Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 4.2: Vân Tưởng Tưởng
Chương 4.2: Vân Tưởng Tưởng
Sai lầm lớn nhất của Revlon là kết hôn với Nhược Phi Quần đúng vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Hoa Tưởng Dung. Cô ta làm vậy vốn định cho Hoa Tưởng Dung một cái tát, ai ngờ được Hoa Tưởng Dung lại nhảy lầu tự sát ngay đúng ngày sinh nhật của mình, đó cũng là lý do để người qua đường lên án cô.
Hoa Tưởng Dung dùng tính mạng để lại một quả lựu đạn lớn cho thế gian nghĩ rằng mình đã được giải thoát.
Cơn co rút nhói lên từ dạ dày khiến cô có ý thức trở lại, ý nghĩ đầu tiên là chết vẫn không hết đau dạ dày!
Giùng giằng mất một lúc mới có thể mở mắt ra, cô nhìn thấy bóng chồng của ánh đèn, trong không gian có mùi nước khử trùng, cả tiếng khóc thút thít của ai đó.
"Tưởng Tưởng, con tỉnh rồi, con có đau không? Đừng cử động nhé." Trước mắt là ba cái đầu với vẻ mặt quan tâm, một đôi vợ chồng cùng với một đứa nhóc tầm mười tuổi, trông họ rất lo lắng.
Bé trai còn nắm tay cô thật chặt, Hoa Tưởng Dung nhúc nhích một chút cũng biết cậu bé nắm chặt đến mức nào.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Tôi đang làm gì thế này?
Một lúc sau Hoa Tưởng Dung mới biết mình đã sống lại, trở thành một thiếu nữ chưa đầy mười sáu tuổi tên là Vân Tưởng Tưởng. Không hiểu vì lý do gì mà cô gái này lại uống thuốc ngủ tự sát.
Cô vừa tỉnh dậy sau một ca rửa ruột, bảo sao lại đau dạ dày.
Ngàn vạn lần đừng để bị đau dạ dày lần nữa, kiếp trước đã bị cơn đau dạ dày hành hạ hơn mười năm, cô hận đau dạ dày!
Nhìn những người trong gia đình này, lòng Hoa Tưởng Dung không khỏi có chút ngậm ngùi, có lẽ là chút dư âm từ cảm xúc của Vân Tưởng Tưởng.
Thầm thở dài trong lòng: Nếu cô không thể trở về, vậy cứ yên tâm giao người nhà lại cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.
Nói xong, bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác thư thái đột ngột ập đến khiến trước mắt cô chìm trong bóng tối. Một làn sóng ký ức ập vào đầu cô, trong cơn mơ màng xem hết cuộc đời của cô gái trẻ, tựa như xem một vở kịch.
Cuối cùng cũng hiểu được tại sao cô gái trẻ này lại nghĩ quẩn như vậy.
Cha của cô gái là giáo viên của một trường cấp 3, mẹ từng là một vũ công, sau khi sinh em trai bà hoàn toàn giải nghệ để làm nội trợ. Từ nhỏ được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo nề nếp, là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Ngoại hình xinh xắn, đa tài đa nghệ, thành tích học tập tốt, bất kể là hàng xóm láng giềng hay bạn bè thầy cô, chỉ cần nhắc đến Vân Tưởng Tưởng là không ngừng tán dương. Nhưng dù sao Vân Tưởng Tưởng cũng không phải thiên tài, càng lớn áp lực học hành càng nặng, Vân Tưởng Tưởng vốn đã quen được người ta khen ngợi không cho phép người khác phải hoài nghi danh tiếng của mình, vì thế càng dày vò bản thân hơn.
Cô gái này sống không thích than vãn, khiến cha mẹ bao lâu nay vẫn nghĩ con mình là thiên tài, không những không thấu hiểu được áp lực cô gái này phải chịu, mà còn đưa ra những yêu cầu hà khắc hơn.
Năm nay cô ấy học lớp 11, vì thành tích kỳ thi không như ý muốn nên cô bị giáo viên chủ nhiệm phê bình trước lớp. Cô gái trẻ vì không thể chấp nhận việc bản thân kém hoàn mỹ, lại còn bị bạn học đâm chọc đôi ba câu, không chịu được mà dùng thuốc ngủ tự sát.
Cô gái trẻ này thật sự rất ngoan, bình thường trầm lặng ít nói, cộng thêm lần này giáo viên chủ nhiệm cũng không nói gì quá đáng.
Đến tận bây giờ, cả cha mẹ và nhà trường đều không hiểu nguyên nhân tại sao cô lại uống thuốc ngủ tự vẫn.
May mà cô đến kịp, chứ nếu không chẳng biết cha mẹ và nhà trường phải trải qua mấy phen náo loạn phiên tòa.
Từ giờ trở đi, cô chính là Vân Tưởng Tưởng.
Chương 4.2: Vân Tưởng Tưởng
Sai lầm lớn nhất của Revlon là kết hôn với Nhược Phi Quần đúng vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Hoa Tưởng Dung. Cô ta làm vậy vốn định cho Hoa Tưởng Dung một cái tát, ai ngờ được Hoa Tưởng Dung lại nhảy lầu tự sát ngay đúng ngày sinh nhật của mình, đó cũng là lý do để người qua đường lên án cô.
Hoa Tưởng Dung dùng tính mạng để lại một quả lựu đạn lớn cho thế gian nghĩ rằng mình đã được giải thoát.
Cơn co rút nhói lên từ dạ dày khiến cô có ý thức trở lại, ý nghĩ đầu tiên là chết vẫn không hết đau dạ dày!
Giùng giằng mất một lúc mới có thể mở mắt ra, cô nhìn thấy bóng chồng của ánh đèn, trong không gian có mùi nước khử trùng, cả tiếng khóc thút thít của ai đó.
"Tưởng Tưởng, con tỉnh rồi, con có đau không? Đừng cử động nhé." Trước mắt là ba cái đầu với vẻ mặt quan tâm, một đôi vợ chồng cùng với một đứa nhóc tầm mười tuổi, trông họ rất lo lắng.
Bé trai còn nắm tay cô thật chặt, Hoa Tưởng Dung nhúc nhích một chút cũng biết cậu bé nắm chặt đến mức nào.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Tôi đang làm gì thế này?
Một lúc sau Hoa Tưởng Dung mới biết mình đã sống lại, trở thành một thiếu nữ chưa đầy mười sáu tuổi tên là Vân Tưởng Tưởng. Không hiểu vì lý do gì mà cô gái này lại uống thuốc ngủ tự sát.
Cô vừa tỉnh dậy sau một ca rửa ruột, bảo sao lại đau dạ dày.
Ngàn vạn lần đừng để bị đau dạ dày lần nữa, kiếp trước đã bị cơn đau dạ dày hành hạ hơn mười năm, cô hận đau dạ dày!
Nhìn những người trong gia đình này, lòng Hoa Tưởng Dung không khỏi có chút ngậm ngùi, có lẽ là chút dư âm từ cảm xúc của Vân Tưởng Tưởng.
Thầm thở dài trong lòng: Nếu cô không thể trở về, vậy cứ yên tâm giao người nhà lại cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.
Nói xong, bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác thư thái đột ngột ập đến khiến trước mắt cô chìm trong bóng tối. Một làn sóng ký ức ập vào đầu cô, trong cơn mơ màng xem hết cuộc đời của cô gái trẻ, tựa như xem một vở kịch.
Cuối cùng cũng hiểu được tại sao cô gái trẻ này lại nghĩ quẩn như vậy.
Cha của cô gái là giáo viên của một trường cấp 3, mẹ từng là một vũ công, sau khi sinh em trai bà hoàn toàn giải nghệ để làm nội trợ. Từ nhỏ được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo nề nếp, là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Ngoại hình xinh xắn, đa tài đa nghệ, thành tích học tập tốt, bất kể là hàng xóm láng giềng hay bạn bè thầy cô, chỉ cần nhắc đến Vân Tưởng Tưởng là không ngừng tán dương. Nhưng dù sao Vân Tưởng Tưởng cũng không phải thiên tài, càng lớn áp lực học hành càng nặng, Vân Tưởng Tưởng vốn đã quen được người ta khen ngợi không cho phép người khác phải hoài nghi danh tiếng của mình, vì thế càng dày vò bản thân hơn.
Cô gái này sống không thích than vãn, khiến cha mẹ bao lâu nay vẫn nghĩ con mình là thiên tài, không những không thấu hiểu được áp lực cô gái này phải chịu, mà còn đưa ra những yêu cầu hà khắc hơn.
Năm nay cô ấy học lớp 11, vì thành tích kỳ thi không như ý muốn nên cô bị giáo viên chủ nhiệm phê bình trước lớp. Cô gái trẻ vì không thể chấp nhận việc bản thân kém hoàn mỹ, lại còn bị bạn học đâm chọc đôi ba câu, không chịu được mà dùng thuốc ngủ tự sát.
Cô gái trẻ này thật sự rất ngoan, bình thường trầm lặng ít nói, cộng thêm lần này giáo viên chủ nhiệm cũng không nói gì quá đáng.
Đến tận bây giờ, cả cha mẹ và nhà trường đều không hiểu nguyên nhân tại sao cô lại uống thuốc ngủ tự vẫn.
May mà cô đến kịp, chứ nếu không chẳng biết cha mẹ và nhà trường phải trải qua mấy phen náo loạn phiên tòa.
Từ giờ trở đi, cô chính là Vân Tưởng Tưởng.
Bình luận facebook