Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Đằng Cảnh nói cũng đúng, sách như thế dành cho những người không hiểu tình huống chứ như vương gia ta đây thì không cần đâu nhé!
“Chúc thúc thúc và thúc mẫu ngủ ngon!” – Bánh bao nhỏ ôm Lam Ninh cứng ngắt.
Mặc dù vương gia đã dặn với lòng đây là cháu ruột của mình không nên hơn thua nhưng nhìn khung cảnh này bây giờ ai mà kiềm chế nổi.
Vương gia tính kéo tay bánh bao nhỏ ra nhưng khi nhìn thấy Lam Ninh đang vuốt ve tóc thằng bé nên thôi, lặng lẽ kéo mền ra đặt một chân lên rồi thêm một chân nữa cuối cùng là cả cơ thể cũng đã nằm gọn trên giường.
“Ta cũng muốn được ôm như Minh nhi!” – Đằng Cảnh làm nũng.
“Nhưng hiện tại bánh bao nhỏ ôm ta cứng ngắt rồi, xoay người sẽ làm thằng bé thức dậy mất!” – Lam Ninh thì thầm mùa xuân.
“Thế thì ta tự ôm lấy!” – Đằng Cảnh hành động.
Tâm trạng của vương gia như được gột rửa, đúng là Lam Ninh như một liều thuốc tiên mệt mõi và phiền não bao nhiêu dựa vào cô ấy thì y như rằng tan biến hết. Vương gia hãy tận hưởng những phút giây nhẹ nhàng này đi trước khi hứng chịu sống gió bão bùng ập đến.
Đến sáng hôm sau, vương gia cùng A Tịnh lên đường đi đến giải quyết nạn hạn ở phía bắc. Khi vương gia đi mọi người trong phủ đều lo lắng cầu mong người đi thuận lợi không gặp bất trắc gì, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa sớm về với vương phủ. Trong góc tường có mấy binh lính đang lấy khăn thấm nước mắt y như vợ tiễn chống lên sa trường. Trong khi bà vương phi danh chính ngôn thuận mặt mày tỉnh bơ vui vẻ tiễn Đằng Cảnh.
Trước khi lên ngựa Đằng Cảnh còn ghé vào tai của bánh bao nhỏ thì thầm chuyện chỉ có hai người đàn ông biết.
“Ta đi con ở vương phủ thay ta chăm sóc thúc mẫu, đặc biệt không để những tên nam nhân lạ mặt đến gần người!” – Ánh mắt Đằng Cảnh vô cùng nham hiểm.
“Thúc thúc yên tâm, con sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!” – Bánh bao nhỏ hăng hái.
Sau đó, Đằng Cảnh đi lại hôn lên trán Lam Ninh một cái học từ Lam Ninh lúc trước giờ thực hành thôi. Leo lên ngựa cùng một đội quân tiếp tế đi đến nơi người dân cần hỗ trợ.
Bây giờ nơi đây do vương phi tiếp quản, như lần trước người sẽ hướng dẫn đội quân tinh nhuệ bằng những phương pháp tập luyện vô cùng lạ lùng. Nhưng trông gương mặt của mọi người như vô cùng hứng thú, chưa gì thấy có người đứng lại tư thế yoga vương phi chỉ dẫn lúc trước.
“Muội rất háo hức được mặt lại bộ đồ lúc trước!” – Tiểu Trúc tung tăng hứng khởi.
“Bình thường mặt cô đã nham hiểm rồi, bây giờ đừng cố bày ra nữa trông đáng sợ quá!” – A Tú trêu chọc.
“Ngươi dám nói ta đáng sợ!” – Tiểu Trúc rượt A Tú khắp nơi.
Lam Ninh cùng tiểu Phấn dường như ngán ngẩm cái cặp đôi này. Sau đó tiểu Phấn đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho vương phi nên rời đi, bây giờ còn lại Lam Ninh, bánh bao nhỏ và quốc sư Bảo Thạch.
“Thưa vương phi, thần cũng xin phép quay về phòng xử lý công vụ!” – Bảo Thạch cung kính.
“Ừm! Mà Cận Nhị đã đưa thuốc cho ngươi chưa?” – Lam Ninh nhìn gương mặt đáng thương của Bảo Thạch.
“Dạ rồi ạ! Đa tạ vương phi đã chiếu cố thần lúc nguy cấp, nếu không sợ rằng sáng nay thần không ra tiễn vương gia được luôn!”
“Quốc sư về nghỉ đi, sáng mai ta cùng ngươi lên triều!” – Lam Ninh an ủi.
Trong khi Bảo Thạch đau đớn cố gắng ngủ qua một đêm còn Lạc rang ngủ say như chết dưới sự phục vụ của bao nhiêu cung nữ cũng như Cận Nhị.
Chỉ riêng bánh bao nhỏ đang đưa đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, luôn đặt vương phi vào trong tầm mắt đảm bảo không một nam nhân lạ mặt nào dám bén mạng đến gần thúc mẫu.
“Thúc mẫu ơi! Hôm nay người học cùng con nha!” – Bánh bao nhỏ toan tính.
“Sáng nay thúc mẫu cũng không có việc bận gì nên sẽ học cùng bánh bao nhỏ!”
“Hoan hô! Mình đi thôi!” – Bánh bao nhỏ kéo tay Lam Ninh đi.
Vì nhiệm vụ được giao lúc nào thái tử cũng sẽ bám lấy vương phi, một bước không rời, đến lúc Lam Ninh đi tắm bánh bao nhỏ cũng đứng bên ngoài canh. Hành động của thái tử như thế nên khi có người đi vào báo tin cũng phải e dè.
“Chúc thúc thúc và thúc mẫu ngủ ngon!” – Bánh bao nhỏ ôm Lam Ninh cứng ngắt.
Mặc dù vương gia đã dặn với lòng đây là cháu ruột của mình không nên hơn thua nhưng nhìn khung cảnh này bây giờ ai mà kiềm chế nổi.
Vương gia tính kéo tay bánh bao nhỏ ra nhưng khi nhìn thấy Lam Ninh đang vuốt ve tóc thằng bé nên thôi, lặng lẽ kéo mền ra đặt một chân lên rồi thêm một chân nữa cuối cùng là cả cơ thể cũng đã nằm gọn trên giường.
“Ta cũng muốn được ôm như Minh nhi!” – Đằng Cảnh làm nũng.
“Nhưng hiện tại bánh bao nhỏ ôm ta cứng ngắt rồi, xoay người sẽ làm thằng bé thức dậy mất!” – Lam Ninh thì thầm mùa xuân.
“Thế thì ta tự ôm lấy!” – Đằng Cảnh hành động.
Tâm trạng của vương gia như được gột rửa, đúng là Lam Ninh như một liều thuốc tiên mệt mõi và phiền não bao nhiêu dựa vào cô ấy thì y như rằng tan biến hết. Vương gia hãy tận hưởng những phút giây nhẹ nhàng này đi trước khi hứng chịu sống gió bão bùng ập đến.
Đến sáng hôm sau, vương gia cùng A Tịnh lên đường đi đến giải quyết nạn hạn ở phía bắc. Khi vương gia đi mọi người trong phủ đều lo lắng cầu mong người đi thuận lợi không gặp bất trắc gì, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa sớm về với vương phủ. Trong góc tường có mấy binh lính đang lấy khăn thấm nước mắt y như vợ tiễn chống lên sa trường. Trong khi bà vương phi danh chính ngôn thuận mặt mày tỉnh bơ vui vẻ tiễn Đằng Cảnh.
Trước khi lên ngựa Đằng Cảnh còn ghé vào tai của bánh bao nhỏ thì thầm chuyện chỉ có hai người đàn ông biết.
“Ta đi con ở vương phủ thay ta chăm sóc thúc mẫu, đặc biệt không để những tên nam nhân lạ mặt đến gần người!” – Ánh mắt Đằng Cảnh vô cùng nham hiểm.
“Thúc thúc yên tâm, con sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!” – Bánh bao nhỏ hăng hái.
Sau đó, Đằng Cảnh đi lại hôn lên trán Lam Ninh một cái học từ Lam Ninh lúc trước giờ thực hành thôi. Leo lên ngựa cùng một đội quân tiếp tế đi đến nơi người dân cần hỗ trợ.
Bây giờ nơi đây do vương phi tiếp quản, như lần trước người sẽ hướng dẫn đội quân tinh nhuệ bằng những phương pháp tập luyện vô cùng lạ lùng. Nhưng trông gương mặt của mọi người như vô cùng hứng thú, chưa gì thấy có người đứng lại tư thế yoga vương phi chỉ dẫn lúc trước.
“Muội rất háo hức được mặt lại bộ đồ lúc trước!” – Tiểu Trúc tung tăng hứng khởi.
“Bình thường mặt cô đã nham hiểm rồi, bây giờ đừng cố bày ra nữa trông đáng sợ quá!” – A Tú trêu chọc.
“Ngươi dám nói ta đáng sợ!” – Tiểu Trúc rượt A Tú khắp nơi.
Lam Ninh cùng tiểu Phấn dường như ngán ngẩm cái cặp đôi này. Sau đó tiểu Phấn đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho vương phi nên rời đi, bây giờ còn lại Lam Ninh, bánh bao nhỏ và quốc sư Bảo Thạch.
“Thưa vương phi, thần cũng xin phép quay về phòng xử lý công vụ!” – Bảo Thạch cung kính.
“Ừm! Mà Cận Nhị đã đưa thuốc cho ngươi chưa?” – Lam Ninh nhìn gương mặt đáng thương của Bảo Thạch.
“Dạ rồi ạ! Đa tạ vương phi đã chiếu cố thần lúc nguy cấp, nếu không sợ rằng sáng nay thần không ra tiễn vương gia được luôn!”
“Quốc sư về nghỉ đi, sáng mai ta cùng ngươi lên triều!” – Lam Ninh an ủi.
Trong khi Bảo Thạch đau đớn cố gắng ngủ qua một đêm còn Lạc rang ngủ say như chết dưới sự phục vụ của bao nhiêu cung nữ cũng như Cận Nhị.
Chỉ riêng bánh bao nhỏ đang đưa đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, luôn đặt vương phi vào trong tầm mắt đảm bảo không một nam nhân lạ mặt nào dám bén mạng đến gần thúc mẫu.
“Thúc mẫu ơi! Hôm nay người học cùng con nha!” – Bánh bao nhỏ toan tính.
“Sáng nay thúc mẫu cũng không có việc bận gì nên sẽ học cùng bánh bao nhỏ!”
“Hoan hô! Mình đi thôi!” – Bánh bao nhỏ kéo tay Lam Ninh đi.
Vì nhiệm vụ được giao lúc nào thái tử cũng sẽ bám lấy vương phi, một bước không rời, đến lúc Lam Ninh đi tắm bánh bao nhỏ cũng đứng bên ngoài canh. Hành động của thái tử như thế nên khi có người đi vào báo tin cũng phải e dè.
Bình luận facebook