Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Cùng với phí tổn…”
Chữ “thất” còn chưa ra khỏi miệng, cánh cửa nặng nề của phòng họp chợt “rầm” một cái, bị đẩy ra.
Họ lập tức nhìn thấy Chu Kiều đứng đầu tiên, phía sau là Sở Tây Lâm chưa kịp thay quần áo.
Cô thản nhiên nói một câu: “Ngại quá, tới muộn.”
Nói xong cô lập tức tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Các thành viên hội đồng quản trị vừa thấy hai người đến thì cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Ít nhất bọn họ không phải ngồi đây bị người dạy dỗ nữa.
Muốn dạy dỗ cũng phải dạy dỗ hai người bọn họ.
Quả nhiên, vị luật sư đang chất vấn vừa thấy Chu Kiều xuất hiện đã chuyển sự chú ý lên người cô.
“Vị này chính là…”
“Tôi còn tưởng cô Chu định rụt đầu trong mai cả đời không định gặp người cơ đấy.” Hầm Vũ ngồi cạnh lúc này đã không thể chờ đợi nổi nữa, bắt đầu mỉa mai.
So với Sở Tây Lâm thì Hâm Vũ càng lưu ý tới Chu Kiều hơn.
Đây chính là đương sự khiến ông ta bị thiệt lớn.
Ba phần lợi nhuận lúc đó đã khiến ông ta phải bứt rứt rất lâu.
Sau đó không dễ dàng gì ông trời mới có mắt, ông ta hô hào muốn đòi tiền vi phạm hợp đồng, kết quả lại bị con bé chết tiệt kia dùng đôi ba câu dọa sợ.
Giờ thì hay rồi, có đoàn luật sư ở đây, ông ta nhất định phải cho con bé này đẹp mặt!
“Cô Chu biết không thoát nổi nên lúc này mới bất đắc dĩ xuất hiện ư?”
Chu Kiều nhướng mày, đôi mắt đen nhánh không lộ ra bất cứ tâm trạng gì: “Tôi cũng chẳng làm sai điều gì thì sao phải trốn?”
Hâm Vũ giận dữ cười: “Các người còn nói không làm sai gì à?”
Con bé chết tiệt này trợn mắt nói mà không hề thấy hoảng sợ chút nào,
Lúc đó ông ta đã bị chính dáng vẻ mang khí thế hùng hồn kia dọa sợ.
Một gã đàn ông bốn mươi tuổi lại bị một cô gái tuổi vị thành niên dọa.
Nghĩ lại vẫn thấy má nó thật là mất mặt!
Lửa giận trong lòng Hâm Vũ tuôn trào, ông ta lập tức xắn tay áo, hùng hổ định xông lên.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một người mặc âu phục trông có vẻ rất giỏi giang trách móc: “Cô là người phụ trách lần này, cô Chu đúng không?”
Hâm Vũ bị cản lại giữa chừng nên cơn giận trong lòng không có chỗ giải tỏa, nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miệng: “Mẹ nó, lời câu nói không phải phí…”
Mà sau khi chạm tới ánh mắt của người kia, khí thế của ông ta lập tức ủ rũ, không dám nói chuyện nữa.
Rõ ràng ông ta sợ người của Giang thị.
Người kia giải quyết xong Hâm Vũ mới tiếp tục nề nếp nói: “Cô Chu, hạng mục đã bị đình chỉ, các cô lại cố tình khai phá nên tính chất vô cùng nghiêm trọng.”
Chu Kiều bình thản nói: “Chúng tôi không cố tình khai phá.”
“Cô Chu, chứng cứ ở ngay trước mặt, cô đừng ngụy biện.” Luật sư kia nói xong bèn đưa một tờ giấy A4 tới. Bên trên đều là những bức ảnh in từ trên mạng xuống.
Lúc này Hâm Vũ cũng hừ lạnh, phụ họa một câu: “Đúng thế, đứng có ngụy biện.”
Chu Kiều đưa mắt nhìn một cái: “Đây không phải là khai phá.”
Hâm Vũ suýt nữa đã tức nổ mũi, ông ta còn chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, chứng cứ đã ở trước mặt rồi còn dám nói là không phải.
“Đây không phải là khai phá? Vậy cô nói cho tôi biết đây là cái gì?”
“Đây là đang tiến hành khai quật khảo cổ.”
Hâm Vũ: “???”
Mọi người: “???”
Câu nói hoang đường này khiến các thành viên hội đồng quản trị của Sở thị cũng thấy mất mặt.
Quả nhiên cô gái nhà quê này không có chút năng lực và tầm nhìn nào.
Những hành động trước đó của cô gái này thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to thôi nhỉ?!
Chỉ có một mình Sở Tây Lâm ở bên cạnh lóe lên ánh mắt phức tạp.
Đối với chuyện này, Hâm Vũ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, còn định lấy mấy thứ trên mạng ra để lừa gạt bọn họ sao!
Ngu ngốc!
“Cô nói là khảo cổ thì là khảo cổ chắc? Cô lừa ai đó!”
Chu Kiều thản nhiên lấy ra một tập tài liệu.
Sở Tây Lâm vừa nhìn bìa ngoài thì vẻ mặt đã trầm xuống.
Đây là văn kiện giám định mà thầy đã đưa cho anh ta! Lúc trước còn không hiểu sao bị thất lạc. Anh ta còn tưởng mình không cẩn thận nên làm mất! Hóa ra là ở chỗ Chu Kiều.
Thế nhưng, sao lại ở chỗ của cô cơ chứ?
“Tài liệu này là văn kiện giám định mộ cổ được khảo cổ trước đó, địa chỉ khá gần mảnh đất của chúng ta. Hơn nữa, trên văn kiện giám định rõ ràng viết có khả năng là một khu quần mộ. Trước mắt một bộ phận các
chuyên gia đã tới một lần, thậm chí đã từng gặp Tổng Giám đốc Sở của chúng ta, thế nên chúng tôi cũng không được coi là cố tình khai phá.”
Có đoàn chuyên gia làm việc nên không thuộc về cố tình khai phá.
Lời này của Chu Kiều khiến Sở Tây Lâm theo bản năng nhìn về phía tài liệu kia, con người anh ta co rụt lại.
Thế mà thật sự ở cùng một nơi.
Vậy mà anh ta xem lâu như vậy cũng không phát hiện ra!
Như vậy, Sở Tây Lâm ít nhiều đã hiểu Chu Kiều đang định làm gì.
Chẳng trách cô muốn một lần nữa khởi động hạng mục, còn để mình đi giám sát thi công, thậm chí còn tung tin, cố ý dẫn thấy của mình tới, chụp ảnh lại nữa.
Hóa ra những việc này đều là từng tầng từng lớp làm nền. Thế nhưng, làm như vậy có ý nghĩa gì?
Coi như thật sự có mộ cổ thì mảnh đất này vẫn không thể khởi công, thế nên tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vẫn phải căn cứ theo đó để bồi thường.
Quả nhiên, Hâm Vũ nhìn văn kiện giám định kia xong, sau nháy mắt thấy bất ngờ thì lập tức khôi phục lại: “Coi, coi như các cô đang đào mộ thì hạng mục này cũng thất bại rồi. Theo hợp đồng, các cô phải trả tiền bồi
thường vi phạm hợp đồng! Gấp ba!”
“Bồi thường thì không thể.” Chu Kiều thản nhiên nhìn những người trước mặt: “Chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi.”
Câu nói này khiến tất cả những người ở đây đều phải sửng sốt.
Đám người trong hội đồng quản trị cảm thấy như đang nghe một câu chuyện đùa.
Hủy bỏ?
Ai sẽ bỏ qua số tiền gấp ba phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà cứ thể chọn hủy bỏ hợp đồng chứ?
Điên chắc?
Hâm Vũ tức quá cười lên: “Ha? Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem?”
Luật sư đứng bên cạnh lúc này cũng lạnh giọng nhắc nhở: “Cô Chu này, đây là hợp đồng của các cô, bên trên rõ ràng có quy định, nếu cô không rõ thì hãy để phòng pháp chế của các cô đọc từng điều khoản cho cô
nghe.”
“Điều khoản miễn trách nhiệm trong điều kiện bất khả kháng.”
“Cái gì?”
Chu Kiều tiếp tục bình tĩnh nói: “Điều khoản miễn trách nhiệm trong điều kiện bất khả kháng biểu thị rất rõ, sự kiện bất khả kháng bao gồm hai trường hợp, một là do điều kiện tự nhiên gây nên như bão, lũ, hạn hán,
động đất vấn vẫn; một loại khác là do nguyên nhân xã hội dẫn đến, như phong tỏa, cấm vận, trung thu vân vân.”
Sau câu nói này, lông mày của luật sư kia không khỏi hơi nhíu lại: “Thế nên là?”
“Thế nên mảnh đất này rất có thể sẽ bị trung thu, một khi bị trung thu, tất cả đều sẽ bị đóng băng”
Đóng băng mang ý nghĩa, hợp đồng này sẽ tạm thời mắc cạn, đừng nói tới tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, chính là vốn đã rót vào cũng không thể tùy ý rút ra, thậm chí hai bên còn phải cùng gánh chịu tổn thất.
Những lời này của Chu Kiều khiển các thành viên hội đồng quản trị sáng mắt.
hô, hóa ra còn có thể nói như vậy sao.
Thể thì trung thu, nhất định phải trung thu
Như vậy không chỉ có thể kéo dài thời hạn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kếch xù mà còn có thể cùng kéo người xuống nước, hay quá!
Chiêu này quả nhiên là chiêu ghi điểm quyết định!
Các thành viên hội đồng quản trị nhất thời không còn dáng vẻ mất tinh thần khi bị đoàn luật sư chất vấn nữa, trái lại ngồi thẳng như cột đình ở đó.
Hâm Vũ chợt nhớ tới những bình luận và ảnh ở trên mạng.
Lúc đó ông ta còn cảm thấy chuyện ấy là không thể nào.
Thế nhưng bây giờ…
Sao ông ta còn không rõ cơ chứ!
Mẹ nó đây là một ván cờ!
Trước đó cô rụt đầu như rùa không ra mặt, đẩy các thành viên hội đồng quản trị ra để kéo dài thời gian, làm lớn chuyện lên để phía trên tới trung thu.
Dùng chuyện này để ép bọn họ từ bỏ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Con bé này đúng là khó lường, lại dám dùng chiêu này.
Hâm Vũ tức giận tới mức tay run lẩy bẩy.
“Cô cố ý! Cô cố ý làm thế!”
Chu Kiều không đáp lại những lời này, chỉ nói: “Vậy, hiện giờ hủy bỏ hợp tác, cầm tiền rời đi. Hoặc là, chờ trung thu, toàn bộ bị đóng băng.”
Hâm Vũ nhìn điều khoản chói mắt trên hợp đồng, hoàn toàn không thể tin nổi chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi mà thật sự để cô lật ngược lại.
Ông ta chỉ cảm thấy máu huyết nghẹn trong người muốn phun ra ngoài.
“Tôi không phục, tôi không phục!!!” Hâm Vũ kích động đến mức đỏ bừng mặt, rõ ràng ông ta đã tức giận đến cực điểm.
Thế nhưng Chu Kiều vẫn bình thản: “Điều khoản miễn trách nhiệm đối với trường hợp bất khả kháng có tính cưỡng chế, nếu ông không phục thì có thể chống án.”
Lần này đầu óc Hâm Vũ đã nóng lên, lập tức nói: “Mảnh đất này của cô cũng chưa bị trung thu ngay! Nhỡ đâu không bị trung thu thì sao? Tôi chờ!”
Luật sư đứng cạnh lập tức lạnh giọng: “Tổng Giám đốc Hâm!”
Lúc này Hâm Vũ đã không để ý tới việc anh ta là luật sư của Giang thị nữa, ông ta xắn tay áo, trợn mắt nói cứ như đứa trẻ đang mách tội: “Cô ta dọa thôi! Lúc trước cô ta đã dọa tôi như vậy! Con bé này đã quen dùng
những thủ đoạn thế này rồi!”
Ông ta sẽ không tiếp tục bị dọa sợ như trước đâu!
“Có phải dọa hay không thì ông có thể chờ, nhưng một khi tin tức ở bên trên đã truyền xuống thì điều khoản miễn trách nhiệm sẽ lập tức có hiệu lực.” Chu Kiều bình tĩnh ngồi đó nhìn Hâm Vũ, trên mặt không hề có sợ
hãi.
Luật sư đứng bên cạnh biết, cô có chuẩn bị rồi mới đến.
Về phần những bức ảnh trong tay bọn họ bị coi là cố tình khai phá là đối phương có ý đưa cho bọn họ.
Đối với bọn họ, chuyện này không hề tốt chút nào.
Không ngờ Sở thị lại ra một con bài như vậy khiến đám luật sư trở tay không kịp, không thể làm gì hơn là lùi một bước: “Cô Chu, chúng tôi cần thảo luận một chút.”
Thế nhưng sao Chu Kiều lại để bọn họ có cơ hội thở lấy hơi.
Cô dựa lưng vào ghế, ngón trỏ gõ lên mặt bàn: “Tùy các anh thôi, dù sao chúng tôi cũng không để ý.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chữ “thất” còn chưa ra khỏi miệng, cánh cửa nặng nề của phòng họp chợt “rầm” một cái, bị đẩy ra.
Họ lập tức nhìn thấy Chu Kiều đứng đầu tiên, phía sau là Sở Tây Lâm chưa kịp thay quần áo.
Cô thản nhiên nói một câu: “Ngại quá, tới muộn.”
Nói xong cô lập tức tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Các thành viên hội đồng quản trị vừa thấy hai người đến thì cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Ít nhất bọn họ không phải ngồi đây bị người dạy dỗ nữa.
Muốn dạy dỗ cũng phải dạy dỗ hai người bọn họ.
Quả nhiên, vị luật sư đang chất vấn vừa thấy Chu Kiều xuất hiện đã chuyển sự chú ý lên người cô.
“Vị này chính là…”
“Tôi còn tưởng cô Chu định rụt đầu trong mai cả đời không định gặp người cơ đấy.” Hầm Vũ ngồi cạnh lúc này đã không thể chờ đợi nổi nữa, bắt đầu mỉa mai.
So với Sở Tây Lâm thì Hâm Vũ càng lưu ý tới Chu Kiều hơn.
Đây chính là đương sự khiến ông ta bị thiệt lớn.
Ba phần lợi nhuận lúc đó đã khiến ông ta phải bứt rứt rất lâu.
Sau đó không dễ dàng gì ông trời mới có mắt, ông ta hô hào muốn đòi tiền vi phạm hợp đồng, kết quả lại bị con bé chết tiệt kia dùng đôi ba câu dọa sợ.
Giờ thì hay rồi, có đoàn luật sư ở đây, ông ta nhất định phải cho con bé này đẹp mặt!
“Cô Chu biết không thoát nổi nên lúc này mới bất đắc dĩ xuất hiện ư?”
Chu Kiều nhướng mày, đôi mắt đen nhánh không lộ ra bất cứ tâm trạng gì: “Tôi cũng chẳng làm sai điều gì thì sao phải trốn?”
Hâm Vũ giận dữ cười: “Các người còn nói không làm sai gì à?”
Con bé chết tiệt này trợn mắt nói mà không hề thấy hoảng sợ chút nào,
Lúc đó ông ta đã bị chính dáng vẻ mang khí thế hùng hồn kia dọa sợ.
Một gã đàn ông bốn mươi tuổi lại bị một cô gái tuổi vị thành niên dọa.
Nghĩ lại vẫn thấy má nó thật là mất mặt!
Lửa giận trong lòng Hâm Vũ tuôn trào, ông ta lập tức xắn tay áo, hùng hổ định xông lên.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một người mặc âu phục trông có vẻ rất giỏi giang trách móc: “Cô là người phụ trách lần này, cô Chu đúng không?”
Hâm Vũ bị cản lại giữa chừng nên cơn giận trong lòng không có chỗ giải tỏa, nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miệng: “Mẹ nó, lời câu nói không phải phí…”
Mà sau khi chạm tới ánh mắt của người kia, khí thế của ông ta lập tức ủ rũ, không dám nói chuyện nữa.
Rõ ràng ông ta sợ người của Giang thị.
Người kia giải quyết xong Hâm Vũ mới tiếp tục nề nếp nói: “Cô Chu, hạng mục đã bị đình chỉ, các cô lại cố tình khai phá nên tính chất vô cùng nghiêm trọng.”
Chu Kiều bình thản nói: “Chúng tôi không cố tình khai phá.”
“Cô Chu, chứng cứ ở ngay trước mặt, cô đừng ngụy biện.” Luật sư kia nói xong bèn đưa một tờ giấy A4 tới. Bên trên đều là những bức ảnh in từ trên mạng xuống.
Lúc này Hâm Vũ cũng hừ lạnh, phụ họa một câu: “Đúng thế, đứng có ngụy biện.”
Chu Kiều đưa mắt nhìn một cái: “Đây không phải là khai phá.”
Hâm Vũ suýt nữa đã tức nổ mũi, ông ta còn chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, chứng cứ đã ở trước mặt rồi còn dám nói là không phải.
“Đây không phải là khai phá? Vậy cô nói cho tôi biết đây là cái gì?”
“Đây là đang tiến hành khai quật khảo cổ.”
Hâm Vũ: “???”
Mọi người: “???”
Câu nói hoang đường này khiến các thành viên hội đồng quản trị của Sở thị cũng thấy mất mặt.
Quả nhiên cô gái nhà quê này không có chút năng lực và tầm nhìn nào.
Những hành động trước đó của cô gái này thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to thôi nhỉ?!
Chỉ có một mình Sở Tây Lâm ở bên cạnh lóe lên ánh mắt phức tạp.
Đối với chuyện này, Hâm Vũ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, còn định lấy mấy thứ trên mạng ra để lừa gạt bọn họ sao!
Ngu ngốc!
“Cô nói là khảo cổ thì là khảo cổ chắc? Cô lừa ai đó!”
Chu Kiều thản nhiên lấy ra một tập tài liệu.
Sở Tây Lâm vừa nhìn bìa ngoài thì vẻ mặt đã trầm xuống.
Đây là văn kiện giám định mà thầy đã đưa cho anh ta! Lúc trước còn không hiểu sao bị thất lạc. Anh ta còn tưởng mình không cẩn thận nên làm mất! Hóa ra là ở chỗ Chu Kiều.
Thế nhưng, sao lại ở chỗ của cô cơ chứ?
“Tài liệu này là văn kiện giám định mộ cổ được khảo cổ trước đó, địa chỉ khá gần mảnh đất của chúng ta. Hơn nữa, trên văn kiện giám định rõ ràng viết có khả năng là một khu quần mộ. Trước mắt một bộ phận các
chuyên gia đã tới một lần, thậm chí đã từng gặp Tổng Giám đốc Sở của chúng ta, thế nên chúng tôi cũng không được coi là cố tình khai phá.”
Có đoàn chuyên gia làm việc nên không thuộc về cố tình khai phá.
Lời này của Chu Kiều khiến Sở Tây Lâm theo bản năng nhìn về phía tài liệu kia, con người anh ta co rụt lại.
Thế mà thật sự ở cùng một nơi.
Vậy mà anh ta xem lâu như vậy cũng không phát hiện ra!
Như vậy, Sở Tây Lâm ít nhiều đã hiểu Chu Kiều đang định làm gì.
Chẳng trách cô muốn một lần nữa khởi động hạng mục, còn để mình đi giám sát thi công, thậm chí còn tung tin, cố ý dẫn thấy của mình tới, chụp ảnh lại nữa.
Hóa ra những việc này đều là từng tầng từng lớp làm nền. Thế nhưng, làm như vậy có ý nghĩa gì?
Coi như thật sự có mộ cổ thì mảnh đất này vẫn không thể khởi công, thế nên tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vẫn phải căn cứ theo đó để bồi thường.
Quả nhiên, Hâm Vũ nhìn văn kiện giám định kia xong, sau nháy mắt thấy bất ngờ thì lập tức khôi phục lại: “Coi, coi như các cô đang đào mộ thì hạng mục này cũng thất bại rồi. Theo hợp đồng, các cô phải trả tiền bồi
thường vi phạm hợp đồng! Gấp ba!”
“Bồi thường thì không thể.” Chu Kiều thản nhiên nhìn những người trước mặt: “Chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi.”
Câu nói này khiến tất cả những người ở đây đều phải sửng sốt.
Đám người trong hội đồng quản trị cảm thấy như đang nghe một câu chuyện đùa.
Hủy bỏ?
Ai sẽ bỏ qua số tiền gấp ba phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà cứ thể chọn hủy bỏ hợp đồng chứ?
Điên chắc?
Hâm Vũ tức quá cười lên: “Ha? Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem?”
Luật sư đứng bên cạnh lúc này cũng lạnh giọng nhắc nhở: “Cô Chu này, đây là hợp đồng của các cô, bên trên rõ ràng có quy định, nếu cô không rõ thì hãy để phòng pháp chế của các cô đọc từng điều khoản cho cô
nghe.”
“Điều khoản miễn trách nhiệm trong điều kiện bất khả kháng.”
“Cái gì?”
Chu Kiều tiếp tục bình tĩnh nói: “Điều khoản miễn trách nhiệm trong điều kiện bất khả kháng biểu thị rất rõ, sự kiện bất khả kháng bao gồm hai trường hợp, một là do điều kiện tự nhiên gây nên như bão, lũ, hạn hán,
động đất vấn vẫn; một loại khác là do nguyên nhân xã hội dẫn đến, như phong tỏa, cấm vận, trung thu vân vân.”
Sau câu nói này, lông mày của luật sư kia không khỏi hơi nhíu lại: “Thế nên là?”
“Thế nên mảnh đất này rất có thể sẽ bị trung thu, một khi bị trung thu, tất cả đều sẽ bị đóng băng”
Đóng băng mang ý nghĩa, hợp đồng này sẽ tạm thời mắc cạn, đừng nói tới tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, chính là vốn đã rót vào cũng không thể tùy ý rút ra, thậm chí hai bên còn phải cùng gánh chịu tổn thất.
Những lời này của Chu Kiều khiển các thành viên hội đồng quản trị sáng mắt.
hô, hóa ra còn có thể nói như vậy sao.
Thể thì trung thu, nhất định phải trung thu
Như vậy không chỉ có thể kéo dài thời hạn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kếch xù mà còn có thể cùng kéo người xuống nước, hay quá!
Chiêu này quả nhiên là chiêu ghi điểm quyết định!
Các thành viên hội đồng quản trị nhất thời không còn dáng vẻ mất tinh thần khi bị đoàn luật sư chất vấn nữa, trái lại ngồi thẳng như cột đình ở đó.
Hâm Vũ chợt nhớ tới những bình luận và ảnh ở trên mạng.
Lúc đó ông ta còn cảm thấy chuyện ấy là không thể nào.
Thế nhưng bây giờ…
Sao ông ta còn không rõ cơ chứ!
Mẹ nó đây là một ván cờ!
Trước đó cô rụt đầu như rùa không ra mặt, đẩy các thành viên hội đồng quản trị ra để kéo dài thời gian, làm lớn chuyện lên để phía trên tới trung thu.
Dùng chuyện này để ép bọn họ từ bỏ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Con bé này đúng là khó lường, lại dám dùng chiêu này.
Hâm Vũ tức giận tới mức tay run lẩy bẩy.
“Cô cố ý! Cô cố ý làm thế!”
Chu Kiều không đáp lại những lời này, chỉ nói: “Vậy, hiện giờ hủy bỏ hợp tác, cầm tiền rời đi. Hoặc là, chờ trung thu, toàn bộ bị đóng băng.”
Hâm Vũ nhìn điều khoản chói mắt trên hợp đồng, hoàn toàn không thể tin nổi chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi mà thật sự để cô lật ngược lại.
Ông ta chỉ cảm thấy máu huyết nghẹn trong người muốn phun ra ngoài.
“Tôi không phục, tôi không phục!!!” Hâm Vũ kích động đến mức đỏ bừng mặt, rõ ràng ông ta đã tức giận đến cực điểm.
Thế nhưng Chu Kiều vẫn bình thản: “Điều khoản miễn trách nhiệm đối với trường hợp bất khả kháng có tính cưỡng chế, nếu ông không phục thì có thể chống án.”
Lần này đầu óc Hâm Vũ đã nóng lên, lập tức nói: “Mảnh đất này của cô cũng chưa bị trung thu ngay! Nhỡ đâu không bị trung thu thì sao? Tôi chờ!”
Luật sư đứng cạnh lập tức lạnh giọng: “Tổng Giám đốc Hâm!”
Lúc này Hâm Vũ đã không để ý tới việc anh ta là luật sư của Giang thị nữa, ông ta xắn tay áo, trợn mắt nói cứ như đứa trẻ đang mách tội: “Cô ta dọa thôi! Lúc trước cô ta đã dọa tôi như vậy! Con bé này đã quen dùng
những thủ đoạn thế này rồi!”
Ông ta sẽ không tiếp tục bị dọa sợ như trước đâu!
“Có phải dọa hay không thì ông có thể chờ, nhưng một khi tin tức ở bên trên đã truyền xuống thì điều khoản miễn trách nhiệm sẽ lập tức có hiệu lực.” Chu Kiều bình tĩnh ngồi đó nhìn Hâm Vũ, trên mặt không hề có sợ
hãi.
Luật sư đứng bên cạnh biết, cô có chuẩn bị rồi mới đến.
Về phần những bức ảnh trong tay bọn họ bị coi là cố tình khai phá là đối phương có ý đưa cho bọn họ.
Đối với bọn họ, chuyện này không hề tốt chút nào.
Không ngờ Sở thị lại ra một con bài như vậy khiến đám luật sư trở tay không kịp, không thể làm gì hơn là lùi một bước: “Cô Chu, chúng tôi cần thảo luận một chút.”
Thế nhưng sao Chu Kiều lại để bọn họ có cơ hội thở lấy hơi.
Cô dựa lưng vào ghế, ngón trỏ gõ lên mặt bàn: “Tùy các anh thôi, dù sao chúng tôi cũng không để ý.”
Bình luận facebook