Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-158
Chương 158: Con ông cháu cha
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoàng Ninh ngửa cổ uống cạn chén nước trà, vỗ vai Lý Hạo, sau đó chẹp miệng nói: “Ủa? Mùi rượu này lạ lạ thế nào ấy?”
Ông chủ đang nướng đồ trên bếp ở bên cạnh nhìn thấy cảnh ngớ ngẩn ấy liền há miệng cười không ngừng.
Tuy ba người Lý Hạo, Hoàng Ninh và Lâm Vỹ cả năm đều dẫn người đến Triều Phúc Thành sang trọng nhất bên cạnh trường ăn miễn phí, nhưng phần lớn thời gian họ vẫn thích đến quán đồ nướng nhỏ ngay cả bàn cũng kê không thẳng này hơn.
Dùng cách nói của tên béo Lâm Vỹ thì chính là: bó tay rồi, ăn ba năm nảy sinh tình cảm rồi!
“Thần Hi mua đồ uống sao giờ vẫn chưa quay lại?”
Lý Hạo đặt chén rượu xuống, cậu3đã tiếp Hoàng Ninh và Lâm Vỹ uống khá nhiều, nhưng vẫn chưa thấy Thần Hi trở về. Mặc dù căn tin ở trong trường học đối diện đường cái, nhưng cũng phải mấy trăm mét, hơn nữa hiện giờ sắp mười hai giờ đêm rồi, càng không có khả năng nhiều người xếp hàng ở cửa căn tin, mua một thứ đáng lý chỉ mất đến mười phút là xong rồi.
“Không biết, đáng lẽ phải về từ lâu rồi.”
Trương Côn cũng lắc đầu, cậu ta với bạn gái mình dựa vào nhau, bởi vì có bà xã đại nhân quản lý, nên không uống bao nhiêu, vẫn còn rất tỉnh táo.
“Không thì gọi điện đi.”
Một ngọn lửa không tên bốc lên trong lòng, Lý Hạo nhanh chân chạy về bên đó.
“Mấy người đừng cản2tôi, tôi còn có bạn đang đợi.”
Thần Hi bị vây trong đám người cau mày, lạnh lùng nói: “Mấy người còn như thế, tôi sẽ giận thật đấy.”
“Thần Hi, anh vừa thấy em đã trúng tiếng sét ái tình, sao em nhẫn tâm ngay cả một cơ hội cũng không cho anh?”
Một nam sinh cao lớn khôi ngô đứng trước mặt Thần Hi, dáng vẻ ngông cuồng, dường như không hề để ý đến chuyện Thần Hi có mất vui hay không, cứ thế vênh mặt cười nói.
Bạn gái Trương Côn khẽ nói.
“Thôi, hay là để tôi trực tiếp qua xem thế nào.”
Trong lòng Lý Hạo dâng lên dự cảm không lành, đặt chén trong tay xuống, bảo Trương Côn trông giúp Hoàng Ninh và Lâm Vỹ đã uống nhiều, còn mình thì đứng dậy2ra khỏi quán nướng, đi về phía cổng sau trường đối diện đường cái.
Mặc dù lúc này đã là nửa đêm, nhưng cổng sau trường học vẫn náo nhiệt. Làm càn là đặc quyền của tuổi trẻ, nhất là lúc gần đến kỳ nghỉ, các sinh viên năm thứ tư tốt nghiệp sắp mỗi người một ngả càng bịn rịn khó chia tay, ồn ào đến tận hai ba giờ sáng cũng không có gì lạ.
Lý Hạo đi vào trong sân trường, lại phát hiện trước căn tin có một đám người đang vây xung quanh. Với thể chất của cậu bây giờ, mắt có thể nhìn rõ trong đêm tối, vừa liếc mắt đã thấy người bị đám người vây lại kia chẳng phải chính là Thần Hi đấy sao?
“Mấy người đừng cản tôi, tôi9còn có bạn đang đợi.”
Thần Hi bị vây trong đám người cau mày, lạnh lùng nói: “Mấy người còn như thế, tôi sẽ giận thật đấy.”
“Thần Hi, anh vừa thấy em đã trúng tiếng sét ái tình, sao em nhẫn tâm ngay cả một cơ hội cũng không cho anh?”
Một nam sinh cao lớn khôi ngô đứng trước mặt Thần Hi, dáng vẻ ngông cuồng, dường như không hề để ý đến chuyện Thần Hi có mất vui hay không, cứ thế vênh mặt cười nói.
“Thần Hi, em chuyển trường đến đây, có lẽ không biết đám nhà mặt phố, bố làm to bọn anh rồi. Vậy để nói cho em biết nhé, trong học viện y Hoa Hạ này, từ việc nhỏ như nhận đuổi cán bộ hội sinh viên, đến việc lớn như tổ4chức các hoạt động tầm cỡ của nhà trường, không có đám anh em bọn anh thì không quản lý được!”
Một tên ôm một cô gái hở bạo đứng bên cạnh bật cười nói: “Đại ca bọn anh thích em, là phúc của em đấy. Sau này trong trường chúng ta có biết bao nhiêu em gái hâm mộ em!”
“Ngọc Phong, ông nội cô ta là Thần Dục, Hiệu trưởng danh dự của trường mình đấy.”
Vương Doãn đứng bên cạnh Lưu Ngọc Phong, nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Hiệu trưởng danh dự?”
Lưu Ngọc Phong khẽ “ô” một tiếng: “Vậy không phải là vừa đẹp sao, ông của cô ấy là Hiệu trưởng danh dự, bố tao là Hiệu trưởng chính. Tao với cô ấy bên nhau chẳng phải càng xúc tiến thêm quan hệ chặt chẽ của ban lãnh đạo trường mình sao?”
“Ha ha ha!”
Gã vừa nói xong, đám bạn bè bên cạnh cùng cười ồ lên phụ họa.
“Hơn nữa, cô ta có quan hệ với Lý Hạo...”
Vương Doãn còn định nói tiếp, nhưng mới được một nửa, Lưu Ngọc Phong đã không nhịn được cắt ngang gã.
“Vương Doãn, có phải nhà họ Vương sụp đổ khiến bản thân mày cũng trở nên chết nhát không?”
Lưu Ngọc Phong bất mãn nhìn Vương Doãn bên cạnh, khinh thường nói: “Không phải chỉ là tán gái thôi sao? Lưu Ngọc Phong tao không tin tao ra nước ngoài trao đổi sinh viên một chuyến trở về mà trời đã đổi rồi. Trong học viện y Hoa Hạ còn có đứa con gái tao không đụng vào được cơ à?”
Rõ ràng gã cũng uống chút rượu, nói chuyện hết sức trắng trợn, ngông cuồng không giới hạn!
Vương Doãn bị gã nói sầm mặt xuống, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu, cố nhịn không phát cáu.
Lúc trước, khi nhà họ Vương của gã còn như mặt trời ban trưa, dù Lưu Ngọc Phong là con trai Hiệu trưởng học viện y Hoa Hạ Lưu Nguyên Minh, vẫn phải khách sáo với gã. Nhưng lần này trở về, tuy ra ngoài chơi vẫn gọi gã theo, nhưng thái độ lại khác một trời một vực.
“Thần Hi, anh thích em, đi nào. Đêm nay về với anh, anh đảm bảo cho em chơi tới bến!”
Lưu Ngọc Phong mỉm cười, giả vờ phong độ đưa tay về phía Thần Hi.
Nhưng Thần Hi lại lùi về sau một bước, vẫn lắc đầu như trước: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi có người thích rồi.”
“Có người thích?”
Thần Hi năm lần bảy lượt từ chối ngay trước mặt đám bạn lông bông của mình, dường như đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của Lưu Ngọc Phong, gã bực mình hừ một tiếng: “Có phải là cái thằng tên Lý Hạo mà Vương Doãn vừa nhắc đến kia không? Nó là cái thá gì? Bây giờ em gọi điện thoại bảo nó đến đây, anh đảm bảo cho nó cút ngay trước mặt em!”
“Đúng đấy! Nó cũng là sinh viên học viện y Hoa Hạ mình à?”
Tên béo đứng sau lưng Lưu Ngọc Phong ngang tàng nói: “Gọi điện thoại bảo nó tới! Nếu nó thức thời thì còn may, nếu không biết điều dám cướp người con gái của đại ca bọn anh, có tin học kỳ sau anh sẽ cho nó ở nhà luôn khỏi đến trường không?”
Ý của tên mập rất rõ ràng, với bản lĩnh con ông cháu cha của bọn họ, đuổi một sinh viên bình thường cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Ánh mắt Thần Hi hơi dao động, vẫn không cho tay vào túi lấy điện thoại, mà bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc Phong nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới cho tôi đi?”
“Thế nào mới cho em đi ư?”
Lưu Ngọc Phong sờ cằm, cười lên hai tiếng không đàng hoàng nói: “Hiếm khi gặp được hàng cao cấp thế này, làm sao mà anh nỡ cho em đi được chứ? Anh vừa nói rồi, anh muốn hai ta ở bên nhau.”
“Gái đẹp ơi, em cho tay vào túi rồi lại rút ra, rốt cuộc là có muốn gọi điện thoại không thế?”
Đám tên béo ở bên cạnh cười vang: “Nếu em không mở mồm được cũng không sao, cứ bấm số đi, để mấy anh nói chuyện với nó!”
“Không cần gọi đâu.”
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên sau lưng bọn họ. Đám Lưu Ngọc Phong chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, bên cạnh Thần Hi đã xuất hiện một người thanh niên cao gầy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ: “Tôi chính là Lý Hạo, nào, tôi muốn xem các cậu đuổi tôi ra khỏi học viện y Hoa Hạ như thế nào.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Ông chủ đang nướng đồ trên bếp ở bên cạnh nhìn thấy cảnh ngớ ngẩn ấy liền há miệng cười không ngừng.
Tuy ba người Lý Hạo, Hoàng Ninh và Lâm Vỹ cả năm đều dẫn người đến Triều Phúc Thành sang trọng nhất bên cạnh trường ăn miễn phí, nhưng phần lớn thời gian họ vẫn thích đến quán đồ nướng nhỏ ngay cả bàn cũng kê không thẳng này hơn.
Dùng cách nói của tên béo Lâm Vỹ thì chính là: bó tay rồi, ăn ba năm nảy sinh tình cảm rồi!
“Thần Hi mua đồ uống sao giờ vẫn chưa quay lại?”
Lý Hạo đặt chén rượu xuống, cậu3đã tiếp Hoàng Ninh và Lâm Vỹ uống khá nhiều, nhưng vẫn chưa thấy Thần Hi trở về. Mặc dù căn tin ở trong trường học đối diện đường cái, nhưng cũng phải mấy trăm mét, hơn nữa hiện giờ sắp mười hai giờ đêm rồi, càng không có khả năng nhiều người xếp hàng ở cửa căn tin, mua một thứ đáng lý chỉ mất đến mười phút là xong rồi.
“Không biết, đáng lẽ phải về từ lâu rồi.”
Trương Côn cũng lắc đầu, cậu ta với bạn gái mình dựa vào nhau, bởi vì có bà xã đại nhân quản lý, nên không uống bao nhiêu, vẫn còn rất tỉnh táo.
“Không thì gọi điện đi.”
Một ngọn lửa không tên bốc lên trong lòng, Lý Hạo nhanh chân chạy về bên đó.
“Mấy người đừng cản2tôi, tôi còn có bạn đang đợi.”
Thần Hi bị vây trong đám người cau mày, lạnh lùng nói: “Mấy người còn như thế, tôi sẽ giận thật đấy.”
“Thần Hi, anh vừa thấy em đã trúng tiếng sét ái tình, sao em nhẫn tâm ngay cả một cơ hội cũng không cho anh?”
Một nam sinh cao lớn khôi ngô đứng trước mặt Thần Hi, dáng vẻ ngông cuồng, dường như không hề để ý đến chuyện Thần Hi có mất vui hay không, cứ thế vênh mặt cười nói.
Bạn gái Trương Côn khẽ nói.
“Thôi, hay là để tôi trực tiếp qua xem thế nào.”
Trong lòng Lý Hạo dâng lên dự cảm không lành, đặt chén trong tay xuống, bảo Trương Côn trông giúp Hoàng Ninh và Lâm Vỹ đã uống nhiều, còn mình thì đứng dậy2ra khỏi quán nướng, đi về phía cổng sau trường đối diện đường cái.
Mặc dù lúc này đã là nửa đêm, nhưng cổng sau trường học vẫn náo nhiệt. Làm càn là đặc quyền của tuổi trẻ, nhất là lúc gần đến kỳ nghỉ, các sinh viên năm thứ tư tốt nghiệp sắp mỗi người một ngả càng bịn rịn khó chia tay, ồn ào đến tận hai ba giờ sáng cũng không có gì lạ.
Lý Hạo đi vào trong sân trường, lại phát hiện trước căn tin có một đám người đang vây xung quanh. Với thể chất của cậu bây giờ, mắt có thể nhìn rõ trong đêm tối, vừa liếc mắt đã thấy người bị đám người vây lại kia chẳng phải chính là Thần Hi đấy sao?
“Mấy người đừng cản tôi, tôi9còn có bạn đang đợi.”
Thần Hi bị vây trong đám người cau mày, lạnh lùng nói: “Mấy người còn như thế, tôi sẽ giận thật đấy.”
“Thần Hi, anh vừa thấy em đã trúng tiếng sét ái tình, sao em nhẫn tâm ngay cả một cơ hội cũng không cho anh?”
Một nam sinh cao lớn khôi ngô đứng trước mặt Thần Hi, dáng vẻ ngông cuồng, dường như không hề để ý đến chuyện Thần Hi có mất vui hay không, cứ thế vênh mặt cười nói.
“Thần Hi, em chuyển trường đến đây, có lẽ không biết đám nhà mặt phố, bố làm to bọn anh rồi. Vậy để nói cho em biết nhé, trong học viện y Hoa Hạ này, từ việc nhỏ như nhận đuổi cán bộ hội sinh viên, đến việc lớn như tổ4chức các hoạt động tầm cỡ của nhà trường, không có đám anh em bọn anh thì không quản lý được!”
Một tên ôm một cô gái hở bạo đứng bên cạnh bật cười nói: “Đại ca bọn anh thích em, là phúc của em đấy. Sau này trong trường chúng ta có biết bao nhiêu em gái hâm mộ em!”
“Ngọc Phong, ông nội cô ta là Thần Dục, Hiệu trưởng danh dự của trường mình đấy.”
Vương Doãn đứng bên cạnh Lưu Ngọc Phong, nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Hiệu trưởng danh dự?”
Lưu Ngọc Phong khẽ “ô” một tiếng: “Vậy không phải là vừa đẹp sao, ông của cô ấy là Hiệu trưởng danh dự, bố tao là Hiệu trưởng chính. Tao với cô ấy bên nhau chẳng phải càng xúc tiến thêm quan hệ chặt chẽ của ban lãnh đạo trường mình sao?”
“Ha ha ha!”
Gã vừa nói xong, đám bạn bè bên cạnh cùng cười ồ lên phụ họa.
“Hơn nữa, cô ta có quan hệ với Lý Hạo...”
Vương Doãn còn định nói tiếp, nhưng mới được một nửa, Lưu Ngọc Phong đã không nhịn được cắt ngang gã.
“Vương Doãn, có phải nhà họ Vương sụp đổ khiến bản thân mày cũng trở nên chết nhát không?”
Lưu Ngọc Phong bất mãn nhìn Vương Doãn bên cạnh, khinh thường nói: “Không phải chỉ là tán gái thôi sao? Lưu Ngọc Phong tao không tin tao ra nước ngoài trao đổi sinh viên một chuyến trở về mà trời đã đổi rồi. Trong học viện y Hoa Hạ còn có đứa con gái tao không đụng vào được cơ à?”
Rõ ràng gã cũng uống chút rượu, nói chuyện hết sức trắng trợn, ngông cuồng không giới hạn!
Vương Doãn bị gã nói sầm mặt xuống, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu, cố nhịn không phát cáu.
Lúc trước, khi nhà họ Vương của gã còn như mặt trời ban trưa, dù Lưu Ngọc Phong là con trai Hiệu trưởng học viện y Hoa Hạ Lưu Nguyên Minh, vẫn phải khách sáo với gã. Nhưng lần này trở về, tuy ra ngoài chơi vẫn gọi gã theo, nhưng thái độ lại khác một trời một vực.
“Thần Hi, anh thích em, đi nào. Đêm nay về với anh, anh đảm bảo cho em chơi tới bến!”
Lưu Ngọc Phong mỉm cười, giả vờ phong độ đưa tay về phía Thần Hi.
Nhưng Thần Hi lại lùi về sau một bước, vẫn lắc đầu như trước: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi có người thích rồi.”
“Có người thích?”
Thần Hi năm lần bảy lượt từ chối ngay trước mặt đám bạn lông bông của mình, dường như đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của Lưu Ngọc Phong, gã bực mình hừ một tiếng: “Có phải là cái thằng tên Lý Hạo mà Vương Doãn vừa nhắc đến kia không? Nó là cái thá gì? Bây giờ em gọi điện thoại bảo nó đến đây, anh đảm bảo cho nó cút ngay trước mặt em!”
“Đúng đấy! Nó cũng là sinh viên học viện y Hoa Hạ mình à?”
Tên béo đứng sau lưng Lưu Ngọc Phong ngang tàng nói: “Gọi điện thoại bảo nó tới! Nếu nó thức thời thì còn may, nếu không biết điều dám cướp người con gái của đại ca bọn anh, có tin học kỳ sau anh sẽ cho nó ở nhà luôn khỏi đến trường không?”
Ý của tên mập rất rõ ràng, với bản lĩnh con ông cháu cha của bọn họ, đuổi một sinh viên bình thường cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Ánh mắt Thần Hi hơi dao động, vẫn không cho tay vào túi lấy điện thoại, mà bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc Phong nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới cho tôi đi?”
“Thế nào mới cho em đi ư?”
Lưu Ngọc Phong sờ cằm, cười lên hai tiếng không đàng hoàng nói: “Hiếm khi gặp được hàng cao cấp thế này, làm sao mà anh nỡ cho em đi được chứ? Anh vừa nói rồi, anh muốn hai ta ở bên nhau.”
“Gái đẹp ơi, em cho tay vào túi rồi lại rút ra, rốt cuộc là có muốn gọi điện thoại không thế?”
Đám tên béo ở bên cạnh cười vang: “Nếu em không mở mồm được cũng không sao, cứ bấm số đi, để mấy anh nói chuyện với nó!”
“Không cần gọi đâu.”
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên sau lưng bọn họ. Đám Lưu Ngọc Phong chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, bên cạnh Thần Hi đã xuất hiện một người thanh niên cao gầy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ: “Tôi chính là Lý Hạo, nào, tôi muốn xem các cậu đuổi tôi ra khỏi học viện y Hoa Hạ như thế nào.”
Bình luận facebook