Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 5. KẺ CHƠI CỜ (P1)
Đêm ngày thứ sáu. Trong cuộc điện đàm nhanh chóng. Tôi đoán chừng Phi đang rất bận vì tiếng gió thốc qua điện thoại còn vù vù, anh nói rất nhanh và ngắn gọn.
- Sáng mai sẽ thế nào anh?
- Anh lo chú chuột con, tôi tìm tên đầu não.
- Anh chi tiết hơn.
- Sáng mai, anh ở đối diện bệnh viện đại học Y, đừng bước sang đường, đúng 7h30 tôi có mặt. Nên nhớ, đừng bước sang đường.
***
Một buổi sáng nửa nắng nửa âm u, mây nhiều và vài nơi nặng hạt. Khi tôi đến Phi đã ở bên kia đường Hồng Bàng quận năm. Sau gốc cây, anh vẫn chăm chăm nhìn sang bên kia đường, những sự ồn ào như phiên chợ sớm sắp bắt đầu. Riêng tại những quốc gia còn nhọc nhằn phát triển, trước cổng bệnh viện không khác gì trước một khu chợ. Giữa trăm người ra vào, thật chẳng biết mình sẽ nhìn ai.
- Anh đến lâu chưa Phi? - Tôi hỏi.
- Từ bốn giờ sáng, tôi luôn háo hức chờ hắn, nhưng vẫn chưa phát hiện được ai đặc biệt.
- Tốt, tôi biết anh sẽ đến từ rất sớm, anh thấy ai đến trước cổng bệnh viện sớm nhất?
- Hai chị bán nước với thùng xốp bên góc tường kia, lúc 4h15; còn bác hai áo sơ mi trắng cùng bàn cờ vua thì đến lúc 4h30; sau đó thì người bán bánh canh dọn hàng, chị bán cháo bên góc đường cũng dọn ra. Rồi từ từ nhiều người đến, tôi không còn biết chính xác hơn nữa.
- Rất tốt, anh cho tôi biết rõ hơn bất kỳ ai. Anh sẽ theo Trần Mạnh Khoa, về đến nhà hắn, đừng vội bắt hắn. Anh sẽ để cho hắn phát hiện ra anh, rồi hắn sẽ bỏ chạy, hôm nay thư ký của anh có đi cùng không? Tốt, hãy nhờ thư ký của anh đứng ở nơi trọ của hắn, không rời đi một bước và chú ý không để ai bước vào phòng trọ của hắn cho đến khi tôi đến. Riêng anh, anh sẽ theo đuôi hắn, dù cả khi hắn biết, anh cứ kiên nhẫn theo đuôi bằng cách thể hiện sự vụng về nhất của anh. Cho đến khi mất dấu hắn, anh gọi ngay cho tôi nơi mà hắn mất dấu.
- Nhưng Trần Mạnh Khoa chưa xuất hiện.
- Rồi, tôi đã thấy hắn từ xa. Và giờ, tôi cần đến làm quen nhân vật mà trí thông minh của hắn làm tôi xấu hổ.
***
Băng qua con lộ Hồng Bàng, bước thẳng vào khuôn viên bệnh xá, ngay ở góc tường mé phải, nơi mái hiên đưa ra quá nhiều chứa đựng một bóng râm vừa phải đủ tối. Tôi thấy ngay khuôn mặt thông minh sau cặp kính. Thật thú vị khi nhìn những xúc cảm chuyển động mạnh trên khuôn mặt đó, đầu tiên đa nghi, sau đó bối rối, rồi chuyển nhanh sang hoảng sợ. Khi cách Khoa chừng hai mươi thướt, tôi nhìn rõ hắn, thật là một người dễ mến với nước da trắng, chân mày rậm, đôi môi vẫn còn hồng tươi; một công tử bột đúng nghĩa.
- Chào em, Khoa.
- Anh là ai?
- Anh biết em biết anh là ai, em thấy được gì ở anh?
- Anh... anh muốn gì?
- Không phải em đang nghĩ, anh rất giống em sao? Coi kìa Khoa. Em đi đâu vậy? À há, em bận gì sao? Này này, anh nhắc em một điều, bàn tay đã nhúng chàm thì rửa không sạch. Tuần sau anh sẽ còn gặp em, nhưng sẽ không em dịu thế này.
Vừa đi, Khoa vừa đeo khẩu trang và tiến nhanh ra cổng, phía bên kia đường tôi thấy bóng dáng của Phi bước nhanh theo hắn.
Khoa không phải là mục tiêu của tôi, mục tiêu của tôi là người đàn ông ngoài cửa bệnh viện. Nét già nua khắc khổ hiện lên khuôn mặt, mái tóc trắng ngần cùng những sợi râu bạc được cắt tỉa một cách thô sơ bằng kéo. Tôi kéo ghế ngồi trước mặt ông ta. Nụ cười nửa miệng trên môi ông ta thật quen thuộc, và ông ta mở miệng.
- Tôi chờ anh khá lâu.
- Dạ vâng, cháu cũng chờ ông.
- Nước sông không phạm nước giếng, anh giết con tốt của tôi thì tôi sẽ bắt con hậu của anh.
- Không cần căng thẳng, ông biết cháu rất lịch sự, sao không mời cháu chơi một ván cờ? Ồ, lạ thật, bàn cờ thiếu mất hai con vua thì sao mà chơi.
- Anh cứ tưởng tượng là có, rồi, anh nói xem, anh sẽ đi nước cờ của anh thế nào?
- Cháu sẽ nhũn nhặn đi con tốt của con hậu lên hai ô.
- Hahaha... Anh rất ít chơi cờ. Để tôi nói, tôi sẽ đi tốt trên ngựa này lên một ô, anh sẽ nhanh chóng giải phóng con hậu ra khỏi bàn cờ, nhanh như bắp, anh sẽ đẩy hai con tượng và mã ra khỏi bàn cờ. Nước cờ cẩn thận để anh cho vua nhập thành, với nước đánh đó, anh sẽ thua tôi trong vòng 32 nước cờ. Anh không chơi cờ giỏi, thậm chí là chơi cờ rất tồi, mọi loại cờ anh đều biết chơi nhưng không giỏi một loại cờ nào. Vì anh là kẻ thông minh, anh sẽ không dùng thời gian của mình vô bổ vào những ván cờ không ý nghĩa. Thế nên anh không bao giờ có được...
- Có được một đầu óc mưu mô, xảo quyệt; nơi nghĩ ra những mưu thần chước quỷ.
- Anh tự tin sẽ thắng ván cờ này mà không mất đi một cái gì sao?
- Cháu biết cháu không giỏi đánh cờ, nhưng phá cờ thế là chuyện đơn giản. Nhân tiện cho hỏi mối quan hệ của ông và chú Sáu Liêm vẽ tranh thư pháp ở Lăng Ông Bà Chiểu? Ô, ông sao vậy? Đừng bối rối, đây là nơi đông người. Ở Saigon này, những tinh hoa trí tuệ không quá nhiều, ông biết rõ điều đó mà. Dù không trực tiếp dính vào tội ác, nhưng ông đã vẽ đường cho hưu chạy một cách khéo léo. Một kẻ sống bằng cách vẽ ra tội ác, thích sống trong thế giới của tiểu thuyết và lánh xa đời thực. Hẳn, tuổi thơ của ông đã phải nhiều lần đố kị đúng không?
- Anh tuy thông minh, nhưng không phải lần nào cũng sẽ thắng.
- Cháu chưa hề nhận mình thông minh, cháu chỉ cẩn thận đúng lúc. À, xin lỗi ông, cháu có điện thoại. À, à. Ông ở đường Nguyễn Văn Cừ phải không? Có phải ông từng là giảng viên đại học Tự Nhiên không? Với độ tuổi này, chắc hẳn những tên tuổi như Cù An Hưng, Đặng Thi Sĩ phải là đồng nghiệp một thời của ông? Cám ơn ông về buổi gặp hôm nay, ván cờ đã phá xong. Cháu chào ông.
Quay nhanh về phía con lộ, xe của Phi đã chờ sẵn, tôi mở cửa xe vào ngồi, anh tài xế cho xe đi nhanh về phía đường Nguyễn Văn Cừ.
***
Trên xe, tôi liên lạc nhanh với Phi.
- Phi! Trần Mạnh Khoa trọ ở đâu?
- Một con hẻm gần ngã ba An Dương Vương và Nguyễn Văn Cừ.
- Anh mất dấu nó ở đâu?
- Trên đường Nguyễn Trãi, hắn chạy xe rất nhanh vào con hẻm, tôi đi xe máy không quen, con hẻm này bán nhiều đồ thời trang lại có nhiều người, tôi không thể chạy nhanh được.
- Đừng chạy vào, anh trở về khu trọ của hắn dùm.
***
Chừng mươi phút, tôi có mặt tại phòng trọ của Khoa. Phi nhanh chóng nhờ được lực lượng chính quyền mở cửa phòng trọ, và như mọi khi, họ rút nhanh để lại tôi và Phi.
- Phi, anh biết không, tôi luôn thắc mắc về nơi ở của một kẻ thông minh, nơi đó sẽ thế nào? Bê bối hay ngăn nắp? Ồn ào hay tĩnh lặng? Bầu không khí bao trùm nơi đó sẽ ra sao?
- Và anh đã trả lời được câu hỏi đó chưa?
- Phần lớn những trí thông minh xuất sắc luôn đi kèm sự lập dị khó hiểu, họ sống bê bối mà có trật tự, tôi từng nhìn thấy một căn phòng bề bộn chất đầy sách mà chủ nhân nó khi cần thì luôn tìm ra được món đồ của mình trong vòng chưa đầy năm giây. Cái mà tôi gọi là trật tự trong hỗn độn. Không cần thiết của sự ngăn nắp. Thế nhưng, không ít trí thông minh lại ưa chuộng sự sạch sẽ, nề nếp và tính logic thì lại khác. Trí thông minh càng phức tạp, nơi họ ở càng phức tạp, phức tạp đến mức đôi khi tôi lầm nghĩ là họ ngờ nghệch, khù khờ và đãng trí. Nghiên cứu những kẻ nằm ngoài quy luật con người luôn gây thích thú cho tôi. Trần Mạnh Khoa là một kẻ như vậy.
- Tôi đang lắng nghe bài giảng của anh.
- Anh lại nữa rồi. Chúng ta không được ở đây lâu, tôi đến đây để lấy thứ cần lấy. Xem nào, tuyệt, một đầu óc logic sẽ để vật quan trọng ở nơi dễ di chuyển nhất và đồng thời là kín đáo nhất. Anh thấy không, kệ sách này đặt cạnh bàn học, với chiều cao 1m74, thì tầm với tay sẽ ở ngăn thứ ba, coi nào, kệ sách này có độ sâu khá lớn mà chiều rộng quyển sách lại nhỏ, chắc chắn có thứ phía sau những quyển sách này. À há, đây là thứ tôi tìm.
- Tài liệu nghiên cứu của Trần Mạnh Khoa?
- Chính xác, giá trị nằm ở đây, anh mang nó về, photo thành hai bản, anh và tôi giữ một bản. Ăn cắp chất xám thật xấu xa, nhưng tôi cần tìm hiểu cách mà hắn nghiên cứu con người.
- Sao anh biết hắn có tài liệu này?
- Mọi kẻ muốn học luôn cần sự hệ thống, hệ thống giúp cho trí nhớ của chúng sử dụng một cách chính xác, như những món đồ trong ngăn tủ cần thiết được lấy ra. Khi tôi biết Trần Mạnh Khoa có khả năng quan sát, tôi nghĩ ngay đến việc hắn sẽ ghi chép rất cẩn thận những gì hắn học hỏi. Đây, anh thấy không, tuyệt vời, hắn ghi chú rõ ràng từ tướng đi, màu da, màu tóc, cách trang điểm, trang sức, đồ thật đồ giả, đắt hay rẻ, chết tiệt, anh xem này, hắn còn phân biệt kỹ lưỡng màu son và loại phấn dùng trên da đàn bà để biết cả giá tiền của những món hàng đó trong chương năm. Ái chà, chương mười, thiên tài, hắn phân biệt tỉ mỉ từng loại mùi hương trong dầu thơm, bao nhiêu hương liệu, độ cồn bao nhiêu. Một tư liệu tuyệt vời.
- Tôi có nhiều thắc mắc...
- Chuyện đó sẽ được giải đáp vào chiều nay. Và giờ, chúng ta sẽ tìm hiểu tâm tư tình cảm của con người này. Xem nào. Trong phòng không hề có hình ảnh của hắn, hắn không có xu hướng sùng bái bản thân, dù rằng hắn khá điển trai. Quần áo không nhiều, chủ yếu là sơ mi, ha ha, hắn vẫn còn trong vòng tay lễ giáo. Anh biết không, áo sơ mi quá nhiều mà không hề có áo thun hay những bộ đồ thời trang cần thiết, ta biết rằng những kẻ đó luôn lánh xa những quán bar, phòng trà, những đêm dạ hội. Nhưng chưa đủ, ta còn biết cả đời sống gia đình đã sinh ra con người này, hắn lớn lên trong gia đình quá nhiều nề nếp, nó khắc sâu vào đầu hắn như một định kiến. Hắn không nhiều tiền, có những chiếc áo cũ kĩ quá mức mà chưa được thay. Ồ, hắn có chung với cô gái hội chứng xa lìa gia đình, không có bất kỳ hình ảnh nào của gia đình ở đây, điều này không đúng với trái tim người miền Tây. Đồ đạc gọn gàng và ít ỏi, cho thấy hắn chuyển chỗ ở rất nhiều lần, vì một kẻ ở cố định lâu năm tự nhiên đồ sẽ nhiều dần lên. Đến tủ sách nào, hắn đọc phần lớn những quyển sách mà tôi đọc, a ha, có cả Kant, Plato, hai quyển sách bằng tiếng Pháp của Descartes, hắn biết tiếng Pháp nếu ta nhìn độ mòn của trang sách cho thấy được lật khá nhiều. Trời đất, nó có đủ cả những danh tác của Spinoza, Locke, Berkeley, Hume, Comte, Bentham và Mill. Anh nghĩ gì về kẻ sở hữu những danh tác này?
- Đều là triết gia duy lý và duy nghiệm.
- Chính xác, hắn tôn sùng lý trí và thực nghiệm, không hề có bất kỳ quyển sách nào của Bergson, Whitehed, Kierkegaard hay Nietzsche. Hắn không biết đến hiện sinh, chủ nghĩa thực dụng, triết học tiến trình, phân tích hay ngôn ngữ. Thậm chí ngay cả một quyển về hiện tượng học cũng không có. Điều này cho thấy, hắn được một kẻ nào giáo dục, và kẻ đó đã cung cấp những quyển sách có chọn lựa cho hắn. Những danh tác này chưa hề được in tại Việt Nam, hắn đào đâu ra những nguyên bản bằng tiếng Anh và tiếng Pháp này. Ôi, tôi muốn làm kẻ thối tha mà ôm tất cả tủ sách này về.
- Anh còn nhận xét gì?
- Khì khì, không gì cả, tôi chỉ đến để kiểm chứng suy nghĩ của mình. Bây giờ, anh căn dặn người của anh không được bắt hắn khi hắn trở về nhà. Cũng không cần theo dõi hắn, vì bất kỳ ai theo dõi hắn cũng gặp nguy hiểm. Anh cứ tin tôi, rất nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức độ nào thì tôi chưa đánh giá được. Chiều nay chúng ta có hẹn với một người phụ nữ đúng không?
- Quả thật như anh nói, bà ta xanh mặt khi đọc tờ giấy của anh và miễn cưỡng chấp nhận cuộc hẹn. Anh đã viết gì trong đó?
- Anh đưa tay ra, cho mượn cây viết, đây, cái tên này có gợi cho anh điều gì không?
- Bernard Lawrence Madoff? Ông trùm lừa đảo phố Wall?
[còn nữa]
Đêm ngày thứ sáu. Trong cuộc điện đàm nhanh chóng. Tôi đoán chừng Phi đang rất bận vì tiếng gió thốc qua điện thoại còn vù vù, anh nói rất nhanh và ngắn gọn.
- Sáng mai sẽ thế nào anh?
- Anh lo chú chuột con, tôi tìm tên đầu não.
- Anh chi tiết hơn.
- Sáng mai, anh ở đối diện bệnh viện đại học Y, đừng bước sang đường, đúng 7h30 tôi có mặt. Nên nhớ, đừng bước sang đường.
***
Một buổi sáng nửa nắng nửa âm u, mây nhiều và vài nơi nặng hạt. Khi tôi đến Phi đã ở bên kia đường Hồng Bàng quận năm. Sau gốc cây, anh vẫn chăm chăm nhìn sang bên kia đường, những sự ồn ào như phiên chợ sớm sắp bắt đầu. Riêng tại những quốc gia còn nhọc nhằn phát triển, trước cổng bệnh viện không khác gì trước một khu chợ. Giữa trăm người ra vào, thật chẳng biết mình sẽ nhìn ai.
- Anh đến lâu chưa Phi? - Tôi hỏi.
- Từ bốn giờ sáng, tôi luôn háo hức chờ hắn, nhưng vẫn chưa phát hiện được ai đặc biệt.
- Tốt, tôi biết anh sẽ đến từ rất sớm, anh thấy ai đến trước cổng bệnh viện sớm nhất?
- Hai chị bán nước với thùng xốp bên góc tường kia, lúc 4h15; còn bác hai áo sơ mi trắng cùng bàn cờ vua thì đến lúc 4h30; sau đó thì người bán bánh canh dọn hàng, chị bán cháo bên góc đường cũng dọn ra. Rồi từ từ nhiều người đến, tôi không còn biết chính xác hơn nữa.
- Rất tốt, anh cho tôi biết rõ hơn bất kỳ ai. Anh sẽ theo Trần Mạnh Khoa, về đến nhà hắn, đừng vội bắt hắn. Anh sẽ để cho hắn phát hiện ra anh, rồi hắn sẽ bỏ chạy, hôm nay thư ký của anh có đi cùng không? Tốt, hãy nhờ thư ký của anh đứng ở nơi trọ của hắn, không rời đi một bước và chú ý không để ai bước vào phòng trọ của hắn cho đến khi tôi đến. Riêng anh, anh sẽ theo đuôi hắn, dù cả khi hắn biết, anh cứ kiên nhẫn theo đuôi bằng cách thể hiện sự vụng về nhất của anh. Cho đến khi mất dấu hắn, anh gọi ngay cho tôi nơi mà hắn mất dấu.
- Nhưng Trần Mạnh Khoa chưa xuất hiện.
- Rồi, tôi đã thấy hắn từ xa. Và giờ, tôi cần đến làm quen nhân vật mà trí thông minh của hắn làm tôi xấu hổ.
***
Băng qua con lộ Hồng Bàng, bước thẳng vào khuôn viên bệnh xá, ngay ở góc tường mé phải, nơi mái hiên đưa ra quá nhiều chứa đựng một bóng râm vừa phải đủ tối. Tôi thấy ngay khuôn mặt thông minh sau cặp kính. Thật thú vị khi nhìn những xúc cảm chuyển động mạnh trên khuôn mặt đó, đầu tiên đa nghi, sau đó bối rối, rồi chuyển nhanh sang hoảng sợ. Khi cách Khoa chừng hai mươi thướt, tôi nhìn rõ hắn, thật là một người dễ mến với nước da trắng, chân mày rậm, đôi môi vẫn còn hồng tươi; một công tử bột đúng nghĩa.
- Chào em, Khoa.
- Anh là ai?
- Anh biết em biết anh là ai, em thấy được gì ở anh?
- Anh... anh muốn gì?
- Không phải em đang nghĩ, anh rất giống em sao? Coi kìa Khoa. Em đi đâu vậy? À há, em bận gì sao? Này này, anh nhắc em một điều, bàn tay đã nhúng chàm thì rửa không sạch. Tuần sau anh sẽ còn gặp em, nhưng sẽ không em dịu thế này.
Vừa đi, Khoa vừa đeo khẩu trang và tiến nhanh ra cổng, phía bên kia đường tôi thấy bóng dáng của Phi bước nhanh theo hắn.
Khoa không phải là mục tiêu của tôi, mục tiêu của tôi là người đàn ông ngoài cửa bệnh viện. Nét già nua khắc khổ hiện lên khuôn mặt, mái tóc trắng ngần cùng những sợi râu bạc được cắt tỉa một cách thô sơ bằng kéo. Tôi kéo ghế ngồi trước mặt ông ta. Nụ cười nửa miệng trên môi ông ta thật quen thuộc, và ông ta mở miệng.
- Tôi chờ anh khá lâu.
- Dạ vâng, cháu cũng chờ ông.
- Nước sông không phạm nước giếng, anh giết con tốt của tôi thì tôi sẽ bắt con hậu của anh.
- Không cần căng thẳng, ông biết cháu rất lịch sự, sao không mời cháu chơi một ván cờ? Ồ, lạ thật, bàn cờ thiếu mất hai con vua thì sao mà chơi.
- Anh cứ tưởng tượng là có, rồi, anh nói xem, anh sẽ đi nước cờ của anh thế nào?
- Cháu sẽ nhũn nhặn đi con tốt của con hậu lên hai ô.
- Hahaha... Anh rất ít chơi cờ. Để tôi nói, tôi sẽ đi tốt trên ngựa này lên một ô, anh sẽ nhanh chóng giải phóng con hậu ra khỏi bàn cờ, nhanh như bắp, anh sẽ đẩy hai con tượng và mã ra khỏi bàn cờ. Nước cờ cẩn thận để anh cho vua nhập thành, với nước đánh đó, anh sẽ thua tôi trong vòng 32 nước cờ. Anh không chơi cờ giỏi, thậm chí là chơi cờ rất tồi, mọi loại cờ anh đều biết chơi nhưng không giỏi một loại cờ nào. Vì anh là kẻ thông minh, anh sẽ không dùng thời gian của mình vô bổ vào những ván cờ không ý nghĩa. Thế nên anh không bao giờ có được...
- Có được một đầu óc mưu mô, xảo quyệt; nơi nghĩ ra những mưu thần chước quỷ.
- Anh tự tin sẽ thắng ván cờ này mà không mất đi một cái gì sao?
- Cháu biết cháu không giỏi đánh cờ, nhưng phá cờ thế là chuyện đơn giản. Nhân tiện cho hỏi mối quan hệ của ông và chú Sáu Liêm vẽ tranh thư pháp ở Lăng Ông Bà Chiểu? Ô, ông sao vậy? Đừng bối rối, đây là nơi đông người. Ở Saigon này, những tinh hoa trí tuệ không quá nhiều, ông biết rõ điều đó mà. Dù không trực tiếp dính vào tội ác, nhưng ông đã vẽ đường cho hưu chạy một cách khéo léo. Một kẻ sống bằng cách vẽ ra tội ác, thích sống trong thế giới của tiểu thuyết và lánh xa đời thực. Hẳn, tuổi thơ của ông đã phải nhiều lần đố kị đúng không?
- Anh tuy thông minh, nhưng không phải lần nào cũng sẽ thắng.
- Cháu chưa hề nhận mình thông minh, cháu chỉ cẩn thận đúng lúc. À, xin lỗi ông, cháu có điện thoại. À, à. Ông ở đường Nguyễn Văn Cừ phải không? Có phải ông từng là giảng viên đại học Tự Nhiên không? Với độ tuổi này, chắc hẳn những tên tuổi như Cù An Hưng, Đặng Thi Sĩ phải là đồng nghiệp một thời của ông? Cám ơn ông về buổi gặp hôm nay, ván cờ đã phá xong. Cháu chào ông.
Quay nhanh về phía con lộ, xe của Phi đã chờ sẵn, tôi mở cửa xe vào ngồi, anh tài xế cho xe đi nhanh về phía đường Nguyễn Văn Cừ.
***
Trên xe, tôi liên lạc nhanh với Phi.
- Phi! Trần Mạnh Khoa trọ ở đâu?
- Một con hẻm gần ngã ba An Dương Vương và Nguyễn Văn Cừ.
- Anh mất dấu nó ở đâu?
- Trên đường Nguyễn Trãi, hắn chạy xe rất nhanh vào con hẻm, tôi đi xe máy không quen, con hẻm này bán nhiều đồ thời trang lại có nhiều người, tôi không thể chạy nhanh được.
- Đừng chạy vào, anh trở về khu trọ của hắn dùm.
***
Chừng mươi phút, tôi có mặt tại phòng trọ của Khoa. Phi nhanh chóng nhờ được lực lượng chính quyền mở cửa phòng trọ, và như mọi khi, họ rút nhanh để lại tôi và Phi.
- Phi, anh biết không, tôi luôn thắc mắc về nơi ở của một kẻ thông minh, nơi đó sẽ thế nào? Bê bối hay ngăn nắp? Ồn ào hay tĩnh lặng? Bầu không khí bao trùm nơi đó sẽ ra sao?
- Và anh đã trả lời được câu hỏi đó chưa?
- Phần lớn những trí thông minh xuất sắc luôn đi kèm sự lập dị khó hiểu, họ sống bê bối mà có trật tự, tôi từng nhìn thấy một căn phòng bề bộn chất đầy sách mà chủ nhân nó khi cần thì luôn tìm ra được món đồ của mình trong vòng chưa đầy năm giây. Cái mà tôi gọi là trật tự trong hỗn độn. Không cần thiết của sự ngăn nắp. Thế nhưng, không ít trí thông minh lại ưa chuộng sự sạch sẽ, nề nếp và tính logic thì lại khác. Trí thông minh càng phức tạp, nơi họ ở càng phức tạp, phức tạp đến mức đôi khi tôi lầm nghĩ là họ ngờ nghệch, khù khờ và đãng trí. Nghiên cứu những kẻ nằm ngoài quy luật con người luôn gây thích thú cho tôi. Trần Mạnh Khoa là một kẻ như vậy.
- Tôi đang lắng nghe bài giảng của anh.
- Anh lại nữa rồi. Chúng ta không được ở đây lâu, tôi đến đây để lấy thứ cần lấy. Xem nào, tuyệt, một đầu óc logic sẽ để vật quan trọng ở nơi dễ di chuyển nhất và đồng thời là kín đáo nhất. Anh thấy không, kệ sách này đặt cạnh bàn học, với chiều cao 1m74, thì tầm với tay sẽ ở ngăn thứ ba, coi nào, kệ sách này có độ sâu khá lớn mà chiều rộng quyển sách lại nhỏ, chắc chắn có thứ phía sau những quyển sách này. À há, đây là thứ tôi tìm.
- Tài liệu nghiên cứu của Trần Mạnh Khoa?
- Chính xác, giá trị nằm ở đây, anh mang nó về, photo thành hai bản, anh và tôi giữ một bản. Ăn cắp chất xám thật xấu xa, nhưng tôi cần tìm hiểu cách mà hắn nghiên cứu con người.
- Sao anh biết hắn có tài liệu này?
- Mọi kẻ muốn học luôn cần sự hệ thống, hệ thống giúp cho trí nhớ của chúng sử dụng một cách chính xác, như những món đồ trong ngăn tủ cần thiết được lấy ra. Khi tôi biết Trần Mạnh Khoa có khả năng quan sát, tôi nghĩ ngay đến việc hắn sẽ ghi chép rất cẩn thận những gì hắn học hỏi. Đây, anh thấy không, tuyệt vời, hắn ghi chú rõ ràng từ tướng đi, màu da, màu tóc, cách trang điểm, trang sức, đồ thật đồ giả, đắt hay rẻ, chết tiệt, anh xem này, hắn còn phân biệt kỹ lưỡng màu son và loại phấn dùng trên da đàn bà để biết cả giá tiền của những món hàng đó trong chương năm. Ái chà, chương mười, thiên tài, hắn phân biệt tỉ mỉ từng loại mùi hương trong dầu thơm, bao nhiêu hương liệu, độ cồn bao nhiêu. Một tư liệu tuyệt vời.
- Tôi có nhiều thắc mắc...
- Chuyện đó sẽ được giải đáp vào chiều nay. Và giờ, chúng ta sẽ tìm hiểu tâm tư tình cảm của con người này. Xem nào. Trong phòng không hề có hình ảnh của hắn, hắn không có xu hướng sùng bái bản thân, dù rằng hắn khá điển trai. Quần áo không nhiều, chủ yếu là sơ mi, ha ha, hắn vẫn còn trong vòng tay lễ giáo. Anh biết không, áo sơ mi quá nhiều mà không hề có áo thun hay những bộ đồ thời trang cần thiết, ta biết rằng những kẻ đó luôn lánh xa những quán bar, phòng trà, những đêm dạ hội. Nhưng chưa đủ, ta còn biết cả đời sống gia đình đã sinh ra con người này, hắn lớn lên trong gia đình quá nhiều nề nếp, nó khắc sâu vào đầu hắn như một định kiến. Hắn không nhiều tiền, có những chiếc áo cũ kĩ quá mức mà chưa được thay. Ồ, hắn có chung với cô gái hội chứng xa lìa gia đình, không có bất kỳ hình ảnh nào của gia đình ở đây, điều này không đúng với trái tim người miền Tây. Đồ đạc gọn gàng và ít ỏi, cho thấy hắn chuyển chỗ ở rất nhiều lần, vì một kẻ ở cố định lâu năm tự nhiên đồ sẽ nhiều dần lên. Đến tủ sách nào, hắn đọc phần lớn những quyển sách mà tôi đọc, a ha, có cả Kant, Plato, hai quyển sách bằng tiếng Pháp của Descartes, hắn biết tiếng Pháp nếu ta nhìn độ mòn của trang sách cho thấy được lật khá nhiều. Trời đất, nó có đủ cả những danh tác của Spinoza, Locke, Berkeley, Hume, Comte, Bentham và Mill. Anh nghĩ gì về kẻ sở hữu những danh tác này?
- Đều là triết gia duy lý và duy nghiệm.
- Chính xác, hắn tôn sùng lý trí và thực nghiệm, không hề có bất kỳ quyển sách nào của Bergson, Whitehed, Kierkegaard hay Nietzsche. Hắn không biết đến hiện sinh, chủ nghĩa thực dụng, triết học tiến trình, phân tích hay ngôn ngữ. Thậm chí ngay cả một quyển về hiện tượng học cũng không có. Điều này cho thấy, hắn được một kẻ nào giáo dục, và kẻ đó đã cung cấp những quyển sách có chọn lựa cho hắn. Những danh tác này chưa hề được in tại Việt Nam, hắn đào đâu ra những nguyên bản bằng tiếng Anh và tiếng Pháp này. Ôi, tôi muốn làm kẻ thối tha mà ôm tất cả tủ sách này về.
- Anh còn nhận xét gì?
- Khì khì, không gì cả, tôi chỉ đến để kiểm chứng suy nghĩ của mình. Bây giờ, anh căn dặn người của anh không được bắt hắn khi hắn trở về nhà. Cũng không cần theo dõi hắn, vì bất kỳ ai theo dõi hắn cũng gặp nguy hiểm. Anh cứ tin tôi, rất nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức độ nào thì tôi chưa đánh giá được. Chiều nay chúng ta có hẹn với một người phụ nữ đúng không?
- Quả thật như anh nói, bà ta xanh mặt khi đọc tờ giấy của anh và miễn cưỡng chấp nhận cuộc hẹn. Anh đã viết gì trong đó?
- Anh đưa tay ra, cho mượn cây viết, đây, cái tên này có gợi cho anh điều gì không?
- Bernard Lawrence Madoff? Ông trùm lừa đảo phố Wall?
[còn nữa]
Bình luận facebook