• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-121

Chương 121: Đưa ngưng chân lộ ra thị trường




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81558.png

Xem ảnh 2
81558_2.png
“Tất cả đều đáng chết, đáng chết!”



Phẫn nộ đáng sợ đã che lấp lí trí của Lý Hạo.



Cậu bắt đầu oán hận những người được trưởng thành bên cha mẹ trong thế giới này, cậu thấy những người có tuổi thơ hạnh phúc hơn cậu đều đáng chết!



Chính bản thân Lý Hạo cũng không biết, sau khi ăn Tử Vận Thái Hư Đan rồi đi vào cõi tiên, dù có năng lực nhảy xuống dòng sông thời gian thì vẫn nguy hiểm vô cùng.




Thần ấn của thần Minh giới Bạch Khởi, tinh túy của Giải Ngữ Hoa, tâm trận của trận pháp Lục Hợp Tỏa Linh, còn có luồng hoàng khí cực đông của viên Tử Vận Thái Hư Đan mới dùng ban nãy.

“Bịch!”

Tất cả hình ảnh trước mắt như chiếc gương vỡ tan tành, Lý Hạo như người sắp chết đuối vất vả lắm mới ngoi3được đầu lên khỏi mặt nước, rốt cuộc cũng có thể hít sâu một hơi.

Khi Lý Hạo mờ bừng hai mắt, phát hiện mình đang nằm bệt trên đỉnh núi phía sau trường, cả người như kẻ vừa vớt lên từ trong nước, mồ hôi ướt đẫm!

“Hộc… hộc… hộc…”

Lý Hạo miễn cưỡng chống người dậy, há miệng tham lam hít từng ngụm khí của buổi sớm mai.

Trải qua chuyện đáng sợ ban nãy, giờ nghĩ lại Lý Hạo vẫn cảm thấy sợ. Tới giờ cậu mới biết, khi bị tâm ma xâm chiếm, những cảm xúc tiêu cực lại trở nên đáng sợ đến vậy!

Nếu không phải cậu trời sinh đã có tư chất thánh nhân trời sinh, hơn nữa trong người lại có nhiều bảo vật phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt, chỉ e cậu sẽ bị tâm ma nuốt chửng, thật sự không2trở về được!

Nhưng vẫn còn may, so với người thường, tâm tư thánh nhân khó lay động hơn nhiều, cảm xúc tiêu cực rất khó ảnh hưởng lớn tới Lý Hạo, hơn nữa có các bảo vật quý báu trợ giúp, cuối cùng cậu cũng có thể bảo vệ một tia thanh minh trong tâm linh để thoát ra khỏi tâm ma.

Không phá thì không thể xây, sau khi mạo hiểm suýt nữa bị tâm ma nuốt chửng, tâm trạng Lý Hạo cũng kết hợp hoàn toàn với luồng hoàng khí cực đông tuyệt diệu kia, từ giờ trở đi tâm linh đã đạt tới cảnh giới thông suốt trong sáng, nhìn cái không có mà nhận rõ chấp niệm, nhìn thẳng vào bản chất.

Vì sau khi ý thức rời khỏi thân thể, con người ta mất hết sự phòng vệ, cũng rất dễ bị tâm ma xâm2lấn. Tâm ma nhập thể, là việc mà dù đối với những vị thần trên Tiên giới cũng là cực kì đáng sợ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma dẫn đến trọng thương, nặng thì cảm xúc bị ăn mòn hoàn toàn, biến thành ma đầu không có lý trí!

Tâm ma thường hay nhằm vào nhược điểm và kẽ hở sâu trong nội tâm con người, một chút vô ý là sẽ đi sai đường.

Tuy Lý Hạo là thánh nhân trời sinh, tâm trí vốn rất mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chưa từng tu luyện, không có pháp bảo bảo vệ tâm linh, nên vào khoảnh khắc nhìn thấy thân thế của mình, tâm linh thất thủ, sinh ra tâm ma đáng sợ.

Ngay lúc sát ý trong lòng Lý Hạo dần nuốt chửng cậu, một luồng khí thanh mát bỗng xuất hiện như chồi non trong ngày băng9tuyến, kiên cường mọc lên.

Tuy Lý Hạo không tu luyện, nhưng trong người cậu có không ít bảo vật.

Trải qua chuyện đáng sợ ban nãy, giờ nghĩ lại Lý Hạo vẫn cảm thấy sợ. Tới giờ cậu mới biết, khi bị tâm ma xâm chiếm, những cảm xúc tiêu cực lại trở nên đáng sợ đến vậy!



Nếu không phải cậu trời sinh đã có tư chất thánh nhân trời sinh, hơn nữa trong người lại có nhiều bảo vật phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt, chỉ e cậu sẽ bị tâm ma nuốt chửng, thật sự không trở về được!



Nhưng vẫn còn may, so với người thường, tâm tư thánh nhân khó lay động hơn nhiều, cảm xúc tiêu cực rất khó ảnh hưởng lớn tới Lý Hạo, hơn nữa có các bảo vật quý báu trợ giúp, cuối cùng cậu cũng có thể bảo vệ4một tia thanh minh trong tâm linh để thoát ra khỏi tâm ma.



Không phá thì không thể xây, sau khi mạo hiểm suýt nữa bị tâm ma nuốt chửng, tâm trạng Lý Hạo cũng kết hợp hoàn toàn với luồng hoàng khí cực đông tuyệt diệu kia, từ giờ trở đi tâm linh đã đạt tới cảnh giới thông suốt trong sáng, nhìn cái không có mà nhận rõ chấp niệm, nhìn thẳng vào bản chất.



Từ đó, về cơ bản trí tuệ của cậu đã có bước tăng cấp nhảy vọt, ý chí kiên cường cũng được nâng cao rất nhiều, nhất là khả năng đưa mắt nhìn xa trông rộng thì đã không thánh nhân nào có thể sánh bằng. Dù sao các thánh nhân trần gian từ chưa tới nay cũng là tự mình tu hành được, chứ chưa từng có vị ai từng sở hữu đủ loại pháp bảo Tiên giới.



Một lúc lâu sau, đến khi đã bình phục, Lý Hạo không nán lại trên núi quá lâu mà lập tức đứng dậy chạy thẳng xuống chân núi.



Trên đường về còn gặp vài thầy giáo già lên núi tập thể dục. Họ nhìn Lý Hạo cũng phải nghẹn họng bất ngờ, bùi ngùi nói: “Cậu nhóc này lợi hại thật đấy, mấy lão già chúng ta vừa đi lên mà cậu ta đã về rồi.”



Về kí túc xá tắm một chậu nước ấm, thay một bộ quần áo khác, lúc này Lý Hạo mới bình tĩnh nghĩ về chuyện quá khứ ban nãy, chuyện cậu bị chính anh ruột bỏ rơi.



“Không ngờ tới thế hệ này nhà họ Lý chúng ta lại đến hồi kết thúc, sao Kỳ Lân Song Tử, Kỳ Lân Song Tử, bỏ nhỏ vì lớn, chỉ là… khổ cho em rồi.”



“Từ trước đến nay, thần thánh đều xuất thân từ phàm trần, em trai, em đừng trách anh…”



“Sao Kỳ Lân Song Tử?”



Lý Hạo vừa ra khỏi cửa vừa lẩm bẩm nhủ thầm: “Nghe kiểu gì thì cũng thấy đây là chuyện vô cùng tốt, mình cũng chẳng tượng trưng cho điềm xấu, sao lại phải bỏ rơi mình?”



“Kỳ lân song tử, bỏ nhỏ lấy lớn.”



Trí tuệ vô tận trong não Lý Hạo xoay chuyển, cẩn thận suy nghĩ về mọi manh mối trong hai câu nói này.



Kỳ Lân Song Tử chắc là chỉ cậu và anh trai, còn bỏ nhỏ lấy lớn, lời này phải suy nghĩ kĩ, bởi vì “nhỏ” và “lớn” chắc chắn không phải chỉ đồ vật, nếu không chẳng phải một lớn một nhỏ này đã tự sinh mâu thuẫn sao?”



“Nhỏ? Lớn?”



Lý Hạo lẩm bẩm, chỉ vỏn vẹn hai câu nói, lượng thông tin quá ít, khó có thể suy đoán được gì.



“Từ trước đến nay, thánh nhân đều xuất từ phàm trần, xem ra lúc mình còn nhỏ cha mẹ và anh trai đã biết mình là có tư chất của thánh nhân trời sinh.”



Ý nghĩa trong vế sau câu nói lại dễ đoán hơn, Lý Hạo trầm ngâm nói: “Hơn nữa anh trai còn nói mình đừng trách anh ta, xem ra việc vứt bỏ mình chỉ là bất đắc dĩ. Ngọn nguồn việc này rốt cuộc ra sao, nhất định mình phải tìm được người thân để hỏi cho rõ!”



Huống hồ dựa vào tình hình trong quá khứ, anh trai của cậu chính là người trong lòng Liễu Ngọc Oanh - kẻ khiến chị chờ đợi đau khổ mười sáu năm. Nên vì Liễu Ngọc Oanh, nhất định Lý Hạo phải tìm bằng được anh ta!



Đi thẳng ra cổng trường, Lý Hạo chuẩn bị gọi xe đi đến Như Ý Lầu, nói tin này cho Liễu Ngọc Oanh.



Nhưng khi cậu vừa tới cổng trường, di động trong túi bỗng vang lên, là Tả Phi Phi gọi tới.



“Alo?”



Nhận điện thoại, Lý Hạo hỏi: “Có chuyện gì à?”



“Gọi chúc buổi sáng tốt lành cũng không được hả?”



Đầu bên kia, Tả Phi Phi không hài lòng nói một câu dỗi hờn, sau đó lại quay về chuyện chính: “Hôm nay chúng ta mở cuộc họp báo để thông báo Ngưng Chân Lộ chính thức ra thị trường, cậu là ông chủ, chẳng lẽ lại không tới một chuyến?”



“Ừ, được, tôi tới giờ đây!”



Ngắt điện thoại xong, vì nhận được tin tức này gần sát với thời gian diễn ra sự kiện, Lý Hạo chỉ tạm gác việc đến kể chuyện cho Liễu Ngọc Oanh để đến công ty dược mỹ phẩm Tả Thị trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom