• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (5 Viewers)

  • Chương 630

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 630 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 630 LÀ THÙ HAY BẠN
Cố Niệm Chi nhún vai, che một bàn tay lên trước mắt, ngước nhìn bầu trời phía xa.


Hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà nhuộm vàng cả dòng sông nhỏ. Trên khoảng trời hiện lên qua những kẽ lá, có thể thấy các bầy chim đang về rừng.


Lại tối rồi, một ngày đã qua đi, Cố Niệm Chi cảm thấy hơi nản lòng.


Hiệu suất làm việc của cảnh sát ở đây sao lại thấp vậy nhỉ? Báo cảnh sát từ tối qua đến chiều muộn hôm nay, đã sắp hai mươi tiếng đồng hồ rồi…


Đến khi nào thì bọn họ mới tới cứu cô đây?!


Cả nhóm Smith nữa, đến giờ vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô à?


Cho dù họ có bỏ qua tin nhắn thoại, nhưng cô đã một ngày một đêm không về khách sạn rồi, chẳng lẽ bọn họ không quan tâm cô chút nào sao?


Đến điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc, mối quan hệ xã hội của cô tệ đến thế cơ à?


Cố Niệm Chi ngậm ngùi nghĩ, đồng thời gom cành cây lá cây chất thành từng đống. Cô định chờ trời tối sẽ đốt dần, như vậy khi cảnh sát đến tìm cô chắc chắn sẽ nhìn thấy ánh lửa.


Hơn nữa buổi tối lạnh như vậy, cô không đốt lửa thì sao mà sống nổi?


Tối hôm qua cô còn sốt cao nữa đấy…


Cố Niệm Chi thở dài, lặng lẽ ngồi bên cạnh đống cành lá, chờ đêm xuống.


Chẳng bao lâu sau, cả khe núi tối dần, mặt trời dần dần lặn xuống phía chân trời, không còn thấy đâu nữa.


Trong thung lũng chỉ có một mình cô và tiếng côn trùng kêu xung quanh, thỉnh thoảng có tiếng cú đêm kêu gù gù, trong con sông nhỏ bên cạnh thỉnh thoảng có vài con cá nhảy lên nhảy xuống, nhưng sau đó lại nhanh chóng yên tĩnh trở lại.


Bốn bề vắng lặng, dường như chỉ còn lại mình cô trong trời đất này.


Cố Niệm Chi chờ đến khi tia sáng cuối cùng tắt hẳn sau tán cây nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng cảnh sát đâu.


Sau khi xác nhận có lẽ cảnh sát sẽ không đến hôm nay, cô mới từ từ nhóm lửa đốt từng đống lá cây lên.


Ánh lửa sáng rực, làn khói mỏng từ từ bay lên.


Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, nhìn màn khói trắng kia thầm nghĩ một cách lạc quan, kể cả cảnh sát không đến kịp nhưng nếu ở đây có kiểm lâm thì bọn họ nhìn thấy có người đốt lửa, có khói bay lên, chắc sẽ đến kiểm tra xem đang có chuyện gì chứ nhỉ?


Nếu kiểm lâm bị đánh động đến đây thì Cố Niệm Chi sẽ được cứu, cũng không cần phải chờ cảnh sát đến cứu nữa.


Hiệu suất làm việc của nhân viên nhà nước ở mấy quốc gia châu Âu này thấp thật…


Không thể so sánh với tốc độ của cảnh sát ở Đế quốc Hoa Hạ bọn họ được.


Ngồi dựa vào tảng đá lớn, đống lửa trước mặt vừa sáng vừa ấm, xua tan đi giá lạnh ban đêm, Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào những đốm lửa nhảy nhót, dần cảm thấy buồn ngủ.


Đầu cô bắt đầu từ từ gục xuống như đầu chim nhỏ rúc dưới cánh.
Cô không hề muốn ngủ một mình ở nơi hoang dã này, hôm qua là do sốt, ốm, cô mới vô thức ngủ thiếp đi thôi.


Hôm nay cô khỏe rồi nên không dám ngủ tiếp nữa.


Nhưng cô cũng chẳng thể nào chống lại quy luật của tự nhiên được.


Đêm càng về khuya thì cô lại càng buồn ngủ, gần như đã thiếp hẳn đi.


Tuy đã mấy lần tự dặn mình phải mở to mắt ra, nhưng cơn buồn ngủ trĩu nặng trên mí mắt vẫn khiến cô vẫn bất tri bất giác nhắm mắt thiếp đi.


Nhưng trong tiềm thức cô vẫn biết mình không nên ngủ, cho nên dù đã dựa vào tảng đá nửa mê nửa tỉnh nhưng cô vẫn vô cùng cảnh giác.


Không biết đã ngủ bao lâu, có thể là vài phút cũng có thể là vài giờ, ý thức của Cố Niệm Chi hơi mơ hồ. Thế nhưng, chính ngay lúc mơ hồ này thì một tràng tiếng chim vỗ cánh đột ngột vang lên bên tai.


Cố Niệm Chi lập tức tỉnh táo lại.


Nửa đêm canh ba, chim đêm vỗ cánh bay lên không phải dấu hiệu tốt lành gì.


Cố Niệm Chi nhanh chóng nhớ tới một lần tham gia diễn tập cùng Hoắc Thiệu Hằng.


Đêm muộn hôm đó, cô đang ngủ ngon lành trong lều thì Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng gọi cô dậy, nói đội xanh tập kích, bọn họ phải nhanh chóng di chuyển trận địa.


Cố Niệm Chi mơ mơ màng màng đi theo, còn hỏi anh, “Sao chú biết có người tập kích?”


Cô có nhìn thấy đâu. Trong doanh trại vẫn yên tĩnh, không hề thấy có chút gì gọi là sẽ có đại đội nhân mã đánh vào cả.


Hoắc Thiệu Hằng nói: “Trong rừng cây bên cạnh doanh trại có rất nhiều chim đêm đột nhiên cất cánh bay, chắc chắn có người đang tới đây.”


Quả nhiên bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì doanh trại của bọn họ bị đội xanh chiếm đóng.


Chắc chắn có người tới đây, nhưng người tới là địch hay là bạn, cô có thể xác định được không?


Tuy cô đã báo cảnh sát nhưng người biết cô ở chỗ này không chỉ có cảnh sát, đám người cấu kết với Seth muốn hại cô cũng biết cô ở đây.


Cố Niệm Chi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận: Không, cô không thể xác định được.


Có thể là cảnh sát tới, cũng có thể là những người muốn hại cô lại tới lần nữa. Bởi vì bọn họ phải xác nhận cô đã chết rồi, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cho nên có thể sẽ quay lại đây để tìm kiếm.


Đương nhiên cũng có thể là kiểm lâm đến, cô đã đốt lửa trong rừng cơ mà…


Tóm lại là trường hợp nào đây?


Cố Niệm Chi nhanh chóng suy nghĩ, quyết định trước tiên cứ nấp đi đã rồi tính sau.


Ban ngày cô gom vài đống củi, đống vừa rồi là đống nhỏ nhất, bởi thế nên lửa cũng không lớn lắm, cô mới đá hai cái, ngọn lửa bùng lên một chút, cô giẫm thêm mấy cái nữa thì tắt ngấm.


Thung lũng vốn có ánh lửa lập tức trở nên tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mềm mại soi rọi cả khu rừng.


Cố Niệm Chi nheo mắt, nhanh chóng thích ứng với bóng đêm, chống gậy vòng ra nấp phía sau tảng đá.


Trong tiếng chim vỗ cánh còn có cả âm thanh khác nữa, lúc này Cố Niệm Chi tập trung lắng nghe, cuối cùng cũng nghe ra.


Nếu không phải chân trái vẫn còn đau thì cô đã sớm chạy đến một chỗ khác phía xa để trốn rồi, chứ không phải chỉ dập lửa sau đó trốn ngay trong bóng của tảng đá phía sau đống lửa như vậy.


Cô ôm chặt lấy chiếc túi nhỏ, trái tim đập thình thịch, đột nhiên nhớ tới chiếc điện thoại trong túi, chẳng may có người gọi tới thì sao?


Vì vậy, cô nhanh chóng thò tay vào túi, chuyển điện thoại sang chế độ rung rồi nhét nó vào túi quần thể thao của mình.


Thế này thì nếu có người tới để cứu cô gọi điện, cô cũng sẽ không bỏ lỡ.


Cố Niệm Chi im lặng nấp sau tảng đá vài phút, cuối cùng cũng nghe thấy có tiếng sột soạt vang lên trên đỉnh đầu.


Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc trợn tròn mắt.


Trong bầu trời đêm xuất hiện bốn người đàn ông mặc đồ đen, nhìn kĩ sẽ thấy đây là đồ chuyên dụng của cảnh sát.


Trên người bọn họ có thắt dây, giống như đai an toàn dùng khi quay phim mấy kỹ xảo đặc biệt.
Hơn nữa những người này một tay nắm sợi dây bọn họ dùng để xuống, một tay cầm súng.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nòng súng quay lên trời, hình dạng vô cùng quen thuộc.


Con ngươi Cố Niệm Chi co rụt lại, đây là súng tiểu liên bán tự động!


Rốt cuộc những người này đến để cứu cô hay giết cô?


Cảnh sát vũ trang đầy đủ như thế này chắc chỉ để đối phó với các phần tử khủng bố thôi chứ nhỉ?


Cô chỉ là một cô gái tay không tấc sắt thôi mà, có cần phải bày trận lớn như vậy không?


Tim Cố Niệm Chi không ngừng đập mạnh trong lồng ngực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom