Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu Kiều lắc đầu: “Khó có thể tìm được người hợp tác.”
Tình hình hiện giờ của Sở thị không được tốt lắm, có nhiều phiền phức thế này thì phần lớn các đối tác đều đứng ngoài quan sát, sẽ không có ai đầu tư vào lúc này, làm vậy đơn thuần là ngu ngốc.
“Không nhất định, nhỡ đâu có một kẻ mù quáng thì sao.” Tần Phỉ nửa thật nửa giả nói một câu như vậy rồi đi mất.
Chu Kiều chỉ coi anh đang nói đùa nên cũng không để trong lòng.
Cô xử lý hết việc trong tay rồi rút thời gian xem cẩn thận tập tài liệu giám định kia một lượt.
Vừa xem thì đã xem tới khuya.
Nhân viên từ trên xuống dưới của Sở thị đã tan làm từ lâu, cả tòa nhà chỉ còn lại phòng của cô là sáng đèn.
Chu Kiều để tập tài liệu giám định kia vào trong túi rồi đi xuống tầng.
Chỉ là cô vừa mới ra khỏi tòa nhà Sở thị thì lại dừng bước.
Trong màn đêm tối đen, Sở Tây Lâm đang đứng bên ngoài xe.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, tinh thần có hơi suy sụp, khi nhìn Chu Kiều lại có vẻ muốn nói lại thôi, cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Chu Kiều chỉ làm như không nhìn thấy anh ta mà đi thẳng về một hướng khác.
Sở Tây Lâm thấy vậy thì hơi sốt ruột, sau khi do dự vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được, gọi một tiếng: “Chu Kiều.” Sau đó rảo bước tới gần.
Chu Kiều bình tĩnh nhìn anh ta: “Có việc sao?”
“Hôm đó… Xin lỗi.” Sở Tây Lâm cúi đầu, sau khi do dự vài giây thì tiếp tục nói: “Tôi biết, chuyện này không liên quan tới cô, thế nhưng lại ném cô bị thương… Tôi không nên ra tay với cô…”
Chu Kiều bình thản: “Nếu chỉ là nói xin lỗi thì không cần đâu.”
“Ngày mai tôi sẽ quay lại công ty, hai hôm nay cô đã vất vả rồi. Cô nói đúng, chuyện này là tôi cầu xin cô, tôi không nên tùy tiện chịu thua, tôi… Tôi không thể lại để mất…” Nói câu cuối cùng xong, hai tay buông thõng
bên người của anh ta không tự chủ được càng siết chặt lại.
Chu Kiều không để ý lắm, chỉ nói một câu: “Ngày mai anh không cần quay lại.”
Sở Tây Lâm đột ngột ngẩng đầu lên: “Tại sao?”
“Ngày mai anh tự mình tới bên kia, để bọn họ một lần nữa khởi công hạng mục, anh ở đó làm giám sát thi công.” Chu Kiều đưa hợp đồng kia cho anh ta.
Sở Tây Lâm không hiểu: “Tôi không hiểu.”
“Tôi không cần anh phải hiểu, anh chỉ cần làm theo cách của tôi mà thôi.”
“Thế nhưng mảnh đất này tương lai sẽ không có giá trị, coi như có một lần nữa khởi công thì cũng không có bất cứ tác dụng nào.”
Lúc đó, sau khi bọn họ nhận được tin tức đã lập tức dừng thi công để giảm thiểu tổn thất.
Sao Chu Kiều lại bảo bọn họ khởi công, còn để anh ta tự mình tới giám sát thi công cơ chứ?
“Có tác dụng hay không thì tôi nói mới tính.” Chu Kiều nhìn anh ta: “Anh đã khiến tôi bị chậm một tuần.”
Lúc này Sở Tây Lâm mới hiểu, chắc Chu Kiều đã nghĩ ra cách.
Lập tức anh ta không dám hỏi nữa mà gật đầu, bày tỏ sáng mai sẽ lập tức đi máy bay tới đó.
Sau khi Chu Kiều giải quyết Sở Tây Lâm thì để trợ lý Lưu đi lan truyền tin tức.
“Mộ cổ?” Khi trợ lý Lưu nhìn thấy tập tài liệu kia thì hơi ngạc nhiên.
Chu Kiều chỉ gật đầu một cái: “Đúng, anh đi tung tin tức này ra ngoài là được.”
“Cô Chu, tôi không biết ý của cô là gì, ngôi mộ này có quan hệ gì tới hạng mục của chúng ta sao?”
“Có quan hệ, thế nên mau đi làm đi.”
Chu Kiều nói xong bèn đi làm việc khác.
Tuy trợ lý Lưu cảm thấy không hiểu chuyện này là sao, thế nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào khác, anh ta dứt khoát thuận theo cô, chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy.
Không tới hai ngày sau, tin tức đã bùng nổ.
Từ trước tới giờ, đám phóng viên hay hóng chuyện và những tài khoản chuyên quảng cáo vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác nhất, bọn họ mà viết tiêu đề thì đều cực kỳ lôi cuốn.
Cái gì mà “Mộ cổ thần bí bị vùi lấp”, “Rốt cuộc chủ nhân của ngôi mộ cổ nghìn năm tuổi là thần thánh phương nào”, rồi lại “Trong ngôi mộ cổ xuất hiện một thi thể phụ nữ hoàn chỉnh, tục truyền nàng là…”
Từng hàng chữ khiến người xem kinh ngạc cực nhanh khiến tin tức này bay lên thành tin tức được tìm kiếm hot nhất trên mạng.
Chuyên gia khảo sát ngôi mộ cổ này rất nhanh sẽ bị giới truyền thông khóa chặt.
Có người nói là giáo sư trường đại học ở Hải Thành và học sinh của ông ta.
Từng tấm ảnh và những lời giới thiệu về vị giáo sư kia đều được đăng lên mạng.
Thật ra chuyện đào được mộ cổ cũng không đến mức gây ra chuyện ồn ào tới vậy.
Nhưng vấn đề là…
Bọn họ không cẩn thận đào ra tin tức, một trong số những học sinh đó chính là Sở Tây Lâm, người trong khoảng thời gian gần đây mới nhậm chức Tổng Giám đốc Tập đoàn Sở thị.
Ôi trời ơi!
Lần này đám nhà báo hóng chuyện kia sẽ vui vẻ tới mức nào.
Mộ có thể không có gì đáng kể, thế nhưng người này lại vô cùng quan trọng đó.
Địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành như thế nào?
Gần đây nhà họ Sở còn gây ra chuyện ầm ĩ như thế kia.
Đây đều là tin tức đột phá đó!
Thế là, một tin tức về khảo cổ không có gì khác lạ đột ngột biến thành tin tức về nhà họ Sở, khiến các quần chúng hóng chuyện lũ lượt để lại bình luận.
Diệp Lạc Vũ Phi Phi: Không phải nói ông cụ nhà họ Sở không xong rồi à? Lúc đó còn khiến giá cổ phiếu dao động đó, mị còn tưởng nhà họ Sở sắp vỡ trận chứ. Sao nam thần của mị vẫn còn đi đào mộ vậy?
Cậu Chủ Nhà Họ Sở Là Của Mị: Chồng của mị đẹp trai ghê, vừa đào mộ, vừa sát phạt giới quyền quý nhà giàu, giỏi quá đi!
Hào Nhoáng Tối Tăm: Chẳng qua phải nói thật, Sở Tây Lâm quá được, một người học khảo cổ mà có thể xử sạch đám con ruột của ông cụ Sở, lợi hại.
Tô Bạch À: Chẳng lẽ các đồng chí không biết mảnh đất kia của nhà họ Sở xảy ra chuyện hay sao?
Bình luận này vừa xuất hiện, có rất nhiều người dời sự chú ý tới mảnh đất kia.
Trường An Quy: Đất nào? Có chuyện gì? Mau tám chút đi!
Mơ Hồ Meo Meo Meo: Mị biết nè! Nghe nói sau khi Sở thị lấy được mảnh đất kia thì nói là không phát triển ở đó nữa, vừa tới tay thì sắp mất giá rồi. Công trình hơn trăm triệu đó, bây giờ coi như xong đời!
Vắt Quả Chanh: Bạn tôi nói nhiều ngày nay cậu chủ Sở đã không tới công ty. Hiện giờ lòng người trong Sở thị rất hoang mang! Nói là cậu chủ Sở đã ôm tiền bỏ chạy rồi!
Tiêu Diệt Người Không Biết Mệt: Nói vớ nói vẩn! Người anh em làm lao động nhập cư của tôi nói, mấy hôm trước nhà họ Sở lại tiến hành khởi công mảnh đất kia rồi! Cậu chủ Sở đã tự mình đứng ra giám sát thi công,
chạy trốn cái gì, chỉ toàn nói hươu nói vượn! Mấy người lầu trên này, khéo mấy người là seeder của công ty đối thủ đấy nhỉ?
Mang Đuôi Mặt Trăng Tới Coi Nào: Thật hay giả vậy? Lại khởi công à?! Không thể nào! Mảnh đất hoang đó trồng cây còn khó, có thể làm được cái gì chứ?
Nhất thời, có đủ loại tin tức về mảnh đất kia.
Phần lớn đều cho rằng mảnh đất kia không có khả năng có bất cứ động tĩnh gì.
Thế nhưng rất nhanh người anh em Tiêu Diệt Người Không Biết Mệt kia cứ cách hai ngày lại đăng hai tấm ảnh để chứng minh.
Một tấm là bài đăng của Sở thị, bên trên viết là đang thi công.
Một tấm khác là Sở Tây Lâm mặc một bộ quần áo công nhân, đội mũ an toàn đang đứng trong công trường đầy bụi bặm, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta dính vài vệt nước bùn.
Rõ ràng là đang giám sát thi công.
Hai bức ảnh này vừa được đăng lên thì khu bình luận đã bùng nổ.
Phần lớn đều cảm thấy nhất định là nhà họ Sở đã kiểm được lời.
Lấy được một mảnh đất lớn như vậy, chỉ cần hạng mục phát triển tốt thì có thể kinh doanh không lo lỗ.
Lần này, giá trị bản thân của Sở Tây Lâm đã được đôn lên gấp n lần, nhất định đã đứng đầu bảng những người đàn ông độc thân hoàng kim trong toàn thành phố.
Thậm chí còn có người tổ chức bỏ phiếu, Sở Tây Lâm cứ thể đoạt được danh hiệu “Người đàn ông đáng gả làm chống nhất thành phố”.
Mà cùng lúc đó, bên phía công ty cũng như ong vỡ tổ.
Thế nhưng không phải vì vui mừng, mà là vì tức giận.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ, hạng mục này đã đi vào ngõ cụt rồi, không thể cứu vãn nổi.
Nếu tiếp tục thi công thì chỉ gây ra nhiều tổn thất hơn.
Thế nên sau khi đám người trong hội đồng quản trị nhận được tin tức đã lập tức xông vào văn phòng tổng giám đốc tìm Chu Kiều tính sổ.
“Sao còn khởi công bên kia làm gì? Rốt cuộc các người đang làm cái gì?”
“Cô và Sở Tây Lâm có ý đồ gì!”
“Các người muốn hủy diệt Sở thị hay sao?”
Đối mặt với những lời chất vấn đầy phẫn nộ của mọi người, Chu Kiều chỉ ngồi đó, vẻ mặt bình thản: “Tôi cũng không rõ khởi công cái gì?”
Sở Thể Khang lập tức xé rách khuôn mặt trung hậu, tức giận nói: “Cô không biết? Không phải cô nói hạng mục này là do cô và Sở Tây Lâm quản lý à?”
“Sở Tây Lâm mới là tổng giám đốc, tôi chỉ là trợ lý.” Chu Kiều nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm cho người khác.
Thế nhưng sao Sở Thế Khang lại buông tha cho cô được: “Hiện giờ cô còn muốn chối? Muộn rồi! Rõ ràng chuyện này cô và nó cũng làm!”
Đôi mắt của Chu Kiều đen kịt như bóng tối đêm đông: “Sở Tây Lâm đã lâu rồi không tới, sao tôi cùng làm với anh ta được?”
Sở Thể Khang ngẩn người: “Thể thì… cô có thể gọi điện thoại cho nó mà!”
“Vậy sao các ông không trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta đi?”
“Căn bản là không thể gọi được cho nó!”
Đâu chỉ không gọi được, căn bản là không có tín hiệu!
Chỗ đất hoang kia đúng là hoang vu.
“Vậy tôi thì gọi được à?”
Chu Kiều thờ ơ nói một câu khiến Sở Thế Khang hoàn toàn nghẹn họng: “…”
Hình như… cũng có lý.
Nếu không gọi được thì tất cả đều không gọi được. Không có lý nào bọn họ không gọi được mà Chu Kiều lại gọi được.
Sở Thế Khang cứ ngu ngốc bị Chu Kiều xoay vòng vòng như vậy, cuối cùng thành công bị mơ hồ cho qua.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tình hình hiện giờ của Sở thị không được tốt lắm, có nhiều phiền phức thế này thì phần lớn các đối tác đều đứng ngoài quan sát, sẽ không có ai đầu tư vào lúc này, làm vậy đơn thuần là ngu ngốc.
“Không nhất định, nhỡ đâu có một kẻ mù quáng thì sao.” Tần Phỉ nửa thật nửa giả nói một câu như vậy rồi đi mất.
Chu Kiều chỉ coi anh đang nói đùa nên cũng không để trong lòng.
Cô xử lý hết việc trong tay rồi rút thời gian xem cẩn thận tập tài liệu giám định kia một lượt.
Vừa xem thì đã xem tới khuya.
Nhân viên từ trên xuống dưới của Sở thị đã tan làm từ lâu, cả tòa nhà chỉ còn lại phòng của cô là sáng đèn.
Chu Kiều để tập tài liệu giám định kia vào trong túi rồi đi xuống tầng.
Chỉ là cô vừa mới ra khỏi tòa nhà Sở thị thì lại dừng bước.
Trong màn đêm tối đen, Sở Tây Lâm đang đứng bên ngoài xe.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, tinh thần có hơi suy sụp, khi nhìn Chu Kiều lại có vẻ muốn nói lại thôi, cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Chu Kiều chỉ làm như không nhìn thấy anh ta mà đi thẳng về một hướng khác.
Sở Tây Lâm thấy vậy thì hơi sốt ruột, sau khi do dự vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được, gọi một tiếng: “Chu Kiều.” Sau đó rảo bước tới gần.
Chu Kiều bình tĩnh nhìn anh ta: “Có việc sao?”
“Hôm đó… Xin lỗi.” Sở Tây Lâm cúi đầu, sau khi do dự vài giây thì tiếp tục nói: “Tôi biết, chuyện này không liên quan tới cô, thế nhưng lại ném cô bị thương… Tôi không nên ra tay với cô…”
Chu Kiều bình thản: “Nếu chỉ là nói xin lỗi thì không cần đâu.”
“Ngày mai tôi sẽ quay lại công ty, hai hôm nay cô đã vất vả rồi. Cô nói đúng, chuyện này là tôi cầu xin cô, tôi không nên tùy tiện chịu thua, tôi… Tôi không thể lại để mất…” Nói câu cuối cùng xong, hai tay buông thõng
bên người của anh ta không tự chủ được càng siết chặt lại.
Chu Kiều không để ý lắm, chỉ nói một câu: “Ngày mai anh không cần quay lại.”
Sở Tây Lâm đột ngột ngẩng đầu lên: “Tại sao?”
“Ngày mai anh tự mình tới bên kia, để bọn họ một lần nữa khởi công hạng mục, anh ở đó làm giám sát thi công.” Chu Kiều đưa hợp đồng kia cho anh ta.
Sở Tây Lâm không hiểu: “Tôi không hiểu.”
“Tôi không cần anh phải hiểu, anh chỉ cần làm theo cách của tôi mà thôi.”
“Thế nhưng mảnh đất này tương lai sẽ không có giá trị, coi như có một lần nữa khởi công thì cũng không có bất cứ tác dụng nào.”
Lúc đó, sau khi bọn họ nhận được tin tức đã lập tức dừng thi công để giảm thiểu tổn thất.
Sao Chu Kiều lại bảo bọn họ khởi công, còn để anh ta tự mình tới giám sát thi công cơ chứ?
“Có tác dụng hay không thì tôi nói mới tính.” Chu Kiều nhìn anh ta: “Anh đã khiến tôi bị chậm một tuần.”
Lúc này Sở Tây Lâm mới hiểu, chắc Chu Kiều đã nghĩ ra cách.
Lập tức anh ta không dám hỏi nữa mà gật đầu, bày tỏ sáng mai sẽ lập tức đi máy bay tới đó.
Sau khi Chu Kiều giải quyết Sở Tây Lâm thì để trợ lý Lưu đi lan truyền tin tức.
“Mộ cổ?” Khi trợ lý Lưu nhìn thấy tập tài liệu kia thì hơi ngạc nhiên.
Chu Kiều chỉ gật đầu một cái: “Đúng, anh đi tung tin tức này ra ngoài là được.”
“Cô Chu, tôi không biết ý của cô là gì, ngôi mộ này có quan hệ gì tới hạng mục của chúng ta sao?”
“Có quan hệ, thế nên mau đi làm đi.”
Chu Kiều nói xong bèn đi làm việc khác.
Tuy trợ lý Lưu cảm thấy không hiểu chuyện này là sao, thế nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào khác, anh ta dứt khoát thuận theo cô, chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy.
Không tới hai ngày sau, tin tức đã bùng nổ.
Từ trước tới giờ, đám phóng viên hay hóng chuyện và những tài khoản chuyên quảng cáo vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác nhất, bọn họ mà viết tiêu đề thì đều cực kỳ lôi cuốn.
Cái gì mà “Mộ cổ thần bí bị vùi lấp”, “Rốt cuộc chủ nhân của ngôi mộ cổ nghìn năm tuổi là thần thánh phương nào”, rồi lại “Trong ngôi mộ cổ xuất hiện một thi thể phụ nữ hoàn chỉnh, tục truyền nàng là…”
Từng hàng chữ khiến người xem kinh ngạc cực nhanh khiến tin tức này bay lên thành tin tức được tìm kiếm hot nhất trên mạng.
Chuyên gia khảo sát ngôi mộ cổ này rất nhanh sẽ bị giới truyền thông khóa chặt.
Có người nói là giáo sư trường đại học ở Hải Thành và học sinh của ông ta.
Từng tấm ảnh và những lời giới thiệu về vị giáo sư kia đều được đăng lên mạng.
Thật ra chuyện đào được mộ cổ cũng không đến mức gây ra chuyện ồn ào tới vậy.
Nhưng vấn đề là…
Bọn họ không cẩn thận đào ra tin tức, một trong số những học sinh đó chính là Sở Tây Lâm, người trong khoảng thời gian gần đây mới nhậm chức Tổng Giám đốc Tập đoàn Sở thị.
Ôi trời ơi!
Lần này đám nhà báo hóng chuyện kia sẽ vui vẻ tới mức nào.
Mộ có thể không có gì đáng kể, thế nhưng người này lại vô cùng quan trọng đó.
Địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành như thế nào?
Gần đây nhà họ Sở còn gây ra chuyện ầm ĩ như thế kia.
Đây đều là tin tức đột phá đó!
Thế là, một tin tức về khảo cổ không có gì khác lạ đột ngột biến thành tin tức về nhà họ Sở, khiến các quần chúng hóng chuyện lũ lượt để lại bình luận.
Diệp Lạc Vũ Phi Phi: Không phải nói ông cụ nhà họ Sở không xong rồi à? Lúc đó còn khiến giá cổ phiếu dao động đó, mị còn tưởng nhà họ Sở sắp vỡ trận chứ. Sao nam thần của mị vẫn còn đi đào mộ vậy?
Cậu Chủ Nhà Họ Sở Là Của Mị: Chồng của mị đẹp trai ghê, vừa đào mộ, vừa sát phạt giới quyền quý nhà giàu, giỏi quá đi!
Hào Nhoáng Tối Tăm: Chẳng qua phải nói thật, Sở Tây Lâm quá được, một người học khảo cổ mà có thể xử sạch đám con ruột của ông cụ Sở, lợi hại.
Tô Bạch À: Chẳng lẽ các đồng chí không biết mảnh đất kia của nhà họ Sở xảy ra chuyện hay sao?
Bình luận này vừa xuất hiện, có rất nhiều người dời sự chú ý tới mảnh đất kia.
Trường An Quy: Đất nào? Có chuyện gì? Mau tám chút đi!
Mơ Hồ Meo Meo Meo: Mị biết nè! Nghe nói sau khi Sở thị lấy được mảnh đất kia thì nói là không phát triển ở đó nữa, vừa tới tay thì sắp mất giá rồi. Công trình hơn trăm triệu đó, bây giờ coi như xong đời!
Vắt Quả Chanh: Bạn tôi nói nhiều ngày nay cậu chủ Sở đã không tới công ty. Hiện giờ lòng người trong Sở thị rất hoang mang! Nói là cậu chủ Sở đã ôm tiền bỏ chạy rồi!
Tiêu Diệt Người Không Biết Mệt: Nói vớ nói vẩn! Người anh em làm lao động nhập cư của tôi nói, mấy hôm trước nhà họ Sở lại tiến hành khởi công mảnh đất kia rồi! Cậu chủ Sở đã tự mình đứng ra giám sát thi công,
chạy trốn cái gì, chỉ toàn nói hươu nói vượn! Mấy người lầu trên này, khéo mấy người là seeder của công ty đối thủ đấy nhỉ?
Mang Đuôi Mặt Trăng Tới Coi Nào: Thật hay giả vậy? Lại khởi công à?! Không thể nào! Mảnh đất hoang đó trồng cây còn khó, có thể làm được cái gì chứ?
Nhất thời, có đủ loại tin tức về mảnh đất kia.
Phần lớn đều cho rằng mảnh đất kia không có khả năng có bất cứ động tĩnh gì.
Thế nhưng rất nhanh người anh em Tiêu Diệt Người Không Biết Mệt kia cứ cách hai ngày lại đăng hai tấm ảnh để chứng minh.
Một tấm là bài đăng của Sở thị, bên trên viết là đang thi công.
Một tấm khác là Sở Tây Lâm mặc một bộ quần áo công nhân, đội mũ an toàn đang đứng trong công trường đầy bụi bặm, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta dính vài vệt nước bùn.
Rõ ràng là đang giám sát thi công.
Hai bức ảnh này vừa được đăng lên thì khu bình luận đã bùng nổ.
Phần lớn đều cảm thấy nhất định là nhà họ Sở đã kiểm được lời.
Lấy được một mảnh đất lớn như vậy, chỉ cần hạng mục phát triển tốt thì có thể kinh doanh không lo lỗ.
Lần này, giá trị bản thân của Sở Tây Lâm đã được đôn lên gấp n lần, nhất định đã đứng đầu bảng những người đàn ông độc thân hoàng kim trong toàn thành phố.
Thậm chí còn có người tổ chức bỏ phiếu, Sở Tây Lâm cứ thể đoạt được danh hiệu “Người đàn ông đáng gả làm chống nhất thành phố”.
Mà cùng lúc đó, bên phía công ty cũng như ong vỡ tổ.
Thế nhưng không phải vì vui mừng, mà là vì tức giận.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ, hạng mục này đã đi vào ngõ cụt rồi, không thể cứu vãn nổi.
Nếu tiếp tục thi công thì chỉ gây ra nhiều tổn thất hơn.
Thế nên sau khi đám người trong hội đồng quản trị nhận được tin tức đã lập tức xông vào văn phòng tổng giám đốc tìm Chu Kiều tính sổ.
“Sao còn khởi công bên kia làm gì? Rốt cuộc các người đang làm cái gì?”
“Cô và Sở Tây Lâm có ý đồ gì!”
“Các người muốn hủy diệt Sở thị hay sao?”
Đối mặt với những lời chất vấn đầy phẫn nộ của mọi người, Chu Kiều chỉ ngồi đó, vẻ mặt bình thản: “Tôi cũng không rõ khởi công cái gì?”
Sở Thể Khang lập tức xé rách khuôn mặt trung hậu, tức giận nói: “Cô không biết? Không phải cô nói hạng mục này là do cô và Sở Tây Lâm quản lý à?”
“Sở Tây Lâm mới là tổng giám đốc, tôi chỉ là trợ lý.” Chu Kiều nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm cho người khác.
Thế nhưng sao Sở Thế Khang lại buông tha cho cô được: “Hiện giờ cô còn muốn chối? Muộn rồi! Rõ ràng chuyện này cô và nó cũng làm!”
Đôi mắt của Chu Kiều đen kịt như bóng tối đêm đông: “Sở Tây Lâm đã lâu rồi không tới, sao tôi cùng làm với anh ta được?”
Sở Thể Khang ngẩn người: “Thể thì… cô có thể gọi điện thoại cho nó mà!”
“Vậy sao các ông không trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta đi?”
“Căn bản là không thể gọi được cho nó!”
Đâu chỉ không gọi được, căn bản là không có tín hiệu!
Chỗ đất hoang kia đúng là hoang vu.
“Vậy tôi thì gọi được à?”
Chu Kiều thờ ơ nói một câu khiến Sở Thế Khang hoàn toàn nghẹn họng: “…”
Hình như… cũng có lý.
Nếu không gọi được thì tất cả đều không gọi được. Không có lý nào bọn họ không gọi được mà Chu Kiều lại gọi được.
Sở Thế Khang cứ ngu ngốc bị Chu Kiều xoay vòng vòng như vậy, cuối cùng thành công bị mơ hồ cho qua.