• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (2 Viewers)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-133

Chương 133: Tiểu châm vương ninh vỹ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81570.png

Xem ảnh 2
81570_2.png
Ông cụ Thần Dục cười ha ha đổi giày, nghiêng người, để lộ ra Lý Hạo ở đằng sau: “Xem này, có phải là cái đứa bà vẫn nhớ nhung đấy không?”



“Chào bà nội, lâu rồi không tới thăm bà, con nhớ cơm bà nấu lắm.”



Lý Hạo mỉm cười cúi chào bà nội Thần Hi, cười nói.



“Ôi, Tiểu Hạo tới đấy à?”




Lý Hạo đã vào phòng khách của ông cụ Thần Dục rất nhiều lần, cửa đẩy ra, ông cụ Thần Dục mỉm cười hỏi: “Ninh Vỹ, cậu ngồi một mình ở đây chắc buồn lắm nhỉ?”

“Bình thường thôi ạ.”

Một bóng người cao lớn đứng dậy khỏi ghế, thản nhiên nói: “Sách cụ Thần cất giữ khá phong phú, mặc dù không có nhiều3ích lợi với cháu, nhưng người ta thường nói “xem việc xưa mà hiểu việc nay”(1), để giết thời gian thì cũng được.”

(1) Nguyên văn: Ôn cố nhi tri tân: một câu trong Luận Ngữ của Khổng Tử.

Lý Hạo khẽ híp hai mắt, đánh giá cao thủ Trung y được ông cụ Thần Dục tôn sùng này.

Bà nội Thần Hi vừa nhìn thấy Lý Hạo, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, vội vàng đi ra khỏi nhà, thân thiết kéo cánh tay Lý Hạo, nhìn từ trên xuống dưới cậu một lượt, nói: “Con gầy hơn lần trước rồi. Đồ ăn mấy nhà hàng bên ngoài làm bây giờ đâu có đủ dinh dưỡng như bà nấu ở nhà chứ?”

“Vâng, chỉ cần bà2nội không ngại, sau này ngày nào con cũng tới ăn chực ạ.”

Trong lòng Lý Hạo cũng rất quý mến hai cụ, cười ha ha trêu.

“Thằng bé này, chỉ biết dỗ bà nội vui thôi.”

Bà nội Thần Hi cười dẫn Lý Hạo vào nhà, sau đó quay lại nói với cụ Thần Dục: “Vị khách ông mời đến đang ở trong phòng sách trên lầu, chỉ xin tôi mỗi chén trà còn thì không câu nào, tuổi còn trẻ mà cứ trầm tư như ông cụ non ấy.”

“Chính là người được thầy tôn sùng hết cỡ ấy ạ?”

Lý Hạo nghe nhạc hiệu đã đoán ngay chương trình, mỉm cười nói: “Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, hay là con lên gặp khách trước ạ?”

“Ha2ha, được thôi, lần này cậu ta đến đây, vốn cũng không phải để ăn cơm mà là muốn gặp con.”

Ông cụ Thần Dục gật đầu: “Đi nào, các con theo ta lên tầng hai.”

Lý Hạo và Thần Hi liếc nhìn nhau, cất bước đi theo ông cụ Thần Dục lên phòng sách tầng hai.

“Bình thường thôi ạ.”



Một bóng người cao lớn đứng dậy khỏi ghế, thản nhiên nói: “Sách cụ Thần cất giữ khá phong phú, mặc dù không có nhiều ích lợi với cháu, nhưng người ta thường nói “xem việc xưa mà hiểu việc nay”(1), để giết thời gian thì cũng được.”



(1) Nguyên văn: Ôn cố nhi tri tân: một câu trong Luận Ngữ của Khổng Tử.



Lý Hạo khẽ híp hai mắt, đánh9giá cao thủ Trung y được ông cụ Thần Dục tôn sùng này.



Đây là một người đàn ông diện mạo tầm hai bảy hai tám tuổi, trông rất có tinh thần, mày đen mắt sáng, mặt mũi hồng hào, khí huyết hưng vượng.



Hơn nữa tuy anh ta tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sóng dữ, thoạt nghe thì tưởng đang khen ông cụ Thần Dục cất giữ nhiều sách nhưng thực chất cũng có ý nói kiến thức của ông không uyên thâm, còn kém so với mình.



Vừa mới đối mặt, Lý Hạo đã có nhận định đại khái về người tên Ninh Vỹ này.



Sinh ra trong gia đình thế gia hoặc danh môn về Trung y, hơn nữa người này4còn... rất điên!



“Lý Hạo?”



Ánh mắt Ninh Vỹ từ từ chuyển sang Lý Hạo, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Tôi biết cậu.”



“Thứ cho tôi kiến thức hạn hẹp, chưa từng được nghe về anh.”



Lý Hạo rất đúng mực, trầm giọng nói.



Dù người này có vài phần bản lĩnh thật sự, nhưng vừa rồi anh ta đã bất kính với Thần Dục khiến Lý Hạo chẳng còn thiện cảm gì với anh ta.



“Còn không muốn bị thiệt nữa chứ.”



Ninh Vỹ bật cười lành lạnh, nghe Lý Hạo đáp trả, anh ta cất bước đi đến: “Tôi đã đọc một vài sự tích về cậu, biểu hiện của cậu trong đại hội giao lưu Trung Tây y cũng khá tốt, nhưng cậu nói chỉ dựa vào một mình cậu đã có thể phục hưng Trung y thì chưa đủ tư cách đâu!”



“Có đủ tư các hay không không phải chỉ nói ngoài miệng là được.”



Trong lòng Lý Hạo cũng bốc lên lửa giận, cậu không hề khách sáo mỉa mai lại: “Ít nhất tôi cũng đứng ra để cố gắng, không giống một số người, y thuật đầy mình nhưng lại không muốn gánh trọng trách. Người như vậy mà còn dám chỉ tay năm ngón trước mặt tôi mới là thực sự không đủ tư cách!



Mẹ nó!



Nhìn Ninh Vỹ giả vờ đứng đắn, trong lòng Lý Hạo rất cạn lời.



Vốn nghe ông cụ Thần Dục nói chuyện trên đường, cậu còn tưởng sẽ gặp được một người hiểu biết có y thuật cao siêu, đến đây cùng nhau giao lưu so tài một hồi, hoặc là bàn luận cùng nhau kề vai sát cánh tiến lên phía trước, cùng nhau phấn đấu vì sự nghiệp phục hưng Trung y gì đó chứ.



Nhưng không ngờ đây lại là một kẻ khoe khoang mắt cao hơn đầu!



Bầu không khí bỗng chốc căng như dây đàn, Ninh Vỹ híp mắt, nhìn Lý Hạo gằn từng chữ: “Nếu cậu biết tôi là ai, tôi nghĩ cậu sẽ không cho rằng tôi không đủ tư cách đâu.”



“Tiểu Hạo, Ninh Vỹ là tiểu châm vương đến từ Y Vương Cốc, y thuật cao siêu, có chút kiêu ngạo cũng là bình thường.”



Ông cụ Thần Dục đứng lên giảng hòa, cười nói: “Y Vương Cốc là Trung y chính tông lánh đời ẩn thế, được truyền lại trăm ngàn năm, năm đó khi ta mang theo Thần Hi ở ẩn chữa bệnh trong núi Chung Nam từng may mắn được một vị tiền bối của Y Vương Cốc đi du lịch chỉ bảo cho, cũng có quan hệ với họ.”



“Trung y chính tông?”



Lý Hạo gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao người tên Ninh Vỹ này lại cao ngạo như vậy, thì ra có xuất thân phi phàm như thế.



“Lý Hạo, việc phục hưng Trung y không đơn giản như cậu nghĩ đâu, có phải cậu cho rằng y thuật của mình bây giờ đã vô cùng cao siêu đúng không?”



Ninh Vỹ từ trên cao nhìn xuống Lý Hạo, nói: “Nếu là vậy, tôi không ngại cho cậu chút đả kích, để cậu nhận ra rốt cuộc bản thân được mấy cân mấy lạng?”



Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!



Thế nhưng Lý Hạo có thể sợ anh ta không?



Đương nhiên là không!



“Hay lắm, tôi đang muốn lãnh giáo xem các cao nhân ẩn sĩ của Y Vương Cốc có bản lĩnh thông thiên gì đây!”



Lý Hạo cười lạnh gật đầu, không hề lùi bước.



Cậu biết rõ, muốn đuổi ngoại phải an nội trước, muốn cho Trung y một lần nữa trỗi dậy trong con nước lớn Tây y đang phổ biến thì cần phải khiến những vị Trung y chính tông tự cho mình là siêu phàm này tin phục trước, khiến mọi người cùng đoàn kết mới được!



“Từ xưa y, võ, lý tương thông, cho nên cũng có thể nói là văn không có đệ nhất, y không có đệ nhị, nếu đã muốn so tài, tốt nhất nên chọn một nơi chính thức, hơn nữa phải thêm chút giải thưởng mới hợp quy củ.”



Dường như Ninh Vỹ đã sớm dự đoán được Lý Hạo sẽ đồng ý, bình tĩnh đề nghị.



“Được! Anh nói xem phải làm thế nào?”



Lý Hạo gật đầu, cậu từng đấu bóng, đấu đàn, đấu võ, việc đấu y này có lẽ bản thân cũng nên thử xem sao!



“Nếu chúng tôi thua, thì sẽ giúp cậu phục hưng Trung y.”



Tiểu châm vương Ninh Vỹ hất cằm thật cao, ngạo mạn nói: “Còn nếu cậu thua, thì trao quyền nắm giữ Ngưng Chân Lộ cho chúng tôi!”



Thì ra người này đang nhắm đến Ngưng Chân Lộ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom