Chi như vậy rồi…
Bây giờ tất cả dường như ván đã đóng thuyền, ông mới biết mình bị người ta đùa giỡn…
Rất khó nói cảm giác trong lòng là gì. Ông vô cùng vô cùng tán thưởng Hoắc Thiệu Hằng, nhưng chuyện này vẫn khiến ông cảm thấy tức giận. Trong lòng ông thầm nghĩ, tên nhóc này vì một cô gái mà lại dám nói chuyện kiểu lấp lửng, nói một nửa giấu một nửa như thế với cấp trên của mình, tác phong sai trái như vậy không thể tiếp diễn được!
Giống như người thợ làm vườn dốc hết tâm tư, khi nhìn thấy cái cây do mình hết lòng nuôi nấng mọc nghiêng thì sẽ làm sao đây?
Đương nhiên là chặt hết toàn bộ cành cây đi rồi!
Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, tìm một người tiếp quản vừa đạt chuẩn vừa hợp ý thật sự rất khó.
Thượng tướng Quý vừa cảm thán, vừa âm thầm đưa ra quyết định.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng đã để tâm đến Cố Niệm Chi như vậy, để tâm đến mức không tiếc “bằng mặt không bằng lòng” với cấp trên đã trực tiếp đề bạt anh, vậy ông cũng thật sự cần phải chú ý đến sức ảnh hưởng của Cố Niệm Chi đối với Hoắc Thiệu Hằng.
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng ông không thể để anh không qua được ải này như vậy được. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cho dù phải loại bỏ mỹ nhân, cũng không thể để anh kẹt trong quan ải!
Lần này, cứ coi như cho Hoắc Thiệu Hằng một bài học, cũng tát một gáo nước lạnh cho Cố Niệm Chi, phải để cô ý thức được, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, điều quan trọng nhất mãi mãi là lợi ích của quốc gia, là quân đội và nhân dân!
Chứ không phải tình yêu nam nữ, không phải cô!
Còn Hoắc Thiệu Hằng, ông cũng muốn bắt anh phải nhớ lấy lần này, xem cậu còn dám “tránh nặng tìm nhẹ”, “giấu giếm” với tôi không!
Nhưng Thượng tướng Quý cũng biết, chuyện này không thể làm ầm lên được. Nếu không, thứ anh phải đối mặt sẽ không phải chỉ là sự bất mãn của một mình ông, mà là sự phẫn nộ của cả Ủy ban tối cao. Những người đó sẽ không hề do dự kéo Hoắc Thiệu Hằng xuống ngựa, lập tức đổi thành người của mình ngay.
Hoắc Thiệu Hằng rất giỏi, nhưng không có những cơ hội Thượng tướng Quý cho anh, anh có giỏi thế nào cũng không làm ra được những thành tích lớn đó, bởi vì anh sẽ không có cơ hội thực hiện nhiệm vụ, làm ra thành tích.
Chỉ ngay trong một thoáng nghe Hoắc Quan Thần nói chuyện mà Thượng tướng Quý đã sắp xếp cả câu chuyện trong đầu rồi, xác định được thái độ mà bản thân mình cần phải thể hiện.
Đợi Hoắc Quan Thần nói xong, Thượng tướng Quý mới thong thả mỉm cười, nói: “Hóa ra là vậy. Có thể thương yêu Niệm Chi hơn cả con gái ruột của mình, vậy thì không bình thường rồi. Ơn sinh không bằng công nuôi nấng, đến chỗ của Niệm Chi lại là người nuôi con bé còn thương hơn cả người sinh ra con bé! Ha ha ha ha… Ồ, có điện thoại đến rồi, tôi nghe điện thoại trước đã. Quan Thần, anh chờ một chút, tôi gọi lại cho anh sau.”
Hoắc Quan Thần thấy Thượng tướng Quý không để ý mới thở phào một hơi.
Ông ta cũng lo lắng không biết Thượng tướng Quý có vì chuyện này mà bất mãn trong lòng hay không, dù gì thì tính chất của chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ.
Nhưng bây giờ, thấy Thượng tướng Quý rõ ràng có ý định để yên chuyện này, Hoắc Quan Thần cầu còn không được.
Có điều, cả ông ta và Thượng tướng Quý đều có suy nghĩ giống nhau, đều âm thầm ngạc nhiên vì Cố Niệm Chi lại có ảnh hưởng lớn đến Hoắc Thiệu Hằng như vậy!
Lúc bình thường thật sự không nhìn ra được.
Họ vốn cho rằng Hoắc Thiệu Hằng kết hôn với Cố Niệm Chi hoàn toàn vì lợi ích của quốc gia và quân đội.
Bây giờ xem ra thật không đơn giản như thế rồi.
Con trai lớn rồi, có suy tính của riêng mình cũng không sai, nhưng đặt hết tâm tư lên chuyện tình cảm nam nữ thì không phải hành vi của bậc đại trượng phu nên làm.
Hoắc Quan Thần đặt điện thoại xuống, nhìn kế hoạch giải cứu do mình tự làm ra, suy nghĩ một lúc, gạch đi “quy cách cao nhất”, viết thành “quy cách bậc trung”.
Nếu như không phải e dè Hoắc Thiệu Hằng, lo lắng lỡ như Cố Niệm Chi có mệnh hệ gì, Hoắc Thiệu Hằng nhất thời không bình tâm được sẽ hủy hoại tiền đồ của anh, thì ngay cả quy cách bậc trung Hoắc Quan Thần cũng không muốn dùng. Ông ta hận không thể trực tiếp gọi điện cho Lãnh sự quán của Đế quốc Hoa Hạ ở Munich, bảo họ không cần đặc cách, Cố Niệm Chi chỉ là một công dân bình thường của Đế quốc Hoa Hạ, làm theo quy trình giải cứu của một công dân bình thường ở nước ngoài là được, tìm cảnh sát địa phương báo án, họ không thể can thiệp vào nội chính của nước khác…
Đương nhiên, ông ta chỉ nghĩ như vậy thôi, thật sự làm như vậy, con trai ông ta quay về chắc chắn sẽ trở mặt với ông ta mất.
Quan hệ cha con mong manh giữa họ thật sự không chịu nổi bất kì chuyện gì nữa.
…
Thượng tướng Quý đặt cuộc điện thoại nội bộ của Hoắc Quan Thần xuống, xem hồ sơ của ba người nhà họ Cố, gọi thư ký Tào, thư ký đời sống của mình đến, nói: “Trong chứng minh thân phận của ba người thiếu mất ghi chép DNA, cậu đi tìm Trần Liệt lấy qua đây đi.”
Thư ký Tào biết những nhân vật quan trọng mà Bộ Quốc phòng quan tâm đều phải có hồ sơ DNA, nếu không, lỡ có ai phẫu thuật thẩm mỹ, mạo danh gì đó thì làm sao phân biệt thật giả được?
“Vâng, thủ trưởng. Tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi xem ở chỗ bác sĩ Trần có không.” Thư ký Tào gật đầu, nhớ nhiệm vụ Thượng tướng Quý giao cho.
Sau khi thư ký Tào đi ra ngoài, anh ta lấy chiếc điện thoại màu đen trên bàn làm việc của mình lên, gọi đến Cục tác chiến đặc biệt.
Lúc nãy không có ai gọi điện thoại cho Thượng tướng Quý cả, ông chỉ tìm một cái cớ để cúp điện thoại của Hoắc Quan Thần trước, tiện cho mình gọi người điều tra sự thật thôi.
Thư ký Tào cầm điện thoại lên, lịch sự lễ độ nói: “Tổng đài điện thoại, tôi là thư ký Tào của Văn phòng số 1 Bộ Quốc phòng. Phiền cô nối máy giúp cho bác sĩ Trần, Trần Liệt, tôi có việc cần anh ấy xác minh.”
Nhân viên nối máy bên đó sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lập tức nói: “Vâng, thưa thủ trưởng!”
Cô nhanh chóng nối máy đến phòng làm việc của Trần Liệt, nhưng người nghe máy lại là Diệp Tử Đàn.
Nhân viên nối máy vội vàng hỏi: “Bác sĩ Diệp, xin hỏi bác sĩ Trần có ở đó không ạ?”
Diệp Tử Đàn mỉm cười nói: “Bác sĩ Trần đang làm thí nghiệm, tạm thời không rời đi được, cô có việc gì sao?”
Nhân viên nối máy thất vọng “à” một tiếng, “Nhưng mà thủ trưởng đang chờ để nói chuyện với bác sĩ Trần ạ!”
“Thủ trưởng ư? Thủ trưởng nào?” Diệp Tử Đàn cũng hơi sốt ruột nói, “Không thể để thủ trưởng đợi lâu được…”
“Là thư ký Tào của Văn phòng số 1 Bộ Quốc phòng.” Nhân viên nối máy khẩn trương, không muốn để người ta đợi lâu.
“Hả? Vậy cô nối máy qua đây đi. Có chuyện gì thì để tôi nói chuyện với thư ký Tào.” Diệp Tử Đàn vội vàng nói, ngồi xuống chỗ ngồi của Trần Liệt.
“Vâng ạ, xin chờ một chút.” Nhiệm vụ của nhân viên nối máy cũng chỉ là nối máy điện thoại thôi. Đương nhiên, có muốn nói chuyện với Diệp Tử Đàn không phải xem ý của thư ký Tào thế nào.
Cô nối máy về hỏi thư ký Tào: “Thủ trưởng ạ, bác sĩ Trần đang làm thí nghiệm, tạm thời không rời đi được, bác sĩ Diệp Tử Đàn hỏi anh có gì muốn hỏi có thể hỏi cô ấy.”
Đối với đám lâu la như họ thì thư ký của thủ trưởng cũng là thủ trưởng.
Thư ký Tào suy nghĩ một lúc, Diệp Tử Đàn giống như trợ thủ của Trần Liệt vậy, còn là một trong số nhân viên y tế chăm sóc Cố Tường Văn nữa. Anh ta khẽ gật đầu, nói: “Được, vậy thì bác sĩ Diệp đi.”
Nhân viên nối máy vội vàng nối máy của thư ký Tào đến điện thoại trong phòng làm việc của Trần Liệt, đương nhiên người ở đầu dây bên kia là Diệp Tử Đàn.