Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 6.2: Diễn theo bản năng
Chương 6.2: Diễn theo bản năng
“Không sao, trước tiên chúng ta cứ thử xem đã, nếu cháu đồng ý, chúng ta hãy nói đến chuyện diễn hay không diễn?” Tất nhiên Chu Duy rất hài lòng với vẻ bề ngoài của Vân Tưởng Tưởng, trên mặt ông ta là nụ cười thiện ý.
“Cha……” Vân Tưởng Tưởng nhìn Vân Chí Bân.
Thực ra Vân Chí Bân cũng không muốn con gái đi đóng phim, gián đoạn việc học tập, nhưng đạo diễn người ta đã đích thân tìm tới, hiệu trưởng cũng đã làm công tác tư tưởng với ông, người ta cũng bảo đảm nếu thật sự đóng phim thì chỉ chọn cuối tuần, hơn nữa không phải là nữ chính, lời Vân Chí Bân nói đều bị chặn kín.
“Tưởng Tưởng, con cũng sắp sửa mười sáu tuổi rồi, con có suy nghĩ của riêng mình, có thể tự quyết định.” Vân Chí Bân chỉ có thể nói như vậy.
Hiểu được Vân Chí Bân là hy vọng cô sẽ tự từ chối. Nhưng Vân Tưởng Tưởng biết Vân Chí Bân rất bảo thủ, nếu bỏ qua cơ hội lúc này thì sau này muốn Vân Chí Bân chấp nhận việc cô thi trường đại học điện ảnh, tiến vào giới giải trí có lẽ ông sẽ không nhận đứa con gái này.
Vân Tưởng Tưởng vốn định làm đà điểu, chờ một năm sau tìm cơ hội thuyết phục Vân Chí Bân, nhưng trước mắt chính là một cơ hội.
Đóng phim ngay dưới mí mắt bọn họ, để bọn họ biết rằng giới giải trí không phải đều như bọn họ nghĩ.
“Con muốn thử xem sao.” Vân Tưởng Tưởng hít sâu một hơi nói.
Vân Chí Bân có chút thất vọng, nhưng không nói thêm gì. Nhân lúc buổi chiều không có tiết, liền đích thân cùng con gái theo Chu Duy đến khu dạy học mới.
Đến bên này rồi, lập tức hoá trang thay quần áo, mọi người đều biết cô còn nhỏ tuổi nên rất hòa nhã với cô.
Đầu tiên là thử quay, Chu Duy đích thân đến nói với cô phải đối diện với ống kính thế nào, nhưng không dạy cô diễn thế nào, chỉ nói: “Bây giờ cháu chính là một học sinh trung học xinh đẹp, thành tích xuất sắc, được người khác hâm mộ, nhưng cũng hâm mộ người khác, rất mâu thuẫn, chú đã thăm dò sơ sơ về câu chuyện của cháu, thực ra cháu không cần căng thẳng, không cần nghĩ nhiều, cứ diễn theo bản năng là được.”
Chu Duy cũng không chọn lời kịch, chỉ muốn xem cảm giác ống kính của Vân Tưởng Tưởng thế nào, cảnh này Vân Tưởng Tưởng đóng vai Dương Kỳ đứng trước cửa sổ, nhìn các bạn học vui cười đùa giỡn trên sân thể dục, trên sân bóng rổ, đáy mắt cô phát ra khát vọng và phiền muộn vô tận, bởi vì cô muốn tham gia, nhưng ngày mai cô còn có tiết học chưa ôn tập, còn có bài tập cha mẹ giao riêng cho cô vẫn chưa làm xong……
Chờ đến lúc Chu Duy kêu bắt đầu, Vân Tưởng Tưởng gần như một giây liền nhập vai, cả người cô đều nhẹ nhàng hơn, đứng trước cửa sổ, rõ ràng phía dưới không có ai nhưng dường như cô lại thấy được vô số bóng dáng sống động, nghe được tiếng cười đùa không ngừng.
Đôi mắt màu hổ phách của cô vô cùng lấp lánh, khóe môi nhẹ nhàng nở một nụ cười. Nhưng rất nhanh nụ cười liền nhạt đi thậm chí biến mất, khiến người ta cảm thấy cô như chưa từng cười, đôi mắt cô không chỉ dần ảm đạm đi, mà ngay cả quanh thân đều tản ra hơi thở phiền muộn, tay cô bất giác nâng lên, nhẹ nhàng dán lên cửa kính, tựa như muốn bắt gì đó, nhưng lại như không có sức để bắt, cuối cùng suy sụp nhẹ nhàng rơi xuống.
Hít sâu một hơi, dường như cô đã hạ quyết tâm gì đó, thẳng lưng đi về phía bàn học.
Rõ ràng đã qua nội dung yêu cầu, nhưng Chu Duy bị kinh ngạc đến mức quên cả lên tiếng, ông ta kính vẫn di chuyển theo cô, cô ngồi trên bàn học, nhắm mắt, dường như vứt bỏ xuống toàn bộ những hi vọng xa vời kia, dứt khoát lấy sách bên cạnh qua, mở ra sau đó nghiêm túc cầm bút bắt đầu viết viết.
Hình tượng một người nghiêm túc đọc sách, loại bỏ toàn bộ hỗn loạn, dường như chỉ có tri thức trong sách vở mới có thể hấp dẫn cô cứ sống động mà hiện lên.
“Thật tốt quá, cháu chính là Dương Kỳ!” Cũng kinh ngạc như Chu Duy, biên kịch hô lớn, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Chương 6.2: Diễn theo bản năng
“Không sao, trước tiên chúng ta cứ thử xem đã, nếu cháu đồng ý, chúng ta hãy nói đến chuyện diễn hay không diễn?” Tất nhiên Chu Duy rất hài lòng với vẻ bề ngoài của Vân Tưởng Tưởng, trên mặt ông ta là nụ cười thiện ý.
“Cha……” Vân Tưởng Tưởng nhìn Vân Chí Bân.
Thực ra Vân Chí Bân cũng không muốn con gái đi đóng phim, gián đoạn việc học tập, nhưng đạo diễn người ta đã đích thân tìm tới, hiệu trưởng cũng đã làm công tác tư tưởng với ông, người ta cũng bảo đảm nếu thật sự đóng phim thì chỉ chọn cuối tuần, hơn nữa không phải là nữ chính, lời Vân Chí Bân nói đều bị chặn kín.
“Tưởng Tưởng, con cũng sắp sửa mười sáu tuổi rồi, con có suy nghĩ của riêng mình, có thể tự quyết định.” Vân Chí Bân chỉ có thể nói như vậy.
Hiểu được Vân Chí Bân là hy vọng cô sẽ tự từ chối. Nhưng Vân Tưởng Tưởng biết Vân Chí Bân rất bảo thủ, nếu bỏ qua cơ hội lúc này thì sau này muốn Vân Chí Bân chấp nhận việc cô thi trường đại học điện ảnh, tiến vào giới giải trí có lẽ ông sẽ không nhận đứa con gái này.
Vân Tưởng Tưởng vốn định làm đà điểu, chờ một năm sau tìm cơ hội thuyết phục Vân Chí Bân, nhưng trước mắt chính là một cơ hội.
Đóng phim ngay dưới mí mắt bọn họ, để bọn họ biết rằng giới giải trí không phải đều như bọn họ nghĩ.
“Con muốn thử xem sao.” Vân Tưởng Tưởng hít sâu một hơi nói.
Vân Chí Bân có chút thất vọng, nhưng không nói thêm gì. Nhân lúc buổi chiều không có tiết, liền đích thân cùng con gái theo Chu Duy đến khu dạy học mới.
Đến bên này rồi, lập tức hoá trang thay quần áo, mọi người đều biết cô còn nhỏ tuổi nên rất hòa nhã với cô.
Đầu tiên là thử quay, Chu Duy đích thân đến nói với cô phải đối diện với ống kính thế nào, nhưng không dạy cô diễn thế nào, chỉ nói: “Bây giờ cháu chính là một học sinh trung học xinh đẹp, thành tích xuất sắc, được người khác hâm mộ, nhưng cũng hâm mộ người khác, rất mâu thuẫn, chú đã thăm dò sơ sơ về câu chuyện của cháu, thực ra cháu không cần căng thẳng, không cần nghĩ nhiều, cứ diễn theo bản năng là được.”
Chu Duy cũng không chọn lời kịch, chỉ muốn xem cảm giác ống kính của Vân Tưởng Tưởng thế nào, cảnh này Vân Tưởng Tưởng đóng vai Dương Kỳ đứng trước cửa sổ, nhìn các bạn học vui cười đùa giỡn trên sân thể dục, trên sân bóng rổ, đáy mắt cô phát ra khát vọng và phiền muộn vô tận, bởi vì cô muốn tham gia, nhưng ngày mai cô còn có tiết học chưa ôn tập, còn có bài tập cha mẹ giao riêng cho cô vẫn chưa làm xong……
Chờ đến lúc Chu Duy kêu bắt đầu, Vân Tưởng Tưởng gần như một giây liền nhập vai, cả người cô đều nhẹ nhàng hơn, đứng trước cửa sổ, rõ ràng phía dưới không có ai nhưng dường như cô lại thấy được vô số bóng dáng sống động, nghe được tiếng cười đùa không ngừng.
Đôi mắt màu hổ phách của cô vô cùng lấp lánh, khóe môi nhẹ nhàng nở một nụ cười. Nhưng rất nhanh nụ cười liền nhạt đi thậm chí biến mất, khiến người ta cảm thấy cô như chưa từng cười, đôi mắt cô không chỉ dần ảm đạm đi, mà ngay cả quanh thân đều tản ra hơi thở phiền muộn, tay cô bất giác nâng lên, nhẹ nhàng dán lên cửa kính, tựa như muốn bắt gì đó, nhưng lại như không có sức để bắt, cuối cùng suy sụp nhẹ nhàng rơi xuống.
Hít sâu một hơi, dường như cô đã hạ quyết tâm gì đó, thẳng lưng đi về phía bàn học.
Rõ ràng đã qua nội dung yêu cầu, nhưng Chu Duy bị kinh ngạc đến mức quên cả lên tiếng, ông ta kính vẫn di chuyển theo cô, cô ngồi trên bàn học, nhắm mắt, dường như vứt bỏ xuống toàn bộ những hi vọng xa vời kia, dứt khoát lấy sách bên cạnh qua, mở ra sau đó nghiêm túc cầm bút bắt đầu viết viết.
Hình tượng một người nghiêm túc đọc sách, loại bỏ toàn bộ hỗn loạn, dường như chỉ có tri thức trong sách vở mới có thể hấp dẫn cô cứ sống động mà hiện lên.
“Thật tốt quá, cháu chính là Dương Kỳ!” Cũng kinh ngạc như Chu Duy, biên kịch hô lớn, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Bình luận facebook