Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhưng Cố Hân Lam thì lên tiếng: “Mấy cậu đừng chỉ nói ngoài miệng thôi nhé, có bản lĩnh thì lấy hành động thực tế ra ủng hộ đi!” “Hành động gì? Chị Lam cứ nói đi, lớp chúng ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, chỉ cần chị dám nói, bọn em lập tức dám làm!” “Đúng đấy! Lớp 7 chúng ta làm gì mà chả được? Dù là ngày mai đi đăng ký thành lập một công ty chơi chơi cũng được cơ mà!” Cố Hân Lam cười hì hì: “Có mấy câu này của các cậu là được rồi! À, nhà hàng chỗ Chu Kiều làm việc gần đây đã bị một nhà hàng mới mở khác cướp đi rất nhiều khách, ít người đến ăn cơm lắm, các cậu đi cổ vũ đi!” Sau chuyện xảy ra lần đó, cô ấy liên tục đến nhà hàng mà Chu Kiều làm thuê, thuận tiện cơm chiều cũng ở ăn ở đó, xem như cổ động.
Cô ấy ra tay rất hào phóng, ông chủ nhà hàng kia rất vui vẻ, thậm chí còn tăng lương cho Chu Kiều thêm mười đồng.
Thấy vậy, Chu Kiều rất vừa lòng.
Chỉ có Cố Hân Lam cảm thấy cô nhóc này thật ngốc, khiến người ta cạn lời lại thấy đáng yêu, hoàn toàn khác cô gái “phản dame” ở trong trường học.
Đôi lúc, cô ấy thật sự hoài nghi, không biết cô nhóc này ở bên ngoài có bị người ta bắt cóc còn nghiêm túc kiếm tiền cho người ta hay không.
Nói không chừng khi tính sai giá, cô còn nghiêm túc cẩn thận bàn cãi với người ta nữa chứ.
Trời, cứ tưởng tượng đến hình ảnh kia là Cố Hân Lam lập tức cảm thấy thật đáng yêu! Rất con mẹ nó đáng yêu! Ai có thể chịu được chứ! Cho nên để đề phòng chuyện đó xảy ra, cô ấy lập tức tự động làm vệ sĩ, hộ giá hộ tống cô gái ngốc này, còn thuận tiện rao hàng thay cô nữa chứ.
Các học sinh lớp 7 vừa nghe thấy vậy đã kêu lên: “Chỉ thế thôi à? Chẳng khác gì một bữa ăn sáng cả!” “Đúng đấy, tiêu tiền là sở trường giỏi nhất của bọn em đấy! Đừng nói cổ vũ mà trực tiếp nâng chị Kiều lên làm ông chủ cũng không thành vấn đề!” “Hay là như vậy đi, hôm nay chị Kiều của chúng ta đã giúp lớp 7 được hãnh diện một phen như vậy, chúng ta phải đến chỗ chị Kiều làm một bữa liên hoan chúc mừng mới được, thế nào?” Có người đề nghị, lập tức được mọi người đồng ý.
“Đi!”
“Không thành vấn đề!” Kết quả là các học sinh lớp 7 tự quyết định, rất nhiệt tình chậm rãi xuất phát đi về phía nhà hàng.
Chu Kiều từ đầu tới đuôi không hề lên tiếng được một câu: “…”
Các học sinh lớp 7 tuy rằng có thành tích kém, nhưng ý thức tập thể thì lại không tệ.
Cố Hân Lam vốn chỉ muốn bảo mười mấy người đi cổ vũ thôi, kết quả mấy người đó gào một câu trong group chat, cuối cùng không ngờ cả lớp đều đến.
Trình độ náo nhiệt thiếu chút nữa đã giẫm sụp cả nhà hàng rồi.
Vừa thấy thế, ông chủ cực kỳ vui vẻ, không ngừng nghênh đón bọn họ vào.
Chu Kiều thì ra sau bếp, lại bắt đầu sự nghiệp rửa bát.
Chỉ là không biết hôm nay sao lại thế này, có lẽ vì có một đống người trấn thủ như vậy nên đã hấp dẫn không ít khách khứa đến, chỉ trong nháy mắt mà nhà hàng đã chật ních.
Lúc bận rộn thì ngay cả ông chủ cũng phải đích thân ra ngoài tiếp đãi, nhưng đáng tiếc vẫn không đủ người.
Thật sự không còn biện pháp nào nữa, ông ta lập tức đẩy Chu Kiều ra.
Tuy rằng lúc ấy bởi vì cô đeo khẩu trang nên mới không cho cô ra đại sảnh đưa đồ ăn hay nhận đơn, nhưng hầu hết khách khứa hôm nay đều là bạn học của cô, nên vấn đề này cũng không còn là vấn đề nữa.
Vì thế, ông chủ hoàn toàn không ngại gì khi sai cô cả.
Cái gì mà gọi món ăn, bưng thức ăn đều sai cô đi.
Sau hai lần đi tới đi lui, khi cô thu dọn bát đĩa và vội vã vào bếp thì một giọng nói quen thuộc mà lại nhiệt tình từ cửa vang lên: “Bạn Chu Kiều, trùng hợp quá.” Chu Kiều quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Thẩm Ngang đứng đó cười tủm tỉm chào hỏi cô, phía sau còn dẫn theo một “đứa con ghẻ” đang đứng nghiêng, đút hai tay vào túi.
Lúc này, sắc trời đã tối dần.
Ánh đèn vàng mờ ảo bên đường đã được bật sáng, kéo bóng anh thành một đường dài, dưới hoàng hôn, anh rũ mắt xuống, ngũ quan khá mơ hồ, không phân biệt được vui hay giận.
“Chu Kiều, tớ có lục tủ lạnh bên kia nhưng không còn rượu nữa…” Lúc này, Cố Hân Lam đã coi nơi này như phòng bếp nhà mình rồi, sau khi không tìm được rượu thì chạy tới nói, lúc phát hiện ra hai người ở cửa thì không khỏi ủa một tiếng, bật thốt lên: “Thấy chẳng phải là…
thầy giáo…
đẹp trai đi theo hiệu trưởng…”
Cuối cùng cô ấy không nói được hết cầu.
Nhưng hai chữ “thầy giáo” thành công khiến đại sảnh vốn đang vô cùng ồn ào nhốn nháo lập tức trở nên im lặng chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Ngang vờ như không nhận thấy, vẫn tỏ vẻ thân thiết nói: “Chào các em học sinh nhé.” Các học sinh thơ ngây lớp 7 tuy rằng không học vẫn không nghề nghiệp, cũng thích làm trời làm đất, nhưng mà hằng ngày nhìn thấy giáo viên thì vẫn sẽ ngoan ngoãn trong chốc lát: “Bọn em chào thầy ạ.” Thẩm Ngang cười tủm tỉm đi đến gần một bàn, nói: “Không ngại cùng bọn tôi gộp bàn chứ?” Các học sinh xanh mặt, cực kỳ không muốn mà gật đầu, đồng thời yên lặng tính toán chuồn sớm.
Nhưng Thẩm Ngang vốn cực kỳ thông minh, lập tức an ủi: “Không cần phải gò bó đâu, nghiêm khắc mà nói thì tôi không phải giáo viên của cô cậu, chỉ là đến giết thời gian, chỉ lớn hơn cô cậu vài tuổi thôi.
Nào nào nào, có muốn uống rượu không? Tôi mời! Hồi cấp ba tôi uống rượu đánh nhau giỏi lắm, có ai muốn so đầu với tôi không?” Vừa nghe thấy mấy câu ấy, không khí cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
Đợi đến khi rượu được bưng lên, Thẩm Ngang sử dụng toàn bộ thủ đoạn dùng ở giới kinh đô với bọn nhóc kia, chẳng bao lâu sau, mấy học sinh đó đã lập tức xưng anh gọi em rồi.
Một cậu còn nắm cả vai Thẩm Ngang, có vẻ đã say rượu hỏi: “Không phải chứ, anh Thẩm à, sao người anh em kia của tôi không uống rượu thế?” Thẩm Ngang tùy ý liếc sang bên cạnh một cái: “À, cậu ta ấy à, bị mắc bệnh sạch sẽ, chẳng bao giờ ăn ở loại nhà hàng nhỏ này cả, thà đói chết cũng không ăn.” Cậu học sinh kia ngỡ ngàng a một tiếng: “Thế sao hai người còn tới đây làm gì?” “Chẳng phải là vì có người muốn được nhìn vợ mình à.” Thẩm Ngang thích náo nhiệt, không chê lớn chuyện cười nham hiểm với Tần Phỉ.
Nhất thời, các học sinh ngây thơ trên bàn này đều kêu loạn cả lên.
Tần Phẳngồi ở bên cạnh tựa vào tường, nghiêng đầu, chậm rãi mỉm cười, nói đầy thâm ý: “Thẩm Ngang, ăn cơm cũng không lấp đầy cái miệng của cậu đúng không?”
Thẩm Ngang vừa nhìn thấy nụ cười kia thì cả người rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo lại, đang định mở miệng cầu xin tha thứ thì một giọng nói không hề thân thiện vang lên từ một chiếc bàn trong góc: “Chết tiệt! Cửa hàng bọn mày làm ăn kiểu gì thế, bảo cái đứa ma ốm đeo khẩu trang đến đưa thức ăn à? Món này còn ăn được nữa không đấy!” Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó, lập tức nhìn thấy trên bàn cách đó không xa có người đang hùng hổ đứng đó, trông có vẻ muốn gây sự.
Ông chủ vừa nghe thấy thế thì lập tức chạy tới, vội vàng khiển trách: “Cô sao thế hả, không phải tôi đã nói chỉ cho cô bưng thức ăn cho bạn bè cô thôi sao?!” Ông ta không chờ Chu Kiều giải thích mà lập tức vội vã xin lỗi: “Thật ngại quá, thật ngại quá, không phải cô ấy bị bệnh đâu, chỉ là trên mặt có vết thương, không muốn làm người ta sợ thôi.” “Có vết thương? Tao còn lâu mới tin! Bỏ ra để bọn tao xem sao, rốt cuộc là có vết thương hay là bị bệnh? Nếu là bị bệnh thì tao sẽ đập vỡ nhà hàng của mày đấy!”
Nói xong, người nọ lập tức duỗi tay về phía Chu Kiều, nhưng mà biểu cảm trên mặt lại cực kỳ đáng khinh, rõ ràng là muốn sàm sỡ.
Cố tình ông chủ kia vừa nghe thấy câu đập nhà hàng thì lập tức sợ hãi, thúc giục: “Cô mau cởi khẩu trang ra, nhanh lên!” Nhưng Chu Kiều chỉ lãnh đạm lùi ra sau một bước.
Tần Phỉ ngồi ở trong góc vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì híp mắt, nói với Thẩm Ngang: “Cậu đi hỗ trợ.” Thẩm Ngang bên cạnh tỏ vẻ đang xem kịch hay, hạ thấp giọng trêu chọc: “Nóng nảy rồi à? Không phải lúc trước cậu còn nhẫn nại giỏi lắm sao? Khi con gái người ta một đánh mười, cậu còn không buồn xuống xe giúp một tay đâu.” Tần Phỉ nhìn chằm chằm cái bàn cách đó không xa, giọng nói hơi nặng nề: “Lần này không giống thế, ở trước mặt người quen, cô ấy sẽ không ra tay đâu.” Cô gái nhỏ nhắn này sinh ra đã có hai mặt, tính tình lạnh lùng lại hung hãn, có thể tung một cú đá đánh người ta bị tàn phế, nhưng ở ngoài sáng thì cô vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài của một học sinh ngoan ngoãn.
Nhìn thấy Chu Kiều bị động ở đằng kia, anh không kiên nhẫn mà thúc giục: “Nhanh lên đi!” Thẩm Ngang khó hiểu hỏi: “Thế sao cậu không tự mình đi? Đây chính là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.” Tần Chỉ nghiêng đầu: “Lười, không được à?” “Hừ! Cái gì mà lười chứ, rõ ràng người ta không thích nhìn cái bản mặt cậu mới đúng, ngay cả ngồi cũng không muốn ngồi bên cạnh cậu.
Haiz, người anh em à, con đường theo đuổi vợ của cậu đúng là còn dài lắm.” Thẩm Ngang cảm thán một câu rất đáng đánh đòn, kết quả bị Tần Phỉ vung một ánh mắt sắc bén, khiến anh ta sợ tới mức nhanh chóng đứng bật dậy khỏi ghế.
+
Đang chuẩn bị đi cứu thì chợt nghe thấy trên tầng hai có người lạnh giọng nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cô ấy ra tay rất hào phóng, ông chủ nhà hàng kia rất vui vẻ, thậm chí còn tăng lương cho Chu Kiều thêm mười đồng.
Thấy vậy, Chu Kiều rất vừa lòng.
Chỉ có Cố Hân Lam cảm thấy cô nhóc này thật ngốc, khiến người ta cạn lời lại thấy đáng yêu, hoàn toàn khác cô gái “phản dame” ở trong trường học.
Đôi lúc, cô ấy thật sự hoài nghi, không biết cô nhóc này ở bên ngoài có bị người ta bắt cóc còn nghiêm túc kiếm tiền cho người ta hay không.
Nói không chừng khi tính sai giá, cô còn nghiêm túc cẩn thận bàn cãi với người ta nữa chứ.
Trời, cứ tưởng tượng đến hình ảnh kia là Cố Hân Lam lập tức cảm thấy thật đáng yêu! Rất con mẹ nó đáng yêu! Ai có thể chịu được chứ! Cho nên để đề phòng chuyện đó xảy ra, cô ấy lập tức tự động làm vệ sĩ, hộ giá hộ tống cô gái ngốc này, còn thuận tiện rao hàng thay cô nữa chứ.
Các học sinh lớp 7 vừa nghe thấy vậy đã kêu lên: “Chỉ thế thôi à? Chẳng khác gì một bữa ăn sáng cả!” “Đúng đấy, tiêu tiền là sở trường giỏi nhất của bọn em đấy! Đừng nói cổ vũ mà trực tiếp nâng chị Kiều lên làm ông chủ cũng không thành vấn đề!” “Hay là như vậy đi, hôm nay chị Kiều của chúng ta đã giúp lớp 7 được hãnh diện một phen như vậy, chúng ta phải đến chỗ chị Kiều làm một bữa liên hoan chúc mừng mới được, thế nào?” Có người đề nghị, lập tức được mọi người đồng ý.
“Đi!”
“Không thành vấn đề!” Kết quả là các học sinh lớp 7 tự quyết định, rất nhiệt tình chậm rãi xuất phát đi về phía nhà hàng.
Chu Kiều từ đầu tới đuôi không hề lên tiếng được một câu: “…”
Các học sinh lớp 7 tuy rằng có thành tích kém, nhưng ý thức tập thể thì lại không tệ.
Cố Hân Lam vốn chỉ muốn bảo mười mấy người đi cổ vũ thôi, kết quả mấy người đó gào một câu trong group chat, cuối cùng không ngờ cả lớp đều đến.
Trình độ náo nhiệt thiếu chút nữa đã giẫm sụp cả nhà hàng rồi.
Vừa thấy thế, ông chủ cực kỳ vui vẻ, không ngừng nghênh đón bọn họ vào.
Chu Kiều thì ra sau bếp, lại bắt đầu sự nghiệp rửa bát.
Chỉ là không biết hôm nay sao lại thế này, có lẽ vì có một đống người trấn thủ như vậy nên đã hấp dẫn không ít khách khứa đến, chỉ trong nháy mắt mà nhà hàng đã chật ních.
Lúc bận rộn thì ngay cả ông chủ cũng phải đích thân ra ngoài tiếp đãi, nhưng đáng tiếc vẫn không đủ người.
Thật sự không còn biện pháp nào nữa, ông ta lập tức đẩy Chu Kiều ra.
Tuy rằng lúc ấy bởi vì cô đeo khẩu trang nên mới không cho cô ra đại sảnh đưa đồ ăn hay nhận đơn, nhưng hầu hết khách khứa hôm nay đều là bạn học của cô, nên vấn đề này cũng không còn là vấn đề nữa.
Vì thế, ông chủ hoàn toàn không ngại gì khi sai cô cả.
Cái gì mà gọi món ăn, bưng thức ăn đều sai cô đi.
Sau hai lần đi tới đi lui, khi cô thu dọn bát đĩa và vội vã vào bếp thì một giọng nói quen thuộc mà lại nhiệt tình từ cửa vang lên: “Bạn Chu Kiều, trùng hợp quá.” Chu Kiều quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Thẩm Ngang đứng đó cười tủm tỉm chào hỏi cô, phía sau còn dẫn theo một “đứa con ghẻ” đang đứng nghiêng, đút hai tay vào túi.
Lúc này, sắc trời đã tối dần.
Ánh đèn vàng mờ ảo bên đường đã được bật sáng, kéo bóng anh thành một đường dài, dưới hoàng hôn, anh rũ mắt xuống, ngũ quan khá mơ hồ, không phân biệt được vui hay giận.
“Chu Kiều, tớ có lục tủ lạnh bên kia nhưng không còn rượu nữa…” Lúc này, Cố Hân Lam đã coi nơi này như phòng bếp nhà mình rồi, sau khi không tìm được rượu thì chạy tới nói, lúc phát hiện ra hai người ở cửa thì không khỏi ủa một tiếng, bật thốt lên: “Thấy chẳng phải là…
thầy giáo…
đẹp trai đi theo hiệu trưởng…”
Cuối cùng cô ấy không nói được hết cầu.
Nhưng hai chữ “thầy giáo” thành công khiến đại sảnh vốn đang vô cùng ồn ào nhốn nháo lập tức trở nên im lặng chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Ngang vờ như không nhận thấy, vẫn tỏ vẻ thân thiết nói: “Chào các em học sinh nhé.” Các học sinh thơ ngây lớp 7 tuy rằng không học vẫn không nghề nghiệp, cũng thích làm trời làm đất, nhưng mà hằng ngày nhìn thấy giáo viên thì vẫn sẽ ngoan ngoãn trong chốc lát: “Bọn em chào thầy ạ.” Thẩm Ngang cười tủm tỉm đi đến gần một bàn, nói: “Không ngại cùng bọn tôi gộp bàn chứ?” Các học sinh xanh mặt, cực kỳ không muốn mà gật đầu, đồng thời yên lặng tính toán chuồn sớm.
Nhưng Thẩm Ngang vốn cực kỳ thông minh, lập tức an ủi: “Không cần phải gò bó đâu, nghiêm khắc mà nói thì tôi không phải giáo viên của cô cậu, chỉ là đến giết thời gian, chỉ lớn hơn cô cậu vài tuổi thôi.
Nào nào nào, có muốn uống rượu không? Tôi mời! Hồi cấp ba tôi uống rượu đánh nhau giỏi lắm, có ai muốn so đầu với tôi không?” Vừa nghe thấy mấy câu ấy, không khí cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
Đợi đến khi rượu được bưng lên, Thẩm Ngang sử dụng toàn bộ thủ đoạn dùng ở giới kinh đô với bọn nhóc kia, chẳng bao lâu sau, mấy học sinh đó đã lập tức xưng anh gọi em rồi.
Một cậu còn nắm cả vai Thẩm Ngang, có vẻ đã say rượu hỏi: “Không phải chứ, anh Thẩm à, sao người anh em kia của tôi không uống rượu thế?” Thẩm Ngang tùy ý liếc sang bên cạnh một cái: “À, cậu ta ấy à, bị mắc bệnh sạch sẽ, chẳng bao giờ ăn ở loại nhà hàng nhỏ này cả, thà đói chết cũng không ăn.” Cậu học sinh kia ngỡ ngàng a một tiếng: “Thế sao hai người còn tới đây làm gì?” “Chẳng phải là vì có người muốn được nhìn vợ mình à.” Thẩm Ngang thích náo nhiệt, không chê lớn chuyện cười nham hiểm với Tần Phỉ.
Nhất thời, các học sinh ngây thơ trên bàn này đều kêu loạn cả lên.
Tần Phẳngồi ở bên cạnh tựa vào tường, nghiêng đầu, chậm rãi mỉm cười, nói đầy thâm ý: “Thẩm Ngang, ăn cơm cũng không lấp đầy cái miệng của cậu đúng không?”
Thẩm Ngang vừa nhìn thấy nụ cười kia thì cả người rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo lại, đang định mở miệng cầu xin tha thứ thì một giọng nói không hề thân thiện vang lên từ một chiếc bàn trong góc: “Chết tiệt! Cửa hàng bọn mày làm ăn kiểu gì thế, bảo cái đứa ma ốm đeo khẩu trang đến đưa thức ăn à? Món này còn ăn được nữa không đấy!” Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó, lập tức nhìn thấy trên bàn cách đó không xa có người đang hùng hổ đứng đó, trông có vẻ muốn gây sự.
Ông chủ vừa nghe thấy thế thì lập tức chạy tới, vội vàng khiển trách: “Cô sao thế hả, không phải tôi đã nói chỉ cho cô bưng thức ăn cho bạn bè cô thôi sao?!” Ông ta không chờ Chu Kiều giải thích mà lập tức vội vã xin lỗi: “Thật ngại quá, thật ngại quá, không phải cô ấy bị bệnh đâu, chỉ là trên mặt có vết thương, không muốn làm người ta sợ thôi.” “Có vết thương? Tao còn lâu mới tin! Bỏ ra để bọn tao xem sao, rốt cuộc là có vết thương hay là bị bệnh? Nếu là bị bệnh thì tao sẽ đập vỡ nhà hàng của mày đấy!”
Nói xong, người nọ lập tức duỗi tay về phía Chu Kiều, nhưng mà biểu cảm trên mặt lại cực kỳ đáng khinh, rõ ràng là muốn sàm sỡ.
Cố tình ông chủ kia vừa nghe thấy câu đập nhà hàng thì lập tức sợ hãi, thúc giục: “Cô mau cởi khẩu trang ra, nhanh lên!” Nhưng Chu Kiều chỉ lãnh đạm lùi ra sau một bước.
Tần Phỉ ngồi ở trong góc vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì híp mắt, nói với Thẩm Ngang: “Cậu đi hỗ trợ.” Thẩm Ngang bên cạnh tỏ vẻ đang xem kịch hay, hạ thấp giọng trêu chọc: “Nóng nảy rồi à? Không phải lúc trước cậu còn nhẫn nại giỏi lắm sao? Khi con gái người ta một đánh mười, cậu còn không buồn xuống xe giúp một tay đâu.” Tần Phỉ nhìn chằm chằm cái bàn cách đó không xa, giọng nói hơi nặng nề: “Lần này không giống thế, ở trước mặt người quen, cô ấy sẽ không ra tay đâu.” Cô gái nhỏ nhắn này sinh ra đã có hai mặt, tính tình lạnh lùng lại hung hãn, có thể tung một cú đá đánh người ta bị tàn phế, nhưng ở ngoài sáng thì cô vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài của một học sinh ngoan ngoãn.
Nhìn thấy Chu Kiều bị động ở đằng kia, anh không kiên nhẫn mà thúc giục: “Nhanh lên đi!” Thẩm Ngang khó hiểu hỏi: “Thế sao cậu không tự mình đi? Đây chính là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.” Tần Chỉ nghiêng đầu: “Lười, không được à?” “Hừ! Cái gì mà lười chứ, rõ ràng người ta không thích nhìn cái bản mặt cậu mới đúng, ngay cả ngồi cũng không muốn ngồi bên cạnh cậu.
Haiz, người anh em à, con đường theo đuổi vợ của cậu đúng là còn dài lắm.” Thẩm Ngang cảm thán một câu rất đáng đánh đòn, kết quả bị Tần Phỉ vung một ánh mắt sắc bén, khiến anh ta sợ tới mức nhanh chóng đứng bật dậy khỏi ghế.
+
Đang chuẩn bị đi cứu thì chợt nghe thấy trên tầng hai có người lạnh giọng nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra.”