• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (7 Viewers)

  • Chương 35

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
125862.png
Sở Tây Lâm không yên lòng cúi đầu nhìn một cái rồi gật đầu: “Vâng, rất tốt ạ.” Ông cụ Sở Tề Trung ngồi trên chiếc ghế chạm trổ nhìn anh ta một cái, hỏi: “Tây Lâm sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?” Sở Tây Lâm lập tức đứng dậy, cung kính gật đầu: “Đúng vậy, thưa ông nội.” Sở Tề Trung xụ mặt, hừ lạnh nói: “Năm đó, ta muốn cháu học tài chính, thể thì cháu trai trưởng có thể kế thừa nhà họ Sở, nhưng cháu không chịu nghe, cháu nói xem, cháu học thứ này thì sau này có thể giúp được gì cho công ty chứ!”


Sở Tây Lâm đứng thẳng tắp ở đó, không kiêu ngạo không nịnh nọt, trả lời: “Đây là chí nguyện của cha cháu.” Lời này khiến Sở Tề Trung biến sắc, đang định nổi giận thì bà cụ Sở bên cạnh vội vàng giảng hòa: “Được rồi, được rồi, nhắc tới mấy chuyện linh tinh đó làm gì.” Sở Tề Trung mới miễn cưỡng kiềm chế lại, nhưng giọng điệu vẫn không vui: “Hừ! Không giúp được gì đã đành, kết quả còn ở bên ngoài nhận bừa cái gì mà em gái nữa, học hành thế nào mà càng học càng ngây thơ! Ngay cả đầu óc cũng vì học mà lú lẫn rồi!”


Lúc trước, Lâm Mỹ Tinh còn chưa kịp nói thì Sở Tây Lâm đã tự mình nói rõ làm ông cụ cực kỳ tức giận.


Lúc này, ông cụ tìm được cơ hội phát tác, tự nhiên là không chịu buông tha.


Nghe thấy vậy, Sở Tây Lâm không nói gì.


Lâm Mỹ Tinh đương nhiên sẽ lập tức nói đỡ cho con trai: “Tây Lâm của chúng ta chỉ là tốt bụng thôi, thật ra là do con bé kia gây sự quá.” Sở Tề Trung vỗ bàn chát một cái: “Loại con gái đến từ nông thôn thì có đứa nào tốt lành chứ! Đúng là thứ dốt nát lại thô tục, không hiểu sự đời! Phỏng chừng là thấy gia nghiệp nhà họ Sở chúng ta nên chẳng khác gì cha nó, cũng muốn đến đòi chia một bát canh đây mà!”


Lâm Mỹ Tinh cười hơi ngượng ngùng: “Cha à, cha nói gì thế, đây là đồ của nhà họ Sở, bọn họ nào dám.” Nghe thấy vậy, ông cụ chỉ hừ lạnh một tiếng: “Không dám? Bây giờ chẳng phải người ta đã ra tay rồi à? Cũng đã thành cô hai của nhà họ Sở rồi, con ta tự dưng lại có thêm một đứa con gái ngoài giá thú, tất cả thanh


danh của nhà họ Sở đều bị đạp hỏng rồi! Ta nào còn mặt mũi làm tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi nữa!” Nói đến chỗ tức giận, ông cụ cầm gậy chống dùng sức đập mạnh xuống nền nhà, phát ra tiếng “rầm”.


Sở Tây Lâm vẫn bình tĩnh nhận sai: “Ông nội, chuyện này là lỗi của cháu, vì cháu đã không suy nghĩ chu toàn, không liên quan gì đến con bé cả.” “Cháu còn nói đỡ cho con bé đó à!” Sở Tề Trung cực kỳ phẫn nộ mà quát một câu.


Sở Tây Lâm lại cảm thấy chuyện này căn bản không liên quan gì đến Chu Kiều, lúc ấy cô không có mặt ở đó, rõ ràng là mình nhất thời không để ý, không muốn người khác lấy chuyện này ra trêu chọc nên mới nói như vậy để làm rõ: “Không phải cháu nói đỡ cho con bé, cháu chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”


Nhưng ông cụ sao có thể nghe được vào tai chứ, thấy cháu mình nói giúp con bé quê mùa kia, ông cụ lại càng tức giận hơn: “Cháu còn dám bảo là ăn ngay nói thật à? Cháu bị người ta tính kể, tính kể đấy có biết không! Lập tức ném nó ra ngoài cho ta!”


“Làm thể sao được!” Sở Tây Lâm nhất thời sốt ruột, bật thốt lên lời cự tuyệt, khiến ông cụ lập tức đứng bật dậy.


Lâm Mỹ Tinh mắt thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, nhanh chóng lên tiếng: “Tây Lâm, con đừng chọc giận ông nội con nữa!” Sở Tây Lâm cũng tự biết thái độ của mình không ổn, nên anh ta bình tĩnh nói: “Ông nội, cháu chỉ cảm thấy bây giờ tình hình đã nghiêm trọng như vậy rồi, nếu bắt con bé ra khỏi nhà thì danh dự của cha cháu mới thực sự bị tổn hại.” Sở Tề Trung vẫn hừ lạnh một tiếng.


“Cháu cho rằng thay vì làm như vậy, không bằng nhân ngày đại thọ của ông nội, giới thiệu con bé thật rõ ràng, để mọi người đều biết rằng con bé chỉ là con riêng của cha kế, danh dự của cha cháu lại không bị ảnh hưởng.


Đến lúc đó, cái gọi là thân phận cô hai nhà họ Sở cũng sẽ tự sụp đổ, không ai để tâm đến con bé nữa, còn nhà họ Sở chúng ta thu lưu con bé lại có vẻ hào phóng.”


Lời nói của Sở Tây Lâm vừa có lý luận vừa có chứng cứ xác thực, Sở Tề Trung mới thoáng bình tĩnh lại.


Ông cụ Sở mà không nói lời nào là bà cụ Sở biết ngay ông lão nhà mình đồng ý rồi nên bà cụ lập tức nói: “Tây Lâm nói có lý lắm, cứ làm như vậy đi, đến lúc đó, để con bé kia làm rõ thân phận, coi như là chứng minh rồi.”


Trong lòng Sở Tây Lâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau khi cùng ông cụ ăn cơm trưa xong, anh ta mới rời khỏi nhà vì trường học có việc.


Chỉ là anh ta vừa đi, ông cụ Sở ngồi chỗ cũ đặt bản vẽ trong tay sang một bên, quay lại đề tài cũ, giọng hơi trầm xuống: “Con của cô cứ muốn bảo vệ con bé nông thôn kia.” Lâm Mỹ Tinh không hiểu ý của ông cụ lắm, chỉ có thể cười trả lời: “Tây Lâm từ trước đến nay luôn thiện lương như vậy ạ.”.


“Thiện lương hay không thì ta không biết, ta chỉ biết tuy bọn nó là anh em trên danh nghĩa, không phải là anh em thực sự.” Ông cụ chỉ nói thế thôi, không nói thêm gì nữa.


Nhưng Lâm Mỹ Tinh lại hiểu ngay.


Không phải bà ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chính vì có nghĩ tới, đề phòng khả năng này nên mới đưa Chu Kiều tới ở trong ký túc xá của trường.


“Cha yên tâm, hai đứa tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc với nhau đâu.”


“Thế à? Một khi đã như vậy thì danh phận cô hai của nhà họ Sở từ đâu mà ra?” Ánh sáng lạnh lẽo, thâm sâu chợt lóe lên trong mắt ông cụ Sở: “Cắt cỏ mà không trừ tận gốc, gió xuân thổi là lại vươn lên.


Hoặc là chặt đứt ý định của nó, hoặc là chặt đứt đường sống của nó.


Tóm lại, ai dám mơ tưởng đồ của nhà họ Sở ta thì đừng trách ông cụ này tự mình ra tay.” Đáy lòng Lâm Mỹ Tinh run lên, bà ta cúi đầu: “Con hiểu ạ.”


Cuộc họp phụ huynh nhanh chóng được diễn ra đúng ngày.


Sau khi tiết cuối của sáng thứ sáu kết thúc, toàn thể học sinh đều bận rộn tổng vệ sinh lớp học.


Chu Kiều được phân công lau kính cửa sổ, cô đang đứng ở trên bàn để lau dọn.


Trong phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà bên cạnh, có người đang ngồi lệch trên số pha ngắm nhìn cô.


“Tôi bảo này, cậu ở đây rình mò thì có ích lợi gì, có giỏi thì đi lau cửa sổ giúp người ta đi, theo đuổi con gái mà cũng không biết, ngu quá!” Thẩm Ngang ở bên cạnh vừa mới nói chuyện điện thoại, xử lý chuyện trong tay xong, thấy Tần Phỉ nhìn chằm chằm tòa nhà lớp 7 phía đối diện không hề chớp mắt, không khỏi chế nhạo.


Tần Phỉ thu ánh mắt lại, hỏi: “Khi nào thì họp phụ huynh?” Thẩm Ngang nhìn đồng hồ: “Chắc còn nửa giờ nữa.”


“Chu Nghiêm Tuấn có tới không?” “Đã bị đánh đến thế kia rồi, phỏng chừng là không tới được đâu.” Thẩm Ngang nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: “Đúng rồi, Chu Kiều còn chưa biết cha mình nằm viện thì phải?” Tần Phỉ lại nhìn thoáng qua cửa sổ, nhếch môi cười: “Dù có biết thì cô ấy cũng sẽ giả vờ không biết thôi.” “Cũng phải, đã bị đánh rồi, chẳng lẽ còn đi làm đứa con hiếu thảo đến trước giường hầu hạ à? Đâu phải kẻ ngốc chứ.” Thẩm Ngang nói xong lại bắt đầu đáng khinh tiến đến gần anh, nhướng mày, nói: “Hay là cậu đi họp phụ huynh thay cô ấy đi? Vừa hay làm anh hùng cứu mỹ nhân.”


Tần Phỉ nhướng mày cười, giọng điệu lười nhác lại lạnh nhạt: “Cậu bảo tôi đi làm cha cô ấy à?” Thẩm Ngang: “…” Cha con mẹ cậu! Tôi đang bảo cậu đi giải vây cho người ta, làm anh trai tốt ấy! Tuổi cậu như thế mà còn chiếm món hời, định làm cho người ta à?


Phi!


Có cần mặt mũi nữa hay không hả! “Bảo làm cha thì thôi, làm thầy người ta thì vẫn nên để cô ấy giải thêm nhiều đề toán vào.” Tần Phỉ tỏ vẻ không thấy sự lên án trong mắt Thẩm Ngang, anh nói một câu rồi lập tức đứng dậy ra khỏi văn phòng.


Phương pháp tán gái này của ngài thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy.


Cách tán kiểu này mà có thể làm người ta đổ mới kỳ quái nhỉ? Phỉ nhổ trong lòng xong, Thẩm Ngang vẫn theo Tần Phỉ xuống tầng.


Dù sao thì Thẩm Ngang vẫn rất muốn xem nếu Chu Kiều biết được mình tự dưng lại bị tăng thêm nhiều đề thi đấu như vậy, liệu cô có ẩn cái tên Tần Phỉ này lên tường đánh hay không.


Cứ tưởng tượng đến hình ảnh kia là…


Hì hì, chờ mong quá đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom