Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Đi đi, em đi cùng thầy Tẩn đi.” Du Thương lập tức lên tiếng nói một câu.
Nghe thấy Du Thương nói thế, còn có nhiều người đang nhìn chằm chằm mình như vậy, Chu Kiều chỉ có thể đứng dậy, mang theo khuôn mặt vô cảm đi từng bước về phía Tần Phỉ.
Tần Chỉ thân thiện gật đầu ra hiệu với Du Thương: “Vậy tôi dẫn em ấy đi trước nhé.”
Thể là hai người một trước một sau ra khỏi lớp.
Thẩm Ngang đang ở bên ngoài xem trò hay, thấy vậy thì lập tức nấp đi, chỉ sợ mình biến thành bóng đèn.
Đến khi đi xuống tầng, Chu Kiều mới lạnh giọng mở miệng: “Thầy biết rõ em chỉ bị thương ở khóe miệng thôi mà.” “Cho nên tôi mới cố ý nói với anh ta như vậy, tôi còn tưởng rằng em sẽ cảm ơn tới cơ.” Lời này của Tần Phỉ khiến Chu Kiều đang nhíu mày bỗng sửng sốt.
Cố ý? Chẳng lẽ anh ta biết vết thương của mình có liên quan đến Sở Tây Lâm? “Vết thương đã đỡ hơn chưa?” Tần Phỉ đi ở đằng trước, lại hỏi một câu.
“Vâng.” “Xem ra thuốc đó không tệ đâu.” Chu Kiều lại sửng sốt: “Thuốc gì cơ?” Tần Phỉ dừng chân lại: “Em không dùng thuốc được treo ở cửa phòng ký túc xá của em à?”
Chu Kiều ngẩn ra, trả lời thành thật: “Em tưởng là rác nên vứt rồi ạ.” Sáng hôm đó thức dậy, cô vội vàng đi học, lúc mở cửa thì bỗng nhìn thấy một cái túi bóng màu đen được treo ở cửa ký túc xá, tưởng ai đùa dai, treo rác ở cửa phòng họ nên cô đã tiện tay ném đi.
Không ngờ lại là thuốc mà anh mua.
Cuối cùng Tần Phỉ cũng biết cảm giác của Thẩm Ngang khi bị mình chọc tức rồi.
Nhưng mà điểm khác nhau giữa anh và Thẩm Ngang chính là, Thẩm Ngang không làm gì được anh, mà anh lại đối phó được Chu Kiều.
Vì thế anh mỉm cười: “Tôi cảm thấy chiều nay em cứ ở lại chỗ tôi làm bài đi, đừng về lớp.” Chu Kiều: “???” Dựa vào cái gì?! Đương nhiên, cuối cùng với tỷ lệ làm bài chính xác 100% của Chu Kiều, sau giờ nghỉ trưa, Tần Phỉ vẫn thả cô ra.
Lúc này, cuộc họp phụ huynh đã kết thúc.
Chu Kiều nghĩ hẳn mọi người đã đi hết rồi cho nên trực tiếp trở về phòng học.
Nhưng vừa mới đi đến đầu cầu thang thì lập tức nhìn thấy Sở Tây Lâm đang đứng ở nơi đó, hiển nhiên là anh ta đang chờ cô.
Vừa nhìn thấy Chu Kiều, anh ta vẫn bước tới trước, sau đó dúi thứ trong tay cho cô: “Cô cầm thứ này đi.” Chu Kiều cúi đầu nhìn, lần này không phải danh thiếp mà là một cái thẻ ngân hàng.
Cô trả lại: “Tôi không cần.” Sở Tây Lâm đã mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, anh ta tức giận đẩy thẻ về: “Quật cường cái gì! Nhà họ Sở mà lại để cô bị chết đói sao!” Chu Kiều bình thản nói: “Tôi thực sự không cần đâu, tôi đã ứng trước học bổng, đủ để sống rồi.” “Cho dù có học bổng hay không thì cô cứ cầm tấm thẻ này đi!” Sở Tây Lâm cảm thấy mất mặt chết đi được, anh ta không chịu lấy lại thẻ ngân hàng, sau đó lại hỏi: “Mặt của cô bây giờ thế nào rồi? Hai tháng sau là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội tôi, cô cũng phải tham gia, tốt nhất có thể bỏ được khẩu trang xuống, nếu không được thì tôi sẽ tìm bác sĩ cho cô.
Nghe nói đoàn đội của bác sĩ Ole bây giờ đang bế quan nghiên cứu
nước ngoài, nếu không thì xem có lúc nào có thể hẹn gặp ông ta khi ông ta rảnh không, ông ta rất có thành tựu về lĩnh vực này.” Sở Tây Lâm lải nhải nói một đống lời, nhưng Chu Kiều chỉ nắm được một câu, tiếc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Sở: “Tôi không phải người nhà họ Sở, không cần thiết phải tham gia.” Chu Kiều còn chưa đến mức không hiểu chuyện đến mức này.
Sở Tây Lâm dừng một chút: “Vốn không cần cô phải tham gia, nhưng mà lần này, thân phận của cô đã gây ra chuyện lớn, cô phải có mặt mới được.” Anh ta đương nhiên cũng biết việc này đã gây khó xử cho cô, nhưng nếu cô không đi thì không chừng cuối cùng sẽ thực sự bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến lúc đó, một mình cô sống như thế nào ở thành phố này chứ? Chẳng lẽ phải dựa vào chút học bổng này thôi sao? Đừng đùa chứ.
“Nhưng không phải tôi nói câu đó ra ngoài.” Chu Kiều thản nhiên nhắc nhở.
“Phải, tôi biết không phải cô nói ra ngoài, nhưng mà bây giờ…
Cô cứ coi như giúp tôi một lần đi.” Nói đến đây, Sở Tây Lâm nói thẳng: “Coi như tôi nợ cô một lần, được chưa?” “Được.” Sở Tây Lâm: “2” Cô đồng ý rất dứt khoát khiến Sở Tây Lâm có vẻ không kịp trở tay, anh ta không khỏi hoài nghi, không lẽ Chu Kiều cố ý khiến anh ta phải nói ra là nợ cô một lần? “Thế mặt của cô bây giờ sao rồi, nếu thực sự không lành được thì ngày mai tôi sẽ tìm cho cô một bác sĩ, cho dù không mời được bác sĩ Ole, nhưng mà bác sĩ khác…” Chu Kiều lập tức ngắt lời: “Đã không thành vấn đề rồi, sẽ kịp tiệc mừng thọ thôi.” Thấy cô trả lời quyết đoán như thế, Sở Tây Lâm chỉ có thể trả lời: “…
Vậy là tốt rồi.” Nhưng trong lòng anh ta lại càng cảm thấy có lẽ Chu Kiều thật sự đang bẫy anh ta.
Mà trên thực tế, Chu Kiều đích thật là bẫy anh ta.
Có thể được cậu cả nhà họ Sở nợ một lần, tương lai lỡ như cô rời khỏi đây, cô bé đáng thương kia bị cha bắt nạt thì ít ra còn có một đường lui, không đến mức cô độc một mình.
Đương nhiên, còn có một điều nữa là: Cô có thể nhân cơ hội này để đương nhiên bỏ khẩu trang xuống.
Tiệc mừng thọ lần này của ông cụ Sở được tổ chức rất long trọng ở Hải Thành, gần như chiêu đãi những quý tộc giàu có của cả nửa thành phố.
Ngay cả người vốn dĩ không thuộc nhà họ Sở như Chu Kiều cũng bị kéo đi thử váy ba bốn lần, trông cực kỳ trịnh trọng.
Thậm chí còn cố ý mời giáo viên lễ nghi đến dạy cô học tập một vài lễ nghi và giao tiếp trên bữa tiệc.
May mà cô đã thoát khỏi cuộc dạy dỗ nhàm chán này với lý do nhà trường không cho phép tự tiện nghỉ học vì huấn luyện cho cuộc thi đấu.
Thế là cô ở trong trường học trốn đến lúc đại thọ của ông cụ Sở.
Ngày đó vừa đúng là thứ sáu, hiếm khi cô vừa tan học đã có xe chuyên dụng đến đón cô để đi làm tạo hình.
Bởi vì lúc trước đã thử qua rất nhiều lần cho nên khi Chu Kiều mặc vào bộ váy kia cũng không có cảm giác gì, đó chỉ là một bộ váy lụa màu trắng có kiểu dáng đơn giản trang nhã.
Làn váy hơi bồng bềnh, thân váy có viền hoa văn phức tạp, phía sau lưng được thiết kế kiểu buộc, trông rất cổ điển mà lại trang nhã, thục nữ.
Đây hẳn là lần đầu tiên trong đời cô mặc váy thục nữ như vậy.
“Cô Chu, cô nên trang điểm rồi.” Chuyên viên trang điểm phía sau khẽ nhắc nhở.
“Tôi bị dị ứng mỹ phẩm nên không cần đâu.” Cô đang đeo mặt giả, không tiện bị người ta thao tác gần như vậy, hơn nữa cũng không hợp trang điểm đậm, lỡ như không dễ tẩy trang thì chiếc mặt nạ này coi như vô dụng rồi.
“Chuyện này…
hay là cô trang điểm nhẹ nhé? Tôi có thể tô son để cải thiện khí sắc của cô cũng được.” Chuyên gia trang điểm biết cô là người nhà họ Sở, tuy rằng không biết là vị quý nhân nào, nhưng mà bà Sở đã tự
mình dặn dò nên bọn họ không dám sờ sấy, chỉ có thể thương lượng với cô.
Thấy không thể tránh khỏi, Chu Kiều chỉ có thể nói: “Vậy để tự tôi làm.”
Cô đánh cho mình một lớp lót đơn giản, sau đó tô một chút son, tuy quy trình đơn giản nhưng tốt xấu gì thì khuôn mặt vẫn tỏa sáng lên không ít.
Sau đó nhà tạo mẫu buộc lọn tóc dài của cô thành bím tóc xương cá.
Chỉ trong nháy mắt, cả người cô trông đã có vẻ khác trước.
Nhà tạo mẫu nhìn vào khuôn mặt, tuy rằng cảm thấy khuôn mặt hơi bình thường, ngũ quan không đủ tinh xảo, nhưng mà thắng ở điểm dáng người của vị tiểu thư này rất tốt.
Đặc biệt là phần eo thon ôm sát, nhìn từ phía sau làm người ta thật sự cảm thấy thị giác chấn động trước vẻ đẹp của cô.
Nhà tạo mẫu muốn cô nhìn thấy hiệu quả tổng thể của mình trước gương, nhưng vị này lại không có một chút hứng thú nào với tạo hình chỉnh thể của mình, sau khi đi đôi giày cao gót đã được chuẩn bị từ trước, cô lập tức đi ra ngoài cửa, không hề liếc về phía gương.
Thật là một vị tiểu thư kỳ quái.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nghe thấy Du Thương nói thế, còn có nhiều người đang nhìn chằm chằm mình như vậy, Chu Kiều chỉ có thể đứng dậy, mang theo khuôn mặt vô cảm đi từng bước về phía Tần Phỉ.
Tần Chỉ thân thiện gật đầu ra hiệu với Du Thương: “Vậy tôi dẫn em ấy đi trước nhé.”
Thể là hai người một trước một sau ra khỏi lớp.
Thẩm Ngang đang ở bên ngoài xem trò hay, thấy vậy thì lập tức nấp đi, chỉ sợ mình biến thành bóng đèn.
Đến khi đi xuống tầng, Chu Kiều mới lạnh giọng mở miệng: “Thầy biết rõ em chỉ bị thương ở khóe miệng thôi mà.” “Cho nên tôi mới cố ý nói với anh ta như vậy, tôi còn tưởng rằng em sẽ cảm ơn tới cơ.” Lời này của Tần Phỉ khiến Chu Kiều đang nhíu mày bỗng sửng sốt.
Cố ý? Chẳng lẽ anh ta biết vết thương của mình có liên quan đến Sở Tây Lâm? “Vết thương đã đỡ hơn chưa?” Tần Phỉ đi ở đằng trước, lại hỏi một câu.
“Vâng.” “Xem ra thuốc đó không tệ đâu.” Chu Kiều lại sửng sốt: “Thuốc gì cơ?” Tần Phỉ dừng chân lại: “Em không dùng thuốc được treo ở cửa phòng ký túc xá của em à?”
Chu Kiều ngẩn ra, trả lời thành thật: “Em tưởng là rác nên vứt rồi ạ.” Sáng hôm đó thức dậy, cô vội vàng đi học, lúc mở cửa thì bỗng nhìn thấy một cái túi bóng màu đen được treo ở cửa ký túc xá, tưởng ai đùa dai, treo rác ở cửa phòng họ nên cô đã tiện tay ném đi.
Không ngờ lại là thuốc mà anh mua.
Cuối cùng Tần Phỉ cũng biết cảm giác của Thẩm Ngang khi bị mình chọc tức rồi.
Nhưng mà điểm khác nhau giữa anh và Thẩm Ngang chính là, Thẩm Ngang không làm gì được anh, mà anh lại đối phó được Chu Kiều.
Vì thế anh mỉm cười: “Tôi cảm thấy chiều nay em cứ ở lại chỗ tôi làm bài đi, đừng về lớp.” Chu Kiều: “???” Dựa vào cái gì?! Đương nhiên, cuối cùng với tỷ lệ làm bài chính xác 100% của Chu Kiều, sau giờ nghỉ trưa, Tần Phỉ vẫn thả cô ra.
Lúc này, cuộc họp phụ huynh đã kết thúc.
Chu Kiều nghĩ hẳn mọi người đã đi hết rồi cho nên trực tiếp trở về phòng học.
Nhưng vừa mới đi đến đầu cầu thang thì lập tức nhìn thấy Sở Tây Lâm đang đứng ở nơi đó, hiển nhiên là anh ta đang chờ cô.
Vừa nhìn thấy Chu Kiều, anh ta vẫn bước tới trước, sau đó dúi thứ trong tay cho cô: “Cô cầm thứ này đi.” Chu Kiều cúi đầu nhìn, lần này không phải danh thiếp mà là một cái thẻ ngân hàng.
Cô trả lại: “Tôi không cần.” Sở Tây Lâm đã mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, anh ta tức giận đẩy thẻ về: “Quật cường cái gì! Nhà họ Sở mà lại để cô bị chết đói sao!” Chu Kiều bình thản nói: “Tôi thực sự không cần đâu, tôi đã ứng trước học bổng, đủ để sống rồi.” “Cho dù có học bổng hay không thì cô cứ cầm tấm thẻ này đi!” Sở Tây Lâm cảm thấy mất mặt chết đi được, anh ta không chịu lấy lại thẻ ngân hàng, sau đó lại hỏi: “Mặt của cô bây giờ thế nào rồi? Hai tháng sau là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội tôi, cô cũng phải tham gia, tốt nhất có thể bỏ được khẩu trang xuống, nếu không được thì tôi sẽ tìm bác sĩ cho cô.
Nghe nói đoàn đội của bác sĩ Ole bây giờ đang bế quan nghiên cứu
nước ngoài, nếu không thì xem có lúc nào có thể hẹn gặp ông ta khi ông ta rảnh không, ông ta rất có thành tựu về lĩnh vực này.” Sở Tây Lâm lải nhải nói một đống lời, nhưng Chu Kiều chỉ nắm được một câu, tiếc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Sở: “Tôi không phải người nhà họ Sở, không cần thiết phải tham gia.” Chu Kiều còn chưa đến mức không hiểu chuyện đến mức này.
Sở Tây Lâm dừng một chút: “Vốn không cần cô phải tham gia, nhưng mà lần này, thân phận của cô đã gây ra chuyện lớn, cô phải có mặt mới được.” Anh ta đương nhiên cũng biết việc này đã gây khó xử cho cô, nhưng nếu cô không đi thì không chừng cuối cùng sẽ thực sự bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến lúc đó, một mình cô sống như thế nào ở thành phố này chứ? Chẳng lẽ phải dựa vào chút học bổng này thôi sao? Đừng đùa chứ.
“Nhưng không phải tôi nói câu đó ra ngoài.” Chu Kiều thản nhiên nhắc nhở.
“Phải, tôi biết không phải cô nói ra ngoài, nhưng mà bây giờ…
Cô cứ coi như giúp tôi một lần đi.” Nói đến đây, Sở Tây Lâm nói thẳng: “Coi như tôi nợ cô một lần, được chưa?” “Được.” Sở Tây Lâm: “2” Cô đồng ý rất dứt khoát khiến Sở Tây Lâm có vẻ không kịp trở tay, anh ta không khỏi hoài nghi, không lẽ Chu Kiều cố ý khiến anh ta phải nói ra là nợ cô một lần? “Thế mặt của cô bây giờ sao rồi, nếu thực sự không lành được thì ngày mai tôi sẽ tìm cho cô một bác sĩ, cho dù không mời được bác sĩ Ole, nhưng mà bác sĩ khác…” Chu Kiều lập tức ngắt lời: “Đã không thành vấn đề rồi, sẽ kịp tiệc mừng thọ thôi.” Thấy cô trả lời quyết đoán như thế, Sở Tây Lâm chỉ có thể trả lời: “…
Vậy là tốt rồi.” Nhưng trong lòng anh ta lại càng cảm thấy có lẽ Chu Kiều thật sự đang bẫy anh ta.
Mà trên thực tế, Chu Kiều đích thật là bẫy anh ta.
Có thể được cậu cả nhà họ Sở nợ một lần, tương lai lỡ như cô rời khỏi đây, cô bé đáng thương kia bị cha bắt nạt thì ít ra còn có một đường lui, không đến mức cô độc một mình.
Đương nhiên, còn có một điều nữa là: Cô có thể nhân cơ hội này để đương nhiên bỏ khẩu trang xuống.
Tiệc mừng thọ lần này của ông cụ Sở được tổ chức rất long trọng ở Hải Thành, gần như chiêu đãi những quý tộc giàu có của cả nửa thành phố.
Ngay cả người vốn dĩ không thuộc nhà họ Sở như Chu Kiều cũng bị kéo đi thử váy ba bốn lần, trông cực kỳ trịnh trọng.
Thậm chí còn cố ý mời giáo viên lễ nghi đến dạy cô học tập một vài lễ nghi và giao tiếp trên bữa tiệc.
May mà cô đã thoát khỏi cuộc dạy dỗ nhàm chán này với lý do nhà trường không cho phép tự tiện nghỉ học vì huấn luyện cho cuộc thi đấu.
Thế là cô ở trong trường học trốn đến lúc đại thọ của ông cụ Sở.
Ngày đó vừa đúng là thứ sáu, hiếm khi cô vừa tan học đã có xe chuyên dụng đến đón cô để đi làm tạo hình.
Bởi vì lúc trước đã thử qua rất nhiều lần cho nên khi Chu Kiều mặc vào bộ váy kia cũng không có cảm giác gì, đó chỉ là một bộ váy lụa màu trắng có kiểu dáng đơn giản trang nhã.
Làn váy hơi bồng bềnh, thân váy có viền hoa văn phức tạp, phía sau lưng được thiết kế kiểu buộc, trông rất cổ điển mà lại trang nhã, thục nữ.
Đây hẳn là lần đầu tiên trong đời cô mặc váy thục nữ như vậy.
“Cô Chu, cô nên trang điểm rồi.” Chuyên viên trang điểm phía sau khẽ nhắc nhở.
“Tôi bị dị ứng mỹ phẩm nên không cần đâu.” Cô đang đeo mặt giả, không tiện bị người ta thao tác gần như vậy, hơn nữa cũng không hợp trang điểm đậm, lỡ như không dễ tẩy trang thì chiếc mặt nạ này coi như vô dụng rồi.
“Chuyện này…
hay là cô trang điểm nhẹ nhé? Tôi có thể tô son để cải thiện khí sắc của cô cũng được.” Chuyên gia trang điểm biết cô là người nhà họ Sở, tuy rằng không biết là vị quý nhân nào, nhưng mà bà Sở đã tự
mình dặn dò nên bọn họ không dám sờ sấy, chỉ có thể thương lượng với cô.
Thấy không thể tránh khỏi, Chu Kiều chỉ có thể nói: “Vậy để tự tôi làm.”
Cô đánh cho mình một lớp lót đơn giản, sau đó tô một chút son, tuy quy trình đơn giản nhưng tốt xấu gì thì khuôn mặt vẫn tỏa sáng lên không ít.
Sau đó nhà tạo mẫu buộc lọn tóc dài của cô thành bím tóc xương cá.
Chỉ trong nháy mắt, cả người cô trông đã có vẻ khác trước.
Nhà tạo mẫu nhìn vào khuôn mặt, tuy rằng cảm thấy khuôn mặt hơi bình thường, ngũ quan không đủ tinh xảo, nhưng mà thắng ở điểm dáng người của vị tiểu thư này rất tốt.
Đặc biệt là phần eo thon ôm sát, nhìn từ phía sau làm người ta thật sự cảm thấy thị giác chấn động trước vẻ đẹp của cô.
Nhà tạo mẫu muốn cô nhìn thấy hiệu quả tổng thể của mình trước gương, nhưng vị này lại không có một chút hứng thú nào với tạo hình chỉnh thể của mình, sau khi đi đôi giày cao gót đã được chuẩn bị từ trước, cô lập tức đi ra ngoài cửa, không hề liếc về phía gương.
Thật là một vị tiểu thư kỳ quái.
Bình luận facebook