Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Con đường tới đó vắng vẻ tới mức đáng sợ.
Chu Kiều ngồi phía sau xe, nhìn cảnh vật ven đường, trong lòng cô chỉ cảm thấy rất phiền toái.
Cô thấy hơi hối hận, tại sao lúc đó lại chọn cô bé đáng thương mà lại có gia cảnh phiền phức thế này.
Vốn cô cho rằng mình tìm một cô bé con nhà nghèo và nhát gan như thế thì nhất định có thể lẩn tránh được tầm mắt của mọi người, thế nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, không chỉ bị ép thành cô hai nhà họ Sở mà hiện giờ còn bị quấn vào một vụ án chẳng hiểu ra sao nữa.
Từng ngọn đèn đường nhanh chóng lướt dần về phía sau khung cửa xe.
Những tòa nhà cao chót vót đã dần nhường chỗ cho những ngôi nhà thấp bé và đồng ruộng, cây cối.
Vùng ngoại ô tĩnh lặng hoàn toàn khác biệt với vẻ phồn hoa và náo nhiệt của khu trung tâm thành phố.
Trong lòng Chu Kiều không ngừng tính toán sau đó phải đối mặt với các loại chất vấn của người nhà họ Sở như thế nào.
Chỉ là dù cô có nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy mình không thể thoát khỏi sự nghi ngờ dưới cơn thịnh nộ của bọn họ.
Hiện giờ nhà họ Sở mời cô về, rõ ràng là định để cô bị dính tới chuyện này.
Thật không biết nếu bước chân vào cửa nhà họ Sở thì cô có còn mạng để đi ra ngoài hay không.
Hẳn sẽ không còn.
Coi như ông cụ Sở không hề để ý tới con dâu, thế nhưng Sở Tây Lâm lại là con đẻ của Lâm Mỹ Tinh, anh ta không thể không để ý đến.
Nghĩ tới đây, sự âm trầm trong mắt cô lại nặng nề hơn vài phần.
Xe vẫn chạy suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đỗ trước cổng chính nhà cũ của nhà họ Sở.
So với sự hoành tráng, đẹp đẽ của nhà mới, nhà cũ của nhà họ Sở nhìn qua càng có cảm giác uy nghiêm do thời gian lắng đọng.
Người đàn ông trung niên kia mở cửa xe ra rồi mời cô xuống xe.
Chu Kiều không thể không tiếp tục đóng kịch, cô thu hồi lại dáng vẻ âm trầm, cúi thấp đầu xuống.
Rất nhanh sau đó, cánh cổng cao lớn của sân nhà đã được mở ra.
Ánh đèn sáng rực trong sảnh lớn hắt ra ngoài.
Chu Kiều chỉ có một thân một mình, cái bóng của cô bị ánh sáng đó kéo ra thật dài, trong cảnh tượng này, cô giống như một con cừu non chờ bị làm thịt vậy.
“Thưa cô, xin mời cô.” Dưới lời mời của người đàn ông kia, cô rũ mắt, bước qua ngưỡng cửa để đi vào.
Không hề ngạc nhiên khi vị trí ngồi quan trọng nhất trong sảnh chính là ông cụ Sở.
Đây là lần đầu tiên hai “ông cháu” bọn họ gặp nhau sau bữa tiệc mừng thọ kia.
Chỉ là ông cụ không còn vẻ mặt hiền hòa, nhã nhặn như lúc ở trên bữa tiệc nữa, mà lúc này lại có vẻ mặt lạnh lùng, áp bức khiến người ta thấy ngột ngạt.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của ông cụ lộ ra sự uy nghiêm như có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
“Cháu chào ông.” Chu Kiều là con cháu, đương nhiên phải ngoan ngoãn chào hỏi trước.
Ông cụ Sở ngồi đó, dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt của ông cụ nhìn như một bức tượng được điêu khắc, trông vô cùng lạnh lẽo, một lúc sau, ông cụ mới mở miệng, hỏi: “Hiện giờ cha cháu thế nào rồi?” Chu Kiều cúi đầu, thái độ nhìn có vẻ rất cung kính: “Ông ấy đã được cấp cứu rồi ạ, thế nhưng vẫn đang rơi vào trạng thái hôn mê ạ.” “Chuyện này cháu có biết không?” Hình như ông cụ Sở không hề có ý định lòng vòng với cô nên đã hỏi thẳng một câu như vậy.
“Cháu không biết ạ.”
“Không biết?” Giọng điệu của ông cụ Sở có hơi trầm xuống: “Cháu không biết cha cháu giết người thế nào, hay là không biết cha cháu giết người ở đâu?” Lời này rõ ràng có ý là ông cụ đã xác định tội danh mưu sát của Chu Nghiêm Tuấn.
Mà đây cũng là điều mà Chu Kiều lo lắng nhất.
Bởi vì một khi bọn họ cố chấp nhận định như vậy thì cả Chu Kiều và Chu Nghiêm Tuấn đều sẽ phải hứng chịu cơn phẫn nộ của toàn bộ nhà họ Sở.
Thế nên Chu Kiều tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Thưa ông, lời này cháu không hiểu.”
Ông cụ Sở lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ta khuyên cháu, tốt nhất hiện giờ nên nói hết toàn bộ những gì mình biết ra! Nhân lúc Tây Lâm còn chưa biết chuyện mẹ của thằng bé bị mất tích! Bằng không, chờ sau khi thằng bé đi khảo sát về, biết những chuyện này thì nó sẽ không cho cháu cơ hội như ta cho cháu đâu.”
Thì ra là thể.
Chẳng trách Sở Tây Lâm không xông tới bệnh viện tìm Chu Nghiêm Tuấn để làm ầm lên.
Hóa ra anh ta đang đi khảo sát ở bên ngoài à.
Thế thì điều đó đúng là chuyện may mắn duy nhất trong lần bất hạnh này.
Người thân nhất của người bị hại không ở đây, vậy thì ít nhất cô còn có thời gian nghỉ lấy hơi trong thế cục bàn cờ này.
“Mỗi ngày cháu đều ở trường, cũng không có cơ hội tiếp xúc với cha cháu, cháu thật sự không biết.” Cô nói.
“Mỗi ngày cháu đều ở trường? Nếu đúng là như thế thì sao lại bằng mọi cách ngẫu nhiên gặp Tây Lâm ở trên đường, để nó làm anh hùng cứu người đẹp?” Rõ ràng ông cụ Sở đã định hoàn toàn trở mặt với Chu Kiều, ông cụ lạnh lùng cảnh báo: “Chu Kiều, ta đã cho cháu thứ cháu muốn, cũng hy vọng hiện giờ cháu có thể thật sự trở thành một phần của nhà họ Sở.” Chu Kiều nghe xong những lời này chỉ cảm thấy phiền chán và nực cười.
Đã cho cô thứ cô muốn?
Những thứ này rõ ràng là do bọn họ tự áp đặt lên cô! Nào đâu là thứ mà cô muốn! Cô muốn cái gì, ông lão này có biết không?
Danh hiệu cô hai sao?
Ha.
Coi như có cho cô toàn bộ nhà họ Sở thì chưa chắc cô đã thèm để mắt đến, huống hồ chỉ là cái danh phận cô hai? Huống hồ, nếu cô thật sự muốn có nhà họ Sở, chỉ bằng một ông già đã đặt nửa bước chân vào quan tài như ông ta và một cậu ấm đến cả một mái nhà tranh còn chưa từng làm ra được thì sao có thể ngăn cản nổi cô? Đúng là một chuyện đùa.
Nếu không phải bây giờ không là thời cơ thích hợp nhất, cô nhất định sẽ không khách sáo.
“Cháu thật sự không biết.” Chu Kiều kiềm chế, trả lời.
Khi cô phủ nhận, bầu không khí trong sảnh chính càng lúc càng nặng nề.
Ánh mắt âm trầm của ông cụ Sở nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau ông cụ mới lạnh lùng mở miệng: “Cháu phải biết cha của cháu chẳng qua chỉ là người dựa dẫm vào nhà họ Sở mà thôi.
Chỉ cần cháu nói ra, coi như không có cha của cháu, ta vẫn sẽ bảo đảm cháu có thể tiếp tục sống yên ổn ở nhà họ Sở.”
Giọng điệu bố thí, tỏ ra mình là người ở tầng lớp cao của ông cụ khiến người ta nghe mà thấy nực cười.
Chu Kiều vẫn kiên trì như trước: “Cháu không biết ạ.” Một câu nói này đã khiến cơn giận mà ông cụ Sở kiềm nén trong lòng hoàn toàn bùng nổ.
Ông cụ nặng nề đập cây gậy “cốp” một cái lên sàn nhà rồi đột ngột đứng dậy: “Ta thấy cháu rượu mời không muốn uống, lại chỉ muốn uống rượu phạt! Đứa hẹn…
Khụ khụ…” Nói được nửa câu, ông cụ đột nhiên họ rũ rượi.
Cả người rung lên, gập người xuống, dùng sức ho khan.
Dáng vẻ kia giống như sắp ho nổ cả phổi vậy.
Chu Kiều nhìn ông cụ, cô nhíu mày, thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng trên bữa tiệc mừng thọ nửa tháng trước, mặt mày ông cụ vẫn rất hồng hào, cười nói sang sảng, uống rượu vui vẻ với bạn bè cũ cơ mà.
Sao đột nhiên lại ho thành như thế này? Coi như vì chuyện của Lâm Mỹ Tinh thì cũng không thể tức giận hại thân tới mức độ này mới đúng? Chu Kiều chỉ lo ông cụ đang định giở trò đổ tội ăn vạ, thế nên cũng không lập tức tiến lên hỗ trợ.
Chỉ là ông cụ Sở càng lúc càng ho dữ dội hơn, cả khuôn mặt ho tới mức đỏ bừng, cây gậy đang nắm trong tay cũng không ngừng run rẩy, trông như thể bất cứ lúc nào ông cụ cũng sẽ ngã xuống.
Thế này…
hình như không giống giả vờ cho lắm? Lúc này, bà cụ Sở đang tránh ở đầu cầu thang nghe thấy tiếng ho thì lập tức vội vàng chạy tới, không còn chút dáng vẻ tao nhã nào.
Đồng thời, quản gia cũng chạy từ cửa vào.
Hai người hợp lực đỡ người lên ghế, bà cụ Sở không ngừng vỗ lưng giúp ông cụ thuận khí: “Được rồi, ông đừng nóng giận, bác sĩ đã nói không cho ông tức giận rồi, bằng không huyết áp lại lên đấy.” Ông cụ Sở ho tới đỏ bừng cả mặt, nói ngắt quãng: “Trong nhà xảy ra chuyện xấu lớn như thế, sao tôi có thể không tức giận cho được!” Bà cụ nhìn mà đau lòng không thôi: “Được rồi, được rồi, chuyện này để tôi hỏi con bé là được.
Ông đi thư phòng nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa bác sĩ trong nhà tới kiểm tra huyết áp cho ông rồi lại uống chút thuốc vào.” Ông cụ Sở nhíu mày: “Cái thứ thuốc giảm huyết áp kia uống vào một cái thì cả người chẳng còn chút sức lực nào cả, đầu váng mắt hoa, có ngon lành gì đâu cơ chứ.” “Thế nhưng nó lại có hiệu quả tốt nhất, là thuốc mà con dâu cả của ông cố ý tìm cho ông đó.
Nếu không, huyết áp của ông mấy ngày hôm nay đã cao tới mức không thuốc nào cứu nổi rồi.” Dưới sự thuyết phục của bà cụ Sở, cuối cùng ông cụ cũng đứng dậy, để quản gia đỡ lên tầng.
Thế là trong sảnh chính chỉ còn lại hai người là bà cụ Sở và Chu Kiều.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu Kiều ngồi phía sau xe, nhìn cảnh vật ven đường, trong lòng cô chỉ cảm thấy rất phiền toái.
Cô thấy hơi hối hận, tại sao lúc đó lại chọn cô bé đáng thương mà lại có gia cảnh phiền phức thế này.
Vốn cô cho rằng mình tìm một cô bé con nhà nghèo và nhát gan như thế thì nhất định có thể lẩn tránh được tầm mắt của mọi người, thế nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, không chỉ bị ép thành cô hai nhà họ Sở mà hiện giờ còn bị quấn vào một vụ án chẳng hiểu ra sao nữa.
Từng ngọn đèn đường nhanh chóng lướt dần về phía sau khung cửa xe.
Những tòa nhà cao chót vót đã dần nhường chỗ cho những ngôi nhà thấp bé và đồng ruộng, cây cối.
Vùng ngoại ô tĩnh lặng hoàn toàn khác biệt với vẻ phồn hoa và náo nhiệt của khu trung tâm thành phố.
Trong lòng Chu Kiều không ngừng tính toán sau đó phải đối mặt với các loại chất vấn của người nhà họ Sở như thế nào.
Chỉ là dù cô có nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy mình không thể thoát khỏi sự nghi ngờ dưới cơn thịnh nộ của bọn họ.
Hiện giờ nhà họ Sở mời cô về, rõ ràng là định để cô bị dính tới chuyện này.
Thật không biết nếu bước chân vào cửa nhà họ Sở thì cô có còn mạng để đi ra ngoài hay không.
Hẳn sẽ không còn.
Coi như ông cụ Sở không hề để ý tới con dâu, thế nhưng Sở Tây Lâm lại là con đẻ của Lâm Mỹ Tinh, anh ta không thể không để ý đến.
Nghĩ tới đây, sự âm trầm trong mắt cô lại nặng nề hơn vài phần.
Xe vẫn chạy suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đỗ trước cổng chính nhà cũ của nhà họ Sở.
So với sự hoành tráng, đẹp đẽ của nhà mới, nhà cũ của nhà họ Sở nhìn qua càng có cảm giác uy nghiêm do thời gian lắng đọng.
Người đàn ông trung niên kia mở cửa xe ra rồi mời cô xuống xe.
Chu Kiều không thể không tiếp tục đóng kịch, cô thu hồi lại dáng vẻ âm trầm, cúi thấp đầu xuống.
Rất nhanh sau đó, cánh cổng cao lớn của sân nhà đã được mở ra.
Ánh đèn sáng rực trong sảnh lớn hắt ra ngoài.
Chu Kiều chỉ có một thân một mình, cái bóng của cô bị ánh sáng đó kéo ra thật dài, trong cảnh tượng này, cô giống như một con cừu non chờ bị làm thịt vậy.
“Thưa cô, xin mời cô.” Dưới lời mời của người đàn ông kia, cô rũ mắt, bước qua ngưỡng cửa để đi vào.
Không hề ngạc nhiên khi vị trí ngồi quan trọng nhất trong sảnh chính là ông cụ Sở.
Đây là lần đầu tiên hai “ông cháu” bọn họ gặp nhau sau bữa tiệc mừng thọ kia.
Chỉ là ông cụ không còn vẻ mặt hiền hòa, nhã nhặn như lúc ở trên bữa tiệc nữa, mà lúc này lại có vẻ mặt lạnh lùng, áp bức khiến người ta thấy ngột ngạt.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của ông cụ lộ ra sự uy nghiêm như có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
“Cháu chào ông.” Chu Kiều là con cháu, đương nhiên phải ngoan ngoãn chào hỏi trước.
Ông cụ Sở ngồi đó, dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt của ông cụ nhìn như một bức tượng được điêu khắc, trông vô cùng lạnh lẽo, một lúc sau, ông cụ mới mở miệng, hỏi: “Hiện giờ cha cháu thế nào rồi?” Chu Kiều cúi đầu, thái độ nhìn có vẻ rất cung kính: “Ông ấy đã được cấp cứu rồi ạ, thế nhưng vẫn đang rơi vào trạng thái hôn mê ạ.” “Chuyện này cháu có biết không?” Hình như ông cụ Sở không hề có ý định lòng vòng với cô nên đã hỏi thẳng một câu như vậy.
“Cháu không biết ạ.”
“Không biết?” Giọng điệu của ông cụ Sở có hơi trầm xuống: “Cháu không biết cha cháu giết người thế nào, hay là không biết cha cháu giết người ở đâu?” Lời này rõ ràng có ý là ông cụ đã xác định tội danh mưu sát của Chu Nghiêm Tuấn.
Mà đây cũng là điều mà Chu Kiều lo lắng nhất.
Bởi vì một khi bọn họ cố chấp nhận định như vậy thì cả Chu Kiều và Chu Nghiêm Tuấn đều sẽ phải hứng chịu cơn phẫn nộ của toàn bộ nhà họ Sở.
Thế nên Chu Kiều tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Thưa ông, lời này cháu không hiểu.”
Ông cụ Sở lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ta khuyên cháu, tốt nhất hiện giờ nên nói hết toàn bộ những gì mình biết ra! Nhân lúc Tây Lâm còn chưa biết chuyện mẹ của thằng bé bị mất tích! Bằng không, chờ sau khi thằng bé đi khảo sát về, biết những chuyện này thì nó sẽ không cho cháu cơ hội như ta cho cháu đâu.”
Thì ra là thể.
Chẳng trách Sở Tây Lâm không xông tới bệnh viện tìm Chu Nghiêm Tuấn để làm ầm lên.
Hóa ra anh ta đang đi khảo sát ở bên ngoài à.
Thế thì điều đó đúng là chuyện may mắn duy nhất trong lần bất hạnh này.
Người thân nhất của người bị hại không ở đây, vậy thì ít nhất cô còn có thời gian nghỉ lấy hơi trong thế cục bàn cờ này.
“Mỗi ngày cháu đều ở trường, cũng không có cơ hội tiếp xúc với cha cháu, cháu thật sự không biết.” Cô nói.
“Mỗi ngày cháu đều ở trường? Nếu đúng là như thế thì sao lại bằng mọi cách ngẫu nhiên gặp Tây Lâm ở trên đường, để nó làm anh hùng cứu người đẹp?” Rõ ràng ông cụ Sở đã định hoàn toàn trở mặt với Chu Kiều, ông cụ lạnh lùng cảnh báo: “Chu Kiều, ta đã cho cháu thứ cháu muốn, cũng hy vọng hiện giờ cháu có thể thật sự trở thành một phần của nhà họ Sở.” Chu Kiều nghe xong những lời này chỉ cảm thấy phiền chán và nực cười.
Đã cho cô thứ cô muốn?
Những thứ này rõ ràng là do bọn họ tự áp đặt lên cô! Nào đâu là thứ mà cô muốn! Cô muốn cái gì, ông lão này có biết không?
Danh hiệu cô hai sao?
Ha.
Coi như có cho cô toàn bộ nhà họ Sở thì chưa chắc cô đã thèm để mắt đến, huống hồ chỉ là cái danh phận cô hai? Huống hồ, nếu cô thật sự muốn có nhà họ Sở, chỉ bằng một ông già đã đặt nửa bước chân vào quan tài như ông ta và một cậu ấm đến cả một mái nhà tranh còn chưa từng làm ra được thì sao có thể ngăn cản nổi cô? Đúng là một chuyện đùa.
Nếu không phải bây giờ không là thời cơ thích hợp nhất, cô nhất định sẽ không khách sáo.
“Cháu thật sự không biết.” Chu Kiều kiềm chế, trả lời.
Khi cô phủ nhận, bầu không khí trong sảnh chính càng lúc càng nặng nề.
Ánh mắt âm trầm của ông cụ Sở nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau ông cụ mới lạnh lùng mở miệng: “Cháu phải biết cha của cháu chẳng qua chỉ là người dựa dẫm vào nhà họ Sở mà thôi.
Chỉ cần cháu nói ra, coi như không có cha của cháu, ta vẫn sẽ bảo đảm cháu có thể tiếp tục sống yên ổn ở nhà họ Sở.”
Giọng điệu bố thí, tỏ ra mình là người ở tầng lớp cao của ông cụ khiến người ta nghe mà thấy nực cười.
Chu Kiều vẫn kiên trì như trước: “Cháu không biết ạ.” Một câu nói này đã khiến cơn giận mà ông cụ Sở kiềm nén trong lòng hoàn toàn bùng nổ.
Ông cụ nặng nề đập cây gậy “cốp” một cái lên sàn nhà rồi đột ngột đứng dậy: “Ta thấy cháu rượu mời không muốn uống, lại chỉ muốn uống rượu phạt! Đứa hẹn…
Khụ khụ…” Nói được nửa câu, ông cụ đột nhiên họ rũ rượi.
Cả người rung lên, gập người xuống, dùng sức ho khan.
Dáng vẻ kia giống như sắp ho nổ cả phổi vậy.
Chu Kiều nhìn ông cụ, cô nhíu mày, thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng trên bữa tiệc mừng thọ nửa tháng trước, mặt mày ông cụ vẫn rất hồng hào, cười nói sang sảng, uống rượu vui vẻ với bạn bè cũ cơ mà.
Sao đột nhiên lại ho thành như thế này? Coi như vì chuyện của Lâm Mỹ Tinh thì cũng không thể tức giận hại thân tới mức độ này mới đúng? Chu Kiều chỉ lo ông cụ đang định giở trò đổ tội ăn vạ, thế nên cũng không lập tức tiến lên hỗ trợ.
Chỉ là ông cụ Sở càng lúc càng ho dữ dội hơn, cả khuôn mặt ho tới mức đỏ bừng, cây gậy đang nắm trong tay cũng không ngừng run rẩy, trông như thể bất cứ lúc nào ông cụ cũng sẽ ngã xuống.
Thế này…
hình như không giống giả vờ cho lắm? Lúc này, bà cụ Sở đang tránh ở đầu cầu thang nghe thấy tiếng ho thì lập tức vội vàng chạy tới, không còn chút dáng vẻ tao nhã nào.
Đồng thời, quản gia cũng chạy từ cửa vào.
Hai người hợp lực đỡ người lên ghế, bà cụ Sở không ngừng vỗ lưng giúp ông cụ thuận khí: “Được rồi, ông đừng nóng giận, bác sĩ đã nói không cho ông tức giận rồi, bằng không huyết áp lại lên đấy.” Ông cụ Sở ho tới đỏ bừng cả mặt, nói ngắt quãng: “Trong nhà xảy ra chuyện xấu lớn như thế, sao tôi có thể không tức giận cho được!” Bà cụ nhìn mà đau lòng không thôi: “Được rồi, được rồi, chuyện này để tôi hỏi con bé là được.
Ông đi thư phòng nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa bác sĩ trong nhà tới kiểm tra huyết áp cho ông rồi lại uống chút thuốc vào.” Ông cụ Sở nhíu mày: “Cái thứ thuốc giảm huyết áp kia uống vào một cái thì cả người chẳng còn chút sức lực nào cả, đầu váng mắt hoa, có ngon lành gì đâu cơ chứ.” “Thế nhưng nó lại có hiệu quả tốt nhất, là thuốc mà con dâu cả của ông cố ý tìm cho ông đó.
Nếu không, huyết áp của ông mấy ngày hôm nay đã cao tới mức không thuốc nào cứu nổi rồi.” Dưới sự thuyết phục của bà cụ Sở, cuối cùng ông cụ cũng đứng dậy, để quản gia đỡ lên tầng.
Thế là trong sảnh chính chỉ còn lại hai người là bà cụ Sở và Chu Kiều.