• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (3 Viewers)

  • Chương 40

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126269.png
Trên mặt ông cụ Sở vẫn có ý cười, thế nhưng trong giọng đã mang theo ý cảnh cáo: “Vợ thằng hai à, đừng hò hét lớn thế, ta nghe đau tai lắm.” Lương Hiểu Hiểu nhất thời ngại ngùng: “Chẳng phải con đang vui mừng thay chị dâu hay sao, chuyện này là niềm vui bất ngờ lớn thế nào chứ.” Ông cụ Sở nhìn lướt qua Chu Kiều đang đứng đó, giọng điệu thản nhiên: “Chị dâu của con đã nói với ta chuyện này rồi, rằng bên ngoài đồn thổi nhà họ Sở chúng ta có một cô hai.” Nói xong, ông cụ lại nhìn đám người xung quanh một lượt.


Mấy người ở đây nhất thời không tự chủ né tránh ánh mắt của ông cụ.


Chỉ có Lương Hiểu Hiểu hào hứng muốn mở lời, chỉ tiếc là ông cụ Sở căn bản không cho bà ta cơ hội, ông cụ nói: “Tuy đây là tin đồn, nhưng ta cảm thấy chuyện này rất tốt.” “…


Cái gì?!” Lương Hiểu Hiểu sửng sốt.


Ngay cả Sở Tây Lâm cũng hơi nhíu mày.


Lúc trước, anh ta chỉ muốn Chu Kiều lộ diện một chút, khiến mọi người biết người này không phải là con rơi của nhà họ Sở, chỉ thể mà thôi.


Anh ta cũng chưa bao giờ nhắc tới việc để Chu Kiều thật sự trở thành cô hai của nhà họ Sở.


Ngay cả Lâm Mỹ Tinh cũng ngay cả ra.


Bởi vì lúc đó ông cụ nói muốn cắt đứt suy nghĩ của Chu Kiều thế nên đã quyết định, dứt khoát nhận thành con gái nuôi để cho qua chuyện.


Thế nào lại thành ông cụ nhận cháu gái rồi? Đẳng cấp này hoàn toàn khác biệt!


“Dưới gối lão già ta đây có ba người con trai, hai cháu trai, nhưng lại không có con gái hay cháu gái.


Ta vừa gặp cô bé họ Chu này mà như đã quen từ lâu, nếu làm cô hai của nhà họ Sở hay là làm em gái của Tây Lâm thì cũng không phải là không thể.” Cô, cô hai?


Một cô bé nhà quê làm cô hai của nhà họ Sở? Lương Hiểu Hiểu cảm thấy tam quan của mình đã bị vỡ nát, bà ta thốt lên ngay tại chỗ: “Cha! Cha già rồi nên hồ đồ hay sao!” Ông hai nhà họ Sở là Sở Thế Khang lập tức quát một câu: “Hiểu Hiểu!” Lúc này Lương Hiểu Hiểu mới phát hiện mình đã nói lỡ, sợ tới mức giật mình im miệng.


“Ta muốn có một đứa cháu gái ở bên cạnh ta là ta già rồi nên hồ đồ sao?” Trong nháy mắt, Lương Hiểu Hiểu sợ tới mức tim đập thình thịch.


Bà ta có thể cảm giác được ông cụ không vui.


Cho dù ông cụ vẫn đang nói năng rất ôn hòa, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng cảm giác đó thật sự không giống vậy.


Sở Thể Khang vội vàng giải thích: “Cha à, Hiểu Hiểu không có ý như vậy đâu, chỉ là cô ấy thấy quá đột ngột, chúng con nhất thời không ngờ tới mà thôi.” Ông cụ Sở nói rất bình tĩnh: “Không có gì đột ngột cả, chuyện ta muốn cháu gái đầu phải mới chỉ ngày một ngày hai, trông chờ các anh các chị sinh cho ta lâu rồi nhưng chẳng ai chịu nỗ lực, ta cũng đâu còn cách nào khác.”


“Vậy thì cũng không thể tùy tiện tìm người ngoài chứ!” Lương Hiểu Hiểu nhất thời không nhịn được lại mở miệng.


Lần này thì ông cụ Sở thật sự tức giận, ông cụ đột ngột vỗ bàn một cái: “Cô bé họ Chu rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, so với người thân như các anh các chị còn tri kỷ hơn không biết bao nhiêu lần.


Nếu các anh các chị có ý kiến, còn dám phí lời với ta, có tin ta giao Sở thị cho người ngoài này hay không! Khiến cho các anh các chị không ai lấy được cái gì hết!” Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bị ông cụ kiềm chế.


Không chỉ bởi vì ông cụ đột nhiên nổi giận mà điều quan trọng nhất chính là công cụ lại muốn giao toàn bộ Sở thị cho Chu Kiều – một người ngoài! Tất cả mọi người đều thấy chuyện này không có khả năng lắm, thế nhưng từ lời nói cũng có thể thấy ông cụ thất vọng với đám con cháu của mình đến mức độ nào.


Bằng không thì sao có thể dễ dàng nói ra câu muốn giao cho người ngoài như vậy chứ! “Cô bé Chu này, cháu có đồng ý làm cô hai của nhà họ Sở, làm em gái của Tây Lâm, làm cháu của ta không?” Lúc này, ông cụ Sở nhìn về phía Chu Kiều, trên mặt không còn sự giận dữ vừa rồi mà mang theo mấy phần hiền lành.


Người không biết thì còn thật sự cho là ông cụ thích “đứa cháu gái” này rất nhiều ấy chứ.


Trong nháy mắt, từ đầu tới chân của Chu Kiều bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm.


Cô cúi đầu không hé răng giống như đã bị dọa sợ vậy.


Thẩm Ngang từ xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi thấy giật mình vì nội dung vở kịch đột nhiên “bẻ lái” quá gắt: “Má, tình hình này là thế nào? Thật sự là bay lên cây rồi? Lọ Lem thành công chúa rồi?” Tần Phỉ cười khẽ một tiếng.


Công chúa?


Ha.


Chỉ sợ là có phiền phức không ngừng cuồn cuộn tới mà thôi.


Ông cụ nhà họ Sở này rõ ràng muốn đẩy Chu Kiều ra làm con tốt thí.


Cái gì mà tri kỷ hơn cả người thân, giao nhà họ Sở cho cô chứ.


Trong những gia tộc giàu có như thế này, đối với một người không hề có bối cảnh như cô, loại “yêu thích” này giống như một lưỡi dao vô hình, gác lên cổ, bất cứ lúc nào cũng bị lấy đi tính mạng.


Không biết cô bé này sẽ ứng phó thế nào.


Nhưng bấy giờ, Chu Nghiêm Tuấn đứng phía sau đám đông vừa nghe thấy vậy đã cảm giác đầu mình như bị đập trúng một giải thưởng lớn.


Vào lúc này, ông ta cũng không kịp nhớ tới nguyên tắc phải cụp đuôi làm người, vội vàng chen từ bên ngoài vào, khẽ đẩy tay của Chu Kiều, trầm giọng giục: “Nói chuyện đi chứ!” Nhưng Chu Kiều không hề bị lay động.


Nhìn con gái mình mang dáng vẻ chưa từng va chạm với xã hội, trong ngu ngốc như vậy, nhưng lại đang ở buổi tiệc nên Chu Nghiêm Tuấn giận mà không có chỗ phát tiết, ông ta chỉ có thể cười rồi vội vàng nói với ông cụ Sở: “Thưa cụ, đứa con gái này của con nhát gan, không biết nói chuyện, thế nhưng nhất định là con bé đồng ý! Có thể lọt vào mắt của cụ, đó là phúc phận con bé đã tu luyện cả mấy đời, làm gì có chuyện không đồng ý chứ! Chỉ là con bé nhất thời vui vẻ nên không nói nên lời thôi.”


“Thật sao?” Chu Nghiêm Tuấn sợ ông cụ không vui nên vội vàng đẩy Chu Kiều một cái: “Mau nói đồng ý đi!” Thế nhưng dù Chu Nghiêm Tuấn khuyên thế nào thì từ đầu tới cuối Chu Kiều vẫn cúi đầu, không hề cử động trông như thật sự bị dọa sợ vậy.


Thế nhưng trong mắt lại lạnh nhạt, sắc bén như dao.


Cô không ngờ mình vô tội thể mà lại bị cuốn vào thị phi của nhà họ Sở.


Cái tên Chu Nghiêm Tuấn này đúng là ngu tới cùng cực.


Cô hai của nhà họ Sở? Là địa vị mà bất cứ ai cũng có thể làm được hay sao? Càng khỏi phải nói tới cô chỉ là một đứa con ghẻ không có quan hệ máu mủ gì hết.


Vị trí kia căn bản chẳng phải ghế vàng ghế bạc gì, mà chính là một cái chảo dầu! Một khi cô đồng ý thì vĩnh viễn sẽ không được yên bình.


Đáng tiếc kẻ ngu ngốc Chu Nghiêm Tuấn này, bị một cơ hội trời cho đập xuống đã không thể dùng được não, không ngừng thúc giục: “Mau nói đi!” Dáng vẻ không thể chờ nổi kia đúng là không có mắt nhìn.


Thế nhưng, dù ông ta có thúc giục thể nào thì Chu Kiều vẫn không hề bị lay động.


Cô im lặng, trong đầu lại không ngừng nghĩ cách đối phó.


Nếu đồng ý, cô chỉ sợ cô bé đáng thương kia tương lai không có cách nào đối phó với những người họ Sở này.


Thế nhưng nếu không đồng ý, từ chối ông cụ Sở thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới con đường tương lai của cô bé đáng thương kia.


Đây đúng là một lựa chọn rất khó khăn.


Trong sự im lặng kéo dài này, bầu không khí của buổi lễ mừng thọ dần dần tẻ ngắt.


Tân Phỉ đứng phía xa hình như đã nhận ra sự khó xử của cô nên anh lập tức không do dự nói với Thẩm Ngang ở bên cạnh: “Đi phân tán sự chú ý đi.” Thẩm Ngang bị cắt đứt màn kịch vui đang xem thì chỉ vào mình: “Tôi?” “Không thì sao?” “Vào lúc này không phải tự cậu nên tới à?” Thẩm Ngang nhìn dáng vẻ Tần Phỉ ngồi ườn ra đó, lại nghĩ tới mấy lần trước cũng giống hệt như vậy, anh ta không khỏi hỏi: “Mối quan hệ giữa hai người không phải vẫn giậm chân tại chỗ, không hề có chút tiến triển nào đấy chứ?” Tân Phỉ lười nhác ngồi đó, hỏi: “Thầy trò thì có tiến triển gì được?” Thẩm Ngang xì một tiếng: “Cậu không theo đuổi được thì cứ nói thẳng ra, lại còn lấy cái này làm cớ nữa chứ.” Tần Phỉ lườm Thẩm Ngang một cái, miệng cười mà mắt không cười, nói: “Được, vậy tôi không cần mượn cớ này, tôi mượn cớ “chẳng phải tôi vẫn còn có cậu à” thì sao?” Thẩm Ngang: “…” Đại ca à, em sai rồi! “Hiện giờ tôi sẽ đi đập phá ngay, cậu yên tâm, tôi mà không đập nát ra thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Thế nhưng, Thẩm Ngang còn chưa kịp đứng dậy ra tay thì đã nghe thấy một câu nói nhỏ nhẹ truyền đến từ trong đám đông: “Cháu không muốn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom