• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 597

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 597 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 597 CÔ CŨNG TUYỆT VỌNG LẮM
Hiện giờ Cố Niệm Chi không còn đặc quyền được bảo vệ như trước kia nữa.


Lúc cô ra nước ngoài, bên phía hải quan cũng sẽ không có tin báo động nữa. Bởi vì hộ chiếu của cô đã thay đổi rồi, trên hệ thống báo động cấp một của hải quan vẫn là hộ chiếu cũ của cô, nên khi cô dùng hộ chiếu mới quét mã qua cửa hải quan, hoàn toàn không gây ra bất cứ sự xáo động nào.


Nếu không phải vì lo lắng Âm Thế Hùng hay Triệu Lương Trạch sẽ tìm mình thì có khi ngay cả hai người đó, Cố Niệm Chi cũng sẽ không thông báo. Vì chính cô cũng đã từng lo rằng nếu cô nói ra, liệu hai người họ có ngăn cản cô đi Đức làm Hoắc thiếu phiền thêm hay không…


Có điều, cuối cùng cô vẫn chủ động nói với họ. Kết quả cũng coi như ổn, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều không hề nói lời nào ngăn cản mà còn động viên cô nhân dịp này ra nước ngoài chơi cho thỏa thích nữa.


Ngoài việc vui vẻ hưng phấn ra, Cố Niệm Chi lại một lần nữa xác định có lẽ Hoắc Thiệu Hằng đang ở ngay nước Đức. Dáng vẻ “vui khi thấy chuyện thành” của Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch khiến lòng tin của cô tăng lên gấp trăm lần.


Đương nhiên, sau khi tới Đức, Cố Niệm Chi mới phát hiện ra rằng muốn tìm Hoắc Thiệu Hằng thực sự quá khó khăn.


Cô hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa, dường như Hoắc Thiệu Hằng cũng không có ý định chủ động lộ diện liên lạc với cô.


Cố Niệm Chi sẽ không ngốc nghếch nghe ngóng khắp bốn phương tám hướng để thăm dò tung tích của Hoắc Thiệu Hằng. Ở nơi sâu thẳm trong lòng cô, giấc mộng hoang dại nhất chỉ là có thể vô tình gặp lại một lần bên bờ sông Isar mà thôi…


Hiện giờ nhận được điện thoại từ trong nước gọi tới, tâm trạng Cố Niệm Chi hơi hoảng hốt.


Cô trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói với Cố Yên Nhiên: “Chị à, em ra nước ngoài du lịch thôi.”


“Ra nước ngoài á? Em đi đâu thế?” Giọng Cố Yên Nhiên đầy vẻ nghi hoặc, “Em đi cùng với Hoắc thiếu à?”


Trong lòng Cố Niệm Chi thầm nói, cô cũng muốn lắm chứ!


Nhưng tiếc rằng không phải…


Có điều, Cố Yên Nhiên không cần thiết phải biết điều này.


Cố Niệm Chi đáp mơ mơ hồ hồ, miệng như đang ngậm kẹo vậy: “… À, em đi cùng mấy người bạn. Chị, chị tìm em có chuyện gì không?”


“Chị lo lắng cho em đấy. Mấy ngày không thấy em rồi. Chị tới ký túc xá tìm em, bạn cùng phòng em nói là em không ở trường, ra ngoài rồi. Chị hỏi cô ấy là em đi đâu thì cô ấy lại chẳng nói rõ ràng gì cả.” Cố Yên Nhiên bày ra dáng vẻ chị tốt, “Niệm Chi này, em bướng bỉnh thật đấy, hở một chút là chạy tít mù tắp rồi, giống y hệt như hồi em còn nhỏ.”


Cố Niệm Chi nghe thế nào cũng cảm thấy lời nói này rất khó tả.


Đương nhiên là cô phải giống y như hồi bé rồi, vì đó cũng là cô mà!
Đầu óc của Cố Yên Nhiên quả thật không dễ dùng chút nào…


Trong lòng Cố Niệm Chi thầm mỉa mai chỉ số IQ của Cố Yên Nhiên, nhưng ngoài mặt thì lại cười nói: “Em có nói với Kỳ Kỳ đâu. Kỳ Kỳ cũng không rõ em đi đâu mà. Chị có hỏi cô ấy, cô ấy cũng hồ đồ theo thôi ạ.”


“Vậy rốt cuộc là em đi đâu? Dù thế nào cũng phải nói với chị một tiếng chứ.” Cố Yên Nhiên dán chặt ống nghe điện thoại bàn vào tai, mà ở một bên khác trong căn phòng này, Dạ Huyền ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà trước mặt đặt một dàn máy không ngừng lấp lóe ánh sáng xanh đỏ, đang truy tìm tín hiệu điện thoại của Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi không muốn nói thì người khác có hỏi thế nào cũng không hỏi ra được.


Tất nhiên, cô cũng sẽ không ngang ngạnh nhất quyết không nói gì. Cô sẽ chuyển chủ đề như bình thường vẫn làm, khiến cho người khác quên luôn vấn đề vừa rồi.


Cố Niệm Chi cầm điện thoại ngồi xuống ghế sofa, vừa hong khô tóc vừa nhẹ nhàng nói: “Chị à, ba thế nào rồi ạ? Em khôi phục lại thân phận con gái nhà họ Cố cũng đã lâu rồi, bao giờ chị mới cho em chính thức quay về nhà họ Cố? Lần này em ra nước ngoài du lịch đều quẹt tiền trong thẻ tín dụng đấy. Em nghe lời chị, không dùng tiền của Hoắc thiếu nữa, nhưng tiền trong thẻ tín dụng chị có trả hộ em không ạ?… Em không muốn làm con nợ thẻ đâu…”


Cố Yên Nhiên bất giác thở phào một hơi, cười nói: “Được chứ, bao giờ em quay về? Chị thành thật nói cho em biết, những năm vừa rồi nhà họ Cố chúng ta chi thì nhiều, thu vào thì ít. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng chúng ta hoành tráng ghê gớm lắm, nhưng thực ra chỉ là cái xác không thôi. Em cứ về thì biết. Thôi được rồi, chị không nói nhiều nữa, chị phải đi bàn chuyện làm ăn với người ta đây. Kiếm tiền thật chẳng dễ dàng gì!”


Giọng điệu của Cố Niệm Chi thể hiện sự thất vọng tràn trề: “Ơ? Chị ơi! Đừng vội mà! Bao giờ chị gửi tiền cho em thế?!”


Cô còn đang cố tra hỏi, đột nhiên trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng như băng: “Cố Niệm Chi! Cô đủ rồi đấy! Chị cô vất vả ngược xuôi kiếm tiền lo cho gia đình, nào có giống cô! Chỉ biết tiêu tiền là giỏi!”


Không ngờ lại là giọng của Dạ Huyền.


Cố Niệm Chi sững sờ, “Chị ơi? Chị đưa điện thoại cho Dạ Huyền đấy à?!”


Đáp lại cô là tiếng cúp máy cạch một tiếng.


Giọng nói kia vô cùng kỳ quặc, giống như âm thanh dòng điện, lại giống như tiếng kiểm soát ở trạm cơ giới, dù sao cũng không giống âm thanh của điện thoại di động.


Lúc này Dạ Huyền lại vẫn còn ở trong phòng của chị sao?


Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Giờ trong nước hẳn là khoảng tám giờ tối gì đó, hai người họ cùng ăn tối sao?


Cô hơi bĩu môi, trầm lặng cúp điện thoại, trong đầu suy tư về âm thanh kỳ quặc mình vừa nghe thấy.



Ở đầu dây bên kia, Cố Yên Nhiên cất điện thoại đi, trách móc Dạ Huyền: “Anh cũng thật là, không nói chuyện thì sẽ chết sao?” Xong cô ta lại nói tiếp: “Anh tìm ra tung tích của con bé chưa?”


Dạ Huyền lắc đầu, “Chỉ biết được hẳn là ở châu Âu thôi. Điện thoại của nó có thiết bị phản truy tung, không dễ tìm chút nào.”


“Châu Âu ư? Nó đi châu Âu làm gì nhỉ?” Cố Yên Nhiên nhíu mày nói, “Con bé này không chịu nói thật, lúc nào cũng làm người khác lo lắng…”


“Yên Nhiên, em đối xử với nó tốt như thế làm gì? Nó có phải em gái ruột của em đâu?!” Dạ Huyền nhíu mày, thu dọn máy móc trên mặt bàn trà lại, cất vào trong một chiếc vali đặc biệt.


“Huyền à, tôi không cho anh nói như vậy đâu. Con bé họ Cố thì chính là ngời nhà họ Cố chúng tôi. Có phải chị em ruột hay không cũng có liên quan gì đâu?” Cố Yên Nhiên hơi hờn dỗi nói, ra vẻ vô cùng bênh vực bảo vệ Cố Niệm Chi.


“Em cứ tốt bụng như vậy nhưng Cố Niệm Chi có thèm ghi nhận đâu. Tôi cảm thấy không đáng thay em.” Dạ Huyền đóng nắp vali đánh cốp một tiếng rồi xách lên, “Thôi được rồi, tôi đi đây, không làm em phiền nữa.”


“Huyền, anh đừng giận mà.” Cố Yên Nhiên ôm eo Dạ Huyền từ sau lưng, “Tôi lo cho con bé thôi. Anh biết con bé đã rời xa tôi bao nhiêu năm như vậy rồi, tôi chỉ lo con bé trưởng thành lệch lạc.”


Kiểu giọng điệu của chị cả trong nhà này là nguyên nhân khiến Dạ Huyền không thể nào từ chối Cố Yên Nhiên được.


Hơi thở của anh ta dần gấp gáp dồn dập lên, đột nhiên ném vali khóa mã xuống, quay lại ôm lấy Cố Yên Nhiên, cuồng bạo hôn lên môi cô ta…





Trong căn phòng phức hợp của khách sạn Hilton ở Munich nước Đức, từ đầu đến cuối Hà Chi Sơ vẫn đứng bên cạnh không ho he tiếng nào. Giờ thấy Cố Niệm Chi cúp điện thoại rồi, anh ta mới hỏi: “Điện thoại của Cố Yên Nhiên à?”


“Vâng, kỳ kỳ quặc quặc. Cứ ra sức hỏi em đang ở đâu.” Cố Niệm Chi bật cười, nói, “Thế nên em cố tình đánh lạc hướng, nói mấy vấn đề mà chị ta vô thức né tránh. Quả nhiên chị ta không luẩn quẩn chuyện em ở đâu nữa.”


“Ừ, chẳng có gì hay để nói với cô ta hết.” Hà Chi Sơ cũng cười, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, “Tạm thời nên giấu cô ta tin tức của em, nhưng chưa chắc đã có thể giấu được hoàn toàn. Trên trang web của văn phòng luật sư bên Mỹ có danh sách xuất hành của chúng ta lần này. Cô ta chỉ cần tra một chút là ra ngay.”


“Ồ.” Cố Niệm Chi không mấy bận tâm. Cô ra nước ngoài là để làm việc, dù Cố Yên Nhiên có biết cũng chẳng vấn đề gì, cùng lắm là trách móc cô vì sao giấu cô ta mà thôi.


Thế nhưng, Cố Niệm Chi cho rằng mình chẳng có nghĩa vụ phải nói thật với Cố Yên Nhiên cả.


Đâu có ảnh hưởng gì tới lợi ích của Cố Yên Nhiên, vì sao phải báo cáo chi tiết hết mọi chuyện với cô ta chứ?


Cô ta tưởng mình là chị gái của cô thật chắc?
Ký ức của Cố Niệm Chi vẫn chưa hồi phục, tình cảm chị em với Cố Yên Nhiên vẫn chưa bồi đắp ra được đã bị thái độ của Cố Yên Nhiên dành cho cô tiêu diệt hết sạch rồi.


Cô biết làm sao bây giờ? Cô cũng tuyệt vọng lắm ấy…


Cố Niệm Chi dựa lưng vào ghế sofa, cảm thấy sau gáy mình lại bắt đầu mỏi nhừ ra rồi. Cô đưa tay ra day day, nói: “Ba cái chuyện ra tòa này tốn sức lực thật đấy. Em còn tưởng rằng mình đã là người từng trải rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ra tòa, ai ngờ vẫn vô thức căng thẳng như vậy…”


“Đau cổ à?” Hà Chi Sơ đưa tay ra massage giúp Cố Niệm Chi một chút. Cố Niệm Chi vội tránh ra, cười nói: “Không dám làm phiền Giáo sư Hà đâu. Chỉ có đồ đệ phục vụ sư phụ, chứ nào có sư phụ phục vụ đồ đệ bao giờ.”


“Vậy hôm nay em trải nghiệm một chút chẳng phải là ổn rồi sao?” Hà Chi Sơ cười nói. Thấy mặt Cố Niệm Chi có vẻ rất hố, anh ta không nói nữa, đứng dậy hỏi: “Em muốn ăn cơm ở đâu?”


“Em không quen thuộc gì nơi này. Món xúc xích trắng sáng nay ngon thật đấy, nhưng hình như chỉ bữa sáng mới có đúng không ạ?” Cố Niệm Chi vẫn không thể quên được món xúc xích trắng Bavaria trong bữa sáng.


“Ở khách sạn này thì chỉ mỗi bữa sáng có thôi, nhưng nếu em muốn ăn, chúng ta có thể ra ngoài tìm thử, hẳn là sẽ tìm thấy dễ thôi.” Hà Chi Sơ quay sang hỏi cô, “Em muốn đi không?”


“Vâng, vậy cũng được ạ.” Cố Niệm Chi vào trong cầm chiếc túi xách Le Boy nhỏ của mình ra, đi theo Hà Chi Sơ ra khỏi khách sạn.


Họ gọi một chiếc taxi ở ngay ngoài cửa, hỏi tài xế xem nhà hàng có danh tiếng ở đây là chỗ nào. Tài xế giới thiệu ngay một nhà hàng Michelin cấp bốn khiến hai người cũng hào hứng muốn đi.


Sự thực chứng minh rằng, lời giới thiệu của tài xế bản địa cũng rất đáng tin cậy.


Ẩm thực của nước Đức là một chuỗi các món ăn nổi tiếng chế biến từ đùi lợn, ví dụ như các thực khách sành ăn nhất của cả thế giới đều biết món đùi lợn muối của nước Đức, cũng giống như món móng giò kho tàu nổi tiếng của Đế quốc Hoa Hạ vậy. Có điều, họ không dùng nước tương, đến khi nấu lên, chất dính trong đùi lợn gần như đã bị nấu tan rồi. Chỉ một món này thôi cũng đủ cho Cố Niệm Chi ăn cả một buổi chiều.


Hà Chi Sơ gọi một phần chân giò lợn hầm hải sản tiêu đen, tươi ngon thơm nồng. Với kiểu người chỉ hận không thể uống rượu vang thay cơm như anh ta, không ngờ lại cũng gọi chân giò hầm, còn ăn thêm vài lát bánh mì yến mạch nữa. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Hà Chi Sơ thì dùng rượu vang đệm với giò heo, còn Cố Niệm Chi uống nước nho đen cùng giò heo, ăn mê ăn mẩn quên hết cả đất trời.


Ăn xong, Cố Niệm Chi còn hận không thể liếm mút ngón tay, thèm thuồng nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà này, thịt lợn ở đây ngon thật ấy, mùi vị vừa thơm vừa nồng, chẳng khác gì loại thịt được cung cấp đặc biệt ở trong nước.”


Hơn nữa, cô ăn còn cảm nhận được hương vị thuần túy của chính bản thân nguyên liệu, không phải là hương vị sau khi đã nêm nếm điều chế thêm hương liệu rồi.


Mùi vị ngon lành nhất chính là vị của chính bản thân nguyên liệu chế biến món ăn, đồ gia vị vốn chỉ dùng để làm tăng thêm hương vị của nó, chứ không phải để át đi những nét đặc trưng vốn có.


Hà Chi Sơ vô cùng kén chọn đồ ăn, nhưng cũng không thể không thừa nhận hương vị của món thịt heo ở đây không thua kém gì mấy món thịt heo ở quê nhà anh ta.


“Em thích thì ăn nhiều một chút. Tôi đi hỏi xem họ có giao hàng tại nhà không. Nếu có thì mấy ngày này chúng ta cứ đặt cơm ở đây thôi.” Hà Chi Sơ đứng dậy gọi bồi bàn qua, dùng tiếng Đức hỏi xem họ có giao hàng không.


Đây là một nhà hàng bản xứ, cung cấp cả dùng bữa tại nhà hàng và giao hàng tận nơi.


Hà Chi Sơ đặt luôn cơm trưa và chiều với họ, hằng ngày thay đổi thực đơn, giao đến khách sạn Hilton cho họ.


Ăn cơm trưa xong, Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi cùng ra khỏi nhà hàng.
Thông qua bản đồ định vị trên điện thoại, họ phát hiện ra rằng khách sạn Hilton mà họ đang ở lại cách nơi này không xa lắm.


Hai người không gọi taxi nữa, cứ thế thả bộ đi về coi như để tiêu thức ăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom