Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-134
Chương 134: Lại một cơn sóng mới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lý Hạo gật đầu đồng ý: “Nếu tôi thua, tôi sẽ giao quyền sở hữu Ngưng Chân Lộ cho anh, còn nếu anh thua, chỉ một câu giúp tôi phục hưng Trung y nói ngoài miệng thì chưa được.”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Ninh Vỹ hừ lạnh một tiếng, hỏi lại.
“Nếu anh thua, thì cam tâm tình nguyện làm giúp việc bên cạnh tôi ba năm, dám không?”
“Được! Tôi đồng ý với anh!”
Trong mắt Lý Hạo ánh lên vẻ sắc bén, gật đầu nói: “Ba ngày sau, không gặp không về!”
“Thầy, hôm nay đắc tội với khách của thầy, là do con làm việc không thỏa đáng. Bữa trưa nay con xin về trước, xin thầy đừng trách tội.”
Sau khi giao ước với Ninh Vỹ xong,3Lý Hạo lại chủ động chắp tay với ông cụ Thần Dục đang lúng túng đứng bên cạnh rồi xoay người đi xuống lầu.
Cậu biết trước kia ông cụ Thần Dục và Thần Hi đều nhận ơn huệ từ Y Vương Cốc, vậy mà hôm nay cậu lại có xích mích với tên tiểu châm vương Ninh Vỹ đến từ Y Vương Cốc này, ông cụ Thần Dục bị kẹp ở giữa chắc chắn sẽ rất khó xử. Vậy nên cậu chủ động né tránh, để lát nữa ăn cơm cùng một bàn, mọi người đỡ phải mất tự nhiên.
Nói về đấu võ mồm, Lý Hạo đúng là chưa từng thua ai. Ninh Vỹ nhất thời bị cậu nói cho nghẹn lời, tái mét cả mặt,2cứ ê a mãi mà một câu trả đũa cũng không nói ra được.
“Sao? Chẳng lẽ anh sợ rồi?”
Lý Hạo cau mày: “Xem ra tiểu châm vương Y Vương Cốc gì đó cũng chỉ bình thường thôi!”
“Tôi mà sợ cậu á?”
Ninh Vỹ chỉ vào Lý Hạo, tức giận đến mức run giọng lên: “Ba ngày sau, viện Trung y, tôi đợi cậu!”
Lý Hạo mỉm cười, nói lời đầy hăm dọa.
Quả nhiên, nghe xong lời cậu nói, sắc mặt Ninh Vỹ thay đổi hẳn, nổi giận nhìn cậu: “Cậu khinh người quá đáng rồi đấy!”
“Khinh người quá đáng?”
Lý Hạo hừ lạnh một tiếng: “Là ai đến nhà ngang nghiên khiêu khích? Là ai mở miệng muốn dùng hạng mục có tiềm lực vô hạn trong tay tôi2để đặt cược? Cái gì gọi là khinh người quá đáng? Đấy mới gọi là khinh người quá đáng!”
“Cậu!”
Trong mắt Lý Hạo ánh lên vẻ sắc bén, gật đầu nói: “Ba ngày sau, không gặp không về!”
“Thầy, hôm nay đắc tội với khách của thầy, là do con làm việc không thỏa đáng. Bữa trưa nay con xin về trước, xin thầy đừng trách tội.”
Sau khi giao ước với Ninh Vỹ xong, Lý Hạo lại chủ động chắp tay với ông cụ Thần Dục đang lúng túng đứng bên cạnh rồi xoay người đi xuống lầu.
Cậu biết trước kia ông cụ Thần Dục và Thần Hi đều nhận ơn huệ từ Y Vương Cốc, vậy mà hôm nay cậu lại có xích mích với tên tiểu châm9vương Ninh Vỹ đến từ Y Vương Cốc này, ông cụ Thần Dục bị kẹp ở giữa chắc chắn sẽ rất khó xử. Vậy nên cậu chủ động né tránh, để lát nữa ăn cơm cùng một bàn, mọi người đỡ phải mất tự nhiên.
“A Hạo!”
Thần Hi thấy bóng lưng Lý Hạo rời đi, sắc mặt chợt nôn nóng, định nhấc chân đuổi theo ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa đã bị cụ Thần Dục ngăn lại.
“Ơ? Tiểu Hạo à? Cơm sắp làm xong rồi, sao lại đi thế?”
Dưới lầu vang lên giọng nói nghi hoặc của bà nội Thần Hi, sau đó Lý Hạo ôn hòa giải thích mấy câu, bấy giờ mới đóng cửa đi khỏi nhà cụ Thần.
“Ninh Vỹ, thế nào?”
Sau khi nghe4thấy Lý Hạo đóng cửa đi ra, vẻ lúng túng trên mặt ông cụ Thần Dục cũng dần thu lại.
“Tài năng lộ rõ, biết tiến biết lùi, chỉ là chưa rõ thực lực ra sao.”
Ninh Vỹ hít sâu một hơi, dường như khó khăn lắm mới nén được lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Nếu cậu ta có thể tiếp tục giữ vững ý chí tiến thủ đó, quả thực sẽ giống như một tia sáng xé rách mây đen, có thể làm sống dậy nền Trung y lép vế mấy chục năm qua của chúng ta.”
“Chỉ là phải để cậu ấm ức rồi.”
Nghe Ninh Vỹ đánh giá Lý Hạo, ông cụ Thần Dục càng thêm vui mừng, sau đó chắp tay với Ninh Vỹ nói: “Vừa rồi cậu thực sự bị chọc giận rồi thì phải?”
“Học trò của ông ăn nói sắc bén quá, muốn không giận cũng khó.”
Ninh Vỹ cười khổ: “Nhưng cũng không coi là ấm ức. Thử thách cậu ta trước vốn là nhiệm vụ ông nội giao cho tôi. Tuy cậu ta là người ông gắng sức đề cử, nhưng nếu không qua được kiểm tra của chúng tôi, thì nhất mạch châm vương của chúng tôi cũng không thể ngang nhiên đứng ra ủng hộ cậu ta.”
“Tôi rất có lòng tin vào nó.”
Ông cụ Thần Dục vuốt chòm râu, cười ha ha nói.
“Cậu cứ mỏi mắt mong chờ đi.”
Ninh Vỹ chẳng ừ hử gì, đi đến cửa sổ, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn bóng Lý Hạo đi ra khỏi khu nhà, lẩm bẩm: “Trận đấu ba ngày sau, tôi rất mong chờ.”
Lúc rời khỏi nhà ông cụ Thần Dục, trong lòng Lý Hạo cũng hơi buồn bực, lấy điện thoại ra bấm số của Tả Phi Phi.
“Thi xong chưa?”
Lập tức trong điện thoại vang lên giọng nói lười biếng của Tả Phi Phi, cười hỏi: “Vừa thi xong đã gọi điện thoại ngay cho tôi, sao? Lại nhớ tôi à?”
“Còn chưa ăn chứ hả? Ra ngoài cùng đi ăn đi.”
Lý Hạo biết hôm nay chuyên ngành của Tả Phi Phi không có bài thi, nên hẹn luôn.
“Ừ, được thôi, cậu tới Bán Đảo Kim Than đợi tôi đi.”
Tả Phi Phi đồng ý: “Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu cứ bắt xe tới, tôi thay quần áo sẽ đến liền.”
Rất nhanh, wechat của Lý Hạo nhận được tin Tả Phi Phi gửi tới. Cậu vươn tay vẫy một chiếc taxi ven đường, ngồi vào xe, đi thẳng đến nhà hàng Bán Đảo Kim Than.
Đây là một nhà hàng xa hoa tọa lạc ở ven sông, có tầm nhìn ra sông rất đẹp, hải sản sông biển vô cùng nổi tiếng, hơn nữa điều kiện dùng bữa cũng rất tốt. Buổi trưa còn đỡ một chút, chứ vừa đến tối là hầu như hôm nào cũng đông nghịt, đến một chỗ ngồi cũng khó kiếm.
Sau khi chọn một vị trí có tầm nhìn đẹp, cậu gọi một ly rượu uống trước, sau đó đợi Tả Phi Phi đến gọi món.
Nửa tiếng sau Tả Phi Phi đến. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, trang điểm tự nhiên, nhìn qua không phải là vẻ đẹp chói lóa nhưng khi thưởng thức tỉ mỉ lại có cảm giác thoát tục trong lành khiến người ta rung động mãi không thôi, hệt như một đóa hoa dại không biết tên trong đồng ruộng, tuy nhìn thì bình thường, nhưng lại có dáng vẻ thướt tha riêng biệt.
“Sao vậy? Tâm trạng có vẻ không được tốt lắm?”
Gọi đồ ăn xong, Tả Phi Phi thấy Lý Hạo im ắng bèn hỏi.
“Gặp chút chuyện.”
Lý Hạo bĩu môi, kể lại chuyện vừa rồi ở nhà ông cụ Thần Dục, Ninh Vỹ hẹn mình ba ngày sau thi đấu y thuật cho Tả Phi Phi nghe.
“Cậu sẽ thua anh ta sao?”
Nghe xong, Tả Phi Phi chỉ hỏi cậu một câu.
“Không.”
Không hề do dự, Lý Hạo đáp như đinh đóng cột: “Tôi nhất định sẽ thắng!”
“Vậy thì chính là chuyện tốt rồi!”
Tả Phi Phi thản nhiên cười nói: “Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại sắp xếp một vài phóng viên thời sự và trang web quen biết, để họ gắng sức tuyên truyền chuyện này trên tạp chí y học và diễn đàn trang web. Sinh viên truyền kì đã từng đại diện cho đội Trung y của học viện y Hoa Hạ chiến thắng đội Tây y khi trước tỷ thí với người trong Trung y chính tông ngàn năm, chắc chắn có nhiều tin hay!”
“Muốn để truyền thông trắng trợn đưa tin sao?”
Chân mày Lý Hạo khẽ cau, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, nói: “Cậu muốn tạo ra một làn sóng trước khi đưa Ngưng Chân Lộ ra thị trường sao?”
“Không sai!”
Tả Phi Phi gật đầu nói: “Không như trong giới phu nhân tiểu thư, việc tuyên truyền Ngưng Chân Lộ có thể dựa vào sức kêu gọi của cô tôi và chị cậu, khi đưa Ngưng Chân Lộ ra thị trường để tiếp cận với nhân dân đại chúng, ngoại trừ tìm Nghệ Quỳnh làm làm đại sứ thương hiệu để quảng cáo ra, nếu như lúc đó ông chủ như cậu có thể trở thành nhân vật nổi tiếng trong Trung y mọi người đều biết đến thì chắc chắn sẽ khiến quần chúng càng thêm tin tưởng vào sản phẩm cậu nghiên cứu ra.”
Nhìn Tả Phi Phi, Lý Hạo gật đầu, tâm trạng cũng sáng sủa lên, nói: “Vậy cứ làm theo cậu nói!”
Sau một cuộc điện thoại của Tả Phi Phi, buổi tối hôm đó, tin tức sinh viên trong truyền thuyết Lý Hạo công khai thi đấu y thuật với Trung y chính tông chẳng khác nào mọc cánh, trong nháy mắt bay khắp các trang web, diễn đàn và tạp chí y học...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Vậy cậu muốn thế nào?”
Ninh Vỹ hừ lạnh một tiếng, hỏi lại.
“Nếu anh thua, thì cam tâm tình nguyện làm giúp việc bên cạnh tôi ba năm, dám không?”
“Được! Tôi đồng ý với anh!”
Trong mắt Lý Hạo ánh lên vẻ sắc bén, gật đầu nói: “Ba ngày sau, không gặp không về!”
“Thầy, hôm nay đắc tội với khách của thầy, là do con làm việc không thỏa đáng. Bữa trưa nay con xin về trước, xin thầy đừng trách tội.”
Sau khi giao ước với Ninh Vỹ xong,3Lý Hạo lại chủ động chắp tay với ông cụ Thần Dục đang lúng túng đứng bên cạnh rồi xoay người đi xuống lầu.
Cậu biết trước kia ông cụ Thần Dục và Thần Hi đều nhận ơn huệ từ Y Vương Cốc, vậy mà hôm nay cậu lại có xích mích với tên tiểu châm vương Ninh Vỹ đến từ Y Vương Cốc này, ông cụ Thần Dục bị kẹp ở giữa chắc chắn sẽ rất khó xử. Vậy nên cậu chủ động né tránh, để lát nữa ăn cơm cùng một bàn, mọi người đỡ phải mất tự nhiên.
Nói về đấu võ mồm, Lý Hạo đúng là chưa từng thua ai. Ninh Vỹ nhất thời bị cậu nói cho nghẹn lời, tái mét cả mặt,2cứ ê a mãi mà một câu trả đũa cũng không nói ra được.
“Sao? Chẳng lẽ anh sợ rồi?”
Lý Hạo cau mày: “Xem ra tiểu châm vương Y Vương Cốc gì đó cũng chỉ bình thường thôi!”
“Tôi mà sợ cậu á?”
Ninh Vỹ chỉ vào Lý Hạo, tức giận đến mức run giọng lên: “Ba ngày sau, viện Trung y, tôi đợi cậu!”
Lý Hạo mỉm cười, nói lời đầy hăm dọa.
Quả nhiên, nghe xong lời cậu nói, sắc mặt Ninh Vỹ thay đổi hẳn, nổi giận nhìn cậu: “Cậu khinh người quá đáng rồi đấy!”
“Khinh người quá đáng?”
Lý Hạo hừ lạnh một tiếng: “Là ai đến nhà ngang nghiên khiêu khích? Là ai mở miệng muốn dùng hạng mục có tiềm lực vô hạn trong tay tôi2để đặt cược? Cái gì gọi là khinh người quá đáng? Đấy mới gọi là khinh người quá đáng!”
“Cậu!”
Trong mắt Lý Hạo ánh lên vẻ sắc bén, gật đầu nói: “Ba ngày sau, không gặp không về!”
“Thầy, hôm nay đắc tội với khách của thầy, là do con làm việc không thỏa đáng. Bữa trưa nay con xin về trước, xin thầy đừng trách tội.”
Sau khi giao ước với Ninh Vỹ xong, Lý Hạo lại chủ động chắp tay với ông cụ Thần Dục đang lúng túng đứng bên cạnh rồi xoay người đi xuống lầu.
Cậu biết trước kia ông cụ Thần Dục và Thần Hi đều nhận ơn huệ từ Y Vương Cốc, vậy mà hôm nay cậu lại có xích mích với tên tiểu châm9vương Ninh Vỹ đến từ Y Vương Cốc này, ông cụ Thần Dục bị kẹp ở giữa chắc chắn sẽ rất khó xử. Vậy nên cậu chủ động né tránh, để lát nữa ăn cơm cùng một bàn, mọi người đỡ phải mất tự nhiên.
“A Hạo!”
Thần Hi thấy bóng lưng Lý Hạo rời đi, sắc mặt chợt nôn nóng, định nhấc chân đuổi theo ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa đã bị cụ Thần Dục ngăn lại.
“Ơ? Tiểu Hạo à? Cơm sắp làm xong rồi, sao lại đi thế?”
Dưới lầu vang lên giọng nói nghi hoặc của bà nội Thần Hi, sau đó Lý Hạo ôn hòa giải thích mấy câu, bấy giờ mới đóng cửa đi khỏi nhà cụ Thần.
“Ninh Vỹ, thế nào?”
Sau khi nghe4thấy Lý Hạo đóng cửa đi ra, vẻ lúng túng trên mặt ông cụ Thần Dục cũng dần thu lại.
“Tài năng lộ rõ, biết tiến biết lùi, chỉ là chưa rõ thực lực ra sao.”
Ninh Vỹ hít sâu một hơi, dường như khó khăn lắm mới nén được lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Nếu cậu ta có thể tiếp tục giữ vững ý chí tiến thủ đó, quả thực sẽ giống như một tia sáng xé rách mây đen, có thể làm sống dậy nền Trung y lép vế mấy chục năm qua của chúng ta.”
“Chỉ là phải để cậu ấm ức rồi.”
Nghe Ninh Vỹ đánh giá Lý Hạo, ông cụ Thần Dục càng thêm vui mừng, sau đó chắp tay với Ninh Vỹ nói: “Vừa rồi cậu thực sự bị chọc giận rồi thì phải?”
“Học trò của ông ăn nói sắc bén quá, muốn không giận cũng khó.”
Ninh Vỹ cười khổ: “Nhưng cũng không coi là ấm ức. Thử thách cậu ta trước vốn là nhiệm vụ ông nội giao cho tôi. Tuy cậu ta là người ông gắng sức đề cử, nhưng nếu không qua được kiểm tra của chúng tôi, thì nhất mạch châm vương của chúng tôi cũng không thể ngang nhiên đứng ra ủng hộ cậu ta.”
“Tôi rất có lòng tin vào nó.”
Ông cụ Thần Dục vuốt chòm râu, cười ha ha nói.
“Cậu cứ mỏi mắt mong chờ đi.”
Ninh Vỹ chẳng ừ hử gì, đi đến cửa sổ, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn bóng Lý Hạo đi ra khỏi khu nhà, lẩm bẩm: “Trận đấu ba ngày sau, tôi rất mong chờ.”
Lúc rời khỏi nhà ông cụ Thần Dục, trong lòng Lý Hạo cũng hơi buồn bực, lấy điện thoại ra bấm số của Tả Phi Phi.
“Thi xong chưa?”
Lập tức trong điện thoại vang lên giọng nói lười biếng của Tả Phi Phi, cười hỏi: “Vừa thi xong đã gọi điện thoại ngay cho tôi, sao? Lại nhớ tôi à?”
“Còn chưa ăn chứ hả? Ra ngoài cùng đi ăn đi.”
Lý Hạo biết hôm nay chuyên ngành của Tả Phi Phi không có bài thi, nên hẹn luôn.
“Ừ, được thôi, cậu tới Bán Đảo Kim Than đợi tôi đi.”
Tả Phi Phi đồng ý: “Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu cứ bắt xe tới, tôi thay quần áo sẽ đến liền.”
Rất nhanh, wechat của Lý Hạo nhận được tin Tả Phi Phi gửi tới. Cậu vươn tay vẫy một chiếc taxi ven đường, ngồi vào xe, đi thẳng đến nhà hàng Bán Đảo Kim Than.
Đây là một nhà hàng xa hoa tọa lạc ở ven sông, có tầm nhìn ra sông rất đẹp, hải sản sông biển vô cùng nổi tiếng, hơn nữa điều kiện dùng bữa cũng rất tốt. Buổi trưa còn đỡ một chút, chứ vừa đến tối là hầu như hôm nào cũng đông nghịt, đến một chỗ ngồi cũng khó kiếm.
Sau khi chọn một vị trí có tầm nhìn đẹp, cậu gọi một ly rượu uống trước, sau đó đợi Tả Phi Phi đến gọi món.
Nửa tiếng sau Tả Phi Phi đến. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, trang điểm tự nhiên, nhìn qua không phải là vẻ đẹp chói lóa nhưng khi thưởng thức tỉ mỉ lại có cảm giác thoát tục trong lành khiến người ta rung động mãi không thôi, hệt như một đóa hoa dại không biết tên trong đồng ruộng, tuy nhìn thì bình thường, nhưng lại có dáng vẻ thướt tha riêng biệt.
“Sao vậy? Tâm trạng có vẻ không được tốt lắm?”
Gọi đồ ăn xong, Tả Phi Phi thấy Lý Hạo im ắng bèn hỏi.
“Gặp chút chuyện.”
Lý Hạo bĩu môi, kể lại chuyện vừa rồi ở nhà ông cụ Thần Dục, Ninh Vỹ hẹn mình ba ngày sau thi đấu y thuật cho Tả Phi Phi nghe.
“Cậu sẽ thua anh ta sao?”
Nghe xong, Tả Phi Phi chỉ hỏi cậu một câu.
“Không.”
Không hề do dự, Lý Hạo đáp như đinh đóng cột: “Tôi nhất định sẽ thắng!”
“Vậy thì chính là chuyện tốt rồi!”
Tả Phi Phi thản nhiên cười nói: “Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại sắp xếp một vài phóng viên thời sự và trang web quen biết, để họ gắng sức tuyên truyền chuyện này trên tạp chí y học và diễn đàn trang web. Sinh viên truyền kì đã từng đại diện cho đội Trung y của học viện y Hoa Hạ chiến thắng đội Tây y khi trước tỷ thí với người trong Trung y chính tông ngàn năm, chắc chắn có nhiều tin hay!”
“Muốn để truyền thông trắng trợn đưa tin sao?”
Chân mày Lý Hạo khẽ cau, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, nói: “Cậu muốn tạo ra một làn sóng trước khi đưa Ngưng Chân Lộ ra thị trường sao?”
“Không sai!”
Tả Phi Phi gật đầu nói: “Không như trong giới phu nhân tiểu thư, việc tuyên truyền Ngưng Chân Lộ có thể dựa vào sức kêu gọi của cô tôi và chị cậu, khi đưa Ngưng Chân Lộ ra thị trường để tiếp cận với nhân dân đại chúng, ngoại trừ tìm Nghệ Quỳnh làm làm đại sứ thương hiệu để quảng cáo ra, nếu như lúc đó ông chủ như cậu có thể trở thành nhân vật nổi tiếng trong Trung y mọi người đều biết đến thì chắc chắn sẽ khiến quần chúng càng thêm tin tưởng vào sản phẩm cậu nghiên cứu ra.”
Nhìn Tả Phi Phi, Lý Hạo gật đầu, tâm trạng cũng sáng sủa lên, nói: “Vậy cứ làm theo cậu nói!”
Sau một cuộc điện thoại của Tả Phi Phi, buổi tối hôm đó, tin tức sinh viên trong truyền thuyết Lý Hạo công khai thi đấu y thuật với Trung y chính tông chẳng khác nào mọc cánh, trong nháy mắt bay khắp các trang web, diễn đàn và tạp chí y học...
Bình luận facebook