Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Edit: Sóc Là Ta -
Tầm mắt Tân Nhu đang nhìn đứa trẻ trong hình, rồi lại chuyển hướng sang Phùng Lan, lại chuyển hướng sang Nhiếp Phong, đôi môi mấp máy động đến nửa ngày mới phun ra hai chữ "Nhiếp... Phong?"
Phùng Lan mừng đến phát khóc, nhào vào dưới đầu gối Tân Nhu khóc thật to.
Nhiếp Phong cũng lộ ra nụ cười gật đầu, nắm lấy tay Tân Nhu nói: "Đúng, anh là Nhiếp Phong."
Bạch Tuyết cũng không muốn tiếp tục đứng đó nhìn nữa, cô xoay người yên lặng hướng bãi cỏ rời đi, cũng rời khỏi viện dưỡng lão.
Trên đường đi ra ngoại thành, cô đi bộ rất lâu mới phát hiện được một trạm xe buýt. Sau khi ngừng lại một chút, khuôn mặt Bạch Tuyết cũng đờ đẫn khác thường.
Nhìn Nhiếp Phong đối xử dịu dàng với Tân Nhu mà hai mắt Bạch Tuyết ướt đẫm, cô như cảm thấy có ai đó đang đang cầm kim chọc vào trái tim cô đến rướm máu.
Cô cũng biết phần lớn tình cảm của Nhiếp Phong đối với Tân Nhu như vậy là bởi vì thông cảm và hổ thẹn, thậm chí ngay cả bản thân Bạch Tuyết cũng có cảm giác áy náy.
Xe chạy về đến trạm, Bạch Tuyết lên xe tìm đến một vị trí sát cửa sổ, lại còn có ánh mặt trời chiếu thẳng vào cô. Lúc này cô cảm thấy ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, thậm chí làm hai mắt cô đau đớn, nước mắt cũng không ngừng chảy ra.
Trên xe cũng không có bao nhiêu hành khách, cô cũng thoải mái khóc một hồi.
**
"Dì à, sao dì đến đây?" Nhiếp Học Văn chạy ra trước cửa trường học, nhìn thấy Bạch Tuyết đứng đó thì hơi kinh ngạc "Dì không đi với ba con sao?" Cậu rướn cổ lên hướng ra phía ngoài xem.
Bạch Tuyết ngồi ở cửa trước gật đầu, còn Nhiếp Học Văn vừa vào trong đã mở miệng hỏi.
"Học Văn, con muốn gặp mẹ không?" Bạch Tuyết nhẹ kéo tay Nhiếp Học Văn dịu dàng hỏi.
"Muốn chứ nhưng con cũng đã hỏi về về vé máy bay để đi Paris rồi, thật là đắt lắm. Thậm chí con cũng gọi điện thoại hỏi qua công ty hàng không, cô đó có giọng nói rất ngọt ngào, cũng nói cho con biết nếu đi Paris không có người lớn theo cùng thì không thể đi." Nhiếp Học Văn khổ não nói.
Trong lòng Bạch Tuyết càng thêm khó chịu, nếu như có một ngày cậu bé biết người mà cậu thương yêu đang lừa mình, khiến cậu đau khổ trong nỗi nhớ nhung về mẹ ruột mình thì cậu có tha thứ cho tất cả mọi người không?
"Học Văn, con có số điện thoại của mẹ con ở Paris sao?" Bạch Tuyết muốn biết số điện thoại của Đái Kiều Nhu.
Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói: "Con không có, lần nào cũng do mẹ điện thoại cho con. Hơn nữa điện thoại di động của con đã bị ba con mượn khi còn ở bệnh viện, đến giờ ba vẫn chưa trả lại."
Lần trước ở bệnh viện sao? Hẳn là lúc cô nhập viện vì sinh non chăng?
Nhớ lại thời điểm mình không còn cơ hội sinh ra đứa bé thì khoé mắt Bạch Tuyết ửng hồng.
"Dì à, dì làm sao vậy?" Cậu bé nhạy cảm thấy Bạch Tuyết có chút khác thường "Có phải dì đau ở đâu hay không? Có muốn con nhờ thầy giáo đưa dì đi bệnh viện không?"
Thật là một đứa trẻ đáng thương, nếu như cậu biết mẹ ruột của chính mình...
Bạch Tuyết đột nhiên hiểu rõ vì sao Nhiếp Phong không muốn nói ra sự thật rằng Đái kiều Nhu không phải mẹ ruột của cậu. Một đứa trẻ mới bảy tuổi chắc cũng sẽ không thể chịu nổi sự thật chấn động như thế này. Bởi vì ngay cả cô cũng cảm thấy chua xót lẫn khó chịu khi chứng kiến tình cảnh thảm thương của Tân Nhu lúc này.
“Không có chuyện gì cả, dì chỉ muốn nói chuyện với con một chút thôi." Bạch Tuyết xoa bàn tay nhỏ nhắn của Nhiếp Học Văn "Học Văn, con có cảm thấy ba rất yêu con không?"
Nhiếp Học Văn nháy mắt như đang nghiêm túc suy nghĩ "Dì nói ba nào vậy? Nếu dì hỏi ba ruột của con thì con không có ấn tượng. Có điều nếu dì nói về người ba hiện giờ thì con khẳng định ba rất thương con, cũng rất yêu con. Hiện tại ba đối xử với con rất tốt, hơn nữa ngoài làm ba con thì còn làm bạn con nữa đó."
Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu "Vậy thì tốt. Thực ra ai cũng sẽ có lúc sai lầm, nếu như có một ngày con phát hiện người mình thích làm sai thì hãy nghĩ đến những điều lúc trước họ đã đối xử rất tốt với mình. Con nhớ chưa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Học Văn hiện lên tia ngây ngốc, không hiểu Bạch Tuyết đang nói cái gì.
Có thể bây giờ cô nói những điều này với đứa bé cũng còn quá sớm nhưng Bạch Tuyết vẫn hi vọng tương lai Nhiếp Học Văn không nên hận người nhà họ Nhiếp.
"Dì à, dì đang nói gì vậy?" Nhiếp Học Văn gãi đầu biểu thị không thể hiểu được ý của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đứng lên, hơi mê muội một hồi nhưng cô ổn định gót chân miễn cưỡng nở nụ cười "Không có gì. Dì chỉ đi ngang qua trường học, tiện thể ghé thăm con một chút, con mau vào lớp học đi." Cách đó không xa, thầy giáo vẫn đứng nhìn về nơi này nên Bạch Tuyết cũng cảm thấy yên tâm.
Ở trường học này, giáo viên quản giáo cũng như bảo vệ học sinh của mình rất nghiêm khắc.
Rời khỏi trường học, Bạch Tuyết mới nhớ đến điện thoại di động của mình bị Nhiếp Phong đạp nát, bây giờ cô không có di động. Hơn nữa lúc ra đi quá vội vàng cũng không cầm theo điện thoại di động.
Thở một hơi thật dài, Bạch Tuyết đang tìm kiếm trạm điện thoại công cộng ở gần trường học của Nhiếp Học Văn.
Cô không biết số điện thoại của Khúc Như Hoa nên không thể làm gì khác hơn là gọi điện vào tập đoàn PLO. Bởi vì cô lcũng nghe nói gần đây Khúc Như Hoa chịu trách nhiệm tiếp quản toàn bộ mọi việc lớn nhỏ ở công ty.
Sau khi điều tra biết được Khúc Như Hoa quả nhiên đang ở trong công ty, Bạch Tuyết liền xin thư ký chuyển điện thoại cho Khúc Như Hoa.
Chờ một lúc, điện thoại mới chuyển tới tay Khúc Như Hoa.
"Alo?" Nghe thư ký nói là Bạch Tuyết gọi điện thoại tới thì giọng Khúc Như Hoa bỗng lạnh đi mấy phần.
"Thưa chủ tịch, là con, Bạch Tuyết." Bạch Tuyết tự giới thiệu "Con muốn gặp chủ tịch."
Khúc Như Hoa tức giận nói: "Có chuyện gì? Không phải Nhiếp Phong đã nói không cho tôi quản chuyện của các ngươi sao? Tôi không cần thiết phải gặp mặt cô."
"Chủ tịch!" Bạch Tuyết cất cao giọng nói: "Không phải chủ tịch hi vọng con ly hôn với Nhiếp Phong sao?"
Vốn là muốn cúp điện thoại nhưng Khúc Như Hoa nghe nói câu nói này thì sững sờ "Có ý gì?"
Bạch Tuyết hít sâu một hơi sau nói: "Mời chủ tịch mang theo thư thoả hiệp ly hôn lần trước chủ tịch đã mang đến cho Nhiếp Phong xem đến phòng ăn dưới lầu công ty. Chúng ta gặp mặt một lần đi."
"Ý của cô là..." Khúc Như Hoa nhíu chặt lông mày.
"Chính là ý chủ tịch đang nghĩ tới." Bạch Tuyết nhẹ giọng nói, sau đó cúp điện thoại.
Trong lòng anh chưa từng có cô vậy thì cô cũng nên chủ động rời khỏi anh thôi.
Cô không muốn dây dưa cũng như tranh giành với người phụ nữ kia. Nếu so với Tân Nhu, Bạch Tuyết cô kiên cường hơn rất nhiều.
Cô không oán anh, cũng không hận anh trái lại rất thông cảm với anh. Dù là ai gánh vác đoạn tình cảm trái ngang nhiều năm như vậy cũng sẽ không cảm thấy yên tâm thoải mái mà chắc hẳn Nhiếp Phong lại đau khổ gấp mấy lần người khác.
Bạch Tuyết cũng biết nói như vậy là do chính mình quá ngốc nhưng cô thật sự cảm thấy là đã đến lúc mình nên buông tay từ bỏ.
Đã không được anh đáp lại mà trái lại khiến mình thương tích khắp người. Nếu như có một tương lai tươi sáng thì cô nhất định cảm thấy dù mình chịu bao nhiêu gian nan khổ sở cũng đều đáng giá. Ngược lại, nếu không thể nhìn thấy ánh sáng thì cô hà tất cố gắng làm gì nữa cho khổ sở?
Tân Nhu xuất hiện lần nữa ở trước mặt Nhiếp Phong thì anh cũng nên trở về với cô ấy. Có thể nói đây là lúc người nhà họ Nhiếp nên chuộc tội.
**
Nhìn kỹ hợp đồng thoả thuận ly hôn kia, Bạch Tuyết lấy từ trong túi ra một cây bút và ký tên mình lên trên đó.
"Cô... Thật sự đồng ý ly hôn với Nhiếp Phong?" Lần này đến phiên Khúc Như Hoa không tin.
Bạch Tuyết không trả lời, để hai bản thoả thuận ly hôn đã ký tên cho vào bộ hồ sơ. Sau đó cũng thu bút lại và đưa cho Khúc Như Hoa.
"Con đã xem qua nhưng bản thoả thuận ly hôn này phải có chữ ký của cả hai người mới có hiệu lực. Phần còn lại phải nhờ ngài thuyết phục Nhiếp Phong thôi." Bạch Tuyết nhàn nhạt nói.
Khúc Như Hoa cầm lại túi hồ sơ, rút ra một tờ thoả thuận ly hôn có chữ ký của Bạch Tuyết ở phía sau. Cô ấy thật sự kí rồi.
"Tại sao? Vì sao cô lại đồng ý ly hôn?" Khúc Như Hoa đem thư bỏ vào túi, mặt lạnh hỏi.
"Không tại sao hết." Bạch Tuyết buông mắt nhìn xuống, giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt "Hôn nhân là dựa trên nền tảng hai người yêu nhau, cùng đồng cam cộng khổ. Nhưng con chỉ giống như người dư thừa, không giúp được gì, lại không có tiếng nói. Như lời của chủ tịch nói, Nhiếp Phong bởi vì muốn hôn nhân vững chắc chỉ để giành quyền nuôi Nhiếp Học Văn mà sự tồn tại của con cũng không phải quan trọng."
Khúc Như Hoa gật gù "Chính bản thân cô cũng hiểu điều này, vậy cô có xem xét kỹ hết những khoản hạng mục trong điều khoản ly hôn kia không? Trong đó có một hạng mục là trước khi Học Văn đi sang nước Anh du học thì việc hôn nhân của hai người không thể bị tiết lộ."
Bạch Tuyết nở nụ cười mỉa mai nói: "Tất cả đều do chủ tịch định đoạt đi, con cũng không có ý kiến. Nhưng con nghĩ cần cho chủ tịch một ít lời khuyên."
Khúc Như Hoa vốn tưởng rằng Bạch Tuyết đã thông suốt, còn đang cao hứng định giảng đạo thì nghe cô nói như thế, khuôn mặt bà cũng xụ xuống.
Một người phụ nữ xuất thân bình dân lại muốn cho bà lời khuyên sao?
"Rời khỏi nhà họ Nhiếp là vì con muốn có cuộc sống an ổn bên cạnh người nhà và bạn tốt của mình." Bạch Tuyết ngước mí mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén "Con cũng không muốn bản thân mình gặp phải bất trắc hoặc nguy hiểm đến từ nhà họ Nhiếp. Vì vậy, con quyết định kết thúc mối quan hệ với nhà họ Nhiếp, cũng là muốn người thân và bạn bè được bình an vô sự."
"Cô nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ nhà họ Nhiếp chúng tôi sai người đến làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của ba mẹ hoặc bạn bè cô? A!" Khúc Như Hoa làm ra vẻ cảm thấy Bạch Tuyết không nói lý "Cô nói cứ như gia đình chúng tôi đã làm ra sự việc gì đáng sợ lắm vậy."
"Có thể chủ tịch không biết quá khứ và hiện tại đang phát sinh chuyện gì nhưng rất nhanh sau này người cũng sẽ biết thôi." Bạch Tuyết đứng lên lạnh lùng thốt ra "Người ta thường nói, thiện ác luôn có báo ứng, nếu không báo ứng bây giờ thì sau này cũng sẽ có. Chủ tịch đã từng làm qua chuyện gì thì chính mình phải nên rất rõ ràng. Những chuyện đã qua, con cũng không muốn tranh cãi cùng một vấn đề nhưng chủ tịch cũng nên biết người khác cũng không hiền lành như con đâu." Nói xong, cô đẩy ghế rời đi.
"Cô... Cô đang uy hiếp tôi sao?" Khúc Như Hoa tức giận đứng lên nhìn bóng lưng Bạch Tuyết hô to "Cô có ý gì?"
Bạch Tuyết không muốn trả lời bà, mà cô cũng không có nghĩa vụ phải trả lời bà ta.
Rời khỏi phòng ăn, Bạch Tuyết quay lại nhà trọ của Nhiếp Phong, thu dọn một chút đồ đơn giản và bắt xe trở về nhà mẹ mình.
Ba Bạch vừa mở cửa ra, nhìn thấy con gái mình kéo rương hành lý thì sửng sốt "Tiểu Tuyết, con..."
"Ba, con với Nhiếp Phong đã ly hôn, còn phải phiền ba và mẹ thu nhận lại con rồi." Bạch Tuyết thản nhiên nở nụ cười bước vào phòng.
**
Ly hôn? Ai đồng ý?
Nhiếp Phong tức giận đến nỗi quét tất cả đồ đạc trên bàn xuống thảm.
Anh ở viện dưỡng lão nhìn thấy Tân Nhu, trong lúc nhất thời khó kìm nén tâm tình dâng trào nên thể hiện cảm xúc một chút. Nhưng anh cũng đã buông hẳn đoạn tình cảm với Tân Nhu từ bảy năm trước rồi, lẽ nào Bạch Tuyết đang hiểu lầm anh và Tân Nhu...
Lấy tay cào tóc mình, Nhiếp Phong cầm điện thoại di động lên vừa định gọi điện thoại cho Bạch Tuyết nhưng nhớ lại điện thoại di động của cô đã bị anh làm vỡ mất rồi. Mà lúc này, anh cũng không thể gọi điện thoại đến nhà họ Bạch được. Dù là ai nhận điện thoại cũng vừa nghe đến giọng của anh thì sẽ lập tức gác máy.
Nếu như anh còn dám đi đến nhà họ Bạch tìm Bạch Tuyết thì nói không chừng còn có thể bị ăn gậy.
Nhưng không biết... Bạch Tuyết đã nói gì với ba mẹ cô mà khiến bọn họ căm ghét anh như thế?
Ngày hôm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến anh không thể chống đỡ được.
"Ba à, dì... Dì đi đâu rồi?" Cửa thư phòng bị đẩy ra để lộ một khe nhỏ, Nhiếp Học Văn sợ hãi ngẩng đầu lên nói: "Ngày hôm nay, dì tới trường học là để tạm biệt con sao?"
Nhiếp Phong sững sờ "Dì đến trường học tìm con sao? Dì nói gì?"
Cô ấy sẽ không đem chuyện thân thế Nhiếp Học Văn nói cho cậu bé biết chứ?
Hết chương 115.
Tầm mắt Tân Nhu đang nhìn đứa trẻ trong hình, rồi lại chuyển hướng sang Phùng Lan, lại chuyển hướng sang Nhiếp Phong, đôi môi mấp máy động đến nửa ngày mới phun ra hai chữ "Nhiếp... Phong?"
Phùng Lan mừng đến phát khóc, nhào vào dưới đầu gối Tân Nhu khóc thật to.
Nhiếp Phong cũng lộ ra nụ cười gật đầu, nắm lấy tay Tân Nhu nói: "Đúng, anh là Nhiếp Phong."
Bạch Tuyết cũng không muốn tiếp tục đứng đó nhìn nữa, cô xoay người yên lặng hướng bãi cỏ rời đi, cũng rời khỏi viện dưỡng lão.
Trên đường đi ra ngoại thành, cô đi bộ rất lâu mới phát hiện được một trạm xe buýt. Sau khi ngừng lại một chút, khuôn mặt Bạch Tuyết cũng đờ đẫn khác thường.
Nhìn Nhiếp Phong đối xử dịu dàng với Tân Nhu mà hai mắt Bạch Tuyết ướt đẫm, cô như cảm thấy có ai đó đang đang cầm kim chọc vào trái tim cô đến rướm máu.
Cô cũng biết phần lớn tình cảm của Nhiếp Phong đối với Tân Nhu như vậy là bởi vì thông cảm và hổ thẹn, thậm chí ngay cả bản thân Bạch Tuyết cũng có cảm giác áy náy.
Xe chạy về đến trạm, Bạch Tuyết lên xe tìm đến một vị trí sát cửa sổ, lại còn có ánh mặt trời chiếu thẳng vào cô. Lúc này cô cảm thấy ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, thậm chí làm hai mắt cô đau đớn, nước mắt cũng không ngừng chảy ra.
Trên xe cũng không có bao nhiêu hành khách, cô cũng thoải mái khóc một hồi.
**
"Dì à, sao dì đến đây?" Nhiếp Học Văn chạy ra trước cửa trường học, nhìn thấy Bạch Tuyết đứng đó thì hơi kinh ngạc "Dì không đi với ba con sao?" Cậu rướn cổ lên hướng ra phía ngoài xem.
Bạch Tuyết ngồi ở cửa trước gật đầu, còn Nhiếp Học Văn vừa vào trong đã mở miệng hỏi.
"Học Văn, con muốn gặp mẹ không?" Bạch Tuyết nhẹ kéo tay Nhiếp Học Văn dịu dàng hỏi.
"Muốn chứ nhưng con cũng đã hỏi về về vé máy bay để đi Paris rồi, thật là đắt lắm. Thậm chí con cũng gọi điện thoại hỏi qua công ty hàng không, cô đó có giọng nói rất ngọt ngào, cũng nói cho con biết nếu đi Paris không có người lớn theo cùng thì không thể đi." Nhiếp Học Văn khổ não nói.
Trong lòng Bạch Tuyết càng thêm khó chịu, nếu như có một ngày cậu bé biết người mà cậu thương yêu đang lừa mình, khiến cậu đau khổ trong nỗi nhớ nhung về mẹ ruột mình thì cậu có tha thứ cho tất cả mọi người không?
"Học Văn, con có số điện thoại của mẹ con ở Paris sao?" Bạch Tuyết muốn biết số điện thoại của Đái Kiều Nhu.
Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói: "Con không có, lần nào cũng do mẹ điện thoại cho con. Hơn nữa điện thoại di động của con đã bị ba con mượn khi còn ở bệnh viện, đến giờ ba vẫn chưa trả lại."
Lần trước ở bệnh viện sao? Hẳn là lúc cô nhập viện vì sinh non chăng?
Nhớ lại thời điểm mình không còn cơ hội sinh ra đứa bé thì khoé mắt Bạch Tuyết ửng hồng.
"Dì à, dì làm sao vậy?" Cậu bé nhạy cảm thấy Bạch Tuyết có chút khác thường "Có phải dì đau ở đâu hay không? Có muốn con nhờ thầy giáo đưa dì đi bệnh viện không?"
Thật là một đứa trẻ đáng thương, nếu như cậu biết mẹ ruột của chính mình...
Bạch Tuyết đột nhiên hiểu rõ vì sao Nhiếp Phong không muốn nói ra sự thật rằng Đái kiều Nhu không phải mẹ ruột của cậu. Một đứa trẻ mới bảy tuổi chắc cũng sẽ không thể chịu nổi sự thật chấn động như thế này. Bởi vì ngay cả cô cũng cảm thấy chua xót lẫn khó chịu khi chứng kiến tình cảnh thảm thương của Tân Nhu lúc này.
“Không có chuyện gì cả, dì chỉ muốn nói chuyện với con một chút thôi." Bạch Tuyết xoa bàn tay nhỏ nhắn của Nhiếp Học Văn "Học Văn, con có cảm thấy ba rất yêu con không?"
Nhiếp Học Văn nháy mắt như đang nghiêm túc suy nghĩ "Dì nói ba nào vậy? Nếu dì hỏi ba ruột của con thì con không có ấn tượng. Có điều nếu dì nói về người ba hiện giờ thì con khẳng định ba rất thương con, cũng rất yêu con. Hiện tại ba đối xử với con rất tốt, hơn nữa ngoài làm ba con thì còn làm bạn con nữa đó."
Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu "Vậy thì tốt. Thực ra ai cũng sẽ có lúc sai lầm, nếu như có một ngày con phát hiện người mình thích làm sai thì hãy nghĩ đến những điều lúc trước họ đã đối xử rất tốt với mình. Con nhớ chưa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Học Văn hiện lên tia ngây ngốc, không hiểu Bạch Tuyết đang nói cái gì.
Có thể bây giờ cô nói những điều này với đứa bé cũng còn quá sớm nhưng Bạch Tuyết vẫn hi vọng tương lai Nhiếp Học Văn không nên hận người nhà họ Nhiếp.
"Dì à, dì đang nói gì vậy?" Nhiếp Học Văn gãi đầu biểu thị không thể hiểu được ý của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đứng lên, hơi mê muội một hồi nhưng cô ổn định gót chân miễn cưỡng nở nụ cười "Không có gì. Dì chỉ đi ngang qua trường học, tiện thể ghé thăm con một chút, con mau vào lớp học đi." Cách đó không xa, thầy giáo vẫn đứng nhìn về nơi này nên Bạch Tuyết cũng cảm thấy yên tâm.
Ở trường học này, giáo viên quản giáo cũng như bảo vệ học sinh của mình rất nghiêm khắc.
Rời khỏi trường học, Bạch Tuyết mới nhớ đến điện thoại di động của mình bị Nhiếp Phong đạp nát, bây giờ cô không có di động. Hơn nữa lúc ra đi quá vội vàng cũng không cầm theo điện thoại di động.
Thở một hơi thật dài, Bạch Tuyết đang tìm kiếm trạm điện thoại công cộng ở gần trường học của Nhiếp Học Văn.
Cô không biết số điện thoại của Khúc Như Hoa nên không thể làm gì khác hơn là gọi điện vào tập đoàn PLO. Bởi vì cô lcũng nghe nói gần đây Khúc Như Hoa chịu trách nhiệm tiếp quản toàn bộ mọi việc lớn nhỏ ở công ty.
Sau khi điều tra biết được Khúc Như Hoa quả nhiên đang ở trong công ty, Bạch Tuyết liền xin thư ký chuyển điện thoại cho Khúc Như Hoa.
Chờ một lúc, điện thoại mới chuyển tới tay Khúc Như Hoa.
"Alo?" Nghe thư ký nói là Bạch Tuyết gọi điện thoại tới thì giọng Khúc Như Hoa bỗng lạnh đi mấy phần.
"Thưa chủ tịch, là con, Bạch Tuyết." Bạch Tuyết tự giới thiệu "Con muốn gặp chủ tịch."
Khúc Như Hoa tức giận nói: "Có chuyện gì? Không phải Nhiếp Phong đã nói không cho tôi quản chuyện của các ngươi sao? Tôi không cần thiết phải gặp mặt cô."
"Chủ tịch!" Bạch Tuyết cất cao giọng nói: "Không phải chủ tịch hi vọng con ly hôn với Nhiếp Phong sao?"
Vốn là muốn cúp điện thoại nhưng Khúc Như Hoa nghe nói câu nói này thì sững sờ "Có ý gì?"
Bạch Tuyết hít sâu một hơi sau nói: "Mời chủ tịch mang theo thư thoả hiệp ly hôn lần trước chủ tịch đã mang đến cho Nhiếp Phong xem đến phòng ăn dưới lầu công ty. Chúng ta gặp mặt một lần đi."
"Ý của cô là..." Khúc Như Hoa nhíu chặt lông mày.
"Chính là ý chủ tịch đang nghĩ tới." Bạch Tuyết nhẹ giọng nói, sau đó cúp điện thoại.
Trong lòng anh chưa từng có cô vậy thì cô cũng nên chủ động rời khỏi anh thôi.
Cô không muốn dây dưa cũng như tranh giành với người phụ nữ kia. Nếu so với Tân Nhu, Bạch Tuyết cô kiên cường hơn rất nhiều.
Cô không oán anh, cũng không hận anh trái lại rất thông cảm với anh. Dù là ai gánh vác đoạn tình cảm trái ngang nhiều năm như vậy cũng sẽ không cảm thấy yên tâm thoải mái mà chắc hẳn Nhiếp Phong lại đau khổ gấp mấy lần người khác.
Bạch Tuyết cũng biết nói như vậy là do chính mình quá ngốc nhưng cô thật sự cảm thấy là đã đến lúc mình nên buông tay từ bỏ.
Đã không được anh đáp lại mà trái lại khiến mình thương tích khắp người. Nếu như có một tương lai tươi sáng thì cô nhất định cảm thấy dù mình chịu bao nhiêu gian nan khổ sở cũng đều đáng giá. Ngược lại, nếu không thể nhìn thấy ánh sáng thì cô hà tất cố gắng làm gì nữa cho khổ sở?
Tân Nhu xuất hiện lần nữa ở trước mặt Nhiếp Phong thì anh cũng nên trở về với cô ấy. Có thể nói đây là lúc người nhà họ Nhiếp nên chuộc tội.
**
Nhìn kỹ hợp đồng thoả thuận ly hôn kia, Bạch Tuyết lấy từ trong túi ra một cây bút và ký tên mình lên trên đó.
"Cô... Thật sự đồng ý ly hôn với Nhiếp Phong?" Lần này đến phiên Khúc Như Hoa không tin.
Bạch Tuyết không trả lời, để hai bản thoả thuận ly hôn đã ký tên cho vào bộ hồ sơ. Sau đó cũng thu bút lại và đưa cho Khúc Như Hoa.
"Con đã xem qua nhưng bản thoả thuận ly hôn này phải có chữ ký của cả hai người mới có hiệu lực. Phần còn lại phải nhờ ngài thuyết phục Nhiếp Phong thôi." Bạch Tuyết nhàn nhạt nói.
Khúc Như Hoa cầm lại túi hồ sơ, rút ra một tờ thoả thuận ly hôn có chữ ký của Bạch Tuyết ở phía sau. Cô ấy thật sự kí rồi.
"Tại sao? Vì sao cô lại đồng ý ly hôn?" Khúc Như Hoa đem thư bỏ vào túi, mặt lạnh hỏi.
"Không tại sao hết." Bạch Tuyết buông mắt nhìn xuống, giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt "Hôn nhân là dựa trên nền tảng hai người yêu nhau, cùng đồng cam cộng khổ. Nhưng con chỉ giống như người dư thừa, không giúp được gì, lại không có tiếng nói. Như lời của chủ tịch nói, Nhiếp Phong bởi vì muốn hôn nhân vững chắc chỉ để giành quyền nuôi Nhiếp Học Văn mà sự tồn tại của con cũng không phải quan trọng."
Khúc Như Hoa gật gù "Chính bản thân cô cũng hiểu điều này, vậy cô có xem xét kỹ hết những khoản hạng mục trong điều khoản ly hôn kia không? Trong đó có một hạng mục là trước khi Học Văn đi sang nước Anh du học thì việc hôn nhân của hai người không thể bị tiết lộ."
Bạch Tuyết nở nụ cười mỉa mai nói: "Tất cả đều do chủ tịch định đoạt đi, con cũng không có ý kiến. Nhưng con nghĩ cần cho chủ tịch một ít lời khuyên."
Khúc Như Hoa vốn tưởng rằng Bạch Tuyết đã thông suốt, còn đang cao hứng định giảng đạo thì nghe cô nói như thế, khuôn mặt bà cũng xụ xuống.
Một người phụ nữ xuất thân bình dân lại muốn cho bà lời khuyên sao?
"Rời khỏi nhà họ Nhiếp là vì con muốn có cuộc sống an ổn bên cạnh người nhà và bạn tốt của mình." Bạch Tuyết ngước mí mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén "Con cũng không muốn bản thân mình gặp phải bất trắc hoặc nguy hiểm đến từ nhà họ Nhiếp. Vì vậy, con quyết định kết thúc mối quan hệ với nhà họ Nhiếp, cũng là muốn người thân và bạn bè được bình an vô sự."
"Cô nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ nhà họ Nhiếp chúng tôi sai người đến làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của ba mẹ hoặc bạn bè cô? A!" Khúc Như Hoa làm ra vẻ cảm thấy Bạch Tuyết không nói lý "Cô nói cứ như gia đình chúng tôi đã làm ra sự việc gì đáng sợ lắm vậy."
"Có thể chủ tịch không biết quá khứ và hiện tại đang phát sinh chuyện gì nhưng rất nhanh sau này người cũng sẽ biết thôi." Bạch Tuyết đứng lên lạnh lùng thốt ra "Người ta thường nói, thiện ác luôn có báo ứng, nếu không báo ứng bây giờ thì sau này cũng sẽ có. Chủ tịch đã từng làm qua chuyện gì thì chính mình phải nên rất rõ ràng. Những chuyện đã qua, con cũng không muốn tranh cãi cùng một vấn đề nhưng chủ tịch cũng nên biết người khác cũng không hiền lành như con đâu." Nói xong, cô đẩy ghế rời đi.
"Cô... Cô đang uy hiếp tôi sao?" Khúc Như Hoa tức giận đứng lên nhìn bóng lưng Bạch Tuyết hô to "Cô có ý gì?"
Bạch Tuyết không muốn trả lời bà, mà cô cũng không có nghĩa vụ phải trả lời bà ta.
Rời khỏi phòng ăn, Bạch Tuyết quay lại nhà trọ của Nhiếp Phong, thu dọn một chút đồ đơn giản và bắt xe trở về nhà mẹ mình.
Ba Bạch vừa mở cửa ra, nhìn thấy con gái mình kéo rương hành lý thì sửng sốt "Tiểu Tuyết, con..."
"Ba, con với Nhiếp Phong đã ly hôn, còn phải phiền ba và mẹ thu nhận lại con rồi." Bạch Tuyết thản nhiên nở nụ cười bước vào phòng.
**
Ly hôn? Ai đồng ý?
Nhiếp Phong tức giận đến nỗi quét tất cả đồ đạc trên bàn xuống thảm.
Anh ở viện dưỡng lão nhìn thấy Tân Nhu, trong lúc nhất thời khó kìm nén tâm tình dâng trào nên thể hiện cảm xúc một chút. Nhưng anh cũng đã buông hẳn đoạn tình cảm với Tân Nhu từ bảy năm trước rồi, lẽ nào Bạch Tuyết đang hiểu lầm anh và Tân Nhu...
Lấy tay cào tóc mình, Nhiếp Phong cầm điện thoại di động lên vừa định gọi điện thoại cho Bạch Tuyết nhưng nhớ lại điện thoại di động của cô đã bị anh làm vỡ mất rồi. Mà lúc này, anh cũng không thể gọi điện thoại đến nhà họ Bạch được. Dù là ai nhận điện thoại cũng vừa nghe đến giọng của anh thì sẽ lập tức gác máy.
Nếu như anh còn dám đi đến nhà họ Bạch tìm Bạch Tuyết thì nói không chừng còn có thể bị ăn gậy.
Nhưng không biết... Bạch Tuyết đã nói gì với ba mẹ cô mà khiến bọn họ căm ghét anh như thế?
Ngày hôm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến anh không thể chống đỡ được.
"Ba à, dì... Dì đi đâu rồi?" Cửa thư phòng bị đẩy ra để lộ một khe nhỏ, Nhiếp Học Văn sợ hãi ngẩng đầu lên nói: "Ngày hôm nay, dì tới trường học là để tạm biệt con sao?"
Nhiếp Phong sững sờ "Dì đến trường học tìm con sao? Dì nói gì?"
Cô ấy sẽ không đem chuyện thân thế Nhiếp Học Văn nói cho cậu bé biết chứ?
Hết chương 115.
Bình luận facebook