Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 615 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 615 ĐÒI SỐ BỒI THƯỜNG LỚN
Cố Niệm Chi lặng lẽ gập sách vở lại, chậm rãi nhổm người, ngước mắt nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên chân chất đang đứng ở mép bãi cỏ, nở nụ cười khiêm nhường nhìn cô, sau đó khom người theo thói quen.
Ánh mắt Cố Niệm Chi hơi lóe lên. Cô nhận ra đôi vợ chồng này. Đó là ba mẹ của nữ du học sinh bị hại Lê Hải Thanh.
Cô đứng dậy, khẽ phủi cỏ và đất trên người, đi về phía bọn họ.
“Luật sư Cố!” Ba mẹ của Lê Hải Thanh ngập ngừng gọi tên cô, ánh mắt có chút e ngại, nét mặt vừa cảm kích vừa đau thương, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.
Nhìn thấy Cố Niệm Chi mắt ngọc mày ngài này, hai vợ chồng họ còn có vài phần tôn sùng cô.
Luật sư Cố còn trẻ hơn cả con gái của họ, mà lại giỏi giang như vậy…
Mắt Cố Niệm Chi hơi cay cay, khóe môi khẽ nhếch lên, cố gắng cong thành một nụ cười, để cho đôi vợ chồng đang hơi luống cuống kia thả lỏng hơn.
“Bác trai, bác gái, hai người đến rồi ạ, vào phòng cháu ngồi một chút đi ạ.” Cố Niệm Chi chủ động mời bọn họ, “Tối nay cháu mời hai bác ăn cơm nhé. Chắc hai bác không quen ăn đồ ăn ở đây đúng không ạ?”
Đồ ăn ở Đức cũng nằm trong số những “món ăn khó ăn” đứng đầu ở châu Âu, đồ ăn ngon không nhiều.
Đôi vợ chồng kia khẽ lắc đầu, liếc nhìn nhau một cái.
Ba mẹ của Lê Hải Thanh đều đã hơn năm mươi tuổi. Dạo gần đây, vì chuyện đứa con gái đã mất bị giày vò, nhìn bọn họ càng già yếu hơn.
“Không được đâu, chúng tôi đến để nói với cháu một câu thôi.” Ba của Lê Hải Thanh lên tiếng. Ông nhìn Cố Niệm Chi, đột nhiên khom lưng, cúi rạp người gần như một góc chín mươi độ với cô.
Cố Niệm Chi thoáng ngẩn người ra một chút, sau đó vội đưa tay đỡ người đàn ông trung niên với vẻ mặt tang thương kia, cuống quýt nói: “Ôi bác trai ơi, bác làm gì vậy ạ? Có chuyện gì bác cứ từ từ nói. Bác làm thế này cháu không dám nhận đâu!”
“Không, cháu nhận được mà.” Cuối cùng mẹ của Lê Hải Thanh đã bắt đầu lau nước mắt, “Nhà chúng tôi nghèo, không mời nổi luật sư lớn, cảm ơn luật sư Cố đã ra mặt giúp Hải Thanh nhà chúng tôi. Con bé là một đứa trẻ rất ngoan… là một đứa trẻ rất ngoan… Con bé không phải… không phải loại con gái làm chuyện bậy bạ với đàn ông đâu…”
Cố Niệm Chi cố gắng hết sức nín thở mới có thể kìm lại được dòng nước mắt đang trực trào ra khỏi bờ mi. Giọng nói của cô rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, “Bác gái ơi, bác đừng để gánh nặng trong lòng. Bọn chúng đã phạm tội thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Còn về phí luật sư thì bác yên tâm, không cần bác trả đâu ạ. Chẳng những bác không cần trả, chúng cháu sẽ đòi bằng được số tiền đền bù dân sự thích đáng cho bác nữa.”
“Bồi thường dân sự ư?” Ba của Lê Hải Thanh khẽ lắc đầu, “Không cần đâu cháu. Có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua lại được mạng sống của con gái tôi, tôi ân hận quá… thật sự rất ân hận…”
Ân hận gì vậy?
Chắc là ân hận vì đã để con gái đến Đức du học à…
Khi ở trên tòa án, Cố Niệm Chi liên tiếp hùng biện thuyết phục với khí thế vô cùng hùng hồn, nhưng khi đối mặt với đôi vợ chồng trung niên thuần phác này thì lại không biết nói gì cho phải.
Dường như khi ở trước tình cảm chân thành của người cha người mẹ không mong muốn gì hơn ngoài cầu mong con cái mạnh khỏe này, thì bất luận lời lẽ gì cũng đều là yếu ớt, bất lực cả.
“Việc này không thể trách hai bác được, cũng không phải là lỗi của Hải Thanh mà.” Cố Niệm Chi tỉnh táo lại, hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt rất nghiêm nghị, “Là do những kẻ mất tính người kia! Bọn chúng nhất định sẽ phải bị pháp luật trừng trị nghiêm ngặt!”
Nói đến đây, Cố Niệm Chi nghĩ đến việc tòa án đã kéo dài nửa tháng không chịu tuyên án, cũng không chịu tiếp tục mở phiên tòa, vội nói: “Hai bác yên tâm, cháu sẽ lập tức đi thúc giục tòa án mở phiên tòa kết án.”
Cô cho rằng ba mẹ của Lê Hải Thanh đến để xin cô đẩy nhanh tiến độ phía tòa án.
Không ngờ ba mẹ Lê Hải Thanh lắc đầu, nói: “Gia đình của tên hung thủ kia có quyền có thế, chúng tôi đã nhìn ra rồi. Luật sư Cố có thể không e sợ bọn họ mà ra mặt cho Hải Thanh nhà chúng tôi, chúng tôi thật sự rất cảm kích.”
Nói xong, hai vợ chồng lại cúi đầu một lần nữa với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi thật sự thấy ngại, lí nhí lùi về sau một bước, “Hai bác như thế này càng làm cháu áy náy hơn.”
“Luật sự Cố đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi đến để thúc giục cháu đâu.” Mẹ của Lê Hải Thanh thở dài, “Thật ra hôm nay chúng tôi đến để tạm biệt.”
“Tạm biệt ư?” Cố Niệm Chi thật sự không nghĩ đến nguyên nhân này, “Vì sao ạ? Vụ án còn chưa kết thúc mà, sao lại phải đi ạ?”
“Đã sang đây gần một tháng rồi, nếu còn chưa quay lại thì công việc của chúng tôi khó mà giữ được nữa.” Ba của Lê Hải Thanh thấp giọng nói, “Hơn nữa cứ dùng tiền của Bộ trưởng Bạch mãi, chúng tôi cũng áy náy. Cho nên, chúng tôi đã đặt vé máy bay để ngày mai về rồi.”
Cố Niệm Chi gắng sức mời hai vợ chồng ở lại, nhưng họ vẫn quyết tâm quay về.
Có điều trước khi đi, họ vẫn bị Cố Niệm Chi thuyết phục ký giấy ủy quyền cho cô toàn quyền đại diện bọn họ để tố tụng dân sự.
Có toàn quyền đại diện như thế này, Cố Niệm Chi có thể lập tức tố cáo lên tòa án dân sự rồi.
Tòa án địa phương Munich muốn trì hoãn phiên tòa hình sự không kết án à?! Vậy được rồi, chúng tôi sẽ tìm một số việc cho các người làm! Chúng ta bắt đầu thủ tục bồi thường dân sự thôi.
Cố Niệm Chi tiễn ba mẹ Lê Hải Thanh đi xong liền trở lại phòng của mình trong khách sạn, bắt đầu soạn thảo đơn kiện đòi bồi thường dân sự.
Buổi tối khi Hà Chi Sơ trở lại khách sạn đã là mười hai giờ đêm.
Khi đi ngang qua của phòng của Cố Niệm Chi, thấy có ánh đèn từ trong khe cửa lọt ra ngoài, anh ta thấy hơi ngạc nhiên.
Anh ta khẽ gõ cửa phòng cô mấy cái, hỏi: “Niệm Chi, vẫn chưa ngủ à?”
C ố Niệm Chi từ trước máy vi tính đứng dậy, đi ra mở cửa, “Giáo sư Hà về rồi ạ?”
“Ừ, sao muộn thế này còn chưa ngủ?”
“Em đang chuẩn bị bản nháp tài liệu tố tụng dân sự ạ.” Cố Niệm Chi dụi dụi mắt, “Em sắp viết xong rồi đây, em sẽ gửi cho Giáo sư Hà xem thử.”
“Tố tụng dân sự?” Hà Chi Sơ khẽ nhíu mày, “Ừ, muộn quá rồi, để ngày mai nói tiếp nhé.”
Mí mắt Cố Niệm Chi bắt đầu đánh nhau rồi. Cô lấy tay che miệng ngáp một cái, gật đầu với Hà Chi Sơ, sau đó khép cửa phòng lại.
Cô làm thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng viết xong, đọc lại một lượt kĩ càng, sau đó gửi qua email của Hà Chi Sơ, rồi mới tắt máy đi ngủ.
Giấc ngủ này của cô kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, cầm điện thoại lên, cô lại nhìn thấy tin nhắn ba mẹ Lê Hải Thanh gửi, luôn miệng thể hiện sự biết ơn với cô, sau đó nói mình sắp lên máy bay rồi.
Cố Niệm Chi kêu “a” một tiếng, nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Đã hai tiếng từ lúc họ nhắn tin, chắc chắn máy bay đã cất cánh. Cô không kịp đi tiễn họ rồi.
Nhưng không sao, những việc Cố Niệm Chi làm cho họ đều là thật lòng thật dạ, cô tin là dù cô có tiễn hay không thì bọn họ cũng sẽ không để ý.
Cố Niệm Chi ngồi ngẩn ngơ trên giường một hồi, rồi mới chậm rãi rời khỏi giường đi rửa mặt.
Chỉnh trang xong, cô lại nhìn điện thoại, thấy phía Hà Chi Sơ vẫn chưa có tin tức gì.
Cô thay quần áo đi tới gõ cửa phòng Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ mở cửa cho cô, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, khóe môi anh ta nhếch lên để lộ một nụ cười rất nhẹ, “Em dậy rồi à? Ăn sáng chưa?”
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, “Giáo sư Hà, hôm qua em có gửi email cho thầy, thầy đã xem chưa ạ?”
“Tôi đang xem.” Hà Chi Sơ lùi một bước sang bên cạnh nhường đường, “Vào phòng rồi nói.”
Cố Niệm Chi đi vào, sau đó nghe thấy Hà Chi Sơ gọi phục vụ phòng, bảo họ mang cơm trưa tới.
Trước đó đặt đồ ăn ở nhà hàng Michelin thật sự là ăn nhiều đến phát buồn nôn rồi, cho nên Hà Chi Sơ không tiếp tục đặt đồ ăn ở đó nữa.
Bây giờ họ luôn tìm nhà hàng khác nhau chứ không cố định.
Nếu bận quá thì trực tiếp ăn cơm ở khách sạn luôn.
Lúc này Cố Niệm Chi không thèm ăn món gì cả, chỉ cần nhét đầy cái bao tử là được rồi.
Cô ngồi xuống ghế sofa đối diện với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ quay máy tính hướng về phía cô, nói: “Em muốn kiện Nia, Seth, ba mẹ của Seth, đồn cảnh sát địa phương Rothlaw, và cả chính quyền thành phố Rothlaw nữa ư?”
“Vâng ạ, chỉ có kiện bọn họ mới có thể đòi được số tiền bồi thường nhiều nhất, giành được sức ảnh hưởng lớn nhất.” Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Chỉ tố cáo Seth thì chắc chắn không có tác dụng lắm.”
“Mục tiêu bồi thường của em là một tỉ Euro?” Hà Chi Sơ bật cười, “Lòng tham không nhỏ đâu nhỉ…”
“Nếu không thể đòi hỏi nhiều thì cần gì phải kiện ạ?” Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, “Hơn nữa trong luật pháp của Đức, mức phạt bồi thường dân sự vốn không áp đặt giới hạn. Thầy xem những nguyên nhân em liệt kê ra kia có thể thuyết phục tòa án lập hồ sơ vụ án không ạ?”
Hà Chi Sơ từ từ xem tiếp.
Vietwriter.vn
Anh ta thấy những nguyên nhân tại sao phải đòi số tiền lớn như vậy đã được Cố Niệm Chi liệt kê rõ ràng trong đơn kiện.
Đầu tiên là trình bày ba mẹ của Lê Hải Thanh đã nuôi cô ăn học rất khó khăn, cái chết của con gái đã gây nên thiệt hại kinh tế to lớn cho họ, cho thấy họ cần sự giúp đỡ và viện trợ về kinh tế.
Sau đó nêu ra sự tàn nhẫn của Seth đã đả kích tinh thần của ba mẹ người bị hại một cách nghiêm trọng.
Cuối cùng nhấn mạnh điểm quan trọng nhất chính là ba mẹ của Seth lợi dụng quyền hạn để làm việc tư, thao túng đồn cảnh sát địa phương Rothlaw, có ý đồ trốn tránh trách nhiệm, lừa dối mọi người. Hành vi xem mạng người như cỏ rác của chúng không chỉ bất công với người bị hại là Lê Hải Thanh, mà còn là bất công với ba mẹ cô ấy, hơn nữa đã
gây nên tổn thất vô cùng lớn đối với xã hội và lòng người. Đặc biệt, chính điều sau cùng mới là điều Cố Niệm Chi dựa vào để đòi bồi thường khoản tiền lớn này.
Vụ án này nghiêm trọng như vậy, nhưng đồn cảnh sát địa phương Rothlaw thân là cơ quan chấp pháp lại cố tình vi phạm, chính quyền thành phố Rothlaw do dân bầu ra lại làm tổn hại đến sự an toàn của người dân trong khu vực mình quản lý, hơn nữa vụ tòa án phát sóng trực tiếp kia cũng đã tạo nên cơn phẫn nộ trong lòng dân chúng.
Với tất cả những điều này, chỉ có phạt thật nặng mới có thể làm dịu đi sự phẫn nộ của nhân dân thôi.
Hà Chi Sơ trầm ngâm một lát, rồi nói: “Không nên nêu ra nguyên nhân đầu tiên mà em nhấn mạnh về tình trạng kinh tế của ba mẹ người bị hại.”
“Vì sao ạ?” Cố Niệm Chi không hiểu, hai tay xoắn vào nhau. Cô không thể quên được khuôn mặt già nua bất lực của ba mẹ Lê Hải Thanh, và cả điều kiện kinh tế khó khăn của họ nữa, “Vì sao lại không thể cho vào ạ? Hành vi của Seth thật sự gây tổn hại đến kinh tế của nhà họ Lê mà.”
“Niệm Chi, tòa án không phải là cơ quan từ thiện, em nhấn mạnh tình trạng kinh tế của nhà họ Lê sẽ phản tác dụng. Tư duy của người phương Tây không giống người phương Đông. Họ sẽ không vì tình trạng nghèo khó của nhà họ Lê mà thông cảm cho họ, ngược lại sẽ cho rằng họ lợi dụng cơ hội để tống tiền, sẽ phản tác dụng thôi.”
“Ồ?” Cố Niệm Chi thật sự không nghĩ tới điểm này.
Quả nhiên việc tố tụng quốc tế không hề dễ dàng gì. Chẳng trách đại đa số những văn phòng luật kia đều ủy thác cho văn phòng luật bản địa phụ trách thay, bởi vì truyền thống văn hóa của các nước không giống nhau, hành vi pháp luật và phương diện mà dân chúng quan tâm cũng khác nhau.
Hà Chi Sơ xóa bỏ nguyên nhân này trong đơn kiện của Cố Niệm Chi, thêm vào một nguyên nhân khác cho cô: “York, ba dượng của Seth và Ramona mẹ hắn là những kẻ có chức vụ cao trong đồn cảnh sát, lại chủ động tiêu hủy chứng cứ, gây ra thiệt hại là tình tiết vụ án không thể lật lại được. Họ lấy thân phận của cán bộ đồn cảnh sát địa phương để hành động, cho nên đồn cảnh sát địa phương Rothlaw không thể tránh được trách nhiệm liên đới.”
Cố Niệm Chi tới gần để nhìn, tâm phục khẩu phục nói: “Giáo sư Hà quả là suy nghĩ thấu đáo thật, về điểm này thầy cũng tính toán chu toàn hơn em.”
Bình luận facebook