Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Hai mười sáu tuổi là già sao?
Bạch Tuyết cảm thấy buồn bực. Năm nay mọi thứ Die nd da nl e q uu ydo n, đều không như ý cô.
Đầu tiên là người bạn trai đã cùng chung sống hai năm lẻ hai tháng với cô nói chia tay tại công ty Phú Mỹ. Sau đó, lúc đang thất tình, tâm trạng cô không tốt nên làm việc có chút sai sót, bị đồng nghiệp khinh thường, tàn nhẫn sỉ nhục cô.
Trong cơn nóng giận, cô từ bỏ công việc có mức thu nhập khá cao, đưa đơn từ chức, vác balô lên vai đi du lịch.
Chơi ở bên ngoài chưa quá một tuần lễ, mẹ cô gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô.
“Sao? Con thất tình? Còn từ chức nữa?” Mẹ Trương vốn là ca sĩ có giọng cao quãng tám, bây giờ giọng lại càng cao hơn, có thể đánh bại bất cứ người nào “Tuyết Nhi, con cũng hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Hay con muốn về nhà ăn bám gia đình?”
Chắc người này không phải mẹ ruột cô rồi. Cô có nói cô sẽ không tìm việc làm mới để nuôi sống mình sao?
Ăn bám gia đình sao? Cô đi làm cũng bốn năm rồi, cũng để dành được một khoản tiền gửi ngân hàng. Khoản tiền kia vốn là muốn cùng bạn trai mua một căn phòng nhỏ trước khi kết hôn ở Bắc Kinh, nhưng vì phải góp đủ mười năm mà bạn trai cũng muốn bỏ cô nên khoản tiền đó cũng không còn nhiều.
“Con gái à, con về nhà đi, ba nuôi con.” Cha Bạch giành lấy điện thoại an ủi con gái mình, “Không cần gấp gáp. Ba cũng sớm không xem Trịnh là con rể mình. Ba còn có rất nhiều lão đồng nghiệp cũng rất thích con. Giờ con cũng chia tay với nó rồi, nếu con muốn, ba sẽ nói dì Tề giới thiệu lão Lưu với con.”
“Cảm ơn ba.” Bạch tuyết xúc động đến nỗi rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ba là người động viên tinh thần cho con gái thôi.
Dù sao cha mẹ cô cũng đã thông suốt, nên Bạch Tuyết muốn trở về thành phố Z ngay lập tức.
Vì cô cũng lớn tuổi rồi, lại chưa tìm được việc làm mới, chi bằng về nhà xem mắt một lần.
Vui chơi bên ngoài cũng đủ rồi, có lẽ cô cũng nên trở về nhà sau khi bỏ đi bốn năm trời.
Năm đó, còn nửa năm mới tốt nghiệp, cô chạy trốn tới Bắc Kinh, tìm việc làm thực tập tại một công ty. Cô cũng không đến dự buổi lễ tốt nghiệp cũng không xin phép thôi học vì cô không muốn chạm mặt với Đái Kiều Nghiên.
Bây giờ, bốn năm đã qua, cũng chỉ có một số ít bạn bè biết tin tức của anh và Đái Kiều Nghiên.
Sau khi tốt nghiệp, anh cùng Kiều Nghiên đính hôn, sau đó là kết hôn. . . . . .
Khi một bạn cùng lớp lên mạng đăng ảnh về hôn lễ giữa anh và Kiều Nghiên thì cô ngồi ôm đầu gối, khóc suốt một đêm. Ngày thứ hai, cô doạ các đồng nghiệp trong phòng với đôi mắt sưng phù như mắt ếch của mình.
Cô không cảm thấy đau lòng mà là vui vẻ.
Vì lúc đó cô làm chuyện không tốt đẹp lắm, sợ Kiều Nghiên sẽ bắt gặp lúc đó.
Cũng may, bọn họ cũng không có vì chuyện của cô mà phải chia tay.
Máy bay hạ cánh, Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu thưởng thức không khí quê mình, cũng mát mẻ giống ở Bắc Kinh.
“Bạch Tuyết, Bạch Tuyết.” Mới vừa ra cửa, thấy một người đàn ông thanh lịch ôm bó hoa hồng to, đi về phía cô.
Bạch Tuyết mỉm cười với người đang đi về phía mình, người kia cũng bước tới đón.
“Aida, thật khách sáo. Cậu tới đón tớ là được rồi, còn mang hoa tặng tớ làm gì.” Bạch Tuyết vươn cánh tay về phía người kia, không phải muốn ôm đối phương, mà muốn nhận hoa hồng trong lòng cậu ta.
Người kia tránh sang một bên, khiến Bạch Tuyết chụp hụt, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Không được chạm vào. Hoa này không phải tặng cậu” Tư Hoài Dương thẳng thắn nói, “Tớ chỉ thuận đường tới đón cậu thôi, đừng hiểu lầm.”
Cô khinh. Bạch Tuyết thầm nhủ, cố giữ thăng bằng, xách túi lên vai nhìn đoá hoa hồng Tư Hoài Dương ôm trong ngực, tức giận nói: “Cậu đó, hoa này không phải cho tớ thì cho ai? Cậu muốn làm tớ giận à?” Nếu không phải tặng cô, thì tốt nhất là để trong xe, còn ôm bó hoa to đùng như thế vào đây làm gì chứ?
Tư Hoài Dương bĩu môi một cái, rướn cổ lên tiếp tục nhìn về phía lối ra.
Hành khách đều đã về hết, Bạch Tuyết nói xong cũng tự mình lấy hành lý, nhưng thấy Tư Hoài Dương vẫn còn đứng đó ngoái cổ nhìn như chờ đợi ai đó.
Đang chờ ai sao? Bạch Tuyết bĩu môi, thầm nghĩ.
Bạch Tuyết cảm thấy buồn bực. Năm nay mọi thứ Die nd da nl e q uu ydo n, đều không như ý cô.
Đầu tiên là người bạn trai đã cùng chung sống hai năm lẻ hai tháng với cô nói chia tay tại công ty Phú Mỹ. Sau đó, lúc đang thất tình, tâm trạng cô không tốt nên làm việc có chút sai sót, bị đồng nghiệp khinh thường, tàn nhẫn sỉ nhục cô.
Trong cơn nóng giận, cô từ bỏ công việc có mức thu nhập khá cao, đưa đơn từ chức, vác balô lên vai đi du lịch.
Chơi ở bên ngoài chưa quá một tuần lễ, mẹ cô gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô.
“Sao? Con thất tình? Còn từ chức nữa?” Mẹ Trương vốn là ca sĩ có giọng cao quãng tám, bây giờ giọng lại càng cao hơn, có thể đánh bại bất cứ người nào “Tuyết Nhi, con cũng hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Hay con muốn về nhà ăn bám gia đình?”
Chắc người này không phải mẹ ruột cô rồi. Cô có nói cô sẽ không tìm việc làm mới để nuôi sống mình sao?
Ăn bám gia đình sao? Cô đi làm cũng bốn năm rồi, cũng để dành được một khoản tiền gửi ngân hàng. Khoản tiền kia vốn là muốn cùng bạn trai mua một căn phòng nhỏ trước khi kết hôn ở Bắc Kinh, nhưng vì phải góp đủ mười năm mà bạn trai cũng muốn bỏ cô nên khoản tiền đó cũng không còn nhiều.
“Con gái à, con về nhà đi, ba nuôi con.” Cha Bạch giành lấy điện thoại an ủi con gái mình, “Không cần gấp gáp. Ba cũng sớm không xem Trịnh là con rể mình. Ba còn có rất nhiều lão đồng nghiệp cũng rất thích con. Giờ con cũng chia tay với nó rồi, nếu con muốn, ba sẽ nói dì Tề giới thiệu lão Lưu với con.”
“Cảm ơn ba.” Bạch tuyết xúc động đến nỗi rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ba là người động viên tinh thần cho con gái thôi.
Dù sao cha mẹ cô cũng đã thông suốt, nên Bạch Tuyết muốn trở về thành phố Z ngay lập tức.
Vì cô cũng lớn tuổi rồi, lại chưa tìm được việc làm mới, chi bằng về nhà xem mắt một lần.
Vui chơi bên ngoài cũng đủ rồi, có lẽ cô cũng nên trở về nhà sau khi bỏ đi bốn năm trời.
Năm đó, còn nửa năm mới tốt nghiệp, cô chạy trốn tới Bắc Kinh, tìm việc làm thực tập tại một công ty. Cô cũng không đến dự buổi lễ tốt nghiệp cũng không xin phép thôi học vì cô không muốn chạm mặt với Đái Kiều Nghiên.
Bây giờ, bốn năm đã qua, cũng chỉ có một số ít bạn bè biết tin tức của anh và Đái Kiều Nghiên.
Sau khi tốt nghiệp, anh cùng Kiều Nghiên đính hôn, sau đó là kết hôn. . . . . .
Khi một bạn cùng lớp lên mạng đăng ảnh về hôn lễ giữa anh và Kiều Nghiên thì cô ngồi ôm đầu gối, khóc suốt một đêm. Ngày thứ hai, cô doạ các đồng nghiệp trong phòng với đôi mắt sưng phù như mắt ếch của mình.
Cô không cảm thấy đau lòng mà là vui vẻ.
Vì lúc đó cô làm chuyện không tốt đẹp lắm, sợ Kiều Nghiên sẽ bắt gặp lúc đó.
Cũng may, bọn họ cũng không có vì chuyện của cô mà phải chia tay.
Máy bay hạ cánh, Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu thưởng thức không khí quê mình, cũng mát mẻ giống ở Bắc Kinh.
“Bạch Tuyết, Bạch Tuyết.” Mới vừa ra cửa, thấy một người đàn ông thanh lịch ôm bó hoa hồng to, đi về phía cô.
Bạch Tuyết mỉm cười với người đang đi về phía mình, người kia cũng bước tới đón.
“Aida, thật khách sáo. Cậu tới đón tớ là được rồi, còn mang hoa tặng tớ làm gì.” Bạch Tuyết vươn cánh tay về phía người kia, không phải muốn ôm đối phương, mà muốn nhận hoa hồng trong lòng cậu ta.
Người kia tránh sang một bên, khiến Bạch Tuyết chụp hụt, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Không được chạm vào. Hoa này không phải tặng cậu” Tư Hoài Dương thẳng thắn nói, “Tớ chỉ thuận đường tới đón cậu thôi, đừng hiểu lầm.”
Cô khinh. Bạch Tuyết thầm nhủ, cố giữ thăng bằng, xách túi lên vai nhìn đoá hoa hồng Tư Hoài Dương ôm trong ngực, tức giận nói: “Cậu đó, hoa này không phải cho tớ thì cho ai? Cậu muốn làm tớ giận à?” Nếu không phải tặng cô, thì tốt nhất là để trong xe, còn ôm bó hoa to đùng như thế vào đây làm gì chứ?
Tư Hoài Dương bĩu môi một cái, rướn cổ lên tiếp tục nhìn về phía lối ra.
Hành khách đều đã về hết, Bạch Tuyết nói xong cũng tự mình lấy hành lý, nhưng thấy Tư Hoài Dương vẫn còn đứng đó ngoái cổ nhìn như chờ đợi ai đó.
Đang chờ ai sao? Bạch Tuyết bĩu môi, thầm nghĩ.
Bình luận facebook