Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 660
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 660 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 660
QUY MÔ LỚN NHẤT
“Là cô bé ấy sao? Ba nhớ ra rồi, không phải cô ấy học luật, lần này đến nước Đức tham gia vụ kiện kia sao?” Bạch Kiến Thành vẫn biết được nội tình bên trong.
“Đúng ạ, chính là cô ấy. Nhưng cô ấy đã mất tích ở Đức rồi ạ.” Bạch Duyệt Nhiên hơi bất an.
Ở Cục tác chiến đặc biệt, tuy cô chỉ là Trưởng phòng Pháp chế, nhưng phong cách làm việc và kỷ luật của Cục tác chiến đặc biệt đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô.
Hơn nữa, cô hiểu rõ tầm quan trọng của Cố Niệm Chi. Tuy hiện nay ba cô ấy là Cố Tường Văn còn quan trọng hơn cô ấy, nhưng ai biết được đám người của Cục tác chiến đặc biệt nghĩ thế nào chứ?
Cô ấy lại còn là người trong lòng của Hoắc Thiệu Hằng nữa…
“Ừ ừ, con mau đi đi, nói rõ ràng với Thượng tướng Quý, bảo ông ấy đừng vội vã. Ba sẽ bảo Bộ Ngoại giao giục cảnh sát địa phương lập tức tìm người.” Bạch Kiến Thành lấy điện thoại gọi cho Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.
Bạch Duyệt Nhiên gật đầu, “Con cảm ơn ba ạ” rồi rời đi.
Bạch Duyệt Nhiên rời khỏi nhà, lập tức lái xe của mình đến khu tập thể Bộ Quốc phòng mà Thượng tướng Quý sinh sống.
Cô là Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt, cấp bậc an ninh khá cao, lại được Thượng tướng Quý yêu quý nên cô cầm thẻ thông hành có thể ra vào khu tập thể Bộ Quốc phòng bất cứ khi nào, nửa đêm cũng không vấn đề gì.
Thượng tướng Quý vẫn chưa ngủ, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng ông vẫn quen thức đêm. Đêm khuya là khoảng thời gian làm việc tốt nhất của ông và cũng là lúc đầu óc tỉnh táo nhất.
Ông đang vùi đầu vào tập tài liệu thì điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông.
Trên bàn của ông có ba chiếc điện thoại, một chiếc màu đen, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xám.
Chiếc đổ chuông là chiếc điện thoại nội bộ màu xám.
Thượng tượng Quý không ngẩng đầu lên, chỉ nhấc máy “Alo” một tiếng.
Từ trong điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo vững vàng của Bạch Duyệt Nhiên: “Cháu chào Thượng tướng Quý, cháu là Bạch Duyệt Nhiên ạ, cháu có chuyện gấp cần cấp báo với bác. Cháu đang đợi ở cửa nhà bác.”
Tuy Bạch Duyệt Nhiên có thể tự do ra vào khu tập thể Bộ Quốc phòng nhưng cô không thể tùy tiện ra vào nhà Thượng tướng Quý, bắt buộc phải có sự đồng ý của lính gác cổng, mà lính gác cổng buộc phải có sự đồng ý của Thượng tướng Quý hoặc người nhà của ông thì mới được cho người khác đi vào.
Sắc mặt của Thượng tượng Quý trở nên nghiêm trọng hơn: “Duyệt Nhiên à? Mau vào đây.”
Lính gác cổng có thể nghe thấy cuộc điện thoại giữa Thượng tướng Quý và Bạch Duyệt Nhiên, khẽ gật đầu, ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người, sau đó để Bạch Duyệt Nhiên bước vào.
Bạch Duyệt Nhiên bước vào, đúng lúc Thượng tướng Quý ở trên cầu thang đi xuống, vừa nhìn thấy cô ông liền nói: “Duyệt Nhiên đến rồi à, nhanh ngồi xuống đi.”
Bạch Duyệt Nhiên đứng ở giữa phòng khách, đợi Thượng tướng Quý đi đến mới đưa bản báo báo tóm tắt của Phó lãnh sự Lãnh sự quán Đế quốc Hoa Hạ tại Munich cho Thượng tướng Quý, giọng rất thấp: “… Cháu vừa nhận được báo cáo tóm tắt, Cố Niệm Chi mất tích ở nước Đức rồi.”
Thượng tướng Quý không ngờ nửa đêm lại nghe được thông tin này, cơ mặt ông bất giác giật giật, nhưng ông không kích động, yên lặng vịn vào sofa ngồi xuống, lấy kính lão ở trong túi áo ra, bắt đầu đọc kĩ bản báo cáo tóm tắt ngoại giao.
Bản báo cáo tóm tắt không đến năm trăm chữ nhưng Thượng tướng Quý đọc đến nửa tiếng đồng hồ.
Bạch Duyệt Nhiên không dám thở mạnh, chỉ dám chăm chú nhìn vào chiếc ghế sofa bên cạnh Thượng tướng Quý.
Một lúc lâu sau, Thượng tướng Quý mới bình tĩnh lên tiếng: “Từ ngày Cố Niệm Chi mất tích đến khi chúng ta nhận được thông báo đã hơn hai mươi ngày. Thế nào rồi? Lãnh sự quán bên đó có gửi đến thông tin mới nào nữa không?”
Bạch Duyệt Nhiên ngớ ra một lúc, trong lòng vô cùng bội phục Thượng tướng Quý.
Đúng là gừng càng già càng cay!
Thượng tướng Quý vừa mở lời đã khác hẳn với người bình thường rồi.
Đến cô còn quên xem thời gian trên bản báo cáo tóm tắt.
Cô trả lời: “Thật đúng là, hiệu suất công việc của Bộ Ngoại giao quá kém, có một bản báo cáo tóm tắt, mà từ lúc phát đi đến khi đến được chỗ ba cháu mất đến bảy tám ngày. Cháu nhất định phải bảo bọn họ nâng hiệu suất làm việc.”
Cô không biết đã bỏ lỡ mắt xích nào rồi, nhưng đang trong thời kỳ quan trọng tranh cử chức Thủ tướng của ba cô Bạch Kiến Thành, không thể xảy ra sai sót, do đó, tạm thời cô không truy cứu trách nhiệm này nữa.
Thượng tướng Quý không tỏ thái độ gì.
Bộ Ngoại giao và Bộ Nội vụ đều là cơ quan chính phủ, Bạch Kiến Thành có thể quản lý. Lãnh đạo tối cao của Bộ Quốc phòng như ông cũng không có quyền lên tiếng.
Không đảm nhận chức vụ thì không can dự đến, điều cấm kỵ nhất khi làm chính trị là nhúng tay vào việc không phải của mình.
Thấy Thượng tướng Quý mãi không lên tiếng, Bạch Duyệt Nhiên đành hỏi: “Phải làm thế nào ạ? Có cần điều người đến Đức không ạ?”
Thượng tướng Quý ngẫm nghĩ, Cố Niệm Chi là con gái của Cố Tường Văn, là vợ chưa cưới của Hoắc Thiệu Hằng. Cô xảy ra chuyện thì bọn họ không thể chống mắt làm ngơ được.
Nhưng bây giờ Hoắc Thiệu Hằng đang ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, không thể thông báo sự việc này cho anh, cũng không thể để anh biết.
Tuy ông biết Hoắc Thiệu Hằng không phải không biết phân nặng nhẹ, vì việc tư mà bỏ việc công, nhưng ai biết được chứ?
Nhiều năm nay anh chỉ động lòng với một người con gái duy nhất, Thượng tướng Quý không dám đánh cược…
Suy nghĩ một lát, Thượng tướng Quý nói: “Cháu quay về bảo ba hỏi lại Bộ Ngoại giao, xem bên đó bọn họ đã có tin tức mới nhất của sự việc này chưa. Bác giữ bản báo cáo này lại trước đã rồi xem triển khai công việc như thế nào.”
Bạch Duyệt Nhiên đứng dậy, vội vã nói: “Cháu về hỏi ba cháu ngay đây ạ.”
Thượng tướng Quý cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Duyệt Nhiên, cảm ơn cháu.”
“Thượng tướng Quý khách sáo rồi, cháu cũng là người của Cục tác chiến đặc biệt. Cháu coi Cố Niệm Chi như một phần của chúng cháu ạ.” Bạch Duyệt Nhiên nói năng rất thẳng thắn, quay người bước đi, vô cùng nhanh nhẹn, lanh lợi.
Bạch Duyệt Nhiên đi rồi, Thượng tướng Quý cầm bản báo cáo tóm tắt đó về phòng làm việc của mình, xem lại một lần nữa, nhấc chiếc điện thoại màu đen gọi đến Cục tác chiến đặc biệt.
“Tổng đài, nối máy đến Âm Thế Hùng hoặc Triệu Lương Trạch cho tôi.” Thượng tướng Quý nghĩ, Hoắc Thiệu Hằng không ở trong nước thì để hai thư ký đời sống của anh phụ trách cũng được.
Có thể nói ba người Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đã theo dõi sự trưởng thành của Cố Niệm Chi, có trách nhiệm và tình cảm với cô. Để hai người bọn họ đảm nhiệm, chắc chắn sẽ tận lực hơn người khác.
Trong lòng Thượng tướng Quý nổi lên những bất an mơ hồ. Nhưng ông nghĩ Cố Niệm Chi đã trưởng thành, hơn nữa Cục tác chiến đặc biệt cũng có sự bảo vệ đặc biệt với Cố Niệm Chi, chắc sẽ rất dễ tìm ra.
Kết quả, tổng đài bên đó trả lời ông: “Báo cáo Thủ trưởng, Trung tá Âm và Trung tá Triệu đang thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài, tạm thời không thể nhận điện thoại ạ.”
Bàn tay Thượng tướng Quý siết lại, ông âm thầm cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cố Niệm Chi đã mất tích, ba người Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch lại đang đồng thời thi hành nhiệm vụ!
Ông trầm giọng hỏi: “Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch thi hành nhiệm vụ gì? Ai là người cử bọn họ đi?”
Tổng đài bên đó biết người gọi đến là Thượng tướng Quý, là chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng, nhưng Cục tác chiến đặc biệt tương đối đặc thù, cho dù là Thượng tướng Quý thì có những chuyện ông cũng không thể hỏi được.
Nếu ông muốn biết thì phải có mặt Chủ tịch Long ở đó.
Nhân viên tổng đài khéo léo trả lời: “Thượng tướng Quý, đây là quy trình làm việc của Cục tác chiến đặc biệt. Đợi bọn họ quay về sẽ báo cáo với ngài.”
Nói đến đây, Thượng tướng Quý cũng hiểu.
Vừa rồi ông nhất thời sốt ruột, không nghĩ đến việc này, bây giờ được nhắc nhở, ông lập tức bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch đều không ở đây, Thượng tướng Quý tự cảm thấy bản thân mình phải có trách nhiệm với sự việc này.
Ngày hôm sau, Thượng tướng Quý họp với Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, thông báo với bảy người đến họp về việc mất tích của Cố Niệm Chi, lại nói: “Cô gái này từng có cống hiến to lớn cho tổ quốc của chúng ta. Hiện nay đột nhiên cô ấy mất tích, tôi cảm thấy có vài điều kỳ lạ, mọi người có ý kiến thế nào?”
Mọi người đều nhớ lần đầu xuất hiện của Cố Niệm Chi, cô đeo balo, bên trong chứa bản vẽ động cơ vô cùng quan trọng của máy bay chiến đấu.
“Quả thật rất kỳ quặc.” Một vị tướng ngồi cạnh Thượng tướng Quý nhíu mày, “Nhưng hiện nay cô ấy không mồ côi nữa, có nên thông báo việc này cho người nhà cô ấy không? Ba cô ấy đã tỉnh chưa?”
Đối với những người này, trước mắt, người quan trọng nhất không phải Cố Niệm Chi mà là ba cô, Cố Tường Văn.
Bởi vì Cố Niệm Chi chỉ mang đến cho bọn họ một bản vẽ, nhưng nếu Cố Tường Văn tỉnh lại thì lại là một kho báu vô giá, sẽ có vô số bản vẽ, phát minh có thể giúp Đế quốc Hoa Hạ vượt qua nút thắt công nghệ của các kỹ thuật hàng đầu.
Nhưng bọn họ vẫn đồng loạt đồng ý phải cứu viện Cố Niệm Chi với quy mô lớn nhất, không vì điều gì khác, chỉ vì cô là con gái của Cố Tường Văn.
Bọn họ không cho rằng khi Cố Tường Văn tỉnh lại, nếu phát hiện không thấy con gái yêu quý của mình, sẽ còn tiếp tục hợp tác với bọn họ.
Đương nhiên trong lòng Thượng tướng Quý, Cố Niệm Chi còn một thân phận khác. Bởi vì cô là người con gái mà Hoắc Thiệu Hằng yêu mến, ông phải giúp Hoắc Thiệu Hằng tìm lại vị hôn thê của anh.
Nhưng Thượng tướng Quý không nói ra điều này, dù sao thì báo cáo kết hôn của Hoắc Thiệu Hằng chỉ có ông và thư ký đời sống Tào biết mà thôi.
Thượng tướng Quý nhìn một lượt những người tham gia họp trong phòng, nói: “Quan Thần, việc này do anh phụ trách. Hôm nay anh đến bệnh viện xem Cố Tường Văn tỉnh chưa đã, sau đó nghĩ cách nói chuyện này với chị của cô ấy.”
Hoắc Quan Thần gật đầu, “Tan họp tôi sẽ đi ngay. Việc này nên được xử lý nhanh chóng, xem ra đã bị kéo dài không ít thời gian rồi.”
“Đúng vậy, do đó phải thật nhanh chóng. Tôi sẽ cung cấp mọi phương tiện cho anh, do anh quyết định, cần cái gì thì cứ việc yêu cầu. Tôi sẽ hậu thuẫn ủng hộ anh.” Thượng tướng Quý ra lệnh nghiêm túc, biểu thị rất coi trọng sự việc này.
Đợi mọi người đi rồi, Thượng tướng Quý mới nói rõ đầu đuôi với Hoắc Quan Thần, “Quan Thần, còn có một việc, anh phải biết.”
“Chuyện gì vậy?” Hoắc Quan Thần thắc mắc nhìn Thượng tướng Quý, “Có liên quan đến Cố Niệm Chi ư?”
“… Ừm, cứ cho là thế đi.” Thượng tướng Quý nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: “… Trước khi Thiệu Hằng ra nước ngoài, nó đã viết báo cáo kết hôn, cấp trên đều thông qua rồi, cũng đã thông qua thẩm tra lý lịch chính trị của Cố Niệm Chi. Cho nên, con bé đã coi như là con dâu chính thức của anh rồi. Lần này con bé xảy ra chuyện, anh nhất định phải dốc lực giúp đỡ con bé.”
Hoắc Quan Thần sững người, “Hả? Hoắc Thiệu Hằng muốn kết hôn với con bé?! Không phải chứ? Chuyện này… chuyện này… sao lại có thể thế được?! Thượng tướng Quý, anh đang đùa tôi phải không?”
“Chuyện này tôi có thể mang ra đùa cợt sao?!” Thượng tướng Quý không hài lòng, “Không ai biết chuyện này cả, Thiệu Hằng cũng không muốn người khác biết nên anh cũng phải bảo mật. Nếu không thì tôi không biết Thiệu Hằng sẽ nghĩ thế nào nữa…”
Hoắc Quan Thần mím môi, trong lòng rất không bình tĩnh.
Con trai ruột viết báo cáo kết hôn rồi, bản thân lại là người cuối cùng được biết, đến Thượng tướng Quý còn biết trước ông ta.
Lại nói đến thân phận của Cố Niệm Chi, lớn lên cùng Thiệu Hằng, nếu thằng bé thật sự kết hôn với con bé thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?
Nhưng ông ta cũng biết rằng Cố Niệm Chi là con gái ruột của Cố Tường Văn. Vì thế, trước mặt Cố Tường Văn, mọi người sẽ không ăn nói hồ đồ, cũng sẽ không để người khác nói linh tinh.
Nếu Cố Niệm Chi không phải là con gái ruột của Cố Tường văn thì dù có phải liều mạng ông ta cũng sẽ phản đối.
Hoắc Quan Thần cố nuốt cục tức xuống, đảm bảo với Thượng tướng Quý: “Thượng tướng Quý cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ điều động nhân lực tốt nhất, dùng quy mô lớn nhất để điều tra sự việc này.”
Thượng tướng Quý vỗ vỗ vai ông ta, “Giao việc này cho anh là tôi yên tâm nhất.”
Đối với Thượng tướng Quý, xét công xét tư, xét tình xét lý, lúc Hoắc Thiệu Hằng không ở trong nước, Hoắc Quan Thần ra mặt phụ trách điều tra việc mất tích của Cố Niệm Chi là thích hợp nhất.
…
Sau khi tan họp, Hoắc Quan Thần trở về phòng làm việc của mình, gọi ngay thư ký đời sống của ông ta tới, sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Ông ta không nói là việc gì, chỉ nói có nhiệm vụ quan trọng, bảo bọn họ triệu tập những người có liên quan của phòng đối ngoại Bộ Quốc phòng, áp dụng quy mô lớn nhất, sau đó liên lạc với Cục tác chiến đặc biệt, sau cùng trao quyền cho bọn họ, Cục tác chiến đặc biệt hành động mới là cách cứu viện tốt nhất.
Bởi vì ở nước ngoài, Cục tác chiến đặc biệt có ưu thế tự nhiên.
Thư ký đời sống của ông ta ghi lại mệnh mệnh rồi đi chuẩn bị. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoắc Quan Thần chuẩn bị xong đề tài cuộc họp liền ngồi xe riêng đến tòa nhà bệnh viện tại trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Ở đây, Cố Tường Văn bị kiểm soát chặt chẽ, chỉ có hai người đích thân chăm sóc là Trần Liệt và Diệp Tử Đàn, Diệp Tử Đàn chấp nhận làm y tá, có thể thấy bọn họ coi trọng Cố Tường Văn như thế nào.
Ngay cả nếu Thượng tướng Quý mắc bệnh cũng không đến lượt bác sĩ đứng đầu cả nước chỉ sau Trần Liệt là bác sĩ Diệp Tử Đàn làm y tá.
Lúc Hoắc Quan Thần đến thăm Cố Tường Văn, vừa đúng lúc Cố Yên Nhiên cũng ở đây.
Bởi vì hôm nay đúng vào ngày cô ta đến thăm Cố Tường Văn một tuần một lần.
Ông ta dẫn theo hai người thư ký sinh hoạt bước vào, nhìn thấy Cố Yên Nhiên ở đây thì gật đầu với cô ta, “Cô Cố.”
Cố Yên Nhiên nhận ra ông ta là Hoắc Quan Thần, ba của Hoắc Thiệu Hằng, Thượng tướng Bộ Quốc phòng, quân hàm còn cao hơn Hoắc Thiệu Hằng.
Cô ta thoải mái bước tới đưa tay ra, cười nói: “Ô? Hôm nay có ngọn gió nào đã đưa Thượng tướng Hoắc đến đây thế ạ? Đúng là rồng đến nhà tôm, vinh hạnh cho chúng tôi quá!”
Vốn dĩ Hoắc Quan Thần không muốn bắt tay cô ta, nhưng bàn tay của đối phương đã giơ đến trước mặt ông ta, không bắt cũng không phải, ông ta liền khách sáo bắt tay một cái, nói: “Cô Cố khách sáo rồi, tôi đến xem bệnh tình của ba cô như thế nào rồi, lúc nào sẽ tỉnh lại?”
Cố Yên Nhiên vừa cười vừa nói: “Cái này phải hỏi bác sĩ Trần và bác sĩ Diệp mới biết được.”
Hai người đang chào hỏi thì Trần Liệt và Diệp Tử Đàn bước vào.
“Chào thủ trưởng.” Hai người vội vã đứng nghiêm chào Hoắc Quan Thần.
Hoắc Quan Thần giơ tay lên, “Bác sĩ Trần, bác sĩ Diệp, chào hai người.”
Ông ta đến trước giường bệnh của Cố Tường Văn quan sát tỉ mỉ một hồi, quay lại hỏi Trần Liệt đang đứng sau lưng: “Bác sĩ Trần, bao giờ thì ông Cố tỉnh lại?”
Trần Liệt xua tay, “Thủ trưởng hỏi cái này thì làm khó tôi rồi. Ông ấy đã ở trong trạng thái người thực vật quá lâu, hơn nữa các chức năng cơ thể cũng suy thoái rất nhiều. Bây giờ tôi mới hồi phục được một chút chức năng cơ thể của ông ấy, phải nói chính xác là bao giờ ông ấy tỉnh lại thì thật ra tôi cũng không biết.”
Cố Quan Thần thầm thở dài nhưng biểu cảm của ông ta vẫn rất điềm tĩnh, nói: “Ừ, tôi biết rồi. Các cậu nhất định phải dốc toàn bộ sức lực cứu chữa cho ông ấy, không tiếc bất cứ giá nào.”
Cố Yên Nhiên ở bên cạnh nghe được, vừa cảm động, vừa bất an, nhỏ giọng nói: “Thủ… thủ trưởng Hoắc, bác sĩ Trần và bác sĩ Diệp đều rất tận tâm tận lực, là tình trạng của ba tôi quá tồi tệ, ông đừng trách bọn họ.”
Hoắc Quan Thần có ấn tượng khá tốt với Cố Yên Nhiên. Cô ta đối với người khác rất phóng khoáng, lại giàu có, tuổi còn trẻ đã nắm giữ nhiều tài sản lớn, quan trọng là hiểu ý người khác, thái độ đối với bác sĩ và y tá thực sự rất lễ phép…
“Cô Cố nghĩ như vậy làm chúng tôi cũng thấy hổ thẹn.” Hoắc Quan Thần hơi gật đầu, nhớ ra chuyện của Cố Niệm Chi, nói: “Cô Cố có thời gian không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
“Đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì, dành riêng thời gian đến thăm ba thôi.” Cố Yên Nhiên mỉm cười gật đầu, “Mời ngài nói.”
“Xin mời đi theo tôi.” Hoắc Quan Thần sẽ không nói trước mặt Trần Liệt và Diệp Tử Đàn.
Ông ta biết Trần Liệt là bạn tốt của Hoắc Thiệu Hằng, ông ta lo Trần Liệt sẽ không sợ bị tổ chức kỷ luật mà ngấm ngầm thông báo việc này cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Quan Thần tuyệt đối không muốn chuyện của Cố Niệm Chi ảnh hướng đến nhiệm vụ ở nước ngoài của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Yên Nhiên thấy Hoắc Quan Thần không chịu nói ở đây, ánh mắt hơi chuyển, nói: “Mời ngài.”
Hoắc Quan Thần đưa Cố Yên Nhiên xuống phía dưới tòa nhà bệnh viện, đến khoảng sân trống phía trước.
Trên khoảng trống rộng rãi chỉ có hai người Hoắc Quan Thần Và Cố Yên Nhiên đứng đó.
Ở bốn góc phía xa là thư ký đời sống và lính cảnh vệ của Hoắc Quan Thần đang đứng, hết sức cảnh giác trông coi bốn phía sân, không để những người không có nhiệm vụ lại gần.
Trên khoảng đất mênh mông như thế, Hoắc Quân Thần nhỏ giọng nói với Cố Yên Nhiên: “Cô Cố, chúng tôi mới nhận được thông báo, em gái cô là Cố Niệm Chi đã mất tích ở Đức.”
Cố Yên Nhiên mở miệng “Hả” một tiếng lớn, ánh mắt hết sức ngỡ ngàng.
“Ngài nói gì cơ? Ai mất tích ạ?” Cô ta ngơ ngác nhìn Hoắc Quan Thần, gần như không kịp phản ứng lại.
“… Em gái của cô, Cố Niệm Chi.” Hoắc Quan Thần nói chậm lại, từng câu từng chữ, nhìn vào gương mặt bối rối của Cố Yên Nhiên, vô cùng thông cảm.
Cố Yên Nhiên nhắm mắt lại, đưa tay lên ôm miệng, lúc mở mắt ra thì đôi mắt đã đầy nước mắt, cô ta nghẹn ngào nói: “Hả? Sao lại mất tích?! Nó bé như thế, lại xinh đẹp, chẳng quen biết đường đi lối lại ở Đức, nếu rơi vào tay mấy kẻ biến thái thì tôi không dám tưởng tượng nó phải chịu đựng số phận như thế nào nữa…”
Hoắc Quan Thần vội nói: “Cô không cần bi quan đến thế, có thể con bé đang lưu lạc ở một nơi nào đó thôi, ví dụ như lúc đi chơi bị trộm túi tiền và điện thoại, tạm thời không có cách nào liên lạc với người nhà.” Ông ta lại nói: “Hơn nữa Thượng tướng Quý đã đặc biệt hạ lệnh, yêu cầu chúng tôi giải quyết chuyện này ở quy mô lớn nhất, cần phương tiện gì sẽ có phương tiện đó, cần nhân lực có nhân lực, toàn bộ nhân viên ở châu Âu sẽ được điều đến nước Đức tìm người, nhất định sẽ không sao cả.”
Cố Yên Nhiên lau nước mắt, thấp giọng nói: “Cảm ơn Thượng tướng Hoắc và Thượng tướng Quý, ngài nói đúng. Từ nhỏ em gái tôi đã nghịch ngợm, nếu tìm ra nó, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó, sau này không được gây thêm rắc rối cho người khác nữa.”
“Sao lại phiền phức cơ chứ?” Hoắc Quan Thần bật cười, “Con bé là con gái ruột của Cố Tường Văn, chỉ dựa vào điểm này, chúng tôi sẽ không tiếc mọi giá cứu cô ấy trở về. Không nói cái khác nữa, nếu chúng tôi không nỗ lực, lúc ba cô tỉnh lại thì ông ấy sẽ không đồng ý đâu!”
Cố Yên Nhiên cảm thán thở dài, “Khiến ngài và Thượng tướng Quý tốn công tốn sức rồi, quy mô lớn nhất à… Ôi, Niệm Chi đúng là tốt số. Tuy nó không phải con ruột của ba tôi, nhưng từ nhỏ ba tôi đã thương nó như thương tôi, đợi ba tôi tỉnh lại, nhất định sẽ vô cùng biết ơn mọi người.”