Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 6. HÀNH TRÌNH MỘT TỘI ÁC (P1)
Tôi và Phi nhanh chóng thay đổi toàn bộ bày trí trong nhà, những bức tranh quen thuộc được thay bằng những phù điêu quái lạ, bàn ghế không nguyên vị trí trong nhà, tủ sách dời từ nơi này sang nơi khác. Một hỗn độn có trật tự được hình này, trông căn nhà lúc này thô thiển và kỳ quái. Phi nhanh chóng lắp đặt những camera ở những nơi thấy được toàn cảnh căn phòng và hạn chế điểm mù. Những camera đó được kết nối vào một mạng nội bộ của Phi, và nó truyền tải thông tin liên tục vào laptop của Phi. Tôi không rành về công nghệ, chỉ biết đứng nhìn và không phụ giúp được gì. Vừa xong, thì đồng hồ đã điểm bảy giờ ba mươi tối. Tôi và Phi háo hức sang căn hộ bỏ hoang thuộc phạm vi Waterfront dõi mắt theo màn hình laptop, chín chiếc camera quay liên tục những góc trong nhà. Riêng phòng của Phi thì mở máy lạnh như có người đang ở.
.
Mười giờ, không động tĩnh nào. Có thể tôi đoán sai, hắn không thực hiện vào tối nay. Phi thấy tôi thấm mệt vì đi cả ngày, anh gợi ý tôi về nghỉ ngơi, khi nào có động tĩnh Phi sẽ liên lạc với tôi. Và tôi lấy xe về, lòng cứ nghĩ ngợi lung tung.
.
Khá mệt suốt ngày thứ bảy, tôi rửa mặt vội, rồi nhanh chóng mở phim xem qua loa để cố dỗ giấc ngủ. Đôi mắt thiếp đi, hai giờ sáng, điện thoại tôi reng, hào hứng, tôi bắt máy hỏi ngay.
- Hắn tới hả?
- Không, rất phiền hà. Tôi vừa nhận tin báo... có một vụ án tương tự như vụ ở Waterfront đã diễn ra ở The Manor. Tôi cần anh giúp, tôi biết phá giấc ngủ anh thật kỳ, nhưng tôi cần anh lúc này. Xe tôi chờ dưới chung cư của anh.
- Được! Tôi xuống ngay!
***
Trên xe, tôi và Phi không biết nói gì với nhau, chúng tôi đều ngạc nhiên và thắc mắc. Đơn giản vì không ai trong chúng tôi nghĩ sẽ có thêm một vụ tương tự thế này. Hơn hết là Phi, sẽ bị trách móc vì để vụ án tiếp diễn.
- Xảy ra ở The Manor một hay hai vậy anh?
- The Manor hai. Tới rồi, tôi hi vọng không quá ồn ào. Nếu vụ này mà lan ra ngoài, thông tin báo chí sẽ làm hủy hoại cả đời sống người Saigon.
Tôi và Phi bước nhanh qua đại sảnh, vào thang máy, từng một thời quen thuộc với chung cư The Manor hai, nên tôi gần như quen thuộc từng đường đi nước bước ở đây. Đón tôi là một sĩ quan công an cấp bộ, Phi nhanh chóng hỏi khi ba chúng tôi vào thang máy, vị sĩ quan công an này bấm lên tầng 12B. Phi hỏi nhanh:
- Ai phát hiện ra cái xác và tại sao phát hiện?
- Có người gọi cho quản lý bảo vệ, và bảo vệ phát hiện ra cái xác, thật may, tối nay rất ít người trực và bảo vệ đó báo ngay cho cảnh sát. Tôi nhận ra vụ này liên quan đến vụ án trước đó của anh, và không thuộc dạng công khai. Nên tôi phải liên lạc nhanh với anh.
- Sa thải ngay bảo vệ, và trong vòng một tiếng sau, phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Không để bất kỳ ai biết rằng đã từng có vụ án mạng ở đây, bất kỳ người nào biết về vụ án này phải sa thải ngay họ, với lí do không làm tròn nhiệm vụ. Và cách ly ngay những người biết về vụ án trong vòng 24 tiếng, trước khi chúng ta xóa dấu vết ở đây. Càng bảo mật càng tốt. Ở chung cư cũng là cái hay, vì ít nhất không ai quan tâm nhiều đến xung quanh. Đến rồi, cảm ơn anh. Ở đây cứ để chúng tôi lo.
***
Đời tôi chưa bao giờ thấy Phi nghiêm túc như vậy, đôi mắt anh rực lửa. Trong căn phòng người đàn bà tóc hạt dẻ trong thân thể lõa lồ, đôi mắt bị khoét và hai vú bị xẻo khâu vào hai mạn sườn.
Phi gần như mất sự điềm tĩnh vốn có, anh đấm mạnh tay vào tường. Tôi nhanh chóng quan sát chung quanh, kiểm tra thi thể. Rồi đột ngột anh sĩ quan đi vào đưa chúng tôi laptop và nói.
- Đây là hình ảnh của kẻ tình nghi vào đây lúc 1h sáng.
Hai chúng tôi nhìn vào người thanh niên đeo kính bước qua đại sảnh rồi cùng thốt lên.
- Trần Mạnh Khoa!
Phi nhanh chóng mím môi lại, anh cùng thể hiện sự mất điềm tĩnh tột độ. Tôi thì tập trung nhìn xung quanh phòng và mọi ngóc ngách. Phi quay sang hỏi tôi.
- Tôi đang mất điềm tĩnh, tôi sợ rằng mình sẽ phán đoán sai, anh nhận ra được gì?
- Tôi chỉ biết nạn nhân là kẻ thuê nhà ở đây, bà ta chỉ mới thuê. Toàn bộ vật dụng sơ sài, vừa đủ để chủ nhà cho thuê, không phải là căn hộ của người sống lâu năm. Và có gì đó rất kỳ lạ ở cái xác này. Anh nhìn xem, tròng mắt bị khoét bởi con dao thô kệch chứ không phải dao giải phẩu, đường khâu hai bên mạn sườn rất tùy tiện. Đó không phải là tính cách của Trần Mạnh Khoa.
- Tôi cần phải giữ điềm tĩnh chút, để xem nào, người phụ nữ gốc Âu này tuổi chừng bốn mươi đến năm mươi. Tại sao một người lại thuê một căn hộ chung cư sang trọng đến ba phòng để làm gì?
- Phi, anh nhìn đây, trừ phòng ngủ lớn cho thấy được sử dụng, còn hai phòng ngủ nhỏ thì bỏ hoang, thậm chí không thèm dọn dẹp. Vào đây, anh xem, ở phòng ngủ lớn, người đàn bà này thuê nhà mà sao ít quần áo vậy? Nhưng bộ quần áo nào cũng khá đắt tiền, đếm xem, một, hai, ba... mười bốn bộ quần áo. Có quá khiêm tốn với người giàu và phụ nữ không?
- Đúng, kì lạ thật. Anh chờ tôi chút, tôi có điện thoại.
- Có chuyện gì hả Phi? Sao mặt anh biến sắc?
- Thêm một vụ án y chang ở Saigon Peral! Chúng ta phải sang đó ngay! Ở đây, tôi sẽ cho người quay phim và chụp ảnh tất cả lại rồi xóa dấu vết trong vòng một tiếng nữa. Chết tiệt! Tôi không thể không văng tục trong lúc này.
***
Saigon Peral cách không xa The Manor, nên chừng mười phút chúng tôi đã có mặt tại đó. Không khác với vụ án ở The Manor, có kẻ gọi điện thoại báo bảo vệ về vụ án ở lầu 24 tòa nhà Ruby 2, thật may, ở lầu 24 không có nhiều căn hộ ở, chỉ có duy nhất căn hộ của người bị nạn. Tôi nhanh chóng nhận ra, nạn nhân là người đàn ông và cũng bị sát hại với thủ pháp không khác gì ở The Manor.
- Phi, anh nhìn xem, đây cũng là người ở thuê, đúng không?
- Chúng ta sẽ nhanh chóng biết danh tính nạn nhân qua hợp đồng thuê nhà. Và giờ tôi và anh nhanh chóng xuống xem lại camera chung cư.
Người cảnh vệ nhanh chóng mở lại camera chung cư, trên camera còn hiển thị một giờ sáng. Người đàn ông xem chừng là người Hoa hoặc Nhật, là nạn nhân, đi cùng một thanh niên trong chiếc sơ mi trắng đi vào thang máy của chung cư từ tầng hầm, tôi và Phi cùng thốt lên một lần nữa!
- Trần Mạnh Khoa!
Phi lựng khựng lùi hai ba bước về phía sau, không dấu nổi sự hoảng loạn. Rồi đột ngột điện thoại của anh reng. Anh bắt máy rồi trợn mắt nhìn sang tôi đầy hoảng hốt.
- Thêm một vụ án nữa y chang vụ này ở chung cư Dragon Hills ở phía đường Nguyễn Hữu Thọ.
Tôi không biết nói năng gì, đó là quá nhiều trong một đêm và gần như cùng một lúc. Gần như tôi cũng như Phi, mất cả kiểm soát, hai chúng tôi nhanh chóng lên xe chạy nhanh về quận bảy.
***
Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện tại đây, khi xác một nữ trung niên cũng trong tình trạng tương tự. Và từ camera, chúng tôi đã lập lại một câu mà chúng tôi đều dự đoán, không còn ngạc nhiên nữa.
- Trần Mạnh Khoa!
Nhìn hình ảnh hắn điềm tĩnh bước qua đại sảnh và đôi chút nụ cười nở trên môi khi nhìn về phía camera. Tôi chỉ nhanh cho Phi,
- Anh nhìn xem, một giờ sáng, đúng một giờ sáng. Một giờ sáng, hắn xuất hiện cùng lúc ở ba nơi và ba vụ án.
Lần đầu tiên, tôi thấy Phi rưng rưng nước mắt vì sự bất lực, anh nhanh chóng quay mặt đi, hướng ra ngoài ban công.
- Chúng ta bị trả đũa, một sự trả đũa bằng ba mạng sống.
***
Phi lòng còn mang nhiều cảm xúc, tôi hiểu cho một người làm việc có trách nhiệm như anh, những người như vậy luôn cảm thấy có lỗi khi bản thân không hoàn thành tốt công việc. Một phẩm chất hiếm có ở người Việt Nam. Tôi thì cho rằng lúc này cần tỉnh táo hơn bao giờ hết, tôi đi dọc ngang căn hộ, chú ý từng vật dụng cá nhân, kiểm tra thi thể, bỗng đột ngột tôi khựng lại.
- Phi! Anh đến đây!
- Anh phát hiện được gì à?
- Không, tôi không phát hiện mà tôi ngạc nhiên. Anh thấy gì kỳ lạ không? Mức độ đông cứng của ba thi thể khác nhau hoàn toàn. Ban nãy quá nhiều việc xảy ra nên tôi không để ý. Anh nhận điện thoại lúc một giờ đúng không? Trên camera an ninh ở The Manor thì một giờ Trần Mạnh Khoa bắt đầu vào, ngay cả khi hắn giết nạn nhân rồi đi rất nhanh thì xác nạn nhân không thể quỳ lên sàn nhà như vậy, nó sẽ bị đổ sập xuống. Ít nhất, hắn phải ở lại hiện trường hai tiếng để giữ cho xác dần cứng lại.
- Đúng!
- Thêm nữa, có ai đó dự đoán chính xác thời gian chúng ta đến hiện trường thì thông báo cho bảo vệ phát hiện ra cái xác khác, một cách liên tục khiến chúng ta phải chạy suốt đêm!
- Tôi hiểu ý anh, có ai đó muốn chúng ta bận bịu suốt đêm. Chết! Trúng kế.
- Về nhà ngay, anh giao lại hiện trường vụ án cho công an, trừ cái xác và vệ sinh lại hiện trường, tất cả làm đúng quy trình, lấy mẫu máu đem xét nghiệm, thấy những gì khả nghi cứ đem về hết. Còn lại cứ để nguyên, chúng ta sẽ trở lại xem xét sau.
***
Từ Nguyễn Hữu Thọ chạy về Nguyễn Lương Bằng không quá xa, khi chúng tôi về đến nhà đã bốn giờ ba mươi sáng. Tôi và Phi nhanh chóng bước đến cửa rồi tự nhiên cả hai chúng tôi khựng lại. Phi thì thầm.
- Cửa có dấu hiệu mở khóa, kẻ mở khóa là một tên trộm vụng về để lại quá nhiều dấu tích trên cửa. Anh chờ tôi chút.
Phi ngó quanh nhà, rồi chộm lấy cây gậy bóng chày bên hiên nhà của Quang để lại trước khi sang Mỹ. Phi dặn tôi đừng vào, vì anh hiểu tôi không giỏi đánh đấm. Tôi đứng lùi ra phía cửa, rồi đi quanh bờ tường lặng lẽ nhìn vào phòng khách qua khung cửa kính. Một bộ mặt đen đủi, xấu xí, với nụ cười trắng hếu nhìn tôi qua cửa kính, tóc hắn dợn sóng, thân hình nhỏ bé rồi đột ngột hắn xoay người lại. Tôi nghe tiếng ầm ĩ, tiếng đổ vỡ của đồ đạc, và cả tiếng la thất thanh của Phi.
[còn nữa]
Tôi và Phi nhanh chóng thay đổi toàn bộ bày trí trong nhà, những bức tranh quen thuộc được thay bằng những phù điêu quái lạ, bàn ghế không nguyên vị trí trong nhà, tủ sách dời từ nơi này sang nơi khác. Một hỗn độn có trật tự được hình này, trông căn nhà lúc này thô thiển và kỳ quái. Phi nhanh chóng lắp đặt những camera ở những nơi thấy được toàn cảnh căn phòng và hạn chế điểm mù. Những camera đó được kết nối vào một mạng nội bộ của Phi, và nó truyền tải thông tin liên tục vào laptop của Phi. Tôi không rành về công nghệ, chỉ biết đứng nhìn và không phụ giúp được gì. Vừa xong, thì đồng hồ đã điểm bảy giờ ba mươi tối. Tôi và Phi háo hức sang căn hộ bỏ hoang thuộc phạm vi Waterfront dõi mắt theo màn hình laptop, chín chiếc camera quay liên tục những góc trong nhà. Riêng phòng của Phi thì mở máy lạnh như có người đang ở.
.
Mười giờ, không động tĩnh nào. Có thể tôi đoán sai, hắn không thực hiện vào tối nay. Phi thấy tôi thấm mệt vì đi cả ngày, anh gợi ý tôi về nghỉ ngơi, khi nào có động tĩnh Phi sẽ liên lạc với tôi. Và tôi lấy xe về, lòng cứ nghĩ ngợi lung tung.
.
Khá mệt suốt ngày thứ bảy, tôi rửa mặt vội, rồi nhanh chóng mở phim xem qua loa để cố dỗ giấc ngủ. Đôi mắt thiếp đi, hai giờ sáng, điện thoại tôi reng, hào hứng, tôi bắt máy hỏi ngay.
- Hắn tới hả?
- Không, rất phiền hà. Tôi vừa nhận tin báo... có một vụ án tương tự như vụ ở Waterfront đã diễn ra ở The Manor. Tôi cần anh giúp, tôi biết phá giấc ngủ anh thật kỳ, nhưng tôi cần anh lúc này. Xe tôi chờ dưới chung cư của anh.
- Được! Tôi xuống ngay!
***
Trên xe, tôi và Phi không biết nói gì với nhau, chúng tôi đều ngạc nhiên và thắc mắc. Đơn giản vì không ai trong chúng tôi nghĩ sẽ có thêm một vụ tương tự thế này. Hơn hết là Phi, sẽ bị trách móc vì để vụ án tiếp diễn.
- Xảy ra ở The Manor một hay hai vậy anh?
- The Manor hai. Tới rồi, tôi hi vọng không quá ồn ào. Nếu vụ này mà lan ra ngoài, thông tin báo chí sẽ làm hủy hoại cả đời sống người Saigon.
Tôi và Phi bước nhanh qua đại sảnh, vào thang máy, từng một thời quen thuộc với chung cư The Manor hai, nên tôi gần như quen thuộc từng đường đi nước bước ở đây. Đón tôi là một sĩ quan công an cấp bộ, Phi nhanh chóng hỏi khi ba chúng tôi vào thang máy, vị sĩ quan công an này bấm lên tầng 12B. Phi hỏi nhanh:
- Ai phát hiện ra cái xác và tại sao phát hiện?
- Có người gọi cho quản lý bảo vệ, và bảo vệ phát hiện ra cái xác, thật may, tối nay rất ít người trực và bảo vệ đó báo ngay cho cảnh sát. Tôi nhận ra vụ này liên quan đến vụ án trước đó của anh, và không thuộc dạng công khai. Nên tôi phải liên lạc nhanh với anh.
- Sa thải ngay bảo vệ, và trong vòng một tiếng sau, phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Không để bất kỳ ai biết rằng đã từng có vụ án mạng ở đây, bất kỳ người nào biết về vụ án này phải sa thải ngay họ, với lí do không làm tròn nhiệm vụ. Và cách ly ngay những người biết về vụ án trong vòng 24 tiếng, trước khi chúng ta xóa dấu vết ở đây. Càng bảo mật càng tốt. Ở chung cư cũng là cái hay, vì ít nhất không ai quan tâm nhiều đến xung quanh. Đến rồi, cảm ơn anh. Ở đây cứ để chúng tôi lo.
***
Đời tôi chưa bao giờ thấy Phi nghiêm túc như vậy, đôi mắt anh rực lửa. Trong căn phòng người đàn bà tóc hạt dẻ trong thân thể lõa lồ, đôi mắt bị khoét và hai vú bị xẻo khâu vào hai mạn sườn.
Phi gần như mất sự điềm tĩnh vốn có, anh đấm mạnh tay vào tường. Tôi nhanh chóng quan sát chung quanh, kiểm tra thi thể. Rồi đột ngột anh sĩ quan đi vào đưa chúng tôi laptop và nói.
- Đây là hình ảnh của kẻ tình nghi vào đây lúc 1h sáng.
Hai chúng tôi nhìn vào người thanh niên đeo kính bước qua đại sảnh rồi cùng thốt lên.
- Trần Mạnh Khoa!
Phi nhanh chóng mím môi lại, anh cùng thể hiện sự mất điềm tĩnh tột độ. Tôi thì tập trung nhìn xung quanh phòng và mọi ngóc ngách. Phi quay sang hỏi tôi.
- Tôi đang mất điềm tĩnh, tôi sợ rằng mình sẽ phán đoán sai, anh nhận ra được gì?
- Tôi chỉ biết nạn nhân là kẻ thuê nhà ở đây, bà ta chỉ mới thuê. Toàn bộ vật dụng sơ sài, vừa đủ để chủ nhà cho thuê, không phải là căn hộ của người sống lâu năm. Và có gì đó rất kỳ lạ ở cái xác này. Anh nhìn xem, tròng mắt bị khoét bởi con dao thô kệch chứ không phải dao giải phẩu, đường khâu hai bên mạn sườn rất tùy tiện. Đó không phải là tính cách của Trần Mạnh Khoa.
- Tôi cần phải giữ điềm tĩnh chút, để xem nào, người phụ nữ gốc Âu này tuổi chừng bốn mươi đến năm mươi. Tại sao một người lại thuê một căn hộ chung cư sang trọng đến ba phòng để làm gì?
- Phi, anh nhìn đây, trừ phòng ngủ lớn cho thấy được sử dụng, còn hai phòng ngủ nhỏ thì bỏ hoang, thậm chí không thèm dọn dẹp. Vào đây, anh xem, ở phòng ngủ lớn, người đàn bà này thuê nhà mà sao ít quần áo vậy? Nhưng bộ quần áo nào cũng khá đắt tiền, đếm xem, một, hai, ba... mười bốn bộ quần áo. Có quá khiêm tốn với người giàu và phụ nữ không?
- Đúng, kì lạ thật. Anh chờ tôi chút, tôi có điện thoại.
- Có chuyện gì hả Phi? Sao mặt anh biến sắc?
- Thêm một vụ án y chang ở Saigon Peral! Chúng ta phải sang đó ngay! Ở đây, tôi sẽ cho người quay phim và chụp ảnh tất cả lại rồi xóa dấu vết trong vòng một tiếng nữa. Chết tiệt! Tôi không thể không văng tục trong lúc này.
***
Saigon Peral cách không xa The Manor, nên chừng mười phút chúng tôi đã có mặt tại đó. Không khác với vụ án ở The Manor, có kẻ gọi điện thoại báo bảo vệ về vụ án ở lầu 24 tòa nhà Ruby 2, thật may, ở lầu 24 không có nhiều căn hộ ở, chỉ có duy nhất căn hộ của người bị nạn. Tôi nhanh chóng nhận ra, nạn nhân là người đàn ông và cũng bị sát hại với thủ pháp không khác gì ở The Manor.
- Phi, anh nhìn xem, đây cũng là người ở thuê, đúng không?
- Chúng ta sẽ nhanh chóng biết danh tính nạn nhân qua hợp đồng thuê nhà. Và giờ tôi và anh nhanh chóng xuống xem lại camera chung cư.
Người cảnh vệ nhanh chóng mở lại camera chung cư, trên camera còn hiển thị một giờ sáng. Người đàn ông xem chừng là người Hoa hoặc Nhật, là nạn nhân, đi cùng một thanh niên trong chiếc sơ mi trắng đi vào thang máy của chung cư từ tầng hầm, tôi và Phi cùng thốt lên một lần nữa!
- Trần Mạnh Khoa!
Phi lựng khựng lùi hai ba bước về phía sau, không dấu nổi sự hoảng loạn. Rồi đột ngột điện thoại của anh reng. Anh bắt máy rồi trợn mắt nhìn sang tôi đầy hoảng hốt.
- Thêm một vụ án nữa y chang vụ này ở chung cư Dragon Hills ở phía đường Nguyễn Hữu Thọ.
Tôi không biết nói năng gì, đó là quá nhiều trong một đêm và gần như cùng một lúc. Gần như tôi cũng như Phi, mất cả kiểm soát, hai chúng tôi nhanh chóng lên xe chạy nhanh về quận bảy.
***
Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện tại đây, khi xác một nữ trung niên cũng trong tình trạng tương tự. Và từ camera, chúng tôi đã lập lại một câu mà chúng tôi đều dự đoán, không còn ngạc nhiên nữa.
- Trần Mạnh Khoa!
Nhìn hình ảnh hắn điềm tĩnh bước qua đại sảnh và đôi chút nụ cười nở trên môi khi nhìn về phía camera. Tôi chỉ nhanh cho Phi,
- Anh nhìn xem, một giờ sáng, đúng một giờ sáng. Một giờ sáng, hắn xuất hiện cùng lúc ở ba nơi và ba vụ án.
Lần đầu tiên, tôi thấy Phi rưng rưng nước mắt vì sự bất lực, anh nhanh chóng quay mặt đi, hướng ra ngoài ban công.
- Chúng ta bị trả đũa, một sự trả đũa bằng ba mạng sống.
***
Phi lòng còn mang nhiều cảm xúc, tôi hiểu cho một người làm việc có trách nhiệm như anh, những người như vậy luôn cảm thấy có lỗi khi bản thân không hoàn thành tốt công việc. Một phẩm chất hiếm có ở người Việt Nam. Tôi thì cho rằng lúc này cần tỉnh táo hơn bao giờ hết, tôi đi dọc ngang căn hộ, chú ý từng vật dụng cá nhân, kiểm tra thi thể, bỗng đột ngột tôi khựng lại.
- Phi! Anh đến đây!
- Anh phát hiện được gì à?
- Không, tôi không phát hiện mà tôi ngạc nhiên. Anh thấy gì kỳ lạ không? Mức độ đông cứng của ba thi thể khác nhau hoàn toàn. Ban nãy quá nhiều việc xảy ra nên tôi không để ý. Anh nhận điện thoại lúc một giờ đúng không? Trên camera an ninh ở The Manor thì một giờ Trần Mạnh Khoa bắt đầu vào, ngay cả khi hắn giết nạn nhân rồi đi rất nhanh thì xác nạn nhân không thể quỳ lên sàn nhà như vậy, nó sẽ bị đổ sập xuống. Ít nhất, hắn phải ở lại hiện trường hai tiếng để giữ cho xác dần cứng lại.
- Đúng!
- Thêm nữa, có ai đó dự đoán chính xác thời gian chúng ta đến hiện trường thì thông báo cho bảo vệ phát hiện ra cái xác khác, một cách liên tục khiến chúng ta phải chạy suốt đêm!
- Tôi hiểu ý anh, có ai đó muốn chúng ta bận bịu suốt đêm. Chết! Trúng kế.
- Về nhà ngay, anh giao lại hiện trường vụ án cho công an, trừ cái xác và vệ sinh lại hiện trường, tất cả làm đúng quy trình, lấy mẫu máu đem xét nghiệm, thấy những gì khả nghi cứ đem về hết. Còn lại cứ để nguyên, chúng ta sẽ trở lại xem xét sau.
***
Từ Nguyễn Hữu Thọ chạy về Nguyễn Lương Bằng không quá xa, khi chúng tôi về đến nhà đã bốn giờ ba mươi sáng. Tôi và Phi nhanh chóng bước đến cửa rồi tự nhiên cả hai chúng tôi khựng lại. Phi thì thầm.
- Cửa có dấu hiệu mở khóa, kẻ mở khóa là một tên trộm vụng về để lại quá nhiều dấu tích trên cửa. Anh chờ tôi chút.
Phi ngó quanh nhà, rồi chộm lấy cây gậy bóng chày bên hiên nhà của Quang để lại trước khi sang Mỹ. Phi dặn tôi đừng vào, vì anh hiểu tôi không giỏi đánh đấm. Tôi đứng lùi ra phía cửa, rồi đi quanh bờ tường lặng lẽ nhìn vào phòng khách qua khung cửa kính. Một bộ mặt đen đủi, xấu xí, với nụ cười trắng hếu nhìn tôi qua cửa kính, tóc hắn dợn sóng, thân hình nhỏ bé rồi đột ngột hắn xoay người lại. Tôi nghe tiếng ầm ĩ, tiếng đổ vỡ của đồ đạc, và cả tiếng la thất thanh của Phi.
[còn nữa]
Bình luận facebook