Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 657 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 657
CHỈ LÀ ĐẠO CỤ
Cố Niệm Chi không nén nổi quay ra hỏi Reinz: “Có vẻ như anh rất giàu có, sao lại để mẹ Hannah ở một mình tại nơi như thế chứ?”
Reinz đỗ xe xong, quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Ở chỗ như nào cơ? Cô cảm thấy chỗ đó không tốt ư?”
Cố Niệm Chi bĩu môi, nói: “Chỗ đó hoang vu quá, không có điện thoại, không có mạng Internet, làm sao mà sống nổi chứ?”
Reinz bật cười, nói: “Mạng Internet mới xuất hiện gần hai mươi năm nay mà cô đã cảm thấy rời xa nó không sống nổi sao? Lẽ nào những người của hai mươi năm trước đều chết hết rồi à?”
Câu này nghe lại hợp lý quá, Cố Niệm Chi không còn lời nào để phản bác.
Hiếm khi cô bị người khác nói đến cứng họng như vậy, nhất thời trong lòng không được vui lắm, im lặng bước theo Reinz đi vào nhà anh ta.
Bên ngoài căn nhà giống như một pháo đài nhỏ, không ngờ nội thất trang trí bên trong lại khá hiện đại.
Cửa kính ô vuông kiểu Pháp mở ra sân sau, ghế sofa cong bằng da màu trắng như tuyết đặt trong góc tường phòng khách, ở giữa phòng trải vài tấm thảm thêu, những chỗ trống khác hiện ra sàn nhà bằng gỗ anh đào màu đỏ thẫm.
Một chiếc đàn dương cầm cổ điển lớn được đặt bên cạnh ô cửa kính kiểu Pháp.
Đèn trong phòng đều được chạm khảm, chỉ có phòng ăn treo đèn hoa sen bằng giấy lớn, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, ánh sáng màu trắng phát ra từ trong cánh hoa, phản chiếu lên mặt bàn ăn.
Reinz đưa Cố Niệm Chi lên cầu thang, “Phòng ngủ của cô ở tầng hai.”
Cố Niệm Chi theo anh vào phòng ngủ, phát hiện ra có lẽ đây là phòng ngủ chính của căn nhà này.
Căn phòng đã được sửa sang lại nhưng vẫn có phong cách sạch sẽ gọn gàng mang hơi hướng của giáo đồ, chắc là phòng của Reinz ngày trước.
Khi không lên tiếng, cảm giác anh ta mang lại cho người khác chính là phong thái lạnh lùng thoát tục của giáo đồ Thiên Chúa giáo.
Cố Niệm Chi không chịu ở phòng ngủ của Reinz, lắc đầu nói: “Tôi ở phòng khách đi, đây là phòng ngủ chính, tôi ở đây không phù hợp.”
Reinz cụp mắt nhìn cô, đôi mắt màu xanh lam mang theo hy vọng và sự chờ đợi thầm kín. Anh ta im lặng một hồi rồi nói: “Cereus, Arth nói rằng, cô phải có quan hệ họ hàng trực thuộc với tôi mới có thể ở cùng tôi để tôi bảo vệ cô.”
Cố Niệm Chi nhướng mày, “… Thì sao?”
Anh ta lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu vàng từ trong túi áo comple, mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê ít nhất cũng phải ba carat, góc cắt vô cùng hoàn hảo, ánh lên sắc cầu vồng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ phòng ngủ.
Chiếc nhẫn kim cương này có độ tinh khiết cực kì cao.
Cố Niệm Chi lùi lại một bước, “Reinz, anh đang làm gì thế?”
Reinz tiến tới bên cạnh cô, kéo chặt tay cô, “Chỉ để lừa Arth thôi, cô tạm thời miễn cưỡng làm vợ chưa cưới của tôi đi.” Vừa nói anh ta vừa rút chiếc nhẫn ra, thản nhiên đeo lên ngón giữa bàn tay trái của cô.
Đây là nhẫn đính hôn, biểu thị người này đã có chủ rồi.
Cố Niệm Chi vội vã tháo nhẫn ra, nói: “Không phải anh nói chỉ là kế sách tạm thời ư? Sao còn làm thật chứ? Tôi sẽ không diễn cùng anh đâu!”
Reinz chăm chú nhìn cô, một lúc sau anh ta lắc đầu, “Ai bảo cô là thật nào?”
“Thế chiếc nhẫn này…” Cố Niệm Chi mở lòng bàn tay ta, chiếc nhẫn kim cương hình quả lê lấp lánh gần như cùng một màu với lòng bàn tay trắng trẻo của cô.
Reinz bình thản cúi đầu, lấy chiếc nhẫn từ trên tay cô, ngón tay anh ta nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi không có cảm giác gì nhưng Reinz lại cảm thấy ngón tay của mình như bị điện giật mất cảm giác vậy.
Anh ta đeo nhẫn cho cô một lần nữa, ôn hòa nói: “… Chỉ là đạo cụ thôi.”
Lúc này, Cố Niệm Chi mới “ừ” một tiếng, cô lưỡng lự nhìn anh ta nhưng không tháo ra nữa.
Dù sao cũng chỉ là kế sách tạm thời, đợi bọn họ theo dõi cô không chặt chẽ như trước nữa thì cô có thể nghĩ cách liên lạc với trong nước rồi.
Nhưng nói đi nói lại, không biết lúc nào thì nhóm anh Đại Hùng mới làm xong nhiệm vụ trở về nhỉ?
Hoắc thiếu thì sao?
Còn có Giáo sư Hà nữa, chắc bây giờ thầy đã từ nhà trở về rồi nhỉ?
Cố Niệm Chi nhớ Giáo sư Hà từng nói, anh ấy chỉ đi nhiều nhất là hai tuần thôi.
Hình như tính đến lúc này là vừa tròn hai tuần.
Hà Chi Sơ về nhà vì bệnh tình của ba, Cố Niệm Chi từng gọi thử cho anh ta nhưng không được.
Nhưng ba thầy hiện tại không sao rồi chứ nhỉ? Cho dù phải thực hiện phẫu thuật thì cũng đã hoàn thành rồi và trở về rồi cũng nên?
Cô có thể gọi điện thoại cho thầy rồi phải không?
Nhưng bây giờ đến điện thoại cô còn không có thì gọi kiểu gì chứ?
Nếu Giáo sư Hà phát hiện số điện thoại của cô không nằm trong vùng phủ sóng thì chắc sẽ lo lắng đúng không?
Cứ suy nghĩ như vậy, đêm đầu tiên ở nhà Reinz, Cố Niệm Chi ngủ không ngon giấc.
Dường như cô đang mơ thấy ác mộng, nhưng không gào thét hay khóc thút thít. Một mình cô chạy băng băng trong đêm tối tĩnh mịch, trốn tránh, đằng sau có người cứ đuổi theo cô như hình với bóng, chạy không được thoát không xong…
Về sau, cô chạy nhanh quá nên ngã sõng soài trên mặt đất rồi tỉnh giấc.
Tỉnh dậy, cô nhìn căn phòng xa lạ liền lập tức quên mất mình vừa mơ thấy giấc mơ gì.
Giơ tay nhìn đồng hồ, thấy mới hơn bốn giờ sáng, cô lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc cô tỉnh dậy thì đã gần trưa, Reinz không gọi cô, bảo nữ đầu bếp nấu sẵn cơm trưa đợi cô dậy thì ăn.
Cố Niệm Chi ngồi trước bàn ăn, giả vờ điềm nhiên như không nói: “Reinz, nhà anh không có mạng Internet à? Tôi chán quá, có thể cho tôi lên mạng một lúc được không?”
Reinz giở báo đọc, lắc đầu nói: “Không có, nhà tôi cũng không có máy tính.”
Cố Niệm Chi tức phát rồ.
“Có phải hơi quá đáng không hả? Ở trong tù cũng không đến nỗi không lên mạng được mà!” Cố Niệm Chi không ăn nữa, vứt dĩa xuống, “Đã vậy thà tôi ngồi tù cho xong. Tôi đi tìm Arth đây, nói với hắn ta tôi nguyện ý bị nhốt vào tù, chỉ cần bên trong có mạng Internet là được.”
Reinz gấp báo lại, nhìn cô một cách nghi hoặc, hỏi: “Đối với cô, mạng Internet quan trọng đến thế à? Cô muốn giết thời gian hay là muốn… mượn cơ hội liên lạc với người khác? Cô đừng coi thường lời nói của Arth nhé.”
Đương nhiên là cả hai, nhưng Cố Niệm Chi sẽ không thừa nhận khả năng đằng sau.
Cô nhíu mày nói: “Cho dù tôi liên lạc với người khác thì các người không biết chắc? Trên mạng Internet làm gì có bí mật, tôi ngốc như vậy sao?”
Reinz ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: “Thế cô muốn xem cái gì? Tôi có điện thoại, có thể lên mạng, tôi có thể đọc cho cô nghe.”
Cố Niệm Chi chỉ muốn nổi điên.
Nhưng chỉ một thoáng sau, cô lại ngồi xuống bên cạnh Reinz, ân cần nói: “Reinz, anh đã ăn thử xúc xích trắng chưa? Ngon lắm, ngon như xúc xích ở nhà mẹ Hannah ấy.” Vừa nói cô vừa dùng dĩa cắm một miếng xúc xích trắng, đưa đến bên miệng của Reinz.
Từ trước đến nay Reinz chưa từng được Cố Niệm Chi đối xử tốt đến như vậy. Anh ta biết rõ cô có ý đồ khác nhưng vẫn bất giác mở miệng, nhai hết miếng xúc xích trắng mà cô đút cho.
Dáng vẻ của Cố Niệm Chi vô cùng rạng rỡ, cô đút thêm cho anh ta vài miếng nữa, còn đút từng miếng bánh mì cho anh ta ăn.
Chỉ có bánh mì và xúc xích nhưng Reinz ăn rất ngon miệng, đôi mắt màu xanh lam dính chặt lên khuôn mặt Cố Niệm Chi, một khắc cũng không rời.
Cố Niệm Chi hơi mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, kéo vạt áo của anh ta: “Reinz ơi, anh đưa điện thoại cho tôi mượn xem đi mà! Tôi chỉ lên mạng đọc tin thôi, đặc biệt là vụ án tôi phụ trách ấy. Tôi từng nói với anh rồi còn gì, tôi là một luật sư. Tôi đang giúp người ta kiện cáo, tôi không thể bỏ dở giữa chừng. Tôi từng thề rằng phải trừng trị tên khốn đó theo pháp luật!”
Reinz mở điện thoại, nói: “Cô đang theo vụ kiện nào? Có thể tra trên mạng Internet à?”
Anh ta im lặng một hồi rồi hỏi cô: “Tên thật của cô là Cố Niệm Chi à?”
Anh ta đọc ba chữ Cố Niệm Chi bằng tiếng Trung đặc biệt tròn vành rõ chữ, giống như đã luyện đọc rất nhiều lần, hoàn toàn không bị chút khẩu âm nào.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, “… Ừ, đúng rồi, không phải anh đã sớm biết rồi sao? Lẽ nào Arth không nói với anh à?”
“Tôi muốn cô tự nói với tôi.” Reinz chăm chú nhìn cô, “Cậu ta nói tôi không tin, chỉ cần cô nói thì tôi sẽ tin.”
Cố Niệm Chi toát mồ hôi, bối rối nhìn ra chỗ khác, nói: “Ừ, đúng thế, nhưng tên tiếng Anh của tôi đúng là Cereus.”
Reinz nhướng mày, hơi bất ngờ, đúng là bọn họ không biết điều này.
Anh ta còn tưởng rằng cái tên Cereus là do cô nghĩ ra để lừa anh ta, hóa ra là tên thật.
“Thôi mà, anh đừng có như vậy. Tôi không tin Arth không nói với anh về vụ án mà tôi phụ trách.” Cố Niệm Chi chống tay vào cằm, tựa trên bàn ăn quan sát Reinz, “Tôi rất muốn hoàn thành nốt việc đó, vụ án có liên quan đến Seth, cũng là kẻ đã đuổi giết tôi lần này.”
Reinz nhìn cô, nghĩ thầm, quả thật cô không lừa anh. Cô gái này có phần hơi tinh tường quá…
Anh ta dùng điện thoại tra cứu vụ án Lê Hải Thanh, chọn ra một vài tin tức để đọc cho cô nghe: “… Do Seth trốn thoát nên tòa án vẫn chưa tuyên bố kết quả sơ thẩm.” Sau đó lại nói: “Vụ án này có đoàn luật sư nguyên cáo, cô chỉ là một trong những luật sư đó. Hiện giờ cô không có mặt thì các đồng nghiệp của cô cũng sẽ hoàn thành xong nó thôi.”
“Tôi còn tố cáo… bồi thường dân sự nữa.” Cố Niệm Chi rầu rĩ nói, “Nếu tôi không đi, tôi lo lắng hắn ta sẽ thoát khỏi hình phạt dân sự.”
Reinz tiếp tục đọc tin tức, mỉm cười, “Bồi thường một triệu Euro á? To gan đấy, cũng rất lợi hại.”
Cố Niệm Chi trở về chỗ ngồi của mình, cô đã nhìn ra Reinz không có ý định đưa điện thoại cho cô xem, cô có nịnh nọt nữa cũng không thành.
Cố Niệm Chi cầm dao dĩa của mình lên, cô đổi cách đối phó với Reinz. Cô vừa ăn vừa phân tích mối quan hệ giữa Reinz và Arth: “Reinz, sao anh nghe lời Arth thế? Hắn ta dựa vào cái gì để ra lệnh cho anh chứ? Anh không phải quan chức chính phủ, cũng không phải quân nhân, hắn ta làm như thế là phạm pháp. Tôi là người nước ngoài, hắn ta đối xử không tốt với tôi, nếu nước tôi không ra mặt cho tôi thì tôi đành chịu oan ức. Nhưng anh thì khác, anh là người Đức, công dân nước Đức, hắn ta dám xử anh thì anh có thể tố cáo hắn ta lên tòa án quân sự, để hắn ta ngồi tù quân sự!”
Reinz không xem điện thoại nữa, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như đang cổ vũ cô: “Nói đi, tiếp tục nói.”
Cố Niệm Chi chớp mắt nhìn anh, “Anh biết mà, tôi là luật sư, hơn nữa là một luật sư đặc biệt thành công. Nếu anh muốn tố cáo hắn ta, tôi có thể biện hộ miễn phí cho anh, đảm bảo có thể kiện cho hắn ta sập luôn!”
Reinz phì cười lắc đầu, nghiêng người về phía trước, nói nhỏ: “Cereus, tôi rất thích bộ dạng đối với ai cũng có thể ngang nhiên nói tào lao của cô, mê hoặc con người ta vô cùng.”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Định mệnh!
Bị coi thường rồi!
Cố Niệm Chi không khách khí lườm một cái, biết rằng không có cách nào xúi giục Reinz trở mặt với Arth.
“Cereus, cô biết tổ chức tiền thân của Chi cục 1 Cục tình báo liên bang của Arth là gì không?” Reinz cảm thấy cần phổ cập một chút kiến thức cho Cố Niệm Chi, nếu không, cô cứ sống chết đòi đào chân tường Arth mất, sau này còn thật sự không biết sẽ chết thế nào nữa.
“Là gì?” Cố Niệm Chi đang ăn cháo yến mạch có trộn một chút sữa đặc, ngọt đến phát ngấy.
“Gestapo.”
Tay của Cố Niệm Chi hơi run, cô nhìn Reinz vẻ nghi ngờ: “Thật á?!”
Gestapo là tên tiếng Đức được phiên âm sang tiếng Hoa, dịch ra là cơ quan Mật vụ Đức Quốc xã, là “cảnh sát bí mật của quốc gia”, cơ cấu nổi tiếng xấu nhất của thời Đức Quốc xã, cũng là con chó giỏi cắn người nhất dưới trướng Đảng Vệ Quân.
“Tổ chức đó vẫn còn tồn tại à?”
“Đương nhiên Gestapo đã không còn tồn tại nữa.” Reinz nhún nhún vai, “Nhưng Chi cục 1 Cục tình báo liên bang vẫn tiếp tục duy trì toàn bộ sự sắp xếp nhân viên và kết cấu của nó. Vì thế, cô đừng có quá sơ suất nữa.”
Cố Niệm Chi im lặng, cô hiểu Reinz nói như vậy là có hàm ý sâu xa.
Anh ta cũng thừa hiểu hàm ý vừa nãy của cô nên mới nhắc nhở cô một cách mập mờ như vậy, đừng mưu đồ chia rẽ anh ta và Arth bởi vì thế lực của Arth lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
“… Arth niệm tình mối quan hệ bằng hữu giữa tôi và cậu ta nhiều năm mới để cô ở cùng tôi. Nhưng cô đừng có cho rằng như vậy nghĩa là cậu ta từ bỏ hoàn toàn rồi.” Reinz gần như đang dọa dẫm cô, bởi vì anh ta lo lắng cô gái đặc biệt to gan lớn mật này sẽ làm ra việc khó tưởng tượng, đến lúc chọc tức bọn họ, để họ thực hiện thủ đoạn độc ác với cô thì gay go to. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Gương mặt Cố Niệm Chi trắng bệch, cô bất giác ngó nghiêng bốn phía.
Cho nên ở đây vẫn có tai mắt của Arth ư?
Là ai chứ?
Các bảo vệ ngoài cửa? Hay là nữ đầu bếp? Nhân viên dọn vệ sinh? Hay người làm vườn cắt tỉa cây cối ở ngoài kia?!
Reinz vừa nói như vậy thì Cố Niệm Chi lập tức dập tắt suy nghĩ nhờ những người phục vụ giúp cô truyền tin tức.
Ở đây, người mà cô có thể tin tưởng, chỉ có bản thân mình.
Ngay cả Reinz, cô cũng không dám chắc chắn.
Rõ ràng anh ta và Arth có quan hệ rất tốt.
Nhưng ngày nào cũng chỉ ngồi ở đây, chẳng làm gì thì cô thà chết còn hơn.
Cô cúi đầu buồn bã, sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt từ trên gương mặt rơi xuống bàn ăn, Cố Niệm Chi vội vàng dùng giấy ăn lau đi.
Reinz hơi khựng lại, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Ngày mai tôi đi hỏi Arth, nếu cậu ta đồng ý thì tôi sẽ lắp mạng trong nhà.”
Cố Niệm Chi nghe xong chỉ muốn ngất lịm.
Hóa ra nhà anh ta không có mạng Internet thật!
Thời đại nào rồi mà vẫn có nhà không lắp mạng Internet chứ?!
…
Cố Niệm Chi bó gối ngồi trên bệ cửa sổ ở phòng khách, trên thùy tai hoàn hảo đeo hai chiếc hoa tai kim cương lấp lánh tỏa ra ánh cầu vồng dưới ánh sáng mặt trời, giống như trên dái tai được đính thêm hai mặt trời cỡ nhỏ.
Cô nhìn luống hoa được cắt tỉa nghệ thuật gọn gàng trong vườn, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách tạo cơ hội.
Reinz cầm một tách cà phê, ngồi xem báo ở chỗ không xa cô lắm.
Ánh mắt của Cố Niệm Chi liếc qua, cô dò xét anh ta, kiếm cớ nói chuyện: “Reinz, anh và Arth quen nhau như thế nào vậy? Anh nói với hắn ta là tôi ở chỗ anh à?”
Nghe giọng điệu thì dường như hai người là bạn bè, còn là kiểu bạn bè thân thiết.
Một người bình thường sao có thể là bạn thân của người đi theo Chi cục 1 Cục tình báo liên bang Đức được chứ?
Anh đang đùa tôi chắc…
Trong lòng Cố Niệm Chi không tin nhưng lại không dám nói thẳng ra.
Reinz không ngẩng đầu lên, cũng không trốn tránh, nói: “Nếu tôi nói là tình cờ thì cô có tin không? Bộ phận của bọn họ đang tìm cô, lúc tìm được cô mới biết tôi đang ở cùng cô. Arth là trẻ mồ côi, chúng tôi lớn lên trong cùng một cô nhi viện.”
“Không phải sau này anh được mẹ Hannah nhận nuôi còn gì?”
“Đúng vậy, nhưng đến khi tôi mười hai tuổi mới được bà ấy nhận nuôi. Arth thì từ mười tuổi đã có người nhận nuôi. Lúc đó, bọn tôi đều lớn cả rồi, còn là bạn thân, sau này gặp lại ở trường đại học, trở thành bạn học.” Reinz giải thích rất kĩ càng.
Cố Niệm Chi có thể tưởng tượng được, hai đứa trẻ thân thiết trong cô nhi viện, qua vài năm tương phùng ở trường đại học, chỉ cần là người bình thường thì tình cảm nhất định còn gần gũi hơn trước.
“… Sau này, cậu ta vào quân đội, lập rất nhiều chiến công, liên tục được thăng chức và quân hàm. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm kỹ sư phần mềm, mở vài công ty nhỏ, bán đi cũng có chút tiền.”
Reinz nói xong thì ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu xanh ánh lên nụ cười, “Cô gái tò mò, cô còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Cố Niệm Chi cứng họng.
Cô quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Thế thì anh nhanh chóng lắp mạng đi, tôi chán đến mức sắp mọc nấm rồi.”
Reinz nhìn cô như có điều ngẫm nghĩ.
Mấy ngày nay cô rất nghe lời, không có bất cứ hành động gì khác thường. Nhưng ngày nào cô cũng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không phải anh ta không hiểu tâm trạng của cô.
Ai mà có thể vui vẻ được khi bị giới hạn sự tự do cơ chứ?
Nhưng mà…
Reinz lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ có lẽ nên dùng cách khác thôi.
Cô là một đóa hoa tươi tắn dưới ánh mặt trời hoang dã chứ không phải bồn hoa cảnh trong nhà kính.
Sau đó, Reinz thường hay ra ngoài, anh ta bảo đang chuẩn bị cho công ty mới, bắt đầu lập sự nghiệp mới.
Cố Niệm Chi không tin lắm, nhưng cũng không thể không tin.
Huống hồ, cô tin hay không thì có liên quan gì chứ?
Đôi lúc Arth sẽ đến thăm Reinz, lúc hắn ta đến, Cố Niệm Chi không bao giờ bước ra khỏi phòng.
Cô không muốn nhìn thấy hắn ta, cũng không muốn nói chuyện với hắn ta.
Trong mắt cô, hắn ta giống như một người đến thăm tù theo quy định vậy.
Sau khi lắp mạng xong, Cố Niệm Chi lướt một vòng thì phát hiện ra mạng Internet đã được giám sát chặt chẽ, thậm chí cô còn không dám liên hệ với Âm Thế Hùng, bởi vì chỉ cần có liên lạc thì cô sẽ khiến bọn họ bị bại lộ.
Lúc này cô mới biết rằng, cho dù có mạng Internet đi chăng nữa thì cô cũng chỉ dám xem những tin tức bình thường, cùng lắm là để ý một chút tới tiến độ của vụ án Lê Hải Thanh.
Nhưng vẫn chưa có tin tức gì về tên Seth đang đào tẩu kia cả.
…
“Mày nói cái gì cơ?! Con bé đó mất tích rồi?! Còn thiến cả Seth ư?!” Trong điện thoại vọng tới giọng nói tức giận không kiềm chế được của người phụ nữ tóc thẳng mặt tròn, “Chúng mày là lợn cả à?! Vô dụng! Thật là một lũ vô dụng! Chúng mày đừng có nói với tao, bao nhiêu thiết bị đưa cho chúng mày, đến hệ thống theo dõi vệ tinh Copernicus cũng để mày dùng mà mày vẫn để lạc mất nó!”
“Sếp ơi, không phải bọn em vô dụng! Con bé đó ở núi Alps có người giúp đỡ! Là một tên đàn ông, rất lợi hại, lái xe mô tô đưa cô ta chạy rồi. Mấy đứa chúng em đều lái xe mô tô đuổi theo mà không theo kịp bọn họ, về sau còn rơi xuống vách núi, tổn thất mất vài người!”
“Người giúp đỡ ư? Sao nó lại có người giúp đỡ ở núi Alps cơ chứ?!” Người phụ nữ đó tức quá bật cười, ả ta biết rất rõ Hoắc Thiệu Hằng là trợ lực lớn nhất của Cố Niệm Chi mà lúc này anh đã bị ả ta giăng bẫy ở Mỹ không cách nào thoát thân được, “Mày đừng có lấy lý do bịa đặt như thế để trốn tránh trách nhiệm!”