Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 5.2: Tuyệt sắc của tuyệt sắc
Chương 5.2: Tuyệt sắc của tuyệt sắc
Vân Tưởng Tưởng của hiện tại là người đã nhìn thấy hết biến hóa khôn lường của cuộc sống, chỉ cần liếc mắt cô đã nhìn ra tâm sự của Tô Tú Linh: "Mẹ nghĩ đi đâu thế, mặc dù cha không chủ nhiệm lớp con, nhưng dù gì cũng cùng một trường, tan học nào con cũng về nhà đúng giờ, kế hoạch nghỉ đông cuối tuần cũng bị hai người lên kế hoạch cả rồi, lẽ nào con tự yêu đương với bản thân mình sao?"
Vân Tưởng Tưởng đi học sớm, chưa đến mười sáu tuổi đã học lớp 11, vừa lên cấp ba Tô Tú Linh đã đặc biệt dặn dò cô về chuyện yêu đương trong trường học. Vân Tưởng Tưởng từ khi vào cấp hai có thể được coi là hoa khôi của trường, được rất nhiều con trai tỏ tình, vào cấp ba đương nhiên cũng không phải ít. Nhưng với cách nghĩ của "con nhà người ta", Vân Tưởng Tưởng cho rằng yêu sớm là không nên, sao cô có thể hạ thấp bản thân mình như thế được?
Tô Tú Linh ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, con nhà bà chịu sự quản lý chặt chẽ từ cha mẹ, có Vân Chí Bân theo dõi trên trường học, bạn bè lại rất nhiều, giáo viên chủ nhiệm lớp Vân Tưởng Tưởng và Vân Chí Bân là hai ông bạn cùng chí hướng, nếu Vân Tưởng Tưởng thật sự có yêu sớm, chắc chắn sẽ không thể gạt ai được.
"Vậy con..." Tô Tú Linh càng nghĩ càng không biết tại sao Vân Tưởng Tưởng muốn tự sát.
Gia đình họ rất ấm áp, cha mẹ không trọng nam khinh nữ, ngược lại còn cưng con gái hơn cả Vân Lâm. Mặc dù không giàu có gì nhưng trong nhà chưa bao giờ thiếu đồ cho trẻ con, Vân Tưởng Tưởng vẫn luôn thông minh khôn khéo, yêu cầu cầm thêm đồ dùng học tập của cô chưa bao giờ bị cha mẹ từ chối.
Đương nhiên Vân Tưởng Tưởng không thể nào nói với Tô Tú Linh rằng tâm lý con gái bà thật sự rất yếu đuối, chỉ đành lúng túng đáp: "Do gần đây thường gặp ác mộng... nên con muốn dùng thuốc ngủ để ngủ ngon hơn một chút..."
Chỉ có thể bịa chuyện thôi.
May mà kỹ thuật diễn xuất của Vân Tưởng Tưởng tốt, nhìn ánh mắt lúng túng không biết tránh đi đâu của con gái, lúc này Tô Tú Linh mới tin, bà lạnh mặt nói: "Lần sau không được làm thế nữa, nếu không ngủ ngon, để mẹ đưa con đi bác sĩ."
"Từ hôm ở bệnh viện đến giờ thì không sao, đêm nào cũng ngủ rất ngon." Thật sự ngủ rất ngon, mười năm rồi cô mới được ngủ một giấc vô ưu vô lo như vậy.
Hai mẹ con hàn huyên với nhau thêm một chút, sau đó bà mới để con gái làm bài tập, còn mình xuống bếp nấu cơm.
Ngày đầu tuần, Vân Tưởng Tưởng bước chân vào phòng học, kiếp trước cô còn chưa học hết cấp ba, mười bốn năm rồi chưa đi học lại.
Cô đến khá sớm, trong lớp chỉ có ba bốn người chịu khó đến từ trước. Vân Tưởng Tưởng vừa ngồi vào ghế, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người, đó là Tống Manh ngồi cùng bàn với cô.
Chưa kịp lên tiếng chào hỏi, Tống Manh đã nhào đến ôm cô: "Tưởng Tưởng à, idol của tớ qua đời rồi!!"
Vân Tưởng Tưởng nhận ra, người Tống Manh thần tượng chính là cô của kiếp trước, tình huống này thật lúng túng.
Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi, ươn ướt rơi trên cổ mình, Vân Tưởng Tưởng ngẩn ra.
Cô đã từng rất tuyệt vọng, không muốn phải tiếp tục chịu đựng nữa, lại còn muốn báo thù vợ chồng Nhược Phi Quần, nhưng không ngờ một người xa lạ lại có thể vì cô mà rơi lệ.
Xuất thân là trẻ mồ côi, trông cô như có rất nhiều bạn, ai cũng nói cô rất có duyên, nhưng thật ra trước giờ cô chẳng mấy để tâm, ngay cả với fan hâm mộ. Cô có thể tương tác với họ, quan tâm họ đúng lúc, không đòi hỏi quá nhiều từ họ, nói lời cảm ơn họ, thích họ, nhưng cô chưa bao giờ dùng cách đối xử với người nhà để quan tâm họ.
Trong thế giới quan của cô, không quen không biết, sao có thể vì cái chết của cô mà đau buồn khổ sở?
"Tớ ghét cay ghét đắng đôi cẩu nam nữ kia!!" Tống Manh nghiến răng nghiến lợi, nghẹn ngào nói.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, trong nhất thời Vân Tưởng Tưởng do dự đưa tay ôm lấy Tống Manh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô gái, không biết phải an ủi thế nào.
Chương 5.2: Tuyệt sắc của tuyệt sắc
Vân Tưởng Tưởng của hiện tại là người đã nhìn thấy hết biến hóa khôn lường của cuộc sống, chỉ cần liếc mắt cô đã nhìn ra tâm sự của Tô Tú Linh: "Mẹ nghĩ đi đâu thế, mặc dù cha không chủ nhiệm lớp con, nhưng dù gì cũng cùng một trường, tan học nào con cũng về nhà đúng giờ, kế hoạch nghỉ đông cuối tuần cũng bị hai người lên kế hoạch cả rồi, lẽ nào con tự yêu đương với bản thân mình sao?"
Vân Tưởng Tưởng đi học sớm, chưa đến mười sáu tuổi đã học lớp 11, vừa lên cấp ba Tô Tú Linh đã đặc biệt dặn dò cô về chuyện yêu đương trong trường học. Vân Tưởng Tưởng từ khi vào cấp hai có thể được coi là hoa khôi của trường, được rất nhiều con trai tỏ tình, vào cấp ba đương nhiên cũng không phải ít. Nhưng với cách nghĩ của "con nhà người ta", Vân Tưởng Tưởng cho rằng yêu sớm là không nên, sao cô có thể hạ thấp bản thân mình như thế được?
Tô Tú Linh ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, con nhà bà chịu sự quản lý chặt chẽ từ cha mẹ, có Vân Chí Bân theo dõi trên trường học, bạn bè lại rất nhiều, giáo viên chủ nhiệm lớp Vân Tưởng Tưởng và Vân Chí Bân là hai ông bạn cùng chí hướng, nếu Vân Tưởng Tưởng thật sự có yêu sớm, chắc chắn sẽ không thể gạt ai được.
"Vậy con..." Tô Tú Linh càng nghĩ càng không biết tại sao Vân Tưởng Tưởng muốn tự sát.
Gia đình họ rất ấm áp, cha mẹ không trọng nam khinh nữ, ngược lại còn cưng con gái hơn cả Vân Lâm. Mặc dù không giàu có gì nhưng trong nhà chưa bao giờ thiếu đồ cho trẻ con, Vân Tưởng Tưởng vẫn luôn thông minh khôn khéo, yêu cầu cầm thêm đồ dùng học tập của cô chưa bao giờ bị cha mẹ từ chối.
Đương nhiên Vân Tưởng Tưởng không thể nào nói với Tô Tú Linh rằng tâm lý con gái bà thật sự rất yếu đuối, chỉ đành lúng túng đáp: "Do gần đây thường gặp ác mộng... nên con muốn dùng thuốc ngủ để ngủ ngon hơn một chút..."
Chỉ có thể bịa chuyện thôi.
May mà kỹ thuật diễn xuất của Vân Tưởng Tưởng tốt, nhìn ánh mắt lúng túng không biết tránh đi đâu của con gái, lúc này Tô Tú Linh mới tin, bà lạnh mặt nói: "Lần sau không được làm thế nữa, nếu không ngủ ngon, để mẹ đưa con đi bác sĩ."
"Từ hôm ở bệnh viện đến giờ thì không sao, đêm nào cũng ngủ rất ngon." Thật sự ngủ rất ngon, mười năm rồi cô mới được ngủ một giấc vô ưu vô lo như vậy.
Hai mẹ con hàn huyên với nhau thêm một chút, sau đó bà mới để con gái làm bài tập, còn mình xuống bếp nấu cơm.
Ngày đầu tuần, Vân Tưởng Tưởng bước chân vào phòng học, kiếp trước cô còn chưa học hết cấp ba, mười bốn năm rồi chưa đi học lại.
Cô đến khá sớm, trong lớp chỉ có ba bốn người chịu khó đến từ trước. Vân Tưởng Tưởng vừa ngồi vào ghế, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người, đó là Tống Manh ngồi cùng bàn với cô.
Chưa kịp lên tiếng chào hỏi, Tống Manh đã nhào đến ôm cô: "Tưởng Tưởng à, idol của tớ qua đời rồi!!"
Vân Tưởng Tưởng nhận ra, người Tống Manh thần tượng chính là cô của kiếp trước, tình huống này thật lúng túng.
Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi, ươn ướt rơi trên cổ mình, Vân Tưởng Tưởng ngẩn ra.
Cô đã từng rất tuyệt vọng, không muốn phải tiếp tục chịu đựng nữa, lại còn muốn báo thù vợ chồng Nhược Phi Quần, nhưng không ngờ một người xa lạ lại có thể vì cô mà rơi lệ.
Xuất thân là trẻ mồ côi, trông cô như có rất nhiều bạn, ai cũng nói cô rất có duyên, nhưng thật ra trước giờ cô chẳng mấy để tâm, ngay cả với fan hâm mộ. Cô có thể tương tác với họ, quan tâm họ đúng lúc, không đòi hỏi quá nhiều từ họ, nói lời cảm ơn họ, thích họ, nhưng cô chưa bao giờ dùng cách đối xử với người nhà để quan tâm họ.
Trong thế giới quan của cô, không quen không biết, sao có thể vì cái chết của cô mà đau buồn khổ sở?
"Tớ ghét cay ghét đắng đôi cẩu nam nữ kia!!" Tống Manh nghiến răng nghiến lợi, nghẹn ngào nói.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, trong nhất thời Vân Tưởng Tưởng do dự đưa tay ôm lấy Tống Manh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô gái, không biết phải an ủi thế nào.