Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Edit: Sóc Là Ta
Hiện giờ Bạch Tuyết vừa bị ly hôn lại vừa thất nghiệp, lại trở thành một người phụ nữ cô độc như xưa.
Mỗi ngày cô đều nhốt mình ở trong phòng, tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa. Điều này khiến vợ chồng nhà họ Bạch có chút lo lắng.
"Chính anh nói trước tiên để Tiểu Tuyết bình tĩnh, đến thời điểm thích hợp sẽ tiếp tục khuyên nó không nên nóng nảy. Mà bây giờ, đã qua hơn một tuần lễ, Nhiếp Phong cũng không gọi điện thoại đến, mà Tiểu Tuyết cũng không thèm bước chân ra khỏi cửa... Vậy phải làm sao bây giờ?" Mẹ Bạch lo lắng trách cứ chồng mình hỏi.
Ba Bạch cũng thở dài, ông cảm thấy phản ứng của con gái mình lần này có gì đó không ổn. Nếu nói giận dỗi chồng đòi ly hôn thì thế nào cũng phải tức giận đến nỗi vừa khóc vừa gào, hoặc là về nhà ba mẹ tố cáo anh ta chứ? Mà giờ trông Bạch Tuyết cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ tự ăn cơm, rửa chén, đọc sách. Mọi thứ diễn ra hết sức bình thường, ngoại trừ việc không chịu tiếp điện thoại của Nhiếp Phong.
Mà Nhiếp Phong, sau ba bốn lần gọi điện thoại tới đây cũng không còn động tĩnh, điều này khiến vợ chồng nhà họ Bạch cảm thấy dường như sự việc rất nghiêm trọng.
"Nếu không, em nói chuyện với con xem thế nào, hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ba Bạch cũng không biết làm sao nói: "Nếu đúng là Nhiếp Phong làm sai điều gì, mà tình huống nghiêm trọng đến nỗi thực sự không thể tha thứ được thì cũng chấp nhận chia tay đi thôi." Ba Bạch cũng rất cưng chìu con gái mình.
Mẹ Bạch trừng mắt liếc ba Bạch "Nói nhăng nói cuội gì đấy? Kết hôn ly hôn là chuyện có thể đùa giỡn sao? Cuối tháng này Tiểu Tuyết đáng lý phải kết hôn mà chỉ bởi vì con bé nằm viện mà chậm lại. Bạn bè hàng xóm gần xa cũng đã sớm lén lút bàn luận đến nỗi tôi cũng khó chịu đây này. Lúc trước, Nhiếp Phong rất có thành tâm thành ý muốn kết hôn với Tiểu Tuyết mà sao bây giờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thay đổi? Có lẽ vấn đề là ở chỗ bà thông gia."
Nghĩ đến thái độ của Khúc Như Hoa xảo quyệt thì vợ chồng nhà họ Bạch cũng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
"Hừ, nếu như người phụ nữ kia dám bắt nạt con gái thì tôi sẽ là người đầu tiên không chấp nhận con gái mình kết hôn với Nhiếp Phong." Mẹ Bạch tức giận nói: "Nếu bà ta khiến Tiểu Tuyết và Nhiếp Phong ly hôn thì tôi cũng không cảm thấy bất ngờ."
Ba Bạch ra hiệu cho mẹ Bạch nhỏ tiếng vì ông không muốn Bạch Tuyết nghe được.
Lúc đầu ba mẹ Bạch cũng không cảm thấy đây là chuyện gì to lớn, cũng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng đến như vậy. Vì thế hai người hợp lực giúp đỡ Bạch Tuyết, cự tuyệt không tiếp điện thoại Nhiếp Phong. Thế nhưng hiện giờ Nhiếp Phong cũng không còn điện thoại đến nữa nên vợ chồng nhà họ Bạch cảm thấy kinh die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. hoảng. Họ bắt đầu suy tính cảm thấy hai người bọn họ đã quá nóng vội.
"Anh nói xem, bình thường Tiểu Tuyết không vui đều sẽ gọi điện thoại cho Hoài Dương mà giờ Hoài Dương cũng không đến nhà chúng ta thì phải làm sao đây..." Mẹ Bạch đau khổ nói.
"Đúng vậy! Sao chúng ta không tìm Hoài Dương hỏi một chút." Ba Bạch nghe lời nhắc nhở của mẹ Bạch thì như nảy ra sáng kiến nói: "Thuận tiện cậu ấy sẽ đứng ở giữa làm người giảng hoà."
"Đúng vậy! Mau gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương thôi." Mẹ Bạch cũng rất vui mừng nói: "Nhanh lên..."
Tiếng chuông cửa ngăn cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng. Họ liếc nhìn nhau, sau đó mừng rỡ tít mắt.
"Có thể là Nhiếp Phong hay không?" Ba Bạch nhỏ giọng nói.
"Bây giờ tên tiểu tử ngốc mới biết đến nhà chúng ta, vậy gọi điện thoại có ích lợi gì." Mẹ Bạch vui cười hớn hở đi ra mở cửa, cửa vừa được mở ra thì bên ngoài quả nhiên là một người đàn ông anh tuấn đang đứng ưỡn người lên, nhưng đáng tiếc..."Hoài Dương sao? Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
**
"Cậu đã đồng ý ký tên vào bản thoả thuận ly hôn?" Tư Hoài Dương la thất thanh "Cậu điên rồi sao?"
Bạch Tuyết gặm quả táo nguýt Tư Hoài Dương "Cậu mới điên rồi."
Tư Hoài Dương nhảy từ trên ghế xuống, đẩy Bạch Tuyết lên giường, dựa người vào cô "Cậu nghĩ sao vậy? Thật sự muốn cùng Nhiếp Phong ly hôn hả?"
Rầu rĩ ăn vài miếng táo, Bạch Tuyết thở dài "Đó là bản thoả thuận ly hôn do mẹ Nhiếp Phong thảo ra, tớ chỉ ký tên..."
"Đúng đấy, đúng đấy! Cậu chỉ ký tên thôi! Cho nên tớ mới nói cậu đang bị ấm đầu thật rồi." Tư Hoài Dương đẩy đầu Bạch Tuyết ra, kết quả là cậu bị Bạch Tuyết đánh trả lại.
"Tớ ấm đầu khi nào? Bản thoả thuận ly hôn chỉ có hiệu lực khi có chữ ký của cả hai người. Nếu chỉ có một mình tớ ký thì cũng vô nghĩa." Bạch Tuyết dùng ngón tay đâm vào cánh tay của Tư Hoài Dương. Sau đó Tư Hoài Dương cũng đánh trả lại, cô cảm thấy nhột nên cười khanh khách. Cứ như thế thanh mai trúc mã kẻ tiến người lui, lại không chịu xuống giường "Nếu như Nhiếp Phong kí rồi thì tớ cũng chỉ an nhàn chờ ngày hiệu lực ly hôn, bản thân cũng nên được thoải mái một chút. Còn nếu như anh ta không đồng ý... thì hi vọng mượn cơ hội này anh ấy có thể làm rõ cảm giác đối với tớ... ít nhất tớ phải cho anh ấy biết, nếu anh chủ động làm thương tổn tớ thì tớ cũng sẽ độc lập cách xa anh ấy." Nói xong lời cuối cùng, trông Bạch Tuyết trở nên cô đơn đến lạ lùng.
Tư Hoài Dương cứ nhìn Bạch Tuyết mở miệng nói chuyện đều đều như thế thì anh mới hiểu rõ vấn đề cũng không giống ba Bạch và mẹ Bạch tưởng tượng. Không phải tất cả mọi chuyện là do Khúc Như Hoa gây nên, mà vấn đề xuất hiện ở Nhiếp Phong.
Mới đi công tác mấy ngày mà mọi thứ dường như thay đổi bất ngờ, ngay cả Tư Hoài Dương cũng không ứng phó kịp.
Cậu không hy vọng nhìn thấy Bạch Tuyết đau khổ bởi vì cậu vốn quen thuộc với dáng vẻ cô cười cợt tức giận la mắng. Cảm giác buồn khổ vốn không thích hợp với cô.
"Được rồi, nếu như sự thật giống như cậu nói, sau khi Nhiếp Phong ký tên mới có hiệu lực thì cậu hãy mang theo tất cả tài sản gả cho tớ đi." Tư Hoài Dương vỗ ngực mình sảng khoái nói: "Cũng nhớ mang theo đồ cưới, dẫn theo ba mẹ cậu đến hỏi cưới và gả cho tớ." Cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Phụt! Bạch Tuyết bị Tư Hoài Dương chọc ghẹo đến nỗi không nhịn được bật cười, thuận thế cô đưa tay đập cậu một hồi.
Thanh mai trúc mã bọn họ luôn luôn là như thế, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy đau buồn khi ở cùng nhau.
Cười một lúc lâu sau, Bạch Tuyết mới nhớ lại chuyện của Phùng Lan, cô thu hồi nụ cười và nghiêm nghị nhìn Tư Hoài Dương.
"Hoài Dương, cậu nói thật với tớ đi, cậu và Phùng Lan đã tiến triển tới mức nào rồi?" Bạch Tuyết trầm mặt, bình tĩnh hỏi.
Tư Hoài Dương hơi nhướng mày, xoay người quay lưng về phía Bạch Tuyết nói "Sao lại hỏi việc này?"
"Cậu trốn tránh cái gì!" Bạch Tuyết chồm tới trước mặt Tư Hoài Dương tức giận nói: "Tớ không quan tâm hai người tiến triển tới đâu nhưng lần này tớ quyết định nói với cậu bộ mặt thật của Phùng Lan."
Tư Hoài Dương làm bộ dáng miễn cưỡng tựa trên đầu giường, làm bộ bắt tay hỏi: "Bộ mặt thật gì? Là một người phụ nữ hám giàu hay là một người phách lối kiêu căng? Hay hơn thế nữa chăng?”
Bạch Tuyết cắn răng nói: "Đều không phải, cô ấy đến để báo thù. Cô ấy hận nhà họ Nhiếp nên trút giận lên đầu tớ.”
Tư Hoài Dương giật mình nhảy lên, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết "Cậu vừa nói gì?"
Bạch Tuyết thở dài, có chút hiểu rõ tính tình của người bạn thanh mai trúc mã này. Lúc này có lẽ cậu có cảm giác mình đang bị phụ nữ dắt mũi.
"Phùng Lan là em gái của Tân Nhu, từ nhỏ bị ba mẹ ruột cho làm con nuôi của ba mẹ Tân Nhu cũng chính là bạn thân của ba mẹ ruột cô ấy. Hai chị em sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn rất hoà hợp." Bạch Tuyết giải thích "Tân Nhu là du học sinh cũng là bạn học của Nhiếp Phong khi ở nước Anh. Hai người đang có tình cảm tốt thì không ngờ anh trai của Nhiếp Phong - Nhiếp Vân - nhanh chân đến trước và bắt lại người đẹp. Từ đó hai người mến nhau, cuối cùng chưa kết hôn mà đã mang thai..."
"Cậu chờ một chút!" Tư Hoài Dương nghe xong, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, ngăn cản Bạch Tuyết nói tiếp "Tớ nghe không hiểu, Phùng Lan chỉ là con nuôi thì tại sao lại có liên quan gì đến chị cô ta và anh em nhà họ Nhiếp chứ?"
"Không sai!" Bạch Tuyết gật đầu khẳng định "Hơn nữa, thời điểm Tân Nhu mang thai lại không bị ảnh hưởng của Khúc Như Hoa là vì lúc đó Khúc Như Hoa chỉ tạo áp lực cho con trai trưởng nhà họ Nhiếp. Bà ta ép buộc Nhiếp Vân chia tay với Tân Nhu và cuối cùng cũng thành công. Chỉ có điều sau khi Tân Nhu rời đi thì cô ấy cũng không phá đi đứa con trong bụng mình mà lại lén lút sinh ra và cuối cùng còn sai người đưa đứa con đó đến nhà họ Nhiếp."
Tư Hoài Dương có biểu hiện ngây ngốc, phảng phất như vừa xem một bộ kịch nhiều tập hết sức máu chó.
Thấy bộ dáng này của cậu, Bạch Tuyết vốn đang buồn phiền cũng cảm thấy thật tức cười.
"Sau đó cũng vì Tân Nhu nhiều lần chịu đả kích nặng nên tinh thần suy sụp. Cô tự đóng kín bản thân mình với thế giới bên ngoài, hiện giờ cô cũng không nhận ra ai ngay cả ba mẹ lẫn em gái mình. Phùng Lan vì muốn báo thù cho chị nên mới tiếp cận cậu, sau đó mượn tay cậu để tiếp cận tớ..." Bạch Tuyết giải thích.
"Cô ấy thật xấu xa!" Tư Hoài Dương không khách khí gầm nhẹ "Cô ấy phải trả thù mụ phù thuỷ ở nhà họ Nhiếp chứ mắc mớ gì phải động chạm đến cậu."
"Hận thù che đi đôi mắt." Bạch Tuyết cũng chỉ có thể thở dài "Cho nên nói, tớ ký tên ly hôn ngoài việc bảo vệ mình mà còn bảo vệ cho cậu."
Tư Hoài Dương phẫn nộ nhảy xuống giường đi qua lại, đi tới đi lui, tức điên đến nỗi đạp chân mình hai lần.
"Cẩn thận, coi chừng hàng xóm than phiền!" Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
Tư Hoài Dương dừng lại, như muốn nói gì đó nhưng cũng không nói ra được. Cậu không thể làm gì khác hơn là lại đi tới đi lui.
Bạch Tuyết không đành lòng nhìn thấy Tư Hoài Dương tức giận quá độ nên cô đành an ủi nói: "Cũng may lúc này tớ phát hiện sớm nên nói với cậu, mà lúc đó cậu và Phùng Lan..."
"Tớ và người phụ nữ kia cũng không có gì. Chính cô ta chủ động nhảy vào tớ mà tớ lúc đó cũng thuận thế đáp lại. Tớ cũng vì..." Tư Hoài Dương giận dữ ngút trời nói hết sự thật "Tớ vì không muốn quên chuyện của Nhị Nhị nên cũng không từ chối..."
"Tư Hoài Dương, cậu thật buồn nôn!"Lúc này đến phiên Bạch Tuyết giơ chân, cô từ trên giường bước xuống liều mạng bước đến đẩy Tư Hoài Dương nói: "Mau ra khỏi đây! Đừng làm ô uế phòng tớ."
Sớm biết Tư Hoài Dương là loại người này thì cô cần gì phải lo lắng cậu đau khổ hay không?
"Việc đó... Tiểu Bạch, cậu nghe... tớ nói!" Tư Hoài Dương nhìn thấy Bạch Tuyết xù lông thì liền biết mình nói đến điều cấm kỵ rồi.
Bạch Tuyết tức giận đến nỗi muốn đem Tư Hoài Dương té ngã một trận, cô thật không nghĩ tới Tư Hoài Dương lại dám cùng Phùng Lan nói chuyện yêu đương qua loa như thế. Cậu ta hại cô mấy ngày nay vẫn đang suy nghĩ làm sao để nói với Tư Hoài Dương về chuyện của Phùng Lan mà không khiến cậu thương tổn lần nữa. Kết quả bọn họ chỉ là vui đùa.
Còn tưởng rằng Tư Hoài Dương bên ngoài hiền lành nhưng không ngờ lại là người đàn ông chuyên về tình cảm. Nếu so cậu với những thiếu gia nhà giàu chỉ chơi tình một đêm quả là không khác nhau gì mấy.
"Đi ra ngoài! Nếu để tớ thấy cậu một lần là đánh một lần." Bạch Tuyết tức điên mở cửa đẩy Tư Hoài Dương ra ngoài "Ra ngoài, đáng lý cậu nên bị Hoa Nhị Nhị chà đạp mấy lần nữa mới được! Ngu ngốc!"
Ầm! Bạch Tuyết đóng cửa phòng ngủ.
"Tiểu Bạch! Cậu hiểu lầm rồi!" Tư Hoài Dương nhào tới cửa dùng sức gõ "Tớ và Phùng Lan là tình nguyện, cũng không phải là lỗi của tớ mà..."
Xèo, cửa lại được mở ra, Bạch Tuyết xụ mặt đứng ở cửa.
"Tiểu Bạch, cậu nghe tớ nói..." Thái độ Tư Hoài Dương khiêm nhường lấy lòng "Là cô ấy nói..."
Xoạch! Bạch Tuyết ném một xấp thư đập vào ngực Tư Hoài Dương, sau đó lại đóng cửa lại.
Vợ chồng họ Bạch cũng không kịp chen vào, chỉ có thể há to mồm nhìn hai đứa thanh mai trúc mã giận dỗi.
"Aizz" Tư Hoài Dương ngồi bệt xuống sàn, ôm đầu lắc qua lắc lại hai vòng.
Hai vợ chồng nhà họ Bạch nhìn nhau một cái, lại nhìn vẻ mệt mỏi của Tư Hoài Dương.
"Hoài Dương, xảy ra chuyện gì?" Ba Bạch e dè nói trước: "Có phải là con khuyên Tiểu Tuyết giảng hoà cùng Nhiếp Phong nên nó mới giận dữ như vậy?"
Hết chương 116.
Hiện giờ Bạch Tuyết vừa bị ly hôn lại vừa thất nghiệp, lại trở thành một người phụ nữ cô độc như xưa.
Mỗi ngày cô đều nhốt mình ở trong phòng, tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa. Điều này khiến vợ chồng nhà họ Bạch có chút lo lắng.
"Chính anh nói trước tiên để Tiểu Tuyết bình tĩnh, đến thời điểm thích hợp sẽ tiếp tục khuyên nó không nên nóng nảy. Mà bây giờ, đã qua hơn một tuần lễ, Nhiếp Phong cũng không gọi điện thoại đến, mà Tiểu Tuyết cũng không thèm bước chân ra khỏi cửa... Vậy phải làm sao bây giờ?" Mẹ Bạch lo lắng trách cứ chồng mình hỏi.
Ba Bạch cũng thở dài, ông cảm thấy phản ứng của con gái mình lần này có gì đó không ổn. Nếu nói giận dỗi chồng đòi ly hôn thì thế nào cũng phải tức giận đến nỗi vừa khóc vừa gào, hoặc là về nhà ba mẹ tố cáo anh ta chứ? Mà giờ trông Bạch Tuyết cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ tự ăn cơm, rửa chén, đọc sách. Mọi thứ diễn ra hết sức bình thường, ngoại trừ việc không chịu tiếp điện thoại của Nhiếp Phong.
Mà Nhiếp Phong, sau ba bốn lần gọi điện thoại tới đây cũng không còn động tĩnh, điều này khiến vợ chồng nhà họ Bạch cảm thấy dường như sự việc rất nghiêm trọng.
"Nếu không, em nói chuyện với con xem thế nào, hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ba Bạch cũng không biết làm sao nói: "Nếu đúng là Nhiếp Phong làm sai điều gì, mà tình huống nghiêm trọng đến nỗi thực sự không thể tha thứ được thì cũng chấp nhận chia tay đi thôi." Ba Bạch cũng rất cưng chìu con gái mình.
Mẹ Bạch trừng mắt liếc ba Bạch "Nói nhăng nói cuội gì đấy? Kết hôn ly hôn là chuyện có thể đùa giỡn sao? Cuối tháng này Tiểu Tuyết đáng lý phải kết hôn mà chỉ bởi vì con bé nằm viện mà chậm lại. Bạn bè hàng xóm gần xa cũng đã sớm lén lút bàn luận đến nỗi tôi cũng khó chịu đây này. Lúc trước, Nhiếp Phong rất có thành tâm thành ý muốn kết hôn với Tiểu Tuyết mà sao bây giờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thay đổi? Có lẽ vấn đề là ở chỗ bà thông gia."
Nghĩ đến thái độ của Khúc Như Hoa xảo quyệt thì vợ chồng nhà họ Bạch cũng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
"Hừ, nếu như người phụ nữ kia dám bắt nạt con gái thì tôi sẽ là người đầu tiên không chấp nhận con gái mình kết hôn với Nhiếp Phong." Mẹ Bạch tức giận nói: "Nếu bà ta khiến Tiểu Tuyết và Nhiếp Phong ly hôn thì tôi cũng không cảm thấy bất ngờ."
Ba Bạch ra hiệu cho mẹ Bạch nhỏ tiếng vì ông không muốn Bạch Tuyết nghe được.
Lúc đầu ba mẹ Bạch cũng không cảm thấy đây là chuyện gì to lớn, cũng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng đến như vậy. Vì thế hai người hợp lực giúp đỡ Bạch Tuyết, cự tuyệt không tiếp điện thoại Nhiếp Phong. Thế nhưng hiện giờ Nhiếp Phong cũng không còn điện thoại đến nữa nên vợ chồng nhà họ Bạch cảm thấy kinh die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. hoảng. Họ bắt đầu suy tính cảm thấy hai người bọn họ đã quá nóng vội.
"Anh nói xem, bình thường Tiểu Tuyết không vui đều sẽ gọi điện thoại cho Hoài Dương mà giờ Hoài Dương cũng không đến nhà chúng ta thì phải làm sao đây..." Mẹ Bạch đau khổ nói.
"Đúng vậy! Sao chúng ta không tìm Hoài Dương hỏi một chút." Ba Bạch nghe lời nhắc nhở của mẹ Bạch thì như nảy ra sáng kiến nói: "Thuận tiện cậu ấy sẽ đứng ở giữa làm người giảng hoà."
"Đúng vậy! Mau gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương thôi." Mẹ Bạch cũng rất vui mừng nói: "Nhanh lên..."
Tiếng chuông cửa ngăn cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng. Họ liếc nhìn nhau, sau đó mừng rỡ tít mắt.
"Có thể là Nhiếp Phong hay không?" Ba Bạch nhỏ giọng nói.
"Bây giờ tên tiểu tử ngốc mới biết đến nhà chúng ta, vậy gọi điện thoại có ích lợi gì." Mẹ Bạch vui cười hớn hở đi ra mở cửa, cửa vừa được mở ra thì bên ngoài quả nhiên là một người đàn ông anh tuấn đang đứng ưỡn người lên, nhưng đáng tiếc..."Hoài Dương sao? Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
**
"Cậu đã đồng ý ký tên vào bản thoả thuận ly hôn?" Tư Hoài Dương la thất thanh "Cậu điên rồi sao?"
Bạch Tuyết gặm quả táo nguýt Tư Hoài Dương "Cậu mới điên rồi."
Tư Hoài Dương nhảy từ trên ghế xuống, đẩy Bạch Tuyết lên giường, dựa người vào cô "Cậu nghĩ sao vậy? Thật sự muốn cùng Nhiếp Phong ly hôn hả?"
Rầu rĩ ăn vài miếng táo, Bạch Tuyết thở dài "Đó là bản thoả thuận ly hôn do mẹ Nhiếp Phong thảo ra, tớ chỉ ký tên..."
"Đúng đấy, đúng đấy! Cậu chỉ ký tên thôi! Cho nên tớ mới nói cậu đang bị ấm đầu thật rồi." Tư Hoài Dương đẩy đầu Bạch Tuyết ra, kết quả là cậu bị Bạch Tuyết đánh trả lại.
"Tớ ấm đầu khi nào? Bản thoả thuận ly hôn chỉ có hiệu lực khi có chữ ký của cả hai người. Nếu chỉ có một mình tớ ký thì cũng vô nghĩa." Bạch Tuyết dùng ngón tay đâm vào cánh tay của Tư Hoài Dương. Sau đó Tư Hoài Dương cũng đánh trả lại, cô cảm thấy nhột nên cười khanh khách. Cứ như thế thanh mai trúc mã kẻ tiến người lui, lại không chịu xuống giường "Nếu như Nhiếp Phong kí rồi thì tớ cũng chỉ an nhàn chờ ngày hiệu lực ly hôn, bản thân cũng nên được thoải mái một chút. Còn nếu như anh ta không đồng ý... thì hi vọng mượn cơ hội này anh ấy có thể làm rõ cảm giác đối với tớ... ít nhất tớ phải cho anh ấy biết, nếu anh chủ động làm thương tổn tớ thì tớ cũng sẽ độc lập cách xa anh ấy." Nói xong lời cuối cùng, trông Bạch Tuyết trở nên cô đơn đến lạ lùng.
Tư Hoài Dương cứ nhìn Bạch Tuyết mở miệng nói chuyện đều đều như thế thì anh mới hiểu rõ vấn đề cũng không giống ba Bạch và mẹ Bạch tưởng tượng. Không phải tất cả mọi chuyện là do Khúc Như Hoa gây nên, mà vấn đề xuất hiện ở Nhiếp Phong.
Mới đi công tác mấy ngày mà mọi thứ dường như thay đổi bất ngờ, ngay cả Tư Hoài Dương cũng không ứng phó kịp.
Cậu không hy vọng nhìn thấy Bạch Tuyết đau khổ bởi vì cậu vốn quen thuộc với dáng vẻ cô cười cợt tức giận la mắng. Cảm giác buồn khổ vốn không thích hợp với cô.
"Được rồi, nếu như sự thật giống như cậu nói, sau khi Nhiếp Phong ký tên mới có hiệu lực thì cậu hãy mang theo tất cả tài sản gả cho tớ đi." Tư Hoài Dương vỗ ngực mình sảng khoái nói: "Cũng nhớ mang theo đồ cưới, dẫn theo ba mẹ cậu đến hỏi cưới và gả cho tớ." Cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Phụt! Bạch Tuyết bị Tư Hoài Dương chọc ghẹo đến nỗi không nhịn được bật cười, thuận thế cô đưa tay đập cậu một hồi.
Thanh mai trúc mã bọn họ luôn luôn là như thế, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy đau buồn khi ở cùng nhau.
Cười một lúc lâu sau, Bạch Tuyết mới nhớ lại chuyện của Phùng Lan, cô thu hồi nụ cười và nghiêm nghị nhìn Tư Hoài Dương.
"Hoài Dương, cậu nói thật với tớ đi, cậu và Phùng Lan đã tiến triển tới mức nào rồi?" Bạch Tuyết trầm mặt, bình tĩnh hỏi.
Tư Hoài Dương hơi nhướng mày, xoay người quay lưng về phía Bạch Tuyết nói "Sao lại hỏi việc này?"
"Cậu trốn tránh cái gì!" Bạch Tuyết chồm tới trước mặt Tư Hoài Dương tức giận nói: "Tớ không quan tâm hai người tiến triển tới đâu nhưng lần này tớ quyết định nói với cậu bộ mặt thật của Phùng Lan."
Tư Hoài Dương làm bộ dáng miễn cưỡng tựa trên đầu giường, làm bộ bắt tay hỏi: "Bộ mặt thật gì? Là một người phụ nữ hám giàu hay là một người phách lối kiêu căng? Hay hơn thế nữa chăng?”
Bạch Tuyết cắn răng nói: "Đều không phải, cô ấy đến để báo thù. Cô ấy hận nhà họ Nhiếp nên trút giận lên đầu tớ.”
Tư Hoài Dương giật mình nhảy lên, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết "Cậu vừa nói gì?"
Bạch Tuyết thở dài, có chút hiểu rõ tính tình của người bạn thanh mai trúc mã này. Lúc này có lẽ cậu có cảm giác mình đang bị phụ nữ dắt mũi.
"Phùng Lan là em gái của Tân Nhu, từ nhỏ bị ba mẹ ruột cho làm con nuôi của ba mẹ Tân Nhu cũng chính là bạn thân của ba mẹ ruột cô ấy. Hai chị em sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn rất hoà hợp." Bạch Tuyết giải thích "Tân Nhu là du học sinh cũng là bạn học của Nhiếp Phong khi ở nước Anh. Hai người đang có tình cảm tốt thì không ngờ anh trai của Nhiếp Phong - Nhiếp Vân - nhanh chân đến trước và bắt lại người đẹp. Từ đó hai người mến nhau, cuối cùng chưa kết hôn mà đã mang thai..."
"Cậu chờ một chút!" Tư Hoài Dương nghe xong, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, ngăn cản Bạch Tuyết nói tiếp "Tớ nghe không hiểu, Phùng Lan chỉ là con nuôi thì tại sao lại có liên quan gì đến chị cô ta và anh em nhà họ Nhiếp chứ?"
"Không sai!" Bạch Tuyết gật đầu khẳng định "Hơn nữa, thời điểm Tân Nhu mang thai lại không bị ảnh hưởng của Khúc Như Hoa là vì lúc đó Khúc Như Hoa chỉ tạo áp lực cho con trai trưởng nhà họ Nhiếp. Bà ta ép buộc Nhiếp Vân chia tay với Tân Nhu và cuối cùng cũng thành công. Chỉ có điều sau khi Tân Nhu rời đi thì cô ấy cũng không phá đi đứa con trong bụng mình mà lại lén lút sinh ra và cuối cùng còn sai người đưa đứa con đó đến nhà họ Nhiếp."
Tư Hoài Dương có biểu hiện ngây ngốc, phảng phất như vừa xem một bộ kịch nhiều tập hết sức máu chó.
Thấy bộ dáng này của cậu, Bạch Tuyết vốn đang buồn phiền cũng cảm thấy thật tức cười.
"Sau đó cũng vì Tân Nhu nhiều lần chịu đả kích nặng nên tinh thần suy sụp. Cô tự đóng kín bản thân mình với thế giới bên ngoài, hiện giờ cô cũng không nhận ra ai ngay cả ba mẹ lẫn em gái mình. Phùng Lan vì muốn báo thù cho chị nên mới tiếp cận cậu, sau đó mượn tay cậu để tiếp cận tớ..." Bạch Tuyết giải thích.
"Cô ấy thật xấu xa!" Tư Hoài Dương không khách khí gầm nhẹ "Cô ấy phải trả thù mụ phù thuỷ ở nhà họ Nhiếp chứ mắc mớ gì phải động chạm đến cậu."
"Hận thù che đi đôi mắt." Bạch Tuyết cũng chỉ có thể thở dài "Cho nên nói, tớ ký tên ly hôn ngoài việc bảo vệ mình mà còn bảo vệ cho cậu."
Tư Hoài Dương phẫn nộ nhảy xuống giường đi qua lại, đi tới đi lui, tức điên đến nỗi đạp chân mình hai lần.
"Cẩn thận, coi chừng hàng xóm than phiền!" Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
Tư Hoài Dương dừng lại, như muốn nói gì đó nhưng cũng không nói ra được. Cậu không thể làm gì khác hơn là lại đi tới đi lui.
Bạch Tuyết không đành lòng nhìn thấy Tư Hoài Dương tức giận quá độ nên cô đành an ủi nói: "Cũng may lúc này tớ phát hiện sớm nên nói với cậu, mà lúc đó cậu và Phùng Lan..."
"Tớ và người phụ nữ kia cũng không có gì. Chính cô ta chủ động nhảy vào tớ mà tớ lúc đó cũng thuận thế đáp lại. Tớ cũng vì..." Tư Hoài Dương giận dữ ngút trời nói hết sự thật "Tớ vì không muốn quên chuyện của Nhị Nhị nên cũng không từ chối..."
"Tư Hoài Dương, cậu thật buồn nôn!"Lúc này đến phiên Bạch Tuyết giơ chân, cô từ trên giường bước xuống liều mạng bước đến đẩy Tư Hoài Dương nói: "Mau ra khỏi đây! Đừng làm ô uế phòng tớ."
Sớm biết Tư Hoài Dương là loại người này thì cô cần gì phải lo lắng cậu đau khổ hay không?
"Việc đó... Tiểu Bạch, cậu nghe... tớ nói!" Tư Hoài Dương nhìn thấy Bạch Tuyết xù lông thì liền biết mình nói đến điều cấm kỵ rồi.
Bạch Tuyết tức giận đến nỗi muốn đem Tư Hoài Dương té ngã một trận, cô thật không nghĩ tới Tư Hoài Dương lại dám cùng Phùng Lan nói chuyện yêu đương qua loa như thế. Cậu ta hại cô mấy ngày nay vẫn đang suy nghĩ làm sao để nói với Tư Hoài Dương về chuyện của Phùng Lan mà không khiến cậu thương tổn lần nữa. Kết quả bọn họ chỉ là vui đùa.
Còn tưởng rằng Tư Hoài Dương bên ngoài hiền lành nhưng không ngờ lại là người đàn ông chuyên về tình cảm. Nếu so cậu với những thiếu gia nhà giàu chỉ chơi tình một đêm quả là không khác nhau gì mấy.
"Đi ra ngoài! Nếu để tớ thấy cậu một lần là đánh một lần." Bạch Tuyết tức điên mở cửa đẩy Tư Hoài Dương ra ngoài "Ra ngoài, đáng lý cậu nên bị Hoa Nhị Nhị chà đạp mấy lần nữa mới được! Ngu ngốc!"
Ầm! Bạch Tuyết đóng cửa phòng ngủ.
"Tiểu Bạch! Cậu hiểu lầm rồi!" Tư Hoài Dương nhào tới cửa dùng sức gõ "Tớ và Phùng Lan là tình nguyện, cũng không phải là lỗi của tớ mà..."
Xèo, cửa lại được mở ra, Bạch Tuyết xụ mặt đứng ở cửa.
"Tiểu Bạch, cậu nghe tớ nói..." Thái độ Tư Hoài Dương khiêm nhường lấy lòng "Là cô ấy nói..."
Xoạch! Bạch Tuyết ném một xấp thư đập vào ngực Tư Hoài Dương, sau đó lại đóng cửa lại.
Vợ chồng họ Bạch cũng không kịp chen vào, chỉ có thể há to mồm nhìn hai đứa thanh mai trúc mã giận dỗi.
"Aizz" Tư Hoài Dương ngồi bệt xuống sàn, ôm đầu lắc qua lắc lại hai vòng.
Hai vợ chồng nhà họ Bạch nhìn nhau một cái, lại nhìn vẻ mệt mỏi của Tư Hoài Dương.
"Hoài Dương, xảy ra chuyện gì?" Ba Bạch e dè nói trước: "Có phải là con khuyên Tiểu Tuyết giảng hoà cùng Nhiếp Phong nên nó mới giận dữ như vậy?"
Hết chương 116.
Bình luận facebook