• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-120

Chương 120: Nhìn lại quá khứ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81557.png

Xem ảnh 2
81557_2.png
Cậu đã quyết định mình sẽ đi về quá khứ, cậu nhất định phải nhìn xem, trước khi có được kí ức, thân thế của cậu rốt cuộc là gì?



Cậu không tin, cậu thân là một thiên tài trời sinh ngàn năm khó gặp, chẳng lẽ lại thật sự chỉ là một thằng ăn mày không cha không mẹ!



Nhưng tại sao trước đây họ lại bỏ rơi cậu?



Nếu cậu nhìn thấy rồi, nếu cậu đã biết được sự thật rồi, có phải là một loại đau lòng khác không?




Người bình thường tự làm mình rối loạn, kẻ thánh nhân lại khiến bản thân thanh tỉnh.

Một đêm im lặng, ngày hôm sau, Lý Hạo dậy sớm vào lúc bình minh, không làm phiền tới đám bạn cùng phòng3kí túc, cậu nhanh tay lẹ chân mặc quần áo rồi ra khỏi kí túc xá.

Hôm qua Bách Hoa tiên tử đã nói với cậu, viên Tử Vận Thái Hư Đan này phải dùng vào buổi sáng sớm, tìm một đỉnh núi gần với trời mà dùng, vậy mới có thể đạt hiệu quả cao nhất.

Địa điểm ở đây đương nhiên là phải nhập gia tùy tục, Lý Hạo ở trường học, muốn tìm đỉnh núi gần với trời, chỉ có thể đi tới đỉnh núi phía sau trường thôi.

Mùa hè mặt trời mọc sớm, Lý Hạo đi trước khi mặt trời mọc, giờ cùng lắm mới chỉ bốn giờ sáng, sân trường tối đen không một bóng người.

Cha mẹ, hai tiếng gọi này đối với người bình2thường là nơi ấm áp nhất, là người thân bình thường nhất, nhưng lại khiến Lý Hạo sinh ra cảm giác muốn tìm hiểu, rồi sinh có tâm tình phức tạp sự mình sẽ tìm hiểu được gì.

Người xưa nói càng gần quê hương lòng càng sợ, không dám hỏi người tới là ai.

Tâm trạng của Lý Hạo bây giờ, cũng có phần giống vậy.

“Nghĩ nhiều thế làm gì, chờ biết được rồi, sự thật tự nhiên sẽ bày ra trước mắt, giờ trằn trọc để làm gì chứ?”

Lý Hạo hít sâu một hơi, rũ bỏ cảm xúc bất an trong lòng, không tiếp tục lo nghĩ nữa.

Lý Hạo đi rất nhanh, cả đường đi cũng không khiến bảo vệ trực đêm để ý, đi thẳng tới ngọn2núi ở sau sân trường, chỉ cần vài phút cậu đã đi tới núi rồi leo đến đỉnh.

Đêm hết bình minh lên, ánh trăng đã ẩn mình, sao trời cũng tản dần đi, đây là khoảnh khắc đen tối nhất trong ngày.

Nhưng rất nhanh, ngôi sao phía chân trời sáng dần, rạng rỡ hẳn lên, đó là sao Trường Canh, còn có hai tên gọi khác là sao Thái Bạch và sao Khải Minh.

Khi ngôi sao này sáng, cũng có nghĩa là đêm sắp qua đi, ánh nắng huy hoàng sắp tới.

Chẳng bao lâu, phía đông bầu trời xuất hiện tia sáng mặt trời, Lý Hạo mở mắt, bóng đêm sâu trong mắt cậu dần hiện một ánh sáng nhỏ, giống hệt ánh sao mai trên bầu trời.

Đêm hết9bình minh lên, ánh trăng đã ẩn mình, sao trời cũng tản dần đi, đây là khoảnh khắc đen tối nhất trong ngày.



Nhưng rất nhanh, ngôi sao phía chân trời sáng dần, rạng rỡ hẳn lên, đó là sao Trường Canh, còn có hai tên gọi khác là sao Thái Bạch và sao Khải Minh.



Khi ngôi sao này sáng, cũng có nghĩa là đêm sắp qua đi, ánh nắng huy hoàng sắp tới.



Chẳng bao lâu, phía đông bầu trời xuất hiện tia sáng mặt trời, Lý Hạo mở mắt, bóng đêm sâu trong mắt cậu dần hiện một ánh sáng nhỏ, giống hệt ánh sao mai trên bầu trời.



Những đám mây trên trời dần dần nhuộm sắc đỏ tươi rồi lan chậm những tia sáng vàng, Lý Hạo sắp4không nhìn thấy đường chân trời xa xa nữa. Mặt trời đang mọc, đôi đồng tử của cậu co rút lại, cực kì nhạy bén tìm thấy một tia tím giữa những đám mây trôi trên trời.



Luồng khí tím từ phía đông!



Cũng ngay lúc đó, Lý Hạo lập tức cầm viên Tử Vận Thái Hư Đan đã sớm chuẩn bị sẵn trong tay nuốt xuống.



“Hự…”



Trong nháy mắt, Lý Hạo chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh truyền tới gáy, một con rắn màu tím gào thét di chuyển trong não cậu, phát ra tiếng rống gầm vang trời, Lý Hạo cảm thấy dường như trong một khoảnh khắc, đám mây tím nơi chân trời kia đã sinh ra một liên hệ thần bí với cậu!



Như sắt gặp nam châm, dòng khí tím tới từ chân trời kia như đang hấp thụ nước, cuồn cuộn không ngừng hội tụ trên người cậu!



Chỉ một thoáng, Lý Hạo cảm thấy cả người mình nháy mắt nổ thành ngàn mảnh bụi phấn, rồi sau đó bị bao bọc trong một luồng khí vàng từ phía đông. Ý thức của cậu vọt lên trời, nương theo ánh mặt trời mà mạnh mẽ cuồn cuộn, phá vỡ vòm trời, tiến vào không gian thần bí!



“Mình… đang ở đâu?”



Lý Hạo không cảm nhận được thân thể của chính mình, nhưng lại cảm nhận được trí óc thanh tịnh chưa từng có trước đây. Trước mắt cậu, dòng nước lũ cứ đi mà không về, tản ra luồng khí vô hình.



“Không phải người ta nói hiểu ý trời mới có thể bước vào dòng thời gian hay sao?”



Ý thức của Lý Hạo dừng ở dòng nước cuồn cuộn trước mắt, cảm thấy hẳn đây chính là dòng thời gian trong truyền thuyết, chẳng lẽ cậu đã trải qua quá trình thức tỉnh ý trời, và đã thành công rồi ư?



“Bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa!”



Mặc kệ cứ làm liều đi, tuy rằng tất cả những điều trước mắt đều chưa biết được, nhưng Lý Hạo bất chấp hết, đã đi đến đây rồi thì chỉ có thể kiên trì bước tiếp.



“Xuy!”



Lòng vừa nghĩ xong, dòng nước lũ cuồn cuộn bỗng đi về phía trước, ngược dòng chảy trôi.



Theo lý giải của Lý Hạo, con sông dưới chân biểu thị cho hiện tại, như vậy nếu xuôi dòng, nơi đó sẽ cho cậu thấy những hình ảnh của tương lai, nên Lý Hạo phải đi ngược dòng lên để thấy quá khứ của mình.



Sông dài cuồn cuộn, trong quá trình ngược dòng đi, Lý Hạo cảm nhận được một áp lực cực lớn.



Nhưng cậu cũng thấy được vài chuyện quá khứ đã xảy ra, Triều Phúc Thành, công ty Hạo Thiên, Như Ý Lầu, còn có sân trường khi quen Tả Phi Phi, buổi ban đầu gặp gỡ Thần Hi, cả lúc Vương Doãn cướp Tô Linh, cậu có được wechat tam giới.



Chuyện quá khứ từng chuyện, từng chuyện một, toàn bộ đều hiện ra trước mắt cậu như trong rạp chiếu phim, nhưng kì lạ ở chỗ, không có kí ức về các giao dịch giữa cậu với các vị tiên ở Tiên giới hay Bạch Khởi Minh giới.



Trong tối tăm, dường như đã có kẻ che mất thiên cơ.



Thời gian càng quay ngược, Lý Hạo cũng thấy những chuyện mình từng trải trước đây, trước đại học, vẫn ở cô nhi viện, còn thấy thời trung học, thấy cô bạn Bành Đình thanh mai trúc mã, thấy hồi cấp ba, cô được người nhà đón về.



Tiếp tục ngược dòng, Lý Hạo cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, tháng Chạp giá rét, cậu thấy bản thân mình trước đây, lẻ loi cô đơn, đói khổ lạnh lẽo, chỉ có thể đứng run rẩy dưới hành lang.



“Sắp tới rồi, sắp tới rồi!”



Dưới áp lực ngược dòng, đôi mắt Lý Hạo ngày càng mơ hồ, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì.



“Phịch!”



Một tiếng nổ dội vào tai, hình ảnh trước mắt xoay chuyển, hiện ra một nơi non xanh nước biếc, cảnh đẹp chim hót hoa thơm của tự nhiên.



Một đứa bé đang tập tễnh học bước lật đật chạy theo sau thiếu niên áo trắng, vui vẻ cười, miệng ngọt ngào gọi anh ơi.



Nhìn bóng dáng người đàn ông áo trắng đó, Lý Hạo cảm thấy quen thuộc vô cùng, hơn nữa trong lòng cũng như nghẹn lại.



“Không ngờ tới thế hệ này nhà họ Lý chúng ta lại đến hồi kết thúc, một ngôi sao Kỳ Lân Song Tử, Kỳ Lân Song Tử, bỏ nhỏ vì lớn, chỉ là… khổ cho em rồi.”



Người đàn ông đang bước đi bỗng dừng bước lẩm bẩm.



Cậu bé chạy phía sau anh ta cũng không hiểu gì, vẫn chạy quanh chân anh ta như trước.



“Xưa nay thánh nhân đều xuất từ phàm trần, em trai, em đừng trách anh…”



Bỗng nhiên, người đàn ông áo trắng quay người, nhìn gương mặt anh ta, Lý Hạo hoàn toàn ngây dại. Gương mặt người đàn ông này giống cậu tới bảy phần, không phải chính là người trong tranh treo trong phòng Liễu Ngọc Oanh ở Như Ý Lầu sao?



Rồi sau đó, trong dòng thời gian, bé trai chưa kịp phản ứng, người đàn ông áo trắng đã đột nhiên chỉ vào ấn đường của nó, tiếp theo, Lý Hạo thuở bé bỗng nghiêng đầu hôn mê.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom