• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (2 Viewers)

  • Chương 43

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126272.png
Chỉ có Chu Kiều khoác ba lô rồi thong thả đi về phía lớp A1.


Không thể không nói, bầu không khí trong lớp Ai thật sự không phải là thứ mà lớp A7 có thể so sánh được.


Đám học sinh kia ai nấy đều vùi đầu vào học, dù bên ngoài có ồn ào thể nào thì bọn họ cũng không hề bị lay động, vô cùng tự giác học tập.


Thế nhưng sự tự giác này cũng chỉ giới hạn trước khi cô tới.


Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, tinh thần bài ngoại lập tức được thể hiện rất rõ ràng.


Chu Kiều chỉ coi như không nhìn thấy, cô khoác ba lô đi vào lớp học.


Chỉ là, cô nhìn quanh một vòng cũng không thấy có bàn trống.


“Vào lớp rồi mà em còn đứng ngây ra đây làm gì! Có khái niệm thời gian hay không!” Giọng răn dạy không mang theo ý tốt của Đường Thanh Như vang lên từ phía sau.


Chu Kiều quay đầu lại, giọng điệu bình thản: “Em không tìm được chỗ ngồi.” “Lớp A1 sao có thể có chỗ của em! Tự em chuyển bàn tới đi.” Đường Thanh Như tức giận nói xong cầm sách giáo khoa vào lớp.


Các học sinh ngồi dưới đều lộ ra vẻ muốn xem kịch vui.


Chu Kiều hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, cố khoác ba lô rồi định ra ngoài chuyển ghế đến.


Nhưng Đường Thanh Như không chịu, cô ta thấy Chu Kiều không tiếp lời của mình thì cố ý nói một câu: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian, nếu không chuyển thì cứ đứng cuối lớp nghe cũng được.” Lúc này, các học sinh ngồi dưới không nhịn được cười lên.


Chu Kiều nhíu mày.


Nếu chỉ là chuyển bàn ghế thì chẳng có vấn đề gì cả, thế nhưng bắt đứng như bị phạt thế này thì xin lỗi, cô không thể thuận theo.


Cô cũng chẳng làm gì sai, không nói chuyện riêng trong lớp, cũng không ngủ, dựa vào cái gì phải chịu phạt như vậy.


“Em không…” Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên, Du Thương từ đằng xa vội vội vàng vàng xông tới, sốt ruột nói: “Chu Kiều, nhanh! Em mau tới bệnh viện đi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Cấu này khiến Chu Kiều hơi nhướng mày.


Không hiểu sao cô có dự cảm không lành lắm.


“Nhanh, nhanh đến bệnh viện đi, cha em gặp chuyện, phải có người nhà ký tên, em mau đến đó một chuyến đi.” Du Thương nói rất gấp gáp, lại còn không ngừng thở hồng hộc, rõ ràng anh ta vừa nhận được tin đã lập tức chạy tới đây.


Chu Kiều đứng ở cửa bị tin tức này khiến cho chấn động tới mức cả người đều ngẩn ra.


Gặp chuyện? Chu Nghiêm Tuấn? Đang yên đang lành lại xảy ra chuyện gì đây? Du Thương thấy cô không nhúc nhích thì cho là cô bị dọa sợ, anh ta vội vàng giục lại lần nữa: “Nhanh lên! Nếu chậm sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó!”


“Em biết rồi.”


Chu Kiều gật đầu một cái rồi lập tức xoay người đi xuống tầng.


Du Thương nhìn bóng dáng cô độc của cô gái, anh ta suy nghĩ một lát rồi đuổi theo, nói: “Thôi, để thấy đưa em đi, tránh tới lúc đó em lại luống cuống không biết phải làm gì? Thế là hai người một trước một sau đi ra khỏi trường.


Chỉ là lúc này đang là giờ cao điểm tan học, cổng chính của trường toàn là xe riêng, cả con đường tắc nghẽn, Du Thương căn bản không có cách nào gọi được xe taxi.


Anh ta đứng ở bên lề đường, nghển cổ nhìn trái nhìn phải, càng sốt ruột thì mồ hôi càng túa ra đầy đầu.


Lúc này, Thẩm Ngang mới lái xe ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của thầy chủ nhiệm lớp này, anh ta không khỏi cảm thấy kỳ quặc: “Tên Du Thương này làm sao thế nhỉ, cổ sắp dài chẳng kém gì hươu cao cổ rồi.” Đang lẩm bẩm thì lại nhìn thấy Chu Kiều đứng sau lưng Du Thương, nhìn dáng vẻ thì không sốt ruột như Du Thương, thế nhưng cũng đang nhíu mày, giống như gặp phải vấn đề gì đó rất khó giải quyết.


Thẩm Ngang nhìn Tần Phỉ qua kính chiếu hậu một cái, thấy Tần Phỉ đang rũ mắt, hoàn toàn không để ý điều gì, thế là anh ta đánh tay lái, xe lập tức dừng ở bên đường.


“Thầy Du, thấy sao thể, trông có vẻ hốt hoảng vậy?” Du Thương cúi đầu, thấy là Thẩm Ngang thì vội vàng nói: “Cha của Chu Kiều xảy ra chuyện rồi! Bệnh viện cần có người nhà ký tên, tôi định đưa em ấy đi, thế nhưng lại không gọi được xe.” Gần như ngay giây đầu tiên, Thẩm Ngang đã nhìn vào kính chiếu hậu.


Quả nhiên, người đang ngồi ở ghế sau lập tức ngẩng đầu lên.


Trong lòng Thẩm Ngang cười thầm không ngớt, thế nhưng trên mặt không hề lộ ra, chỉnói: “Ổ, vậy sao, thể thì hai người cứ tiếp tục chờ nhé, chúng tôi đi trước đây.” Du Thương: “???” Vậy thầy cố ý dừng lại làm gì? Chỉ có lòng tốt hỏi một câu thế thôi à? Du Thương bị hành động này của Thẩm Ngang khiến cho không hiểu ra sao.


Lúc này, người ngồi ghế sau đá một cước vào ghế trước, Thẩm Ngang tìm đường chết nhất thời không phát hiện, “bếp” một cái, ngực trực tiếp đập vào vô-lăng, đau đến nhe răng trợn mắt.


Du Thương thấy Thẩm Ngang đột nhiên như vậy cũng sợ hết hồn, không khỏi hỏi: “Thầy Thẩm, thấy không sao chứ?” Thẩm Ngang ôm ngực, miễn cưỡng cười, xua tay: “Không sao, không sao, ừm, tôi đưa hai người tới bệnh viện nhé.” Du Thương mừng rỡ không thôi: “Thật à?” “Đương nhiên là thật rồi.” Thẩm Ngang nghiến răng xoa chỗ mình bị va, âm thầm lẩm bẩm: “Nếu không thật thì tôi sẽ bị mẻ hai cái răng mất.” Du Thương đang vội vàng nên căn bản không để ý Thẩm Ngang nói cái gì, chỉ không ngừng giục Chu Kiều: “Nhanh lên, em mau ngồi vào ghế sau đi.” Chu Kiều bị thúc, hết cách, cô cứ thể bị nhét vào ghế sau.


Vừa vào mới phát hiện hóa ra bên trong có người.


Lúc này Tần Phỉ đã nhắm hai mắt lại, miễn cưỡng dựa vào một bên thành xe giống như đang ngủ vậy.


Thế nhưng Chu Kiều biết, anh không ngủ.


Thậm chí cô còn biết, vừa rồi Thẩm Ngang đột nhiên đụng phải vô-lăng chỉ sợ là vì “chuyện tốt” mà anh làm.


Rất nhanh sau đó, xe đã lao về phía bệnh viện.


Đến nơi, Chu Kiều lập tức bị Du Thương kéo tới phòng cấp cứu để ký tên.


Dọc đường đi, Tần Phỉ vốn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới mở ra.


Anh vừa xuống xe đã nghe thấy Thẩm Ngang nói: “Cậu nhất định phải theo vào à? Bệnh thích sạch sẽ không phát tác đấy chứ?” Thẩm Ngang là bạn thân của anh nên biết rõ những nơi như bệnh viện sẽ dễ dàng kích động chứng bệnh thích sạch sẽ của Tần Chỉ như thế nào.


“Thế cậu còn đưa tôi tới đây làm gì?” Tần Phỉ trả đũa xong cũng đi vào cùng, bỏ lại Thẩm Ngang tức tối đứng đó! Lúc này, bên ngoài phòng cấp cứu có rất nhiều người qua lại, vô cùng bận rộn.


“Bác sĩ, xin hỏi ông ấy thế nào rồi?” Lúc ký tên, Chu Kiều nhân cơ hội hỏi vài câu.


Bác sĩ đeo khẩu trang màu xanh nhạt, trầm ổn nói: “Bệnh nhân bị rơi từ trên cao xuống, não bị tổn thương, xương ức bị gãy, cắm vào phổi, tình hình rất nguy hiểm.” Vẻ mặt Chu Kiều hơi thay đổi.


Rơi từ trên cao xuống? Não bị tổn thương? Xương ức cắm vào phổi?


Vậy tỷ lệ sống còn bao nhiêu đây?


Nói cách khác, dù còn sống thì có thể tỉnh lại hay không?


Du Thương thấy cô sửng sốt, sợ cô không chịu nổi nên anh ta vội vàng khuyên nhủ: “Em yên tâm đi, cha em sẽ không sao đâu, bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa trị.” Chu Kiều lấy lại tinh thần, bình thản trả lời một tiếng: “Vâng.” Nói thật, cô không để ý tới sự sống chết của Chu Nghiêm Tuấn cho lắm.


Cô chỉ đóng vai Chu Kiều, chứ không phải là Chu Kiều thật sự.


Thế nên người đàn ông này chết hay sống cũng không quan trọng.


Điều duy nhất cô lo lắng chính là nếu như Chu Nghiêm Tuấn thật sự chết đi, sau này Chu Kiều biết được thì phải làm thế nào? Mẹ của cô bé đáng thương kia đã phải sống thực vật ở trên giường, người cha này tuy rất khốn nạn, nhưng ít nhiều gì cũng là người thân.


Nếu ông ta thật sự chết thì lúc cô bé đó tỉnh lại, phát hiện cha mẹ mình, một người sống thực vật, một người chôn trong nghĩa địa, cô bé làm sao mà chịu đựng nổi chứ? Tần Phỉ đứng bên cạnh đạp nhẹ Thẩm Ngang một cái, nhỏ giọng nói: “Đi nộp viện phí đi.” “Hå? À à.”


Thẩm Ngang lập tức kéo Du Thương đi nộp các loại phí.


Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này đã là sáu giờ chiều, tòa nhà chính của bệnh viện đã đóng cửa, chỉ còn một vài người ngồi truyền nước và một số bệnh nhân đột nhiên bị bệnh còn đang ở trong phòng cấp cứu.


Trên hành lang phòng phẫu thuật chỉ còn lại hai người bọn họ, trống trải tới mức khiến lòng người hoảng sợ.


Tần Phỉ đứng ở phía đối diện chợt đi tới, dựa vào bức tường trắng ở bên cạnh: “Sẽ không sao đâu, não bị tổn thương thì còn phải xem mức độ thế nào, còn phổi nữa, chỉ cần xử lý kịp thời, đặt ống dẫn lưu thì sẽ không có vấn đề gì lớn.” “Ừm.” Chu Kiều ngẩng đầu lên: “Cảm ơn thầy đã đưa em tới bệnh viện.” Trong đôi mắt đen nhánh của cô vẫn bình tĩnh như trước, có về chuyện của Chu Nghiêm Tuấn không hề có chút ảnh hưởng nào tới cô.


Tần Phỉ hơi nhướng mày.


Từ sau khi bị coi là kẻ rình trộm, trước mặt Chu Kiều, anh chưa từng được đối xử tử tế bao giờ.


Dù anh có là giáo viên của cô thì đãi ngộ cũng không hề thay đổi.


Kết quả không ngờ, chỉ đưa cô đi một chuyến mà lại có được một câu cảm ơn nghiêm túc của cô.


Chuyện này đủ bất ngờ.


“Chuyện nên làm thôi.” Chu Kiều không hiểu cái “nên làm” mà anh nói là gì, nhưng xét thấy từ trước tới nay, người này vẫn thuộc loại miệng chó chẳng phun ra nổi ngà voi thế nên cô không hỏi rõ.


Thế là hai người cứ đứng trong hành lang.


Thời gian lúc này có vẻ dài dằng dặc.


Du Thương và Thẩm Ngang mãi không về.


Một lát sau, có hai người mặc đồng phục đi từ cuối hành lang đến.


Bọn họ trông có vẻ rất nghiêm túc, vừa thấy Chu Kiều đã lập tức tự giới thiệu: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom