Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chẳng bao lâu sau, hầu hết các phụ huynh đã đến đông đủ, ngay cả mẹ của Cố Hân Lam cũng đã tới rồi.
Thế là Chu Kiều đứng một bên lập tức có vẻ cực kỳ nổi bật.
Mấy bạn học bên cạnh sau khi bị cha mẹ mình làm phiền đến mức không chịu nổi, thấy Chu Kiều vừa hay chỉ có một mình nên nhanh chóng chạy đến gần cô, thuận miệng nói chuyện phiếm.
“Chị Kiều, cha chị còn chưa đến à?” “Chị có cần gọi điện thoại không? Em thấy sắp bắt đầu rồi kìa.” “Đúng đúng đúng, chị nên gọi điện thoại thúc giục đi.” Cố Hân Lam nghe thấy mấy lời thiếu suy nghĩ của bọn họ, không nhịn được cho mỗi tên một cái tát vào sau đầu: “Sao mấy cậu lải nhải nhiều thế hả, cha người ta tới hay không cần các cậu giục à?” Vừa nghe thấy vậy, mọi người ở đây không ai là kẻ ngốc, vừa nghĩ đến Chu Kiều nói cái gì mà làm thuê tự cấp tự túc, nhất thời đều ngậm miệng.
Có người lập tức sửa lời: “Không sao đâu chị Kiều, lần này cha mẹ em cũng không đến, vừa hay lát nữa em với chị ngồi cùng nhau đi, một mình em cô đơn, đáng thương lắm, xin được ngồi cùng với.” Một cậu cũng không thèm yếu thể: “Xuống địa ngục đi! Chị Kiều ngồi chỗ tôi cơ, dù sao cha mẹ tôi chưa bao giờ đến họp phụ huynh cả.
Vất vả lắm mới có người cô đơn giống mình, tôi phải giữ lại mới phải.” “Sao cậu cứ muốn cướp với tôi thế?” “Ai cướp với cậu chứ.” Nhìn hai người kia ồn ào, những người khác cũng bắt đầu gia nhập vào trận chiến, hi hi ha ha cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng ngay lúc này, Cố Hân Lam vô tình ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Sao anh ta lại đến đây?” “Chị Lam, chị nói ai thế?” Mấy người vừa ầm ĩ vừa cười nhìn thoáng qua cửa thì lập tức kinh ngạc: “Mẹ ơi, đây không phải là người đã giải vây cho chị Kiều ở nhà hàng lần trước sao? Anh ta tới đây làm gì?” Chu Kiều nhìn lại, quả nhiên đúng là Sở Tây Lâm âm hồn không tan.
Sao người này lại tới đây làm gì? Lại còn chạy đến trường cô nữa? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Trên thực tế, Sở Tây Lâm cũng không biết mình muốn làm gì? Thậm chí bước tới trước cửa phòng học, anh ta cũng chưa hiểu được tại sao mình lại chạy tới dự cuộc họp phụ huynh ngớ ngẩn này cho Chu Kiều.
Chỉ là nghĩ tới cái “đức hạnh” của cha cô, sau đó anh ta lại nhớ tới lần này cô hoàn toàn không biết gì mà tự dưng bị mình làm liên lụy, bất giác anh ta đã lái xe đến cổng trường.
Sau đó anh ta lại ngẫm nghĩ, cảm thấy vừa hay có thể nhân cơ hội này thông báo cho cô tới tham gia đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, nên dứt khoát xuống xe tham gia cuộc họp phụ huynh quỷ quái này.
“Không lẽ là phụ huynh của ai à?” “Cậu có dám cược không, người này cùng lắm cũng chỉ hơn chúng ta vài tuổi, chẳng lẽ còn có thể làm cha được à?!” “Vậy anh ta là ai thế?” Lúc các học sinh đang bàn tán thì Du Thương đến gần hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh là phụ huynh của em nào?” Sở Tây Lâm đứng ở cửa nghênh đón ánh mắt mọi người, anh ta liếc một lượt phòng học, cuối cùng ngừng lại ở chiếc khẩu trang của Chu Kiều: “Tôi đến họp phụ huynh cho em ấy.” Khuôn mặt lạnh nhạt của Chu Kiều đã hoàn toàn sầm xuống, còn mọi người thì lập tức kinh sợ.
“Ôi, trời!”
“Đậu, má!” “Méo, gì đây?!” Chuyện gì thế này? Có một người còn hoảng sợ vì tin tức này tới mức buông tay ra, trực tiếp khiến người anh em đang chơi đùa với mình, bị mình ghìm vào ngực ngã xuống đất, chợt nghe thấy “á” một tiếng.
Mà ngoài cửa, Tần Phỉ và Thẩm Ngang đến chậm một bước, giờ đang đứng ở trên hành lang.
Thẩm Ngang lại bắt đầu gây sự: “Xong rồi, lại bị đoạt tiên cơ rồi.” Tần Phỉ nhướng mày lên, cười khẽ một tiếng: “Không sao, đi với ai mới là trọng điểm.” Dứt lời, anh lập tức bước vào.
Thẩm Ngang nhìn bóng dáng của anh, không hiểu sao lại có cảm giác thổ phỉ muốn đi cướp cô dâu vậy.
Thật ra, nếu thật sự muốn cướp cô dâu cũng không tệ.
Làm thế chẳng phải anh ta sẽ có cháu gái ư? Anh ta nhìn thấy Tần Phỉ đi vào, gọi một tiếng thầy Du, cứ thế đánh vỡ không khí kỳ quái trong phòng học.
Thấy Tần Phỉ xuất hiện ở đây, Du Thương thoáng kinh ngạc hỏi: “Thầy Tần, sao thầy cũng đến đây?” Tần Phỉ cười, nhìn Chu Kiều và nói: “Tôi đến tìm Chu Kiều, tan học tôi có việc, phải nhân giờ nghỉ trưa này để đưa em ấy đi huấn luyện một lát.” “Thế à, nhưng mà lát nữa chúng tôi phải họp phụ huynh rồi.” Nói xong, Du Thương lập tức chỉ về phía Sở Tây Lâm bên cạnh: “Đây là phụ huynh đến họp cho Chu Kiều.” Hình như Tần Phỉ hơi kinh ngạc, hiếm khi anh lại chủ động đưa tay ra, vẻ lười nhác và tùy ý lúc trước không còn nữa, rất nhiệt tình nói: “Xin chào.”
Ngoài cửa, Thẩm Ngang vốn làm người bạn từ hồi nhỏ của anh nhiều năm, vừa thấy nụ cười giầu dao của anh là biết cái tên này chẳng hề có ý tốt.
Nhưng Sở Tây Lâm chẳng hay biết gì, anh ta cũng cực kỳ lễ phép mà đưa tay: “Xin chào.” “Học sinh Chu Kiều rất ưu tú, em ấy cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực Toán học, hiệu trưởng cũng rất coi trọng em ấy, định để em ấy tham gia cuộc thi đấu năm sau.” Vừa mở miệng, Tần Phỉ đã khích lệ đủ kiểu.
Mà Du Thương cũng cực kỳ đơn thuần, liên tục phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, Chu Kiều thật sự rất có thiên phú ở phương diện Toán học, ngay cả học sinh trường trung học Số 1 cũng kém hơn em ấy đó.” Ngay cả trường trung học Số 1 cũng kém hơn? Nghe thấy vậy, Sở Tây Lâm hơi bất ngờ.
Anh ta vốn tưởng rằng Chu Kiều vừa mới chuyển trường đến đây sẽ không thích ứng, lại vào lớp 7 học nên cả học tập và sinh hoạt chắc chắn đều rất tệ.
Lúc tới đây, anh ta đã chuẩn bị đón nhận cảnh mất hết mặt mũi.
Dù sao thì mấy năm nay anh ta không hay ra mặt nhiều trong giới xã hội thượng lưu, hẳn sẽ không có nhiều phụ huynh lớp 7 biết anh ta.
Kết quả không ngờ vậy mà cô nhóc này lại có thể được giáo viên khẳng định đến vậy, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng phải chú ý đến, khiến mặt mũi của anh ta thoáng đẹp hơn một ít.
Nhưng mà chỉ thấy đẹp mặt được vài giây thì đã bị Tần Phỉ phủi sạch sẽ.
“Nhưng mà với tư cách là một giáo viên, tôi cảm thấy em ấy bây giờ đang trong giai đoạn cấp ba, việc học hành khá nặng nề, còn cả áp lực thi đấu nữa, đừng nên cắt chi phí ăn uống của em ấy, khiến em ấy phải ra ngoài làm thêm để tự lực cánh sinh.
Tôi không chỉ một lần nhìn thấy em ấy phải ăn bánh mì với nước sôi để nguội rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu.” Tần Phỉ chuyển lời cực kỳ đột ngột, khiến Sở Tây Lâm lập tức ngơ ngác.
Tự lực cánh sinh? Cắt chi phí ăn uống? Thế này là có ý gì? Một suy nghĩ phút chốc hiện lên trong đầu anh ta.
Chẳng lẽ Chu Nghiêm Tuấn không cho Chu Kiểu phí sinh hoạt? Sau khi suy đoán ấy nảy lên trong đầu, Sở Tây Lâm cảm thấy vừa hoang đường lại cảm thấy có lý.
Bởi vì dựa vào biểu hiện của Chu Nghiêm Tuấn ngày đó mà nói, ông ta không cho cũng là bình thường.
Chỉ là giờ khắc này, xem như Sở Tây Lâm mới thực sự hiểu được tại sao Chu Kiều lại ra ngoài làm thuê.
Thì ra cô căn bản không phải kiếm tiền để chữa trị vết thương trên mặt mình mà là đang giải quyết nhu cầu ẩm no cơ bản nhất! Nhất thời, anh ta cảm thấy mình như bị tát một cái trước mặt bao nhiêu người vậy, nóng rát và mất mặt! Đặc biệt là sau cú khích lệ vừa rồi, sự tương phản rõ rệt này khiến anh ta thậm chí không dám ngẩng lên, chỉ sợ các phụ huynh nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ và khinh thường.
Đối mặt với vẻ phức tạp và xấu hổ trong lòng Sở Tây Lâm, Tần Phỉ dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy tâm lý của cô bé này có chút vấn đề, anh có muốn đưa em ấy đi khám bác sĩ không?” Chu Kiều bị “tự kỷ”: “???”
Nghe thấy vậy, Sở Tây Lâm có vẻ không buồn để ý đến mặt mũi của mình nữa, anh ta ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Con bé làm sao vậy?” Tấn Phủ nghiêm trang nói: “Em ấy rõ ràng là đã được tháo khẩu trang từ mấy tuần trước, nhưng em ấy vẫn đeo mãi.
Tôi bảo em ấy cởi ra thì thế nào em ấy cũng không chịu, tôi sợ em ấy bị áp lực quá, có hơi tự kỷ.” “..” Sở Tây Lâm vốn hiểu rõ nguyên do của bệnh “tự kỷ” khó hiểu này nên sắc mặt giờ đã không thể dùng từ xấu hổ để hình dung được nữa, anh ta khó khăn nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ truyền đạt lại chuyện này.” “Học sinh bây giờ đang ở giai đoạn quan trọng, làm cha mẹ thì nên chú ý nhiều hơn mới được.
Ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều phải đảm bảo thật tốt, đừng tưởng rằng bỏ trẻ ở trường, chỉ giao học phí và phí ký túc xá là xong rồi.” “…
Ừm.” Tất cả mặt mũi đều mất sạch, Sở Tây Lâm cũng không dám ho he lấy một tiếng, lửa giận trong lòng lại bắt đầu bùng phát.
Anh ta cảm thấy hôm nay phải bắt tên Chu Nghiêm Tuấn chết tiệt kia lại đây mới đúng!
Đây con mẹ nó là việc mà cha ruột làm được hay sao?! Học phí và phí ký túc xá đều do nhà họ Sở bỏ ra, không ngờ ngay cả một chút phí sinh hoạt cho con gái ruột thịt mà ông ta cũng keo kiệt! Làm thế không phải là khiến Chu Kiều dứt khoát đói chết ở trong trường học à?! Tần Phỉ nhắc nhở với tư cách là giáo viên xong, anh mới dời tầm mắt về phía Chu Kiều: “Em đi theo thầy.” Chu Kiều ngồi đó, lập tức bị tất cả ánh mắt đổ dồn vào.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thế là Chu Kiều đứng một bên lập tức có vẻ cực kỳ nổi bật.
Mấy bạn học bên cạnh sau khi bị cha mẹ mình làm phiền đến mức không chịu nổi, thấy Chu Kiều vừa hay chỉ có một mình nên nhanh chóng chạy đến gần cô, thuận miệng nói chuyện phiếm.
“Chị Kiều, cha chị còn chưa đến à?” “Chị có cần gọi điện thoại không? Em thấy sắp bắt đầu rồi kìa.” “Đúng đúng đúng, chị nên gọi điện thoại thúc giục đi.” Cố Hân Lam nghe thấy mấy lời thiếu suy nghĩ của bọn họ, không nhịn được cho mỗi tên một cái tát vào sau đầu: “Sao mấy cậu lải nhải nhiều thế hả, cha người ta tới hay không cần các cậu giục à?” Vừa nghe thấy vậy, mọi người ở đây không ai là kẻ ngốc, vừa nghĩ đến Chu Kiều nói cái gì mà làm thuê tự cấp tự túc, nhất thời đều ngậm miệng.
Có người lập tức sửa lời: “Không sao đâu chị Kiều, lần này cha mẹ em cũng không đến, vừa hay lát nữa em với chị ngồi cùng nhau đi, một mình em cô đơn, đáng thương lắm, xin được ngồi cùng với.” Một cậu cũng không thèm yếu thể: “Xuống địa ngục đi! Chị Kiều ngồi chỗ tôi cơ, dù sao cha mẹ tôi chưa bao giờ đến họp phụ huynh cả.
Vất vả lắm mới có người cô đơn giống mình, tôi phải giữ lại mới phải.” “Sao cậu cứ muốn cướp với tôi thế?” “Ai cướp với cậu chứ.” Nhìn hai người kia ồn ào, những người khác cũng bắt đầu gia nhập vào trận chiến, hi hi ha ha cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng ngay lúc này, Cố Hân Lam vô tình ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Sao anh ta lại đến đây?” “Chị Lam, chị nói ai thế?” Mấy người vừa ầm ĩ vừa cười nhìn thoáng qua cửa thì lập tức kinh ngạc: “Mẹ ơi, đây không phải là người đã giải vây cho chị Kiều ở nhà hàng lần trước sao? Anh ta tới đây làm gì?” Chu Kiều nhìn lại, quả nhiên đúng là Sở Tây Lâm âm hồn không tan.
Sao người này lại tới đây làm gì? Lại còn chạy đến trường cô nữa? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Trên thực tế, Sở Tây Lâm cũng không biết mình muốn làm gì? Thậm chí bước tới trước cửa phòng học, anh ta cũng chưa hiểu được tại sao mình lại chạy tới dự cuộc họp phụ huynh ngớ ngẩn này cho Chu Kiều.
Chỉ là nghĩ tới cái “đức hạnh” của cha cô, sau đó anh ta lại nhớ tới lần này cô hoàn toàn không biết gì mà tự dưng bị mình làm liên lụy, bất giác anh ta đã lái xe đến cổng trường.
Sau đó anh ta lại ngẫm nghĩ, cảm thấy vừa hay có thể nhân cơ hội này thông báo cho cô tới tham gia đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, nên dứt khoát xuống xe tham gia cuộc họp phụ huynh quỷ quái này.
“Không lẽ là phụ huynh của ai à?” “Cậu có dám cược không, người này cùng lắm cũng chỉ hơn chúng ta vài tuổi, chẳng lẽ còn có thể làm cha được à?!” “Vậy anh ta là ai thế?” Lúc các học sinh đang bàn tán thì Du Thương đến gần hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh là phụ huynh của em nào?” Sở Tây Lâm đứng ở cửa nghênh đón ánh mắt mọi người, anh ta liếc một lượt phòng học, cuối cùng ngừng lại ở chiếc khẩu trang của Chu Kiều: “Tôi đến họp phụ huynh cho em ấy.” Khuôn mặt lạnh nhạt của Chu Kiều đã hoàn toàn sầm xuống, còn mọi người thì lập tức kinh sợ.
“Ôi, trời!”
“Đậu, má!” “Méo, gì đây?!” Chuyện gì thế này? Có một người còn hoảng sợ vì tin tức này tới mức buông tay ra, trực tiếp khiến người anh em đang chơi đùa với mình, bị mình ghìm vào ngực ngã xuống đất, chợt nghe thấy “á” một tiếng.
Mà ngoài cửa, Tần Phỉ và Thẩm Ngang đến chậm một bước, giờ đang đứng ở trên hành lang.
Thẩm Ngang lại bắt đầu gây sự: “Xong rồi, lại bị đoạt tiên cơ rồi.” Tần Phỉ nhướng mày lên, cười khẽ một tiếng: “Không sao, đi với ai mới là trọng điểm.” Dứt lời, anh lập tức bước vào.
Thẩm Ngang nhìn bóng dáng của anh, không hiểu sao lại có cảm giác thổ phỉ muốn đi cướp cô dâu vậy.
Thật ra, nếu thật sự muốn cướp cô dâu cũng không tệ.
Làm thế chẳng phải anh ta sẽ có cháu gái ư? Anh ta nhìn thấy Tần Phỉ đi vào, gọi một tiếng thầy Du, cứ thế đánh vỡ không khí kỳ quái trong phòng học.
Thấy Tần Phỉ xuất hiện ở đây, Du Thương thoáng kinh ngạc hỏi: “Thầy Tần, sao thầy cũng đến đây?” Tần Phỉ cười, nhìn Chu Kiều và nói: “Tôi đến tìm Chu Kiều, tan học tôi có việc, phải nhân giờ nghỉ trưa này để đưa em ấy đi huấn luyện một lát.” “Thế à, nhưng mà lát nữa chúng tôi phải họp phụ huynh rồi.” Nói xong, Du Thương lập tức chỉ về phía Sở Tây Lâm bên cạnh: “Đây là phụ huynh đến họp cho Chu Kiều.” Hình như Tần Phỉ hơi kinh ngạc, hiếm khi anh lại chủ động đưa tay ra, vẻ lười nhác và tùy ý lúc trước không còn nữa, rất nhiệt tình nói: “Xin chào.”
Ngoài cửa, Thẩm Ngang vốn làm người bạn từ hồi nhỏ của anh nhiều năm, vừa thấy nụ cười giầu dao của anh là biết cái tên này chẳng hề có ý tốt.
Nhưng Sở Tây Lâm chẳng hay biết gì, anh ta cũng cực kỳ lễ phép mà đưa tay: “Xin chào.” “Học sinh Chu Kiều rất ưu tú, em ấy cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực Toán học, hiệu trưởng cũng rất coi trọng em ấy, định để em ấy tham gia cuộc thi đấu năm sau.” Vừa mở miệng, Tần Phỉ đã khích lệ đủ kiểu.
Mà Du Thương cũng cực kỳ đơn thuần, liên tục phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, Chu Kiều thật sự rất có thiên phú ở phương diện Toán học, ngay cả học sinh trường trung học Số 1 cũng kém hơn em ấy đó.” Ngay cả trường trung học Số 1 cũng kém hơn? Nghe thấy vậy, Sở Tây Lâm hơi bất ngờ.
Anh ta vốn tưởng rằng Chu Kiều vừa mới chuyển trường đến đây sẽ không thích ứng, lại vào lớp 7 học nên cả học tập và sinh hoạt chắc chắn đều rất tệ.
Lúc tới đây, anh ta đã chuẩn bị đón nhận cảnh mất hết mặt mũi.
Dù sao thì mấy năm nay anh ta không hay ra mặt nhiều trong giới xã hội thượng lưu, hẳn sẽ không có nhiều phụ huynh lớp 7 biết anh ta.
Kết quả không ngờ vậy mà cô nhóc này lại có thể được giáo viên khẳng định đến vậy, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng phải chú ý đến, khiến mặt mũi của anh ta thoáng đẹp hơn một ít.
Nhưng mà chỉ thấy đẹp mặt được vài giây thì đã bị Tần Phỉ phủi sạch sẽ.
“Nhưng mà với tư cách là một giáo viên, tôi cảm thấy em ấy bây giờ đang trong giai đoạn cấp ba, việc học hành khá nặng nề, còn cả áp lực thi đấu nữa, đừng nên cắt chi phí ăn uống của em ấy, khiến em ấy phải ra ngoài làm thêm để tự lực cánh sinh.
Tôi không chỉ một lần nhìn thấy em ấy phải ăn bánh mì với nước sôi để nguội rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu.” Tần Phỉ chuyển lời cực kỳ đột ngột, khiến Sở Tây Lâm lập tức ngơ ngác.
Tự lực cánh sinh? Cắt chi phí ăn uống? Thế này là có ý gì? Một suy nghĩ phút chốc hiện lên trong đầu anh ta.
Chẳng lẽ Chu Nghiêm Tuấn không cho Chu Kiểu phí sinh hoạt? Sau khi suy đoán ấy nảy lên trong đầu, Sở Tây Lâm cảm thấy vừa hoang đường lại cảm thấy có lý.
Bởi vì dựa vào biểu hiện của Chu Nghiêm Tuấn ngày đó mà nói, ông ta không cho cũng là bình thường.
Chỉ là giờ khắc này, xem như Sở Tây Lâm mới thực sự hiểu được tại sao Chu Kiều lại ra ngoài làm thuê.
Thì ra cô căn bản không phải kiếm tiền để chữa trị vết thương trên mặt mình mà là đang giải quyết nhu cầu ẩm no cơ bản nhất! Nhất thời, anh ta cảm thấy mình như bị tát một cái trước mặt bao nhiêu người vậy, nóng rát và mất mặt! Đặc biệt là sau cú khích lệ vừa rồi, sự tương phản rõ rệt này khiến anh ta thậm chí không dám ngẩng lên, chỉ sợ các phụ huynh nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ và khinh thường.
Đối mặt với vẻ phức tạp và xấu hổ trong lòng Sở Tây Lâm, Tần Phỉ dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy tâm lý của cô bé này có chút vấn đề, anh có muốn đưa em ấy đi khám bác sĩ không?” Chu Kiều bị “tự kỷ”: “???”
Nghe thấy vậy, Sở Tây Lâm có vẻ không buồn để ý đến mặt mũi của mình nữa, anh ta ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Con bé làm sao vậy?” Tấn Phủ nghiêm trang nói: “Em ấy rõ ràng là đã được tháo khẩu trang từ mấy tuần trước, nhưng em ấy vẫn đeo mãi.
Tôi bảo em ấy cởi ra thì thế nào em ấy cũng không chịu, tôi sợ em ấy bị áp lực quá, có hơi tự kỷ.” “..” Sở Tây Lâm vốn hiểu rõ nguyên do của bệnh “tự kỷ” khó hiểu này nên sắc mặt giờ đã không thể dùng từ xấu hổ để hình dung được nữa, anh ta khó khăn nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ truyền đạt lại chuyện này.” “Học sinh bây giờ đang ở giai đoạn quan trọng, làm cha mẹ thì nên chú ý nhiều hơn mới được.
Ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều phải đảm bảo thật tốt, đừng tưởng rằng bỏ trẻ ở trường, chỉ giao học phí và phí ký túc xá là xong rồi.” “…
Ừm.” Tất cả mặt mũi đều mất sạch, Sở Tây Lâm cũng không dám ho he lấy một tiếng, lửa giận trong lòng lại bắt đầu bùng phát.
Anh ta cảm thấy hôm nay phải bắt tên Chu Nghiêm Tuấn chết tiệt kia lại đây mới đúng!
Đây con mẹ nó là việc mà cha ruột làm được hay sao?! Học phí và phí ký túc xá đều do nhà họ Sở bỏ ra, không ngờ ngay cả một chút phí sinh hoạt cho con gái ruột thịt mà ông ta cũng keo kiệt! Làm thế không phải là khiến Chu Kiều dứt khoát đói chết ở trong trường học à?! Tần Phỉ nhắc nhở với tư cách là giáo viên xong, anh mới dời tầm mắt về phía Chu Kiều: “Em đi theo thầy.” Chu Kiều ngồi đó, lập tức bị tất cả ánh mắt đổ dồn vào.