Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 613 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 613 CÁI GÌ CŨNG CÓ GIÁ CỦA NÓ
“Lợi dụng anh ư? Đâu có, tôi nào dám lợi dụng anh, tôi không muốn sống nữa chắc?” James điềm tĩnh lấy cái tẩu từ trong miệng ra, cười tủm tỉm nói rồi lấy ra một phong thư rất mỏng, “Không phải anh muốn tìm xem ai là ‘Chuột Chũi’ ở trong nước sao? Thứ này hẳn có thể giúp được anh đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng lộ ra vẻ mặt bán tín bán nghi, nhận phong thư từ trong tay James, rút từ bên trong ra một bức thư được gập lại, mở ra xem.
James ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đây là ba cơ quan của nước anh. Tôi đã cố gắng hết sức có thể để thu hẹp phạm vi còn ba vị trí này. Người đó hẳn là đang ở một trong ba cơ quan đó thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng thật sự cũng không ngờ người này ẩn thân kĩ như vậy, đến Cục trưởng Cục tình báo CIA chi nhánh châu Á cũng không biết thân phận thật của hắn hay ả ta.
Anh cụp mắt, nhìn thấy trên giấy viết thư có ba cái tên tiếng Anh được in ra từ một loại máy in cổ: “Department of Interior (Bộ Nội vụ), Department of Justice (Bộ Tư pháp), Army General Hospital (Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng)”.
Ngón tay đang cầm bức thư của Hoắc Thiệu Hằng hơi siết chặt lại.
Ba vị trí này quả thật khiến anh hơi bất ngờ.
Bạch Kiến Thành, Bộ trưởng Bộ Nội vụ và Đàm Đông Bang, Bộ trưởng Bộ Tư pháp đang là những ứng cử viên số một cho vị trí Thủ tướng, còn Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng thì lại quá vi diệu rồi.
Theo lý thuyết thì Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng không có liên quan gì với cơ quan tình báo cả, nhưng vì rất nhiều người đến đây chữa bệnh đều là những vị Tướng cao cấp trong hệ thống quân đội, hơn nữa, bác sĩ của Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng luôn có cơ hội đến nhà của các vị lão thành cách mạng để khám bệnh, có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều người quyền cao chức trọng, cho nên việc tiết lộ bí mật trong lúc vô tình cũng có thể làm Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng trở thành một nơi dễ thâm nhập.
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng không giao thiệp nhiều với Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng, nhưng anh có mối quan hệ vô cùng đặc biệt với một người ở trong đó.
Người này cũng được điều từ Bệnh viện Quân y Bộ Quốc phòng đến Cục tác chiến đặc biệt, anh ta chính là Trần Liệt.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng thầm suy nghĩ về chuyện này, mặc dù rất muốn gạt bỏ khả năng là Trần Liệt, nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong ngành bảo anh phải cân nhắc tất cả các khả năng một lần, sau đó mới loại trừ từng khả năng một.
Anh tin là Trần Liệt sẽ không chủ động tiết lộ bí mật, mà là bị động…
Cái tên lắm mồm này có biết lúc nào cần ngậm miệng lại không đây?
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gảy bức thư, điềm tĩnh nói: “Ba cơ quan này ư? Phạm vi này đúng là quá rộng rồi nhỉ? J à, anh có biết ba cơ quan này có bao nhiêu người không? Anh muốn bắt tôi phải mò kim đáy biển à? Hơn nữa anh dựa vào cái gì mà nói ‘Chuột Chũi’ kia đang ở một trong ba cơ quan này?”
Anh biết dùng kế phản gián, tin là James cũng không lạ gì, sẽ không để bị ông ta nắm mũi dắt đi.
James cười tủm tỉm lấy ra một thứ đưa cho Hoắc Thiệu Hằng, “Xem thử cái này đi là anh tin ngay.”
Đây là một mẩu giấy báo được cắt ra, bên trong dán các loại tài liệu nội bộ bản photo của CIA, đều là nội dung có liên quan đến “Chuột Chũi” đang ẩn mình rất kĩ ở Đế quốc Hoa Hạ.
Nhìn những tài liệu tình báo mà “Chuột Chũi” kia cung cấp thì chính xác là người đó nằm trong ba cơ quan này.
Ở xã hội hiện đại, khi hai quốc gia đối đầu, không chỉ có tình báo quân sự mới là tình báo, mà cả đối nội đối ngoại và hệ thống pháp lý đều là phạm vi mà đối phương thèm muốn.
Hơn nữa vị trí trong các cơ quan càng cao thì cơ hội tiếp xúc với những thông tin, tài liệu cấp độ bảo mật cao cũng càng nhiều hơn.
Hoắc Thiệu Hằng cầm mẩu báo trong tay, xem lướt qua một lần, so sánh với tư liệu tình báo mà anh biết, phát hiện tất cả đều ăn khớp khiến lực tay của anh không khỏi siết chặt hơn.
“Trả lại cho tôi, cái này không thể để anh cầm đi được.” James đưa tay ra, muốn lấy lại mẩu báo được cắt ra từ tay Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi gập lại nhưng không chịu trả lại cho ông ta, “J, thứ này mới coi là có chút ý nghĩa đấy, nếu không thì đúng là anh lợi dụng tôi rồi.”
Anh không chịu trả lại, James cũng không có cách nào, trong lòng càng cảnh giác hơn, thấp giọng nói: “Anh phải giữ kín thứ này, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì tôi cũng không giấu được đâu.”
Cũng giống như thông tin về nội bộ của Đế quốc Hoa Hạ mà “Chuột Chũi” cung cấp đã làm lộ vị trí của người đó, mẩu báo được cắt ra này cũng có thể làm lộ thân phận của James ở CIA.
Đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, đây có thể coi là một cái thóp của James, anh chịu từ bỏ mới là lạ…
“Việc này tôi hiểu, anh yên tâm, kể cả tôi bị lộ thì anh cũng sẽ không bị lộ đâu.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, cầm mẩu báo kia một cách hờ hững. Với dáng vẻ thản nhiên đó của anh thì chẳng ai có thể nghĩ ra được thứ này lại quan trọng như vậy.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng lão luyện hơn mình nhiều, James mới thở dài một hơi, cho cái tẩu vào trong miệng ngậm một lần nữa, “Vậy thì được, anh định làm gì thế?”
Hoắc Thiệu Hằng phủi nhẹ tàn thuốc, thấy điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết liền tiện tay ấn vào cái gạt tàn, “Tôi tự có cách của tôi, nhưng mà tiếp theo đây thì tôi sẽ cần anh hỗ trợ đấy. Đến thời điểm, anh báo lại tin tức cho tôi, tôi sẽ biết ngay người kia rốt cuộc đang ở đâu.”
Anh lo lắng nhất là một trong hai người Bạch Kiến Thành hoặc là Đàm Đông Bang. Thế lực sau lưng hai người này đều quá lớn, cho dù có Thượng tướng Quý ủng hộ anh, cũng rất khó kéo bọn họ xuống khỏi ngựa.
Hơn nữa một khi bọn họ đắc cử rồi thì muốn hạ bệ họ sẽ càng khó khăn hơn.
Ngộ nhỡ một trong hai người họ là “Chuột Chũi” thì sự đả kích đối với nền an ninh quốc gia của Đế quốc Hoa Hạ thực sự không phải lớn bình thường thôi đâu.
James đã đi lâu rồi, Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi trong đình hóng mát, suy tính bước đi tiếp theo.
Bây giờ phạm vi đã thu hẹp lại còn ba cơ quan này, anh vừa vui mừng vừa lo lắng.
Điều anh lo lắng chính là năng lực của người kia quá lớn, sự đe dọa với an ninh quốc gia khó mà lường được.
Điều nên vui đó là Cục tác chiến đặc biệt của anh và cả Bộ Quốc phòng đều không có người liên quan trực tiếp.
Chiến hữu ở bên cạnh không bán đứng anh, anh càng vững lòng hơn, cũng tự tin hơn rất nhiều.
Đàm Quý Nhân đứng từ xa nhìn Hoắc Thiệu Hằng mãi một lúc lâu, thấy anh vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích giống y như tượng đất nên cũng không dám tới quấy rầy anh.
Mãi đến khi thấy sắc trời bên ngoài sắp tối, cô ta mới không nhịn được đi tới nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, “Anh muốn tới ăn chút trái cây không?”
Hoắc Thiệu Hằng đang trầm tư suy nghĩ liền lấy lại tinh thần, đứng dậy đáp, “Không cần đâu, tôi còn có việc, cảm ơn cô Đàm.”
“Anh đừng gọi tôi là cô Đàm nữa, nghe xa cách quá. Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, cứ gọi tôi là Cheryl đi.” Mặt Đàm Quý Nhân hơi đỏ lên, vô cùng xinh đẹp dưới ánh nắng chiều tà.
“Không dám, đó là nhiệm vụ và chức trách của tôi.” Hoắc Thiệu Hằng lùi về sau một bước, “Thời gian này tôi sẽ khá bận, có lẽ sẽ không đến đây nữa. Nếu người kia lại đến đây, phiền cô nhắn với ông ta rằng tôi không có gì để nói với ông ta nữa, bảo ông ta đừng đến nữa.”
Đã hoàn thành mục đích lợi dụng Đàm Quý Nhân rồi, Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn tiếp tục đến đây để gặp James.
Chắc chắn hai người họ phải hẹn lại thời gian và địa điểm mới.
Đàm Quý Nhân hơi thất vọng, “Hả? Vì sao thế? Vừa rồi hai người mới cãi nhau sao?”
“Ừ, cô Đàm nhìn thấy hết rồi à?” Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh nhìn cô ta một cái, “Mong cô Đàm hãy giữ bí mật, chuyện này không thể để cho người khác biết được.”
Thật ra tốt nhất là để cho người khác biết.
Chỉ tiếc rằng Đàm Quý Nhân lại tỏ rõ quan điểm một lần nữa: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không để người khác biết đâu!”
Hoắc Thiệu Hằng chán chẳng buồn nói: “Cảm ơn cô Đàm đã hiểu cho.”
Giá trị lợi dụng của Đàm Quý Nhân đã không còn, Hoắc Thiệu Hằng không giải thích thêm gì nữa.
Chuyện còn lại thì bất luận cô ta có dính líu vào hay không cũng như nhau. Vietwriter.vn
Anh ấn nhẹ vào thái dương, quay người rời đi.
Đàm Quý Nhân kiềm chế không ra tiễn anh, chỉ tựa vào thành cửa, cắn nhẹ môi dưới, nhìn bóng lưng anh dần dần đi xa.
Chị Phần đi tới, nhìn thấy dáng vẻ này của Đàm Quý Nhân, chị ta thầm bật cười.
Cuối cùng cô Đàm cũng rung động rồi…
…
Hoắc Thiệu Hằng trở lại nhà trọ thuê ở New Jersey nghỉ ngơi hai ngày để ổn định lại tâm trạng của mình.
Mặc dù anh đã sớm trải qua muôn vàn thử thách, rất khó có chuyện gì có thể làm anh bị chấn động, nhưng ba cơ quan mà James đưa ra cho anh lần này cũng làm anh có chút khó xử.
Không phải là không có biện pháp, chỉ là những thủ đoạn của Cục tác chiến đặc biệt bọn họ không thể dùng ở trong nước. Cho dù là nội gián, bọn họ cũng không thể gióng trống khua chiêng hành động rầm rộ được.
Duy trì cơ cấu trong nước vốn là nhiệm vụ của Sở Mật vụ.
Nhưng bây giờ xem ra Sở Mật vụ cũng không phải là một tổ chức bền vững như thép nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng tính toán lần này nếu anh có thể thuận lợi trở về, anh cũng phải phát triển mối quan hệ với CIA và FBI của Mỹ ở Đế quốc Hoa Hạ.
CIA của Mỹ phụ trách công tác tình báo đối ngoại, giống với Cục tác chiến đặc biệt của Đế quốc Hoa Hạ, nhưng FBI thì phụ trách công tác bảo an trong nước, gồm cả công việc điều tra tội phạm, đồng thời phụ trách giám sát CIA.
Ngược lại, CIA cũng có chức năng giám sát FBI.
Hai bên giám sát lẫn nhau để bảo đảm đội ngũ trong sạch, không bị thế lực bên ngoài xâm nhập.
Nhưng trên thực tế, CIA của Mỹ đã bị thế lực bên ngoài xâm nhập vào giống như cái sàng rồi.
Có điều, bọn họ tôn thờ phương pháp “Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất”, cho nên mặc dù nội bộ thường xuyên có “Chuột Chũi”, nhưng chỉ cần họ nhiều lần gây sóng gió ở nước ngoài, “Chuột Chũi” trong nội bộ cũng có thể bỏ qua không để mắt tới.
Cũng chỉ có Đế quốc Hoa Hạ là đối tượng mà bao nhiêu năm nay họ không thể gây sóng gió được, chỉ có thể dựa vào “Chuột Chũi” đang ẩn mình trong nội bộ Đế quốc Hoa Hạ truyền lại tin tức.
Sau này, chắc chắn hai cơ quan Cục tác chiến đặc biệt và Sở Mật vụ phải giám sát lẫn nhau.
Hoắc Thiệu Hằng vắt khăn mặt lên cổ, đi tới phòng tập thể hình của khu chung cư.
Anh đều xuất hiện ở đây khi đã hóa trang, ví dụ như mũi chim ưng hay kính gọng đen chẳng hạn. Những thứ đó rất dễ thay đổi vẻ ngoài của một người.
Hoắc Thiệu Hằng lại giỏi về hóa trang nữa, nên kể cả là người quen nhìn thấy thì cũng phải mất một lúc mới có thể nhận ra được.
Anh tập luyện trong phòng thể hình một tiếng đồng hồ, mồ hôi đổ như mưa, sau đó lại ra bể bơi bơi lội.
Mỗi ngày, Hoắc Thiệu Hằng đều duy trì việc tập luyện cường độ cao, đây là một thói quen cực kì tốt.
Cả người đổ mồ hôi làm anh cảm thấy đầu óc sáng suốt hơn nhiều.
Muốn một mình lập ra một kế hoạch chu toàn, để tìm ra “Chuột Chũi” đã bán đứng anh thì nhất định phải vô cùng thận trọng.
Cũng may có James làm nội ứng cho anh, nên độ khó của trò chơi “Mèo vờn chuột” này đã giảm đi khá nhiều.
Đi từ phòng tắm của nhà trọ ra, Hoắc Thiệu Hằng đã nghĩ ra biện pháp.
Ngày hôm sau, anh lái xe ra ngoài, đi hết ba hướng Đông, Tây, Bắc của thành phố New York, tìm những căn nhà trọ rẻ và tầm thường nhất, dùng tiền thuê một căn gồm một phòng ngủ và một phòng khách trong thời gian nửa năm.