Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cô cứ thể nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng bên ngoài không ngừng lùi nhanh thành một dải ánh sáng, cô không khỏi nhớ lại trước đây.
Những bữa tiệc kiểu này, bắt đầu từ khi mười lăm tuổi là cô đã không hề tham gia, bởi vì cô là đứa trẻ không thể khống chế nhất nhà họ Thời.
Bọn họ ghét cổ, sợ hãi cô, rồi lại không thể không dựa vào cô.
Cho nên bọn họ cũng không hy vọng sự xuất hiện của cô sẽ làm rối loạn.
Mà cô cũng lười giơ ly rượu, mặc những bộ váy quý giá, mang theo mặt nạ cười giả dối để chơi chữ với bọn họ.
Hà tất phải thế chứ, so với giao chiến bằng lời nói, không bằng giao chiến ở trên thương trường đi.
Muốn chơi, thì phải chơi bằng tiền thật, bằng không thì thật lãng phí thời gian.
“Cô Chu, đã tới rồi ạ.” Tài xế đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, đánh gãy ký ức của Chu Kiều.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện xe đã đỗ ở của khách sạn.
Cả tầng lầu được trang trí trông vô cùng nguy nga và tráng lệ, trong đại sảnh, ánh đèn sáng rực chiếu xuống nền đá cẩm thạch, phản chiếu lên những tia sáng lấp lánh.
Lúc này đã có không ít người đã đi vào.
Chu Kiều cũng xuống xe, vừa mới đi lên bậc thang, cô lập tức nhìn thấy Chu Nghiêm Tuấn mà cô đã lâu không gặp.
Ông ta ăn mặc rất long trọng.
Một bộ âu phục màu tối màu gọn gàng, còn đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, tóc cũng đã được tạo kiểu, đúng thật là có vẻ mặt người dạ thú.
Lúc này, ông ta đang đứng ở ngoài cửa tươi cười nghênh đón từng vị khách đến, chỉ là ngẫu nhiên lúc ông ta đi lại, cô lập tức sắc bén phát hiện ra chân người này hình như có chút vấn đề.
Trong hai tháng ngắn ngủn này đã xảy ra cái gì? Có lẽ nào bị xe đâm phải? Nếu như quả thực là thế thì ông trời đúng là có mắt.
Cô đi đến gần, khẽ hô: “Cha.”
Chu Nghiêm Tuấn đang vội vàng không ngừng cúi đầu bắt tay với người ta, vừa nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu sửng sốt.
Hiển nhiên, ông ta không có một chút trí nhớ nào về khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của cô, chỉ dựa vào cách xưng hô kia, ông ta mới định thần lại: “Chu Kiều?”
“Vâng.” “Mặt của con đã lành rồi à?” Chu Kiều hơi gật đầu: “Con đã đi khám bác sĩ rồi.” Chu Nghiêm Tuấn lại nhìn thoáng qua khuôn mặt không có vết thương kia.
Tuy vết thương đã lành, nhưng mà tướng mạo này đúng là thường thường không có gì nổi trội.
Không hề di truyền của ông ta điểm nào.
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức cảm thấy phiền chán.
Ông ta hạ giọng, cảnh cáo: “Hôm nay là đại thọ của ông cụ Sở, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng đừng mở miệng lung tung! Còn thứ bên trong thì đừng có động vào miệng nào! Kẻo cái tướng ăn lại khiến cho phải mất mặt.” Chu Kiều lạnh nhạt vâng một tiếng.
Thấy cô cúi mặt xuống, trông có vẻ nhát gan sợ phiền phức, Chu Nghiêm Tuấn kiểu gì cũng cảm thấy dù cô mặc chiếc váy xinh đẹp vào cũng không lấn át được cái vẻ nghèo hèn kia: “Được rồi, con đi vào tìm một góc ngồi trước, đừng đi lung tung đến gần người khác! Có biết không?” Chu Kiều gật đầu, sau đó lập tức vào sảnh bữa tiệc.
Ánh sáng trong phòng lần lượt thay đổi, đàn vi-ô-lông duyên dáng kéo ra giai điệu động lòng người.
Những người đàn ông mặc âu phục và những vị phu nhân mặc váy dạ hội quý báu đang giơ ly rượu tao nhã đi giữa đám đông, chuyện trò vui vẻ.
Chu Kiều là một gương mặt xa lạ, hơn nữa diện mạo cũng không tính là tinh xảo xuất chúng, cho nên sau khi tiến vào sảnh bữa tiệc cũng không gây chú ý, mà cô cũng thích yên tĩnh, ngồi tránh ở một góc mà thôi.
Cô tự cho là sẽ không có ai nhận ra, thế nhưng lại không biết, bên cửa sổ xa xa có người đang dõi theo cô bắt đầu từ khi cô vào sảnh bữa tiệc.
“Hiếm có thật, không ngờ cậu cũng có lúc muốn góp vui.” Lúc này, Thẩm Ngang bên cạnh giơ ly rượu ngồi cạnh anh, vừa nhướng mày nhìn về phía mấy người đẹp xa xa vừa cười cảm thán.
Nghe thấy vậy, Tần Phỉ không có phản ứng gì quá lớn.
Anh thờ ơ ngồi trên sô pha, cầm ly rượu trong tay.
Trên người mặc một bộ âu phục cực kỳ đơn giản, chỉ là anh ngồi ở một nơi khá kín đáo, dưới ánh đèn mờ ảo ngũ quan góc cạnh ẩn hiện trong bóng tối trông có vẻ cực kỳ không chân thực, con ngươi thâm thúy đen như mực, giống như một con báo lười biếng trong bóng tối vậy.
“Nói thật, người chưa bao giờ muốn đi góp vui như cậu lại đến tiệc mừng thọ của nhà họ Sở, có phải là muốn mượn cơ hội để gặp học sinh nhà cậu hay không?” Thẩm Ngang vừa mới hỏi một cách đáng khinh xong, không đợi Tần Phỉ nói gì, anh ta đã lập tức kích động nói: “Cậu xem, cô kia đang liếc mắt đưa tình với tôi kìa! Còn có cô bên cạnh nữa, cũng đang thẹn thùng cười với tôi, xem ra dù tôi có ở kinh đô hay là ở đây thì giá thị trường vẫn là tốt nhất.”
Anh ta vừa dứt lời, hai cô gái kia lập tức kéo tay nhau, mang theo biểu cảm ngượng ngùng đi tới.
Thẩm Ngang cực độ tự kỷ, lập tức chỉnh lại tóc, chỉnh lại cả nút thắt cà vạt, trông cực kỳ tao nhã, đang muốn chủ động đứng dậy thì kết quả…
hai cô gái kia trực tiếp lướt qua anh ta.
Họ nhìn Tần Phẳngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, rất thẹn thùng hỏi: “Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể ngồi ở bên cạnh không?”
Tần Phỉ nhìn lướt qua người bên cạnh, cong môi, lười nhác nói một câu: “Được.” Thẩm Ngang tức đến mức nhằn cả mũi.
Anh ta thề, về sau không bao giờ ngồi cùng tên thổ phỉ này nữa.
Quả đúng là đang tự rước lấy nhục mà! Ngay lúc anh ta định giận dữ rời đi thì Tần Phỉ lại đứng dậy, trực tiếp túm cả anh ta lên, đi ra bên ngoài.
Thẩm Ngang sửng sốt, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của hai cô kia, không hiểu sao trong lòng lại sảng khoái, thậm chí còn đắc ý khoác tay Tần Phỉ, như thể cố ý khoe ra vậy.
Nhưng mà sau đó lại nhận được ánh mắt giết người của Tần Phỉ khi rũ mắt.
Nhưng mà để diễn trò nguyên bộ, anh ta kiên trì túm chặt lấy, thậm chí còn túm chặt hơn, muốn hai cái cô kia tức chết.
Nhưng cảnh tượng này dừng ở trong mắt hai cô kia lại hoàn toàn khác! Đây căn bản là thâm tình nhìn nhau, tỏa bong bóng màu hồng khắp nơi mà!
“Ôi trời ơi, không ngờ lại là một đôi!” “Trông đẹp trai như vậy, thế mà lại tiêu hóa nội bộ! Thế này thật quá…
Xứng đôi!!!” “Nhìn sức mạnh bạn trai của người đàn ông kia kìa, quả thực là đẹp trai đến mức bùng nổ mà!” “Đúng đúng đúng, tớ cũng nghĩ như vậy! Tớ còn vừa nhìn thấy một người kéo tay người kia mà hất cằm với tớ cơ! Trời ạ! Rõ ràng chính là một nhóc ngạo kiều!” *Ngạo kiểu có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, hay xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”.
Đây là mẫu nhân vật rất phổ biến trong các tiểu thuyết ngôn tình đam mỹ của Trung Quốc.
Ngạo kiều thường là những nhân vật nam đóng vai nữ trong mối quan hệ đồng tính nam.
Ngoài ra nhân vật có tính cách ngạo kiều cũng có thể là một nam hoặc nữ trong
mối quan hệ nam nữ bình thường nhưng phần lớn vẫn là đồng tính nam.
Bị gọi là nhóc ngạo kiều, Thẩm Ngang thiếu chút nữa vấp ngã một cái: “…” Mấy cô hiểu nhiều chuyện thật đấy.
Anh ta vừa định hất tay ra thì lại bị Tần Phỉ túm chặt lấy.
“Đi thôi, nhóc ngạo kiều.” Giọng nói yêu chiều ấy khiến hai cô gái ngồi kia nghe thấy, chỉ cảm thấy bị chọc đúng điểm ngứa.
Sủng quá đi! Trước công chúng mà sao có thể sủng như vậy chứ! Làm người ta hâm mộ chết đi được! Nhưng mà so với hai cô gái kia đang kích động, Thẩm Ngang lại ngẩng đầu thấy thổ phỉ đang chậm rãi cười với mình thì lập tức run rẩy, cảm thấy có khi mình không sống nổi đến khi đi ra cánh cửa này.
Thể là sau khi bị kéo tới gian nhỏ bên ngoài, Tần Phỉ mới buông anh ta ra.
Thẩm Ngang bị dọa đến mức sắp tè ra quần, cho rằng Tần Phỉ định giải quyết anh ta ở trong này, để kéo dài cái mạng chó của mình một chút, anh ta nhanh chóng định xin khoan dung.
Chỉ là vừa mới há miệng, anh ta lập tức phát hiện ra sự chú ý của Tần Phỉ đã sớm bay vào trong phòng.
Anh ta thuận thể nhìn về phía đó, phát hiện một cô gái có diện mạo rất bình thường ngồi trong góc phòng rất bí ẩn.
“Cô bé kia trông rất bình thường mà.” Kém hơn hai cô vừa rồi chủ động đến gần nhiều lắm.
“Chẳng lẽ cậu thích kiểu cô bé lọ lem à?” Tần Phỉ không trả lời.
Thấy anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, Thẩm Ngang có hơi khó hiểu, tại sao Tần Phỉ lại chú ý cô bé xấu xí này như vậy.
Chẳng lẽ người này có điểm gì xuất sắc mà anh ta không phát hiện ra à? Thẩm Ngang nhất thời duỗi dài cổ nhìn kỹ một lượt, càng nhìn, anh càng cảm thấy không bình thường cho lắm: “Sao người này trông quen quen thế nhỉ?” Tần Phỉ cẩm ly rượu, nghiêng người tựa vào sô pha: “Chu Kiều.” “Sao mà cậu biết được?” Thẩm Ngang kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.
Tần Phỉ thản nhiên nói: “Tôi đã từng thấy cô ấy bỏ khẩu trang xuống rồi.” Giờ thì Thẩm Ngang thật sự kinh ngạc: “Cậu đã từng thấy rồi à? Bao giờ thế?” “Lúc cậu không ở đó.” Thẩm Ngang lập tức cười xấu xa với vẻ đầy ẩn ý: “À, lúc tôi không ở.” Tần Phỉ ngẩng đầu, nghiền ngẫm cười nhìn anh ta: “Đừng ghen, nhóc ngạo kiều.” Thẩm Ngang: “…” Ngạo kiều cút đi! Ông đây là trai thẳng! Thắng!
Là đàn ông thẳng như sắt thép!
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Những bữa tiệc kiểu này, bắt đầu từ khi mười lăm tuổi là cô đã không hề tham gia, bởi vì cô là đứa trẻ không thể khống chế nhất nhà họ Thời.
Bọn họ ghét cổ, sợ hãi cô, rồi lại không thể không dựa vào cô.
Cho nên bọn họ cũng không hy vọng sự xuất hiện của cô sẽ làm rối loạn.
Mà cô cũng lười giơ ly rượu, mặc những bộ váy quý giá, mang theo mặt nạ cười giả dối để chơi chữ với bọn họ.
Hà tất phải thế chứ, so với giao chiến bằng lời nói, không bằng giao chiến ở trên thương trường đi.
Muốn chơi, thì phải chơi bằng tiền thật, bằng không thì thật lãng phí thời gian.
“Cô Chu, đã tới rồi ạ.” Tài xế đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, đánh gãy ký ức của Chu Kiều.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện xe đã đỗ ở của khách sạn.
Cả tầng lầu được trang trí trông vô cùng nguy nga và tráng lệ, trong đại sảnh, ánh đèn sáng rực chiếu xuống nền đá cẩm thạch, phản chiếu lên những tia sáng lấp lánh.
Lúc này đã có không ít người đã đi vào.
Chu Kiều cũng xuống xe, vừa mới đi lên bậc thang, cô lập tức nhìn thấy Chu Nghiêm Tuấn mà cô đã lâu không gặp.
Ông ta ăn mặc rất long trọng.
Một bộ âu phục màu tối màu gọn gàng, còn đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, tóc cũng đã được tạo kiểu, đúng thật là có vẻ mặt người dạ thú.
Lúc này, ông ta đang đứng ở ngoài cửa tươi cười nghênh đón từng vị khách đến, chỉ là ngẫu nhiên lúc ông ta đi lại, cô lập tức sắc bén phát hiện ra chân người này hình như có chút vấn đề.
Trong hai tháng ngắn ngủn này đã xảy ra cái gì? Có lẽ nào bị xe đâm phải? Nếu như quả thực là thế thì ông trời đúng là có mắt.
Cô đi đến gần, khẽ hô: “Cha.”
Chu Nghiêm Tuấn đang vội vàng không ngừng cúi đầu bắt tay với người ta, vừa nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu sửng sốt.
Hiển nhiên, ông ta không có một chút trí nhớ nào về khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của cô, chỉ dựa vào cách xưng hô kia, ông ta mới định thần lại: “Chu Kiều?”
“Vâng.” “Mặt của con đã lành rồi à?” Chu Kiều hơi gật đầu: “Con đã đi khám bác sĩ rồi.” Chu Nghiêm Tuấn lại nhìn thoáng qua khuôn mặt không có vết thương kia.
Tuy vết thương đã lành, nhưng mà tướng mạo này đúng là thường thường không có gì nổi trội.
Không hề di truyền của ông ta điểm nào.
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức cảm thấy phiền chán.
Ông ta hạ giọng, cảnh cáo: “Hôm nay là đại thọ của ông cụ Sở, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng đừng mở miệng lung tung! Còn thứ bên trong thì đừng có động vào miệng nào! Kẻo cái tướng ăn lại khiến cho phải mất mặt.” Chu Kiều lạnh nhạt vâng một tiếng.
Thấy cô cúi mặt xuống, trông có vẻ nhát gan sợ phiền phức, Chu Nghiêm Tuấn kiểu gì cũng cảm thấy dù cô mặc chiếc váy xinh đẹp vào cũng không lấn át được cái vẻ nghèo hèn kia: “Được rồi, con đi vào tìm một góc ngồi trước, đừng đi lung tung đến gần người khác! Có biết không?” Chu Kiều gật đầu, sau đó lập tức vào sảnh bữa tiệc.
Ánh sáng trong phòng lần lượt thay đổi, đàn vi-ô-lông duyên dáng kéo ra giai điệu động lòng người.
Những người đàn ông mặc âu phục và những vị phu nhân mặc váy dạ hội quý báu đang giơ ly rượu tao nhã đi giữa đám đông, chuyện trò vui vẻ.
Chu Kiều là một gương mặt xa lạ, hơn nữa diện mạo cũng không tính là tinh xảo xuất chúng, cho nên sau khi tiến vào sảnh bữa tiệc cũng không gây chú ý, mà cô cũng thích yên tĩnh, ngồi tránh ở một góc mà thôi.
Cô tự cho là sẽ không có ai nhận ra, thế nhưng lại không biết, bên cửa sổ xa xa có người đang dõi theo cô bắt đầu từ khi cô vào sảnh bữa tiệc.
“Hiếm có thật, không ngờ cậu cũng có lúc muốn góp vui.” Lúc này, Thẩm Ngang bên cạnh giơ ly rượu ngồi cạnh anh, vừa nhướng mày nhìn về phía mấy người đẹp xa xa vừa cười cảm thán.
Nghe thấy vậy, Tần Phỉ không có phản ứng gì quá lớn.
Anh thờ ơ ngồi trên sô pha, cầm ly rượu trong tay.
Trên người mặc một bộ âu phục cực kỳ đơn giản, chỉ là anh ngồi ở một nơi khá kín đáo, dưới ánh đèn mờ ảo ngũ quan góc cạnh ẩn hiện trong bóng tối trông có vẻ cực kỳ không chân thực, con ngươi thâm thúy đen như mực, giống như một con báo lười biếng trong bóng tối vậy.
“Nói thật, người chưa bao giờ muốn đi góp vui như cậu lại đến tiệc mừng thọ của nhà họ Sở, có phải là muốn mượn cơ hội để gặp học sinh nhà cậu hay không?” Thẩm Ngang vừa mới hỏi một cách đáng khinh xong, không đợi Tần Phỉ nói gì, anh ta đã lập tức kích động nói: “Cậu xem, cô kia đang liếc mắt đưa tình với tôi kìa! Còn có cô bên cạnh nữa, cũng đang thẹn thùng cười với tôi, xem ra dù tôi có ở kinh đô hay là ở đây thì giá thị trường vẫn là tốt nhất.”
Anh ta vừa dứt lời, hai cô gái kia lập tức kéo tay nhau, mang theo biểu cảm ngượng ngùng đi tới.
Thẩm Ngang cực độ tự kỷ, lập tức chỉnh lại tóc, chỉnh lại cả nút thắt cà vạt, trông cực kỳ tao nhã, đang muốn chủ động đứng dậy thì kết quả…
hai cô gái kia trực tiếp lướt qua anh ta.
Họ nhìn Tần Phẳngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, rất thẹn thùng hỏi: “Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể ngồi ở bên cạnh không?”
Tần Phỉ nhìn lướt qua người bên cạnh, cong môi, lười nhác nói một câu: “Được.” Thẩm Ngang tức đến mức nhằn cả mũi.
Anh ta thề, về sau không bao giờ ngồi cùng tên thổ phỉ này nữa.
Quả đúng là đang tự rước lấy nhục mà! Ngay lúc anh ta định giận dữ rời đi thì Tần Phỉ lại đứng dậy, trực tiếp túm cả anh ta lên, đi ra bên ngoài.
Thẩm Ngang sửng sốt, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của hai cô kia, không hiểu sao trong lòng lại sảng khoái, thậm chí còn đắc ý khoác tay Tần Phỉ, như thể cố ý khoe ra vậy.
Nhưng mà sau đó lại nhận được ánh mắt giết người của Tần Phỉ khi rũ mắt.
Nhưng mà để diễn trò nguyên bộ, anh ta kiên trì túm chặt lấy, thậm chí còn túm chặt hơn, muốn hai cái cô kia tức chết.
Nhưng cảnh tượng này dừng ở trong mắt hai cô kia lại hoàn toàn khác! Đây căn bản là thâm tình nhìn nhau, tỏa bong bóng màu hồng khắp nơi mà!
“Ôi trời ơi, không ngờ lại là một đôi!” “Trông đẹp trai như vậy, thế mà lại tiêu hóa nội bộ! Thế này thật quá…
Xứng đôi!!!” “Nhìn sức mạnh bạn trai của người đàn ông kia kìa, quả thực là đẹp trai đến mức bùng nổ mà!” “Đúng đúng đúng, tớ cũng nghĩ như vậy! Tớ còn vừa nhìn thấy một người kéo tay người kia mà hất cằm với tớ cơ! Trời ạ! Rõ ràng chính là một nhóc ngạo kiều!” *Ngạo kiểu có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, hay xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”.
Đây là mẫu nhân vật rất phổ biến trong các tiểu thuyết ngôn tình đam mỹ của Trung Quốc.
Ngạo kiều thường là những nhân vật nam đóng vai nữ trong mối quan hệ đồng tính nam.
Ngoài ra nhân vật có tính cách ngạo kiều cũng có thể là một nam hoặc nữ trong
mối quan hệ nam nữ bình thường nhưng phần lớn vẫn là đồng tính nam.
Bị gọi là nhóc ngạo kiều, Thẩm Ngang thiếu chút nữa vấp ngã một cái: “…” Mấy cô hiểu nhiều chuyện thật đấy.
Anh ta vừa định hất tay ra thì lại bị Tần Phỉ túm chặt lấy.
“Đi thôi, nhóc ngạo kiều.” Giọng nói yêu chiều ấy khiến hai cô gái ngồi kia nghe thấy, chỉ cảm thấy bị chọc đúng điểm ngứa.
Sủng quá đi! Trước công chúng mà sao có thể sủng như vậy chứ! Làm người ta hâm mộ chết đi được! Nhưng mà so với hai cô gái kia đang kích động, Thẩm Ngang lại ngẩng đầu thấy thổ phỉ đang chậm rãi cười với mình thì lập tức run rẩy, cảm thấy có khi mình không sống nổi đến khi đi ra cánh cửa này.
Thể là sau khi bị kéo tới gian nhỏ bên ngoài, Tần Phỉ mới buông anh ta ra.
Thẩm Ngang bị dọa đến mức sắp tè ra quần, cho rằng Tần Phỉ định giải quyết anh ta ở trong này, để kéo dài cái mạng chó của mình một chút, anh ta nhanh chóng định xin khoan dung.
Chỉ là vừa mới há miệng, anh ta lập tức phát hiện ra sự chú ý của Tần Phỉ đã sớm bay vào trong phòng.
Anh ta thuận thể nhìn về phía đó, phát hiện một cô gái có diện mạo rất bình thường ngồi trong góc phòng rất bí ẩn.
“Cô bé kia trông rất bình thường mà.” Kém hơn hai cô vừa rồi chủ động đến gần nhiều lắm.
“Chẳng lẽ cậu thích kiểu cô bé lọ lem à?” Tần Phỉ không trả lời.
Thấy anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, Thẩm Ngang có hơi khó hiểu, tại sao Tần Phỉ lại chú ý cô bé xấu xí này như vậy.
Chẳng lẽ người này có điểm gì xuất sắc mà anh ta không phát hiện ra à? Thẩm Ngang nhất thời duỗi dài cổ nhìn kỹ một lượt, càng nhìn, anh càng cảm thấy không bình thường cho lắm: “Sao người này trông quen quen thế nhỉ?” Tần Phỉ cẩm ly rượu, nghiêng người tựa vào sô pha: “Chu Kiều.” “Sao mà cậu biết được?” Thẩm Ngang kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.
Tần Phỉ thản nhiên nói: “Tôi đã từng thấy cô ấy bỏ khẩu trang xuống rồi.” Giờ thì Thẩm Ngang thật sự kinh ngạc: “Cậu đã từng thấy rồi à? Bao giờ thế?” “Lúc cậu không ở đó.” Thẩm Ngang lập tức cười xấu xa với vẻ đầy ẩn ý: “À, lúc tôi không ở.” Tần Phỉ ngẩng đầu, nghiền ngẫm cười nhìn anh ta: “Đừng ghen, nhóc ngạo kiều.” Thẩm Ngang: “…” Ngạo kiều cút đi! Ông đây là trai thẳng! Thắng!
Là đàn ông thẳng như sắt thép!