• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Vụ án có thật] Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

Chương 8. CUỘC CHIẾN TRANH THẦM LẶNG (P2)

Háo hức là thứ mà tuổi trẻ có được, Tiệp Minh Vân ba người hăng hái nhận lấy bì thư và đến ngay địa điểm ghi trên đó. Phi nhìn bóng dáng ba con người mất sau cánh cửa, anh mỉm cười với tôi bằng nụ cười trìu mến nhất.

- Anh có gì nói với tôi không?

- Anh luôn hiểu ý tôi, Phi.

- Quen anh nhiều năm, tôi chưa bao giờ thấy anh nói kém thuyết phục như ban nãy. Anh dùng trí tưởng tượng qua xa, đó là điều tôi biết, anh muốn nói với tôi điều gì lúc này không?

- Vâng, ba cô cậu kia còn quá trẻ để chúng nó lún sâu vào vụ này. Tôi có một tật xấu là hay trộn lẫn thật và giả, tệ quá đúng không. Nhưng lúc này là cần thiết để đưa ba đứa em yêu quý chúng ta đi xa. Trò chơi giải mật thư của tôi, với trí thông minh ba cô cậu đó sẽ mất hơn mười tiếng để biết rằng mình bị lừa. Đây, anh fax tờ giấy này sang cho Lamech dùm tôi, và ông ta sẽ đến ngay với chúng ta lúc này.

- Giấy này viết gì? Tôi có thể đọc không? Ồ, được à?

The Lords of the ma'amad, having long known of the evil opinions and acts of Baruch de Espinoza, have endeavored by various means and promises, to turn him from his evil ways.

But having failed to make him mend his wicked ways, and, on the contrary, daily receiving more and more serious information about the abominable heresies which he practiced and taught and about his monstrous deeds, and having for this numerous trustworthy witnesses who have deposed and born witness to this effect in the presence of the said Espinoza, they became convinced of the truth of the matter; and after all of this has been investigated in the presence of the honorable chachamin, they have decided, with their consent, that the said Espinoza should be excommunicated and expelled from the people of Israel.

By the decree of the angels, and by the command of the holy men, we excommunicate, expel, curse and damn Baruch de Espinoza, with the consent of God, Blessed be He, and with the consent of all the Holy Congregation, in front of these holy Scrolls with the six-hundred-and-thirteen precepts which are written therein, with the excommunication with which Joshua banned Jericho, with the curse with which Elisha cursed the boys, and with all the curses which are written in the Book of the Law. Cursed be he by day and cursed be he by night; cursed be he when he lies down, and cursed be he when he rises up; cursed be he when he goes out, and cursed be he when he comes in. The Lord will not spare him; the anger and wrath of the Lord will rage against this man, and bring upon him all the curses which are written in this book, and the Lord will blot out his name from under heaven, and the Lord will separate him to his injury from all the tribes of Israel with all the curses of the covenant, which are written in the Book of the Law. But you who cleave unto the Lord God are all alive this day. We order that no one should communicate with him orally or in writing, or show him any favor, or stay with him under the same roof, or within four ells of him, or read anything composed or written by him.


Ơ... đây là...

Tôi cười nhìn Phi,

- Vâng, anh nhớ chính xác rồi. Đó chính là nguyên văn lời tố cáo và nguyền rủa của những thầy tư tế, những hàng giáo phẩm cao nhất Do Thái giáo đã xướng lên vào ngày 27 tháng 7 năm 1656, trục xuất con người kiệt xuất hiếm của Do Thái, Baruch Spinoza. Anh cứ gửi fax cho ông ta, ông ta sẽ hiểu và đến đây. Anh biết không, đôi khi lời mời gọi là vô ích, cứ gửi thế này, ngắn gọn mà hiệu quả.

Phi vào phòng gửi fax, không bao lâu anh nhận được hồi đáp trong ngạc nhiên, Lamech sẽ đến nhà chúng tôi trong nửa tiếng nữa.

***

Lamech bệ vệ cao to trong bộ ves màu tro, tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài để mặc cho Phi tiếp đón Lamech. Lamech nhìn tôi đầy khó hiểu, sau vài câu hỏi xã giao, ông ta hỏi tôi là ai mà ở trong phòng khách này khi ông ta và Phi nói chuyện với nhau. Tôi xoay người nhìn Lamech.

- Tốt nhất ông nên nói tiếng Việt. Tôi nghe tiếng Anh kém lắm, xin lỗi ông.

- Ơ... sao anh biết tôi biết nói tiếng Việt.

- Tôi biết về ông nhiều hơn ông nghĩ. Tốt nhất, ông cần hiểu, chúng tôi ở đây là giúp đỡ ông chứ không muốn làm hại ông, một đứa con qua đời đã lấy đi của ông không ít niềm tin vào cuộc đời, nhưng hãy tin chúng tôi ngay lúc này.

- Cho tôi biết lý do để tin anh.

- Vì ông đã mất tất cả rồi, ông còn giữ được bao nhiên viên trong mười hai viên đá kia? Tôi đoán là còn vài viên, đúng không? Và ông sẽ khôn ngoan không để nó trên người phòng trừ bất trắc. Nhưng ông đã để mất bốn viên đá, mỗi viên đá tương đương với một mạng người, đầu tiên là con gái của ông, cô bé đã kín cẩn giữ viên đá ở nơi trang nghiêm nhất có thể, nhưng nó đã mất cùng cái chết của cô gái. Viên thứ hai, ông giao cho một người Mỹ gốc Nhật, tên Takisen, ông ta cũng chết cùng với viên đá. Người thứ ba, một người Việt Nam, có vẻ tên là Hưng, cũng chết và viên đá mất theo. Người thứ tư, là bà Lan, và báo tin buồn cho ông, bà ta đã sang Úc và biến mất, đúng không? Còn lại tám viên, ông còn chờ đến khi nào mới nói thật, không lẽ ông chấp nhận tám người ông tin tưởng lần lượt sẽ chết hay sao? Ông phản bội lại tôn giáo của mình, Do Thái giáo, vì nguyên nhân gì cũng được. Nhưng ở đất nước chúng tôi, những rắc rối từ ông, từ bên kìa bờ Thái Bình Dương là quá đủ cho chúng tôi lúc này! Ông không biết mình đang đối phó với ai đâu, ông nghĩ trốn trong sứ quán thì kẻ thù của ông sẽ không biết cách tìm ra những viên đá hay sao? Đã bốn mạng người, trong đó có con gái của mình, ông còn chờ đến bao giờ mới chịu nói?

- Đúng, anh nói đúng, đã quá nhiều mạng người đổ xuống cho sứ mệnh của tôi.

- Ngắn gọn, tôi không cần quan tâm đến những thứ ông tin là cao cả. Hãy cho tôi biết hai điều: một, tám viên đá còn lại ở đâu; hai, bí mật của mười hai viên đá đó là gì. Tôi đôi lúc rất thú vị khi thấy người ta ngạc nhiên, nhưng ở ông thì không,

Lamech hít một hơi thật sâu rồi trầm ngâm nói,

- Ở Mỹ tôi đã mất bốn viên, tôi chỉ có thể giữ tám viên sang Việt Nam, tôi giao nó cho bảy người thân cận nhất của tôi khắp miền Nam, một viên còn lại tôi giữ. Nhưng khi thấy anh này đến, tôi sợ rằng anh đang tìm cách lấy nó đi, tôi đã chuyển nó cho bà Lan giữ. Không có bí mật gì ở mười hai viên đá đó cả, nó chỉ là biểu tượng quyền lực.

- Thưa ông Lamech, ông cần hiểu, nói dối lúc này là không cần thiết. Mười hai viên đá đó không đơn thuần chỉ mang biểu tượng quyền lực của người có nó, mà nó còn có một ý nghĩa khác. Để tôi đoán, nếu tôi nói sai chỗ nào ông bổ sung cho tôi. Được chứ? Tốt. Mười hai viên thạch bảo, tượng trưng cho mười hai tổ phụ, những dòng tộc được xem là chính thức của tổ phụ Abraham, qua nhiều thế hệ của thầy tư tế cao nhất Do Thái giáo, hay nói cách khác chính là vị giáo chủ đã giữ tấm khiêng đeo trước ngực mang mười hai viên ngọc, mỗi viên khắc tên một vị tổ phụ. Bằng cách nào đó, mà mười hai viên thạch bảo kia có liên quan đến một kho báu người Do Thái dưới thời Đức Quốc Xã. Ông lại giật mình hơi quá rồi Lamech. Vậy, ông đang bảo vệ kho báu đó hay muốn cướp nó?

- Ông đã nghe nói đến Hội Những Đứa Con Của Tự Do chưa?

- Hội kín cách đây ba trăm năm ở Mỹ, tương truyền do người Thanh giáo lập nên ở Boston? Ông làm tôi hào hứng đó.

- Ban đầu, hội kín đó là phong trào bạo động đòi quyền độc lập cho nước Mỹ, trong hội có rất nhiều người Do Thái chúng tôi, sau đó, suốt thời gian còn lại của nước Mỹ, hội trở thành trung tâm đấu tranh cho quyền tự do nhân loại. Tinh thần của hội gần giống với tinh thần Do Thái giáo chúng tôi, lòng bác ái. Chúng tôi đã lớn lên trong sự che chở và giúp đỡ của hội, chính hội đã giúp đỡ tôi leo lên hàng giáo phẩm của Do Thái giáo và tiếp cận được giáo chủ. Đột nhiên tôi được lệnh phải lấy được priestly breastplate, vâng, tấm khiên trên ngực giáo chủ; với mệnh lệnh rằng nó liên quan đến công việc giải phóng tự do cho nhân loại. Tôi đã đánh cắp nó, và ngay sau đó giáo chủ chết, tôi bị hội đồng Do Thái giáo nguyền rủa, cho rằng tôi đã giết giáo chủ, họ trục xuất tôi bằng một tòa án không kém gì khi họ trục xuất Sopinoza. Nhưng khi mang được tấm khiêng về cho Hội những đứa con của tự do, tôi phát hiện ra, tấm khiên này liên quan đến kho tàng của người Do Thái ở tại Đức, trước khi Phát Xít Đức thành hình, những người Do Thái chúng tôi đã gom tiền vàng của giáo dân đem cất dấu ở một nơi quan trọng mà bản đồ nằm trên tấm khiêng, không biết vì lí do gì câu chuyện đó đi vào truyền thuyết. Hối hận vô cùng, tôi đã sang Việt Nam du lịch mà ở nơi đó tôi đã quen một cô gái và sau đó tôi biết cô ta có con với tôi. Về nước, tôi trở thành kẻ vô thừa nhận, giáo hội Do Thái ruồng bỏ tôi, những kẻ theo hội Những đứa con của Tự Do thì truy lùng tôi. Tôi thay tên, đổi họ và giải phẩu chỉnh hình để có một đời sống mới, cứ tưởng mọi chuyện sẽ qua, nhưng tôi biết những kẻ theo tôi vẫn còn đó. Không còn cách nào khác, tôi phải chống trả, tôi lập ra một hội của riêng mình với cái tên Hội những đứa con bị ruồng bỏ. Dưới xã hội nước Mỹ, khi những đứa con lớn lên nhiều bất mãn với gia đình, hội của tôi đã có nhiều thành viên không kém bất kỳ hội kín nào.

- Và hội của ông đã làm mọi thứ để có tiền tồn tại, bằng cách, buôn ma túy, vũ khí và lũng đoạn thị trường kinh tế? Đúng không. Đó là chuyện nước Mỹ các ông, chúng tôi không cần quan tâm. Vậy, những kẻ đang theo ông thuộc hội Những đứa con của Tự Do hay Do Thái giáo? Hay cả hai?

- Tôi nghĩ là cả hai.

- Khốn nạn, ông biết ông đã khiến đất nước chúng tôi trở nên hỗn loạn như thế nào bởi những cuộc chiến tranh thầm lặng của các ông không? Hãy quy tụ những người của ông lại, mang những viên đá của các ông trở về Mỹ trong tuần này. Nếu không, tôi buộc phải sử dụng đến công cụ chính trị thì rất khó xử cho kẻ làm ngoại giao như ông. Và cả ông nữa, xin mời ông trở về nước, bằng lí do sức khỏe hay gì cũng được. Vì các ông, mà một tổ chức quỷ quái ở đất nước chúng tôi lộ diện, nó bắt đầu sản sinh ra những con quái vật. Chúng tôi không thể cùng một lúc giải quyết quá nhiều thứ rắc rối. Mời ông về cho, nhớ, nếu ông còn chần chừ, thì ông sẽ mất sạch những viên thạch bảo còn lại. Phi, mời anh! Mở cửa tiễn khách!

***

Cánh cửa vừa đóng lại.

- Phi! Nhanh lên, anh có cần thay đồ gì không? Chúng ta ra ngoài. Tôi đã canh chừng hắn rất lâu rồi.

- Ai?

- Kẻ đã dọn nhà cho Trần Mạnh Khoa. Đây chính là lí do tôi cứ đứng ở cửa sổ khi nói chuyện với Lamech. Tôi biết chắc chắn có kẻ theo dõi Lamech từng bước chân của lão. Đây, anh thấy tên đàn ông tuổi chừng ba mươi mấy mặc áo thun đứng ở phía bồn hoa kia không? Hắn, hắn đã theo Lamech vào đây, tôi chú ý hắn từ ban đầu. À há, đây là một kẻ sĩ diện, nhiều tự ti, thông minh vừa phải nhưng chỉ biết phục tùng, chưa lập gia đình, à hiển nhiên, vì hắn đồng tính, có nhiều bạn tình và xem chừng là... bot, ha ha.

- Anh làm tôi xấu hổ, làm cách nào anh biết?

- Một người ở độ tuổi ngoài ba mươi vóc người thấp chỉ chừng 1m68 đến 1m7 mà còn mang đôi dép cao đến bốn năm phân thế kia thì phải là một người nhiều tự ti về chiều cao. Hắn sĩ diện nên thích khoe mẽ bằng những trang phục đắt tiền mà không có một chút khiếu thẩm mỹ nào về cách phối trang phục, cho thấy, hắn chưa từng có thói quen ăn mặc đẹp, tuổi thơ của hắn phải khó khăn về kinh tế. Hắn phải thông minh để Lamech không hề biết rằng lão ta bị theo dõi khi đến đây, nhưng từ câu chuyện tối qua qua lời kể của Tiệp thì hắn là kẻ phục tùng. Một người đàn ông ngoài tuổi ba mươi còn ăn mặc diêm dúa thế này như thể con công xòe lông đuôi tìm bạn tình thì phải chưa lập gia đình, hắn đồng tính vì màu sắc của hắn khi phối lại với nhau đầy sự đồng tính, khuynh hướng đồng tính ở người Việt Nam rất buồn cười, họ luôn thích những gì mềm mại, màu sắc trung gian, anh nhìn những họa tiết cong cong uốn éo trên áo thun hắn kìa, một người đàn ông bình thường sẽ gớm chết nhưng với đồng tính thì không. Hắn có nhiều bạn tình nếu ta xét về cách tiêu tiền sẽ có nhiều bạn, chân mày rậm cho thấy năng lực tình dục, và khuôn mặt xem ra cũng không đến mức quá tệ, phải có nhiều bạn tình thôi. Còn về việc "nằm dưới"... hì hì, tôi có kinh nghiệm nhìn tướng đi của người thích nằm dưới, họ đi, có những gì ngúng nguẩy ở phần hông và mông. Hiển nhiên, không phải người nằm dưới nào cũng thế, nhưng đã đi như vậy chắc chắn phải là bot.

- Nhưng tôi nhớ anh dự đoán hắn cao 1m74 mà?

- Đó là sai sót của tôi, hắn đã mang đôi giày tăng chiều cao, mà giày tăng chiều cao luôn có mũi giày khá dài, và đó chính là điều tôi đoán sai. Nhanh nào, hắn bắt đầu đi kìa, lấy xe máy, nhanh, và hai cái khẩu trang.

***

Phi nhanh chóng lấy xe máy bám theo kẻ đi SH phía trước. Đến giao lộ Nguyễn Văn Linh và Nguyễn Lương Bằng, hắn rẽ xe qua tay phải, Phi dự định rẽ xe theo, tôi can.

- Không cần, anh chỉ cần chạy thẳng và chạy nhanh hơn đến phía cầu Tân Thuận.

- Nhưng sẽ mất dấu.

- Không mất dấu, biển số xe chữ S, hắn ở Bình Thạnh. Và muốn làm gì hắn cũng phải chạy qua cầu Tân Thuận để sang Q4 và đi về các hướng hắn cần. Tôi nhớ biển số xe hắn rồi, anh yên tâm. Chạy theo hắn ở đoạn đường vắng như Nguyễn Văn Linh sẽ bị nghi ngờ, anh chạy nhanh và thẳng qua đường Nguyễn Thị Thập, rồi rẽ vào Lâm Văn Bền, quẹo phải qua đường Trần Xuân Soạn bọc dưới cầu sẽ đến cầu Tân Thuận. Hắn chạy xe với vận tốc vừa phải, anh chỉ cần nhanh chừng 40-50 km/h là kịp.

Đến dưới chân cầu, hai chúng tôi dừng trước một tiệm xe đạp vờ nghe điện thoại. Đúng như tôi dự đoán, chẳng mấy chốc tôi thấy hắn chạy tới và chúng tôi tiếp tục đuổi theo. Chạy dọc con đường Nguyễn Tất Thành, đến cầu Khánh Hội, hắn qua cầu và chạy dọc theo hướng Tôn Đức Thắng.

- Có lẽ hắn về hướng Bình Thạnh, đến công trường Mê Linh anh quẹo vào đường Hai Bà Trưng, đến Lý Tự Trọng thì quẹo phải ra Tôn Đức Thắng, anh phải chạy nhanh hơn nữa để đón đầu hắn.

Nhanh chóng, tôi và chiếc SH của hắn gặp nhau ở ngã ba Lý Tự Trọng và Tôn Đức Thắng. Chúng tôi theo nhau qua khỏi cầu Thị Nghè đến ngã tư Hàng Xanh, hắn rẽ vào một con hẻm bên kia đường.

- Phi, anh tìm chỗ nào gửi xe đi, có mang theo ống nhòm không? Tốt, tôi hi vọng chúng ta sẽ gặp người cần gặp.

- Ai?

- Giáo sư Lâm. Đây chính là mục đích tôi theo đuổi hắn. Vì khi biết hắn theo dõi Lamech, tôi đoán rằng hắn sẽ tìm tay giáo sư để kể về câu chuyện theo dõi này. Nhanh nào.

Phi gửi xe ở ngôi chùa gần đó rồi nhanh chóng anh theo tôi vào con hẻm nhỏ. Hắn vẫn còn đứng trước căn nhà trông giản dị bên trong hẻm, chẳng mấy chốc, có người mở cửa, một phụ nữ bước ra mở cửa cho hắn vào. Chúng tôi tiếp cận nhanh đến ngôi nhà, giáo sư Lâm ngồi bên trong phòng khách. Qua hai ba câu nói của hắn, bỗng dưng tay giáo sư nổi giận, mắng hắn là hàm hồ và đuổi hắn về.

- Chết, con hẻm này quá vắng vẻ, chúng ta không đủ nhanh để chạy khỏi tầm mắt của thằng này, anh có mang băng keo không? Để tôi xem, ồ, có, thật may là sáng nay tôi viết mật thư cho ba đứa nhỏ tôi đã mua sẵn cuộn băng keo to này. Nhanh, anh với tôi đến phía cột điện kia. Đây, miếng băng keo này anh dán miệng anh, tốt, phần này của tôi.

Tôi kéo Phi vào người, áp miệng được dán keo vào nhau, nhìn bên ngoài trông như chúng tôi đang hôn nhau say đắm. Tên đầy tớ bước ra khỏi nhà chúng, hắn vâng dạ rối rít rồi nổ máy xe chạy ra phía cổng, khi ngang chúng tôi, tôi nhận ra đôi mắt hắn nhìn hai người tôi đầy tò mò.

Hắn vừa đi khỏi, khuất tầm mắt, tôi tháo băng ở miệng ra và nói nhỏ vào tay Phi.

- Tên giáo sư biết chúng ta theo dõi thằng kia, lão sẽ sớm phát hiện ra chúng ta, anh với tôi chạy đến cuối hẻm, có góc khuất để trú, nhanh nào.

Đúng thật, chừng vài phút sau, tay giáo sư đứng trước cổng, lão ngó hai bên nhà thật lâu rồi hậm hực bức ra phía đầu hẻm. Tôi và Phi bám theo lão, đến khi thấy lão bước lên chiếc taxi đi mất.

- Nhanh, Phi. Cơ hội ngàn vàng để chúng ta tìm hiểu lão.

- Vào nhà lão?

- Đúng một trăm thùng dầu.

- Nhưng sao anh biết lão biết chúng ta theo dõi tay sai của lão?

- Khi tên kia vừa nói chuyện, tôi thấy môi hắn mấp máy những từ quen thuộc, quận bảy, Lamech. Rồi lão nổi giận, nghĩa rằng lão cho rằng theo dõi đến tận nhà chúng ta là nguy hiểm, và nguy hiểm hơn là sau đó hắn còn đến nhà lão. Đúng như vậy, lập tức lão chạy ra kiểm tra quanh nhà, và lão đi đâu đó, tôi chưa biết, nhưng đây là cơ hội tốt.

Tôi nhấn chuông và người đàn bà tuổi ngoài năm mươi mở cửa, khuôn mặt hiền hòa với mái tóc xoăn.

- Dạ, con chào cô, thầy Lâm có nhà không cô?

- Thầy vừa ra ngoài rồi em, em đến tìm thầy có việc gì không?

- Dạ, con đến thăm thầy thôi, khó khăn lắm con mới tìm được nhà thầy. Con là học trò của thầy mấy năm trước, con vừa học ở Mỹ về. Nên đến thăm thầy, con vào nhà chờ thầy được không? Dạ, đây là Phi, bạn học con cũng là học trò thầy, con tên Tuấn Anh. Con xưng hô với cô thế nào ạ? Cô là vợ của thầy đúng không? Trông cô còn trẻ quá. Dạ.

- Anh này, tôi già rồi, vào nhà đi. Hai đứa ngồi đây, cô vào làm nước cho hai đứa uống, thầy chắc sẽ về sớm.

- Phi, anh nhìn xem căn nhà này có gì đặc biệt?

- Quá khiêm tốn và sơ sài.

- Sơ sài quá mức tưởng tượng, anh nhìn người vợ kìa, ăn mặc giản dị đến nghèo nàn. Đây không phải là nơi ở thường xuyên của lão.

- Hả?

- Chúng ta sẽ sớm biết điều đó thôi. Bà ta ra kìa. Dạ, cô ơi, chắc thầy hay đi công tác nhiều lắm phải không?

- Đúng rồi, đôi lúc còn ngủ lại bên trường ngoài Thủ Đức nữa.

- Dạ, hồi con học thầy thấy thầy cũng bận nên nghỉ tiết cũng nhiều, cô ơi, sức khỏe của thầy dạo này ra sao?

- Thầy khỏe, sáng nào đúng năm giờ thầy cũng tập thể dục đến sáu giờ mới về.

- Cô với thầy chụp ảnh ít qua cô ha, chỉ có mỗi ảnh cưới của cô và thầy.

- Đúng rồi, cô mất cha mẹ trong cuộc chiến, thầy vào Nam năm 76 rồi cô với thầy lấy nhau. Thầy cũng như cô, không có người thân, vì họ cũng chết trong chiến tranh. Vì vậy cô và thầy không có người thân và cũng không nhiều dịp đi chơi hay chụp hình. À... ừm... thầy đúng là không thích chụp hình.

- Nhà cô nhỏ mà sạch sẽ tươm tất quá, con tham quan chút được không cô?

- Được con, đó, con thấy bình hoa đó không? Là thầy làm tặng cô. Lâu lắm rồi.

- Đẹp quá cô nhỉ, rồi thầy thường làm việc ở đâu cô.

- Đây chỗ này, đó, thầy thường chấm bài và viết giáo án ở đây.

Vừa đi theo người vợ, tôi vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Phi "Call me". Phi hiểu ý, bấm điện thoại gọi tôi, điện thoại reo.

- Dạ, xin lỗi cô, con có điện thoại... A lô? Sao? Rồi em nó có sao không? Được được, anh về liền. Dạ cô ơi, em con bị đụng xe, con phải về gấp, để mai con đến thăm thầy. Dạ, để con viết lại vài chữ cho thầy, chắc thầy nhớ tụi con lắm. Cô cho con mượn giấy viết.

Tôi viết lên vài chữ "Thầy Lâm kính mến, con là đứa học trò mà thầy nguyền rủa nhiều nhất khóa học mà sau đó thầy giúp con trở thành thần Brahman như ngày hôm nay". Người vợ đọc tờ giấy nhìn tôi cười dí dỏm "Mấy đứa lớn rồi cứ như con nít, rồi, thầy về cô đưa".

Bước ra khỏi nhà, tôi cau mày nhìn Phi, nói.

- Giáo sư Lâm này có đến nhiều hơn hai cuộc sống, đây không phải cuộc sống chính của lão. Đi thôi, chúng ta cần nhiều thông tin về lão trong ngày hôm nay.

***

Ra đến vòng xoay Hàng Xanh, Phi hỏi tôi đi đâu. Thì thào phía sau tai của anh.

- Anh thấy gì không, chầm chậm thôi, hướng bốn giờ, đó, kẻ chúng ta đi theo dõi và giờ nó theo dõi ta. Anh chạy thật chậm, vừa chạy vừa ngồi quay ra sau nói chuyện với tôi. Cứ thư thả và thảnh thơi nhất, những đứa tự cho mình thông minh hơn trí tuệ vốn có luôn có nhiều sai lầm để mắc phải.

- Sao anh biết nó ở lại theo dõi chúng ta?

- Nó không ở lại, mà vòng xe trở lại theo lời lão giáo sư. Và không phải để theo dõi tôi và anh hoàn toàn. Thật ra, hắn được lệnh chờ trước nhà của tên giáo sư, hắn chờ chúng ta đến nhà lão, thật bất ngờ cho hắn là hắn thấy tôi và anh từ trong hẻm đi ra. Từ lúc tay giáo sư biết lộ nơi ở của lão, lão tin rằng tôi và anh sẽ vòng lại nhà tìm lão, nhanh chóng, lão chuồng đi và sai tên chó săn của lão trông nhà. Chờ xem, nó muôn gì ở chúng ta.

- Còn về việc sao anh biết đó là nơi ở tạm của giáo sư Lâm?

- Dài dòng lắm, anh thích đi ngắm cảnh lãng mạng không?

- Tôi chưa hiểu.

- Anh chạy sang Quận 8, khu Trung Sơn, muốn diệt hổ mẹ, phải săn hổ con.

***
- Đến Trung Sơn rồi, anh muốn chạy đi đâu?

- Anh quẹo đây, đường số 1. Đúng rồi, nó đó. Chạy tới một chút, anh thấy hàng thùy dương ven sông kia không.

- Đẹp quá, tôi chưa từng biết Saigon có một nơi lãng mạn thế này.

- Tôi cũng không biết nó có từ bao giờ, nhưng nhìn những hàng thùy dương tăm tắp thế này phải do người trồng, anh nhìn những ánh nắng chiều lấp lánh qua hàng thùy dương kìa, chúng ta có cảm giác như ở biển chứ không phải ở Saigon, đúng không?

- Đúng, thật dễ chịu khi ở đây, anh muốn chúng ta dừng xe ở đâu?

- Giờ năm giờ ba mươi rồi, sẽ nhanh chóng tắt nắng và bóng đêm lan tỏa. Phía trước có những dãy ghế đôi kìa, tôi và anh làm tình nhân. Đi nào.
Gọi hai trái dừa tươi, dưới hàng thùy dương ven sông, cái nóng Saigon như bị tiêu diệt. Hai anh em chúng tôi kể nhau nhiều chuyện, chuyện đời, chuyện bạn, chuyên văn chương và mọi thứ có thể trên cõi đời. Dường như nỗi bận tâm ban nãy không làm khó chúng tôi nữa. Nắng chiều nhanh chóng tắt, tất cả đoạn đường số 1 ven sông, nhiều cây thùy dương này chìm trong bóng tối, tối đen như mực.

- Đến giờ rồi Phi. Tôi hướng dẫn anh cách bắt hắn đỡ tốn sức nhất, tính tiền nước và hỏi chủ quán có bán đèn pin không, nếu không nhờ chủ quán mua một cây đèn pin thật sáng, giá cả không thành vấn đề.

Nhanh chóng có đèn, tôi và Phi lên xe chạy theo hướng về đại lộ Nguyễn Văn Linh.

- Bóng tối nơi nay rất có lợi làm lộ diện kẻ theo dõi, anh nhìn vào kính chiếu hậu này, bóng sáng trắng của đèn halozen từ chiếc SH của hắn. Tốt, không có gì tốt hơn bóng tối, anh chạy vòng dưới cầu Ông Lớn rồi vòng lên cầu hướng về quận 7. Khi đến đối diện trường đại học RMIT, anh quẹo nhanh vào khu dân cư bên tay phải, nơi có có những con đường nhỏ phân nhánh như bàn cờ, anh chạy thật nhanh đến ngã rẽ không để hắn thấy rồi tôi nhảy nhanh xuống xe, anh tiếp tục chạy theo hình vòng tròn vòng lại nơi tôi nhảy, ở đó ít đèn, rất tối, tôi sẽ nhảy xuống phía công viên ven bờ sông. Anh hiểu rồi chứ.

Phi làm theo tôi, đến công viên phường Tân Phong, tôi nhảy nhanh xuống và nấp vào một nơi, Phi vẫn chạy tiếp và nhanh chóng tôi thấy bóng đèn trắng của hắn quẹo nhanh đến, nhìn điện thoại, tôi nhẩm đếm 2 phút, là thời gian Phi sẽ trở lại vị trí này. Tôi đứng ra giữa đường, đúng hai phút, xe Phi vòng lại, tôi ra hiệu cho Phi dừng xe và lui vào một bên, bật đèn pin soi ngược từ dưới lên trên khuôn mặt của mình và đứng vào một bên đường. Đoạn đường tối đen như mực, nhanh chóng tiếng thét thất thanh của hắn rồi loạn choạng hắn ngã xe, Phi và tôi nhanh chóng đến tóm hắn.

- Khổ thật cho ông anh, đã đồng tính mà còn sợ ma. Ha ha… Phi, anh nhìn kìa, khuôn mặt hoảng loạn của hắn khi nhìn thấy cái đầu tôi như treo giữa đường, ha ha…

Hắn cay cú nhìn tôi khi tôi chiếu đèn pin vào hắn.

- Đưa hắn sang cho công an xử lý, đến đây không còn là việc của tôi mà là của anh.

- Mày có thể tóm tao bằng tội gì? – Hắn nhìn tôi thách thức.

- À há… Để tôi nhìn kỹ ông anh nào. Anh đồng tính, lại hay ghen, ồ không, rất ghen tuông. Máu ghen của anh chắc chỉ có Hoạn Thư mới sánh được, ha ha, hôm nay tôi nhìn được khá nhiều khuôn mặt ngạc nhiên, cái máu ghen tuôn có từ cái thói tự tin của anh, anh trai ạ. Một người đàn ông tự ti về chiều cao, thoa kem quá nhiều để che lấp phần rổ trên hai má, với độ tuổi cũng khá xế chiều gần ba mươi như vầy, nhiều tiền, thì hẳn anh chỉ quen những cậu thanh niên mới lớn, đẹp trai và cần tiền. Tuổi tác làm anh già đòn trong tình yêu, anh đã không tin tưởng những bạn tình của mình và với khả năng theo dõi của anh, tôi biết không ít bạn tình của anh đã bị bắt tại trận ngoại tình. Đôi mắt anh, nhìn tôi sôi sục, đồng tử anh giãn nở quá mạnh, anh độc ác hơn tôi nghĩ, chắc chắn không ít bạn tình đã chết dưới tay anh, đúng không? Ồ, anh vẫn còn sự sợ sệt trên đôi mắt, vậy là đúng, cái chết của người thanh niên 21 tuổi tại nhà trọ bình thạnh tuần trước chắc liên quan đến anh đúng không? Ha ha… sự hoảng sợ tột độ của anh đã tố cáo anh. Phi, tóm hắn về, và có tội buộc cho hắn, tội giết bạn tình đồng tính. Và hình như luật pháp Việt Nam vẫn còn án tử hình đúng không. Nếu chịu khó sử dụng những biện pháp “nghiệp vụ” kiểu công an, sẽ ra thêm vài án mạng khác. Chúng mừng anh sẽ tiếp xúc viên đạn chì trong vòng vài tháng tới. Tạm biệt con quỷ độc ác, đời tôi căm ghét nhất những kẻ sát hại bạn tình mình.

- Mày sẽ bị tiêu diệt, mày là con quỷ đến từ địa ngục.

- Địa ngục sâu thẳm của lòng gian ác, anh ạ, tôi nhìn thấy từ ban đầu sự độc ác của anh và cả sự khiếp nhược của anh. Một con chó được chủ cho ăn và phụng sự như nô lệ, anh đã dùng bạn tình của mình để trả đũa cuộc đời, với tiền anh có, hiển nhiên những cuộc vui với bạn tình là điều hằng ngày. Những kẻ làm tình quá nhiều mà không có tình cảm, dễ dàng chúng mau chán và biến nó thành những trò man rợ anh. Anh hành hạ bạn tình của mình và thích thú với nó. Đúng không? Càng thích thú với nó anh càng ghê sợ mình bị phản bội, chẳng đứa nào đến với anh vì tình cảm, càng sợ phản bội càng bị cô đơn và cô đơn chồng lấp cô đơn. Giết bạn tình trở thành thú vui của anh. Vậy đứa nào đến từ địa ngục?

- Mày… mày…

- Anh lí ra sẽ có một tình yêu, vì với ngoại hình, dù ở tuổi gần 40, trông anh vẫn còn khá trẻ, anh có thuận lợi ở độ tuổi này: sự chín chắn, tiền và một ít ngoại hình. Nếu anh biết sống cho người khác một chút và mở lòng thiện tâm một cách vô tư nhất, chắc chắn anh có nhiều tình bạn chân thành. Nên nhớ, tình bạn chân thành thì không lâu sau sẽ có tình yêu chân thành, nhưng chính anh từ chối nó vì mưu mô của anh, anh muốn chiếm lấy thân xác đẫy đà của những thanh niên mới lớn và lừa gạt chúng bằng một viễn ảnh mua được bằng tiền và sau cùng giết chúng bằng máu ghen ghê tởm của Hoạn Thư. Đừng ra vẻ hối lỗi, anh không xứng đáng có điều đó trong con người mình, và giờ, cút ngay khỏi mắt tôi.

Tôi vỗ vai Phi, nhìn anh, tôi thấy đôi mắt anh ngạc nhiên nhìn tôi.

- Phi, tôi đi taxi đến đường Nguyễn Đức Cảnh, ở đó có quán kem Baskin robbins. Tôi chờ anh ở đó, anh xong việc với thằng này chừng 8h hay 9h?

- Có lẽ nhanh thôi, chừng 8 giờ.

- Vậy tôi chờ anh. Tối nay chúng ta còn nhiều việc. À há, khoan đã, để tôi hỏi thăm tên sát nhân đồng tính này đã. Anh trai, anh tên gì? Quê quán?
- Tao tưởng mày biết tên tao rồi chứ, hừ.

- Coi kìa, lời nói chân thành của tôi không đủ để đổi lấy cái tên của anh sao? Nghe thang âm, anh có vẻ là người miền Trung, miền nào vậy?

- Bình Định!

- À, vậy còn tên?

- Lê Tuấn Anh.

- Tốt, tôi sẽ ghi sổ tay để luôn nhớ về anh.

[còn nữa]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom