• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (6 Viewers)

  • Chương 607

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 607 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 607 GIÚP ANH BẢO VỆ
Thẩm phán tức giận run lẩy bẩy, ông ta nhắm mắt lại, tim đập liên hồi như trống trận.


Chuyện này vốn là chuyện nhỏ, ông ta đã hợp tác với York bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu vụ án oan án sai, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác những ngày tháng tươi đẹp của ông ta sắp kết thúc như vậy…


Thẩm phán luống cuống, chỉ có thể nói: “Mau đi giải quyết vấn đề đi! Nhanh!”


Viên thư ký vừa vội vàng chạy vào lại vội vàng chạy ra. Thẩm phán nhìn quanh căn phòng xử án quen thuộc, mặc dù ngoài mặt vẫn cực kì bình thản, nhưng bàn tay run bần bật đã hé lộ tâm trạng của ông ta.


Ông ta lập cập sờ chiếc búa đặt trên bàn, thử mấy lần mới cầm được trong tay, định lập tức kết thúc phiên tòa hôm nay.


Cố Niệm Chi đứng gần nghe thấy hết, biết cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra đoạn truyền hình trực tiếp phiên tòa xét xử rồi.


Cô cảm thấy những gì nên nói đã nói hết, những gì người dân Đức nên biết cũng đã biết hết, tiếp theo phải xem vụ án này nở bung ra trên mạng xã hội và trong giới truyền thông như thế nào thôi.


Không nghi ngờ gì nữa, muốn đối phó với quan chức cấp cao trong đồn cảnh sát Rothlaw thì người nước ngoài như cô bắt buộc phải mượn đến sức mạnh của dư luận.


“Yên lặng! Căn cứ vào chứng cứ trực tiếp mới xuất hiện trong lần xử án lần này, tạm thời lưu vụ án đến phiên tòa sau xét xử tiếp, bãi tòa!” Thẩm phán run rẩy gõ búa, rồi đứng lên gần như tháo chạy khỏi phòng xử án.


York và Ramona nhìn nhau, không hiểu vì sao tự nhiên thẩm phán lại thay đổi.


Rõ ràng đã giao hẹn hôm nay phải tuyên bố con trai Seth của Ramona vô tội được thả, sau đó bọn họ sẽ cấp tốc đưa hắn ra nước ngoài tạm lánh một thời gian.


Kết quả là thẩm phán còn chưa tuyên bố kết quả vụ án đã đứng dậy đi luôn rồi.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết?!


Nhìn theo bóng lưng hơi gầy của thẩm phán, trong lòng Cố Niệm Chi cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là sau khi nhìn tập tài liệu kiểm sát viên đưa cho và báo cáo kết quả pháp y, cùng lời khai của nữ bị cáo Nia ban nãy. Tất cả như một cục đá lớn đè nặng lên trái tim cô.


Mặc dù lần này họ đã toàn thắng nhưng Cố Niệm Chi không hề mỉm cười.


Cô thu dọn máy tính của mình, đeo kính râm lên, đi giữa Hà Chi Sơ và ba người trợ lý, cùng nhau ra khỏi tòa án.


Vừa ra đến cửa thì… ái chà chà!


Bên ngoài người chật như nêm cối!


Dường như giới truyền thông trên cả nước Đức đều đổ về đây vậy.


Đài truyền hình quốc gia, đài truyền hình địa phương, báo chí, tạp chí, truyền thông mạng, đặc biệt là mạng truyền thông đã tường thuật trực tiếp quá trình xử án đã gửi rất nhiều phóng viên đến, muốn phỏng vấn luật sư bị cáo, luật sư nguyên cáo, ba mẹ nguyên cáo, ba mẹ bị cáo và tất cả các nhân chứng liên quan.


Cố Niệm Chi bất giác liếc nhìn ba mẹ nguyên cáo. Họ là những người bình thường chân thật, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng phô trương như thế này, đang ngẩn người ra.


“Giáo sư Hà, chúng ta đưa họ đi thôi.” Cố Niệm Chi kéo tay áo Hà Chi Sơ.


Hà Chi Sơ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần chúng ta phải lo lắng. Bộ trưởng Bạch đã cử người đưa họ đến, sẽ giúp họ chặn các phóng viên.”


Quả nhiên có mấy người Hoa Hạ đeo kính đen chen vào, đến bên cạnh ba mẹ của nạn nhân, nói với các phóng viên: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến vụ án này. Chúng tôi hi vọng nước Đức có thể công tâm nhìn nhận, trừng phạt kẻ có tội, đòi lại chính nghĩa cho nạn nhân.”


Mặc dù là lời nói khách sáo văn vẻ, nhưng lúc này Cố Niệm Chi lại cảm thấy rất ấm áp.


Mấy người này rõ ràng là người của Đại sứ quán Hoa Hạ tại Đức. Dân ngoại giao nói năng tất nhiên sẽ kín kẽ, mà còn dễ nghe hơn luật sư.
Cố Niệm Chi thấy vậy cũng yên tâm hơn. Đi theo những người đó ba mẹ nạn nhân sẽ không gặp vấn đề gì cả.


Cô đi theo Hà Chi Sơ bước lên xe thương gia.


Về đến khách sạn, Cố Niệm Chi thoải mái đi tắm, thay quần áo rồi gặp mặt nhóm Hà Chi Sơ, cùng đi ăn mừng công.


Mặc dù vụ án chưa kết thúc nhưng buổi phát trực tiếp ngày hôm nay cũng đủ cảnh cáo đám người định giở trò ấy rồi.


Sáu người gọi cả bác lái xe vào nhà hàng Michelin bốn sao mà Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi phát hiện được để ăn tối.


Cố Niệm Chi thích nhất món xúc xích trắng Bavaria ở đây, ăn liền bốn cái, no căng cả bụng.


Đồ ăn ngon rất có tác dụng xoa dịu tinh thần, Cố Niệm Chi thấy đỡ buồn bực hẳn.


Họ ngồi bàn ăn ngoài trời để ăn tối. Bầu trời đêm tháng tám ở Munich vừa thanh tĩnh vừa mát mẻ, đom đóm lấp lóe trong bụi cây như những chiếc đèn lồng nhỏ di động.


Gió nhè nhẹ từ rặng Bavaria của dãy núi Alps phả vào, mang theo hơi lạnh từ sông băng vĩnh cửu.


Hà Chi Sơ và các nam trợ lý đều uống bia đen, chỉ có Cố Niệm Chi cầm một cốc cà phê kem tươi, trước mặt còn có một miếng bánh gato blueberry kem cheese.


Không khí thoang thoảng mùi hương hoa hồng Bavaria, mọi thứ đều đẹp đến mức không thật.


Cố Niệm Chi phát hiện mình uống cà phê kem tươi mà cũng sắp say rồi.


Hà Chi Sơ ngồi bên cạnh cô, cách không gần cũng không xa, giữ một khoảng cách rất thoải mái. Anh ta không nhìn cô mà đang nghe bốn trợ lý nói chuyện.
H ọ vừa uống bia vừa bàn tán về tình hình vụ án, anh trợ lý Smith bị Hà Chi Sơ đuổi đi kiểm tra công tác chuẩn bị tại chi nhánh mới ở nước Đức hối hận muốn chết đi sống lại, mặt mũi bí xị không thèm nhìn Cố Niệm Chi.


Anh ta sợ nhìn cô lần nữa sẽ lại bị Hà Chi Sơ xử lý.


Hà Chi Sơ không ăn mấy, trước mặt đặt một vại bia đen. Anh ta nói với Cố Niệm Chi: “Mấy ngày tới tôi phải đi gặp mấy người trong chính phủ Đức, tiện đường chuẩn bị cho việc thành lập chi nhánh tại Đức, em định làm gì?”


Cố Niệm Chi chống tay lên đầu, gió đêm mát lạnh thổi nhè nhẹ khiến mọi dây thần kinh căng thẳng toàn thân đều thả lỏng, cô lười biếng không muốn động tay động chân nữa.


Mấy ngày tới không phải ra tòa thì làm gì đây?


Cô chỉ muốn đi tìm Hoắc Thiệu Hằng, nhưng nước Đức to thế này, biết tìm anh ở đâu?


Cố Niệm Chi cười khổ trong lòng, ngoài mặt không dám để lộ chút dấu tích nào.


Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Em nghỉ đã. Mới đến Đức đã bận ra tòa, em còn chưa kịp thích ứng lệch múi giờ, ngày nào cũng phải uống cà phê đen để giữ tỉnh táo.”


Hà Chi Sơ gật đầu, hơi ngẩn ra một lát rồi nhẹ giọng hỏi cô: “… Vì sao em lại nhiệt tình với vụ án này như thế?”


Cố Niệm Chi cũng buồn bực, cô xoay cốc cà phê trong tay, lẩm bẩm: “… Thật ra em cũng không biết nữa.”


Ban đầu, cô chỉ định nhân cơ hội này đến nước Đức rồi tìm cách đi thăm Hoắc Thiệu Hằng thôi. Nhưng đến khi đi rồi cô mới biết muốn tìm một người ở đây gần như không thể, thế rồi cô mới chú ý đến vụ án. Càng hiểu về vụ án cô càng phẫn nộ, thậm chí còn thấy đồng cảm, thế là cô dồn toàn tâm toàn ý vào đó.


Đôi mắt hoa đào của Hà Chi Sơ dịu dàng một cách kỳ lạ trong bầu trời đêm Munich, anh ta nhẹ nhàng nói: “Làm luật sư thì chú tâm làm việc là được rồi, đừng dồn quá nhiều cảm xúc cá nhân vào. Một luật sư thành công không cần quá nhiệt tình, mà cần bình tĩnh tuyệt đối. Nếu dồn nhiều cảm xúc cá nhân vào sẽ khó đưa ra phán đoán chính xác. Em nghĩ đến nữ thần công lý mà xem, lúc nào bà ấy cũng giữ vẻ mặt tĩnh lặng như núi, thà nhắm mắt chỉ cảm nhận sự thăng bằng của cán cân trong tay, chứ nhất định không được để tình cảm chi phối.”


Cố Niệm Chi biết Hà Chi Sơ đang dạy mình, rất thành khẩn đón nhận, im lặng nhấp một ngụm cà phê kem tươi.


Cuối cùng cũng ăn tối xong, bốn trợ lý người Mỹ đã say mềm cả.


May mà họ không phải tự lái xe.


Bác lái xe đưa mọi người về khách sạn, còn nhìn Cố Niệm Chi và nói: “Cô Cố, mọi người đều khen cô giỏi lắm đấy.”


Cuối cùng đoạn phát trực tiếp cũng bị xóa đi khỏi trang chủ của tòa án, nhưng đã có người lưu lại rồi tải lên tài khoản khác cho mọi người xem.


Cố Niệm Chi không lộ diện trong đoạn ghi hình, nhưng mọi người đều quen thuộc giọng nói của cô.


Giọng tiếng Anh với khẩu âm Oxford rất chuẩn của cô cùng giọng tiếng Đức khẩu âm Hanover của Hà Chi Sơ đều để lại ấn tượng sâu sắc.


Rõ ràng bác tài xế cũng đã xem đoạn ghi hình trực tiếp buổi xét xử. Mặc dù Cố Niệm Chi không lộ diện nhưng ông ta nghe giọng là nhận ra cô, biết cô chính là nữ luật sư duy nhất trong đoàn luật sư nguyên cáo.


Nhìn cô có vẻ yếu đuối mảnh mai, không ngờ trước tòa án lại nói năng hùng hồn sắc bén, phản bác hết mọi lời lẽ của tay luật sư lưu manh có tiếng, của ông thẩm phán định lấp liếm cho qua và của ông York không thể hình dung nổi kia như vậy.


“Cảm ơn bác.” Cố Niệm Chi cười gật đầu, “Nhưng không phải công của một mình tôi. Đoàn luật sư chúng tôi giỏi lắm, đều là mọi người nghĩ ra, tôi chỉ đứng lên đại diện nói thôi.” Vietwriter.vn


Cố Niệm Chi không chịu nhận hết thành tích về mình, thật ra công lao chủ yếu thuộc về những cảnh sát bảo vệ công lý đã lặng lẽ điều tra, bảo vệ chứng cứ, mặc dù họ không dám xuất đầu lộ diện, và cả kiểm sát viên của Viện kiểm sát kia nữa.


Không có sự nỗ lực của họ, không được họ cung cấp những chứng cứ xác thực quan trọng thì cô có nói giỏi bằng trời cũng không thể thuyết phục được mọi người.


Trong khu vực Rothlaw tối tăm, vẫn có những người có thể thắp sáng màn đêm, mang lại hi vọng.


Cố Niệm Chi rất cảm kích vị kiểm sát viên đã giao tất cả tài liệu lại cho cô, cũng cảm kích những cảnh sát đã lén cất giấu chứng cứ trực tiếp tại Rothlaw.


Nếu không nhờ họ cố ý che giấu chứng cứ khỏi hai ba mẹ làm lãnh đạo tại Cục cảnh sát của nghi phạm thì chân tướng của vụ án này sẽ không được phơi bày một cách dễ dàng như thế.
Cố Niệm Chi ngẩng lên nói với bầu trời đêm Munich, “Cảm ơn tất cả những người kiên quyết bảo vệ chính nghĩa.”


Trong nghề luật sư, rồng rắn lẫn lộn quá nhiều.


Vì tính chuyên môn cao nên nếu không có lòng tốt, thực sự sẽ có thể đổi trắng thay đen.


May mà hiện nay nhận thức và trình độ của nhân dân đang liên tục nâng cao, thời đại của những kẻ có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ đã qua rồi.


Cố Niệm Chi nghĩ đến Hoắc Thiệu Hằng, nếu anh ở cạnh cô lúc này, nhất định sẽ cảm thấy tự hào chứ?


Vì cô đang giúp anh bảo vệ những thứ anh muốn bảo vệ mà.





Khi Cố Niệm Chi nhớ đến Hoắc Thiệu Hằng, cô không biết tình cảnh hiện giờ của anh cực kì căng thẳng.


Hoắc Thiệu Hằng là người vô cùng kiên nhẫn, mặc dù mới 29 tuổi nhưng mười năm nay anh đã đi trên ranh giới sinh tử biết bao nhiêu lần, chạm trán với toàn những kẻ địch tinh anh, thông minh và hiểm độc nhất của các nước.


Lúc này anh đang ngồi trong căn hộ anh thuê, thận trọng tháo bỏ băng gạc để kiểm tra tình trạng vết thương của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom