Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Khoảng hơn nửa tiếng sau, ông cụ và bà cụ nhà họ Sở là nhân vật chính được bao quanh bởi con trai và con dâu cùng xuất hiện trong đại sảnh của tiệc rượu.
Với địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành và thân phận trưởng bối của ông cụ Sở thì người ở đây đều phải cung kính và khách sáo chào một câu: “Chào cụ Sở” Tuy Sở Tề Trung làm đại thọ bảy mươi tuổi, thế nhưng tinh thần và sức sống lại hoàn toàn không giống người bảy mươi tuổi già cả sức yếu chút nào, trái lại, tinh thần ông cụ lại sáng láng, giọng nói vô cùng vang dội: “Ha ha, chào các vị, mọi người có thể tới tham gia tiệc chúc thọ bảy mươi tuổi của lão già này, đúng là vô cùng cảm tạ.”
Mấy gia tộc có quan hệ thân thiết với nhà họ Sở đều bước tới mỉm cười chúc tụng: “Ông cụ Sở khách sáo quá, có thể tham gia đại thọ của ông đúng là vinh hạnh mà.” “Nếu ông cụ không tổ chức lễ đại thọ này thì tôi hoàn toàn không nhận ra ông cụ giờ đã bảy mươi tuổi đâu.” “Đúng vậy, hoàn toàn không nhận ra! Cứ tưởng ông cụ Sở mới năm mươi ấy chứ.” Nghe mọi người nói mà mặt mày ông cụ hồng hào, vô cùng vui vẻ.
Lâm Mỹ Tinh đứng cạnh cũng vui mừng nói: “Tôi cũng vì muốn ông cụ được vui vẻ một chút nên mới tổ chức lễ đại thọ này, hy vọng mọi người sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ tối nay.” Nghe thấy vậy, vẻ mặt mọi người có vẻ khó tả.
Ai mà không biết Lâm Mỹ Tinh nhảy ra vào lúc này là để chứng minh mình vẫn mang thân phận con dâu cả của nhà họ Sở.
Người trong giới đều hiểu rõ, từ khi bà ta tìm một tên bám váy mình về thì từ trên xuống dưới của nhà họ Sở đều không đối xử với bà ta như trước.
Sở dĩ bọn họ còn khoan dung với bà ta là vì nhớ tới chuyện bà ta đã sinh cho nhà họ Sở một trưởng tôn là Sở Tây Lâm mà thôi.
Mà bản thân Lâm Mỹ Tinh cũng biết điều đó nên thái độ của bà ta với hai ông bà cụ đều vô cùng cẩn thận và lấy lòng.
Trong các trường hợp quan trọng, bà ta đều bày tỏ sự tồn tại của mình, lấy đó để chứng minh địa vị bản thân.
Mọi người không tiện làm bà ta bẽ mặt nên cũng cười, nói qua quýt một câu: “Bà Sở đúng là có lòng.” Nhưng người ngoài không tiện chê trách, không có nghĩa là người nhà không tiện.
“Chị dâu đúng là khiến đám em dâu này mặc cảm không bằng đó.
Người nào không biết còn tưởng chỉ là con gái ruột cơ đấy.
Năm đó, ông cụ thật tinh mắt mới kiếm được người con dâu như chị.”
Người nói chính là con dâu thứ của nhà họ Sở – Lương Hiểu Hiểu.
Từ trước tới nay, bà ta và Lâm Mỹ Tinh vẫn luôn không hợp nhau.
Trước đó thì thấy con trai cả nhà họ Sở tốt như thần tiên mà lại cưới phải Lâm Mỹ Tinh đúng là phí phạm, sau này con trai cả nhà họ Sở chết rồi, thế mà Lâm Mỹ Tinh lại tái giá, cưới một tên ăn bám, còn ở lại nhà họ Sở, Lương Hiểu Hiểu càng thấy không vừa mắt.
Thế nên, Lương Hiểu Hiểu đối nghịch với Lâm Mỹ Tinh khắp nơi khắp chốn, hở ra câu nào là đâm chọc câu ấy.
Lần này cũng vậy, vừa lên tiếng đã ám chỉ rõ ràng Lâm Mỹ Tinh bây giờ đã đăng ký kết hôn với người đàn ông khác mà còn không biết xấu hổ, tự xưng là người nhà họ Sở.
Sắc mặt của Lâm Mỹ Tinh nhất thời trở nên lúng túng.
Ông cụ Sở không lên tiếng, như thể ông cụ không nghe thấy vậy.
Bầu không khí có hơi ngưng đọng lại, còn ánh mắt của người xung quanh lại có vẻ muốn xem trò hay.
Mắt thấy tình hình chuẩn bị lạnh ngắt thì chợt nghe thấy một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía bên ngoài đám đông: “Ông nội.” Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau.
Đến rồi! Chỗ dựa của Lâm Mỹ Tinh đến rồi.
Chỉ thấy Sở Tây Lâm hôm nay mặc một bộ âu phục kẻ sọc tối màu được cắt may khéo léo, cà vạt, đồng hồ đeo tay, cổ tay áo đều chỉnh tề, tinh xảo và tỉ mỉ vô cùng, khiến người ta nhận ra được chất cổ điển trên người thanh niên này.
Ngoại trừ việc Sở Tây Lâm không nghe lời ông cụ nhà họ Sở là học Tài chính thì ông cụ vô cùng yêu thích và vừa ý với người cháu nội này, thế nên, khi anh ta vừa xuất hiện, ông cụ đã lập tức nở nụ cười: “Tây Lâm đến rồi à.”
Sở Tây Lâm vang một tiếng, sau đó đưa cho ông cụ một hộp gỗ chạm sơn mài có thiếp vàng: “Ông nội, cháu chúc ông năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay.
Đây là quà cháu cố ý chuẩn bị cho ông ạ.” Ông cụ Sở nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, bên trong, món đồ gốm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chuyển động theo ánh đèn rực rỡ cứ thể hiện ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều không khỏi ồ lên.
“Kìa! Đó không phải là món đồ gốm trước đó sắp được đưa ra bán đấu giá hay sao?” “Cậu Sở đúng là có lòng, lấy được đồ sớm như vậy.” “Giá trị của món đồ này không nhỏ đâu.” Đối mặt với những lời khen của bọn họ, Lâm Mỹ Tinh không còn vẻ lúng túng vừa rồi nữa, đứng thẳng lưng nhìn em dâu Lương Hiểu Hiểu của mình.
Con trai của Lương Hiểu Hiểu là cậu ấm quần là áo lụa chẳng làm nên trò trống gì, ngày nào cũng đi theo thẳng ba học mấy thứ không tốt, thuộc dạng chỉ mỗi ngày ăn no rồi chờ chết, đương nhiên không thể sánh bằng Sở Tây Lâm.
Nghĩ tới thằng con trai không có tiền đồ của mình lúc này lại đang ôm ấp ai ở đâu đó, ngay cả tiệc mừng thọ của ông cụ cũng không tham gia thì Lương Hiểu Hiểu giận dữ không thôi.
Sắc mặt không cần phải nói cũng biết khó coi tới mức nào.
So với sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người phụ nữ, Sở Tây Lâm vẫn rất đúng mực: “Đây là đổ rửa bút miệng hoa vùng Nhữ Diệu từ đời Tống.
Cháu biết từ trước tới nay, ông nội vẫn thích sưu tập những món rửa bát thế nên đã cố ý tìm cho ông một cái.” “Tốt, tốt, tốt! Cái này tốt!” Ông cụ Sở lúc này thật sự vui vẻ, nói mấy chữ “tốt” liên tục.
Bà cụ Sở ở bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi mỉm cười: “Xem cháu nó khiến ông vui thể nào kia, già rồi mà cứ như trẻ con ấy.” Ông cụ Sở nâng cái hộp kia, vô cùng kích động: “Bà không hiểu đâu, thứ này rất khó tìm, chỉ bằng công nghệ nung này thôi, những vết định bằng phương pháp nung này thật sự có một không hai, tôi đã tìm rất lâu rồi mà không tìm thấy đó!”
Bà cụ Sở vỗ tay ông cụ: “Được rồi, được rồi, vừa nói tới chuyện này là ông lại nói triền miên không dứt, cháu nội ông còn đang đợi đó.” Ông cụ Sở đóng nắp hộp lại, gật đầu rồi nở nụ cười: “Tây Lâm có lòng rồi, cháu ngồi đi.” “Cha à, đây cũng là chút lòng thành của con.” Lâm Mỹ Tinh cũng nhân cơ hội này dâng quà tặng của mình lên, là một bộ tranh chữ rất quý giá.
Thế nhưng ông cụ Sở lại không có phản ứng nhiệt tình như vừa rồi, chỉ thản nhiên từ một tiếng: “Đặt ở đó đi.” Lương Hiểu Hiểu vừa ăn quả đắng, đang muốn cứu vớt mặt mũi, vừa nhìn thấy món quà kia thì đã biết cơ hội tới rồi! “Có phải chị dâu tính nhầm rồi không? Sao lại tặng thứ này chứ, bọn em nghe nói hôm nay chị dâu cả muốn tặng một niềm vui bất ngờ cực lớn cho mọi người cơ mà, đâu rồi?” Lương Hiểu Hiểu nhìn trái nhìn phải, giả vờ giả vịt nói.
Thật ra bà ta đã phải người tới đây từ sáng để quan sát rồi.
Người kia vừa ra hiệu là bà ta lập tức tìm ra.
Thế là bà ta bèn bước thật nhanh tới, kéo cái người đang đứng ở trong góc ra.
Chu Nghiêm Tuấn đứng hẳn ở bên ngoài đám đông, vốn còn đang mang tầm thái “chuyện không liên quan gì tới mình thì đứng xem trò vui”, ai ngờ, vừa nhìn thấy rõ người kia là ai thì kinh ngạc tới mức mắt trợn tròn lên.
Bởi vì người đó không phải ai khác, chính là con gái của ông ta…
Chu Kiều! Chuyện này là thế nào? Niềm vui bất ngờ gì? Chu Nghiêm Tuấn hoàn toàn không được báo trước, lúc này, ông ta căng thẳng tới mức tim sắp vọt ra khỏi cổ họng! Ông ta chỉ lo Chu Kiều làm mình mất mặt trước cảnh tượng đông vui này, tới lúc đó Lâm Mỹ Tinh mà giận thì sẽ đóng gói rồi ném hai cha con bọn họ ra khỏi nhà họ Sở ngay.
Tới lúc ấy thì xong đời rồi! Nghĩ tới đây, sau lưng Chu Nghiêm Tuấn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng dù ông ta có căng thẳng hay sợ hãi đến thế nào thì Chu Kiều vẫn chỉ có thể bị kéo tới trước mặt ông cụ Sở.
*********************************
Khoảng hơn nửa tiếng sau, ông cụ và bà cụ nhà họ Sở là nhân vật chính được bao quanh bởi con trai và con dâu cùng xuất hiện trong đại sảnh của tiệc rượu.
Với địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành và thân phận trưởng bối của ông cụ Sở thì người ở đây đều phải cung kính và khách sáo chào một câu: “Chào cụ Sở” Tuy Sở Tề Trung làm đại thọ bảy mươi tuổi, thế nhưng tinh thần và sức sống lại hoàn toàn không giống người bảy mươi tuổi già cả sức yếu chút nào, trái lại, tinh thần ông cụ lại sáng láng, giọng nói vô cùng vang dội: “Ha ha, chào các vị, mọi người có thể tới tham gia tiệc chúc thọ bảy mươi tuổi của lão già này, đúng là vô cùng cảm tạ.”
Mấy gia tộc có quan hệ thân thiết với nhà họ Sở đều bước tới mỉm cười chúc tụng: “Ông cụ Sở khách sáo quá, có thể tham gia đại thọ của ông đúng là vinh hạnh mà.” “Nếu ông cụ không tổ chức lễ đại thọ này thì tôi hoàn toàn không nhận ra ông cụ giờ đã bảy mươi tuổi đâu.” “Đúng vậy, hoàn toàn không nhận ra! Cứ tưởng ông cụ Sở mới năm mươi ấy chứ.” Nghe mọi người nói mà mặt mày ông cụ hồng hào, vô cùng vui vẻ.
Lâm Mỹ Tinh đứng cạnh cũng vui mừng nói: “Tôi cũng vì muốn ông cụ được vui vẻ một chút nên mới tổ chức lễ đại thọ này, hy vọng mọi người sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ tối nay.” Nghe thấy vậy, vẻ mặt mọi người có vẻ khó tả.
Ai mà không biết Lâm Mỹ Tinh nhảy ra vào lúc này là để chứng minh mình vẫn mang thân phận con dâu cả của nhà họ Sở.
Người trong giới đều hiểu rõ, từ khi bà ta tìm một tên bám váy mình về thì từ trên xuống dưới của nhà họ Sở đều không đối xử với bà ta như trước.
Sở dĩ bọn họ còn khoan dung với bà ta là vì nhớ tới chuyện bà ta đã sinh cho nhà họ Sở một trưởng tôn là Sở Tây Lâm mà thôi.
Mà bản thân Lâm Mỹ Tinh cũng biết điều đó nên thái độ của bà ta với hai ông bà cụ đều vô cùng cẩn thận và lấy lòng.
Trong các trường hợp quan trọng, bà ta đều bày tỏ sự tồn tại của mình, lấy đó để chứng minh địa vị bản thân.
Mọi người không tiện làm bà ta bẽ mặt nên cũng cười, nói qua quýt một câu: “Bà Sở đúng là có lòng.” Nhưng người ngoài không tiện chê trách, không có nghĩa là người nhà không tiện.
“Chị dâu đúng là khiến đám em dâu này mặc cảm không bằng đó.
Người nào không biết còn tưởng chỉ là con gái ruột cơ đấy.
Năm đó, ông cụ thật tinh mắt mới kiếm được người con dâu như chị.”
Người nói chính là con dâu thứ của nhà họ Sở – Lương Hiểu Hiểu.
Từ trước tới nay, bà ta và Lâm Mỹ Tinh vẫn luôn không hợp nhau.
Trước đó thì thấy con trai cả nhà họ Sở tốt như thần tiên mà lại cưới phải Lâm Mỹ Tinh đúng là phí phạm, sau này con trai cả nhà họ Sở chết rồi, thế mà Lâm Mỹ Tinh lại tái giá, cưới một tên ăn bám, còn ở lại nhà họ Sở, Lương Hiểu Hiểu càng thấy không vừa mắt.
Thế nên, Lương Hiểu Hiểu đối nghịch với Lâm Mỹ Tinh khắp nơi khắp chốn, hở ra câu nào là đâm chọc câu ấy.
Lần này cũng vậy, vừa lên tiếng đã ám chỉ rõ ràng Lâm Mỹ Tinh bây giờ đã đăng ký kết hôn với người đàn ông khác mà còn không biết xấu hổ, tự xưng là người nhà họ Sở.
Sắc mặt của Lâm Mỹ Tinh nhất thời trở nên lúng túng.
Ông cụ Sở không lên tiếng, như thể ông cụ không nghe thấy vậy.
Bầu không khí có hơi ngưng đọng lại, còn ánh mắt của người xung quanh lại có vẻ muốn xem trò hay.
Mắt thấy tình hình chuẩn bị lạnh ngắt thì chợt nghe thấy một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía bên ngoài đám đông: “Ông nội.” Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau.
Đến rồi! Chỗ dựa của Lâm Mỹ Tinh đến rồi.
Chỉ thấy Sở Tây Lâm hôm nay mặc một bộ âu phục kẻ sọc tối màu được cắt may khéo léo, cà vạt, đồng hồ đeo tay, cổ tay áo đều chỉnh tề, tinh xảo và tỉ mỉ vô cùng, khiến người ta nhận ra được chất cổ điển trên người thanh niên này.
Ngoại trừ việc Sở Tây Lâm không nghe lời ông cụ nhà họ Sở là học Tài chính thì ông cụ vô cùng yêu thích và vừa ý với người cháu nội này, thế nên, khi anh ta vừa xuất hiện, ông cụ đã lập tức nở nụ cười: “Tây Lâm đến rồi à.”
Sở Tây Lâm vang một tiếng, sau đó đưa cho ông cụ một hộp gỗ chạm sơn mài có thiếp vàng: “Ông nội, cháu chúc ông năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay.
Đây là quà cháu cố ý chuẩn bị cho ông ạ.” Ông cụ Sở nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, bên trong, món đồ gốm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chuyển động theo ánh đèn rực rỡ cứ thể hiện ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều không khỏi ồ lên.
“Kìa! Đó không phải là món đồ gốm trước đó sắp được đưa ra bán đấu giá hay sao?” “Cậu Sở đúng là có lòng, lấy được đồ sớm như vậy.” “Giá trị của món đồ này không nhỏ đâu.” Đối mặt với những lời khen của bọn họ, Lâm Mỹ Tinh không còn vẻ lúng túng vừa rồi nữa, đứng thẳng lưng nhìn em dâu Lương Hiểu Hiểu của mình.
Con trai của Lương Hiểu Hiểu là cậu ấm quần là áo lụa chẳng làm nên trò trống gì, ngày nào cũng đi theo thẳng ba học mấy thứ không tốt, thuộc dạng chỉ mỗi ngày ăn no rồi chờ chết, đương nhiên không thể sánh bằng Sở Tây Lâm.
Nghĩ tới thằng con trai không có tiền đồ của mình lúc này lại đang ôm ấp ai ở đâu đó, ngay cả tiệc mừng thọ của ông cụ cũng không tham gia thì Lương Hiểu Hiểu giận dữ không thôi.
Sắc mặt không cần phải nói cũng biết khó coi tới mức nào.
So với sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người phụ nữ, Sở Tây Lâm vẫn rất đúng mực: “Đây là đổ rửa bút miệng hoa vùng Nhữ Diệu từ đời Tống.
Cháu biết từ trước tới nay, ông nội vẫn thích sưu tập những món rửa bát thế nên đã cố ý tìm cho ông một cái.” “Tốt, tốt, tốt! Cái này tốt!” Ông cụ Sở lúc này thật sự vui vẻ, nói mấy chữ “tốt” liên tục.
Bà cụ Sở ở bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi mỉm cười: “Xem cháu nó khiến ông vui thể nào kia, già rồi mà cứ như trẻ con ấy.” Ông cụ Sở nâng cái hộp kia, vô cùng kích động: “Bà không hiểu đâu, thứ này rất khó tìm, chỉ bằng công nghệ nung này thôi, những vết định bằng phương pháp nung này thật sự có một không hai, tôi đã tìm rất lâu rồi mà không tìm thấy đó!”
Bà cụ Sở vỗ tay ông cụ: “Được rồi, được rồi, vừa nói tới chuyện này là ông lại nói triền miên không dứt, cháu nội ông còn đang đợi đó.” Ông cụ Sở đóng nắp hộp lại, gật đầu rồi nở nụ cười: “Tây Lâm có lòng rồi, cháu ngồi đi.” “Cha à, đây cũng là chút lòng thành của con.” Lâm Mỹ Tinh cũng nhân cơ hội này dâng quà tặng của mình lên, là một bộ tranh chữ rất quý giá.
Thế nhưng ông cụ Sở lại không có phản ứng nhiệt tình như vừa rồi, chỉ thản nhiên từ một tiếng: “Đặt ở đó đi.” Lương Hiểu Hiểu vừa ăn quả đắng, đang muốn cứu vớt mặt mũi, vừa nhìn thấy món quà kia thì đã biết cơ hội tới rồi! “Có phải chị dâu tính nhầm rồi không? Sao lại tặng thứ này chứ, bọn em nghe nói hôm nay chị dâu cả muốn tặng một niềm vui bất ngờ cực lớn cho mọi người cơ mà, đâu rồi?” Lương Hiểu Hiểu nhìn trái nhìn phải, giả vờ giả vịt nói.
Thật ra bà ta đã phải người tới đây từ sáng để quan sát rồi.
Người kia vừa ra hiệu là bà ta lập tức tìm ra.
Thế là bà ta bèn bước thật nhanh tới, kéo cái người đang đứng ở trong góc ra.
Chu Nghiêm Tuấn đứng hẳn ở bên ngoài đám đông, vốn còn đang mang tầm thái “chuyện không liên quan gì tới mình thì đứng xem trò vui”, ai ngờ, vừa nhìn thấy rõ người kia là ai thì kinh ngạc tới mức mắt trợn tròn lên.
Bởi vì người đó không phải ai khác, chính là con gái của ông ta…
Chu Kiều! Chuyện này là thế nào? Niềm vui bất ngờ gì? Chu Nghiêm Tuấn hoàn toàn không được báo trước, lúc này, ông ta căng thẳng tới mức tim sắp vọt ra khỏi cổ họng! Ông ta chỉ lo Chu Kiều làm mình mất mặt trước cảnh tượng đông vui này, tới lúc đó Lâm Mỹ Tinh mà giận thì sẽ đóng gói rồi ném hai cha con bọn họ ra khỏi nhà họ Sở ngay.
Tới lúc ấy thì xong đời rồi! Nghĩ tới đây, sau lưng Chu Nghiêm Tuấn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng dù ông ta có căng thẳng hay sợ hãi đến thế nào thì Chu Kiều vẫn chỉ có thể bị kéo tới trước mặt ông cụ Sở.