Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-157
Chương 157: Sinh nhật vui vẻ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trác Yến Vũ dừng bước, nhìn Lý Hạo nói: “Từ nhỏ đến lớn chỉ mỗi sinh nhật lần này là không có quà tặng rực rỡ muôn màu, không có một đám người đến tổ chức party. Nhưng em lại cảm thấy đây là sinh nhật vui nhất, khó quên nhất, cảm ơn anh!”
“Thực ra anh có làm gì đâu...”
Lý Hạo nhìn Trác Yến Vũ, không ngờ hôm nay lại là sinh nhật cô. Cậu chẳng chuẩn bị quà cáp gì, thành ra nhất thời cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Anh không cần làm gì đâu.”
Trác Yến Vũ khẽ cười một tiếng, hơi tựa đầu lên vai Lý Hạo nói: “Vừa rồi anh không đẩy em ra, chính là sự khích lệ lớn nhất đối với em rồi.”
Có người từng nói, khi bạn quyết3định toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người, thì sẽ không tính toán công sức mình bỏ ra. Nhưng bạn sẽ đếm kỹ những lần đối phương đáp lại, không cần quá nhiệt tình, có lẽ chỉ một cái ôm đơn giản, một câu đồ ngốc đầy cưng chiều. Trong phút chốc, những thứ ấy sẽ chạm đến linh hồn bạn, soi sáng thế giới của bạn, hào quang ngập tràn.
“Nếu là sinh nhật, thì bây giờ không mua được bánh kem nữa rồi, nhưng dù sao vẫn phải thổi nến cầu nguyện!”
Lý Hạo như chợt nhớ ra điều gì, cười kéo tay Trác Yến Vũ, chạy về phía quầy quà vặt bên bờ sông.
“Chủ quán, ở đây có nến không?”
Lý Hạo chạy tới cửa quầy quà vặt, hào hứng hỏi.
“Nến?”
Chủ quầy2quà vặt sửng sốt trước câu hỏi của cậu, lập tức lắc đầu: “Không có, chỗ chúng tôi không bán được thứ ấy, không nhập về.”
Cũng đúng, chẳng ai tự nhiên chạy đến bờ sông mua nến nhỉ?
“Thôi vậy.”
Trác Yến Vũ kéo tay Lý Hạo, tuy trong lòng cô cũng hơi chút thất vọng, nhưng không thể hiện ra ngoài.
“... Vậy cho một bao thuốc lá và một cái bật lửa đi.”
Lý Hạo không bỏ đi, trầm ngâm một lát, cậu lại nói với chủ quầy.
“Được thôi!”
Chủ quầy hơi ngây ra, không hiểu sao Lý Hạo không mua được nến lại muốn mua thuốc lá, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, xoay người hỏi: “Muốn mua thuốc gì?”
“... Vậy cho một bao thuốc lá và một cái bật lửa đi.”
Lý Hạo không bỏ đi,2trầm ngâm một lát, cậu lại nói với chủ quầy.
“Được thôi!”
Chủ quầy hơi ngây ra, không hiểu sao Lý Hạo không mua được nến lại muốn mua thuốc lá, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, xoay người hỏi: “Muốn mua thuốc gì?”
“Tùy.”
Lý Hạo khẽ mỉm cười nói.
Sau đó chủ quầy đưa cho cậu một bao thuốc lá Trung Hoa và một cái bật lửa.
Nếu Lý Hạo đã nói thuốc nào cũng được, thì chủ quầy cũng rất tự giác, lấy loại thuốc đắt nhất trong quầy ra.
Một năm cũng chẳng gặp được một lần khách “tùy” như thế này, đương nhiên kiếm thêm chút này hay chút ấy.
Lý Hạo cũng không để ý đến tính toán nhỏ nhặt của chủ quầy. Cậu bây giờ đã là người có tài sản mấy chục triệu, đương nhiên9sẽ chẳng để ý đến thứ vài chục tệ.
“Anh Hạo Nhi, anh không bao giờ hút thuốc cơ mà? Mua thuốc lá làm gì?”
Trác Yến Vũ đi theo Lý Hạo quay lại bờ sông, khó hiểu hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết.”
Lý Hạo cười cười, sau đó cúi người xuống, bắt đầu dùng tay đào cát dưới chân.
Nhìn Lý Hạo khom lưng loay hoay đào cát, ánh mắt Trác Yến Vũ ánh lên sự nghi ngờ, sau đó chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng đượm vẻ xúc động.
Lại thấy Lý Hạo khom người dùng cát ngậm nước bên chân đắp thành hình bánh gato!
“Không có dụng cụ tốt, kỹ thuật của anh cũng chẳng ra sao, chỉ có thể làm được thế này. Em dùng tạm, tưởng tượng nó là một cái bánh gato nhé!”
Đứng thẳng người,4Lý Hạo nhìn “kiệt tác” của mình, ngượng ngùng gãi mũi, cười nói.
“Xấu ghê...”
Trác Yến Vũ giả vờ khinh thường bĩu môi. Nhưng khi nhìn Lý Hạo, giọt lệ đọng trong mắt cô không tự chủ được ứa ra, lăn xuống gò má trắng nõn.
“Không có nến, dùng thuốc lá thay thế nhé.”
Lý Hạo cười cười, sau đó bóc bao thuốc lá Trung Hoa trong tay mình ra, nói đùa: “Thổi thuốc lá Trung Hoa cao cấp hơn thổi nến nhiều.”
Lý Hạo nhẩm tính, Trác Yến Vũ nhỏ hơn cậu một chút, hôm nay chắc là sinh nhật lần thứ hai mươi của cô. Lý Hạo lần lượt châm thuốc lá, sau đó lại cúi người cắm lên “bánh gato” mình vừa đắp, tạo thành hình số “20“.
“Sinh mệnh xuân đến đào mai nở
Nhật mộ(1) trên sông ánh gót hồng
Vui cười ca hát say gió thoảng
Vẻ rạng rỡ ấy nhạc cất lời.”
(1) Nhật mộ: hoàng hôn.
Lý Hạo trầm ngâm một lát, chợt ngẫu hứng làm ngay một bài thơ. Mặc dù không có mở thân chuyển kết gì, cũng chẳng có lời lẽ hoa mỹ, ý cảnh sâu xa, nhưng tình ý chân thành, hơn nữa ghép bốn chữ đầu bốn câu thơ lại, vừa vặn thành câu chúc “sinh nhật vui vẻ“.
“Cảm ơn anh Hạo!”
Trác Yến Vũ quẹt mắt, tự lẩm bẩm: “Trác Yến Vũ, mày đúng là không tiến bộ, khóc cái gì chứ, xấu chết đi được, mày như thế ai sẽ thích mày chứ...”
“Mau cầu nguyện đi.”
Lý Hạo hiểu ý cười, vỗ tay cô nói.
“Vâng!”
Trác Yến Vũ gật đầu, sau đó vô cùng thành kính chắp hai tay lại, bắt đầu thầm ước trong lòng.
Bánh gato bằng cát, nến đắt tiền hiệu Trung Hoa, đây có lẽ là sinh nhật vớ vẩn nhất, chẳng ra sao nhất của Trác Yến Vũ từ trước đến giờ.
Nhưng trong lòng cô lại chưa bao giờ được như hôm nay, ngọt ngào như ăn mật.
Tối nay nhất định là một đêm khó quên đối với Trác Yến Vũ. Đèn sông lộng lẫy giăng đầy hai bên bờ, bánh gato sứt sẹo trên bãi cát, đều sẽ khắc sâu trong đáy lòng cô.
Lúc rời khỏi bờ sông Hoàng Phổ, Lý Hạo không về công ty Hạo Thiên ngay, mà bắt xe về trường học.
Kỳ thi cuối kỳ ở trường đã xong hết, kỳ nghỉ đến nên các sinh viên đều lục tục rời trường về nhà. Ngày mai Hoàng Ninh cũng định về, tối nay họ ăn đồ nướng uống rượu ở quán nướng cổng sau trường. Lý Hạo nhất định phải đến.
Lúc Lý Hạo ngồi xe đến quán nướng ở cổng sau trường, đám Hoàng Ninh và Lâm Vỹ đã uống hơi say. Trương Côn và bạn gái cậu ta cũng có mặt, hai người đang anh anh em em dựa sát vào nhau. Lũ FA đều nóng lòng mong đến ngày nghỉ để có thể về nhà chơi, còn đôi vợ chồng son đang yêu đương cuồng nhiệt như Trương Côn với bạn gái thì lại ghét nhất là nghỉ. Bởi vì về nhà rồi, họ sẽ từ gần trong gang tấc biến thành cách biệt đôi nơi.
“Hạo Tử đến rồi hả?”
Hoàng Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hạo, vội vàng lảo đảo đứng dậy gọi: “Mau lên, làm gì giờ này mới đến, ít nhất phải tự phạt ba chén.”
“Con người bận rộn này, Thần Hi còn đến sớm hơn ông đấy!”
Lâm Vỹ híp đôi mắt lờ đờ say, tức giận nói với Lý Hạo.
“Thần Hi cũng tới?”
Lý Hạo vô cùng kinh ngạc. Thần Hi từ nhỏ sức khỏe không tốt, nên không tham gia vào hoạt động cụng rượu trong cảnh khói hun lửa đốt như thế này, không ngờ lần này cô cũng tới.
“Đâu rồi?”
Lý Hạo nhướng mày, hỏi.
“Cô ấy vào căn tin mua đồ uống rồi.”
Trương Côn chép miệng về phía cổng sau tường học.
“Ờ, vậy à?”
Lý Hạo không nghi ngờ gì, được Lâm Vỹ và Hoàng Ninh hỏi han liền ngồi xuống, bị bọn họ vây lại, phạt ba chén rượu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Thực ra anh có làm gì đâu...”
Lý Hạo nhìn Trác Yến Vũ, không ngờ hôm nay lại là sinh nhật cô. Cậu chẳng chuẩn bị quà cáp gì, thành ra nhất thời cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Anh không cần làm gì đâu.”
Trác Yến Vũ khẽ cười một tiếng, hơi tựa đầu lên vai Lý Hạo nói: “Vừa rồi anh không đẩy em ra, chính là sự khích lệ lớn nhất đối với em rồi.”
Có người từng nói, khi bạn quyết3định toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người, thì sẽ không tính toán công sức mình bỏ ra. Nhưng bạn sẽ đếm kỹ những lần đối phương đáp lại, không cần quá nhiệt tình, có lẽ chỉ một cái ôm đơn giản, một câu đồ ngốc đầy cưng chiều. Trong phút chốc, những thứ ấy sẽ chạm đến linh hồn bạn, soi sáng thế giới của bạn, hào quang ngập tràn.
“Nếu là sinh nhật, thì bây giờ không mua được bánh kem nữa rồi, nhưng dù sao vẫn phải thổi nến cầu nguyện!”
Lý Hạo như chợt nhớ ra điều gì, cười kéo tay Trác Yến Vũ, chạy về phía quầy quà vặt bên bờ sông.
“Chủ quán, ở đây có nến không?”
Lý Hạo chạy tới cửa quầy quà vặt, hào hứng hỏi.
“Nến?”
Chủ quầy2quà vặt sửng sốt trước câu hỏi của cậu, lập tức lắc đầu: “Không có, chỗ chúng tôi không bán được thứ ấy, không nhập về.”
Cũng đúng, chẳng ai tự nhiên chạy đến bờ sông mua nến nhỉ?
“Thôi vậy.”
Trác Yến Vũ kéo tay Lý Hạo, tuy trong lòng cô cũng hơi chút thất vọng, nhưng không thể hiện ra ngoài.
“... Vậy cho một bao thuốc lá và một cái bật lửa đi.”
Lý Hạo không bỏ đi, trầm ngâm một lát, cậu lại nói với chủ quầy.
“Được thôi!”
Chủ quầy hơi ngây ra, không hiểu sao Lý Hạo không mua được nến lại muốn mua thuốc lá, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, xoay người hỏi: “Muốn mua thuốc gì?”
“... Vậy cho một bao thuốc lá và một cái bật lửa đi.”
Lý Hạo không bỏ đi,2trầm ngâm một lát, cậu lại nói với chủ quầy.
“Được thôi!”
Chủ quầy hơi ngây ra, không hiểu sao Lý Hạo không mua được nến lại muốn mua thuốc lá, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, xoay người hỏi: “Muốn mua thuốc gì?”
“Tùy.”
Lý Hạo khẽ mỉm cười nói.
Sau đó chủ quầy đưa cho cậu một bao thuốc lá Trung Hoa và một cái bật lửa.
Nếu Lý Hạo đã nói thuốc nào cũng được, thì chủ quầy cũng rất tự giác, lấy loại thuốc đắt nhất trong quầy ra.
Một năm cũng chẳng gặp được một lần khách “tùy” như thế này, đương nhiên kiếm thêm chút này hay chút ấy.
Lý Hạo cũng không để ý đến tính toán nhỏ nhặt của chủ quầy. Cậu bây giờ đã là người có tài sản mấy chục triệu, đương nhiên9sẽ chẳng để ý đến thứ vài chục tệ.
“Anh Hạo Nhi, anh không bao giờ hút thuốc cơ mà? Mua thuốc lá làm gì?”
Trác Yến Vũ đi theo Lý Hạo quay lại bờ sông, khó hiểu hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết.”
Lý Hạo cười cười, sau đó cúi người xuống, bắt đầu dùng tay đào cát dưới chân.
Nhìn Lý Hạo khom lưng loay hoay đào cát, ánh mắt Trác Yến Vũ ánh lên sự nghi ngờ, sau đó chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng đượm vẻ xúc động.
Lại thấy Lý Hạo khom người dùng cát ngậm nước bên chân đắp thành hình bánh gato!
“Không có dụng cụ tốt, kỹ thuật của anh cũng chẳng ra sao, chỉ có thể làm được thế này. Em dùng tạm, tưởng tượng nó là một cái bánh gato nhé!”
Đứng thẳng người,4Lý Hạo nhìn “kiệt tác” của mình, ngượng ngùng gãi mũi, cười nói.
“Xấu ghê...”
Trác Yến Vũ giả vờ khinh thường bĩu môi. Nhưng khi nhìn Lý Hạo, giọt lệ đọng trong mắt cô không tự chủ được ứa ra, lăn xuống gò má trắng nõn.
“Không có nến, dùng thuốc lá thay thế nhé.”
Lý Hạo cười cười, sau đó bóc bao thuốc lá Trung Hoa trong tay mình ra, nói đùa: “Thổi thuốc lá Trung Hoa cao cấp hơn thổi nến nhiều.”
Lý Hạo nhẩm tính, Trác Yến Vũ nhỏ hơn cậu một chút, hôm nay chắc là sinh nhật lần thứ hai mươi của cô. Lý Hạo lần lượt châm thuốc lá, sau đó lại cúi người cắm lên “bánh gato” mình vừa đắp, tạo thành hình số “20“.
“Sinh mệnh xuân đến đào mai nở
Nhật mộ(1) trên sông ánh gót hồng
Vui cười ca hát say gió thoảng
Vẻ rạng rỡ ấy nhạc cất lời.”
(1) Nhật mộ: hoàng hôn.
Lý Hạo trầm ngâm một lát, chợt ngẫu hứng làm ngay một bài thơ. Mặc dù không có mở thân chuyển kết gì, cũng chẳng có lời lẽ hoa mỹ, ý cảnh sâu xa, nhưng tình ý chân thành, hơn nữa ghép bốn chữ đầu bốn câu thơ lại, vừa vặn thành câu chúc “sinh nhật vui vẻ“.
“Cảm ơn anh Hạo!”
Trác Yến Vũ quẹt mắt, tự lẩm bẩm: “Trác Yến Vũ, mày đúng là không tiến bộ, khóc cái gì chứ, xấu chết đi được, mày như thế ai sẽ thích mày chứ...”
“Mau cầu nguyện đi.”
Lý Hạo hiểu ý cười, vỗ tay cô nói.
“Vâng!”
Trác Yến Vũ gật đầu, sau đó vô cùng thành kính chắp hai tay lại, bắt đầu thầm ước trong lòng.
Bánh gato bằng cát, nến đắt tiền hiệu Trung Hoa, đây có lẽ là sinh nhật vớ vẩn nhất, chẳng ra sao nhất của Trác Yến Vũ từ trước đến giờ.
Nhưng trong lòng cô lại chưa bao giờ được như hôm nay, ngọt ngào như ăn mật.
Tối nay nhất định là một đêm khó quên đối với Trác Yến Vũ. Đèn sông lộng lẫy giăng đầy hai bên bờ, bánh gato sứt sẹo trên bãi cát, đều sẽ khắc sâu trong đáy lòng cô.
Lúc rời khỏi bờ sông Hoàng Phổ, Lý Hạo không về công ty Hạo Thiên ngay, mà bắt xe về trường học.
Kỳ thi cuối kỳ ở trường đã xong hết, kỳ nghỉ đến nên các sinh viên đều lục tục rời trường về nhà. Ngày mai Hoàng Ninh cũng định về, tối nay họ ăn đồ nướng uống rượu ở quán nướng cổng sau trường. Lý Hạo nhất định phải đến.
Lúc Lý Hạo ngồi xe đến quán nướng ở cổng sau trường, đám Hoàng Ninh và Lâm Vỹ đã uống hơi say. Trương Côn và bạn gái cậu ta cũng có mặt, hai người đang anh anh em em dựa sát vào nhau. Lũ FA đều nóng lòng mong đến ngày nghỉ để có thể về nhà chơi, còn đôi vợ chồng son đang yêu đương cuồng nhiệt như Trương Côn với bạn gái thì lại ghét nhất là nghỉ. Bởi vì về nhà rồi, họ sẽ từ gần trong gang tấc biến thành cách biệt đôi nơi.
“Hạo Tử đến rồi hả?”
Hoàng Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hạo, vội vàng lảo đảo đứng dậy gọi: “Mau lên, làm gì giờ này mới đến, ít nhất phải tự phạt ba chén.”
“Con người bận rộn này, Thần Hi còn đến sớm hơn ông đấy!”
Lâm Vỹ híp đôi mắt lờ đờ say, tức giận nói với Lý Hạo.
“Thần Hi cũng tới?”
Lý Hạo vô cùng kinh ngạc. Thần Hi từ nhỏ sức khỏe không tốt, nên không tham gia vào hoạt động cụng rượu trong cảnh khói hun lửa đốt như thế này, không ngờ lần này cô cũng tới.
“Đâu rồi?”
Lý Hạo nhướng mày, hỏi.
“Cô ấy vào căn tin mua đồ uống rồi.”
Trương Côn chép miệng về phía cổng sau tường học.
“Ờ, vậy à?”
Lý Hạo không nghi ngờ gì, được Lâm Vỹ và Hoàng Ninh hỏi han liền ngồi xuống, bị bọn họ vây lại, phạt ba chén rượu.
Bình luận facebook