• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (8 Viewers)

  • Chương 659

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 659 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 659
ĐỨNG Ở NƠI CAO
Những chứng cứ “trực tiếp gián tiếp” khiến York hết đường chối cãi sao lại quen mắt đến thế chứ…
Trước kia không phải ông ta cũng từng vu oan cho người khác như vậy sao?
Ông ta không phục!
Tất cả đều là giả dối! Đều là giả dối!
Ông ta không biết toàn bộ chuyện này đã xảy ra như thế nào, rốt cuộc bắt đầu từ khi Seth giết Lê Hải Thanh, hay từ khi bọn họ lên kế hoạch để Seth chạy trốn, bắt cóc nữ luật sư kia nữa!
Suy đi ngẫm lại, ông ta nghĩ chuyện này có lẽ có liên quan đến việc Seth bắt cóc vị nữ luật sư kia.
Ông ta nhớ người đứng đằng sau đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực, tài lực và sức lực để có thể bắt cóc thành công cô ta.
Nếu không phải người đó tự nhiên xen vào thì bọn họ đã không xuống tay với cô ta, và có lẽ giờ Seth đã chạy đến Bắc Phi rồi, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra…
Vì thế, nếu ông ta muốn thoát thân, chỉ cần tìm được người phụ nữ đó…
York ngồi trong nhà ăn nhà tù chầm chậm suy nghĩ, ăn hết toàn bộ thức ăn trong đĩa trước mặt.
Ông ta có ăn gì cũng không thấy có mùi vị, nhưng lúc này không phải lúc nhịn ăn. Ông ta phải tiếp tục sống mới có thể minh oan cho bản thân.
Đúng lúc ông ta định rời khỏi nhà ăn, một người quản giáo bước tới nói: “York, có người muốn gặp ông.”
York sững người một lúc, vào thời điểm này mà vẫn có người muốn gặp ông ta?
Ngay cả Ramona cũng không thèm nói chuyện với ông ta nữa mà vẫn còn có người muốn gặp ông ta ư?

York đi theo quản giáo đến phòng tiếp khách.
Bất ngờ rằng quản giáo không đưa ông ta đến phòng gặp người thân thông thường chuyên dùng dành cho nghi phạm.
Trong phòng gặp người thân theo tiêu chuẩn bình thường, người đến thăm và người được thăm cách nhau bởi một tấm kính dày cách âm và chống đạn. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhau, dùng điện thoại nói chuyện.
Quản giáo dẫn ông ta đến một phòng hội nghị bình thường. Giữa người đến thăm và người được thăm không có kính chống đạn và cách âm.
Vừa bước vào, ông ta đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ comple màu xanh đậm, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ phòng hội nghị.
Bộ comple màu xanh đậm trên người người đàn ông kia vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là loại trang phục cao cấp được thiết kế thủ công, không phải đồ mua sẵn.
York khẽ hắng giọng, xem như đánh tiếng.
Người đàn ông đó quay người lại, gương mặt vô cảm nhìn York, sát khí lướt qua trong đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp.
York sững sờ, người đến gặp ông ta là Hà Chi Sơ.
Ông ta không xa lạ gì với con người này, luật sư đại tài của tổ luật sư nguyên cáo trong vụ án Lê Hải Thanh. Tuy anh ta chưa từng ra tòa biện luận nhưng York tin rằng, tất cả biện luận của tổ luật sư nguyên cáo đều do một tay người hợp tác trẻ nhất của văn phòng luật sư nổi tiếng nhất nước Mỹ này đứng đằng sau điều khiển.
Con người đó đích thực đang đứng trước mặt ông ta. Sao anh ta lại đến thăm ông ta được chứ?
York cười lạnh, không còn sự điềm tĩnh lúc trước nữa.
“Anh Hà à? Ngạc nhiên quá, anh Hà lại đến thăm tôi cơ đấy.” York ngồi xuống trong phòng hội nghị, không chút khách sáo, cũng không hề tỏ ra khúm núm sợ sệt.
Hà Chi Sơ ngồi xuống đối diện ông ta, một tay gác lên bàn hội nghị ở giữa hai người, một tay đút túi quần, dáng ngồi rất thong thả, thái độ lạnh lùng, lãnh đạm như thường.
“Ông York, tôi đã yêu cầu đóng băng tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của ông rồi.” Hà Chi Sơ nghiêng mình về phía trước, tùy ý nói một câu.
Sắc mặt của York lập tức thay đổi, “Không thể nào! Điều đó là không thể!”
Ông ta lớn tiếng la lối, tức giận nhìn Hà Chi Sơ, hận không thể xé anh ta thành trăm mảnh.
Hà Chi Sơ mỉm cười, dựa vào lưng ghế phía sau, giơ tay lên, “Nếu ông không tin tôi thì ông cứ gọi điện cho bên đại diện ngân hàng là biết ngay chứ gì?” Vừa nói, anh ta vừa lấy điện thoại của mình ra, mở khóa rồi đẩy đến trước mặt của York.
York không nói không rằng, cầm điện thoại lên. Ông ta đang định gọi điện thì đột nhiên tỉnh ngộ, lại đặt điện thoại của Hà Chi Sơ xuống, đẩy trả lại, cười lạnh, nói: “Anh muốn lừa tôi!”
Nếu ông ta dùng điện thoại của Hà Chi Sơ thì thông tin của người nghe điện sẽ nằm trong tay của Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ lắc đầu cười khinh bỉ, chặn chiếc điện thoại lại, nói: “Tôi còn cần phải lừa ông sao? Đến mật mã tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của ông tôi cũng biết rồi thì còn phải lừa ông chắc?”
Nỗi sợ hãi làm đồng tử York co lại, mặt ông ta giật giật, từ từ ngồi xuống, trừng mắt nhìn Hà Chi Sơ, một lúc sau, ông ta hỏi anh: “… Anh có ý gì? Nếu cái gì anh cũng biết rồi thì còn đến tìm tôi làm gì?”
Hà Chi Sơ cầm điện thoại chơi đùa trong lòng bàn tay, lười biếng nhìn York, nói: “Tôi rảnh, không được à?”
York á khẩu.
Ông ta không muốn nói chuyện nữa, đứng dậy, “Nếu anh không có chuyện gì khác thì tôi đi đây.”
York quay người bước đi.
“Đứng lại.” Hà Chi Sơ lạnh nhạt lên tiếng phía sau lưng ông ta.
York dừng lại, cũng không quay đầu, nói: “… Sao thế? Anh Hà còn có chuyện muốn nói ư?”
Đương nhiên Hà Chi Sơ có việc muốn hỏi ông ta, nếu không thì cần gì phải nói chuyện với người mình ghét cơ chứ?
Nhưng để truy tìm tung tích của Cố Niệm Chi, để biết được kẻ ở đằng sau làm mưa làm gió, Hà Chi Sơ buộc phải mềm mỏng với con người ghê tởm này.
“Đúng vậy, ông biết rõ hoàn cảnh bây giờ của mình rồi nhỉ? Án bồi thường dân sự, án tham nhũng và hối lộ, án mưu sát con riêng, ba trọng tội đều trên vai ông, chung thân vẫn còn là nhẹ, hơn nữa còn mãi mãi không thể ra tù trước hạn. Thêm vào đó, có biết bao kẻ thù trong ngục đang đợi ông để báo thù, không cần tôi phải nhắc nhở ông chứ nhỉ?”
Hà Chi Sơ nói xong, tấm lưng của York cứng đờ lại.
Ông ta đã quên mất việc trong ngục có không ít “kẻ thù”.
York đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy mình không còn chắc chắn được nữa.
Nhưng rốt cuộc Hà Chi Sơ muốn làm cái gì đây?
York quay lại, nhìn chằm chằm về phía Hà Chi Sơ, nhưng không nhìn ra được bất cứ manh mối nào trên gương mặt lạnh lùng của anh ta.
“… Anh Hà, anh có ý gì?” York bất giác dùng kính ngữ với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ bước hai bước sang phía bên cạnh, chắp tay sau lưng, đi tới chỗ cách York không xa lắm, nói: “Ý định của tôi rất rõ ràng, là ai đã hợp tác với ông, để Seth, con riêng của ông bắt cóc luật sư Cố? Ông nói với tôi, tôi có thể giúp ông thoát tội.”
York trợn mắt nhìn Hà Chi Sơ, một lúc sau đột nhiên bật cười, nói: “Hóa ra là thế, nhưng anh Hà ạ, trí nhớ của tôi không tốt lắm, phải suy nghĩ kĩ đã mới có thể nhớ được là ai đã hợp tác với tôi.”
Rõ ràng là ông ta không muốn nói ngay cho Hà Chi Sơ biết.
Trong lòng Hà Chi Sơ nóng như lửa đốt, nhưng không thể để York nhìn ra anh ta đang rất nóng ruột, nếu không thì ván cờ này hết đường đánh tiếp.
Anh ta lắc đầu hững hờ, nói: “Được thôi, lúc nào ông nhớ ra thì thông báo cho tôi. Tôi cũng muốn nói với ông một câu, con người tôi không thích người khác mặc cả với tôi đâu. Ông muốn nói thì nói, không muốn thì thôi. Tôi đã đưa ra điều kiện rồi, nếu ông không tiếp nhận hoặc muốn đòi điều kiện tốt hơn nữa thì xin lỗi, tôi không tiếp ông được. Cáo từ.”
Hà Chi Sơ cất bước đi không một chút do dự như thế, York lại cảm thấy sững sờ.
Ông ta gọi giật Hà Chi Sơ lại: “Anh Hà! Chúng ta đàm phán một chút đã!”
Hà Chi Sơ không dừng chân, cũng chẳng quay đầu, nói: “Nghĩ kĩ rồi đàm phán. Nếu ông còn chưa nghĩ kĩ thì tôi cũng không muốn miễn cưỡng.”
York nghẹn lời. Ông ta trở nên do dự, không biết có nên chấp nhận giao dịch này với Hà Chi Sơ hay không.
Hơn nữa, ông ta còn chưa liên lạc với người phụ nữ đó, cũng phải nghe ngóng tình hình bên kia trước đã.
Nếu người phụ nữ đó nhìn ông ta chết mà không cứu thì ông ta bán đứng cô ta cũng không muộn.
Dù sao thì người phụ nữ đó cũng rất lợi hại, chẳng những có tiền (trực tiếp đưa cho ông ta một triệu Euro tiền mặt, gửi vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ), còn có thế lực (có thể điều động hệ thống theo dõi vệ tinh Copernicus). Với khả năng như thế, nếu York muốn bán đứng cô ta thì nhất định cũng phải xem xét cẩn thận, nếu không sẽ kéo cả bản thân mình chết theo.
Hà Chi Sơ đi rồi, York quay lại phòng giam của mình cả ngày, chẳng có động thái gì hết.
Nhưng một ngày sau đó, khi được đến thư viện đọc sách lên mạng, ông ta gửi một bức thư cho một email lạ, nói: “Cô Yamaguchi, chúng ta cần nói chuyện. Cô nhìn nhận chuyện này như thế nào?”
Bức thư đó bị Hà Chi Sơ vốn luôn kiểm soát ông ta chặn lại, nhưng kỳ lạ ở chỗ là không điều ra được email đã nhận thư của York.
Bất luận anh ta dùng phương pháp theo dõi nào cũng không tìm được người nhận email đó đang ở đâu, y hệt như đá chìm đáy biển.
Hà Chi Sơ nhìn kết quả này, trong lòng trĩu nặng.
Dựa vào trình độ mạng máy tính của anh ta cũng không theo dõi được email đó, lẽ nào trên thế giới này có có cao thủ máy tính lợi hại hơn cả anh ta sao?
Nhìn tên người nhận thì hình như York gửi thư cho một người phụ nữ Nhật Bản.
Người Nhật Bản có kỹ thuật máy tính mạng lợi hại đến thế ư?
Hà Chi Sơ không tin.
Anh ta ngồi trước màn hình máy tính suy nghĩ cả nửa đêm, rốt cuộc nghĩ đến một khả năng khiến cho sắc mặt càng khó coi hơn.
Anh ta nghĩ đến những lo âu mơ hồ trước kia của mình, bây giờ lại xuất hiện địa chỉ email kỳ lạ này, gần như đang chứng minh phỏng đoán của anh ta.
Chẳng trách anh ta không tìm ra.
“Chết rồi!” Hà Chi Sơ đứng bật dậy khỏi bàn làm việc.
Nếu đối phương có thế lực tương đương với anh ta, như vậy theo dự đoán, bây giờ hẳn là York cũng lành ít dữ nhiều rồi.
Anh ta lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho phòng giam York, nói: “Tôi có việc gấp cần tìm York, anh gọi ông ta đến nghe điện thoại đi.”
Nhân viên trực ban rất không bằng lòng khi bị đánh thức, nói: “Anh là ai? Muộn thế này rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói!”
“Tôi họ Hà, anh xem biên bản tiếp khách của York đi, hôm kia tôi mới đi thăm ông ta.” Hà Chi Sơ nén lại sự lo lắng trong lòng, trầm giọng giải thích.
Nhân viên trực ban khó chịu lật biên bản tiếp khách, đến khi anh ta nhìn thấy ghi chú bên cạnh cái tên Hà Chi Sơ, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, vội vã nói: “Anh Hà! Là anh Hà đấy à! Anh đợi một lát! Tôi gọi York đến nghe điện thoại ngay đây!”
Nhân viên trực ban tỉnh ngủ, chạy đến phòng giam của York, lấy chìa khóa mở cánh cửa sắt, lớn giọng gọi: “York! Đi ra nghe điện thoại!”
Lúc đó đã là hai ba giờ sáng, có lẽ York đã ngủ say nên không nghe thấy tiếng gì.
Nhân viên trực ban hết cách, vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa bật đèn, đi vào lật mạnh chăn trên giường của York lên thì nhìn thấy hốc mắt, lỗ mũi, miệng, hai tai York đều chảy máu, chết trên giường!
“A!!!”
Anh ta sợ hãi ngồi phịch xuống đất, sau đó nhanh chóng vừa bò vừa chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi: “Giết người rồi! Giết người rồi! Có kẻ giết người ở trong tù rồi!”

Hà Chi Sơ nhận được tin York chết ở trong ngục, lập tức cũng hiểu ra bản thân đã đi chậm một bước.
Có lẽ sau khi nhận được email ra điều kiện của York thì đối phương đã hành động ngay rồi.
Tuy không hỏi được ai ở đằng sau giờ trò ma mãnh, nhưng đối phương đã nhanh chóng tiêu diệt manh mối này thì chứng tỏ rằng kẻ nấp sau bóng tối không muốn bị Hà Chi Sơ phát hiện.
Tại sao không muốn bị anh ta phát hiện chứ?
Haha, chắc đến tám chín phần là người quen của Hà Chi Sơ, hoặc là, kẻ thù của anh ta.
Bạn bè của Hà Chi Sơ không nhiều, nhưng kẻ thù thì vô số.
Anh ta nheo nheo đôi mắt hoa đào sóng sánh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để tìm ra Cố Niệm Chi.
Hai manh mối là Seth và York đều đứt cả, điện thoại của Cố Niệm Chi nhất định cũng mất rồi, do đó cũng không thể dùng vệ tinh định vị theo dõi được.
Rốt cuộc thì cô đang ở đâu?
Ở bên trong núi Alps sao?
Trước mắt thì kết quả xấu nhất là cô bị vây hãm trong núi Alps.
Tuy nhiên, bây giờ không phải mùa đông nên có lẽ sẽ đỡ hơn chút ít.
Nếu là mùa đông, tuyết lớn lấp núi mới không có đường sống sót.
Hà Chi Sơ do dự hồi lâu, đưa ra hai quyết định.
Một là, lập tức cho người lên núi Alps tìm kiếm, cho dù là tìm từng tấc một cũng phải lật cả đỉnh Bavaria của dãy Alps để tìm ra Cố Niệm Chi.
Thứ hai là anh ta phải xuất hiện trên truyền thông nhiều hơn, xuất hiện trong tầm mắt của công chúng nhiều hơn. Anh ta cần đứng ở nơi cao dễ thấy, như vậy thì bất luận Cố Niệm Chi đang ở đâu cũng biết được anh ta đã quay về rồi, anh ta đang đợi cô!
Sau chuyện này, Hà Chi Sơ có động thái bất thường, không khiêm tốn nữa, cũng không trốn tránh sự theo đuổi của giới truyền thông.
Anh ta xuất hiện liên tiếp trên các đài truyền hình lớn nước Đức, tiếp nhận phỏng vấn, thực hiện tiết mục, còn công khai tài khoản chính thức của mình trên mạng xã hội truyền thông nước Đức.
Ảnh đại diện của tài khoản là bóng lưng của Cố Niệm Chi, ghi chú của anh ta là đợi em về nhà…
Lúc ban đầu, nhóm Smith không biết tại sao đột nhiên Hà Chi Sơ lại thích công khai như thế, xuất hiện dưới ánh đèn pha của giới truyền thông.
Sau này, khi bọn họ nhìn thấy tài khoản xã hội truyền thông của Hà Chi Sơ mới vỡ lẽ.
Hóa ra anh ta muốn đứng ở nơi cao nhất, để người lạc đường biết phải đi đâu để tìm được anh ta…
Hà Chi Sơ vốn đã hết sức cuốn hút, diện mạo Đông Tây kết hợp, đôi mắt hoa đào đa tình tuyệt đẹp và thần thái lạnh lùng, hờ hững làm nổi bật khí chất mâu thuẫn vô cùng mê hoặc.
Lại cộng thêm chất giọng Đức Hanover tiêu chuẩn, cách cư xử vương giả càng gia tăng sức hút cho anh ta.
Công chúng nước Đức bị mê hoặc đến quên cả lối về, những nhóm người hâm mộ liên tục theo dõi anh ta trên màn hình truyền thông xã hội mỗi ngày.
Xuất hiện công khai với quy mô lớn như vậy, Cố Niệm Chi vốn sẽ có thể nhìn thấy. Thế nhưng rất tiếc, mạng Internet mà cô truy cập đã chặn toàn bộ tin tức liên quan đến Hà Chi Sơ. Vì thế cô hoàn toàn không nhìn thấy được Hà Chi Sơ trong cơn lốc mạng xã hội nước Đức.
Hơn nữa cô không thích xem tivi, trong nhà Reinz cũng không có tivi nên cô cũng không nhìn thấy Hà Chi Sơ xuất hiện trên truyền hình.
Hôm đó đêm đã khuya, Cố Niệm Chi đang ngủ say, Arth bí mật đến gặp Reinz.
Hai người uống bia tươi dưới ánh trăng, nghĩ đến hành động bất thường gần đây của Hà Chi Sơ.
“Reinz, anh nghĩ, có phải cái tên họ Hà đó vẫn đang tìm kiếm cô ấy không?” Arth chu môi về phía phòng ngủ của Cố Niệm Chi ở trên lầu.
Reinz uống một hớp bia tươi, không lên tiếng.
Dưới ánh trăng bàng bạc, biểu cảm của anh ta có nét lạnh lùng chán nản, trong đôi mắt xanh lam không hề có chút tình cảm lay cảm nào. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Một lúc sau, khi uống hết cốc bia tươi, Reinz mới điềm đạm nói: “… Có thể không tìm ư?”
Nếu anh ta làm lạc mất cô thì cho dù có phải chạy bôn ba khắp nơi, anh ta cũng phải tìm được cô…
“Cũng đúng. Cô ấy là cấp dưới đắc lực của anh ta, đưa người ta từ Đế quốc Hoa Hạ đến Đức, mà lúc về lại không thấy thì ai mà tha cho anh ta được chứ?” Arth giơ ngón tay cái về phía Reinz, “Nhưng mà, may mà anh nhìn xa trông rộng, chặn trước tất cả các thông tin liên quan đến Hà Chi Sơ, nếu để cô ấy biết họ Hà đã quay lại rồi thì còn không biết làm loạn đến mức nào nữa!”
Gần đây Arth mới biết được một thân phận khác của Hà Chi Sơ ở Mỹ, là người mà ngay cả Tổng tư lệnh Philip, Tổng tư lệnh tối cao của NATO cũng muốn nịnh bợ.
Cũng may Cục tình báo liên bang của bọn họ là một cơ cấu tổ chức khác biệt, không cần cùng mấy tên quan chức chính phủ không có khí phách đến tâng bốc Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi đang nằm trong tay bọn họ, bọn họ sẽ không buông tay.
Nhưng bọn họ cũng không muốn rước thêm phiền phức.
Nếu không cẩn thận để Cố Niệm Chi liên lạc được với Hà Chi Sơ, Hà Chi Sơ ra mặt trực tiếp liên lạc với Cục đòi người thì bọn họ cũng không dám tự mình nói thả hay không thả…
“Chỉ là một mã code nhỏ, chẳng khó khăn gì cả.” Reinz bình tĩnh nói, “Có điều, Cereus không quen bị nhốt trong phòng, nếu cô ấy ra ngoài đi dạo rồi có được thông tin của tên họ Hà từ người khác, thì cậu cũng nghĩ xem làm thế nào để đối phó đi.”
Arth tự rót một cốc bia tươi, thờ ơ nói: “Tôi có thể đối phó thế nào cơ chứ? Vẫn phải nghe cấp trên còn gì? Nếu bọn họ không chịu đước áp lực từ phía tên họ Hà thì anh nói tôi nên làm gì?”
Reinz mỉm cười, không nói gì, châm điếu thuốc rồi rít một hơi, trong làn khói thuốc lượn lờ, tầm nhìn của anh ta có vẻ mờ mịt phiêu tán…

Ngày hôm đó, cuối cùng, văn phòng công dân nước ngoài của Bộ Nội vụ Đế quốc Hoa Hạ cũng nhận được báo cáo mất tích của công dân trong nước ở nước ngoài.
Công dân đó là Cố Niệm Chi, là một thành viên trong nhóm luật sư nguyên cáo vụ án của nữ du học sinh Lê Hải Thanh nổi cộm tại Đức trước kia.
Vụ án này được Bộ trưởng Bạch của Bộ Nội vụ đặc biệt quan tâm, đến đoàn luật sư cũng là do Bộ trưởng Bạch mời đến.
Bây giờ, công dân Đế quốc Hoa Hạ duy nhất trong đoàn luật sư mất tích, văn phòng công dân nước ngoài rất ngạc nhiên, vội nhặt báo cáo tóm tắt từ Phó lãnh sự của Lãnh sự quán Đế quốc Hoa Hạ tại Munich ra, làm thủ tục đưa lên cấp trên.
Khi tin tức này được báo cáo lên đến chỗ Bộ trưởng Bạch Kiến Thành của Bộ Nội vụ đã là đêm khuya, con gái ông là Bạch Duyệt Nhiên đang ở trong phòng làm việc nhà mình giúp ông sắp xếp tài liệu công văn.
Khi nhìn thấy bản báo cáo tóm tắt đó, Bạch Duyệt Nhiên đứng dậy, vội vã đẩy cửa phòng làm việc bên trong của Bạch Kiến Thành, nói: “Ba ơi, Cố Niệm Chi mất tích ở nước Đức rồi, con phải nhanh chóng thông báo tin tức này với Thượng tướng Quý.”
Vốn dĩ nên thông báo cho Hoắc Thiệu Hằng đầu tiên, nhưng bây giờ Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài, không tin tức thư từ gì.
Bạch Duyệt Nhiên biết cô không thể dùng bất cứ con đường hay thủ đoạn nào để quấy nhiễu Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là quy tắc thép, không nghe theo thì chỉ có thể đưa lên tòa án quân sự, đợi xét xử nghiêm khắc nhất.
Do đó, biện pháp nhanh nhất tốt nhất là thông báo với Thượng tướng Quý.
Quyền lực của Thượng tướng Quý còn lớn hơn Hoắc Thiệu Hằng, quân hàm cũng cao hơn, cũng có thể điều động càng nhiều nguồn đi tìm Cố Niệm Chi.
Bạch Kiến Thành ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu dày cộp, nhấc kính lão xuống, nhíu mày nói: “Con nói cái gì? Ai mất tích cơ?”
“Cố Niệm Chi ạ.” Bạch Duyệt Nhiên định thần lại, “Ba còn nhớ không? Bảy năm trước Hoắc thiếu đã cứu một cô bé từ trong phòng thí nghiệm từ trường của cô con, cô bé đó chính là con gái út của Cố Tường Văn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom