Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Đạp thẳng đám người kia một cước hay sao? Nếu đúng thể thì khá thú vị đấy.
“Con nói tinh tinh cái gì thế! Ông cụ để ý con như vậy thì con phải cảm tạ ơn đức mới đúng!” Chu Nghiêm Tuấn đứng cạnh Chu Kiều đã vội vàng mở lời răn dạy trước khi ông cụ Sở mở miệng.
Chu Kiều không hề để ý tới kẻ ngốc bên cạnh mình, cô vẫn cúi thấp đầu, giữ nguyên dáng vẻ nhát gan kia, khép nép nói: “Cháu chỉ là một con bé nhà quê, có thể được nhà họ Sở cưu mang là cháu đã biết ơn lắm rồi, không còn cầu mong điều gì khác nữa.”
Mọi người vừa nghe thì trong lòng đã thấy khinh bỉ.
Đây căn bản là lùi một bước để tiến hai bước mà!
Những người ở đây đều là người sống trong những nhà danh gia vọng tộc, từ nhỏ bọn họ đã sớm quen với mấy thủ đoạn thế này rồi.
Nhưng không ngờ ông cụ Sở lại vỗ đùi, tán thưởng nói: “Tốt! Khí phách lắm! Sự thẳng thắn này của cô bé Chu rất có khí thế của ta năm đó!”
Điều này khiến một số người không hiểu gì cả.
Lẽ nào ông cụ Sở thật sự già rồi nên hồ đồ? Chiêu trò kém cỏi như vậy mà ông cụ có thể tin tưởng được hay sao? Chỉ có những người thông minh ở đây mới hiểu, ông cụ đang cố ý nâng cô bé này lên.
Đáng thương cho cô bé này còn tự cho là mình thông minh, giở thủ đoạn ra.
Đúng là ngu ngốc.
Cứ thế, mọi người nhìn thấy ông cụ Sở nhã nhặn nói: “Thế nhưng ta thật sự rất thích cháu, làm cô hai của nhà họ Sở thì tất cả sẽ danh chính ngôn thuận.”
Trong lời này của ông cụ rõ ràng có ý khác.
Có rất nhiều người ở đây nghe hiểu.
Đương nhiên Chu Kiều không thể không hiểu.
Cô không hề biến sắc, tiếp tục nói: “Cháu không cầu thứ gì của nhà họ Sở cả, thế nên cháu cảm thấy hẳn là không cần danh chính ngôn thuận đâu.” Ông cụ Sở đại khái không ngờ cô lại nói những lời này: “Cháu không cầu điều gì sao?” Chu Kiều vâng một tiếng rồi lại cúi đầu xuống thấp hơn, giọng nói càng nhỏ nhẹ: “Trước khi vào nhà họ Sở, cha cháu đã nhắc nhở cháu, làm người thì phải có lòng biết ơn, cũng như phải tự biết lấy mình, đừng có vọng tưởng thứ không thuộc về mình.
Chu Kiều vẫn luôn nhớ điều này trong lòng, không dám quên.” Chu Nghiêm Tuấn đứng bên cạnh vốn đang sốt ruột tới mức sắp muốn đánh người chợt sửng sốt.
Ông ta…
đã nói những câu này à? Sao chính ông ta cũng không nhớ nhỉ? Ông cụ Sở nghe vậy không khỏi liếc nhìn Chu Nghiêm Tuấn đứng bên cạnh, sâu xa nói: “Xem ra cha cháu dạy cháu rất tốt.” Lúc này, Chu Nghiêm Tuấn đột ngột bị tâng bốc lên cao nên dù có muốn phủ nhận cũng không được, chỉ có thể miễn cưỡng cười: “Đó là điều con nên làm, nên làm ạ.” Trong lòng ông ta lúc này nhất thời không biết mình nên giận Chu Kiều hay là khen Chu Kiều nữa.
Phải biết là ông ta ở nhà họ Sở nhiều năm như vậy mà tới tận bây giờ cũng chưa nhận được một câu hay một ánh mắt khích lệ của ông cụ.
Thế nhưng bây giờ, chỉ vì một câu nói không có tiền đồ của con gái mà mình lại được khen như vậy.
Đây đúng là một chuyện bất ngờ.
“Thế nhưng ta vẫn thấy cháu làm em gái của Tây Lâm thì tốt hơn.” Lúc này ông cụ Sở lại nói: “Như vậy thì Tây Lâm cũng có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc cho cháu, kẻo lại có những kẻ đàm tiểu đấy.” Nếp nhăn trên khóe mắt của ông cụ hằn rất sâu, đặc biệt là khi ông cụ nheo mắt lại, vô hình trung mang theo sự sắc bén và áp bức.
Chu Kiều thấy ánh mắt bình thản mà sâu xa của ông cụ Sở, cuối cùng cô cũng đã dẫn được mục đích cuối cùng ra.
Hóa ra ông cụ đang đề phòng mình và Sở Tây Lâm sẽ có chuyện gì.
Nếu là chuyện này thì đó hoàn toàn là chuyện thừa thãi.
Loại cậu ấm ngoài miệng nói một đẳng, trong lòng nghĩ một nẻo như Sở Tây Lâm hoàn toàn không phải cùng một loại người như cô.
Có quan hệ sâu xa gì với loại người này đúng là tự gây phiền phức.
Thế nhưng, nếu người ta đã lo lắng vì điều này thì cô vẫn đừng nên cứng đầu, dù sao thêm một người anh trai” thì con đường tương lai của cô bé đáng thương kia sẽ chỉ tốt hơn thôi.
Thế là, cô không từ chối nữa, chỉ dịu dàng nói một câu: “Vậy thì cảm ơn ông đã coi trọng, sau này cháu nhất định sẽ coi Sở Tây Lâm như anh trai mình.”
Dường như mọi người đã sớm biết kết quả nên cũng không hề thấy bất ngờ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Chu Kiều lại càng thêm khinh bỉ.
Chỉ có ông cụ Sở sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia thì ánh mắt đã dừng lại trên người cô rất lâu rồi mới mở miệng: “Mang quà ta đã chuẩn bị trước đó ra, cho cô hai nhà họ Sở chúng ta.” Quản gia đứng bên cạnh vội vàng mang đồ tới.
Chu Kiều mở hộp ra, bên trong là một miếng ngọc Hòa Điển trơn bóng, nhìn qua có giá trị không nhỏ.
“Thích không?” Ông cụ Sở hỏi.
Chu Kiều vẫn cúi đầu với dáng vẻ khép nép: “Tấm lòng của ông thì dù thế nào cũng tốt ạ.” Lời này rất lễ phép, không nịnh nọt, cũng không vô lễ, phù hợp với tính cách của “Chu Kiều”, cũng không để người ta nắm được chút sai lầm nào.
“Còn có gì nữa, dì cũng chuẩn bị một phần quà đầy.” Lúc này Lâm Mỹ Tinh cũng đưa một phần quà tới.
Rõ ràng hai người đó đã sớm chuẩn bị.
Chu Kiều chỉ coi như không biết trận Hồng Môn Yến này, chỉ hàm súc nở nụ cười rồi gật đầu: “Cảm ơn dì Lâm.” Lương Hiểu Hiểu đứng bên cạnh xem kịch, kết quả lại thấy chuyện phát triển tới nước này thì không cam lòng, bà ta cố ý lên tiếng, muốn Lâm Mỹ Tinh thấy ghê tởm: “Sao còn gọi là dì Lâm? Nên gọi mẹ mới đúng!”
Bầu không khí đang tốt lành quả nhiên lập tức trở nên lúng túng.
“Mẹ của cháu còn chưa mất, bà ấy cũng đã sinh cháu ra và nuôi dưỡng cháu mười sáu năm, cháu không thể làm người vong ơn bội nghĩa, xin dì Lâm thứ lỗi.” Chu Kiều dịu dàng nói một câu cản lại.
Lâm Mỹ Tinh có bậc thang này nên rất tự nhiên kéo tay cô, thân thiết nói: “Không sao, không sao, gọi thể nào cũng giống nhau, chúng ta đều là người một nhà.” Nói xong, bà ta gọi Sở Tây Lâm đứng sau tới: “Nào, Tây Lâm, mau gặp em gái con, Chu Kiều.” Chu Kiều rất thoải mái khẽ gọi: “Anh.”
Vẻ mặt Sở Tây Lâm hơi phức tạp, chỉ ừ một tiếng, thế nhưng cuối cùng vẫn không gọi em gái trước mặt mọi người.
Sau màn kịch này, tiệc mừng thọ chính thức mở màn.
Sở Tề Trung là thọ tinh hôm nay nên đương nhiên sẽ được mọi người vây quanh, nghe đủ loại lời chúc phúc.
Chu Kiều nhân lúc sự chú ý của tất cả mọi người bị dời đi thì lập tức lùi ra khỏi đám đông.
Cô đang định tìm một góc để ngồi xuống, kết quả không ngờ lại bị người ở phía sau đập lên vai.
Bàn tay đang rũ bên người của cô lập tức siết lại thành nắm đấm.
Ngay sau đó, phía sau truyền tới một câu: “Hay cho cậu đó Chu Kiều, che giấu đủ sâu đó!” Cô quay đầu lại, hóa ra là học sinh của lớp A7, Phạm Vũ.
Phía sau cậu ta còn có rất nhiều người của lớp A7.
Bữa tiệc mừng thọ lần này đã mời người của cả nửa cái Hải Thành, từ lúc cô bước vào đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là lười tới đó mà thôi.
Thế nhưng không ngờ sau một màn kịch nhận thân thích, cô vẫn bị người ta phát hiện.
“Thành thực khai báo mau, làm nhà họ Sở…”
Lời trêu ghẹo của Phạm Vũ còn chưa kịp nói hết thì đã bị Cổ Hân Lam ngắt lời, cô ấy nói: “Đúng đó, trốn sâu như thể làm gì chứ, rõ ràng đã thấy bọn tớ đứng khắp nơi trong hội trường mà cũng không tới tìm, phải bị tội gì?” “Hơn nữa khuôn mặt của cậu đã khỏi từ lúc nào thế, sao lại không nói cho bọn tôi biết?” Một người khác nói: “Hại bọn tôi còn tưởng là người trùng họ trùng tên cơ!”
“Đúng đấy, đúng đấy, bọn tôi đều giật nảy người đó, nhận phạt đi!” “Nhất định phải phạt.” “Khẳng định phải phạt!” Đám người không cho cô nói thêm lời nào dồn cô vào trong góc để sô pha, ai nấy đều bưng ly rượu đưa tới trước mặt Chu Kiều.
Chu Kiều nhìn từng chén rượu, thấy hơi đau đầu.
Sớm biết thế này thì ngay từ đầu đã nên từ chối tham gia bữa Hồng Môn Yến này, tránh phải xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lúc cô còn đang định mượn cớ để từ chối thì phía xa đã có một giọng nói lười nhác chen vào: “Trẻ vị thành niên không được uống rượu.” Mọi người cùng nhìn về phía đó, phát hiện đó là Tần Phỉ.
“Thầy Tần? Sao thầy lại ở đây?” “Còn có thấy nữa đó!” Lúc này Thẩm Ngang cũng nhảy ra.
“Thầy Thẩm!” “Hế lô, lại gặp nhau rồi nhỉ.” Những người kia vừa thấy Thẩm Ngang thì thả lỏng hơn một chút.
Nhân lúc Thẩm Ngang nói chuyện với đám học sinh, Tân Phỉ đi tới cầm hết những chén rượu ở trước mặt Chu Kiều đi.
Anh tùy ý ngồi dựa trên ghế sô pha, nhìn đám học sinh đang làm ầm ĩ, đột nhiên nói: “Tôi còn tưởng em sẽ dứt khoát từ chối đấy.” Giọng nói của Chu Kiều không còn yếu ớt như trước, chỉ còn lại sự lạnh nhạt, cô trả lời: “Không cần thiết.” Khóe miệng Tần Phỉ nở một nụ cười: “Bởi vì không thích Sở Tây Lâm à?” Chu Kiều hơi nhíu mày, còn chưa mở miệng thì người ở bên cạnh đột nhiên quay đầu, giọng nói của anh hơi trầm, khàn khàn đầy thu hút: “Vậy em thích loại nào?” 1 Khoảng cách giữa hai người chẳng qua chỉ mấy cen-ti-mét.
Trong góc tối, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả tới.
Chu Kiều im lặng nhìn anh một lúc lâu, trong đôi mắt bình tĩnh mang theo vài phần lạnh nhạt: “Không liên quan gì tới thầy.” Sau đó, cô trực tiếp đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tần Phỉ hơi nhướng mày, lập tức nở một nụ cười nặng nề.
Đúng là không nói nổi một câu chuyện đùa mà.
Thẩm Ngang vẫn luôn chú ý động tỉnh phía bên này, khi thấy người đi rồi mà tên này còn cười bỉ ổi như vậy thì lập tức lén lút chạy tới, hỏi: “Sao lại để người ta chạy thế? Có phải cậu đã chọc cô bé tức giận rồi không? Tôi nói cho cậu biết, cứ như cậu thì không ổn chút nào, như thế sẽ không theo đuổi được người ta đâu.”
Tần Phỉ liếc xéo, trên bờ môi mỏng mang theo ý cười, nói ra sáu chữ: “Không liên quan gì tới cậu.” Rồi anh cũng rời khỏi bữa tiệc.
Thẩm Ngang: “2” P Anh ta đã trêu chọc phải ai vậy!
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Con nói tinh tinh cái gì thế! Ông cụ để ý con như vậy thì con phải cảm tạ ơn đức mới đúng!” Chu Nghiêm Tuấn đứng cạnh Chu Kiều đã vội vàng mở lời răn dạy trước khi ông cụ Sở mở miệng.
Chu Kiều không hề để ý tới kẻ ngốc bên cạnh mình, cô vẫn cúi thấp đầu, giữ nguyên dáng vẻ nhát gan kia, khép nép nói: “Cháu chỉ là một con bé nhà quê, có thể được nhà họ Sở cưu mang là cháu đã biết ơn lắm rồi, không còn cầu mong điều gì khác nữa.”
Mọi người vừa nghe thì trong lòng đã thấy khinh bỉ.
Đây căn bản là lùi một bước để tiến hai bước mà!
Những người ở đây đều là người sống trong những nhà danh gia vọng tộc, từ nhỏ bọn họ đã sớm quen với mấy thủ đoạn thế này rồi.
Nhưng không ngờ ông cụ Sở lại vỗ đùi, tán thưởng nói: “Tốt! Khí phách lắm! Sự thẳng thắn này của cô bé Chu rất có khí thế của ta năm đó!”
Điều này khiến một số người không hiểu gì cả.
Lẽ nào ông cụ Sở thật sự già rồi nên hồ đồ? Chiêu trò kém cỏi như vậy mà ông cụ có thể tin tưởng được hay sao? Chỉ có những người thông minh ở đây mới hiểu, ông cụ đang cố ý nâng cô bé này lên.
Đáng thương cho cô bé này còn tự cho là mình thông minh, giở thủ đoạn ra.
Đúng là ngu ngốc.
Cứ thế, mọi người nhìn thấy ông cụ Sở nhã nhặn nói: “Thế nhưng ta thật sự rất thích cháu, làm cô hai của nhà họ Sở thì tất cả sẽ danh chính ngôn thuận.”
Trong lời này của ông cụ rõ ràng có ý khác.
Có rất nhiều người ở đây nghe hiểu.
Đương nhiên Chu Kiều không thể không hiểu.
Cô không hề biến sắc, tiếp tục nói: “Cháu không cầu thứ gì của nhà họ Sở cả, thế nên cháu cảm thấy hẳn là không cần danh chính ngôn thuận đâu.” Ông cụ Sở đại khái không ngờ cô lại nói những lời này: “Cháu không cầu điều gì sao?” Chu Kiều vâng một tiếng rồi lại cúi đầu xuống thấp hơn, giọng nói càng nhỏ nhẹ: “Trước khi vào nhà họ Sở, cha cháu đã nhắc nhở cháu, làm người thì phải có lòng biết ơn, cũng như phải tự biết lấy mình, đừng có vọng tưởng thứ không thuộc về mình.
Chu Kiều vẫn luôn nhớ điều này trong lòng, không dám quên.” Chu Nghiêm Tuấn đứng bên cạnh vốn đang sốt ruột tới mức sắp muốn đánh người chợt sửng sốt.
Ông ta…
đã nói những câu này à? Sao chính ông ta cũng không nhớ nhỉ? Ông cụ Sở nghe vậy không khỏi liếc nhìn Chu Nghiêm Tuấn đứng bên cạnh, sâu xa nói: “Xem ra cha cháu dạy cháu rất tốt.” Lúc này, Chu Nghiêm Tuấn đột ngột bị tâng bốc lên cao nên dù có muốn phủ nhận cũng không được, chỉ có thể miễn cưỡng cười: “Đó là điều con nên làm, nên làm ạ.” Trong lòng ông ta lúc này nhất thời không biết mình nên giận Chu Kiều hay là khen Chu Kiều nữa.
Phải biết là ông ta ở nhà họ Sở nhiều năm như vậy mà tới tận bây giờ cũng chưa nhận được một câu hay một ánh mắt khích lệ của ông cụ.
Thế nhưng bây giờ, chỉ vì một câu nói không có tiền đồ của con gái mà mình lại được khen như vậy.
Đây đúng là một chuyện bất ngờ.
“Thế nhưng ta vẫn thấy cháu làm em gái của Tây Lâm thì tốt hơn.” Lúc này ông cụ Sở lại nói: “Như vậy thì Tây Lâm cũng có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc cho cháu, kẻo lại có những kẻ đàm tiểu đấy.” Nếp nhăn trên khóe mắt của ông cụ hằn rất sâu, đặc biệt là khi ông cụ nheo mắt lại, vô hình trung mang theo sự sắc bén và áp bức.
Chu Kiều thấy ánh mắt bình thản mà sâu xa của ông cụ Sở, cuối cùng cô cũng đã dẫn được mục đích cuối cùng ra.
Hóa ra ông cụ đang đề phòng mình và Sở Tây Lâm sẽ có chuyện gì.
Nếu là chuyện này thì đó hoàn toàn là chuyện thừa thãi.
Loại cậu ấm ngoài miệng nói một đẳng, trong lòng nghĩ một nẻo như Sở Tây Lâm hoàn toàn không phải cùng một loại người như cô.
Có quan hệ sâu xa gì với loại người này đúng là tự gây phiền phức.
Thế nhưng, nếu người ta đã lo lắng vì điều này thì cô vẫn đừng nên cứng đầu, dù sao thêm một người anh trai” thì con đường tương lai của cô bé đáng thương kia sẽ chỉ tốt hơn thôi.
Thế là, cô không từ chối nữa, chỉ dịu dàng nói một câu: “Vậy thì cảm ơn ông đã coi trọng, sau này cháu nhất định sẽ coi Sở Tây Lâm như anh trai mình.”
Dường như mọi người đã sớm biết kết quả nên cũng không hề thấy bất ngờ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Chu Kiều lại càng thêm khinh bỉ.
Chỉ có ông cụ Sở sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia thì ánh mắt đã dừng lại trên người cô rất lâu rồi mới mở miệng: “Mang quà ta đã chuẩn bị trước đó ra, cho cô hai nhà họ Sở chúng ta.” Quản gia đứng bên cạnh vội vàng mang đồ tới.
Chu Kiều mở hộp ra, bên trong là một miếng ngọc Hòa Điển trơn bóng, nhìn qua có giá trị không nhỏ.
“Thích không?” Ông cụ Sở hỏi.
Chu Kiều vẫn cúi đầu với dáng vẻ khép nép: “Tấm lòng của ông thì dù thế nào cũng tốt ạ.” Lời này rất lễ phép, không nịnh nọt, cũng không vô lễ, phù hợp với tính cách của “Chu Kiều”, cũng không để người ta nắm được chút sai lầm nào.
“Còn có gì nữa, dì cũng chuẩn bị một phần quà đầy.” Lúc này Lâm Mỹ Tinh cũng đưa một phần quà tới.
Rõ ràng hai người đó đã sớm chuẩn bị.
Chu Kiều chỉ coi như không biết trận Hồng Môn Yến này, chỉ hàm súc nở nụ cười rồi gật đầu: “Cảm ơn dì Lâm.” Lương Hiểu Hiểu đứng bên cạnh xem kịch, kết quả lại thấy chuyện phát triển tới nước này thì không cam lòng, bà ta cố ý lên tiếng, muốn Lâm Mỹ Tinh thấy ghê tởm: “Sao còn gọi là dì Lâm? Nên gọi mẹ mới đúng!”
Bầu không khí đang tốt lành quả nhiên lập tức trở nên lúng túng.
“Mẹ của cháu còn chưa mất, bà ấy cũng đã sinh cháu ra và nuôi dưỡng cháu mười sáu năm, cháu không thể làm người vong ơn bội nghĩa, xin dì Lâm thứ lỗi.” Chu Kiều dịu dàng nói một câu cản lại.
Lâm Mỹ Tinh có bậc thang này nên rất tự nhiên kéo tay cô, thân thiết nói: “Không sao, không sao, gọi thể nào cũng giống nhau, chúng ta đều là người một nhà.” Nói xong, bà ta gọi Sở Tây Lâm đứng sau tới: “Nào, Tây Lâm, mau gặp em gái con, Chu Kiều.” Chu Kiều rất thoải mái khẽ gọi: “Anh.”
Vẻ mặt Sở Tây Lâm hơi phức tạp, chỉ ừ một tiếng, thế nhưng cuối cùng vẫn không gọi em gái trước mặt mọi người.
Sau màn kịch này, tiệc mừng thọ chính thức mở màn.
Sở Tề Trung là thọ tinh hôm nay nên đương nhiên sẽ được mọi người vây quanh, nghe đủ loại lời chúc phúc.
Chu Kiều nhân lúc sự chú ý của tất cả mọi người bị dời đi thì lập tức lùi ra khỏi đám đông.
Cô đang định tìm một góc để ngồi xuống, kết quả không ngờ lại bị người ở phía sau đập lên vai.
Bàn tay đang rũ bên người của cô lập tức siết lại thành nắm đấm.
Ngay sau đó, phía sau truyền tới một câu: “Hay cho cậu đó Chu Kiều, che giấu đủ sâu đó!” Cô quay đầu lại, hóa ra là học sinh của lớp A7, Phạm Vũ.
Phía sau cậu ta còn có rất nhiều người của lớp A7.
Bữa tiệc mừng thọ lần này đã mời người của cả nửa cái Hải Thành, từ lúc cô bước vào đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là lười tới đó mà thôi.
Thế nhưng không ngờ sau một màn kịch nhận thân thích, cô vẫn bị người ta phát hiện.
“Thành thực khai báo mau, làm nhà họ Sở…”
Lời trêu ghẹo của Phạm Vũ còn chưa kịp nói hết thì đã bị Cổ Hân Lam ngắt lời, cô ấy nói: “Đúng đó, trốn sâu như thể làm gì chứ, rõ ràng đã thấy bọn tớ đứng khắp nơi trong hội trường mà cũng không tới tìm, phải bị tội gì?” “Hơn nữa khuôn mặt của cậu đã khỏi từ lúc nào thế, sao lại không nói cho bọn tôi biết?” Một người khác nói: “Hại bọn tôi còn tưởng là người trùng họ trùng tên cơ!”
“Đúng đấy, đúng đấy, bọn tôi đều giật nảy người đó, nhận phạt đi!” “Nhất định phải phạt.” “Khẳng định phải phạt!” Đám người không cho cô nói thêm lời nào dồn cô vào trong góc để sô pha, ai nấy đều bưng ly rượu đưa tới trước mặt Chu Kiều.
Chu Kiều nhìn từng chén rượu, thấy hơi đau đầu.
Sớm biết thế này thì ngay từ đầu đã nên từ chối tham gia bữa Hồng Môn Yến này, tránh phải xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lúc cô còn đang định mượn cớ để từ chối thì phía xa đã có một giọng nói lười nhác chen vào: “Trẻ vị thành niên không được uống rượu.” Mọi người cùng nhìn về phía đó, phát hiện đó là Tần Phỉ.
“Thầy Tần? Sao thầy lại ở đây?” “Còn có thấy nữa đó!” Lúc này Thẩm Ngang cũng nhảy ra.
“Thầy Thẩm!” “Hế lô, lại gặp nhau rồi nhỉ.” Những người kia vừa thấy Thẩm Ngang thì thả lỏng hơn một chút.
Nhân lúc Thẩm Ngang nói chuyện với đám học sinh, Tân Phỉ đi tới cầm hết những chén rượu ở trước mặt Chu Kiều đi.
Anh tùy ý ngồi dựa trên ghế sô pha, nhìn đám học sinh đang làm ầm ĩ, đột nhiên nói: “Tôi còn tưởng em sẽ dứt khoát từ chối đấy.” Giọng nói của Chu Kiều không còn yếu ớt như trước, chỉ còn lại sự lạnh nhạt, cô trả lời: “Không cần thiết.” Khóe miệng Tần Phỉ nở một nụ cười: “Bởi vì không thích Sở Tây Lâm à?” Chu Kiều hơi nhíu mày, còn chưa mở miệng thì người ở bên cạnh đột nhiên quay đầu, giọng nói của anh hơi trầm, khàn khàn đầy thu hút: “Vậy em thích loại nào?” 1 Khoảng cách giữa hai người chẳng qua chỉ mấy cen-ti-mét.
Trong góc tối, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả tới.
Chu Kiều im lặng nhìn anh một lúc lâu, trong đôi mắt bình tĩnh mang theo vài phần lạnh nhạt: “Không liên quan gì tới thầy.” Sau đó, cô trực tiếp đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tần Phỉ hơi nhướng mày, lập tức nở một nụ cười nặng nề.
Đúng là không nói nổi một câu chuyện đùa mà.
Thẩm Ngang vẫn luôn chú ý động tỉnh phía bên này, khi thấy người đi rồi mà tên này còn cười bỉ ổi như vậy thì lập tức lén lút chạy tới, hỏi: “Sao lại để người ta chạy thế? Có phải cậu đã chọc cô bé tức giận rồi không? Tôi nói cho cậu biết, cứ như cậu thì không ổn chút nào, như thế sẽ không theo đuổi được người ta đâu.”
Tần Phỉ liếc xéo, trên bờ môi mỏng mang theo ý cười, nói ra sáu chữ: “Không liên quan gì tới cậu.” Rồi anh cũng rời khỏi bữa tiệc.
Thẩm Ngang: “2” P Anh ta đã trêu chọc phải ai vậy!