Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Hôm nay tướng quân muốn ăn gì?” – Giọng nói nhẹ nhàng của một cung nữ.
“Cho ta ít cải trắng xào, cơm và một bình trà hoa nhài!” Mặc Bách nhắm mắt trả lời.
“Hôm nay ngài không muốn ăn thịt sao?” – Cung nữ thăm hỏi.
“Hôm nay rằm ta muốn ăn chay!” – Mặc Bách vẫn tiếp tục nhắm mắt.
Cõ lẽ trước khi đi, Đằng Cảnh đã quên mất người bạn già của mình. Lúc trước Mặc Bách nghe loáng thoáng mình chỉ ở vài hôm tại phủ công chúa nhưng mà đến nay hơn ba tuần rồi. Và dường như Mặc Bách đã quen với cuộc sống vương giả nơi này.
“Mọi người đã khởi động đầy đủ chưa?” - Lam Ninh hô to.
Dạ rồi ạ!” – Mọi người hô to với vẻ mặt háo hức.
Bắt đầu một ngày tập luyện với nhiều bài tập mới, lần này Lam Ninh sẽ đánh trọng tâm vào việc bắn cung, đu dây và tẩu thoát bảo vệ tính mạng bản thân. Việc vương phi của chúng ta đã là xạ thủ bắn súng tỉa thì việc chỉ dạy cho mọi người bắn cung là quá dễ, sẵn đây cô ấy sẽ tuyển nhiều người tài giỏi vào trong đội ngũ ám vệ của vương gia.
“Tỷ tỷ, vương phi bày ra mấy cái mạng nhện này trông cũng hay hay và vô cùng mới lạ! Muội háo hức đến lượt mình chơi thử quá!” – Tiểu Trúc hưng phấn.
“Đây là tập luyện không phải chơi, muội lo mà quan sát xem mọi người đã tập đúng chưa không được lơ đãng!” – Tiểu Phấn nắm cổ áo tiểu Trúc kéo lại.
“Dạ!” – Tiểu Trúc thất vọng.
Tập luyện cả buổi sáng ai cũng thấm mệt cả rồi, hôm nay trường tập luyện đông đúc hơn mọi khi vì vương phi kêu gọi tất cả người trong phòng thuốc ra, sẵn đây hướng dẫn mọi người cách chăm sóc, băng bó vết thương cũng như phân chia chế độ dinh dưỡng phù hợp với thể trạng từng người, tất cả thông tin sẽ tổng hợp về nhà ăn để đầu bếp đại tài chuẩn bị.
Thành quả của tất cả mọi người, là một bữa ăn đầy đủ dưỡng chất, ngon và vô cùng vui vẻ chứ không phải như ai kia “Khẩn trương lên, ra tập tiếp”.
“Ơ, sao ngươi lại khóc thế?” – Lam Ninh hỏi một binh lính đang ăn cơm mà nước mắt cứ trào ra.
“Thần chưa bao giờ được dùng bữa cơm nào mà vui và ngon như thế, tinh thần lại vô cùng thoải mái nữa, hu hu!” – Khóc to hơn.
“Ngoan, không sao từ nay về sau mọi người đều sẽ được dùng những bữa ăn như thế này! Thời thế đổi rồi, bây giờ vương phi sẽ bảo vệ mọi người!” – Lam Ninh vỗ ngưc xưng tên.
Sáng nay trong triều không có việc gì hệ trọng nên chỉ có mình quốc sư đi thượng triều, đến trưa thì về lại trường tập vừa bước quan cổng đã nghe toàn bộ binh lính hô to “Vương phi muôn năm”, Bảo Thạch đủ hiểu chuyện gì rồi.
“Thưa quốc sư, đây là toàn bộ thông tin, điều khoản vương phi thay đổi về nơi này cũng như cách ăn uống, tập luyện và ngủ nghĩ của đội quân vương phủ. Mong rằng từ nay về sau mọi người ngay cả vương gia cũng phải làm theo, nếu có gì thắc mắc thì cứ đếp gặp vương phi, người sẽ giả đáp tất cả thắc mắt!” – Phỉ Lan nói bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
Tính ra bây giờ trong vương phủ chia làm hai phe, một phe theo vương phi bao gồm tất cả mọi người, phe còn lại là quốc sư Bảo Thạch và chỉ có một mình quốc sư.
“Vương gia ơi, người mau trở về đi!” – Bảo Thạch than thở với một cái cây.
Phỉ Lan không đi cùng ngũ vương gia đến phía bắc vì cô ấy là thân cận của vương phi không cần thiết phải đi theo và điều đặc biệt là Phỉ Lan không thích đi cùng Đằng Khương Phong, chỉ muốn ở bên vương phi Lam Ninh. Ngày hôm đó là ngày phủ của ngũ vương bị nhấn chìm bởi nước mắt của Đằng Khương Phong.
Sau một hồi đi kiểm tra khắp nơi, Đằng Cảnh cũng không tìm được một nguồn nước nào. Đang thất vọng đi về thì Đằng Cảnh nhìn thấy một đám cỏ dù nhỏ nhưng chúng đang rất xanh mướt. Một nơi đang thiếu nước trầm trọng thì tại sao đám cỏ có lại xanh được như thế.
“A Tịnh, ta đến đó xem ngươi về kêu thêm vài người đến đây cùng với một vài dụng cụ đến đây!” – Đằng Cảnh phi ngựa đến đó.
A Tịnh theo lệnh vương gia trở về tập hợp thêm vài người đến, đào sâu xuống dưới qua một lớp đất vẫn không thấy gì, tiếp tục đào nhưng mãi đến chiều vương gia vẫn không thấy gì mọi người cũng đã thấm mệt nên về nghỉ ngơi.
Đến đêm quây quần bên đống lửa nghe trưởng thôn kể về những câu chuyện xa xưa làm ai nấy cũng vô cùng thích thú, đến quên cả mệt.
“Không biết vương gia đây đã có hôn thê chưa?” – Trưởng thôn hỏi thăm.
“Ta đã có vị hôn thê của mình, nàng ấy là một người vô cùng đặc biệt có tấm lòng rộng lượng và luôn quan tâm chăm sóc mọi người!”- Đằng Cảnh vừa nhớ về hình ảnh của Lam Ninh vừa nói.
Nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Đằng Cảnh, trưởng thôn cùng mọi người đều chúc mừng vương gia và cũng vô cùng mong đợi được diện kiến vương phi.
“Cho ta ít cải trắng xào, cơm và một bình trà hoa nhài!” Mặc Bách nhắm mắt trả lời.
“Hôm nay ngài không muốn ăn thịt sao?” – Cung nữ thăm hỏi.
“Hôm nay rằm ta muốn ăn chay!” – Mặc Bách vẫn tiếp tục nhắm mắt.
Cõ lẽ trước khi đi, Đằng Cảnh đã quên mất người bạn già của mình. Lúc trước Mặc Bách nghe loáng thoáng mình chỉ ở vài hôm tại phủ công chúa nhưng mà đến nay hơn ba tuần rồi. Và dường như Mặc Bách đã quen với cuộc sống vương giả nơi này.
“Mọi người đã khởi động đầy đủ chưa?” - Lam Ninh hô to.
Dạ rồi ạ!” – Mọi người hô to với vẻ mặt háo hức.
Bắt đầu một ngày tập luyện với nhiều bài tập mới, lần này Lam Ninh sẽ đánh trọng tâm vào việc bắn cung, đu dây và tẩu thoát bảo vệ tính mạng bản thân. Việc vương phi của chúng ta đã là xạ thủ bắn súng tỉa thì việc chỉ dạy cho mọi người bắn cung là quá dễ, sẵn đây cô ấy sẽ tuyển nhiều người tài giỏi vào trong đội ngũ ám vệ của vương gia.
“Tỷ tỷ, vương phi bày ra mấy cái mạng nhện này trông cũng hay hay và vô cùng mới lạ! Muội háo hức đến lượt mình chơi thử quá!” – Tiểu Trúc hưng phấn.
“Đây là tập luyện không phải chơi, muội lo mà quan sát xem mọi người đã tập đúng chưa không được lơ đãng!” – Tiểu Phấn nắm cổ áo tiểu Trúc kéo lại.
“Dạ!” – Tiểu Trúc thất vọng.
Tập luyện cả buổi sáng ai cũng thấm mệt cả rồi, hôm nay trường tập luyện đông đúc hơn mọi khi vì vương phi kêu gọi tất cả người trong phòng thuốc ra, sẵn đây hướng dẫn mọi người cách chăm sóc, băng bó vết thương cũng như phân chia chế độ dinh dưỡng phù hợp với thể trạng từng người, tất cả thông tin sẽ tổng hợp về nhà ăn để đầu bếp đại tài chuẩn bị.
Thành quả của tất cả mọi người, là một bữa ăn đầy đủ dưỡng chất, ngon và vô cùng vui vẻ chứ không phải như ai kia “Khẩn trương lên, ra tập tiếp”.
“Ơ, sao ngươi lại khóc thế?” – Lam Ninh hỏi một binh lính đang ăn cơm mà nước mắt cứ trào ra.
“Thần chưa bao giờ được dùng bữa cơm nào mà vui và ngon như thế, tinh thần lại vô cùng thoải mái nữa, hu hu!” – Khóc to hơn.
“Ngoan, không sao từ nay về sau mọi người đều sẽ được dùng những bữa ăn như thế này! Thời thế đổi rồi, bây giờ vương phi sẽ bảo vệ mọi người!” – Lam Ninh vỗ ngưc xưng tên.
Sáng nay trong triều không có việc gì hệ trọng nên chỉ có mình quốc sư đi thượng triều, đến trưa thì về lại trường tập vừa bước quan cổng đã nghe toàn bộ binh lính hô to “Vương phi muôn năm”, Bảo Thạch đủ hiểu chuyện gì rồi.
“Thưa quốc sư, đây là toàn bộ thông tin, điều khoản vương phi thay đổi về nơi này cũng như cách ăn uống, tập luyện và ngủ nghĩ của đội quân vương phủ. Mong rằng từ nay về sau mọi người ngay cả vương gia cũng phải làm theo, nếu có gì thắc mắc thì cứ đếp gặp vương phi, người sẽ giả đáp tất cả thắc mắt!” – Phỉ Lan nói bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
Tính ra bây giờ trong vương phủ chia làm hai phe, một phe theo vương phi bao gồm tất cả mọi người, phe còn lại là quốc sư Bảo Thạch và chỉ có một mình quốc sư.
“Vương gia ơi, người mau trở về đi!” – Bảo Thạch than thở với một cái cây.
Phỉ Lan không đi cùng ngũ vương gia đến phía bắc vì cô ấy là thân cận của vương phi không cần thiết phải đi theo và điều đặc biệt là Phỉ Lan không thích đi cùng Đằng Khương Phong, chỉ muốn ở bên vương phi Lam Ninh. Ngày hôm đó là ngày phủ của ngũ vương bị nhấn chìm bởi nước mắt của Đằng Khương Phong.
Sau một hồi đi kiểm tra khắp nơi, Đằng Cảnh cũng không tìm được một nguồn nước nào. Đang thất vọng đi về thì Đằng Cảnh nhìn thấy một đám cỏ dù nhỏ nhưng chúng đang rất xanh mướt. Một nơi đang thiếu nước trầm trọng thì tại sao đám cỏ có lại xanh được như thế.
“A Tịnh, ta đến đó xem ngươi về kêu thêm vài người đến đây cùng với một vài dụng cụ đến đây!” – Đằng Cảnh phi ngựa đến đó.
A Tịnh theo lệnh vương gia trở về tập hợp thêm vài người đến, đào sâu xuống dưới qua một lớp đất vẫn không thấy gì, tiếp tục đào nhưng mãi đến chiều vương gia vẫn không thấy gì mọi người cũng đã thấm mệt nên về nghỉ ngơi.
Đến đêm quây quần bên đống lửa nghe trưởng thôn kể về những câu chuyện xa xưa làm ai nấy cũng vô cùng thích thú, đến quên cả mệt.
“Không biết vương gia đây đã có hôn thê chưa?” – Trưởng thôn hỏi thăm.
“Ta đã có vị hôn thê của mình, nàng ấy là một người vô cùng đặc biệt có tấm lòng rộng lượng và luôn quan tâm chăm sóc mọi người!”- Đằng Cảnh vừa nhớ về hình ảnh của Lam Ninh vừa nói.
Nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Đằng Cảnh, trưởng thôn cùng mọi người đều chúc mừng vương gia và cũng vô cùng mong đợi được diện kiến vương phi.
Bình luận facebook